Chương 40
Trên đường Vy Vy gặp biết bao nhiêu là chướng ngại. Hết bọn xác sống, lại đến đám người áo đen. Chúng thay phiên nhau 'tra tấn' Vy Vy. Tuy pháp lực Vy Vy có lợi thế hơn rất nhiều. Nhưng số lượng bên chúng quá đông, một mình Vy Vy đối chọi trong một khoảng thời gian dài. Thì sức lực cũng có chút cạn kiệt.
*rầm rầm rầm* Từ xa phía trước có thứ gì đó đang tiến lại gần. Kích thước không hề nhỏ, khi mỗi bước chân của nó đều khiến cho mặt đất chuyển động mạnh mẽ, cây cối rung lắc dữ dội. Những tên áo đen quay người ra sau, nhìn thấy thứ đó vội cuối đầu. Họ chấp tay lại niệm gì đó. Rồi đột nhiên, bọn chúng bay vút lên cao rồi nhập hẳn vào thứ đó.
Vy Vy dùng thuật khai nhãn để quan sát. Thì mặt mũi liền ngờ nghệch ra. Cái thứ phía trước phải gọi là cực kì kinh khủng. Chỉ nhìn sơ qua thôi, Vy Vy liền thu hồi pháp lực. Cố gắng kìm nén cơ thể để không phải nôn những thứ trong bụng ra.
Thứ quái dị đó khá cao, nhìn cứ như loài khủng long thời cổ đại vậy. Nhưng sẽ không có gì đáng sợ, khi không xuất hiện những cái đầu lỏm chỏm, miệng đầy máu cứ há ra há vào, những đôi mắt trợn tròng nhỏ những giọt chất nhờn màu đen ghê tởm. Không chỉ thế, có hàng vạn cánh tay đang vươn ra như cố nắm lấy thứ gì đó. Vy Vy thật sự không thể nào tin được cái thứ đó lại có thể xuất hiện trên cõi đời này. Ai có thể biến tấu ra con này, hẳn tâm trí rất ư là biến thái và khát máu đây.
Vy Vy thủ thế phòng vệ, rút kiếm đưa ra trước mặt, cẩn thận quan sát. Dần dần hình ảnh của con quái vật đó được hiện ra rõ rệt trước mắt Vy Vy.
Lạ thay, dù có cố cách mấy, nhưng mỗi lần ánh mắt của Vy Vy lia đến người nó, thì cơn buồn nôn lại ập tới. Vy Vy phi người lên một táng cây to, rồi nhảy bổ tới người nó chém vào thân nó vài nhát. Những cái miệng ấy gào lên thảm thiết. Và thật bất ngờ, khi tiếng la ấy dừng lại cũng đồng nghĩ với những vết thương trên người nó đồng loạt hồi phục như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nó điên cuồng lao về phía Vy Vy.. với tốc độ rùa bò. Vy Vy nhanh người né tránh, phi thẳng lên cây. Khi chân Vy Vy vừa đứng trên cây, thì một cái tay trên người của nó vươn thẳng tới Vy Vy. Cũng may với phản xạ nhanh nhẹn, cô đã không bị mấy thứ ghê tởm đó đâm trúng. Nhưng cũng vì tránh quá nhanh, Vy Vy cũng bị thương nhẹ ở cánh tay, khi phải tiếp đất bằng thân người của mình.
Vy Vy ngồi xổm, tỉ mỉ tìm điểm yếu trên người nó. Còn cái thứ quái dị kia thì không ngừng xoay vòng đánh hơi, tay thì quơ qua quơ lại như đang tìm kiếm thứ gì vậy. Như nhận ra gì đó, Vy Vy suy nghĩ đôi chút, rồi cười một nụ cười nham hiểm nhẹ nhàng đứng lên. Vy Vy giơ tay ra phía trước, thu lấy viên đá từ phía xa. Dùng hết sức mình chọi ra phía xa.
Quả nhiên như suy đoán, nó liền theo quán tính, mà chạy về phía phát ra tiếng động. Vy Vy thầm nghĩ: 'Nó do xác sống tạo thành. Vậy nó cũng sẽ mang những đặc tính của loài xác sống? Nếu thật là vậy thì đầu chính là điểm yếu của nó sao?'Nghĩ ngợi một chút, Vy Vy liền nhắm mắt lại, cơ thể nhẹ tênh dần bay lên cao. Bộ y phục trên người Vy Vy bỗng chống thay đổi thành màu trắng tinh khiết như sương mai. Thanh kiếm tự thân di chuyển ra trước mắt Vy Vy chuyển hóa thành 'song đao'.
Vy Vy mở to mắt, hai tay nhanh nhẹn bắt kiếm. Rồi mờ dần biến mất. Vy Vy thoắt ẩn, thoắt hiện xung quanh nó. Mỗi lần hiện hình, Vy Vy sẽ chém mạnh vào những cái mặt trên thân của nó. Quá trình này phải diễn ra thật nhanh. Vì nếu để tiếng la của nó dừng lại trước khi Vy Vy chém xong hết những cái đầu đó, thì mọi dấu tích Vy Vy cố gắng xây dựng đều sẽ lành lặn lại như cũ.
Vy Vy ráng luyên thuyên không dám nghĩ tay. Còn thứ đó cứ xoay vòng vòng theo tiếng gió do Vy Vy tạo ra. Còn cái đầu cuối cùng, Vy Vy cố hết sức mình lao tới. Nhưng do quá mệt mỏi, Vy Vy đã không để tâm mà vô tình để cây kiếm của mình chém vào một thân cây. Tạo ra âm thanh khá lớn. Vy Vy dừng lại, nhìn qua phía cây kiếm thì ngay lập tức bị cái tay của thứ kia tóm lấy.
Nó nhanh như chớp, kéo Vy Vy đến cái đầu cuối cùng còn sót lại nhằm ý muốn ăn thịt Vy Vy. Trong đầu Vy Vy hiện ra một kế hoạch: 'Chờ nó đưa gần đến cái đầu kia, thì mình sẽ thật nhanh đâm thẳng cây kiếm này vào đó. Như vậy sẽ đỡ tốn công dò tìm hơn.'Tuy trong đầu đã lập ra kế hoạch hẳn hoi. Nhưng đột nhiên Vy Vy như nhớ ra gì đó. Âm thanh của tiếng la từ từ giảm dần mà khoảng cách của Vy Vy đến cái đầu đó còn khá xa.
Theo phản xạ, Vy Vy điều khiển song đao chém liên tiếp vào cánh tay đó nhưng đều vô hiệu. Có chém có đâm bao nhiêu thì nó cũng tự khác lành lại. Vy Vy thử thuật phân thân, dịch chuyển.. đều không được. Khi âm thanh la hét từ từ nhỏ lại và gần như tắt hẳn thì kì tích xuất hiện.
Từ đâu, một thanh kiếm sắc bén lao nhanh tới và đâm thẳng vào cái đầu đó, khi tiếng la vừa lúc tắt hẳn. Thứ đó từ từ ngã khụy xuống. Bàn tay to lớn của nó buông người Vy Vy ra. Nhanh chóng thi triển pháp lực, Vy Vy dịch chuyển đến một chỗ khá xa. Vì sợ nó sẽ ngã xuống và vỡ tung ra. Nhưng lạ thay, đến lúc Vy Vy tưởng chừng thân thể to lớn đó sắp tiếp đất, thì nó lại tan biến dần theo không khí.
Như nhớ ra gì đó, Vy Vy chạy lại chỗ đó cực thân dò tìm. Nhưng tìm mãi, tìm mãi Vy Vy cũng không thấy tâm hơi của nó đâu. Nhưng linh cảm của Vy Vy cho cô biết, người vừa rồi cứu cô, chính là người bấy lâu Vy Vy chờ đợi.
Tạm gát chuyện đó sang hướng khác. Vy Vy càng an tâm hơn khi phía sau mình có người hậu thuẫn. Vy Vy nhìn ngó tứ phương, hét lớn: 'Đa tạ quý nhân. Ân tình này, ta tuyệt đối sẽ báo đáp vào một ngày không xa.'Tuy lời nói thì như cảm ơn bình thường. Nhưng nếu chịu hiểu sâu vào, thì ta thấy Vy Vy đã biết được người vừa cứu mình là ai.
Từ đằng xa, có một tên vừa thu kiếm cất vào bao, vừa mỉm cười: 'Những lúc cần thông minh lại ngu ngốc đến khó tả. Lúc cần sự ngu ngốc, trí thông minh lại đột nhiên trồi dậy. Quả thật, nàng chỉ giỏi mấy việc phán đoán này thôi.'Miệng thầm bài tỏ. Tên bí ẩn đón lại tiếp tục theo đuôi Vy Vy, bảo vệ cho cô.
Ở Thần Giới (Tại lâu đài)
*Rầm rầm* Cánh cửa bí mật bằng đá tận dưới hầm sâu đang được mở ra. Thật bất ngờ, khi cấu trúc bên trong hết sức nguy nga, lộng lẫy. Khác hẳn với vẻ thô sơ được ai đó cố ngụy trang bên ngoài. Nữ hoàng một thân một mình từng bước tiến vào. Sở dĩ, hôm nay và đến đây vì lúc sáng, khi vô tình nhìn vào quả cầu thủy tinh để kiểm tra, thì bà thấy nơi này có chút dị thường.
Tuy nhìn bên ngoài là một căn nhà kho rất tầm thường. Nhưng Nữ hoàng lại cảm thấy tận sâu bên trong đó ẩn chứa những thứ bất thường. Và quả nhiên, giác quan của Nữ hoàng không bao giờ sai lệch.
Cánh cửa vừa mở ra, hiện ra trước mắt bà là một căn phòng khá rộng rãi và sang trọng. Có vẻ như nó vừa được Vy Vy cho người sắm sửa chuẩn bị. Vì ở lâu đài từ trước đến nay, căn phòng này chỉ dùng để dự trữ đồ vật, do tính kín đáo của nó khá cao.
Tiến sâu vào trong, Nữ hoàng nhìn quanh một lúc thì giật thót mình trước hình ảnh trước mặt. Nữ hoàng nhìn thấy một người đàn ông đang nằm quay lưng về phía bà. Ngoại hình có đôi chút đứng tuổi. Tim Nữ hoàng chợt đập liên hồi, hơi thở không duy trì được sự điều đặn. Bà cố gắng nén người, đè giọng lên tiếng: 'C.. Có.. p.. phải.. l.. là.. ông không?'Giọng nói run run của bà đã thành công làm người đàn ông đó tỉnh giấc.
Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, đáp lời: 'Vy Vy con đến rồi sao? Ta xin lỗi do hôm nay ta luyện tập lại khí công. Cơ thể có đôi chút mệt mỏi, mà ngủ quên không hay con đến. Con.. đừng giận nhé?'Ông vừa nói vừa xoay người qua nhìn người đứng trước cửa.
Bốn mắt mở to và chạm vào nhau. Lúc này, ông mới nhận ra sự hớ hên của mình. Trước mặt ông, không phải là Vy Vy mà là Nữ hoàng. Người con gái khi xưa ông nhẫn tâm lừa gạt tình cảm. Ông đã tâm bỏ bê bà cùng với đứa con gái mấy tháng tuổi trong bụng.
Lúc này nhìn lại, ông có đôi chút thổ thẹn và cũng có đôi chút đau lòng. Nữ hoàng khi thấy ông thì tay chân rụng rời, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng tuôn ra. Bà vẫn đứng như tượng nhìn ông. Đức Vua thấy bà như thế không kìm lòng nổi, bèn nói: 'Chuyện xưa là lỗi của ta. Tất cả do ta không suy nghĩ thấu đáo. Na.. nàng không phải vẫn còn hận ta chứ?'Nữ hoàng nghe dứt câu, định lên tiếng nói gì đó. Nhưng đột nhiên, trước mắt bà tối sầm. Rồi cả cơ thể vô lực mà ngã xuống. Cũng may sức khỏe của ông đã hồi phục khá nhiều, nên ông đã kịp thời chạy tới đỡ lấy, dìu bà đến giường rồi vận công giúp bà lưu thông máu huyết.
Hết chương 40
*rầm rầm rầm* Từ xa phía trước có thứ gì đó đang tiến lại gần. Kích thước không hề nhỏ, khi mỗi bước chân của nó đều khiến cho mặt đất chuyển động mạnh mẽ, cây cối rung lắc dữ dội. Những tên áo đen quay người ra sau, nhìn thấy thứ đó vội cuối đầu. Họ chấp tay lại niệm gì đó. Rồi đột nhiên, bọn chúng bay vút lên cao rồi nhập hẳn vào thứ đó.
Vy Vy dùng thuật khai nhãn để quan sát. Thì mặt mũi liền ngờ nghệch ra. Cái thứ phía trước phải gọi là cực kì kinh khủng. Chỉ nhìn sơ qua thôi, Vy Vy liền thu hồi pháp lực. Cố gắng kìm nén cơ thể để không phải nôn những thứ trong bụng ra.
Thứ quái dị đó khá cao, nhìn cứ như loài khủng long thời cổ đại vậy. Nhưng sẽ không có gì đáng sợ, khi không xuất hiện những cái đầu lỏm chỏm, miệng đầy máu cứ há ra há vào, những đôi mắt trợn tròng nhỏ những giọt chất nhờn màu đen ghê tởm. Không chỉ thế, có hàng vạn cánh tay đang vươn ra như cố nắm lấy thứ gì đó. Vy Vy thật sự không thể nào tin được cái thứ đó lại có thể xuất hiện trên cõi đời này. Ai có thể biến tấu ra con này, hẳn tâm trí rất ư là biến thái và khát máu đây.
Vy Vy thủ thế phòng vệ, rút kiếm đưa ra trước mặt, cẩn thận quan sát. Dần dần hình ảnh của con quái vật đó được hiện ra rõ rệt trước mắt Vy Vy.
Lạ thay, dù có cố cách mấy, nhưng mỗi lần ánh mắt của Vy Vy lia đến người nó, thì cơn buồn nôn lại ập tới. Vy Vy phi người lên một táng cây to, rồi nhảy bổ tới người nó chém vào thân nó vài nhát. Những cái miệng ấy gào lên thảm thiết. Và thật bất ngờ, khi tiếng la ấy dừng lại cũng đồng nghĩ với những vết thương trên người nó đồng loạt hồi phục như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nó điên cuồng lao về phía Vy Vy.. với tốc độ rùa bò. Vy Vy nhanh người né tránh, phi thẳng lên cây. Khi chân Vy Vy vừa đứng trên cây, thì một cái tay trên người của nó vươn thẳng tới Vy Vy. Cũng may với phản xạ nhanh nhẹn, cô đã không bị mấy thứ ghê tởm đó đâm trúng. Nhưng cũng vì tránh quá nhanh, Vy Vy cũng bị thương nhẹ ở cánh tay, khi phải tiếp đất bằng thân người của mình.
Vy Vy ngồi xổm, tỉ mỉ tìm điểm yếu trên người nó. Còn cái thứ quái dị kia thì không ngừng xoay vòng đánh hơi, tay thì quơ qua quơ lại như đang tìm kiếm thứ gì vậy. Như nhận ra gì đó, Vy Vy suy nghĩ đôi chút, rồi cười một nụ cười nham hiểm nhẹ nhàng đứng lên. Vy Vy giơ tay ra phía trước, thu lấy viên đá từ phía xa. Dùng hết sức mình chọi ra phía xa.
Quả nhiên như suy đoán, nó liền theo quán tính, mà chạy về phía phát ra tiếng động. Vy Vy thầm nghĩ: 'Nó do xác sống tạo thành. Vậy nó cũng sẽ mang những đặc tính của loài xác sống? Nếu thật là vậy thì đầu chính là điểm yếu của nó sao?'Nghĩ ngợi một chút, Vy Vy liền nhắm mắt lại, cơ thể nhẹ tênh dần bay lên cao. Bộ y phục trên người Vy Vy bỗng chống thay đổi thành màu trắng tinh khiết như sương mai. Thanh kiếm tự thân di chuyển ra trước mắt Vy Vy chuyển hóa thành 'song đao'.
Vy Vy mở to mắt, hai tay nhanh nhẹn bắt kiếm. Rồi mờ dần biến mất. Vy Vy thoắt ẩn, thoắt hiện xung quanh nó. Mỗi lần hiện hình, Vy Vy sẽ chém mạnh vào những cái mặt trên thân của nó. Quá trình này phải diễn ra thật nhanh. Vì nếu để tiếng la của nó dừng lại trước khi Vy Vy chém xong hết những cái đầu đó, thì mọi dấu tích Vy Vy cố gắng xây dựng đều sẽ lành lặn lại như cũ.
Vy Vy ráng luyên thuyên không dám nghĩ tay. Còn thứ đó cứ xoay vòng vòng theo tiếng gió do Vy Vy tạo ra. Còn cái đầu cuối cùng, Vy Vy cố hết sức mình lao tới. Nhưng do quá mệt mỏi, Vy Vy đã không để tâm mà vô tình để cây kiếm của mình chém vào một thân cây. Tạo ra âm thanh khá lớn. Vy Vy dừng lại, nhìn qua phía cây kiếm thì ngay lập tức bị cái tay của thứ kia tóm lấy.
Nó nhanh như chớp, kéo Vy Vy đến cái đầu cuối cùng còn sót lại nhằm ý muốn ăn thịt Vy Vy. Trong đầu Vy Vy hiện ra một kế hoạch: 'Chờ nó đưa gần đến cái đầu kia, thì mình sẽ thật nhanh đâm thẳng cây kiếm này vào đó. Như vậy sẽ đỡ tốn công dò tìm hơn.'Tuy trong đầu đã lập ra kế hoạch hẳn hoi. Nhưng đột nhiên Vy Vy như nhớ ra gì đó. Âm thanh của tiếng la từ từ giảm dần mà khoảng cách của Vy Vy đến cái đầu đó còn khá xa.
Theo phản xạ, Vy Vy điều khiển song đao chém liên tiếp vào cánh tay đó nhưng đều vô hiệu. Có chém có đâm bao nhiêu thì nó cũng tự khác lành lại. Vy Vy thử thuật phân thân, dịch chuyển.. đều không được. Khi âm thanh la hét từ từ nhỏ lại và gần như tắt hẳn thì kì tích xuất hiện.
Từ đâu, một thanh kiếm sắc bén lao nhanh tới và đâm thẳng vào cái đầu đó, khi tiếng la vừa lúc tắt hẳn. Thứ đó từ từ ngã khụy xuống. Bàn tay to lớn của nó buông người Vy Vy ra. Nhanh chóng thi triển pháp lực, Vy Vy dịch chuyển đến một chỗ khá xa. Vì sợ nó sẽ ngã xuống và vỡ tung ra. Nhưng lạ thay, đến lúc Vy Vy tưởng chừng thân thể to lớn đó sắp tiếp đất, thì nó lại tan biến dần theo không khí.
Như nhớ ra gì đó, Vy Vy chạy lại chỗ đó cực thân dò tìm. Nhưng tìm mãi, tìm mãi Vy Vy cũng không thấy tâm hơi của nó đâu. Nhưng linh cảm của Vy Vy cho cô biết, người vừa rồi cứu cô, chính là người bấy lâu Vy Vy chờ đợi.
Tạm gát chuyện đó sang hướng khác. Vy Vy càng an tâm hơn khi phía sau mình có người hậu thuẫn. Vy Vy nhìn ngó tứ phương, hét lớn: 'Đa tạ quý nhân. Ân tình này, ta tuyệt đối sẽ báo đáp vào một ngày không xa.'Tuy lời nói thì như cảm ơn bình thường. Nhưng nếu chịu hiểu sâu vào, thì ta thấy Vy Vy đã biết được người vừa cứu mình là ai.
Từ đằng xa, có một tên vừa thu kiếm cất vào bao, vừa mỉm cười: 'Những lúc cần thông minh lại ngu ngốc đến khó tả. Lúc cần sự ngu ngốc, trí thông minh lại đột nhiên trồi dậy. Quả thật, nàng chỉ giỏi mấy việc phán đoán này thôi.'Miệng thầm bài tỏ. Tên bí ẩn đón lại tiếp tục theo đuôi Vy Vy, bảo vệ cho cô.
Ở Thần Giới (Tại lâu đài)
*Rầm rầm* Cánh cửa bí mật bằng đá tận dưới hầm sâu đang được mở ra. Thật bất ngờ, khi cấu trúc bên trong hết sức nguy nga, lộng lẫy. Khác hẳn với vẻ thô sơ được ai đó cố ngụy trang bên ngoài. Nữ hoàng một thân một mình từng bước tiến vào. Sở dĩ, hôm nay và đến đây vì lúc sáng, khi vô tình nhìn vào quả cầu thủy tinh để kiểm tra, thì bà thấy nơi này có chút dị thường.
Tuy nhìn bên ngoài là một căn nhà kho rất tầm thường. Nhưng Nữ hoàng lại cảm thấy tận sâu bên trong đó ẩn chứa những thứ bất thường. Và quả nhiên, giác quan của Nữ hoàng không bao giờ sai lệch.
Cánh cửa vừa mở ra, hiện ra trước mắt bà là một căn phòng khá rộng rãi và sang trọng. Có vẻ như nó vừa được Vy Vy cho người sắm sửa chuẩn bị. Vì ở lâu đài từ trước đến nay, căn phòng này chỉ dùng để dự trữ đồ vật, do tính kín đáo của nó khá cao.
Tiến sâu vào trong, Nữ hoàng nhìn quanh một lúc thì giật thót mình trước hình ảnh trước mặt. Nữ hoàng nhìn thấy một người đàn ông đang nằm quay lưng về phía bà. Ngoại hình có đôi chút đứng tuổi. Tim Nữ hoàng chợt đập liên hồi, hơi thở không duy trì được sự điều đặn. Bà cố gắng nén người, đè giọng lên tiếng: 'C.. Có.. p.. phải.. l.. là.. ông không?'Giọng nói run run của bà đã thành công làm người đàn ông đó tỉnh giấc.
Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, đáp lời: 'Vy Vy con đến rồi sao? Ta xin lỗi do hôm nay ta luyện tập lại khí công. Cơ thể có đôi chút mệt mỏi, mà ngủ quên không hay con đến. Con.. đừng giận nhé?'Ông vừa nói vừa xoay người qua nhìn người đứng trước cửa.
Bốn mắt mở to và chạm vào nhau. Lúc này, ông mới nhận ra sự hớ hên của mình. Trước mặt ông, không phải là Vy Vy mà là Nữ hoàng. Người con gái khi xưa ông nhẫn tâm lừa gạt tình cảm. Ông đã tâm bỏ bê bà cùng với đứa con gái mấy tháng tuổi trong bụng.
Lúc này nhìn lại, ông có đôi chút thổ thẹn và cũng có đôi chút đau lòng. Nữ hoàng khi thấy ông thì tay chân rụng rời, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng tuôn ra. Bà vẫn đứng như tượng nhìn ông. Đức Vua thấy bà như thế không kìm lòng nổi, bèn nói: 'Chuyện xưa là lỗi của ta. Tất cả do ta không suy nghĩ thấu đáo. Na.. nàng không phải vẫn còn hận ta chứ?'Nữ hoàng nghe dứt câu, định lên tiếng nói gì đó. Nhưng đột nhiên, trước mắt bà tối sầm. Rồi cả cơ thể vô lực mà ngã xuống. Cũng may sức khỏe của ông đã hồi phục khá nhiều, nên ông đã kịp thời chạy tới đỡ lấy, dìu bà đến giường rồi vận công giúp bà lưu thông máu huyết.
Hết chương 40