Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 127: Di Truyền Học 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Trước cổng lớn Quân Y Viện, Quan Hán Trung chậm rãi bước ra, dáng vẻ nặng nề, thần sắc u ám, thất thần.

Dường như từ xưa tới nay, gã đều không được cha mình yêu thích. Từ nhỏ đã là như vậy. Lão gia tử không thích những thói quen nhỏ đó của gã, không ưa cái dáng vẻ khúm núm, vâng vâng dạ dạ kia của gã. Nhưng mỗi lần đứng trước mặt ông, Quan Hán Trung lại không thể nào khống chế được.

Gã không muốn sợ ông, nhưng mà từ lúc gã còn bé mối quan hệ giữa hai cha con đã chẳng hề tốt đẹp.

Gã lớn lên trong tay người giúp việc do cha gã bỏ tiền thuê về. Thời gian được ở cạnh cha ít đến đáng thương. Ngay cả khi còn sống chung dưới một mái nhà, gã cũng gần như không thấy được mặt ông. Cha luôn rời nhà từ sáng sớm, đến tận nửa đêm mới về. Có khi mười ngày, nửa tháng không trở về đều là chuyện thường tình.

Càng lớn lên, khoảng cách giữa hai người lại càng xa. Từ lúc rời khỏi căn cứ đến nay, phải đến mấy năm rồi gã mới gặp lại cha mình.

Lần gần nhất gặp lão gia tử.. Hình như cũng đã bốn, năm năm về trước. Còn lần này, nếu không phải vì tình trạng sức khỏe của ông đột ngột chuyển xấu, thì thượng cấp lãnh đạo bên kia cũng sẽ không liên hệ với gã và gia đình.

Trị liệu suốt một thời gian, sức khỏe lão gia tử ngày càng suy yếu, gần như không chống đỡ nổi nữa. Lúc ấy, cấp trên mới sắp xếp đưa ông đến Quân Y Viện Kinh Thị, hy vọng có thể giành giật sự sống cho ông.

Kỳ thật, theo Quan Hán Trung, mọi chuyện đến mức này rồi thì chẳng cần phải giãy giụa thêm làm gì. Tình trạng của lão gia tử, đừng nói là Kinh Thị, ngay cả trong nước hay nước ngoài cũng chẳng có cách cứu vãn nào.

Không phải Quan Hán Trung không có lương tâm, mà là lão gia tử tuổi cũng lớn rồi, chẳng còn gì luyến tiếc. Nếu có thể buông tay rời đi một cách thanh thản, đối với ông mà nói có khi còn là một loại giải thoát. Bây giờ cứ miễn cưỡng chống đỡ, chẳng qua chỉ khiến bản thân thêm đau đớn, còn phiền lụy đến người khác.

Nếu không phải lão gia tử còn có tiền riêng và một số gia sản, Quan Hán Trung đã chẳng muốn đến Kinh Thị làm gì cho mệt xác.

Một mình gã chậm rãi rời khỏi Quân Y Viện, quay lại khách sạn gần đó nơi đã sắp xếp chỗ nghỉ từ trước.

"Thế nào rồi? Sức khỏe ba có khá hơn không? Bệnh viện Kinh Thị bên này nói sao? Ba còn chống đỡ được bao lâu nữa?"

Quan Hán Trung vừa bước chân vào cửa, còn chưa kịp thay giày đã nghe thấy vợ mình lải nhải hỏi liên tiếp vài câu.

"Còn thế nào nữa? Vẫn như cũ thôi, chắc cũng chẳng còn cố được bao lâu. Anh đang nghĩ phải tranh thủ thời gian để bảo ông già sang tên hết tài sản về tên anh, miễn cho đến lúc lúc ông ấy đi rồi, mấy thứ đó mà không giải quyết sớm thì lại phiền phức." Quan Hán Trung đáp cộc lốc, giọng chẳng mấy vui vẻ, trong lòng thì đã bắt đầu tính toán từng bước.

Người phụ nữ trong phòng nghe được lời này của Quan Hán Trung, ánh mắt sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi! Em nhớ hình như ba ở Kinh Thị có một căn tứ hợp viện đúng không? Với cả tiền tiết kiệm của ông nữa, chắc cũng không ít đâu ha?"

"Đúng là có căn tứ hợp viện, hồi nhỏ tôi có thấy giấy tờ nhà, nghe nói căn tứ hợp viện đó là của mẹ anh để lại. Còn tiền tiết kiệm thì chắc lão gia tử chẳng còn bao nhiêu. Em quên là lúc chúng ta kết hôn, lão gia tử cầm mấy vạn đưa cho chúng ta mua nhà sao? Anh đoán ông ấy cũng không còn bao lại nhiêu đâu."

Thời buổi này, công nhân lương cũng chỉ vài chục đồng một tháng. Lúc ấy, lương của Quan Chí Hoành cũng chỉ tầm một trăm đồng, một năm khoảng 1200. Chi tiêu hiều năm như vậy, lại còn bỏ ra cho vợ chồng gã mua nhà, đúng là không dư thừa được mấy.

Tuy Quan Hán Trung sợ cha, nhưng gã cũng hiểu rất rõ tính cách ông. Lão gia tử vốn không xem trọng tiền bạc, bệnh tình lần này cũng là do nhà nước chi tiền chạy chữa. Chứ nếu tự bỏ tiền túi, có khi hiện giờ lão gia tử còn không lấy ra được bao nhiêu.

Người phụ nữ nghe đến đó thì bĩu môi. Cô ta vốn có ngoại hình rất nổi bật, vóc dáng cao ráo, thậm chí còn cao hơn cả Quan Hán Trung một chút. Cặp chân dài miên man của cô ta đúng là khiến người ta phải ngoái nhìn.

Theo lý mà nói, với điều kiện của cô ta thì không nên để mắt đến người như Quan Hán Trung, vừa không đẹp trai, dáng người lại thấp, chẳng có gì nổi bật. Nhưng không cưỡng lại nổi sự thật là Quan Hán Trung người ta có tiền.

Hồi mới vào đơn vị, gã vừa thấy cô ta là bắt đầu theo đuổi tới tấp, tiêu tiền không tiếc tay. Dẫn đi ăn nhà hàng, mua đồ, tặng kính mát, thứ gì cũng vung tay không chớp mắt. Ra dáng một người đàn ông rộng rãi, nhiều tiền.

Dưới sức mạnh của đồng tiền, cô ta mới gật đầu gả cho Quan Hán Trung. Không thể không nói đúng là cô ta không nhìn nhầm. Ít nhất sau khi kết hôn, hơn mười năm trời sống rất sung sướng.

Mỗi tháng, Quan Hán Trung có tiền lương, cô ta cũng đi làm có tiền lương. Còn phía giáo sư Quan bên kia, đều đặn mỗi tháng lại gửi về nửa số lương.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Lúc đầu lão gia tử đưa tiền là muốn hỗ trợ đôi vợ chồng mới cưới một chút, sau này bọn họ có con thì vợ Quan Hán Trung liền tự động "định nghĩa" số tiền đó là chi phí lão gia tử cho để nuôi cháu.

Bằng không lão gia tử mấy năm chẳng thấy mặt, nếu không nhờ cô ta khéo dạy bảo thì bọn trẻ sao còn có thể nhớ rõ ông nội là ai chứ.

Nghĩ tới căn tứ hợp viện ở Kinh Thị, trong lòng cô ta rộn ràng không yên. Một căn nhà lớn như thế, lại ở ngay thủ đô, giá trị chắc chắn không nhỏ. Dù sao thì cũng phải vài chục vạn chứ ít gì! Mà với cô ta, mấy chục vạn là con số cả đời còn chưa từng thấy.

"Vậy chừng nào thì anh bảo ba sang tên?" Cô ta đã gấp không chờ nổi hỏi, giọng đã đầy háo hức.

"Cũng phải từ từ, chờ thêm một thời gian nữa đi. Dù sao giờ ông ấy còn đang nằm viện, sức khỏe chưa ổn, lúc này mà nói ông sang tên thì không hay. Chờ thêm thời gian nữa, lúc ông sắp không qua khỏi, anh sẽ lựa lúc thích hợp nhắc khéo chuyện này, để ông ký tên vào giấy tờ sang tên."

Người còn chưa mất, tất nhiên Quan Hán Trung không thể trắng trợn duỗi tay chia gia sản. Vẻ bề ngoài hiếu thuận, đạo đức vẫn phải giữ cho người khác xem.

Nói thật, nếu không phải sức khỏe của bố anh gặp vấn đề, Quan Hán Trung còn mong ông sống lâu trăm tuổi - bởi có như vậy gã mới có thể dựa hơi mà được lợi nhiều thêm một chút.

Quan Hán Trung hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu bản lĩnh. Công việc gã đang có là nhờ ai, bao năm qua vì sao thuận buồm xuôi gió, trong lòng gã biết rõ.

Nếu tương lai lão gia tử không còn nữa, các mối quan hệ hiện tại chắc gì còn giữ được. Cho nên, những gì có thể nắm lấy, nhất định phải nắm cho chắc tay trước khi quá muộn.

"Chắc anh chưa ăn cơm đâu nhỉ. Hồi nãy con trai với con gái còn chạy ra hỏi anh về chưa. Giờ anh về rồi, vậy cả nhà mình ra ngoài ăn cơm luôn đi." Người phụ nữ vừa nói đến chuyện ăn uống đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "À, chúng ta có thể đến căng tin bệnh viện ăn cơm không nhỉ?"

Bởi vì thân phận đặc biệt của lão gia tử, bọn họ là người nhà cũng được hưởng đãi ngộ theo. Việc ăn ở căng tin bệnh viện là một trong số những quyền lợi đó.

"Được. Em đi gọi tụi nhỏ đi, cả nhà mình qua đó ăn luôn." Quan Hán Trung miễn cưỡng gật đầu. Vừa mới về tới mà lại phải quay lại Quân Y Viện, trong lòng gã ta chẳng thấy hứng thú gì. Sớm biết vậy, thà khỏi về còn hơn.

Người phụ nữ thì không để tâm đến cảm xúc của Quan Hán Trung, vừa nghe được đi ăn miễn phí đã vui mừng chạy sang phòng bên gọi hai đứa con đi ăn cơm.

Hai đứa nhỏ nghe nói lại phải đi căng tin bệnh viện ăn cơm thì đều tỏ ra không vui.

"Mẹ, sao cứ đi ăn căng tin hoài vậy? Chúng ta không thể ra nhà hàng ăn à?" Ăn căng tin mãi cũng chán.

Mở miệng nói chuyện chính là cô con gái lớn của Quan Hán Trung, năm nay đã 16 tuổi, đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Cậu con trai nhỏ cũng là vẻ mặt không vui cau mày phụ họa: "Đúng đó mẹ, con không thích ăn ở căng tin. Canh thì lỏng như nước lọc, cơm thì ngán lắm rồi!"

"Ngán cũng phải ăn, ra ngoài ăn không phải tốn tiền sao? Nhanh lên, có chỗ ăn miễn phí thì ăn đi, người khác muốn còn không được nữa là. Hai đứa đừng chọn lựa nữa, ba tụi con đang chờ rồi đó, còn đứng đó than thở cái gì!" Người phụ nữa lải nhải răn dạy hai câu, có tiện nghi không chiếm có phải ngốc không, ăn không uống không không cần, một hai còn phải tự bỏ tiền ra sao?

Dù bọn trẻ không tình nguyện, cuối cùng vẫn bị bố mẹ lôi đi tới căng tin Quân Y Viện bên kia ăn cơm.

Trong đầu Quan Hán Trung lúc này đã tính toán sẵn, ăn xong sẽ ghé qua thăm lão gia tử một chút, làm bộ hiếu thảo, ít nhất để ông thấy được tấm lòng của con trai.

Nhưng người ngoài không hề biết rằng, lúc này ở Kinh Thị tuy ngoài mặt trông có vẻ yên bình nhưng bên trong lại đang dậy sóng ngầm.

Bởi vì thân phận đặc biệt của giáo sư Quan, ngay khi ông vừa đặt chân đến Kinh Thị, đã có không ít "bọ chó" bắt đầu rục rịch, nhiều lực lượng đã lặng lẽ phái người đến Quân Y Viện cắm chốt theo dõi.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back