Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 975: Nàng còn sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Sinh vội vàng đỡ người lên, nói: "Ngươi không sao chứ? Thật xin lỗi, ta không nhìn thấy."

    Từng Đóa ngã chổng vó cũng không khóc, chỉ phủi mông một cái rồi tự mình đứng lên, nói: "Tiểu ca ca, ta không sao, ta không đau."

    An Sinh liếc mắt nhìn tiểu cô nương này, tuổi cũng xấp xỉ Tiếu Tiếu, điều này khiến An Sinh cảm thấy có chút mềm lòng, nó chưa từng phát hiện mình là một tên cuồng muội muội, vì thế chỉ cần nhìn thấy những đứa trẻ cùng tuổi với muội muội liền cảm thấy đáng yêu.

    "Không có chuyện gì là tốt rồi, ngươi tên là vây?"

    "Ta tên là Từng Đóa!"

    "Sao ngươi lại chạy loạn một mình thế này?"

    "Không chạy loạn, xem, mẹ ta ở chỗ đó!" Từng Đóa vươn ngón tay chỉ chỉ bên kia.

    An Sinh theo đó nhìn sang, thấy một người phụ nữ tương đối trẻ tuổi đứng đó, liền dắt tay bé gái, nói: "Ta đưa ngươi tới chỗ mẫu thân ngươi."

    Từng Đóa rất nghe lời để An Sinh dắt đi.

    Lúc này Hồ Văn không nhìn thấy khuê nữ của mình, đã sợ đến sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng may mà An Sinh đã mang Từng Đóa đến cho nàng.

    "Con chạy đi đâu vậy Từng Đóa?"

    "Nương, ta, ta chỉ là muốn ăn kẹo.."

    "Ngươi đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời như vậy!"

    Hồ Vân nghĩ đã thấy sợ, nhất thời giận không thể phát tiết, đang muốn cho Từng Đóa một bài học, thì An Sinh mở miệng: "Cho ngươi, kẹo đường đấy."

    An Sinh lấy kẹo đường trong ngực áo nhét vào tay Từng Đóa, đây là kẹo nhóc con muốn mang về cho Tiếu Tiếu ăn, vừa hay lúc này lại phát huy tác dụng.

    Từng Đóa nắm được kẹo đường, cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn.

    "Tiểu ca ca!"

    Hồ Vân nhìn An Sinh, cho dù là đứa trẻ này có đội mũ chùm đầu, nhưng vẫn có thể thấy được đôi chút dáng vẻ, từ trước tới nay, nàng chưa từng nhìn thấy đứa bé nào tuấn tú như vậy, không thể nghi ngờ, đây cũng là một Ma Tộc, nhưng đứa bé Ma Tộc này thật sự là lớn lên quá ưa nhìn a! Hồ Vân cảm thấy những ma tộc lớn lên cũng quá nghịch thiên, không biết mẹ của đứa bé này còn xinh đẹp đến mức nào!

    "Nương, ta thật đói nha."

    "Ai, chờ sau khi trở về ta sẽ làm cơm cho con, trước tiên nhịn một chút."

    "Được!"

    An Sinh nhìn hai mẹ con này, đột nhiên trong lòng càng khó chịu, trong ký ức của nó, thời gian nó và mẫu thân ở chung cũng không nhiều, mà hiện tại, nó không thể nào hưởng thụ sự quan tâm như thế nữa. Nó muốn trở lại.

    An Sinh lại nhìn Từng Đóa một chút, nói: "Ta đi trước."

    Lúc An Sinh sắp rời đi, Từng Đóa gọi với theo: "Tiểu ca ca ngươi tên là gì vây?"

    An Sinh không trả lời, cũng không quay đầu lại mà rời đi, nhưng ở trong lòng, nó không khỏi bắt đầu tự hỏi. Nương.. có phải người còn sống ở một góc nào đó trên thế giới này không? Nếu là như vậy, vì sao năm năm rồi người chưa từng trở về?

    An Sinh không thể chấp nhận được việc mẫu thân đã chết, nó thà rằng cùng Tiếu Tiếu tin tưởng, nương chỉ đang đi đến một nơi rất xa, rất nhanh sẽ trở về.

    * * * Lúc này, người mà An Sinh mong ngóng lại thật sự đang sống ở một góc nào đó của thế giới.

    "Sao nàng còn không tỉnh lại nữa?"

    "Ngươi hỏi ta, thì ta biết hỏi ai! Có lẽ là đã chết rồi."

    "Sao lại chết! Ngươi xem nàng ta vẫn còn thở đây này!"

    "Thế nhưng, Tú Bà không cho mời đại phu a, dù có còn sống cũng cách cái chết không xa!"

    "Nàng thật là bẩn a, nếu không chúng ta lau mặt rồi thay quần áo khác cho nàng đi!"

    "Muốn lau thì ngươi đi mà lau, ta mới không cần! Ta sợ lây bệnh, thời đại này mắc bệnh liền hết thuốc chữa!"

    "Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy!"

    "Ngươi còn cảm thấy ta nhẫn tâm? Ngươi cũng không nhìn xem nơi này của chúng ta là địa phương nào, nếu còn dư lòng thông cảm, thì đã sớm chết ròi! Ta khuyên ngươi cũng đừng lo chuyện bao đồng, mang nàng ta về đã khiến Tú Bà rất tức giận rồi đấy!"

    "Được rồi.."

    Sau đó, tiếng nói chuyện dần đi xa. Mà người vốn nên hôn mê kia, lại mở choàng mắt. Trong đôi mắt lóe lên một tia Ám Quang. Sau đó nàng bò lên, nhưng cơn đau nhức toàn thân suýt chút nữa khiến nàng một lần nữa phải ngã xuống.

    "A.."

    Nàng rên rỉ một tiếng, nhẫn nhịn đau nhức mới ngồi vững lại được, thế nhưng động tác này đã khiến chút sức cuối cùng của nàng cạn kiệt. Mà người này, chính là Hàn Phỉ. Chính là Hàn Phỉ chết đi sống lại, hồi tỉnh sau khi gây dựng lại thân thể. Hàn Phỉ nhìn tay mình, cảm thụ được thân thể đau đớn, loại đau đớn này khiến nàng có cảm giác sống lại, thậm chí nàng còn rất cảm tạ sự đau đớn này. Nàng thử nắm chặt tay, thế nhưng ngón tay cũng không linh hoạt, rất trì độn mới có thể nắm chặt, hơn nữa lực đạo cũng không lớn. Hàn Phỉ biết rõ đây là hậu di chứng sau khi thân thể gây dựng lại. Nhưng cũng chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, so với cái chết, những thứ này đều là vấn đề nhỏ.

    Hàn Phỉ không miễn cưỡng bản thân, mà tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ. Nàng nhớ được bản thân đã chết, bởi vì một đao nàng đã tự đâm rất sâu, không chút lưu tình, vì sợ bị Tần Triệt cứu sống. Nàng để hi vọng sống lại cho con. Mà đồng thời, nàng cũng đang đánh cược, đánh cược một tia hi vọng cuối cùng. Bởi vì câu nói sau cùng kia của Danh Dự.

    【 Ngươi sẽ hoàn toàn chết đi, máu ở đầu trái tim ngươi có thể cứu sống con ngươi. Đương nhiên, trong quá trình này, ngươi vẫn còn một tia hi vọng, nhưng hi vọng này rất xa vời, xa vời đến mức chính ta cũng không chắc nó có tồn tại hay không. Cố tìm đường sống trong chỗ chết, vì vậy lúc ngươi chết đi cũng là lúc có một tia hi vọng phục sinh)

    Hàn Phỉ đã cược thắng. Ho vọng mong manh như vậy, nhưng nàng đã một lần nữa sống lại đây. Nàng không biết nên khóc hay nên cười, thậm chí không biết phải điều chỉnh tâm tình của mình ra sao, chỉ biết hiện tại, trong đầu đang vô cùng hỗn loãn. Thế nhưng việc cấp bách bây giờ, chính là nắm rõ tình cảnh hiện tại của mình, nàng đã có chút không thể chờ đợi được, muốn trở về gặp Tần Triệt cùng hai con của nàng.

    Lúc Hàn Phỉ đang nghĩ như vậy, cửa đã bị đẩy ra. Người vừa đi vào nhìn thấy Hàn Phỉ tỉnh lại, bị dọa đến đánh đổ cái bát trong tay xuống đất, nước trong bát đổ ra tung tóe.

    "Ngươi, ngươi tỉnh rồi sao!"

    Hàn Phỉ lộ ra nụ cười nhạt, hoàn toàn không biết giờ khắc này, toàn thân nàng vô cùng bẩn thỉu, trên mặt cũng tróc da, từng khối từng khối, vừa cười, lại càng có vẻ xấu xí, dọa cho người kia giật nảy cả mình.

    Ngữ khí Hàn Phỉ hoàn hoãn, hỏi: "Là ngươi cứu ta sao?"

    Nữ tử lắc đầu một cái, nói: "Ta không cứu ngươi, ta nhìn thấy ngươi nằm ở dưới đất trong hậu viện, liền đem ngươi về đây, thế nhưng ta không có tiền mời đại phu cho ngươi, vì thế.. không thể tính là cứu ngươi, có điều ngươi có thể tỉnh lại thì quá tốt rồi, ta đang sợ ngươi chết!"

    Hàn Phỉ an ủi nói: "Không có chuyện gì, mệnh ta lớn."

    Dù sao nàng nhưng là người chết đi sống lại một lần.

    Nữ tử còn tưởng rằng Hàn Phỉ đang nói đùa, không hề để trong lòng, nói: "Ta tên Ngọc Linh, ngươi gọi là gì vây?"

    Hàn Phỉ vừa định nói ra tên mình, thế nhưng há mồm, lại không thể phát ra thanh âm nào, lời nói giống như bị kẹt trong cổ họng vậy. Hàn Phỉ khiếp sợ, lại thử một lần nữa, phát hiện mình thật sự nói không ra lời!

    Ngọc Linh hiếu kỳ hỏi: "Làm sao thế? Không thể nói ra sao?"

    "Không phải! Hả?"

    Hàn Phỉ sờ sờ cổ họng mình, phát hiện giọng nói của mình lại trở về, nàng có chút kinh ngạc xoa bóp cái cổ, lại gọi ra tên của mình lần nữa, mới có thể nói ra miệng.

    "Hàn Phỉ? Thật là một cái tên dễ nghe."
     
    songreasoek, LieuDuongnntc6761 thích bài này.
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 976: Hồng Oanh lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọc Linh không nhận ra được chút khác thường nào, lòng tràn đầy cao hứng. Nhưng Hàn Phỉ lại có chút cảnh giác về việc đột nhiên giọng nói của mình không bình thường, chỉ là hiện tại nhất thời không thể nghĩ ra lý do gì.

    "Ta đi rót cốc nước khác cho ngươi, nhất định là ngươi rất khát đi."

    Hàn Phỉ có chút mất tập trung gật đầu, nói: "Cảm ơn."

    Ngọc Linh đi lấy cốc nước khác, đưa tới cho Hàn Phỉ, tiện thể còn cầm theo một quả táo, nói: "Hiện tại chỉ có cái này, ngươi ăn trước đi."

    Hàn Phỉ có chút thật lòng nói: "Làm phiền ngươi."

    Ngọc Linh cười đáp: "Đừng khách khí, thế đạo này, nữ nhân tội gì phải làm khó dễ nữ nhân, sống sót cũng không dễ dàng."

    Ngọc Linh nói xong câu đó, trong nụ cười có chút cay đắng.

    Hàn Phỉ sững sờ một hồi, nhớ ra mình còn chưa hỏi vấn đề quan trọng nhất, nói: "Đây là nơi nào?"

    "Liêu Thành."

    Hàn Phỉ hơi ngẩn ngưởi, sao trong ký ức của nàng lại không có cái tên thành trấn này nhỉ? Mà khoan, nơi này là nhân gian!

    Hàn Phỉ bất giác nhận ra Ngọc Linh rõ ràng chính là nhân loại, vậy thì hiện tại nàng đã trở lại nhân gian rồi?

    Hàn Phỉ có chút cấp thiết nói: "Bây giờ là năm gì?"

    "Minh Lịch năm thứ bảy."

    Hàn Phỉ suýt chút nữa đã ngã lại xuống giường. Niên lịch của Minh Quốc tên là minh lịch. Minh lịch năm thứ bảy.. Đại biểu đã năm năm trôi qua! Năm năm? Hàn Phỉ lập tức đứng lên, lại quên mất giờ khắc này bản thân còn rất yếu ớt, liền một lần nữa ngã xuống, dọa cho Ngọc Linh giật nảy mình.

    "Ai ai ai, ngươi không sao chứ? Đừng đứng lên nhanh như vậy, thân thể ngươi rất yếu!"

    Hàn Phỉ hít thở gấp gáp, hỏi: "Nơi này là chỗ nào ở Minh Quốc.."

    "Ngươi làm sao?"

    "Không, không đúng, hiện tại cục thế thế nào?"

    Ngọc Linh căn bản không thể trả lời vấn đề của Hàn Phỉ, chỉ cho rằng hiện tại nàng chưa khỏe hẳn, đầu óc không tỉnh táo, liền an ủi: "Bây giờ ngơi tốt nhất là nghỉ ngơi một chút đi."

    Hàn Phỉ không nhận được đáp án, cũng đành từ bỏ, nữ tử này cũng không rõ ràng, nàng cần phải tính toán kĩ lưỡng hơn. Hàn Phỉ lại một lần nữa nằm xuống, thân thể nàng thật sự quá mệt mỏi, cảm giác khí lực toàn thân dường như bị hút sạch. Hàn Phỉ cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng vừa nằm lại giường, mắt nàng liền khép lại, rơi vào trạng thái ngủ say. Sau đó, nàng mơ thấy một giấc mơ.

    Trong cơn mơ, nàng đang đứng ở nơi quen thuộc. Đây là một hậu viện. Nàng tung bay ở giữa không trung, nhìn thấy phía trước có một cái cây rất tươi tốt, mà dưới gốc cây có một bóng người đang ngồi. Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy người đó, đầu nàng cảm thấy một cơn đau nhức, cơ hồ trong nháy mắt liền phản ứng lại, đó là Tần Triệt. Là Tần Triệt đang ngồi dưới gốc cây. Hàn Phỉ vô thức xông về nơi đó, nàng chạy đến trước mặt Tần Triệt, đôi mắt cũng ửng hồng, nàng mở miệng gọi tên hắn.

    "Tần Triệt! Tần Triệt! Tần Triệt!"

    Thế nhưng bất luận nàng gọi như thế nào, có gào thét tê tâm liệt phế ra sao, thì người đàn ông này vẫn cứ nhắm mắt lại, giống như đang ngủ. Cơn gió thổi bay tóc hắn, hắn ngủ, hình như còn đang gặp ác mộng gì đó, lông mày hơi nhíu lại, cả khuôn mặt cũng hõm vào, gầy đến lợi hại. Gương mặt ấy, Hàn Phỉ quen thuộc đến đáng sợ, mỗi một tấc đều giống như trong ký ức của nàng, lại có chỗ khác biệt so với trước kia.

    Hàn Phỉ gọi đến khàn giọng, nhưng người đàn ông này một câu cũng không nghe thấy, hắn chìm đắm trong cơn ác mộng. Hàn Phỉ dừng lại, nước mắt cũng ngừng rơi, nàng không lãng phí sức lực gọi hắn nữa, mà chậm rãi ngồi xuống, đưa tay ôm chặt lấy hắn. Thế nhưng tay nàng chỉ chạm vào khoảng không. Hàn Phỉ sững sờ nhìn hai tay xuyên qua thân thể hắn, sau đó ngã lăn trên đất. Nàng nhất thời chưa kịp phản ứng. Mãi đến rất lâu sau đó, Hàn Phỉ mới mô hồ ý thức được rằng, hiện tại nàng đang nằm mơ, nàng quá nhớ Tần Triệt, cho nên mới mơ thấy hắn, cho nên mới không thể chạm vào hắn.

    Hàn Phỉ dần dần tiếp thu sự thực này, nàng bò lên, một lần nữa ôm hắn, chỉ là lần này, nàng chỉ có thể đưa tay ra giữa khoảng không, cũng không chạm được cái gì, thế nhưng nàng đã thỏa mãn. Tần Triệt vẫn không hề tỉnh lại, Hàn Phỉ có chút ủ rũ, nàng rất muốn nhìn đôi mắt hắn, trong ấy sẽ nói cho nàng biết, mấy ngày nay hắn sống như thế nào, nhưng Hàn Phỉ cũng sợ nhìn thấy ánh mắt hắn, sợ trong đó toàn bộ đều đau xót. Như vậy nàng khẳng định sẽ vô cùng khổ sở.

    Cứ rầu rĩ như vậy, Hàn Phỉ thu tay về, ngồi ở bên cạnh hắn, dựa sát vào bên hắn, sau đó ôm đầu gối, lẳng lặng chờ đợi. Ánh mắt nàng mê muội nhìn gương mặt hắn, cả ngàn năm đã qua, nhưng làm sao cũng xem không đủ. Thời khắc này, năm tháng dường như ngừng trôi.

    Mãi đến tận khi Hàn Phỉ bị một chậu nước lạnh giội tỉnh. Nàng ngồi bật dậy, mái tóc ướt đẫm chảy nước tong tỏng, cả người cũng bị ướt một nửa, mà trước mặt là một nữ nhân khóe miệng có một nốt ruồi lớn, trên mặt nữ nhân này còn trát một lớp phấn dày, trắng đến phát hãi, hai má đánh phấn hồng, nhìn vô cùng gượng gạo, môi còn tô son đỏ choe đỏ choét, nhìn qua giống như chậu máu vậy, vô cùng xấu xí. Nhưng cũng chính là nữ nhân này, trong tay còn cầm theo một cái chậu trông không, đang chỉ vào mũi Hàn Phỉ chửi ầm lên.

    "Ngủ cái gì mà ngủ! Còn dám ngủ! Đứng lên làm việc! Hồng Oanh lầu chúng ta không nuôi phế phẩm! Đứng lên làm việc cho ta!"

    "Tú Bà, thân thể nàng còn chưa khôi phục, chờ đến mai được không, ngài.."

    "Chờ cái quỷ! Ngươi còn giúp nữ nhân xấu xí này nói chuyện ta liền điều ngươi đi hầu hạ mấy tên vô lại!"

    Ngọc Linh lập tức không dám nói gì nữa, co người đứng núp ở một bên.

    Hàn Phỉ thăm dò rõ tình hình, từ trên giường leo xuống, nghỉ ngơi một thời gian, thể lực của nàng đã khôi phục đôi chút, tuy vậy vẫn còn hơi chậm chạp, Hàn Phỉ phỏng chừng đây là di chứng sau khi trọng sinh, cũng không biết hậu di chứng này còn kéo dài bao lâu, nàng không thích cảm giác nhu nhược này chút nào.

    Nhưng Hàn Phỉ co được dãn được, vì thế trên mặt ngay lập tức bày ra bộ dáng sợ sệt hoảng hốt, vâng dạ nói: "Ngài, ngài là ai, ta, ta đang ở đâu.."

    Tú Bà rên một tiếng, nói: "Nơi này là Hồng Oanh lầu, ta mặc kệ ngươi từ đâu tới đây, nếu không phải là Ngọc Linh mang ngươi về, ta cho ngươi một chỗ ở, thì ngươi đã sớm chết! Hiện tại, nếu đã không chết thì liền đứng lên làm việc, cũng hồi báo ân cứu mạng cho chúng ta!"

    Nói xong, cũng mặc kệ Hàn Phỉ chưa kịp phản ứng, bà ta trực tiếp ném qua một cái khăn lau bẩn thỉu, nói: "Mau mau, lau sạch sẽ cái lầu này một lượt cho ta! Không lau sạch thì không cho phép dừng lại!"

    Hàn Phỉ nắm khăn lau trong tay, híp híp mắt, nhưng vẫn nhu nhược nói: "Được."

    Tú Bà quay đầu về phía Ngọc Linh nói: "Hai ngày tới ngươi dẫn theo nàng ta, chỉ cho nàng một chút quy củ tỏng lầu, trông coi nàng ta! Nghe chưa!"

    Ngọc Linh lập tức nói: "Ta đã biết, Tú Bà."

    Tú Bà vô cùng xem thường lưu lại một câu: "Một đứa, hai đứa đều là hàng kém chất lượng!"

    Chờ Tú Bà đi khỏi, Ngọc Linh mới áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta không nên để ngươi ở lại chỗ này.. Ta tìm y phục khác cho ngươi thay ra, nếu không sẽ bị cảm mất."

    Hàn Phỉ gật đầu, cũng không chống cự. Chỉ là nàng coi như là biết rõ, lần này, chỗ nàng trọng sinh, là một lầu xanh. Đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
     
    songreasoek, LieuDuongnntc6761 thích bài này.
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 977: Đại quan nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thừa dịp thay quần áo, Hàn Phỉ lén lút soi gương, phát hiện toàn thân mình thật sự là quá bẩn thỉu, tùy tiện xoa xoa trên cánh tay mấy cái, cũng có thể lấy ra một tầng bùn đất. Trạng thái này ngược lại là có chút giống đã từng trải qua một lần lột da, vì thế Hàn Phỉ cũng không quá mức kinh ngạc, cũng không đi cố gắng làm sạch bản thân, hiện tại bẩn thỉu như thế này cũng có thể coi là một loại bảo hộ. Dù sao hiện tại nàng đã trở thành một người 'Con gái yếu ớt', vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

    Y phục Ngọc Linh cho Hàn Phỉ đều đã cũ, nhưng được giặt giũ rất sạch sẽ, có thể thấy chủ nhân của chúng là người cẩn thận, Hàn Phỉ mặc vào người cũng rất vừa vặn, lúc đi ra, Ngọc Linh nhìn Hàn Phỉ một lúc, đột nhiên nói một câu: "Kỳ thực thân hình ngươi vẫn rất được, có điều điểm này không nên để lộ ra."

    Dứt lời, Ngọc Linh xoay người đi lấy một ít bông vải lại, nhét vào trong quần áo của Hàn Phỉ, thanh công che chắn đi thân hình thon thả tinh tế của nàng, biến Hàn Phỉ thành một cô nương mập mạp. Hàn Phỉ nhìn bản thân, cảm thấy có chút vui mừng, nàng vẫn luôn hoài niệm loại hình thể này.

    Ngọc Linh cũng rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của Hàn Phỉ, thế nhưng vẻ mặt còn có chút thương cảm, do dự một chút, nói: "Mang ngươi tới nơi này, cũng không biết là đúng hay sai, nhưng tóm lại phải cẩn thận, chúng ta chỉ là con sâu cái kiến, cũng không có cách nào giúp ngươi, ngươi nhớ kỹ, nhất định không nên nhìn nhiều xem nhiều, chỉ cần đàng hoàng làm việc là tốt rồi, đừng đi đến sảnh trước, nơi đó không phải chỗ của chúng ta."

    Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, nàng không ngờ nữ tử tên Ngọc Linh này tuy sống trong chốn lầu xanh, nhưng vẫn còn giữ được tấm lòng thiện lương, nàng có thể nhìn rõ trong ánh mắt Ngọc Linh vẻ thật tâm muốn tốt cho nàng.

    Hàn Phỉ có chút cảm động, nói: "Cảm ơn ngươi."

    "Được rồi, ngươi đi làm việc đi, ta xem có thể đến phòng bếp lấy chút đồ ăn cho ngươi không, tính khí của Tú Bà không tốt lắm, nhưng đây có thể coi như một chỗ cho chúng ta an thân trong thời loạn thế, ta sẽ tận lực bảo hộ ngươi."

    Ngọc Linh nhặt khăn lau lên, đưa cho Hàn Phỉ, sau đó dẫn Hàn Phỉ đi, chỉ bảo đơn giản để nàng làm quen hoàn cảnh nơi này, thế nhưng dựa theo Hàn Phỉ quan sát thì thấy, nơi phong hoa này cũng không lớn, quy mô rất nhỏ, hơn nữa.. xem ra, sinh ý cũng có vẻ rất quạnh quẽ. Mà mấy Hoa nương nơi này đều có chút cao tuổi, dù có trang điểm đậm thế nào cũng không thể giấu được nếp nhăn trên mặt, dù ăn mặc hở hang bạo dạn đến đâu, nhưng da dẻ trên người cũng đã lão hóa hết cả.

    Hàn Phỉ không chút biến sắc thu tất cả những thứ này vào trong mắt, sau đó bắt đầu chăm chú quét tước vệ sinh. Hàn Phỉ không gặp chút khó khăn khi làm những này việc nặng này, nàng không sợ chịu khổ, có khổ gì mà nàng chưa từng ăn cơ chứ! Ngay cả cái chết còn chưa thể đánh bại nàng, huống chi nàng còn phát làm việc như vậy có thể khiến cho tứ chi của mình càng thêm phối hợp, cũng coi như một hình thức rèn luyện cho bản thân.

    Lúc màn đêm buông xuống, không khí cũng coi như náo nhiệt hơn đôi chút, cũng có mấy người lục tục đi vào, bên tai vang lên rất nhiều tiếng vui cười của các hoa nương, Hàn Phỉ ở hậu viện cũng có thể nghe thấy. Nàng mệt mỏi bóp bóp vai, ngồi xuống, có chút thỏa mãn nhìn tay mình, không thể không nói, sau khi quét dọn, càm giác trì độn trên người nàng đã gần như biến mất, càng đáng mừng hơn là, nàng còn cảm thấy thân thể thoải mái lên không ít, quả nhiên nàng không phải là một người thích hợp nằm hưởng thụ.

    Ngay lúc Hàn Phỉ có chút đắc ý, phía sau truyền đến một giọng nói có chút chói tai.

    "Ngươi! Đúng, chính là ngươi, mau tới đây hỗ trợ!"

    Hàn Phỉ quay đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị người lôi đi.

    "Hôm nay có một đại quan nhân tới, mau mau! Tú Bà muốn chúng ta phải hầu hạ thật tốt vị quan gia này, còn chỗ chưa lau sạch, mau chóng tới đánh bóng đi!"

    Hàn Phỉ không hiểu ra sao bị tóm đi. Đến sảnh trước, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, hầu như toàn bộ lầu xanh cũng chấn động, Tú Bà cũng cười như đóa hoa cúc, gương mặt bà ta vì thế lại càng thêm khủng bố, thế nhưng điều này không ảnh hưởng tới tâm tình của Tú Bà chút nào. Mà các Hoa nương trong lầu cũng được điều động toàn bộ, từng người đều cố gắng cười duyên, hận không thể sử dụng ra tất cả vốn liếng.

    Hàn Phỉ nghe được những giọng nói mềm mại, õng ẹo, nổi cả da gà, hận không thể bịt lỗ tai của mình lại, tại sao đám người này lại có thể nói được cái giọng nhão nhoét như thế?

    Hàn Phỉ đi tới sảnh trước tiếp tục làm việc của mình, quét nhà. Lúc nàng đang yên lặng quét nhà, Hàn Phỉ liếc mắt quan sát một chút, cũng thoáng nhìn thấy người được gọi là đại quan nhân kia, đó là một nam nhân bụng phệ, toàn thân đều là mỡ, so với Hàn Phỉ lúc trước còn mập hơn, quan phục trên người đã sắp bung chỉ cả rồi. Trên gương mặt bóng loáng đều là biểu hiện khiến người ta phải buồn nôn, trái ôm, phải ấp, có vẻ rất sung sướng hưởng thụ.

    Hàn Phỉ liếc mắt nhìn một cái, liền vội vã thu hồi ánh mắt, không vì lí do gì khác, chỉ là nàng cảm thấy nhức cả mắt. Vị đại quan nhân kia vừa ôm mỹ nữ vào lòng, vừa lớn tiếng khoe khoang chiến tích của mình.

    "Nương tử, đến cho ta hôn một cái, đi tuần mấy ngày vừa rồi thật sắp nín chết ta! Cũng không biết có cái gì hay ho mà phải tuần tra, đám người trộn lẫn với Ma Tộc một chỗ kia sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt! Minh Quốc chúng ta mới là người thống nhất thiên hạ, đám người kia đều là đầu óc bị lừa đá!"

    Động tác lau nhà của Hàn Phỉ thoáng ngừng lại một chút, sau đó nàng chăm chú lắng nghe.

    "Ôi, đại quan nhân nói cái gì đều đúng a!"

    "Khà khà, nương tử thật biết nói chuyện, không phải ta nói chứ, những người kia đều là kẻ bất lực, chỉ như con rùa rụt cổ ở chỗ rách nát kia án binh bất động, đã suốt năm năm rồi, đều chỉ là lôi sấm to mưa nhỏ, một đám bất lực a! Còn cái gì mà Đại Ma Vương, haha, ta thấy đừng gọi hắn là Đại Ma Vương nữa, đúng là mang nhục mà!"

    Bàn tay cầm khăn lau của Hàn Phỉ siết chặt, ánh mắt thầm liếc về phía con heo mập kia mang đầy vẻ nguy hiểm, sau đó lập tức thu hồi lại. Đại quan nhân kia cảm nhận được cổ mình giống như bị bóp chặt lấy, lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, thế nhưng cảm giác sắc bén đó lại đột nhiên biến mất, làm cho hắn có chút không hiểu ra sao.

    "Quan nhân, tới tới tới, uống rượu, hôm nay tỷ muội chúng ta đều tới hầu hạ ngài!"

    "Haha, được được được!"

    Lại là một trận thoải mái tràn trề, con heo mập kia uống rất nhiều, miệng lại càng như mở van, trực tiếp phun ra mọi chuyện, cũng phải đa tạ hắn miệng rộng, mới giúp Hàn Phỉ nghe được không ít tin tức, càng nghe trong lòng lại càng sợ. Năm năm qua, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy! Tần Triệt cùng mọi người thậm chí còn có thể khiến Nhân Ma cùng tồn tại, cứ như tên heo mập kia nói, thì đây là một chuyện điên rồ không thể chấp nhân, nhưng trong lòng Hàn Phỉ lại vô cùng vui sướng, bởi nó là điều nàng luôn chờ đợi. Hàn Phỉ thậm chí đã muốn hát lên. Thế nhưng con heo mập càng nói, tâm tình của Hàn Phỉ càng theo đó mà hạ xuống.

    Năm năm qua, Tần Triệt cũng không có động tác gì. Điều này hoàn toàn khác với tác phong của hắn. Hàn Phỉ bắt đầu có chút bận tâm.

    "Tìm một nữ nhân sạch sẽ tới cho ta! Nhanh! Đám lão nương các ngươi cũng không đủ tư cách!"
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 978: Hàn Phỉ ra tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con heo mập kia bởi vì uống nhiều, hiện tại bắt đầu càn rỡ. Hắn ném chén rượu xuống đất, lật tung cả cái bàn, tất cả những thứ bày trên đó đều rơi tung tóe trên, khắp nơi bừa bộn, còn khiến đám người xung quanh kinh hô đàm luận, các hoa nương cũng kinh hãi đến biến sắc, dường như họ không hiểu làm sao đang yên đang lành tên kia lại nổi nóng.

    Tú Bà lập tức trưng ra gương mặt tươi cười, nịnh nọt nói: "Ôi quan nhân, đây là đứa mù nào chọc giận ngài tức giận thế! Xin ngài bớt giận, xin bớt giận a, tới, uống một chén!"

    Tú Bà đứa đến một chén rượu, còn chưa kịp nói xong, đã bị tên quan nhân kia một phát đập bay, Tú Bà cả kinh kêu to một tiếng, cả người cũng té lăn trên đất, nửa ngày không đứng dậy nổi, vẫn là nhờ cô nương đứng gần đó đỡ bà ta lên, lúc này đầu tóc bà ta rối tinh rồi mù, càng có vẻ giống một Lão Yêu Quái.

    "Ta là cho các ngươi mặt mũi mới tới đây! Bằng không nhìn đám tàn hoa bại liễu các ngươi xem, không có hứng thú! Nhanh cút cho ta! Tìm mặt hàng mới mẻ một chút lại đây!"

    Tú Bà cũng không để ý mình bị ngã đau, lập tức nói: "Quan nhân, những cô nương này đều là tốt nhất trong lầu chúng ta, bảo quản sẽ hầu hạ ngài thật tốt!"

    "Đám tàn hoa bại liễu này mà cũng dám an bài cho ta? Ngươi là ăn gan hùm mật báo rồi! Có tin ta san bằng Hồng Oanh lầu của các ngươi không hả?"

    Tú Bà thật sự sợ hãi, lập tức gào to: "Ngọc Linh! Ngọc Linh ngươi ở chỗ nào! Mau tới đây!"

    Hàn Phỉ đang quét nhà lập tức dừng tay. Trong lầu nhiều người như vậy, Ngọc Linh lại bị kêu ra, nàng nhìn cái tên quan nhân cả người thịt mỡ kia, lại so sánh với thân thể gầy yếu của mình liền cảm thấy vô cùng kinh hãi, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng mỉm cười đi tới.

    Tú Bà vội chộp lấy cổ tay Ngọc Linh, đẩy nàng về phía trước, nói: "Quan nhân người xem, Ngọc Linh này tuổi mới hai mươi, là Hoa Đán trong lầu chúng ta, ngài nhìn tư thái của nàng đi, làn da này, khuôn mặt nhỏ nhắn này, ngài có hài lòng không?"

    Con heo mập kia dùng cặp mắp bé tí như hạt đậu xanh đánh giá trên dưới Ngọc Linh một lần, ánh mắt giống như muốn lột cả y phục của Ngọc Linh ra mà xem vậy, Ngọc Linh bị hắn nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, trên mặt cũng mang vẻ bi phẫn, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, nàng không có cách nào tránh khỏi.

    Con heo mập kia miễn cưỡng có chút thỏa mãn, trực tiếp duỗi cái tay to béo, kéo Ngọc Linh lại, so với thân thể mập mạp của hắn, Ngọc Linh quả thực giống như một con thỏ trắng nhỏ đợi làm thịt, điềm đạm đáng yêu, ngay cả đôi mắt cũng phiếm hồng. Con heo mập kia dường như nhận ra ánh mắt không tình nguyện của Ngọc Linh, dù nàng che giấu tốt đến đâu cũng bị nhìn thấy, hắn lập tức giơ tay tát cho Ngọc Linh một cái thật mạnh, trực tiếp khiến nửa bên mặt nàng sưng đỏ, nằm trên mặt đất nửa ngày bất động, trên sàn nhà còn có mấy giọt máu.

    "Ngươi là cái thá gì! Còn dám không tình nguyện? Ta có thể để ý ngươi đã là thiên đại phúc khí của ngươi! Đã ở lầu xanh tại còn giả bộ thanh cao cái mẹ gì!"

    Con heo mập mạnh mẽ nhổ một ngụm nước miếng lên người Ngọc Linh, các Hoa nương còn lại cũng không một ai dám bước lên đỡ Ngọc Linh, không ai muốn rước họa vào thân lúc này.

    Ngọc Linh nằm trên mặt đất, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nửa bên mặt nàng đã đau đến mất cảm giác, trong miệng đều là máu, đầu lưỡi đã bị cắn rách, cả người đều hư thoát.

    "Con đàn bà đê tiện, hiện tại cởi cho ta! Cởi hết toàn bộ quần áo ra! Ta xem ngươi còn giả vờ thanh cao được nữa hay không!" Tên heo mập bày ra bộ dáng thề không bỏ qua, cao cao tại thượng.

    Tú Bà có chút không đành lòng, Ngọc Linh dù gì cũng đã theo mình lâu như vậy, cũng có thể xem là hoa nương đầu bảng trong lầu, nếu nàng có chuyện bất trắc gì, vậy Hồng Oanh lầu này cũng không cần làm nữa.

    Vì thế Tú Bà lại nỗ lực đứng ra, hết lời ngon ngọt: "Quan nhân a, ngài chớ giận, chớ giận, Ngọc Linh không hiểu chuyện mong ngài đại nhân đại lượng, đừng tính toán với nàng!"

    Thế nhưng Tú Bà còn chưa nói xong đã bị con heo kia quát vào mặt: "Ngươi mà còn dài dòng thêm một câu nữa, thì ngay cả ngươi ta cũng đánh, ngươi tin hay không?"

    Tú Bà lập tức không dám nói lời nào.

    Con heo mập lại hướng về phía Ngọc Linh gọi một câu: "Cởi hay không? Không cởi có tin ta hay xung ngươi làm Quân Kỹ không?"

    Nước mắt của Ngọc Linh lập tứ rơi xuống, nàng nằm trên mặt đất, bên cạnh đứng là những người ngày thường vẫn hô gọi chị chị em em, thế nhưng giờ khắc này, không có một người nào đến đỡ nàng, họ cứ đứng ở đó, khi ánh mắt nàng nhìn sang, lại nghiêng đầu sang chỗ khác lảng tránh, mà trong mắt họ còn thể hiện rõ suy nghĩ: May mà không phải mình, là vẻ cười trên sự đau khổ của người khác. Ngọc Linh triệt để hết hy vọng, lúc đang chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua đám người đang đứng phía xa, liền trông thấy Hàn Phỉ đang ngồi xổm nhìn mình.

    Hàn Phỉ ngồi đó, bởi vì đám vải bông nhét đầy người, nhìn qua giống như một đống như một đống bùi nhùi, thế nhưng lúc này, chỉ có một mình Hàn Phỉ đang nhìn nàng, là người duy nhất không trốn tránh, mà đang nhìn thẳng vào mắt nàng. Ngọc Linh thậm chí còn cảm thấy, ánh mắt Hàn Phỉ rất nghiêm túc, rất bình tĩnh, không còn chút dáng vẻ nhu nhược bất lực lúc trước. Điều này khiến Ngọc Linh nảy sinh một loại ảo giác, người này có thể cứu nàng.

    Rốt cục, lúc con heo mập kia muốn đưa tay xé y phục của nàng xuốn, Ngọc Linh hướng về phía Hàn Phỉ thầm hô: "Mau cứu ta, mau cứu ta!"

    Hàn Phỉ nhìn thấy, cũng giống như nghe thấy tiếng Ngọc Linh cầu cứu, nàng thầm thở dài một hơi. Nếu như Ngọc Linh không cầu cứu nàng, có thể Hàn Phỉ sẽ tự nói với mình nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế nhưng khi Ngọc Linh thầm cầu cứu, Hàn Phỉ biết rõ, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

    Ngay khi tay con heo kia sắp đụng tới Ngọc Linh, không biết từ nơi nào bay đến một mảnh sứ vỡ trực tiếp đâm vào mu bàn tay hắn, mạnh mẽ cắt ra một vết thương sâu hoắm, hắn lập tức đau đớn rú lên như heo bị chọc tiết.

    "A a a! Tay ta! Ai? Là ai?"

    Hắn vừa bưng bàn tay chảy đầy máu, vừa căm tức nhìn xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không tìm được hung thủ, càng thêm tức giận.

    "Bao vây nơi này lại cho ta! Một kẻ cũng không cho chạy trốn!"

    Lập tức, rất nhiều Quan Sai từ bên ngoài xông vào, bao vây toàn bộ Hồng Oanh lầu lại, sắc mặt tất cả mọi người thay đổi, ngay cả Tú Bà cũng đã sắp ngất đi.

    Ngọc Linh tránh được một kiếp, vội vã bò lên, lui về phía sau vài bước. Lúc này con heo mập kia, à không, là đại quan nhân cũng không để ý tới Ngọc Linh nữa, ngược lại là tràn ngập nộ khí gào to: "Là ai làm? Đứng ra! Bằng không ta sẽ giết toàn bộ người ở đây!"

    Tú Bà dậy trời đạp đất, nói: "Quan nhân, đại quan nhân a! Ngài đại nhân đại lượng không nên tính toán với đám tỳ nữ chúng ta! Cái này, cái này thật sự không phải là chúng ta làm a! Coi như có cho gan hùm mật báo chúng ta cũng không dám như vậy a!"

    Con heo mập kia nhất định không từ bỏ, sau khi sai người bao vây toàn bộ Hoa lầu lại liền bắt đầu canh chừng từng người, dáng vẻ thề phải bắt được hung thủ.

    Mà Hàn Phỉ, là một hạ nhân 'Vô tội' phụ trách quét nhà, cũng chẳng qua là vội vã quét mắt một vòng cũng không bị chú ý, Hàn Phỉ cứ như vậy cúi đầu, đứng nép trong một góc khuất.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 979: Náo loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Ngọc Linh liên tục nhìn chằm chằm vào Hàn Phỉ, nàng vừa thấy rõ, mảnh vỡ kia chính là từ tay Hàn Phỉ bay ra, phương hướng cùng cường độ không kém chút nào, lập tức ghim trúng tay đại quan nhân. Nhịp tim Ngọc Linh đập rất nhanh, nàng cũng không ngu ngốc, thủ pháp này nếu nói là bình thường, nàng khẳng định không tin. Thế nhưng, càng bởi vì như vậy, Ngọc Linh lại càng căng thẳng, trong lòng còn có chút vui sướng, nhìn thấy con heo kia bị thương, nàng rất sung sướng, dù trên mặt nàng vẫn vô cùng đau đớn.

    Hàn Phỉ tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt Ngọc Linh lưu trên mặt mình, thầm ảo não, cô nương này sao lại không biết thu liễm như vậy chứ?

    Chờ đến khi con heo mập xem kỹ tất cả mọi người một lần, thầm thề phái túm được kẻ ra tay kia cho dù giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha. Nhưng ngay lúc hắn đang tức giận vì mãi vẫn không tra ra được chút dấu vết nào, muốn một đuốc đốt luôn cái lầu xanh này đi, thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

    "Ôi, Lý Đại Quang, ngươi tức giận như vậy làm gì? Đi chơi Hoa Lâu thì ngoan ngoãn mà chơi đi, ta ở sát vách cũng nghe thấy ngươi lớn giọng gào thét đấy!"

    Người tới là một nam nhân trung niên gầy đét, đứng cạnh con heo mập kia quả thực chính là hai thái cực, trên tay còn cố làm ra vẻ tiêu sái nắm một cây quạt, thi thoảng phe phẩy một cái, làm cho chòm râu trên cằm lại bay phất phơ từng hồi.

    Tên heo mập, à không, bây giờ là Lý Đại Quang nhìn thấy người đến, vẻ mặt vốn tràn đầy phẫn nộ lập tức liền thay đổi, bình tĩnh hơn rất nhiều, lầm bầm một câu, nói: "Lão Hồ, sao ngươi lại tới đây?"

    "Hừ, còn không phải ngươi ở đây lớn tiếng ồn ào, lôi ta tới sao! Ảnh hưởng tới hứng thú của ta!"

    Lý Đại Quang cười một tiếng, nói: "Vậy thì thật sự xin lỗi, nhưng ta không thể nhịn nổi cục tức này, ngươi xem một chút, tay ta đây này!"

    Lý Đại Quang giơ bàn tay bị thương của mình ra, trên đó đã quấn một mảnh vải trắng, trên đó đều là máu.

    "Ôi! Ngươi đây là làm sao?"

    "Cũng không biết là tiện nhân nào làm? Ta đây không phải là đang muốn bắt được nó ra sao!"

    "Haha haha, ngươi cũng có hôm nay! Ta nói ngươi này, già rồi thì đừng đi chơi gái, khắc chế một chút, hiện tại thì hay rồi, lật thuyền trong mương!"

    "Đừng nói nữa, xúi quẩy, hiện tại đang muốn một đuốc đốt luôn cái lầu này đây, hả giận!"

    Vừa dứt lời, liền vang lên tiếng gào khóc váng trời dậy đất.

    "Đừng a, quan nhân! Lầu này là chỗ chúng ta nương thân a!"

    "Van cầu ngà, buông tha cho chúng ta! Tỷ muội chúng ta sinh tồn cũng không dễ dàng gì!"

    "Quan nhân, quan nhân, xin ngài thương xót, buông tha cho chúng ta đi!"

    Lý Đại Quang trực tiếp rống trở lại: "Còn náo nữa ta giết sạch các ngươi! Không, xung tất cả các ngươi làm Quân Kỹ!"

    Tiếng gào khóc lập tức im bặt.

    Hàn Phỉ híp híp mắt, đang nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào, nam nhân gọi là Lão Hồ bày ra dáng vẻ hiền lành, nói: "Ôi, hôm nay ta không muốn đại khai sát giới! Hô đánh hô giết có gì hay ho đâu, đúng không! Không có chuyện gì cũng đừng làm khó dễ các cô nương."

    Lý Đại Quang tức không nhịn nổi, nói: "Vậy cái tay này của ta thì tính thế nào? Ta nuốt không trôi cơn giận này!"

    "Như vậy đi, hôm nay cho ta chút mặt mũi, coi như thôi đi, các cô nương nơi này không làm ngươi hài lòng, tới, ta giới thiệu cho ngươi lầu đối diện, ta mới vừa mua lại, cô nương trong đó đều đẹp tuyệt!"

    Lý Đại Quang không hề cảm kích, giao tình giữa hắn và Lão Hồ cũng không sâu đến vậy, thế nhưng hắn còn chưa mở miệng, Lão Hồ lại nói: "Nơi này của ta còn có một vị khách quý, xem như nể mặt mũi vị khách quý này, ngươi nha, tính toán một chút đi! Miễn cho khách quý mất hứng."

    Lý Đại Quang buồn bực, nói: "Khách quý gì?"

    Lão Hồ cười ha ha một tiếng, nói: "Vừa hay vị khách quý này cũng tới đây! Đó, nói đến liền đến!"

    Một bóng người từ xa đi tới. Đó là một nam nhân có vẻ ngoài xấu xí. Chỉ là, Hàn Phỉ lại cảm thấy nam nhân trẻ tuổi vẻ ngoài tầm thường này có chút quen thuộc, là cố nhân. Hàn Phỉ cúi đầu, không chút biến sắc liếc mắt quan sát, nỗ lực khống chế bản thân không rắn động cỏ, thế nhưng sau vài lần lén quan sát, liền cảm thấy càng nhìn càng quen thuộc. Rốt cuộc là ai?

    Lúc người đàn ông này đi tới, sắc mặt Lão Hồ cũng biến đổi, giữa lông mày mang theo vẻ nịnh nọt, giống như đang đối xử với một nhân vật rất qan trọng vậy, thái độ này của Lão Hồ khiến Lý Đại Quang thầm cảnh giác, hắn rất hiểu Lão Hồ, nếu như đối phương không phải là người ti to mặt lớn, hắn cũng sẽ không bày ra thái độ này.

    "Bách Lão đệ, ngươi tới rồi, ta đang định xử lý xong chuyện ở đây, không muốn khiến ngươi mất hứng!"

    Lý Đại Quang lại chăm chú nhìn mấy lần, vẫn không nghĩ ra kẻ mới tới là ai.

    Lão Hồ lại nói: "Lý Đại Quang, đây là Bách Lão đệ, là ngự tiền đại quan do đích thân Hoàng Thượng khâm điểm, hôm nay tới đây dò xét, vừa vặn đi tới nơi này của chúng ta, ta liền mời lại đây! Cho nên nói a, ngươi không cho ta mặt mũi, thì cũng cho Bách Lão đệ chút mặt mũi đi!"

    Từ ánh mắt của Lão Hồ, Lý Đại Quang nhận được một tin tức, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, e là hồng nhân trước mặt hoàng thượng a!

    Dưới sự nhắc nhở của Lão Hồ, Lý Đại Quang cũng tỉnh táo lại, nếu như đầu óc hắn thật sự bị thịt mỡ lấp kín, thì hắn cũng không thể ngồi tới vị trí này.

    Sau đó Lý Đại Quang vô cùng tự nhiên lộ ra vẻ tôn kính, nói: "Thì ra là Bách Lão đệ a, ngưỡng một đại danh đã lâu!"

    Lão Hồ chen miệng nói: "Vì vậy, việc này.."

    Lý Đại Quang lập tức vung tay lên, nói: "Không nên để cho Bách Lão đệ mất vui! Đám đàn bà này lại càng không đáng, đi đi đi, chúng ta đến lầu đối diện ngồi một chút, đám cô nương nơi này cũng không được!"

    Lão Hồ mặt mày hớn hở, nói: "Đúng đúng đúng, chính là lí lẽ này, đi thôi, chúng ta đi qua đi."

    Lão Hồ còn bày ra một thủ thế, mời người kia đi trước, từ tư thái này cũng có thể nhìn ra được thân phận cùng địa vị của hắn. Thế nhưng ngoài ý muốn, vị Bách Lão đệ kia cứ đứng yên bất động.

    Lý Đại Quang kinh ngạc, nói: "Bách Lão đệ, ngươi còn việc gì sao?"

    Người đàn ông kia nhàn nhạt nói: "Không cần đi đâu cả, cứ ngồi ở đây đi."

    Đôi mắt Lão Hồ lập tức trừng lớn, có chút khó tin nói: "Bách Lão đệ, ngươi muốn ở lại chỗ này sao?"

    Nam nhân trầm mặc gật đầu.

    Lão Hồ có chút gấp gáp, hắn vì để nịnh bợ vị Bách Lão đệ này, đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, tìm một Hoa Lâu tốt nhất, bao kiều nương tốt nhất, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng, những cô nương tiếp khách cũng được hắn tiến hành bày mưu đặt kế quá, tất nhiên biết rõ nên ăn nói ngon ngọt ra sao. Thế nhưng lại phát sinh tính huống ngoài ý muốn, lại phải ở lại chỗ này?

    Lão Hồ nhìn những cô nương đang đứng xung quanh, lập tức chán chả buồn nói, không có một kẻ nào có thể làm nên chuyện a! Già chát, xấu xí, mập mạp, không có một người nên hồn! Hơn nữa ai mà không biết, các cô nương ở hoa lầu này đều là kém cỏi nhất, đã không có khách nhân nào muốn tới đây, cũng chỉ có tên béo Lý Đại Quang chết bầm này khẩu vị nặng điểm mới thèm dạo! Nếu như không phải là Lý Đại Quang huyên náo quá lớn, hắn không muốn để xảy ra sai lầm gì, thì đã không tới xem!
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 980: Khách nhân khẩu vị nặng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại thì hay rồi! Hối hận xanh cả ruột! Sớm biết thế thì đã chẳng thèm để ý chuyện của tên khốn Lý Đại Quang này!

    Nhưng, mặc kệ Lão Hồ thầm chửi rủa ra sao, trên mặt vẫn không thể hiện mảy may, hắn không hề từ bỏ nói: "Bách Lão đệ, bên kia có rất nhiều cô nương đang chờ ngươi đấy, ngươi xem.."

    "Không, ở đây đi."

    Lão Hồ cứ như vậy bị ngăn chặn.

    "Không được sao?"

    Lão Hồ vội vàng nói: "Không không không! Được được, nhất định được! Lý Đại Quang, Tú Bà nơi này đâu? Mau mau gọi tới! Nhanh chóng thu thập sạch sẽ nơi này cho ta! Gọi cô nương tốt nhất tới!"

    Lý Đại Quang cũng cảm thấy vị Bách Lão đệ này cũng quá kỳ quái, thế nhưng Lão Hồ đã nói như vậy, hắn cũng chỉ biết nghe theo, quay về Tú Bà mẹ cả giận nói: "Còn đứng ngẩn ra đấy làm cái gì! Không nghe thấy à! Nhanh thu thập nơi này cho ta! Đem cô nương tốt nhất tới đây!"

    Tú Bà cũng bất giác phản ứng lại, sắc mặt đại hỉ, vội vàng nói: "Dạ dạ dạ! Nhất định làm tốt! Các đại quan nhân xin chờ chút a!"

    Dứt lời, Tú Bà trực tiếp quay về phía Hàn Phỉ nói: "Cẩu nô tài, còn đứng đấy làm gì! Nhanh đi thu thập!"

    Hàn Phỉ lại liếc mắt nhìn người gọi là 'Bách Lão đệ' kia, mà lúc này, vừa vặn hắn cũng xoay đầu lại nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Phỉ chuyển ánh mắt đi, trầm mặc thu dọn. Khi bọn họ ngồi xuống, những cô nương có chút tuổi tác cũng một lần nữa lấy lại tinh thần, lại bắt đầu nịnh nọt cười duyên, bán đủ khí lực, thậm chí so với vừa rồi còn càng thêm khoa trương, các nàng cũng không phải mù, đây có lẽ là thời cơ để cho các nàng vươn mình! Không ngờ vị công tử này còn trẻ mà khẩu vị lại đặc biệt như thế, lại yêu thích những cô nương có nhan sắc khác thường kia. Đúng vậy, ở trong mắt tất cả mọi người, vị Bách Lão đệ này chính là một người kì quặc, yêu thích những bà cô già, có điều mọi người cũng thức thời không mở miệng vạch trần.

    Lúc chén rượu được rót đầy, bầu không khí lại bắt đầu náo nhiệt lên, không còn khí thế đánh đánh giết giết trước đó nữa. Trong bàn tiệc, vị Bách Lão đệ trực tiếp ngồi ở vị trí chủ vị, Ngọc Linh sau khi thu thập xong trực tiếp ngồi bên cạnh hắn hầu rượu, dù giờ khắc này nửa bên mặt nàng ta sưng húp, cũng không hề ảnh hưởng tới cảm giác liễu yếu nhu nhược của nàng ta, trái lại còn khiến người ta thấy thương xót, những cô nương khác cũng không cam chịu yếu thế muốn dùng thân thể mình dựa vào hắn. Thế nhưng còn chưa kịp dựa vào, đã bị một câu băng lãnh chặn lại.

    "Tránh xa ta một chút."

    Rõ ràng là nói rất bình tĩnh, nhưng lại lộ ra ý tứ không cho cự tuyệt, dọa đám người thở cũng không dám thở, Lão Hồ lập tức nói: "Có phải các cô nương nơi này làm ngươi không hài lòng không? Nếu vậy thì, Bách Lão đệ, hay là chúng ta trở về bên kia?"

    Lý Đại Quang lại quăng một cái tát lên mặt Tú Bà đứng hầu hạ bên cạnh, nướt bọt bay tung tóe, quát: "Đây mà là cô nương sao! Không có mặt hàng nào tốt hơn à?"

    Tú Bà liên tiếp bị tát mấy cái, ánh mắt cũng hoa lên, chỉ biết liên tiếp xin tha. Tràng diện lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.

    Mà Hàn Phỉ, sau khi thu dọn xong đồ vật, đang định yên lặng mang theo khăn lau trở về viện, thì lại nghe người kia nói chuyện.

    "Ngươi, lưu lại."

    Hàn Phỉ coi như không nghe thấy, vẫn đi về phía trước.

    "Dừng lại. Người cầm khăn lau ấy."

    Giọng nói kia lặp lại một lần nữa. Lần này, Hàn Phỉ không có cách nào lừa gạt bản thân rằng đây không phải là đang nói nàng. Vì thế, bước chân nàng lập tức tăng nhanh hơn.

    "Này! Nói ngươi đấy! Bách Lão đệ đang gọi, ngươi không nghe thấy à!"

    Lý Đại Quang rống về phía Hàn Phỉ, mà thủ hạ của hắn lại càng trực tiếp ngăn cản nàng.

    Hàn Phỉ rốt cục dừng bước lại, sắc mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn xoay người, cúi đầu, nói: "Đại nhân tìm nô tỳ có chuyện gì không?"

    Tất cả mọi người nhìn về phía Bách Lão đệ, bọn họ cũng muốn biết tại sao hắn đột nhiên lại gọi một nô tỳ mập mạp xấu xí như vậy.

    Bách Lão đệ mặt không đỏ tim không đập, bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Ta muốn nàng rót rượu cho ta."

    Lời này vừa nói ra, toàn trường đều sợ hãi. Đây cũng không phải là khẩu vị nặng! Đây không phải là khẩu vị nặng bình thường được không! Ham mê bậc này mà còn bình thường được sao? Đây chính là tiếng gào thét trong lòng tất cả mọi người.

    Hàn Phỉ giả vờ bày ra một bộ điềm đạm đáng yêu, rụt rè, nói: "Đại, đại, đại nhân, nô tỳ không hiểu, buông tha nô tỳ đi!"

    "Lại đây." Nam nhân kia vẫn kiên trì nói.

    Hàn Phỉ thật sự không ngờ a.

    Thế nhưng Tú Bà trực tiếp hô: "Lại đây! Ta bảo ngươi lại đây! Nghe không hả!"

    Hàn Phỉ thở dài, cúi đầu đi qua, cố ý bày ra tư thái cùng dáng đi càng thêm sứt sẹo xấu xí, làm cho mọi người đều cảm thấy cực kì buồn nôn.

    "Ngồi xuống." Nam nhân nói.

    Hàn Phỉ chần chờ một hồi, lúc này bên cạnh Bách Lão đệ còn có Ngọc Linh.

    Bách Lão đệ hình như mới phản ứng được, quay đầu liếc mắt nhìn Ngọc Linh, vô cùng căm ghét nói: "Rời đi."

    Ngọc Linh giống như bị sỉ nhục vậy, nhưng nàng ta không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đứng lên, nhường ra một vị trí.

    Bách Lão đệ vỗ vỗ chỗ trống Ngọc Linh để lại, nói: "Ngồi ở đây."

    Việc đã đến nước này, Hàn Phỉ cũng chỉ đành nghe theo, ngồi xuống bên cạnh nam nhân.

    "Rót rượu."

    Hàn Phỉ cầm chén rượu lên, bày ra bộ dáng nơm nớp lo sợ rót rượu cho hắn, còn cố ý đánh đổ rượu, trực tiếp làm ướt ống tay áo của nam nhân, nàng cho rằng như vậy là có thể khiến đối phương đuổi mình đi.

    "Con kĩ nữ lớn mật kia! Rót rượu kiểu gì đấy! Ngươi làm bẩn tay áo của Bách Lão đệ rồi kìa!"

    "Thật xin lỗi! Thật xin lối! Ta không cố ý! Thật xin lỗi! Ta đi lấy khăn lau cho ngài!"

    Dứt lời, Hàn Phỉ đang định đứng dậy rời đi, thế nhưng chưa kịp nhấc mông đã bị người kia túm chặt cổ tay.

    "Không cần, ngươi cứ ngồi đấy là tốt rồi."

    Người kia cứng rắn kéo Hàn Phỉ ngồi nguyên vị trí cũ. Nếu đến lúc này, mọi người còn không hiểu chuyện gì thì chính là kẻ ngu. Rất rõ ràng, vị Bách Lão đệ này đã coi trọng nô tì vừa xấu lại vừa mập kia. Cho dù không ai biết tại sao.

    Lão Hồ thăm dò nói: "Bách Lão đệ, ngươi đây là.."

    Bách Lão đệ có vẻ không muốn giải thích, nói: "Uống rượu."

    "Được được được, uống rượu, tới, chúng ta cạn một chén!"

    Bầu không khí một lần nữa sôi nổi lên, chỉ trừ Hàn Phỉ ngồi ở chỗ đó vô cùng quái dị cùng lạc quẻ.

    Rượu qua ba lượt, Lão Hồ cùng Lý Đại Quang cũng đã có mấy phần men say, ngược lại là vị Bách Lão đệ này, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, rượu cũng uống không ít, nhưng lại không hề có chút dấu hiệu say xỉn.

    Lão Hồ uống say, nói thẳng: "Chúng ta a, già cả rồi chẳng có gì hay ho! Có điều như vậy cũng tốt, nếu thật sự đánh trận, cũng coi như được nhàn hạ!"

    Lý Đại Quang say xỉn lẩm bẩm: "Đánh trận tốt, đánh trận vui vẻ, theo ta thấy ấy, đám Ma Tộc kia, sớm nên một lưới bắt hết!"

    Lão Hồ cười hắc hắc vài tiếng, nói: "Đều chẳng qua là kéo dài hơi tàn mà thôi, tới tới tới, tiếp tục uống rượu!"
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 981: Đã lâu không gặp, Tiểu Bạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Uống đến cuối cùng, hai người kia đã sắp không trụ nổi, Lão Hồ trực tiếp vung tay lên, nói: "Ba người chúng ta hôm nay liền ở lại đây đi! Đi! Đi ngủ thôi!"

    Dứt lời, Lão Hồ trực tiếp ôm lấy hoa nương bên cạnh, mà Lý Đại Quang lại càng trực tiếp hôn một cô nương trong lòng từng bị hắn ghét bỏ, nói: "Bách Lão đệ, chúng ta đi hưởng thụ một chút đi! Đừng khách khí a! Chớ nhìn những lão nương này có tuổi rồi, nhiều kinh nghiệm lắm đấy! Khà khà!"

    Bách Lão đệ chỉ 'ừm' một tiếng, sau đó đứng lên, Hàn Phỉ tưởng mình rốt cục được giải thoát, nào ngờ đối phương lại mở miệng nói: "Ngươi, đi theo ta."

    Da đầu Hàn Phỉ lập tức tê dại, chưa từ bỏ ý định nói: "Quan nhân, ta, ta không bán mình a! Ta, ta chỉ là một nữ tỳ làm việc vặt, mong quan nhân đừng làm khó ta!"

    Ngọc Linh ở một bên lập tức sáp lại, nói: "Quan nhân, vẫn để ta phục vụ ngài đi."

    Hàn Phỉ đang có chút cảm động vì được Ngọc Linh giải vây, thì Ngọc Linh trực tiếp bị đẩy ra.

    "Không cần ngươi."

    Thời khắc này, sắc mặt Ngọc Linh lúc xanh lúc đỏ, lúng túng đứng đó.

    "Đi thôi."

    Thấy Hàn Phỉ vẫn không động đậy, Bách Lão đệ trực tiếp đưa tay lôi Hàn Phỉ đứng lên. Hàn Phỉ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác mặc kệ hắn một đường kéo vào trong phòng.

    Lúc này, Hàn Phỉ đứng trong phòng, đang định ra ngoài, thế nhưng nam nhân đã trực tiếp đóng cửa, cứ như vậy đứng chặn ở đó giống hệt Môn Thần, không cho Hàn Phỉ rời đi.

    Hai người cứ như vậy cứng ngắc đối diện một hồi, Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười giả tạo, nói: "Các hạ là ai?"

    Một câu nói như vậy, dường như đã vạch trần toàn bộ lớp ngụy trang vừa rồi của nàng. Hàn Phỉ đã thiếu kiên nhẫn, người đàn ông này tuyệt đối là cố ý. Cho nên nàng cũng không muốn tiếp tục giả bộ nữa.

    Nam nhân lẳng lặng nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi cần rửa mặt."

    Hàn Phỉ còn tưởng hắn muốn nói gì đó, không ngờ lại là câu này, hơi kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi có ý gì?"

    Nam nhân mở cửa ra, trước khi rời đi còn nói một câu: "Ngươi ở nơi này chờ ta, nếu ngươi dám đi, ta sẽ cho bọn họ đốt trụi chỗ này."

    Câu nói này thành công khiến Hàn Phỉ từ bỏ đi ý định lén lút trốn đi. Nàng có chút ảo não, vừa rồi mình không nên xúc động làm con heo mập kia bị thương! Bằng không cũng sẽ không khiến cho mọi chuyện bung bét ra như vậy! Thế nhưng ở vào tình thế khẩn cấp lúc đó, nàng cũng không thể nghĩ ra biện pháp khác để cứu Ngọc Linh, vì vậy nhìn thấy dưới chân có mảnh sứ vỡ, liền trực tiếp đá qua. Hiện tại thì hay rồi!

    Nam nhân rời đi một lúc, Hàn Phỉ trực tiếp đặt mông ngồi trên giường, không bao lâu sau, nam nhân kia trở lại, còn cho người bê một chậu nước sạch đặt lên bàn, sau đó đóng cửa phòng rời đi.

    Hàn Phỉ ngồi ở trên giường, tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"

    "Nói chuyện cùng ngươi."

    Hàn Phỉ cau mày, nói: "Ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc."

    Trong mắt nam nhân lóe lên một tia Ám Quang, nói: "Ngươi rửa tay trước đi."

    "Ta không rửa."

    Hàn Phỉ không biết hắn đến cùng là muốn làm gì, người này thật đúng là lươn lẹo, rất biết đổi chủ đề. Thế nhưng nam nhân cũng mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, trực tiếp đi tới, nắm lấy tay Hàn Phỉ, sau đó bỏ vào trong chậu nước, bắt đầu cẩn thận kì cọ.

    Hàn Phỉ không chịu được loại cảm giác này, trực tiếp rút tay về, có chút cảnh giác nói: "Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?"

    Nam nhân thấy Hàn Phỉ chống cự, trầm mặc một hồi, nói: "Ta không động vào ngươi, ngươi tự rửa đi, trên tay ngươi có vết thương."

    Hàn Phỉ cúi đầu nhìn, phát hiện trên bàn tay quả thực có rất nhiều vết thương nhỏ, đây hẳn là do phải lau dọn lầu mà bị thương, trước đó nàng cũng không cảm thấy có bất kỳ cảm giác nào, thế nhưng sau khi phát hiện ra, lại ngâm nước, ngược lại cảm thấy có chút đau đớn. Hàn Phỉ vô cùng khiếp sợ, nhưng không phải là vì những vết phồng rộp trên tay này, mà là vì sự tồn tại của chúng. Dựa theo thân thể nàng trước đây, thì sẽ căn bản không thể xuất hiện tình huống này, những vết thương nhỏ như vậy hẳn đã sớm được tự chữa lành, thế nhưng hiện tại.. không hề có chuyện gì xảy ra. Hàn Phỉ cảm thấy có chút hoảng loạn.

    "Ta thoa thuốc cho ngươi."

    Nói xong, nam nhân lấy ra một bình thuốc mỡ, mặc kệ Hàn Phỉ ý kiến, trực tiếp thoa lên cho nàng, từ những vết thương được thoa thuốc liền truyền đến cảm giác mát mẻ.

    Hàn Phỉ sững sờ một hồi, cũng dần phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn, đã thấy sắc mặt vô cùng chăm chú của nam nhân kia. Thời khắc này, tựa hồ có một bóng người xuất hiện trong đầu nàng.

    Hàn Phỉ đột nhiên mở miệng: "Tiểu Bạch."

    Nam nhân đang thoa thuốc cho Hàn Phỉ dừng sững lại một hồi, sau đó lại tiếp tục yên lặng thoa thuốc, mãi đến khi thoa hết lên các vết thương trên tay Hàn Phỉ mời ngừng lại.

    Lúc này, Hàn Phỉ lại cảm thấy, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.

    "Ngươi biết rồi?" Nam nhân hỏi.

    "Ừm."

    "Biết từ lúc nào?"

    "Vừa biết thôi."

    Đúng vậy, động tác hắn thoa thuốc cho nàng, giống với Tiểu Bạch như đúc. Cẩn thận, tỉ mỉ từng chút một, một tấc cũng không buông tha, động tác nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp cũng khắc chế, hành động như vậy cũng chỉ có Tiểu Bạch mà thôi. Dẫu vậy, tâm tình của Hàn Phỉ vẫn vô cùng phức tạp. Nàng không ngờ sẽ gặp lại Tiểu Bạch vào lúc này. Tựa hồ.. đã rất lâu rồi, họ chưa gặp nhau.

    Nàng tiến vào tái ngoại, đi Ma Giới, lại qua năm năm, thời gian dài như vậy, Tiểu Bạch vẫn luôn không rõ tung tích, vậy mà vào lúc nàng không ngờ tới nhất, hắn lại xuất hiện, Hàn Phỉ đột nhiên không biết đối mặt với hắn như thế nào. Ngay cả lần trước, giữa họ phát sinh chuyện không vui, hiện tại cũng đã không nhớ ra được. May mà Bách Lý Mân Tu cũng không phải một người thích bức ép người khác, hắn vẫn luôn trầm mặc, sau đó cũng không chê bẩn, vùi mặt mình vào chậu nước.

    Hàn Phỉ lập tức ngăn cản nói: "Này, chờ chút! Ngươi làm gì thế? Nước này bẩn!"

    Nhưng sau đó, Bách Lý Mân Tu ngẩng đầu lên, nước làm cho gương mặt hắn có chút không được tự nhiên, hắn đưa tay xoa nắn mặt mình một lúc, sau đó tháo xuống một tấm mặt nạ da người, lộ ra dung mạo thật sự của hắn bên dưới. Vẫn là gương mặt anh tuấn ôn nhu kia, vô cùng quen thuộc.

    Hàn Phỉ hơi ngẩn ra, có chút không biết nói gì cho phải.

    "Hàn Phỉ, đã lâu không gặp."

    Cuối cùng, vẫn là Tiểu Bạch chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.

    Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, sao ngươi lại ở chỗ này?"

    Bách Lý Mân Tu không trả lời, mà chuyển đề tài, hỏi: "Ngươi có tốt không?"

    Hàn Phỉ đột nhiên cũng không biết nên trả lời hắn thế nào. Tốt ư? Nàng gặp phải những chuyện kia, trải qua một lần chết đi, chịu đựng nỗi đau mất con đến hai lần. Không tốt sao? Nàng một lần nữa phục sinh, hài tử cũng được sống lại.

    "Ha ha, chắc là tốt."

    Bách Lý Mân Tu phối hợp nói.

    "Hàn Phỉ, thật xin lỗi."

    "Ngươi, ngươi không cần nói xin lỗi, không, ngươi có lỗi gì với ta đâu, ngươi không làm gì mà."

    ".. Chỉ là, đột nhiên muốn nói như vậy."

    Bách Lý Mân Tu đứng lên, hắn nhìn ra Hàn Phỉ lúng túng, thoáng lui về phía sau để chừa chút khoảng cách, cho nàng đủ không gian hòa hoãn.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 982: Tiểu Bạch lúng túng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy động tác của Bách Lý Mân Tu, trong lòng Hàn Phỉ ngũ vị tạp trần, người đàn ông này, vẫn ôn như săn sóc trước sau như một, làm người thoải mái, chỉ là.. hắn càng như vậy, Hàn Phỉ càng cảm thấy áy náy không thôi.

    Hàn Phỉ hỏi ngược lại: "Ngươi thì sao? Tiểu Bạch, những năm này, ngươi có khỏe không?"

    Bách Lý Mân Tu hời hợt nói: "Cũng không tệ lắm."

    Tất cả những điều hắn trải qua, chỉ được gói gọn trong ba chữ này. Hàn Phỉ biết rõ, trong đó khẳng định còn xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, thế nhưng Tiểu Bạch không muốn nói, thì không ai có thể bức bách hắn, vì vậy Hàn Phỉ cũng không hỏi kĩ, cũng giống như nàng cố ý khong kể ra toàn bộ chuyện mình đã phải trải qua. Thời khắc này, Hàn Phỉ cảm giác được sự xa lạ giữa hai người họ. Ngẫm lại, thật là có chút đáng thương.

    Hai người trầm mặc một hồi, lại đồng thời mở miệng.

    "Ngươi.."

    "Ta.."

    Vừa nói ra được một chữ, hai người đều dừng lại, sau đó sững sờ nhìn đối phương, một lúc sau, Hàn Phỉ là người đầu tiên phụt cười ra tiếng, Bách Lý Mân Tu cũng câu lên khóe môi, nhợt nhạt cười một cái, nụ cười này ngược lại đã khiến cảm giác xa cách trước đó tiêu tan không ít.

    Hàn Phỉ không nhịn được nói: "Sao ngươi biết là ta? Ta đã thành bộ dáng này rồi mà!"

    Hàn Phỉ vừa nói, vừa còn sờ sờ cái eo phồng lên của mình, nàng nhớ hiện tại bản thân vô cùng xấu xí.

    Bách Lý Mân Tu rất khẳng định nói: "Trực giác."

    Đối với đáp án này, Hàn Phỉ không còn gì để nói, chỉ lầm bầm một câu: "Vậy trực giác của ngươi vẫn đúng là rất chuẩn."

    Bách Lý Mân Tu vẫn đang cười, ánh mắt cũng một mực nhìn Hàn Phỉ, thế nhưng Hàn Phỉ không biết, trong nụ cười của hắn còn mang theo chút khổ sở. Làm sao phát hiện ư? Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã lập tức phát hiện ra. Không một ai biết, khi nhìn thấy Hàn Phỉ, trái tim của hắn đã đập loạn ra sao, giống như sắp bay ra ngoài vậy, hắn phải dùng lực khắc chế cực kì lớn mới có thể kiềm chế được cơn kích động của mình.

    Khí nhìn thấy nàng, cảm giác đầu tiên của hắn là kích động, là hưng phấn khó nhịn, là vui sướng như điên. Nhưng theo đó chính là phẫn nộ. Phẫn nộ nàng biến mình thành bộ dáng này, phẫn nộ nàng đứng ở một nơi lầu xanh phong hoa, phẫn nộ trong tay nàng còn cầm khăn lau, như một nô tỳ. Dù Bách Lý Mân Tu biết rõ, đây hẳn là do Hàn Phỉ ngụy trang, nàng luôn luôn có thể chịu đựng, cũng đủ kiên cường, không hề để ý những chuyện này. Thế nhưng đáng chết là hắn lại để ý! Hắn lại đau lòng. Nhìn thấy người hắn còn yêu thương hơn cả sinh mạng, ở trước mặt hắn, làm những việc chân tay nặng nhọc, sao hắn có thể không đau lòng? Thế nhưng một mực là, hắn lại không thể làm gì, hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh gọi nàng đến, đứng ở bên cạnh mình, dùng phương pháp uyển chuyển như thế, bảo hộ nàng mà thôi.

    Trong lòng Bách Lý Mân Tu đau nhói từng cơn, dù hiện tại hắn cho Hàn Phỉ nhiều không gian như vậy, muốn cho nàng khoảng cách để thích ứng, thế nhưng trái tim hắn vẫn vô cùng đau đớn.

    Hàn Phỉ cũng không biết Bách Lý Mân Tu đang nghĩ gì, hiện tại nàng đã có chút quen thuộc, nói chuyện cũng tự nhiên hơn: "Sao ngươi lại ở Minh Quốc?"

    Bách Lý Mân Tu thu lại tâm tình, nói: "Ta tới tìm Vũ Bá quân."

    Vẻ mặt Hàn Phỉ vốn vô cùng tùy ý trong nháy mắt liền trở nên cao hứng, còn từ trên giường nhảy xuống, nói: "Thật sao? Ở nơi nào?"

    Vũ Bá quân, là một trong hai cánh quân mà Hàn Phỉ chưa thể tìm về, còn một đội quân khác, chính là Phó Hưng Thịnh. Cả 2 đội quân này Hàn Phỉ đã từng tốn rất nhiều thời gian phái người đi dò tìm, nhưng không tìm được chút tin tức nào của họ, Hàn Phỉ cũng đã từng thất lạc rất lâu. Hiện tại đột nhiên nghe thấy Bách Lý Mân Tu nói tìm được liền vô cùng vui mừng.

    Nhưng không giống với nàng, sắc mặt Bách Lý Mân Tu lại không dễ nhìn lắm, dáng vẻ tựa hồ còn có chút không đành lòng.

    Hàn Phỉ nhìn thần tình trên mặt hắn liền hiểu, nụ cười cũng cứng ngắc, sau đó chậm rãi thu lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

    Bách Lý Mân Tu biết Hàn Phỉ có thể chịu đựng được bất kỳ chuyện gì, vì thế hắn cũng không có ý định che giấu, nhưng hắn vẫn cứ có chút không đành lòng, hắn tiến lên một bước, trầm thấp nói: "Toàn quân bị diệt."

    Sống lưng Hàn Phỉ lạnh toát, lấp bắp hỏi lại: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

    "Ta tìm tới Di Chỉ của họ, nơi đó đã trở thành một vùng mồ mả, toàn quân trên dưới đời sau đã chết hết."

    Hàn Phỉ siết chặt nắm đấm, chặt đến mức móng tay cũng đâm sâu vào trong thịt, vẻ mặt nàng rất khó coi, bởi vì nắm quá chặt, cho nên làn da trên cánh tay nàng xuất hiện rất nhiều vết nứt, giống như sắp bóc ra từng mảng.

    "Vì sao mà chết?" Hàn Phỉ khó khăn hỏi.

    Bách Lý Mân Tu trầm thấp nói: "Ta không tìm được nguyên nhân, ta cũng đã cố gắng truy tìm manh mối, thế nhưng.."

    Hàn Phỉ cúi đầu, không muốn hắn thấy mình khóc.

    "Thật xin lỗi, Hàn Phỉ."

    "Ngươi không cần xin lỗi, Tiểu Bạch, chuyện này không liên quan đến ngươi, ta còn muốn cảm tạ ngươi, tìm được họ.."

    Bách Lý Mân Tu muốn đưa tay ôm lấy nàng, thế nhưng tay mới vừa nhấc lên, đã lập tức thu hồi, hắn biết mình trước giờ đều không có tư cách này, hiện tại Hàn Phỉ có thể đứng gần như vậy để nói chuyện cùng hắn, hắn đã rất thỏa mãn, cũng không cần.. lại một lần nữa kéo dài khoảng cách vốn đã xa xôi giữa hai người nữa. Bách Lý Mân Tu không muốn nhìn thấy vẻ phòng bị cùng ghét bỏ trong mắt Hàn Phỉ khi nhìn hắn.

    Hàn Phỉ im lặng rất lâu, mới chậm rãi nói: "Mộ địa của họ.. ở nơi nào.."

    "Cũng không xa, ta có thể dẫn ngươi đi, thế nhưng nơi đó trở thành phòng tuyến, hai bên đều có quân đội canh gác, cũng không dễ đi qua."

    "Mang ta đi."

    "Hàn Phỉ.."

    "Mang ta đi."

    Bách Lý Mân Tu thở dài, nói: "Được, ta sẽ dẫn ngươi đi, mấy ngày nữa chính là thười gian hai quân luân phiên."

    Hàn Phỉ mạnh mẽ hít sâu vào một hơi, dằn chuyện này xuống đáy lòng, nặng nề đến khó thở.

    "Vậy Phó Hưng Thịnh thì sao? Tin tức về đội quân Phó hưng thịnh.. Ngươi biết không?"

    Bách Lý Văn Tu lắc đầu, nói: "Vẫn chưa."

    Hàn Phỉ có chút mất mát.

    "Có điều ta đã tìm được manh mối."

    Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên, nói: "Ta đi tìm!"

    "Hàn Phỉ, đừng có gấp, ta sẽ đi tìm cùng ngươi, thế nhưng ngươi phải hứa với ta, ở đây, tất cả phải nghe ta."

    Lúc Bách Lý Mân Tu nói ra câu nói này, sắc mặt rất nghiêm túc, rất có ý tứ nếu Hàn Phỉ không đáp ứng sẽ không dẫn nàng đi.

    Điều này khiến Hàn Phỉ cảm thấy rất kỳ quái. Tiểu Bạch rất ít khi dùng thái độ nghiêm túc như vậy để nói chuyện với nàng, hầu hết thời gian hắn luôn có tính khí rất tốt, rất ôn hòa.

    Hàn Phỉ cũng không ngang ngạnh, nàng rất nhanh đã đoán được gì đó, nói: "Ngươi ở Minh Quốc, chính là cái gì?"

    "Hàn Phỉ, Minh Quốc cũng không đơn giản."

    "Như vậy là sao?"

    "Ta ở chỗ này năm năm, điều tra một chuyện."

    Vẻ mặt Hàn Phỉ cũng dần trở nên nghiêm túc, nói: "Ngươi nói đi, ta nghe."

    Bách Lý Mân Tu vừa định mở miệng, lại đột nhiên im lặng, sau đó thừa dịp Hàn Phỉ chưa kịp phản ứng, trực tiếp túm lấy nàng, sau đó kéo về trên giường, hai người ngã lên giường, một cánh tay khác của Bách Lý Mân Tu túm lấy chăn, phủ lên thân thể hai người.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 983: Luôn ấm áp trước sau như một

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó sau một khắc, cửa đã bị đá mở, Lão Hồ trực tiếp chui vào, đã nhìn thấy Bách Lý Mân Tu chống hai tay đưa lưng về phía hắn.

    "Ai nha thật không tiện! Thật không tiện a! Ta đây là uống nhiều hồ đồ! Vào nhầm phòng! Bách Lão đệ ngươi tiếp tục! Tiếp tục! Chớ để ý!"

    "Ra ngoài!"

    "Dạ dạ dạ! Xin lỗi a!"

    Dứt lời, Lão Hồ lập tức cài cửa lại rời đi. Mà lúc này, Bách Lý Mân Tu mới quay đầu lại, sau khi xác định người kia đã rời khỏi mới thở ra một hơi. Mà Hàn Phỉ, cũng đã há hốc mồm, cả người nàng bị Tiểu Bạch đè dưới thân thể, tuy Tiểu Bạch chống hai tay, không hề đụng tới nàng, nhưng tư thế này vẫn rất làm người lúng túng.

    May là Bách Lý Mân Tu rất nhanh đã rời đi, nói: "Xin lỗi."

    Hàn Phỉ nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, chỉ ho khan hai tiếng, nói: "Không có chuyện gì."

    Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, nói: "Bọn họ cũng chưa hoàn toàn yên tâm về ta."

    Hàn Phỉ cũng đoán được, vừa rồi Lão Hồ kia đâu phải vào nhầm phòng, rõ ràng chính là đến kiểm tra một hồi! Quả nhiên là gian trá!

    Nghĩ thông suốt điểm ấy, Hàn Phỉ cũng không xoắn xuýt sự lúng túng vừa rồi, nói: "Ngươi vẫn luôn nằm vùng bên này sao?"

    Bách Lý Mân Tu gật đầu, nói: "Nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta phải chuyển sang nơi khác."

    Hàn Phỉ tán thành, nàng cũng không muốn bị ném lên giường lần nữa đâu!

    "Vậy chúng ta đi."

    "Không thể đi."

    "Tại sao?"

    "Hiện tại, thân phận bây giờ của ta còn cần làm một ít chuyện."

    Hàn Phỉ sững sờ một hồi, mới nhớ lại cuộc nói chuyện của họ trong bữa tiệc, Tiểu Bạch hình như đã trở thành một vị hồng nhân trước mặt Hoàng Đế, cũng chính là tổng hệ thống Chúc Tất. Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, chỉ cần dây dưa với tổng hệ thống Chúc Tất, nàng liền cảm thấy không có chuyện gì tốt.

    "Chờ làm xong chuyện, ta sẽ dẫn ngươi đi."

    Thấy Tiểu Bạch nói như vậy, Hàn Phỉ cũng không cònó cách nào, đành gật đầu đồng ý, nói: "Được."

    "Hiện tại, nghỉ ngơi trước đi, ngươi nằm ở trên giường, ta ngồi là được rồi."

    Nói xong, Bách Lý Mân Tu tìm một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi.

    Hàn Phỉ không nói gì, cũng không từ chối, vậy thì có vẻ quá lập dị. Nàng nằm ở trên giường, nhất thời cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng đó cũng không phải là dấu hiệu tốt. Hàn Phỉ lại liếc mắt nhìn bàn tay được bôi thuốc cẩn thận của mình, trong lòng nặng nề, mí mắt cũng díu lại, một cơn buồn ngủ ập tới. Những hiện tượng này dường như đang nói cho nàng biết, hiện tại nàng đã không còn nắm giữ thân thể có khả năng phục hồi. Đây không phải là một tin tức tốt. Thế nhưng đối với Hàn Phỉ, có thể một lần nữa sống lại, đã là chuyện vô cùng may mắn, thực lực giảm đi nhiều, cũng là chuyện thường tình. Chỉ là dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng Hàn Phỉ vẫn cảm thấy rất mất mát, nàng nỗ lực không nghĩ đến chuyện này nữa, ra lệnh cho chính mình mau mau ngủ, dễ nuôi dưỡng tinh lực, nếu không mình sẽ càng thêm suy yếu mà thôi.

    Rất nhanh, Hàn Phỉ đã ngủ say, đợi đến khi hô hấp của nàng trở nên vừng vàng, Bách Lý Mân Tu đang nhắm mắt ngồi trên ghế cũng trực tiếp mở mắt ra, trong đôi mắt hắn không hề có chút dáng vẻ buồn ngủ nào, cực kì có tinh thần. Hắn đứng lên, chậm rãi tới bên giường, nhìn Hàn Phỉ ngủ. Thậm chí, trong lồng ngực hắn, dường như vẫn còn cảm nhận được xúc cảm vì tiếp xúc với nàng lần trước. Bách Lý Mân Tu còn có chút cảm tạ Lão Hồ, nếu như không phải lão ta đột nhiên xông vào, thì hắn vẫn chưa thể tới gần Hàn Phỉ đến thế a.

    Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, thở ra một hơi dài. Hắn ẩn giấu rất nhiều. Rất nhiều rất nhiều. Hắn phát hiện, những việc này hắn đều không thể thổ lộ với Hàn Phỉ. Bách Lý Mân Tu biết, hắn đã biến đổi, trở nên hoàn toàn không giống hắn, thế nhưng ở trước mặt Hàn Phỉ, hắn vẫn luôn là dáng vẻ trong kí ức, đây chẳng qua là do hắn khắc chế mà thôi.

    Bách Lý Mân Tu chậm rãi cúi người xuống, từ từ tới gần gương mặt Hàn Phỉ, dù giờ khắc này gương mặt nàng vô cùng bẩn thỉu, còn có chút tróc da, nhìn qua rất xấu xí, thế nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng tới tâm ý của Bách Lý Mân Tu chút nào. Hắn vươn tay, lúc sắp chạm tới dương mặt Hàn Phỉ liền dừng lại, cứng ngắc giữa không trung, giống như không dám đụng vào nàng, nhưng sau đó, đầu ngón tay hắn vẫn chậm rãi tới gần, cuối cùng, chạm vào gò má nàng.

    Luôn ấm áp trước sau như một. Cảm giác ấm áp dường như tồn tại cùng với nàng trước sau như một. Cảm giác này, làm cho người ta rất quyến luyến. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng di chuyển theo ngũ quan của Hàn Phỉ, rất nhẹ rất nhẹ, giống như sợ sẽ khiến nàng tỉnh giấc. Mãi đến tận cuối cùng, đầu ngón tay hắn dừng lại trên bờ môi nàng, lại thu hồi. Lúc này, một thanh âm vang lên sau lưng hắn.

    "Ngươi vẫn không dám sao? Nhu nhược."

    Bách Lý Mân Tu đứng thẳng người, biểu hiện băng lãnh.

    "Câm miệng."

    "Ta không nói sai, ngươi vẫn không dám."

    "Đủ rồi."

    "Bách Lý, ta cho ngươi thời gian dài như vậy, cho ngươi lực lượng, vậy mà lúc ngươi đối diện với nữ nhân này vẫn trở nên không giống ngươi."

    Không giống? Ha ha. Không, nói cho đúng là, lúc đứng trước mặt Hàn Phỉ, hắn mới là hắn đi. Thế nhưng câu nói này, hắn sẽ không nói ra miệng.

    "Nếu như ngươi không thể hạ quyết tâm, vậy hãy để ta tới giúp ngươi đi!"

    Dứt lời, một cơn gió thổi qua, một bóng đen nhanh như chớp lao về phía Hàn Phỉ, thế nhưng còn chưa tới gần, đã bị một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy, siết rất chặt.

    Sắc mặt Bách Lý Mân Tu âm trầm, thần tình kia, chẳng khác nào ác quỷ đến từ Địa Ngục, nếu như Hàn Phỉ tỉnh dậy, nhất định sẽ không thể tin biểu hiện này lại có thể xuất hiện trên mặt Tiểu Bạch, quá mức đáng sợ.

    Bách Lý Mân Tu cứ thế đưa tay, tóm chặt lấy đoàn sương mù màu đen kia, ánh mắt lóe lên hồng quang, nói: "Ta nói, đừng động tới nàng."

    "Bách Lý, ngươi biết mình đang làm gì không?"

    "Ta rất rõ ràng."

    "Được, vậy ta không quản việc không đâu."

    Đoàn sương đen trong tay Bách Lý Mân Tu chậm rãi tiêu tan. Tinh thần Bách Lý Mân Tu có chút uể oải, hắn rút về tay, xoa bóp trán, vẻ mặt tàn nhẫn dữ tợn vừa rồi lập tức tan biến, một lần nữa trở lại dáng vẻ Hàn Phỉ quen thuộc.

    Một lúc lâu sau, hắn trầm thấp nói một câu: "Thật xin lỗi."

    Một đêm đi qua.

    Đợi khi Hàn Phỉ tỉnh lại, thân thể còn hết sức thoải mái vì được nghỉ ngơi đầy đủ, có điều nàng cảm thấy có chút đáng tiếc vì không nằm mơ, nếu không thì còn có thể mơ thấy Tần Triệt, giải nỗi khổ tương tư cũng tốt.

    Có điều Hàn Phỉ cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, nàng bò xuống giường, mà Bách Lý Mân Tu cũng mở mắt ra, lúc này hắn đã đeo lên tấm Mặt nạ da người, một lần nữa biến thành vị Bách Lão đệ kia.

    "Chào buổi sáng, Tiểu Bạch!"

    "Chào buổi sáng."

    Bách Lý Mân Tu nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Ngươi trước tiên ở lại chỗ này mấy ngày, ta sẽ đến tìm ngươi."

    Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười vô cùng tươi tắn, nói: "Được! Ta chờ ngươi!"

    Đợi đến khi hai người ra khỏi phòng, liền nghênh đón rất nhiều ánh mắt nhìn kỹ, nhìn đến nỗi khiến cho Hàn Phỉ cũng phải nổi hết cả gai ốc.
     
    songreasoek, nntc6761LieuDuong thích bài này.
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 984: Địa vị thay đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất cả các cô nương Hồng Oanh lâu đều trợn mắt lên nhìn Hàn Phỉ, đầy vẻ dò xét, giống như muốn moi được từ trên người nàng một đáp án vậy. Hàn Phỉ nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, thế nhưng cũng không chịu nổi bị nhiều người xem như con khỉ mà nhìn mãi!

    Trong tiền thính, Lão Hồ đã sớm chờ ở đó, khi nhìn thấy Hàn Phỉ cùng Bách Lý Mân Tu đi xuống, liền vội vã nghênh đón, tươi cười đầy mặt, mập mờ nói: "Ôi, Bách Lão đệ, ngươi rốt cục đã xuống a! Xem ra tối hôm qua sinh hoạt rất tốt, không bị ta quấy rối đấy chứ?"

    Bách Lý Mân Tu nhàn nhạt nói: "Quay về thôi."

    Lão Hồ lập tức đáp lại: "Được được, chúng ta lập tức trở về."

    Nói xong, Lão Hồ định mang theo người rời đi, Bách Lý Mân Tu cũng bước được hai bước, sau đó dừng bước chân, quay đầu nhìn Tú Bà nói: "Nàng ấy, ta ngày mai trở lại, đừng để nàng có bất kỳ tổn thương gì."

    Tú Bà bị dọa lập tức nói: "Dạ dạ dạ! Quan nhân cứ việc yên tâm đi! Nàng ấy nhất định sẽ hoàn hảo!"

    Lão Hồ cũng hơi kinh ngạc, những coi như là hiểu được, dù sao cũng là sở thích, chỉ tốn một quãng thời gian thôi, khẩu vị nặng thì khẩu vị nặng, chỉ cần vị đại nhân này thích là tốt rồi! Vì thế Lão Hồ cũng rất biết cách làm người, trực tiếp vung tay ném một túi tiền khá nặng sang, Tú Bà sáng mắt lên, lập tức đưa tay tiếp được ước lượng một chút, ngay lập tức cười đến híp cả mắt.

    "Chăm sóc cho thật tốt! Nghe chưa?"

    "Dạ dạ dạ! Đại nhân, nhất định chăm sóc thật tốt!"

    Đợi đến khi Lão Hồ mang theo Bách Lý Mân Tu rời đi, toàn bộ Hồng Oanh lâu cũng chấn động. Các cô nương đều xúm lại, vây chặt lấy Tú Bà cùng Hàn Phỉ. Tú Bà gấp rút mở túi tiền ra, ngay lập tức bị bên ánh kim quang chói mắt trong túi làm cho chấn động, liền hít vào một hơi khí lạnh. Hồng Oanh lâu đã nghèo túng rất lâu, khi nào nhìn thấy nhiều bạc như vậy! Lập tức từng đôi mắt đều trừng trừng nhìn túi tiền.

    Tú Bà giấu túi tiền vào trong lồng ngực, quay đầu, lộ ra một nụ cười tự cho là vô cùng ôn hòa với Hàn Phỉ. Hàn Phỉ lại bị nụ cười "rất ôn hòa" này của Tú Bà dọa cho phát sợ, lùi về sau một bước.

    "Ôi, đừng sợ đừng sợ, Tiểu bảo bối a, trước là ta hiểu nhầm ngươi, ngươi chớ để ở trong lòng a! Ngàn sai vạn sai đều là ta! Đều là ta sai a! Nếu ngươi muốn trách cứ, tới tới tới, ngươi đánh ta hai cái, Tú Bà sẽ không trách ngươi!"

    Nói xong, Tú Bà tựa hồ còn muốn bắt lấy tay Hàn Phỉ đánh lên mặt mình, dọa cho Hàn Phỉ vội vã rút tay về, nếu thật sự tiếp tục đánh, nhất định tay nàng sẽ dính đầy phấn trắng nha!

    "Không không không, ta không trách ngươi!"

    Tú Bà cười càng thêm rực rỡ, một bộ dáng vẻ mẹ hiền, nói: "Không trách ta là tốt rồi, Tiểu bảo bối của ta, ngươi thật đúng là cứu tinh của Hồng Oanh lâu chúng ta a! Sau này nhất định phải cố gắng lấy lòng vị đại quan nhân kia đấy! Tương lai Hồng Oanh lâu chúng ta, đều nhờ cả vào ngươi!"

    "Chính là như vậy! Người này ra tay cũng thật hào phóng a! Nhất định là có thân phận cực cao!"

    "Đúng vậy! Thật ước ao! Ai, tiếc là chúng ta không có cái phúc phận này! Sao ngài ấy lại không lọt mắt ta chứ!"

    "Haha, muốn xem trọng thì cũng là coi trọng ta, sao có thể coi trọng ngươi!"

    Tú Bà lập tức ngắt lời nói: "Được rồi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, người ta là coi trọng Tiểu bảo bối của ta kìa, các ngươi tỉnh mộng đi, mau mau đi tìm khách nhân cho ta đi!"

    "Ai nha, Tú Bà, lúc này mới là ban ngày, ở đâu có khách nhân chứ!"

    "Đúng đấy, chúng ta còn chưa được nghỉ ngơi tử tế một chút đây!"

    "Nhiều vàng như vậy, chúng ta có thể ung dung một chút đi!"

    Sắc mặt Tú Bà xanh lét, nói: "Đi đi đi, các ngươi cho rằng không cần sống à!"

    Mọi người chậm rãi tản đi, cũng không tiếp tục tới góp mặt nữa.

    Hàn Phỉ cũng muốn trốn đi, liền tìm cớ nói: "Sàn nhà của hậu viện còn chưa lau! Ta hiện tại liền đi lau!"

    Vừa mới giơ chân định đi, nàng đã bị Tú Bà bắt được cổ tay.

    "Ôi Tiểu bảo bối a! Những việc nặng này đâu phải phiền đến ngươi! Ngươi a, nhanh chóng đi nghỉ ngơi thật tốt cho ta! Ta đã đáp ứng quan nhân phải chăm sóc ngươi thật tốt đấy!"

    "Không, không, không cần! Thật không cần phải thế đâu! Quét nhà rất tốt!"

    Chí ít là tốt hơn so với việc phải liên tục nhìn gương mặt trát đầy phấn trắng của bà ta!

    "Để ta xem nào, ôi, Tiểu bảo bối, trên người ngươi mặc mớ vải rách gì thế này! Ta cho người chạy đi mua cho ngươi mấy bộ xiêm y đi! Còn mặt mũi ngươi nữa, sao có thể không trang điểm son phấn gì chứ! Chờ Tú Bà ta lấy một chút thứ tốt cho ngươi bôi! Bảo đảm đêm nay quan nhân kia sẽ thích, đến, phát, rồ!"

    Tú Bà còn đặc biết nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, vẻ mặt mập mờ hấp háy mắt với Hàn Phỉ. Hàn Phỉ khổ rồi.

    Rất nhiều y phục lòe loẹt, hở hang được đưa đến trước mặt nàng, những xiêm y không ngoại lệ đều cực kì dung tục, đừng hy vọng các cô nương lầu xanh có thể mặc y phục của phụ nữ đàng hoàng. Mà Tú Bà lại càng trực tiếp đưa tới Son và Phấn của bà ta, rất có ý tứ sẽ đại cải tạo một lần cho Hàn Phỉ. Nhưng lần này, Hàn Phỉ nói sao cũng không chịu làm, kiên cường đuổi tất cả đám người ra ngoài, lúc này cũng không có ai dám đắc tội nàng, không thể làm gì khác hơn là nghe lời lui ra.

    Hàn Phỉ nhìn xiêm y cùng Son phấn trong phòng, đau đầu muốn chết, đột nhiên cảm thấy mấy câu nói Tiểu Bạch để lại trước khi đi kia, sợ là không phải cố ý muốn lừa nàng đấy chứ?

    Lúc Hàn Phỉ nghĩ như vậy, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên.

    "Người nào?"

    "Là ta, Ngọc Linh."

    Hàn Phỉ sững sờ một hồi, là Ngọc Linh?

    "Vào đi!"

    Cửa phòng bị đẩy ra, Ngọc Linh chậm rãi tiến vào, vết sưng đỏ trên mặt còn chưa có triệt để tiêu xuống, thế nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, sau khi nàng tiến vào gian phòng, liếc mắt nhìn đống xiêm y chất thành đống trên bàn, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

    "Tới, ngồi đi." Hàn Phỉ nhiệt tình chào mời.

    Ngọc Linh lắc đầu một cái, chần chờ một hồi, nói: "Ngươi.. dáng vẻ hình như cũng không tệ lắm."

    Hàn Phỉ: "..."

    Ngọc Linh tiếp tục nói: "Cũng phải, vị đại nhân kia nhìn qua bề ngoài có chút xấu xí, nhưng may mà còn xem như ôn nhu.."

    Hàn Phỉ: "..."

    Ngọc Linh vần vò cái khăn lụa trong tay, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nàng nhìn Hàn Phỉ từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi còn có thể thức dậy đến, hoàn hảo không chút tổn hại, chắc là ôn nhu, cũng rất tốt."

    Hàn Phỉ: "..."

    "Hàn Phỉ.. Ta có thể yêu cầu ngươi một chuyện được không?"

    "Chuyện gì?"

    "Ngươi có thể thổi chút gió bên gối người này không? Ta, ta cái gì cũng có thể làm, chỉ cần.. chỉ cần hắn có thể giúp ta thoát khỏi nơi này."

    Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như hiểu được ý tứ mấy lời Ngọc Linh vừa nói, thế nhưng hiểu rồi cũng không biết nói gì, khóe miệng hơi giật giật.

    Ngọc Linh ước ao nhìn Hàn Phỉ, nói: "Có thể không? Hàn Phỉ, ngươi giúp ta một chút đi! Ta, ta thật sự không chịu được nơi này.."

    Ngọc Linh nói, ánh mắt cũng ầng ậc nước, bật khóc thút thít.

    Hàn Phỉ xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Ngươi trước tiên đừng khóc, hãy nghe ta nói.. Cái kia.."

    Ngọc Linh khóc càng lớn tiếng: "Ngươi không muốn giúp ta sao?"
     
    songreasoek, nntc6761LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...