Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 915: Chung quy gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sao Sa Tuyết lại đột nhiên muốn tra hỏi chuyện này chứ? Còn chạy tới ngăn cản hắn trước tiên nữa! Biên Dực rất phiền muộn, phiền muộn muốn chết, đã thế còn không thể không tiếp chuyện nữ nhân Sa Tuyết này.

    "Sao lại không ảnh hưởng? Hiện tại, tôn hạ là bởi vì chuyện này mà không muốn thành hôn với ta, ngươi nói xem, ta có quan tâm hay không?"

    Biên Dực kinh ngạc, nói: "Chuyện là thế nào?"

    Sa Tuyết thu lại nụ cười vẫn luôn treo trên mặt, nói: "Biên Dực, ngươi biết rồi đấy, ta đã nhìn trúng cái gì thì nhất định phải có được, thân phận của tôn hạ rất tôn quý, chỉ có ta mới xứng với chàng, ta cũng vì chàng mà đã làm rất nhiều chuyện, vì thế, ta tuyệt đối không để tôn hạ trốn thoát khỏi tay ta."

    Biên Dực cảm giác trán mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn không để lại dấu vết lau đi, nói: "Ngươi nói như vậy với ta làm gì?"

    Sa Tuyết có chút tùy ý nói: "Không có gì, chẳng qua là ta đột nhiên muốn nói hết ra thôi, nếu ngươi đã không biết, thì coi như ta chưa nói gì."

    Biên Dực gật đầu, nói: "Được thôi, ta còn có việc, đi trước."

    Dứt lời, Biên Dực có chút không thể chờ đợi được mà muốn tránh Sa Tuyết xa một chút, thế nhưng hắn vẫn chưa đi được hai bước, đã bị gọi lại.

    "Ngươi thật không biết chút tin tức gì về người phụ nữ kia sao?"

    Biên Dực cũng không quay đầu lại nói: "Không biết."

    Sau đó liền lập tức chạy đi, bóng lưng tựa hồ còn có chút chật vật.

    Sa Tuyết đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, mãi đến khi hắn khuất dạng mới thu hồi ánh mắt, lầm bầm nói: "Biên Dực, ngươi tốt nhất đừng có lừa dối ta cái gì, ha ha."

    Sau đó, Sa Tuyết cũng rời đi.

    Biên Dực đợi đến khi tầm mắt ép người kia biến mất mới dừng bước lại, cái trán đổ đầy mồ hôi, thầm mắng mình một tiếng, sao lại sợ nàng ta như vậy! Một Ma Vương chân chính thế mà lại bị một nữ nhân làm cho chột dạ! Quả nhiên, giống cái là sinh vật không nên trêu chọc vào! Vô luận là nữ nhân hay là nữ ma đầu! Chỉ cần là giống cái, đều bị Biên Dực kéo vào danh sách đen!

    Hắn lắc lắc đầu, nhanh chóng đi tìm Tần Triệt, sau khi chạy một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tần Triệt đâu, Biên Dực ngẫm lại, cuối cùng chạy tới một nơi. Đó là một vùng tương đối hoang vu, toàn bộ đều là đất trống, nhưng lại có một thân cây to trơ trọi đứng ở đó.

    Đây là một cây đào, chỉ là thân cây đã khô héo, không còn sinh khí, đây là cây đào cướp từ nhân giới tới, nhưng nó không thích ứng được với hoàn cảnh sống của Ma Giới, chưa bao giờ nở hoa một lần, vẫn luôn dở sống dở chết ở nơi này. Mà dưới gốc cây, quả nhiên đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi dựa vào thân cây dưới, nhắm mắt lại.

    Biên Dực có chút bất đắc dĩ. Không biết vì sao A Linh lại đặc biệt thích cái cây sống dở chết dở này, nếu không tìm được hắn ở đâu, thì tám chín phần mười chính là ở đây, Biên Dực không phải chưa từng hỏi qua hắn, vì sao lại thích một nơi cô tịch như thế này, nhưng lại chưa từng nhận được đáp án. Lâu dần, Biên Dực cũng không hỏi nữa.

    "A Linh." Biên Dực đứng từ xa hô một tiếng. Bóng người ngồi dưới cây mở mắt ra, sắc mặt vốn còn mang theo một tia mê man lập tức khôi phục lại tỉnh táo, Tần Triệt nhìn Biên Dực chậm rãi đi tới.

    "Ngươi đi đâu vậy?"

    Tần Triệt hơi kinh ngạc, dù sao Biên Dực cũng rất ít khi rời đi lâu như vậy. Trước nay, ngoài miệng Biên Dực luôn ngoài tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết, thế nhưng trong lòng vẫn rất yêu thích sống yên ổn một chỗ.

    "Ừ, ta đi tới chỗ lão Bồ Vi uống rượu, trên đường có chút chuyện ngáng chân."

    Tần Triệt không để tâm "ừm" một tiếng, liền tiếp tục nhắm mắt lại, ngồi yên lặng.

    Biên Dực nhìn hắn, lại nhìn xung quanh, xác định không có nữ nhân Sa Tuyết xuất quỷ nhập thần kia, mới mở miệng nói: "A Linh, ngươi không hỏi ta trì hoãn vì chuyện gì sao?"

    Tần Triệt nhắm hai mắt, nói: "Là chuyện gì trì hoãn?"

    "Ta gặp phải một người."

    "Ừm."

    "Không, nói đúng ra là một cố nhân."

    "Người nào?"

    Biên Dực nuốt nước miếng, vừa định nói ra khỏi miệng, thế nhưng hắn đột nhiên dừng lại, đổi một đề tài khác, nói: "A Linh, nếu như Hàn Phỉ còn có thể trở về bên cạnh ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

    Dứt lời, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc. Biên Dực cũng không giục, lẳng lặng chờ đợi đáp án.

    "Biên Dực, vấn đề này không cần phải trả lời."

    "A Linh, ngươi cứ việc nói thẳng đi."

    Tần Triệt chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng chói chợt lóe lên.

    "Ta không thích trả lời vấn đề này."

    Thế nhưng Biên Dực lại vô cùng chấp nhất hỏi tiếp: "Nếu như ngươi cùng Hàn Phỉ còn có thể gặp lại, ngươi sẽ làm thế nào? Hiện tại ngươi là hi vọng của toàn bộ Ma Giới, bọn họ đều gọi ngươi là tôn hạ, ngươi nên biết danh xưng đại biểu cho cái gì, A Linh, ngươi có biết thân phận hiện tại của mình không? Ngươi nói cho ta biết đi."

    Biên Dực tựa như đang cố ý tỏ vẻ hùng hổ dọa, cố ý muốn kích động ra suy nghĩ của Tần Triệt, thế nhưng phản ứng của Tần Triệt lại vô cùng trấn định.

    "Ta biết rõ."

    "Như vậy, A Linh, ngươi sẽ làm thế nào?"

    Tần Triệt đứng lên, nói: "So với Hàn Linh, ta càng muốn trở thành Tần Triệt."

    Biên Dực lập tức chết sững, ban đầu còn chưa rõ, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc liền hiểu. Biên Dực đột nhiên cảm thấy A Linh có chút đáng thương. Cũng cảm thấy hình như mình đã sai rồi. Buộc hắn trở thành Hàn Linh, trở thành tôn hạ, tựa hồ rất quá đáng.

    "Vậy, ta nói cho ngươi biết.. Hàn Phỉ đã tới."

    Lúc Biên Dực nói xong câu đó, Tần Triệt chỉ xoay người, cũng không có vẻ là muốn để ý đến hắn.

    "Này này, ta nói nghiêm túc đấy! Hàn Phỉ thật sự đã tới Ma Giới rồi!"

    "Ngươi nên biết, ta không thích nói như thế đâu."

    Biên Dực bất đắc dĩ, nói: "Độ tin tưởng của ta thấp đến thế cơ à! Mặc kệ ngươi tin hay không, ngươi đi xem một chút liền biết! Ngay ở trong cung điện của ta!"

    Sắc mặt Tần Triệt tựa hồ có hơi chần chờ, nói: "Ngươi.."

    "Được rồi, ngươi chạy đi một chuyến cũng không tốn bao nhiêu thời gian, ngươi đi nhìn liền biết, nếu như đúng là như vậy, nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nợ ân tình!"

    Biên Dực mới vừa nói xong câu đó, thân hình Tần Triệt lập tức biến mất.

    "Chạy nhanh như vậy cơ đấy!" Biên Dực bĩu môi lẩm bẩm, cũng chuẩn bị rời đi.

    Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Hương Ngưng mới chậm rãi đi ra từ sau khúc quanh, sắc mặt có chút hồng, tựa hồ đang hết sức khiếp sợ.

    Hàn Phỉ ởr trong thư phòng, lật xem sách trên kệ, thư tịch luôn là công cụ nhanh nhất để tìm hiểu về thế giới, vì thế trong thời gian này, Hàn Phỉ luôn tập trung ngồi đọc sách.

    Phía sau truyền đến tiếng cửa bị đẩy ra, mà trùng hợp lúc này, Hàn Phỉ lấy ra một quyển Tân Thư, vì vậy rất chuyên tâm đọc, cũng không quay đầu lại nói: "Biên Dực, ngươi trở về rồi à?"

    Phía sau không hề có tiếng trả lời.

    Hàn Phỉ có chút nghi hoặc, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa. Ánh sáng quá chói mắt, Hàn Phỉ chưa thể nhìn rõ gương mặt của người kia. Nàng híp híp mắt, cẩn thận nhìn một chút, sau đó cuốn sách trong tay rơi bộp trên mặt đất, mà Hàn Phỉ cũng căn bản không để ý tới.

    Cái tên đã vọt tới cổ họng, nhưng làm thế nào cũng gọi thể thốt ra thành lời, giống hư bị kẹt lại vậy. Nàng liều mạng muốn hô hoán. Cuối cùng..

    "Hàn Phỉ.."

    Giọng nói của hắn, là ôn nhu như sắp chảy ra nước. Trong chớp mắt này, Hàn Phỉ cảm giác viền mắt có chút chua xót, tầm mắt cũng trở nên mông lung.
     
    songreasoek thích bài này.
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 916: Ta muốn Thánh Bôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng dáng kia từ từ tới gần, từng bước từng bước. Rõ ràng không có chút tiếng động, thế nhưng bên tai nàng lại như có thể nghe rõ từng bước chân nặng nề, từng tiếng giống như đang dẫm lên trái tim nàng. Mãi đến tận khi, hắn thật sự đứng trước mặt nàng. Hàn Phỉ lập tức liền ngây ngốc. Nàng rõ ràng rất muốn nói gì đó, rất rất muốn nósi, nhưng mọi lời đều như kẹt cứng trong cổ họng, làm sao cũng không thể thốt ra, ngay cả thân thể cũng mất đi khống chế, không thể động đậy, nàng cứ thế cứng đơ đứng đó.

    Mãi đến tận khi nàng bị một đôi tay dài ôm chặt vào lồng ngực dày rộng. Rất chặt, rất chặt. Chặt đến nỗi hít thở không không. Vậy nhưng, trái tim vẫn chìm nổi không yên của nàng thế mà lại từ từ an ổn xuống.

    Hàn Phỉ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt tỏng veo rơi xuống, rốt cục, nàng đã tìm về được giọng nói của mình, bật thốt thành tiếng: "A Triệt.."

    Tiếng gọi rất nhẹ, như một cơn gió thoảng, nhưng từng tiếng lại như đá tảng đập vào ngực Tần Triệt.

    Hắn trầm thấp đáp lại: "Ừm."

    Toàn bộ thế giới, chỉ có mình nàng mới gọi hắn là 'A Triệt ', không phải là Hàn Linh, chỉ là Tần Triệt.

    Lúc Tần Triệt buông Hàn Phỉ ra, Hàn Phỉ đã có thể khống chế được tâm tình của mình, thế nhưng lúc Tần Triệt dùng từ thế sét đánh không kịp bưng tai tháo mũ chùm đầu của nàng xuống, Hàn Phỉ lại hốt hoảng, nàng muốn che gương mặt đi, một lần nữa đội mũ chùm lên, có điều chưa kịp làm gì Tần Triệt đã nâng đầu nàng lên.

    Bốn mắt nhìn nhau. Gương mặt chưa hoàn toàn khôi phục của Hàn Phỉ cứ như vậy bại lộ trước mắt Tần Triệt. Hàn Phỉ bắt đầu hơi sốt sắng, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt đen trắng phân minh của Tần Triệt, chỉ cần trong đó xuất hiện vẻ căm ghét dù chỉ là mảy may, thì nàng tuyệt đối sẽ dứt khoát xoay người rời đi, không thèm quay đầu nhìn lạ. Nhưng, không có.

    Trong đôi mắt kia chỉ có đau lòng, cực kì đau lòng. Tần Triệt đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Hàn Phỉ, đầu ngón tay còn mang theo run rẩy, chạm vào từng vết sẹo trên mặt nàng, dưới sự trị liệu của Hàn Phỉ chúng đã không còn kinh khủng như ban đầu, nhưng vẫn cứ không đẹp đẽ chút nào.

    "Nàng bị thương.." Giọng nói khàn khàn khô khốc của hắn vang lên.

    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Đã tốt rồi."

    "Hàn Phỉ."

    "Ừm."

    "Hàn Phỉ."

    "Ừm."

    Rõ ràng là một cuộc đối thoại không tí dinh dưỡng nào, mà hai người lại không hề cảm thấy phiền, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Mãi đến khi viền mắt Hàn Phỉ phát hồng, nước mắt bắt đầu không khống chế được mà thi nhau rơi xuống, nàng siết chặt tay, chặt đến nỗi móng tay đâm vào trong da thịt cũng không cảm thấy đau, dần dần, có một dòng máu chảy ra từ kẽ ngón tay. Hàn Phỉ mới không thể khống chế được mà bật khóc nức nở.

    "A Triệt, Tiếu Tiếu chết rồi."

    Một câu nói này, Hàn Phỉ phải dùng hết lực khí mới nói ra được. Hiện giờ, trong đầu nàng toàn bộ đều là hình ảnh Tiếu Tiếu bị đâm xuyên lồng ngực. Trong suốt nửa năm, nàng đã phải khổ sở đè nén, nàng giả vờ kiên cường, nàng đem tất cả bi thương giấu trong đáy lòng, vô số đêm trằn trọc không thể chợp mắt, dù có ngủ cũng sẽ bị ác mộng quấy phá, trong mộng, toàn bộ đều là bóng dáng của Tiếu Tiếu. Một mình nàng gánh chịu tất cả nỗi bi thương, chưa bao giờ tiết lộ mảy may, nàng ngụy trang thành một người vô sự một cách hoàn mỹ, lừa gạt tất cả mọi người, khiến cho mọi người đều cho rằng nàng là một người cường đại không gì là không làm được.

    Nhưng, mãi đến tận khi đứng trước mặt Tần Triệt, nàng mới không thể tiếp tục giả bộ được nữa, ngay cả nước mắt cũng không cách nào khống chế.

    Nghe thấy Hàn Phỉ nói, Tần Triệt lập tức choáng váng.

    "Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đã chết, Tiếu Tiếu.."

    Hàn Phỉ tựa đầu vào lồng ngực Tần Triệt, lặp lại câu nói này, từng giọt từng giọt nước mắt rơi ướt vạt áo hắn.

    Gương mặt Tần Triệt vặn vẹo một hồi, nhưng cuối cùng hắn trấn định lại, ôm lấy đầu Hàn Phỉ, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."

    Vào lúc hắn không biết, Hàn Phỉ đã phải trải qua những chuyện đáng sợ gì, tại sao nằng phải chịu đựng nhiều đến thế? Sao Tần Triệt có thể không hận đây? Hắn hận. Hận bản thân mình. Hận mình không thể ra sức, mới khiến Hàn Phỉ phải một mình gánh chịu tất cả thống khổ. Hắn thậm chí không thể tưởng tượng khoảng thời gian này, Hàn Phỉ đến cùng là phải làm thể nào mới có thể chịu đựng chừng ấy đau đớn.

    Mãi đến tận khi Hàn Phỉ ngừng khóc, bàn tay luôn siết chặt rốt cục buông ra, nhưng lòng bàn tay nàng đã máu thịt lẫn lộn, nhìn thôi đã cảm thấy đau rồi.

    Tần Triệt nhìn thấy, lôi đi tới bên ghế ấn nàng ngồi xuống, sau đó lấy khăn tay ra, cẩn thận băng bó giúp nàng. Hàn Phỉ nhìn gò má hắn, hoàn mỹ, sắc sảo như một bức tượng điêu khắc.

    Hàn Phỉ hoảng hốt một hồi, khàn giọng hỏi: "Chàng có trách ta không? Là ta không bảo vệ tốt được cho Tiếu Tiếu."

    Động tác trong tay Tần Triệt hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn trầm mặc buộc xong một cái nút, mưới nói: "Không trách nàng."

    Hàn Phỉ ngơ ngác nhìn hắn.

    "Hàn Phỉ, không trách nàng, mà là ta, là ta không có bảo vệ tốt cho mẹ con nàng."

    Hàn Phỉ nhìn hắn, đột nhiên nói: "Ta muốn Thánh Bôi."

    Tần Triệt ngẩn ra.

    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Ta muốn Thánh Bôi, Thánh Bôi có thể khởi tử hồi sinh."

    Tần Triệt trầm mặc.

    Hàn Phỉ lặp lại một lần: "Tần Triệt, cho ta Thánh Bôi."

    "Thánh Bôi không nằm trong tay ta."

    Đồng tử Hàn Phỉ hơi co rụt lại, nói: "Vậy nó ở đâu? Ta phải làm thế nào chiếm được nó, nói cho ta biết."

    Tần Triệt cầm thật chặt cổ tay của Hàn Phỉ, nói: "Ta sẽ lấy được, nàng đừng sốt ruột."

    Hàn Phỉ chăm chú nhìn hắn, nói: "Lần này, chàng có thể làm được đúng không?"

    "Nhất định."

    Hàn Phỉ đột nhiên cười, vừa cười vừa khóc thật không dễ nhìn, gương mặt nàng vẫn xấu xí như cũ, nhưng vào thời khắc này, trong lòng Tần Triệt nụ cười kia đẹp đẽ hơn so với bất kì thứ gì trên đời, làm cho hắn không thể dời được tầm mắt.

    Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Được, ta tin tưởng chàng."

    Một câu nói này, nặng tựa ngàn cân. Cũng càng khiến lòng người nổi sóng ba đào.

    Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lục tìm trong ký ức, nàng tưởng bản thân mình sẽ không thể nói ra được hai chữ "tin tưởng" này nữa.

    Bọn họ trầm mặc rất lâu, bầu không khí ấm áp đang chầm chậm lan toản. Hàn Phỉ vốn tưởng rằng, khi bọn họ gặp lại sẽ càng thêm kịch liệt, hoặc là phẫn nộ, hoặc là hùng hổ dọa người chất vấn, nhưng không ngờ lại bình tĩnh như vậy, có điều, càng bình tĩnh lại càng đánh động lòng người.

    Hàn Phỉ biết bản thân nàng từ trước tới nay đều sai, tình cảm của nàng đối với Tần Triệt quá mức phức tạp, vừa yêu vừa hận, cũng quá khắc cốt ghi tâm, đã từng trải qua thương tâm tuyệt vọng, đổi nhiều thân phận, đã từng đi vào thế giới của đối phương. Nhưng phần cảm tình, quá sâu, quá dày, cũng quá phức tạp, nếu muốn triệt để dứt bỏ, ruột gan sẽ đứt từng khúc, miệng phun ác ngữ, thì ắt sẽ hại người hại mình. Đến cuối cùng, liền biến thành dáng vẻ hiện tại.

    Hàn Phỉ khẽ thở dài một hơi. Nàng che mắt, muốn không nhìn thấy đôi mắt đen như đầm nước của Tần Triệt nữa, nhưng lại không thể xóa đi hình bóng hắn trong đầu.
     
    songreasoek thích bài này.
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 917: Gây xích mích ly gián

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mắt nàng không thấy, nhưng tâm vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết một. Trốn không thoát.

    Hàn Phỉ tự nhủ, nàng trốn không thoát, cũng không thể trốn tránh. Trong một khắc gặp lại, lúc bốn mắt nhìn nhau ấy, Hàn Phỉ đã nhìn thấy vẻ quyết tuyệt trong mắt Tần Triệt, người đàn ông này sẽ không bỏ qua, mà nàng, cũng như thế. Vậy thì cứ thế đi.

    * * * Hương Ngưng hoang mang đi tới chủ điện, bước chân rất nhanh, giống như đang chạy vậy, còn nỗ lực khống chế vẻ mặt không để tiết lộ nửa phần sự tình. Dù cho Hương Ngưng hận không thể mọc ra một đôi cánh để bay đi, cũng không thể bại lộ, nơi này là Chủ Điện, không thể thả lỏng như nhà mình.

    Chỉ là, còn không chờ nàng ta tìm tới Sa Tuyết đại nhân, tại một chỗ ngoặt, đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú nhảy ra. Hương Ngưng bị dọa đến hét to một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất.

    Biên Dực khoanh tay ngực, dựa lưng dựa vào tường, nhìn Hương Ngưng chật vật ngồi dưới đất, nói: "Làm sao thế? Vội vội vàng vàng như vậy, là chạy đi đâu sao?"

    Hương Ngưng lập tức hoảng hốt, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Biên Dực, chỉ lung tung kéo ra một cái cớ, nói: "Ta, ta đang tìm Sa Tuyết đại nhân."

    Biên Dực đứng thẳng người, nói: "Ồ? Ngươi gấp gáp tìm nàng ta như vậy làm gì?"

    Hương Ngưng miễn cưỡng tỉnh táo một chút, nói: "Là có chuyện cần bẩm báo với Sa Tuyết đại nhân, không liên quan đến ngươi."

    Biên Dực cười lạnh một tiếng, một tia khí tức nguy hiểm chợt lóe lên.

    "Hương Ngưng, thái độ của ngươi với ta quá kém rồi đấy."

    Trái tim Hương Ngưng đập như trống trận, một cảm giác không tốt lắm ào tới, nàng ta tựa hồ cảm thấy Biên Dực trước mặt có gì đó khác lạ, càng thêm nguy hiểm, không còn vẻ cà lơ phất phơ như trước.

    Hương Ngưng lập tức sửa lời nói: "Thật xin lỗi, là ta không đúng, xin ngài thứ tội."

    Nàng ta đã dùng tới chữ 'Ngài' cùng 'thứ tội', cũng bức thiết hi vọng Biên Dực có thể lập tức thả mình rời đi.

    "Ha ha, Hương Ngưng, ngươi đi theo Sa Tuyết đại nhân bao lâu rồi?" Biên Dực đột nhiên mở miệng hỏi.

    Hương Ngưng sững sờ một hồi, tuy nghi hoặc, nhưng vẫn nói: "Ngài hỏi cái này làm gì?"

    Dáng vẻ Biên Dực tựa hồ rất tùy ý, chậm rãi nói nhỏ: "Không làm gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Nghiêm túc mà nói, Sa Tuyết cũng không phải là một người dễ hầu hạ, không phải sao?"

    Hương Ngưng hoàn toàn không thể đoán không ra Biên Dực đến cùng là muốn nói gì, lời hắn nói là có ý gì, trong lúc nhất thời cũng không biết đáp lại ra sao mới phải, ấp úng nói không ra lời.

    "Hương Ngưng a Hương Ngưng, ở Ma Giới, Sa Tuyết có lẽ là một Ma Vương rất mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là Ma Vương mà thôi, không phải sao? Trong lòng ngươi cũng rõ ràng, nàng ta không thể trở thành Ma Hoàng, càng không thể giải phóng Ma Giới, đúng không?"

    "Ngươi.."

    "Người ngươi nên phục tùng, không phải là Sa Tuyết."

    Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Hương Ngưng có chút thay đổi, nàng ta đột nhiên hiểu vì sao Biên Dực lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cũng hiểu những lời hắn nói có ý gì.

    Đôi môi của Hương Ngưng run lập cập nói: "Ngươi, ngươi biết.."

    Ánh mắt Biên Dực dần trở nên nguy hiểm, nói: "Ta chẳng qua là quay lại tìm chút đồ, thế nhưng lại ngửi thấy một mùi hương như có như không, sao ta lại không biết Hương Ngưng ngươi ngược lại là có một bí pháp lợi hại như thế?"

    Thân thể Hương Ngưng run lên, suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất. Bất luận bình thường nàng ta có biểu hiện khoa trương cùng không sợ hãi cỡ nào, thì ở trước mặt một Ma Vương chính thức, nhất là một Ma vương lợi hại như Biên Dực, nàng ta căn bản không có sức lực chống đỡ. Chính bởi vì hết sức rõ ràng thực lực của Biên Dực, nên giờ khắc này Hương Ngưng mới hốt hoảng như vậy. Công pháp ẩn nấp kia là do trong lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ vừa rồi vô tình học được, ngay cả Sa Tuyết đại nhân cũng không biết, không ngờ lần đầu sử dụng, đã bị Biên Dực phát hiện ra.

    "Ta, ta không nhìn thấy gì cả!"

    Hương Ngưng cũng không nỗ lực phủ nhận lời Biên Dực từng nói, hơi có chút đầu óc cũng biết, nếu như Biên Dực không có chứng cứ xác thực, thì hắn đã không tìm tới.

    "Không nhìn thấy? Vậy chắc là nghe thấy rồi?"

    "Không không không, ta không, ta thật không có!"

    Hương Ngưng hoảng loạn muốn phủ nhận, thế nhưng bất luận nàng ta nói thế nào, nụ cười vần treo trên mặt Biên Dực từ đầu tới cuối vẫn chưa từng biến mất.

    Hương Ngưng xoay người muốn chạy trốn, thế nhưng một con dao găm sắc bén đã trực tiếp gác trên cổ nàng ta từ phía sau, con dao ấy sắc đến nỗi trực tiếp làm nàng ta cảm nhận được tử vong uy hiếp. Hương Ngưng hoang mang muốn khóc, không dám động đậy dù chỉ một chút.

    Biên Dực ở phía sau tùy ý nói: "Hương Ngưng, thành thật mà nói, ngươi rất có thực lực có thể tấn cấp Ma Vương, thế nhưng ngươi lại dừng ở đẳng cấp chuẩn Ma Vương rất lâu."

    Hương Ngưng vốn cho rằng hắn sẽ lập tức giết nàng ta, dù sao ngay cả bản thân nàng ta cũng biết, người chết mới chắc chắn giữ được bí mật. Thế nhưng Biên Dực lại không lập tức giết nàng ta, mà lại nói như vậy.

    "Ngươi dừng lại ở cấp bậc chuẩn Ma Vương bao lâu rồi?"

    Thấy Biên Dực hỏi như vậy, Hương Ngưng nuốt nước miếng, nói: "Năm, năm năm.."

    "Năm năm a, vẫn tính là lâu, người có ngộ tính thì năm năm thời gian cũng đủ rồi, qua đoạn thời gian này, hơn phân nửa là không còn hi vọng gì nữa."

    "Ngươi, ngươi nói cái này chính là muốn làm nhục ta sao?"

    Nhục nhã nàng ta đời này vĩnh viễn không thể tấn cấp Ma Vương sao? Đây chính là cách dằn vặt nàng ta tốt nhất!

    Biên Dực khẽ cười một tiếng, nói: "Sao lại như thế chứ? Nếu ta muốn sỉ nhục ngươi, nhất định sẽ không đơn giản như thế đâu, ta thuần túy chỉ đang suy nghĩ cho ngươi thôi, dù sao ta nhớ rằng hình như từ năm năm trước ngươi đã bắt đầu theo Sa Tuyết đúng không?"

    Hương Ngưng sững sờ một hồi: "Ngươi, làm sao ngươi biết?"

    Biên Dực không trả lời, mà phối hợp nói tiếp, nói: "Năm năm trước, ngươi vừa tấn cấp chuẩn Ma Vương, khi đó thiên phú của ngươi còn dẫn lên không ít chú ý, có thể nói ngươi rất có năng khiếu, cũng rất nỗ lực, là một nữ Ma Nhân, ngươi đã làm rất tốt, cũng là nhân vật phù dung sớm nở tối tàn năm đó, có không ít ma vương muốn chiêu mộ ngươi, mời chào ngươi."

    Hương Ngưng thấy Biên Dực tựa hồ không thật sự muốn giết mình, cũng dần an tâm, bắt đầu cẩn thận nghe, muốn biết Biên Dực đến cùng là muốn nói gì.

    "Ta ngẫm lại, lúc ngươi trở thành chuẩn Ma Vương, dường như là nữ Ma nhân trẻ nhất trong lịch sử làm được điều đó đi, ngươi đạt đến đẳng cấp này còn sớm hơn một năm so với Sa Tuyết, vì thế tự nhiên sẽ có rất nhiều Ma Vương chú ý tới ngươi, thêm vào giới tính của ngươi, liền có vẻ càng thêm đáng trân quý, vì vậy Sa Tuyết cũng chiêu mộ ngươi, ngươi việc nghĩa chẳng từ nan lựa chọn nàng ta."

    Trong lòng Hương Ngưng trở nên nặng nề, mơ hồ đoán được Biên Dực muốn nói cái gì. Quả thật đúng là không sai.

    "Ta rất có thể hiểu được suy nghĩ khi ngươi lựa chọn tuỳ tùng Sa Tuyết, không thể phủ nhận sức ảnh hưởng của nàng ta đến các nữ Ma Nhân. E là hơn một nửa nữ Ma nhân Ma Giới đều lấy nàng ta làm gương đi, dù sao nàng ta cũng là Nữ Ma Vương duy nhất, nhớ kỹ, là duy nhất, đến nay vẫn là duy nhất."
     
    songreasoek thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười một 2022
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 918: Hương Ngưng phản nghịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Ngưng đột ngột trợn mắt lên, có chút giật mình lắp bắp nói: "Ngươi, ý của ngươi là.."

    "Hương Ngưng a Hương Ngưng, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi rất thông minh, rất có thiên phú, không quá ba năm cũng có thể đột phá, thế nhưng ngươi xem, ngươi cứ thế mà ở giai đoạn này đến tận năm năm, cũng không có bất kỳ sự tiến bộ nào, hiện tại, chỉ sợ chính ngươi cũng hết hi vọng với việc tấn cấp Ma Vương đúng không?"

    "Đừng, đừng nói nữa.."

    "Để ta ngẫm lại, kết quả này e là Sa Tuyết sẽ hết sức cao hứng đấy, dù sao qua một khoảng thời gian rất lâu nữa, toàn bộ Ma Giới vẫn sẽ chỉ có một mình nàng ta là Nữ Ma Vương, địa vị của nàng ta cũng sẽ vĩnh viễn không thay đổi, còn ngươi thì sao? Từ một thiên tài năm đó có thể dẫn lên chú ý lại lưu lạc cả đời chỉ là một chuẩn Ma Vương, ngươi đã dần phai nhạt ra khỏi tầm nhìn, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ như vậy."

    Lúc này sắc mặt Hương Ngưng đã trắng bệch, cả người đều run rẩy.

    "Thật sự là đáng tiếc, không phải sao? Vốn dĩ ngươi sẽ không uất ức bị ta uy hiếp như thế, nhưng ai bảo ngươi lại yếu đuối như vậy? Ngay cả chút phản kháng cũng không có, biết tại sao không thể phản kháng ta không? Bởi vì cả đời này ngươi sẽ chỉ là một chuẩn Ma Vương."

    Nói xong câu đó, Biên Dực lật tay một cái, dao găm biến mất trong tay áo của hắn, hắn vỗ vỗ bụi bặm vốn không hề tồn tại trên người, nói: "Ta còn có việc, đi trước một bước, vừa rồi cũng chỉ là cùng ngươi chuyện phiếm vài câu thôi, còn ngươi nghĩ như thế nào, chính là chuyện của ngươi."

    Biên Dực đi về phía trước vài bước, không để ý tới Hương Ngưng đang ngồi bệt dưới đất nữa, chỉ là hắn đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, quay đầu lại, nói thêm một câu: "Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi một chuyện, nhắc tới cũng là ngạc nhiên, trước đây ta tiện tay điều tra một hồi, phát hiện một chuyện rất thú vị, trước ngươi còn có một nữ Ma nhân thiên phú xuất sắc, tên là Lam Phương gì đó, lúc nàng ta trở thành chuẩn Ma Vương cũng quy thuận Sa Tuyết, sau đó.. Không có sau đó, hình như là chết ở nơi không biết tên."

    Nói xong câu đó, Biên Dực vô cùng tiêu sái rời đi, chỉ là khóe miệng hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười vô cùng sung sướng. Có thể làm cho Sa Tuyết ngột ngạt, hắn sẽ hết sức vui vẻ, nhất là loại chuyện gây xích mích ly gián này, hắn vô cùng yêu thích nha.

    Hương Ngưng ngây người một lúc lâu, mới chậm rãi từ dưới đất bò dậy, sắc mặt tái nhợt cũng từ từ khôi phục như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, chỉ là ánh mắt của nàng ta dã biến đổi.

    Lúc Sa Tuyết tìm tới Hương Ngưng, nhíu nhíu mày đầu, hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

    Hương Ngưng cúi đầu, nói: "Có một số việc trì hoãn."

    Ánh mắt Sa Tuyết lóe lên một tia không vui, nhưng vẫn kiềm chế lại, nói: "Ta có một số việc cần ngươi đi làm một chút."

    Hương Ngưng thấp giọng nói: "Sa Tuyết đại nhân, ta muốn nghỉ ngơi một quãng thời gian."

    Sa Tuyết rất kinh ngạc, hỏi: "Vì sao? Ngươi mệt à?"

    Hương Ngưng do dự một chút, nói: "Ta, ta cảm giác mình sắp chạm tới bình cảnh."

    Đồng tử của Sa Tuyết co rụt lại, hỏi: "Bình cảnh?"

    Hương Ngưng gật đầu, nói: "Ta cảm thấy ta sắp đột phá."

    Sắc mặt Sa Tuyết trong nháy mắt trở nên cực kì vui vẻ, tươi cười nói: "Thật sao? Vậy thì thật là quá tốt! Chúc mừng ngươi, ta đã chờ ngay này rất lâu rồi!"

    Hương Ngưng từ từ đánh giá vẻ mặt Sa Tuyết, nỗ lực tìm kiếm một chút dấu hiệu không thích hợp, thế nhưng đối phương hoàn toàn biểu hiện ra dáng vẻ vui mừng thay nàng ta.

    "Hương Ngưng, chờ đến ngày ngươi đột phá ta nhất định sẽ hộ pháp cho ngươi, nghênh tiếp ngươi thành công."

    Hương Ngưng cúi đầu nói: "Tạ ơn Sa Tuyết đại nhân."

    Ngay lúc Hương Ngưng tưởng mình hiểu lầm, lời nói của Sa Tuyết lại thay đổi, nói: "Nhưng trong tay ta có một nhiệm vụ rất trọng yếu, vô cùng trọng yếu, ta chỉ tin tưởng mình ngươi, cũng chỉ ngươi mới có thể giúp ta hoàn thành, Hương Ngưng, như vậy đi, thời gian ngươi đột phá còn chưa xác định, không bằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ này trở về, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả hạng mục công việc cho ngươi, ngươi nhất định sẽ đột phá thành công."

    Tâm tình vốn có chút vui mừng của Hương Ngưng lập tức nặng nề lại, toàn thân giống như bị một chậu nước lạnh tạt trúng, rét lạnh từ trong ra ngoài, lạnh đến đáng sợ. Hương Ngưng cảm thấy, giờ khắc này bản thân thật sự quá buồn cười, lời nói của Biên Dực không ngừng vang vọng bên tai.

    【 Qua một khoảng thời gian rất lâu nữa, toàn bộ Ma Giới vẫn sẽ chỉ có một mình nàng ta là Nữ Ma Vương, địa vị của nàng ta cũng sẽ vĩnh viễn không thay đổi, còn ngươi thì sao? Từ một thiên tài năm đó có thể dẫn lên chú ý lại lưu lạc cả đời chỉ là một chuẩn Ma Vương, ngươi đã dần phai nhạt ra khỏi tầm nhìn, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ như vậy)

    Cả đời, mãi mãi chỉ là một chuẩn Ma Vương. Hương Ngưng cảm thấy nụ cười ôn nhu của Sa Tuyết trở nên cực kì chói mắt, chói mắt đến mức.. hận không thể giết chết nàng ta.

    Nhưng Hương Ngưng khắc chế chính mình, cúi đầu, không phản kháng, nói: "Được, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, Sa Tuyết đại nhân yên tâm."

    Sa Tuyết không chút hoài nghi, dù sao ở trong mắt nàng ta, Hương Ngưng chẳng qua chỉ là một thủ hạ hữu dụng mà thôi, hiện tại cũng không cần thủ hạ nữa.

    "Ở trong rừng rậm ma thú, có một ma thú rất trân quý, ngươi thay ta đi bắt về đi. Ta tin tưởng ngươi có thể làm được."

    Trong lòng Hương Ngưng cười lạnh một tiếng. Rừng rậm ma thú? Quả nhiên là muốn nàng ta chết đi, lập tức liền phái nàng ta đến nơi xa xôi nguy hiểm nhất.

    "Vâng. Ta lập tức đi ngay, chờ ta quay trở lại còn mong Sa Tuyết đại nhân thay ta hộ pháp."

    Sa Tuyết cười nói: "Chắc chắn rồi, nhất định là như thế, ngươi mau đi đi, đi sớm về sớm."

    Hương Ngưng nói cám ơn, xoay người rời đi, chỉ là lúc bước ra cửa phòng, nàng ta đột nhiên xoay người, dùng ngữ khí hiếu kì hỏi: "Sa Tuyết đại nhân, tại sao khi đó ngài lại mời chào ta?"

    Sa Tuyết sững sờ, nhịn xuống sự thiếu kiên nhẫn, nói: "Bởi vì ngươi rất ngoan ngoãn."

    Hương Ngưng nhận được đáp án rốt cục rời đi. Mà Sa Tuyết còn có chút tiếc hận liếc mắt nhìn bóng lưng nàng ta.

    "Sắp đột phá sao? Thật sự là đáng tiếc, lại là một con cờ không thể dùng."

    Sau khi rời khỏi phòng, Hương Ngưng vội vàng chạy đến một chỗ, nhưng vẫn không tìm được bóng người muốn tìm, nàng ta có chút nóng nảy, cuối cùng trực tiếp đi đến cung điện của Biên Dực. Chẳng qua là khi Hương Ngưng đến gần, lại phải nhìn thấy một màn đáng kinh sợ.

    Nàng ta nhìn thấy, Hàn Linh tôn hạ luôn luôn cao cao tại thượng, đối với người nào cũng đều vô cùng lạnh lùng chưa bao giờ cho ai sắc mặt đẹp đẽ nào, thế mà lại đang cười.. kia thật sự là đang mỉm cười đấy!

    Hương Ngưng trố mắt, tưởng bản thân mình nhìn lầm!

    Theo ánh mắt tôn hạ nhìn sang, Hương Ngưng đã nhìn thấy một bóng người mà nàng ta càng thêm quen thuộc. Một bóng người mang mũ che mặt.

    Hương Ngưng hô hấp càng thêm nặng nề, ngay tại lúc nàng ta muốn cất tiếng gọi, lại nhìn thấy người đội mũ kia chậm rãi duỗi hai tay, gỡ mũ xuống, một mái tóc trắng dài mang theo ngân quang trút xuống.

    Đầu óc Hương Ngưng nhất thời ngưng trệ, giống như bị một tảng đá to đập trúng. Mà lúc thân ảnh kia xoay người lại, Hương Ngưng cảm giác mình sắp té xỉu. Dù cho gương mặt đó có xấu xí dữ tợn đện đâu thì vẫn có thể nhìn ra được, đó là một người phụ nữ. Một nữ nhân tóc bạc!

    Hai chân Hương Ngưng mềm nhũn, suýt chút nữa liền quỳ xuống.

    Phía sau, truyền đến tiếng cười của Biên Dực: "Ai nha, lại bị ngươi nhìn thấy rồi!"
     
    songreasoek thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười một 2022
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 919: Không thấy tiểu quái vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Ngưng lập tức ngã ngồi ra đất, đã nhìn thấy Biên Dực tươi cười đầy mặt đứng đó, mà nàng ta, thì sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi.

    Biên Dực giả vờ tốt bụng tiến lên, đỡ lấy Hương Ngưng, vỗ vỗ bụi đất trên y phục nàng ta, nói: "Ai nha, khẩn trương như vậy làm gì. Vừa vặn, ta giới thiệu cho ngươi một chút, tới đây."

    Dứt lời, Biên Dực mặc kệ Hương Ngưng có đồng ý hay không, trực tiếp liền lôi nàng ta đi về phía Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, dọc đường đi, trong ánh mắt Hương Ngưng tràn ngập vẻ tuyệt vọng, vô cùng chống cự đi tới, thế nhưng căn bản không thể phản kháng được khí lực của Biên Dực.

    Hàn Phỉ nhìn Biên Dực túm Hương Ngưng đi tới, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

    Biên Dực mặt không đỏ tim không đập nói: "Đến xem các ngươi ôn chuyện tình tự ra sao rồi, tiện thể dẫn một vị khách không mời mà đến nha."

    Dứt lời, sắc mặt Hương Ngưng càng kém, cuống quít nói: "Không không không, không phải như vậy! Ta chỉ là đi ngang qua thôi! Ta xin thề! Ta không nhìn thấy gì cả!"

    Hương Ngưng đã sắp hoảng loạn đến cực điểm, hận không thể lập tức đi ngay, nhất là lúc đối diện với đôi tròng mắt đen của tôn hạ, nàng ta cảm thấy mình đã chết qua vô số lần rồi! Tôn hạ thật sự rất đáng sợ! Hương Ngưng không thể khắc chế mà run lên, rõ ràng tôn hạ không hề mở miệng nói câu nào, thế nhưng vẫn là tồn tại đáng sợ nhất ở đây.

    Ngược lại là Hàn Phỉ mở miệng nói: "Biên Dực, ngươi túm nàng ta như thế tựa hồ quá không thương hương tiếc ngọc."

    Tư thế túm lấy Hương Ngưng của Biên Dực cực kì giống như đang bắt một con gà con. Ngay cả Hàn Phỉ nhìn cũng cảm thấy có chút không đành lòng, hiện tại Hương Ngưng bị dọa cho phát sợ, sắc mặt tái nhợt, thật sự quá đáng thương.

    Biên Dực tiện tay buông ra, đầy mặt vô tội nói: "Ta chỉ là tiện tay mà thôi."

    Hương Ngưng run lập cập đứng vững, thế nhưng không còn vẻ hăng hái trước đó, thậm chí còn có chút đáng thương bất lực, làm gì có chuẩn Ma Vương nào có thể đứng trước mặt tôn hạ mà còn hăng hái chứ? Hương Ngưng tự an ủi mình.

    Hàn Phỉ tựa hồ ý thức được gì đó, vỗ vỗ vai Tần Triệt, nói: "Chàng đừng nhìn chằm chằm người ta như thế, chàng xem nàng ta bị dọa sợ rồi."

    Ánh mắt Hương Ngưng nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên vai Tần Triệt của Hàn Phỉ, trong lòng cực kì chấn động, từ trước tới nay chưa từng có ai dám đụng vào thân thể như thế, ngay cả Sa Tuyết đại nhân cũng không dám thử qua! Chuyện này chính là phạm vào tội ác ngập trời! Thân thể của tôn hạ há lại tùy tiện để cho người khác có thể đụng vào?

    Hương Ngưng thậm chí cũng cảm thấy sắp phải chứng kiến một màn máu tanh, nàng ta có chút không đành lòng nhìn Hàn Phỉ, thế nhưng lại phát hiện một màn còn kinh sợ hơn.

    Tôn hạ tựa hồ hơi mỉm cười, ngoan ngoãn thu lại ánh mắt, nói khẽ: "Được."

    Hương Ngưng há hốc mồm, còn tưởng mình cho nghe lầm. Tôn hạ vừa nói cái gì? Được? Tôn hạ lại còn nói được? Không phải là sẽ băm thành tám mảnh sao? Sao lại còn thuận theo? Hơn nữa lại còn cười! Nàng ta chắc chắn vừa thấy tôn hạ cười đi! Thế giới này đảo điên rồi..

    Hai chân Hương Ngưng mềm nhũn, suýt chút nữa lại quỳ xuống.

    Biên Dực liền vội vàng kéo nàng ta lại, 'xì' một tiếng, nói: "Hương Ngưng a Hương Ngưng, năng lực chịu đựng của ngươi cũng thật sự là quá yếu đi! Sao hơi chút là lại tùy tiện quỳ xuống thế hả!"

    Hương Ngưng run rẩy nói: "Ngươi, ngươi.."

    Mãi đến tận lúc này, Hương Ngưng mới trì độn phản ứng lại, nam nhân nàng ta đã từng coi trọng, thì ra là một người phụ nữ, còn là một nữ nhân xấu xí tóc trắng có quan hệ không tầm thường với tôn hạ! Hương Ngưng cảm giác đầu mình sắp dọn nhà rồi, chạy trốn khỏi việc Sa Tuyết đại nhân xử tử, lại chạy ngay vào ma trảo của tôn hạ.

    Hàn Phỉ sờ sờ cái mũ chùm đầu của mình, nhớ ra mình vừa gỡ nó xuống, nên Hương Ngưng mới có biểu tình này.

    Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ có chút hổ thẹn, nói: "Ta cũng không phải là cố ý giấu ngươi."

    Hương Ngưng nói không ra lời.

    Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Thân phận nam tử hành sự thuận tiện hơn, cho nên liền hóa trang như thế, ngươi có thể hiểu cho ta không?"

    Hương Ngưng ngây ngốc, nàng ta cũng không dám nói bản thân mình không hiểu a!

    Vội vàng đáp lại: "Không không không không, là ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đắc tội ngài, còn dây dưa lâu như vậy, ngài đại nhân đại lượng xin hãy bỏ qua cho ta!"

    Hương Ngưng hối hận đến xanh cả ruột, nghĩ đến những hành vi trước đây của mình, quả thực chính là đang tìm đường chết! Hố cha a! Có ngu xuẩn đến đâu cũng nhìn ra được nữ nhân này có quan hệ không tầm thường với tôn hạ!

    Biên Dực đứng bên cạnh, vẫn bừa bãi thưởng thức vẻ mặt của Hương Ngưng, nhìn dáng vẻ đổi tới đổi lui của nàng ta vô cùng thú vị, cười thành tiếng, nói: "Thế nào, ngươi bị hù dọa rồi à? Lại nói, ngươi đến đây, có phải là đã nghĩ kỹ rồi hay không?"

    Hương Ngưng quay đầu nhìn Biên Dực, dần trấn định lại, trong đầu nhớ lại những lời của Sa Tuyết đại nhân, Hương Ngưng cảm giác mình không thể tiếp tục chịu đựng nữa, liền nghiêm túc nói: "Ta nghĩ xong rồi."

    Biên Dực lộ ra nụ cười thâm sâu, trực tiếp đưa tay, dùng tư thế bắt gà trực tiếp túm lấy Hương Ngưng, lôi nàng ta đi, nói: "Đi đi đi, chúng ta lại cẩn thận tâm sự. Đừng quấy rối hai người họ tâm sự."

    Hương Ngưng còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo đi.

    Hàn Phỉ nhìn hai người bọn họ đi xa, có chút không hiểu ra sao, hỏi: "Biên Dực làm sao thế?"

    Tần Triệt cũng nhìn hai người kia, nói: "Không biết nữa. Hắn luôn tùy hứng như thế."

    Hàn Phỉ gật đầu đồng ý, chuyển đề tài, nói: "Tiểu quái vật đâu?"

    Tần Triệt lộ ra nụ cười mìm, nói: "Ở trong cung, ta dẫn nàng đi."

    Dứt lời, Tần Triệt đưa tay ôm lấy Hàn Phỉ còn chưa kịp phản ứng, thoáng dùng lực, liền cùng Hàn Phỉ biến mất tại chỗ.

    Lúc hai người một lần nữa đặt chân trên nền đất, Hàn Phỉ có chút ngạc nhiên, hỏi: "Đây là thuấn di sao?"

    Tần Triệt gật đầu, nói: "Coi như thế đi."

    Tần Triệt đi về phía trước, đẩy cửa phòng ra, thế nhưng bóng người nhỏ bé vốn nên ở bên trong lại biến mất. Tần Triệt nhíu nhíu mày, trước giờ, vào thời điểm này, An Sinh luôn ở đây.

    Hàn Phỉ thấy thế, đi lên phía trước, liếc mắt nhìn, không có một bóng người, hỏi: "Làm sao vậy?"

    Tần Triệt cùng Hàn Phỉ đi tìm xung quanh một lượt, thế nhưng cũng không thấy bóng dáng tiểu quái vật đâu.

    Trong lòng Tần Triệt nặng nề, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm, hắn đã sớm bày xuống rất nhiều kết giới cùng cấm chế ở nơi này, không thể có người dưới tình huống không chút kinh động hắn lại có thể mang con trai của hắn đi được. Mà bây giờ, tìm khắp nơi, cũng không thấy tiểu quái vật.

    Hàn Phỉ cũng dần đọc được suy nghĩ từ trong sắc mặt của Tần Triệt, lạnh cả tim, hỏi: "Tần Triệt, không phải là tiểu quái vật đã biến mất rồi đấy chứ?"

    Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Chờ ta một chút."

    Sau đó, Tần Triệt nỗ lực cảm ứng dấu vết của tiểu quái vật, đây là do hắn dự phòng tình huống bết bát nhất mà chuẩn bị. Tia cảm ứng yếu ớt kia sau khi rẽ vào một hướng đã bị mạnh mẽ cắt đứt.

    Sắc mặt Tần Triệt lập tức chìm xuống.
     
    songreasoekMạnh Thăng thích bài này.
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 920: Sa Tuyết, ngươi nên rời đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, trong rừng hoa đào, Sa Tuyết đầy mặt âm trầm nhìn thằng nhóc rách rưới trong tay, kim quang vừa chợt lóe lên nói cho nàng ta biết, tôn hạ đã phát hiện ra. Thật là đáng chết! Nàng ta vốn không muốn kinh động tôn hạ mà đoạt đứa bé này tới tay, cho nên nàng ta mới thừa dịp tôn hạ không ở đây, len lén lẻn vào, đánh ngất đứa bé này, thế nhưng còn chưa kịp làm gì, đã bị phát hiện!

    Sa Tuyết hối hận không thôi, nhưng lại không có biện pháp nào khác! Nàng ta biết rõ đứa bé này đối với tôn hạ trọng yếu bực nào, cho nên mới không dám manh động, thế nhưng bây giờ nhìn lại, nàng ta đã làm hỏng chuyện rồi!

    Sa Tuyết có chút nóng nảy, nàng ta không trong lúc mấu chốt này lại đối đầu cùng Hàn Linh tôn hạ, nhất là nàng ta còn đang muốn thành hôn cùng tôn hạ nữa! Nghĩ đến đây, Sa Tuyết khẽ cắn răng, ôm tiểu quái vật đang mê man lên, xoay người muốn đem nó quay về, đã nhìn thấy một bóng người lẳng lặng đứng ở sau lưng. Đó là.. Tần Triệt.

    Trong lòng Sa Tuyết có chút hồi hộp, từ lúc nàng ta trở thành Ma Vương tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi tự tận linh hồn, không thể khắc chế.

    Sa Tuyết nỗ lực nở nụ cười nhạt, bình tĩnh nói: "Ngươi, ngươi tới rồi, Hàn Linh."

    Ánh mắt Tần Triệt từ từ chuyển về phía tiểu quái vật trong lòng Sa Tuyết, giờ khắc này, tiểu quái vật đang ngoẹo cổ, rơi vào trạng thái ngủ say. Ánh mắt Tần Triệt càng thêm kinh khủng.

    Sa Tuyết đột nhiên hối hận, tại sao mình lại lựa lúc này mà đem đừa bé này đi? Đã vậy còn bị cha nó bắt được!

    "Ta xin thề ta tuyệt đối không làm gì cả! Ngươi quên là ta đã thề trước ma thần rồi sao! Vì thế ngươi không cần tức giận, ta chỉ là.. muốn cùng đứa nhỏ chơi một chút, cuối cùng nó chơi mệt, hiện tại đã ngủ, ngươi xem, nó không có chuyện gì cả, ta vốn chuẩn bị đưa nó về."

    Lcus Sa Tuyết nói ra những câu này, ngay cả bản thân nàng ta cũng cảm thấy vô cùng sứt sẹo, thế nhưng trong lúc vội vàng, lại không thể nghĩ ra lời giải thích nào tốt hơn, chỉ đành phải nhắm mắt nói bừa.

    Ánh mắt Tần Triệt nhìn chăm chú tiểu quái vật trong tay nàng ra, sau khi xác định khí tức của bé con không có vấn đề gì, mới mở miệng nói: "Ngươi muốn làm gì, Sa Tuyết?"

    Saizeriya không tự nhiên nói: "Ngươi nói đùa, không phải là ta đã nói sao, ta chỉ muốn cùng nó vui đùa một chút mà thôi."

    "Ta muốn nghe nói thật, Sa Tuyết."

    Sa Tuyết dần thu lại vẻ mặt mình, trầm mặc một hồi, nàng ta phun ra một ngụm trọc khí, rốt cục không còn hoảng loạn như trước nữa, nàng ta lắc lắc mái tóc, lộ ra một vệt vũ mị, mỉm cười, nói: "Ta chẳng qua chỉ là muốn biết.. mẫu thân của nó là ai mà thôi."

    Vừa nói xong, từ Tần Triệt phía sau lưng truyền đến một giọng nói lãnh đạm.

    "Ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi."

    Sắc mặt Sa Tuyết cứng ngắc, ngay cả nụ cười quyến rũ điên đảo không ít nam nhân kia cũng dần biến mất. Chỉ thấy, Hàn Phỉ chậm rãi đi ra từ sau tấm lưng dày rộng của Tận Triệt. Một thân áo choàng đen rộng, mũ chùm che kín mặt, chỉ là lần này, giọng nói của Hàn Phỉ không hề thay đổi, hoàn toàn có thể nghe ra đây là một giọng nói của một cô gái. Có thể nghĩ, mức độ khiếp sợ trong lòng Sa Tuyết mạnh mẽ bao nhiêu.

    Suy đoán khủng khiếp nhất lập tức hiện lên trong đầu Sa Tuyết, nàng ta giả vờ trấn định nói: "Ngươi là người phương nào?"

    Thân ảnh Hàn Phỉ lóe lên, nhưng bằng thực lực của Sa Tuyết, nàng ta hoàn toàn thấy được động tác của Hàn Phỉ, nhưng vẫn bị tốc độ của nàng làm cho kinh hãi, trong lòng nảy sinh cảnh giác, đột nhiên chuyển tiểu quái vật sang một bên, nỗ lực tránh khỏi hành động của Hàn Phỉ. Nhưng Sa Tuyết vẫn có chút khinh địch, cũng có lẽ là ở trong Ma Giới nàng ta rất ít gặp được nữ nhân có thực lực ngang ngửa, vì vậy trong lòng nàng ta chỉ thoáng kinh ngạc, cũng không có quá nhiều phòng bị. Lúc Hàn Phỉ ở giữa không trung thay đổi tư thế, nghiêng người sang, đưa tay về phía ngực nàng ta, Sa Tuyết xuất phát từ bản năng của nữ nhân, đột nhiên tránh ra, thế nhưng vừa vặn để lộ sơ hở, chờ nàng ta phản ứng lại, tiểu quái vật trong lòng đã bị đoạt mất.

    Hàn Phỉ ôm lấy tiểu quái vật, sau khi vội vã thăm dò hơi thở của con, trong lòng mới an tâm một chút.

    Bên kia, trong lòng Sa Tuyết tràn đầy chấn động, chỉ giao thủ trong chốc lát, mà nàng ta đã thất thủ, đã bao giờ nàng ta phải chịu khuất nhục như vậy! Lập tức hoàn toàn biến sắc, chuẩn bị dùng ra thực lực chân chính công kích Hàn Phỉ. Thế nhưng chưa chờ Sa Tuyết bày ra tư thế, thân ảnh Tần Triệt đã xuất hiện trước mặt nàng ta, ánh mắt của hắn khiến SaTuyết ngay cả động đậy một chút cũng không dám, cả người băng lãnh.

    Giọng nói của Tần Triệt giống như mang theo cả vụn băng cặn, nói: "Sa Tuyết, ngươi không nên hành động thì hơn."

    Sa Tuyết cắn chặt môi dưới, không biết từ nơi nào dâng lên một luồng kích động, hỏi: "Hàn Linh, nàng ta là ai?"

    Tần Triệt không trả lời.

    Sa Tuyết càng tức giận, nói: "Dựa vào cái gì ta mới chỉ chạm vào con trai ngươi, ngươi liền cho ta xem sắc mặt, không hề có một chút tôn trọng ta! Dù cho ta đã thề trước ma thần ngươi cũng không tin ta! Hiện tại, nữ nhân không hiểu ra sao này, không biết từ từ đâu chạy tới ôm con trai ngươi, ngươi lại không có phản ứng, chỉ nhằm vào ta?"

    Sa Tuyết rốt cuộc bạo phát. Một nữ nhân không kiến thức không hiểu từ đâu chạy đến này, tôn hạ tựa hồ chẳng có bất kỳ phản kháng nào, thậm chí Sa Tuyết còn rõ ràng cảm nhận được, khí tức cuat hai người họ giao dung, điều này đại biểu tôn hạ ở bên cạnh nữ nhân này là hoàn toàn không chống cự, mà nàng ta thì sao, còn chưa tới gần, hắn đã tránh lui. Đáng chết!

    Sa Tuyết phẫn nộ muốn một đáp án.

    Lúc này, Hàn Phỉ xác định tiểu quái vật thật sự chỉ ngủ say mà thôi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Sa Tuyết yêu nhiêu, híp mắt, một tia nguy hiểm chợt lóe lên, nàng chậm rãi phun ra một câu: "Bởi vì, đây là con trai của ta."

    Câu nói này, thành công ngăn chặn Sa Tuyết đang đầy bụng phẫn nộ. Giờ khắc này, Sa Tuyết đã triệt để ngây ngốc.

    "Ngươi, ngươi nói cái gì?" Saizeriya tưởng mình nghe lầm.

    Hàn Phỉ ôm tiểu quái vật đứng lên, 'a' một tiếng, nói: "Đây là con trai ta, ngươi tốt nhất đừng đụng vào."

    Phản ứng đầu tiên của Sa Tuyết chính là nhìn vẻ mặt Tần Triệt, thế nhưng nàng ta lại sợ hãi phát hiện, Tần Triệt không chỉ không có bất kỳ phản bác nào, ngay cả sắc mặt cũng không chút thay đổi, giống như, lời nữ nhân này nói hoàn toàn là sự thật. Nhưng, sao có thể?

    "Không! Không thể nào! Ngươi thế nào lại là.."

    Vẻ mặt xinh đẹp vũ mị của Sa Tuyết trở nên vặn vẹo, không còn đẹp đẽ chút nào, thậm chí còn cực kì xấu xí, giống như lâm vào trạng thái nguyên thủy của ma nhân.

    Tần Triệt thấp giọng nói: "Sa Tuyết, ngươi nên rời đi."

    Sa Tuyết run rẩy, nói: "Hàn Linh, ngươi đuổi ta đi? Lại dám đuổi ta đi?"
     
    songreasoekMạnh Thăng thích bài này.
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 921: Nhìn lầm người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ ôm tiểu quái vật, cũng không nhúng tay, nàng trầm mặc ôm con trai của mình xoay người rời đi, tin rằng Tần Triệt có thể xử lý tốt chuyện này, nàng không cần động thủ.

    Sa Tuyết nhìn bóng lưng Hàn Phỉ ôm con trai chậm rãi rời đi, tấm lưng kia tựa hồ còn mang theo ý vị tiêu sái. Lập tức liền đâm đau mắt Sa Tuyết.

    Nàng ta phẫn nộ nói: "Hàn Linh, ngươi đây là có ý gì?"

    Tần Triệt thu hồi ánh mắt, trong lòng ấm áp, hắn biết rõ, đây là Hàn Phỉ đang dần tin tưởng hắn thêm một lần nữa. Nếu đã như vậy, hắn sao có thể làm nàng thất vọng đây?

    Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Không có gì."

    Sa Tuyết siết chặt nắm đấm, khống chế kích động muốn giết chết nữ nhân kia, hít sâu vào một hơi, nói: "Ta có thể không để ý đến việc ngươi có người khác, chuyện này ở Ma Giới cũng rất bình thường, thế nhưng ta hi vọng ngươi có thể hiểu ngươi đang làm gì."

    Tần Triệt liếc nhìn nàng ta một cái, nói: "Ta không có tam thê tứ thiếp."

    Sắc mặt Sa Tuyết lập tức vui vẻ, nói: "Vậy.."

    Tần Triệt ngắt lời nàng ta: "Vì thế ta sẽ chỉ có mình nàng ấy mà thôi."

    Sa Tuyết lại bị dội thêm một gáo nước lạnh, lạnh đến run cả người.

    "Ngươi đây là có ý gì?"

    "Rời khỏi nơi này đi."

    "Hàn Linh, ngươi biết ngươi đang nói gì không?"

    "Ừm."

    Sa Tuyết đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Tốt nhất là ngươi nên biết điều, đừng tưởng rằng ngươi là tôn hạ thì có thể dẫm đạp tấm chân tâm của ta ở dưới chân, ngươi biết có bao nhiêu kẻ muốn có được ta hay không? Nếu như ngươi không muốn đối địch với hơn một nửa Ma Vương, thì tốt nhất hiện tại ngay lập tức giết chết con tiện nhân kia đi, bằng không ngươi biết ta sẽ làm gì."

    Sa Tuyết đã nói đến mức này, nàng ta cho rằng Tần Triệt sẽ thoái nhượng, dù sao hắn nên lấy đại cục làm trọng, không phải sao? Nhưng, khiến Sa Tuyết thất vọng là, sắc mặt Tần Triệt chưa từng thay đổi mảy may, tựa hồ.. đối với hắn mà nói, lời nói của nàng ta không có chút ý nghĩa.

    Sa Tuyết lập tức khẩn trương, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ mà nâng cao hơn, trở nên nhọn vừa sắc, giống như một mụ đàn bà ngang ngược.

    "Hàn Linh, ta cho ngươi thời gian suy lại những gì mình vừa nói! Chắc ngươi còn chưa rõ, đúng là ngươi rất mạnh, thế nhưng cũng không thể đối phó với việc đông đảo các Ma Vương liên hợp, đừng quên, ngươi muốn trở thành Ma Hoàng! Ngươi là tôn hạ, nếu như ngươi vẫn muốn bảo vệ vị trí của mình, thì tốt nhất đừng chọc giận ta! Ta chỉ cần ngươi thành hôn cùng ta mà thôi, còn người phụ nữ kia, ngươi đại khái có thể nuôi!"

    Sa Tuyết cho rằng mình đã hạ thấp bản thân đến thế, người bình thường chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng đây cũng chỉ là kế hoãn binh của nàng ta mà thôi, một khi Tần Triệt đồng ý thành hôn cùng nàng ta, thì nàng ta nhất định sẽ đem tiện nhân kia ra bầm thây vạn đoạn!

    Thế nhưng, sau khi Sa Tuyết phát tiết xong mới phát hiện, nam nhân trước mặt không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ tới mức gần như không thể cảm nhận được. Một loại cảm giác sởn tóc gáy đột nhiên vọt lên. Sa Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Tần Triệt, trong giây lát này, tâm tình ssooi trào trong đáy mắt đó gần như đã giết nàng ta vô số lần, đen tối đến hắc ám không thấy chút tinh quang. Sa Tuyết vô thức bày ra tư thế phòng thủ, đó là một loại bản năng khi đối mặt với nguy hiểm, đại biểu giờ khắc này nàng ta đang phải chịu sự uy hiếp, sắc mặt nàng ta cũng trở nên cứng ngắc.

    Một lúc lâu sau, Tần Triệt mới thu lại tâm tình, khôi phục vẻ bình thường, giống như trận khí áp cường đại vừa rồi không phải do hắn bộc phát ra.

    Sa Tuyết chậm rãi lùi về sau một bước, đây hoàn toàn là hành vi trong vô thức, hiện tại tôn hạ tựa hồ hoàn toàn khác so với người mà nàng ta từng quen biết.

    "Tôn hạ, chẳng qua chỉ là cách gọi của các ngươi mà thôi." Tần Triệt thong thả nói ra từng chữ.

    Sa Tuyết vốn không phải là một kẻ ngu dốt, trong phút chốc liền hiểu được. Cũng chính vì hiểu, mới càng thêm khó tin, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Linh! Ngươi nghĩ kĩ chưa! Ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa!"

    Sa Tuyết căn bản chưa từ bỏ ý định, cũng hoàn toàn không thể tin Tần Triệt sẽ dám lựa chọn như vậy.

    Tần Triệt xoay người, nói: "Ta cho ngươi ba ngày để rời khỏi nơi này."

    Dứt lời, hắn nhấc chân liền muốn rời đi.

    "Chờ chút!"

    Tần Triệt dừng bước chân.

    Sa Tuyết hít vào một hơi, nói: "Ngươi không muốn làm tôn hạ, phần lớn người của Ma Giới đều muốn ngồi lên vị trí này! Ta hoàn toàn có thể đẩy ra một người khác đảm đương chức vị tôn hạ, ngươi thật sự không hối hận ư?"

    Vào lúc Sa Tuyết không nhìn thấy, Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Tự nhiên. Nếu như có người có thể cướp đi vị trí này thì cứ đến thử xem."

    Sau khi lưu lại một câu ngông cuồng như vậy, bóng dáng Tần Triệt hoàn toàn biến mất.

    Sa Tuyết sững sờ đứng tại chỗ, cảm giác thất lạc tràn ngập ở trong lòng.

    Đầu kia, Biên Dực lôi Hương Ngưng rời đi, rốt cục thu hồi móng vuốt của mình, khoanh tay trước ngực, gật đầu, nói: "Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?"

    Mãi một lúc lâu sau, Hương Ngưng mới phục hồi tinh thần lại: "Hả?"

    Biên Dực nhăn mặt, có chút ghét bỏ dáng vẻ của nàng ta, nói: "Sao ngươi lại nghĩ lâu thế?"

    Hương Ngưng mặt đỏ lên, lại nhịn xuống, nàng ta biết rõ, người khó đối phó hơn cả tôn hạ chính là cái kẻ quen thói tùy tâm sở dục Biên Dực này!

    "Hương Ngưng ngu dốt."

    Nàng ta nhịn!

    Biên Dực tựa hồ rất hài lòng với thái độ thành khẩn nhận sai của nàng ta, nói: "Nói một chút đi, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì."

    Hương Ngưng nhớ đến chính sự, thấp giọng nói: "Sa Tuyết đại nhân sai ta đi rừng rậm Ma Thú."

    Lúc nói xong câu đó, trong giọng nói của Hương Ngưng cũng mang theo một vệt oán độc. Tại sao lại có người có lòng dạ ác độc như thế! Nàng ta tự thấy, bản thân đã tận tâm tận lực hầu hạ Sa Tuyết đại nhân, mỗi một nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn mỹ, nhưng kết quả thì sao!

    Biên Dực cười nhạo một tiếng, nói: "Nếu thật vậy thì đúng là chết không toàn thây."

    Hương Ngưng càng cúi thấp đầu, nói: "Ta muốn sống."

    "Ừm."

    "Ta muốn trở thành Ma Vương."

    Ý cười bên khóe miệng Biên Dực càng sâu, nói: "Rất tốt, Hương Ngưng, ngươi có giác ngộ này là rất tốt."

    "Ta nên làm như thế nào?" Hương Ngưng có chút cấp thiết hỏi.

    "Làm thế nào? Cái này còn phải hỏi sao! Ta mạnh hay là Sa Tuyết mạnh?"

    Hương Ngưng sững sờ một lúc, có chút trù trừ, không biết trả lời thế nào cho phải.

    Biên Dực nhướng cao lông mày, thở phì phì.

    Hương Ngưng lập tức nói: "Ngươi mạnh!"

    "Thật sao? Ngươi có vẻ rất do dự."

    "Không không không, ta có do dự chút nào đâu! Trước đây là ta mắt mù! Cũng nhìn lầm người!"

    "Thật sao?"

    "Phải phải! Là ta không đúng!"

    Hương Ngưng hận không thể nói thành khẩn hơn nữa, hiện tại nàng ta cũng đã dần nắm được bí quyết ứng đối với tên Ma vương Biên Dực Ma Vương này, đó chính là hoàn toàn thuận theo hắn nha! Hắn ta nhìn thì có vẻ tùy tâm sở dục phóng đãng bất kham, kì thực tính cách chẳng khác nào một đứa trẻ con!

    Hương Ngưng an ủi mình, coi như chăm sóc một đứa bé đi! Chỉ là.. nàng ta thật hận không thể bóp chết đứa bé này a!
     
    songreasoekMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười một 2022
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 922: Giết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ kiên trì ngồi ở cạnh giường, chờ tiểu quái vật tỉnh lại. Nàng ngắm bé con đang say ngủ, vẻ mặt đã rút đi bảy tám phần tính trẻ con, càng thêm thành thục, nhưng thành thục như vậy lại khiến Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng đau lòng. Nếu như có thể, nàng vẫn hi vọng tiểu quái vật đừng phải trải qua nhiều chuyện đến thế.

    "Con vẫn ngủ à?" Giọng nói của Tần Triệt vang lên từ phía sau.

    Hắn vừa định tới gần, Hàn Phỉ đã lên tiếng: "Đứng lại."

    Tần Triệt dừng bước, trong ánh mắt tựa hồ có hơi nghi hoặc.

    Hàn Phỉ vừa bình tĩnh đắp chăn cho tiểu quái vật, vừa nhàn nhạt nói: "Xử lý tốt chưa?"

    Tần Triệt thấp giọng nói: "Nàng ta sẽ không ra tay với nàng."

    Hàn Phỉ cười nhạt, nói: "Chàng cho rằng điều ta muốn nghe là cái này sao?"

    Tần Triệt ngẩn ra.

    Hàn Phỉ vẫn không nhìn về phía hắn, chậm rãi nói: "Cô ta tên là Sa Tuyết đúng không? Tần Triệt, ta đã từng nói với chàng, điều ta muốn là sự chung thủy với nhau."

    "Hàn Phỉ, nàng nghe ta nói.."

    "Nàng ta đã được xử lý tốt, nhưng chúng ta, e là còn chưa tốt đâu."

    * * *

    "Vì thế, nàng liền đuổi ngươi ra đây à?" Biên Dực dùng ngữ khí than thở nói ra câu nói này. Suýt chút nữa hắn đã bị một trận uy áp đè cho bẹp đầu.

    "Được rồi được rồi, ta không nói, ta không nói, ngươi đừng có nổi nóng với ta!"

    Biên Dực đầu hàng, quả nhiên không thể trêu chọc một Ma Vương đang bị vợ đối xử lạnh nhạt được, bằng không sẽ khiến Ma Giới hỗn loạn, an toàn bản thân sẽ không thể bảo đảm.

    Biên Dực ho khan hai tiếng, nhưng vẫn không thể kiềm chế mà muốn cười ra tiếng, hắn phải nhẫn nhịn đến nỗi nội tạng cũng đảo lộn hết cả rồi. Biên Dực không ngờ hai người này lại giận dỗi nhau như thế! Cứ ngỡ đôi 'Khổ Mệnh Uyên Ương' này sau khi gặp lại sẽ ngọt ngấy cỡ nào, ân ái ra sao, hoặc là quấn quýt dính chặt không thể rời bỏ, hắn thậm chí còn nghĩ tới việc sẽ phải tìm một nơi nào đó để tránh mặt một thời gian, mắt không thấy tâm không đau, miễn cho khỏi phải đau mắt nhìn bọn họ ân ân ái ái, trong lòng lại khó chịu, ghen ghét. Thế nhưng Biên Dực còn chưa kịp rời đi, đã nhìn thấy Ma Vương đại nhân bị vứt bỏ, giờ khắc này đang tội nghiệp tố khổ với hắn.

    Mà thật đúng là tố khổ! Tối hôm nay hắn vừa mới mở cửa ra, liền đối diện với một khuôn mặt lạnh như hàn băng vạn năm, nếu như không phải liếc mắt liền nhận ra là ai, sợ là hắn đã giơ chân đạp cho kẻ kia một cái, may là chân hắn còn chưa kịp duỗi ra đã phát hiện ra chủ nhân của gương mặt thối kia.

    Cũng chính bởi vì nhận ra là ai, Biên Dực mới không thể nhịn nổi cười. Đường đường là tôn hạ đại nhân của Ma Giới, được khen là hi vọng của Ma Giới a, thế mà bây giờ lại như một tiểu cô nương bị vứt bỏ, đến cửa nhà hắn, tìm kiếm sự an ủi.

    Lòng tự tin của Biên Dực lập tức được thỏa mãn, từ giờ đừng có phát cơm chó cho hắn ăn nha, xem đi xem đi, người có gia thất chính là phiền toái như vậy, còn không bằng một lão nhân độc thân vui vẻ như hắn, rất chi là ung dung, thoải mái nhé! Thế nhưng, những câu nói này Biên Dực biết là không thể nói ra miệng, bằng không hắn nhất định sẽ bị đuổi đánh!

    Vì vậy, hắn tỏ vẻ cực kì đau lòng, còn đưa tay vỗ vỗ vai Tần Triệt, nói: "Ngươi trước tiên đừng có gấp gáp, bình tĩnh đi, bây giờ vợ ngươi đang ở Ma Giới, chẳng phải là rất dễ giải quyết à!"

    Tần Triệt ngẩng đầu lên, cũng cực kì nghiêm túc hỏi: "Làm thế nào?"

    Biên Dực lập tức câm nín, ấp úng không thốt được nên lời. Dù sao.. Biên Dực cũng là một lão nam nhân ế lâu năm.

    Tần Triệt liếc hắn một cái, cũng biết tên này chính là một kẻ chỉ giỏi nói miệng, vì thế hắn quyết định giữ yên lặng, tự mình suy nghĩ cho rồi. Nói thật, Tần Triệt cũng không hiểu tại sao, mình đột nhiên lại bị đày vào lãnh cung như thế. Hắn cho rằng Hàn Phỉ thật vất vả mới đến được Ma Giới, hai người họ cũng trải qua nhiều khó khăn hiểm trở, bao gồm cả sự đối lập chủng tộc, mà vẫn có thể kiên trì đến bên nhau, theo lý thuyết thì cảm tình của họ đã phải thêm kiên định mới đúng. Thế mà chỉ vì chuyện nhỏ kia, Hàn Phỉ lại sạch sẽ gọn gàng quay lưng đóng cửa, cũng không thèm liếc hắn lấy một cái. Tần Triệt xin thề, hắn thật sự không hề có bất kì suy nghĩ thay lòng đổi dạ nào cả! Nghĩ cũng không dám nghĩ cơ! Hắn biết rõ tầm quan trọng của Hàn Phỉ đối với hắn, đó là tuyệt đối không thể thiếu, vì vậy cho tới nay, hắn cũng chưa từng làm gì có lỗi với nàng, mà sao lần này lại đột nhiên như thế chứ? Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

    Tần Triệt đang rất nghiêm túc tự hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền nghĩ lại xem trước khi Hàn Phỉ đuổi hắn ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, bọn họ nhìn thấy Sa Tuyết. Đúng rồi, Sa Tuyết. Trong lúc rối tinh rối mù, Tần Triệt vậy mà đã tìm ra được một chút manh mối, trong nháy mắt hắn đã trở nên tỉnh táo, lập tức đứng lên, dáng người thẳng tắp, dọa cho Biên Dực đang vò đầu bứt tóc bên cạnh phải nhảy dựng lên.

    "Sao đột nhiên ngươi lại đứng lên thế hả?"

    "Ta nghĩ ra rồi."

    "Nghĩ ra cái gì?"

    "Một vấn đề quan trọng."

    "Tỷ như?" Biên Dực cẩn thận từng li từng tí hỏi, hắn luôn cảm thấy Tần Triệt sẽ không thể nghĩ ra chuyện quan trọng nhanh như thế, chắc chắn là sắp có chuyện rồi.

    "Sa Tuyết." Tần Triệt cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phun ra cái tên này.

    Trái tim của Biên Dực đập dồn dập lên, quả nhiên, kẻ này đã tìm lộn lý do!

    "Cái đó, ngươi trước tiên trấn định lại đã, chuyện này liên quan gì đến Sa Tuyết? Ngươi đừng kích động!"

    Tần Triệt trực tiếp nói: "Hàn Phỉ không thích nàng ta."

    Gân trên trán Biên Dực giật đùng đùng, hắn cưỡng chế trấn định, tự nói với mình đừng có tức giận, nói: "Phí lời, ta cũng không thích người phụ nữ kia, chẳng lẽ ngươi thích?"

    Tần Triệt lắc đầu.

    "Vậy thì đúng rồi, ngươi không thích, Hàn Phỉ cũng không thích, mọi người chúng ta đều không thích, ngươi còn đi tìm nàng ta làm cái gì?"

    Ánh mắt Tần Triệt lạnh lẽo, nói: "Giết."

    Nếu đã chán ghét, liền giết. Vậy thì tất cả vấn đề đều sẽ biến mất. Đúng vậy, Tần Triệt chính là đang có suy nghĩ này, kẻ nào dẫn lên cãi vã, liền để kẻ đó biến mất khỏi thế gian là tốt rồi. Tỷ như, Sa Tuyết.

    Biên Dực có chút kinh sợ nhìn Tần Triệt, nói: "Ngươi đang nói đùa sao?"

    Tần Triệt lẳng lặng liếc hắn một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, nhìn ta giống như đang đùa lắm à?

    Biên Dực nuốt nước miếng, đè cánh tay Tần Triệt lại, nói: "Ngươi chớ làm loạn, ta biết nữ nhân Sa Tuyết này rất đáng ghét, tin tưởng ta, ta cũng rất muốn nàng ta biến mất khỏi Ma giới, nhưng không thể làm như thế, tình nhân cũ của nữ nhân này nhiều lắm đấy, hơn nữa đều là những kẻ có thực lực, nếu ngươi vô duyên vô cớ giết nàng ta, những Ma Vương này cũng không sẽ ngồi yên đâu!"

    "Cho nên?"

    Đầu Biên Dực phình to hơn, đánh tiếp tục khuyên can: "Vì thế ngươi sẽ rất phiền phức!"

    Một tia sáng chợt lóe lên trong đáy mắt Tần Triệt: "Vậy liền chiến."

    Uy áp mạnh mẽ lập tức bạo phát. Biên Dực sâu sắc cảm nhận được hắn không phải đang đùa giỡn, hắn thật sự có suy nghĩ sẽ đối nghịch cùng tất cả các Ma Vương khác. Đây là loại suy nghĩ điên cuồng gì vậy!

    Biên Dực hít sâu vào một hơi, nói: "Tin tưởng ta, còn có cách tốt hơn, ngươi không cần tự mình động thủ, tới, trước tiên ngồi xuống đã, từ từ rồi nói, nhé!"

    Nào biết, Tần Triệt chỉ khinh thường liếc xéo Biên Dực một cái, nhếch miệng, nói: "Ngươi còn quá non."
     
    songreasoek, Mèo A Mao Huỳnh MaiAlissa thích bài này.
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 923: Tư vấn tình cảm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biên Dực nghe xong liền há hốc mồm. Còn có một loại cảm giác phẫn nộ cùng xấu hổ xông tới, đáng hận là hắn lại không thể phản bác, trong lòng phải nín một hơi đến là khổ.

    Biên Dực cắn răng, nói: "Được! Lão Tử chưa từng thưởng thức qua cái gọi là yêu hận tình thù này, nói chuyện thật sự là không đáng tin, vậy ta liền tìm cho ngươi tìm một cao thủ tình trường, chỉ điểm một hai cho ngươi!"

    Tần Triệt kinh ngạc cho Biên Dực một ánh mắt.

    Biên Dực vung tay lên, hào sảng nói: "Hương Ngưng! Đến lúc ngươi lên sân khấu rồi!"

    Lúc này, cửa bị đẩy một cái, bóng dáng Hương Ngưng đứng ở cửa, vào thời khắc này lại có vẻ cao sang, quyền quý, thế nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện khóe miệng Hương Ngưng đang giật giật liên hồi, giống như đang phải nhẫn nhịn điều gì đó vậy.

    Biên Dực nhìn thấy Hương Ngưng lập tức vô cùng vui vẻ, nói: "Tới tới, vừa vặn tư vấn tình cảm cho tôn hạ một chút!"

    Hương Ngưng nhịn xuống, chậm rãi đi tới, chỉ là lúc đối diện với ánh mắt Tần Triệt, nàng ta lại vô thức muốn tránh đi, muốn quỳ xuống. Ô ô ô.. Tôn hạ thật là đáng sợ.

    Biên Dực vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, nói: "Tới tới tới, ngồi ở đây."

    Lúc Hương Ngưng ngồi xuống, da đầu cũng tê dại, nhưng vẫn giả vờ trấn định nói: "Tôn hạ, làm phiền ngài."

    Biên Dực bĩu môi, nói: "Hiện tại không cần tính toán những lễ nghi này, đúng rồi, A Linh, Hương Ngưng hiện tại cũng không phải là người của Sa Tuyết nữa, ngươi không cần nhìn chằm chằm người ta như thế, chớ hù dọa người ta!"

    Tần Triệt nhàn nhạt hỏi: "Vậy nàng ta là người của ai?"

    Biên Dực cực kì trôi chảy nói: "Của chúng ta a!"

    Hương Ngưng không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng lại biết rõ câu nói này của Biên Dực không hề có suy nghĩ khác, chỉ đơn thuần muốn biểu đạt rằng nàng đã quy thuận hắn mà thôi. Đúng vậy, Hương Ngưng đã phản bội Sa Tuyết, nương nhờ vào danh nghĩa Biên Dực, đây là kết quả sau khi nàng ta đắn đo suy nghĩ, từ khi lựa chọn Biên Dực, nàng ta vẫn lo lắng đề phòng, muốn nhìn xem Biên Dực sẽ sai khiến nàng ta làm nhiệm vụ gì đầu tiên, thế nhưng.. Mặc cho Hương Ngưng nghĩ thế nào cũng không ngờ, nhiệm vụ đầu tiên nàng ta phải nhận, lại chính là.. giữ chức cố vấn tình cảm cho Ma Vương, không, là cố vấn tình cảm cho tôn hạ. Nếu nói ra ngoài, sẽ không có một người nào trong Ma Giới tin mất! Mẹ nó!

    Hương Ngưng điều chỉnh lại tâm tình, hít sâu vào một hơi, gắng giữ tỉnh táo, nói: "Tôn hạ muốn biết điều gì sao?"

    Tần Triệt trầm mặc rất lâu, liền nhìn Hương Ngưng không nói lời nào, Hương Ngưng bị nhìn chằm chằm như vậy, tâm tình trấn định thật vất vả mới có thể bảo trì lại hỗn loạn.

    Ngay lúc Hương Ngưng sắp tan vỡ, Tần Triệt mở miệng, nói: "Nàng ấy nghĩ thế nào?"

    Hương Ngưng: "Hở?"

    Tần Triệt bắt đầu nghiêm túc hỏi: "Nàng ấy, là muốn làm sao?"

    Hương Ngưng nghi hoặc một hồi, nói: "Nàng ấy?"

    Biên Dực liếc Hương Ngưng một cái, nói: "Còn có thể là nàng nào? Chính là người mà lúc mắt ngươi bị thong manh, nhận lầm người, còn dây dưa không rõ đấy!"

    Gần như lúc Biên Dực mới vừa nói xong câu đó, Hương Ngưng liền cảm nhận được một luồng ánh mắt sắc bén như đao lia lên người mình, thời khắc này, Hương Ngưng khóc không ra nước mắt, nếu nàng ta chết, vậy nhất định là do tên khốn nạn Biên Dực này hại chết!

    Tần Triệt có chút nguy hiểm hỏi: "Cái gì mà nhận lầm người? Còn dây dưa không rõ?"

    Hương Ngưng xoạt một tiếng đứng lên, lớn tiếng nói: "Đây là hiểu nhầm! Hiểu nhầm mà thôi!"

    Biên Dực híp mắt cười, nhìn dáng vẻ sốt sắng của Hương Ngưng, cảm thấy vô cùng thú vị.

    Bên kia, ánh mắt Tần Triệt vẫn nhìn chằm chằm Hương Ngưng, nhìn đến nỗi toàn thân nàng ta phải đổ mồ hôi lạnh, chỉ đành tiếp tục lúng túng giải thích: "Thật sự là hiểu nhầm, ta xin thề ta chưa hề làm gì! Ta, ta cũng không biết mọi chuyện như vậy, thật sự là hiểu nhầm a.."

    Biên Dực rốt cục không nhịn nổi bật cười ra tiếng, nói: "Ai ai ai, A Linh, được rồi, ta đảm bảo với ngươi, nàng thật còn chưa làm gì, thực lực của Hàn Phỉ ngươi cũng biết rồi đấy, nếu thật sự muốn trốn thì đừng hòng bắt được nàng."

    Tần Triệt nghĩ một hồi, chấp nhận lời giải thích này, thu tầm mắt lại.

    Lúc này Hương Ngưng mới có cảm giác sống lại.

    "Tôn thượng đã làm chuyện gì mới dẫn đến tình huống như vậy?"

    Tần Triệt không muốn nói chuyện.

    Biên Dực hết sức tốt bụng kể tóm tắt lại mọi chuyện một lượt.

    Hương Ngưng nghĩ một hồi, cực kì cẩn thận nói: "Có phải là tôn hạ không xin lỗi? A, nói đúng hơn là áy náy ấy?"

    Tần Triệt khó hiểu: "Vì sao?"

    Hắn không làm gì sai, cũng không dây dưa gì với Sa Tuyết, hắn tự nhận mình hoàn toàn chung thủy với Hàn Phỉ.

    Hương Ngưng nhìn phản ứng của hắn cũng đoán được tám chín phần, có điều ngẫm lại cũng phải, thân phận tôn hạ cao quý như vậy, làm sao có thể nghĩ tới chỗ này? Hương Ngưng nhất thời cảm thấy tôn hạ vốn cao cao tại thượng cũng lập tức trở nên thân thiết hơn một chút, còn là một nam nhân khốn khổ vì tình a!

    Nhưng càng nghĩ như vậy, nàng ta lại càng khâm phục người phụ nữ kia, có thể thuần phục tôn hạ trở nên ngoan ngoãn đến bậc này!

    "Có lúc, lời xin lỗi nói ra mà không cần lý do gì, bởi vì nữ nhân nắm giữ đặc quyền này, nói như thế, tôn hạ người thử tưởng tượng một chút, nếu như bên người nàng ấy có rất nhiều nam nhân nhìn ngó, mỗi một kẻ đều muốn có được nàng, mà nàng trùng hợp lại ngây ngốc cùng một nam nhân nào đó cực kỳ lâu.."

    Hương Ngưng còn chưa nói hết, liền cảm nhận được một trận ý lạnh xông vào mũi, nàng ta lập tức nói: "Đây chỉ là giả định! Chỉ là suy nghĩ một chút! Đừng coi là thật!"

    Hương Ngưng cảm thấy cùng tôn hạ tán gẫu thật sự là quá nguy hiểm, quả thực chính là dùng tính mạng để nói chuyện!

    "Ngài xem, ngài chỉ mới nghĩ một chút thôi cũng đã rất tức giận! Đổi vị trí khác để nghĩ, hiện tại bên người tôn hạ có Sa Tuyết xinh đẹp.. Vì vậy, không trách nàng sẽ tức giận."

    Tần Triệt thực sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi.

    Hắn nghĩ đến khi đó, lúc nàng là thần nữ, Vân Hỏa liền thường xuyên làm bạn bên người nàng, trong lòng hắn vì thế mà thường xuyên không thoải mái, như vậy.. hiện tại, Hàn Phỉ tức giận hắn cũng bởi như thế sao?

    "Tôn hạ ngài không cần phải cố ý đi xin lỗi, thế nhưng nhất định phải có ý thức này! Sau này nói nhiều hơn mấy lời dễ nghe, nữ nhân đều phải dỗ dành, nịnh nọt mới tốt, hơn nữa tuyệt đối không được đi tìm nàng giảng đạo lý, cái gì cũng thuận theo là tốt rồi, bất luận nàng nói cái gì, đều phải coi là chân lý!"

    Biên Dực nghe nghe, liền cảm thấy không đúng, chen miệng nói: "Này này, Hương Ngưng, cái này không đúng đâu nhé, sao nghe vào, cảm giác dường như nữ nhân làm cái gì cũng có thể, còn nam nhân lại không thể phạm một chút sai lầm nào thế hả?"

    Hương Ngưng nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, lúc ngươi yêu vào, thì đừng dùng lí lẽ để giải thích."

    Biên Dực khó chịu, nói: "Thật là phi lí! Cứ như ta một thân một mình vẫn là thoải mái nhất!"

    Hương Ngưng gật đầu nói: "Đúng rồi, vì thế đến tận bây giờ ngươi vẫn ế đấy."

    Biên Dực: "..."

    Biên Dực híp híp mắt, nói: "Hương Ngưng, sao ta lại cảm thấy câu nói này có chỗ nào không đúng nhỉ, ngươi đang trào phúng ta đấy à?"

    Hương Ngưng lập tức cúi đầu nói: "Không dám, không dám."

    Tần Triệt đẩy tên Biên Dực đang quấy nhiễu ra, tiếp tục nói với Hương Ngưng: "Ngươi nói rất tốt, nói tiếp."

    Hương Ngưng an lòng, giống như được xá miễn.
     
    songreasoekMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2022
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 924: Âm thầm bầu bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu như đã vậy, thì lấy đây là châm ngôn, tuyệt đối đừng cho là nàng đuổi ngài đi, thì ngài liền biến mất không còn tăm hơi, lúc này, chuyện cần làm nhất là phải xuất hiện bên người nàng ấy, bồi nàng dù cho phải đối mặt với lời lẽ vô tình, phải biết, nữ nhân là động vật cảm tính, có lúc sẽ nói năng chua ngoa nhưng thật sự lại rất mềm yếu, chỉ cần ân cần ngọt ngào là tốt rồi."

    Tần Triệt nghe cực kì chăm chú, thỉnh thoảng còn lâm vào trầm tư. Biên Dực đã không nên lời, triệt để cảm thấy Tần Triệt không thể cứu được nữa, càng ngày càng cảm thấy mình không có nữ nhân thật là tốt, muốn hắn làm đến nước này ấy hả? Hoàn toàn không thể!

    Đương nhiên, rất lâu sau đó, Biên Dực đã tự vỗ mặt mình, còn cực kì cam tâm tình nguyện nữa cơ.

    "Tôn hạ, ngài phải nhớ kỹ một điểm, nữ nhân rất dễ dụ, thế nhưng nhất định phải thật lòng, nếu không thật tâm thì liếc mắt liền nhận ra được, những thứ xã giao vui vẻ kia có cái nào là chân tâm thực ý, cũng không thể lừa gạt được, hơn nữa, có lúc không cần nói nhiều, chỉ cần âm thầm bầu bạn là tốt rồi."

    Hương Ngưng vừa nói, vừa lộ ra một nụ cười chìm đắm, trên thực tế, hiện tại mỗi câu nàng ta nói cùng tôn hạ, đều là những điều nàng ta từng ảo tưởng, phải biết, ở Ma Giới, thật sự làm được như nàng ta nói trên căn bản là không thể! Ma Tộc tôn trọng giải phóng thiên tính, vì vậy sai là sai, đúng là đúng, không có những cái lắt léo này, cũng không có người biết nịnh nọt nữ nhân, chuyện nam nữ đều là tùy tính mà đến, cũng đừng hi vọng lâu dài.

    Bề ngoài Hương Ngưng có vẻ phóng đãng bất kham, nhưng kì thực so với những ma nữ khác, nàng ta còn chung tình hơn rất nhiều, chỉ là không tìm được một người đáng giá để nàng ta chung tình mà thôi, vì thế liền tùy hứng, bây giờ nhìn thấy tôn hạ 'Đơn thuần' như vậy, nàng ta không chỉ cảm thấy kinh ngạc, mà còn thầm thề phải cố gắng bảo hộ một mối tình ngây thơ này!

    Nhưng hiện tại Hương Ngưng hoàn toàn không ngờ, kẻ ngây thơ nhất phải là tên Biên Dực đang lơ ngơ ngồi bên cạnh kìa, hắn ngây thơ đến nỗi cảm thấy nữ nhân chính là một sinh vật vô lí nhất. Chỉ đáng tiếc.. lúc này, Hương Ngưng lại đang chuyên tâm nói chuyện với Tần Triệt, mà không ngoại lệ, cũng được Tần Triệt chăm chú lắng nghe.

    Nói xong lời cuối cùng, Hương Ngưng cũng không thể kiềm chế, thốt ra những lời từ đáy lòng.

    "Thật tốt.. nữ nhân có thể có được sự tán đồng cùng tâm ý của tôn hạ thật là may mắn."

    Lúc Hương Ngưng nói xong câu này, liền nhận lại ánh mắt cực kì không đồng ý của Tần Triệt, nàng ta lập tức không dám nói thêm gì nữa.

    "Tôn hạ, chẳng qua là danh xưng các ngươi tự phong mà thôi."

    Nói xong câu đó, Tần Triệt không tiếp tục mở miệng nữa, đầu óc Hương Ngưng liền lập tức mơ hồ. Không có ai biết, cũng không có ai tin rằng, trước đây, hắn chẳng qua chỉ là một Vương gia tàn phế mà thôi, cũng là một người bị thế nhân cười nhạo, thậm chí còn trải qua những chuyện bị thảm tới nỗi không thể tưởng tượng. Nhưng, dù đã mất đi ký ức, người tự nguyện tới gần hắn, chỉ có Hàn Phỉ.

    Trong mắt tất cả mọi người, nữ nhân được Tần Triệt yêu thương nhất định là cực kì may mắn. Nhưng chỉ có một mình Tần Triệt biết, người may mắn chính là hắn, là hắn may mắn mới có thể một lần lại một lần gặp gỡ Hàn Phỉ, một lần lại một lần làm bạn với nàng.

    Hàn Phỉ rất phiền não. Nàng nói mấy lời kia với Tần Triệt, dù biết là lời vô ích, nhưng nàng cũng là một người bình thường, cũng có ghen ghét, dù trong lòng biết rõ Tần Triệt không có bất kỳ suy nghĩ phản bội nào, nhưng nữ nhân mà, làm sao có thể hoàn toàn không để ý. Nhất là khi nhìn thấy Tần Triệt đầy mặt thản nhiên, ung dung trở về, lại càng thêm tức giận, vì thế khi đó mới trực tiếp tống cổ hắn ra ngoài.

    Hàn Phỉ cần chút thời gian để tỉnh táo lại, còn nữa, bản thân nàng cũng có chút hỗn loạn, mà vết sẹo trên mặt, cũng cần một quãng thời gian để khôi phục, nàng cũng muốn yên ổn ở bên cạnh An Sinh. Thế nhưng.. Tần Triệt lại không yên ổn chút nào. Hàn Phỉ đã rất nhiều lần nhìn thấy hắn đứng lẳng lặng ở một góc nào đó. Hoặc ở chỗ ngoặt, hoặc dưới tàng cây, hoặc ở một chỗ không đáng chú ý, nói chung, nơi nào cũng có dấu vết của hắn. Đã thế hắn còn không hề tiến đến nói chuyện! Chỉ là cứ đứng như vậy!

    Hàn Phỉ cũng ảo não, thà hắn cứ thẳng thắn tiến lên nói một câu, nàng cũng sẽ nương theo đó mà bỏ qua, thế nhưng Tần Triệt lại cứ một mực không một tiếng động xuất hiện! Nàng cũng không thể tự mình đi hỏi hắn tại sao không nói lời nào chứ? Vì vậy Hàn Phỉ đành cứ thế kìm nén, mặc cho Tần Triệt 'Âm hồn bất tán' bám theo sau lưng.

    Thành thật mà nói, hành động hiện tại của Tần Triệt hiện xác thực rất giống âm hồn bất tán, dù cho Hàn Phỉ không hề muốn dùng từ này để hình dung. Mà Tần Triệt thì sao? Hắn cảm thấy Hương Ngưng nói không sai, âm thầm bồi bên cạnh nàng, có lúc còn hữu dụng hơn so với việc nói nhiều, hơn nữa, khi hắn lắng xuống ngắm nhìn nàng, lại phát hiện ra rất nhiều chuyện. Tỷ như, Tần Triệt chưa bao giờ nghĩ tới, lúc nhìn hai mẹ con Hàn Phỉ cùng An Sinh thân mật chơi đùa, trái tim của hắn sẽ giống như bây giờ, mềm mại đến hồ đồ.

    Đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy Hàn Phỉ cười tươi như thế, nhất là khi nàng nói chuyện với hắn, rằng Tiếu Tiếu đã chết. Tần Triệt sao có thể không đau lòng, thế nhưng hắn lại càng đau lòng vì đã để Hàn Phỉ một mình chịu đựng chuyện này lâu như vậy, hắn dùng rất nhiều cách cũng không thể nào khiến Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười thật tâm, thế nhưng hiện tại tiểu quái vật lại có thể.

    Tần Triệt cũng đã lâu chưa nhìn thấy tiểu quái vật vui sướng như vậy, rất lâu trước kia, đứa bé này bị hắn coi như vật hy sinh, phong ấn trong quan tài, cũng chưa từng căm hận hắn, hắn nợ đứa bé này quá nhiều, bây giờ có thể nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của tiểu quái vật như vậy, tựa hồ hết thảy đều có thể bắt đầu lại. Chỉ là.. còn thiếu Tiếu Tiếu.

    Trong lòng Tần Triệt đau xót, nghĩ đến trận Ma Vương tranh bá sắp cử hành, trong lòng hắn lại càng trở nên kiên định, Thánh Bôi kia, hắn nhất định phải đoạt được, dù có phải trả bất cứ giá nào!

    Rốt cục, sau khi Hàn Phỉ dỗ tiểu quái vật ngủ, liền đứng lên, đi ra ngoài cửa.

    Nàng hướng về phía một thân cây, hô lên: "Chàng còn muốn trốn đến lúc nào?"

    Cành cây run run một hồi, sau một khắc, bóng dáng Tần Triệt nhẹ nhàng buông xuống.

    Hàn Phỉ liếc hắn một cái, nói: "Ta mà không lên tiếng thì chàng còn định trốn tránh đến chừng nào đây?"

    Tần Triệt trù trừ một hồi, nghĩ đến những lời Hương Ngưng nói, há há miệng, lại có chút xấu hổ im lặng.

    Hàn Phỉ ngược lại là hơi kinh ngạc, bởi vì nàng rất ít khi nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi này của Tần Triệt, trong lòng luôn cảm thấy có chút dự cảm không tốt.

    "Chàng muốn nói gì thì nói đi." Hàn Phỉ thúc giục.

    Tần Triệt lại há miệng, rồi lại ngậm lại. Cảm thấy âm thầm làm bạn bên cạnh nàng mới là thích hợp nhất!

    Hàn Phỉ có chút gấp gáp, nhíu nhíu mày, nói: "Bây giờ chàng không muốn nói chuyện với ta?"

    Tần Triệt lập tức phủ nhận: "Không phải!"

    "Thế thì làm sao?"

    Tần Triệt lại do dự.

    Hàn Phỉ tức giận: "Nếu chàng không nói, thì đừng bao giờ nói nữa!"

    Dứt lời, Hàn Phỉ trực tiếp quay đầu, muốn trở về phòng, thế nhưng sau một khắc, nàng nghe thấy Tần Triệt có chút nóng nảy nói.

    "Hàn Phỉ, ta thích nàng!"
     
    songreasoekMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...