Chương 40 Bấm để xem Trên đường Vy Vy gặp biết bao nhiêu là chướng ngại. Hết bọn xác sống, lại đến đám người áo đen. Chúng thay phiên nhau 'tra tấn' Vy Vy. Tuy pháp lực Vy Vy có lợi thế hơn rất nhiều. Nhưng số lượng bên chúng quá đông, một mình Vy Vy đối chọi trong một khoảng thời gian dài. Thì sức lực cũng có chút cạn kiệt. *rầm rầm rầm* Từ xa phía trước có thứ gì đó đang tiến lại gần. Kích thước không hề nhỏ, khi mỗi bước chân của nó đều khiến cho mặt đất chuyển động mạnh mẽ, cây cối rung lắc dữ dội. Những tên áo đen quay người ra sau, nhìn thấy thứ đó vội cuối đầu. Họ chấp tay lại niệm gì đó. Rồi đột nhiên, bọn chúng bay vút lên cao rồi nhập hẳn vào thứ đó. Vy Vy dùng thuật khai nhãn để quan sát. Thì mặt mũi liền ngờ nghệch ra. Cái thứ phía trước phải gọi là cực kì kinh khủng. Chỉ nhìn sơ qua thôi, Vy Vy liền thu hồi pháp lực. Cố gắng kìm nén cơ thể để không phải nôn những thứ trong bụng ra. Thứ quái dị đó khá cao, nhìn cứ như loài khủng long thời cổ đại vậy. Nhưng sẽ không có gì đáng sợ, khi không xuất hiện những cái đầu lỏm chỏm, miệng đầy máu cứ há ra há vào, những đôi mắt trợn tròng nhỏ những giọt chất nhờn màu đen ghê tởm. Không chỉ thế, có hàng vạn cánh tay đang vươn ra như cố nắm lấy thứ gì đó. Vy Vy thật sự không thể nào tin được cái thứ đó lại có thể xuất hiện trên cõi đời này. Ai có thể biến tấu ra con này, hẳn tâm trí rất ư là biến thái và khát máu đây. Vy Vy thủ thế phòng vệ, rút kiếm đưa ra trước mặt, cẩn thận quan sát. Dần dần hình ảnh của con quái vật đó được hiện ra rõ rệt trước mắt Vy Vy. Lạ thay, dù có cố cách mấy, nhưng mỗi lần ánh mắt của Vy Vy lia đến người nó, thì cơn buồn nôn lại ập tới. Vy Vy phi người lên một táng cây to, rồi nhảy bổ tới người nó chém vào thân nó vài nhát. Những cái miệng ấy gào lên thảm thiết. Và thật bất ngờ, khi tiếng la ấy dừng lại cũng đồng nghĩ với những vết thương trên người nó đồng loạt hồi phục như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó điên cuồng lao về phía Vy Vy.. với tốc độ rùa bò. Vy Vy nhanh người né tránh, phi thẳng lên cây. Khi chân Vy Vy vừa đứng trên cây, thì một cái tay trên người của nó vươn thẳng tới Vy Vy. Cũng may với phản xạ nhanh nhẹn, cô đã không bị mấy thứ ghê tởm đó đâm trúng. Nhưng cũng vì tránh quá nhanh, Vy Vy cũng bị thương nhẹ ở cánh tay, khi phải tiếp đất bằng thân người của mình. Vy Vy ngồi xổm, tỉ mỉ tìm điểm yếu trên người nó. Còn cái thứ quái dị kia thì không ngừng xoay vòng đánh hơi, tay thì quơ qua quơ lại như đang tìm kiếm thứ gì vậy. Như nhận ra gì đó, Vy Vy suy nghĩ đôi chút, rồi cười một nụ cười nham hiểm nhẹ nhàng đứng lên. Vy Vy giơ tay ra phía trước, thu lấy viên đá từ phía xa. Dùng hết sức mình chọi ra phía xa. Quả nhiên như suy đoán, nó liền theo quán tính, mà chạy về phía phát ra tiếng động. Vy Vy thầm nghĩ: 'Nó do xác sống tạo thành. Vậy nó cũng sẽ mang những đặc tính của loài xác sống? Nếu thật là vậy thì đầu chính là điểm yếu của nó sao?'Nghĩ ngợi một chút, Vy Vy liền nhắm mắt lại, cơ thể nhẹ tênh dần bay lên cao. Bộ y phục trên người Vy Vy bỗng chống thay đổi thành màu trắng tinh khiết như sương mai. Thanh kiếm tự thân di chuyển ra trước mắt Vy Vy chuyển hóa thành 'song đao'. Vy Vy mở to mắt, hai tay nhanh nhẹn bắt kiếm. Rồi mờ dần biến mất. Vy Vy thoắt ẩn, thoắt hiện xung quanh nó. Mỗi lần hiện hình, Vy Vy sẽ chém mạnh vào những cái mặt trên thân của nó. Quá trình này phải diễn ra thật nhanh. Vì nếu để tiếng la của nó dừng lại trước khi Vy Vy chém xong hết những cái đầu đó, thì mọi dấu tích Vy Vy cố gắng xây dựng đều sẽ lành lặn lại như cũ. Vy Vy ráng luyên thuyên không dám nghĩ tay. Còn thứ đó cứ xoay vòng vòng theo tiếng gió do Vy Vy tạo ra. Còn cái đầu cuối cùng, Vy Vy cố hết sức mình lao tới. Nhưng do quá mệt mỏi, Vy Vy đã không để tâm mà vô tình để cây kiếm của mình chém vào một thân cây. Tạo ra âm thanh khá lớn. Vy Vy dừng lại, nhìn qua phía cây kiếm thì ngay lập tức bị cái tay của thứ kia tóm lấy. Nó nhanh như chớp, kéo Vy Vy đến cái đầu cuối cùng còn sót lại nhằm ý muốn ăn thịt Vy Vy. Trong đầu Vy Vy hiện ra một kế hoạch: 'Chờ nó đưa gần đến cái đầu kia, thì mình sẽ thật nhanh đâm thẳng cây kiếm này vào đó. Như vậy sẽ đỡ tốn công dò tìm hơn.'Tuy trong đầu đã lập ra kế hoạch hẳn hoi. Nhưng đột nhiên Vy Vy như nhớ ra gì đó. Âm thanh của tiếng la từ từ giảm dần mà khoảng cách của Vy Vy đến cái đầu đó còn khá xa. Theo phản xạ, Vy Vy điều khiển song đao chém liên tiếp vào cánh tay đó nhưng đều vô hiệu. Có chém có đâm bao nhiêu thì nó cũng tự khác lành lại. Vy Vy thử thuật phân thân, dịch chuyển.. đều không được. Khi âm thanh la hét từ từ nhỏ lại và gần như tắt hẳn thì kì tích xuất hiện. Từ đâu, một thanh kiếm sắc bén lao nhanh tới và đâm thẳng vào cái đầu đó, khi tiếng la vừa lúc tắt hẳn. Thứ đó từ từ ngã khụy xuống. Bàn tay to lớn của nó buông người Vy Vy ra. Nhanh chóng thi triển pháp lực, Vy Vy dịch chuyển đến một chỗ khá xa. Vì sợ nó sẽ ngã xuống và vỡ tung ra. Nhưng lạ thay, đến lúc Vy Vy tưởng chừng thân thể to lớn đó sắp tiếp đất, thì nó lại tan biến dần theo không khí. Như nhớ ra gì đó, Vy Vy chạy lại chỗ đó cực thân dò tìm. Nhưng tìm mãi, tìm mãi Vy Vy cũng không thấy tâm hơi của nó đâu. Nhưng linh cảm của Vy Vy cho cô biết, người vừa rồi cứu cô, chính là người bấy lâu Vy Vy chờ đợi. Tạm gát chuyện đó sang hướng khác. Vy Vy càng an tâm hơn khi phía sau mình có người hậu thuẫn. Vy Vy nhìn ngó tứ phương, hét lớn: 'Đa tạ quý nhân. Ân tình này, ta tuyệt đối sẽ báo đáp vào một ngày không xa.'Tuy lời nói thì như cảm ơn bình thường. Nhưng nếu chịu hiểu sâu vào, thì ta thấy Vy Vy đã biết được người vừa cứu mình là ai. Từ đằng xa, có một tên vừa thu kiếm cất vào bao, vừa mỉm cười: 'Những lúc cần thông minh lại ngu ngốc đến khó tả. Lúc cần sự ngu ngốc, trí thông minh lại đột nhiên trồi dậy. Quả thật, nàng chỉ giỏi mấy việc phán đoán này thôi.'Miệng thầm bài tỏ. Tên bí ẩn đón lại tiếp tục theo đuôi Vy Vy, bảo vệ cho cô. Ở Thần Giới (Tại lâu đài) *Rầm rầm* Cánh cửa bí mật bằng đá tận dưới hầm sâu đang được mở ra. Thật bất ngờ, khi cấu trúc bên trong hết sức nguy nga, lộng lẫy. Khác hẳn với vẻ thô sơ được ai đó cố ngụy trang bên ngoài. Nữ hoàng một thân một mình từng bước tiến vào. Sở dĩ, hôm nay và đến đây vì lúc sáng, khi vô tình nhìn vào quả cầu thủy tinh để kiểm tra, thì bà thấy nơi này có chút dị thường. Tuy nhìn bên ngoài là một căn nhà kho rất tầm thường. Nhưng Nữ hoàng lại cảm thấy tận sâu bên trong đó ẩn chứa những thứ bất thường. Và quả nhiên, giác quan của Nữ hoàng không bao giờ sai lệch. Cánh cửa vừa mở ra, hiện ra trước mắt bà là một căn phòng khá rộng rãi và sang trọng. Có vẻ như nó vừa được Vy Vy cho người sắm sửa chuẩn bị. Vì ở lâu đài từ trước đến nay, căn phòng này chỉ dùng để dự trữ đồ vật, do tính kín đáo của nó khá cao. Tiến sâu vào trong, Nữ hoàng nhìn quanh một lúc thì giật thót mình trước hình ảnh trước mặt. Nữ hoàng nhìn thấy một người đàn ông đang nằm quay lưng về phía bà. Ngoại hình có đôi chút đứng tuổi. Tim Nữ hoàng chợt đập liên hồi, hơi thở không duy trì được sự điều đặn. Bà cố gắng nén người, đè giọng lên tiếng: 'C.. Có.. p.. phải.. l.. là.. ông không?'Giọng nói run run của bà đã thành công làm người đàn ông đó tỉnh giấc. Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, đáp lời: 'Vy Vy con đến rồi sao? Ta xin lỗi do hôm nay ta luyện tập lại khí công. Cơ thể có đôi chút mệt mỏi, mà ngủ quên không hay con đến. Con.. đừng giận nhé?'Ông vừa nói vừa xoay người qua nhìn người đứng trước cửa. Bốn mắt mở to và chạm vào nhau. Lúc này, ông mới nhận ra sự hớ hên của mình. Trước mặt ông, không phải là Vy Vy mà là Nữ hoàng. Người con gái khi xưa ông nhẫn tâm lừa gạt tình cảm. Ông đã tâm bỏ bê bà cùng với đứa con gái mấy tháng tuổi trong bụng. Lúc này nhìn lại, ông có đôi chút thổ thẹn và cũng có đôi chút đau lòng. Nữ hoàng khi thấy ông thì tay chân rụng rời, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng tuôn ra. Bà vẫn đứng như tượng nhìn ông. Đức Vua thấy bà như thế không kìm lòng nổi, bèn nói: 'Chuyện xưa là lỗi của ta. Tất cả do ta không suy nghĩ thấu đáo. Na.. nàng không phải vẫn còn hận ta chứ?'Nữ hoàng nghe dứt câu, định lên tiếng nói gì đó. Nhưng đột nhiên, trước mắt bà tối sầm. Rồi cả cơ thể vô lực mà ngã xuống. Cũng may sức khỏe của ông đã hồi phục khá nhiều, nên ông đã kịp thời chạy tới đỡ lấy, dìu bà đến giường rồi vận công giúp bà lưu thông máu huyết. Hết chương 40
Chương 41 Bấm để xem Ông dùng hết sức lực của vừa hồi phục của mình truyền hết qua cho bà. Môi ông dần tái nhạt, sắc mặt xanh xao. Đổi lại, sắc mặt của Nữ hoàng đã khá hơn rất nhiều. Đến khi pháp lực gần như chỉ còn vài tia yếu ớt thì ông không thể trụ được nữa, mà theo bản năng rút hai tay ra khỏi vai bà. Thấy Nữ hoàng vẫn chưa chịu hồi tỉnh, ông vẫn muốn cố thêm một lần nữa. Dù sao trước kia, ông đã gây lỗi với bà rất nhiều, bây giờ có dùng cái mạng của ông đánh đổi đi chăng nữa, thì cũng không mấy hối tiếc. Ông mỉm cười nhìn bà: 'Ta xin lỗi về chuyện năm xưa. Giờ đây, ta sẽ trả lại cho nàng.'Nói rồi, ông nhắm nghiền mắt gượng người, cố hết khả năng vận công thêm một lần nữa. Lần này, ông dùng hết sinh lực của bản thân ra đánh đổi. Có nghĩa là khi bà tỉnh lại thì cũng đồng nghĩa ông phải chết. Nhưng dường như, ông còn có số mệnh chưa hoàn thành. Bởi khi vừa chạm tay vào vai bà, còn chưa kịp làm gì, thì ông đã nhận thấy sự phản hồi của bà. Nữ hoàng lắc đầu liên tục, miệng không ngừng thét: 'Co.. con.. gái.. của ta! Con đừng rời xa ta mà. Ta đến cứu con đây. Vy Vy.. Chờ mẹ! Đừng mà!'Bà hét lớn rồi mở mắt ra, theo quán tính ngồi dậy chạy khắp phòng tìm kiếm. Nữ hoàng lục lọi rối tung cả căn phòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, miệng thì đau khổ nói: 'Vy Vy tại sao con lại bỏ rơi mẹ! Tại sao? Con đi rồi Thế Giới này ai sẽ cai quản. Còn ta thì sao? Con nhẫn tâm đến vậy sao? Vy Vy còn..'Bà kích động đến mức suýt ngất xỉu lần nữa. Cũng may, ông đã kịp thời ráng gượng được mà chạy tới điểm huyệt bà. Khi Nữ hoàng đã đứng yên bất động. Thì ông cũng mệt mỏi ngã người ngồi xuống ghế. Trên mặt thì đầy những giọt mồ hôi, ông uống một ly trà ráng sức nói: 'Nàng bình tĩnh. Thứ vừa nảy nàng thấy chỉ là mơ thôi. Không tin, nàng thử nhìn xung quanh xem.'Nữ hoàng nhìn quanh rồi vội thở phào nhẹ nhõm nhưng trong tận tâm bà vẫn cảm thấy có gì đó nôn nao, sợ hãi. Bà nhìn ông rồi thấp giọng: 'Mau giải huyệt cho tôi.'Giọng nói trầm thấp, khó chịu cùng với gương mặt tối sầm ấy cũng đủ khiến cho ông biết tâm trạng của bà đang như thế nào. Ông cuối đầu thở dài rồi từng bước đi tới chỗ và giải huyệt. Khi được tự do, bà vội khó chịu: 'Vy Vy đưa ông vào đây khi nào?'Đức vua chần chừ đôi chút: 'Ừm.. cũng khá lâu rồi.'Nghe tới đây, gương mặt của Nữ hoàng lại càng tối hơn: 'Hai người cấu kết với nhau che giấu tôi? Nếu hôm nay tôi không đến. Chả nhẽ hai người định qua mặt tôi luôn sao? Phải chăng tuổi tác của tôi đã cao, nên không ai xem trọng lời nói của tôi nữa?'Bà trừng to mắt thẳng vào người ông. Đức vua vội vàng giải thích: 'Nàng đừng nghĩ như thế. Con bé vì cứu tôi nên mới đưa tôi đến đây dưỡng thương một thời gian mà thôi. Nàng trách nhầm, thì tội cho con bé lắm.'Nữ hoàng nhếch miệng cười khinh bỉ: 'Tôi không ngờ quan hệ của hai người lại tốt đến thế. Còn sợ tôi trách tội nó? Ông có thương yêu gì nó sao? À.. mà còn nữa! Bà ta cũng có lúc sơ suất đến vậy sao? Tôi cứ nghĩ bà ấy sẽ luôn bên ông hầu hạ ấy chứ.' Lời nói mỉa mai của bà gợi lên rõ ý châm chọc. Nữ hoàng nói thế vì biết hai người đã 'mỗi người một nơi' vì nếu bà ta luôn bên ông thì làm sao có chuyện bị thương rồi gặp nguy hiểm diễn ra kia chứ. Ông nghe thế thì cười xót xa: 'Chúng tôi đã không còn 'giường ấm chung chăn' khi chuyện năm xưa diễn ra. Cho tới tận bây giờ, bà ấy vẫn chưa ngày nào tha thứ cho tôi. Và tôi vẫn phải sống trong sự ghẻ lạnh suốt mấy trăm năm nay.'Ông cuối đầu nhìn bóng mình hiện rõ trên bóng nước trong ly trà. Một gương mặt trầm buồn nhăn nheo do tuổi tác cũng khiến não lòng trong ông càng nhiều hơn. Nữ hoàng không biết rõ nội tâm của mình bây giờ ra sao. Nó vừa cảm thấy hả dạ, vui sướng nhưng lại có đâu đó sự xót xa đồng cảm. Lắc nhẹ đầu, chấn tĩnh bản thân bà lạnh giọng: 'Đó là ông Trời đã thay tôi trả thù.'Ông nhìn sang bà thâm tình nói: "Ta biết năm xưa là do ta có lỗi với nàng. Và dù cho ta có làm gì đi chăng nữa cũng không thể bù đắp. Nhưng ta thật có một mong muốn. Nàng có thể đừng hận nàng ấy nữa được không? Dù sao cả hai cũng đều là đồng môn. Bây giờ lại đối đầu 'đuổi cùng giết tận' nhau, thế thì xem làm sao mà được." Ông là đang thật tâm khuyên nhủ. Cái ông ngộ ra là trong cuộc chiến này là dù cho bên nào thắng đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ mãi không kết thúc. Và người khổ cực và vất vả nhất cũng chỉ là Vy Vy mà thôi. Trong quá trình chăm sóc cho ông. Tuy là ông nằm bất động, nhưng mọi câu nói, hành động của Vy Vy ông đều biết rõ. Thậm chí ông còn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và áp lực của Vy Vy. Có lẽ, đây là khả năng đặc biệt của một người cha. Cảm giác đặc biệt khó tả này khiến cho ông rất hạnh phúc, nhưng cảm giác hối hận và nhục nhã lại chiếm phần nhiều hơn. Ngẫm nghĩ lại, thì mọi chuyện cũng là do mâu thuẫn của hai bên. Nên bây giờ, ông sẽ là người hòa giải rất cả và cũng tìm cách cho chuyện này kết thúc mãi mãi. Đây cũng là cách ông dùng để trả nghĩa cho Vy Vy. Nữ hoàng nghe dứt câu, nước mắt không ngừng tuôn ra, uất hận nhìn ông: 'Ông còn dám nói với tôi như thế? Chẳng lẽ ông lại không nhận ra đâu mới là bên đúng, bên sai sao? Thật tiết thay, một người mưu mô, nham hiểm như ông lại không biết phân biệt phải trái.'Bà cố gắng lau hết nước mắt. Đức vừa biết ngay ý mình bị hiểu lầm liền bào chửa: 'Nàng đừng hiểu lầm. Ta đây chỉ là..'Lời nói chưa dứt, bên ngoài lại vọng vào tiếng nói của một nữ nhân nô tì. Cô ta nói: 'Nữ hoàng có chuyện không hay xảy ra rồi.'Nữ hoàng nghe tới đây, liền gát hết cảm xúc cá nhân sang nơi khác. Gương mặt uy nghiêm, giọng nói sắc lạnh: 'Mau vào đây, bẩm báo.' Người nô tì nhẹ nhàng bước vào, lịch thiệp đóng cửa. Vừa nhìn thấy Đức vua cô ta có chút hoảng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được tinh thần, nghiêm chỉnh khụy gối, cuối đầu bẩm báo: 'Thưa nữ hoàng. Trên tận ngọn núi ngàn năm kia đột nhiên hiện ra một căn cứ được xây bằng đá gia truyền ngàn năm của chúng ta. Có vẻ như đây là do Công chúa làm ra ạ.' Nghe tới đây, gương mặt Nữ hoàng tái xanh, như không tin vào sự thật, bà hỏi lại một lần nữa: 'Ngươi nói gì? Tản đá ngàn năm của chúng ta bị Vy Vy lấy để xây căn cứ kia à?'Người nô tì hơi sợ khi thấy Nữ hoàng hoảng hốt như thế. Cô ta run run người đáp: 'Dạ đúng vậy, thưa Nữ hoàng.' Nữ hoàng như chết lặng, nước mắt lần nữa tuôn ra. Miệng mấp máy không nói nên lời. Bà quay sang nhìn ông nói gì đó. Nhưng chưa nên lời, nên câu rõ ràng thì bà đã mất đi ý thức. Đức vừa hét lớn: 'Mau truyền thái y cho Nữ hoàng nhanh lên.'Nói rồi ông đỡ bà lên giường của mình. Người nô tì thì nhanh chóng đi tìm thái y. "Nữ hoàng thần trí bị tổn thương nhẹ. Do có quá nhiều cú sốc ập đến cùng một lúc nên bà chưa kịp thích nghi. Thời gian tới hãy cho Nữ hoàng nghỉ ngơi nhiều hơn. Lát nữa tôi sẽ kê đơn giúp bà ngủ nhiều hơn để não được nghỉ ngơi. À còn nữa.. sắp tới đừng để Nữ hoàng dùng pháp lực quá nhiều, không khéo sức khỏe lại càng xấu thêm." Dứt lời, người thái y soạn một đơn thuốc đưa cho người nô tì rồi quay lưng ra về. Người nô tì có nghe loáng thoáng vài tin tức do mấy người nô tì lâu năm khác kể lại. Nên cũng biết đâu đó một số chuyện, liền biết thân biết phận cuối người: 'Bẩm, nô tì xin cáo lui đi lấy thuốc cho Nữ hoàng ạ.'Đức vua không mải mai quan tâm phẩy tay đồng ý. Ông tự tay chuẩn bị nước ấm, giặt khăn lau mặt giúp bà. Vừa lau ông vừa tâm sự: 'Mấy trăm năm qua phải không nàng đã rất vất vả để tạo dựng ra mọi thứ như ngày hôm nay? Thật xin lỗi, đáng lẽ quá khứ ta thật tâm không nên làm khổ nàng như vậy. Chỉ tại lòng ta không vững. Biết rõ là việc làm sai trái lại không kiên quyết mà nhẫn tâm thực hiện. Ta.. ta thật có lỗi với nàng và con của chúng ta.' Hết chương 41
Chương 42 Bấm để xem Có vẻ như Đức vua thật sự cảm thấy có lỗi và muốn chuộc lại tất cả những gì ông đã gây ra khi xưa. Ông ngồi đó, ngắm nhìn gương mặt xanh xao nhưng vẫn lộ lên nét thanh tú của bà, miệng cười nhẹ bài tỏ: 'Mấy trăm năm trước ta thật không có tài nhìn người. Ân trên đã thương, ban cho ta một ý trung nhân tuyệt hảo thế này, ta lại không biết trân trọng. Lại nghe theo lời xúi giục của Ma quỷ mà làm càng. Phải chi khi xưa, ta biết phân biệt cái sai cái đúng, thì có lẽ giờ này ba người chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc, yên vui rồi.'Ông nhếch miệng cười, lại tiếp tục nghĩ về quá khứ của bản thân. Bỗng nhiên, từ trong khoé mắt của Nữ hoàng có những giọt lệ thi nhau chảy dài. Nhưng kì lạ, rõ ràng Nữ hoàng vẫn chỉ nằm bất động như người hôn mê, làm sao có thể nghe được những lời tâm sự đó của ông kia chứ? Lẽ nào, bà thật ra đã tỉnh nhưng không muốn đối mặt với ông nên mới nằm yên bất động? Hay.. trong tiềm thức bà đang thấy thứ gì đó kinh khủng đến mức khiến bà phải rơi lệ? Đức vua dùng khăn của mình lau hết những giọt nước mắt đó một cách sân cần. Miệng nhẹ nhàng nói: 'Nàng là đang muốn tránh mặt ta hay là đang thấy thứ gì đó quá ư là kinh dị? Nếu thật sự nàng không muốn thấy ta.. vậy ta sẽ tạm thời ra khỏi đây. Còn nếu nàng là đang gặp ác mộng thì đừng sợ nữa.. hãy mạnh mẽ chống lại cơn ác mộng đó, như cách mà nàng cố gắng đã quên ta.'Lời nói chua xót kia thốt ra từ miệng ông lại khiến những giọt nước mắt ấy rơi ra nhiều hơn. Bàn tay ấm áp ấy vẫn kiên nhẫn đưa tay lên lau đi những giọt lệ đó. Xong xuôi, ông bỏ cái khăn ấy vào chậu nước ấm bên cạnh rồi lên tiếng: 'Thôi ta không làm nàng khó chịu nữa. Nàng cứ an tâm mà tịnh dưỡng ta sẽ bảo người hầu vào đây túc trực bên cạnh. Điều ta sắp nói có lẽ hơi thừa, nhưng nếu nàng cần ta giúp điều gì cứ sẵn lòng nói. Ta sẽ nguyện hết lòng giúp nàng.'Nói rồi ông xoa xoa tay bà vài cái rồi đứng dậy rời đi. Nhưng lạ thay, vừa đi chưa bao xa, ông lại nghe tiếng bà nhưng hình như là không phải nói với ông. Khi xoay người lại, quả thật bà đang nhắm tịt mắt nhưng tay và chân lại vô thức cử động lung tung. Lời nói không rõ cứ vang vọng khiến Đức vua dù có cố cách mấy cũng không hiểu nổi dụng ý của Nữ hoàng đang muốn nói tới là gì. Bằng giọng nói khô khốc, tiếng có tiếng không bà gượng hết sức thét lên: 'Đừng.. Vy.. Vy.. tổn hại.. dừng lại.. t.. ta.. tránh ra.. đừng.. thả.. con.. bé..'Và hình như, bà càng lúc càng thêm kích động. Tay, chân bắt đầu không thể khống chế mà bị cuốn vào trong giấc mơ kia, bắt đầu thi hành pháp lực. Đức vua ngay lập tức đi đến cần ngăn, đi được vài bước. Đột nhiên, ông lại thấy một cái bóng đen không rõ hình hài, hiện lên cạnh giường bà. Nó đặt thứ gì đó lên giường, rồi ngẩng đầu trợn tròn mắt. Màu đỏ trong mắt của thứ đó như ngọn lửa đang phực cháy, thể hiện rõ sự căm thù và tức giận. Nó nhìn chăm chăm vào người ông. Không lâu sau, một giọng nói rất đổi quen thuộc vang lên: 'Ông được lắm! Dám ti tiện với con đàn bà này. Xem ra.. năm xưa ông quả thật là có tình ý với ả ta. Được! Tôi sẽ cho gia đình các người sẽ mãi mãi bên nhau bất kể địa ngục hay chỉ còn lại là những vong hồn vất vưỡng đi chăng nữa.'Lời nói ác độc đó, do Nữ hoàng của Ma giới nói ra. Đức vua liền giải thích: 'Nàng đừng có ăn nói xằng bậy nghi oan cho người vô tội. Ta chỉ là thấy nàng ấy không khỏe tiện tay chăm sóc đôi chút. Nào có tư tình chi đâu. Vả lại, năm xưa ta gây tội nhiều như thế, bây giờ lại không thể viện cớ này tạ lỗi hay sao?'Đáp lại với lời nói lễ nghĩa đó, là một bộ mặt ác quỷ dần dần hiện ra. Lúc này, Đức vua mới thật sự hoảng hồn khi nhìn vào cơ thể trước mắt. Còn đâu một người phụ nữ mang vẻ đẹp thanh thoát, thục nữ, người nhìn người mê. Giờ đây, gương mặt ấy đã bị thay bởi một làn da nhăn nheo, chảy xệ, không những thế, còn có hàng trăm cái lỗ nhỏ, to lồi lõm trên đó. Đôi mắt đã không còn đỏ mà hóa thành một màu đen huyền bao phủ và không có tròng trắng. Môi thâm đen, nức nẻ nếu nhìn kĩ sẽ thấy máu rỉ ra khi bà ta nói chuyện. Lúc cười từ trong hàm răng vàng éo đó, lại lộ ra một số con trùng đang thi nhau vơ vén những bả cặn trong kẽ răng bà ta. Đức vua thật sự bị dọa sợ, ông vô thức lùi người về sau, nhưng bà ta lại càng bước tới cố tình cười dọa ông, bà khoái chí: ' Chàng sợ ta đến vậy à? Đâu rồi, chàng mau chạy đến ôm ta đi. Không phải từng giờ, từng ngày chàng luôn muốn ta tha thứ sao? Bây giờ xem như ta đã tha thứ cho chàng rồi nè. Mau chạy đến ôm ta đi.. hahaha.' Đức vua trong lòng chợt nhói đau khi thấy bà mất kiểm soát như thế. Ông đau xót lên tiếng: 'Nàng đừng hạnh hạ mình như thế nữa. Ta biết ta sai, cuộc chiến này diễn ra cũng do ta mà ra. Ta nguyện lòng lấy thân xác của ta mặc cho nàng chém giết, ta cũng không hối hận. Nhưng nàng có thể dừng cuộc chiến này lại và trở về như trước không? Xem như ta xin nàng.' Bà ta bật cười, rồi đột nhiên quát lớn: 'Ông đừng có làm cái kiểu giả nhân giả đức đó trước mặt tôi. Ông nói sao? Dừng lại mọi chuyện? Công sức mà tôi đã đổ vào, bao nhiêu thù hận của tôi từ mấy trăm năm qua chẳng lẽ lại vì một câu van xin của ông mà dừng lại sao? Nào có dễ dàng đến vậy chứ! Tôi phải khiến cho ông, bà ta và.. đứa tạp chủng kia, vong hồn phân tán, mãi mãi chịu nổi dằn vặt của tội lỗi, đau thương thì tôi đây mới hả dạ. Nghe rõ chưa, hãy trân trọng mà tận hưởng những ngày tươi đẹp này đi. Không khéo sau này không còn cơ hội đó. HaHaHa.'Tiếng cười của bà ta vang vọng khắp tứ phía. Và dần dần cơ thể cùng với tiếng cười ấy mờ dần trong không khí. Đức vua vô lực dựa người vào bức tường lạnh lẽo, trượt dài xuống nền đất, nước mắt trào dân, ông ôm đầu hối hận: 'Tại sao? Tại sao năm xưa tôi lại gây ra những chuyện kinh khủng khiếp này chứ? Tại sao người chịu sự đau khổ này không phải một mình tôi mà lại là những người bị hại đáng thương này? Tại sao.. Bây giờ tôi phải làm gì đây?' Chợt, thanh âm của cô nô tì vang lên: 'Nô tì đã sắc xong thuốc cho Nữ hoàng rồi ạ.'Đức vua vội chấn chỉnh bản thân, đứng dậy lau sạch nước mắt đi đến ngồi cạnh giường bà, cũng cùng lúc đó ông phát hiện mảnh giấy do vừa nảy bà ta để lại. Nhưng chưa vội xem, ông tạm cất bức thư đó vào vạt áo, miệng cố nói lớn: 'Mang vào đây.'Người nô tì kính cẩn cuối đầu mang thuốc vào, khi đặt ấm thuốc xuống bàn, người nô tì ấy cũng biết phép tắc gập người rồi cáo lui. Ông bước gần lại ấm thuốc, cầm nắp ấm mở ra, liền có một mùi dạ thảo xộc lên nồng nặc. Ông cẩn thận múc từng muỗng thuốc ra chén, rồi thổi lấy thổi để cho chén thuốc mau nguội. Khi thấy đã vừa uống, ông lại tiến lại phía giường ân cần đút thuốc cho bà. Hết chén, ông cho người thu dọn mọi thứ ra ngoài. Nhìn Nữ hoàng một lúc, ông bước lại bàn bắt đầu mở tờ giấy lúc nảy ra xem. Vừa mở ra mùi máu tanh liền phát ra nồng khắp cả căn phòng. Đức vua không chịu nổi, lấy tay che mũi cố đọc thầm: 'Chắc bà cũng đã biết về số phận của con gái mình rồi đúng không? Tôi.. biết bà có khả năng đó. Và tôi biết.. mọi chuyện đều đang đi theo suy tính của bà. Thôi thì.. tôi sẽ giúp bà vậy.'Đức vua đọc xong ngỡ ngàng, trong đầu liền không ngừng hiện ra hàng vạn câu hỏi khó hiểu.'Nàng và nàng ấy rốt cuộc là thế nào cơ chứ? Mọi chuyện này là do một tay nàng sắp xếp hết sao?'Ông xoay người lộ vẻ hoang mang nhìn cơ thể đang nằm bất động trên giường. Hết chương 42