Khoảng Cách Giữa Thần Và Ma - JLINDAK

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi JLINDAK, 19 Tháng bảy 2019.

  1. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, khi Linh Linh tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng. Cô cố gắng nhớ mọi thứ diễn ra đêm qua. Nhưng cô bị một tiếng động làm cho giật mình. Linh Linh nhanh chóng tiến xuống sảnh. Vừa bước xuống Linh Linh đã thấy Vy Vy đang ngồi điềm đạm hưởng trà. Linh Linh tiến gần lại, ngồi xuống lên tiếng chào hỏi: 'Chào buổi sáng, hôm qua ngủ ngon chứ?'Giọng nói hơi trêu chọc của Linh Linh làm cho mọi người xung quanh đặt dấu chấm hỏi trong đầu. Họ bắt đầu nhìn hai người với cặp mắt dò xét. Vy Vy nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, quay ra phía sau liếc cảnh cáo những người xung quanh rồi trả lời: 'Nhờ ân huệ đó ngươi bạn tặng, ta ngủ rất ngon.'Nghe xong, Linh Linh phụt cười lớn: 'Haha ta xin lỗi. Tại ta mệt quá nên không khống chế được.'Nói xong Linh Linh vẫn tiếp tục cười không ngừng. Không ngờ cô đây được Công chúa chính tay bế về lâu đài với quãng đường xa như vậy. Vy Vy liếc nhẹ: 'Còn cười nữa ta trực tiếp quăng ngươi ra khỏi nơi này.'Thanh âm trầm thấp đến mức đáng sợ đã thành công làm Linh Linh ngưng cười.

    "Ngươi ăn sáng chưa?" Linh Linh tự tay rót cho mình một tách trà rồi nhìn qua Vy Vy hỏi. Hình như Linh Linh đã quên đi xứ mạng của mình rồi thì phải. Ngày nào cũng vô tư kiểu này thì đến bao giờ nhiệm vụ mới được hoang thành?

    "Chưa, ta định chờ ngươi tỉnh dậy, rồi ăn cùng luôn." Vy Vy dùng một đôi mắt khá lạ. Nó vừa thể hiện đâu đó một chút tình cảm rồi lại pha tí gì đó là dò xét. Làm cho Linh Linh khó hiểu vô cùng. Vy Vy duy trì ánh mắt như vậy tận hai, ba phút mới đứng lên nắm tay Linh Linh vào phòng ăn.

    Trong lúc ăn, thái độ của Vy Vy khá lạ. Cô cứ hồn vía trên mây, thẫn thờ, lâu lâu thì ăn mấy miếng cá do Linh Linh gắp sẵn vào chén. Ngoài ra, Vy Vy không thiết ăn những món gì trên bàn cả.

    Ăn xong, Linh Linh nhanh chóng kéo tay Vy Vy ra vườn hoa.'Ngươi có chuyện gì à? Nói ra ta nghe. Chuyện tình cảm? Ngươi thất tình à?'Linh Linh cứ luyên thuyên miệng hỏi. Nhưng trong lòng lại mong Vy Vy thành ra như thế không phải đó chuyện tình cảm. Linh Linh cũng chẳng biết mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa. Vy Vy vội vung tay, tạo thành một ngôi nhà trông rất bí mật. Linh Linh không hiểu hành động này có ý gì. Vy Vy bước tới phía trước: 'Chúng ta vào đó nói chuyện. Ở ngoài đây không an toàn.'Vy Vy cứ vừa đi vừa nói mà không đợi Linh Linh phản ứng lại.

    Vào trong Vy Vy vội ngồi xuống một cái ghế gần đó, nhìn qua Linh Linh sau đó hất mặt về phía ghế đối diện. Linh Linh hiểu ý liền ngồi xuống. Thấy Linh Linh đã an tọa, Vy Vy mới bắt đầu nói chuyện: 'Đúng như ngươi đã đoán là ta buồn về chuyện tình cảm. Nhưng không phải là đang thất tình.'Lời nói vừa dứt, mặt Linh Linh bỗng dưng hơi buồn hỏi: 'Ngươi là đang tương tư?'Tuy là buồn, nhưng Linh Linh lại cố gượng ra cái vẻ lanh chanh của mình mà hỏi. Vy Vy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dựa người ra sau, điềm đạm trả lời: 'Ta cũng không biết cảm giác đó là gì? Ta chỉ cảm thấy ta luôn muốn người đó bên cạnh ta. Luôn muốn làm người đó vui, lúc người ta buồn, ta lại cảm thấy rất khó chịu. Và ta chỉ muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho người đó.'Nghe Vy Vy nói đến đó, vẻ ngoài ráng gượng của Linh Linh đã sụp đổ. Linh Linh suy nghĩ một chút thì lên tiếng: 'Vậy là ngươi đã bắt đầu thích người đó rồi. Ngươi định thổ lộ với người đó thế nào?'Linh Linh cũng nhẹ nhắm mắt, dựa người để thả lỏng bản thân. Đột nhiên, Linh Linh suy nghĩ được gì đó rồi nở một nụ cười chua chát.

    Vy Vy vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nói: 'Ta không định sẽ thổ lộ với người đó. Vì ta không cho phép bất cứ ai làm tổn thương ta một lần nào nữa.'Lời nói đi kèm với những giọt nước mắt. Linh Linh nghe giọng nói vừa phát lên, có gì đó là lạ liền mở mắt ra. Cô hoảng hốt chạy lại ngồi cạnh, lấy tay định lau nước mắt cho Vy Vy, nhưng nhanh chóng bị Vy Vy chặn lại. Đầu Linh Linh lúc này cảm thấy có gì đó không đúng. Từ khi gặp Vy Vy, Linh Linh chưa bao giờ thấy tình trạng này diễn ra cả. Vy Vy luôn có bề ngoài lạnh lùng, không chịu khuất phục bởi bất cứ điều gì. Vậy hôm nay chuyện gì đã diễn ra mà khiến Vy Vy phải ra nông nỗi này?

    Linh Linh dịu dàng an ủi: 'Đừng ôm mọi chuyện trong lòng. Hãy chia sẻ cho những người mà ngươi tin tưởng, tinh thần của ngươi sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.'Những lời nói của Linh chỉ muốn khuyên Vy Vy mở lòng ra thôi. Nhưng có một điều bất ngờ diễn ra. Vy Vy mở mắt ra nhìn Linh Linh nói: 'Ngươi có cảm thấy phiền không?'Giọng nói bị khàn đục do khóc cộng thêm những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt, lúc này nhìn Vy Vy đáng thương vô cùng. Linh Linh hơi bất ngờ vì chính cô là người được Vy Vy tin tưởng.

    "Ta không phiền. Ngươi nói đi ta nghe đây." Linh Linh bình tĩnh lại tâm can mới bắt đầu lên tiếng. Vy nghe xong thì nhắm nghiền mắt lại bắt đầu kể: 'Từ mấy trăm trước, ta là một con nhóc hết sức bình thường. Không hề để tâm đến những vấn đề xảy ra xung quanh mình. Một hôm ta vô tình xuống thôn chơi cùng với.. cha và mẹ của ta. Gia đình ta đi chơi rất nhiều thứ. Và khi trên đường trở về ta gặp được một cậu nhóc bằng tuổi. Nhìn cậu ấy rất đáng thương. Quần áo thì rách nát, mặt mũi thì tèm lem những vết bẩn. Và rồi ta đã xin cha, mẹ cứu cậu ấy. Khi bước vào lâu đài cậu ấy rất bất ngờ, cứ như là lần đầu tiên thấy được chúng vậy. Ta cho mấy người nữ hầu chăm sóc cho cậu ta. Hằng ngày, ta và cậu ấy cùng nhau chơi đùa, cùng nhau luyện võ, cùng nhau luyện công.. Và cùng nhau trưởng thành. Đến một ngày, cậu ta thức từ buổi sáng sớm để hái cho ta những bông hoa đẹp nhất. Rồi cậu ta quỳ xuống tỏ tình với ta. Ngươi biết lúc đó ta hạnh phúc thế nào không? Ta cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy. Và tất nhiên ta sẽ gật đầu đồng ý.'Kể đến đây nước mắt của cô chảy ra nhiều hơn. Linh Linh thấy thì xót lắm nhưng cũng không biết làm gì ngoài việc tiếp tục im lặng lắng nghe.

    Hít thở thật sâu, Vy Vy tiếp tục kể: "Khi ta và hắn quen nhau. Hắn rất hay tạo cho ta những điều bất ngờ. Rồi cùng ta thề non hẹn biển. Rất, rất nhiều thứ hạnh phúc đã diễn ra với ta. Cho tới một ngày, ta đến phòng rủ hắn đi dạo. Thì hắn lại xoay người lại nói rằng: 'Chúng ta kết thúc đi.'Một câu nói dễ dàng phát ra từ miệng hắn làm tim ta như ngàn cây kim đâm vào vậy. Ta thẫn thờ nhìn hắn hỏi: 'Tại sao chàng lại làm như thế? Không phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao?'Đáp lại ta là một nụ cười khinh bỉ đến từ hắn: 'Hạnh phúc ư? Chỉ có một mình ngươi nghĩ thế! Ta quen ngươi chỉ vì ngươi là Công chúa của nơi này thôi. Không ngờ sau bao nhiêu năm qua ngươi cũng chỉ là bù nhìn. Thế thì ta đành phải tìm kiếm người khác có đủ năng lực để ta dựa vào thôi. Sau này đừng làm phiền ta nữa. Còn nữa hôm nay ta sẽ rời khỏi đây, ngươi tốt nhất đừng nên quyến luyến nữa làm gì.'Dứt lời hắn vô tình cất bước ra đi không không một lần quay lại. Lúc đó ta khóc đến mức đứng không vững, mà ngã khụy xuống. Từ ngày đó ta tự nhủ sẽ không tin tưởng vào bất cứ ai cả. Ta cứ tự cô lập bản thân với mọi người. Cho đến tận ngày hôm nay, thì trái tim khốn kiếp này của ta lại rung động thêm một lần nữa. Ngươi thấy ta có ngốc không chứ?"

    Linh Linh tức giận đập bàn lên tiếng: 'Tên khốn kiếp đó là ai? Ta sẽ thay trời hành đạo. Yên tâm ta sẽ xử đẹp hắn cho ngươi.'Lời nói của Linh Linh làm Vy Vy cười nhẹ. Vy Vy nhẹ nhàng khôi phục trạng thái của bản thân rồi lên tiếng: 'Ngươi bị ngốc à? Người không còn pháp lực như ngươi thì có thể làm gì hắn? Với lại hiện tại hắn không có ở đây. Hắn đã làm tay sai cho Ma giới rồi.'Bây giờ, Linh Linh đang phát điên nên không hề để tâm đến những lời Vy Vy nói. Linh Linh hùng hổ lên tiếng: 'Cao danh quý tánh của tên đó là gì? Hiện tại ta không giết được hắn. Nhưng ta hứa, tương lai sẽ phanh thây hắn cho ngươi.'Vy Vy thật sự bất lực với tính cách này của Linh Linh.'Nhỡ sau này ra ngoài mà không có mình bên cạnh thì thế nào cũng bị ăn đòn thay cơm.'Thầm nghĩ xong, Vy Vy đứng dậy, bước chân ra ngoài, vừa đi vừa nói vọng ra phía sau: 'Tên của hắn là Trương Vĩnh Hào.'Nói rồi cô hóa phép biến mất.

    Hết chương 10
     
  2. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tia điện chạy qua não của Linh Linh.'C.. ca.. cái.. g.. gì? Cô.. t.. ta.. m.. mới.. n.. nói.. c.. cái.. g.. gì.. vậy? H.. hoàng.. huynh.. là.. t.. tên.. bội.. ba.. bạc.. đó?'Linh Linh bất động tại chỗ, miệng nói thì thầm chỉ để bản thân mình nghe thấy. Suốt quãng đường đi, Linh Linh đều chìm vào suy nghĩ: 'Lúc nảy cô ta nói hoàng huynh làm tay sai cho Ma giới? Có nghĩa là gì chứ? Ma giới chẳng phải là ở đây sao? Còn nữa hoàng huynh và cô ta lớn lên cùng nhau? Nhưng không phải hoàng huynh từ nhỏ đã ở bên mình sao? Hay là một người nào đó trùng tên? Phải nhanh chóng điều tra mới được.'Cô cứ vừa nghĩ vừa đi như vậy. Cho tới khi đi đến được phòng của mình, cô mới gát qua suy nghĩ mà bước vào bên trong.

    Vy Vy thì đang ở trong phòng luyện công. Bỗng nhiên, trong tiềm thức cô phát hiện ra một nguồn năng lực rất kinh khủng đang ở gần đây. Vy Vy chợt mở mắt to ra: 'Đây là pháp lực của Ma giới tại sao nó lại ở đây kia chứ? Tại sao ta lại không thể biết chính xác nó đang ở đâu?'Nghĩ ngợi nhiều thứ xong, cô nhanh chóng cô chạy đi báo cho Nữ hoàng.

    Bước vào phòng Nữ hoàng. Vy Vy thấy bà đang ngồi trầm tư suy nghĩ. Vy Vy nhẹ nhàng tiến tới, ngồi xuống lên tiếng: 'Có phải mẹ cũng phát hiện cái pháp lực nguy hiểm đó không?'Cô nghiêm túc nhìn bà, chờ câu trả lời. Nữ hoàng nhìn Vy Vy gật đầu, tiếp tục lên tiếng: 'Ta có phát hiện ra, nhưng hoàn toàn không thể biết chính xác nó nằm ở đâu cả. Hình như thế lực tà đạo bên đó rất mạnh.'Bà nói với giọng lo lắng. Nữ hoàng thật sự lo sợ sẽ không thể bảo vệ được những Thần dân ở nơi đây. Vy Vy nhìn bà hơi trầm giọng hỏi: 'Mẹ, có phải vì cha mà giữa Thần và Ma mới xảy ra những cuộc chiến phi nghĩa này đúng không?'Giọng nói cô âm lãnh đến đáng sợ. Nữ hoàng nhìn cô như không muốn trả lời, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó bà lại không tự chủ mà gật đầu. Vy Vy vẫn giữ thái độ đó lên tiếng: 'Mẹ hãy kể hết mọi chuyện cho con nghe được không vậy? Tại sao bên kia luôn tự xưng là Thần giới? Giữa mẹ và Nữ hoàng độc ác kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao mẹ cứ mãi giấu hiếm và xem con như đứa ngốc thế?'Vy Vy lại tiếp tục khóc. Nữ hoàng thấy Vy Vy như vậy vội ôm cô vào lòng. Bà vỗ về cô: 'Được rồi, con đừng khóc nữa. Ta sẽ kể cho con nghe hết mọi chuyện. Vy Vy không khóc nữa, cô im lặng để nghe câu chuyện mà cô đã muốn tìm hiểu từ mấy năm nay. Nữ hoàng nhắm nghiền mắt lại, cố kìm nén những giọt nước mắt sắp tuôn ra của mình. Bà bắt đầu kể: 'Từ một ngàn năm trước, ta có vô tình quen biết được một người đàn ông, đó chính là cha con. Lúc đó cha con xin làm lính trong lâu đài này. Và ông của con đã đồng ý. Vào một hôm, ta đi dạo ngoài khu phố, thì tình cờ là hôm đó thôn dân tới ngày luyện tập pháp lực. Do ta mãi mê chơi nên đã bị thương từ những quả cầu phép đó. Cha con ông ấy từ đâu xuất hiện rồi cứu ta. Hỏi ra, mới biết ông ấy là lính ở đây. Ngày ngày ta và ông ấy gặp nhau rất nhiều lần, dần dần sinh ra tình cảm cuối cùng là có được con. Nhưng đến một ngày kia. Ta mới phát hiện ra ông ta là người của Ma giới được phái tới đây để giết ta. Và ông ấy đã có người chung chăn gối với mình rồi. Ta như là tiểu tam phá rối gia can người khác vậy. Từ đó Công chúa của Ma giới tức là Nữ hoàng của hiện tại đã sinh thù hận với ta và cả con. Bà ta không cần phải giết hết toàn bộ Thần giới này mà chỉ cần mạng của hai mẹ con chúng ta mà thôi. Còn cha con thì cũng từ đó mà bỏ mặc chúng ta mà trở về Ma giới.'

    Nữ hoàng thật sự rất thương ông. Khi nhớ về những điều đau thương ấy. Bà chỉ ước ông ở lại mà thôi, và đến bây giờ bà vẫn mơ đến một ngày ông quay trở về bên bà. Linh Đan nghe xong câu chuyện thì thương mẹ của mình hơn. Cô ôm chặt bà rồi tiếp tục hỏi: 'Vậy tại sao bà ta luôn nói bà ta mới là người của Thần tộc?'Nói đến chuyện này, thì bà đã không còn xúc động nữa, mà điềm tĩnh kể: 'Vì ta và bà ấy là đồng môn. Pháp lực của hai người bọn ta đều được truyền bởi một người sư phụ, ông ấy là người của Thần giới. Hai người bọn ta là tỷ muội thân thiết với nhau. Nhưng hầu hết bà ấy chỉ lo chơi không lo học hành nên luôn bị sư phụ la rầy, thậm chí lo so sánh với ta. Một khoảng thời gian sau đột nhiên bà ta mất tích, nghe nói là nhận một tà sư làm sư phụ. Rồi để hơn ta nên bà ấy đã tu luyện đến tẩu quả nhập ma. Cho đến bây giờ bà ấy vẫn nghĩ việc làm của mình là đúng và bà ta mới chính là Thần tộc.'

    *Đùng* Linh Linh nghe như sét đánh ngang tai. Thì ra lúc nảy Linh Linh thấy buồn chán nên đã đi dạo, không ngờ lại đi lạc đến đây và nghe được cái tin động trời này. Cô không ngờ mẹ của mình là Ma tộc. Còn mọi người ở đây mới là Thần tộc. Linh Linh nghĩ ngợi rất nhiều rồi quyết định nghe tiếp câu chuyện kia.

    Kể xong mọi điều cần thiết, Nữ hoàng đẩy nhẹ cô ra rồi tiếp tục lên tiếng: 'Có một điều này ta cần phải nói với con.'Bà dùng ngữ điệu nhẹ nhàng cùng với hành động vuốt tóc Vy Vy vô cùng là hiền từ. Vy Vy lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt bà, rồi nói: 'Có chuyện gì mẹ cứ nói ạ.'Nữ hoàng nhìn cô chần chừ nói: 'Con bé mới tới đó, là người vợ của Vĩnh Hào từ mấy trăm năm trước.'Vy Vy ngỡ ngàng, cô mở đôi mắt to hết cở ra nhìn và với vẻ không tin. Nữ hoàng dịu dàng nắm lấy tay cô, giải thích: 'Ta không lừa con. Mọi chuyện là thật. Khi Vĩnh Hào đi khỏi đây, thì nó gặp được một nữ tu sĩ pháp lực cao cường chính là con bé đó. Nó tên là Tiểu Linh Linh. Hai đứa đó cùng nhau học đạo nên ta âm thầm phong là Thần cai quản ở thôn dân. Do lúc đó con cứ trong phòng tu luyện nên không rõ.'Vy Vy lắp bắp lên tiếng: 'Vậy tại sao khi con đi khảo sát lại không phải do hai người họ bẩm báo chứ?'Giọng cô run run, thể hiện rõ ra bên ngoài. Nữ hoàng hơi buồn trả lời: 'Hai đứa đó bị Ma tộc bắt đi. Bà ta có lẽ đã xóa hết kí ức của chúng nó và đã làm thuật che mắt. Những thứ chúng thấy ở đây đều sẽ là màu đen. Nên từ nhỏ ta đã dạy con phân biệt giữa Thần và Ma như thế.'Vy Vy nghe vậy thì cuối đầu không nói gì nữa. Vậy là Linh Linh tới đây cũng là muốn lợi dụng cô mà thôi. Vy Vy thầm nghĩ: 'Hóa ra là tự ta đa tình mà thôi.'Nghĩ rồi Vy Vy nở một nụ cười chua chát cho bản thân. Nữ hoàng làm sao lại không biết Vy Vy đang nghĩ gì kia chứ. Bà cười nhẹ nói: 'Đúng là con bé tới đây để tìm cách tiêu diệt nơi này. Nhưng hiện tại, con bé đã không còn nuôi tâm niệm đó nữa. Do con bé đã mất hết pháp lực nên thuật che mắt của bà ta cũng không còn tác dụng. Nó bây giờ chỉ muốn điều tra cho rõ mọi chuyện mà thôi. Không tin con hãy chính miệng hỏi rõ con bé đi.'Nói rồi bà nhìn ra phía cánh cửa. Nữ hoàng vung phép cho cánh cửa mở ra rồi cười hiền nói: 'Vào đi, nghe lén người khác nói chuyện không tốt đâu.'

    Hết chương 11
     
  3. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh Linh thấy mình bị phát hiện thì xấu hổ cuối gầm mặt xuống. Nữ hoàng thấy vậy thì cười hiền nói: 'Ta cố tình cho con nghe đấy. Chứ nếu không con nghĩ con có thể đến được đây sao?'Linh Linh nghe vậy mới ngẩn mặt, từ từ bước vào trong. Vy Vy hiện tại, giữ khuôn mặt lạnh tanh không nói. Nữ hoàng ra hiệu cho Linh Linh ngồi xuống rồi quay sang Vy Vy: 'Con có chuyện gì muốn hỏi, thì hỏi trực tiếp con bé đi.'Bà biết con gái bà đã động lòng. Lúc đầu bà muốn ngăn cản, vì hai người họ là người cùng giới. Làm sao có thể.. Nhưng sau khi nghĩ lại, bà cảm thấy nếu bây giờ ép cô động lòng thêm một tên nam nhi nào đó thì có lẽ Vy Vy sẽ cô đơn đến suốt cuộc đời còn lại. Nên thôi bà cứ để nó thuận theo tự nhiên vậy.

    "Con nghĩ những điều mẹ nói đã giải đáp được tất cả những nghi vấn trong con rồi. Không cần hỏi thêm bất cứ gì nữa đâu. Con đi tuần tra đây. Xin phép mẹ con đi trước." Nói rồi không đợi Nữ hoàng cho phép, Vy Vy nhanh chóng đứng lên và đi mất. Nữ hoàng bất lực nhìn Linh Linh lên tiếng: 'Con đã rõ hết mọi chuyện?'Từ trước đến nay bà luôn thương Linh Linh như con gái trong nhà vậy. Linh Linh khẽ gật đầu rồi lên tiếng: 'Con rõ hết mọi chuyện rồi ạ. Nhưng còn Vy Vy, có phải đã giận con rồi không?'Giọng nói ỉu xìu của cô làm Nữ hoàng bật cười. Bà vừa cười vừa lên tiếng hỏi: 'Ừ, nó thật sự không thích ai lợi dụng nó cả, và rất ghét ai xem nó là một con ngốc không biết gì. Nó chắc sẽ không chỉ là giận đâu mà có thể đã.. từ mặt con rồi.'Giọng nói Nữ hoàng lộ rõ vẻ trêu chọc nhưng Linh Linh không hề để tâm tới. Cô chìm đắm trong suy nghĩ: 'Làm sao bây giờ? Có phải cô ta giận mình rồi không? Mình có nên tìm cô ta xin lỗi?'Linh Linh chẳng biết vì sao khi nghĩ đến việc sẽ bị Vy Vy ghét bỏ thì trong lòng lại không muốn tí nào cả, nó có cảm giác của sự mất mát. Rồi Linh Linh cùng Nữ hoàng nói một số thứ gì đó, một lúc sau Linh Linh mới trở về phòng của mình.

    Còn Vy Vy cô đau lòng đến mức tuyệt vọng. Cô thật hối hận khi không kiểm soát con tim mình thật kĩ càng. Đang đi tuần tra, bỗng nhiên Vy Vy thấy được một con chó màu đen, bị bỏ rơi trong một con hẽm nhỏ, trông rất đáng thương. Với nhân cách của một người ở Thần tộc, cộng thêm việc chú chó này rất đáng yêu, nên Vy Vy quyết định mang về lâu đài.

    Linh Linh đã đứng trước cửa phòng chờ Vy Vy, từ lúc phòng Nữ hoàng trở về đến bây giờ. Khi thấy bóng dáng Vy Vy bước vào, Linh Linh chạy nhanh tới định mở lời xin lỗi. Nhưng chưa kịp nói gì thì Vy Vy đã đi lướt qua như không nhìn thấy vậy.

    Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên gương mặt xinh đẹp của Linh Linh.'Cô ấy thật sự chán ghét mình đến như vậy? Không muốn nhìn mặt mình?'Linh Linh vừa khóc vừa nghĩ. Đến nỗi té khụy người xuống sàn. Còn Vy Vy cô cũng không hơn gì Linh Linh cả. Vy Vy vừa vuốt ve chú cún đang nằm trên tay mình vừa nói: 'Ta cần phải làm gì đây? Tránh xa cô ấy? Hay cứ đối xử với cô ấy như trước kia?'Vy Vy cứ vừa vuốt lông vừa hỏi, nhưng chính Vy Vy cũng biết sẽ không có câu trả lời từ ai cả ngoài chính bản thân mình. Được một lúc thì Vy Vy mới cười nhẹ: 'Ta xin lỗi nhà ngươi. Ngươi vừa mới về đây mà ta đã nói những chuyện buồn rồi. Bây giờ ta sẽ nói chuyện khác nhé? Hay bây giờ ta đặt tên cho ngươi? Tên gì đây? Tiểu Hắc Hổ? Được đó. Nghe ngầu nha.'Trầm mặc suy nghĩ một chút thì cô quyết định tên cho bé cún con kia. Xong xuôi, cô làm phép gì đó trên người Hắc Hổ rồi thả nó ra ngoài. Vẫn như thường ngày Vy Vy ngồi thuyền, ngay ngắn lên giường rồi chăm chỉ luyện công. Hắc Hổ khi được thả ra thì chạy nhảy khắp tòa lâu đài. Vô tình, Linh Linh cũng đang đi dạo thì gặp được Hắc Hổ. Vốn đã thích động vật nên Tiểu Linh Linh không ngần ngại giơ tay bồng bé lên tay thì..

    "Aaaaaa" Linh Linh bị điện giật khi chạm vào cơ thể của Hắc Hổ. Vy Vy đang luyện luyện công bỗng dưng nghe âm thanh quen thuộc liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

    Trước mặt Vy Vy, Linh Linh đang ngồi ôm cánh tay bị phỏng mà khóc nức nở. Vy Vy không kèm lòng được mà chạy nhanh tới bế Linh Linh vào phòng của mình. Vy Vy không hề nghĩ đến việc Linh Linh lại thích cún con, nên Vy Vy đã dùng pháp lực cao nhất bảo vệ Hắc Hổ. Vy Vy liền nhanh chóng vận công chữa trị vết thương cho Linh Linh.

    "Đừng cứu ta! Không phải ta đã lợi dụng ngươi sao? Không phải ngươi ghét ta sao? Vậy thì đừng cứu ta, hãy coi như đây là một bài học dành cho kẻ ngu ngốc này đi." Linh Linh giật tay mình lại định bước xuống bỏ đi. Vy Vy tức giận lên tiếng: 'Đừng làm rộn, cánh tay của ngươi sẽ bị thối rửa đó. Nhanh đưa tay ra cho ta.'Vy Vy thật sự nổi giận, không còn dùng thái độ vô tâm thường ngày nữa. Vy Vy đã chính thức lớn tiếng mà quát. Linh Linh từ bé đến lớn có bao giờ bị ai la rầy đâu. Nên thấy Vy Vy lớn tiếng như vậy liền khóc lớn: 'Ngươi ghét ta đến thế còn gì? Ta có ra sao không phải ngươi phải hả dạ hơn sao? Không cần ngươi quan tâm ta.'Linh Linh dứt khoác đứng dậy rời đi. Vy Vy kiềm nén tâm tình lại, xuống giọng nói nhẹ: 'Ta không ghét ngươi, nhanh đưa tay cho ta.'Giọng nói trầm thấp như đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó. Linh Linh nghe vậy mỉm cười nhưng vẫn không chịu quay lại, một lúc sau thì lên tiếng nói: 'Ta không tin. Lúc nảy ngươi còn lơ không thấy ta nữa kia mà.'Dứt lời Linh Linh vờ bước đi thêm mấy bước nữa. Vy Vy cứ tưởng Linh Linh sẽ đi thật liền la lớn: 'Phải tất cả là ta sai. Ngươi mau bước lại đây cho ta. Sau khi ta làm xong ngươi muốn cái gì ta cũng chiều.'Do tiếng la của Vy Vy khá lớn nên nó đã vang vọng khắp tòa lâu đài. Mọi người nhìn nhau với đôi mắt chữ A, mồm chữ O.

    Linh Linh nghe xong thì cười thích thú, nhanh chóng chạy lại để Vy Vy trị thương. Được một lúc sau, thì tay của Linh Linh đã trở trắng trẻo và mềm mại lại như cũ. Vy Vy thu hồi pháp lực, lên tiếng: 'Về phòng nghĩ ngơi đi.'Một câu nói lạnh hơn cả băng tuyết của Vy Vy làm Linh Linh chợt nhẹ rùng mình. Linh Linh tức giận nói: 'Nè ngươi có nhớ là bản thân mình vừa hứa cái gì không hả? Tại sao bây giờ cả gan lạnh nhạt với ta?'Linh Linh đứng trước mặt Vy Vy trách vấn.

    "Ta tặng cho ngươi con cún đó đấy. Hài lòng rồi chứ gì? Mau về phòng nghĩ ngơi đi." Vy Vy nói với giọng rất mệt mỏi, có vẻ như màn bảo vệ đó đã bị thứ gì đó tác động. Linh Linh nghe xong thì không chịu về, do tức giận Linh Linh không kiểm soát được mà hét lớn: 'TA LÀ CẦN CÁI ĐỒ NGỐC NHÀ NGƯƠI ĐÓ.'

    Hết chương 12
     
  4. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vy Vy nghe xong thì liếc nhìn Linh Linh từ trên xuống dưới, rồi nói: 'Khi nảy ta có lố tay hay làm sai cái gì à?'Vy Vy nói với giọng hời hợt. Linh Linh nổi đóa: 'Nè ngươi không phải ngốc nữa. MÀ LÀ ĐẠI NGỐC.'Linh Linh tiếp tục hét lớn lên lần nữa, rồi chạy về phòng mình. Vy Vy không quan tâm ngã người nằm xuống giường, nhắm mắt suy nghĩ. Không phải Vy Vy ngốc nghếch không biết. Mà là Vy Vy cố tình lơ đi, cô thật sự không muốn mình thật sự trở thành một con ngốc trong mắt của mọi người một lần nào nữa.

    Linh Linh trở về phòng thì bực tức lao thẳng lên giường, cầm chiếc gối trên tay mà đấm vào nó. Vừa đấm Linh Linh vừa mắng: 'Tên ngốc chết tiệt này, thật sự không biết những gì ta đang nói ư? Tại sao ngươi có thể cai quản cả cái Thần giới này khi trí thông mình chỉ bằng con số không vậy chứ?'Bao nhiêu là tức giận Linh Linh đều trút thẳng vào chiếc gối đáng thương kia. Nữ hoàng trong phòng nhìn thấy mọi việc thì liền thở dài, lòng thầm nghĩ: 'Từ bao giờ mà con bé lại có cách suy nghĩ tiêu cực như thế chứ? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện khi xưa thôi sao?'Bà trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng đầu bà đột nhiên đau dồn dập, hình như có một thế lực bóng tối nào đó rất kinh khủng đang ở xung quanh đây.

    Vy Vy ngủ một giấc đến tối thì mới mơ màng tỉnh dậy.'Mình đã ngủ đến tận bây giờ luôn ư?'Vy Vy lắc nhẹ đầu, nói thầm trong miệng sau đó ngồi dậy chỉnh trang y phục rồi bước ra ngoài. Tới phòng bếp, Vy Vy dừng lại hỏi mấy người nấu bếp: 'Linh Linh đã dùng bữa chưa?'Trong đám người hầu chỉ có một người còn đủ sự 'minh mẫn' để lên tiếng. Người đó trang trọng nói: 'Dạ vẫn chưa thưa Công chúa.'Tư thế cuối đầu trang nghiêm quen thuộc. Vy Vy nghe vậy thì chau mài lại: 'Vẫn chưa? Nhanh tay làm cho ta một phần đi, ta sẽ mang lên đấy.'Nói rồi Vy Vy tiến đến ngồi ở một chỗ chờ đợi thức ăn. Tất cả mọi người trong bếp hóa đá: 'Từ khi nào mà Công chúa của họ lại hạ mình hầu hạ cho người khác như vậy kia chứ?'Trong lòng mỗi người đều đặt ra câu hỏi và hình như ai cũng đã tự có câu trả lời cho riêng mình.

    Được một lúc sau, thì thức ăn đã được làm xong. Có một người mang đến chỗ Vy Vy ngồi rồi kính cẩn hỏi: 'Công chúa có muốn dùng gì không ạ? Để em đi chuẩn bị cho Người.'Do Vy Vy có nói ai còn nhỏ thì cứ xưng em cho gọn. Vy Vy đứng lên, lắc nhẹ đầu rồi cầm phần cơm ấy bước lên phòng Linh Linh. Và dĩ nhiên Vy Vy không hề gõ cửa mà bước thẳng vào. Linh Linh vẫn đang say trong một giấc mơ đẹp thì liền bị Vy Vy đánh thức.'Mau dậy nhanh cho ta, dùng bữa xong ngủ tiếp cũng không muộn. Nhanh lên tay của ngươi công chưa dứt hẳn đâu.'Vy Vy dùng tay lay nhẹ người Linh Linh.'Ta muốn ngủ, bây giờ ngủ, sáng mai ăn cũng đâu có muộn.'Giọng nói ngáy ngủ của Linh Linh làm cho Vy Vy bất lực. Vy Vy đặt mâm cơm xuống bàn rồi nhanh chóng thi hành pháp lực lên người của Linh Linh.

    "Aaaaaa, quái vật, tránh xa ta ra. Ngươi có tin ta đánh ngươi không còn nguyên vẹn tứ chi không hả? ĐỪNG ĐẾN GẦN TA." Linh Linh trong mơ gặp ác mộng, hét lớn rồi ngồi bật dậy. Khi hồi phục trạng thái buồn ngủ của mình thì Linh Linh mới phát hiện Vy Vy đang ngồi đợi. Linh Linh nổi điên: 'Có phải chính ngươi là người đã phá hủy giấc mơ đẹp của ta không hả?'Thật sự giấc mơ lúc nảy rất đẹp nha. Nó khiến một người ham ăn như Linh Linh từ bỏ luôn buổi tối thì cũng đủ hiểu giấc mơ đó đẹp cỡ nào.

    Vy Vy thư thái gật đầu, điềm nhiên lên tiếng: 'Ai bảo ta kêu nhà ngươi thức dậy mà không dậy làm chi? Nhanh chóng chỉnh trang y phục. Lại đây ăn tối, thức ăn nguội hết bây giờ.'Nói xong Vy Vy nhàng nhã rót một ly trà từ từ nhâm nhi trong lúc chờ đợi. Linh Linh thì trong lòng uất ức nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống giường.

    Linh Linh ngồi cạnh Vy Vy rồi lên tiếng: 'Wao hôm nay có gà này, ngon thế. Mà ngươi đã ăn chưa?'Linh Linh nhanh tay dùng tay cầm cái đùi gà lên cạp tỉnh bơ. Vy Vy thấy vậy thì liền thở dài: 'Còn đâu là hình ảnh thục nữ, hiền lành, nết na?'Lòng thì nghĩ ngợi nhưng bên ngoài Vy Vy vẫn nghiêm chỉnh trả lời: 'Chưa.'Chỉ một chữ nhanh gọn, không dong dài. Linh Linh nghe xong liền lấy tay kia cầm một cái đùi gà áp lên miệng Vy Vy. Miệng vừa ngốn nghiến nhai vừa nói: 'Ăn đi, thịt gà ngon lắm. Không ăn một lát không còn đâu.'Vy Vy thật sự không quen với cách ăn bằng tay như này nên định quơ tay lấy đôi đũa đang nằm trên mâm mà dùng. Nhưng tay chưa đưa ra được nữa đường thì đôi đũa đã bị Linh Linh cầm lên bẻ đôi. Vy Vy điên tiết lên định mắng. Nhưng Linh Linh nhanh miệng nói trước: 'Ăn bằng tay sẽ có cảm giác ngon hơn dùng đũa đấy.'Nói rồi Linh Linh tiếp tục chăm chú ăn. Vy Vy thì hết cách đành vén tay áo cao lên rồi dùng tay ăn.

    Ăn no nê cả hai thu dọn ngay ngắn lại rồi kêu người hầu đem xuống bếp. Lúc Vy Vy đứng lên định bước về phòng mình thì Linh Linh đứng lên theo kêu lại: 'Ngươi kể chuyện cho ta nghe đi. Ta vừa mới ngủ bây giờ lại tiếp tục ngủ thì rất khó.'Giọng nói nũng nịu, dễ nghe của Linh Linh làm tim ai kia mềm nhũn. Vy Vy xoay người lại nói: 'Vậy thì ngươi cũng có thể ra ngoài ngắm trăng mà. Ta đây không rành về mấy câu chuyện thần thoại cổ xưa đâu.'Linh Linh nghe xong thì phồng má tiếp tục làm nũng: 'Đi mà, ngươi có thể kể truyền thuyết ở đây hay bất kì cái khác cũng được. Chỉ cần ngươi phát ra tiếng nói là được rồi. Không phải ngươi hứa với ta rồi sao? Bây giờ lại nuốt lời à?'Linh Linh vừa uất ức nói vừa dậm chân giận dỗi bước lại giường. Vy Vy chịu thua đi đến giường: 'Vào trong đi, một lát ta sẽ về phòng, nên nằm ngoài đây sẽ tiện việc di chuyển hơn.'Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như một khúc nhạc đang ngân vang. Linh Linh dịch người vào phía trong nằm xuống. Vy Vy thấy Linh Linh nhắm mắt lại thì bắt đầu kể: 'Cách mười mấy ngàn năm trước đây..'giọng Vy Vy cứ êm ả mà trần thuật về câu chuyện kia. Linh Linh thì vẫn cứ nằm đó nhắm mắt bất động. Được một lúc sau, Vy Vy nghĩ Linh Linh đã ngủ liền nhè nhẹ ngồi dậy. Nhưng chưa được nữa người thì bỗng nhiên Linh Linh xoay qua để chân chắn lên người Vy Vy. Bây giờ thật khó sử, Vy Vy lấy tay định gỡ chân Linh Linh ra. Nhưng vừa chạm vào, thì Linh Linh đã giật mình động đậy người. Vy Vy thấy cô đang ngủ sợ khi thức giấc lại bắt kể thêm câu chuyện nữa mới chịu ngủ tiếp thì phiền lắm. Liền để yên và nằm xuống an nhàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Linh Linh mở mắt ra thấy Vy Vy đã ngoan ngoãn chịu ngủ thì bật cười rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay có lẽ cả hai sẽ cùng mơ về một giấc mơ nào đó thật đẹp.

    Hết chương 13
     
  5. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ngày hôm sau, khi cả hai thức dậy thì thấy mình đang ôm đối phương cứng ngắt. Linh Linh thì không có phản ứng gì, vì không phải cả hai đều là con gái với nhau sao? Nhưng Vy Vy thì khác. Khi tỉnh dậy Vy Vy thấy mình đang ôm Linh Linh thì tai, má đỏ ửng lên, rồi vội chạy về phòng mà không nói tiếng nào cả. Vy Vy vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Hắc Hổ đang nằm ngủ ở trước phòng. Vy Vy nhớ ra điều gì đó liền dùng pháp lực tác động đến con chó đó. Khi xong xuôi, Vy Vy mới về phòng mà thay một bộ y phục khác.

    Linh Linh ở trong phòng, nghĩ đến bộ dáng ngại ngùng của Vy Vy lúc nảy thì phì cười.'Có cái gì phải ngại đến thế cơ chứ? Không phải mình cũng là con gái sao? Hay cô ta xem mình là nam nhân mất rồi?'Linh Linh nghĩ biết bao nhiêu là chuyện rồi mới ngồi dậy, chỉnh trang trang phục.

    Linh Linh bước ra, cũng thấy Hắc Hổ đang nằm ở trước cửa. Vì nó đáng yêu quá, nên Linh Linh đã quên mất việc mình bị thương ngày hôm qua, mà nhanh tay bế Hắc Hổ lên. Nhưng cũng may lúc sáng Vy Vy đã thu hồi lại pháp lực nên bé cún con này đã bình thường như những con đồng loại khác mà thôi.

    Linh Linh bế Hắc Hổ xuống phòng ăn thì đã thấy Vy Vy đang dùng bữa rồi. Khi thấy Linh Linh định ngồi xuống thì Vy Vy cũng chuẩn bị đứng lên mà đi lại lên phòng. Nhưng Vy Vy chỉ vừa bỏ đũa xuống thôi là Linh Linh đã lên tiếng trước: 'Này làm gì lại tránh mặt ta? Do chuyện lúc sáng? Nè chúng ta đều là con gái hết đó. Có cần nhạy cảm đến vậy không?'

    Tiếng Linh Linh vang ra gần hết cả phòng ăn, nên mọi người trong bếp lại thêm phen hồn bay phách lạc. Cô gái hầu cận của Vy Vy đang ăn vụn trong bếp cũng thất kinh hồn vía. Cô ta liền xoay qua nói với những người xung quanh: 'Tôi nói có sai đâu. Công chúa quả nhiên có 'trái tim của nam nhân' cơ mà. Vậy mà lúc đầu tôi nói, các người lại không tin.'Cô ta vừa bĩu môi vừa nói. Mấy người xung quanh cũng chỉ biết nghe mà thôi. Chứ bây giờ mà lỡ mồm nói bậy thì họ có nước về thôn dân mà cực khổ cấy cày. Cô nữ hầu đó không thấy ai trả lời mình thì lại tiếp tục lên tiếng: 'Các người sợ? Dù sao cô ta cũng là Thần có làm gì được chúng ta đâu mà sợ chứ. Với lại chuyện này cũng đúng mà. Có sao thì mình nói vậy thôi. Mà cô gái đó cũng ghê thật mới đến đây không được bao lâu mà đã..'Chưa nói hết câu thì cô ta đã bị một cái gì đó vô hình lôi ra ngoài.

    Linh Linh và Vy Vy vẫn thong thả ngồi ăn. Cho tới khi người nữ hầu xấu số đó được 'áp giải' đến thì cả hai mới ngừng động đũa. Vy Vy nhìn cô ta với đôi mắt lạnh lẽo đến âm độ. Linh Linh thì hoang mang chẳng biết gì cả. Cô ta nhìn thấy đôi mắt đó liền sợ hãi cầu xin: 'C.. Công.. chúa.. e.. em.. biết tội rồi. Xin Người tha tội.'Cô ta gập đầu liên tục miệng thì vang xin không ngừng. Vy Vy cười lạnh: 'Ta là Thần sẽ không làm gì được ngươi? Đừng nghĩ được ở bên cạnh ta lâu năm thì muốn làm gì làm. Lần này ta sẽ giúp ngươi nhớ rõ thân phận của mình.'Nói rồi Linh Linh hóa cô ta thành một con chuột nhỏ dơ bẩn. Linh Linh thấy chuột, liền tái xanh mặt mài, không khống chế được bản thân mà chạy tới nhảy tót lên người Vy Vy.'Aaaaaa, ngươi mau đưa nó đi đi mà. Nhanh lên.'Linh Linh luôn miệng la hét làm Vy Vy rất muốn cười. Vy Vy nhanh chóng dùng pháp lực đẩy cô ta xuống thôn dân. Khi con chuột đó biến mất Linh Linh mới bước xuống rồi ngồi lại chỗ cũ. Vy Vy lúc này không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.

    "Ngươi sợ chuột hả? Không ngờ một người danh đá như ngươi lại sợ loại con vật đó." Vy Vy vừa cười vừa chân chọc. Linh Linh nghe thì cãi lại: 'Ngươi không thấy nó đáng sợ à. Ngươi nhìn bộ lông của nó xem, nhìn sơ qua thôi đã sởn cả da gà.'Linh Linh lấy hai tay xoa xoa hai bên bả vai của mình. Vy Vy không nói gì nữa mà tiếp tục lấy mấy quả trái cây ăn tráng miệng. Bỗng nhiên, Linh Linh nói: 'Nè! Ngươi đừng cho mấy người nữ hầu đó xứng em với ngươi nữa.'Vy Vy nghe xong thì lướt nhìn Linh Linh. Một lúc sao mới đáp lại: 'Hửm? Có vấn đề gì à? Nhỏ tuổi thì xưng em là chuyện bình thường thôi.'Vy Vy tỏ vẻ không để tâm lắm làm Linh Linh khó chịu: 'Ta bảo đổi thì đổi đi. Nghe cứ ngứa tai thế nào ấy. Tự dưng, ngươi là cấp trên hắn là phận tôi tớ thì liên quan thân thiết gì đến dòng họ hai bên đâu mà xưng anh em.'Linh Linh liếc Vy Vy rồi lên tiếng phân tích trong sự khó chịu. Vy Vy nghe xong thì gật đầu: 'Ta sẽ đổi. Ăn trái cây đi. Miếng này ngon này.'Vy Vy lấy một miếng táo đưa đến miệng Linh Linh trông rất tự nhiên.

    Hai người đang vô tư ăn uống, thì có tên lính bước vào bẩm báo: 'Công chúa dạo này có nhiều người trong thôn dân bị mất tích không rõ nguyên do. Dân làng đang hoang mang lo sợ có phải chuyện này do Ma giới làm không? Với lại chuyện..'Tên lính không dám bẩm báo phần sau, vì sợ sẽ làm cho Công chúa nổi giận. Vy Vy thấy tên lính cứ ấp a, ấp úng nên hơi khó chịu lên tiếng: 'Nói mau đi. Ta không có thời gian đâu.'Giọng nói âm độ đó làm tên lính đó còn sợ hơn. Tên đó lắp bắp: 'Dạ dạo này còn có người loan tin Công chúa u mê nữ sắc bỏ bê nơi này, nên bây giờ dân làng ở khắp mọi nơi yêu cầu lời giải thích từ Người đấy ạ.'Sắc mặt của Vy Vy chỉ toàn là màu đen tâm tối.'Ai là người dám rao rêu cái tin nhảm nhí đến như thế? HẢ?'Vy Vy tức giận, đập bàn quát lớn. Làm Linh Linh cũng sợ hãi theo. Tên lính đó vậy giờ sợ đến nổi mặt không còn một giọt máu nào cả. Nhưng vẫn cố lấy sức mà trả lời: 'Dạ hiện tại vẫn chưa điều tra ra ạ.'*Bốp* Một cái đập bàn nữa vang lên, Vy Vy thật sự muốn phát điên. Ai lại là người cả gan tung những tin đồn điên rồ kia ra bên ngoài chứ. Vy Vy đứng dậy bước lên phòng. Linh Linh thấy vậy thì cũng đi theo.

    Cả hai bước vào phòng của Vy Vy.'Có khi nào là người nữ hầu khi nảy không?'Linh Linh lên tiếng hỏi, nhưng thật sự chính cô cũng biết khả năng đó là rất thấp. Cho người đó mười lá gan cũng không dám tung tin đồn ra ngoài như vậy. Vy Vy thì trầm ngâm suy nghĩ một chút thì đột nhiên nhìn sang Linh Linh với một ánh mắt rất kì lạ. Cứ như nghi ngờ Linh Linh là người đã tung tin đồn đó ra vậy.

    Linh Linh thấy đôi mắt đó của Vy Vy thì đột nhiên tim chợt nhói lên. Mắt của Linh Linh lưng chừng nước mắt. Vy Vy thấy thế thì lên tiếng: 'Ngươi bị thiểu não bẩm sinh à. Ý ta nhìn ngươi chỉ là hỏi có thấy Hắc Hổ đâu không?'Vy Vy mệt mỏi lên tiếng. Linh Linh nghe vậy trên mặt liền nổi mấy vạch đen, hùng hổ nói: 'Ngươi đừng chửi ta nữa có được không vậy? Tự dưng nhìn ta bằng một ánh mắt nguy hiểm như thế ai mà không có suy nghĩ giống ta chứ.'Vy Vy mệt mỏi gật gật đầu cho qua. Một lát sau Vy Vy nhìn Linh Linh nghiêm túc nói: 'Qua đây ta khôi phục lại pháp lực cho ngươi. Nếu ta có chuyện gì thì hãy thay ta bảo vệ mẹ ta, cùng với nơi tươi đẹp này thật tốt. Nhanh qua đây.'Vy Vy cảm thấy nếu trận chiến lần này diễn ra cơ hội sống của mình sẽ rất ít nên thà chuẩn bị trước sẽ tốt hơn.

    "Nè đừng ăn nói sằng bậy. Ngươi tài giỏi như vậy, mấy trăm năm nay đều an toàn. Bây giờ không có ta đối đầu không phải sẽ bớt đi một gánh nặng sao? Ta còn giúp ngươi nữa. Thì cần gì phải lo lắng những thứ không xảy ra như vậy." Linh Linh vừa tiến tới giường ngồi thuyền ngay ngắn vừa lên tiếng. Vy Vy cũng bước tới, ngồi phía sau Linh Linh vận hành pháp lực rồi nói: 'Lúc trước là do ngươi và.. chồng ngươi sử dụng pháp lực Thần giới nên ta rất dễ giải quyết. Nhưng năm nay ngươi thì về phe ta. Còn.. chồng ngươi và bà ta đã chính thức sử dụng pháp lực của tà đạo.'Không biết vì sao khi nghe tiếng 'chồng ngươi' phát ra từ miệng Vy Vy, Linh Linh lại cảm thấy rất khó chịu.

    "Đó là hoàng huynh ta. Đừng nói những chuyện phi lý ấy. Ta và hắn lúc trước chỉ đang tìm hiểu nhau thôi. Chưa có ăn ở với nhau thì vợ chồng cái gì chứ. Với lại ta đã biết hắn là tên bội bạc như thế rồi, thì ngu dại gì mà lại gật đầu đồng ý chứ." Linh Linh quay mặt ra sau giải thích. Vy Vy nghe xong đột nhiên cười nhẹ, nhưng rất nhanh nụ cười đó biến mất. Vy Vy lại nghiêm mặt: 'Mau ngồi ngay ngắn lại.'Miệng thì nói vậy thôi chứ tim Vy Vy thì đang nở hoa.'Sợ mình không vui nên mới nhanh chóng giải thích với mình? Có khi nào cô ta cũng có ý với mình không?'Vy Vy lòng thầm nghĩ rồi vận công trong niềm hạnh phúc bao trùm.

    Hết chương 14
     
  6. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cả hai hoàn thành, thì cũng đã đến ban trưa. Vy Vy nhìn Linh Linh nói: 'Từ nay có pháp lực rồi thì hãy siêng năng luyện tập. Trận chiến có lẽ rất nhanh diễn ra. Cứ lo chơi đùa như ngươi thì ắt sẽ chết đầu tiên đấy.'Linh Linh nghe xong bĩu môi: 'Nè có cần khinh thường ta vậy không? Nếu ngươi nghi ngờ năng lực của ta thì đấu thử không? Có khi ngươi còn quỳ xuống xin ta tha mạng nữa đấy.'Linh Linh hất mặt nói với giọng đầy tự tin.

    "Thế mấy trận chiến trước không phải ngươi đều bại dưới tay ta sao?" Vy Vy hơi mệt mỏi dựa người thành giường mà trả lời. Linh Linh nhìn thấy mặt Vy Vy có vẻ mệt mỏi, nên tự giác nói: 'Thôi ngươi lo nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây.'Nói rồi Linh Linh quay lưng đi ra phía cửa. Vy Vy đột nhiên lên tiếng nói vọng theo: 'Nhớ đừng tiếp xúc với Hắc Hổ.'Linh Linh nghe thấy, thì định hỏi lí do nhưng khi quay đầu lại thì đã thấy Vy Vy nhắm nghiền mắt lại rồi.

    Linh Linh đi tới một bãi đất trống ở phía sau tòa lâu đài mà luyện lại võ công. Cũng khi vừa bước ra Linh Linh phát hiện ra một tên nam nhân lạ mặt đang ngồi thuyền luyện công ở đó.

    Linh Linh thầm nghĩ: 'Cái tên này là ai vậy? Có phải là người trong tòa lâu đài này không? Mình có nên tiến lại đó hỏi rõ không?'Linh Linh phân vân suy nghĩ một lúc thì quyết định đi tới nơi đó. Tên nam nhân kia nghe tiếng bước chân liền mở mắt ra, nhanh chóng ra tay tấn công người phía trước. Linh Linh cũng vừa hay có lại được pháp lực nên việc né đòn là một việc khá là dễ dàng. Rồi hai người cứ một người tấn công, một người né đòn. Cho đến một lúc sau, tên đó mới bình tĩnh mà dừng tay lại.

    "Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Còn cả gan ra tay tấn công ta nữa." Linh Linh hơi tức giận. Vì nếu là người trong lâu đài này ai mà không biết tới Linh Linh. Chắc chắn tên này là một tên xấu xa nào đó lẻn vào.

    Tên đó nghe Linh Linh hỏi thì nhíu mài trả lời: 'Tôi là người trong tòa lâu đài này. Còn cô nương đây là ai mà lại cả gan bước vào nơi này?'Tên đó vừa hỏi vừa dùng đôi mắt dò xét nhìn Linh Linh từ trên xuống dưới.'Ta là Tiểu Linh Linh là.. người làm trong tòa lâu đài này. Cho hỏi cao danh quý tánh.'Linh Linh thật sự không tin tên này là người ở đây một tí nào cả. Trên người hắn không tỏa ra một chút nào gọi là Thần khí.

    Ngẫm nghĩ một chút hắn xoay một vòng thành bộ dạng thật của bản thân rồi nhìn Linh Linh: 'Muội muội yêu dấu. Mới có bấy lâu mà quên mất người hoàng huynh này rồi sao?'Vĩnh Hào cười nhẹ rồi trả lời Linh Linh. Khi hóa về bộ dạng thật, nhìn hắn thật sự rất đáng sợ. Tóc thì trắng dã, mắt, môi thì thâm đen, tròng mắt lại có những đường chỉ máu hằn lên đỏ rực. Còn có những vết sẹo rất to hiện diện ở trên mặt nữa. Khi hắn cười còn làm lộ ra những cái răng nanh nhọn hoắt. Bộ dạng Vĩnh Hào lúc này dọa Linh Linh sợ đến mức đứng hình. Linh Linh lùi người về phía sau, miệng thì lắp bắp: 'H.. ho.. hoàng.. h.. huynh.. t.. tại.. s.. sao.. h.. huynh.. l.. lại.. th.. thành.. ra.. n.. như.. v.. vậy?'Giọng nói sợ hãi của Linh Linh đã làm cho Vĩnh Hào bật cười, hắn dần dần tiến bước về phía trước như cố tình dọa Linh Linh vậy.

    "Muội muội à! Không phải lúc trước muội luôn muốn bên cạnh hoàng huynh sao? Sao chỉ mới bấy lâu không gặp thôi, muội lại trở nên sợ ta như vậy? Mau chạy đến ôm ta đi nào! Ta đến đây để giúp cho muội cơ mà." Vừa nói hắn cứ tiếp tục tiến tới như thế. Linh Linh không may đang lùi về sau thì lại vấp phải hòn đá nhỏ phía sau nên bị ngã xuống. Vĩnh Hào lại tiếp tục lên tiếng: 'Muội dám phản bội Thần tộc. Dám từ bỏ luôn người hoàng huynh này mà sinh sống hòa thuận với Ma tộc? Tội phản tộc này của muội ta cần phải thay Nữ hoàng xử lý.'Hắn từ từ mở miệng ra, lại làm lộ ra hàm răng năng kinh tởm đó mà tiến lại gần. Linh Linh thật sự hoảng sợ, cô la lớn: 'VY VY NGƯƠI MAU RA ĐÂY CỨU TA. Ngươi đừng lại gần ta. MAU TRÁNH RA.'Tiếng la hét của Linh Linh rất lớn nhưng lạ thay.. không có bất cứ người nào trong lâu đài ra cứu cô cả.

    "Ta đã tạo ra một mang ngăn cách âm thanh ở đây rồi. Trong đây có thể nghe âm thanh ở bên ngoài. Nhưng bên ngoài thì chẳng thể nghe thấy gì cả. Mà không ngờ, muội cũng hay thật.. còn dám cấu kết với Ma giới nữa cơ đấy. Xem ra ta phải phạt muội thật nặng mới được." Vĩnh Hào giơ tay ra muốn bóp cổ cô. Linh Linh thì đã lui đến đường cùng rồi. Không còn cách nào khác, niềm hi vọng của Linh Linh bây giờ chỉ còn Vy Vy mà thôi. Linh Linh nhắn mắt lại, hét to nhất có thể: 'TRIỆU VY VY MAU ĐẾN ĐÂY CỨU TA.'

    Vy Vy đang ngủ trong phòng thì đột nhiên tim cô bị thắt lại. Nó đau đến nổi phải làm cô thức tỉnh trong khi Vy Vy đang ngủ rất ngon. Vy Vy biết có điều chẳng lành liền nhắm mắt lại dò xét. Khi thấy những hình ảnh được hiện ra trong đầu, Vy Vy liền nhanh chóng biến mất.

    Vĩnh Hào đã tóm được cổ Linh Linh, hắn đang dần đưa cao lên. Thậm chí nhất bổng cả người Linh Linh lên không trung.'Ngươi vừa cầu cứu ai hả? Vẫn chưa biết hối cãi, mà một mực muốn tạo phản đúng không? Được ta toại nguyện cho ngươi.'Vĩnh Hào nói xong liền siết chặc tay lại. Linh Linh bị ngạt thở, mặt đã chuyển sang màu tím. Ngay thời khắc sinh tử ấy, bỗng nhiên có một cô gái mang trên mặt một chiếc mặt nạ đen huyền bí hiện ra. Cô ấy vội nắm nay của Vĩnh Hào kéo ra. Và đỡ Linh Linh từ trên cao xuống. Hình ảnh một người con gái trong bộ y phục màu trắng tinh khôi, đang bế một người con gái khác từ trên cao đáp xuống thật là một bức tranh tiên cảnh.

    Linh Linh thấy Vy Vy cứu mình liền mừng rỡ mà ôm chặc lấy người Vy Vy khóc nức nở: 'Ngươi có biết là ta sợ lắm không hả? Ngươi mà đến trễ một chút nữa thôi là ta đã thăng thiên rồi đó.'Linh Linh dùng tay đánh mạnh vào vai Vy Vy trách mắng. Vy Vy cũng để yên mà không phản kháng lại. Khi thấy cả hai cô đều đã tiếp đất thì Vĩnh Hào mới lên tiếng: 'Chào Công chúa, không ngờ cô cũng có hứng thú với muội muội ta như vậy? Nhưng ta nhớ không lầm ngươi là phận nữ nhi kia mà chẳng lẽ ngươi..'Hắn dùng giọng khiêu khích mà công kích Vy Vy.

    "Đừng dùng chiêu kích tướng với ta. Chỉ với bộ não tàn của ngươi mà muốn chọc giận ta? Có nằm mơ cũng không được." Vy Vy nhàn nhã nhìn hắn đáp trả. Sau khi Vĩnh Hào nghe Vy Vy nói mình có bộ não tàn thì tức giận thi triển pháp lực tấn công Vy Vy. Nhưng hình như Vy Vy đã biết trước được những gì hắn sẽ làm nên nhanh chóng né chiêu rất nhanh gọn. Cũng cùng lúc đó Vy Vy thi triển pháp lực mà tấn công ngược lại Vĩnh Hào. Do không có sự đề phòng trước nên cả người hắn được hưởng trọn cả quả cầu đó. Thấy tình hình bất lợi Vĩnh Hào liền hóa phép biến mất.

    "Ngươi giỏi thật đó Vy Vy. Cả pháp lực của tà đạo cũng bị ngươi đánh bại rồi. Đến lúc đó ngươi không cần lo lắng. Ta tin ngươi sẽ lãnh trọn phần thắng cho xem." Linh Linh nói với giọng tự hào. Nhưng Vy Vy chỉ diềm tỉnh đáp lại: 'Đó chỉ là phân thân của hắn mà thôi. Lúc nảy là hắn cố tình nhường ta. Ngươi lo mà chăm chỉ luyện tập đừng có khinh thường kẻ địch nếu không sẽ nhận lấy hậu quả khó lường đấy.'Dứt lời Vy Vy liền biến mất trong không trung. Hiện tại, chỉ còn có một mình Linh Linh ở đó mà thôi. Linh Linh nhìn ngó xung quanh, rồi lại nhớ đến chuyện lúc nảy thì sợ hãi, liền ba chân, bốn cẳng chạy về phòng.

    Ở một nơi nào đó..'Không hổ danh là Công chúa. Đầu óc minh mẫn và thông minh rất nhiều. Nhưng chắc ngươi không bao giờ nghĩ được ngày chết của ngươi lại chính là do người ngươi yêu thương nhất ra tay đâu nhỉ? Có thông minh đến cỡ nào thì cũng bị thứ tình yêu mù quáng đó hại chết mà thôi.'Ai đó đang nhìn ngắm Vy Vy qua một quả cầu thủy tinh rồi nói với giọng thương hại.

    Hết chương 15
     
  7. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, Vy Vy và Linh Linh hẹn nhau tập luyện pháp lực. Cả hai đi đến khu đất trống hôm trước. Linh Linh vẫn còn hơi sợ chuyện gặp Vĩnh Hào nên nhìn Vy Vy với đôi mắt lo sợ: 'Bộ mình phải tập ở đây à? Nơi này còn chỗ trống nào khác không?'Vừa nói Linh Linh vừa nhìn ngó xung quanh nơi này. Vy Vy nhìn xơ liền hiểu ý: 'Có ta ở đây thì sao lại phải sợ chứ. Ở đây tập hợp nhiều tiên khí nhất. Nên khi luyện công ở đây pháp lực cũng sẽ dễ dành tăng cao.'Linh Linh nghe xong vẫn không hết sợ. Vy Vy hết cách đành hóa phép làm một màn ngăn cách ở xung quanh.

    "Đừng sợ nữa. Ta đã ngăn cách nơi đây với thế giới hiện tại rồi. Bây giờ bên ngoài sẽ không nhưng thấy chúng ta. Cũng như chúng ta sẽ thấy khung cảnh của một nơi khác mà không phải ở đây." Vy Vy nhẹ nhàng khuyên nhủ cho Linh Linh đừng sợ nữa. Nhìn xung quanh một chút thì Linh Linh đã không còn sợ nữa mà thay vào đó là sự thích thú.

    Linh Linh lên tiếng với giọng cảm thán: 'Nơi này đẹp thật đó. Có hoa lá, cỏ cây, thật là dễ chịu nha.'Nhắm mắt, hít thở sâu. Linh Linh đang nhàn nhã mà tận hưởng nơi này. Vy Vy thấp giọng nhắc nhở: 'Chúng ta đến đây không phải để hưởng hoa ngắm cảnh. Hãy tập trung vào chuyên môn đi.'Vy Vy nói thế liền bay lên cao. Dùng pháp lực hóa ra một quả cầu mỏng màu trắng nhốt Linh Linh lại. Khi làm xong Vy Vy mới lên tiếng giải thích: 'Trong vòng một canh giờ. Ngươi mà không phá vỡ được nó. Thì sẽ bị nó siết chặt người ngươi lại cho đến chết.'Dứt lời Vy Vy liền biến mất.

    Linh Linh hoang mang nhìn cái quả cầu to lớn đó. Lúc đầu nhìn vào, Linh Linh không hề có ý gấp gáp muốn làm. Linh Linh thầm nghĩ: 'Cô ta mà cho mình chết ư? Làm sao có thể chứ. Nhưng mà kêu mình giải quyết quả cầu này không phải quá đơn giản sao? Nhìn nó mỏng manh vậy mà.'Linh Linh nghĩ vậy nên cứ thong thả mà đi nhìn ngắm xung quanh quả cầu. Nhưng nhờ vậy Linh Linh mới phát hiện ra một điều kì diệu.

    Khi Linh Linh đi tới đâu, quả cầu đều di chuyển theo tới đó. Cũng cùng lúc đó, bụng Linh Linh lại reo lên.'Đói rồi à! Vậy ta dẫn ngươi đi ăn.'Linh Linh vỗ nhè nhẹ vào bụng mình rồi tung tăng đi dạo tìm trái cây ăn lót dạ.

    Trái ngược với Linh Linh, Vy Vy đang điên cuồng tập luyện. Nơi Vy Vy đang đứng là một khu tập luyện do chính tay những người Thần từ xa xưa xây dựng lên. Chỉ có những người có cấp bật cao mới có thể vào được đây. Nếu mấy người ở cấp thấp thấp mà bước vào thì chỉ có nước thịt nát xương tan. Lúc trước, mỗi lần vào đây Vy Vy đều trở ra với thân thể toàn là máu me, thương tích đầy mình, có một lần Vy Vy xém tí nữa là mất mạng. Cũng may là có mẹ cô kịp thời cứu vớt.

    Ở đây có rất nhiều cấp độ khác nhau, đến bây giờ Vy Vy vẫn chưa hoàn thành hết những thử thách có trong đó. Chỉ còn duy nhất cửa ải cuối cùng thôi là Vy Vy có thể đủ tư cách trở thành Nữ hoàng của nơi này. Nhưng có lẽ Vy Vy còn quá trẻ để có thể thực hiện được điều đó.

    Bây giờ Vy Vy đang chuẩn bị tinh thần để bước vào cái thử thách cuối cùng ấy. Nhưng ngay giây phút Vy Vy sắp bước qua, thì đột nhiên tiếng la của Linh Linh vang lên rất lớn. Vy Vy thử tính lại thời gian thì vừa hay đúng một canh đã trôi qua. Như hình dung ra một điều gì đó. Vy Vy nhanh chóng hóa phép, dịch chuyển đến chỗ Linh Linh. Khi đến nơi Vy Vy thấy Linh Linh đang bị ngạt thở đến tím tái hết cả mặt. Vy Vy liền dùng pháp lực thu hồi lại cái vòng ấy. Sau đó mới từ từ hạ người đáp đất.

    "Ngươi không lo luyện tập mà lại dạo chơi ăn uống à? Ngươi không xem lời nói của ta ra gì sao?" Nhìn xuống tay của Linh Linh đang cầm quả táo được ăn hết phân nửa. Vy Vy thật sự nổi giận. Trận chiến thì đã gần diễn ra, còn Linh Linh cứ lo ăn, lo chơi như thế. Đến đó, thời khắc cấp bách làm sao có thể bảo vệ tính mạng an toàn?

    Linh Linh nghe Vy Vy lớn tiếng trách phạt thì sợ hãi. Nhưng bỗng nhiên, Linh Linh nhớ tới gì đó liền lớn tiếng cãi lại: 'Làm sao lại lớn tiếng với ta? Không phải ta không giải ra thì cũng có ngươi đến cứu ta sao? Đừng có hở cái là nổi giận rồi lớn tiếng với ta.'Linh Linh nhớ tới lúc trước, những lần Linh Linh quát lớn, tức giận như vậy thì Vy Vy đều lên tiếng xin lỗi rồi dỗ ngọt. Nên Linh Linh mới quyết định lớn tiếng ngược lại với Vy Vy. (Tính trẻ con ấy mà-_-)

    Nhưng lần này, mọi thứ đều không như Linh Linh nghĩ. Vy Vy ngước gương mặt lạnh tanh lên đáp lại: 'Vậy tùy ngươi. Chuyện của ngươi từ đây về sao ta sẽ không quản nữa. Muốn tập hay không thì tự ngươi quyết định. Ta không có trách nhiệm gì để quản ngươi cả. Còn nữa mạng sống của ngươi, ta cũng sẽ.. không quan tâm tới nữa.'Dứt lời Vy Vy dùng pháp lực đẩy Linh Linh về phía thực tại. Còn Vy Vy thì lại tiếp tục đến khu thử thách mà luyện tập lại từ đầu.

    Khi trở về Linh Linh bơ phờ, Linh Linh không ngờ là mọi chuyện lại thành ra như vậy.'Cũng là tại mày, lúc nảy nghe lời cô ta một chút không phải sẽ tốt hơn sao? Cãi lại làm chi, bây giờ người ta giận mất rồi.'Linh Linh bĩu môi hối hận rồi lê từng bước chân nặng nề vào lâu đài. Trong lúc đi Linh Linh cũng ngoảnh đầu lại nhìn xem Vy Vy có đi phía sau mình không. Nhưng cho dù quay lại bao nhiêu lần, thì Linh Linh cũng chỉ ôm thất vọng mà đi vào trong thôi.

    Khi vào trong, mọi người làm trong nhà thấy Linh Linh buồn như vậy thì cũng hiểu được phần nào chuyện đang xảy ra. Linh Linh xuống phòng bếp. Từ từ ngồi xuống, gương mặt thì cứ như sắp khóc đến nơi. Suy nghĩ gì đó, Linh Linh lại tiếp tục bước lên lầu mà tìm phòng của Nữ hoàng.

    Lần này, trước cửa phòng của Nữ hoàng có một cô nữ hầu nhỏ đang đứng chờ lệnh. Linh Linh tiến gần lại hỏi: 'Nữ hoàng có trong đó không? Ta muốn gặp mặt Người có chút chuyện.'Giọng nói chán đời của Linh Linh đã làm cô nữ hầu kia hoang mang. Vì hôm nay, Nữ hoàng cần luyện tiên đan, nên không muốn có ai làm phiền cả. Nhưng Linh Linh lại là người được lòng Nữ hoàng, nếu không cho cô ấy vào có phải Nữ hoàng sẽ nổi giận không?

    Người nữ hầu cân nhắc một chút định trả lời, nhưng khi hồi phục tâm can thì chẳng thấy Linh Linh đâu, còn cánh cửa thì mở toang. Nhưng thấy Linh Linh đã vào mà Nữ hoàng không lên tiếng đuổi ra. Thì người nữ hầu cũng an tâm mà đóng cửa lại không làm phiền. Nhưng khoảng chừng một lúc sau, người nữ hầu nghe thấy tiếng la của Nữ hoàng kèm theo tiếng ngã xuống của ai đó thì mới mở cửa xông vào.

    Người nữ chạy vào trong thì đã thấy Linh Linh đang bị ngã trên sàn, nước mắt đầm đìa, mắt thì mở to như đang hoảng sợ, tay thì run run chỉ thứ gì đó ở phía trước. Khi nhìn theo, người nữ hầu xanh mặt liền la lớn: 'Người đâu cho truyền thái y giỏi nhất về đây nhanh lên. Nữ hoàng có chuyện rồi.'Khi tiếng la đó vang lên cũng vừa lúc Vy Vy trở về. Vy Vy nghe xong liền tức tốc chạy lên phòng. Hình ảnh đập vào mắt Vy Vy là Nữ hoàng đang nằm gục trên bàn và trên người đang bị một thứ gì đó đâm trúng. Khi bắt đầu nhìn kĩ thì đó là.. trâm cài tóc của Linh Linh.

    Vy Vy nhìn thấy cây trâm thì lòng đau như cắt.'Có phải thật sự là Linh Linh đã làm? Chẳng lẽ những điều xảy ra bấy lâu nay lại là giả? Lại là kế hoạch của Ma giới? Và Linh Linh thật sự đã xem cô như con ngốc một lần nữa sao?'Nghĩ đến đây Vy Vy giương đôi mắt đỏ hoe thấm đẫm nước mắt nhìn Linh Linh. Nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt đó của Vy Vy, Linh Linh lại nhanh chóng đứng lên, bỏ chạy về phòng.

    Vậy điều đó có phải ngầm chứng minh mọi thứ đều là sự thật? Và mẹ của Vy Vy là chính tay Linh Linh giết hại?

    Hết chương 16
     
  8. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vy Vy thẫn thờ, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Lúc thái y đến Vy Vy cũng chỉ ngồi lặng thinh không nói một tiếng nào. Làm người thái y cũng hơi sợ, ông ta hỏi: 'Tôi có thể bắt mạch cho Nữ hoàng không ạ?'Giọng nói run sợ của người đàn ông đó làm cho Vy Vy hơi khó chịu.'Tôi mời ông đến đây khám bệnh chẳng lẽ lại không cho ông bắt mạch à?'Vy Vy liếc nhẹ, giọng nói trầm đến vô định. Tên kia sợ hãi nhanh chóng tiến lại phía giường khám cho Nữ hoàng.

    "Dạ thưa Công chúa, Nữ hoàng không đơn giản là bị đâm. Mà còn.." tên thái y thấy sắc mặt của Vy Vy không tốt, nên không dám nói nữa. Vy Vy rất ghét những lời nói ngân dài nên ngước mặt nhìn ông ta cảnh cáo: 'Nói rõ ra, ấp a ấp úng nữa là ngươi sẽ không còn cơ hội làm thái y cứu người nữa đâu.'Người thái y nghe xong cuối đầu trình bày: 'Có một loại pháp lực tà ma nào đó đã xâm nhập vào trong người của Nữ hoàng. Nó đang ăn dần, ăn mòn lục phủ ngũ tạng và tim của Nữ hoàng. Nên e là.. lần này Nữ hoàng khó lòng mà qua khỏi.'Nói xong, người tên đó run lên cầm cập. Sợ có khi vì tức giận mà Công chúa lấy đi cái mạng ông luôn cũng nên. Nhưng trái ngược với những thứ ông ta nghĩ. Vy Vy nhắm nhẹ mắt hít thở sâu như đang cố gắng bình tâm bản thân lại. Sau đó Vy Vy mới lên tiếng: 'Ông về đi, sẽ có người trả công cho ông đàng hoàng.'Nói rồi Vy Vy dặn dò mọi người trong phòng: 'Truyền lệnh ta, nghiêm cấm bất cứ ai bước vào phòng này trong thời gian tới. Khi nào chính miệng của ta truyền lệnh hủy bỏ thì mới được vào đây. Bây giờ các ngươi ra ngoài hết đi.'Mọi người trong phòng nghe thấy lệnh, thì chỉ biết làm theo mệnh lệnh mà thôi.

    Bọn họ ra ngoài thì bắt đầu bàn tán: 'Là cô gái đó ra tay thật à? Nếu vậy thì chắc được Công chúa ân xá cho là chắc rồi.'Một người nữ hầu bĩu môi nói. Những người xong lại cũng định tham gia. Nhưng đột nhiên hình ảnh người nữ hầu xấu số hôm trước hiện lên trong đầu họ, thế là họ im lặng đi luôn không ngoảnh đầu nhìn lại.

    Vy Vy từ từ tiến gần lại chiếc giường. Nơi mà Nữ hoàng đang nằm bất tỉnh ở đó. Lúc này, khi nhìn vào gương mặt xanh xao của bà. Vy Vy không kèm được nước mắt mà khóc lớn. Vy Vy nức nở: 'Mẹ! Con xin lỗi mẹ nhiều lắm. Chính con là người đã hại mẹ ra nông nỗi này. Con xin lỗi. Mẹ à, mẹ mau tỉnh dậy có được không?'Vy Vy quỳ bên cạnh giường Nữ hoàng. Khóc được một lúc thì Vy Vy đứng dậy, đỡ Nữ hoàng ngồi dậy theo kiểu ngồi thuyền, sau đó Vy Vy ngồi ở phía sau.'Mẹ con sẽ cố gắng hết sức. Mẹ à làm ơn hãy trở về bên con.'Vy Vy thì thầm vào tai bà rồi mới vận khí công mà giải trừ pháp lực tà ma trong người bà.

    Về phần Linh Linh, từ khi chạy về phòng. Linh Linh cứ khóc mãi. Cô tự trách bản thân: 'T.. tại.. s.. sao.. lúc.. nảy.. m.. mình.. l.. lại.. l.. làm.. n.. nh.. như.. t.. thế.. c.. chứ? Có phải Vy Vy và mọi người ở nơi này đã chán ghét mình rồi không?'Linh Linh cứ run rẩy mà tự trách. Đúng lúc này phía cửa lại truyền đến thanh âm của tiếng gõ cửa *cốc cốc*. Linh Linh giương đôi mắt sợ hãi của mình nhìn ra cửa. Lòng thầm nghĩ: 'Có phải là họ tới đây để bắt mình không?'Linh Linh sợ hãi đến nổi mồ hôi tuôn ra không ngừng.

    Phải đợi một lúc sau, Linh Linh mới bình tĩnh mà từ từ bước ra mở cửa. Linh Linh cầm tay nắm cửa mà run cầm cập. Cô nửa muốn mở nữa muốn không. Đang suy nghĩ thì tiếng đập cửa lại dồn dập hơn nữa. Linh Linh đành nhắm mắt mở cửa ra. Nhưng đứng một lúc Linh Linh vẫn không nghe tiếng người nói chuyện, thì mới từ từ mở mắt ra. Nhìn xung quanh, Linh Linh không hề thấy ai cả. Bỗng nhiên Linh Linh cảm giác chân mình có thứ gì đó mềm mềm đang chà sát vào. Từ từ nhìn xuống thì Linh Linh nhìn thấy Hắc Hổ đang làm nũng dưới chân.

    "Thì ra là mi à? Làm ta cứ tưởng.." Linh Linh cười nhẹ rồi nói chuyện với Hắc Hổ. Khi tay Linh Linh gần chạm vào người Hắc Hổ, thì bỗng nhiên Linh Linh nhớ lại: 'Nhớ đừng tiếp xúc với Hắc Hổ.'Lời nhắc nhở của Vy Vy liền hiện ra trong đầu Linh Linh. Cô hơi chần chừ. Cứ nhìn ngắm nó một lúc nhưng vẫn chưa biết phải làm sao. Linh Linh ngẫm nghĩ: 'Hắc Hổ chỉ là một con cún thôi mà. Nó làm gì có nguy hiểm chứ. Với lại nhìn nó đáng yêu đến thế mà. Chắc cô ta không cho mình chạm vào là do chuyện mình bị màng bảo vệ làm cho bị bỏng. Nhưng mà không phải cô ta đã thu hồi lại rồi sao? Chẳng lẽ cô ta quên? Chắc là vậy rồi. Nếu là vậy thì bây giờ nó vô hại rồi không phải sao?'Do Hắc Hổ rất đáng yêu nên Linh Linh không nỡ hất hủi mà đuổi nó đi nơi khác, hay có thể nhẫn tâm đóng cửa mà bỏ rơi nó ngoài này. Nên Linh Linh tự nghĩ cho mình một lý do thuyết phục, sau đó bế Hắc Hổ vào phòng mình. Vừa đi Linh Linh vừa vuốt ve cái bộ lông mềm mượt của Hắc Hổ. Linh Linh quyết định thả Hắc Hổ lên giường của mình rồi nói chuyện với nó cho đỡ cô đơn.

    "Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy hả? Ta đi dạo khắp nơi này mà lại không nhìn thấy ngươi. Ta cứ tưởng ngươi bị lạc hay bị người ta bắt mất rồi." Linh Linh nói với giọng hơi nghiêm khắc trách vấn một chút. Hắc Hổ hình như có thể hiểu cô đang nói gì. Vì khi lời trách mắng đó vừa dứt, nó từ từ đừng dậy rồi nhụi vào người Linh Linh như đang cố gắng lấy lòng chủ nhân vậy. Linh Linh thấy vậy cười lớn: 'Nè, ngươi là đang lấy lòng ta ấy à? Ta có la mắng gì ngươi đâu mà làm thế với ta. Này, dừng lại nhanh.. haha.. nhột quá à. Nhanh đi ra nào.'Linh Linh rất nhạy cảm mà gặp thêm 'cục bông' này cứ cạ tới, cạ lui làm cô nhột đến muốn ngất đi. Nhưng lúc này Linh Linh lại nhớ đến lúc Vy Vy nổi giận với mình. Linh Linh đẩy nhẹ Hắc Hổ ra tiếp tục vuốt ve, nói: 'Phải chi ta được như ngươi nhỉ? Lúc nảy ta chỉ mới nói như thế thôi, ngươi đã biết làm nũng để làm ta nguôi giận. Còn ta, ta lại cố ý cãi bướng lại làm người ta càng tức giận thêm. Ta đúng là một con ngốc mà.'Linh Linh vừa nói vừa cười chua xót cho bản tính ngu ngốc của mình. Rồi cứ thế một thú một người cứ nói chuyện, đùa giỡn được một lúc thì cả hai cứ thế ngủ say. Nhưng trong lúc ngủ Linh Linh đột nhiên gặp ác mộng.

    Linh Linh thấy mình đang ở một cái hang tối mịt, không thể xác định được phương hướng cũng như không thể nhìn thấy bất cứ gì cả.'Con gái thân yêu của ta. Con làm tốt lắm, mới đó mà đã sát hại được bà ta rồi sao?'Giọng nói châm biếm của Nữ hoàng Ma giới vang vang trong không trung. Linh Linh không lên tiếng mà xoay ngươi xung quanh để giác định thanh âm này phát ra từ đâu, nhưng tất cả đều vô vọng.

    "Con muốn ta thưởng gì cho con với cái chiến công hiển hách này đây?" Bà ta vừa nói vừa cười to, cố ý châm chọc cô. Linh Linh bất giác la lớn: 'Là các người hại tôi đúng không? Tôi không giết bà ấy. Không phải là tôi mà.'Tiếng la kèm theo những giọt nước mắt đau khổ lăn dài xuống gương mặt xinh đẹp của Linh Linh. Nữ hoàng nghe thấy liền cười lớn nói vọng lại: 'Không phải ngươi? Vậy là ai đây? Chẳng lẽ là ta ư? Nhưng trong phòng đó không phải chỉ có mỗi một mình ngươi kia à? Đừng có chối bỏ nữa con gái à. Để ta xem lần này, cái cô Công chúa đó sẽ bảo vệ ngươi như thế nào?'Linh Linh không đứng vững nữa mà ngã khụy người xuống đất: 'Không phải đó tôi làm mà. Không phải tôi. Tôi không giết bà ấy. KHÔNG.'Tiếng hét lớn cuối cùng kia cũng làm cô thức giấc. Khi tỉnh dậy, nhìn xung quanh Hắc Hổ đã không còn ở đây nữa. Linh Linh sợ hãi mà co người lại. Cô ngồi khom người, ôm chặt hai đầu gối, miệng vẫn tiếng tục nói: 'Không phải do ta làm mà. Thật sự không phải ta. Vy Vy thật sự không phải mà.'Linh Linh cứ vừa khóc vừa nói thầm trong miệng như thế.

    Ở một nơi nào đó

    "Con làm tốt lắm con trai, không ngờ lần này con lại có thể làm ta hài lòng như vậy. Tiếp theo con định làm thế nào nữa đây?" Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên trong đêm tối. Ai cũng biết, đó chính là Nữ hoàng của Ma giới. Vĩnh Hào suy nghĩ một chút thì cuối người lễ phép trả lời: 'Con định làm cho tình cảm của Linh Linh và cô Công chúa bên đó rạng nứt. Một phần là để trừng phạt Linh Linh chuyện đã phản nội chúng ta. Còn phần còn lại là để chúng ta có thể dễ dàng ra tay tiêu diệt hết bọn họ.'Lời nói kiên quyết đó vừa nói ra, đột nhiên tim Vĩnh Hào đau lên như có thứ gì đó đang cứa vào vậy. Còn bà ta sau khi nghe xong kế hoạch của anh thì gật đầu hài lòng: 'Được rồi, lui về mà làm đi. Ta tin tưởng con, ráng mà làm cho tốt.'Vĩnh Hào cuối đầu rồi lui ra ngoài. Khi Vĩnh Hào ra ngoài, bà ta thay đổi sắc mặt. Bà cười nham hiểm rồi nói: 'Đợi đến khi các ngươi chém giết nhau xong. Thì nơi đó và kể cả mạng của các người cũng là do ta nắm giữ. Một lũ ngu ngốc các người đúng thật là quá dễ để đối phó mà.'

    Hết chương 17
     
  9. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến trưa ngày hôm, bụng Linh Linh kêu lên liên tục, thì Linh Linh mới quyết định bước chân ra khỏi phòng. Đi xuống bếp, mọi người nhìn Linh Linh bằng một đôi mắt khinh rẻ. Linh Linh vẫn cố gắng gượng cười thân thiện nói: 'Chào mọi người, mọi người có thấy Vy Vy ở đâu không ạ?'Linh Linh tiến vào bếp tự chuẩn bị thức ăn cho mình. Những người làm nghe Linh Linh hỏi thì bĩu môi nói: 'Hỏi làm gì? Định ra tay với Công chúa luôn à? Còn nữa cô lo mà chuẩn bị dọn ra khỏi đây đi.'Người nữ hầu đi lại gần Linh Linh lên tiếng. Thái độ của tất cả người trong tòa lâu đài này, đều thể hiện rõ sự chán ghét Linh Linh.

    "Tôi thực sự không có sát hại Nữ hoàng mà." Linh Linh uất ức bào chữa. Nhưng đáp lại chỉ là lời nói chanh chua của người nữ hầu kia: 'Gì chứ? Cô nghĩ bọn tôi là con ngốc sao? Lúc đó trong phòng chỉ có mình cô và Nữ hoàng. Tiếp tới hung khí lại chính là cây trâm của cô. Cô đừng nói là Nữ hoàng tự tử nha. Nó phi lý lắm vì vết đâm là ở phía sau lưng.'Như cố ý, người nữ hầu đó lại nhấn mạnh những từ phía sau cuối.

    Mắt Linh Linh ngấn nước: 'Thật sự không phải tôi làm mà. Là người của Ma giới xâm nhập vào phòng Nữ hoàng rồi gây ra mọi chuyện. Tôi thật sự không biết gì cả mà.'Linh Linh níu tay của người nữ hầu giải thích.

    "Người của Ma giới gây ra? Nhưng không phải cô là từ Ma giới đến đây à? Đừng xem chúng tôi là con ngốc nữa. Mau cút về nơi thuộc về cô đi." Người nữ hầu hất mạnh tay ra, khiến Linh Linh không kịp phản ứng mà té rất mạnh xuống sàn. Linh Linh vẫn giữ lấy hi vọng tìm người tin tưởng mình. Cô chạy lại chỗ những người nấu bếp: 'Mọi người tin tôi đúng không? Tôi thật sự không có sát hại Nữ hoàng mà. Thật sự không phải tôi. Mọi người hãy tin tôi đi mà.'Mặt Linh Linh đã ướt nhem bởi nước mắt. Cộng thêm hành động điên cuồng giải thích của cô, khiến cho mọi người trong bếp cũng có chút động lòng. Nhưng họ vẫn không dám đưa ra ý kiến. Chỉ có một cụ lớn tuổi lên tiếng: 'Cô có làm hay không tự thân cô biết rõ. Nhưng nếu muốn tốt cho bản thân thì cô nên biết điều mà rời khỏi đây đi. Từ khi có cô, Công chúa không khi nào là không bận lòng cả. Nào là lo lắng cho cô ăn, uống. Quan tâm đến an toàn của cô. Còn hi sinh công lực mà hồi phục pháp lực cho cô. Vậy mà cô còn không biết trân trọng, lại được nước làm tới lớn tiếng với Công chúa của chúng tôi? Bây giờ lại gây thêm chuyện này. Từ trước tới giờ cô có làm gì được cho Công chúa chúng tôi chưa?'Bà nhắc lại mà nước mắt rưng rưng.

    Lúc trước khi thấy Vy Vy bị tra nam phụ bạc là đã đáng thương lắm rồi. Bà cũng chứng kiến hết những lần cô khổ sở quyết tâm không động lòng với bất cứ ai của Vy Vy. Và cuộc sống từ trước tới giờ của Vy Vy, chưa bao giờ là hạnh phúc cả. Cho đến khi Linh Linh xuất hiện thì Vy Vy mới bắt đầu cười nhiều hơn, biết quan tâm đến cảm xúc hơn. Và trái tim của Vy Vy cũng đã có thể mở lòng. Khi thấy Vy Vy ngày một vui vẻ hơn, những người ở đây hạnh phúc hơn bao giờ hết. Họ đặt hi vọng vào Linh Linh rất nhiều. Dần dần họ lại thấy những lần Công chúa tiếp tục khổ sở như xưa, họ đã bắt đầu sợ hãi. Họ sợ Vy Vy lại bước lên vết xe đỗ khi xưa. Nhưng họ vẫn không hề dập tắt kì vọng của mình vào Linh Linh. Và bây giờ cái họ nhận lại được chính là Công chúa của họ lại tiếp tục đau khổ trong tình yêu. Mà nó còn kinh khủng hơn năm xưa rất nhiều. Từ lúc đầu tình cảm của họ đã không đi đến đâu, vì khoảng cách giới tính. Nhưng cả hai vẫn không từ bỏ, mà bạo gan theo đuổi. Nên bây giờ mới lãnh cái hậu quả khủng khiếp khi cãi lại mệnh trời.

    Khi Linh Linh nghe những lời vừa nói lúc nảy cô mới sựng người. Linh Linh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quay lưng bước lên phòng của mình. Linh Linh lại tiếp tục ngồi xuống giường với tư thế ngày hôm qua. Cô ngồi khom người, ôm chặt hai đầu gối. Không khác gì một con người tự kỉ cả. Linh Linh bắt đầu suy nghĩ: 'Vy Vy thật sự đã bận tâm với mình rất nhiều. Tại sao mình lại ngốc như vậy chứ? Bà ấy nói đúng! Từ trước tới giờ mình chỉ gây phiền phức, chứ chưa bao giờ làm cho cô ấy hạnh phúc cả. Thậm chí những chuyện mình làm sai mình còn đổ lỗi cho cô ấy, làm cô ấy xin lỗi ngược lại mình nữa chứ. Mình thật sự là một đứa không có não mà. Mình ở đây chỉ tiếp tục gây hại cho Vy Vy và mọi người. Có lẽ nơi này không thuộc về mình nhỉ?'Linh Linh nghĩ đến việc mình phải rời khỏi đây thì thật sự không nở chút nào. Cũng lúc này những kí ức của Linh Linh và Vy Vy hiện lên. Những cuộc nói chuyện của cô cùng với Nữ hoàng, những hành động chào đón của mọi người đối với cô khi trước. Thật sự lúc trước mọi người đã kì vọng vào Linh Linh rất nhiều. Bây giờ cái họ được nhận lại là những điều tồi tệ, có lẽ cách đối xử của họ đối với cô có lẽ vẫn còn quá nhẹ nhàng.

    Còn Vy Vy, cô vẫn với tư thế ngồi thuyền giữ nguyên từ hôm qua đến bây giờ không hề cử động. Lại không được ăn uống, cơ thể lại phải sử dụng pháp lực liên tục để giải trừ chất độc ma quái trong người Nữ hoàng. Nhưng hình như tình trạng của Nữ hoàng không có khả quan hơn là mấy. Pháp lực của Vy Vy thì cứ tiết ra như suối còn ma pháp trong người Nữ hoàng được giải trừ thì đếm bằng từng giọt sương của buổi sớm mai. Vy Vy vẫn không hề từ bỏ, cô vẫn kiên trì mà vận công.

    *cạch* Tiếng mở cửa vang lên làm Vy Vy tức giận mà mở mắt ra. Nhưng khi nhìn thấy con người đang đứng trước mặt mình, Vy Vy lại cố tỏ ra thái độ lạnh nhạt. Vy Vy vẫn ngồi yên mà lên tiếng nói: 'Ra ngoài mau. Hiện tại ta không có thời gian để đôi co với ngươi.'Vy Vy trầm giọng cảnh cáo. Nếu không phải do pháp lực Vy Vy đã suy yếu, không thể làm nhiều việc trong cùng một lúc, thì Vy Vy đã làm phép ném Linh Linh ra ngoài luôn rồi, chứ không dư lời mà đôi co với Linh Linh như bây giờ.

    Khi thấy gương mặt nhợt nhạy của Vy Vy, Linh Linh càng thêm đau lòng. Linh Linh không hề ra ngoài, mà càng tiến gần lại. Vy Vy nổi đóa: 'Ngươi mau tránh ra cho ta. Nếu không ta sẽ không nương tay mà giết ngươi đó.'Vy Vy liếc mắt tiếp tục cảnh cáo Linh Linh. Nhưng hình như mọi lời nói của Vy Vy lúc này là vô nghĩa. Khi đứng ở một khoảng cách hợp lí. Linh Linh mới dừng lại, ngước mặt nhìn Vy Vy chậm rãi lên tiếng: 'Không cần lo cho ta. Ta đã gây cho ngươi quá nhiều rắc rối. Từ trước tới giờ, ta chưa làm gì được cho ngươi hết đúng không? Vậy bây giờ ta sẽ lấy thân ta để trả lại tất cả những gì ta đã gây ra cũng như chuộc lỗi chuyện của Nữ hoàng.'Dứt lời Linh Linh giơ tay lên hút tất cả ma lực có trong người Nữ hoàng sang người của mình. Thật ra thứ pháp lực này chỉ cần có người một người mới, có máu và cơ thể tốt chịu hấp thụ nó, thì tự khắc nó sẽ tự buông tha người cũ thôi. Còn cách giải trừ của Vy Vy cho dù có làm từ năm này qua năm nọ, thì vẫn không bao giờ có kết quả.

    Quả thật, khi thấy người mới có máu, mà cơ thể tốt hơn. Cái thứ ma quái đó liền từ bỏ người Nữ hoàng mà nhanh chóng xâm nhập vào người Linh Linh. Mặt Nữ hoàng dần dần hồng hào trở lại. Còn Linh Linh thì trái ngược hoàn toàn. Mặt Linh Linh đã không còn một giọt máu nào cả. Còn cả người thì bắt đầu vô lực mà ngã xuống. Vy Vy nhanh chóng đỡ Nữ hoàng nằm xuống rồi chạy nhanh về phía Linh Linh bế cô về phòng. Nhưng cái làm Vy Vy sợ hơn nữa, là người Linh Linh có một vết đâm.'Ngươi bị ngốc bẩm sinh à.'Đặt Linh Linh xuống giường an toàn. Vy Vy tức giận mắng Linh Linh rồi mới ra ngoài cho người truyền thái y.

    Khi trở về, Vy Vy cùng với thái y bước vào phòng thì thấy Linh Linh đang ngồi dựa lưng vào thành giường. Cả hai nhìn nhau hoang mang. Tên thái y nhìn Vy Vy hỏi: 'Công chúa, người không đùa với tôi chứ? Không phải cô ấy vẫn đang ngồi thản nhiên đó sao?'Vy Vy cũng ngơ ngác. Nghĩ ngợi gì đó rồi Vy Vy lên tiếng: 'Đi theo tôi.'Vy Vy dẫn tên thái ý tới phòng của Nữ hoàng, khám lại cho bà.'Tình hình sức khỏe của Nữ hoàng đã tiến triển rất tốt. Chắc khoảng nay hoặc mai sẽ tỉnh lại. Công chúa không cần phải lo lắng quá nhiều.'Sau khi bắt mạch một cách kĩ càng, người thái ý mới đứng dậy báo lại tình hình. Vy Vy nghe xong, thì dặn dò nữ hầu chăm sóc cho Nữ hoàng cần thận, rồi cùng người thái y ra ngoài.

    Khi mở cửa phòng Linh Linh ra một lần nữa. Vy Vy dần dần tiến tới, ngồi xuống giường của Linh Linh, chầm chậm lên tiếng: 'Ngươi thấy trong người thế nào?'Vừa hỏi Vy Vy vừa cẩn trọng quan sát sắc mặt của Linh Linh.

    "Ta không sao, chỉ là tí chuyện vặt này làm sao có thể làm khó được ta chứ." Linh Linh điềm đạm lên tiếng. Vy Vy nhìn lướt qua người Linh Linh rồi thầm cười trong lòng. Vy Vy chậm rãi đứng dậy, hướng người ra cửa mà bước tới, khi đi đến cửa Vy Vy quay đầu lại nói với Linh Linh: 'Nếu đã khỏe thì chuẩn bị hành trang rời khỏi nơi đây đi.'Nói bằng giọng lạnh tanh không chút lưu tình. Rồi Vy Vy vô tình mở cửa bước ra ngoài, mà không để tâm đến sắc mặt của Linh Linh đang dần tối lại.

    Hết chương 18
     
  10. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua ngày hôm sau, Linh Linh vẫn chưa chịu rời đi, cô vẫn ngồi thẫn thờ ở trong phòng. Linh Linh ngồi suy nghĩ gì đó rất chăm chú, đến nổi đến việc Vy Vy đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào cũng không hề hay biết. Vy Vy nhìn lướt qua, rồi lên tiếng: 'Xem ra lời nói của ta, ngươi nghe không rõ nhỉ? Hay là ngươi cố ý không tuân theo mệnh lệnh của ta.'Vy Vy ngồi uy nghiêm bên chiếc bàn đối diện với chiếc giường, nơi Linh Linh đang ngồi.

    Linh Linh bị lời nói đó làm cho giật nảy mình. Cố gắng bình tâm bản thân, Linh Linh mới hỏi ngược lại: 'Ngươi thật sự tin là ta đã làm?'Cách nói chuyện trầm thấp này, khiến cho Vy Vy không hề quen tai. Vy Vy liếc nhìn với ánh mắt không mấy 'hòa đồng'. Vy Vy ngẫm nghĩ một chút thì mới trả lời: 'Chẳng lẽ ta lại không tin? Chứng cứ rành rành ra đấy. Cũng chính cây trâm của ngươi đã đâm lên người bà ấy còn gì? Chuyện đã rõ ra như thế, mà vẫn chưa chịu phục à?'Giọng nói nhàn nhạt của Vy Vy không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào cả. Linh Linh nhìn Vy Vy với đôi mắt thất vọng tràn trề.

    Linh Linh lên tiếng với giọng nói uất nghẹn: 'Ta từng lầm tưởng rằng ngươi sẽ tin tưởng ta vào những lúc này. Nhưng có lẽ ta đã lầm, sự sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta là tin tưởng ngươi.'Vừa nói nước mắt Linh Linh vừa rơi xuống, ướt đẫm cả gương mặt xinh đẹp của cô. Vy Vy cười lạnh nhìn Linh Linh đáp lời: 'Sự sai lầm lớn nhất? Đáng lẽ chính ta mới là người phải nói câu nói đó. Ta cho ngươi trong ngày hôm nay phải tự giác rời đi. Nếu không chính tay ta sẽ ném ngươi ra ngoài.'Nói rồi, Vy Vy đứng lên bước ra ngoài. Linh Linh vô hồn nói thầm: 'Ngươi đuổi ta đi? Ngươi thật sự đã tin là ta đã ra tay sát hại Nữ hoàng?'Linh Linh cứ ngồi thẫn thờ như vậy cho đến trưa thì tiến hành thu dọn hành trang.

    Vy Vy đang trong phòng của Nữ hoàng chăm bẩm Người. Đang lau người cho bà, thì Vy Vy thấy mắt bà khẽ lay động. Cô vội vui mừng, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài cho người truyền gọi thái y, rồi trở lại vào phòng ngồi cạnh bà. Nữ hoàng nheo mắt để thích ứng với ánh sáng, một lúc sau mới mở mắt ra hẳn mà nhìn thẳng vào người Vy Vy.

    "Ta hôn mê bao lâu rồi?" Giọng Nữ hoàng còn rất yếu. Vy Vy thu dọn khăn, chậu.. Rồi mới nhìn bà trả lời: 'Mẹ đã hôn mê được hai ngày rồi. Con đã cho người truyền thái y để khám lại cho mẹ. Hay mẹ tạm thời đừng nói chuyện nữa, nên dưỡng sức nghỉ ngơi. Mẹ hiện tại còn yếu lắm.'Giọng nói nhẹ nhàng của Vy Vy vang lên, che giấu hoàn toàn sự mệt mỏi đang ở trong lòng. Nữ hoàng nhìn Vy Vy, định nói gì đó nhưng tên thái y kia cũng đúng lúc đi vào, nên bà đành ngưng lại không nói nữa.

    Sau khi kiểm tra xong cho Nữ hoàng, tên thái y kính cẩn cuối đầu bẩm: 'Thưa Công chúa, tình trạng của Nữ hoàng đang tiến triển rất tốt ạ. Chỉ cần cho Người ăn nhiều món bổ máu huyết thì Người sẽ nhanh chóng hồi phục lại trạng thái khi xưa thôi.'Vy Vy nghe xong thì hỏi lại: 'Không cần thuốc?'Vy Vy nghi vấn từ lúc Nữ hoàng ngã bệnh cho đến bây giờ, tên lăng băm này không hề cho đơn thuốc. Thái y vẫn giữ tư thế cuối đầu, trình bày: 'Do thể lực của Nữ hoàng đã rất tốt. Cùng với việc pháp lực tà ma đó sinh ngự trong cơ thể của Người không lâu. Nên không gây ra chuyện gì tai hại. Chỉ cần ăn những món bổ dưỡng và thường xuyên vận công điều hòa khí huyết, thì Nữ hoàng đã có thể hồi phục rồi.'Vy Vy nghe xong thì cũng gật đầu cho qua, nhìn sang cô nữ hầu: 'Tiễn người.'Khi nghe lệnh, hai người họ đều lật đật đi ra ngoài không một chút lưu luyến.

    Vy Vy đi lại phía bàn rót cho Nữ hoàng một tách trà nóng, rồi cẩn trọng cho bà uống. Nữ hoàng thấy Vy Vy đã ngồi xuống cạnh mình, thì mới chầm chậm hỏi: 'Linh Linh đâu?'Khi nghe câu hỏi của bà, Vy Vy thật không muốn trả lời chút nào cả. Cô nhìn bà tỏ vẻ muốn bỏ qua việc trả lời. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết muốn nghe đó của Nữ hoàng, thì cô đành khó chịu trả lời: 'Đang chuẩn bị rời đi. Chắc bây giờ đang soạn hành trang.'Vy Vy nói với vẻ không mấy quan tâm lắm. Như thể, việc ra đi là điều hiển nhiên, và Vy Vy không hề bận tâm.

    Nữ hoàng tròn xoe mắt nhìn Vy Vy hỏi ngược lại: 'Rời đi?'Rất dễ dàng có thể nghe thấy trong giọng nói của bà có pha một chút kích động. Vy Vy vẫn tự nhiên gật đầu khẳng định. Nữ hoàng liền bật người dậy, hơi lớn tiếng: 'Tại sao con bé lại phải rời đi? Hai đứa có chuyện gì à?'Nữ hoàng không muốn Linh Linh rời đi. Và bà càng không thể nghĩ được bất cứ nguyên do gì mà Linh Linh lại phải rời đi cả. Chẳng lẽ bà đã quên đi sự việc xảy ra vài ngày trước?

    Vy Vy hơi mệt mỏi, cô tiến lại bàn trà tự rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhâm nhi. Khi cảm thấy tâm tình ổn định, Vy Vy mới nhìn ngắm lượng nước còn lại trong tách, rồi trả lời: 'Chính cô ta là người đã hại mẹ ra nông nỗi này.'Giọng nói Vy Vy toát ra hẳn sự nặng nề đang có trong lòng mình. Nữ hoàng nghe cô nói, thì mới cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra vào hai hôm trước. Rồi đột nhiên, Nữ hoàng nghiêm giọng: 'Con thật sự tin con bé là người đã ra tay?'Vừa hỏi Nữ hoàng vừa quan sát sắc mặt của Vy Vy. Nhưng do cô che giấu quá kĩ, nên bà không đọc ra được gì cả.

    Khi Vy Vy nhận được ánh mắt dò xét của bà, thì không hề né tránh. Cô còn quay mặt qua nhìn thẳng vào mắt bà điềm đạm đáp: 'Con chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Còn chuyện con tin hay không tin thì sự việc cũng đã xảy ra rồi, đâu thể nào thay đổi được. Hiện tại những điều con làm là vì muốn tốt cho Linh Linh.'Nghe xong lời Vy Vy, Nữ hoàng không hề hiểu gì cả.

    "Cái gì là tốt kia chứ? Con tống cổ nó ra khỏi đây mà là tốt cho nó? Lỡ nó bị người của Ma giới bắt lại giống khi trước thì phải làm sao? Có phải não con nó đã đi ngắm núi hưởng hoa rồi không?" Nữ hoàng lên tiếng chấn vấn liên tục. Bà rất muốn nghe cái tốt trong lời nói của Vy Vy là cái gì? Và định nghĩa việc làm tốt đó Vy Vy nằm ở đâu?

    Nhưng đáp lại sự kì vọng của bà Vy Vy chỉ nói: 'Có lẽ não của con nó đã lên thẳng cung trăng để ngắm chị Hằng rồi. Thôi con có chuyện cần làm. Con đi trước đây.'Nói rồi, Vy Vy bước thẳng ra cửa, mà trở về phòng mình. Khi đi ngang qua phòng Linh Linh, Vy Vy có dùng phép nhìn xuyên thấu để ngó vào trong. Thì Vy Vy thấy Linh Linh vẫn đang ngồi khóc nức nở trên giường. Khi thu hồi lại, Vy Vy chỉ nhếch miệng cười, một nụ cười khó hiểu. Vy Vy nói thầm: 'Có lẽ ngươi còn thâm độc hơn là ta tưởng đấy.'Liếc nhìn cánh cửa lần nữa, Vy Vy mới bước thẳng vào phòng của mình.

    Linh Linh ở trong phòng khóc lóc được một lúc, thì mới lấy tay gạt đi nước mắt. Linh Linh cầm theo hành trang, đứng dậy bước ra ngoài. Nhưng hướng Linh Linh đi không đường hướng ra sảnh, mà là phòng Nữ hoàng.

    Khi Linh Linh đã đứng trước cửa phòng Nữ hoàng, thì liền bị người nữ hầu lên tiếng can ngăn: 'Công chúa không cho phép bất cứ ai làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Nữ hoàng. Xin cô khi khác hãy đến.'Thật ra, người nữ hầu này cũng nghe tin Linh Linh là người đã ra tay hạ sát Nữ hoàng. Nên người nữ hầu này cũng có chút ác cảm với Linh Linh, với lại khi thấy trên vai Linh Linh có xuất hiện thêm một cái tay nải (dùng để chứa đựng quần áo của thời xưa). Là cô ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Linh Linh ngước nhìn người nữ hầu với đôi mắt đáng thương, nghẹn ngào lên tiếng: 'Ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi. Đây là lần cuối ta được xuất hiện ở đây. Ta chỉ đến đây từ biệt đôi câu với Nữ hoàng rồi sẽ rời đi ngay mà.'Người nữ hầu rơi vào trạng thái cực kì khó xử. Đang phân vân, không biết làm sao, thì giọng của Vy Vy vang lên trong đầu người nữ hầu. Vy Vy nói: 'Cho cô ta vào đi.'Dứt lời Vy Vy liền ngắt đi dòng suy nghĩ của mình. Người nữ hầu nhìn Linh Linh ngẫm nghĩ một lúc, thì mới mở cửa mời Linh Linh vào trong.

    Khi thấy Nữ hoàng đang ngồi tựa người vào thành giường nghỉ ngơi. Linh Linh mới từ từ tiến lại gần bà, cuối người lên tiếng: 'Bây giờ con phải rời đi rồi. Con đến đây là để chào tạm biệt với Người. Người nhớ bảo trọng sức khỏe.'Linh Linh đang mong muốn nghe thấy lời ngăn cản của Nữ hoàng. Nhưng Linh Linh phải thất vọng tột độ. Khi Nữ hoàng chỉ lạnh nhạt lên tiếng, thậm chí còn không muốn nhìn cả mặt cô.

    Nữ hoàng nhắm nghiền mắt, rồi trầm giọng lên tiếng: 'Sức khỏe của ta, ta tự lo được. Ngươi tự mà lo cho bản thân đi. Nếu đã từ biệt rồi, thì mau ra ngoài để ta còn nghỉ ngơi.'Một lời nói thôi cũng đủ làm tim Linh Linh vỡ ra từng mảnh. Linh Linh gạt nhẹ những giọt lệ đang rơi trên mặt mình, gượng cười nói: 'Con đi đây. Ngươi nghỉ ngơi đi.'Nói rồi, Linh Linh chạy thẳng ra ngoài.

    Chờ đến khi, nghe được tiếng đóng cửa thì Nữ hoàng mới mở mắt ra. Mắt bà đã đỏ hoe rồi, mấy ai biết được khi nói ra những lời tuyệt tình đó tim bà đã đau đến nhường nào. Bà thật sự rất muốn gọi Linh Linh lại, ôm một cái ôm thật ấm áp để từ biệt. Nhưng những lời nói của Vy Vy trước khi ra khỏi phòng, lại nhắc nhở bà không được làm điều đó.

    Trước khi ra ngoài, Vy Vy đã đứng ngay phía cửa rồi nói vọng vào: 'Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho cô ta. Thì phải thật vô tình, còn nếu mẹ cứ giữ thái độ nhân từ đó, thì cô ấy chỉ có đường chết mà thôi.'Lời nói trầm thấp như người ở dưới âm phủ của Vy Vy, đã cho biết mọi việc sẽ nghiêm trọng đến dường nào khi bà đối tốt với Linh Linh. Nên khi nảy, Nữ hoàng mới nhắm mắt lại, để không thấy được hình ảnh đáng thương của Linh Linh mà động lòng.

    Còn Linh Linh khi chạy ra ngoài, cô chạy thẳng ra khỏi tòa lâu đài. Khi cảm thấy đã khá xa Linh Linh mới dừng lại ngắm nhìn tòa lâu đài ấy. Lòng cô đau đớn không ngui. Linh Linh vừa khóc vừa hét lớn: 'Tại sao tất cả mọi người lại không tin tưởng tôi chứ? Tôi không hề làm kia mà. Kể cả những người tôi tin tưởng nhất, mong mỏi họ ở bên cạnh tôi nhất, cũng quay sang nghi ngờ tôi? Tại sao lại cho tôi niềm tin, rồi cướp mất nó đi một cách tàn nhẫn như vậy chứ? HẢ?'Linh Linh mất hết sức lực ngã khụy người xuống đường.

    Vy Vy chứng kiến hết tất cả, cũng nghe thấy tất cả. Nhưng Vy Vy chỉ có thể thốt lên ba chữ: 'Ta xin lỗi.'

    Hết chương 19
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...