Chương 340: Tương ái tương sát
Đồ đằng trong mắt Hàn Phỉ lập tức tăng vọt. Từ viền mắt lan tràn, cả khuôn mặt tựa hồ đều như ẩn như hiện đồ đằng. Thân thể nàng tỏa ra một trận quang mang nhàn nhạt, lúc ẩn lúc hiện, nương theo hô hấp của nàng, càng thêm kịch liệt. Ý thức của Hàn Phỉ đang bị hút ra từng chút một, nàng liều mạng muốn ngăn lại, nàng thậm chí muốn hướng về phía sau hô gọi Tần Triệt. Nàng muốn nói cho Tần Triệt, đi mau! Mau rời xa nàng! Không nên ở lại! Đi càng xa càng tốt! Bởi vì, nàng sẽ lại thương tổn hắn! Lại một lần nữa thương tổn hắn.
Thân thể nàng, mọi vết thương cũng được chữa trị tốt. Phía sau, từng người áo đen ngã xuống. Không có người áo đen mới xuất hiện, tất cả đều đã ngã xuống, thi thể chất đầy trên mặt đất, máu tươi chảy ròng, nhuộm đỏ cả ba thước đất vàng, mùi máu tanh nồng đậm làm sao cũng không giấu được.
Tín sứ cùng Băng Linh bị dọa đến nỗi ngã xuống đất, hoảng sợ cùng kinh hoảng tràn ngập ánh mắt bọn họ. Đây là ác quỷ! Phải là ác quỷ đến từ Địa Ngục mới xuất hiện tràng cảnh máu tanh như vậy! Nơi này, chính là Địa Ngục! Chân tay đứt đoạn tán lạc khắp mặt đất, còn có nội tạng chảy ra, hầu như không có một thi thể nào hoàn hảo, tràng cảnh phía sau hầu như chính là hành hạ đến chết, không, là tàn nhẫn hành hạ đến chết! Mà bóng người lập lòe ẩn hiện kia chính là ác quỷ, kiếm nhấc lên hạ xuống, liền chém rời một người. Mà đám người áo đen thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không đụng tới.
Loại nghiền ép kiểu này hết sức làm người tan vỡ, Băng Linh thậm chí cảm thấy nàng ta không thể hô hấp, nàng khóc ròng ròng, muốn nhắm mắt lại, không nhìn tràng cảnh như vậy nữa, nhưng nàng không làm được, nàng bị ép mở to hai mắt, nhìn những tàn chi rơi xuống, mà nước mắt nàng ta lại chảy không ngừng. Băng Linh hối hận, tại sao bản thân phải không biết tự lượng sức mình trêu chọc tên ác quỷ kia! Rõ ràng, hắn giết người không chớp mắt! Nàng tại sao phải ôm tâm lý may mắn như thế, cho rằng bọn họ sẽ có cơ hội thắng! Người sống đấu cùng ác quỷ, còn cần đấu sao?
Tín sứ cũng đang hối hận, hắn hối hận không dẫn theo nhiều người, hối hận bản thân bất cẩn, hiện tại khả năng hắn có thể trở lại Minh Quốc e là không còn. Nghĩ tới đây, tín sứ run lập cập đưa tay, từ trong lòng móc ra một viên đạn tín hiệu, muốn ném đi, nhưng ở giây tiếp theo, hắn thấy hoa mắt. Một vòi máu từ cổ họng hắn phun ra. Sau đó cả cái đầu lăn xuống rơi trên mặt đất, còn lăn tới bên chân Băng Linh.
"..."
Băng Linh hét lên một tiếng, liều mạng đá văng cái đầu kia đi, cả mặt hoa dung thất sắc, hạ thân nóng lên, có dịch thể ấm áp chảy ra. Băng Linh không chút nào quản, nàng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, đập ầm ầm xuống đất, không có chút nào lưu thủ, trong miệng hô: "Thật có lỗi! Thật có lỗi! Ta sai! Ta không nên cấu kết với hắn! Ta sai! Tần Vương đại nhân ngài đại nhân rộng lượng! Tha thứ cho ta một lần! Van cầu ngươi, đừng có giết ta! Bắt ta làm gì cũng được! Van cầu ngươi!"
Tần Triệt câu lên khóe môi, dùng thanh kiếm đầy máu nâng cằm Băng Linh lên, nói: "Làm cái gì cũng có thể?"
Sắc mặt Băng Linh vui vẻ, nói: "Tần Vương đại nhân tha mạng a! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ đồng ý toàn tâm toàn ý hầu hạ Tần Vương đại nhân!"
Nói rồi, muốn đưa tay mở y phục của bản thân, lộ ra thân thể trẻ tuổi mỹ hảo. Nhưng sau một khắc, cổ nàng lệch đi, cái đầu cũng lệch khỏi cổ rớt xuống. Mà thân thể của nàng cũng ầm ầm ngã xuống. Đến chết, trên mặt nàng vẫn còn duy trì vẻ kinh ngạc, giống như không hiểu, vì sao Tần Vương đại nhân đột nhiên lại giết nàng.
Tần Triệt thu lên ý cười nơi khóe miệng, lầm bầm nói: "Thân thể dơ bẩn không nên vũ nhục tầm mắt của ta."
Tất cả mọi người, đều đã chết. Đây là một địa ngục nhân gian. Đầu của Băng Linh cùng tín sứ rơi vào cùng một nơi, tuyên cáo trận này bọn họ vốn dĩ vô cùng đắc ý đánh lén đã thất bại. Bị đánh bại triệt để.
Tần Triệt xoay người, bỏ lại kiếm, rút ra một cái khăn tay, chậm rãi lau sạch huyết dịch trên tay mình. Động tác của hắn rất chậm, cũng rất chăm chú, giống như là muốn lau sạch mọi ô uế vậy. Biểu hiện trên mặt hắn, là xa lạ. Một con mắt màu đỏ máu, một con mắt màu đen. Giống như Âm Dương Nhãn vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ khiến lòng người nảy sinh sợ hãi. Đây không phải là con mắt thuộc về người sống. Nhất là con mắt màu đỏ máu kia, đầy rẫy bạo lệ, máu tanh, cùng tàn sát, không khác gì ác quỷ. Mà con mắt màu đen, còn mang theo cái nhìn quen thuộc.
"Vào thời điểm cuối cùng, là ngươi khẩn cầu ta."
"Như vậy rất tốt, như vậy ta mới có thể đi ra."
"Ngươi không cam lòng sao? Nhưng chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, không phải sao?"
"Nhìn kiệt tác của ta đi, những tên tạp chủng này sao có thể làm bẩn tay ta? Nếu như ngươi sớm để ta đi ra một chút, sẽ không có những chuyện này."
"Ha ha, ta nên đi nhìn bảo bối của chúng ta."
Dứt lời, Tần Triệt chậm rãi xoay người, mang theo một cỗ tiêu sái. Hắn nhìn Hàn Phỉ đang đứng quay lưng về phía mình, khóe miệng tràn lên một nụ cười tà tà.
"Thật ngoan, vẫn không quay lại nhìn."
Hắn đi một bước, nói một câu.
"Những cảnh này không thích hợp cho nàng trông thấy."
"Hàn Phỉ, nàng vẫn duy trì dáng vẻ bây giờ của nàng, rất tốt."
"Hàn Phỉ, chúng ta trở về đi thôi."
Cuối cùng, Tần Triệt đứng ở bên cạnh Hàn Phỉ, duỗi cánh tay, chậm rãi ôm lấy vòng eo của nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực. Hắn thỏa mãn phát sinh một tiếng than thở, như là cả người vô cùng thỏa mãn. Cảm giác này khiến Tần Triệt không nhịn được dùng gò má chà xát cổ Hàn Phỉ, hạ xuống một cái hôn.
Theo đó, nhẹ giọng ôn nhu nói: "Làm sao thế? Tại sao không trả lời ta?"
Hàn Phỉ vẫn không hề trả lời. Tần Triệt cũng không thèm để ý, đưa tay nâng mấy sợi tóc của nàng lên, đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, ôn nhu nói: "Là bị dọa sợ sao? Đừng sợ, sẽ không có ai có thể thương tổn nàng nữa, ta sẻ bảo vệ nàng, vẫn bảo hộ nàng."
"Phập."
Sau một khắc, vẻ mặt vốn ôn nhu của Tần Triệt tràn đầy tức giận, hắn đẩy Hàn Phỉ ra, cúi đầu nhìn con dao găm đang cắm vào ngực hắn. Mà con dao găm kia, là hắn đưa cho nàng. Giờ khắc này, thế mà lại ghim vào lồng ngực hắn.
【 nếu có nguy hiểm, liền giết hắn)
【 cho dù người này, là ta)
Máu tươi, lập tức chảy ra, có vài giọt còn bắn lên mặt Hàn Phỉ. Nhưng biểu hiện của nàng vẫn chết lặng. Không đau khổ, không vui. Chỉ là ngơ ngác nhìn hắn. Cặp mắt kia, tràn đầy thống khổ cùng giãy dụa. Nhưng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt. Tần Triệt che ngực, chân chậm rãi lùi về sau một bước, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.
Hắn chậm rãi nói. "Hàn Phỉ.. Tại sao?"
Hàn Phỉ không nói gì, nàng đưa tay, nắm lấy chuôi dao găm. Đột nhiên dùng sức rút ra. Mang theo khí tức quyết tuyệt. Không chút do dự.
Nước mắt của Hàn Phỉ, chậm rãi hạ xuống, như là mang theo chờ đợi cuối cùng của nàng. Tần Triệt rốt cục không chịu nổi quỳ xuống. Một ngụm máu tươi phun ra. Có thứ gì đó, vừa tan vỡ.
Thân thể nàng, mọi vết thương cũng được chữa trị tốt. Phía sau, từng người áo đen ngã xuống. Không có người áo đen mới xuất hiện, tất cả đều đã ngã xuống, thi thể chất đầy trên mặt đất, máu tươi chảy ròng, nhuộm đỏ cả ba thước đất vàng, mùi máu tanh nồng đậm làm sao cũng không giấu được.
Tín sứ cùng Băng Linh bị dọa đến nỗi ngã xuống đất, hoảng sợ cùng kinh hoảng tràn ngập ánh mắt bọn họ. Đây là ác quỷ! Phải là ác quỷ đến từ Địa Ngục mới xuất hiện tràng cảnh máu tanh như vậy! Nơi này, chính là Địa Ngục! Chân tay đứt đoạn tán lạc khắp mặt đất, còn có nội tạng chảy ra, hầu như không có một thi thể nào hoàn hảo, tràng cảnh phía sau hầu như chính là hành hạ đến chết, không, là tàn nhẫn hành hạ đến chết! Mà bóng người lập lòe ẩn hiện kia chính là ác quỷ, kiếm nhấc lên hạ xuống, liền chém rời một người. Mà đám người áo đen thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không đụng tới.
Loại nghiền ép kiểu này hết sức làm người tan vỡ, Băng Linh thậm chí cảm thấy nàng ta không thể hô hấp, nàng khóc ròng ròng, muốn nhắm mắt lại, không nhìn tràng cảnh như vậy nữa, nhưng nàng không làm được, nàng bị ép mở to hai mắt, nhìn những tàn chi rơi xuống, mà nước mắt nàng ta lại chảy không ngừng. Băng Linh hối hận, tại sao bản thân phải không biết tự lượng sức mình trêu chọc tên ác quỷ kia! Rõ ràng, hắn giết người không chớp mắt! Nàng tại sao phải ôm tâm lý may mắn như thế, cho rằng bọn họ sẽ có cơ hội thắng! Người sống đấu cùng ác quỷ, còn cần đấu sao?
Tín sứ cũng đang hối hận, hắn hối hận không dẫn theo nhiều người, hối hận bản thân bất cẩn, hiện tại khả năng hắn có thể trở lại Minh Quốc e là không còn. Nghĩ tới đây, tín sứ run lập cập đưa tay, từ trong lòng móc ra một viên đạn tín hiệu, muốn ném đi, nhưng ở giây tiếp theo, hắn thấy hoa mắt. Một vòi máu từ cổ họng hắn phun ra. Sau đó cả cái đầu lăn xuống rơi trên mặt đất, còn lăn tới bên chân Băng Linh.
"..."
Băng Linh hét lên một tiếng, liều mạng đá văng cái đầu kia đi, cả mặt hoa dung thất sắc, hạ thân nóng lên, có dịch thể ấm áp chảy ra. Băng Linh không chút nào quản, nàng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, đập ầm ầm xuống đất, không có chút nào lưu thủ, trong miệng hô: "Thật có lỗi! Thật có lỗi! Ta sai! Ta không nên cấu kết với hắn! Ta sai! Tần Vương đại nhân ngài đại nhân rộng lượng! Tha thứ cho ta một lần! Van cầu ngươi, đừng có giết ta! Bắt ta làm gì cũng được! Van cầu ngươi!"
Tần Triệt câu lên khóe môi, dùng thanh kiếm đầy máu nâng cằm Băng Linh lên, nói: "Làm cái gì cũng có thể?"
Sắc mặt Băng Linh vui vẻ, nói: "Tần Vương đại nhân tha mạng a! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ đồng ý toàn tâm toàn ý hầu hạ Tần Vương đại nhân!"
Nói rồi, muốn đưa tay mở y phục của bản thân, lộ ra thân thể trẻ tuổi mỹ hảo. Nhưng sau một khắc, cổ nàng lệch đi, cái đầu cũng lệch khỏi cổ rớt xuống. Mà thân thể của nàng cũng ầm ầm ngã xuống. Đến chết, trên mặt nàng vẫn còn duy trì vẻ kinh ngạc, giống như không hiểu, vì sao Tần Vương đại nhân đột nhiên lại giết nàng.
Tần Triệt thu lên ý cười nơi khóe miệng, lầm bầm nói: "Thân thể dơ bẩn không nên vũ nhục tầm mắt của ta."
Tất cả mọi người, đều đã chết. Đây là một địa ngục nhân gian. Đầu của Băng Linh cùng tín sứ rơi vào cùng một nơi, tuyên cáo trận này bọn họ vốn dĩ vô cùng đắc ý đánh lén đã thất bại. Bị đánh bại triệt để.
Tần Triệt xoay người, bỏ lại kiếm, rút ra một cái khăn tay, chậm rãi lau sạch huyết dịch trên tay mình. Động tác của hắn rất chậm, cũng rất chăm chú, giống như là muốn lau sạch mọi ô uế vậy. Biểu hiện trên mặt hắn, là xa lạ. Một con mắt màu đỏ máu, một con mắt màu đen. Giống như Âm Dương Nhãn vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ khiến lòng người nảy sinh sợ hãi. Đây không phải là con mắt thuộc về người sống. Nhất là con mắt màu đỏ máu kia, đầy rẫy bạo lệ, máu tanh, cùng tàn sát, không khác gì ác quỷ. Mà con mắt màu đen, còn mang theo cái nhìn quen thuộc.
"Vào thời điểm cuối cùng, là ngươi khẩn cầu ta."
"Như vậy rất tốt, như vậy ta mới có thể đi ra."
"Ngươi không cam lòng sao? Nhưng chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, không phải sao?"
"Nhìn kiệt tác của ta đi, những tên tạp chủng này sao có thể làm bẩn tay ta? Nếu như ngươi sớm để ta đi ra một chút, sẽ không có những chuyện này."
"Ha ha, ta nên đi nhìn bảo bối của chúng ta."
Dứt lời, Tần Triệt chậm rãi xoay người, mang theo một cỗ tiêu sái. Hắn nhìn Hàn Phỉ đang đứng quay lưng về phía mình, khóe miệng tràn lên một nụ cười tà tà.
"Thật ngoan, vẫn không quay lại nhìn."
Hắn đi một bước, nói một câu.
"Những cảnh này không thích hợp cho nàng trông thấy."
"Hàn Phỉ, nàng vẫn duy trì dáng vẻ bây giờ của nàng, rất tốt."
"Hàn Phỉ, chúng ta trở về đi thôi."
Cuối cùng, Tần Triệt đứng ở bên cạnh Hàn Phỉ, duỗi cánh tay, chậm rãi ôm lấy vòng eo của nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực. Hắn thỏa mãn phát sinh một tiếng than thở, như là cả người vô cùng thỏa mãn. Cảm giác này khiến Tần Triệt không nhịn được dùng gò má chà xát cổ Hàn Phỉ, hạ xuống một cái hôn.
Theo đó, nhẹ giọng ôn nhu nói: "Làm sao thế? Tại sao không trả lời ta?"
Hàn Phỉ vẫn không hề trả lời. Tần Triệt cũng không thèm để ý, đưa tay nâng mấy sợi tóc của nàng lên, đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, ôn nhu nói: "Là bị dọa sợ sao? Đừng sợ, sẽ không có ai có thể thương tổn nàng nữa, ta sẻ bảo vệ nàng, vẫn bảo hộ nàng."
"Phập."
Sau một khắc, vẻ mặt vốn ôn nhu của Tần Triệt tràn đầy tức giận, hắn đẩy Hàn Phỉ ra, cúi đầu nhìn con dao găm đang cắm vào ngực hắn. Mà con dao găm kia, là hắn đưa cho nàng. Giờ khắc này, thế mà lại ghim vào lồng ngực hắn.
【 nếu có nguy hiểm, liền giết hắn)
【 cho dù người này, là ta)
Máu tươi, lập tức chảy ra, có vài giọt còn bắn lên mặt Hàn Phỉ. Nhưng biểu hiện của nàng vẫn chết lặng. Không đau khổ, không vui. Chỉ là ngơ ngác nhìn hắn. Cặp mắt kia, tràn đầy thống khổ cùng giãy dụa. Nhưng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt. Tần Triệt che ngực, chân chậm rãi lùi về sau một bước, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.
Hắn chậm rãi nói. "Hàn Phỉ.. Tại sao?"
Hàn Phỉ không nói gì, nàng đưa tay, nắm lấy chuôi dao găm. Đột nhiên dùng sức rút ra. Mang theo khí tức quyết tuyệt. Không chút do dự.
Nước mắt của Hàn Phỉ, chậm rãi hạ xuống, như là mang theo chờ đợi cuối cùng của nàng. Tần Triệt rốt cục không chịu nổi quỳ xuống. Một ngụm máu tươi phun ra. Có thứ gì đó, vừa tan vỡ.
Chỉnh sửa cuối: