Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 965: Tạm thời rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, vô cùng kiên định nói: "Ta có thể, ta hứa với chàng, ta sẽ sống, một khi có vấn đề gì ta sẽ lập tức dừng lại, hơn nữa chàng có thể ngăn cản ta, không phải sao?"

    Dù cho Hàn Phỉ nói đến nước này, Tần Triệt vẫn không nỡ lòng bỏ.

    "Tần Triệt, ta phải đi."

    Cuối cùng, Tần Triệt bị đánh bại, nói: "Nếu như ta muốn nàng dừng lại, thì nàng nhất định phải dừng lại."

    Hàn Phỉ lộ ra nụ cười khẽ, nói: "Được."

    Danh Dự nghĩ ngợi một hồi, nói: "Hàn Phỉ, ngươi đi theo ta."

    Hàn Phỉ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Danh Dự, lúc Tần Triệt cũng muốn đi theo, đã bị Danh Dự ngăn cản, nói: "Ngươi không thể theo tới."

    Tần Triệt cau mày, vô thức cảm thấy không vui, muốn nói gì đó, nhưng Hàn Phỉ đã cướp lời, nói: "Chàng đợi ở nơi này một chút, rất nhanh."

    Tần Triệt không có cách nào, đành phải lưu lại, Danh Dự dẫn Hàn Phỉ đi tới một vị trí cách đó tương đối xa, bảo đảm Tần Triệt sẽ không nghe thấy mới dừng lại.

    "Hàn Phỉ, nhìn ta, vẻ mặt tự nhiên một chút."

    Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo. Tần Triệt ở bên kia có chút nôn nóng, hắn rất muốn biết vị Ma thần Danh Dự kia sẽ nói gì với vợ hắn, nhưng nếu như kẻ này không muốn người ta nghe thấy, thì cho dù là hắn cũng là không thể dòm ngó đến. Nhưng may là, cuộc nói chuyện giữa Danh Dự cùng Hàn Phỉ cũng không kéo dài, rất nhanh đã kết thúc. Lúc Hàn Phỉ đi về, sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh, không có nửa phần khác lạ.

    Tần Triệt không nhịn được, hỏi: "Ông ta nói gì với nàng thế?"

    Hàn Phỉ thấy buồn cười, nói: "Không có gì, chẳng qua là hắn hi vọng ta nhìn chằm chằm chàng một chút."

    "Nhìn chằm chằm ta?"

    "Đúng vậy, Danh Dự cảm thấy chàng sẽ thủ hạ lưu tình, vì thế căn dặn ta không thể để cho chàng là vậy."

    "Chỉ thế thôi sao?"

    Chẳng biết vì sao, Tần Triệt luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, nhưng biểu hiện của Hàn Phỉ thật sự là không có một kẽ hở, vô cùng tự nhiên.

    Hàn Phỉ thấy hắn có vẻ quá lo lắng, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy? Chàng đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ còn nghi ngờ ta sao?"

    Tần Triệt lập tức sửa lời nói: "Nàng biết rõ là không phải như vậy mà."

    "Chàng nghi ngờ ta?"

    "Không, không phải thế!"

    "Vậy thì không có chuyện gì, đi thôi, thời gian của chúng ta không nhiều, nếu không Biên Dực sẽ không chịu được nữa, hiện tại có lẽ hắn đang thầm oán tại sao chúng ta còn chưa tới đấy!"

    Hàn Phỉ nói xong, liền quay người rời đi. Tần Triệt không thể làm gì khác hơn là kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng, hắn không muốn hoài nghi Hàn Phỉ bất kỳ điều gì, cũng không muốn có thứ gì phá hoại tình cảm của họ, vì thế đành kiềm chế tâm tình, không ngừng tự nói với bản thân, nhất định phải chú ý nhiều hơn. Chỉ là, vào lúc Tần Triệt không nhìn thấy, khi Hàn Phỉ quay lưng đi, vẻ tự nhiên trong đôi mắt của nàng đã hoàn toàn biến mất, còn lại, chỉ là một loại bi thương, mà trong đó, tựa hồ còn mang theo một tia áy náy. Nhưng vẻ mặt này rất nhanh cũng biến mất, nàng lại một lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh, không một kẽ hở.

    Hàn Phỉ cùng Tần Triệt vội vàng trở lại, Địa Long cùng Rắc Bích cũng đi theo hai người. Hiện tại, thêm một trợ thủ cũng tốt.

    Khi bọn họ ra ngoài, mới phát hiện tình thế nghiêm trọng đến mức nào, khắp Ma Giới đã có rất nhiều nơi bị phá hoại cực kì nghiêm trọng, ngay cả chỗ lánh nạn của Ma Tộc cũng đều bị phá hoại, mọi người trôi giạt khắp nơi, mà lúc nàu, có rất nhiều Ma Tộc bộc lộ bản tính ác liệt, không ít kẻ gan lớn bắt đầu thừa dịp cháy nhà hôi của, chuyện chiếm núi làm vua lại càng không ít.

    Mà vào lúc này các Ma Vương căn bản không có thời gian đi quản hạt, bọn họ đều đang chiến đấu với quái vật mà Danh Dự gọi là 'Tiểu Hắc' kia. Các Ma Vương căn bản đã chết gần hết, mấy người còn lại cũng không phải đối thủ của Tiểu Hắc, chảng qua chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, làm gì còn có thời gian đi quản những chuyện khác. Điều này khiến tất cả mọi thứ trở nên hỗn loạn.

    Ma Giới đã loạn. Tình huống này khiến Hàn Phỉ cùng Tần Triệt cảm giác được tính chất nghiêm trọng. Lúc bọn họ chạy trở về, đã nhìn thấy mấy Ma Vương còn sót lại đang thoi thóp ngã trên mặt đất, mà Biên Dực, đang được Hương Ngưng đỡ lấy, trên thân hắn đầy những vết thương.

    Hàn Phỉ lập tức nghênh đón, hỏi: "Ngươi thế nào rồi?"

    Biên Dực có chút suy yếu lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Hai người các ngươi rốt cục đã trở về.. Yên tâm đi, ta còn sống."

    Tần Triệt nhìn quét một vòng, toàn bộ Chủ Điện cũng đã bị san thành bình địa, chỉ còn dư lại mấy khối gạch, hỏi Biên Dực: "Vật kia đâu?"

    Biên Dực trầm mặc một hồi, lắc đầu một cái, nói: "Ta không biết."

    Hàn Phỉ sững sờ: "Ngươi không biết?"

    Hương Ngưng ấn Biên Dực lại, nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, đừng nói nữa, ta nói cho bọn họ biết là được rồi."

    Trong mắt Hương Ngưng tràn ngập vẻ đau lòng, giờ khắc này cả người nàng ta nhìn vô cùng bẩn thỉu, thế nhưng cũng không bị thương gì, chỉ trầy da chút thôi, Hương Ngưng biết rõ, đây đều là do Biên Dực che chở mình, nhiều lần nàng ta đã suýt chết, có không biết bao nhiêu chuẩn Ma vương đã chết trong cuộc chiến này, ngay cả Võ Bắc cũng đã chết. Quá nhiều người hi sinh. Nếu như không phải là có Biên Dực, Hương Ngưng căn bản không thể sống tới giờ, cũng không thể hoàn hảo khỏe mạnh như hiện tại. Trên người Biên Dực có rất nhiều vết thương, nhất là vết thương sâu đến tận xương trên vai kia đều là vì hắn giúp nàng ta ngăn trở công kích mà lưu lại. Nếu như lúc này mà Hương Ngưng còn chưa ý thức được cái gì thì nàng ta chính là kẻ đần độn! Có một vị chủ thượng nào có thể bảo hộ cấp dưới của mình snhư thế? Thậm chí ngay cả bản thân bị thương cũng mặc kệ?

    Cũng bởi vì biết rõ, Hương Ngưng mới thụ sủng nhược kinh, lương tâm mới bất an, cũng mới vui sướng đến mức tay chân luống cuống, nhưng có một điều chắc chắn là, nàng không muốn nhìn thấy Biên Dực bị thương chút nào, hơn nữa lúc này cũng không thích hợp nói về chuyện này, vì vậy Hương Ngưng tạm thời gác lại chuyện riêng tư sang một bên.

    "Lúc đang chiến đấu, con quái vật kia đột nhiên dừng lại, trực tiếp rời đi."

    Hàn Phỉ cùng Tần Triệt trăm miệng một lời nói: "Đi?"

    Hương Ngưng gật đầu, nói: "Rất đột nhiên, không hề có điềm báo trước, giống như đang chạy trốn vậy, hơn nữa tốc độ nó quá nhanh, chúng ta căn bản không đuổi kịp, mọi người thương vong quá thảm trọng, cũng không dám đuổi theo."

    Hàn Phỉ và Tần Triệt nhìn nhau, nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt nhau.

    Biên Dực bổ sung một câu: "Ta cảm thấy con quái vật này có chút quen thuộc, nhìn đã thấy rất phiền."

    Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nói: "Cảm giác của ngươi không sai."

    Biên Dực kinh ngạc.

    Hàn Phỉ nói thẳng: "Bởi vì đó là Sa Tuyết."

    Biên Dực và Hương Ngưng cùng há hốc mồm: "Sa Tuyết?"

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đó là sủng vật của ma thân, sau khi Sa Tuyết bị chúng ta giết chết, đã bị nó thôn phệ, thế nhưng ý thức của linh hồn Sa Tuyết quá mạnh, đã khống chế thân thể quái vật này, nghiêm chỉnh mà nói, đây coi như là Sa Tuyết thứ hai."

    Biên Dực không nhịn được tức giận mắng một tiếng: "Không trách được ta vừa nhìn thấy cái của nợ đó đã cảm thấy căm ghét! Thì ra là ả đàn bà điên đấy! Quả nhiên! Tai họa để ngàn năm! Cho dù chết cũng phải gây ra chuyện tày đình mới chịu!"

    Vừa mắng xong, bởi vì quá kích động, vết thương trên vài hắn bị tác động, đau đến hắn phải hít sâu vào một hơi.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 966: Bệ hạ của ta, đời này ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi đừng cử động! Kích động như vậy làm cái gì! Ngươi không biết mình còn bị thương sao! Thật là!"

    Hương Ngưng rất tức giận, vì thế ngữ khí cũng có chút mất khống chế, trực tiếp quát Biên Dực. Quát xong mọi người đều sửng sốt, mà Hương Ngưng cũng bất tri bất giác phát hiện hình như vừa rồi mình có chỗ không đúng, nàng ta thất kinh che miệng lại, vội vội vàng vàng nói: "Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta không biết khống chế ngữ khí, xin lỗi ngươi!"

    Biên Dực khẽ nhếch miệng khóe miệng, dù vết thương trên người rất đau, thế nhưng đau đớn cũng không ngăn cản được nụ cười trên mặt hắn. Cười đến như một tên đần độn vậy.

    "Không có chuyện gì, đừng sợ hãi rụt rè như thế, ta cứu ngươi cũng không phải vì muốn nghe được lời xin lỗi của ngươi đâu!" Biên Dực cười hắc hắc nói.

    Hàn Phỉ nhìn bọn họ mắt qua mày lại, ngược lại cảm thấy có chút an ủi, con quái thú kia xuất hiện dường như còn làm được chuyện tốt, thúc đẩy một đôi uyên ương! Đúng là hạnh phúc trong đau khổ.

    Sắc mặt Hương Ngưng hơi ửng hồng, nàng ta cắn cắn môi, quyết định không nói tiếp chủ để ngượng ngùng này, đổi sang một đề tài khác: "Tôn hạ, quái vật kia nhất định sẽ trở lại!"

    Tần Triệt trầm giọng hỏi: "Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?"

    Hương Ngưng lấy lại dũng khí, khắc phục cảm giác sợ hãi đối với tôn hạ, nói: "Nếu như người kia thật sự là Sa Tuyết đại nhân, thì nàng ta nhất định sẽ không cam tâm rời đi như vậy đâu, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị! Nàng ta tuyệt đối sẽ trở lại!"

    Biên Dực có chút buồn cười liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi có vẻ rất hiểu Sa Tuyết nhỉ."

    Hương Ngưng lắc đầu một cái, nói: "Ta cũng coi như đã theo Sa Tuyết rất lâu, cũng có một chút hiểu biết."

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Hương Ngưng nói không sai, Sa Tuyết sẽ không chịu bỏ qua đâu, trước khi nàng ta đến, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."

    Biên Dực được Hương Ngưng đỡ đứng lên, nói: "Hiện tại toàn bộ Ma Giới đều đã loạn, những phẩrn tử phản kháng ẩn tàng trước kia cũng không muốn nghe theo chúng ta, hơn nữa thực lực của ta hiện tại cũng bị tổn thất rất lớn, lực chấn nhiếp không đủ, còn có thể có cách gì?"

    Hàn Phỉ nghiêm túc nói: "Vậy một lần nữa tụ tập lại."

    Biên Dực không đồng ý nói: "Ngươi còn không hiểu sao? Hiện tại lực chấn nhiếp của chúng ta.."

    Hàn Phỉ ngắt lời: "Vậy dùng lực chấn nhiếp mạnh mẽ hơn là được."

    Biên Dực sững sờ, hỏi lại: "Có ý gì?"

    Mãi đến tận khi Hàn Phỉ chậm rãi lấy từ trong lòng móc ra một thứ, Biên Dực đã triệt để không có lời gì để nói.

    Hương Ngưng lại càng trực tiếp quỳ một chân trên đất, đầy mặt chấn động.

    Hàn Phỉ cầm Thánh Bôi, hít sâu vào một hơi, nói: "Dùng cái này được chứ? Đủ chưa?"

    Biên Dực lắp bấp, nói: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, làm thế nào mà ngươi chiếm được thứ này?"

    Hàn Phỉ lặp lại một lần: "Đủ chưa?"

    Biên Dực hít sâu vào một hơi, lớn tiếng nói: "Đủ! Đủ đủ!"

    Hàn Phỉ cầm chặt Thánh Bôi, xoay người, muốn kín đáo đưa Thánh Bôi cho Tần Triệt, thế nhưng Tần Triệt trực tiếp đẩy Thánh Bôi lại về trên tay nàng.

    "Chàng.."

    Tần Triệt ôn nhu nói: "Không, nó là của nàng."

    Hàn Phỉ có chút bất an, nói: "Không, không được, Thánh Bôi ở trên tay chàng sẽ có tác dụng lớn hơn, chàng là tôn hạ, chàng có lực hút lớn hơn, chàng mới là người thích hợp nhất."

    Mà đây cũng là suy nghĩ từ rất lâu của Hàn Phỉ, so với việc nàng cầm Thánh Bôi, thì sự ảnh hưởng của Tần Triệt khi dùng Thánh Bôi sẽ lớn hơn, dù sao giữa hai người họ ai lên vị trí dẫn đầu cũng đều như nhau, chỉ cần tới lúc đó trực tiếp phục sinh các con là được rồi. Thế nhưng Hàn Phỉ không ngờ Tần Triệt sẽ từ chối.

    "Hắn giao cho nàng, thì chính là nàng, mà ta, sẽ ở bên cạnh, sóng vai cùng nàng."

    Hàn Phỉ đột nhiên dừng lại, câu nói này giống như đã từng nghe qua. Lúc nàng còn là thần nữ, Tần Triệt trở thành Thần Vệ của nàng, cũng đã từng nói ra câu này. Hắn mạnh hơn nàng, thế nhưng cam nguyện đứng ở bên cạnh nàng, vì nàng vượt mọi chông gai, nhưng lại nhường tất cả danh vọng cùng vinh dự cho nàng.

    "Nhưng.."

    "Nàng có thể làm được, ta tin tưởng nàng có thể làm được." Lời Tần Triệt nói vô cùng kiên định, không cho cự tuyệt.

    Hàn Phỉ yên lặng giữ lấy Thánh Bôi, nói: "Được."

    Tần Triệt mỉm cười, đó không chỉ là một lời nói thông thường, mà chính là sự tín niệm của hắn.

    Tin tức Thánh Bôi xuất hiện giống như gió lốc truyền khắp toàn bộ Ma Giới. Ban đầu, không một ai tin tưởng Thánh Bôi thật sự xuất thế. Càng không tin việc người lấy được Thánh Bôi lại là một nữ nhân xa lạ. Nhưng cũng theo đó, thân phận của nữ nhân này được chứng thực, đó là thê tử do chính miệng tôn hạ thừa nhận, cũng là một vị Ma Vương cường đại. Thậm chí, Ma vương tên Hàn Phỉ này còn có được một tay Thần Thuật, nàng có thể cứu sống người bị trọng thương sắp chết.

    Hết tin tức này đến tin tức khác truyền ra khiến người ta khó có thể tin, hầu như không ai chịu tin tưởng, nhưng mãi đến tận lúc những Ma Vương cùng chuẩn Ma Vương được cứu chữa khỏi lại xuất hiện ở trước mặt người, bình định những kẻ phản loạn, thu thập sạch sẽ những Ma nhân không chịu tòng mệnh. Lần này không người nào dám không tin.

    Thánh Bôi thật sự xuất hiện, mà Ma Hoàng của họ cũng đã xuất sinh, vị Ma Hoàng kia chính là thê tử của tôn hạ, còn nắm giữ Thần Thuật. Ho vọng vốn đã mất đi từ lâu của Ma tộc lại một lần nữa được nhen nhóm, bọn họ thà tin tưởng tin tức này là thật, vậy thì họ sẽ còn có hi vọng sinh tồn.

    Các Ma nhân từ khắp nơi tụ tập lại, bọn họ mang theo hy vọng cùng tín ngưỡng cuối cùng, không có ai hiệu triệu, thế nhưng bọn họ lại giống như được hiệu triệu, mang theo chân tâm tụ tập lại một chỗ. Những ma nhân bị áp bách này, số lượng rất nhiều, dù họ ở nơi xa xôi bao nhiêu, cũng phải tụ tập tới đây.

    Cùng lúc đó, những Ma vương được Hàn Phỉ chữa khỏi đã không còn bất kì lòng kháng cự nào với Hàn Phỉ, bọn họ cũng không cảm thấy nghe theo một người phụ nữ là một sự sỉ nhục, thậm chí bọn họ đều đang vui mừng, vui mừng vì tôn hạ của họ có thể tìm được một thê tử cường đại như thế, còn cứu chữa được cho họ, bằng không giờ khắc này họ đã sớm không xứng được trở thành Ma Vương.

    Một luồng Tín Ngưỡng dần dần truyền bá rộng khắp Ma Giới. Phản loạn bị bình định, quang mang tín ngưỡng truyền khắp đại địa.

    Lúc Hàn Phỉ mặc một bộ hồng y, tóc trắng như tuyết, tay cầm Thánh Bôi xuất hiện ở trước mặt mọi người, đám đông Ma tộc mênh mông cuồn cuộn từ khắp các nơi tụ tập lại phía dưới lập tức sôi trào như nhìn thấy Ma thân, người sắp chỉ huy bọn họ tiến lên. Các Ma Vương cùng chuẩn Ma Vương đứng trước đám đông cũng đều nhìn Hàn Phỉ, sau đó bọn họ dẫn đầu quỳ một chân xuống, không có ai ra lệnh, đây là họ tự nguyện, xuất phát từ nội tâm, cho dù thân phận của họ vô cùng tôn quý, nhưng lại im lặng dùng hành động tuyên bố lựa chọn của mình.

    Sau đó người nọ nối tiếp người kia quỳ xuống, càng ngày càng nhiều người thành kính quỳ một chân xuống, đầu hạ thấp, đó là một loại tuyên thệ.

    Lúc đám đồng Ma Tộc quỳ xuống, tình cảnh vô cùng chấn động, không có một người nói chuyện, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ có bóng người màu đỏ kia, khắc sâu vào trong mắt mọi người, cũng không thể nào ma diệt.

    Biên Dực cũng kéo Hương Ngưng quỳ xuống, không chút do dự. Mà Tần Triệt, đứng ở phía xa, nhìn bóng hình Hàn Phỉ, chậm rãi quỳ xuống, tay phải đặt trên ngực trái, môi mỏng khẽ mở, thầm nói một câu.

    "Bệ hạ của ta, đời này, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn."
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 967: Khai chiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hầu như toàn bộ Ma Giới cũng biết, hiện tại Ma Tộc của họ đã có tân Ma Hoàng, mà Ma Hoàng tay cầm Thánh Bôi, vô cùng mạnh mẽ. Lúc thu phục Ma Tộc, Hàn Phỉ đã làm một chuyện mà mọi người cũng không ngờ tới. Nàng dùng cách thô bạo nhưng đơn giản, phân chia Ma Tộc thành từng trận doanh theo năng lực của họ, cũng tự mình chọn một ít Ma nhân có ngộ tính tương đối cao thay mặt quản lý, mười mấy người một tiểu đội, mấy tiểu đội hợp thành một đại đội, mà mấy đại đội chính là một binh đoàn, cuối cùng hợp thành được mấy binh đoàn.

    Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc Hàn Phỉ muốn làm gì, vì sao lại làm như vậy, thế nhưng điều đó không trở ngại việc họ nghe theo mệnh lệnh, chỉ có một mình Tần Triệt ngay từ đầu đã đoán được mục đích của Hàn Phỉ. Đây là cách phân chia quân đội. Hàn Phỉ đang gây dựng quân đội.

    Ma Giới có tồn tại quân đội, nhưng đó là chuyện trước đây đã không biết bao lâu, khi đó vẫn còn đang đại chiến cùng nhân gian, vì thế quân đội của Ma Giới khi ấy đều là cường đại đỉnh cấp, quân quy nghiêm ngặt, binh lính đều có một tay bản lĩnh.

    Tuy nhiên từ khi thông đạo bị phong ấn, quân đội Ma Giới cũng theo thời gian mà tiêu tan, thậm chí binh lính của những đội quân năm đó cũng đã chết đi, mà đời sau của họ cũng không rõ ràng lắm, cuối cùng chỉ còn sót lại một ít truyền thuyết có thể chứng minh nó thật sự đã từng tồn tại mà thôi. Không có một Ma nhân nào dám khẳng định chắc chắn rằng bản thân biết làm sao mang binh đi đánh giặc, dần dân Ma Tộc cũng quên mất bọn họ đã từng có quân đội, hiện tại họ đã thích ứng với việc đơn đả độc đấu, làm gì biết tới cái gì gọi là kỷ luật cùng quân quy, chứ nói chi là những tướng lãnh có thể mang binh đi đánh giặc. Vì vậy lúc Tần Triệt biết rõ ý đồ của Hàn Phỉ, trong lòng thầm cảm thấy lo lắng cho nàng, thế nhưng hắn cũng không nói gì, lựa chọn đứng sau Hàn Phỉ, trợ lực cho nàng.

    Hàn Phỉ không phải không biết rằng Tần Triệt đang lo lắng cho mình, bản thân nàng cũng có chút không xác định, thế nhưng trừ cách này ra, nàng không thể nghĩ ra biện pháp khác, nàng chỉ hy vọng, có thể cho nàng chút thời gian.

    Sau khi quân đội được phân chia xong xuôi, chờ đợi họ chính là huấn luyện, không thể nghi ngờ, đây mới là cửa ải khó khăn nhất. Hàn Phỉ cũng không có quá nhiều vật dụng, hơn nữa thời gian lại không cho phép, hiện tại không cần quân trang phức tạp, càng thứ gì đơn giản đồ thì càng dễ dùng. Nàng nhốt mình trong phòng nguyên một ngày, sau khi ra ngoài liền mang theo một bản kế hoạch hoàn chỉnh, phần kế hoạch này không phải là hquá oàn mỹ, thậm chí còn làm trong lúc vội vàng cấp bách, tồn tại rất nhiều kẽ hở, thế nhưng đối với toàn bộ Ma Giới mà nói, đã là một sự thay đổi cực lớn.

    Sau khi đề ra kế hoạch mọi người lập tức bắt tay vào tiến hành, rất nhanh, tất cả Ma Tộc đều phát hiện bọn họ đã tiến vào một quá trình khổ đến mức không muốn sống nữa, nguyên một ngày trừ thời gian ít ỏi dùng để nghỉ ngơi ra, còn lại đều phải huấn luyện, hơn nữa đợt huấn luyện này so với họ nghĩ còn khổ cực, dày vò người ta hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng phản kháng cũng bất tuân như Hàn Phỉ dự liệu lại chưa từng xuất hiện, thậm chí nàng còn chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch để ứng phó với tình huống này, nhưng ngạc nhiên là không hề xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến bất thường. Mãi đến tận khi Hàn Phỉ nói ra nghi hoặc này, Biên Dực đã cho nàng đáp án.

    "Hiện tại Ma Giới cần một người dẫn đạo, một cơ hội để hy vọng, chỉ cần cơ hội này xuất hiện, thì người của Ma tộc dù có chết cũng phải nắm lấy, tuyệt không bỏ qua, đây là thiên tính từ trong xương tủy của Ma Tộc ta."

    Hàn Phỉ hiểu được, suy nghĩ trong lòng cũng dần thay đổi, không còn bó tay bó chân nữa, mà bắt đầu thẳng tay thực hiện. Vẻn vẹn chỉ 3 ngày thời gian, thành tựu thu được còn lớn hơn so với Hàn Phỉ nghĩ rất nhiều. Cơ sở trận hình đã chứng thực, quá trình này Hàn Phỉ nhìn vào trong mắt, nàng cũng không nghỉ ngơi, mà cũng các binh lính huấn luyện, đúng vậy, binh lính, Hàn Phỉ rốt cục có thể gọi Ma Tộc bằng danh tự này. Đây là từ Hàn Phỉ thích dùng nhất.

    Cũng bởi vì Hàn Phỉ lấy mình làm gương, vì thế không có một ai lười biếng, lúc nhìn thấy bóng người màu đỏ kia, tất cả mọi người cũng toàn lực ứng phó, mãi đến tận khi thân thể đã không còn chút khí lực nào mới chịu ngã xuống đất.

    Hàn Phỉ thì càng ngày càng gầy hơn, mấy ngày liên túc mệt nhọc làm gò má của nàng cũng nhô cả lên, thế nhưng ánh mắt nàng lại càng thêm sáng ngời, so với ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương trước đây, hiện tại nàng càng có thêm tinh thần, Tần Triệt vô cùng vui vẻ khi thấy dáng dấp này của Hàn Phỉ.

    Nhưng, bầu không khí như vậy cũng không có kéo dài bao lâu, chiến tranh đã khai hỏa vào ngày thứ năm. Không hề có điềm báo trước, bất ngờ đánh tới. Trong nháy mắt trời đất cũng rung động, mà Sa Tuyết sau khi bị cắn nuốt đã tiến hóa trực tiếp từ mặt đất chui ra, trắng trợn phá hỏng căn cứ địa mà họ mất bao công sức mới có thể tạo dựng nên. Nếu như là năm ngày trước, dưới sự tấn công đột ngột như vậy, e rằng Ma Tộc e đã sớm tử thương vô số người, nhưng hiện tại họ đã trải qua năm ngày huấn luyện cao độ, dục hỏa trọng sinh.

    Gần như ngay khi có dị tượng phát sinh, sau khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần liền nhanh chóng mà không mất đi sự chỉnh tề lao tới, tập hợp ở khu vực an toàn, trong quá trình này, không phải là không có người thất kinh, nhưng động tác của mọi người lại không có nửa phần dây dưa dài dòng.

    Hàn Phỉ dẫn đông đảo Ma Vương trực tiếp nghênh đón. Lúc Hàn Phỉ một lần nữa nhìn thấy Sa Tuyết, phát hiện con quái vật này ngũ quan vốn còn rất mơ hồ, hiện tại lại càng rõ ràng, không cần nàng nhắc đến, những người còn lại cũng cũng nhìn ra được đây là Sa Tuyết, điều này thực sự dọa cho đám Ma Vương khiếp sợ một hồi.

    Biên Dực ngưng trọng nhìn Sa Tuyết, vô cùng cảnh giác lại không cam lòng nói: "Nàng ta trở nên mạnh hơn rồi."

    Biên Dực rất không tình nguyện nói ra câu này, thế nhưng hắn không thể tự lừa mình dối người được, hiện tại Sa Tuyết đã hoàn toàn khác so với lúc họ đối chiến trước đó, thẳng thắn mà nói, thì chính là càng mạnh mẽ hơn. Xem ra trước đây nàng ta đột nhiên rời đi chỉ sợ là bởi vì phải tiến hóa đi, hiện tại sau khi tiến hóa xong lại càng mạnh mẽ hơn. Trận này, nhất định là khổ chiến.

    Biên Dực trực tiếp quay đầu về phía Hương Ngưng nói: "Ngươi, lập tức rời khỏi nơi này, tìm một chỗ an toàn ẩn núp đi!"

    Biên Dực không biết tại sao phản ứng đầu tiên của mình lại chính là hi vọng Hương Ngưng trốn đi, hắn chẳng qua là cảm thấy.. Hương Ngưng không thể chết được, mà lần này, hắn cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể bảo hộ cho nàng.

    Trái tim Hương Ngưng mềm nhũn, thế nhưng lại càng thêm kiên cường, nàng cứng cỏi lắc đầu một cái, nói: "Không, ta sẽ không đi, ta sẽ ở lại chỗ này, chiến đấu đến cùng."

    Nói xong, Hương Ngưng quay đầu nhìn chăm chú Biên Dực, bổ sung nửa câu sau: "Sóng vai với ngươi."

    Biên Dực im lặng. Hắn bình tĩnh nhìn Hương Ngưng, đột nhiên tà tà cười, nói: "Cũng được, chết cũng không cô đơn."

    Gương mặt Hương Ngưng đột nhiên đỏ lên, không biết vì sao lại cảm thấy nụ cười kia của Biên Dực mới anh tuấn làm sao, thậm chí làm nàng không cách nào nhìn thẳng.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 968: Thắng lợi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ rút trường kiếm, ánh mắt nghiêm túc, Tần Triệt đứng ở bên cạnh nàng, cho nàng một loại an tâm vô hình.

    "Nàng có sợ không?" Tần Triệt đột nhiên hỏi.

    Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến từ phía Sa Tuyết. Bản thể kia dù sao cũng là sủng vật của ma thần, đã là ma thú cấp mười. Đó là đẳng cấp vượt xa khả năng chống lại của bọn họ.

    Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Sợ."

    Tần Triệt nắm lấy tay Hàn Phỉ, phát hiện bàn tay nàng vô cùng lạnh, Tần Triệt nắm chặt hơn, nói: "Có ta ở đây."

    Hàn Phỉ nhìn hắn nở nụ cười, nói: "Được, chúng ta ở cạnh nhau."

    Chiến đấu, động một cái liền bùng nổ. Hàn Phỉ cùng Tần Triệt gần như trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái đồng hóa, hai bóng dáng của họ giống như lưu tinh, bay thẳng đến chỗ Sa Tuyết, kiên quyết mà mạnh mẽ, so với lần đồng hóa trước đó, quanh thân họ phát ra khí tức càng thêm giống nhau, cũng càng thêm dung hợp. Trở nên mạnh mẽ không chỉ có Sa Tuyết, còn có bọn họ.

    Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đồng hóa khiến cho mọi người vô cùng chấn động. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy trạng thái đồng hóa trong truyền thuyết này, vốn không có ai tin tưởng chiêu số này sẽ tái hiện. Nhưng giờ khắc này, bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích. Nội tâm, từ từ bắt đầu được thiêu đốt lên.

    Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đánh trận đầu, bóng lưng anh dũng không chút sợ hãi dường như đã cho tất cả mọi người một liều thuốc trợ tim, bọn họ bắt đầu cảm thấy con quái vật này cũng không kinh khủng đến thế, họ cũng không phải là chẳng thể làm được gì. Những Ma vương vốn sợ hãi cũng bắt đầu trở nên anh dũng không sợ, bọn họ phối hợp cùng Hàn Phỉ và Tần Triệt tiến công, không ngừng phụ trợ, chỉ cần vừa có thời cơ, liền mạnh mẽ cho con quái thú này một nhát đao! Công kích mãnh liệt ngay từ đầu khiến Sa Tuyết cũng phải chịu khổ, nàng ta ngã bổ nhào trên đất, sau đó bắt đầu phẫn nộ.

    Đại địa đang rung động, một tiếng kêu lên thê lương thảm thiết từ trong miệng nàng ta bạo phát ra, tiếng kêu thảm thiết đó gần như khiến màng tai mọi người giống như bị chọc thủng vậy, đều không nhịn được đưa tay che lỗ tai, thế nhưng vẫn không thể chống đỡ được, suýt chút nữa đã mất đi ý thức màg trực tiếp quỳ xuống.

    Các Ma Vương cũng không dễ chịu, bọn họ bị ảnh hưởng, thân thể cũng không còn nhạy bén nữa, bắt đầu xuất hiện kẽ hở, lập tức bị Sa Tuyết mạnh mẽ vung tay lên, đập xuống đất, lập tức bị thổ huyết.

    Ảnh hưởng nhỏ nhất chính là Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, dưới động tác giống nhau như đúc, họ không bị ảnh hưởng chút nào, kiếm trong tay càng thêm không chút do dự chặt bỏ một cánh tay của Sa Tuyết. Tiếng kêu thảm thiết tăng lên đến cực điểm, lại im bặt đi, mọi người rốt cục không còn bị âm thanh này ảnh hưởng, bọn họ nhìn cánh tay bị chém đứt của Sa Tuyết, một loại khoái cảm tự nhiên mà sinh ra. Không biết là ai đi đầu hô lên.

    "Tiến công! Tiến công! Mọi người đều tiến công a! Nàng ta sắp không chịu được rồi!"

    Rất nhanh, các binh sĩ chỉ trải qua năm ngày huấn luyện dựa theo mệnh lệnh bắt đầu phát động tiến công, lực lượng của mỗi một người cũng rất nhỏ bé, thậm chí ngay cả chính bản thân họ cũng căn bản không dám nghĩ sẽ có một ngày, mình sẽ đối đầu với ma thú cấp 10. Đặt tại năm ngày trước mà nói, e là họ đều sẽ sợ mất mật, thế nhưng hiện tại, không có một ai sợ hãi, không, nói chính xác hơn là, trong lòng họ có hoảng sợ, nhưng nỗi sợ ấy đã bị tín ngưỡng cường đại đánh bại.

    Bọn họ liên tục tiến lên tấn công, lúc lực lượng nhỏ bé tụ tập lại lúc, liền sẽ trở thành một cỗ sức mạnh khổng lồ, lực lượng này vượt xa tưởng tượng. Bọn họ không sợ chết, không sợ tổn thương, phía trước ngã xuống, phía sau đã tiến lên, lần lượt xông pha chiến đấu.

    Dưới sự tiến công của các binh sĩ, áp lực của các Ma Vương cũng được giảm bớt, bọn họ không còn phải tốn nhiều thời gian tránh né nữa, mà phối hợp công kích, tìm ra nhược điểm, không ngừng chém xuống. Sa Tuyết liên tục bại lui, khuôn mặt xấu xí của nàng ta càng lúc càng dữ tợn, cũng càng lúc càng thêm phẫn nộ, động tác trên tay cũng không chút lưu tình, thế nhưng bất luận nàng ta tấn công bao nhiêu lần, vẫn sẽ có binh lính mới bỏ khuyết vào, liên tục không ngừng.

    Những ma nhân đã từng bị nàng ta coi là nhỏ bé hạ đẳng như những con kiến, mà bây giờ, những con kiến này lại đang leo lên người nàng ta, gặm nuốt thân thể nàng ta. Nàng ta đau đớn gào to, công kích cũng chậm lại, thêm vào việc Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đồng hóa luôn có thể chuẩn xác không chút sai sót tìm ra điểm yếu của nàng ta, sau đó mạnh mẽ công kích, khiến nàng ta cảm giác được nguy hiểm.

    Tần Triệt cũng cảm giác được nguy hiểm. Mà sự nguy hiểm này, đến từ Hàn Phỉ đang cùng đồng hóa với hắn. Bởi vì đồng hóa, bọn họ càng thêm mẫn cảm với trạng thái của nhau, Tần Triệt biết rõ, thể lực của Hàn Phỉ đã sắp cạn kiệt, thân thể nàng chẳng mấy chốc nữa sẽ kề cận sự tan vỡ. Tần Triệt muốn chậm lại, thế nhưng Hàn Phỉ lại không chịu, nàng gia tăng lực lượng phát ra, càng thêm không kiêng dè gì.

    【 Hàn Phỉ) Tần Triệt trực tiếp hô gọi trong đầu Hàn Phỉ.

    Thế nhưng, Hàn Phỉ lại chỉ làm như không nghe thấy.

    【 Hàn Phỉ! Đủ rồi! Dừng lại đi)

    【 Thêm một chút nữa thôi)

    【 Nàng sẽ bị thương! Không thể tiếp tục)

    【 Chỉ một chút, chỉ một chút nữa thôi)

    【 Không được! Dừng lại đi)

    【 Tần Triệt, một chút là tốt rồi, chỉ cần một chút thôi mà)

    Tần Triệt bị Hàn Phỉ làm cho kinh hãi, hiện tại thân thể nàng căn bản đang quá tải, Tần Triệt muốn đơn phương dừng lại như lần trước, thế nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, lần này hắn không làm được. Đúng vậy, hắn không làm được. Hắn thậm chí còn không thể dừng lại trạng thái đồng hóa này, loại cảm giác đó, dường như là Hàn Phỉ đang khống chế vậy. Nhưng chuyện này rõ ràng là không thể!

    【 Hàn Phỉ! Nàng đã làm gì)

    【 Rất nhanh.. giết chết nàng ta.. Tần Triệt, chúng ta sắp thành công rồi)

    Ánh mắt Hàn Phỉ cũng biến đổi, trong đầu của nàng chỉ còn dư lại một tín niệm, đó chính là giết Sa Tuyết. Rốt cục, ở một kiếm cuối cùng, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt hợp lực vung xuống, đầu Sa Tuyết đã bị chặt đứt, thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống.

    Trời đất yên tĩnh trong một giây. Sau đó chính là tiếng reo hò rung chuyển núi đồi, những Ma nhân còn sống đồng loạt reo hò, bọn họ gào thét, kêu khóc, lúc này, bọn họ thỏa thích phát tiết sự hưng phấn cùng kích động. Bọn họ đã đánh bại địch nhân, cuối cùng đạt được thắng lợi!

    Tiếng kêu gào mạnh mẽ tràn ngập mỗi một tấc Thiên Địa, toàn bộ thế giới đều đang ăn mừng thời khắc này.

    Biên Dực đỡ bị Hương Ngưng bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, bọn họ nhìn nhau cười, trong mắt đều có sự hưng phấn, Biên Dực bay thẳng đến trên đầu của Sa Tuyết, nhìn đôi mắt mở trừng trừng của nàng ta, tựa hồ vẫn không cam lòng chết đi như thế.

    Biên Dực chưa thật sự yên tâm, liền nâng một tảng đá lớn lên, trực tiếp nện nát bét đầu Sa Tuyết. Lần này, mặc cho con ả hồ ly kia có đến chín cái đuôi cũng phải chết đến mức không thể chết thêm.

    Hành động này của Biên Dực làm cho mọi người đều đại khoái nhân tâm, cho dù là Ma vương cao quý cũng không có hình tượng chút nào nằm tê liệt trên mặt đất, há miệng thở hồng hộc, bọn họ ai cũng bị thương, trận đại chiến này phe họ không thể nào hoàn hảo không chút tổn hại, thế nhưng họ vẫn còn sống.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 969: A Triệt, thật xin lỗi! Quên ta đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ tự tay đánh bại sủng vật của ma thần, bọn họ là người thắng lợi, chỉ cần điểm này, liền đủ cho mọi người kiêu ngạo. Trong cuộc chiến đấu này, ai cũng đều là người chiến thắng, bất luận thiếu đi một người cũng sẽ không đạt được thắng lợi, tất cả những thành kiến, không hợp, đều bị đánh vỡ.

    Nhưng, lúc tất cả mọi người đang ăn mừng, Biên Dực chậm rãi nhận ra được có chỗ không thích hợp, thần sắc hắn cứng ngắc một hồi, sau đó hắn vội vàng chuyển tầm mắt tìm kiếm bóng dáng của Tần Triệt cùng Hàn Phỉ. Rốt cục, Biên Dực đã nhìn thấy bọn họ.

    Giờ khắc này, Tần Triệt giờ đang ôm Hàn Phỉ, nửa quỳ trên một mảnh đất trống.

    Biên Dực vội vội vàng vàng lôi Hương Ngưng chạy tới, mở miệng gấp gáp hỏi: "A Linh, chúng ta thắng rồi.."

    Lời phía sau Biên Dực còn chưa kịp thốt ra, đã im bặt đi. Bởi vì, hắn nhìn thấy, Hàn Phỉ cả người đầy máu nằm trong lòng Tần Triệt, máu nhuộm đỏ cả vạt áo. Vẻ mặt Tần Triệt tràn ngập đau thương cùng bi thống, hai tay hắn ôm lấy Hàn Phỉ đang run lên cầm cập, hắn khàn khàn giọng thì thầm hỏi: "Tại sao.."

    Tại sao! Nội tâm của Tần Triệt đang gầm thét, thế nhưng hắn vẫn cố gắng đè xuống, bởi vì giờ khắc này, Hàn Phỉ đã suy yếu đến mức chỉ dường như chỉ cần hắn thoáng nói lớn một chút, nàng cũng sẽ bị chết. Hàn Phỉ mở to mắt, nhìn Tần Triệt, hai tay vô lực cầm lấy vạt áo hắn, muốn mỉm cười với hắn, thế nhưng nàng không làm được. Một hành động nhỏ như thế, vào lúc này Hàn Phỉ cũng không làm được. Hơi thở của nàng rất yếu ớt, tựa như lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

    Đôi mắt Tần Triệt đỏ lên, nếu như lúc này hắn vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra, thì hắn cũng quá thất bại.

    "Nàng là cố ý.. Nàng cố ý! Cố ý dùng thân thể mình để bồi vào sao?"

    Tần Triệt không thể tha thứ, cũng không thể tiếp nhận sự thực này. Nhay từ đầu hắn đã nên biết, lúc Hàn Phỉ đối mặt với sự tan vỡ còn cứng rắn tiếp tục tiến hành, thậm chí không tiếc thương tổn tới mình cũng phải cướp giật quyền khống chế đã nên hiểu. Nàng cố ý, cũng đã sớm biết trước hậu quả, vẫn cứ muốn làm như thế. Nàng.. đang tự chịu diệt vong a!

    Biên Dực đứng ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, thế nhưng hắn không dám mở miệng nói thêm điều gì, Hương Ngưng đứng ở phía sau kéo kéo tay hắn, Biên Dực quay đầu lại, đã nhìn thấy Hương Ngưng lắc đầu một cái. Lần này, là Hương Ngưng kéo Biên Dực đi, Hương Ngưng biết rõ lúc này không nên đứng ở đây. Biên Dực vốn không muốn, nhưng vẫn không từ chối Hương Ngưng, mặc cho nàng kéo mình đi, đồng thời còn dặn dò mọi người không nên tới gần nơi đó, lưu lại không gian riêng cho hai người, còn họ cũng đi thu thập chiến trường, dù Sa Tuyết đã chết, nhưng bọn họ cũng tổn thất tương đối lớn, vẫn nên mau chóng thu thập xong xuối.

    Lúc nơi này chỉ còn dư lại Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, trong tầm mắt mông lung, Hàn Phỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy đau thương của Tần Triệt.

    "A Triệt.." Nàng nhẹ nhàng gọi.

    Hàn Phỉ rất ít khi gọi hắn bằng cái tên này, bình thường nàng đều gọi thẳng tên Tần Triệt.

    "Danh Dự đã nói gì với nàng? Nói cho ta biết!"

    Tần Triệt nghiến răng nghiến lợi hỏi. Hắn đã biết! Đã biết hết thảy đều không đơn giản như vậy! Khi ấy, Danh Dự tuyệt đối nói gì đó với Hàn Phỉ! Bằng không Hàn Phỉ sẽ không thể bất chấp tất thảy tiến công, hi sinh chính mình để đánh đổi lấy trận thắng lợi này.

    "A Triệt.. Thật xin lỗi.."

    Hàn Phỉ biết rõ ba chữ này căn bản không có chút ý nghĩa nào, cũng quá rẻ mạt, thế nhưng lúc này, nàng chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Nàng có lỗi với hắn. Đây là nàng tự ý quyết định. Nàng còn nhớ rất rõ dự những lời Danh Dự nói với nàng.

    【 Hàn Phỉ, có thể khởi tử hồi sinh, không chỉ có mỗi Thánh Bôi, còn có ngươi)

    【Ta)

    【Đúng, ngươi, thân thể ngươi, chính là một tồn tại có thể khởi tử hồi sinh, ngươi đã từng dùng máu của mình để cứu Tần Triệt)

    【 Sao ngươi biết)

    【Không có gì là ta không biết, nhưng ta phải nói cho ngươi điều này, chỉ có làm ngươi tiêu hao bản thân, thân thể ngươi sẽ phát sinh tín hiệu nguy hiểm, khi đó sẽ tự động mở ra quá trình tự chữa trị cường đại, lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Nhưng quyền lựa chọn là của ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi cách cuối cùng mà thôi)

    Lúc Hàn Phỉ biết được tin tức này, nàng cơ hồ phải dùng hết khí lực mới duy trì được dáng vẻ tự nhiên, để có thể lừa gạt Tần Triệt. Nàng thành công lừa gạt Tần Triệt, cũng làm ra quyết định kỹ càng, dù biết rõ quyết định này sẽ không công bằng với Tần Triệt, cho nên nàng chỉ có thể nói xin lỗi.

    "Tại sao? Tại sao nàng phải làm như vậy? Ở trong lòng nàng, có phải ta căn bản không là gì đúng không? Lúc nàng quyết định chưa bao giờ cân nhắc qua ta sao?"

    Đây là lần đầu tiên, Tần Triệt vứt bỏ đi dáng vẻ lãnh khốc, hắn tê tâm liệt phế gào thét, lần đầu tiên, hắn gào thét với nữ nhân mà hắn vô cùng yêu thương, trong giọng nói khàn khàn khó nghe, là đau thương vô hạn. Hắn bị tổn thương, tổn thương vô cùng sâu sắc.

    Hàn Phỉ nghe tiếng hắn gào thét, trái tim đau đớn như đao cắt, nàng đã nghĩ tới phản ứng của Tần Triệt, đã nghĩ tới sự tức giận cùng phẫn nộ của hắn, thế nhưng nàng không ngờ tới dáng vẻ đau đớn đến không thiết sống này của Tần Triệt.

    Nước mắt nàng rơi xuống, chỉ có thể liên tục nói: "Thật xin lỗi.."

    "Hàn Phỉ! Ta sẽ không để nàng chết!"

    Tần Triệt đang chuẩn bị mang Hàn Phỉ đi, chỉ nghe một tiếng phập vang lên bên tai. Đó là tiếng đao kiếm đâm vào thân thể. Tần Triệt đột nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy một mũi dao sắc bén đâm sâu vào ngực Hàn Phỉ, mà người nắm chuôi dao, chính là bản thân nàng.

    Khóe miệng Hàn Phỉ tràn ra máu tươi, mà ở ngực cũng chảy tràn máu, nhuộm đỏ cả áo nàng. Tần Triệt đã hoàn toàn cứng ngắc. Hàn Phỉ rất đau, đau đến tận xương tủy, nàng đau, không chỉ là ở thân thể, cũng không phải là vì vết thương do nàng tự mình gây ra, mà là đau lòng, bởi vì nàng biết rõ, sau này, Tần Triệt sẽ thống khổ ra sao. Nhưng, nàng không có lựa chọn.

    "A Triệt.. Hãy nghe ta nói.. sau khi ta chết rồi, lấy máu ở đầu trái tim ta cho An Sinh uống.. chàng lại dùng Thánh Bôi, phục sinh Tiếu Tiếu trong thông đạo.. như vậy hai con sẽ đều sống lại.."

    Tần Triệt giống như bị hút cạn tất cả khí lực, trên đôi mắt đỏ ngầu rốt cục hạ xuống một hàng huyết lệ.

    "Ta đây.. Hàn Phỉ.. Ta đây!"

    Khí tức của Hàn Phỉ từng chút một tiêu tan, nàng sắp không nhìn rõ Tần Triệt nữa rồi, nàng miễn cưỡng đưa tay ra, muốn đụng vào khuôn mặt Tần Triệt, nhưng mới duỗi ra một nửa đã dừng khựng lại giữa không trung, run rẩy.

    "Thật xin lỗi.. Chăm sóc tốt cho các con.. quên ta đi.. Thật xin lỗi.."

    Vừa dứt lời, cánh tay Hàn Phỉ buông thỗng xuống, đầu nghiêng qua một bên. Mà ánh mắt của nàng, đã vĩnh viễn khép lại, cũng không mở ra được nữa.

    Tần Triệt ôm chặt lấy Hàn Phỉ, gào lên điên dại: "Hàn Phỉ!"

    Nhưng người trong lòng hắn, đã không thể trả lời hắn được nữa.

    "A a a a a!"
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 970: Thông đạo mở ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm năm sau.

    Từ khi thông đạo nối liền hai giới mở ra, nhân gian liền rơi vào một mảnh kinh hoảng, những Ma loại vốn là tồn tại làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật. Tất cả mọi người đều liều mạng chuẩn bị chiến đấu, mà những hoàng kim hộ vệ đóng tại thần tích lại càng mang theo tín niệm mà liều mạng, thế nhưng bọn họ phát hiện, những Ma Tộc từ thông đạo đi ra, so với bọn họ suy nghĩ thì hoàn toàn quy củ cùng xa lạ. Những Ma Tộc này cơ hồ là đều nhịp bước chân đi ra, chỉnh tề vô cùng, chính là dáng vẻ của một đội quân đội.

    Ma Giới lần thứ hai có quân đội, đây không thể nghi ngờ là một hồi tai nạn khủng khiếp, thậm chí những người ở thần tích đã chuẩn bị cho trận tử chiến. Thế nhưng ngoài ý muốn, những Ma tộc này từ khi xuất hiện cho đến bây giờ đều không hề phát động bất kỳ sự công kích nào, chỉ chỉnh tề đứng ở nơi đó, vẻ mặt nghiêm túc, như đang đợi cái gì.

    Mà người cuối cùng từ thông đạo đi ra, là một nam nhân, một nam nhân mặc một bộ Hắc Sam. Ở bên cạnh nam nhân, còn có một bóng người có chút thon gầy, đó là một thiếu niên anh tuấn, trên mặt còn một chút dấu vết trẻ con, nhưng thân hình đã nẩy nở, mà trong ngực của hắn còn ôm một bé gái. Bé gái kia thật sự là phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, mặc một thân y phục đỏ tươi, khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn còn tràn ngập vẻ hiếu kỳ, đôi mắt tròn xoe xoay tròn đang không kiêng dè gì đánh giá tất cả.

    Trong thời gian năm năm, hỗn loạn đã bị dẹp tan trên toàn bộ đại lục.

    * * * Mùa đông vừa mới qua đi, mùa xuân thoáng chút ấm áp đã lặng yên mà tới, sau khi tuyết đọng bị hòa tan, đường đicũng bằng phẳng hơn một chút, mọi người núp trong nhà trốn tránh trời đông giá lạnh cũng dần đi ra ngoài hoạt động, bọn họ thậm chí còn có chút không thể chờ đợi được nữa mà đi chợ đêm mua chút đồ dùng trong nhà.

    Ngày hôm nay, vừa vặn chính là ngày lập xuân.

    Một nhà Hồ Vân ở vùng ngoại ô thành trấn lại càng rời giường từ sớm, sau khi vội vã dùng nước lạnh rửa mặt một hồi, liền chuẩn bị xuất phát. Hồ Vân là một quả phụ, năm năm trước chồng của nàng đã chết trong chiến tranh, cho nên nàng liền thành một quả phụ trẻ tuổi, một mình nuôi nấng nữ nhi, cũng không lựa chọn tái giá, mà dựa vào hai tay nuôi sống con gái. Cho dù trong thời loạn thế, một người phụ nữ sinh sống vô cùng gian khổ, nhưng Hồ Vân không nỡ lòng để cho con gái phải chịu bất kỳ đối xử không công bằng nào, vì thế thay vì để con phải gọi một người hoàn toàn xa lạ làm cha, nàng thà rằng bản thân chịu khổ, thế nhưng may là con gái ngoan ngoãn nghe lời, mà mẹ con các nàng cũng tìm được một chỗ an thân trong thời loạn thế. Hồ Vân đối với chuyện này cũng vô cùng cảm kích cùng thỏa mãn.

    Để con trẻ ở nhà một mình không an toàn, vì thế Hồ Vân lựa chọn đem nữ nhi đi theo mình.

    "Nương, lạnh quá a."

    "Từng Đóa ngoan, mặc nhiều một chút, chờ đến chợ đêm đổi ít đồ sẽ mua cho con hồ lô đường, có được không?"

    "Được, được! Nương, chúng ta đi nhanh lên đi thôi!"

    Đôi gò má của bé gái tên Từng Đóa ửng hồng lên vì vui sướng, vội vã giục mẹ đi nhanh lên. Hồ Vân nắm tay con rồi xuất phát.

    Dọc đường đi hai mẹ con còn gặp rất nhiều người cũng thừa dịp đầu xuân ấm áp mà đi ra hoạt động, trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một ít đồ vật chuẩn bị đêm ra chợ bán hoặc dùng để trao đổi vật dụng cần thiết. Những người này hẳn là đều dựa vào Vũ Châu thành để sinh tồn, cũng xem như là an cư lạc nghiệp, Hồ Vân thực tâm hi vọng phần an ổn này có thể duy trì lâu hơn một chút, nàng thật sự không muốn chiến tranh tiếp tục diễn ra nữa.

    "Nương.." Từng Đóa siết chặt tay Hồ Vân.

    "Làm sao vậy?"

    "Người xem.."

    Từng Đóa tựa hồ có chút thẹn thùng chui vào trong lòng mẹ, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về một hướng. Hồ Vân cũng theo đó nhìn sang, liền thu tầm mắt lại, có chút cảnh giác ôm Từng Đóa đi nhanh hơn, cố gắng không chút biến sắc mà mau chóng rời đi, nào ngờ, hành động này của nàng lại càng khiến người ta hoài nghi.

    "Nương, người đi nhanh như vậy làm?"

    "Xuỵt, đừng nói chuyện."

    "Nương, người kia là ai? Thật là đẹp!"

    "Từng Đóa, đừng nhìn nữa!"

    "Tại sao vậy?"

    "Chính là không thể!"

    Hồ Vân không muốn nói nhiều, chỉ muốn chạy càng nhanh càng tốt. Thế nhưng nàng càng nghĩ như vậy, lại càng dễ phát sinh vấn đề, trong lúc nhất thời không để ý dưới chân có hòn đá, trực tiếp bị vấp một cái ngã nhào về phía trước, mà Từng Đóa bị nàng ôm lại càng bởi vì quán tính mà bay thẳng ra ngoài.

    Hồ Vân sợ hãi hô to: "Từng Đóa!"

    Ngay lúc thảm kịch sắp xảy ra, một vệt bóng đen chợt lóe lên, ngay lập tức tiếp được Từng Đóa.

    Hồ Vân vội vã bò lên, sốt ruột ôm lấy con từ tay người kia, hỏi: "Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

    Từng Đóa lắc đầu một cái, mở to đôi mắt trong veo nhìn người tiếp được bé, hô: "Tỷ tỷ!"

    Hồ Vân sững sờ, cũng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn về phía người cứu con mình, vừa nhìn đã bị dung mạo xinh đẹp của đối phương làm cho kinh hãi một hồi, sau đó lại đầy mặt phức tạp quay đầu đi. Hồ Vân biết rõ, đây là đặc trưng của Ma Tộc, bề ngoài quá mức xuất sắc, nhìn một cái liền phát hiện ra ngay, dù bề ngoài của họ không khác gì con người, thế nhưng luôn có thể phát hiện ra được dù họ có đứng lẫn giữa một đám người, bởi vì trừ dung mạo ra, họ còn có khí chất rất đặc thù.

    Dù Vũ Châu thành là nơi Nhân Ma cùng tồn tại, thế nhưng Hồ Vân vẫn không thể nào lập tức tiếp thu được việc chuung sống với một chủng tộc như thế, cho nên vừa rồi, nàng mới hận không thể đi nhanh hơn hai bước. Thế nhưng hiện tại, Hồ Vân cảm thấy hình như mình đã lầm người rồi.

    "Không cần cám ơn, sau này phải cẩn thận một chút, được không?" Hương Ngưng cười nói.

    Đúng vậy, Ma Tộc này chính là Hương Ngưng. Năm năm trôi qua cũng không làm dung mạo của nàng ta thay đổi chút nào, trên thực tế, tuổi thọ của Ma Tộc so với nhân loại cao hơn rất nhiều, dấu vết của năm tháng hầu như không hề xuất hiện được trên người họ. Ngày hôm nay nàng ta đột phát hứng thú, liền quyết định đi ra ngoài thăm thú một chút, không ngờ vừa ra cửa đã nhìn thấy một đứa bé đáng yêu như thế, làm nàng nghĩ đến Tiếu Tiếu, con gái nhỏ của tôn hạ, vì vậy liền không nhịn được mà nhìn bé gái nhiều hơn đôi chút.

    Đối với mẹ của bé gái này, Hương Ngưng cũng rất thấu hiểu cho phản ứng của nàng ta, cũng không hề tức giận, dù sao vào năm năm trước, ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế này, Ma Tộc cùng nhân loại có thể chung sống hòa bình. Vì thế Hương Ngưng có thể hiểu nhân loại bình thường sợ hãi Ma tộc bọn họ ra sao.

    "Tỷ tỷ thật tốt!" Từng Đóa vô cùng dẻo miệng nói một câu.

    Hương Ngưng bị hai tiếng 'tỷ tỷ' ngọt như đường của con bé làm cho cả người khoan khoái, cũng mỉm cười, không nhịn được đưa tay xoa xoa gò má của Từng Đóa, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

    "Ta tên là Từng Đóa!"

    "Thật là cái tên dễ nghe."

    "Tỷ tỷ tên gì?"

    "Hương Ngưng."

    "Hương Ngưng tỷ tỷ!"

    "Ai, thật ngoan!"

    "Hương Ngưng tỷ tỷ ôm một cái!"

    Hương Ngưng kinh ngạc một hồi, nhưng vẫn rất có lễ phép nhìn Hồ Vân một cái, thấy đối phương không hề có ý phản đối, mới ôm lấy Từng Đóa. Lúc ôm thân thể mềm mại bé nhỏ của con bé vào trong lòng, Hương Ngưng thỏa mãn than thở một tiếng.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 971: Nhân ma chung sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Ngưng rốt cục cũng hiểu được vì sao một người lãnh khốc như tôn hạ lại sủng ái tiểu nữ nhi như thế, vừa nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của tiểu công chúa, thêm vào thân thể mềm mại mũm mĩm, Hương Ngưng cũng không khó lý giải a. Tồn tại của tiểu công chúa đại khái chính là đầu trái tim của tôn hạ đi, sau khi chuyện kia xảy ra, những năm gần đây, mọi người đều không dễ chịu. Nghĩ tới chỗ này, trong mắt Hương Ngưng lóe lên một tia bi thương.

    "Hương Ngưng tỷ tỷ người đang suy nghĩ gì thế?"

    Hương Ngưng cười lắc đầu một cái, nói: "Tỷ tỷ không nghĩ gì cả, Từng Đóa không cần để ý đâu!"

    "Hương Ngưng tỷ tỷ có thể kể chuyện xưa cho Từng Đóa nghe không?"

    Hồ Vân lập tức trách cứ nói: "Từng Đóa, nương dạy con làm sao hả, sao có thể tùy tiện bảo người ta kể chuyện cho con nghe được. Tỷ tỷ còn có việc phải làm!"

    Từng Đóa lập tức bĩu môi, dáng vẻ muốn khóc.

    Hương Ngưng vội vàng nói: "Không có chuyện gì, ta vừa hay đang rảnh, đừng trách đứa bé, Từng Đóa muốn nghe cái gì đây?"

    Từng Đóa lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Từng Đóa muốn nghe chuyện xủa của Đại Ma Vương!"

    Hương Ngưng sững sờ. Trái tim thặt lại một hồi. Ở Vũ Châu thành mọi người đều biết đến cái danh xưng 'Đại Ma Vương' này, nó đại biểu cho tôn hạ. Trong năm năm thời gian, Vũ Châu thành, sớm đã không còn như xưa nữa. Riêng diện tích cũng đã tăng lên gấp mấy lần, hầu như đã chiếm lĩnh một phần ba đại lục. Cũng trở thành thành trấn, không, phải là quốc gia đầu tiên trong lịch sử có Nhân Ma cùng tồn tại.

    Năm năm trước lúc họ theo ra khỏi Ma giới, Hương Ngưng vốn tưởng rằng tôn hạ định công phá nhân loại, haàu như tất cả Ma Tộc đều cho rằng như thế, bọn họ thậm chí còn hùng tâm tráng chí dự định làm nên một phen sự nghiệp. Nhưng mà, trước khi rời Ma giới, tôn hạ trực tiếp yêu cầu tất cả mọi người không được động thủ. Bọn họ không phát sinh bất kì xung đột nào với loài người. Hương Ngưng vốn tưởng rằng đây là chuyện hão huyền, thế nhưng tôn hạ nói được làm được, cũng vào lúc ấy, Hương Ngưng mới từ trong miêng Biên Dực biết rõ, tôn hạ từng sống ở nhân gian một đoạn thời gian, kỳ thật ngài ấy có một thân phận khác, cũng có một đám bằng hữu. Vì vậy tôn hạ trực tiếp chỉ huy tất cả Ma Tộc đi tới Vũ Châu thành, trong ngoài tiếp ứng, liền trở thành Vũ Châu thành hiện tại.

    Trong quá trình này cũng không phải là thuận lợi như vậy, có nhiều Ma tộc muốn phản đối nhưng đều phải cố gắng đè xuống, không ai dám đi chọc tôn hạ tức giận, bởi vì.. từ sau khi trận đại chiến kia kết thúc, cả người tôn hạ cũng biến đổi, trở nên thâm bất khả trắc, trở nên càng thêm trầm mặc, cũng càng thêm kinh khủng, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng có thể làm người ta tim đập chân run, sự lạnh lùng trong tròng mắt lại càng như băng giá ngàn năm không tan, chỉ khi điện hạ đối diện với tiểu công chúa mới sẽ hơi thả lỏng xuống.

    Hương Ngưng biết rõ nguyên nhân, cũng hiểu được, cho nên nàng cùng Biên Dực là hai người ủng hộ tôn hạ nhất, nếu như tôn hạ muốn nhân ma cùng chung sống hòa bình, thì dù cho chuyện này khó tin cỡ nào, bọn họ cũng sẽ làm.

    Thế nhưng loài người chống cự càng thêm lợi hại. Mag người của Vũ Châu thành ngược lại là dễ dàng chấp nhận hơn bên ngoài một chút, sau khi trải qua qua một đoạn thời gian rèn luyện, lại phát hiện bọn họ thật sự không làm thương tổn người của mình, cũng chấp nhận tiếp thu Ma Tộc tiến vào, dân chúng Vũ Châu thành lòng dạ cũng cứng rắn, thêm vào việc biết được đây là phu quân thành chủ của họ, thì càng dễ dàng tiếp nhận. Thành chủ cũng dám gả cho một Ma loại, thì sao bọn họ không làm được? Dù cho sự liên tưởng này rất thần kỳ, nhưng chớ hoài nghi, đây là suy nghĩ thật sự của dân chúng Vũ Châu thành, cũng chính bởi vì nghĩ như thế, cho nên họ chung sống với Ma Tộc rất vui vẻ. Dù sao sống cùng một đám người vừa cường đại lại vừa đẹp mắt, chỉ cần không có nguy hiểm, thì họ cũng rất vui vẻ thưởng thức nha! Trong năm năm này, cũng có không ít nhân ma thành hôn đấy!

    Đương nhiên, ma nhân kết hôn sẽ không thể sinh con, dù sao người muốn mang thai con của ma loại sẽ bị nổ chết, vì vậy lúc lựa chọn một Ma Tộc làm phu quân, người con gái liền lựa chọn dùng một loại thuốc đoạn tuyệt mang thai. Có điều đây chỉ là số ít, cũng không phải trường hợp đa số.

    Cũng trong năm năm này, bách tính Vũ Châu thành tiếp nhận ma loại bọn họ rất vui vẻ, thế nhưng nhóm người biên ngoại lại để xảy ra chút sai lầm nhỏ, suýt chút nữa thì đánh nhau! Thế nhưng, sau khi tôn hạ tự mình thương nghị bí mật cùng Độ Tái, một hán tử khôi ngô như Độ Tái, cứ như vậy đỏ mắt đi ra, sau đó liền hạ một tử lệnh, ai không chịu tiếp nhận Ma Tộc tồn tại, thì Độ Tái ông cũng không miễn cưỡng, có điều kẻ đó phải tự mình cút ra khỏi Vũ Châu thành. Nhóm người biên ngoại sau khi ở lại Vũ Châu thành lâu, hưởng thụ rất nhiều phúc lợi sao có thể cam lòng rời khỏi nơi này! Không muốn rời đi, thì chỉ có thể tiếp thu!

    Đến đây, Ma Tộc cùng nhân loại liền chung sống hòa bình. Mà không, là cùng người của Vũ Châu thành chung sống hòa bình mới đúng.

    "Hương Ngưng tỷ tỷ?"

    Chìm đắm trong hồi ức, Hương Ngưng bị tiếng bé gái gọi mà phục hồi tinh thần lại, có chút áy náy nói: "Xin lỗi a, vừa rồi đã thất thần, Từng Đóa muốn nghe chuyện xưa của Đại Ma Vương sao?"

    Từng Đóa dứt khoát gật đầu, lanh lảnh hô một tiếng: "Muốn!"

    "Tại sao Từng Đóa lại muốn nghe a?"

    Từng Đóa nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: "Bọn họ đều nói là Đại Ma Vương bảo hộ chúng ta!"

    Hương Ngưng cười cười, nói: "Vì thế Từng Đóa rất tò mò sao?"

    "Ừm!"

    "Tỷ tỷ nói cho ngươi a, Đại Ma Vương là lạnh như băng, không nói lời nào!"

    Hương Ngưng mới vừa nói xong, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói trêu tức.

    "Nàng nói như vậy, không sợ bị A Linh nghe thấy sao?"

    Nụ cười luôn treo bên khóe miệng của Hương Ngưng lập tức liền cứng ngắc, quay đầu, quả đúng là không sai, đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đang dựa lưng vào gốc cây, gương mặt dưới ánh nắng có chút mơ hồ, nhưng Hương Ngưng đã ngay lập tức nhận ra hắn.

    "Biên Dực!"

    Biên Dực khoanh tay trước ngực, nói: "Ừm, ta đang tự hỏi sao lại không thấy nàng."

    Sắc mặt Hương Ngưng có chút lúng túng, nói: "Ta chỉ là đi ra giải sầu."

    "Ồ. Vậy nàng vừa.."

    "Biên Dực không được! Cầu xin ngươi đừng nói cho tôn hạ.."

    Thành thật mà nói, bây giờ nàng chỉ cần nhìn thấy tôn hạ thôi cũng đã lạnh hết cả người rồi!

    Biên Dực dài dọng, nói: "Được thôi. Ta muốn cái gì, nàng cũng biết rồi đấy."

    Hương Ngưng hơi đỏ mặt, nói: "Nơi này còn có trẻ con! Ngươi nói linh tinh gì đấy!"

    Biên Dực ngắm Từng Đóa một chút, nói: "Nàng rất yêu thích trẻ con?"

    Hương Ngưng có chút cảnh giác, nhưng vẫn nói: "Trẻ con đối với Ma Tộc mà nói là rất trân quý."

    Biên Dực 'ừ' một tiếng, không nói nữa. Ánh mắt Từng Đóa đảo qua đảo lại giữa hai người, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, đây là trượng phu của tỷ sao?"

    Sắc mặt Hương Ngưng càng thêm đỏ, nói: "Không phải!"

    Biên Dực lộ ra nụ cười có chút ác liệt, nhìn chằm chằm Hương Ngưng.

    Hương Ngưng liền vội vàng nhét Từng Đóa vào lòng Hồ Vân, nói: "Lần sau tỷ tỷ sẽ kể chuyện cho ngươi nghe nhé, bây giờ tỷ còn có chút chuyện, đi trước."

    Nói xong, Hương Ngưng xoay người liền muốn rời đi, thế nhưng lại không nghe thấy tiếng của người phía sau, nàng hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Biên Dực, nói: "Ngươi còn chưa cùng đi sao?"

    Biên Dực cười ra tiếng, nhàn nhã trả lời: "Tới."

    Khi đi ngang qua Từng Đóa cùng Hồ Vân, Biên Dực thoáng dừng một chút, nói: "Tiểu quỷ, ngươi muốn biết chuyện cũ của Đại Ma Vương sao? Ta kể cho ngươi biết a, Đại Ma Vương chính là một Ma Tộc đáng thương, vừa đáng thương lại vừa mạnh mẽ, ai!"
     
    songreasoek, LieuDuongnntc6761 thích bài này.
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 972: Hắn đang thủ hộ tất cả thay Hàn Phỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi lưu lại một câu mà Từng Đóa nghe không hiểu như vậy, Biên Dực liền cùng Hương Ngưng rời đi. Để lại hai mẹ con, hai mặt nhìn nhau.

    "Nương, cái gì gọi là mạnh mẽ lại vừa đáng thương ạ?"

    Hồ Vân nhớ lại trước đây mọi người đều lan truyền một tin tức, thành chủ đại nhân của Vũ Châu thành chính là thê tử của Đại Ma Vương kia, thế nhưng.. tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

    Hồ Vân dường như đã đoán được điều gì, nhưng cũng không dám suy nghĩ sâu sắc, liền an ủi con gái nói: "Từng Đóa ngoan, chúng ta đi chợ thôi."

    Bên kia, Hương Ngưng cùng Biên Dực đang đi sóng đôi cạnh nhau.

    Biên Dực liếc nàng một cái, nói: "Ngươi vì muốn trốn tránh ta mới chạy đến đây sao?"

    Hương Ngưng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Nói cái gì đó! Ta sẽ nhàm chán như vậy à!"

    Biên Dực rên một tiếng, nói: "Vậy sao ngươi không nói một tiếng mà đã đi?"

    Hương Ngưng trầm mặc một hồi, nói: "Ta không muốn ngây ngốc ở chỗ đó."

    Biên Dực nghe xong, dường như hiểu ra, vẻ mặt vốn hững hờ cũng biến thành nghiêm túc. Hắn biết ý của Hương Ngưng.

    Hương Ngưng dừng bước lại, sắc mặt có chút ủ rũ nói: "Ta không nỡ nhìn thấy dáng vẻ của tôn hạ, nhìn biểu hiện sống mà như đã chết của ngài ấy."

    "Hương Ngưng."

    "Ta biết không nên nói câu nói này, nhưng năm năm.. Tôn hạ không hề có một chút ý tứ buông xuống, quãng đời phía trước còn dài như vậy, ngài ấy phải làm sao?"

    Đúng vậy a, đã năm năm. Thời gian năm năm, Hương Ngưng đã chấp nhận sự thật rằng Hàn Phỉ đã chết. Đừng nói nàng, ngay cả người khác, cũng từ từ hiểu được. Hương Ngưng còn nhớ lúc những người ở Vũ Châu thành biết được tin Hàn Phỉ đã chết, ai ai cũng tràn ngập bi thương cùng thống khổ, cơ hồ là lấp tức bật khóc tại chỗ. Nhất là nữ nhân được gọi là Hác lão bản, lại càng trực tiếp ngất đi.

    Lúc rời khỏi Ma Giới, đám người bọn họ cũng đã phải trải qua một phen giãy dụa đấu tranh tư tưởng, Hương Ngưng còn nhớ khi đại chiến kết thúc, tôn hạ trở nên điên cuồng, dáng vẻ của ngài ấy cơ hồ trở thành cơn ác mộng của tất cả Ma nhân. Tôn hạ phát điên, hành xác của Sa Tuyết thêm một lần lại một lần, gần như đã tách rời bộ thi thể kia ra thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng trở thành một đống thịt băm. Cảnh tượng đó, đến giờ nghĩ lại Hương Ngưng vẫn còn muốn nôn ói, khi ấy không ai dám tới gần tôn hạ, chứ đừng nói gì tới chuyện ngăn cản, chỉ có thể tìm chỗ an toàn, sau đó trơ mắt nhìn.

    Hương Ngưng tin tưởng cũng bởi vì dáng vẻ phát điên của tôn hạ quá mức khủng bố, đã khắc sâu vào trong kí ức của từng Ma loại, cho nên mới khiến trên dưới Ma Tộc răm rắp tuân lệnh của tôn hạ, đừng nói tới việc ngoan ngoãn như một con mèo không chút hó hé, mà còn hòa giải cùng nhân loại sống chung hòa bình, đến cả một đầu ngón tay của nhân loại bọn họ cũng không dám đụng vào. Thế nhưng, thời gian lâu dài, người của Vũ Châu thành dường như lại một lần nữa tiến lên, bọn họ vẫn bi thương đau đớn, thế nhưng cũng không trì trệ chìm đắm, bọn họ thu lại bi thương, tiếp tục sống sót. Dù thống khổ đến mức nào, thì theo thời gian trôi đi cũng sẽ giảm bớt từng chút một. Nhưng chỉ mình tôn hạ là không như vậy.

    Hương Ngưng cảm thấy tôn hạ vẫn chưa hoàn toàn đi ra khỏi nỗi đau, đừng nói là đi ra, ngay cả một bước tôn hạ cũng không chịu bỏ ra khỏi thế giới của mình, dường như thế giới của tôn hạ thế giới đã bị đình trệ khi Hàn Phỉ chết, cũng không tiếp tục vận hành nữa. Mà chỗ ở hiện tại của tôn hạ, giống như một phần mộ, không một ai dám nói chuyện lớn tiếng, không người nào dám chủ động tìm tôn hạ nói chuyện, ngay cả gian nhà của ngài ấy cũng được xếp vào phạm vi không thể tới gần. Nơi đó thật sự quá ngột ngạt, ai cũng không dám nhắc tới cái tên Hàn Phỉ. Ngày này qua ngày khác trôi qua như thế. Vì vậy, Hương Ngưng mới không thể chịu nổi, muốn đi ra ngoài hít thở một chút.

    Biên Dực thở dài một hơi, nói: "Nàng cũng nên Hàn Phỉ quan trọng với A Linh đến mức nào."

    Hương Ngưng hé miệng, nói: "Ta biết rõ, thế nhưng cứ tiếp tục như vậy thì thật sự không ổn."

    Biên Dực không nói lời nào.

    Hương Ngưng lại nói: "Bây giờ chúng ta ở lại nơi này đã không có vấn đề gì, người ở đây cũng hoan nghênh chúng ta, chúng ta cũng dần quen rồi, nói thật, ta cũng rất yêu thích cuộc sống như vậy, tuy con người vẫn còn có chút đề phòng chúng ta nhưng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng ngươi đừng quên, ở bên ngoài phòng tuyến, những người kia nhìn chúng ta như thế nào?"

    "Hương Ngưng.."

    "Quân đội biên giời đối đầu cùng Minh Quốc, hiện tại hoàn toàn hòa bình, nhưng chỉ cần tốn chút thời giờ, thì người của Minh Quốc sớm muộn cũng sẽ gia nhập bên ta, thế nhưng bởi vì chúng ta tồn tại, những người kia cừu thị Ma Tộc, vì thế họ thà rằng giúp đỡ Minh Quốc đối phó Vũ Châu thành, cũng không muốn chiêu hàng."

    "Hương Ngưng, sao ngươi lại nói những điều này?"

    "Biên Dực, ta không thể không suy nghĩ, ta chỉ muốn an ổn sinh sống, thế nhưng những người bên ngoài phòng tuyến kia giống như những con con sói đói, luôn nhìn chằm chằm chúng ta, mà chúng ta, chúng ta rõ ràng có đủ sức mạnh cùng thực lực, rõ ràng có thể san bằng những người kia, hợp nhất toàn bộ đại lục, khi đó Nhân Ma có thể chính thức chung sống hòa bình!"

    Hương Ngưng nói xong những câu này liền dừng lại thở hổn hển mấy hơi.

    Cuối cùng, nàng nói một câu. "Ta không hiểu hiện tại tôn hạ rốt cuộc muốn làm gì! Hàn Phỉ đã chết, mà chúng ta còn sống!"

    Lúc này, một giọng nữ nhân chen vào: "Hắn đang thủ hộ tất cả thay Hàn Phỉ."

    Biên Dực cùng Hương Ngưng đều sửng sốt, quay đầu nhìn sang, phát hiện một bóng người xinh đẹp đang đứng bên cạnh họ. Đó là Hác lão bản, Hác lão bản toàn thân đầy vẻ bi thương.

    Hương Ngưng phát hiện lời mình vừa nói có chút không đúng, nàng lại không khống chế được ngữ khí của mình, hiện tại cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi.."

    Hác lão bản thở dài, nói: "Ngươi không cần nói xin lỗi, ta hiểu ngươi."

    Biên Dực nghĩ một hồi nói: "Ngươi rất hiểu biết hắn?"

    Hác lão bản cười khổ một tiếng, nói: "Người nào? Tần Vương sao? Không, sao ta dám nói hiểu biết hắn, trước khi các ngươi xuất hiện, ta thậm chí còn không biết Tần Vương lại là một Ma Vương."

    Biên Dực nghi hoặc, hỏi: "Vậy ngươi.."

    Hác lão bản siết chặt tay, nói: "Câu nói vừa rồi sao? Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại nói như vậy đúng không? Rất đơn giản, bởi vì chúng ta đều nghĩ như vậy."

    Biên Dực cùng Hương Ngưng trở nên trầm mặc, tựa như không hiểu.

    Hác lão bản tiếp tục nói: "Nguyên nhân khiến Tần Vương vẫn không muốn động thủ, đại khái là vì không muốn để máu tươi vấy bẩn thế giới mà Hàn Phỉ đã từng yêu quý cùng thủ hộ."

    Hai người sững sờ. Hác lão bản đã sớm biết rõ tất cả chuyện xưa từn trong miệng Khôi Nam, thần nữ ngàn năm trước, chuyện xảy ra ngàn năm trước, sau khi biết, nàng đã khiếp sợ, đã cảm thán, cũng cảm thấy thật không thể tin, nhưng cuối cùng cũng hiểu được, vì thế hiện tại nàng mới có thể nói ra những lời này.

    "Các ngươi hẳn là không biết, Hàn Phỉ đã từng là người thủ hộ của thế giới này, nàng đã từng đem lại hòa bình cho con người, vì thế Tần Vương mới không muốn làm bẩn nó. Một khi khai chiến cùng Minh Quốc, chúng ta có thể thắng lợi, thế nhưng.. Những người điên cuồng nhất định sẽ liều mạng muốn đánh đuổi Ma Tộc, ha ha, những kẻ luôn tự xưng là thanh cao chính nghĩa đều nghĩ như vậy."

    Hác lão bản lộ ra một nụ cười trào phúng.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 973: An Sinh nghi ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hác lão bản tiếp tục nói: "Kẻ gọi là tiên nữ kia, hôm đó đã tuyên bố một ít truyền thuyết yêu ngôn hoặc chúng, vì vậy chỉ cần một ngày có ma, bọn họ liền sẽ phản kháng đến cùng, sau khi khai chiến dù chúng ta có thắng thì cũng sẽ là thắng thảm, đến lúc đó nhất định máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi, thế giới này sẽ biến đổi, sẽ trở nên dơ bẩn. Vì thế hắn không muốn làm như vậy, dù sao nơi này cũng đã từng là nơi Hàn Phỉ yêu quý cùng thủ hộ."

    Biên Dực cùng Hương Ngưng nghe xong đột nhiên trong lòng nảy sinh một loại cảm giác áy náy.

    Hác lão bản cười nhẹ, nói: "Vẻ mặt này của các ngươi là gì? Sao lại có dáng dấp này? Ta cũng không có ghét bỏ các ngươi là ma a, ta vẫn rất yêu mến các ngươi, hơn nữa dân chúng Vũ Châu thành cũng rất hoan nghênh các ngươi."

    Hương Ngưng thấp thỏm bất an nói: "Nhưng nếu như chúng ta không thể.."

    Hác lão bản vung vung tay, nói: "Không có cái gì là có thể hay không thể, nếu như Hàn Phỉ vẫn còn sống, thì nàng cũng sẽ quyết định như vậy."

    Đúng vậy, cao tầng của Vũ Châu thành vì sao lại không chút chút do dự liền tiếp nhận những ma tộc này, bởi vì, nếu như Hàn Phỉ vẫn còn sống, thì nàng cũng sẽ có quyết định này. Mà bọn họ, là những người trung thành và ủng hộ Hàn Phỉ nhất.

    Hương Ngưng nhìn thấy quang mang lóe lên trong ánh mắt Hác lão bản, đột nhiên cảm thấy có thể lý giải, Hàn Phỉ đối với những người này mà nói, không khác nào tôn hạ đối với Ma Tộc, không, có lẽ còn trọng yếu hơn.

    "Hơn nữa.. Không chỉ là Tần Vương không thể tiếp thu chuyện này, ngay cả ta.. cũng không có cách nào chấp nhân, thời gian năm năm cũng không đủ để khiến ta chấn nhận việc Hàn Phỉ đã chết, có lúc.. ta cảm thấy Hàn Phỉ còn sống, sinh hoạt trong một góc khác của thế giới này."

    Trong ánh mắt Hác lão bản lóe lên một tia hi vọng, dù tia hi vọng này nhỏ bé cỡ nào.

    Trong sân. An Sinh cầm trong tay một con búp bê làm bằng vải bố, chơi cùng Tiếu Tiếu. Lúc này Tiếu Tiếu đã không còn là bé gái cần người khác bế ẵm nữa, bé đã lớn lên, thế nhưng vẫn cứ chọc người ta thương yêu. Nhất là gương mặt cực kì giống Hàn Phỉ kia, khiến cho mọi người càng thêm sủng ái con bé, Tiếu Tiếu thực sự trở thành tiểu công chúa trong mắt mọi người.

    "Ca ca." Tiếu Tiếu bi bô gọi một tiếng.

    An Sinh phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Làm sao thế?"

    "Ca ca lại đờ người ra rồi!"

    An Sinh có chút xấu hổ cười nói: "Thật xin lỗi Tiếu Tiếu, ca ca lại thất thần."

    "Ca ca đang suy nghĩ gì?" Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ nghi hoặc.

    Trái tim An Sinh mềm nhũn, ôm muội muội, nói: "Đang nghĩ đến Tiếu Tiếu đấy."

    Nào biết, Tiếu Tiếu lại chu chu mỏ, nói: "Ca ca không phải là nghĩ đến ta, là nhớ mẫu thân!"

    An Sinh nhất thời cứng ngắc, tiểu thiếu niên còn chưa hiểu làm sao có thể che giấu tâm tình của mình.

    Tiếu Tiếu đem vùi mặt vào lồng ngực ca ca, mềm mại nói: "Ca ca, ta cũng nhớ mẫu thân, mẫu thân còn bao lâu nữa mới trở về nhỉ?"

    An Sinh đưa tay đặt lên đầu Tiếu Tiếu, không cho bé con ngẩng đầu lên, bằng không vẻ mặt của nó nhất định sẽ không thể giả bộ được nữa.

    An Sinh tận lực đè lại tâm tình mình, nói: "Rất nhanh, Tiếu Tiếu đừng có gấp."

    Tất cả mọi người đều biết rõ sự tình, chỉ có Tiếu Tiếu là không biết, tất cả mọi người đều đang gạt bé con, cho Tiếu Tiếu một lời nói dối lớn nhất. An Sinh không muốn vì mình mà phá hỏng lời nói dối tốt đẹp mà mọi người nhọc lòng tạo ra, nó cũng không thể để muội muội phải chịu bất cứ thương tổn gì. Dù cho giờ khắc này, đôi mắt An Sinh đã đỏ lên, sự hổ thẹn cùng hối hận cũng suýt nữa nhấn chìm thằng bé.

    An Sinh hít sâu vào một hơi, nói: "Tiếu Tiếu ngoan, mẫu thân rất nhanh sẽ trở lại gặp chúng ta."

    Tiếu Tiếu dường như không nhận ra được bất kỳ sự khác thường nào, nói: "Phụ thân cũng nói như vậy, thế nhưng chúng ta chờ đã lâu, tại sao mẫu thân vẫn chưa trở lại? Người không nhớ chúng ta sao?"

    Giọng nói thất lạc của Tiếu Tiếu quả thực làm người ta đau lòng không chịu nổi.

    "Ngoan."

    Cuối cùng, Tiếu Tiếu cũng nghe lời, không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa, mà ngoan ngoãn chơi búp bê vải trong tay.

    An Sinh chơi với Tiếu Tiếu thêm một lúc, nhìn muội muội ngáp một cái, liền hỏi: "Mệt không?"

    Tiếu Tiếu gật đầu.

    An Sinh ôm bé con lên, nói: "Ta dẫn muội đi ngủ trưa nhé."

    Đưa Tiếu Tiếu vào phòng, nhìn bé con ngủ say, An Sinh rốt cục tháo xuống lớp ngụy trang, nó như bị rút hết sức lực ngồi trên ghế, những việc này đối với một đứa trẻ mà nói thật sự quá khó khăn. Thằng bé nhất định phải hoàn mỹ khống chế ngữ khí cùng thần thái của mình, bởi vì muội muội là một đứa trẻ rất người thông minh, nó không thể bị phát hiện. Sau đó, An Sinh rời khỏi phòng, nó ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đến một chỗ.

    Căn nhà kia là chỗ tất cả mọi người không dám tùy tiện tới gần. Đó là nơi ở của Tần Triệt. An Sinh đứng ở cửa, đột nhiên có chút thấp thỏm bất an.

    Một lúc lâu sau, bên trong truyền đến giọng nói nhàn nhạt.

    "Vào đi."

    An Sinh sững sờ một hồi, cuối cùng quyết định đi vào. Đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy một bóng người lẳng lặng ngồi ở trên giường nhỏ. Đó là phụ thân của nó, cũng là nam nhân mạnh mẽ nhất Vũ Châu thành.

    "Cha." An Sinh nhẹ nhàng hô một tiếng.

    Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên. Dung mạo của hắn không có một chút biến hóa nào, thời gian cũng không làm cho gương mặt hắn thêm một nếp nhăn. Nghĩ đến cũng đúng, Ma Tộc luôn luôn như vậy, hầu như cũng không có gì thay đổi. Chỉ là An Sinh đã không còn cảm giác được sự ôn nhu của phụ thân. Từ khi nó tỉnh lại, nhìn thấy chính là bộ dáng này của cha, băng lãnh, cứng ngắc, rõ ràng còn sống, lại chẳng khác gì đã chết. Trong lòng An Sinh cũng không dễ chịu, chỉ là vẫn không biểu hiện ra ngoài, mẫu thân rời đi đối với tất cả mọi người mà nói đều là một thương tổn, thế nhưng không một ai thương tổn nhiều như cha.

    An Sinh thậm chí không thể tưởng tượng nổi cha vượt qua năm năm này như thế nào. Mỗi một giây trôi đi đều là một loại dày vò đi.

    "Cha." An Sinh lại hô một tiếng.

    Tần Triệt 'ừm' một tiếng, xem như đáp lại.

    An Sinh đột nhiên không biết phải nói gì, cứ trù trừ đứng đó.

    Tần Triệt nhìn con trai, trong đôi mắt không có bất kỳ sắc thái nào lóe lên một tia thất vọng. Thoáng một cái, đứa con trai này cũng lớn lên.

    Trong lòng Tần Triệt cười khổ một tiếng, hẳn là Hàn Phỉ sẽ rất vui mừng nếu nhìn thấy con trai lớn lên đi.

    "Cha, năm đó.. đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

    An Sinh vẫn không nhịn được, lại hỏi lần nữa. Vấn đề này nó đã hỏi vô số lần trong suốt năm năm qua. Ban đầu còn liên tục hỏi, dần dần cũng không còn dám hỏi. Bởi vì, phụ thân trước giờ đều không hề trả lời nó vấn đề này. An Sinh mơ hồ cảm thấy, phụ thân đang gạt nó gì đó, chỉ là nó không dám hỏi.

    "Ta đã nói với con rồi." Tần Triệt trả lời như cũ.

    An Sinh siết chặt nắm đấm, nói: "Nhưng mà.. nhưng mà mẫu thân mạnh mẽ như vậy, sao có thể cứ như vậy mà biến mất.."

    "An Sinh, con nên trở về."

    Trái tim An Sinh tê dại, yên lặng cúi đầu, đột nhiên nói: "Hôm nay Tiếu Tiếu nói nhớ mẫu thân, cha, chúng ta đi tìm mẫu thân đi!"

    "Ta sẽ từ từ tìm, nhưng con phải trở nên mạnh hơn."

    "Cha, ta sẽ bảo vệ tốt Tiếu Tiếu, ta sẽ lớn lên!"
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 974: Mẫu thân không chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Sinh nói xong câu đó, trực tiếp xoay người rời đi. Nó cảm thấy phụ thân trở nên xa lạ vô cùng, điều đó càng khiến nó khổ sở. Nhưng An Sinh không biết là, sau khi nó rời đi, Tần Triệt đột nhiên che ngực. Đâu đơn tê tâm liệt phế ngày qua ngày ăn mòn hắn, giống như câu nói kia, hắn còn sống, nhưng chẳng khác nào đã chết. Tìm? Hắn không nghĩ tới việc đi tìm kiếm nàng sao? Nhưng có thể tìm được ư? Nói? Nên nói như thế nào? Phải nói với một đứa trẻ rằng, mẹ ngươi vì cứu ngươi, mà lựa chọn tự sát sao? Không nói ra được. Tần Triệt hoàn toàn không nói ra được. Một mình hắn chịu đựng phần thống khổ này, không muốn An Sinh cũng phải gánh lấy tính mạng của mẹ nó, Hàn Phỉ cũng nhất định không hi vọng chuyện này xảy ra đâu. Nếu như có thể, Tần Triệt muốn cho An Sinh cùng Tiếu Tiếu hoàn cảnh sống tốt hơn để trưởng thành, dù sao, đây là lễ vật quý báu nhất mà Hàn Phỉ để lại cho hắn.

    Tần Triệt đứng lên, lồng ngực vẫn cứ đau lợi hại, thế nhưng hắn có thể chịu được đau đớn như vậy. Hắn ra khỏi phòng, trực tiếp đi về hậu viện, nơi đó rất đẹp, là một mảnh đất trống lớn, trồng rất nhiều cây, một thảm cỏ xanh tươi mơn mởn. Đáng chú ý nhất là ở giữa có một thân cây. Đúng vậy, cảnh tượng này rất giống ở Ma Giới. Chỉ khác nhau là, cái cây này, cũng không khô héo, mà rất tươi tốt. Đây là cây do Tần Triệt tự tay trồng xuống.

    Ngày đầu tiên đi tới nhân gian, hắn một mình trồng xuống, ai cũng không nhúng tay vào. Người biết rõ chuyện cũng không nhiều. Đây là lãnh địa riêng của Tần Triệt. Hắn đứng ở nơi đó, ngây ngẩn nhìn, sau đó liền từng bước một đi tới, hắn đứng dưới gốc cây, đưa tay chạm vào thân cây, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hàn Phỉ."

    Đúng vậy, cây này, chính là Hàn Phỉ. Hàn Phỉ chết rồi, Tần Triệt lấy máu ở đầu trái tim, sau đó dùng hàn băng ngàn năm đóng băng thân thể Hàn Phỉ lại. Hàn Phỉ chết đi, toàn thân co rúc lại, bị hàn băng phong ấn, được Tần Triệt mang về nhân gian. Thế nhưng lúc Tần Triệt lần thứ hai đến nhìn, thì đã không thấy Hàn Phỉ đâu nữa, chỉ còn dư lại một hạt giống bị đông cứng. Tần Triệt liền trồng hạt giống này xuống, nó chậm rãi nẩy mầm, trưởng thành, đến cuối cùng, trở thành một thân cây lớn xanh tốt, hạt nhân sâm cuối cùng lại mọc thành cây lớn, ngẫm lại cũng rất buồn cười, thế nhưng Tần Triệt lại không cười nổi. Tần Triệt cảm thấy Hàn Phỉ không chết, nàng hóa thành một thân cây, còn sống, chỉ là đổi một loại phương thức khác bầu bạn với hắn hắn. Loại bầu bạn âm thầm không một tiếng động. Mà cái này, cũng là nguyên nhân khiến Tần Triệt cho đến tận bây giờ không phát điên.

    Hắn ngồi dưới gốc cây, lưng tựa vào thân cây, gió thổi phất phơ, khiến lá cây phát sinh tiếng xào xạc, bên tai trừ tiếng gió thôi thì dường như toàn bộ Thiên Địa đều yên tĩnh lại, sự yên tĩnh ấy khiến Tần Triệt nảy sinh một loại ảo giác, tựa hồ Hàn Phỉ vẫn còn ở nơi này, còn cười với hắn.

    Tần Triệt nhắm mắt lại, giống như chìm đắm trong đó, đây là điều làm lòng hắn an ổn duy nhất còn sót lại. Mà loại an tâm này, không một ai biết, hắn không nói cho ai biết, hắn ích kỷ độc chiếm tin tức này.

    Sau khi An Sinh rời khỏi gian nhà của phụ thân, mang theo cảm giác khó chịu cùng ngột ngạt trong lòng, dự định ra ngoài đi một chút. Nó cố ý thay đổi y phục gây chú ý trên người, chỉ là còn chưa ra ngoài, đã nhìn thấy cha nuôi đang đứng ở một khúc quanh, chờ nó.

    An Sinh chán nản rũ vai, nhắm mắt đi tới, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cha nuôi."

    Biên Dực liếc mắt nhìn vẻ mặt thằng bé, nói: "Thế nào, lại đi tìm cha ngươi?"

    An Sinh không nói lời nào, giống như ngầm thừa nhận.

    Biên Dực cười một tiếng, nói: "Được đó, tiểu tử, ngươi đúng là không sợ chết, ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Lúc này cha ngươi còn rất nhiều chuyện phải xử lí."

    An Sinh yếu yếu nói: "Cha nuôi, người có thể nói cho ta biết tình hình lúc đó không?"

    "Ngươi muốn biết rõ?"

    "Ta rất muốn biết! Còn nữa, ta phục sinh như thế nào? Ta nhớ rõ ràng là mình đã chết!"

    Biên Dực đứng thẳng người, nói: "Được, ngươi xoắn xuýt cái này làm gì? Sống sót không tốt sao?"

    An Sinh siết chặt nắm đấm, thằng bé hiểu ý của cha nuôi, mọi người cũng không muốn tiết lộ cho nó biết, so với muội muội, nó cũng chỉ khá một chút, nhưng vẫn bị đối xử như một đứa trẻ con, nhân tiện nói: "Ta muốn biết rõ."

    Biên Dực có chút đau đầu, nói: "Ngươi tiểu tử này, chấp nhất như thế làm gì? Chẳng khác nào cha ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, trong cuộc đại chiến năm đó, cha mẹ ngươi đã liên thủ đánh bại quái thú, nhưng mẹ ngươi bị thương nặng rồi chết đi."

    "Không! Nương không có chết!" An Sinh lớn tiếng phản bác.

    Biên Dực bị nó quát mà giật cả mình.

    An Sinh thở hổn hển, nói: "Mẫu thân không chết."

    Biên Dực có chút đồng tình nhìn An Sinh, hắn biết rõ tên tiểu tử này yêu thương mẹ nó ra sao, vì vậy phản ứng này coi như là bình thường, nhân tiện nói: "Ta biết ngươi không thể tiếp thu, nhưng đây là sự thực, chúng ta chỉ lấy cớ Hàn Phỉ rời đi để lừa dối Tiếu Tiếu, nhưng chúng ta không lừa gạt ngươi, chính là hi vọng ngươi có thể trưởng thành, tiếp thu sự thực."

    Biên Dực cũng không hy vọng tên tiểu tử này vẫn chìm đắm trong thống khổ, suốt năm năm qua, từ lúc Tần Triệt bế quan, người chăm sóc An Sinh nhiều nhất chính là Biên Dực, hắn xem thằng bé không khác gì con trai mình, vì vậy cũng không nhìn được dáng vẻ lừa mình dối người của nó.

    "Không, ta cảm thấy mẫu thân không chết mà!"

    An Sinh phản bác, dù cho phản bác này ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút yếu đuối.

    Biên Dực hỏi ngược lại: "Tại sao?"

    An Sinh do dự nói: ".. Chính là có một loại trực giác, khiến ta cảm thấy mẫu thân không chết."

    Biên Dực thở dài, nói: "Gần đây ngươi huấn luyện quá mệt mỏi, hôm nay ta cho ngươi một ngày nghỉ ngơi, ngươi có thể đi ra ngoài chơi, thế nhưng sau khi trở lại, huấn luyện sẽ tăng mạnh, mạnh đến mức ngươi không có thời gian suy nghĩ chuyện này."

    Nói xong, Biên Dực xoay người rời đi.

    An Sinh đứng ngây người một hồi, rồi ra ngoài.

    Trên đường đi có rất nhiều, rất náo nhiệt, các chủ hàng đều đang hét lớn, ở trong loạn thế, Vũ Châu thành quả thực là một vùng đất an ổn hiếm có. An Sinh đi n trên đường. Biểu hiện chết lặng. Thế nhưng dù cho nó mặc trên người y phục không đáng chú ý, nhưng dung mạo của nó vẫn không hề thay đổi, đẹp đẽ quá mức, mỗi người đi ngang qua nó đều phải cảm thán một câu, tiểu tử Ma Tộc này lớn lên thật dễ nhìn.

    Ở trong Vũ Châu thành nhân ma cùng tồn tại, mọi người tương đối hòa hợp cùng Ma Tộc, nhất là sức mạnh của Ma Tộc vốn rất cường đại, vì thế họ có thể làm rất nhiều việc, có điều so với loài người, số lượng ma nhân là quá ít, vì thế trên đường cũng không có mấy ma loại.

    An Sinh bị người ta hết lần này tới lần khác nhìn chăm chú, liền có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp đội mũ chùm đầu lên, định quay trở lại, thà rằng trở lại huấn luyện còn tốt hơn ở đây thành con khỉ cho người ta ngắm.

    Ngay lúc nó xoay người, có ai đó đụng vào người hắn, bên tai còn truyền đến một tiếng kinh hô mềm mại.

    "Ai nha."

    An Sinh kinh ngạc quay đầu, đã nhìn thấy Từng Đóa đang đặt mông ngồi dưới đất.
     
    songreasoekLieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...