Chương 50: Mang cho hắn một lễ vật
Ở một nơi trắng xóa mênh mông vô bờ, mọi chỗ đều là hư vô, chỉ có âm thanh của tiếng trống đinh tai nhức óc nổi lên, giống như Thiên Kinh, không khí rung động, một tiếng một tiếng, chấn nhiếp lòng người.
Nhưng trong tiếng trống sục sôi như vậy còn kèm theo từng tiếng mắng chửi, âm độ tiếng mắng chửi kia không kém hơn tiếng trống một chút nào.
"Sai sai! Tiết tấu loạn hết lên rồi! Tiết tấu của ngươi ở nơi nào?"
"Không đúng, không đúng, không đúng! Chỗ này phải nhanh lên! Phải nối liền không dứt!"
"Chậm nửa nhịp! Tay phải của ngươi! Phải nhanh hơn một chút!"
"Ngươi không ăn cơm à? Dùng sức của ngươi đi! Tiếng trống như vậy sao có thể gặp người hả?"
"Động tác sai, tiết tấu không đủ, thời gian quá ngắn! Ngươi là học sinh kém cỏi nhất ta từng thấy!"
"Nghỉ ngơi mười phút!"
Hầu như lúc nào được nghỉ ngơi, Hàn Phỉ liền lăn đùng ra, nằm trên mặt đất không lên nổi, há miệng, thở dốc từng ngụm từng ngụm, giống như con cá mắc cạn, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mệt mỏi quá.. Mệt đến trước mắt cũng mơ hồ, ngón tay còn mang theo run rẩy, cánh tay đau nhức không nâng lên được, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước.
Luyện tập như vậy đã kéo dài đến ngày thứ 8, không, phải là hơn 8 ngày rồi, mà nàng ở nơi trắng xóa một mảnh này luyện tập không dưới 3 tháng, nơi này không hề có cảm giác thời gian đã trôi qua, ở đây nàng chỉ có thể luyện tập, mà từ trong không trung truyền tới âm thanh giống như thầy giáo của nàng, một thầy giáo cực kỳ nghiêm khắc.
Hàn Phỉ đời này chưa từng bị mắng qua như vậy, mấy lần trước đã từng suýt chút nữa thì khóc, cố gắng kiềm chế trong đáy lòng, cố gắng tiếp tục chống đỡ. Nhưng dù cho nàng liều mạng tập luyện thế nào, âm thanh này cũng chưa từng khích lệ nàng, giống như nàng vĩnh viễn tập sai, cảm giác thất bại như vậy khiến đáy lòng Hàn Phỉ thực sự không dễ chịu.
Sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, Hàn Phỉ miễn cưỡng bò lên, tìm kiếm dùi trống, dù cho cánh tay đã sưng lên đau đớn, nàng vẫn không muốn buông tay. Có câu nói nói thế nào nhỉ? Đường mình đã lựa chọn, thì quỳ cũng phải tiếp tục đi!
"Làm lại!"
Hàn Phỉ hào khí xung thiên quay về phía không trung gào thét. Lại là một lần tập luyện đau đớn cùng khoái lạc đan xen. Đợi đến khi Hàn Phỉ từ nơi mờ mịt kia thoát ra, nàng nằm ở trên giường cũng mở mắt, cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều xông tới, nàng ngay cả động tác đưa tay vò đầu cũng nhất thời không làm được.
"Kí chủ cố lên!"
Hệ thống ở một bên yên lặng cổ vũ.
Hàn Phỉ khó chịu trả lời: "Trừ câu nói này ra ngươi không biết nói câu khác à?"
"Vậy nói cho ngươi một chuyện, ngày mai chính là lễ mừng, ngươi cần một bộ y phục!"
Hàn Phỉ sững sờ, lập tức nhìn cánh tay, cánh chân mập mạp của mình, ưu thương nói: "Thân hình này của ta thì có thể mặc cái gì đây?"
"Kí chủ không thể suy nghĩ tiêu cực như thế!"
"Được được được, vậy ngươi nói cho ta biết nơi nào có y phục?"
"Khà khà, kí chủ xem!"
Trong nháy mắt, trong đầu Hàn Phỉ liền mở ra một cái Logo, phía trên bồng bềnh vô số cửa sổ, trong các cửa sổ trưng bày các loại y phục đủ màu sắc rực rỡ hoa cả mắt, đủ mọi kiểu dáng. Hàn Phỉ xoa xoa mắt, oa một tiếng, hứng thú bừng bừng mà nhìn, cho đến khi nàng nhìn thấy giá cả bên dưới, mặt đen hơn cả đít nồi!
"Không mua, không mua! Mua cái gì? Mẹ nó! Một bộ y phục đều sắp ba, bốn chục tinh tệ! Lão Tử không có tiền! Không có tiền a!"
"Kí chủ nếu cần hệ thống có thể cho vay."
Hệ thống dụ dỗ từng bước. Hàn Phỉ cảnh giác, hệ thống lão bất tử này, gần đây luôn muốn dụ dỗ nàng vay tinh tệ để mua một ít đồ vật, phần lòng tốt này thật khiến cho người ta nghi ngờ, càng quan trọng là, Hàn Phỉ không hề muốn nợ tiền một chút nào! Bộ châm cứu kia còn chưa trả hết nợ đâu!
Mà nói đến châm cứu, hình như.. lại đến thời gian ước định rồi. Tâm tình Hàn Phỉ không tự chủ được buông lỏng một chút, gian nan leo xuống giường, nhẹ nhàng hát lên.
"Kí chủ thật không mua một bộ sao?"
"Không mua."
Hệ thống chưa từ bỏ ý định: "Những y phục này đều có thuộc tính tăng điểm! Ví dụ như bộ này! Có thể khiến mị lực của kí chủ tăng thêm 10%!"
"Tăng thêm 10% thì vẫn là một bà béo thôi."
"..."
"Ờ, gần đây không thấy ngươi giao nhiệm vụ gì nhỉ.."
Đào Bảo suy yếu nói: "Phần hiệm vụ của hệ thống gần đây đang nâng cấp, vì thế nhiệm vụ của kí chủ sẽ giảm bớt rất nhiều."
Hàn Phỉ thở ra một hơi, tâm tình càng thêm vui vẻ.
"Kí chủ đang muốn đi gặp nam thần sao?"
"Đúng vậy, đã đến giờ ước định."
"Kí chủ mang cho nam thần một lễ vật đi!"
Hàn Phỉ dừng bước chân, nhíu mày: "Lễ vật?"
"Đúng vậy! Lễ vật thích hợp có thể tăng độ thiện cảm! Độ thiện cảm của nam thần mà tăng sẽ có rất nhiều phần thưởng nha!"
Hệ thống tiếp tục dụ dỗ, thế nhưng lần này lại thành công hấp dẫn Hàn Phỉ. Khen thưởng lần trước Hàn Phỉ đã trông thấy, điều này làm nàng không nhịn được bắt đầu tính toán, làm nhiều nhiệm vụ hơn nữa cũng không bằng một lân tâm tình nam thần chập chùng đâu, tựa hồ cuộc mua bán này 10 phần có lời.
Tuy đồ vật của hệ thống quá đắt đỏ, nhưng đồ vật chất lượng đúng là rất tốt, đáng tiếc nàng quá nghèo không có cách nào mua mà thôi, ví dụ như một ít thảo dược bên trong, nàng ở hiện đại hầu như chưa từng thấy, liền muốn mua nhưng lại không thể mua được! Đây cũng là chuyện đương nhiên, nàng không có tiền để mua. Thật rất muốn a..
Được rồi! Vậy mang cho nam thần một lễ vật đi!
"Khà khà, kí chủ cuối cùng cũng coi như biết động não, hiểu rõ tầm quan trọng của việc lấy lòng nam thần!"
Hàn Phỉ sờ sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ nên đưa vật gì thì tốt.
"Hắn nhìn hình như cũng không thiếu vật gì, cũng không biết vật gì sẽ khiến hắn hứng thú đây.. tặng cái gì?"
Hàn Phỉ một bên tự hỏi, một bên mở ngăn kéo lấy ra dây lụa, sắc mặt ngẩn ra, lập tức bật thốt lên: "Đúng! Tặng cái dây lụa đi!"
Người kia mái tóc dài đen như mực nhưng luôn lười biếng dùng một sợi dây lụa cột, chính là tùy hứng nhưng lại gợi cảm muốn chết a. Hàn Phỉ 10 phần đáng thẹn thừa nhận, đã có lúc, nàng cũng bị mê đảo.
Từ từ, một ý kiến xông lên đầu. Hàn Phỉ bắt đầu tính toán.
Một bên khác, ánh trăng chậm rãi ảm đạm, người kia nhìn tầng mây ngoài cửa sổ che khuất đi một nửa ánh sáng, đôi mắt hơi trầm xuống. Bàn tay đặt trên ghế không tự chủ lại gõ nhịp nhịp, giống như mang theo một tia nôn nóng như có như không. Tật Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ biết hiện tại Vương gia tựa hồ không đúng lắm nhưng cũng không cả gan đi hỏi.
Môi mỏng dưới mặt nạ chậm rãi nhếch lên, nàng đến muộn.
"Phanh phanh phanh."
"Vương gia, Vương gia! Hàn Phỉ đến rồi!"
Một đạo âm thanh trung khí mười phần vang lên khiến môi mỏng lại chậm rãi cong lên, nở ra một nụ cười như có như không. Hàn Phỉ không đợi trả lời, liền đẩy ra cửa đi vào, trước sau như một nhìn thấy nam nhân kia ngồi trên ghế, nàng không nhịn được lộ ra một nụ cười, trên mặt còn mang theo một tia ửng đỏ do một đường chạy tới. Hàn Phỉ lau lau mồ hôi, kích động chạy lên trước, cười tươi đến mức lộ ra cả mấy cái răng, hướng về phía Tần Triệt quen thuộc gọi một câu:
"Vương gia, ta đã đến!"
Câu nói này vốn là thông lệ của Hàn Phỉ, trước đây người kia sẽ không để ý, nhưng lần đầu tiên, nàng nhìn thấy hắn hé miệng, một âm thanh nhẹ bẫng xuất hiện: "Ừm."
Thời khắc này, trái tim Hàn Phỉ lại không chịu nghe lời.
Nhưng trong tiếng trống sục sôi như vậy còn kèm theo từng tiếng mắng chửi, âm độ tiếng mắng chửi kia không kém hơn tiếng trống một chút nào.
"Sai sai! Tiết tấu loạn hết lên rồi! Tiết tấu của ngươi ở nơi nào?"
"Không đúng, không đúng, không đúng! Chỗ này phải nhanh lên! Phải nối liền không dứt!"
"Chậm nửa nhịp! Tay phải của ngươi! Phải nhanh hơn một chút!"
"Ngươi không ăn cơm à? Dùng sức của ngươi đi! Tiếng trống như vậy sao có thể gặp người hả?"
"Động tác sai, tiết tấu không đủ, thời gian quá ngắn! Ngươi là học sinh kém cỏi nhất ta từng thấy!"
"Nghỉ ngơi mười phút!"
Hầu như lúc nào được nghỉ ngơi, Hàn Phỉ liền lăn đùng ra, nằm trên mặt đất không lên nổi, há miệng, thở dốc từng ngụm từng ngụm, giống như con cá mắc cạn, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mệt mỏi quá.. Mệt đến trước mắt cũng mơ hồ, ngón tay còn mang theo run rẩy, cánh tay đau nhức không nâng lên được, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước.
Luyện tập như vậy đã kéo dài đến ngày thứ 8, không, phải là hơn 8 ngày rồi, mà nàng ở nơi trắng xóa một mảnh này luyện tập không dưới 3 tháng, nơi này không hề có cảm giác thời gian đã trôi qua, ở đây nàng chỉ có thể luyện tập, mà từ trong không trung truyền tới âm thanh giống như thầy giáo của nàng, một thầy giáo cực kỳ nghiêm khắc.
Hàn Phỉ đời này chưa từng bị mắng qua như vậy, mấy lần trước đã từng suýt chút nữa thì khóc, cố gắng kiềm chế trong đáy lòng, cố gắng tiếp tục chống đỡ. Nhưng dù cho nàng liều mạng tập luyện thế nào, âm thanh này cũng chưa từng khích lệ nàng, giống như nàng vĩnh viễn tập sai, cảm giác thất bại như vậy khiến đáy lòng Hàn Phỉ thực sự không dễ chịu.
Sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, Hàn Phỉ miễn cưỡng bò lên, tìm kiếm dùi trống, dù cho cánh tay đã sưng lên đau đớn, nàng vẫn không muốn buông tay. Có câu nói nói thế nào nhỉ? Đường mình đã lựa chọn, thì quỳ cũng phải tiếp tục đi!
"Làm lại!"
Hàn Phỉ hào khí xung thiên quay về phía không trung gào thét. Lại là một lần tập luyện đau đớn cùng khoái lạc đan xen. Đợi đến khi Hàn Phỉ từ nơi mờ mịt kia thoát ra, nàng nằm ở trên giường cũng mở mắt, cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều xông tới, nàng ngay cả động tác đưa tay vò đầu cũng nhất thời không làm được.
"Kí chủ cố lên!"
Hệ thống ở một bên yên lặng cổ vũ.
Hàn Phỉ khó chịu trả lời: "Trừ câu nói này ra ngươi không biết nói câu khác à?"
"Vậy nói cho ngươi một chuyện, ngày mai chính là lễ mừng, ngươi cần một bộ y phục!"
Hàn Phỉ sững sờ, lập tức nhìn cánh tay, cánh chân mập mạp của mình, ưu thương nói: "Thân hình này của ta thì có thể mặc cái gì đây?"
"Kí chủ không thể suy nghĩ tiêu cực như thế!"
"Được được được, vậy ngươi nói cho ta biết nơi nào có y phục?"
"Khà khà, kí chủ xem!"
Trong nháy mắt, trong đầu Hàn Phỉ liền mở ra một cái Logo, phía trên bồng bềnh vô số cửa sổ, trong các cửa sổ trưng bày các loại y phục đủ màu sắc rực rỡ hoa cả mắt, đủ mọi kiểu dáng. Hàn Phỉ xoa xoa mắt, oa một tiếng, hứng thú bừng bừng mà nhìn, cho đến khi nàng nhìn thấy giá cả bên dưới, mặt đen hơn cả đít nồi!
"Không mua, không mua! Mua cái gì? Mẹ nó! Một bộ y phục đều sắp ba, bốn chục tinh tệ! Lão Tử không có tiền! Không có tiền a!"
"Kí chủ nếu cần hệ thống có thể cho vay."
Hệ thống dụ dỗ từng bước. Hàn Phỉ cảnh giác, hệ thống lão bất tử này, gần đây luôn muốn dụ dỗ nàng vay tinh tệ để mua một ít đồ vật, phần lòng tốt này thật khiến cho người ta nghi ngờ, càng quan trọng là, Hàn Phỉ không hề muốn nợ tiền một chút nào! Bộ châm cứu kia còn chưa trả hết nợ đâu!
Mà nói đến châm cứu, hình như.. lại đến thời gian ước định rồi. Tâm tình Hàn Phỉ không tự chủ được buông lỏng một chút, gian nan leo xuống giường, nhẹ nhàng hát lên.
"Kí chủ thật không mua một bộ sao?"
"Không mua."
Hệ thống chưa từ bỏ ý định: "Những y phục này đều có thuộc tính tăng điểm! Ví dụ như bộ này! Có thể khiến mị lực của kí chủ tăng thêm 10%!"
"Tăng thêm 10% thì vẫn là một bà béo thôi."
"..."
"Ờ, gần đây không thấy ngươi giao nhiệm vụ gì nhỉ.."
Đào Bảo suy yếu nói: "Phần hiệm vụ của hệ thống gần đây đang nâng cấp, vì thế nhiệm vụ của kí chủ sẽ giảm bớt rất nhiều."
Hàn Phỉ thở ra một hơi, tâm tình càng thêm vui vẻ.
"Kí chủ đang muốn đi gặp nam thần sao?"
"Đúng vậy, đã đến giờ ước định."
"Kí chủ mang cho nam thần một lễ vật đi!"
Hàn Phỉ dừng bước chân, nhíu mày: "Lễ vật?"
"Đúng vậy! Lễ vật thích hợp có thể tăng độ thiện cảm! Độ thiện cảm của nam thần mà tăng sẽ có rất nhiều phần thưởng nha!"
Hệ thống tiếp tục dụ dỗ, thế nhưng lần này lại thành công hấp dẫn Hàn Phỉ. Khen thưởng lần trước Hàn Phỉ đã trông thấy, điều này làm nàng không nhịn được bắt đầu tính toán, làm nhiều nhiệm vụ hơn nữa cũng không bằng một lân tâm tình nam thần chập chùng đâu, tựa hồ cuộc mua bán này 10 phần có lời.
Tuy đồ vật của hệ thống quá đắt đỏ, nhưng đồ vật chất lượng đúng là rất tốt, đáng tiếc nàng quá nghèo không có cách nào mua mà thôi, ví dụ như một ít thảo dược bên trong, nàng ở hiện đại hầu như chưa từng thấy, liền muốn mua nhưng lại không thể mua được! Đây cũng là chuyện đương nhiên, nàng không có tiền để mua. Thật rất muốn a..
Được rồi! Vậy mang cho nam thần một lễ vật đi!
"Khà khà, kí chủ cuối cùng cũng coi như biết động não, hiểu rõ tầm quan trọng của việc lấy lòng nam thần!"
Hàn Phỉ sờ sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ nên đưa vật gì thì tốt.
"Hắn nhìn hình như cũng không thiếu vật gì, cũng không biết vật gì sẽ khiến hắn hứng thú đây.. tặng cái gì?"
Hàn Phỉ một bên tự hỏi, một bên mở ngăn kéo lấy ra dây lụa, sắc mặt ngẩn ra, lập tức bật thốt lên: "Đúng! Tặng cái dây lụa đi!"
Người kia mái tóc dài đen như mực nhưng luôn lười biếng dùng một sợi dây lụa cột, chính là tùy hứng nhưng lại gợi cảm muốn chết a. Hàn Phỉ 10 phần đáng thẹn thừa nhận, đã có lúc, nàng cũng bị mê đảo.
Từ từ, một ý kiến xông lên đầu. Hàn Phỉ bắt đầu tính toán.
Một bên khác, ánh trăng chậm rãi ảm đạm, người kia nhìn tầng mây ngoài cửa sổ che khuất đi một nửa ánh sáng, đôi mắt hơi trầm xuống. Bàn tay đặt trên ghế không tự chủ lại gõ nhịp nhịp, giống như mang theo một tia nôn nóng như có như không. Tật Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ biết hiện tại Vương gia tựa hồ không đúng lắm nhưng cũng không cả gan đi hỏi.
Môi mỏng dưới mặt nạ chậm rãi nhếch lên, nàng đến muộn.
"Phanh phanh phanh."
"Vương gia, Vương gia! Hàn Phỉ đến rồi!"
Một đạo âm thanh trung khí mười phần vang lên khiến môi mỏng lại chậm rãi cong lên, nở ra một nụ cười như có như không. Hàn Phỉ không đợi trả lời, liền đẩy ra cửa đi vào, trước sau như một nhìn thấy nam nhân kia ngồi trên ghế, nàng không nhịn được lộ ra một nụ cười, trên mặt còn mang theo một tia ửng đỏ do một đường chạy tới. Hàn Phỉ lau lau mồ hôi, kích động chạy lên trước, cười tươi đến mức lộ ra cả mấy cái răng, hướng về phía Tần Triệt quen thuộc gọi một câu:
"Vương gia, ta đã đến!"
Câu nói này vốn là thông lệ của Hàn Phỉ, trước đây người kia sẽ không để ý, nhưng lần đầu tiên, nàng nhìn thấy hắn hé miệng, một âm thanh nhẹ bẫng xuất hiện: "Ừm."
Thời khắc này, trái tim Hàn Phỉ lại không chịu nghe lời.
Chỉnh sửa cuối: