Đam Mỹ [Edit] Bé Mít Ướt Của Vương Gia Nóng Nảy Vừa Ngọt Vừa Mềm - Cửu Cửu Phát Tài

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Janet Damita, 23 Tháng tám 2024.

  1. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 110: Ánh mắt dữ tợn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 111: Tiểu nhân biết lỗi rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu vừa quay người, chưa kịp nhìn rõ gì đã bị một bóng người cao lớn bao phủ, cuối cùng bị đẩy vào góc tường bởi khí thế hung hãn của đối phương.

    "Vương, Vương gia, ngài đang làm gì vậy? Tiểu nhân làm sai điều gì sao, ngài muốn trừng phạt tiểu nhân ư?" Y giãy giụa, cố gắng rút tay khỏi sự khống chế của Phong Mục Đình.

    Giọng Phong Mục Đình trầm xuống: "Bản vương rất muốn trừng phạt ngươi một trận.."

    Tô Phù Liễu ngẩn người, cố gắng nhớ lại xem mình vừa làm gì sai.

    Nhưng nghĩ mãi cũng không thấy mình làm gì sai cả, bộ quần áo trên người cũng là Phong Mục Đình mặc cho y, không phải y tự lấy.

    Nếu Phong Mục Đình tức giận, có lẽ chỉ vì y vô tình kéo cả ngài xuống nước, khiến ngài trở nên lúng túng.

    Nhưng xung quanh đâu có ai nhìn thấy, ngài cũng không mất mặt.

    Tô Phù Liễu thật sự không nghĩ ra mình đã làm gì khiến Phong Mục Đình nổi giận, nên không nghĩ nữa, cứ cho là mình có lỗi đi, nhận lỗi trước để Phong Mục Đình nguôi giận đã.

    Vì vậy, y lập tức mềm mỏng nói: "Tiểu nhân biết lỗi rồi, Vương gia tha thứ cho tiểu nhân đi?"

    Y chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn Phong Mục Đình, cố tỏ ra đáng thương để hắn buông tha cho y.

    Không ngờ, càng như vậy, Phong Mục Đình càng không kiềm chế được..

    "Muốn bản vương tha thứ cho ngươi, ngươi phải hầu hạ bản vương thật tốt."

    "Được, không thành vấn đề! Bổn phận của tiểu nhân vốn là hầu hạ Vương gia mà, Vương gia muốn tiểu nhân hát hay xoa lưng, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ thật tốt!"

    Tô Phù Liễu không tự nhiên cựa quậy, cảm thấy tư thế của họ lúc này rất kỳ quặc.

    Họ như thế này chẳng giống như Phong Mục Đình đang trừng phạt y chút nào.

    Không biết còn tưởng họ đang làm chuyện gì đó!

    Nghĩ đến đây, đầu óc Tô Phù Liễu như bị nổ tung.

    Trời ơi, y đang nghĩ gì vậy!

    Phong Mục Đình lắc đầu: "Bản vương không cần những thứ đó.."

    Tô Phù Liễu hơi ngẩn người: "Vương gia muốn gì, cứ nói đi, tiểu nhân nhất định làm được, chỉ cần Vương gia tha thứ cho tiểu nhân."

    Phong Mục Đình khẽ mỉm cười: "Ngươi chắc chứ?"

    Tô Phù Liễu gật đầu mạnh mẽ: "Vâng! Nhưng, Vương gia có thể thả tiểu nhân ra trước được không.."

    Nhưng kết quả, Phong Mục Đình càng lúc càng tiến lại gần, Tô Phù Liễu hoảng hốt, đầu óc vẫn còn choáng váng, đây, đây là tình huống gì vậy?

    Khi khuôn mặt tuấn tú của Phong Mục Đình càng lúc càng lớn, Tô Phù Liễu sợ đến mức quên cả thở.

    Nhưng ngay lúc này, một tiếng gõ cửa phá vỡ không khí.

    Sau đó, bên ngoài vang lên giọng nói của Hoàng thượng: "Đình Nhi, con ở trong đó sao?"

    Phong Mục Đình khựng lại, lực tay cũng buông lỏng ba phần.

    Tô Phù Liễu nhân cơ hội rút tay lại, lẩn tránh sang một bên, tay chân luống cuống chỉnh sửa quần áo.

    Nhưng bộ quần áo này, y vốn không biết cách mặc, vừa rồi vốn định hỏi Phong Mục Đình, ai ngờ Phong Mục Đình như bị ma ám, đẩy y vào góc, trông như muốn nuốt chửng y.

    Chưa kịp Phong Mục Đình trả lời, Hoàng thượng đã đẩy cửa bước vào.

    Kết quả là ngài thấy hai người họ, một người bình tĩnh chỉnh sửa quần áo, một người tay chân luống cuống.

    Hoàng thượng ngẩn người, đảo mắt nhìn họ.

    Chưa kịp Hoàng thượng hỏi, Phong Mục Đình đã nói: "Tên tiểu đồng này vụng về, khiến nhi thần và y cùng rơi xuống ao nhỏ, ướt hết quần áo, nên nhi thần đưa y vào đây thay quần áo, tránh bị cảm lạnh."

    Hoàng thượng nhìn Tô Phù Liễu đang loay hoay với bộ quần áo, nói: "Con đối với tiểu đồng này có vẻ đặc biệt quan tâm."

    Phong Mục Đình xoa xoa sống mũi, trên mặt thoáng hiện sự không tự nhiên: "Y tuy vụng về, nhưng cũng hiểu được ý nhi thần, không giống những tiểu đồng trước, tuy nhanh nhẹn nhưng luôn khiến nhi thần tức giận, nhi thần tìm được một tiểu đồng phù hợp không dễ, nên đương nhiên phải quan tâm hơn một chút."

    Tô Phù Liễu đứng bên cạnh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: Từ bao giờ y đã hiểu được ý Vương gia rồi? Rõ ràng người khiến Vương gia nổi giận nhiều nhất là y mà?

    Nhưng Phong Mục Đình đã giải thích như vậy, y dám cãi sao?

    Hoàng thượng gật đầu nhẹ: "Chuẩn bị về đi, thay quần áo xong thì đi thôi."

    Nói xong, ngài bước ra ngoài, đợi Phong Mục Đình và Tô Phù Liễu chỉnh sửa quần áo.

    Khi Hoàng thượng vừa ra ngoài, Phong Mục Đình liền tiến về phía Tô Phù Liễu.

    Tô Phù Liễu thấy hắn tiến lại, sợ hãi lùi về phía sau, y sợ hắn lại đẩy y vào tường.

    Nhưng chưa lùi được mấy bước, lưng y đã chạm vào tường, không còn đường lui..
     
  3. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 112: Mượn rượu giải sầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vương gia, Hoàng thượng vẫn đang đợi bên ngoài, ngài.. ngài đừng làm bậy nhé!" Tô Phù Liễu nói.

    Cảnh tượng vừa rồi càng nghĩ càng khiến y thấy rùng mình.

    Cái dáng vẻ của Phong Mục Đình lúc nãy, nhìn thế nào cũng giống như muốn động chạm vào y.

    Nhưng, nhưng rõ ràng trước đây, Phong Mục Đình đã chứng minh rồi, hắn không phải loại người đó!

    Vì vậy, không thể nào, chắc chắn là y đang suy nghĩ quá nhiều.

    Y không thể tiếp tục suy diễn rồi hiểu lầm Phong Mục Đình nữa.

    Lần trước y cũng tưởng Phong Mục Đình muốn làm chuyện đó, nên đã la hét phản kháng, kết quả hắn chỉ bảo y đi chép cái gì đó gọi là "Sổ tay của người được ưa chuộng" thôi.

    Vì vậy lần này nhất định không được suy nghĩ lung tung, nếu không, Phong Mục Đình lại không vui nữa.

    "Ngươi không biết mặc bộ y phục này sao?" Phong Mục Đình nhìn vẻ mặt hoảng hốt của y, nói.

    Tô Phù Liễu ngẩn người, sau đó gật đầu một cách ngờ nghệch.

    Sau đó, Phong Mục Đình đưa tay giúp y mặc y phục: "Được rồi, tuy hơi rộng một chút, nhưng vẫn tốt hơn là mặc y phục ướt về."

    Tô Phù Liễu cúi đầu nhìn xuống, thật sự như gặp ma vậy, vừa rồi y mặc mãi không xong, mà Phong Mục Đình chỉ cần một cái là xong.

    Y đột nhiên hiểu được tâm trạng của Phong Mục Đình khi ngài học gấp thuyền giấy với y lúc trước.

    Có lẽ cũng giống như tâm trạng của y khi mặc y phục vậy.

    Dáng người Tô Phù Liễu hơi gầy, vai cũng không rộng bằng Phong Mục Đình, nên y phục của Phong Mục Đình mặc lên người y có hơi không vừa vặn.

    May mà chiều cao cũng không chênh lệch quá nhiều, nên bộ y phục này mặc lên người Tô Phù Liễu cũng không quá rộng.

    Phong Mục Đình liếc nhìn Tô Phù Liễu từ trên xuống dưới: "Đi thôi."

    "Vâng." Tô Phù Liễu gật đầu, đáp.

    Sau đó, hai người rời khỏi phòng.

    Hoàng thượng quay người, nhìn họ.

    Vì hai người mặc quần áo màu sắc và kiểu dáng gần giống nhau, nên thoạt nhìn khiến người ta hoa mắt.

    "Phụ hoàng, chúng ta đi thôi." Phong Mục Đình nói.

    Hoàng thượng không nhịn được liếc nhìn Tô Phù Liễu một cái, sau đó gật đầu, quay người rời đi.

    Phong Mục Đình và Tô Phù Liễu đi theo sau.

    Ba người rời khỏi Ngọc Lư, Hoàng thượng lên xe ngựa trước.

    Phong Mục Đình đứng bên cạnh, chắp tay nói: "Nhi thần tiễn phụ hoàng."

    "Con cũng về sớm đi." Hoàng thượng nói xong, liền bước vào trong xe ngựa.

    Xe ngựa từ từ lăn bánh.

    Phong Mục Đình đứng nhìn theo xe ngựa đi xa, sau đó mới lên xe của mình.

    Tô Phù Liễu cũng theo lên.

    Vào trong xe, y vô thức tìm một chỗ ngồi cách xa Phong Mục Đình nhất.

    Phong Mục Đình thấy y cố tình giữ khoảng cách, biết rằng có lẽ vừa rồi trong phòng, hắn đã khiến y hoảng sợ.

    Suy nghĩ một lát, hắn không có động tĩnh gì, mà ngồi thẳng người, im lặng.

    Suốt chặng đường, Tô Phù Liễu cũng ngồi trong góc, luôn đề phòng.

    Tuy nhiên, y cũng lén liếc nhìn Phong Mục Đình vài lần, phát hiện sắc mặt hắn không được tốt.

    Có lẽ tâm trạng Phong Mục Đình vẫn không vui, bởi hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi hắn.

    Về đến phủ, Tô Phù Liễu theo Phong Mục Đình về phòng: "Vương gia muốn nghỉ ngơi sao? Vậy tiểu nhân không làm phiền nữa, Vương gia nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì cứ gọi tiểu nhân qua."

    Phong Mục Đình đi đến bàn ngồi xuống, sau đó nói: "Đi chuẩn bị cho ta một bình rượu."

    Tô Phù Liễu ngẩn người: "Vương gia muốn uống rượu?"

    Quả nhiên Phong Mục Đình vẫn không vui, đây là muốn mượn rượu giải sầu sao?

    "Ừ, đi lấy rượu đến đây." Phong Mục Đình nói.

    Tô Phù Liễu không dám không đi, đành quay người đi lấy một bình rượu: "Vương gia, uống ít thì vui, uống nhiều hại thân đấy."

    Phong Mục Đình lấy hai cái chén, rót đầy, nói: "Ngươi ngồi xuống, uống cùng ta."

    "Cái này.. không ổn lắm." Tô Phù Liễu có chút khó xử nói.

    Phong Mục Đình nhìn y, không vui nói: "Ngươi muốn uống rượu với Tiêu Niệm, không muốn uống với ta sao?"
     
  4. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 113: Hắn say rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu khựng lại, Phong Mục Đình đã nói như vậy, nếu y không cùng hắn uống rượu, sợ rằng Phong Mục Đình sẽ nổi giận mất.

    Dù sao hôm nay tâm trạng Phong Mục Đình cũng không tốt, vậy y cùng hắn uống chút rượu, an ủi an ủi hắn cũng tốt.

    Thế là, y nói: "Vậy.. vậy được, tiểu nhân sẽ cùng Vương gia uống chút."

    Lần trước cùng Tiêu Niệm uống rượu say, là bởi vì Tiêu Niệm có mưu đồ, đặc biệt chuẩn bị rượu Bách Hoa Túy, loại rượu đó lúc mới uống không có cảm giác gì, nên rất dễ uống nhiều, đợi đến khi uống gần xong, rượu phát tác, người rất dễ say.

    Lần này rượu là y tự chuẩn bị, là rượu bình thường, nên với tửu lượng của y, y không sợ.

    Phong Mục Đình đưa chén rượu của Tô Phù Liễu cho y.

    Hai người bắt đầu chuyền chén.

    "Vương gia, có phải tâm trạng ngài không tốt không ạ?" Sau vài chén rượu, Tô Phù Liễu bắt đầu an ủi.

    "Ừ.."

    "Vương gia đừng buồn nữa, Ngọc phi nương nương cũng không muốn nhìn thấy Vương gia vì bà ấy mà thương tâm." Tô Phù Liễu nói.

    Phong Mục Đình ánh mắt hơi khép lại: "Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi, bản vương không nhịn được."

    Tô Phù Liễu thở dài, y có thể hiểu được tâm trạng của Phong Mục Đình, thế là lại tự rót cho mình một chén rượu: "Nào, Vương gia, chúng ta uống rượu, rượu có thể tiêu sầu, rượu có thể quên ưu."

    Phong Mục Đình cũng nâng chén.

    Qua lại vài lần, nửa vò rượu đã cạn.

    "Hôm nay, ở Ngọc Lư, bản vương không cố ý." Phong Mục Đình uống một ngụm rượu nói.

    Hắn đúng là không cố ý, hắn chỉ cố tình..

    Tô Phù Liễu gật đầu: "Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết Vương gia không phải là người như vậy."

    "Vậy ngươi đã biết, lúc trở về, tại sao lại đứng xa bản vương như vậy?" Phong Mục Đình hỏi.

    Tô Phù Liễu trả lời: "Lúc đó trong lòng tiểu nhân còn có chút hoảng hốt, nhưng bây giờ đã ổn rồi, Vương gia yên tâm, tiểu nhân vẫn sẽ như trước đây."

    "Vậy thì tốt.." Phong Mục Đình ánh mắt lấp lánh.

    Sau đó, hai người lại uống hết nửa vò rượu còn lại.

    Tô Phù Liễu cũng uống gần đủ rồi, tửu lượng của y tuy tốt, nhưng đây là cả một vò rượu lớn.

    Dù là cùng Phong Mục Đình chia đôi uống, nhưng cũng không ít.

    Y đứng dậy, người hơi lảo đảo, y vội vàng chống tay lên bàn, phòng ngừa ngã: "Vương gia, tiểu nhân không uống nữa rồi, đủ rồi, tiểu nhân uống thêm nữa là say mất."

    Nói xong, y liền nhìn về phía Phong Mục Đình, vừa nhìn, y liền sững sờ.

    Chỉ thấy Phong Mục Đình trực tiếp gục xuống bàn, phát ra một tiếng "bịch" rõ ràng.

    Tô Phù Liễu nhìn thấy hắn như vậy, sợ đến mức tỉnh hẳn ba phần.

    "Vương gia?" Tô Phù Liễu chống bàn đi đến bên cạnh Phong Mục Đình, đưa tay đẩy đẩy Phong Mục Đình, kết quả Phong Mục Đình không có phản ứng gì.

    Tô Phù Liễu sững sờ: "Vương gia như này là.. say rồi?"

    Xem ra, tửu lượng của y còn tốt hơn Phong Mục Đình!

    Y quả nhiên không hổ là đầu bài của Vong Ưu Lâu, tửu lượng đã luyện ra rồi.

    Sau đó, Tô Phù Liễu vội vàng đưa tay ra gắng sức đỡ Phong Mục Đình dậy: "Nặng quá, người ta vẫn nói người say rượu nặng nhất, quả không sai!"

    Y vất vả lắm mới đỡ Phong Mục Đình dậy, sau đó lại phải đỡ Phong Mục Đình đến giường nằm, lần đầu tiên y cảm thấy, khoảng cách giữa bàn và giường lại xa như vậy!

    Tô Phù Liễu dùng hết chín trâu hai hổ, mới đỡ Phong Mục Đình đến giường nằm, y nhìn Phong Mục Đình say đến mức ngủ luôn, không nhịn được cười.

    Cũng chỉ lúc này y mới dám cười nhạo Phong Mục Đình.

    Y vẫn tưởng Vương gia của họ có rất nhiều năng lực, không ngờ không chỉ không biết gấp thuyền giấy đơn giản như vậy, bây giờ ngay cả uống rượu cũng không uống qua y!

    Tô Phù Liễu lập tức tìm được cảm giác thành tựu.

    Nhưng mà, người ta vẫn nói say rượu mới biết được nhân phẩm.

    Như Phong Mục Đình, say rượu liền ngoan ngoãn ngủ, không phát rượu phong, đàn ông như vậy rất hiếm!

    Như y say rượu, trong miệng còn lảm nhảm.

    Làm sao giống Phong Mục Đình say rượu, yên tĩnh như vậy.

    Tô Phù Liễu nghỉ ngơi một lát, khôi phục một chút thể lực, liền giúp Phong Mục Đình cởi giày cởi áo.

    Cởi giày thì dễ, nhưng cởi áo thì hơi khó, chủ yếu là Phong Mục Đình lúc này quá nặng, Tô Phù Liễu không đủ sức.

    Y ngồi bên giường, nỗ lực cởi, cởi mãi mới xong.

    "Phù!" Tô Phù Liễu thở dài, sau đó kéo chăn đắp cho Phong Mục Đình.

    Đắp xong, y liền ngồi bên giường nhìn.

    Dù Phong Mục Đình say rượu liền ngủ, nhưng rốt cuộc là say rượu, y sợ mình không thể đi, phải ở lại đây trông Phong Mục Đình mới được.

    Không thì, nửa đêm Phong Mục Đình có chuyện gì, bên cạnh không có người thì phải làm sao!

    Tô Phù Liễu nhìn Phong Mục Đình, trong lòng nghĩ, Phong Mục Đình say rượu cũng tốt, say rượu, liền ngủ một mạch đến sáng, cũng không cần buồn bã nữa.

    Lúc này, y mới chú ý đến trán của Phong Mục Đình đỏ một mảng, không cần nói, nhất định là lúc nãy đập vào bàn đỏ lên.

    Y nghiêng người qua, đưa tay sờ một cái trán Phong Mục Đình, may mắn, không có bọc.

    Y thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục ngồi ngây ra đó, nhưng y cũng uống rượu, chỉ là chưa đến mức như Phong Mục Đình.

    Nhưng cũng có chút say say.

    Nếu không phải bị Phong Mục Đình hù một cái, cộng thêm vừa mới vật lộn lâu như vậy, rượu hơi dịu đi một chút, sợ rằng lúc này y cũng đã ngã rồi.

    Cho nên bây giờ y ngồi đó, cũng có chút lâng lâng.

    Y sợ là không ngồi được nữa, phải nằm xuống.

    Phòng của Phong Mục Đình có một cái sập mềm, nhưng cách xa giường, nếu y đi đến đó, chi bằng về phòng còn hơn.

    Cho nên y nghĩ một lát, quyết định ngủ bên cạnh Phong Mục Đình, như vậy, nếu Phong Mục Đình có động tĩnh gì, y cũng có thể lập tức biết.

    Sau đó, Tô Phù Liễu liền nằm bên cạnh Phong Mục Đình, hai người toàn thân rượu nồng nặc như vậy ngủ cùng nhau.

    Nhưng vừa mới nhắm mắt không lâu, Tô Phù Liễu cảm thấy người mình nặng trịch..

    * * *

    Tác giả có lời:

    Ha ha ha ha ha, có người tự mình uống say rồi!
     
  5. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 114: Y không chịu hiểu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 115: Tuyệt cú mèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu khẽ giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, nhưng vừa ngẩng lên, cảm giác mềm mại kia đã chạm nhẹ vào môi y.

    Đầu óc y lập tức choáng váng, đờ đẫn nhìn Phong Mục Đình đang nhắm mắt trước mặt.

    Mãi một lúc sau y mới hoàn hồn, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

    Trời ơi, may mà vương gia chưa tỉnh, không thì thật là xấu hổ!

    Tô Phù Liễu thở phào nhẹ nhõm.

    Sau đó, y cố gắng thoát khỏi vòng tay của Phong Mục Đình.

    Nhưng sao y lại cảm thấy Phong Mục Đình còn ôm chặt hơn cả tối qua?

    Y vật lộn hồi lâu mà vẫn không thoát được.

    Hay là y nên đánh thức Phong Mục Đình dậy?

    Nhưng nếu Phong Mục Đình tỉnh dậy và thấy hai người ôm nhau như thế này thì thật không hay.

    Không được, phải tìm cách rời khỏi giường trước khi Phong Mục Đình tỉnh dậy.

    Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút, vừa rồi y vật lộn hồi lâu mà Phong Mục Đình vẫn không có phản ứng gì, chắc là vẫn đang ngủ say.

    Vậy nên y cứ hành động mạnh một chút cũng không sao.

    Nghĩ vậy, Tô Phù Liễu bắt đầu hành động, nếu không thể gỡ tay Phong Mục Đình ra, cũng không thể đẩy Phong Mục Đình đi, vậy thì chỉ còn cách..

    Chỉ thấy Tô Phù Liễu như một con tôm nhỏ, không ngừng lùi xuống dưới.

    Như vậy y có thể thoát khỏi vòng vây của Phong Mục Đình.

    Y đúng là thông mình!

    Tô Phù Liễu không nhịn được khen thầm bản thân một câu.

    Sau đó tiếp tục cố gắng lùi xuống.

    Hì hục..

    Mặc dù Phong Mục Đình ngủ say, nhưng Tô Phù Liễu cũng không dám hành động quá mạnh.

    Y cẩn thận áp sát người Phong Mục Đình lùi xuống.

    Trông y lúc này thật sự rất cố gắng.

    Vì vậy hoàn toàn không nhận ra nắm đấm đang siết chặt của ai đó.

    "Tô Phù Liễu, ngươi xác định muốn xuống giường kiểu này sao?"

    Đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói đang kìm nén của Phong Mục Đình, khiến Tô Phù Liễu lập tức dừng lại, không dám động đậy nữa.

    Nhưng..

    Lúc này càng xấu hổ hơn.

    Vị trí dừng lại này đúng là tuyệt cú mèo..

    Đầu óc Tô Phù Liễu lại ong ong, nhiệt độ trên mặt cũng tăng vọt.

    Biết trước sẽ như vậy, chi bằng y không động đậy còn hơn!

    Trước khi y kịp phản ứng, đã thấy Phong Mục Đình giơ tay lên, trực tiếp kéo y trở lại.

    Thế là, nửa ngày lùi xuống thành công cốc.

    Phong Mục Đình trực tiếp ghim chặt y dưới thân, ánh mắt đanh lại nhìn chằm chằm: "Ngươi không biết sáng sớm đã chơi với lửa như vậy rất nguy hiểm sao!"

    Tô Phù Liễu yếu ớt nhìn Phong Mục Đình, giải thích: "Vương gia, tiểu nhân chỉ sợ làm phiền giấc ngủ của ngài, nên mới.. mới.. vô tình mạo phạm đến ngài."

    "Vậy ngươi có biết, sự vô tình của ngươi đã châm lửa rồi không?"

    Tô Phù Liễu không nhịn được nuốt nước bọt, y nhìn thấy trong ánh mắt của Phong Mục Đình cũng đang bùng lên hai ngọn lửa.

    "Vậy.. vậy vương gia buông tiểu nhân ra, tiểu nhân đi tìm cho ngài.."

    "Tìm gì?"

    "Tìm.. nữ nhân.."

    "Sao phải phiền phức như vậy, lửa ai châm thì người đó dập tắt là được."

    Tô Phù Liễu lập tức tròn mắt, hoảng sợ nhìn Phong Mục Đình: "Vương gia, ngài từng đích thân đảm bảo, ngài không phải là người như vậy!"

    "Đều do ngươi cả."

    Phong Mục Đình trả lời bốn chữ, khiến Tô Phù Liễu có chút không hiểu: "Cái này.. sao lại trách tiểu nhân, tiểu nhân không phải là người như vậy, tiểu nhân cũng chưa từng làm gì quá đáng với vương gia!"

    "Tất nhiên là do ngươi, do ngươi không biết mình đang khiêu khích."

    "..."

    Phong Mục Đình thấy y không nói được gì, liền hỏi tiếp: "Chẳng lẽ bản vương lại kém hơn những nữ nhân đó?"

    Tô Phù Liễu sững sờ, sau đó đáp: "Vương gia là đàn ông, nữ nhân là nữ nhân, làm sao có thể đem ra so sánh được!"

    Phong Mục Đình lập tức không vui.

    "Sao lại không thể so sánh? Là bản vương không đẹp trai bằng những nữ nhân đó, hay là bản vương không biết chăm sóc người bằng họ? Bản vương có quyền có thế, có tiền có sắc, người thích bản vương có thể xếp hàng đi hai vòng Phong quốc, vậy mà bản vương chỉ thích ngươi, ngươi lại không chịu?"
     
  7. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 116: Người thích ngài có thể xếp hàng vòng quanh Phong quốc hai vòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu lại giãy giụa thêm hai cái, phát hiện ra khí lực của Phong Mục Đình thật sự rất lớn.

    Nếu là trước đây, y còn có cách, nhưng bây giờ thì y hoàn toàn bất lực.

    Nhưng y cũng không thể ngồi chờ chết, hắn thề phải bảo vệ sự trong sạch của mình!

    Y tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện như vậy.

    Mặc dù.. thực ra.. Phong Mục Đình cũng rất tốt.

    Nhưng để y chấp nhận một người đàn ông, không được, không được.

    Đây là chuyện y chưa từng nghĩ tới.

    "Vương gia, ngài cũng đã nói rồi, ngài có quyền có thế, có tiền có nhan sắc, người thích ngài có thể xếp hàng vòng quanh Phong quốc hai vòng, trong số những người đó, ngài chắc chắn sẽ tìm được một người xứng đôi với ngài, tiểu nhân.. tiểu nhân thân phận thấp hèn, e rằng không.. hức!"

    Tô Phù Liễu lập tức quên mất cách thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

    Trong lòng y rất hoảng loạn, bởi vì hắn chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

    Vốn dễ khóc, nước mắt y lập tức tuôn rơi lã chã.

    Phong Mục Đình sững sờ, sau đó buông y ra: "Ngươi, ngươi đừng khóc nữa.."

    Nhưng vừa nói xong, Tô Phù Liễu lại khóc càng dữ dội hơn, nước mắt như mưa rơi.

    Phong Mục Đình thở dài, rốt cuộc hắn vẫn làm người ta sợ rồi.

    "Xin lỗi, là bản vương quá vội vàng, bản vương nên chờ ngươi từ từ chấp nhận.."

    Tô Phù Liễu không biết phải trả lời thế nào, y không thể chấp nhận chuyện này, trong lòng y rất hoang mang.

    Đợi đến khi Phong Mục Đình buông tay, y tự do rồi, lập tức lật người xuống giường, rồi không quay đầu lại chạy mất.

    Phong Mục Đình nhíu mày, khẽ tặc lưỡi, hắn đúng là quá nóng vội.

    Rõ ràng biết Tô Phù Liễu chưa thể chấp nhận chuyện này, nhưng hắn lại nhanh chóng nói ra, chẳng phải lại làm Tô Phù Liễu sợ chạy mất sao?

    Nghĩ đến đây, Phong Mục Đình vội vàng đứng dậy, nắm lấy quần áo bên cạnh rồi đi ra ngoài.

    Vừa mặc quần áo, hắn vừa chạy về phòng Tô Phù Liễu.

    Trên đường, hắn tình cờ gặp Tô Diễn.

    Nhưng hắn thậm chí không nhìn Tô Diễn, mà trực tiếp vượt qua ông rồi đi.

    Tô Diễn không khỏi sững sờ, đây là lần thứ hai ông thấy Phong Mục Đình vội vàng như vậy, lần trước ông thấy Phong Mục Đình gấp gáp như thế là khi đang tìm Tô Phù Liễu.

    Bây giờ là sáng sớm, Phong Mục Đình thậm chí còn chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài, điều này rất bất thường.

    Phải biết rằng, Phong Mục Đình vốn rất chú trọng đến ngoại hình.

    Lại xảy ra chuyện gì quan trọng nữa rồi?

    Tô Diễn nghĩ đến đây, lập tức đuổi theo.

    Chỉ thấy Phong Mục Đình chạy đến phòng Tô Phù Liễu, thấy cửa phòng đóng chặt, hắn vội vàng thậm chí không gõ cửa, trực tiếp đá một cái, cánh cửa lập tức bay ra ngoài.

    Tô Diễn vừa lúc cũng chạy tới, thấy cánh cửa lại bay ra, không khỏi thở dài: "Lại phải sửa cửa rồi.."

    Đây là lần thứ mấy rồi?

    Nhưng, vương gia đến đây, vậy ông cũng không cần lo lắng nữa.

    Có lẽ là Tô Phù Liễu lại làm phật ý vương gia rồi.

    Thôi, ông vẫn nên đi trước, ra ngoài tìm người đến sửa cửa vậy..

    Tô Phù Liễu chạy về phòng, vừa ngồi xuống định bình tĩnh lại, kết quả lại thấy cánh cửa "rầm" một tiếng bay mất, y sợ đến mức lập tức đứng bật dậy.

    Giống hệt một con mèo bị dọa sợ.

    Không, chính xác hơn là giống một con thỏ bị dọa sợ.

    Bởi vì vừa khóc xong, mắt cũng đỏ hoe.

    Y đờ đẫn đứng đó, nhìn Phong Mục Đình xông vào.

    "Tô Phù Liễu!" Phong Mục Đình hét lớn xông vào, khi thấy Tô Phù Liễu run rẩy đứng đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

    Hắn thật sự sợ lại làm y sợ chạy mất.

    Nhưng lúc nãy vì quá vội vàng, hắn trực tiếp phá cửa vào, bây giờ bé ngốc kia đã bị dọa đến mức ngây người rồi.

    Ngay lập tức, hắn lại cảm thấy hối hận vô cùng.

    Chẳng lẽ hắn nhất định phải dọa người ta chạy mất mới hả lòng sao!

    Vì vậy, hắn ho khan một tiếng rồi nói: "Tô Diễn làm việc kiểu gì vậy, lần trước sửa cửa cũng không sửa chắc chắn, bản vương chỉ hơi chạm nhẹ, cửa đã bay mất rồi!"

    Tô Phù Liễu chỉ đờ đẫn nhìn hắn, vẫn không dám lên tiếng.

    Còn Tô Diễn đang đi tìm thợ sửa cửa bỗng nhiên hắt xì một cái, sau đó xoa xoa mũi, lẩm bẩm: "Cảm lạnh rồi sao? Không thể nào.."

    Phong Mục Đình thấy Tô Phù Liễu vẫn không lên tiếng, liền muốn đi đến trước mặt y, nhưng hắn đi một bước, Tô Phù Liễu lại lùi một bước.

    Có thể thấy Tô Phù Liễu lúc này sợ hắn đến mức nào.

    Không còn cách nào khác, hắn đành phải dừng lại, để tránh làm Tô Phù Liễu sợ đến mức không còn đường lui.

    Hắn đứng đó, nhìn Tô Phù Liễu..
     
  8. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 117: Nói sớm hay nói muộn đều là nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng sợ, bản vương đảm bảo sẽ không tùy tiện đụng vào người nữa, chỉ cần ngươi không bỏ nhà ra đi, ngươi nói gì bản vương cũng đồng ý!"

    Phong Mục Đình cảm thấy, trước tiên hắn phải trấn an Tô Phù Liễu đã.

    Chỉ cần Tô Phù Liễu không bỏ chạy, sau này tự nhiên sẽ có thời gian để từ từ khiến y chấp nhận chuyện này.

    Tô Phù Liễu vốn đầu óc trống rỗng, sáng sớm hôm nay thật sự bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc.

    Nhưng khi nghe Phong Mục Đình nhắc đến bốn chữ "bỏ nhà ra đi", y lập tức tỉnh táo lại, biết mình cần phải làm gì.

    Đúng vậy, y phải bỏ nhà ra đi!

    Không đúng, câu nói này nghe có chút kỳ quặc, đây đâu phải nhà của y, sao có thể gọi là bỏ nhà ra đi được.

    Y chỉ có thể coi là chạy trốn thôi!

    Nhưng y không hiểu nổi.

    Trước đây mỗi lần y hiểu lầm Phong Mục Đình là loại người đó, Phong Mục Đình liền quát mắng y, nói rằng y suốt ngày nghĩ lung tung những thứ không đâu.

    Vì vậy, dần dần y đã tin rằng, Phong Mục Đình không phải là loại người đó.

    Nhưng bây giờ là tình huống gì?

    Chẳng lẽ trước đây Phong Mục Đình đều là giả vờ?

    Thật ra lúc đó y đã đoán đúng?

    Chỉ là Phong Mục Đình không chịu thừa nhận?

    Tô Phù Liễu tự hỏi bản thân, đặt ra một loạt câu hỏi.

    Nhưng bây giờ vướng mắc vào vấn đề này dường như đã không còn ý nghĩa gì nữa.

    Bởi vì y đã quyết định rồi, y phải đi!

    Lần này đi rồi, tuyệt đối sẽ không quay trở lại nữa!

    Nếu không, hậu viện thật sự sẽ không giữ được!

    Nếu Phong Mục Đình biết rằng chính hắn đã nhắc nhở Tô Phù Liễu bỏ nhà ra đi, chắc sẽ tức đến mức phun ra ba lít máu.

    Hắn nhìn Tô Phù Liễu đầy mong đợi, chờ đợi câu trả lời của y.

    Còn Tô Phù Liễu đã quyết tâm rời đi, nên đang bắt đầu suy nghĩ xem nên trốn như thế nào.

    Quá tam ba bận, hai lần trước trốn đi đều rất dễ dàng, nhưng lần thứ ba này chắc chắn sẽ không dễ như vậy.

    Y xoay chuyển cái đầu vừa bị dọa choáng váng, sau đó nói: "Vương gia thật sự cái gì cũng đồng ý với tiểu nhân sao?"

    Phong Mục Đình thấy y cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với mình, vô cùng phấn khích, liền vội gật đầu: "Ừm."

    "Vậy, tiểu nhân mấy ngày nay không muốn hầu hạ vương gia, chỉ muốn ở trong phòng yên tĩnh một mình, được không?"

    Phong Mục Đình gật đầu: "Đương nhiên được."

    "Vậy, khi tiểu nhân ở trong phòng yên tĩnh, vương gia cho người đúng giờ đúng bữa mang cơm đến cho tiểu nhân, được không?"

    "Đương nhiên được." Phong Mục Đình cảm thấy, những yêu cầu của Tô Phù Liễu đều không đáng gì, dù y không nói, hắn cũng sẽ để y ở trong phòng yên tĩnh vài ngày để bình tĩnh lại, huống chi là ba bữa cơm, chắc chắn sẽ sắp xếp người mang đến cho y.

    "Vậy, tiểu nhân tạm thời không có yêu cầu gì khác." Tô Phù Liễu nói.

    "Được, vậy ngươi nghĩ ra điều gì thì tùy lúc nói với bản vương." Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu dần dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

    Hắn thật sự suýt chút nữa đã dọa chạy mất Tô Phù Liễu.

    Mặc dù hắn có chút hối hận vì mình quá nóng vội, quá vội vàng.

    Nhưng hắn cũng không hối hận, chuyện này, nói sớm cũng tốt, như vậy có thể để Tô Phù Liễu sớm có sự chuẩn bị trong lòng.

    Nếu không, sau này thời gian dài, quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, nhưng Tô Phù Liễu lại chỉ coi hắn là huynh đệ, đến lúc đó nghe được suy nghĩ thật sự của hắn, sợ rằng Tô Phù Liễu sẽ càng thêm sụp đổ.

    Vì vậy, nói sớm hay nói muộn đều là nói, vẫn là nói sớm thì tốt hơn.

    "Ừm.." Tô Phù Liễu khẽ gật đầu, y phải tỏ ra thuận theo một chút, để Phong Mục Đình lơi lỏng cảnh giác!

    Phong Mục Đình làm sao biết được, Tô Phù Liễu đang tính toán xem nên trốn như thế nào.

    Chủ yếu là hắn chưa từng nghĩ, Tô Phù Liễu cũng sẽ lừa gạt hắn.

    "Vương gia, tiểu nhân.. tiểu nhân có thể nghỉ ngơi được chưa?" Tô Phù Liễu lại nói.

    Phong Mục Đình gật đầu: "Vậy, ngươi nghỉ ngơi đi.."

    Hắn nhìn Tô Phù Liễu một cái, trong lòng vẫn có chút không yên.

    Nhưng hắn cũng không thể nắm quá chặt.

    Lúc này cần phải lỏng ra một chút.

    Phải cho Tô Phù Liễu một khoảng thời gian để thở.

    Tô Phù Liễu thấy Phong Mục Đình rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

    Trong lòng y đã tính toán gần như xong xuôi, chỉ chờ thực hiện..
     
  9. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 118: Lỡ trượt tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày tiếp theo, Tô Phù Liễu đều yên lặng ở trong phòng, không đi đâu cả.

    Chỉ ngồi một mình trong phòng, ngẩn người ra, một lúc là mấy canh giờ.

    Phong Mục Đình trong thư phòng, người hầu đi kiểm tra về bẩm báo: "Vương gia, Tô Phù Liễu trong phòng đang ngẩn người, bất động."

    "Biết rồi, lui xuống đi." Phong Mục Đình vẫy tay.

    Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng sai người đi kiểm tra, lần nào cũng đều là câu nói này.

    Có thể thấy ngày hôm đó, hắn đã làm y sợ đến mức nào.

    Giờ đã từ bé ngốc biến thành bé ngơ rồi.

    Đã mấy ngày hắn không đi gặp Tô Phù Liễu, chính là sợ y nhìn thấy lại sợ hãi.

    Nhưng hôm nay, hắn thực sự không nhịn được nữa.

    Vì vậy, đứng dậy đi ra ngoài.

    Hắn đến bên cửa sổ phòng Tô Phù Liễu.

    Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, mở ra một khe.

    Hắn đứng ở đây, vừa đủ để nhìn qua khe cửa sổ, thấy Tô Phù Liễu đang ngồi bên bàn ngẩn người.

    Y ngẩn người như vậy, nếu đi tu tiên ở núi Côn Lôn, chắc chắn sẽ là cao thủ.

    Phong Mục Đình đứng đó đủ nửa canh giờ, cũng không thấy Tô Phù Liễu có động tác gì, nhiều nhất là giơ tay gãi ngứa.

    Ngay cả động tác gãi ngứa cũng đáng yêu như vậy.

    Phong Mục Đình lại xem một lúc nữa rồi mới rời đi, dù rất muốn trực tiếp đi vào, nhưng với tình trạng hiện tại của Tô Phù Liễu, rõ ràng là chưa tỉnh táo.

    Vì vậy, hắn vẫn không nên đi khuấy động tâm hồn y nữa.

    Thêm vài ngày nữa, Tô Phù Liễu hẳn là có thể bình tĩnh lại, lúc đó hắn sẽ đi gặp y.

    Buổi chiều tối.

    Tô Phù Liễu ngồi đó cuối cùng cũng đứng dậy.

    Sau đó, vận động một chút tay chân.

    Lúc này, người hầu mang cơm tối đến.

    "Tiểu Tô, cơm tối đến rồi!" Người hầu đi vào cười nói.

    Tô Phù Liễu nhìn cậu ta, gật đầu: "Cảm ơn, ngươi để lên bàn đi."

    "Ừ." Người hầu gật đầu, liền đặt cơm lên bàn, "Tiểu Tô à, mấy ngày nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy, sao ngày nào ngươi cũng ở trong phòng, không đi hầu hạ vương gia?"

    "Ta.. ta không sao, chỉ là người hơi khó chịu, xin vương gia nghỉ mấy ngày." Tô Phù Liễu nói bừa.

    "Ngươi được vương gia yêu quý thật đấy, người khó chịu mà được nghỉ nhiều ngày như vậy cũng thôi đi, vương gia còn dặn chúng ta ngày nào cũng đúng giờ mang cơm đến cho ngươi, ngươi như vậy nào có giống người hầu, Tô quản gia cũng không có đãi ngộ tốt như ngươi."

    Tô Phù Liễu kéo khóe miệng cười, không trả lời.

    Thực sự không biết phải tiếp lời thế nào.

    Hơn nữa, y phải bắt đầu hành động rồi, trong lòng căng thẳng vô cùng, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.

    "Tiểu Tô, ngươi mau lại ăn đi." Người kia bày cơm xong liền gọi.

    Tô Phù Liễu đi đến ngồi xuống, vì quá căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nên khi cầm bát, còn lỡ trượt tay, suýt nữa làm đổ cả bát cơm.

    "Tiểu Tô, làm sao vậy, không sao chứ?" Người hầu hỏi.

    Tô Phù Liễu lắc đầu: "Không sao không sao, lỡ trượt tay thôi."

    "Xem ra thật sự không khỏe, bát cũng không cầm nổi, bệnh thì phải nghỉ ngơi nhiều! Ta thấy mỗi lần ta đến ngươi đều ngồi đó ngẩn người." Người hầu quan tâm nói.

    "Ừm, cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta biết rồi." Tô Phù Liễu không nhịn được nhíu mày.

    Chết rồi, phải làm sao đây.

    Y hơi không nỡ.

    Người ta quan tâm y như vậy, lát nữa y còn phải ra tay với người ta, có phải hơi quá đáng không..

    Nhưng không ra tay, y không có cách nào bỏ trốn.

    Vì vậy, y chỉ có thể ích kỷ một lần thôi.

    Ăn xong, y đặt bát đũa xuống, sau đó đứng dậy, lùi về một bên.

    Người hầu liền nhanh chóng đến dọn bàn.

    Đứng sau lưng cậu, Tô Phù Liễu nhìn bóng lưng bận rộn của người hầu, lặng lẽ đi qua, cầm lấy chiếc ghế bên cạnh..
     
  10. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 119: Trốn Thoát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu nhanh tay nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, không chần chừ ném thẳng về phía người hầu.

    Trong lúc ném, miệng y không ngừng lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.."

    Cú ném của y khá nhanh, chính xác và mạnh mẽ, trúng đích ngay lập tức, khiến người hầu ngã xuống bất tỉnh.

    Để tránh trường hợp người hầu không bị ngất ngay lập tức và phải ném thêm lần nữa.

    Y không đủ can đảm để ra tay lần thứ hai.

    Y đặt chiếc ghế xuống, ngồi xổm và bắt đầu lục lọi quần áo của người hầu đã ngất.

    Miệng vẫn không ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, có đau không? Mặc dù ta cố ý, nhưng ta cũng bị ép buộc, đừng trách ta nhé!"

    Sau khi lục lọi xong quần áo của người hầu, Tô Phù Liễu vội vàng cởi quần áo của mình ra và mặc vào bộ đồ của người hầu.

    Sau khi thay xong, y không dám chần chừ thêm chút nào, không mang theo bất cứ thứ gì, lập tức bỏ chạy.

    May mắn là Phong Mục Đình không bố trí người canh gác trước cửa phòng, nên việc y ra khỏi phòng không gặp trở ngại gì, khó khăn nhất là ra khỏi cổng phủ.

    May mắn là y đã mặc quần áo của người hầu.

    Như vậy sẽ không quá nổi bật.

    Mặc dù y cũng là người hầu, nhưng vì y đi theo Phong Mục Đình, nên quần áo được may riêng.

    Quần áo của y đẹp hơn nhiều so với quần áo của người hầu, nhưng bây giờ y mới nhận ra rằng, điều này có cả lợi lẫn hại.

    Đến cổng phủ, Tô Phù Liễu nín thở, cúi đầu đi qua.

    "Giờ này ngươi còn đi đâu?" Người canh cổng hỏi.

    Tô Phù Liễu cúi đầu, cố gắng hạ giọng để nghe thô hơn, trả lời: "Vương gia bảo ta ra ngoài mua một ít đồ."

    "Vậy à, vậy đi nhanh đi."

    "Vâng." Tô Phù Liễu cúi đầu, trông rất cung kính, nhưng thực ra là để tránh bị phát hiện, nên y cúi đầu thấp như vậy.

    Nói xong, y vội vàng bước ra ngoài.

    Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ!

    Tô Phù Liễu trong lòng vui mừng khôn xiết.

    Sau khi trốn thoát, y vội vàng tìm một góc khuất ngồi xuống, như vậy sẽ không dễ bị phát hiện.

    Vì y vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu sau khi trốn thoát.

    Y phải ẩn náu thật kỹ, sau đó suy nghĩ kỹ về kế hoạch tiếp theo.

    Nghĩ đi nghĩ lại, y lại nhớ đến Tần Thời.

    Tên này thật sự quá đáng, nhận tiền mà không chịu giúp đỡ.

    Lần trước y trốn ra ngoài tìm Tần Thời, kết quả bị hắn thuyết phục quay về.

    Bây giờ nghĩ lại, y thật sự quá ngốc.

    Sao lại bị Tần Thời lừa gạt như vậy chứ?

    Tần Thời chẳng qua chỉ muốn lừa y quay về, để hắn ta không phải làm gì cả, thoải mái giữ lại số vàng đó!

    Đáng ghét!

    Tô Phù Liễu càng nghĩ càng tức giận, lần này nhất định không thể nghe theo lời Tần Thời nữa, hắn ta đã lấy vàng của y, thì phải bảo vệ an toàn cho y, hoặc trả lại vàng!

    Đúng vậy, lần này nhất định không thể bị hắn ta lừa nữa!

    Sau khi nghĩ thông, Tô Phù Liễu vội vàng chạy đến Huyền Các.

    Thời gian của y cũng rất gấp rút.

    Nếu Phong Mục Đình phát hiện y bỏ trốn, chắc chắn sẽ sai người đến bắt y.

    Vì vậy y phải nhanh chóng tìm được Tần Thời.

    Sau đó, Tô Phù Liễu đến Huyền Các, một lần nữa gặp lại người của Huyền Các.

    Người đó nhìn thấy Tô Phù Liễu lại đến, không đợi y mở miệng, đã nói: "Ngươi lại đến tìm các chủ của chúng ta à?"

    "Đương nhiên."

    "Ta nói này, không phải là ngươi thích các chủ của chúng ta đấy chứ? Sao cứ vài ngày lại đến tìm hắn?"

    Tô Phù Liễu bị nghẹn lời, sau đó nói: "Ngươi nói gì vậy, ta là nam nhân, sao lại thích các chủ của các ngươi được?"

    "Nam nhân thích nam nhân có gì lạ đâu, chuyện này quá bình thường rồi."

    ".. Đó là ngươi thấy bình thường, không phải ta! Đừng nói nhiều, nhanh đi gọi các chủ của các ngươi ra đây, không ta sẽ làm loạn!"

    Tô Phù Liễu trong lòng rất sốt ruột, nên nói chuyện cũng hơi gấp gáp.

    Y trợn mắt, chống nạnh, lườm người đó.

    Nhưng người đó nhìn thấy biểu hiện của Tô Phù Liễu, chỉ cảm thấy buồn cười, chứ không thấy sợ hãi.

    Hơn nữa, đây là nơi nào, đây là Huyền Các, người dám làm loạn ở đây còn chưa ra đời.

    Tuy nhiên, các chủ của họ từ lâu đã dặn dò, hễ Tô Phù Liễu đến, lập tức sai người đi tìm hắn ta.

    Đúng lúc, Tô Phù Liễu cũng đang rất sốt ruột muốn tìm các chủ của họ, nên người đó không nói thêm gì, lập tức sai người đi tìm Tần Thời.

    Tô Phù Liễu nhìn thấy biểu hiện của người đó, trong lòng nghĩ, xem ra khi y nổi giận, cũng rất đáng sợ.

    Người đó không dám nói gì thêm, lập tức sai người đi tìm Tần Thời.

    Vì vậy y không hiểu nổi, tại sao y lại sợ Phong Mục Đình đến vậy, nhưng bây giờ không cần nghĩ đến những vấn đề này nữa, đợi Tần Thời đến, cóy thể rời đi.

    Hoặc là dẫn Tần Thời đi, hoặc là mang theo vàng đi.

    Sau này sẽ không bao giờ quay lại hoàng thành, cũng không bao giờ gặp lại Phong Mục Đình nữa.

    Còn lúc này, Phong Mục Đình đang ở trong thư phòng, nghe thấy người hầu vội vã chạy vào báo: "Vương gia, không ổn rồi, Tô, Tô Phù Liễu đã đánh ngất người hầu, bỏ trốn rồi!"

    - -

    Lời của tác giả:

    Phong Mục Đình: Vợ chạy rồi, vợ lại về rồi, ta chưa làm gì cả.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...