Chương 290: Tất cả đánh chết
Lúc trước, khi Phó Bảo Vân đột nhiên tuyên bố muốn gả cho Đổng Nhược Cần, không có ít người vì thế hắt nước lạnh.
Hơn nữa năm đó lúc Phó Bảo Vân sinh con đột nhiên vấp ngã, khiến cho Đổng Mộc Lâm sinh non, người ngoài càng bàn luận là Phó Bảo Vân và Đổng Nhược Cần cấu kết trước hôn nhân.
Chuyện này cũng khiến cho Đổng Nhược Cần sinh lòng áy náy, chỉ có thể đối xử tốt với nàng gấp bội.
Lam Tiểu Vận thản nhiên nói:
- Cho dù như thế nào, đều là lựa chọn của Phó Bảo Vân, có đúng không? Hơn nữa, cháu ngược lại tò mò, năm đó nàng ta chống đỡ lấy nhiều áp lực như vậy lựa chọn gả cho cữu cữu làm thê tử, theo lý thuyết, nàng ta nên thật yêu cữu cữu mới đúng, vì sao.. Cháu thấy lại không phải như vậy? Nếu không yêu cữu, vì sao lại dưới áp lực lớn như vậy gả cho cữu làm thê tử?
Lam Tiểu Vận không nói thêm lời gì, nàng bỏ lại một câu này cũng đủ làm cho người ta mơ mơ màng màng rồi đi đến hậu viện.
Quả nhiên, Đổng Nhược Cần trầm mặc lại.
Phó Bảo Vân đối xử với hắn như thế nào, không có ai rõ ràng hơn hắn, nàng đâu không chỉ không thương hắn, vốn chính là coi thường hắn.
Nếu đã xem thương, vì sao lại gánh lấy áp lực gả cho hắn?
Đổng Nhược Cần còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bên cạnh liền truyền đến tiếng kêu lửa giận ngập trời của Phó Bảo Vân.
- Đổng Nhược Cần, ngươi là người chết sao? Nói nhiều với nữ nhân bỏ đi đó làm gì? Còn không mau kéo ta ra ngoài!
Nghe vậy, Đổng Nhược Cần có như thế mới phản ứng kịp, vội vàng bới đống gạch vỡ ra, kéo Phó Bảo Vân đang sắc mặt tái nhợt ra ngoài.
Phó Bảo Vân vừa rời khỏi đống gạch vỡ, lập tức vung một cái tát qua.
Chát một tiếng, âm thanh thanh thúy này đặc biệt rõ ràng trong viện yên tĩnh, sợ tới mức nhóm hạ nhân kia ngay cả động cũng không dám động.
- Đổng Nhược Cần, ngươi đồ phế vật, đồ vô dụng này, không thấy được bản công chúa bị người khi dễ? Ngươi còn không biết hung hăng dạy dỗ nha đầu kia một trận?
Phó Bảo Vân phẫn nộ chỉ trích Đổng Nhược Cần xong, ánh mắt lại chuyển về phía đám hạ nhân đang sợ hãi rụt rè:
- Còn các ngươi nữa, trơ mắt nhìn bản công chúa bị khi phụ sỉ nhục, càng không biết đưa tay kéo lên! Cần các ngươi còn để làm gì? Người đâu, kéo đám hạ nhân này ra ngoài đập chết hết.
Đổng Mộc Tuyết nheo mắt lại, vội vàng đi đến bên cạnh Phó Bảo Vân:
- Nương, người đừng xúc động, nếu như nương giết nhiều hạ nhân như vậy, người đời sẽ nghị luận nương như thế nào? Theo con thấy, không bằng thưởng cho mỗi người một trăm côn là được rồi.
Phó Bảo Vân có vậy mới bình ổn tinh thần lại, giọng lạnh lùng nói:
- Nể tình Tuyết nhi cầu tình, mỗi người đi lĩnh một trăm côn, về sau còn phát sinh chuyện như vậy, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!
Chúng hạ nhân run thân mình lên, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ, lấy thực lực của bọn họ, một trăm côn cũng muốn mạng của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ chẳng những không thể cầu xin tha thứ, ngược lại còn cần tạ ơn đi lĩnh phạt.
Đổng Mộc Tuyết nhếch miệng lên, quay sang phía Đổng Nhược Cần:
- Cha, cha cũng thật là, không thấy được nương bị khi phụ sỉ nhục rồi sao? Cha còn vì một câu châm ngòi của người ngoài, thiếu chút nữa hiểu lầm nương?
Đổng gia này, là thiên hạ của nàng và Đổng Mộc Lâm, Lam Tiểu Vận kia tính là gì? Một người ngoài mà thôi, còn quan trọng hơn người thân của mình?
Sắc mặt của Đổng Nhược Cần hơi ngượng ngùng:
- Bảo Vân, nàng nghe ta giải thích..
Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng:
- Giải thích, ngươi muốn giải thích cái gì? Ta chịu nhiều đau khổ gả cho ngươi dễ dàng sao? Ngươi cứ mặc kệ người ngoài khi dễ ta? Chẳng lẽ ta vì ngươi bỏ qua thân phận địa vị, kết quả còn không bằng một vài người ngoài? Sớm biết rằng ngươi là loại người như vậy, năm đó ta tuyệt đối sẽ không gánh nhiều áp lực như vậy gả cho ngươi.
- Ta.. Ta mới không có ý tứ này.
Đổng Nhược Cần trời sinh đầu gỗ ngu ngốc, tự nhiên sẽ không nói lời dễ nghe gì, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng thất vọng kia của Phó Bảo Vân, nhanh chóng như con kiến trên lửa, mồ hôi đầy đầu.
Hơn nữa năm đó lúc Phó Bảo Vân sinh con đột nhiên vấp ngã, khiến cho Đổng Mộc Lâm sinh non, người ngoài càng bàn luận là Phó Bảo Vân và Đổng Nhược Cần cấu kết trước hôn nhân.
Chuyện này cũng khiến cho Đổng Nhược Cần sinh lòng áy náy, chỉ có thể đối xử tốt với nàng gấp bội.
Lam Tiểu Vận thản nhiên nói:
- Cho dù như thế nào, đều là lựa chọn của Phó Bảo Vân, có đúng không? Hơn nữa, cháu ngược lại tò mò, năm đó nàng ta chống đỡ lấy nhiều áp lực như vậy lựa chọn gả cho cữu cữu làm thê tử, theo lý thuyết, nàng ta nên thật yêu cữu cữu mới đúng, vì sao.. Cháu thấy lại không phải như vậy? Nếu không yêu cữu, vì sao lại dưới áp lực lớn như vậy gả cho cữu làm thê tử?
Lam Tiểu Vận không nói thêm lời gì, nàng bỏ lại một câu này cũng đủ làm cho người ta mơ mơ màng màng rồi đi đến hậu viện.
Quả nhiên, Đổng Nhược Cần trầm mặc lại.
Phó Bảo Vân đối xử với hắn như thế nào, không có ai rõ ràng hơn hắn, nàng đâu không chỉ không thương hắn, vốn chính là coi thường hắn.
Nếu đã xem thương, vì sao lại gánh lấy áp lực gả cho hắn?
Đổng Nhược Cần còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bên cạnh liền truyền đến tiếng kêu lửa giận ngập trời của Phó Bảo Vân.
- Đổng Nhược Cần, ngươi là người chết sao? Nói nhiều với nữ nhân bỏ đi đó làm gì? Còn không mau kéo ta ra ngoài!
Nghe vậy, Đổng Nhược Cần có như thế mới phản ứng kịp, vội vàng bới đống gạch vỡ ra, kéo Phó Bảo Vân đang sắc mặt tái nhợt ra ngoài.
Phó Bảo Vân vừa rời khỏi đống gạch vỡ, lập tức vung một cái tát qua.
Chát một tiếng, âm thanh thanh thúy này đặc biệt rõ ràng trong viện yên tĩnh, sợ tới mức nhóm hạ nhân kia ngay cả động cũng không dám động.
- Đổng Nhược Cần, ngươi đồ phế vật, đồ vô dụng này, không thấy được bản công chúa bị người khi dễ? Ngươi còn không biết hung hăng dạy dỗ nha đầu kia một trận?
Phó Bảo Vân phẫn nộ chỉ trích Đổng Nhược Cần xong, ánh mắt lại chuyển về phía đám hạ nhân đang sợ hãi rụt rè:
- Còn các ngươi nữa, trơ mắt nhìn bản công chúa bị khi phụ sỉ nhục, càng không biết đưa tay kéo lên! Cần các ngươi còn để làm gì? Người đâu, kéo đám hạ nhân này ra ngoài đập chết hết.
Đổng Mộc Tuyết nheo mắt lại, vội vàng đi đến bên cạnh Phó Bảo Vân:
- Nương, người đừng xúc động, nếu như nương giết nhiều hạ nhân như vậy, người đời sẽ nghị luận nương như thế nào? Theo con thấy, không bằng thưởng cho mỗi người một trăm côn là được rồi.
Phó Bảo Vân có vậy mới bình ổn tinh thần lại, giọng lạnh lùng nói:
- Nể tình Tuyết nhi cầu tình, mỗi người đi lĩnh một trăm côn, về sau còn phát sinh chuyện như vậy, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!
Chúng hạ nhân run thân mình lên, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ, lấy thực lực của bọn họ, một trăm côn cũng muốn mạng của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ chẳng những không thể cầu xin tha thứ, ngược lại còn cần tạ ơn đi lĩnh phạt.
Đổng Mộc Tuyết nhếch miệng lên, quay sang phía Đổng Nhược Cần:
- Cha, cha cũng thật là, không thấy được nương bị khi phụ sỉ nhục rồi sao? Cha còn vì một câu châm ngòi của người ngoài, thiếu chút nữa hiểu lầm nương?
Đổng gia này, là thiên hạ của nàng và Đổng Mộc Lâm, Lam Tiểu Vận kia tính là gì? Một người ngoài mà thôi, còn quan trọng hơn người thân của mình?
Sắc mặt của Đổng Nhược Cần hơi ngượng ngùng:
- Bảo Vân, nàng nghe ta giải thích..
Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng:
- Giải thích, ngươi muốn giải thích cái gì? Ta chịu nhiều đau khổ gả cho ngươi dễ dàng sao? Ngươi cứ mặc kệ người ngoài khi dễ ta? Chẳng lẽ ta vì ngươi bỏ qua thân phận địa vị, kết quả còn không bằng một vài người ngoài? Sớm biết rằng ngươi là loại người như vậy, năm đó ta tuyệt đối sẽ không gánh nhiều áp lực như vậy gả cho ngươi.
- Ta.. Ta mới không có ý tứ này.
Đổng Nhược Cần trời sinh đầu gỗ ngu ngốc, tự nhiên sẽ không nói lời dễ nghe gì, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng thất vọng kia của Phó Bảo Vân, nhanh chóng như con kiến trên lửa, mồ hôi đầy đầu.