

一、用人之道Đạo dùng người.
去过庙的人都知道,一进庙门,首先是弥乐佛,笑脸迎客,而在他的北面,则是黑口黑脸的韦陀。但相传在很久以前,他们并不在同一个庙里,而是分别掌管不同的庙。Người từng đi miếu đều biết, khi vừa bước vào cửa miếu, đầu tiên là phật Di Lặc, vẻ mặt tươi cười đón khách, còn phía bắc của người, là phật Vệ Đà. Nhưng tương truyền từ rất lâu, họ cũng không ở cùng một ngôi miếu, mà tách biệt quản ở hai ngôi miếu khác nhau.
弥乐佛热情快乐,所以来的人非常多,但他什么都不在乎,丢三拉四,没有好好的管理账务,所以依然入不敷出。而韦陀虽然管账是一把好手,但成天阴着个脸,太过严肃,搞得人越来越少,最后香火断绝。Phật Di Lặc vui vẻ nhiệt tình, cho nên người tới rất đông, nhưng người không để tâm chuyện gì cả, quên trước quên sau, không quản lý tốt sổ sách, cho nên vẫn cứ thu không đủ chi. Còn phật Vệ Đà tuy là một tay quản lý tốt sổ sách, nhưng cả ngày mặt mày âm u, quá nghiêm túc, làm cho người tới ngày càng ít, sau cùng thì không còn hương hỏa.
佛祖在查香火的时候发现了这个问题,就将他们俩放在同一个庙里,由弥乐佛负责公关,笑迎八方客,于是香火大旺。而韦陀铁面无私,锱铢必较,则让他负责财务,严格把关。在两人的分工合作中,庙里一派欣欣向荣景象。Lúc Phật Tổ đi tra hương hỏa phát hiện vấn đề này, thì đem hai người họ đặt cùng một ngôi miếu, để phật Di Lặc phụ trách quan hệ công chúng, cười đón khách tám phương, thế là hương hỏa đại vượng. Còn phật Vệ Đà thiết diện vô tư, tính toán chi li, lại để người phụ trách tài vụ, nắm giữ nghiêm ngặt. Dưới sự hợp tác phân công của hai người, trong miếu luôn là cảnh tượng thịnh vượng.
其实在用人大师的眼里,没有废人,正如武功高手,不需名贵宝剑,摘花飞叶即可伤人,关键看如何运用。Thật ra trong mắt dùng người của bậc thầy, không có người vô dụng, giống như cao thủ võ công, không cần bảo kiếm quý giá, mà vẫn tiêu sái uyển chuyển làm bị thương người được, mấu chốt phải xem vận dụng thế nào.
Nguồn: Sưu tầm, translated by Thu Trần.
(Còn tiếp)
去过庙的人都知道,一进庙门,首先是弥乐佛,笑脸迎客,而在他的北面,则是黑口黑脸的韦陀。但相传在很久以前,他们并不在同一个庙里,而是分别掌管不同的庙。Người từng đi miếu đều biết, khi vừa bước vào cửa miếu, đầu tiên là phật Di Lặc, vẻ mặt tươi cười đón khách, còn phía bắc của người, là phật Vệ Đà. Nhưng tương truyền từ rất lâu, họ cũng không ở cùng một ngôi miếu, mà tách biệt quản ở hai ngôi miếu khác nhau.
弥乐佛热情快乐,所以来的人非常多,但他什么都不在乎,丢三拉四,没有好好的管理账务,所以依然入不敷出。而韦陀虽然管账是一把好手,但成天阴着个脸,太过严肃,搞得人越来越少,最后香火断绝。Phật Di Lặc vui vẻ nhiệt tình, cho nên người tới rất đông, nhưng người không để tâm chuyện gì cả, quên trước quên sau, không quản lý tốt sổ sách, cho nên vẫn cứ thu không đủ chi. Còn phật Vệ Đà tuy là một tay quản lý tốt sổ sách, nhưng cả ngày mặt mày âm u, quá nghiêm túc, làm cho người tới ngày càng ít, sau cùng thì không còn hương hỏa.
佛祖在查香火的时候发现了这个问题,就将他们俩放在同一个庙里,由弥乐佛负责公关,笑迎八方客,于是香火大旺。而韦陀铁面无私,锱铢必较,则让他负责财务,严格把关。在两人的分工合作中,庙里一派欣欣向荣景象。Lúc Phật Tổ đi tra hương hỏa phát hiện vấn đề này, thì đem hai người họ đặt cùng một ngôi miếu, để phật Di Lặc phụ trách quan hệ công chúng, cười đón khách tám phương, thế là hương hỏa đại vượng. Còn phật Vệ Đà thiết diện vô tư, tính toán chi li, lại để người phụ trách tài vụ, nắm giữ nghiêm ngặt. Dưới sự hợp tác phân công của hai người, trong miếu luôn là cảnh tượng thịnh vượng.
其实在用人大师的眼里,没有废人,正如武功高手,不需名贵宝剑,摘花飞叶即可伤人,关键看如何运用。Thật ra trong mắt dùng người của bậc thầy, không có người vô dụng, giống như cao thủ võ công, không cần bảo kiếm quý giá, mà vẫn tiêu sái uyển chuyển làm bị thương người được, mấu chốt phải xem vận dụng thế nào.
Nguồn: Sưu tầm, translated by Thu Trần.
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa cuối: