Em Thật Lớn Lao! Tác giả: Liên Phúc. Thể loại: truyện ngắn, tản văn. Tình trạng: Hoàn. Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Liên Phúc Bài thi tham gia sự kiện: Event - Chủ Đề 8/3: Em Và.. Những Mộng Mơ Văn án: "Đời một người cuối cùng dài đến bao nhiêu, có bấy nhiêu thời gian cho em chữa lành mọi thương tổn mà dòng đời này mang đến? Thế mà em vẫn đứng nơi đó, vì cuộc đời của em, vì sự bất hạnh em vô tình mang đến cho con mình mà không ngừng mạnh mẽ. Em cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn trong cuộc đời này, tựa một hạt cát nhỏ bé chơi vơi trên sa mạc bao la. Nhưng, sao em lớn lao đến thế?" Cuộc đời của em là một chuỗi những tháng ngày mưu sinh, lo toan, khổ nhọc. Gió trên cành cao một lúc nào đó sẽ ngừng thổi, chim đậu rồi sẽ bay. Em có lẽ.. Rồi sẽ tìm được một góc bình an của riêng mình đúng không? Em sinh ra trong một gia đình không hề khá giả, nếu không muốn nói là không có điều kiện trong xã hội. Dưới sự bảo bọc của mẹ, em ngày càng trưởng thành, hiểu chuyện, thông minh lại giỏi giang. Năm em lên mười lăm tuổi, là người con gái với dáng hình nhỏ nhắn đáng thương. Em thấy căn nhà mình lớn lên ngày càng lụp xụp, thấy đôi vai mẹ mình chồng chất nhiều vết hằn theo tháng năm. Em lại thấy bố mình ngày càng chìm đắm vào cờ bạc, nợ nần tiền của khiến cả nhà cứ thỉnh thoảng vài hôm lại có người đến đập phá. Đó giống như giấc mộng kinh hoàng trong em, khoảng không bình lặng trước kia dần không còn khi những cuộc tranh cãi của bố mẹ ngày càng nhiều. Bố em lại vì quá đam mê bài bạc, hại mình bị giam vào tù. Người mẹ của em ngày ngày không ngừng làm lụng khổ nhọc, tâm trí sót lại là sự bất mãn, chán nản. Nhưng em biết những người con của bà lúc này là động lực để mẹ tiếp tục gồng gánh. Anh trai cùng em trai của em là con trai trong nhà, tương lai so với em có mấy phần sáng lạng. Em biết họ tựa là chút hy vọng mỏng manh của người mẹ số khổ còn đọng lại. Cũng vì lẽ đó em nên để họ tiếp tục việc học hành của mình, nhưng nhìn mẹ mỗi ngày một tiều tụy, lòng em không thể nào chịu nổi. Em quyết định, một quyết định từng tồn tại trong tâm trí nhưng em chưa dám đối diện. Vậy là cô gái nhỏ ấy, lặn lội đường xa đến nơi mẹ mình làm việc, đưa cho mẹ phần cơm trưa, sau đó thút thít nói: "Mẹ à, con muốn nghỉ học." "Con muốn kiếm tiền giúp mẹ, giúp mẹ trả nợ cho bố." "Sau này nhà chúng ta không phải bị kẻ khác đến đập phá." Đổi lại lời nói của em chính là hàng nước mắt lăn dài trên má của mẹ mình. Những ngày tháng sau đó của em hoàn toàn không còn việc cắp sách đến trường như chúng bạn. Em cùng mẹ buôn bán, cùng mẹ phơi mình dưới trời nắng gắt gặt lúa thuê, cùng anh trai chăn vịt. Đúng như ý nguyện của em, gia đình em sau này không còn người đến quấy phá. Năm em mười sáu, mười bảy tuổi, em một mình lên Lâm Đồng, ở lại nhà một người dì của mình, cùng dì mình chăm rẫy. Mỗi ngày đều đặn tưới nước, tỉa cành, bón phân, chăm sóc vườn cây công nghiệp của dì. Em vẫn như thế, vô tư, mạnh mẽ cũng rất hay cười nói, như thể lúc nào cũng có thể thấy được nụ cười treo trên khóe môi của em. Em không quá cao, người lại rất ốm, nhưng bù lại cho em là làn da trắng trẻo bất kể thời tiết khắc nghiệt thế nào. Ở lại nhà dì của mình, em may mắn hơn nhiều khi được yêu thương, được chăm sóc bảo bọc, em cũng không vì thế mà ngày càng lười biếng. Thỉnh thoảng sẽ cùng các anh họ của mình đi hái trộm quả, bắt rắn ngâm rượu. Em nhớ những ngày tháng đó tuy nghèo nhưng lại vui vẻ lắm, em vẫn cứ là một người con gái ở quê, dịu dàng, đảm đang cũng có chút tinh nghịch tuổi thiếu thời. Thế rồi trong trái tim đơn thuần của em sớm đã len lỏi vào một hình bóng khác. Một người con trai hơn em ba tuổi, anh ấy là người ở nơi đây, dáng người khá cao, cũng là người hay cười nói. Từ những đơn thuần tiếp xúc thuở ban đầu mấy ai hay vậy mà em lại mang trái tim mình dâng tặng cho người đó. Em lúc đó cứ nghĩ, rung động đầu đời đó là hạnh phúc chục năm về sau. Em cứ nghĩ chàng trai ấy sẽ không phụ em, không bỏ rơi em, cũng sẽ cho em một danh phận thích hợp. Vậy là em đã tặng cho người đó điều quý giá nhất của mình.. Nhưng khi sự việc được người lớn trong nhà phát giác, em thống khổ bao nhiêu khi người đàn ông đó bỏ mặc em, anh ta không chịu trách nhiệm, cũng không tiếc chút tình muốn em bỏ đi đứa con của mình. Ở tuổi mười chín, đôi mươi, em mang trong mình một giọt máu! Em buồn không? Buồn chứ! Em đau lòng không? Có chứ! Em.. Hận hắn không? Có chứ! Thế sao.. Em không bỏ cái thai hoang này đi? Vì đó là con của em. Sai lầm của cuộc đời em, sao em có thể tự tay bóp chết đứa con vô tội này được! Mặc kệ tất thảy những đàm tiếu mà người khác phỉ báng lên em, em âm thầm nhẫn nhục, sinh đứa con ra là năm em vừa tròn hai mươi tuổi. Em không thể dễ dàng tìm được một người sẽ đi hết kiếp cùng mình nữa. Vì bấy giờ em đã trở thành người phụ nữ không đúng đắn trong mắt xã hội. Lúc này ngoại trừ gia đình em, cùng vài người hàng xóm thương tình bảo ban em, em như cảm thấy bản thân mình đang bị bỏ rơi lại. Mà đúng thôi, tự em đã tạo cho mình một lỗi lầm không thể sửa được nữa mà? Em tiếp tục lao vào vòng quay của đời sống, là một người mẹ em đang dần ý thức về trách nhiệm tài chính của mình. Em trở thành một người buôn bán cá, sáng nào cũng thế, họ đều thấy em bày ra hàng cá tươi ngon trong chợ. Tiếng xấu của em cứ thế không biết tự lúc nào đã tan đi. Thời gian cứ thế bình lặng trôi qua, em đã trở thành mẹ của đứa con gái chín tuổi. Trong suốt thời gian kia có không ít người ngỏ lời yêu em, đối xử với con gái của em cũng rất tốt. Nhưng vết xe đổ năm kia không ngừng chạy lại trong tâm trí em, họ chấp nhận em thì đã sao chứ? Liệu người nhà họ có thể chấp nhận được không? Liệu họ có đối xử với con gái mình tốt không? Em thu lại tất thảy ước mơ về một gia đình hạnh phúc, có người đến em sẽ lạnh nhạt, có người tỏ tình yêu em, em sẽ từ chối không chút vấn vương. Mãi đến vài tháng sau, em gặp được một người đàn ông hơn mình những mười bốn tuổi. Ông ấy cũng là người vừa trải qua một cuộc hôn nhân không viên mãn, cũng không biết vì lý do gì, có lẽ vì sự đồng cảm của những con người không trọn vẹn trong hôn nhân. Họ đã đến với nhau. Cùng nhau xây dựng được mái ấm, em cùng chồng mình sống những ngày tháng bình yên cùng nhau. Đứa con gái của em không ở cùng em, nó muốn ở cùng bà ngoại, nhưng mà như thế cũng tốt, nó tự nhủ mẹ nó sẽ không phải lo lắng cho nó. Dẫu sao đối với người bố dượng này, nó không hề thích một chút nào. Em cùng chồng đón một thiên thần nhỏ ngay năm đầu tiên hai người ở chung. Gia đình ba người hòa thuận, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài hiểu lầm nhưng đều không mấy to lớn. Vài lời xin lỗi em liền không còn bận tâm nữa. Em là một người buôn bán, chồng em là một người thợ mộc. Đứa con gái giữa của em thành tích học tập cũng khá tốt. Và em cứ ngỡ, hạnh phúc của mình sẽ được trọn vẹn. Nào ngờ, đó chỉ là khởi đầu, một khởi đầu hạnh phúc ngắn ngủi trong vở kịch hôn nhân đau lòng. Chồng em nghe được từ đâu đó những lời nói không hề tốt về em, thay vì nghe em giải thích trình bày, chồng em lại cho rằng đó là lời ngụy biện. Ông ta một mực mắng em là kẻ "ngoại tình", em đi đâu ông ta liền gọi cho người trong nhà giám sát rồi báo lại. Em làm gì trong mắt ông ta đều là gian díu với người khác, khiến em dần chết tâm. Bất kể em từng gào khóc thế nào, từng biện bạch ra sao đều vĩnh viễn không bao giờ là thật lòng. Hai người cứ thế mỗi ngày, xích mích với nhau sau đó lại giảng hòa, cãi vã với nhau rồi lại xin lỗi. Năm đứa con giữa của em lên năm tuổi, em ngoài ý muốn mang thai. Ông ta cho rằng, đó không phải là con của ông ta. Trải qua mấy lần như thế, em dọn về nhà ngoại ở, không nhìn mặt ông ta. Sau đó tâm em cũng dần nguội lạnh, hạnh phúc bấy lâu em cố gắng níu giữ đều không đáng giá lúc này nữa. Em sợ bản tính đa nghi đó, sợ ông ta ngày càng độc đoán khiến em đau khổ không buông. Em từng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới dám đặt bút kí tên trong tờ giấy ly hôn. Sau thời gian xem xét, hai người chính thức không còn một hướng đi chung nào cả. Kể từ đó, em trở thành một người phụ nữ độc thân, gánh nặng ba người con trên vai mà không hề có lấy tiền trợ cấp từ người kia. Em càng thêm khó khăn khi người con gái lớn của em gần đến tuổi đi đại học. Em âm thầm chôn đi những giọt nước mắt của mình trong đêm đen, khó khăn đối diện với cuộc đời này. Em từng khóc rất nhiều, nhưng đều là khóc sau lưng con gái của mình. Em có rất nhiều tâm sự, nỗi lòng của em cứ như mây đen kéo tới, chằng chịt tối tăm. Vậy mà, em gắng sức chịu đựng được. Em lúc này đã trở thành người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, em mạnh mẽ hơn xưa nhiều, mà trách nhiệm của em nặng đi mấy phần so với ngày xưa. Có lẽ, em đã không còn cảm giác gì trong tình yêu nữa cả, cũng có lẽ em đã sợ hãi hôn nhân nhiều lắm. Tháng ngày trôi qua vùi chôn những gì đẹp nhất của em, em không còn dáng vẻ mảnh mai như trước. Ngược lại những lần hợp tan đó khiến em không thể khống chế nổi chính mình, thân thể em ngày càng phì hơn trước. Em nặng nề nhưng thực chất lại yếu đuối. Khớp xương thỉnh thoảng sẽ đau nhức, những căn bệnh như thiếu máu não, hạ huyết áp, đau dạ dày, cứ vài tháng lại dày vò em. Lần nữa em chỉ nói với con rằng mình hơi mệt, em đơn thuần uống thuốc chống chọi, giấu hết những vất vả ấy vào trong. Em đối với người khác là một người nhanh nhạy tài giỏi, với những người cùng buôn bán là người rất đáng ghét, vì em sẽ tranh giành không ngừng nghỉ với bọn họ để kiếm thêm thu nhập. Nhưng đối với con mình em lại quá đỗi dịu dàng, quá đỗi bao dung, bất kể tháng ngày đối với em tàn nhẫn thế nào. Em đến bây giờ vẫn thế. Vẫn là người âm thầm thức dậy vào lúc một giờ sáng, nhẹ nhàng chuẩn bị, sau đó vượt đường xa đến cảng biển lấy cá về chợ, bất kể đó là khi trời mưa trắng trời. Em vẫn giam mình trong quỹ đạo như vậy. Vì miếng cơm manh áo, cũng vì ba người con của mình. Em đã không còn là người con gái mười lăm tuổi phơi phới xuân xanh, em đã không còn là người con gái bước lên xe hoa cùng người chồng hơn tuổi mình. Em bấy giờ lấy danh phận là mẹ của ba đứa con gái mà bương chải, không ngại sớm hôm, không ngại gian khó. Tháng năm thật sự đáng sợ lắm, cho em hạnh phúc ngắn ngủi, khiến em tự mình tin vào thứ gọi là "đời đời kiếp kiếp", rồi lại trả cho em sự cô đơn, cùng gánh nặng thế gian. Tháng năm không cho em một lần được trọn vẹn yêu thương, lại trao cho em niềm hụt hẫng chết người. Em thật ra chỉ là một người phụ nữ bình thường đến không hề bình thường hơn. Nhưng thật lạ là, em thật ra lại chẳng hề tầm thường chút nào. Bất kể đó là khi em mười chín, đôi mươi hay là khi em hơn ba mươi tuổi. Em vẫn mạnh mẽ, là tán cây xanh ôn tồn che nắng cho đời của con gái mình. Em thật lớn lao! Em lớn lao hơn tất thảy! Em rồi sẽ nhận được hạnh phúc, là hạnh phúc mà mai này con em sẽ trao lại cho em thay thế cho quãng đường này. Em rồi sẽ trở thành một người mẹ xứng đáng với mọi sự bảo vệ từ con của mình. Và con gái của em, rồi sẽ giống như em vậy: Mạnh mẽ, tự lập, tự tôn! Em à, tháng ngày sau này hãy hạnh phúc nhé. Tôi mong hạnh phúc của em sẽ lớn lao như chính con người bên trong em vậy! Hoàn Liên Phúc.
Cốc cốc.. Chào bạn, mình là đại diện BTC even 8/3. Tối nay mình ghé đây để gửi lại những lời nhận xét chân thành của BGK đến tác phẩm của bạn. Gk1: "Truyện kể theo ngôi 1, chất kể còn đậm." Gk2: "- Câu văn khá hàm súc. - Cách diễn đạt cũng ổn. Hạn chế: - Tác phẩm không phải là truyện ngắn thuần túy mà chỉ là dạng văn xuôi, kể dưới dạng như một bài phóng sự ngắn. - Không có một cốt truyện cụ thể, không tạo tình huống, nút thắt hay các yếu tố cần có của một truyện ngắn. - Toàn bộ câu chuyện chỉ là lời kể nên không đặc sắc, màu truyện nhạt nhòa, không nổi bật." Gk3: Nội dung dễ hiểu nhưng chưa đủ điều kiện cấu thành một truyện ngắn: Cốt truyện mơ hồ, chưa khai thác sâu một tình huống nào cụ thể. Trật tự từ trong câu chưa hợp lí (Ví dụ: Em biết họ tựa là chút hy vọng mỏng manh của người mẹ số khổ còn đọng lại -> Em biết họ như chút hy vọng mỏng manh còn sót lại của người mẹ số khổ), một số câu văn còn lủng củng do dùng nhiều trợ từ/từ đồng nghĩa cùng lúc. Có lỗi chính tả nhưng không đáng kể. Thân gửi.