Đam Mỹ [Edit] Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân - Tú Sinh

Discussion in 'Đã Hoàn' started by HuỳnhAnhTử, Jul 21, 2021.

  1. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chú thích về Bệ Ngạn nằm trong #2 mục Long Cửu Tử nha

    CHƯƠNG 62: Bệ Ngạn

     
    Taidana Hitobito likes this.
  2. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  3. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  4. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  5. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  6. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  7. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  8. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  9. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Từ chương 71 đến chương 75 sẽ là chương free nhen bà con

    CHƯƠNG 70: Ba ba chạm ngọc

     
    Taidana Hitobito likes this.
  10. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương free đầu tiên nhen.

    CHƯƠNG 71: Lòng tham

    Chương 71
    Chẳng ai ngờ được, ba ba ngọc lớn đến như vậy, không chỉ có một cái, mà là một đôi.

    Trương Tử và Trịnh Vũ mỗi người cầm một con. Ba ba ngọc quá mức chói mắt, sau khi hai người chia của, Trương Tử không dám lập tức tìm người bán, chỉ lấy tro bếp che lại, chôn dưới giường trong nhà mình.

    Ban đầu gã đã tính trước, chuẩn bị chờ qua một thời gian sẽ tìm lý do từ chức ở đội vớt xác, lấy cớ đến nơi khác làm công, mang theo ba ba ngọc rời khỏi Giang Thành rồi mới tìm người bán đi, qua một hai năm lại lấy danh nghĩa làm ăn phát đạt để áo gấm về làng, ai cũng sẽ không nghi ngờ gã kiếm được tiền của phi nghĩa.

    Nhưng cố tình đám ba ba điên cuồng này lại hoàn toàn phá hỏng kế hoạch hoàn mỹ của gã.

    Sau khi biết tin Trịnh Vũ chết, gã lập tức hốt hoảng, lúc đầu gã tính toán sắp xếp bà nội xong xuôi sẽ mang ba ba ngọc đi nơi khác, chấp nhận giá thấp lấy tiền nhanh. Gã cũng không tin ba ba còn có thể đuổi theo mình đến nơi khác. Nào ngờ, chúng nó kiên trì đến mức tìm tới tận quê quán của gã.

    Lúc Khương Lam và Ứng Kiệu đến nhà Trương Tử, đám ba ba đã bắt đầu xao động.

    Chúng nó thường xuyên chụp đánh móng vuốt lên nền đất, đôi mắt đen nho nhỏ như hạt đâu xanh phát ra ánh sáng khiếp người, Quan Thủy và đội trưởng Quan đang nỗ lực trấn an chúng nó.

    Nhưng đàn ba ba rốt cuộc chỉ là động vật, thông minh đến mấy cũng hữu hạn, chúng nó chỉ hiểu một ít lời nói liên quan đến ba ba ngọc, nhiều hơn nữa lại không có cách nào tiếp thu, cũng không kiên nhẫn đi tiếp thu.

    Thời gian trôi qua quá dài, chúng nó dường như đã ý thức được Quan Thủy không thể lấy ra con ba ba ngọc thứ hai, bắt đầu kéo Trương Tử về phía bờ mương.

    Quan Thủy thử ngăn trở chúng nó như đã làm lần trước, nhưng lại bị ba ba lớn kích động cắn một cái.

    May mắn nó chỉ cảnh cáo, không nhất định cắn chết không buông.

    Vết thương trên người Trương Tử bị ngâm trong nước bùn cả ngày trời đã sưng to trắng bệch, cả người ngây ngốc, đội trưởng Quan hận sắt không thành thép mà mắng gã:

    "Con mau nghĩ kĩ lại thử xem Trịnh Vũ rốt cuộc giấu con ba ba còn lại ở nơi nào!"

    Trương Tử chỉ lặp đi lặp lại "Con không biết", "Con nghĩ không ra".

    May mắn Khương Lam đến kịp thời, đúng lúc ngăn lại Trương Tử đã sắp bị kéo đến mép bờ mương.

    Cậu ngồi xổm xuống, tới gần con ba ba lớn nhất dẫn đầu, thử giao lưu với chúng nó. Ba ba dẫn đầu giương cao phần đầu nhòn nhọn của mình tới gần cậu, ngửi ngửi xác nhận gì đó.

    Bàn tay Khương Lam đưa đến gần sát nó, cẩn thận phóng ra một chút hơi thở và uy áp của long tử. Lúc làm những việc này, cậu còn chột dạ mà căng cả người ra quan sát Ứng Kiệu, sợ bị anh phát hiện.

    Cũng may Ứng Kiệu không lộ ra điểm gì khác thường.

    Thấy ba ba dẫn đầu lộ ra một tia thân cận và thần phục, cậu trực tiếp dùng ý niệm của mình truyền lời đến cho ba ba bằng ngôn ngữ đơn giản nhất.

    Ba ba dẫn đầu nghe hiểu, ném Trương Tử vào ruộng lúa.

    Trương Tử vốn đang tê dại thấy thế lập tức tỉnh hồn muốn bò dậy chạy đi, lại bị Khương Lam mặt mày lạnh nhạt đè xuống.

    Sắc mặt cậu lạnh như băng:

    "Tốt nhất anh phải giải thích chuyện này cho rõ ràng, các anh lấy ba ba ngọc bằng cách nào, con ba ba còn lại của Trịnh Vũ giấu ở đâu.. bằng không, hôm nay tôi có thể làm ba ba tha cho anh, nhưng ngày mai, ngày mốt, không có tôi, chúng nó vẫn sẽ tiếp tục tìm đến anh."

    Trương Tử co rúm cả người, rụt vai lại:

    "Tôi, tôi thật sự không biết Trịnh Vũ giấu ở chỗ nào.."

    "Hai người các anh cùng chia của, Trịnh Vũ chẳng lẽ một câu cũng không nói với anh sao?" – Khương Lam nhìn chằm chằm đầy soi mói vào Trương Tử, đôi mắt đen nhánh phảng phất nhìn thấu bản chất nhân tâm – "Hơn nữa, Trịnh Vũ đã chết, chẳng lẽ anh không nghĩ tới chuyện nuốt luôn phần của anh ta vào bụng?"

    Ánh mắt Trương Tử hoảng hốt, lại thấy được nụ cười như có như không hiểu rõ tất cả trên mặt Khương Lam, rốt cuộc chịu thua:

    "Thứ đó, giấu trong phòng thuê bên ngoài của nó."

    Gã báo ra một địa chỉ:

    "Tôi không biết Trịnh Vũ đã dời đi chưa. Trịnh Vũ nóng vội, vẫn luôn muốn đem ba ba bán trao tay sớm một chút."

    Khương Lam nhìn Quan Thủy, nói:

    "Anh đến đó trước xem xem, nếu không vào được phòng thuê cứ tìm Vương Thanh."

    Quan Thủy và Vương Thanh quen biết đã lâu, làm việc phối hợp tiện hơn rất nhiều.

    Quan Thủy đồng ý, lập tức quay đi lái xe đến phòng thuê.

    "Lại nói một chút xem, các anh lấy được ba ba ngọc như thế nào?"

    Khương Lam buông tay ra, cứ thế ngồi xổm ở mép bờ ruộng, rũ mắt lạnh lùng nhìn Trương Tử đang nằm bên trong giãy giụa.

    Lực chú ý của cậu đều đặt lên người Trương Tử, không hề chú ý tới ánh mắt Ứng Kiệu cũng không sai một phân mà tập trung vào cậu.

    Ngày thường Khương Lam biểu hiện như một viên kẹo sữa mềm mại ngọt ngào, vô hại lại dụ dỗ người khác đến nhấm nháp. Nhưng lúc này cậu tùy ý ngồi xổm bên bờ ruộng, từ trên cao nhìn xuống Trương Tử, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo nhè nhẹ, lại mơ hồ ẩn giấu khí chất sắc bén như lưỡi đao ngày thường không nhìn thấy.

    Ứng Kiệu tham lam quan sát cậu, phát hiện tiểu yêu quái thế này càng thêm mê người hơn so với bình thường.

    Anh bí ẩn liếm liếm môi.

    Khương Lam vẫn đang thẩm vấn Trương Tử, trước nay cậu vốn đối xử thân hòa với nhân loại, nhưng Trương Tử hẳn có thể được xếp vào top ba thể loại cậu ghét nhất, cho nên thái độ Khương Lam cũng càng thêm ác liệt.

    Trương Tử ấp a ấp úng, còn muốn giấu giếm sự tình, nhưng đối diện ánh nhìn lạnh lẽo của cậu, cho dù không muốn, cũng chỉ có thể một năm một mười kể rõ.

    Việc phát hiện ba ba ngọc hoàn toàn là tình cờ.

    Hơn nửa tháng trước, gã và Trịnh Vũ gộp nhóm đi vớt một thi thể nữ trong sông, một chân của cô gái nọ bị cỏ rêu cuốn lấy, Trịnh Vũ phải mang theo công cụ xuống nước cắt đứt cỏ rêu. Hôm ấy không biết nên gọi là họ xui xẻo hay may mắn. Buổi sáng họ uống không ít rượu, lúc xuống nước lại không chú ý sức gió và dòng nước, kết quả gặp sự cố, Trịnh Vũ lại là người sơ ý, bị cỏ nước cuốn lấy chân vịt, thiếu chút nữa chết chìm.

    Trương Tử ở trên thuyền chờ, tự nhiên không phát hiện ra vấn đề gì. Đây đều là Trịnh Vũ kể lại sau đó.

    Lúc ấy Trịnh Vũ cho rằng chính mình sẽ chết, kết quả một con ba ba lớn bỗng nhiên từ trong hang đá ngầm dưới sông chui ra cứu hắn. Ba ba cắn đứt cỏ nước cuốn lấy hắn, hắn kiệt sức, ba ba còn đẩy hắn từ đáy sông lên khỏi mặt nước.

    Hai người nghĩ lại tình cảnh này mà rét run, lại cảm thấy một con ba ba lớn như vậy biết cứu người, nói không chừng nó đã thành tinh. Ban đầu họ chỉ ôm cảm kích muốn tạ ơn con ba ba kia.

    Trương Tử xuống nước đem thi thể lên trên, sau đó mới cầm gà trống đã giết sẵn lặn xuống, dựa theo lời Trịnh Vũ tìm vị trí của hang đá ngầm. Vốn muốn đem con gà trống kia cột vào đá ngầm làm quà cám ơn, cố tình mắt Trương Tử quá tốt, gã nhìn thoáng qua cửa động, bắt gặp nửa con ba ba ngọc lộ ra ngoài.

    Sau khi lên thuyền, gã kể lại việc này cho Trịnh Vũ, hắn bắt đầu nổi lên ý xấu.

    Trịnh Vũ còn nghèo hơn cả Trương Tử, hắn thích một streamer trên mạng, mỗi tháng tiền lương trên cơ bản đều trở thành tiền thưởng của đối phương, đôi khi muốn ăn cơm còn phải dựa vào đồng đội tiếp tế. Trương Tử vốn đang nghĩ mình hoa mắt, nhưng Trịnh Vũ lại cảm thấy động đá ngầm mà ba ba tinh từng ở chắc chắn có bảo bối gì đó, lập tức nổi lên tâm tư không nên có.

    Trương Tử cũng bị hắn thuyết phục.

    Hôm sau hai người thừa dịp ra ngoài làm việc, lặng lẽ quay lại động đá ngầm, Trương Tử bơi rất giỏi, gã mang theo trang bị lặn xuống đáy sông, không chút cố sức mà tìm được ba ba ngọc giấu trong hang đá.

    Ba ba ngọc to bằng quả bóng rổ, hơn nữa còn là một đôi.

    Càng thêm may mắn chính là, con ba ba lớn hôm trước không ở trong hang, chỉ có vài con ba ba nhỏ lớn bằng nắm tay. Trương Tử ôm ba ba ngọc bơi lên bờ, chia cho Trịnh Vũ một con, bắt đầu giấc mơ phất nhanh.

    "Ba ba nhỏ thì sao?" – Khương Lam không hề bỏ qua chi tiết bị Trương Tử cố tình lấp liếm.

    Đàn ba ba lúc đầu không phẫn nộ điên cuồng như hiện giờ, chúng nó kéo cả đàn xuất hiện, còn đầy oán hận mà giết chết Trịnh Vũ tàn nhẫn dường ấy, hiển nhiên là bị chọc giận.

    Trương Tử nghẹn một chút, hàm hàm hồ hồ lên tiếng:

    "Thì.. thì chết mất.."

    "Chết ra sao, nói rõ ràng." – Khương Lam không kiên nhẫn mà ấn gã xuống ruộng lúa một lần nữa, không cho gã bất kỳ cơ hội lừa dối nào.

    Đàn ba ba còn ở trên ruộng đồng loạt nhìn về phía gã.

    Trương Tử giãy dụa bò dậy, khuôn mặt run rẩy:

    "Sau đó, con ba ba lớn chẳng phải cứ đuổi theo bọn tôi hoài không chịu bỏ qua sao, Trịnh Vũ nghi ngờ nó muốn đòi lại ba ba ngọc."

    "Bọn tôi cũng là thật sự bị dọa sợ." – Ánh mắt gã đầy né tránh – "Nên.. nên mới mạo hiểm đến hang đá ngầm một lần nữa, bắt mấy con ba ba nhỏ, muốn lấy tới uy hiếp ba ba lớn.."

    Ba ba nhỏ.. uy hiếp..

    Khương Lam chợt nhớ tới ngày đó Trịnh Vũ dùng lồng sắt dụ bắt ba ba, cậu còn từng nghĩ mồi trong lồng sắt là cái gì, hiện giờ rốt cuộc đã biết.

    "Hai người lấy ba ba nhỏ làm mồi, muốn bắt ba ba lớn vẫn thường bơi theo mình?"

    Trương Tử không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt gã đã chứng thực suy đoán của Khương Lam.

    Khương Lam đột nhiên cười lạnh một tiếng:

    "Đáng tiếc hai người trăm tính ngàn tính, lại không tính tới chuyện ba ba lớn không chỉ có một con mà là một đàn đúng không?"

    Chỉ cần bắt được ba ba lớn luôn bám theo họ, không chỉ lấy được ba ba ngọc mà còn có thêm ba ba lớn, một con to đến dường này có thể bán rất được giá, lại phát tài một khoản nữa.

    Đàn ba ba dường như nghe hiểu lời kể, trong mắt lóe lên bi thương, Khương Lam tức giận không thể át, chỉ lên đỉnh đầu:

    "Người đang làm, trời đang nhìn. Các người lấy oán báo ơn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ gặp báo ứng sao?"

    "Hay các người cảm thấy, chỉ giết mấy con ba ba, không xem như chuyện đại gian đại ác gì, sẽ không bị ông trời trả báo?"

    Dưới tiếng chất vấn của cậu, Trương Tử chậm rãi quay mặt đi.

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG

    Long Long: Đàn ông nghiêm túc làm việc quả nhiên càng thêm câu nhân.

    Lam tể: ?
     
    Taidana Hitobito likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...