Trọng Sinh [Edit] Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học - Tiểu Tiểu Đích Hiểu

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by lacvuphongca, Jan 14, 2024.

  1. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

    Chương 121: Cấp cứu 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả người anh chấn động. Đầu ong ong như bị nổ tung, một dòng chất lỏng ấm nóng từ sau đầu chảy dọc xuống cổ, lan dần khắp lưng.

    Cùng lúc đó, do đã cởi bộ đồ bảo hộ để bảo vệ đứa trẻ, ngọn lửa bắt đầu bén lên người anh. Làn da không còn che chắn bị lửa đốt cháy, đau đớn đến thấu xương.

    Cơn đau khiến thần trí anh như bừng tỉnh thêm lần nữa.

    Anh cúi đầu, cảm nhận được thân thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy trong lòng mình. Dù đau đến mức không thể thở nổi, Phạm Hồng Quân vẫn cắn răng, cố gắng bước tiếp.

    Mặc kệ như thế nào, không thể.. để con bé xảy ra chuyện..

    Phải cứu được con bé.. phải đưa con bé ra ngoài!

    Phạm Hồng Quân cũng không biết chính mình đã đi bao lâu, cũng không nhớ rõ đã đạp qua bao nhiêu đống lửa. Trong ý thức chập chờn, anh mơ hồ thấy có người đang chạy tới - là đồng đội của anh.

    Thế nhưng..

    Khi họ còn chưa kịp đến nơi, Phạm Hồng Quân đã gục ngã.

    Cả thân thể anh lúc này gần như chìm trong lửa, cả người anh đều là lửa cháy đỏ rực.. Một cảnh tượng khiến đồng đội anh vừa thấy đã bật khóc.

    "Bác sĩ, bác sĩ!"

    "Bác sĩ có tới không? Bác sĩ đâu?"

    "Bác sĩ, mau lên!"

    "Bác sĩ, cứu người! Làm ơn!"

    Dưới lầu, mọi người dõi theo khi thấy một người lính cứu hỏa được nâng ra ngoài. Cơ thể anh đã biến dạng, bị cháy đến mức không còn nhận ra diện mạo ban đầu.

    Tất cả nín lặng. Không ai nói được lời nào. Lúc nghe được những người lính cứu hỏa đó gọi bác sĩ bọn họ cũng không có cách nào. Ánh mắt đầy kinh hãi, đau xót và bất lực.

    Họ chỉ nghe thấy tiếng hô thất thanh của những người lính cứu hỏa:

    "Bác sĩ, bác sĩ còn chưa đến sao?"

    Lúc này mọi việc chỉ mới xảy ra chưa đầy mười phút.

    Trong khi đó, bệnh viện gần nhất dù có cố gắng đến mấy, cũng phải mất ít nhất mười lăm đến hai mươi phút mới có thể đến hiện trường.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Lúc này, ngoài Phạm Hồng Quân được đưa ra còn có cả bé Nhị Nha – đứa trẻ vừa được cứu. Cô bé ho dữ dội, trông vô cùng mệt mỏi và khó chịu.

    Giữa lúc mọi người còn đang chết lặng vì cảnh tượng trước mắt, những lính cứu hỏa khản cả giọng kêu:

    "Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi?"

    Ngay lúc đó, mọi người nhìn thấy có một người đang lao tới.

    Đó là một dáng người mảnh mai, bước chân nhanh nhẹn, dứt khoát. Cô chạy thẳng về phía người lính cứu hỏa đang bị nâng kia, đồng thời nhanh chóng mở miệng giải thích thân phận của mình.

    "Tôi là bác sĩ! Mau đưa anh ấy sang bên kia, đặt xuống chỗ bằng phẳng. Lúc các anh đến có mang theo hộp cấp cứu không? Đưa cho tôi!"

    Giọng nói của cô rõ ràng, dứt khoát. Không ai khác – đó chính là Lục Kiều .

    Cô vừa cất lời, mấy đồng đội lập tức khiêng Phạm Hồng Quân đến chỗ cô chỉ định. Lục Kiều chạy song song bên cạnh, theo sát từng bước.

    Vừa đặt Phạm Hồng Quân xuống, một người trong đội lập tức mang hộp cấp cứu đến cho cô.

    Mỗi lần bọn họ chấp hành nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh. Chính vì thế, họ luôn mang theo hộp cấp cứu – đề phòng trường hợp bác sĩ không thể đến kịp hiện trường, họ còn có thể tự cứu mình hoặc đồng đội.

    Lục Kiều lập tức cúi người, kiểm tra nhanh tình trạng của người đàn ông vừa được đưa ra.

    Toàn thân anh bị bỏng, đặc biệt là vùng cánh tay và lưng bị cháy rất nghiêm trọng. Đầu cũng bị chấn thương, máu đã chảy xuống dính bết vào tóc. Anh đã rơi vào trạng thái hôn mê, hơi thở yếu ớt.

    Tình trạng.. không hề khả quan.

    Lục Kiều cắn môi, đang chuẩn bị kiểm tra sâu hơn thì bất ngờ, một người phụ nữ kéo theo một đứa trẻ lao đến chỗ cô, vẻ mặt đầy kích động.

    "Bác sĩ! Bác sĩ, làm ơn xem giúp con tôi trước đi được không? Sắc mặt con bé rất tệ, nó nói trong người khó chịu.. xin cô xem cho cháu trước.."

    Người phụ nữ hối hả vừa nói vừa kéo tay một bé gái nhỏ về phía Lục Kiều không phải ai khác. Đó chính là mẹ của Nhị Nha – đứa bé vừa được người lính cứu hỏa cứu ra từ biển lửa.

    Ngay sau khi các chiến sĩ cứu hỏa đặt Phạm Hồng Quân xuống vị trí Lục Kiều yêu cầu đã quay trở lại tiếp tục làm nhiệm vụ, chỉ còn một người lính vừa mang hộp cứu thương lại đây, vừa nghe được lời này của người phụ nữ kia sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống, giận dữ hét lên:

    "Cô đang nói tiếng người đấy à? Đồng đội của tôi đã liều mạng cứu con cô ra khỏi đám cháy! Cô nhìn anh ấy đi, đã thành ra thế này rồi! Không những không biết ơn, cô còn đòi giành mất cơ hội sống sót cuối cùng của anh ấy? Cô không thấy xấu hổ sao?"

    Người phụ nữ bị mắng liền khó chịu gắt lên:

    "Tôi.. tôi nói sai chỗ nào à? Các anh là quân nhân, bảo vệ nhân dân là nhiệm vụ của các anh. Nếu không, quốc gia nuôi các anh để làm gì? Còn không phải là để phục vụ nhân dân sao?"

    Còn không chịu bỏ qua cô ta lại tiếp tục mở miệng nói:

    "Tôi cướp cơ hội sống của anh ta á? Anh có thể ăn nói cho cẩn thận không? Quân nhân các anh định trơ mắt nhìn con tôi khó chịu như thế này à? Nếu nó xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm hả?"

    "Bác sĩ, mau! Mau xem cho con tôi!"

    Vừa nói, người phụ nữ vừa kéo đứa trẻ đang ho khan lại gần, muốn đẩy bé về phía Lục Kiều.

    Cô bé loạng choạng, suýt ngã nhào vào người Phạm Hồng Quân – người đang nằm thoi thóp trên mặt đất. May mà Lục Kiều phản ứng kịp thời, nhanh tay đỡ lấy bé gái, kéo ra một bên.

    Cô ngẩng đầu lên.

    Ánh mắt lạnh băng như dao.

    Lục Kiều lạnh nhạt nhìn chăm chú vào bé gái đang đứng bên cạnh người mẹ.

    Ánh mắt ấy lạnh đến mức khiến người mẹ hoảng hốt, vô thức lùi lại một bước.

    Bé gái bỗng nức nở, giọng lạc đi trong cổ họng:

    "Cháu không khám đâu, bác sĩ.. Cứu.. cứu chú ấy trước đi."

    Nhị Nha nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ hoe, nhìn người nằm trên mặt đất với ánh mắt cầu xin. Trong lòng bé rất khổ sở.

    Chú ấy là vì cứu mình mới bị như vậy.. Bé không muốn cướp đi cơ hội sống sót của chú. Bé chỉ muốn bác sĩ cứu chú ấy trước.

    Nghe tiếng khóc nấc nghẹn ngào và tiếng nói khản đặc của bé gái, Lục Kiều khẽ thở ra, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi xuống kiểm tra lại tình trạng cho người đang nằm bất động trên mặt đất.

    Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

    Thấy vậy, người phụ nữ kia bắt đầu lải nhải mắng con:

    "Này này này, con nhóc chết tiệt kia, tao làm vậy là vì ai hả? Đúng là cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Sau này mà mày có làm sao thì đừng có mong tao dắt đi viện! Không có tiền thì đừng mong bác sĩ khám, mà có tiền tao cũng không đưa đâu!"

    Lục Kiều vẫn không ngẩng đầu, bình tĩnh nói:

    "Dắt bé ra xa một chút, tìm nơi thoáng khí, cho uống nhiều nước, súc miệng liên tục để giữ đường hô hấp thông thoáng."

    "Nếu sau đó bé vẫn thấy khó chịu thì chờ nhân viên y tế đến sau đó có thể hỗ trợ thở oxy."

    Lục Kiều cũng không ngẩng đầu lên mở miệng nói. Còn chưa để những người xung quanh kịp phản ứng, giọng cô lại cất lên, lần này nghiêm khắc hơn hẳn:

    "Còn có đồng chí cứu hỏa này, phiền anh kéo người này đi ra ngoài một chút. Đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi cấp cứu người bệnh."

    A, người phụ nữ kia thoáng ngây người, đứng im tại chỗ không biết phải phản ứng ra sao.

    Thấy thế, Lục Kiều đã cực kỳ không kiên nhẫn giọng cô chợt lạnh đi, dứt khoát nhả ra từng chữ:

    "Kéo người đi ngay!"

    Vừa rồi Lục Kiều đã kiểm tra sơ qua, đứa bé kia rõ ràng là bị hít quá nhiều khói đặc, dẫn đến cổ họng bị kích ứng, hô hấp yếu, đồng thời có triệu chứng ho khan. Với tình trạng này, như cô đã nói: Ra ngoài hít thở không khí trong lành, uống nước nhiều để làm sạch cổ họng, nếu không đỡ thì chờ nhân viên y tế đến hỗ trợ thở oxy là được.

    Cô không có bình dưỡng khí trong tay, chỉ có thể làm được như thế. Lúc này, Lục Kiều lại cảm thấy, học y thực sự là một việc.. vừa học được kiến thức cứu người, vừa phải biết đối phó đủ loại tình huống "tréo ngoe" trên đời.

    Nghe bác sĩ dứt khoát và rõ ràng như vậy, cảm xúc phẫn nộ vừa rồi của anh lính cứu hỏa cũng dịu đi phần nào.

    Bác sĩ có cá tính như vậy.. đúng là kiểu người hắn thích!

    Không nói thêm gì, anh giơ tay túm lấy cánh tay người phụ nữ đang làm loạn, kéo đi luôn.

    "Tôi sẽ tố cáo cô! Tôi sẽ kiện cô!" – người phụ nữ gào lên the thé.

    Khiếu kiện.. đúng thật là bác sĩ Lục không sợ.

    "Cố cứ tùy ý. Nếu cô thấy vui thì cứ làm." Lục Kiều cũng không thèm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia liếc mắt một cái, thái độ có thể nói là cực kỳ có lệ.

    Giọng nói lãnh đạm, thản nhiên ấy như tạt một gáo nước lạnh vào sự hung hăng của đối phương. Dù bị kéo đi, người phụ nữ vẫn không cam lòng, còn quay đầu hét lớn:

    "Tôi nhất định phải kiện cô! Đợi mà mất việc đi!"

    Nghe những lời ấy, những người xung quanh chỉ thấy rõ một điều: Vô năng cuồng nộ – không làm được gì nên mới la hét như vậy.

    Nhị Nha không bị kéo đi cùng. Bé lặng lẽ nhìn mẹ rồi lại nhìn bác sĩ. Trong lòng bé vừa hoảng sợ, vừa bối rối. Nhất là ánh mắt của bác sĩ khi nãy – lạnh buốt, sắc như dao – như đâm thẳng vào ngực bé.

    Sau một hồi do dự, Nhị Nha vẫn quyết định xoẹt xoẹt chạy theo mẹ.

    Lúc này, Lục Kiều không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những người không liên quan hay cãi vã ồn ào xung quanh. Trong mắt cô lúc này, chỉ còn người bệnh.

    Vết bỏng, đúng như tên gọi: Là những tổn thương do ngọn lửa, chất lỏng nóng, khí nóng, laser, kim loại nóng chảy hay vật thể có nhiệt độ cao gây ra lên cơ thể người.

    Người đàn ông trước mặt cô hiện đang bị bỏng trên diện rộng, quần áo đã cháy dính chặt vào da thịt, thuộc về loại bỏng nặng độ ba, nghiêm trọng. Khi kiểm tra sơ bộ, cô phát hiện da anh đã mất độ đàn hồi, khô, xám, chứng tỏ tổn thương không chỉ trên bề mặt mà có thể đã lan đến cơ, dây thần kinh, mạch máu, thậm chí là nội tạng.

    Đáng lo hơn, phần đầu anh còn bị va đập, máu chảy không ngừng – tình trạng cực kỳ nguy cấp.

    Trước mắt, ưu tiên hàng đầu là cầm máu miệng vết thương ở vùng đầu, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

    Lục Kiều nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô không rửa sạch vết thương ngay vì như vậy sẽ mất quá nhiều thời gian và khiến máu chảy nhiều hơn. Trước mắt cần cầm máu trước, rồi xử lý vết bỏng trên người sau.

    Là bác sĩ ngoại khoa, Lục Kiều giỏi nhất là dùng ngân châm cầm máu – một kỹ thuật vừa truyền thống, vừa hiệu quả trong một số trường hợp khẩn cấp. Cô nhanh chóng lấy ra từng cây kim bạc mảnh, châm vào các huyệt đạo quan trọng quanh vùng đầu để ngăn máu chảy.

    Theo từng mũi kim cắm xuống, cơ thể đang hôn mê của Phạm Hồng Quân bất chợt giật nhẹ, một lát sau anh từ từ mở mắt ra.

    Gương mặt anh đen sạm vì khói, phần da mặt chỗ thì bỏng rộp lên, chỗ thì đã bong tróc, lộ ra từng mảng đỏ rực. Đôi mắt sâu thẳm của anh mở ra đầy khó nhọc, nhưng ánh nhìn vẫn kiên cường.

    Trong mắt Lục Kiều chính là hình ảnh như vậy, dù bản thân cô – một bác sĩ đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu tình cảnh thương tật – cũng khẽ se lòng khi đối diện hình ảnh ấy.

    Phạm Hồng Quân chưa kịp nhìn rõ thân ảnh người trước mặt, cơn đau dữ dội đã lập tức dời đi lực chú ý của anh.

    Đau quá, đau quá, toàn thân anh như bị lột một lớp da sống, cơn đau khủng khiếp đến mức trán anh nổi gân xanh, mồ hôi túa ra giữa trời đang se lạnh.

    "Đừng lộn xộn." Giọng nói thanh lãnh nhưng dứt khoát vang lên bên tai anh.

    Lục Kiều khẽ cúi đầu, vừa nói vừa nhanh tay dùng kéo y tế xử lý những phần quần áo cháy dính vào da anh, từng động tác đều cẩn trọng, tập trung cao độ.

    Cũng chính vào lúc này, Phạm Hồng Quân mới dần nhận thức rõ tình trạng của bản thân.

    Ánh mắt anh từ từ đảo xuống, nhìn thấy làn da bỏng rộp, cháy xém của mình, từng mảng da như muốn lột ra. Trên người, những cây ngân châm sáng lạnh cắm thẳng vào các huyệt vị, máu vẫn rỉ ra từ vùng đầu bị thương, cảm giác vô lực lan tràn khắp toàn thân, như thể có ai hút cạn toàn bộ sức sống của anh..

    Anh chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào cảnh tượng này-cơ thể tàn tạ, bất động, mờ mịt không biết sống chết ra sao.

    "Mình.. còn có thể sống tiếp sao?"

    Câu hỏi ấy dội lên trong đầu anh như một tiếng thì thầm yếu ớt, khắc khoải. Mơ hồ và tuyệt vọng.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...