Trọng Sinh [Edit] Ngày Đính Hôn, Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia - Mặc Dịch Thành

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Himinhnek, 12 Tháng ba 2024.

  1. Himinhnek

    Bài viết:
    13
    Chương 171: Thái phi, đừng quên lời hứa!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, khóe môi Nguyên Lạc Ninh nở một nụ cười lạnh: "Cho dù ta có muốn quên, thì Trần công công lúc nào cũng cảnh giác như vậy, ta quên không nối!"

    "Vậy là tốt nhất!" Trần Hoài Nghi mặt không đổi sắc nói; "Ta được Tiên đế giao phó trông nom Thái phi. Nếu Thái phi làm điều gì trái với lời thề với Tiên đế, ta cũng không ngại tiễn người đi hầu hạ Tiên đế! Thái phi, người đã hứa với Tiên đế, xin hãy giữ lời hứa."

    "Yên tâm đi, ta luôn giữ lời." Nguyên Lạc Ninh trầm giọng nói: "Nhưng ta cũng hy vọng, Trần công công sẽ giữ lời hứa với Tiên đế. Nếu chuyện hôm đó còn tái diễn, hãy đưa Thẩm Bích Lụa tới gặp người!"

    "Hôm qua có chuyện gì?" Trần Hoài Nghi hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Thái phi, tại sao hôm qua Hoàng thượng lại tới Hoàng lăng?"

    Nguyên Lạc Ninh đặt chuỗi tràng hạt và cây gậy gỗ trong tay xuống, đứng dậy, quay người nhìn hắn, mặt không biểu cảm, nói từng chữ: "Đúng vậy, Trần công công, ngươi nói xem tại sao tự nhiên Hoàng thượng lại tới Hoàng lăng? Mười tám năm qua, hắn chưa từng tới Hoàng lăng một lần."

    "Ta và Chu Hi ngày nào cũng sống dưới sự dám sát của người và Long vệ. Ta chưa bao giờ vi phạm lời hứa của mình, không phải sao? Vậy thì, Trần công công, đã tới lúc ngươi điều tra xem ai đã khiến Hoàng thượng đột nhiên tới Hoàng lăng chưa?"

    Nghe vậy, lông mày Trần Hoài Nghi nhíu chặt, ánh mắt tối sầm lại: "Ta sẽ tự mình điều tra chuyện này. Tốt nhất là chuyện này không liên quan tới Thái hậu. Nếu không, ta sẽ khiến ả hối hận."

    "Bỏ đi!" Nguyên Lạc Ninh mặt không đổi sắc nói. Ánh mắt nàng nhìn Trần Hoài Nghi không một chút e dè, ngược lại còn thẳng thắn nói: "Trần công công, đừng tưởng ta không biết ngươi đã làm gì Vũ nhi. Nếu còn lần sau, đừng trách ta không khách khí."

    "Ta.."

    "Tiên đế bảo ngươi ở bên cạnh ta, là để bảo vệ ta, cũng là bảo vệ Vũ nhi! Nếu ngươi dám lấy danh nghĩa Tiên đế ra làm hại con trai ta một lần nữa, đừng trách ta thất hứa!" Nguyên Lạc Ninh ngắt lời hắn, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Trần Hoài Nghi, nói ra một cách tàn nhẫn.

    "Ngươi biết rõ, trên đời này ta chỉ quan tâm tới hai người! Chỉ cần bọn họ bình an vô sự, những thứ khác ta đều không quan tâm. Ta nguyện cả đời ở Hoàng lăng, nhưng nếu ngươi phản bội lời thề trước, ngươi và Long vệ không phải là đối thủ của ta! Trần công công, ta chỉ nói vậy thôi! Chu Hi, tiễn người!"

    Chu Hi tiến vào, nhìn Trần công công, mặt không biến sắc, làm động tác mời rồi lạnh lùng nói: "Trần công công, mời!"

    Trần Hoài Nghi nghiêm túc nhìn Nguyên Lạc Ninh, nhíu chặt lông mày, gật đầu: "Ta sẽ ghi nhớ lời Thái phi, không bao giờ dám tái phạm nữa. Ta xin cáo từ!"

    Nói xong, hắn cúi đầu chào Nguyên Lạc Ninh rồi bước đi.

    Trong phòng chỉ còn lại Nguyên Lạc Ninh và Chu Hi.

    "Tiểu thư, muộn rồi, người đi ngủ đi." Chu Hi đỡ nàng dậy, vẻ mặt buồn bã nói.

    Nguyên Lạc Ninh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nở nụ cười khổ, lẩm bẩm: "Tất cả đều đáng."

    "Vâng, tiểu thư, những việc người làm đều đáng hết!" Chu Hi gật đầu đáp lại: "Rồi sẽ có một ngày mọi người hiểu được. Thiếu gia cũng sẽ tha thứ cho người. Tiểu thư, chịu khổ một thời gian nữa, chúng ta rồi sẽ có được kết cục tốt. Trần Hoài Nghi cũng đã già, đợi hắn chết, chúng ta sẽ được tự do."

    "Đợi hắn chết?" Nguyên Lạc Ninh lặp lại, bất đắc dĩ cười khẽ: "Chu Hi, sống lâu hơn hắn thì sao chứ? Chúng vẫn còn Long vệ, Long vệ chỉ nghe theo lời Tiên đế. Chỉ cần là ý của Tiên đế, bọn họ nhất đính sẽ thực hiện, dù có phải chết."

    "Tiểu thư.." Chu Hi nhìn nàng với vẻ đau khổ, nhất thời không biết nói gì.

    "Không sao." Nguyên Lạc Ninh mím môi: "Chỉ cần hắn không sao là được rồi. Ta lúc quyết định đi theo con đường này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Chu Hi, bây giờ tốt rồi. Cứ yên bình mà sống, không phải tham gia đấu đá hậu cung nữa."

    "Sao có thể gọi là yên bình?" Chu Hi cười khổ: "Bề ngoài thì như thế, không ai quấy rầy chúng ta. Nhưng tiểu thư, những kẻ muốn hại người vẫn chưa từng từ bỏ ý định. Hôm qua là ví dụ điển hình nhất, Thái hậu vẫn muốn lấy mạng người."

    "Hôm qua, nếu không có Hoàng thượng bảo vệ, làm sao người có thể tránh được thanh đao kia? Hơn nữa, cũng không biết ai là người đã hại thiếu gia ở Hoàng lăng. Tiểu thư, mỗi khi nghĩ tới những đau khổ mà thiếu gia phải chịu đựng bao năm qua, ta lại cảm thấy đau lòng!"

    Bao nhiêu năm qua, biết bao nhiêu người vừa công khai vừa âm thầm muốn giết thiếu gia. Nếu không phảibản thân thiếu gia có năng lực, nếu không phải tiểu thư âm thầm sắp xếp người bảo vệ, thiếu gia đã sớm bị bọn họ giết chết rồi.

    "Ta cũng thấy có lỗi với Vũ nhi!" Nguyên Lạc Ninh bất lực nói: "Nhưng Chúc Hi à, năm đó ta lựa chọn con đường này, cũng đã định sẵn Vũ nhi sẽ phải chịu khổ. Ta không hối hận, cũng không có lựa chọn nào khác. Ta chỉ hy vọng Vũ nhi và Nhược Kiều đừng đi vào vết xe đổ của ta, hy vọng hai đứa nó có thể cùng nhau già đi. Như vậy, ta mới có thể nhìn mặt Quân Ngọc, dì Chu, thúc Chu."

    * * *

    Tiên An hầu phủ.

    Bách Lý Thanh Tùng ngồi trên ghế, mặc dù đã khuya nhưng hắn vẫn chẳng buồn ngủ chút nào.

    Từ khi về nhà nói chuyện với Bách Lý Văn Dương, hắn cũng chưa ra khỏi phòng, ngay cả bữa tối cũng nói nha hoàn mang tới phòng, hắn cũng chỉ ăn một ít.

    Hắn còn chẳng có cảm giác thèm ăn.

    Từ khi Chu quốc thành lập, chưa từng có trường hợp nào Hoàng thượng đuổi các quan lại về trong ngày đi săn.

    Hắn và Thẩm Trí Hằng bị đuổi như thế, tất cả các quan viên trong triều đều chú ý tới.

    Bỏ qua việc hai người bọn hắn là quan đại thần, thì địa vị của bọn họ trước đây cũng là bạn học của Hoàng thượng, khiến cho chuyện này như một trò cười cho đám quan viên đó.

    Hắn cho rằng Hoàng thượng chỉ nghi ngờ, xa cách với Thẩm Trí Hằng, ai ngờ người đối với hắn cũng vậy.

    Từ khi nào Hoàng thượng lại xa lánh hắn và Thẩm Trí Hằng?

    Bách Lý Thanh Tùng cố gắng nhớ lại, hình như chuyện này xuất phát từ chuyện xấu hổ giữa Thẩm Trí Hằng và Quân Ngọc ở Nhất Khôn cung của Thái hậu thì phải.

    "Tiên An hầu, hình như ngài đang có chuyện không vui, suy nghĩ gì vậy?" Bách Lý Thanh Tùng đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.

    "Ai?" Bách Lý Thanh Tùng hỏi.

    Sau đó, có một người từ phía sau cột bước ra, cúi đầu: "Tiên An hầu, chào."

    "Ngươi.." Bách Lý Thanh Tùng nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.

    "Đại nhân, chủ nhân bảo ta truyền lời tới ngài." Nam nhân đó nhìn hắn, nói từng chữ: "Chủ nhân không muốn đại thiếu gia cưới đại tiểu thư."

    "Chủ nhân của ngươi là ai?" Bách Lý Thanh Tùng bình tĩnh hỏi.

    Sau đó, một vật kỷ niệm được đưa ra trước mặt hắn.
     
  2. Himinhnek

    Bài viết:
    13
    Chương 172: Chuyện của Chu Quân Ngọc là do Tô Như Ca là.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi dám!" Bách Lý Thanh Tùng gầm lên, vội vàng rút kiếm trên tường ra, kề vào cổ nam nhân trước mặt: "Ta sẽ áp giải ngươi tới chỗ Hoàng thượng."

    "Đại nhân, ngài thật sự định làm vậy sao?" Nam nhân kia cười khẩy, tỏ vẻ không tán thành: "Đại nhân, ngài quên mất chính mình đã đưa đại thiếu gia về phủ sao? Ngài nghĩ bây giờ ngài đến trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ tin ngài sao? Đại nhân, ta nói thật, Hoàng thượng không những không tin mà còn trừng phạt ngài nữa! Ngài định xử lý toàn bộ 156 người trong phủ này sao?"

    Bách Lý Thanh Tùng cảm thấy khóe môi giật giật dữ dội, mí mắt giật giật, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận.

    Ánh mắt lạnh lùng của nam nhân nhìn thẳng vào Bách Lý Thanh Tùngn trước mặt, trên mặt lại nở một nụ cười ngạo mạn. Hắn chậm rãi nói: "Đại nhân, nếu ta nói với Hoàng thượng rằng ngài bị Thẩm phu nhân quá cố mê hoặc, Hoàng thượng sẽ đối xử với ngài thế nào? Thẩm đại nhân sẽ ra sao? Ngài sẽ nhìn mặt với các đại nhân khác trong triều thế nào đây?"

    "Ngươi?" Bách Lý Thanh Tùng kinh ngạc nhìn hắn, cơ mặt co giật dữ dội.

    Cảm giác bị vạch trần bộ mặt thật sự khó chịu. Nó như một cái tát vào má, khiến hắn đau đớn đến mức gần như không thể mở mắt.

    "Ngươi là ai?" Bách Lý Thanh Tùng tức giận hỏi.

    Nam nhân đó mím môi, cười nhạt: "Ta là người của hầu phủ, xin đại nhân yên tâm. Chỉ cần nghe theo lời chủ nhân ta dặn dò, chuyện của đại nhân tự nhiên sẽ không có ai biết. Chủ nhân nói, nếu làm được việc này, ngài sẽ có công lớn."

    "Được việc?" Khóe môi Bách Lý Thanh Tùng lại giật giật dữ dội: "Hắn còn muốn làm? Về nói với hắn, cho dù có chết, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác."

    "Đại nhân, ngài có muốn biết Thẩm phu nhân chết như thế nào không?" Nam nhân kia chậm rãi nói, ánh mắt tràn ngập tự tin nhìn Bách Lý Thanh Tùng: "Chủ nhân nói, chỉ cần ngài đồng ý, ta sẽ nói cho ngài biết Thẩm phu nhân.. à không, Chu tiểu thư chết như thế nào. Còn có.."

    Nói xong, hắn dừng lại, khóe môi cong lên một đường cong khó hiểu: "Đại nhân, ngài có từng nghĩ đến việc tại sao Chu tiểu thư, người rõ ràng không ưa Thẩm gia, lại cùng trưởng nam Thẩm gia ở Nhất Khôn cung của Thái hậu, lại còn bị nhiều người bắt gặp như vậy không?"

    "Nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết!" Bách Lý Thanh Tùng ném kiếm xuống, túm lấy cổ nam nhân kia, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, như thể sắp ăn tươi nuốt sống hắn.

    Bàn tay đang bóp cổ nam nhân kia siết mạnh.

    Chỉ trong chốc lát, mắt nam nhân đó trợn ngược, má đỏ bừng, cổ như sắp nổ tung.

    "Nói!" Bách Lý Thanh Tùng gầm lên: "Nếu không, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi!"

    "Được rồi, ta nói!" Nam nhân đó trả lời một cách khó khăn.

    Bách Lý Thanh Tùng cuối cùng cũng buông tay, vẻ mặt u ám nhìn hắn: "Ngươi tốt nhất nên nói ra hết những gì ngươi biết cho ta, không được bỏ sót một chữ nào! Nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời đi, kẻ tự xưng là chủ nhân của ngươi cũng sẽ không thoát tội đâu!"

    Nam nhân đó hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nhìn Bách Lý Thanh Tùng, nói từng chữ: "Chủ nhân nói, để tỏ lòng thành ý hợp tác với Hầu gia, chuyện này có liên quan tới Tô thị của Thẩm đại nhân."

    "Tô Như Ca?" Bách Lý Thanh Tùng khẽ cắn môi: "Cô ta có âm mưu hại Quân Ngọc sao? Không thể nào!" Hắn phủ nhận suy nghĩ đó: "Lúc đó, ai cũng biết cô ta và Thẩm Chí Hằng là một đôi, Thẩm Chí Hằng đã hứa để cô ta làm chính thê. Chỉ chờ Thẩm phu nhân và Thái hậu đồng ý, hắn đã có thể tới Tô gia cầu thân. Cô ta làm sao có thể âm mưu hại Quân Ngọc? Lại còn từ bỏ vị trí chính thê?"

    "Ha!" Nam nhân đó cười khẩy: "Đại nhân, ngài nói xem, chính thê của Thẩm đại nhân và phi tần của Hoàng thượng, bên nào hơn?"

    "Ngươi nói cái gì?" Bách Lý Thanh Tùng nhìn hắn, không tin vào những gì mình vừa nghe.

    "Ngài không nghe nhầm đâu! Ngài còn nhớ năm đó, Hoàng thượng muốn tuyển phi. Ngài nghĩ Tô gia không muốn đưa con gái mình vào cung sao? Tô lão phu nhân chỉ có một người con gái là Tô Như Ca, chẳng lẽ bà ta lại không muốn nắm bắt cơ hội này?"

    "Thẩm đại nhân là bạn học của Hoàng thượng, cũng là cháu trai của Thái hậu. Tô gia sợ nếu từ chối Thẩm đại nhân, không chỉ xúc phạm tới Thẩm gia và Thái hậu, mà còn khiến cho việc Tô Như Ca tiến cung trở nên vô vọng, nên Tô Như Ca đã nghĩ ra cách, để Chu tiểu thư làm chuyện đó với Thẩm đại nhân."

    "Cô ta đương nhiên là người bị hại, lấy đó làm lý do cự tuyệt Thẩm đại nhân. Dù sao Chu tiểu thư cũng là nữ nhi của Chu Thái sư, ai dám giành phu quân với nàng? Đáng tiếc, mong ước của cô ta đã không thành hiện thực, cô ta không được chọn."

    "Nói chính xác hơn, cô ta thậm chí còn không được dâng lên Hoàng thượng vì bị Thái hậu ngăn cản. Không còn hy vọng tiến cung, lại mất vị trí Thẩm phu nhân, cô ta đành phải làm thiếp. Đại nhân, ngài còn thắc mắc gì nữa không?"

    Ánh mắt Bách Lý Thanh Tùng lúc này tràn ngập sát ý.

    Nếu như Tô Như Ca lúc này đang ở trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ một chưởng giết chết cô ta, bắt cô ta trả giá cho mạng sống của Quân Ngọc.

    "Tô Như Ca!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, sau đó quay đầu nhìn nam nhân kia, lạnh lùng hỏi: "Cái chết của Quân Ngọc có liên quan đến cô ta không?"

    "Đại nhân là người thông minh, còn cần ta nói nhiều sao?" Nam nhân kia không trả lời câu hỏi của hắn, lại nghiêm túc hỏi hắn: "Chủ nhân đã bày tỏ thành ý như thế rồi, đại nhân thấy sao?"

    Nghe vậy, Bách Lý Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Hắn muốn ta làm gì?"

    "Chủ nhân hy vọng Hầu gia đối xử tốt với thiếu gia hơn, ngăn cản thiếu gia và tiểu thư có quan hệ bất chính."

    "Còn gì nữa?" Bách Lý Thanh Tùng mặt không cảm xúc: "Hôn lễ của Văn Dương và Thẩm Ngữ Yên thì sao?"

    "Cô ta chỉ là thiếp, còn có thể làm gì chứ? Chủ nhân lại nói, Thẩm Ngữ Yên chính là món quà đầu tiên tặng cho Hầu gia." Nam nhân đó nói.

    "Thật sao?" Bách Lý Thanh Tùng cười lạnh: "Vậy cảm ơn ý tốt của hắn. Bách Lý Tử Loan sẽ không thể làm hỏng việc của các ngươi đâu."

    "Vậy thì tốt. Ta xin phép cáo từ." Nói xong, hắn cúi chào rồi rời đi.

    "Thẩm Chí Hằng, Tô Như Ca!" Bách Lý Thanh Tùng quét sạch mọi thứ trên bàn: "Ta sẽ bắt các ngươi trả giá cho cái chết của Quân Ngọc!"

    * * *

    Sáng sớm.

    Bách Lý Văn Dương ăn mặc chỉnh tề vội vã chạy ra ngoài, nhưng bị Đình Lan chặn lại: "Thiếu gia, lúc này ngài đi sẽ khiến lão gia nghi ngờ. Để ta thay ngài làm!"

    Nghe vậy, Bách Lý Văn Dương nghiến chặt hàm răng, lạnh lùng nói: "Tiện nhân, nếu còn dám giở trò, ta sẽ giết chết ngươi!"

    "Thiếu gia, ta đảm bảo hắn có thể chữa được bệnh cho tiểu thư." Đình Lan nói: "Thiếu gia, ngài cứ chuẩn bị thành thân với tiểu thư đi."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...