Khoảng Cách Giữa Thần Và Ma - JLINDAK

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi JLINDAK, 19 Tháng bảy 2019.

  1. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh Linh khóc đến khi trời sụp tối thì mới đứng dậy rời đi. Bụng Linh Linh đã phát lên tiếng reo inh ỏi rồi. Linh Linh vừa mệt mỏi, vừa đói vẫn cố gắng lê tấm thân xuống thôn dân, xem có ai tốt bụng mà giúp đỡ không. Vì Linh Linh không có học thuật dịch chuyển, nên phải dốc hết sức mà cước bộ. Lúc này, Linh Linh lại nhớ đến chuyện cô cùng Vy Vy đi chơi. Đêm đó, Vy Vy không chỉ đi bộ thôi, mà còn phải bế theo cả Linh Linh. Nhớ lại Linh Linh mỉm cười: 'Còn đâu những giây phút êm đềm như lúc trước nữa. Tất cả mọi chuyện cũng là do ta.'Linh Linh nói thầm, rồi tiếp tục cố gắng bước đi.

    Quãng đường từ lâu đài xuống thôn dân rất xa, nên đi chưa được nữa đường thì Linh Linh đã kiệt sức mà ngã khụy. Linh Linh cố gắng gượng người đứng dậy. Nhưng đôi chân của cô đã hoàn toàn mất hết sức lực rồi. Linh Linh bất lực, nước mắt cô lại rơi lả chả. Cô dùng tay đập mạnh xuống đất hét lớn: 'VY VY TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI QUAY TRỞ LẠI GIẢI OAN VÀ SẼ ĐÀY ĐOẠ CÔ ĐẾN CHẾT. CÔ NHỚ ĐÓ.'Tiếng hét vang vọng ra tứ phía.

    Tự nhiên, Linh Linh thấy thấp thoáng từ xa có một chiếc đèn dầu, từ từ tiến lại gần. Linh Linh hơi sợ, cô sợ đó là người của Ma giới, mà nói thẳng ra là Vĩnh Hào. Cô sợ hãi, cố gắng lếch người chạy trốn, nhưng hầu như có cố cách mấy thì Linh Linh cũng sẽ không đi được bao xa. Nhắm chặt mắt lại, cả người Linh Linh run lên bần bật. Tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần, một bước, hai bước.. Và cuối cùng người đó đã đang đứng ở trước mặt Linh Linh.

    "Aaaaa, tránh xa ta ra, ta sẽ không để bị ngươi bắt giữ một lần nào nữa đâu. TRÁNH XA TA RA." Linh Linh hét toáng lên, khi bả vai Linh Linh truyền đến cảm giác ai đó đang chạm vào. Người đó thấy cô hoảng sợ như vậy, thì vội rút tay về, rồi lên tiếng trấn an: 'Cô đừng sợ, tôi không phải là người muốn bắt giữ cô đâu. Tôi chỉ đang đi ngang thì thấy cô nằm đây. Nên mới lại hỏi thăm, xem có cần giúp gì không? Không ngờ tôi lại làm cho cô hoảng sợ tới như vậy. Xin lỗi cô nhiều nha.'Tiếng một người con gái vang lên trong đêm tối, thanh âm đó truyền đến tai Linh Linh rất dễ nghe. Nên Linh Linh cũng đỡ sợ hơn phần nào. Linh Linh dần mở mắt ra, cố gắng nhìn rõ con người phía trước.

    Người đang đứng trước mắt, thật sự rất xinh đẹp, trên người cô gái đó toát ra một khí chất mạnh mẽ nhưng cũng đâu đó là hiền lành, tốt bụng. Cô gái thấy Linh Linh đang nhìn mình thì cười nhẹ giới thiệu: 'Tôi là Mộc Chân. Nhà tôi ở dưới thôn dân, tôi lên đây để hái một ít thảo mộc ở trong lâu đài đem về làm thuốc. Đang trên đường trở về thì thấy cô nằm đây. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.'

    Linh Linh cố gắng lấy hơi để nói: 'Tôi là người không nhà, không cửa. Mấy hôm trước, tôi may mắn được Công chúa cưu mang. Nhưng tôi cứ ở đó hoài, mà không làm gì thì cũng ngại. Nên hôm nay tôi vừa rời khỏi đó. Khi đi tôi lại không chuẩn bị nước uống, cùng với thức ăn, nên mới kiệt sức mà nằm dài ở đây.'Cổ họng Linh Linh đã khô khốc. Từ trưa tới giờ, Linh Linh có uống giọt nước nào đâu. Không chỉ thế Linh Linh còn khóc từ chiều đến tối, đi bộ thì mồ hôi cũng tiết ra đầm đìa. Sức nào mà chịu nổi kia chứ.

    Mộc chân nghe Linh Linh nói vậy, thì nhanh chóng lấy trong tay nải ra một cái bánh bao, cùng với một bình nước đưa cho Linh Linh.'Tôi có một ít nước cùng một cái bánh bao mang theo để đi đường. Nhưng lúc sáng, tôi đã được người trong lâu đài đãi ăn nên cũng chưa dùng tới. Nếu cô không ngại thì cứ lấy mà dùng tạm.'Linh Linh hiện tại, nhìn bánh bao cũng hóa ra vịt quay. Linh Linh rất muốn ăn nhưng vẫn cảm thấy ngại nên nói: 'Tôi đây, thấy ngại lắm. Dù sao quãng đường cũng còn khá xa. Có khi lát nữa cô cần dùng, thì lấy đâu mà dùng chứ? Cô cứ nên cất vào thì hơn.'Mộc Chân nghe Linh Linh nói xong, liền mỉm cười rồi đáp lời: 'Không đâu. Nếu thích, tôi có thể dùng thuật dịch chuyển mà. Chỉ là hôm nay bầu trời rất đẹp, nên mới đi bộ mà nhìn ngắm một chút thôi. Cô không cần ngại cứ dùng đi. Mà cô định đi đâu? Chẳng lẽ lại 'đóng đô' ở đây luôn à?'

    Lúc này, Linh Linh mới lấy tay mình cầm cái bánh lên mà từ từ ăn. Nếu như không có Mộc Chân ngồi đây, thì Linh Linh đã ngốn luôn nguyên cái vào miệng rồi. Nhưng do có người, nên cho dù đói cách mấy, cũng phải điềm đạm mà ăn. Khi đã nhai hết thức ăn trong miệng, thì mới trả lời: 'Hiện tại, thì tôi cũng chưa biết nữa. Nhưng trước tiên, tôi phải cố gắng lếch tấm thân này xuống thôn dân cái đã. Rồi mọi chuyện tính sau.'Nói rồi Linh Linh lại tiếp tục ăn. Mộc Chân nghe xong, liền suy nghĩ gì đó rồi quay sang Linh Linh lên tiếng đề nghị: 'Hay là cô vào trong hội quán của chúng tôi đi. Ở đó cô được học pháp lực, ăn uống, ngủ nghỉ, còn có thể làm mấy cái nhiệm vụ kiếm tiền nữa. Nhưng tất nhiên, những cái nhiệm vụ cô làm phải chia cho hội quán 50%. Nhưng mà cô đừng lo, nhiệm vụ trong hội quán chúng tôi có tiền thưởng rất cao, nên sẽ không thiếu tiền cho cô dùng đâu.'Mộc Chân ra sức thuyết phục Linh Linh.

    Thật ra, Linh Linh đã rất muốn lên tiếng đồng ý. Vì tiền ít hay nhiều đối với Linh Linh không quan trọng. Hiện tại, cô chỉ muốn tìm chỗ nào có chỗ ăn, chỗ ngủ mà sống qua ngày thôi. Đằng này còn có thể có tiền nữa, thì ngu gì mà lại không đồng ý. Nhưng ngặt nổi, do Linh Linh cứ liên tục ăn mà không uống nước, nên đã bị nghẹn mà không nói được tiếng nào. Còn Mộc Chân, vì nghĩ cô không đồng ý nên dốc hết nước bọt mà thuyết phục.

    Khi vừa mới thấy Linh Linh, Mộc Chân đã rất thích rồi. Nhìn phong thái tỏa ra trên người Linh Linh, là Mộc Chân đã biết không phải người tầm thường. Không sớm thì muộn cũng trở thành người thành tài cho xem. Nên Mộc Chân mới tiến lại bắt chuyện, chứ thường khi Chân đâu có hứng thú với mấy chuyện chiêu mộ người vào trong hội quán. Khi nói chuyện với Linh Linh, Mộc Chân lại càng thích hơn. Nhìn cách cố gắng khống chế bản thân ăn thật từ tốn, đến cách che giấu sự đói bụng của mình để bảo vệ lòng tự tôn đó, thì Mộc Chân đã biết cô gái này rất trọng nghĩa khí, đúng ngay kiểu người Chân thích. Mộc Chân thật sự rất muốn làm bạn với Linh Linh nha.

    Sau khi uống nước, cổ họng đã không còn bị 'đè nặng' nữa thì Linh Linh nhanh chóng lên tiếng: 'Tôi đồng ý, nhưng mà nhiệm vụ của hội quán có làm trái với luật ở Thần giới không?'Cho dù có ham muốn đến thế nào chăng nữa, thì trước tiên mình phải biết rõ tính chất công việc thế nào cái đã.

    Mộc Chân cười nói: 'Được rồi, nếu cô đã ăn xong thì cùng tôi xuống thôn dân. Trên đường đi tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho cô. Chứ bây giờ cứ ngồi đây nói thì chắc tới sáng luôn cô vẫn còn ngồi ở đây.'Mộc Chân nói rồi đứng lên chìa tay ra đỡ Linh Linh đứng dậy. Mộc Chân nhìn Linh Linh lên tiếng hỏi: 'Cô muốn đi bộ hay dùng thuật dịch chuyển?'Mộc Chân đang lo ngại cho sức lực của Linh Linh. Dù sao cái bánh bao nhỏ tí đó cùng với mấy ngụm nước, thì làm sao có đủ sức để có thể đi bộ chứ! Linh Linh nhìn lên bầu trời đầy sao kia, rồi lên tiếng: 'Chúng ta đi bộ đi. Bầu trời hôm nay rất đẹp. Không tận hưởng có lẽ sẽ rất nuối tiếc đó.'Mộc Chân nghe lời nói của Linh Linh thì hớn hở: 'Cô cũng thích ngắm bầu trời đêm sao? Chúng ta hợp nhau thật đó nha. Cuối cùng thì tôi cũng có thể tìm ra được tri kĩ rồi. Nhưng mà sức khỏe của cô.. đi bộ sẽ ổn chứ?'Mộc Chân lo ngại nhìn lướt qua người Linh Linh.

    Linh Linh bỗng nhiên trầm tính đến lạ thường. Giọng hơi trầm xuống Linh Linh trả lời: 'Không sao. Tôi có thể đi mà, cô không cần lo.'Lúc này, Linh Linh bỗng nhiên nhớ tới Vy Vy. Lòng Linh Linh thầm nghĩ: 'Ta biết ngươi có nỗi khổ nên mới làm vậy với ta. Sau này ta nhất định phải trở về để hỏi cho ra lẽ.'Nghĩ ngợi xong xuôi, Linh Linh cùng Mộc Chân vừa đi vừa nói về chuyện của hội quán.

    Trong Lâu Đài

    Vy Vy đang ở trong phòng của Nữ hoàng, mà cùng bà nhìn ngắm Linh Linh qua quả cầu. Nữ hoàng xoay qua nhìn Vy Vy hỏi: 'Con nghĩ làm như thế có ổn không? Cũng may là đúng lúc có cô gái đó xuất hiện cứu giúp, nếu không chắc con bé đã ngất xỉu mất rồi.'Bà nói với giọng lo lắng cũng kèm theo tức giận. Vy Vy vẫn chăm chú theo dõi Linh Linh rồi điềm tĩnh trả lời: 'Trên cuộc đời này, chưa bao giờ có sự trùng hợp cả. Nó đều do định mệnh sắp xếp hoặc do chính một người nào đó âm thầm sắp đặt mà thôi.'Nữ hoàng nghe xong liền mừng rỡ, bà nắm tay cô hỏi: 'Vậy ra là tất cả chuyện này con đều đã sắp xếp hết rồi?'Vy Vy chỉ nhàn nhã thu hồi quả cầu lại, rồi đứng lên chuẩn bị rời phòng. Trước khi đi Vy Vy còn ném lại một câu: 'Không, chuyện ngày hôm nay chỉ do cô ta quá ngốc nên con đây mới ra tay trợ giúp. Còn sau này có ra sao đi nữa thì phải tùy thuộc vào cô ta thôi. Con về phòng đây.'Khi thấy cô gần ra đến cửa, bà mới nói vọng theo: 'Con không có thông minh hơn con bé được bao nhiêu đâu. Có khi con còn ngốc hơn con bé nữa, chứ ở đó tối ngày cứ chê người ta ngốc.'Vy Vy nghe xong, chỉ nhẹ mỉm cười rồi nước thẳng về phòng.'Có lẽ ta ngốc nên mới động lòng với người cùng giới. Và cũng có lẽ ta quá ngốc nên mới động lòng với nàng.'

    Hết chương 20
     
  2. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đến hội quán, Linh Linh hơi bất ngờ về sự nhộn nhịp của nơi này. Mọi người có vẻ đều rất thân thiện và hài hước. Mộc Chân nắm tay Linh Linh kéo vào trong.

    "Mọi người ơi, mau tập trung lại nghe em nói nè." Tiếng hét của Mộc Chân vang vọng tứ phía. Mọi người nghe thấy đều lấy tay che tai lại, rồi quay sang nhìn Mộc Chân với ánh mắt ai oán. Có một người phụ nữ lên tiếng: 'Nè Mộc Chân, em lại định tổ chức ra mấy cái trò chơi nhảm nhí nữa à? Bọn này xin cáo sẽ không tham gia nhé.'Khi vừa dứt lời, mọi người lại tiếp tục ai làm việc nấy, không quan tâm tới hai người nữa.

    Mộc Chân phóng thẳng lên bàn la lớn: 'Hôm nay hội quán chúng ta sẽ có thêm một tiểu cô nương rất xinh đẹp. Mọi người thật sự không tò mò muốn biết sao?'Mộc Chân nói với giọng đắc ý. Người phụ nữ lúc nảy, nghe nói thì cười lớn, lên tiếng: 'Nè nha, chị không phải mới quen biết em từ ngày hôm qua đâu nhé. Chị đã chăm nhóc từ nhỏ đến lớn đấy. Ở đây ai mà không biết nhóc không thích chiêu mộ người vào hội chứ. Một đống nhiệm vụ có tiền thưởng cao em còn không làm. Muốn lừa bọn này thì hãy tìm chiêu nào khác có sức thuyết phục hơn đi.'Và sao khi tiếng nói đó dứt, thì tiếp tục không có ai chịu đếm xỉa đến Mộc Chân cả.

    Cũng đúng, Mộc Chân là một người rất mê tiền, nhưng trước giờ hội quán có rất nhiều nhiệm vụ chiêu mộ người với tiền thưởng rất cao. Mà Mộc Chân còn không thiết tham gia bất cứ cái nào. Đơn giản Chân rất ghét phải nài nỉ hay phải nhiều lời với một ai đó. Tính cách của Chân cứ như nam nhi vậy. Mạnh mẽ, cứng rắn. Chân chỉ để người khác cầu xin, năng nỉ mình chứ không bao giờ để điều đó ngược lại, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa. Có năm, mọi người vì muốn cho cô thay đổi. Nên đã cấu kết với hội trưởng là chỉ chừa nhiệm vụ chiêu người thôi. Khi nào hết tiền thì chắc chắn Mộc Chân sẽ làm. Có khi sau khi làm xong Chân lại thích nhiệm vụ này thì sao? Vì nhiệm vụ của hội chỉ toàn mấy cái đánh, đấm, chém, giết. Mọi người ở đây lo cho sự an toàn của Chân nên mới thông đồng như vậy. Nhưng không ngờ, năm đó cho dù có nhịn đói, không có tiền mua sắm. Thì Mộc Chân vẫn ngồi cái ghế cạnh bản thông báo, để chờ nhiệm vụ mới, chứ nhất quyết không làm. Hội trưởng thấy thế thì bó tay, đành 'ấm ức' dán mấy cái nhiệm vụ bạo lực ấy lên. Nên bây giờ mọi người không tin Chân cũng đúng thôi.

    Mộc Chân tức quá bèn quay xuống, nắm tay Linh Linh kéo lên bàn. Khi thấy Linh Linh đã đứng vững trên bàn, thì Mộc Chân lại tiếp tục hét: 'Mọi người mau quay lại đây xem ai này.'Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều hơi bực rồi. Họ đang chơi vui vẻ mà cứ bị Mộc Chân phá suốt. Có một người đập bàn xoay qua định lên tiếng mắng Mộc Chân. Nhưng khi nhìn lên, người đó thấy thật sự có một người cũng đang đứng cạnh Chân, thì nhanh chóng ngậm miệng lại.

    Người phụ nữ lúc nảy, nhìn thấy Linh Linh thì hồn bay phách lạc. Từ từ người đó lên tiếng hỏi Mộc Chân: 'Em thật sự là chiêu người về sao?'Giọng nói run run của người phụ nữ đó làm cho Mộc Chân hơi hoang mang. Chân gật đầu trong sự khó hiểu, rồi hỏi: 'Sao mọi người lại nhìn em với đôi mắt đó chứ? Đừng nói là có người thật ở đây, mà mọi người vẫn không tin nha.'

    Linh Linh đang từ từ đánh giá từng người ở đây. Linh Linh thầm nghĩ: 'Mấy người ở đây thật sự rất thân thiện và dễ gần. Chắc mình ở lại sẽ không có gì là khó khăn lắm nhỉ?'

    Người đàn ông nghe Mộc Chân nói vậy, liền đáp lời: 'Mộc Chân, có phải em vừa mới học thuật phân thân rồi về đây lừa gạt mọi người không hả? Anh đây không dễ bị lừa đâu nghe chưa.'Người đó có vẻ thật sự không tin Mộc Chân. Khi nói chuyện, giọng nói có pha chút khó chịu. Đến nước này, Linh Linh mới lên tiếng giải vây cho Mộc Chân.

    Linh Linh lịch sự cuối đầu, rồi lên tiếng chào hỏi: 'Chào mọi người ạ, em là Linh Linh. Hôm nay em gặp nạn, vô tình có Mộc Chân cô nương đây cứu giúp. Hỏi ra mới biết cô ấy đang ở trong hội quán này. Do hiện tại em không có nơi nương tựa, nên mới năng nỉ cô ấy dẫn em về đây. Nếu mọi người ngại, thì em đi cũng được ạ.'Giọng nói trong trẻo của Linh Linh như mũi tên đâm vào tim mọi người ở đây vậy. Đang mải mê ngắm nhìn mĩ nữ, thì họ bị tiếng nói của Mộc Chân làm cho chấn tỉnh lại.

    Khi thấy mọi người nhìn Linh Linh chăm chăm không chớp mắt thì Mộc Chân mới nhắc nhở: 'Nè nước bọt của mọi người sắp tạo thành sông rồi đó. Mà mọi người đã thật sự tin em đã dẫn người về rồi đúng không?'

    Người phụ nữ đó, phóng lên bàn, tự nhiên khoác vai Linh Linh cứ như đã quen biết từ rất lâu vậy.'Tất nhiên là tin rồi. Vì cho dù làm thế nào đi nữa. Thì giọng nói cũng như cách nói chuyện của em cũng sẽ không hay và lễ phép được như thế này. *xoay qua* Chào em, chị là Kim Liên. Là hội trưởng của hội quán này. Rất vui khi em đến đây. Đừng ngại, em cứ thoải mái đi, tất cả đều là người trong nhà cả mà. Mà em tên gọi là gì nhỉ?'Kim Liên khoác vai kéo Linh Linh đi xuống rồi dẫn cô tới một cái bàn trống, ngồi xuống, nói chuyện.

    Linh Linh nghe hỏi thì cười thân thiện, lịch sự trả lời: 'Mọi người cứ gọi em là Linh Linh là được ạ.'Nụ cười tươi như nắng của Linh Linh, đã đốt cháy hết trái tim của mọi người trong đây, cả nam lẫn nữ. Kim Liên là một người cực kì mê cái đẹp, khi thấy Linh Linh xinh như thế thì càng có thiện cảm với cô hơn. Kim Liên nắm tay Linh Linh đi vào bếp: 'Chị dẫn em đi ăn nhé. Rồi chị em ta cùng nhaunói chuyện. Qua ngày hôm nay, tất cả chúng ta đều sẽ thành người một nhà. Có được không?'Nói rồi Kim Liên cười lớn, dẫn Linh Linh vào phòng ăn. Mọi người cũng đi theo Linh Linh, vì muốn bắt chuyện làm quen ấy mà.

    Từ lúc nảy tới giờ không ai để ý đến Mộc Chân cả. Cho dù Chân có cố ý lạng qua, lạng lại cũng không ai nhìn thấy. Mộc Chân nhẹ thở dài rồi cảm thán: 'Đúng là có mới nới cũ mà. Trái tim này đau biết là bao nhiêu.'Xong rồi, Mộc Chân lủi thủi đi vào bếp cùng mọi người.

    Vào trong Chân thấy mọi người cứ ngồi bao quanh Linh Linh, cứ như cô là trung tâm của vũ trụ vậy. Bọn họ mạnh ai nấy nói, còn Linh Linh thì chỉ chăm chú ngồi ăn, khi nghe có ai hỏi mình thì Linh Linh mới lên tiếng trả lời. Mà hầu như những câu hỏi đều là chuyện riêng tư nam, nữ. Chỉ có Kim Liên là hỏi về gia đình, rồi giới thiệu sơ lược về hội quán mà thôi.

    Mộc Chân thấy bạn mình đến việc ăn uống cũng bị làm phiền, thì liền hét lớn: 'Mọi người có thôi đi được không hả? Cô ấy đã không được ăn gì nguyên ngày nay. Thậm chí còn không được đặt lưng xuống nghỉ ngơi nữa. Cô ấy còn ở đây rất lâu, có gì thì mai hẳn hỏi. Bây giờ cũng tối rồi còn gì.'Khi nghe Mộc Chân hét như vậy, thì mọi người đều nhìn Linh Linh với đôi mắt tiếc nuối rồi ai thì về phòng nấy. Khi thấy trong phòng ăn không còn ai, thì Mộc Chân mới bước lại bàn của Linh Linh.

    Mộc Chân cầm một cái đùi gà lên ăn, rồi lên tiếng: 'Cô không bị họ quấy rầy chứ? Bọn họ là vậy đó. Thoải mái, vô tư và rất dễ gần. Nếu họ có làm gì khiến cô không thích, thì cô cứ thẳng thắn mà nói họ. Bọn họ sẽ không vì thế mà ghét cô đâu.'Vừa ăn, vừa nói nên lời nói Mộc Chân rất khó để có thể nghe thấy được. Phải cố lắm Linh Linh mới nghe hết được nội dung. Nhưng khi nhìn Mộc Chân cầm ăn như thế. Linh Linh lại nhớ đến Vy Vy.

    Trong lúc ăn, Vy Vy rất ghét vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc trước Linh Linh nghĩ lẽ do Vy Vy là Công chúa nên phải nghiêm khắc để giữ hình tượng với mọi người. Nhưng không phải, ngờ bây giờ khi thấy người khác vừa ăn vừa nói với mình, thì Linh Linh lại rất khó chịu. Linh Linh lúc này mới hiểu, Vy Vy không cho vừa ăn, vừa nói là vì giữ phép lịch sự cũng như tôn trọng người đối diện. Và cũng để người đối diện có thể hiểu rõ được nội dung mình muốn truyền tải hơn.

    Vô thức, những hình ảnh của Vy Vy lại hiện về trong tâm trí Linh Linh. Mộc Chân đang ăn, mà cứ thấy Linh Linh nhìn mình chăm chú, thì cũng hơi ngại lên tiếng: 'Cô không thích à? Xin lỗi trước giờ tôi đều ăn, uống như vậy. Nếu cô không thích thì sau này tôi sẽ..'lời nói của Mộc Chân chưa hết thì Linh Linh đã ngắt lời: 'Không phải, tôi xin lỗi vì đã nhìn cô chăm chăm như vậy. Thật ra tôi không có ý gì đâu. Chỉ tại.. tôi đang nhớ đến một người thôi.'Linh Linh nói rồi thì cuối gầm mặt, tiếp tục ăn.

    Mộc Chân thấy tâm trạng của Linh Linh rất kém, nên cũng không tiện hỏi thêm, cho dù rất tò mò muốn biết người đó là ai. Nhưng thôi, thời gian còn dài, sau này tìm hiểu cũng không muộn. Thế là, cả hai cứ ăn trong im lặng. Một lát sau, cả hai cùng nhau lên lầu nghỉ ngơi. Do lúc nảy, hội trưởng đã bị sắc đẹp làm cho mất trí, nên đã quên sắp xếp chỗ ngủ cho Linh Linh. Cũng may, giường của Mộc Chân khá to, nên tối nay cả hai người sẽ cùng nhau ngủ chung một giường.

    Hết chương 21
     
  3. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tận nửa đêm, cứ tưởng cả hai đã say giấc. Nhưng không, hai cô gái ấy vẫn nằm trằn trọc, không thể chìm vào giấc ngủ. Một người thì do bản tính tò mò của bản thân mà nghĩ mãi không ngủ được. Người còn lại thì nhớ tới những kí ức cứ ngỡ như mơ kia mà không chịu ngủ. Mộc Chân xoay mặt qua thấy Linh Linh đang mở to mắt nhìn trần nhà, thì liền bắt chuyện: 'Cô ngủ không được à? Ráng qua đêm nay, qua sáng mai hội trưởng sẽ sắp xếp chỗ ngủ khác cho cô thôi.'

    Linh Linh đang mê man suy nghĩ thì bị tiếng nói của Mộc Chân làm cho hoảng hồn. Được một lúc, Linh Linh mới nhìn qua Mộc Chân đáp lời: 'Không phải cô cũng không ngủ được sao?'Mộc Chân nghe thì cười ngại một tiếng. Sau đó ngẫm nghĩ gì đó, Mộc Chân liền nhanh chóng biện bạch: 'Cô đừng hiểu lầm nha. Tôi không ngủ được chỉ tại tôi ăn quá no thôi. Chứ không phải vì có cô đâu. Đừng hiểu lầm.. nha.'Linh Linh nghe xong thì phì cười, xoay qua nhìn Mộc Chân nói: 'Vốn dĩ tôi không hề nghĩ tới chuyện đó. Nhưng nghe cô nhắc nhở nên bây giờ tôi đang cảm thấy rất ngại này.'Lời nói pha với giọng cười trêu ghẹo của Linh Linh làm Mộc Chân càng luống cuống giải thích: 'Thật sự.. là tôi không có ý đó đâu mà. Cô đừng hiểu lầm tôi chứ. Thật.. sự.. là.. thật.. tôi.. tôi..'Mộc Chân cứ lấp ba lấp bấp như thế, làm Linh Linh càng buồn cười. Linh Linh cố gắng nhịn cười rồi vạch trần trò đùa của mình: 'Tôi đùa thôi, đừng cố giải thích nữa.'Khi nói xong, Linh Linh lại tiếp tục xoay mặt lại nhìn lên phía trần nhà.

    Cả hai đều im lặng, cho tới khi Mộc Chân chịu không nổi nữa liền lên tiếng: 'Linh Linh hay hai chúng ta nói chuyện với nhau đi. Chứ cả hai đều thức mà lại cứ im lặng thế này, thật khó chịu nha.'Linh Linh khép hờ mắt, hỏi ngược lại Mộc Chân: 'Cô có điều gì muốn hỏi?'Nhìn điệu bộ lấp ló muốn nói gì đó từ khi trong bếp đến bây giờ của Mộc Chân, thì Linh Linh cũng đoán được Mộc Chân là đang có chuyện gì đó cần hỏi.

    Mộc Chân nghe Linh Linh hỏi thế cứ như mở cờ trong bụng. Nhưng khi định lên tiếng nói ra cái điều đang khiến bản thân mình mất ngủ thế này, thì lại có cái gì đó chặn miệng Chân lại. Mộc Chân thầm nghĩ: 'Mình với Linh Linh quen biết chưa được bao lâu. Cho dù chuyện này cũng không có gì gây hại. Nhưng mới vừa quen nhau lúc nảy, bây giờ lại hỏi như kiểu điều tra người ta vậy. Lỡ sau này cô ấy vì chuyện này mà không chơi với mình nữa thì sao?'Nghĩ ngợi xong, Mộc Chân nói với giọng tiếc nuối: 'Không có gì đâu. Cô nên ngủ sớm đi.'

    Tuy miệng thì nói không có gì, nhưng giọng nói của Mộc Chân lại trực tiếp 'tố cáo' sự giả dối của cô. Linh Linh biết Mộc Chân ngại không dám hỏi, nên Linh tiếp tục mở lời: 'Cứ hỏi đi, tôi không phiền. Cô mà cứ không hỏi thì tôi nghĩ cô sẽ thức trắng đêm nay mất.'Linh Linh cũng là bậc thầy 'nhiều chuyện' nên cũng hiểu cảm giác của 'đồng môn.'

    Mộc Chân lấy hết can đảm hỏi: 'Cái người mà cô hay nhớ tới là ai vậy? Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thắc mắc nên hỏi vậy thôi. Nếu như cô không trả lời cũng không sao cả.'Mộc Chân cười cười rồi nhắm mắt lại định đi ngủ. Vì Chân nghĩ Linh sẽ không trả lời những câu hỏi riêng tư như thế này. Mộc Chân nói ra để có thể nhẹ lòng hơn thôi. Chứ cả đêm não cô cứ bị mấy câu hỏi đó chạy đi chạy lại quấy rầy thì sao mà ngủ được.

    Nhưng khi vừa nhắm mắt lại, Mộc Chân lại nghe thấy tiếng của Linh Linh: 'Người đó rất quan trọng với tôi. Chỉ vì hiểu lầm nhau, mà cả hai phải xa cách như bây giờ.'Giọng nói đượm buồn của Linh Linh thể hiện được tâm trạng của Linh Linh bây giờ đang nhớ người đó thế nào.

    Mộc Chân nghe rồi vẫn tiếp tục thắc mắc: 'Người yêu của cô à?'Câu hỏi này làm Linh Linh bật cười. Nhưng là một cái cười giễu cợt. Linh Linh mở mắt ra đính chính: 'Giữa hai chúng tôi không hề có mối quan hệ nào cả. Kể cả tình bạn cũng không?'Những giọt nước mắt đau thương đang nằm ở khoé mắt kia lại nặng nề rơi xuống.

    Mộc Chân nghe xong không hiểu gì cả. Định hỏi tiếp, thì Linh Linh đã nhanh miệng nhắc nhở: 'Ngủ thôi, gà sắp gáy rồi đấy.'Dứt lời Linh Limh xoay lưng về phía Mộc Chân để che giấu đi những giọt nước mắt của của mình, rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ. Còn Mộc Chân khi thấy đối phương đã không muốn nhắc tới nữa. Thì với một người hiểu chuyện, Mộc Chân cũng biết điều mà lặng lẽ đi ngủ. Cả hai đều say giấc nồng, cho đến sáng ngày hôm sau.

    Khi thức dậy, thì mặt trời cũng đã lên nắng chói chang rồi. Cả hai nhìn nhau rồi đi chỉnh trang y phục đi xuống sảnh chính. Khi Linh Linh đang mơ màng đi xuống, thì bất ngờ có ai đó choàng vai cô kéo nhanh về phía trước. Định thần lại, thì Linh mới biết đó là Kim Liên.

    Kim Liên kéo Linh Linh ngồi xuống bàn trà rồi lên tiếng: 'Xin lỗi em nha, hôm qua chị đây không sắp xếp chỗ ngủ cho em đàng hoàng. Phải phiền em ngủ chỗ chật chội rồi.'Linh Linh nghe xong liền lắc đầu: 'Không sao đâu ạ. Dù sao em cũng tới đây ở nhờ mọi người. Có chỗ ngủ cũng là may mắn lắm rồi. Cần chi phải có giường ấm chăn êm chứ.'Lời nói lễ phép của Linh Linh, khiến mọi người ở đây càng yêu mến cô hơn.

    Kim Liên mỉm cười hài lòng, rồi nhìn sang Mộc Chân dặn dò: 'Sao này việc võ công của Linh Linh chị giao cho em. Nhớ là dạy dỗ và kèm cặp cho con bé đàng hoàng. Nể tình đêm qua em đã cho con bé ngủ nhờ, chị sẽ thưởng tiền thêm cho em vào nhiệm vụ sắp tới.'Mộc Chân phi tới ngồi cạnh Kim Liên, rồi nói với giọng chán nản: 'Chuyện Linh Linh chị cứ giao cho em lo. Còn vụ tiền thưởng gì đó, không phải đó là tiền nhiệm vụ của em sao? Chị là đang cố tình lấy điểm với Linh Linh?'Lời Mộc Chân vừa dứt, thì mọi người trong hội quán đều thốt lên: 'Ồ hội trưởng à. Không được đâu nha. Người ta là con gái nhà lành đó. Chị thật sự định dụ dỗ em ấy thật sao?'Mọi người xung quanh đều rộn lên. Kim Liên bất lực nói lớn: 'CHỊ ĐÂY THẬN PHẬN NỮ NHI. MẤY NHÓC CÓ NHỚ KHÔNG HẢ?'Cứ tưởng cái 'hội chợ' này sẽ im lặng, không nói nữa. Nào ngờ lời nhắc nhở của Kim Liên lại làm bọn họ càng trêu nhiều hơn nữa: 'Nữ nhi? Hội trưởng chuyển giới từ khi nào ấy nhỉ? Sao tụi em lại không ai biết vậy ta?'Một người trong đám bọn họ la lớn rồi chạy đi. Cứ như chậm một chút thì cái mạng của anh ta sẽ không công vậy.

    Kim Liên nghe xong liền bỏ quên Linh Linh, mà lo hét lớn đuổi theo: 'HÔM NAY TÔI SẼ CHO CẬU SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT. ĐỪNG HÒNG CHẠY.'Hét rồi, Kim Liên nhanh chóng đuổi theo. Khi thấy hội trưởng đã đi khỏi, thì mọi người bắt đầu bước tới tiếp tục bắt chuyện với Linh Linh. Họ hỏi hết cái này tới cái khác. Mà số lượng người lại đông như kiến vậy. Làm cho Linh Linh phải liên tục trả lời không ngừng nghỉ, tới thời gian uống nước cũng không có. Mộc Chân định bước tới giải vây, thì nghe ai đó đang gọi mình: 'Ngươi mau ra đây. Ta có chút việc cần gặp.'Khi nói xong, người đó liền cắt đứt ý nghĩ. Mộc Chân xoay qua nhìn Linh Linh một lát rồi quyết định rời đi.

    Khi đến nơi, Mộc Chân thấy thấp thoáng là một người phụ nữ. Cô ta như 'đánh hơi' được Mộc Chân đã tới, liền lớn tiếng: 'Chuyện ta giao ngươi làm tới đâu rồi?'Giọng nói trầm thấp như người cõi âm của người đó, thật khiến cho Mộc Chân thoáng rùng mình. Mộc Chân nhanh chóng làm tư thế cuối đầu, kính cẩn bẩm báo: 'Dạ thưa tất cả đều đã được làm theo kế hoạch hết rồi ạ.'Khi nghe câu bẩm báo trùng với sự mong đợi của mình, người đó bật cười hài lòng, rồi tiếp tục dặn dò: 'Nhớ không được để ai ngoài hai chúng ta biết chuyện này. Nghe rõ chưa?'Người đó nghiêm giọng cảnh cáo. Mộc Chân chân tay run rẩy vội đáp: 'Đã rõ, xin Người đừng lo lắng ạ.'Khi nghe câu cam kết của Mộc Chân, người đó liền nhanh chóng biến mất.

    Khi thấy bốn phương đều là tiếng của gió, mà không còn tiếng của người phụ nữ đó nữa thì Mộc Chân mới lén lút ngước mặt lên nhìn xung quanh. Thấy người đó đã biến mất, thì Mộc Chân liền ba chân, bốn cẳng chạy về hội quán.

    Khi trở về, Mộc Chân thấy Linh Linh đang nằm dài trên bàn, vội chạy nhanh lại đỡ Linh Linh ngồi dậy, hỏi: 'Có chuyện gì vậy?'Linh Linh nhẹ mở mắt ra nhìn Mộc Chân một cái rồi đáp lời: 'Không có gì, mà cô mới đi đâu về vậy?'Giọng nói của Linh Linh khô khốc. Mộc Chân thấy thế liền rót cho Linh Linh một tách trà rồi lên tiếng: 'Uống nước vào đi. Bọn họ dám 'tra tấn' cô bằng cách này sao? Tôi sẽ cho họ biết tay.'Mộc Chân vén tay áo lên rồi định đi kiếm mọi người tính sổ. Linh Linh nhanh chóng ngăn lại: 'Thôi, tôi không sao. Mọi người trước sau gì cũng là người một nhà. Mấy chuyện này chỉ là chuyện cỏn con, đánh nhau làm chi cơ chứ.'Mộc Chân nghe Linh Linh nói vậy thì ngồi xuống, không quan tâm đến chuyện đánh nhau nữa.

    "Cô muốn ăn gì không? Tôi lấy cho cô ăn." Mộc Chân nhìn Linh Linh hỏi với giọng hơi buồn. Khi thấy Linh Linh gật đầu thì Mộc Chân liền chạy nhanh vào bếp lấy thức ăn. Lúc đang lấy đồ ăn, Mộc Chân cầm cái đùi gà lên rồi nói thầm trong miệng: 'Xin lỗi cô nhiều lắm. Linh Linh, tôi thật sự không đáng để làm bạn với cô.'Tận một lúc sau, thì Mộc Chân cầm trên tay một mâm đầy thức ăn rồi tiến bước đi về phía Linh Linh.

    Hết chương 22
     
  4. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua ngày hôm sau, Mộc Chân đưa Linh Linh đến nơi bí mật của hội quán. Nói là bí mật, nhưng mọi người trong hội quán đều biết, chỉ có người ngoài là không biết mà thôi. Những hội viên dùng nơi này để học, cũng như luyện tập pháp lực. Vì ở đây hội tụ rất nhiều tiên khí.

    Mộc Chân đi trước, Linh Linh theo sát phía sau. Mộc Chân nghiêm trọng nhắc nhở: 'Khi đã bước chân vào đây. Cô phải luôn trong tư thế phòng thủ. Vì ở đây có rất nhiều ám khí có thể bất thường xông ra. Nếu cứ lơ mơ, hồn vía trên trời, thì sẽ rất dễ bị thương thậm chí là mất mạng đó.'Linh Linh nghe xong thì không nói gì, lia mắt qua lại đề phòng xung quanh. Nhưng chỉ một phút lơ là, từ đằng xa, có một mũi tên đang lao thẳng đến sau gáy của Linh Linh. Mộc Chân đi trước nên không biết gì cả. Còn Linh Linh cũng không mảy may quan tâm về phía sau nên cũng không biết gì.

    *Cụp* Khi cái mũi tên gần chạm vào da thịt của Linh Linh, thì bỗng nhiên có một cơn gió lướt qua. Làm chuyển hướng của mũi tên, nó quay đầu bay thẳng vào khe đá cạnh bên Linh Linh. Khi nghe tiếng động, cả hai mới giật mình quay lại. Thì trước mặt hai người hiện ra một người nam nhân. Anh ta phẩy phẩy cây quạt trong tay lên tiếng: 'Đã vác xác tới đây mà một chút đề phòng cũng không hề có? Hai người chán sống rồi sao?'Giọng nói trầm thấp, âm lãnh đó, làm cho Mộc Chân sợ hãi. Linh Linh nheo mắt nhìn chăm chú người phía trước, vì trong người Linh Linh có cái gì đó cảm thấy rất quen thuộc.

    Mộc Chân cuối đầu tạ tội: 'Con xin lỗi, là con đã không đề cao phòng bị, xin sư phụ trách phạt.'Thật chất người ở phía trước không phải là sư phụ của hai người. Nhưng vì trước khi Mộc Chân mở miệng, tên nam nhân phía trước đã liên kết ý nghĩ với Mộc Chân ra lệnh: 'Ta là sư phụ của các ngươi.'Một câu nói đó thôi, Mộc Chân cũng hiểu người đó cố tình ra lệnh cho Chân kêu hắn bằng sư phụ.

    Tên kia từ từ bước lại chỗ hai người, chậm rãi lên tiếng: 'Lần đầu nên ta sẽ bỏ qua. Nhưng nếu còn lần sau, ta sẽ đày ngươi ra biển làm mồi cho cá mập đấy.'Linh Linh nghe lời nói của tên đó thì lạnh cả tóc gáy. Linh Linh thầm nghĩ: 'Mộc Chân chỉ mới vừa phạm một sai lầm nhỏ như vậy đã đòi đày ra biển? Mình mà vào đây học, chắc sẽ bị đày ra sa mạc để phơi thành khô mất.'Linh Linh càng suy nghĩ càng cảm thấy sợ, nhưng Linh Linh lại không ngờ là mọi suy nghĩ của mình, đang bị người khác đọc không xót chữ nào.

    Người nam nhân đó cười lạnh lên tiếng: 'Mộc Chân bị đày là vì nó là học trò lâu năm của ta. Còn ngươi, nếu ngươi dám phạm phải bất cứ sai lầm nào, ta sẽ.. luộc chín ngươi rồi cho hổ con của ta ăn.'Nói rồi tên nam nhân đó biến mất không một dấu vết.

    Linh Linh nhìn Mộc Chân với ánh mắt sợ hãi, cô run run nói: 'Hay là cô đưa tôi ra ngoài rồi hướng dẫn cho tôi đi. Tôi học rất nhanh, chỉ cần cô dạy sơ qua tôi sẽ làm được thôi mà. Tôi hứa sẽ không gây phiền hà hay tốn nhiều thời gian của cô đâu.'Linh Linh vừa nói, vừa kéo kéo tay Mộc Chân ra phía cửa. Mộc Chân thấy Linh Linh sợ hãi như vậy, thì cũng thấy động lòng nên đi theo Linh Linh đi đến cửa ra ngoài.

    Nào ngờ đâu, khi cả hai quay trở ra, thì thấy nó đã bị đóng chặt lại rồi. Cả hai nhìn nhau hoang mang tột độ. Linh Linh dùng giọng nói run run hỏi: 'R.. Rốt.. c.. cuộc.. l.. là.. xảy.. ra.. chuyện.. gì.. vậy?'Linh Linh thật sự rất sợ hãi. Không biết vì sao, khi nhìn thấy tên nam nhân đó, người Linh Linh sinh ra cảm giác rất đỗi quen thuộc. Một cảm giác sợ hãi, một cảm giác không dám chống lại. Linh Linh thật sự không còn hiểu nỗi bản thân mình bị làm sao nữa. Mộc Chân cũng chẳng hiểu gì, bước gần vào cánh cửa, thử chạm tay vào. Nào ngờ trên tấm cửa có điện. Nên khi chạm vào Mộc Chân bị phỏng cả bàn tay. Mộc Chân nhanh chóng dùng pháp lực của mình mà trị thương. Cũng may là dòng điện không cao lắm. Nếu không.. thì chắc tay của Mộc Chân đã bị thói rửa rồi.

    Từ trong tứ phía, giọng nói âm lãnh của tên nam nhân lúc nảy vang lên đều đều: 'Nơi đây không phải hội chợ. Muốn vào là vào muốn ra là ra. Đã một bước tiến vào, khi nào pháp lực xứng đáng đứng bậc nhất rồi thì mới có thể bước chân ra ngoài. Mộc Chân, ngươi đã từng là học viên ở đây chẳng lẽ ngươi lại không rõ luật lệ nơi đây?'Tên đó cố ý đè mạnh câu nói cuối cùng làm cho Mộc Chân sợ hãi, câm nín không dám nói gì. Mộc Chân nghĩ thầm: 'Không phải từ đó tới giờ, một tuần học viên chỉ học có mấy ngày thôi sao? Mấy ngày còn lại thì muốn vào học hay không cũng được cơ mà. Từ khi nào lại có lệnh học viên phải đống đô ở trong đây thế kia?'

    Tên kia nghiêm giọng ra lệnh: 'Các ngươi nhanh chóng đến phòng luyện công cho ta. Chính ta sẽ kèm cặp hai kẻ không biết sống chết các người.'Dứt lời, giọng nói đó im bặt.

    Cả hai đau khổ nhìn nhau. Mộc Chân lại tiếp tục dẫn đường cho Linh Linh. Trên đường đi có rất nhiều ám khí, nhưng Mộc Chân đều có thể một tay vừa tránh vừa giúp đỡ Linh Linh. Có thể nói, trong các học trò ở đây, ngoài hội trưởng ra chỉ có Mộc Chân là giỏi song song cả về võ công lẫn pháp lực.

    Cả hai hiện đang đứng ở một khu đất trống. Xung quanh thì có rất nhiều tản đá cực kì cao, to lớn có nguy cơ sụp đổ rất cao. Linh Linh nhìn Mộc Chân hỏi: 'Chúng ta phải tập luyện ở đây sao? Những tản đá kia sẽ không có vấn đề gì khi mình luyện tập quá mạnh tay chứ?'Linh Linh nhìn những tản đá kia lo ngại lên tiếng hỏi. Mộc Chân thản nhiên đáp: 'Lát nữa cô phải tự thân leo lên đấy ngồi thuyền đấy. Cô phải ngồi cho đến khi nào, tản đá không rơi xuống thì mới thôi. Nhưng chắc chắn là cô chưa học được thuật phi không (bay trên không trung) nên khi ngã chắc chắn sẽ rất đau. Mà cô cứ yên tâm, tuy là nó rất cao nhưng cô có ngã nhiều đến như thế nào đi nữa cũng không mất mạng đâu.'Giọng nói bình thản cứ như đó là việc đó rất dễ dàng làm cho Linh Linh 'nể phục' Mộc Chân hơn.

    Linh Linh nhìn thoáng qua thì thấy những hòn đá đó, chỉ cần có một tác động nào mạnh một chút thôi, cũng có thể rơi xuống rồi. Đằng này, phải leo lên đó sau đó còn phải ngồi thuyền? Lại không được học thuật phi không trước đó? Họ đây là đang gián tiếp muốn kết liễu Linh Linh sao?

    Linh Linh đang thẫn thờ nhìn, thì từ trong gốc khuất có một người nào đó dần dần tiếng lại gần. Khi nhìn rõ thì Linh Linh xanh cả mặt. Người đó chính là người sắp tới sẽ làm sư phụ cô.

    Tên đó lườm nhẹ Linh Linh, rồi cất tiếng nói: 'Gọi ta là Càn Khôn sư phụ là được. Từ đây về sao ta sẽ phụ trách hướng dẫn pháp lực cho hai người.'Mộc Chân nghe xong thì khó hiểu, cuối đầu hỏi: 'S.. sư.. phụ, không phải pháp lực của con đã rất cao rồi sao? Người cần gì phải hướng dẫn cho con chứ?'Mộc Chân thật sự không muốn học chung với tên này chút nào. Hóa trang thì hóa trang, nhưng cũng phải biết lựa chọn một chứ. Hóa cái kiểu gì mà lại đẹp trai thế này? Không khéo Mộc Chân không thể kèm lòng mà động tâm là khổ.

    Càn Khôn nghe điều Mộc Chân thắc mắc, lại lườm qua phía Mộc Chân gằng giọng: 'Cao? Cao đến nổi không bảo vệ được người đi cùng với mình mà được gọi là cao? Cao mà ta xuất hiện từ khi nào cũng không hề hay biết? Không nói nhiều, ngươi cũng phải ở đây tập luyện.'Mộc Chân nghe xong ỉu xìu tuân lệnh: 'Vâng.'

    Hắn đột nhiên vận công, thu hồi lại tất cả pháp lực của Mộc Chân lại rồi tiếp tục lên tiếng: 'Để công bằng thì pháp lực của ngươi ta sẽ giữ giúp. Khi nào hết kì tập luyện ta sẽ trả lại. Bây giờ hai ngươi nhanh chóng leo lên tản đá đó ngồi thuyền cho ta.'Nói rồi tên đó biến mất không đợi cho hai người lên tiếng đáp lời.

    Hai người nhìn nhau bất lực, rồi gắn sức mà leo lên tản đá ấy. Mộc Chân do võ công vẫn còn, kèm theo những kinh nghiệm lúc trước của mình. Nên Chân nhanh chóng leo tới chóp của tản đá mà không bị ngã lần nào. Mộc Chân nhanh chóng ngồi thuyền tập trung hội tụ linh khí.

    Ngược lại với Mộc Chân, Linh Linh vừa leo được đến gần giữa tản đá là liền mất sức mà rơi tự do. Mộc Chân té nhiều đến nổi mà chân tay đều bao phủ bởi vết bầm tím. Linh Linh thắt mắc là tại sao khi vào đây pháp lực mà bản thân cô có, lại không hề thi triển được. Tất cả đều vô hiệu cứ như nó hoàn toàn đã bị mất đi hết vậy.

    Leo lên lại ngã, ngã xuống rồi cố gắng leo lên. Đến tận xế chiều, thì kỉ lục cao nhất của Linh Linh cũng chỉ là nửa thân của tán đá khổng lồ, cheo leo kia. Linh Linh chán nản, ngồi gục xuống bên cạnh tản đá. Cảm giác vừa đói, khát lại vừa mệt đang khiến cho Linh Linh chán nản mà không muốn leo nữa.

    Nhưng khi vừa định bỏ cuộc, hình ảnh Vy Vy lại hiện ra. Những câu nói dặn dò, yêu cầu của Vy Vy vang lên đều đều bên tay Linh Linh: 'Mọi chuyện đều có cách giải quyết cả. Chỉ cần ta đủ tỉnh táo để nhận ra nó mà thôi. Linh Linh, ngươi là một người đủ lí trí, nếu sao này ta có xảy ra chuyện gì bất trắc, hãy thay ta cai quản nơi này thật tốt. Ta tin tưởng ngươi.'

    Linh Linh nắm chặt hai bàn tay mình lại, rồi bình tĩnh lướt nhìn tản đá đó thật kĩ, sau đó mới bắt đầu leo lên. Còn bên Càn Khôn sư phụ, anh ta đang điềm nhiên ngồi quan sát Linh Linh. Bỗng có một người lên tiếng hỏi anh: ' Người định chơi đến khi nào, thì mới thực hiện kế hoạch. Càn Khôn nhâm nhi ly trà trên tay rồi khép hờ mắt trả lời: 'Đến khi nào ta cảm thấy thỏa mãn thì thôi. Huống hồ 'đày đọa' cô ta như thế này cũng vui mà. Ngươi không thấy vui sao?'Càn Khôn dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn người nữ hầu cạnh mình. Cô ta không dám trả lời, nhanh chóng cuối đầu tránh né ánh mắt đó, im lặng không nói gì nữa. Càn Khôn lại tiếp tục nhìn ngắm quả cầu ấy nói thầm: 'Tiểu ngốc nghếch của ta, ta sẽ trả lại mọi thứ lúc trước ngươi đã gây ra cho ta. Cứ chờ đó.'Nói rồi hắn cười một điệu cười nham hiểm.

    Hết chương 23
     
  5. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh Linh từ từ, chậm rãi từng bước, từng bước leo lên. Khi cảm thấy bản thân đang đứng ở nơi chắc chắn, Linh Linh sẽ đứng ở đó một lúc để nghỉ ngơi. Tay chân đã đỡ mỏi, thì Linh Linh lại tiếp tục tiến lên. Cứ như vậy cho đến khi đến chóp của tản đá. Lúc này Linh Linh cần phải cần trọng. Vì chỉ cần xơ ý một chút thôi thì cả tản đá này sẽ không chịu được mà sụp đổ mất. Linh Linh nhón chân bước tới, Linh sẽ tiếp đất bằng mũi chân rồi từ từ hạ xuống nguyên bàn chân và cứ thế mà đi. Khi đến ở tâm mặt phẳng của tản đá, Linh Linh chần chậm ngồi xuống. Trán Linh Linh ướt đẫm bởi mồ hôi. Khi đã ngồi xuống thành công thì tản đá đó đột nhiên hơi chao đảo, Linh Linh sợ hãi nhắm mắt tập trung hấp thụ tiên khí.

    Nhưng càng tập trung, thì tản đá đó chao đảo càng mạnh. Linh Linh cố trấn tỉnh bản thân: 'Phải bình tĩnh, mình không được phân tâm. Rất khó khăn mình mới được lên đến tận đây. Và mình không được để bản thân mình rơi xuống.'Nghĩ rồi Linh Linh tập trung vận khí công. Được một lúc, tản đá dừng lại, mọi thứ lại trở nên yên ắng như cũ. Linh Linh cười nhẹ, nghĩ thầm: 'Quả nhiên khi nghĩ đến ngươi, mọi thứ đều sẽ suôn sẻ và dễ dàng vượt qua.'

    Mộc Chân và Linh Linh ngồi thuyền đến tận tối thì sự phụ của họ mới xuất hiện. Càn Khôn bất ngờ lên tiếng: 'Hai ngươi mau xuống đây. Ta đưa các ngươi đi ăn tối. Rồi chúng ta tiếp tục học tập. Nếu không, cô bé người mới kia, lại nghĩ là ta bạo hành học viên.'Giọng nói của Càn Khôn như đang cố ý mỉa mai Linh Linh vậy.

    Khi nghe thấy tiếng của hắn, cả hai thoáng chút giật mình. Nhưng khi nghe đến chuyện ăn uống thì tâm hồn cả hai liền vui vẻ mà nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đi xuống. Mộc Chân nhanh chóng từ trên cao phóng xuống và tiếp đất một cách rất đẹp mắt. Có lẽ như, sau khi hấp thụ tiên khí, thì người Mộc Chân cảm thấy nhẹ hơn, giống như một lần nữa Chân được học thuật phi không vậy. Còn Linh Linh thì cứ đứng lấp ló ở trên chóp không xuống được.

    Mộc Chân thấy bạn mình vẫn chưa xuống, thì nói vọng lên: 'Linh Linh xuống đây đi. Nhanh lên chúng ta đi ăn gà.'Mộc Chân cũng muốn bay lên đó mà đỡ Linh Linh xuống lắm. Nhưng vấn đề là Càn Khôn đang khống chế ý nghĩ của Mộc Chân nên cô không thể giúp gì được cho Linh Linh cả.

    Linh Linh nghe bạn mình hối thúc cũng hơi ngại, đáp lời: 'Hay cô đi trước đi. Khi nào xuống được, tôi sẽ tìm đến chỗ của cô.'Vừa nói Linh Linh vừa nhìn lại nơi cô bước lên thì.. hi vọng được ăn của Linh sụp đổ.

    Do tản đá đã bị chao đảo, nên bây giờ lối đi lên lúc nảy cũng vì thế mà biến mất biệt tâm. Người Linh Linh mệt lắm rồi. Cổ thì khô rát, bụng thì đói meo, gặp thêm phải dùng sức mà leo lên, leo xuống lúc chiều thì Linh Linh bây giờ cứ nghe cái xác khô vậy. Nhưng Linh Linh vẫn gượng hết sức mà đi tới đi lui tìm lối leo xuống.

    Ở dưới này, Mộc Chân thấy Linh Linh như thế thì hơi xao động. Mộc Chân nhìn sang sư phụ lên tiếng: 'Hay Người cho thần lên đó giúp cô ấy đi. Nếu không e là cô ấy sẽ không chống cự nỗi mất.'Giọng nói lo lắng của Mộc Chân đã thành công thu hút được Càn Khôn. Hắn chậm rãi nói: 'Chỉ có như thế cô ta mới có thể cố hết sức mà làm. Còn cứ nhỏ nhẹ, giúp đỡ thì cả đời này cô ta cũng sẽ không làm được cái gì cả.'Nói rồi hắn lặng lẽ rời đi. Trước khi đi, hắn nói lớn như cố ý để Linh Linh nghe vậy: 'Mộc Chân mau theo ta đi ăn nào. Khi nào cô ta xuống được thì sẽ ăn sau. Nhưng theo ta nghĩ, ở đây gà là ngon nhất, mà với tốc độ rùa bò như vậy, thì khi cô ta đến chắc đến cả cái xương cũng không còn mà gặm.'Dứt lời Càn Khôn mới sải dài bước rời đi. Mộc Chân hết cách, đành hét lớn: 'Linh Linh cố lên, nhớ đến nhanh nhé. Nếu không cậu thật sự sẽ không còn đùi gà mà ăn đâu.'Nói rồi Mộc Chân chần chừ bước đi.

    Bây giờ, ở đây chỉ còn mỗi Linh Linh. Cô cảm thấy bản thân vô dụng vô cùng. Trong thâm tâm, cảm giác hối hận ùa về. Linh Linh nghĩ: 'Nếu như lúc trước, mình nghe theo Vy Vy chăm chỉ tập luyện thì chắc bây giờ sẽ không lâm vào cảnh như thế này nhỉ? Vy Vy à, tôi thật sự đã hối hận rồi, cô có thể hiện ra, để tôi có thể nói tiếng xin lỗi với cô không?'Những giọt lệ quý giá lại một lần nữa rơi ra. Từng giọt, từng giọt thấm ướt một vùng trên mặt phẳng của tản đá.

    Nhưng đột nhiên, bên tai Linh Linh lại vang lên giọng nói của Vy Vy: 'Ta không cần lời nói, thứ ta cần là hành động hối lỗi của nhà ngươi.'Linh Linh sau khi nghe thì bừng tỉnh, vội đứng lên nhìn xung quanh tìm kiếm Vy Vy, nhưng trước mắt Linh Linh chỉ là hình ảnh của những tản đá cao cheo leo mà thôi. Linh Linh nhắm mắt lại, nhớ lại những lời nói vừa rồi sau đó Linh Linh thầm nói: 'Ta sẽ trở lại gặp cô, với một con người hoàn toàn khác. Ta sẽ không làm ngươi thất vọng nữa. Tin ta.'Nói rồi Linh Linh liền thả người rơi xuống. Khi cơ thể gần tiếp đất, Linh Linh mở mắt, giữ thăng bằng cơ thể và cuối cùng Linh Linh nhẹ nhàng tiếp đất với đôi chân của mình. Linh Linh mỉm cười hạnh phúc, rồi đi tìm Mộc Chân.

    Hỏi thăm mọi người ở đây, thì cuối cùng Linh Linh cũng tìm ra được nơi mà hai sư trò đang ngồi ăn. Khi đến nơi, Linh Linh thấy đã hết gà và mặt ỉu xìu định đi lấy thứ khác để ăn tạm. Nhưng không ngờ: 'Ngươi phấn đấu đến đây không phải là muốn ăn gà sao? Sao bây giờ lại không muốn ăn nữa?'Giọng nói khó hiểu của Càn Khôn làm cho Linh Linh hoang mang. Nhìn qua Mộc Chân, Linh Linh mới thấy một dĩa to đùi gà đang nằm chễm chệ ở đó.

    Linh Linh lên tiếng: 'K.. không.. t.. thể.. n.. nào! Lúc nảy rõ ràng lúc ngồi xuống tôi không hề thấy nó mà.'Linh Linh từ từ ngồi xuống rồi nói khẳng định. Mộc Chân nhẹ nhàng đẩy dĩa đùi gà qua cho Linh Linh rồi giải thích: 'Là sư phụ muốn đùa với cô một chút để xem phản ứng của cô thôi. Mà cô nhanh chóng ăn đi, chúng ta còn phải nghỉ ngơi vì sáng mai phải dậy từ rất sớm.'Mộc Chân cầm cái đùi lên đưa cho Linh Linh hối thúc.

    "Dậy sớm? Để làm gì chứ?" Linh Linh cầm lấy cái đùi gà từ tay của Mộc Chân, rồi nhanh như chớp xử lý nó. Mộc Chân thấy Linh Linh như vậy thì cười nhẹ: 'Để hấp thu tiên khí. Nói một cách dễ hiểu chúng ta cũng sẽ đích thân leo lên núi rồi ngồi vận công giống hôm nay. Sở dĩ làm vào buổi sáng là khi sáng sớm là lúc tiên khí được dồi dào cũng như 'sạch sẽ' nhất.'Khi nghe Mộc Chân diễn giải thì Linh Linh chỉ ngồi gật gật đầu thôi chứ không lên tiếng đáp trả. Trong chốc lát, dĩa thịt gà lúc nảy đều bị Linh Linh sử lý một cách cặn kẽ.

    Khi thấy mọi người đã ăn xong, Càn Khôn mới lên tiếng: 'Mộc Chân con đưa cô ta đến chỗ nghỉ ngơi rồi hai đứa nghỉ sớm đi. Sớm ngày mai không được đến trễ đấy.'Ra lệnh xong, hắn nhanh chóng biến đi mất. Linh Linh nhìn sang Mộc Chân nói: 'Mỗi khi đến gần anh ta, tôi có cảm giác rất đặc biệt.'Linh Linh cũng chẳng biết tại sao mình lại nói cho Mộc Chân nghe nữa. Nhưng Linh cảm giác, nếu để mọi chuyện được sáng tỏ, cách duy nhất là nói cho Mộc Chân nghe.

    Mộc Chân nghe Linh Linh hỏi thì thoáng giật mình. Mộc Chân lo ngại trả lời: 'Chắc là do cô sợ anh ta quá thôi.'Cố nói ra với giọng tự nhiên thôi. Chứ thật ra tim Mộc Chân đang muốn nhảy ra ngoài đây này. Linh Linh nghe câu trả lời kia liền lắc đầu: 'Không phải, cảm giác tôi đang mang không phải là sợ hãi mà là quen thuộc.'Lời khẳng định chắc nịch của Linh Linh làm cho Mộc Chân có chút chột dạ. Chân gượng cười đánh lái sang chuyện khác: 'Mà sao lúc này cô có can đảm nhảy xuống vậy? Ngã xuống có đau lắm không? Toàn thân đều là vết bầm thế này.'Mộc Chân cầm tay Linh Linh lên vừa hỏi vừa xem mấy chỗ bầm tím đó.

    Linh Linh cũng không mấy nghi ngờ, liền trả lời: 'À lúc nảy tôi không hề bị ngã. Vì tôi tiếp đất bằng chân của mình, mấy vết bầm này chỉ do lúc sáng gây nên thôi.'Mộc Chân nghe xong liền bất ngờ hỏi lại: 'Gì chứ? Cô có thể học được một phần hai của thuật phi không rồi? Cô còn giỏi hơn cả tôi đó. Làm sao cô có thể làm được vậy?'Ánh mắt ngưỡng mộ của Mộc Chân làm cho Linh Linh hơi ngại.

    Linh Linh nhìn xa xăm rồi nói bân quơ: 'Tôi đang cố gắng để không làm phụ lòng kì vọng của cô ấy. Có lẽ điều đó chính là điều thúc giục tôi đủ can đảm để làm điều đó.'Mộc Chân nghe xong, liền không nói gì nữa. Cả hai lặng lẽ đi đến nơi nghỉ ngơi dành cho các học viên. Đêm đó, Linh Linh ngủ rất say, vì hôm nay toàn thân Linh Linh đã mệt nhừ hết rồi.

    Nhưng Mộc Chân thì không, Chân đang ngồi như kiểu chờ đợi ai đó. Cho đến khi cánh cửa mở ra, Mộc Chân liền nhanh chóng đứng lên hành lễ. Người bước vào chính là người hôm trước đã hẹn gặp Mộc Chân. Cô ta chầm chậm bước vào rồi ngồi xuống cạnh Linh Linh. Người phụ nữ đó lên tiếng: 'Ngươi làm rất tốt. Sau này ta sẽ ban đãi hậu hĩnh cho ngươi.'Nói rồi cô ta liền cười nhếch một cái rồi lại biến mất. Mộc Chân khi thấy người đó đã rời khỏi thì khôi phục lại bộ dáng bình thường. Mộc Chân nằm xuống, gát tay lên trán thầm nghĩ: 'Làm như thế có phải sẽ rất tội nghiệp cho Linh Linh không? Tại sao lúc trước mình lại nhận làm một việc tổn thương đến người khác như thế này? Có phải bao nhiêu năm tích giữ công đức đều bị lần này phá hủy hết không? Nếu thật như vậy thì thật là..'Mộc Chân sầu bão thở dài rồi đắm chiềm vào trong giấc mộng đẹp.

    Hết chương 24
     
  6. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Mộc Chân tỉnh dậy từ rất sớm. Nhìn qua thấy Linh Linh vẫn còn ngủ, Mộc Chân lay nhẹ người Linh Linh: 'Mau dậy đi, đến giờ rồi. Nếu cô mà đến trễ sẽ bị cắt phần ăn trưa đó.'

    Khi nghe đến việc đồ ăn của mình sẽ bị cắt xén. Thì Linh Linh nhanh chóng mở mắt: 'Chờ tôi một lát.'Nói rồi, Linh nhanh chóng rời giường đi chỉnh trang. Mộc Chân thấy thế liền bật cười: 'Quả nhiên chiêu này có hiệu quả với cô nhỉ?'Nhưng khi nghĩ vào sâu hơn. Thì Mộc Chân lại lộ ra vẻ mặt buồn bã mà thầm trách: 'Tại sao số mệnh của hai người lại như thế chứ? Nếu từ đầu đã không thế cùng sánh bước bên nhau, thì trớ trêu chi phải cho họ gặp nhau và phải lòng nhau cơ chứ?'

    Cũng vừa lúc đó, Linh Linh bước ra. Khi thấy vẻ mặt 'hẩm hiu' của Mộc Chân, thì Linh Linh tò mò hỏi: 'Có chuyện gì với cô vậy?'Khi nghe thấy tiếng hỏi, Mộc Chân mới giật mình ngước lên, thì thấy Linh Linh đang lo lắng nhìn mình. Mộc Chân cười ngại: 'À không có gì. Thôi mình đi thôi, không khéo đến trể là khổ.'Nói rồi, Mộc Chân kéo Linh Linh đến chỗ mấy tản đá cheo leo ngày hôm qua.

    Ở Ma Giới

    "Ngươi định khi nào mới làm tiếp kế hoạch đây? Linh Linh đã bắt đầu theo sư học đạo rồi. Với tốc độ còn chậm hơn ốc sên của ngươi, thì đến khi nào mới có thể hoàn thành đây hả?" Tiếng của Nữ hoàng Ma Giới tức giận quát mắng. Làm cho mọi lính canh ở đây đều sợ hãi mà run lên cầm cập.

    Người bị mắng không ai khác chính là Vĩnh Hào. Từ lúc sát hại Nữ hoàng Thần giới xong, anh không hề ra tay nữa. Mà cứ mãi ở ẩn trong phòng, khiến cho Nữ hoàng không đủ kiên nhẫn mà mắng anh. Thái độ lần này của bà ta khác hẳn với lúc trước hoàn toàn.

    Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó. Sau khi quát xong, bà lại thi triển pháp thuật tạo ra một quả cầu rồi đẩy mạnh về phía Vĩnh Hào. Làm anh bị đỏ cả một bên ngực. Vĩnh Hào nhăn mặt vì cú trừng phạt quá mạnh. Nó khiến anh không thể che giấu được, mà lộ ngay vẻ đau đớn trên mặt của mình. Vĩnh Hào cắn răng khẽ nói: 'Xin Nữ hoàng bớt giận. Mọi thứ đều đã nằm trong sự sắp xếp của con. Người cứ an tâm mà chờ đón kịch vui.'Giọng nói chắc nịch của anh đã khiến bà chau mài.

    "Mau nói kế hoạch của ngươi cho ta nghe." Nữ hoàng đã hạ đi phần nào giận dữ lên tiếng yêu cầu. Vĩnh Hào cuối đầu, kính cẩn thưa: 'Hiện tại, con không thể nói được. Nhưng Người an tâm. Con sẽ không để Người phải thất vọng đâu.'Nghe xong lời nói đó của Vĩnh Hào. Nữ hoàng tỏ ra vẻ mặt nghi hoặc: 'Ngươi định tạo phản?'Trên tay của bà đang có một quả cầu màu tím bay lên rồi lại bay xuống, trong tư thế sẵn sàng xuất chiến.

    Vĩnh Hào thấy mình bị nghi oan, liền nhanh nhảo quỳ xuống dập đầu bào chữa: 'Nhi thần không dám. Sinh ra đã là con của Nữ hoàng, đã là Hoàng tử mà mọi Thần dân đặt niềm tự hào. Thì cho dù có chuyện gì đi nữa, nhi thần cũng sẽ không bao giờ chống lại Người hay phản lại Thần dân cả.'Vĩnh Hào gấp gáp giải thích, cứ như là một đứa trẻ đang xin mẹ thứ tội vậy.

    Nữ hoàng nghe xong thì bật cười lớn. Không phải bà cười vì đã có một người trung thành một lòng sống chết với bà. Mà cái bà cười ở đây là đang cười chế giễu.'Tại sao trên cõi đời này lại có một con người ngu ngốc đến như thế chứ? Ta cứ nghĩ là cái cô Công chúa kia đã là người ngốc nghếch nhất vì đã ngu xuẩn mà vào cái thứ được gọi là tình yêu kia. Nhưng không ngờ rằng, cái tên mà cô ta quỵ lụy lại ngốc hơn cả cô ta. Đúng là Trời sinh một cặp nhỉ?'

    Vĩnh Hào thấy bà cười như thế thì lầm tưởng là đang tán dương mình, nên tiếp tục lên tiếng: 'Nữ hoàng cứ yên tâm. Kế hoạch này của con chỉ có thành công, không bao giờ thất bại.'Nữ hoàng nghe như vậy thì không cười nữa. Nhẹ nhàng nâng chén trà lên, chầm chậm uống vào. Khi đã nhấm nháp được sự ngọt thanh dịu nhẹ. Bà liền đặt chém trà xuống, rồi cất lời: 'Ta tin ngươi lần này. Nhưng nếu làm không được việc thì cẩn thận cái mạng của nhà ngươi. Cút ra.'Vĩnh Hào cuối người xuống từ từ lui ra.

    Đột nhiên từ ngoài cửa, một người đàn ông ngang nhiên xông vào. Nữ hoàng thấy có kẻ to gan như vậy lm liền nổi giận: 'Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại dám ngang nhiên vào đây mà không báo trước.'Người phía trước dần dần ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào Nữ hoàng.

    Nữ hoàng khi thấy được gương mặt của người đó, thì tạo ra mặt lạnh tanh: 'Tới đây có việc gì? Ai đã cho ông cái quyền được tự do tự tại ra vào nơi đây?'Ngừoi đang đứng ở trước mặt Nữ hoàng, cũng như là người đã ngang nhiên xông vào đó chính là Đức vua.

    Ông nhìn xung quanh rồi ra lệnh: 'Các ngươi nhanh chóng ra ngoài. Ta có việc cần nói riêng với vợ của ta.'Các tên lính đang cuối đầu chuẩn bị lui ra. Thì Nữ hoàng đột nhiên lên tiếng: 'Kẻ nào bước ra ta lấy mạng kẻ đó.'Dứt lời, mấy người lính canh, ai nấy nhìn nhau hoang mang. Bây giờ cãi lệnh Đức vua thì mạng sống của họ cũng sẽ không mấy tốt đẹp. Nhưng cãi lệnh Nữ hoàng thì e là.. cái mạng đó sẽ ra đi tại chỗ.

    Đức vua mệt mỏi, thi triển pháp lực làm màng chắn trước mặt mấy tên lính, khiến họ không thể nghe hoặc nhìn thấy hai người nữa. Nữ hoàng thấy ông làm thế, liền giơ tay định hóa giải nhưng liền bị ông ngăn chặn. Có vẻ như Nữ hoàng đang cố tình trốn tránh ông thì phải.

    Đức vua trầm giọng lên tiếng: 'Đến khi nào thì nàng mới không tránh mặt ta đây hả? Nàng hận ta? Chuyện năm xưa không phải vì đại sự sao? Nàng sao lại ghi lòng thù hận đến tận bây giờ kia chứ?'Giọng nói của ông có vẻ có hơi tức giận và cũng pha đâu đó sự mệt mỏi. Nữ hoàng nghe ông nói thế liền nhếch miệng khinh bỉ: 'Chuyện đại sự? Đại sự có bắt ép ông phải ngủ với ả ta? Đại sự kêu ông phải có con với ả ta sao?'Giọng nói xót xa của bà vang lên làm tim ông chợt nhói lên.

    Nói đúng ra, những con người mạnh mẽ ở hiện tại, đều là do vết thương lòng ở quá khứ chưa lạnh lại mà thôi.

    Đức vua nghe vậy thì cuối gầm mặt: 'Đó là lỗi của ta. Nhưng suốt mấy trăm năm nay, nàng mang cái nỗi hận thù đó không cảm thấy mệt mỏi sao? Ta thì mệt mỏi lắm rồi.'Bà cười lớn sau khi nghe cái tiếng 'mệt mỏi' phát ra từ miệng của ông.

    Bà lặp lại: 'Mệt mỏi? Ông mệt mỏi vì chuyện gì cơ chứ? Vì tôi làm mặt lạnh với ông?'Giọng điệu chế giễu đó của bà đã ghim vào lòng ông một nhát dao. Đúng vậy, trước kia chính ông đã làm bà đau khổ, chính ông đã phạm phải lời thề không phải sao? Bây giờ, bị như thế này thì ông có tư cách gì mà thân thở, oán trách cơ chứ.

    Đức vua nghĩ ngợi một lúc rồi lấy hết can đảm ra mà nói với bà: 'Nếu bà đã thù hận tôi như vậy thì chúng ta kết thúc đi.'Nữ hoàng như không thể tin vào tai của mình nữa. Bà cố nén lòng mà lên tiếng: 'Ông vừa mới nói cái gì?'Giọng nói của bà bị nghẹn lại. Khiến cho lời nói càng thêm vẻ chua xót.

    Đức vua không vì thế mà mềm lòng. Ông chầm chậm nhìn bà nhắc lại: 'Ta nói nếu như nàng đã muốn tránh mặt ta thì chúng ta hãy kết thúc đi. Nếu không nàng nói ta nghe xem. Hằng ngày, hằng giờ, ta đều phải cô đơn mà đi dạo. Một mình đi hưởng hoa và cũng một mình ta cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Còn nàng thì lại tìm đủ mọi cách để tránh mặt ta. Vậy tại sao chúng ta không kết thúc để giải thoát cho cả đôi bên.'Giọng nói trầm thấp của ông không thể hiện được bất cứ cảm xúc đau buồn nào cả. Có vẻ như ông đã chuẩn bị hết mọi thứ. Đã suy nghĩ rất nhiều, cũng như ông đã dứt tình với bà từ rất lâu.

    Cả hai người rơi vào trầm mặc, không ai nói với nhau tiếng nào cả. Có vẻ như ngay lúc này, họ cần thời gian để suy nghĩ lại những chuyện đã và đang xảy ra.

    Được một lúc sau, Nữ hoàng đột nhiên cười lớn, trừng vào mắt ông mà nói: 'Ông là muốn bảo vệ cho hai mẹ con của ả ta mà đòi kết thúc với tôi?'Giọng nói lạnh tanh của bà thoáng làm ông phải run người. Đức vua không nói gì cả, vẫn chỉ im lặng mà nhìn bà. Nữ hoàng không kiểm soát được nữa mà tóc bắt đầu hóa trắng, mắt chuyển sáng đỏ tươi. Bà nhảy ra khỏi bàn, lao như sấm lại chỗ ông. Dùng sức mà bóp mạnh vào cổ ông, miệng thì lẩm bẩm: 'Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết. Nếu như ông đã không muốn sống nữa.. thì tôi toại nguyện cho ông.'

    Hết chương 25
     
  7. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau đem xác của ông ấy vào rừng làm mòi cho thú dữ. Nếu không mau thi hành mệnh lệnh, ta sẽ lột da tất cả các ngươi." Nữ hoàng lạnh giọng ra lệnh cho những tên lính còn đang xanh mặt đứng như tượng kia. Dứt lời, bà không thấy ai dám tiếng tới đem người đi, thì mặt bà tối lại. Nữ hoàng trừng mắt từng người một, rồi thấp giọng: 'Các ngươi là sợ người đã chết, hay là sợ người đang sống đây.'Mọi người, nhìn nhau phân vân. Đột nhiên, có một người trong số họ cuối đầu tôn kính, rồi nói với giọng run rẩy, sợ sệt: 'Không phải từ xưa đến nay, Thần giới đều có luật, Đứa vua hay Nữ hoàng mà mất thì phải trang trọng làm lễ lớn. Còn xác thì phải được đưa đến Băng Sơn ngàn năm. Luật này cũng chính Người ban ra cho toàn thể Thần tộc. Hôm nay, Nữ hoàng làm trái lệnh, e là dân chúng sẽ bấn loạn mà gây rối mất.'Tuy là lời nói suôn sẻ, nhưng trên trán cũng như toàn thân thì đều run lên lẩy bẩy và phủ đầy mồ hôi.

    Tên đó thật ra là người hay đi theo bảo vệ an toàn cho Đức vua. Anh ta đã đi theo Đức vừa rất nhiều năm. Nên những chuyện gia can của hai người, dĩ nhiên anh cũng nắm rõ được khá nhiều. Mỗi khi theo Đức vua đi dạo, hay đi mua sắm, anh đều nghe ông nhắc về bà. Nào là 'Nữ hoàng của các ngươi lúc trước rất thích những thứ này.'Hoặc 'Cây vải lụa này thật hợp với vợ của ta. Nàng ấy mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.'

    Đi đâu ông cũng nhắc về bà cả. Nhưng khi tên lính đó định thay mặc mua giúp, thì ông liền gượng cười ngăn cản: 'Không cần mua đâu. Có mua thì nàng ấy cũng sẽ không bao giờ chạm tay vào.'Tên lính đã chứng kiến rất nhiều lần ông phải đau khổ ngắm nhìn bà qua khe cửa. Hay lặng lẽ ngắm nhìn và từ xa. Khi thấy bà cười, ông cũng cười. Khi thấy và tức giận không vui, thì ông cũng chẳng mải mai vui vẻ.

    Khi chính mắt anh thấy bà vì nghĩ Đức vua không yêu mình, mà ra tay sát hại ông. Thì anh đã rất cắn rứt lương tâm vì đã không ra tay giải thích giúp ông. Bây giờ, anh đâu thể nào lại hèn nhát mà tuân theo lệnh bà làm một chuyện tày Trời như thế chứ.

    Nữ hoàng nghi hoặc nhìn tên lính đó hỏi lại: 'Ngươi là đang muốn dạy ngược lại ta?'Tay bà lại thi triển một quả cầu nhỏ bay lơ lửng trước mắt anh. Người lính canh khẽ nuốt nước bọt rồi lên tiếng thanh minh: 'Xin Nữ hoàng đừng hiểu lầm. T.. tô.. tôi chỉ muốn Người xem xét lại cho thuận với luật lệ của chính Người ban ra mà thôi.'Đang nói giữa chừng, thì quả cầu ấy đột nhiên lao thẳng đến anh ta. Làm anh ta thoáng run một chút, nhưng rất nhanh liền có thể tiếp tục biện minh.

    Nữ hoàng thấy tên lính đó có gan lớn như vậy liền lao thẳng tới bóp chặt cổ anh ta: 'Ngươi cũng có bản lĩnh quá nhỉ? Chắc người là hậu vệ của ông ta đúng không? Thật là trung thành nha. Được! Nếu ngươi đã một lòng muốn bảo vệ ông ấy. Ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi.'Nữ hoàng trợn to mắt ra, nhìn chằm chằm vào mặt tên đó. Vừa nói bà vừa siết mạnh tay hơn. Anh ta vừa sợ vừa ngạt thở, tay và chân đều liên tục giãy giụa không ngừng.

    *Rắc* Xương của tên lính trung thành đó đã bị Nữ hoàng bóp đến gãy, thậm chí là vỡ vụn ra. Mọi tên lính khác thấy vậy thì càng thêm sợ hãi. Có tên còn đứng không vững mà ngã người xuống đất. Họ không phải vì thấy người chết hay vì thấy những cảnh như thế này mà sợ hãi. Cái họ chính là lòng dạ của người Nữ hoàng mà họ đang sùng bái, người Nữ hoàng của Thần tộc nổi tiếng là hiền từ, nhân hậu. Lại chính là một người máu lạnh. Giết người không gớm tay. Nhưng nếu giết ai khác thì họ sẽ không có ý kiến gì cả. Nhưng đằng này đối tượng bà sát hại lại chính là chồng của bà. Chính là Đức vua của bọn họ. Mấy tên lính càng nghĩ, thì trong lòng lại càng lo lắng và sợ hãi.

    Nữ hoàng nhìn lướt qua dãi người đang run cầm cập trước mắt rồi thấp giọng: 'Các người còn có ai muốn chống đối hay là nhắc nhở ta nữa không? Sẵn nay ta đang rảnh tay. Tiện thể trừ khử những người tạo phản như thế này cũng được. Rồi, ai nữa. Lên đây, ta tiếp hết các người.'Ánh mắt đỏ ngầu của bà lia đến đâu, ai nấy đều cuối gầm mặt xuống không dám hó hé nữa lời.

    Bà thấy vậy, thì quay người bước ra phía cửa. Mấy tên lính thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên, bà dừng bước quay đầu lại, khiến họ lại trở về trạng thái căng thẳng lúc đầu. Bà ra lệnh: 'Đem xác hai người này vào rừng làm thức ăn tế lễ thú dữ cho ta. Kẻ nào cả gan không thực hiện. Ta liền cho các ngươi đoàn tụ với bọn họ.'Nói rồi bà ngang nhiên sải dài chân bước đi.

    Khi thấy bà thật sự đã rời khỏi, bọn họ tất cả đều quỳ xuống thành một vòng tròn bên cạnh xác của Đức vua. Trong số họ có một người đau buồn lên tiếng: 'Bệ hạ, xin Ngài hãy thứ lỗi cho chúng tôi. Phận làm lính như chúng tôi nào có thể cãi lời của Nữ hoàng cơ chứ. Xin Ngài hãy hiểu cho chúng tôi. Ngài hãy an nghỉ đi ạ.'Lời nói vừa dứt hẳn, thì trên mắt mỗi người đều ứ lệ. Họ dập đầu xuống đất ba cái, nhằm tỏ ý tôn kính với ông lần cuối.

    Một lúc sau, bọn họ chia thành hai phe. Phe một là khiêng xác của Đức vua, phe còn lại thì khiêng xác của tên lính xấu số kia. Trên đường đi, các tên lính trong nhóm hai đều luyên thuyên mấy lời tiếc nuối đối với tên đó.

    "Tại sao nhà ngươi lại ngu ngốc đến như thế chứ? Cũng mai là ngươi chưa có vợ, có con gì cả nếu không ngươi nghĩ ai sẽ lo cho bọn họ đây. Ngốc gì mà ngốc dữ thần." Một tên lên tiếng trách mắng vu vơ. Mấy người còn lại nghe thấy thì cũng tỏ ý đồng chung ý kiến: 'Phải đó, chỉ có người như cậu ta mới làm chuyện ngu xuẩn đó thôi. Các người nói xem, có phải tên này muốn thể hiện để cố ý lấy lòng, nhưng không ngờ lại bị mất mạng không đây.'Bọn họ dùng đủ các từ ngữ chấm biếm mà nói về tên lính ấy. Nghịch lại với phe hai, phe một đều im lặng, nghiêm túc, trang trọng mà 'đưa tiễn' Đức vua. Tất cả người trong phe này đều là những người quý mến ông.

    Khi đã tiến sâu vào rừng, các tên lính lại phân vân nhìn nhau nửa muốn đặt xuống, nửa lại không. Nhưng cuối cùng, vì mạng sống của bản thân. Họ vẫn phải nhắm mắt làm lơ mà làm theo lệnh Nữ hoàng.

    Nhưng khi họ vừa cuối đầu định rời đi, thì ở đâu đó một người con gái thoát ẩn, thoát hiện hiện sau bóng của những cây cao. Cô gái đó cứ liên tục bay qua, bay lại lởn vởn phía sau lưng mấy tên lính. Nhưng khi họ quay lại thì lại không thấy ai cả. Có một người trong đám bọn họ quỳ xuống hét lớn: 'Chúng tôi biết chúng tôi đã sai rồi. Đức vua làm ơn đừng nhát chúng tôi mà. Chúng tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi.'Tên đó dập mạnh trán xuống mặt đất. Đến khi cả trán của hắn đã ướt đẫm bởi máu, thì hắn mới ngừng lại và quan sát xung quanh.

    *Phụp* Tên đó đột nhiên ngã khụy người xuống. Mấy người xung quanh, chỉ nghĩ là hắn cố ý hù dọa, nên liên tục dùng chân mà đạp mạnh vào người ý kêu hắn ngồi dậy. Nhưng dù có đạp, có đánh cở nào, thì hắn vẫn cứ nằm lì ở đó mà không hề chuyển động dù chỉ là một chút. Một tên giơ cánh tay run run của mình ra mà đặt nhẹ lên mũi hắn. Tên đó run rẩy: 'H.. hă.. hắn.. ch.. chết.. r.. rồi. Đức vua.. t.. thật.. sự.. n.. nổi.. g.. giận.. r.. rồi.'Tên đó nói xong, liền ba chân bốn cẳng chạy đi ra khỏi khu rừng. Tất cả mọi người còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng chạy đi.

    Khi thấy không ai còn ở đó, thì người phụ nữ đó mới hiện ra. Bước đến bên cạnh hai cái xác rồi nhanh chóng thi triển pháp lực rời đi. Và chẳng mấy chốc, khu rừng lại trở về cái dáng vẻ yên ắng như cũ.

    "Các ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao? Dám cả gan làm trái mệnh lệnh, còn dám bịa chuyện lừa gạt ta? Được lắm, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết." Tiếng nói giận dữ của Nữ hoàng vang ra tứ phía. Bà nghiến chặt răng: 'Không chỉ các ngươi, mà ngay cả vợ con của các người cũng sẽ không yên thân với ta đâu.'Dứt lời những tiếng hét thảm khốc, của những tên lính đồng thanh phát ra: 'Aaaaaaaa..'Và rồi tiếp đó, căn phòng được nhượm đỏ bởi màu máu tanh hôi của những tên lính vô tội.

    Hết chương 26
     
  8. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh Linh và Mộc Chân đang cùng nhau luyện tập kiếm pháp. Vì ở đây dạy tất cả các loại võ công, kiếm pháp, pháp lực.. Nên học trò trong hội quán này rất tài giỏi và hội quán này cũng là cánh tay đắc lực của Vy Vy.

    Càn Khôn thì từ khi hướng dẫn cách tập luyện thì cũng tập trung ngồi thuyền. Linh Linh tập thì tập nhưng vẫn không sao rời mắt khỏi sư phụ của cô. Linh Linh đột ngột dừng động tác lại, Mộc Chân do hơi bất ngờ nên theo đà mà đâm tới.

    *Keng* Tiếng của kim loại vang lên, làm cho Linh Linh hồi hồn. Do Linh Linh đang cố gắng nhớ ra mình đã có từng gặp Càn Khôn hay không. Vì khi ở gần hắn, Linh Linh có cảm giác rất kì lạ. Vừa quen thuộc, vừa có cảm giác sợ hãi. Cũng may, Càn Khôn kịp thời mở mắt mà ném hòn đá trúng thanh kiếm để chuyển hướng. Nếu không, chắc cổ của Linh Linh đã bị mũi kiếm đó đâm xuyên qua rồi.

    Càn Khôn nổi giận: 'Ngươi không muốn sống nữa hả?'Tiếng hét giận dữ của hắn làm cho Linh Linh giật nảy mình. Đôi mắt đỏ ngầu của Càn Khôn cho thấy tâm trạng của hắn đang rất 'điên'. Mộc

    Chân thấy tình hình không ổn liền lên tiếng: 'S.. sư.. p.. phụ.. Ng.. Người.. bớt.. giận.'Chẳng biết sao mà mỗi lần kêu tiếng 'sư phụ' Mộc Chân lại cực kì ngại miệng. Càn Khôn quay qua nhìn Mộc Chân hỏi: 'Nhìn ta giống đang giận sao?'Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên tùy hứng đến lạ thường. Mộc Chân nghe thế thì mặt mài hớn hở, chạy đến bên cạnh Linh Linh lay lay tay cô: 'Cô nhớ lần sau đừng có mất tập trung như thế. Mau đa tạ sư phụ đã rộng lượng đi.'Linh Linh cuối đầu định tạ ơn. Nhưng liền bị giọng nói của Càn Khôn làm cho đơ người: 'Phải! Ta không hề giận. Ta là đang phát điên lên đây này. Ngươi bị ngốc hay thiểu não bẩm sinh vậy? HẢ?'Càn Khôn hét to, mắt hắn lại chuyển sang đỏ ngầu.

    "Buổi trưa hôm nay, ngươi không được ăn. Không chỉ vậy, ngươi còn phải ngồi đây luyện tập kiếm pháp cho ta. Ta sẽ theo dõi ngươi, nên đừng có hòng mà lười biếng." Nói rồi, hắn quay bước đi. Được một đoạn, hắn quay lại thấy Mộc Chân đang an ủi Linh Linh không chịu bước đi, liền lên tiếng hối thúc: 'Ngươi muốn chịu phạt cùng cô ta? Vậy ta toại nguyện cho ngươi nhé?'Giọng nói lạnh như tản băng của Càn Khôn, làm cho Mộc Chân thoáng rùng mình. Linh Linh thấy tâm trạng của sư phụ mình đang rất kém, với lại không muốn người khác vì mình mà phải bị lây chuyện. Nên liền đẩy vai Mộc Chân nói: 'Mau đi đi. Không khéo sư phụ lại giận lên thì khổ.'Mộc Chân tiếc nuối nhìn Linh Linh rồi nhanh chóng chạy lên phía Càn Khôn.

    "Người có phải quá khắc khe với Linh Linh không? Không cho ăn trưa cũng được rồi, đằng này người lại bắt cô ấy phải tập cả kiếm pháp nữa. Làm sao Linh Linh có thể cầm cự nổi chứ?" Mộc Chân có hơi khó chịu lên tiếng. Càn Khôn lườm mắt, nhìn Mộc Chân lạnh giọng hỏi: 'Ngươi xót?'Ánh mắt không mấy thiện cảm của Càn Khôn, làm Mộc Chân sợ hãi cuối đầu.

    Càn Khôn thấy Mộc Chân không lên tiếng phản biện, thì quay đầu nhìn sang hướng khác. Rồi điều chỉnh âm điệu cho phù hợp, bắt đầu lên tiếng: 'Thời gian đã không còn nhiều nữa. Nếu cứ thả lỏng với cô ta không khéo khi điều đó đến. Tất cả mọi người ở đây sẽ không ai được sống sót. Kể cả là ta hay cô ta đều sẽ như vậy.'Mộc Chân nghe xong, liền ngước mặt lên nhìn sắc mặt Càn Khôn, nhưng hầu như trên gương mặt ấy đều không biểu thị được điều gì cả.

    Khi đã đến khu ăn uống, Mộc Chân nhìn Càn Khôn hỏi: 'Người muốn ăn gì?'Hắn nghĩ ngợi gì đó, rồi đột nhiên đứng dậy: 'Ngươi ăn đi, ta có chuyện cần phải giải quyết. Khoảng một canh giờ sau, ngươi hãy đem thức ăn đến cho cô ta. Việc tập luyện hôm nay, trong cậy vào ngươi. Nhớ không được lười biếng, ta luôn dõi mắt theo các người.'Nói rồi, Càn Khôn quay đầu bước đi, trong dáng vẻ rất gấp gáp. Mộc Chân lắc đầu ngán ngẩm, thầm nghĩ: 'Hỡi thế gian tình là chi? Mà làm chúng sinh nhiều đau khổ.'Mộc Chân đi đến chỗ lấy thức ăn, rồi cố gắng nhâm nhi đến một canh giờ sau.

    Khi đến nơi, từ xa, Mộc Chân thấy Linh Linh ngồi bệch xuống tản đá bên cạnh. Lúc đầu, Mộc Chân chỉ nghĩ do Linh Linh quá mệt nên mới ngồi nghỉ ngơi. Nhưng càng đến gần lại, Mộc Chân lại thấy có cái gì đó không ổn. Tay, chân của Linh Linh không sức lực buông thỏng. Gương mặt lại vô hồn nhìn ở phía trước một cách vô định. Nước mắt thì lại không ngừng rơi xuống. Mộc Chân hốt hoảng chạy nhanh lại nắm lấy hai bả vai lay mạnh: 'Linh Linh cô bị làm sao vậy? Có chuyện gì? Mau tỉnh lại đi! Linh Linh.'Khi nghe tiếng hét của Mộc Chân, Linh Linh vô hồn lia mắt nhìn qua Mộc Chân, chầm chậm nói: 'H.. hắn.. h.. hắn.. v.. vừa.. ở.. đ.. đây. Hắn.. v.. vừa.. ở.. đ.. đây..'Miệng Linh Linh cứ lặp đi, lặp lại câu nói đó với giọng nói run rẩy, sợ hãi. Mộc Chân không biết gì cả, ngơ ngác hỏi lại: 'Ai? Là ai vừa mới đến?'Linh Linh run rẩy trả lời: 'L.. là.. h.. hă.. hắn..'Nói rồi Linh Linh hoảng loạn ngất xỉu.

    Mộc Chân gượng hết sức, đỡ Linh Linh về nơi ngủ nghỉ của hai người. Rồi nhanh chóng tìm cách liên lạc với Càn Khôn. Mộc Chân chạy đi kiếm ở mọi nơi. Đi hỏi rất nhiều người, nhưng đến chiều tối vẫn không tìm ra được Càn Khôn. Mộc Chân hết cách đành về phòng Linh Linh đang nghỉ xem tình hình thế nào rồi. Nhưng điều kì lạ là khi mở cửa phòng ra, Mộc Chân lại không thấy Linh Linh đâu cả.

    "Linh Linh, cô đâu rồi? Linh Linh?" Mộc Chân vừa chạy vừa hét lớn lên, cầu mong cho Linh Linh lên tiếng đáp lại. Nhưng cho dù có hét to, hay chạy đi tìm khắp nơi thì cũng không hề thấy Linh Linh. Cũng tại Càn Khôn thu hồi hết pháp lực của Mộc Chân, nếu không bây giờ có lẽ Chân đã có thể tìm thấy được Linh Linh rồi.

    "Ngươi có chuyện tìm ta?" Nhưng cũng vừa lúc đó, cũng may là Càn Khôn đã liên kết ý nghĩ với Mộc Chân. Ngay lúc này, phải nói là Mộc Chân vui đến muốn khóc. Mộc Chân nhanh chóng đáp lời: 'Linh Linh mất tích rồi.'Phải ráng lắm, Mộc Chân mới có thể nói được điều đó. Càn Khôn nghe xong liền trầm giọng hỏi lại: 'Mất tích?'Mộc Chân trình bày lại: 'Khi nảy lúc tôi trở về thì thấy Linh Linh thẫn thờ ngồi dưới tản đá. Còn khóc rất nhiều. Tôi lại hỏi thì cô ấy nói tên nào đấy đã ở đó lúc tôi đi ăn, rồi liền hoảng sợ nhất xỉu. Tôi mới đem cô ấy về chỗ nghỉ ngơi, sau đó đi mọi nơi tìm Người. Nhưng không tìm được, khi trở về liền không thấy cô ấy đâu nữa.'Càn Khôn nghe xong liền hét lớn: 'Ngươi bị ngốc à? Sao không lấy pháp lực liên kết với ta?'Càn Khôn vừa giữ liên lạc vừa lấy quả cầu thủy tinh ra tìm Linh Linh. Mộc Chân nghe thế liền trả lời: 'Người thu hồi nó rồi còn gì.'Nhưng hình như Càn Khôn đã không hề nghe thấy.

    Nhưng hình ảnh hiện lên bên trong quả cầu đó là một màu đen không một điểm sáng. Càn Khôn tức giận, đập tay xuống bàn: 'Chết tiệt. Mau cho binh lính đi huấn luyện hết cho ta. Chúng ta sẽ chủ động tấn công Ma giới.'

    Hết chương 27
     
  9. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày hôm đó trở đi, tất cả mọi người, từ thôn dân cho đến binh lính hay các tướng lĩnh trong lâu đài đều chú tâm mà luyện tập. Nhất là Vy Vy, nguyên một ngày Vy Vy chỉ giam mình trong phòng mà rèn luyện pháp lực. Còn không thì đổ cả mồ hôi, xương máu để vào khu tập luyện bí mật để rèn thể lực, võ công. Nữ hoàng cũng đã được nghe Vy Vy nói qua, nên khi thấy Vy như vậy bà cũng không mấy lo lắng. Cái Nữ hoàng lo bây giờ chính là Linh Linh. Cũng giống với Vy Vy, bà lo cho Linh Linh bị người của Ma giới hành hạ, thậm chí bà sợ bọn người đó thể làm những chuyện điên rồ ảnh hưởng đến tính mạng Linh Linh.

    Mấy ngày sau, tất cả mọi chuyện đều theo trình tự mà diễn ra. Cho đến ngày hôm nay, tất cả mọi người của Vương Quốc, đã sẵn sàng để chiến đấu. Họ cầm theo binh pháp mà tự tay họ luyện thành. Trên mình thì khoác một bộ giáp kim loại lấp lánh. Và dĩ nhiên ai cũng đang cưỡi trên lưng của một con tuấn mã trong rất oai hùng. Tất cả mọi người đang đứng tập hợp trước cổng lâu đài chờ cho Công Chúa xuất hiện để bắt đầu cuộc hành trình chiến đấu.

    Chờ đợi được một lúc, thì Vy Vy xuất hiện. Vy Vy đang cưỡi trên lưng của một con gì đó, nhưng không phải là ngựa như bao người. Mà một con hổ to lớn. Chiều cao cũng như cân nặng của nó lại xứng tầm với một con voi trưởng thành. Màu sắc của nó lại là màu đen, có đôi chỗ lốm đốm vài cái vằn màu trắng. Vy Vy chễm chệ ngồi trên đó trong rất oai phong, cũng đâu đó pha vào một chút đáng sợ.

    Khi đã đứng ở một vị trí thích hợp, Vy Vy hét lớn: 'Mọi người đã sẵn sàng chưa? Lần này chúng ta sẽ không nhượng bộ họ nữa. Khi cuộc chiến này kết thúc, thì chỉ có một kết quả mà thôi. Một là Ma giới sẽ biến mất vĩnh viễn, hai là sẽ chỉ một mình chúng ta tồn tại mà thôi. Mọi người rõ chưa?'Giọng nói uy nghiêm của Vy Vy làm mọi người càng tăng thêm ý chí quyết tâm. Tất cả người dân đều đưa binh khí của mình lên cao đáp lời: 'Bọn tôi sẽ sống chết để giành chiến thắng cho Thần giới.'Khí thế hùng mạnh này làm cho sự sợ hãi của những người ở đây đều đâu đó biến mất cả.

    Vy Vy dần dần điều khiển con hổ di chuyển. Vy đi đến đâu thì ngựa liền trách đường cho Vy. Khi đã đến cánh cổng ranh giới, Vy Vy đột nhiên dừng lại. Vy Vy cầm ra một sợi dây chuyền, cô ném ra sau cho mọi người rồi đọc lẩm bẩm cái gì đó. Xong xuôi, Vy Vy cười nhẹ khích lệ: 'Mọi người an tâm, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho mọi người. Nếu ta có không may mà mất mạng. Mọi người hãy nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ của mỗi người rồi ngắm mắt lại. Như thế thì tất cả sẽ được an toàn.'Dứt lời, Vy Vy liền bước qua cánh cổng mà không đợi bất cứ sự hồi đáp nào.

    "Linh Linh đợi ta, cho dù lần này ta có đi mà không có về chăng nữa, thì ta cũng sẽ gắng hết sức cứu nàng ra khỏi nơi đó." Vy Vy siết chặt bàn tay của mình lại thầm nghĩ. Khi đã bước qua được ranh giới của Ma giới thì quả thật, đây là một nơi thật khủng khiếp.

    Lần này, nó đã khác lần trước rất nhiều. Chẳng thấy được nơi đây đã xảy ra những cuộc ẩu đả lớn như thế nào. Nhưng chỉ cần nhìn những gì còn sót lại thì cũng đủ hiểu nó khủng khiếp như thế nào. Xung quanh bầu trời đều nhượm đỏ bởi một màu huyết rực lửa. Trong không khí thì nồng mặc bởi màu máu tanh, đến nổi vừa mới ngửi qua thì đã muốn nôn. Xung quanh thì đến một bóng người cũng không có. Nhà cửa tan hoang, mặt đất lại phủ bởi những cái xác không còn đầy đủ bộ phận. Nội tạng, tay, chân, đầu.. kể cả mắt cũng nằm rải rác ở khắp trên đoạn đường mà bọn họ đang đi.

    Đã có rất nhiều người trong đoàn đã không chịu được nữa mà nôn đến không ngừng được. Nhưng điều kì lạ, là có một số người trong đoàn đã bị ngất, thậm chí là mất luôn cả mạng, dù cho không chịu phải bất kì tác động nào từ kẻ địch. Một giọng hét thất thanh: 'Công chúa, lại có thêm một người dân bị ngất nữa rồi ạ. Tính đến nay con số đã gần lên đến hàng trăm. Mới đi chuyển được một đoạn ngắn mà mọi người đã như vậy. E là cứ tình hình này tiếp diễn, thì khi đến nơi, lực lượng của chúng ta chỉ sẽ còn lại mấy người.'

    Khi nghe đến đây, Vy Vy giơ tay ý bảo mọi người dừng lại rồi la lớn ra lệnh: 'Mọi người cứ tiếp tục di chuyển. Ta sẽ tạo ra màng ngăn cách, nhưng nên nhớ nếu vẫn có thể ngửi thấy mùi thì hãy nín thở, mọi chuyện kế tiếp để ta lo.'Vy Vy nói rồi, tiếp tục di chuyển, lý do mọi người không dám đi nhanh là vì họ nghĩ đây là một cái bẫy. Chắc chắn phía trước đang có rất nhiều cái bẫy được người của Ma giới gài sẵn. Nếu bây giờ hấp gấp làm liều, thì không phải sẽ sa vào lưới sao.

    Vy Vy thi hành pháp lực, tạo ra một màng ngăn cách, nhưng hình như nó không hề có hiệu quả. Hết cách, Vy đành tạo ra một quả cầu mà hút hết những mùi tanh hôi đó vào. Nhưng quả cầu đó rất nhanh lớn lên, khi hút tới một lượng nào đó, nó sẽ phì to lên nếu hút quá lượng thì nó sẽ nổ tung ra. Không phải như vậy sẽ làm cho mọi người dễ bị thương hơn hay sao? Vy Vy ngẫm nghĩ một chút, rồi nói thầm: 'Mọi sự trong cậy vào định mệnh vậy.'Nói rồi, Vy Vy thi hành tạo ra một quả cầu để lọc cái không khí độc hại này.

    Quả nhiên không bao lâu, quả cầu ấy đã to hết cỡ. Vy Vy nhìn thoáng qua rồi mở miệng hút hết chất độc đó vào người. Đến khi quả cầu đó trở về trạng thái ban đầu thì mới ngưng lại. Mộc Chân đang cưỡi ngựa cạnh bên Vy Vy, thấy vậy liền lên tiếng: 'N.. Ngư.. Người.. đang.. làm gì vậy?'Mộc Chân run run hỏi. Vy Vy không mải mai nhìn Mộc Chân, mà chỉ ngắm ngiá xung quanh xem có phục kích hay không thôi. Mộc Chân thấy vậy liền không chịu được, tiếp tục lên tiếng: 'Công chúa, Ngừoi làm như thế không phải sẽ tự mình hại mình sao? Người mà cứ tiếp tục hút như vậy, không phải Người sẽ bị nhiễm độc sao? Nếu như vậy thì ai là người chiến đấu chứ?'Mộc Chân hơi lớn tiếng trách vấn. Lần này, Vy Vy không nhắm mắt làm ngơ nữa, mà từ từ lên tiếng: 'Các ngươi an tâm, ta sẽ không cho bản thân mình xảy ra chuyện gì, khi ta chưa chiến thắng được Ma giới đâu.'Mộc Chân nghe vậy, thì nhìn Vy Vy chăm chú.

    Được một lúc sau, Mộc Chân khẽ nhếch miệng rồi nói: 'Người là vì Linh Linh nên mới đi đến nước này?'Mộc Chân biết giữa Vy Vy và Linh Linh là một loại tình cảm gì đó không đơn giản. Lần trước tuy là Vy Vy đã đuổi Linh Linh ra khỏi lâu đài. Nhưng thật ra, Vy Vy đã ở phía sau hậu thuẫn cho Linh Linh hết mọi thứ. Mộc Chân đâu phải là con ngốc mà không biết gì. Chuyện đuổi ra ngoài chỉ là một cái cớ của Vy Vy mà thôi. Thứ nhất là có thể giúp cho Linh Linh được an toàn. Thứ hai là tiện thể dạy dỗ võ công cho Linh Linh. Thứ ba nhằm để Vĩnh Hào lơ là mà sơ sẩy kế hoạch. Cuối cùng, là Vy Vy có thể dùng thân phận Càn Khôn mà bên cạnh Linh Linh nhiều hơn.

    Mộc Chân dịu giọng: 'Công chúa, tại sao Người lại không quang minh chính đại mà bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy? Mà lại chọn cách âm thầm như thế này? Hằng đêm, cô ấy đều đau khổ và còn cảm thấy có lỗi với Người nữa.'Vy Vy nghe đến đây, nhìn thẳng vào mắt Mộc Chân đáp lời: 'Khoảng cách của ta và nàng ấy rất xa. Nó cứ như là khoảng cách của Thần và Ma vậy. Cho dù sự tồn tại của nhau, nhưng không thể nào hòa hợp lại với nhau.'Khi câu nói đó vang lên, thì cả Mộc Chân và Vy Vy đều im lặng mà không nói gì thêm nữa.

    Đoàn người của Vy Vy đã dần dần tiến gần đến hoàng cung hơn. Nhưng trên đường, họ vẫn không thấy bóng người nào cả. Chỉ có những cái xác cùng với những cái chân, cái tay nằm rải rác ở mặt đường mà thôi. Lòng Vy Vy sinh lên cảm giác bất an: 'Tại sao ở đây lại không hiện ra một bóng người nào vậy? Kể cả động vật cũng không có? Chẳng lẽ trước khi ta đến đây thì nơi này đã diễn ra chuyện gì sao? Hay đây là một cái bẫy mà bà ta đang bày ra để gài mình?'Vy Vy hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh.

    Mộc Chân như cũng nhìn ra điểm bất thường, nên liền lên tiếng: 'Người có thấy nơi này đang rất kì lạ không?'Mộc Chân nói với giọng nói lo lắng. Vy Vy liền đáp lời: 'Có lẽ trước khi chúng ta đến đây, thì nơi này đã diễn ra chuyện gì đó rất khủng khiếp. Cũng có khi đây là cái bẫy của bọn họ. Nói chung bảo mọi người đề cao cảnh giác, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.'Mộc Chân nghe lệnh, liền hét lớn truyền lại mệnh lệnh: 'Công chúa có lệnh, mọi người không được lơ là. Phải luôn đề cao tinh thần vì đây có lẽ là thủ đoạn của kẻ địch. Tất cả nghe rõ chưa!'Dứt lời, mọi người đều đồng thanh: 'Dạ rõ. Chúng tôi sẽ luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Một giây cũng sẽ không lơ là.'Nói rồi đoàn người lại tiếp tục bước đi. Nhưng bọn họ không hề nhận ra rằng, ở phía sau, những cái xác đang nằm trên đất đang dần dần cử động, ngồi dậy thậm chí là đứng dậy đi chuyển theo đoàn người của Vy Vy. Và mọi thứ đang diễn ra trong thầm lặng.

    Mọi người đoán xem truyện của chúng ta sẽ có một cái kết buồn hay một cái kết đẹp. Tôi là tôi nghĩ là buồn rồi đó, nhưng mà thôi. Mọi người hãy đọc để ủng hộ mình nha. Về cái kết thì có lẽ chưa có đâu, vì truyện còn dài lắm.

    Hết chương 28
     
  10. JLINDAK

    Bài viết:
    4
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi được một quãng, thì Vy Vy ra lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Vì quãng đường đến hoàng cung còn rất xa, với lại mọi người cũng đã mệt lã, tốt nhất là nghỉ ngơi cho lại sức rồi hãy lên đường. Vy Vy cho ngựa tấp lại một nơi được coi là sạch sẽ nhất từ nảy đến giờ. Vy Vy hét lớn: 'Đoạn đường phía trước còn rất xa. Với lại còn rất nhiều cạm bẫy đang chờ sẵn. Hiện tại, nhân lúc chúng ta còn thời gian, thì hãy tranh thủ nghỉ ngơi. Để khi đó, còn có sức để mà chiến đấu.'Mọi người nghe lệnh, liền phóng xuống, lấy thức ăn mà họ đã mang theo ra để ăn. Nhưng điều kì lạ là mọi thứ bây giờ như là một đống phế thải vậy.

    Mọi người hoang mang nhìn nhau, rồi xoè thức ăn của mình ra cho đối phương xem. Mộc Chân thấy biểu cảm của mọi người hơi lạ, nên lên tiếng: 'Bộ có chuyện gì sao?'Vừa hỏi, Mộc Chân vừa bước lại gần hơn, để xem xét tình hình. Họ nghe tiếng hỏi, thì không nói gì, chỉ đồng loạt đưa những thứ đó ra trước mặt Mộc Chân.

    Mộc Chân nhìn sơ qua, thì nhìn lại lên mặt mọi người với vẻ mặt chẳng hiểu gì. Nhưng những người đó lại kiên nhẫn đưa đống thức ăn đó lại gần mũi của Mộc Chân. Cái mùi vừa sộc lên mũi đã làm cho Mộc Chân không kèm được mà nhợn cổ muốn nôn. Một lúc sau, Mộc Chân lên tiếng: 'Các người đem cái gì vật hả? Bộ không biết chúng ta phải đi đường xa sao? Sao lại chuẩn bị mà không xem trước chứ? Kể cả hội trưởng cũng như vậy?'Mộc Chân vô tính lướt mắt qua, thì thấy Kim Liên cũng đang ngơ ngác nhìn cái bánh bao đang nồng nặc mùi thối của mình.

    Kim Liên nghe ai nhắc tên, liền theo phản xạ ngước mặt. Vừa ngước lên, thì Liên đã thấy ánh mắt 'châm chọc' của Mộc Chân. Kim Liên khó chịu nói: 'Chị đây không phải con ngốc nhé. Rõ ràng lúc sáng chị đã xem xét kĩ càng rồi kia mà. Chị còn ăn thử một cái mới an tâm mang đi. Với lại thức ăn của bọn họ cũng bị mà, đâu phải riêng của chị. Kim Liên hất mặt về phía những món bên cạnh.

    Vy Vy từ xa, thì đã thấy mọi người không lo nghỉ ngơi mà lại tập trung một chỗ nói gì đó. Vy Vy từ từ bước gần lại bọn họ, nhưng đang đi đột nhiên Vy Vy nhận thấy có ai đó đang nhìn mình ở phía sau lưng. Không nhanh chóng quay lại, Vy Vy cứ thong thả đi, nhưng trong đầu lại căng thẳng tập trung. Vy Vy nghĩ đây là người của Nữ hoàng phái đến đây để bí mật ám sát mình, nên đang đợi đến khi tên đó ra tay thì một tay túm gọn mà điều tra một số thứ.

    Nhưng cứ đi mãi, đi mãi, Vy Vy cũng không thấy tên đó có dấu hiệu ra tay. Kẻ đó cứ thoắt ẩn, thoắt hiện phía sau những cái thân cây to lớn. Được một lúc sau, thì tên đó biến mất hẳn. Không đưa ám hiệu? Không ra tay ám sát? Vậy tên đó lộ diện để làm gì? Là để báo trước sự nguy hiểm đang ở trước mặt sao? Hay là hắn muốn nói rằng, tất cả mọi chuyện mà bọn cô đang làm, hắn đều sẽ luôn ở phía sau dõi theo? Vy Vy vẫn thâm trầm suy nghĩ thì giật mình bởi tiếng gọi lớn của Mộc Chân.

    "Công chúa, cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Mộc Chân lo lắng khi cứ thấy Vy Vy thẫn thờ bước đi. Đến khi đã qua mặt bọn họ, thì Vy Vy vẫn không dừng lại, nên Mộc Chân mới lên tiếng kêu Vy Vy. Nhưng có kêu thế nào thì Vy Vy cũng vô thần mà tiếp tục đi. Thấy vậy, Mộc Chân mới hét lớn lên xem sao, và kết quả là đã thành công thức tỉnh được Vy Vy.

    Khi đã thoát khỏi mớ suy nghĩ, Vy Vy nhìn sơ lượt mọi người rồi mới trả lời: 'Ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện. Mà sao các người không đi nghỉ ngơi đi, sắp tới sẽ không có thời gian nhàng nhã như thế này nữa đâu. Mà chỉ toàn là các cuộc đánh đấm, chém giết mệt mỏi bất kể ngày đêm. Bây giờ các người lại không lo dưỡng thân hồi sức, thì tới đó lấy cái gì mà đấu lại với bọn họ hả? Bộ đây là trò chơi sao?'Giọng nói cáu gắt của Vy Vy làm cho mọi người ở đây liền cuối gầm mặt mà không dám lên tiếng trình bày sự việc.

    Mộc Chân tuy là rất sợ, nhưng cũng cố lấy sức mà mở miệng nói. Chứ bây giờ trong số này không ai mở miệng không phải sẽ mãi không giải quyết được vấn đề sao? Mộc Chân từ từ chìa tay ra, trên tay cầm một cái bánh bao của Kim Liên đưa đến trước mặt Vy Vy.

    Vy Vy nhìn vào mắt Mộc Chân, tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng cầm cái bánh lên ngửi thử. Quả thật, vừa đưa gần đến mũi thôi, thì cái mùi kinh khủng ấy liền nhanh chóng sộc lên đến não của Vy Vy. Đây không phải là mùi ôi thiu bình thường. Mà là mùi của máu, mùi của xác chết đang thối rửa. Vy Vy rất muốn nôn, nhưng vẫn kèm nén lại từ từ bẻ đôi cái bánh ấy ra. Khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, không mấy ai trước mặt có thể chịu đựng mà nhìn được lâu. Bên trong cái bánh, là thịt người. Không chỉ thế, những miếng thịt đó còn dính đầy máu và còn phát ra mùi tanh hôi khủng khiếp.

    Vy Vy không chịu nổi nữa, mà nhanh tay ném cái bánh đó xuống đất. Nhưng khi vừa rơi xuống đất, thì một mảng đất gần đó trở nên đen lại còn có khói đen bốc lên nữa. Vy Vy vừa thấy thì liền hét lên: 'Mau đem đóng thức ăn đó vứt ra xa chỗ này.'Nhận được mệnh lệnh thì tất cả mọi người bắt đầu đổ xô khiêng đống thức ăn đó đi vứt.

    Một lát sau, họ quay lại, thì đã thấy hình ảnh uy nghiêm của Vy Vy, đang ngồi trên ngựa với tư thế sẵn sàng khởi hành. Bọn họ, hiểu ý liền chỉnh trang lại hành trang rồi tiếp tục lên đường.

    Suốt quãng đường đi, Vy Vy cứ trầm ngâm suy nghĩ. Gương mặt ngày càng tối lại, có lẽ mọi thứ cô đang nghĩ đến là kết quả của trận đấu. Mộc Chân đã quan sát Vy Vy rất lâu, thấy tâm tình của Vy Vy ngày càng xấu. Mộc Chân liền lên tiếng trấn an: 'Công chúa người đừng nghĩ nhiều nữa. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi vẫn sẽ luôn một lòng trung thành, mà cố hết sức để dành thắng lợi mà.'

    Vy Vy nghe thế, liền giãn cơ mặt ra đáp lời: 'Ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của các ngươi cả. Nhưng kết quả của cuộc chiến này không chỉ phụ thuộc vào sự trung thành, mà còn phụ thuộc vào sức chịu đựng.'Giọng nói hơi trầm của Vy Vy biểu hiện sự việc này rất nghiêm trọng, và hầu như nó không hề có lối giải quyết.

    Mộc Chân quay đầu nhìn Vy Vy, hỏi ngược lại: 'Người nói là sức chịu đựng?'Mộc Chân vẫn chưa nghĩ ra dụng ý từ 'sức chịu đựng' của Vy Vy có nghĩa là gì. Có lẽ Mộc Chân vẫn chưa phải là một người biết nhìn xa trông rộng. Vy Vy thấy Mộc Chân không hiểu ý mình cũng không lấy gì làm lạ, chỉ điềm đạm gật đầu. Sau đó, mới chầm chậm giải thích: 'Để đến được hoàng cung, chúng ta còn phải vượt qua quãng đường rất xa nữa. Dĩ nhiên, sẽ có rất nhiều thử thách cũng như cạm bẫy được bà ta sắp đặt sẵn. Và nếu muốn vượt qua đó, thì phải cần rất nhiều sức lực cũng như năng lượng cũng phải luôn trong trạng thái dồi dào. Nhưng ngươi xem, mới ngày đầu khởi hành. Lương thực của chúng ta đã bị bà ta làm hư hại hết. Vậy mấy ngày sau chúng ta lấy gì mà ăn, mà uống để duy trì sức lực mà tấn công? Có lẽ cuộc chiến này có đi chứ ít có về. Ngẫm nghỉ kĩ lại, thì đây cũng là lỗi do ta. Do ta không suy nghĩ thấu đáo mà phải khiến các ngươi đi đến con đường chết như thế này. Bây giờ tiến không được, lùi cũng không xong, ngươi nói có phải ta rất vô dụng không?'

    Mộc Chân biết rõ Vy Vy là đang tự trách bản thân. Mộc Chân dừng ngựa lại, nói to: 'Mau dừng lại!'Vừa nghe lệnh, mọi người đã gấp gáp dừng ngựa. Kim Liên thắc mắc hỏi: 'Có chuyện gì nữa vậy Mộc Chân?'Mọi người ở đây cũng giương đôi mắt ngơ ngác nhìn Mộc Chân, kể cả Vy Vy cũng như vậy. Hiện giờ, Vy Vy không biết vì lý do gì mà Mộc Chân lại tự ý ra lệnh dừng ngựa khi chưa thông qua sự cho phép của Vy Vy.

    Mộc Chân quay ngựa, nhìn thẳng vào mắt từng người, khiến họ lạnh cả sống lưng. Vì từ trước cho đến nay, Mộc Chân đều không bao giờ nghiêm túc như thế cả. Mộc Chân trầm giọng: 'Ngay lúc này có ai hối hận khi đã tham gia vào cuộc tấn công ngày hôm nay không?'Mộc Chân hỏi lớn, khí thế rất oai dũng. Khiến mọi người nhìn vào, thì thấy Mộc Chân chính là một người tướng sĩ rất ư là oai hùng. Nhưng sau vài giây nghĩ ngợi, bình phẩm Mộc Chân. Thì họ đã đồng thanh trả lời: 'Hiện tại và tương lai chúng tôi đều sẽ không hối hận.'Mọi người cùng cầm vũ khí đưa cao, lên tạo ra một cái không khí trang đầu sự nhiệt huyết.

    Mộc Chân nhận được câu trả lời hài lòng, thì liền cười nhẹ rồi tiếp tục hỏi: 'Thế mọi người có thất vọng hay oán trách Công Chúa của chúng ta không?'Bọn họ nghe câu hỏi liền không nghĩ ngợi, đồng thanh: 'Chúng tôi không bao giờ thất vọng. Chúng tôi luôn rất tự hào về Công Chúa của mình. Cho dù hôm nay chúng tôi không còn mạng trở về đi nữa thì chúng tôi vẫn luôn tự hào vì được kề vai sát cánh chiến đấu cùng Công Chúa.'Lại một lần nữa, họ cùng nhau đưa vũ khí lên cao, hùng hổ nói to. Vy Vy sau khi nghe những lời này, thì đôi mắt liền ứ lệ. Ngay lúc này, ý chí của Vy Vy nhanh chóng được khơi dậy. Cô siết chặt tay lại hét lớn: 'Tôi sẽ không phụ lòng của mọi người. Cho dù mọi chuyện có như thế nào. Mạng của tôi có giữ được hay không. Thì mạng của mọi người cũng sẽ còn nguyên mà trở về Thần giới.'

    Mộc Chân nghe xong, liền quay ngựa trở lại, rồi ra lệnh: 'Tiếp tục khởi hành nào.'Và rồi bọn họ lại mạnh mẽ tiến bước. Nhưng đâu hề biết rằng phía sau lưng của bọn họ, luôn có một cái bóng đen cứ luôn lướt qua, lướt lại nhìn bọn họ. Và trên đôi môi thâm đen của cái tên bí ẩn đó, luôn xuất hiện một nụ cười bí ẩn. Nó có cái gì đó rất bí hiểm và cũng có một cái gì đó là sự khinh người. Làm cho ta khi nhưng vào thì liền sợ hãi, đến mức không thể nào thốt lên lời.

    Hết chương 29
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...