Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 137: Giết người là phạm pháp 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao chúng ta lại bị bắt vậy? Cô vẫn luôn thanh tỉnh, có dò hỏi được chút tình hình gì không? Giờ chúng ta đang ở đâu? Còn ngoài kia, những người đó là loại người nào vậy?" Quan Hán Trung vừa mở miệng liền bắt đầu hỏi một loạt vấn đề.

Vừa hỏi Quan Hán Trung còn vừa nhìn ra cửa động bên kia, nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là đang sợ xanh mặt.

Lục Kiều tỏ vẻ: Tốt, đã nhìn ra, anh đúng là đang rất sợ hãi. "

Nhưng mà hắn vừa mở miệng liền hỏi nhiều vấn đề như vậy, cô nên trả lời câu nào trước cho hợp lý đây?

Suy nghĩ trong chốc lát, vừa nhắc đến chuyện bị bắt cóc, Lục Kiều lại bắt đầu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn đạp cho hắn thêm một trận."

"Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng mà tôi khuyên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì. Trước đó lúc anh hôn mê những người này đã giao thủ với người của chúng ta đến tìm cách cứu viện, kết quả anh cũng thấy rồi đó, bây giờ chúng ta vẫn còn ở đây."

Dựa theo tình hình khoa học kỹ thuật và điều kiện hiện tại, việc tìm người chẳng dễ dàng chút nào. Bây giờ cũng không giống thời đại sau này, ngã tư đường hay cửa hàng nào cũng có camera theo dõi, có thể lần ra dấu vết kẻ bắt cóc mà truy tìm. Còn hiện giờ, chẳng biết đi hướng nào, cái gì cũng không biết, vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể vậy. Loại tình huống này muốn cứu người, mức độ khó khăn thì khỏi phải nói.

Chạy trốn lại càng khỏi phải suy nghĩ, cô cùng Quan Hán Trung là hai bình thường, chạy bộ nhất định không thể so được thể lực với những kẻ bắt cóc, với thân thể này này của bọn họ sao có thể so sánh được với lính đánh thuê chứ? Chỉ sợ còn chưa bắt đầu chạy liền bị phát hiện rồi, mà bị bắt lại rồi thì có hai loại tình huống: Loại thứ nhất là bị bắt trở về, loại thứ hai là giết người diệt khẩu.

Lục Kiều cẩn thận suy nghĩ, Quan Hán Trung là loại bị bắt về còn có giá trị lợi dụng, mà cô thì không hề có giá trị gì, chỉ sợ sẽ là loại thứ hai.

Cho nên, đành ngoan ngoãn nghe lời, tùy cơ ứng biến, có cơ hội chạy trốn hay không có cơ hội vẫn nên hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.

À đúng rồi, lúc nãy Quan Hán Trung hỏi gì nhỉ?

"Chuyện tìm hiểu tình huống, anh đánh giá tôi quá cao rồi, tôi chỉ là con tin, hiểu rõ thân phận của mình lắm. Để tôi đi dò hỏi tình hình á, bọn họ không tìm tôi tìm hiểu tình huống đã may lắm rồi. Còn đây là đâu, tôi cũng không biết." Lục Kiều trả lời Quan Hán Trung hai vấn đề, nhưng dựa theo lộ tuyến ven đường, ngược lại cô cũng mơ hồ đoán được, nếu cô không đoán sai thì những người kia muốn đưa bọn họ ra nước ngoài.

Loại tình huống này chỉ có chạy trốn tới biên giới mới có thể an toàn, nếu không người của quân đội chính phủ phái tới sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến bọn họ, không chạy nhanh chờ đến lúc bị phát hiện rồi thì chỉ có nước toàn quân bị diệt.

Ngồi dựa vào vị trí của mình, Lục Kiều lấy lại tinh thần. Lúc cô quay sang nhìn Quan Hán Trung thấy gã đang cố gắng ngồi dậy từ mặt đất, đáng tiếc gã bị trói gô như vậy, cho dù tốn sức hoạt động vài cái cũng không thể ngồi dậy được.

"Đừng phí sức làm gì, nằm cũng rất thoải mái mà." Lục Kiều ngồi thẳng người, nhìn Quan Hán Trung gian nan hoạt động rồi nói mát một câu. "

Quan Hán Trung nghe được lời này của Lục Kiều cũng liền bất động, vừa rồi cố gắng như vậy cũng không đứng lên được, nhưng mà gã cảm thấy rất kỳ lạ, thông thường trong tình huống nguy hiểm như thế này, một cô gái trẻ như Lục Kiều đáng lẽ phải sợ hãi mới đúng? Tại sao trong hai người bọn họ hắn thì sợ hãi, ngược lại Lục Kiều biểu hiện càng bình tĩnh như vậy?

" Cô không sợ sao? "Quan Hán Trung ngẩng đầu hỏi một câu.

" Tôi sợ chứ, ai nói tôi không sợ hãi. "Lục Kiều mặt không biểu tình liếc mắt nhìn đối phương một cái, trả lời một câu.

Nhìn gương mặt ấy, Quan Hán Trung thật sự không nhìn ra được cô sợ chỗ nào.

Khóe miệng co quắp một chút, Quan Hán Trung quay sang nhìn cửa sơn động bên kia.

" Cô nói xem, người đến cứu chúng ta khi nào mới có thể tìm được đến đây? "Quan Hán Trung lại hỏi một câu.

" Không biết. "Lúc này Lục Kiều càng thêm lạnh lùng đáp, sau đó lập tức lộ ra tư thế không muốn tiếp tục giao lưu nữa. Cô ngả người về phía sau, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Giày vò thời gian dài như vậy cô thật sự mệt mỏi, cô lại khác hẳn Quan Hán Trung, người luôn được khiêng đi suốt chặng đường.

Nhìn thấy Lục Kiều nhắm mắt lại, Quan Hán Trung vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Lúc này, bên ngoài, nhóm người cũng đang thảo luận về hai con tin trong sơn động.

Bởi vì đang trên đường đào vong, thường thức cơ bản nên biết, bọn họ không thể nhóm lửa bên ngoài, bởi vì nếu nhóm lửa chỉ cần sinh ra một chút khói thôi cũng có thể làm lộ vị trí của bọn họ, cho dù là ở trong rừng sâu núi thẳm cũng vậy, phải bảo trì cảnh giác.

Về màn biểu hiện hung tàn vừa rồi của bác sĩ Lục vẫn là ký ức hãy còn mới mẻ với bọn họ. Chưa từng thấy người trẻ tuổi nào như vậy, vẫn là một tiểu cô nương, lá gan lại khá lớn, cũng đặc biệt thức thời, một đường chạy theo từ đầu đến cuối đều không đến gần, đây đúng là lần đầu bọn họ gặp được con tin phối hợp như vậy.

Phải biết rằng trước đây khi nhận nhiệm vụ, bọn họ cũng từng gặp phải loại hình phần tử trí thức cao cấp như bác sĩ Lục, trước kia những người đó đều cho rằng mình là con tin bọn họ không dám làm gì liền yêu sách đủ đường, một chút mệt mỏi, một chút khát, đi không được, bị thương.. Nói tóm lại đủ mọi lý do để không phối hợp. Bọn họ thật sự không nhìn nổi nữa, có thể đi thì đi, không đi được thì đương nhiên sẽ bị đánh một trận liền đàng hoàng ngay.

Dù sao vẫn là câu nói kia con tin phải có tự giác của con tin, muốn nói điều kiện cùng kẻ bắt cóc như bọn hắn, không có cửa đâu!

Thường thì kiểu người bị tiện thể kéo về như bác sĩ Lục, kết cục chỉ có một, không có tác dụng gì liền trực tiếp giải quyết, tùy tiện tìm một chỗ nào đó ném là xong, người không có giá trị mang theo chỉ tổ tăng thêm phiền toái cho bọn hắn.

Vốn cho là bác sĩ Lục này cũng sẽ là loại kết cục kia, vừa rồi nhìn cách bác sĩ Lục xử lý mọi chuyện, có thể thấy giữ cô lại có lẽ sẽ có giá trị hơn nhiều so với việc giết cô, dù sao trên đường đào vong chính bọn họ cũng không biết còn có thể gặp được tình huống gì, trong đội ngũ có một bác sĩ sẽ càng tốt hơn.

" Hắc hắc hắc, các anh nói xem, vừa rồi bác sĩ Lục kia thật có ý tứ nha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người không sợ người của chúng ta đó, vừa rồi Lão Bạch còn đổ nước cho người ta rửa tay nữa kìa, tình huống gì vậy? Coi trọng người ta rồi à? "

" Cút đi, tôi chỉ tiện tay thôi, hơn nữa tôi đã tuổi này rồi đều có thể làm cha người ta, dù sao cứu cũng là người của chúng ta, rót chút nước cũng không được sao? "Lão Bạch vừa nghe đến lời này liền mất hứng, nghiêm mặt trả lời một câu.

" Ha ha ha ha, quên mất, Lão Bạch anh thích kiểu người thành thục, chính là loại hình đầy đặn, ngực lớn mông to đúng không? Hắc hắc hắc, tốt nhất là kiểu người giống như Thanh Hoa, Thanh Hoa lớn lên thật xinh đẹp, nhưng mà so với bác sĩ Lục này tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn kém hơn một chút. "Người kia mở miệng ba hoa, lúc nói chuyện còn không quên hồi tưởng cô gái nhỏ vừa rồi ở trong đầu một chút.

Chậc chậc chậc, tuy rằng hơi gầy nhưng khuôn mặt kia thật xinh đẹp nha, vóc dáng về sau chắc chắn sẽ đầy đặn hơn.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Lão Bạch vừa thấy đối phương như vậy liền biết trong đầu hắn suy nghĩ cái gì đồi trụy rồi, khẽ nhíu mày, mở miệng nhắc nhở một câu:" Tôi khuyên cậu đừng động tới bác sĩ Lục, Tam ca đã nói phải giữ cô ấy lại. Nếu chẳng may tương lai xảy ra chuyện gì, không có bác sĩ thì chúng ta chỉ còn nước chờ chết thôi. "

" Biết rồi, biết rồi, hiện tại không động, đợi về đến nơi mới tính được chưa? "Chỉ là một người đàn bà, Tam ca cũng sẽ không keo kiệt như vậy.

" Trở về được hay không, còn phải xem ý Tam ca. "Lão Bạch lại nhắc nhở một câu.

Không biết vì sao, Lão Bạch cứ có cảm giác bác sĩ Lục kia không đơn giản, hơn nữa thái độ của Tam ca với bác sĩ Lục cũng khác thường, rõ ràng có thể giải quyết còn mang về, chuyện này không giống như cách hành xử bình thường của Tam ca.

Nghĩ vậy, Lão Bạch nhìn về phía Tam ca vẫn không nói một lời.

Người đàn ông đó đang lau khẩu súng trên tay, làn da màu đồng cổ, cơ bắp săn chắc, dương cương mười phần. Nhân duyên của Tam ca trong đám phụ nữ rất tốt, mỗi lần tìm phụ nữ đều được hoan nghênh nhất. Thanh Hoa rất thích Tam ca, bình thường nhìn đến bọn họ đều lười phản ứng, chỉ có khi đối mặt với Tam ca mới tỏ ra e lệ, tạo dáng õng ẹo.

Dường như nhận thấy được ánh mắt Lão Bạch đang nhìn mình, Tam ca ngẩng đầu nhìn lại, trầm giọng hỏi:" Có việc gì? "

" Không có gì, chỉ là Tam ca à, anh định xử lý bác sĩ Lục kia thế nào? "Lão Bạch thấy ánh mắt sắc bén của Tam nhìn qua, hỏi một câu.

Thậm chí Lão Bạch còn cảm giác như Tam ca đã nhìn thấu tính toán của mình. Thật ra, Lão Bạch cũng muốn giúp tiểu cô nương bác sĩ Lục kia một chút, dù sao trong đội ngũ của bọn họ đều không phải người tốt lành gì, lỡ đâu có kẻ nào không nhịn nổi đi tìm bác sĩ Lục, vậy.. Chỉ cần một câu nói của Tam ca liền có thể giải quyết được chuyện này.

Đáng tiếc phải để Lão Bạch thất vọng rồi, Tam ca chỉ thản nhiên mở miệng trả lời một câu:" Lão Bạch, cậu hỏi nhiều quá. "

" Nếu người phụ nữ đó tiếp tục nghe lời thì mang theo, một lát nữa sẽ đến điểm tập hợp, nếu không nghe lời thì đừng giữ lại, lãng phí lương thực. "Nói xong, Tam ca đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò:" Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu chờ ở đây, nếu trước hừng đông tôi không về thì cứ theo kế hoạch mà đi tiếp."

Lão Bạch nhìn theo bóng lưng thon dài của Tam ca, có đôi khi hắn cứ có cảm giác mình không thể nhìn thấu được người này.

Từ lúc nhận thức Tam ca đối phương cũng chỉ mới 20 tuổi, hiện giờ đã mấy năm trôi qua, Tam ca càng thêm làm cho người ta nhìn không thấu, rõ ràng đối xử đặc biệt với bác sĩ Lục, nhưng lại giống như chẳng phải, nhìn không thấu lại càng đoán không ra.

Hai giờ sau, đoàn người bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ, trời đã tối. Đêm ở núi rừng càng thêm nguy hiểm, dù sao cũng không ai biết liệu có đồ chơi linh tinh gì như thú dữ hay rắn độc bất ngờ xuất hiện hay không.

Ngay lúc này, có người nhìn thấy Hắc Tử vụng trộm tiến gần tới sơn động.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back