Đam Mỹ [Edit] Bé Mít Ướt Của Vương Gia Nóng Nảy Vừa Ngọt Vừa Mềm - Cửu Cửu Phát Tài

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Janet Damita, 23 Tháng tám 2024.

  1. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 120: Khó khăn cho ngươi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 121: Phó mặc cho số phận

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Janet Damita

    Bài viết:
    0
  4. Janet Damita

    Bài viết:
    0
  5. Janet Damita

    Bài viết:
    0
  6. Janet Damita

    Bài viết:
    0
  7. Janet Damita

    Bài viết:
    0
  8. Janet Damita

    Bài viết:
    0
  9. Janet Damita

    Bài viết:
    0
  10. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 129

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dì Từ và Tần Thời cùng nhau nhìn về phía Tô Phụ Liễu.

    Chỉ thấy Tô Phụ Liễu vội vàng nhặt chiếc bát rơi trên bàn, miệng liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tay tôi hơi trơn, làm phiền mọi người rồi."

    Tần Thời cười nói: "Y nhát gan, có lẽ thấy dì Từ nên hơi sợ."

    Dì Từ đáp: "Vậy sao? Nhưng mặt mình đâu có dữ dằn đâu?"

    Tô Phụ Liễu vội nói: "Không dữ đâu, dì Từ rất hiền lành và dễ mến."

    Sau đó, y lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

    Tần Thời liếc nhìn y một cái, rồi tiếp tục trò chuyện với dì Từ.

    Tô Phụ Liễu ngồi yên lặng, ngoan ngoãn ăn cơm, không chen ngang.

    Sau khi trò chuyện xong, dì Từ không quên khen Tô Phụ Liễu một câu: "Dì chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan ngoãn như thế này."

    Tô Phụ Liễu mỉm cười, không nói gì.

    Dì Từ lại nhìn về phía Tần Thời: "Ngươi nói thật đi, đây thật sự không phải là người mà ngươi dụ dỗ về sao?"

    Tần Thời đáp: "Vậy dì cứ coi như là ta dụ dỗ về vậy."

    Sau bữa sáng, Tần Thời dẫn Tô Phụ Liễu đi dạo quanh trong làng.

    "Lúc ăn cơm không cầm chắc bát, thật sự là do tay trơn sao?" Tần Thời vừa đi vừa hỏi.

    Tô Phụ Liễu gật đầu: "Ừm, ta thấy người lạ nên hơi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nên không cầm chắc được bát."

    Tần Thời nhìn y, tuy biểu cảm của y vẫn ngây ngô như thường, nhưng trong ánh mắt dường như có một cảm xúc khác thường đang chảy trôi, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

    Ngay lúc này, đột nhiên một con thỏ trắng muốt chạy đến dưới chân Tô Phụ Liễu.

    Tô Phụ Liễu mắt sáng lên, lập tức ngồi xổm xuống: "Con thỏ dễ thương quá, ai nuôi vậy?"

    Sau đó, một cô bé chạy đến: "Anh ơi, đây là thỏ của em nuôi đó."

    "Thì ra là em nuôi à, con thỏ này nuôi tốt thật, trắng mập quá." Tô Phụ Liễu vuốt ve lông thỏ, rồi bế nó lên trả lại cho cô bé.

    Tần Thời lại nói: "Ừm, con thỏ béo thế này, nướng lên chắc ngon lắm."

    Cô bé nghe vậy, sợ hãi ôm chặt thỏ và bỏ chạy.

    Tô Phụ Liễu bất lực nhìn Tần Thời: "Con thỏ này rõ ràng là thú cưng của người ta, ngươi lại muốn ăn nó, dù chỉ là đùa thôi cũng không nên dọa trẻ con, xem con bé sợ thế nào kia."

    Y mắng Tần Thời một trận.

    Tần Thời cũng không phản bác, chỉ đứng đó nghe y mắng.

    Những người xung quanh đi ngang qua thấy vậy đều lắc đầu.

    "Hôm qua nghe nói trại chủ dẫn về một tiểu hôn thê, hóa ra là thật."

    "Không ngờ trại chủ oai phong như vậy lại là người sợ vợ."

    "Đừng nói là sợ vợ, trại chủ đây là yêu chiều vợ, khi vợ dạy bảo thì phải ngoan ngoãn nghe lời."

    "Nhưng tz nghe nói trại chủ dẫn về là một công tử cơ."

    "Công tử? Không phải chứ, ý ngươi là trại chủ của chúng ta.."

    "Có sao đâu, chỉ cần trại chủ thích là được."

    "Đúng vậy, nhìn cũng đẹp đôi đấy chứ."

    "Ta còn nghe Tiểu Kim sáng nay đi gõ cửa nói rằng trại chủ và tiểu công tử đã ngủ chung một phòng rồi."

    "Vậy chuyện này chắc chắn rồi, không sai được đâu."

    Ban đầu mọi người chỉ đứng xa xa bàn tán nhỏ.

    Nhưng càng lúc càng có nhiều người tụ tập, người đông thì tiếng nhỏ cũng thành to.

    Tô Phụ Liễu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy đằng sau không biết từ lúc nào đã có một đám người đứng xem.

    Dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của họ, y cũng đoán được.

    Y tức giận liếc Tần Thời một cái, từ góc độ của Tần Thời chắc chắn đã thấy đám người đằng sau, nhưng Tần Thời không nhắc nhở y.

    Không trách Tần Thời không phản bác mà chỉ nghe y mắng, hóa ra là đang đợi xem y bị chế giễu.

    Thật đáng ghét.

    Tô Phụ Liễu càng nghĩ càng tức, vừa xấu hổ vừa tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

    Tần Thời lập tức đuổi theo: "Giận rồi sao?"

    "Đi đi, đừng theo ta." Tô Phụ Liễu không thèm nhìn Tần Thời, nói thẳng.

    "Ta đứng đó cho ngươi mắng một trận, còn bị đám đông xem, ta cũng không nói mặt mũi của trại chủ để đâu, sao ngươi lại giận?"

    Tần Thời thấy Tô Phụ Liễu đi nhanh, liền tăng tốc đuổi theo.

    "Ngươi cố ý, cố ý để họ xem ta bị chế giễu, ngươi là trại chủ, họ không dám chế giễu ngươi, chỉ có ta là bị cười thôi."

    "Ai dám cười ngươi, ta đánh người đó, vậy được chưa?" Tần Thời dỗ dành.

    Nhưng Tô Phụ Liễu đang trong cơn tức giận, không muốn nghe hắn ta nói.

    Vì vậy, hắn ta không trả lời, mà tiếp tục bước nhanh về phía trước.

    Chỉ muốn thoát khỏi Tần Thời, một mình tĩnh tâm.

    Nhưng ngay lúc này, sắc mặt Tần Thời đột nhiên thay đổi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...