Chương 300: Ta không thích ánh mắt xấu xa của ngươi!
Hác lão bản không nhịn được nữa, trực tiếp cười ra tiếng. Nụ cười này của nàng, cùng với người phụ nữ đang khóc lóc kia hình thành sự so sánh rõ ràng. Hác lão bản cười khom lưng, khuôn mặt vốn phong tình vạn chủng lại càng vô cùng mê người, cả gương mặt nàng dưới cái nhìn của Khôi Nam đều giống như đang tỏa sáng.
Khôi Nam sửng sốt. Hắn không biết Hác lão bản vì sao mà cười, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn cảm thấy Hác lão bản cười đến rất đẹp. Trừ bệ hạ ra, Khôi Nam lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của một người rất đẹp, đương nhiên, nụ cười của bệ hạ mới là rực rỡ nhất, người có thể làm bệ hạ cười vui vẻ như vậy, thông thường chỉ có Thần Vệ đại nhân, vì thế Khôi Nam đơn thuần là thưởng thức, cũng không phải dạng cảm giác như hiện tại.. cảm giác trong lòng ngứa ngáy. Như là có con kiến bò tới bò lui trong trái tim hắn. Nhưng hắn đã không có trái tim, dưới lớp da chỉ là một khung xương trơ trọi, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có thể có cả giác như vậy.
Hác lão bản khống chế nửa ngày mới miễn cưỡng ngừng nụ cười, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu ra sao của Khôi Nam, lại nhịn không được, trực tiếp cười ha ha. Nụ cười của Hác lão bản như tiếng chuông bạc đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều nam nhân đang đi trên đường, trong lúc nhất thời không ít người xem đến si dại, ở trong thành này, hầu như mọi nữ nhân đều rất bưu hãn, bọn họ cũng đã quen với nữ nhân bưu hãn, nào biết đâu còn có nữ nhân ôn nhu như thế, còn có thể cười đẹp mắt đến như vậy. So với những nữ nhân bưu hãn thường ngày, lại động một chút là khóc nhè.. Hác lão bản lập tức tỏa sáng nóng bỏng trong mắt nam nhân.
Lần này, tên đầu lâu luôn luôn trì độn cũng cảm thấy được từ bốn phương tám hướng phóng lại những ánh mắt nóng rực, lập tức cảnh giác, không chút biến sắc tiến lên nửa bước, triệt để giấu Hác lão bản sau lưng mình.
Người phụ nữ kia cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, kéo theo một vệt nước mắt, trực tiếp hô to: "Ca! Mau tới!"
Tiếng kêu này trung khí mười phần, truyền khăp cả dãy phố. Không ít người quen với nữ nhân này dồn dập lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nhìn Khôi Nam cùng Hác lão bản với vẻ đồng tình, như là biết rõ sắp xảy ra chuyện gì vậy.
Khôi Nam nhíu mày, nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Nữ nhân kia quệt nước mắt, hung tợn nói: "Ca ca ta là tiểu đội trưởng đội võ trong thành! Các ngươi chờ coi! Hướng Thiên Nga ta đảm bảo, các ngươi một kẻ cũng trốn không thoát!"
Hác lão bản hấp háy mắt, ngưng cười, từ phía sau Khôi Nam thò ra một cái đầu, nói: "Ờ. Ngươi muốn bảo đảm như thế nào?"
Nữ nhân kia ấp úng nữa ngày, suýt chút nữa tức giận đến ngất đi, nhưng may mà xuất hiện một trận tiếng bước chân mạnh mẽ, sắc mặt nàng vui vẻ, quay đầu nhìn lại, quả thật đúng là không sai, ca ca của nàng mang theo đao cùng nhân thủ xuất hiện.
"Muội muội, làm sao? Tại sao gọi lớn tiếng như vậy? Ai bắt nạt ngươi?"
Đại Hán đầy mặt đau lòng chạy tới, nhìn trước sau muội tử của mình một vòng, sau khi xác định không có chuyện gì mới yên lòng.
Hướng Thiên Nga cầm lấy tay ca ca, chỉ vào hai người Hác lão bản cùng Khôi Nam, giận đùng đùng nói: "Ca! Chính là bọn họ bắt nạt ta! Ngươi mau bắt bọn họ lại!"
Hướng Chấn Thiên quay đầu, đã nhìn thấy một nam nhân dáng dấp quỷ dị đứng ở nơi đó, không thể không nói, đều là nam nhân, Hướng Chấn Thiên cảm thấy người đàn ông này không đơn giản, đơn giản mà nói, người đàn ông này rất nguy hiểm, đây là trực giác của võ giả từ xưa tới nay. Không thể không nói, chính là nhờ vào trực giác của võ giả này đã khiến Hướng Chấn Thiên trước nay không ngay lập tức động thủ, nếu không e là giờ khắc này hắn cũng đã thành một bộ xương.
"Vị huynh đệ này, xin hỏi đại danh là gì?"
Hướng Chấn Thiên giả vờ giả vịt ôm quyền thủ thế. Hướng Thiên Nga có chút trợn mắt ngoác mồm, đây là lần đầu tiên nàng thấy huynh trưởng của mình còn có lúc lễ phép như thế, nếu là trước đây e là đã sớm đấu võ rồi.
Khôi Nam gặp người chủ động lấy lòng, cũng không lộ ra vẻ công kích, mà cũng quy củ nói: "Tại hạ Khôi Nam."
Hướng Chấn Thiên chờ một hồi không thấy có vế sau, lập tức kỳ quái, người này cũng chỉ đơn giản tự báo tính danh, không nói từ đâu mà đến? Thuộc về võ quán nào? Hay là, hắn có gì phải ẩn giấu?
Hướng Chấn Thiên suy đoán một hồi, càng ngày càng cảm thấy người này không thể coi thường, ngữ khí càng thêm cung kính một phần, nói: "Khôi Nam huynh đệ, tại hạ Hướng Chấn Thiên, là Tiểu Đội Trưởng trong đội Hộ Thành, chắc là chuyện này có hiểu lầm gì đó, chúng ta có thể ngồi xuống cẩn thận nói chuyện, đúng không?"
Hướng Thiên Nga bất mãn: "Ca.."
Hướng Chấn Thiên phất tay đánh gãy lời nói của muội muội, nhìn về phía Khôi Nam. Hắn đã hạ một bậc thang, xem như đây đã phạm vào điều kiêng kỵ của hắn, nếu vị Khôi Nam huynh đệ này không biết thời thế, vậy thì cũng đừng trách hắn không khách khí, Hướng gia bọn họ cũng không phải là ăn chay.
Khôi Nam không thích cùng người thâm giao, càng xem thường, cho nên khi Chấn Thiên đưa ra đề nghị muốn ngồi xuống nói chuyện, hắn liền vô thức muốn cự tuyệt. Nhưng lúc này một bàn tay ấm áp mềm mại duỗi ra, nắm lấy cánh tay hắn.
Hác lão bản nhô đầu ra, nói: "Chờ chút! Đáp ứng hắn đi, chúng ta đúng là có hiểu nhầm, cũng muốn ngồi xuống nói chuyện cẩn thận một chút."
Khôi Nam không hiểu tại sao Hác lão bản muốn cùng cả hai người không hiểu ra sao ngồi xuống nói chuyện, nhưng hắn cũng không phản bác. Chỉ cần nàng tình nguyện là tốt rồi. Khôi Nam nghĩ như thế.
Hướng Chấn Thiên căn bản không hề chú ý tới phía sau Khôi Nam còn có một người, nhất là lúc Hác lão bản nhô đầu ra, lại càng cảm thấy trước mắt sáng lên, tràn đầy kinh diễm. Còn có nữ nhân lớn lên nhỏ nhắn lại xinh đẹp như thế sao! Nàng cùng với các cô nương trong thành hoàn toàn khác nhau a!
Hướng Chấn Thiên không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần. Hác lão bản đối với ánh mắt như vậy cũng không cảm thấy xa lạ, nàng đã thấy nhiều lắm rồi, cho nên có thể đủ thản nhiên để đối mặt, nàng chỉnh lại quần áo của bản thân, từ phía sau Khôi Nam đi ra, nói: "Ta xem phía trước có một cái khách sạn coi như không tệ, không bằng cùng đi tới đó ngồi trao đổi một chút, thế nào?"
Trong lúc giơ tay nhấc chân, Hác lão bản không hổ là Hác lão bản, nữ nhân có thể chỉ đạo kinh doanh ở Thần Nông Giá sao có thể là người bình thường, dáng vẻ này hoàn mỹ đến không thể xoi mói.
Ánh mắt Hướng Chấn Thiên lóe lên một vệt tán thưởng, đang muốn đồng ý. Khôi Nam đưa tay ra, một lần nữa trực tiếp kéo Hác lão bản trở lại, cũng từ chối nói: "Không cần! Chúng ta còn có việc phải làm! Quấy rầy rồi!"
Nói xong, cầm lấy tay Hác lão bản liền muốn rời khỏi, làm nàng há hốc mồm, hành vi xúc động như vậy có thể xuất phát từ một tên đầu lâu cứng ngắc sao?
Hướng Chấn Thiên bị từ chối ngay trước mặt mỹ nhân liền cảm thấy cực mất mặt, lập tức cũng tức giận, cắn răng nói: "Khôi Nam huynh đệ không khỏi quá không cho tại hạ mặt mũi đi!"
Khôi Nam cũng không quay đầu lại nói: "Ta không thích ánh mắt của ngươi, xấu xa."
Hác lão bản chớp chớp con mắt, cảm thấy đầu lâu này tử cũng thật sự là quá thẳng.. quá đáng yêu.
Ánh mắt của những tên đàn ông kia, cũng chẳng làm gì được nàng, họ cũng chỉ có thể nhìn, nhìn nhiều, cũng sẽ không thiếu mất của nàng khối thịt, ế nhưng đây là lần đầu tiên, có một người giữ gìn cho nàng như vậy. Hác lão bản cảm thấy long mềm nhũn, nàng dù có mạnh mẽ cỡ nào, là một bà chủ thế nào, cuối cùng, nàng vẫn chỉ là một nữ nhân, sẽ có chỗ phải để ý.
Khôi Nam sửng sốt. Hắn không biết Hác lão bản vì sao mà cười, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn cảm thấy Hác lão bản cười đến rất đẹp. Trừ bệ hạ ra, Khôi Nam lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của một người rất đẹp, đương nhiên, nụ cười của bệ hạ mới là rực rỡ nhất, người có thể làm bệ hạ cười vui vẻ như vậy, thông thường chỉ có Thần Vệ đại nhân, vì thế Khôi Nam đơn thuần là thưởng thức, cũng không phải dạng cảm giác như hiện tại.. cảm giác trong lòng ngứa ngáy. Như là có con kiến bò tới bò lui trong trái tim hắn. Nhưng hắn đã không có trái tim, dưới lớp da chỉ là một khung xương trơ trọi, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có thể có cả giác như vậy.
Hác lão bản khống chế nửa ngày mới miễn cưỡng ngừng nụ cười, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu ra sao của Khôi Nam, lại nhịn không được, trực tiếp cười ha ha. Nụ cười của Hác lão bản như tiếng chuông bạc đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều nam nhân đang đi trên đường, trong lúc nhất thời không ít người xem đến si dại, ở trong thành này, hầu như mọi nữ nhân đều rất bưu hãn, bọn họ cũng đã quen với nữ nhân bưu hãn, nào biết đâu còn có nữ nhân ôn nhu như thế, còn có thể cười đẹp mắt đến như vậy. So với những nữ nhân bưu hãn thường ngày, lại động một chút là khóc nhè.. Hác lão bản lập tức tỏa sáng nóng bỏng trong mắt nam nhân.
Lần này, tên đầu lâu luôn luôn trì độn cũng cảm thấy được từ bốn phương tám hướng phóng lại những ánh mắt nóng rực, lập tức cảnh giác, không chút biến sắc tiến lên nửa bước, triệt để giấu Hác lão bản sau lưng mình.
Người phụ nữ kia cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, kéo theo một vệt nước mắt, trực tiếp hô to: "Ca! Mau tới!"
Tiếng kêu này trung khí mười phần, truyền khăp cả dãy phố. Không ít người quen với nữ nhân này dồn dập lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nhìn Khôi Nam cùng Hác lão bản với vẻ đồng tình, như là biết rõ sắp xảy ra chuyện gì vậy.
Khôi Nam nhíu mày, nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Nữ nhân kia quệt nước mắt, hung tợn nói: "Ca ca ta là tiểu đội trưởng đội võ trong thành! Các ngươi chờ coi! Hướng Thiên Nga ta đảm bảo, các ngươi một kẻ cũng trốn không thoát!"
Hác lão bản hấp háy mắt, ngưng cười, từ phía sau Khôi Nam thò ra một cái đầu, nói: "Ờ. Ngươi muốn bảo đảm như thế nào?"
Nữ nhân kia ấp úng nữa ngày, suýt chút nữa tức giận đến ngất đi, nhưng may mà xuất hiện một trận tiếng bước chân mạnh mẽ, sắc mặt nàng vui vẻ, quay đầu nhìn lại, quả thật đúng là không sai, ca ca của nàng mang theo đao cùng nhân thủ xuất hiện.
"Muội muội, làm sao? Tại sao gọi lớn tiếng như vậy? Ai bắt nạt ngươi?"
Đại Hán đầy mặt đau lòng chạy tới, nhìn trước sau muội tử của mình một vòng, sau khi xác định không có chuyện gì mới yên lòng.
Hướng Thiên Nga cầm lấy tay ca ca, chỉ vào hai người Hác lão bản cùng Khôi Nam, giận đùng đùng nói: "Ca! Chính là bọn họ bắt nạt ta! Ngươi mau bắt bọn họ lại!"
Hướng Chấn Thiên quay đầu, đã nhìn thấy một nam nhân dáng dấp quỷ dị đứng ở nơi đó, không thể không nói, đều là nam nhân, Hướng Chấn Thiên cảm thấy người đàn ông này không đơn giản, đơn giản mà nói, người đàn ông này rất nguy hiểm, đây là trực giác của võ giả từ xưa tới nay. Không thể không nói, chính là nhờ vào trực giác của võ giả này đã khiến Hướng Chấn Thiên trước nay không ngay lập tức động thủ, nếu không e là giờ khắc này hắn cũng đã thành một bộ xương.
"Vị huynh đệ này, xin hỏi đại danh là gì?"
Hướng Chấn Thiên giả vờ giả vịt ôm quyền thủ thế. Hướng Thiên Nga có chút trợn mắt ngoác mồm, đây là lần đầu tiên nàng thấy huynh trưởng của mình còn có lúc lễ phép như thế, nếu là trước đây e là đã sớm đấu võ rồi.
Khôi Nam gặp người chủ động lấy lòng, cũng không lộ ra vẻ công kích, mà cũng quy củ nói: "Tại hạ Khôi Nam."
Hướng Chấn Thiên chờ một hồi không thấy có vế sau, lập tức kỳ quái, người này cũng chỉ đơn giản tự báo tính danh, không nói từ đâu mà đến? Thuộc về võ quán nào? Hay là, hắn có gì phải ẩn giấu?
Hướng Chấn Thiên suy đoán một hồi, càng ngày càng cảm thấy người này không thể coi thường, ngữ khí càng thêm cung kính một phần, nói: "Khôi Nam huynh đệ, tại hạ Hướng Chấn Thiên, là Tiểu Đội Trưởng trong đội Hộ Thành, chắc là chuyện này có hiểu lầm gì đó, chúng ta có thể ngồi xuống cẩn thận nói chuyện, đúng không?"
Hướng Thiên Nga bất mãn: "Ca.."
Hướng Chấn Thiên phất tay đánh gãy lời nói của muội muội, nhìn về phía Khôi Nam. Hắn đã hạ một bậc thang, xem như đây đã phạm vào điều kiêng kỵ của hắn, nếu vị Khôi Nam huynh đệ này không biết thời thế, vậy thì cũng đừng trách hắn không khách khí, Hướng gia bọn họ cũng không phải là ăn chay.
Khôi Nam không thích cùng người thâm giao, càng xem thường, cho nên khi Chấn Thiên đưa ra đề nghị muốn ngồi xuống nói chuyện, hắn liền vô thức muốn cự tuyệt. Nhưng lúc này một bàn tay ấm áp mềm mại duỗi ra, nắm lấy cánh tay hắn.
Hác lão bản nhô đầu ra, nói: "Chờ chút! Đáp ứng hắn đi, chúng ta đúng là có hiểu nhầm, cũng muốn ngồi xuống nói chuyện cẩn thận một chút."
Khôi Nam không hiểu tại sao Hác lão bản muốn cùng cả hai người không hiểu ra sao ngồi xuống nói chuyện, nhưng hắn cũng không phản bác. Chỉ cần nàng tình nguyện là tốt rồi. Khôi Nam nghĩ như thế.
Hướng Chấn Thiên căn bản không hề chú ý tới phía sau Khôi Nam còn có một người, nhất là lúc Hác lão bản nhô đầu ra, lại càng cảm thấy trước mắt sáng lên, tràn đầy kinh diễm. Còn có nữ nhân lớn lên nhỏ nhắn lại xinh đẹp như thế sao! Nàng cùng với các cô nương trong thành hoàn toàn khác nhau a!
Hướng Chấn Thiên không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần. Hác lão bản đối với ánh mắt như vậy cũng không cảm thấy xa lạ, nàng đã thấy nhiều lắm rồi, cho nên có thể đủ thản nhiên để đối mặt, nàng chỉnh lại quần áo của bản thân, từ phía sau Khôi Nam đi ra, nói: "Ta xem phía trước có một cái khách sạn coi như không tệ, không bằng cùng đi tới đó ngồi trao đổi một chút, thế nào?"
Trong lúc giơ tay nhấc chân, Hác lão bản không hổ là Hác lão bản, nữ nhân có thể chỉ đạo kinh doanh ở Thần Nông Giá sao có thể là người bình thường, dáng vẻ này hoàn mỹ đến không thể xoi mói.
Ánh mắt Hướng Chấn Thiên lóe lên một vệt tán thưởng, đang muốn đồng ý. Khôi Nam đưa tay ra, một lần nữa trực tiếp kéo Hác lão bản trở lại, cũng từ chối nói: "Không cần! Chúng ta còn có việc phải làm! Quấy rầy rồi!"
Nói xong, cầm lấy tay Hác lão bản liền muốn rời khỏi, làm nàng há hốc mồm, hành vi xúc động như vậy có thể xuất phát từ một tên đầu lâu cứng ngắc sao?
Hướng Chấn Thiên bị từ chối ngay trước mặt mỹ nhân liền cảm thấy cực mất mặt, lập tức cũng tức giận, cắn răng nói: "Khôi Nam huynh đệ không khỏi quá không cho tại hạ mặt mũi đi!"
Khôi Nam cũng không quay đầu lại nói: "Ta không thích ánh mắt của ngươi, xấu xa."
Hác lão bản chớp chớp con mắt, cảm thấy đầu lâu này tử cũng thật sự là quá thẳng.. quá đáng yêu.
Ánh mắt của những tên đàn ông kia, cũng chẳng làm gì được nàng, họ cũng chỉ có thể nhìn, nhìn nhiều, cũng sẽ không thiếu mất của nàng khối thịt, ế nhưng đây là lần đầu tiên, có một người giữ gìn cho nàng như vậy. Hác lão bản cảm thấy long mềm nhũn, nàng dù có mạnh mẽ cỡ nào, là một bà chủ thế nào, cuối cùng, nàng vẫn chỉ là một nữ nhân, sẽ có chỗ phải để ý.
Chỉnh sửa cuối: