Bài viết: 216 

Tác giả: Tú Sinh
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 44: Kiêu và Trùng
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 44: Kiêu và Trùng
Số lượng du khách xếp hàng ở trục quay Tương Liễu quả nhiên rất nhiều, hơn nữa vì thời gian không còn sớm, lúc họ đến nơi, nhân viên công tác đã không cho xếp hàng nữa.
May mắn Ứng Kiệu lấy được vé V. I. P, họ đưa vé ra xong, nhân viên công tác mới đưa họ đến đầu hàng lối vào ưu tiên.
Trò chơi này quá mức mạo hiểm, Toan Nghê không thể đi lên, cậu nhóc bực bội meo một tiếng, đồng tử kim hoàng đều dựng thẳng thành sợi chỉ.
Khương Lam vừa an ủi vừa không kiềm được nụ cười, cậu cật lực nhịn cười trấn an em trai:
"Chờ khi nào em hóa hình được, bọn mình lại đến chơi cái này."
Toan Nghê nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tạm thời chấp nhận.
Nhóc nâng móng vuốt nhỏ lên muốn vỗ tay thề hứa với Khương Lam. Lòng bàn tay Khương Lam dán lên đệm thịt mềm mại trên móng vuốt, lại xoa cái đầu nhỏ lông xù của cậu nhóc một phen, nói:
"Ít chơi game lại, tu luyện nhiều vào, chờ hóa hình được thì cái gì cũng có thể chơi."
Toan Nghê ra vẻ mà ngồi thẳng người, meo một tiếng xem như đồng ý.
Cậu nhóc tin tưởng chiếc bánh nướng trong ảo tưởng mà Khương Lam hứa hẹn không chút nghi ngờ.
Tuy rằng không biết khi nào mới có thể hóa hình được.
Toan Nghê không chơi, Trương Thiên Hành cũng ở lại chờ đợi. Hắn rối rắm mà nhìn Toan Nghê, rốt cuộc mở miệng khuyên:
"Cũng không cần gấp gáp hóa hình như vậy làm gì."
Toan Nghê nghi hoặc quay đầu nhìn:
"Meo?"
Gương mặt lạnh lùng của Trương Thiên Hành một giây vỡ ra:
"Nhóc thế này cũng rất tốt rồi."
Xem lỗ tai nhỏ này, xem thịt lót mềm này, xem cái đuôi bé này, đáng yêu biết bao nhiêu.
Muốn hút.
Khương Lam, Tiêu Đồ và Ứng Kiệu cùng nhau ngồi lên thuyền nhỏ, đè xuống gậy thắng, cột kỹ đai an toàn, kiểm tra xong xuôi, trục quay Tương Liễu bắt đầu theo thứ tự chuyển động..
Giữa không trung truyền đến tiếng thét tê tâm liệt phế, trong phòng điều khiển, Tương Liễu đang phụ trách thao tác trục quay cũng cùng cười rộ lên, hắn hưởng thụ mà nheo nheo hai mắt, cảm thụ nỗi sợ hãi cuồn cuộn không ngừng phát ra từ các du khách.
Trong một góc phòng điều khiển, Kiêu Trùng ngồi xổm cuộn mình như một cái nấm nhỏ, nét mặt uể oải tối tăm, đỉnh đầu dường như có một đám mây đen bám theo, có thể đổ mưa bất kỳ lúc nào.
Tương Liễu hưởng thụ xong nỗi sợ, mới rốt cuộc rảnh tay quay lại nói chuyện với cây nấm đáng thương này:
"Cuối cùng ông muốn thế nào mới được?"
Kiêu Trùng tủi tủi thân thân đáp:
"Tui muốn lấy vòng cổ về, đó là anh hai tặng tui mà."
Tương Liễu bực bội cào cào tóc, lộ ra vẻ mặt hung ác:
"Tui bảo để tui dẫn ông tới cửa cướp về ông không chịu. Chẳng lẽ ông còn trông cậy vào con bé đó tự mình trả lại cho ông? Nó là một đứa bệnh tâm thần a, ông biết thừa còn gì."
Kiêu Trùng gân cổ lên chống chế:
"Nhưng mà anh hai không ở đây, tui sợ nha. Lần trước đến đòi vòng cổ cô ta còn muốn cởi đồ tui nữa kìa."
Nói nói, Kiêu Trùng bắt đầu bẹp miệng, hai mắt rưng rưng tùy thời rơi lệ.
".. Này.. móa nó, vậy cũng được sao?"
Tương Liễu há to miệng, tiếp theo lại hận sắt không thành thép:
"Rốt cuộc ông với nó ai mới là yêu quái hả? Tốt xấu gì ông cũng là Sơn Thần núi Bình Phùng mà, chẳng lẽ còn thật để một ả đàn bà nhân loại cưỡng?"
Mặt Kiêu Trùng đỏ bừng, lắp bắp:
".. Nhưng, nhưng sức của cô ta rất lớn."
Tương Liễu: "..."
Hắn thình một cái đứng phắt dậy, sau đó lại ngồi về:
"Vậy ông tính sao đây? Hay là đánh thức anh ông dậy đi. Anh của ông chắc chắn có thể xử lý được con ả đó."
Kiêu Trùng run run, giọng nói càng nhỏ:
"Tui không dám nói với anh hai."
Thế nhân đều cho rằng Kiêu Trùng là một người có hai đầu, nhưng trên thực tế chỉ có người gần gũi với Kiêu Trùng mới biết, Kiêu Trùng thật ra là một cặp song sinh dính liền. Người anh gọi là "Kiêu", em trai gọi là "Trùng", hai người nhất thể song hồn, tình cảm rất tốt, đối ngoại đều tự xưng là Kiêu Trùng.
Dần dà, truyền thuyết liền lầm tưởng rằng Kiêu Trùng chỉ là một người.
Anh trai Kiêu tính cách mạnh mẽ bá đạo, mưu kế chồng chất, em trai Trùng lại rất mềm yếu. Lúc đối mặt người ngoài, phần lớn là anh trai Kiêu ra mặt, Trùng bình thường thích yên tĩnh.
Ví dụ như, công viên Sơn Hải trên thực tế là Kiêu chu toàn các mặt sáng tạo nên. Kiêu phụ trách tất cả các công việc kinh doanh trong công viên, mà Trùng lại thích làm nhân viên công tác trong khu Vại mật ong của Kiêu Trùng hơn.
Mặc đồ thú bông vào, nhìn các du khách chơi trò chơi, Trùng có thể xem cả ngày không biết chán.
Vốn dĩ sinh hoạt đang rất yên bình tốt đẹp, đó là trước khi Kiêu Trùng bị cô gái nhất định phải gả cho hắn quấn lấy.
Việc này phải kể ngược lại từ mười năm trước.
Kiêu Trùng vốn là Sơn Thần núi Bình Phùng, thời đại phát triển, nhân loại dưới chân núi không còn thờ phụng hiến tế Sơn Thần nữa. Chán đến chết, hai anh em đơn giản rời khỏi núi Bình Phùng du lịch khắp nơi, sau đó mới định cư tại Giang Thành.
Nghiêm túc tính lên, họ đã rất nhiều năm không về quê, bỗng nhiên nhớ nhà, hai anh em quyết định về núi thăm lại chốn xưa.
Nhưng ai biết về không đúng dịp, vừa vặn đụng phải người dân trong thôn làng dưới chân núi Bình Phùng muốn gả một cô gái trẻ cho Động Thần.
Cô gái đó chỉ mới mười sáu tuổi, mặc váy cưới đội kim quan, đúng vào tuổi trăng tròn xinh đẹp nhất, lại bị thôn dân đưa đi "lạc động" [1], làm cô dâu mới của Động Thần.
Thứ gọi là Động Thần, thật ra chỉ là ngụy thần do những nhân loại mê tín trước đây bịa đặt ra.
Họ cho rằng trong sơn động có Động Thần, cô gái trẻ nào đi ngang qua sơn động lọt vào mắt xanh của Động Thần được gọi là lạc động, còn bản thân cô gái đó có một tên khác là hoa rơi động nữ.
Đa phần hoa rơi động nữ tuổi nằm trong khoảng từ mười sáu đến hai mươi bốn, đều là gái còn trinh, tính cách an tĩnh. Sắc mặt sáng như hoa đào, đôi mắt lấp lánh tựa sao trời, trong thân thể tản ra mùi hương mê người. Những cô gái ấy không lây dính khói lửa nhân gian, không kết hôn sinh con, chỉ mỗi ngày ở trong nhà dọn dẹp vẩy nước quét sân, tự mình trang điểm thật xinh đẹp, toàn tâm toàn ý ngóng trông ngày lành Động Thần tới cưới mình về.
Còn người nhà của hoa rơi động nữ, vào ngày kết hôn, sẽ mặc mũ phượng áo choàng vai vào cho cô dâu, chuẩn bị của hồi môn, ồn ã náo nhiệt mà đưa hoa rơi động nữ vào trong động, gả cho Động Thần.
Sau ngày xuất giá, hoa rơi động nữ sẽ cùng ăn cùng ở với Động Thần, bình thường chỉ từ hai đến năm năm liền hương tiêu ngọc vẫn trong động.
Thân là Sơn Thần núi Bình Phùng, Kiêu Trùng đương nhiên biết Động Thần chỉ là cách nói vô căn cứ, hai anh em không muốn núi Bình Phùng bị nhiễm máu tươi của người uổng mạng, mới dùng một pháp thuật nhỏ làm thôn dân đưa cô gái nọ về nhà.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng hai người đều không ngờ tới, cái gọi là 'gả cho Động Thần' không phải thôn dân mê tín làm ra, mà là chính cô gái nọ cố chấp nhất định phải gả cho Động Thần.
Cô gái ấy tên là Phương Thu Thủy, sau khi được người dân đưa về lại thôn, tin chắc rằng là do tuổi của mình quá nhỏ nên Động Thần mới không chịu thu, chờ lớn hơn một chút, Động Thần sẽ cưỡi một chú ngựa trắng tới cưới cô. Hơn nữa lúc ấy cũng không biết cô ta làm thế nào mà lại thấy được Kiêu Trùng ẩn nấp trong bóng tối, nhận định đó chính là vị thần tương lai đến đưa mình về dinh.
Trở về thôn, cô ta không hề nói chuyện với bất kỳ một người nào có giới tính nam trừ người nhà, cả ngày tự xưng mình là phu nhân Sơn Thần.
Kiêu Trùng chỉ thuận tay cứu người, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Hai anh em ngẩn ngơ trong núi mất mấy năm, sau đó anh trai Kiêu thấy các tiểu yêu quái trong núi sinh hoạt quá khó khăn, bắt đầu hình thành ý tưởng gây dựng sự nghiệp. Họ quay lại Giang Thành, chuyên tâm chuẩn bị những công việc cần thiết để mở công viên Sơn Hải. Rốt cuộc đến ngày công viên đi vào hoạt động, Kiêu lại tận dụng phương thức marketing tự học quạt gió thêm củi làm danh tiếng của công viên Sơn Hải nâng cao thêm một bước.
Sau khi công viên Sơn Hải nổi tiếng, hai người họ bắt đầu kiếm lời. Kiêu tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để tách rời thần hồn – hắn muốn em trai có thể tự do sinh hoạt, không cần bị bắt đi theo mình xử lý những mối quan hệ làm ăn phức tạp hay sự vụ phiền phức trong công viên.
Vì thế, hai tháng trước, hai anh em lại quay về núi Bình Phùng.
Kiêu thử rút thần hồn ra khỏi cơ thể, đưa vào thần mộc mình tĩnh tâm đào tạo, nhưng quá trình dung hợp không mấy thuận lợi, Kiêu còn bị thương, không thể không phong bế thần thức tĩnh dưỡng.
Còn em trai Trùng lại vô tình gặp được Phương Thu Thủy trên đường xuống núi.
Phương Thu Thủy liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là vị thần năm đó, cô ta đương nhiên cho rằng Động Thần muốn tới cưới mình, vừa bắt chuyện vừa dẫn người xuống núi, ngay sau đó liền bảo người nhà bắt đầu thu xếp làm đám cưới.
Gia đình cô ta đơn giản cho rằng cô ta rốt cuộc bình thường trở lại, muốn kết hôn, tự nhiên vui vẻ giúp cô ta chuẩn bị.
Kiêu Trùng mãi sau mới nhận ra, bị cô ta hù dọa, sợ đến hoảng loạn trốn chạy.
Nhưng lúc xuống núi cậu đã bị Phương Thu Thủy dụ dỗ nói không ít chuyện, trong lúc vội vàng rời đi còn đánh rơi vòng cổ ong mật đeo trên người, bấy giờ mới bị Phương Thu Thủy bắt được dấu vết, đuổi theo đến tận Giang Thành.
Hôm nay thật ra không phải lần đầu tiên Phương Thu Thủy đến tìm cậu, cộng hết tất cả lại, đây đã là lần thứ tư.
Tuy rằng Tương Liễu nói một ả đàn bà nhân loại không có gì đáng sợ, nhưng lúc Kiêu Trùng đối mặt cô ta, cậu vẫn cảm thấy cô ta rất.. khủng bố.
Thấy Kiêu Trùng e dè rụt vào trong góc, Tương Liễu thật sự không có kiên nhẫn dùng lời nói động viên cậu, bước tới nhấc cây nấm tối tăm nào đó lên quơ quơ, thô bạo mà vỗ vỗ một cái đầu khác, lớn tiếng hô:
"Ông còn không chịu tỉnh, em trai ông sắp bị một ả nhân loại ăn mất kìa!"
Hắn không chút khách khí mà vỗ bạch bạch lên mặt Kiêu vài bàn tay, mãi đến khi đem làn da trắng nõn vỗ đỏ.
Trùng đã sắp khóc, bĩu môi:
"Ông đừng đánh anh ấy, anh ấy bị thương."
Tương Liễu xì một tiếng, bất mãn:
"Dù tui có lấy cái đuôi chụp ổng, ổng cũng không rụng sợi lông nào đâu mà sợ."
Nói xong lại bạch bạch vỗ thêm mấy lần.
Kiêu đang ngủ say chợt run run lông mi chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là nghiêng đầu nhìn em trai bẹp miệng rơi nước mắt, hỏi:
"Khóc cái gì?"
Tiếp đó mới quay đầu, giơ tay sờ sờ mặt mình, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Tương Liễu:
"Ông đánh?"
Tương Liễu cười hè hè, xoa xoa tay:
"Ông đừng trách tui a, em ông bị một ả nhân loại khi dễ đến tận nhà, còn không dám nói với ông, tui không nỡ nên mới muốn đánh tỉnh ông nha."
Hai anh em nhất thể song hồn, Kiêu chiếm cứ vị thế chủ đạo tuyệt đối, Trùng cũng không phản kháng anh trai, bởi vậy Kiêu dễ dàng đọc được ký ức của em mình.
Sau khi xem xong, sắc mặt hắn rõ ràng âm trầm hẳn.
Hắn nhìn về phía em trai đang khóc đáng thương vô cùng, ngữ khí có chút nghiêm khắc:
"Vì sao không nói với anh?"
Trùng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:
"Anh hai đang dưỡng thương, em muốn tự mình giải quyết."
Kiêu nhíu mày:
"Anh bị thương không nặng." – Nói xong hắn mới thở dài một hơi – "Tính cách em như vậy, chờ sau này thần hồn hai ta tách ra, bảo anh làm sao yên tâm để em tự sống một mình?"
Miệng Trùng mấp máy muốn nói gì đó, lại rốt cuộc không nói nên lời, buồn bực cúi đầu.
Kiêu lên tiếng:
"Tìm Phương Thu Thủy, phải lấy vòng cổ về trước đã."
Chiếc vòng cổ kia là Kiêu dùng núi đá chi tinh tự mình tạo hình vào dịp họ đầy một ngàn tuổi, đối với hai anh em mà nói, ý nghĩa của chiếc vòng cực kỳ quan trọng.
Nghe vậy, Trùng rốt cuộc phấn chấn một chút, nặng nề gật đầu:
"Ừm! Phải lấy lại được vòng cổ!"
* * *
TIỂU KỊCH TRƯỜNG
Trùng nhát gan: Hoa rơi động nữ thật đáng sợ QAQ
Lam đói bụng: Đó là cái gì? Có thể ăn sao?
* * *
Long Long và Kiêu hẳn là rất có tiếng nói chung
Đều là người dưỡng tể cả
* * *
[1] Lạc động: Rơi vào trong động, 'lạc' nghĩa là bỏ xuống, rơi xuống
May mắn Ứng Kiệu lấy được vé V. I. P, họ đưa vé ra xong, nhân viên công tác mới đưa họ đến đầu hàng lối vào ưu tiên.
Trò chơi này quá mức mạo hiểm, Toan Nghê không thể đi lên, cậu nhóc bực bội meo một tiếng, đồng tử kim hoàng đều dựng thẳng thành sợi chỉ.
Khương Lam vừa an ủi vừa không kiềm được nụ cười, cậu cật lực nhịn cười trấn an em trai:
"Chờ khi nào em hóa hình được, bọn mình lại đến chơi cái này."
Toan Nghê nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tạm thời chấp nhận.
Nhóc nâng móng vuốt nhỏ lên muốn vỗ tay thề hứa với Khương Lam. Lòng bàn tay Khương Lam dán lên đệm thịt mềm mại trên móng vuốt, lại xoa cái đầu nhỏ lông xù của cậu nhóc một phen, nói:
"Ít chơi game lại, tu luyện nhiều vào, chờ hóa hình được thì cái gì cũng có thể chơi."
Toan Nghê ra vẻ mà ngồi thẳng người, meo một tiếng xem như đồng ý.
Cậu nhóc tin tưởng chiếc bánh nướng trong ảo tưởng mà Khương Lam hứa hẹn không chút nghi ngờ.
Tuy rằng không biết khi nào mới có thể hóa hình được.
Toan Nghê không chơi, Trương Thiên Hành cũng ở lại chờ đợi. Hắn rối rắm mà nhìn Toan Nghê, rốt cuộc mở miệng khuyên:
"Cũng không cần gấp gáp hóa hình như vậy làm gì."
Toan Nghê nghi hoặc quay đầu nhìn:
"Meo?"
Gương mặt lạnh lùng của Trương Thiên Hành một giây vỡ ra:
"Nhóc thế này cũng rất tốt rồi."
Xem lỗ tai nhỏ này, xem thịt lót mềm này, xem cái đuôi bé này, đáng yêu biết bao nhiêu.
Muốn hút.
Khương Lam, Tiêu Đồ và Ứng Kiệu cùng nhau ngồi lên thuyền nhỏ, đè xuống gậy thắng, cột kỹ đai an toàn, kiểm tra xong xuôi, trục quay Tương Liễu bắt đầu theo thứ tự chuyển động..
Giữa không trung truyền đến tiếng thét tê tâm liệt phế, trong phòng điều khiển, Tương Liễu đang phụ trách thao tác trục quay cũng cùng cười rộ lên, hắn hưởng thụ mà nheo nheo hai mắt, cảm thụ nỗi sợ hãi cuồn cuộn không ngừng phát ra từ các du khách.
Trong một góc phòng điều khiển, Kiêu Trùng ngồi xổm cuộn mình như một cái nấm nhỏ, nét mặt uể oải tối tăm, đỉnh đầu dường như có một đám mây đen bám theo, có thể đổ mưa bất kỳ lúc nào.
Tương Liễu hưởng thụ xong nỗi sợ, mới rốt cuộc rảnh tay quay lại nói chuyện với cây nấm đáng thương này:
"Cuối cùng ông muốn thế nào mới được?"
Kiêu Trùng tủi tủi thân thân đáp:
"Tui muốn lấy vòng cổ về, đó là anh hai tặng tui mà."
Tương Liễu bực bội cào cào tóc, lộ ra vẻ mặt hung ác:
"Tui bảo để tui dẫn ông tới cửa cướp về ông không chịu. Chẳng lẽ ông còn trông cậy vào con bé đó tự mình trả lại cho ông? Nó là một đứa bệnh tâm thần a, ông biết thừa còn gì."
Kiêu Trùng gân cổ lên chống chế:
"Nhưng mà anh hai không ở đây, tui sợ nha. Lần trước đến đòi vòng cổ cô ta còn muốn cởi đồ tui nữa kìa."
Nói nói, Kiêu Trùng bắt đầu bẹp miệng, hai mắt rưng rưng tùy thời rơi lệ.
".. Này.. móa nó, vậy cũng được sao?"
Tương Liễu há to miệng, tiếp theo lại hận sắt không thành thép:
"Rốt cuộc ông với nó ai mới là yêu quái hả? Tốt xấu gì ông cũng là Sơn Thần núi Bình Phùng mà, chẳng lẽ còn thật để một ả đàn bà nhân loại cưỡng?"
Mặt Kiêu Trùng đỏ bừng, lắp bắp:
".. Nhưng, nhưng sức của cô ta rất lớn."
Tương Liễu: "..."
Hắn thình một cái đứng phắt dậy, sau đó lại ngồi về:
"Vậy ông tính sao đây? Hay là đánh thức anh ông dậy đi. Anh của ông chắc chắn có thể xử lý được con ả đó."
Kiêu Trùng run run, giọng nói càng nhỏ:
"Tui không dám nói với anh hai."
Thế nhân đều cho rằng Kiêu Trùng là một người có hai đầu, nhưng trên thực tế chỉ có người gần gũi với Kiêu Trùng mới biết, Kiêu Trùng thật ra là một cặp song sinh dính liền. Người anh gọi là "Kiêu", em trai gọi là "Trùng", hai người nhất thể song hồn, tình cảm rất tốt, đối ngoại đều tự xưng là Kiêu Trùng.
Dần dà, truyền thuyết liền lầm tưởng rằng Kiêu Trùng chỉ là một người.
Anh trai Kiêu tính cách mạnh mẽ bá đạo, mưu kế chồng chất, em trai Trùng lại rất mềm yếu. Lúc đối mặt người ngoài, phần lớn là anh trai Kiêu ra mặt, Trùng bình thường thích yên tĩnh.
Ví dụ như, công viên Sơn Hải trên thực tế là Kiêu chu toàn các mặt sáng tạo nên. Kiêu phụ trách tất cả các công việc kinh doanh trong công viên, mà Trùng lại thích làm nhân viên công tác trong khu Vại mật ong của Kiêu Trùng hơn.
Mặc đồ thú bông vào, nhìn các du khách chơi trò chơi, Trùng có thể xem cả ngày không biết chán.
Vốn dĩ sinh hoạt đang rất yên bình tốt đẹp, đó là trước khi Kiêu Trùng bị cô gái nhất định phải gả cho hắn quấn lấy.
Việc này phải kể ngược lại từ mười năm trước.
Kiêu Trùng vốn là Sơn Thần núi Bình Phùng, thời đại phát triển, nhân loại dưới chân núi không còn thờ phụng hiến tế Sơn Thần nữa. Chán đến chết, hai anh em đơn giản rời khỏi núi Bình Phùng du lịch khắp nơi, sau đó mới định cư tại Giang Thành.
Nghiêm túc tính lên, họ đã rất nhiều năm không về quê, bỗng nhiên nhớ nhà, hai anh em quyết định về núi thăm lại chốn xưa.
Nhưng ai biết về không đúng dịp, vừa vặn đụng phải người dân trong thôn làng dưới chân núi Bình Phùng muốn gả một cô gái trẻ cho Động Thần.
Cô gái đó chỉ mới mười sáu tuổi, mặc váy cưới đội kim quan, đúng vào tuổi trăng tròn xinh đẹp nhất, lại bị thôn dân đưa đi "lạc động" [1], làm cô dâu mới của Động Thần.
Thứ gọi là Động Thần, thật ra chỉ là ngụy thần do những nhân loại mê tín trước đây bịa đặt ra.
Họ cho rằng trong sơn động có Động Thần, cô gái trẻ nào đi ngang qua sơn động lọt vào mắt xanh của Động Thần được gọi là lạc động, còn bản thân cô gái đó có một tên khác là hoa rơi động nữ.
Đa phần hoa rơi động nữ tuổi nằm trong khoảng từ mười sáu đến hai mươi bốn, đều là gái còn trinh, tính cách an tĩnh. Sắc mặt sáng như hoa đào, đôi mắt lấp lánh tựa sao trời, trong thân thể tản ra mùi hương mê người. Những cô gái ấy không lây dính khói lửa nhân gian, không kết hôn sinh con, chỉ mỗi ngày ở trong nhà dọn dẹp vẩy nước quét sân, tự mình trang điểm thật xinh đẹp, toàn tâm toàn ý ngóng trông ngày lành Động Thần tới cưới mình về.
Còn người nhà của hoa rơi động nữ, vào ngày kết hôn, sẽ mặc mũ phượng áo choàng vai vào cho cô dâu, chuẩn bị của hồi môn, ồn ã náo nhiệt mà đưa hoa rơi động nữ vào trong động, gả cho Động Thần.
Sau ngày xuất giá, hoa rơi động nữ sẽ cùng ăn cùng ở với Động Thần, bình thường chỉ từ hai đến năm năm liền hương tiêu ngọc vẫn trong động.
Thân là Sơn Thần núi Bình Phùng, Kiêu Trùng đương nhiên biết Động Thần chỉ là cách nói vô căn cứ, hai anh em không muốn núi Bình Phùng bị nhiễm máu tươi của người uổng mạng, mới dùng một pháp thuật nhỏ làm thôn dân đưa cô gái nọ về nhà.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng hai người đều không ngờ tới, cái gọi là 'gả cho Động Thần' không phải thôn dân mê tín làm ra, mà là chính cô gái nọ cố chấp nhất định phải gả cho Động Thần.
Cô gái ấy tên là Phương Thu Thủy, sau khi được người dân đưa về lại thôn, tin chắc rằng là do tuổi của mình quá nhỏ nên Động Thần mới không chịu thu, chờ lớn hơn một chút, Động Thần sẽ cưỡi một chú ngựa trắng tới cưới cô. Hơn nữa lúc ấy cũng không biết cô ta làm thế nào mà lại thấy được Kiêu Trùng ẩn nấp trong bóng tối, nhận định đó chính là vị thần tương lai đến đưa mình về dinh.
Trở về thôn, cô ta không hề nói chuyện với bất kỳ một người nào có giới tính nam trừ người nhà, cả ngày tự xưng mình là phu nhân Sơn Thần.
Kiêu Trùng chỉ thuận tay cứu người, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Hai anh em ngẩn ngơ trong núi mất mấy năm, sau đó anh trai Kiêu thấy các tiểu yêu quái trong núi sinh hoạt quá khó khăn, bắt đầu hình thành ý tưởng gây dựng sự nghiệp. Họ quay lại Giang Thành, chuyên tâm chuẩn bị những công việc cần thiết để mở công viên Sơn Hải. Rốt cuộc đến ngày công viên đi vào hoạt động, Kiêu lại tận dụng phương thức marketing tự học quạt gió thêm củi làm danh tiếng của công viên Sơn Hải nâng cao thêm một bước.
Sau khi công viên Sơn Hải nổi tiếng, hai người họ bắt đầu kiếm lời. Kiêu tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để tách rời thần hồn – hắn muốn em trai có thể tự do sinh hoạt, không cần bị bắt đi theo mình xử lý những mối quan hệ làm ăn phức tạp hay sự vụ phiền phức trong công viên.
Vì thế, hai tháng trước, hai anh em lại quay về núi Bình Phùng.
Kiêu thử rút thần hồn ra khỏi cơ thể, đưa vào thần mộc mình tĩnh tâm đào tạo, nhưng quá trình dung hợp không mấy thuận lợi, Kiêu còn bị thương, không thể không phong bế thần thức tĩnh dưỡng.
Còn em trai Trùng lại vô tình gặp được Phương Thu Thủy trên đường xuống núi.
Phương Thu Thủy liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là vị thần năm đó, cô ta đương nhiên cho rằng Động Thần muốn tới cưới mình, vừa bắt chuyện vừa dẫn người xuống núi, ngay sau đó liền bảo người nhà bắt đầu thu xếp làm đám cưới.
Gia đình cô ta đơn giản cho rằng cô ta rốt cuộc bình thường trở lại, muốn kết hôn, tự nhiên vui vẻ giúp cô ta chuẩn bị.
Kiêu Trùng mãi sau mới nhận ra, bị cô ta hù dọa, sợ đến hoảng loạn trốn chạy.
Nhưng lúc xuống núi cậu đã bị Phương Thu Thủy dụ dỗ nói không ít chuyện, trong lúc vội vàng rời đi còn đánh rơi vòng cổ ong mật đeo trên người, bấy giờ mới bị Phương Thu Thủy bắt được dấu vết, đuổi theo đến tận Giang Thành.
Hôm nay thật ra không phải lần đầu tiên Phương Thu Thủy đến tìm cậu, cộng hết tất cả lại, đây đã là lần thứ tư.
Tuy rằng Tương Liễu nói một ả đàn bà nhân loại không có gì đáng sợ, nhưng lúc Kiêu Trùng đối mặt cô ta, cậu vẫn cảm thấy cô ta rất.. khủng bố.
Thấy Kiêu Trùng e dè rụt vào trong góc, Tương Liễu thật sự không có kiên nhẫn dùng lời nói động viên cậu, bước tới nhấc cây nấm tối tăm nào đó lên quơ quơ, thô bạo mà vỗ vỗ một cái đầu khác, lớn tiếng hô:
"Ông còn không chịu tỉnh, em trai ông sắp bị một ả nhân loại ăn mất kìa!"
Hắn không chút khách khí mà vỗ bạch bạch lên mặt Kiêu vài bàn tay, mãi đến khi đem làn da trắng nõn vỗ đỏ.
Trùng đã sắp khóc, bĩu môi:
"Ông đừng đánh anh ấy, anh ấy bị thương."
Tương Liễu xì một tiếng, bất mãn:
"Dù tui có lấy cái đuôi chụp ổng, ổng cũng không rụng sợi lông nào đâu mà sợ."
Nói xong lại bạch bạch vỗ thêm mấy lần.
Kiêu đang ngủ say chợt run run lông mi chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là nghiêng đầu nhìn em trai bẹp miệng rơi nước mắt, hỏi:
"Khóc cái gì?"
Tiếp đó mới quay đầu, giơ tay sờ sờ mặt mình, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Tương Liễu:
"Ông đánh?"
Tương Liễu cười hè hè, xoa xoa tay:
"Ông đừng trách tui a, em ông bị một ả nhân loại khi dễ đến tận nhà, còn không dám nói với ông, tui không nỡ nên mới muốn đánh tỉnh ông nha."
Hai anh em nhất thể song hồn, Kiêu chiếm cứ vị thế chủ đạo tuyệt đối, Trùng cũng không phản kháng anh trai, bởi vậy Kiêu dễ dàng đọc được ký ức của em mình.
Sau khi xem xong, sắc mặt hắn rõ ràng âm trầm hẳn.
Hắn nhìn về phía em trai đang khóc đáng thương vô cùng, ngữ khí có chút nghiêm khắc:
"Vì sao không nói với anh?"
Trùng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:
"Anh hai đang dưỡng thương, em muốn tự mình giải quyết."
Kiêu nhíu mày:
"Anh bị thương không nặng." – Nói xong hắn mới thở dài một hơi – "Tính cách em như vậy, chờ sau này thần hồn hai ta tách ra, bảo anh làm sao yên tâm để em tự sống một mình?"
Miệng Trùng mấp máy muốn nói gì đó, lại rốt cuộc không nói nên lời, buồn bực cúi đầu.
Kiêu lên tiếng:
"Tìm Phương Thu Thủy, phải lấy vòng cổ về trước đã."
Chiếc vòng cổ kia là Kiêu dùng núi đá chi tinh tự mình tạo hình vào dịp họ đầy một ngàn tuổi, đối với hai anh em mà nói, ý nghĩa của chiếc vòng cực kỳ quan trọng.
Nghe vậy, Trùng rốt cuộc phấn chấn một chút, nặng nề gật đầu:
"Ừm! Phải lấy lại được vòng cổ!"
* * *
TIỂU KỊCH TRƯỜNG
Trùng nhát gan: Hoa rơi động nữ thật đáng sợ QAQ
Lam đói bụng: Đó là cái gì? Có thể ăn sao?
* * *
Long Long và Kiêu hẳn là rất có tiếng nói chung


* * *
[1] Lạc động: Rơi vào trong động, 'lạc' nghĩa là bỏ xuống, rơi xuống