Chương 160: Bà chủ Hác đại giá quang lâm
Những người phụ nữ xung phong nhận việc đi bờ sông xử lý lợn rừng, còn nam nhân thì tiếp tục đào đất, có con heo này làm động lực mạnh mẽ, bọn họ làm việc căn bản nhanh nhẹn, khí thế hơn rất nhiều, căn bản không cần người giám sát cùng đốc thúc, mỗi người đều hận không thể lấy ra khí lực bú sữa mẹ để đào, sớm ngày đem thứ quỷ quái này xử lý cho xong, như vậy bọn họ lại có thể sớm được trải qua tháng ngày ăn no mặc ấm rồi.
Hàn Phỉ nhìn tràng cảnh náo nhiệt này, trong lòng cũng rất thải mái, có câu nói thế nào ấy nhở, ờ, đúng, Nhân dân lao động là đáng yêu nhất!
Lúc lão thôn trưởng tìm đến Hàn Phỉ, nàng đã sớm dự liệu được, vì thế nhìn thấy ông ấy cũng không bất ngờ.
"Hàn cô nương, ngươi vì thôn Thủy Biên chúng ta làm việc, nếu như không phải nhờ ngươi, e là cuộc sống thôn chúng ta sẽ không dễ chịu, ta đại diện cho toàn bộ thôn làng cảm tạ ngươi, nhưng trong thôn quá nghèo, thật sự không có cái gì để tạ lễ."
Trong mắt Hàn Phỉ lóe lên tinh quang, nói: "Không, thật ra có chuyện các ngươi có thể làm đấy."
Lão thôn trưởng kinh ngạc: "Ồ. Là chuyện gì? Chỉ cần là chúng ta có thể làm, nhất định hết sức giúp đỡ."
Hàn Phỉ cúi đầu, thì thầm vài câu, lão thôn trưởng gật đầu liên tục, sắc mặt thỉnh thoảng lóe lên vẻ hoặc kinh ngạc, hoặc sáng tỏ, hoặc khẳng định, hoặc yên tâm. Sau khi nói xong Hàn Phỉ rất hài lòng, mà lão thôn trưởng cũng hết sức vui vẻ, đối với hắn mà nói, yêu cầu mà Hàn Phỉ vừa đưa ra quả thực không thể coi là yêu cầu, chẳng qua là muốn người cả thôn cùng diễn một tuồng kịch mà thôi!
Hàn Phỉ thấy lão thôn trưởng không hề hỏi lý do mà đã đáp ứng, rất là cao hứng, liền trôi chảy nói một câu: "Đúng rồi, thôn trưởng, ngươi chú ý một chút, gần đây các ngươi đắc tội với người nào hay không?"
"Hàn cô nương nói lời này là có ý gì?"
"Độc này có giá không hề nhỏ, hơn nữa rất ít người biết, ngay cả ta cũng là tình cờ đọc được trong một quyển bút ký mà thôi, vậy trình độ của người hạ độc rất có thể còn cao hơn cả ta."
Câu nói này của Hàn Phỉ vô cùng thành thật. Nếu như chỉ đơn thuần là luận y thuật, Hàn Phỉ còn có mấy phần tự tin, thế nhưng về độc thì, lĩnh vực này lại không nằm trong sở trường của nàng, dù sao ở hiện đại cũng không có nhiều người dùng độc, nàng cũng không tìm hiểu quá sâu.
"Dùng độc khiến động vật trên núi bị đuổi đi nơi khác hết, như vậy các ngươi sẽ mất đi nơi cung cấp thức ăn, các ngươi không giỏi trồng trọt, cũng không muốn rời nơi này đi nơi khác tìm lối thoát, chịu đựng như vậy muộn sớm sẽ chết hết. Điểm này, e là cũng đã nằm trong dự đoán của đối phương."
Hàn Phỉ vừa dứt lời, sắc mặt lão thôn trưởng cũng đã biến hóa thất thường.
"Người lợi hại như vậy lại muốn đối phó với thôn của các ngươi, lại bỏ ra cái giá lớn như thế, thì hoặc đối phương có mưu đồ không nhỏ, hoặc chính là tử địch của các ngươi."
Đem suy đoán của mình nói xong, Hàn Phỉ liền lẳng lặng chờ đợi lão thôn trưởng trả lời.
Không bao lâu, lão thôn trưởng liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Những người này nhất định là muốn tranh cướp Long Hổ Ấn!"
Hàn Phỉ nghe thấy một cái danh từ có vẻ rất thú vị, ngay lập tức có hứng thú: "Long Hổ Ấn?"
Lão thôn trưởng dùng cặp kia mắt già nua vẩn đục nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, giống như đang thẩm vấn nàng vậy, từ trên xuống dưới, tử tử tế tế, nhìn đến nỗi lông tơ cả người Hàn Phỉ cũng dựng đứng cả lên, liên tục xua tay nói: "Thôn trưởng! Ta không muốn biết! Không có chút nào muốn biết cả! Đối với bí mật của quý thôn, tại hạ tuyệt đối không có nửa phần tâm tư tìm kiếm!"
Hàn Phỉ nói vô cùng gọn gàng nhanh chóng, giống như thật sự là hoàn toàn không biết chuyện gì, sắc mặt lão thôn trưởng lúc này mới thoáng thả lỏng chút, đang muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy một thôn dân vội vội vàng vàng chạy tới nói: "Thôn trưởng, thôn trưởng! Có người từ bên ngoài đến!"
Hai người đồng thời quay đầu lại, lão thôn trưởng trả lời: "Bình tĩnh đi, nói chuyện cẩn thận, là ai tới?"
"Không, không biết! Rất nhiều người! Còn có một người, ừm, một người.."
Thôn dân lắp ba lắp bắp, nói không rõ ràng, sắc mặt còn có chút ửng đỏ quỷ dị.
"Một người gì a! Nói mau!" Lão thôn trưởng thiếu kiên nhẫn.
"Một nữ nhân xinh đẹp! Thật! Nàng, nàng còn nói muốn tới tìm Hàn cô nương.."
Nữ nhân xinh đẹp? Người đầu tiên Hàn Phỉ nghĩ đến là Hác lão bản.
Ngay sau đó nàng liền chạy đi, trên mặt lộ ra một nụ cười gian xảo. Quả đúng là không sai, ở ngoài thôn, một đội nhân mã cứ như vậy đứng ở đó, không ít thôn dân sắc mặt căng thẳng nhìn bọn hắn chằm chằm, mỗi một người đều bày ra tư thế chuẩn bị công kích. Mà đứng giữa đội nhân mã kia là một nữ nhân phong tình vạn chủng cũng chính là bà chủ Hác a!
Hàn Phỉ ý cười đầy mặt nghênh đón, lớn tiếng nói: "Bà chủ Hác!"
Vốn dĩ bà chủ Hác bởi vì bị ngăn cản không cho vào thôn mà tâm tình đang bực bội đây, ngay khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hàn Phỉ đi tới.
"Hàn cô nương! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!" Hác Mỹ tiến lên nghênh đón, nụ cười của hai người cũng có mấy phần thật lòng, nói đến mới thấy, đối với vị thổ tài chủ Hác lão bản này, Hàn Phỉ tương đối có hảo cảm, dùng người thì không nghi ngờ, ra tay hào phóng, còn rất thông minh, như vậy người rất dễ thân cận.
"Hác lão bản tại sao lại đến chỗ này?"
Hác Mỹ mang theo áy náy nói: "Rất xin lỗi Hàn cô nương, ta vốn không muốn cố tình quấy rầy ngươi, nhưng.. cuộc thi kia đã rất cấp bách, vì thế không thể làm gì khác hơn là tự thân tìm đến cửa."
Vẻ tươi cười của Hàn Phỉ trong nháy mắt thu hồi.
Câu nói này của Hác lão bản biểu đạt rất nhiều ý tứ. Nàng tới nơi này là bởi vì nhiệm vụ của A Mã Cung, vị trí của thôn Thủy Biên vô cùng hẻo lánh, căn bản rất khó tìm, e là Hác lão bản đã biết thân phận thật của nàng.
Lúc Hác Mỹ nhìn thấy Hàn Phỉ đột nhiên tắt nụ cười, da đầu liền tê dại, lại có chút sợ hãi, ngay cả chính Hàn Phỉ cũng không biết rằng, khi nàng không cười sẽ vô cùng, vô cùng đáng sợ.
Hác lão bản trước tiên tìm cho mình một bậc thang, nói: "Rất xin lỗi Hàn cô nương, thiếp thân cũng không có biện pháp nào, giải đấu lớn còn tới sớm hơn so với dự tính, vì thế.. Ta trái chờ phải đợi, cũng không chờ được tin tức của cô nương, không thể làm gì khác hơn là mua một ít tin tức.. vì thế mới tìm tới được nơi này."
Lời nói này Hác lão bản nói với vẻ vô cùng thấp thỏm bất an, chỉ lo Hàn cô nương không cao hứng một cái liền trở mặt không quen biết. Nào biết, sau một khắc, Hàn Phỉ nói làm nàng khiếp sợ: "Ngươi mua tin tức này bao nhiêu tiền?"
Hác lão bản trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác 'a' một tiếng.
Hàn Phỉ vô cùng kiên trì lặp lại một câu: "Ngươi mua tin tức này mất bao nhiêu tiền?"
Hác lão bản nuốt nước miếng, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, nhưng vẫn cố kiên cường nói: "Một ngàn lượng bạc.."
Con mắt Hàn Phỉ trợn tròn, cả giận nói: "Một ngàn lượng bạc? Chỉ để mua thân phận ta? Ngươi điên à?"
Hác lão bản có chút sợ hãi lui về phía sau vài bước, gian nan nói: "Hàn, Hàn cô nương, ngươi, ngươi bình tĩnh đi!"
Ánh mắt Hàn Phỉ giống như là muốn ăn thịt người vậy, nàng đúng thật là muốn ăn Hác lão bản. Trời ơi, một ngàn lượng có thể làm bao nhiêu chuyện a! Cường hào là có thể tùy hứng như thế à?
Được rồi, cường hào xác thực là có thể tùy hứng một chút..
"Ngươi cho ta một ngàn lượng, ta cái gì cũng có thể nói cho ngươi biết a! Tại sao phải đi mua của người khác?"
Khóe miệng Hác lão bản có khuynh hướng co giật.
Hàn Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, lập tức liền có chút không cao hứng, tương lai bọn họ hợp tác còn có thể có tiền, nhưng người ngốc mà nhiều tiền đúng là có chút hơi đáng lo ngại đấy, nhất là sau này còn muốn đứng chung một chiến tuyến, chưởng quỹ không quá khôn khéo như thế chắc chắn sẽ khiến nàng mất tiền oan a.
Hàn Phỉ nhìn tràng cảnh náo nhiệt này, trong lòng cũng rất thải mái, có câu nói thế nào ấy nhở, ờ, đúng, Nhân dân lao động là đáng yêu nhất!
Lúc lão thôn trưởng tìm đến Hàn Phỉ, nàng đã sớm dự liệu được, vì thế nhìn thấy ông ấy cũng không bất ngờ.
"Hàn cô nương, ngươi vì thôn Thủy Biên chúng ta làm việc, nếu như không phải nhờ ngươi, e là cuộc sống thôn chúng ta sẽ không dễ chịu, ta đại diện cho toàn bộ thôn làng cảm tạ ngươi, nhưng trong thôn quá nghèo, thật sự không có cái gì để tạ lễ."
Trong mắt Hàn Phỉ lóe lên tinh quang, nói: "Không, thật ra có chuyện các ngươi có thể làm đấy."
Lão thôn trưởng kinh ngạc: "Ồ. Là chuyện gì? Chỉ cần là chúng ta có thể làm, nhất định hết sức giúp đỡ."
Hàn Phỉ cúi đầu, thì thầm vài câu, lão thôn trưởng gật đầu liên tục, sắc mặt thỉnh thoảng lóe lên vẻ hoặc kinh ngạc, hoặc sáng tỏ, hoặc khẳng định, hoặc yên tâm. Sau khi nói xong Hàn Phỉ rất hài lòng, mà lão thôn trưởng cũng hết sức vui vẻ, đối với hắn mà nói, yêu cầu mà Hàn Phỉ vừa đưa ra quả thực không thể coi là yêu cầu, chẳng qua là muốn người cả thôn cùng diễn một tuồng kịch mà thôi!
Hàn Phỉ thấy lão thôn trưởng không hề hỏi lý do mà đã đáp ứng, rất là cao hứng, liền trôi chảy nói một câu: "Đúng rồi, thôn trưởng, ngươi chú ý một chút, gần đây các ngươi đắc tội với người nào hay không?"
"Hàn cô nương nói lời này là có ý gì?"
"Độc này có giá không hề nhỏ, hơn nữa rất ít người biết, ngay cả ta cũng là tình cờ đọc được trong một quyển bút ký mà thôi, vậy trình độ của người hạ độc rất có thể còn cao hơn cả ta."
Câu nói này của Hàn Phỉ vô cùng thành thật. Nếu như chỉ đơn thuần là luận y thuật, Hàn Phỉ còn có mấy phần tự tin, thế nhưng về độc thì, lĩnh vực này lại không nằm trong sở trường của nàng, dù sao ở hiện đại cũng không có nhiều người dùng độc, nàng cũng không tìm hiểu quá sâu.
"Dùng độc khiến động vật trên núi bị đuổi đi nơi khác hết, như vậy các ngươi sẽ mất đi nơi cung cấp thức ăn, các ngươi không giỏi trồng trọt, cũng không muốn rời nơi này đi nơi khác tìm lối thoát, chịu đựng như vậy muộn sớm sẽ chết hết. Điểm này, e là cũng đã nằm trong dự đoán của đối phương."
Hàn Phỉ vừa dứt lời, sắc mặt lão thôn trưởng cũng đã biến hóa thất thường.
"Người lợi hại như vậy lại muốn đối phó với thôn của các ngươi, lại bỏ ra cái giá lớn như thế, thì hoặc đối phương có mưu đồ không nhỏ, hoặc chính là tử địch của các ngươi."
Đem suy đoán của mình nói xong, Hàn Phỉ liền lẳng lặng chờ đợi lão thôn trưởng trả lời.
Không bao lâu, lão thôn trưởng liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Những người này nhất định là muốn tranh cướp Long Hổ Ấn!"
Hàn Phỉ nghe thấy một cái danh từ có vẻ rất thú vị, ngay lập tức có hứng thú: "Long Hổ Ấn?"
Lão thôn trưởng dùng cặp kia mắt già nua vẩn đục nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, giống như đang thẩm vấn nàng vậy, từ trên xuống dưới, tử tử tế tế, nhìn đến nỗi lông tơ cả người Hàn Phỉ cũng dựng đứng cả lên, liên tục xua tay nói: "Thôn trưởng! Ta không muốn biết! Không có chút nào muốn biết cả! Đối với bí mật của quý thôn, tại hạ tuyệt đối không có nửa phần tâm tư tìm kiếm!"
Hàn Phỉ nói vô cùng gọn gàng nhanh chóng, giống như thật sự là hoàn toàn không biết chuyện gì, sắc mặt lão thôn trưởng lúc này mới thoáng thả lỏng chút, đang muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy một thôn dân vội vội vàng vàng chạy tới nói: "Thôn trưởng, thôn trưởng! Có người từ bên ngoài đến!"
Hai người đồng thời quay đầu lại, lão thôn trưởng trả lời: "Bình tĩnh đi, nói chuyện cẩn thận, là ai tới?"
"Không, không biết! Rất nhiều người! Còn có một người, ừm, một người.."
Thôn dân lắp ba lắp bắp, nói không rõ ràng, sắc mặt còn có chút ửng đỏ quỷ dị.
"Một người gì a! Nói mau!" Lão thôn trưởng thiếu kiên nhẫn.
"Một nữ nhân xinh đẹp! Thật! Nàng, nàng còn nói muốn tới tìm Hàn cô nương.."
Nữ nhân xinh đẹp? Người đầu tiên Hàn Phỉ nghĩ đến là Hác lão bản.
Ngay sau đó nàng liền chạy đi, trên mặt lộ ra một nụ cười gian xảo. Quả đúng là không sai, ở ngoài thôn, một đội nhân mã cứ như vậy đứng ở đó, không ít thôn dân sắc mặt căng thẳng nhìn bọn hắn chằm chằm, mỗi một người đều bày ra tư thế chuẩn bị công kích. Mà đứng giữa đội nhân mã kia là một nữ nhân phong tình vạn chủng cũng chính là bà chủ Hác a!
Hàn Phỉ ý cười đầy mặt nghênh đón, lớn tiếng nói: "Bà chủ Hác!"
Vốn dĩ bà chủ Hác bởi vì bị ngăn cản không cho vào thôn mà tâm tình đang bực bội đây, ngay khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hàn Phỉ đi tới.
"Hàn cô nương! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!" Hác Mỹ tiến lên nghênh đón, nụ cười của hai người cũng có mấy phần thật lòng, nói đến mới thấy, đối với vị thổ tài chủ Hác lão bản này, Hàn Phỉ tương đối có hảo cảm, dùng người thì không nghi ngờ, ra tay hào phóng, còn rất thông minh, như vậy người rất dễ thân cận.
"Hác lão bản tại sao lại đến chỗ này?"
Hác Mỹ mang theo áy náy nói: "Rất xin lỗi Hàn cô nương, ta vốn không muốn cố tình quấy rầy ngươi, nhưng.. cuộc thi kia đã rất cấp bách, vì thế không thể làm gì khác hơn là tự thân tìm đến cửa."
Vẻ tươi cười của Hàn Phỉ trong nháy mắt thu hồi.
Câu nói này của Hác lão bản biểu đạt rất nhiều ý tứ. Nàng tới nơi này là bởi vì nhiệm vụ của A Mã Cung, vị trí của thôn Thủy Biên vô cùng hẻo lánh, căn bản rất khó tìm, e là Hác lão bản đã biết thân phận thật của nàng.
Lúc Hác Mỹ nhìn thấy Hàn Phỉ đột nhiên tắt nụ cười, da đầu liền tê dại, lại có chút sợ hãi, ngay cả chính Hàn Phỉ cũng không biết rằng, khi nàng không cười sẽ vô cùng, vô cùng đáng sợ.
Hác lão bản trước tiên tìm cho mình một bậc thang, nói: "Rất xin lỗi Hàn cô nương, thiếp thân cũng không có biện pháp nào, giải đấu lớn còn tới sớm hơn so với dự tính, vì thế.. Ta trái chờ phải đợi, cũng không chờ được tin tức của cô nương, không thể làm gì khác hơn là mua một ít tin tức.. vì thế mới tìm tới được nơi này."
Lời nói này Hác lão bản nói với vẻ vô cùng thấp thỏm bất an, chỉ lo Hàn cô nương không cao hứng một cái liền trở mặt không quen biết. Nào biết, sau một khắc, Hàn Phỉ nói làm nàng khiếp sợ: "Ngươi mua tin tức này bao nhiêu tiền?"
Hác lão bản trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác 'a' một tiếng.
Hàn Phỉ vô cùng kiên trì lặp lại một câu: "Ngươi mua tin tức này mất bao nhiêu tiền?"
Hác lão bản nuốt nước miếng, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, nhưng vẫn cố kiên cường nói: "Một ngàn lượng bạc.."
Con mắt Hàn Phỉ trợn tròn, cả giận nói: "Một ngàn lượng bạc? Chỉ để mua thân phận ta? Ngươi điên à?"
Hác lão bản có chút sợ hãi lui về phía sau vài bước, gian nan nói: "Hàn, Hàn cô nương, ngươi, ngươi bình tĩnh đi!"
Ánh mắt Hàn Phỉ giống như là muốn ăn thịt người vậy, nàng đúng thật là muốn ăn Hác lão bản. Trời ơi, một ngàn lượng có thể làm bao nhiêu chuyện a! Cường hào là có thể tùy hứng như thế à?
Được rồi, cường hào xác thực là có thể tùy hứng một chút..
"Ngươi cho ta một ngàn lượng, ta cái gì cũng có thể nói cho ngươi biết a! Tại sao phải đi mua của người khác?"
Khóe miệng Hác lão bản có khuynh hướng co giật.
Hàn Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, lập tức liền có chút không cao hứng, tương lai bọn họ hợp tác còn có thể có tiền, nhưng người ngốc mà nhiều tiền đúng là có chút hơi đáng lo ngại đấy, nhất là sau này còn muốn đứng chung một chiến tuyến, chưởng quỹ không quá khôn khéo như thế chắc chắn sẽ khiến nàng mất tiền oan a.
Chỉnh sửa cuối: