Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 310: Tiến nhập Vân Nến quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Bách Lý Mân Tu rất nhanh lại rút về tay.

    Hàn Phỉ bị xoa đầu có chút chưa hoàn hồn lại, tóc cũng rối loạn, biểu hiện có chút dại ra.

    Bách Lý Mân Tu câu lên khóe môi, nói: "Ngươi nói rất đúng, đây mới chính là Hàn Phỉ mà ta biết."

    Hàn Phỉ đột nhiên phì cười ra tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng nàng nằm lăn trên mặt đất, làm cho Bách Lý Mân Tu bên cạnh đầu óc có chút mơ hồ. Hàn Phỉ thật vất vả mới ngưng được cười, phối hợp với nước mắt còn lưu lại trên mặt, thật sự khiến người ta đoán không ra tâm trạng nàng.

    Nhưng tâm tình Hàn Phỉ đúng là tốt hơn rất nhiều, không hiểu ra sao đã được mấy câu nói của Tiểu Bạch chữa trị.

    Nàng chân thành nhìn hắn, trong mắt lóe tinh quang, nói: "Ngươi, Tiểu Bạch."

    Bách Lý Mân Tu đón đến, trong lòng có chút không muốn tiếp thu tiếng gọi này, dường như, trước đây rất lâu, hắn đã từng nghe quá lời nói như thế.

    Hàn Phỉ đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, nói: "Tiểu Bạch, mục đích của ngươi là gì?"

    Lời nói thình lình của Hàn Phỉ khiến Bách Lý Mân Tu nhíu nhíu mày. Vẻ mặt Hàn Phỉ vô cùng chăm chú. Khi tâm tình nàng được khôi phục, thì IQ của nàng cũng trở về. Hàn Phỉ tất nhiên sẽ không coi Bách Lý Mân Tu là nam nhân ôn nhu như nước trong tiểu thuyết ngôn tình, luôn xuất hiện trong những lúc nữ chính cần, còn sẽ việc nghĩa chẳng từ nan dâng lên tất cả.

    Đây không phải tiểu thuyết, mà nàng cũng không phải là nữ chính đẹp đẽ mỹ lệ làm rung động lòng người. Nàng là Hàn Phỉ, còn là một nữ nhân có vóc người mập mạp, vừa bị nam thần vứt bỏ, là tội phạm bị đế quốc truy nã. Nàng không chịu được sự ôn nhu của Thái tử điện hạ Vân Hỏa quốc đâu.

    Bách Lý Mân Tu giống như phát giác ra giờ phút này Hàn Phỉ tựa hồ đã quay lại là nữ nhân thông tu trong kí ức của hắn, dường như vừa rồi dáng vẻ yếu đuối của nàng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, nhanh đến mức chẳng khác nào ảo giác.

    Bách Lý Mân Tu không giải thích, chỉ theo lời của Hàn Phỉ nói: "Các tiểu quốc liên hợp, thành lập liên minh, bốn nước lớn chính là đối tượng đứng mũi chịu sào nhận công kích, mà khu vực biên cảnh Vân Hỏa quốc không thể tránh khỏi bị thế lực đối địch thâm nhập, ta cũng cần đến đây điều tra một phen."

    Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Ngươi nhất định nắm rõ tình hình của ta."

    Bách Lý Mân Tu không có phủ nhận.

    Hàn Phỉ nói tiếp: "Bên cạnh ta theo rất nhiều người, điểm này nhất định rất khó tránh khỏi tai mắt của người khác, dù cho ta tận lực giảm bớt hành tẩu trước mắt mọi người, nhưng chỉ cần là kẻ có tâm là có thể điều tra ra được, vùng này đã tới gần biên cảnh.."

    Giọng nói của Hàn Phỉ chậm rãi chìm xuống, đột nhiên lạnh lùng nói: "Tiểu Bạch, ngươi đang hoài nghi ta liên hợp với các tiểu quốc mưu đồ phản nghịch sao?"

    Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi nghĩ ta là người như vậy sao?"

    Hàn Phỉ híp mắt, thay đổi vẻ mềm yếu vừa nãy, nói: "Tiểu Bạch, ngươi hãy nói cho ta biết, phải hay không phải."

    Bách Lý Mân Tu kiên định lắc đầu: "Không phải."

    Hàn Phỉ từng bước áp sát, nói: "Vì sao lại không phải? Bây giờ thiên hạ đại loạn, ta bị ép trở thành tội phạm truy nã của Hàn Linh, toàn quốc trên dưới chờ bắt ta để thu được tiền thưởng, quốc gia như vậy, ta phản nghịch cũng không có gì kỳ quái, không phải sao?"

    Bách Lý Mân Tu vẫn cứ lắc đầu: "Ngươi không phải."

    Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Tiểu Bạch, ngươi quá mức nhân từ."

    Đột nhiên, Hàn Phỉ búng tay một cái, mấy nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, cấp tốc bao vây Bách Lý Mân Tu ở giữa. Mà mấy người kia, chính là chính là mấy người Tề Ngộ Không. Bách Lý Mân Tu nhìn quét một vòng, sắc mặt cũng không chút thay đổi, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hàn Phỉ, nói: "Hàn Phỉ, ngươi muốn làm gì?"

    Hàn Phỉ quyết tâm, nói: "Hàn Linh không có nơi nào muốn dung nạp ta, ta muốn rời khỏi nơi này, nói vậy Bách Lý điện hạ sẽ hết sức vui vẻ giúp ta việc này."

    Từ lúc Bách Lý Mân Tu xuất hiện, Hàn Phỉ liền sản sinh suy nghĩ như vậy. Nơi này đã tới gần biên giới, biên cảnh hai nước có một đoạn phòng thủ vô cùng sâm nghiêm, binh lính hai nước đều sẽ đóng ở nơi đó, mà nhóm người bọn họ, nhất định phải xuyên qua tuyến phòng thủ này. Hàn Linh, đã không có chỗ cho bọn họ dung nạp. Hàn Phỉ có thể không để ý sinh tử của bản thân, nhưng hiện tại, có rất nhiều người lựa chọn đứng sau lưng nàng, Hàn Phỉ biết rõ, trên người nàng đã gánh vác quá nhiều kỳ vọng, nàng nhất định phải vì người giành lợi ích.

    Nàng rất cảm kích Tiểu Bạch vừa rồi lúc nàng khó chịu đã xuất hiện, thậm chí là an ủi nàng. Nhưng.. thật xin lỗi. Nàng chỉ có thể làm như vậy. Vì thế vừa rồi nàng đã ra lệnh cho năm người Tiểu Ngộ Không.

    Bách Lý Mân Tu thoáng suy tư liền hiểu rõ ý tứ của Hàn Phỉ.

    Hắn thở dài một hơi, nói: "Ngươi muốn tiến vào Vân Hỏa quốc?"

    Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không, ta muốn đi Thanh Nguyên quốc."

    "Vì sao?"

    "Thái tử điện hạ sợ là sẽ nhớ hành động của Hàn Phỉ ngày hôm nay, Hàn Phỉ đắc tội, nhưng mong rằng điện hạ đừng tính toán, chúng ta chỉ cần.. an toàn không lo xuyên qua Vân Hỏa quốc."

    Đúng vậy, từ lúc vừa bắt đầu, ánh mắt Hàn Phỉ đã khóa chặt vào đế quốc xa xôi nhất, Thanh Nguyên, đó là lựa chọn tốt nhất hiện tại của nàng. Vô luận là Hàn Linh, hay là Vân Hỏa, cũng quá mức rung chuyển, không thích hợp ở lâu.

    Bách Lý Mân Tu trầm giọng nói: "Vân Hỏa có thể dung nạp ngươi."

    Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Bách Lý điện hạ nói giỡn, ngươi có thể xuất hiện ở đây, cũng có nghĩa là hoàng thất Vân Hỏa quốc đã có cử động, các ngươi dứt khoát sẽ không ngồi chờ chết, tất nhiên sẽ chủ động tấn công, vậy thì khu vực thành trấn gần biên giới sẽ là nơi đầu tiên chịu khổ, sợ là chúng ta còn chưa kịp cắm rễ, đã bị biến thành pháo hôi."

    Sắc mặt Bách Lý Mân Tu nặng nề, nhưng cùng lúc đó còn có một tia vui mừng. Đúng vậy, Hàn Phỉ hắn biết, nên có dáng vẻ như thế này.

    "Vậy ngươi có từng nghĩ tới, ta muốn mời ngươi đến."

    Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Cái gì?"

    Ánh mắt Bách Lý Mân Tu vô cùng chăm chú, cơ hồ là nói từng chữ: "Gia nhập Vân Nến quốc."

    Mấy người Tề Ngộ Không kinh ngạc, bọn họ nhìn vị Thái tử điện hạ của Vân Hỏa quốc này, hắn xuất hiện ở đây đã là rất kinh ngạc, nhưng từ lời nói của hắn và thủ lĩnh có thể thấy, tựa hồ hai người còn có cảm tình không nói rõ ra được. Chỉ là.. đường đường là một Thái tử điện hạ, lại đang đại diện quốc gia hoan nghênh một đám người hỗn độn bọn họ gia nhập lãnh thổ của hắn. Đây là đang tạo quan hệ sao? Không, không đúng! Tề Ngộ Không đột nhiên hiểu được, vị Thái tử điện hạ này thật ra là chỉ hi vọng thủ lĩnh gia nhập đất nước hắn thôi!

    Sau khi hiểu ra, Tề Ngộ Không nhất thời cảm thấy trên đầu Tần Vương điện hạ nhiều thêm một vệt xanh biếc (Hương: Bị cắm sừng á).

    Lúc Hàn Phỉ nghe thấy lời nói của Bách Lý Mân Tu, lòng nàng không thể tránh khỏi động đậy, nhưng vẫn kiềm chế lại. Vân Hỏa, không phải là lựa chọn tốt nhất.

    Bách Lý Mân Tu thấy vẻ đấu tranh trong mắt Hàn Phỉ, lập tức một luồng thỏa mãn thăng lên trong lòng. Hắn tiến lên một bước, đột nhiên đưa tay về phía Hàn Phỉ, trên khuôn mặt tuấn mỹ trên có một loại tình cảm không rõ ý vị.

    Hắn đứng lại, thanh âm trầm thấp nói: "Ta, Bách Lý Mân Tu, Thái tử Vân Hỏa, mời ngươi gia nhập Vân Hỏa chúng ta, tại đây lập lời thề, quyết không đổi ý."

    Hàn Phỉ sững sờ ở tại chỗ. Dường như, trước đây thật lâu, nàng đã từng nghe qua lời nói giống như thế.

    【 Bệ hạ, nếu như người quay đầu lại, ta vẫn luôn ở nơi này)

    【 Bệ hạ, trên đời này, cũng không chỉ có hắn làm bạn ở bên cạnh ngài)

    【 Bệ hạ, lúc đó.. Ngài sẽ nhìn thấy ta)
     
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 311: Tiểu Bạch gia nhập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ dần dân khôi phục tinh thần lại từ trong kinh ngạc, nàng nhìn Bách Lý Mân Tu, vẻ mặt kia vô cùng chăm chú, có thể thấy hắn không phải nói đùa. Bách Lý Mân Tu cũng không giục, chỉ duỗi tay ra, cũng không thu hồi lại, rất có ý tứ nếu Hàn Phỉ không đáp ứng hắn sẽ không chịu thu tay.

    Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Tiểu Bạch, ngươi cũng câu dẫn cô nương nhà lành như thế sao?"

    Bách Lý Mân Tu sửng sốt.

    Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Ngươi xem người đi, thái độ thâm tình như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi đang cầu hôn chứ không phải là đang hoan nghênh ta vào Vân Hỏa ngươi đấy!"

    Bách Lý Mân Tu có chút không hiểu cầu hôn là gì, nhưng điều này không trở ngại hắn hiểu ra ý tứ từ nụ cười trêu chọc của Hàn Phỉ. Bách Lý Mân Tu có chút dở khóc dở cười, nhưng chung quy, hắn vẫn thu tay về. Hắn biết rõ ý tứ của Hàn Phỉ, đáp lại hài hước như vậy, chính là gián tiếp từ chối, nàng chính là người khiến người ta vừa yêu vừa hận như vậy.

    Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu thu tay về, còn có có một chút do dự, trước mặt có một người nói với nàng, hoan nghênh nàng định cư vô điều kiện, đối với việc các nàng bôn ba thời gian dài như vậy, trốn đằng đông nấp đằng tây nhiều thời gian như vậy mà nói, điều này có sức mê hoặc nhất định. Nhưng lí trí nói cho Hàn Phỉ biết, Vân Hỏa, chung quy không phải là nơi ở lâu dài.

    Hàn Phỉ đưa tay, ra hiệu cho mấy người Tiểu Ngộ Không lùi về sau, điều này khiến năm người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không lập tức làm theo.

    Tề Ngộ Không không nhịn được hỏi: "Thủ lĩnh, ngươi muốn chúng ta lui ra, cái này, cái này, cái này không hay lắm đâu. Vạn nhất tên Thái tử điện hạ này.."

    Ngọc Long cũng không đồng ý, nói: "Thủ lĩnh, tâm thái phòng bị của ngươi quá kém, vẫn để cho chúng ta canh chừng người này đi."

    Ba người Giáp, Ất, Bính cũng gật đầu tán đồng.

    Hàn Phỉ cười cười, tầm mắt vẫn nhìn Bách Lý Mân Tu, nói với bọn hắn nói: "Không cần thiết, Bách Lý điện hạ vừa nãy cũng thịnh tình mời chúng ta đi Vân Hỏa, nói vậy cũng sẽ hết sức vui vẻ giúp ta việc này đi, những thủ đoạn này có vẻ ta quá không có tình người, không bằng như vậy, Bách Lý điện hạ có bằng lòng đồng hành cùng chúng ta một đoạn đường hay không?"

    Hàn Phỉ giống như nhớ ra gì đó, lại bổ sung một câu: "Tất nhiên sẽ không khắt khe với Thái tử điện hạ mảy may, nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt. Thế nào?"

    Bách Lý Mân Tu thở dài một hơi, nói: "Nếu như ta không đồng ý, thì sẽ thế nào?"

    Hàn Phỉ híp mắt, nói: "Điện hạ chắc là còn nhớ những ngày tháng ở thôn Thủy Biên Thôn chứ?"

    Thân thể Bách Lý Mân Tu không tự chủ được mà run run. Những ngày hắn phải mặc nữ trang giả bộ bệnh nhân nằm ở trên giường, đáng chết! Gặp quỷ rồi! Hắn thật sự không muốn nhớ lại chút nào!

    Hàn Phỉ thấy sắc mặt vốn bình tĩnh của hắn trong nháy mắt vặn vẹo, vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng, nói: "Bách Lý điện hạ suy tính thế nào?"

    Bách Lý Mân Tu đành chấp nhận số phận, nói: "Nếu như ta đáp ứng ngươi chuyện này, vậy Hàn cô nương có bằng lòng đáp ứng ta một yêu cầu được không?"

    Hàn Phỉ nhíu mày, không nghĩ tới người đàn ông này lại còn đề cập điều kiện với nàng, nhưng cũng không lập tức từ chối, chỉ nói: "Thái tử điện hạ có thể nói một chút xem sao."

    Bách Lý Mân Tu bình tĩnh nói: "Ta muốn ngươi, đơn độc tiến vào hoàng cung Vân Hỏa quốc ở lại mấy ngày, xem như là khách nhân của ta."

    Nghe vậy, năm người Tề Ngộ Không đều trợn mắt ngoác mồm, Tề Ngộ Không lại càng trực tiếp không nhịn được nói: "Ngươi quả nhiên là đang đánh chủ ý lên thủ lĩnh của chúng ta! Ngươi quá là xấu xa! Nói nửa ngày, thì ra ngươi lại là người như vậy!"

    Hàn Phỉ kêu một tiếng: "Tiểu Ngộ Không."

    Tề Ngộ Không lập tức ngậm miệng, không nói lời nào.

    Hàn Phỉ quay đầu, trầm tư một hồi, Bách Lý Mân Tu chờ nàng trả lời. Cho tới lúc nói yêu cầu vừa rồi, ngay cả bản thân Bách Lý Mân Tu cũng không hề dự liệu trước, hắn chẳng qua là đột nhiên sản sinh ý niệm này, lại đột nhiên nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt nói ra khỏi miệng kia, chính hắn cũng kinh ngạc, nhưng lại không hối hận chút nào, thậm chí còn có chút mong đợi. Nếu như, ban đầu bọn họ không gặp gỡ tại Hàn Linh, nói không chừng kết quả mọi chuyện sẽ khác.

    Bách Lý Mân Tu có chút chờ mong.

    Hàn Phỉ im lặng rất lâu, sau cùng mở miệng nói: "Được, ta đồng ý, đến lúc đó liền quấy rối Thái tử điện hạ."

    Tề Ngộ Không ngăn cản nói: "Thủ lĩnh, như vậy không thích hợp, chuyện này.."

    Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Ta nghĩ, Bách Lý điện hạ nhất định sẽ lấy thái độ tiếp đãi khách nhân mà tiếp đãi ta, không phải sao? Ở Hàn Linh ta là một ctội phạm truy nã, đã rất lâu không có người nào nguyện ý tiếp đãi ta, thời cơ tốt như vậy thật khó khăn mới có, ta coi như là tốt số, trước tiên cảm ơn điện hạ."

    Mấy câu nói này, tiến thối thỏa đáng, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng Bách Lý Mân Tu lại cảm thấy không thoải mái vô cùng, trong lòng giống như có một cây gai ghim chặt. Không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng lại dùng kính ngữ như thế, trái một câu điện hạ, phải một câu Thái tử, vô hình trung, làm cho khoảng cách giữa hai người thật vất vả mới tới gần lại bị đẩy ra xa.

    Bách Lý Mân Tu đột nhiên nói: "Hàn Phỉ, đừng gọi ta là điện hạ."

    Hàn Phỉ sững sờ, tuy không hiểu tại sao hắn lại yêu cầu như vậy, nhưng nàng cũng nghe theo: "Vậy được, Tiểu Bạch."

    Hắn không muốn nghe, nàng cũng lười phải dùng kính ngữ đây!

    Hàn Phỉ quay đầu nói với năm người đang trợn mắt ngoác mồm: "Các ngươi giúp Tiểu Bạch chuẩn bị đi, trời sáng hắn sẽ cùng chúng ta lên đường."

    Lại quay về phía Bách Lý Mân Tu nói: "Ngươi không có vấn đề gì chứ? Nếu có cũng không được, ngươi bây giờ là khách nhân của ta, khách theo chủ, ngươi nhất định phải theo chúng ta đi."

    Bách Lý Mân Tu đối với lời nói vô cùng bá đạo như vậy có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn gật đầu nói: "Có thể."

    Giải quyết một chuyện phiền lòng, tâm tình Hàn Phỉ tốt hơn rất nhiều, nàn muốn lợi dụng tất cả mọi thứ có thể từ vị Thái tử điện hạ, người ta còn có thể bất kể hiềm khích lúc trước mời nàng, thậm chí không có bất kỳ khó chịu nào, Hàn Phỉ cảm giác mình thật sự có chút vô liêm sỉ.

    "Tiểu Bạch, ngươi.." Hàn Phỉ nhỏ giọng nói.

    Bách Lý Mân Tu trầm mặt xuống, nắm chặt tay, nói: "Không cần phải nói cảm ơn." Hắn chán ghét nàng nói như vậy.

    Chuyện Bách Lý Mân Tu gia nhập vào đội ngũ liền quyết định như vậy, nhưng bởi vì trời tối người yên, không có bao nhiêu người biết được, đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, sau khi mọi người thức dậy, phát hiện trong đội ngũ nhiều thêm một nam nhân phong độ phiên phiên, anh quân phi phàm, cũng đều kinh sợ. Nhất là người đàn ông này còn đi theo bên người Hàn cô nương! Lại còn cùng Hàn cô nương chuyện trò vui vẻ! Còn cùng Hàn cô nương đầu mày cuối mắt! Nói chung, chính là quá mức hài hòa!

    Thôn dân thôn Thủy Biên tất nhiên là nhận ra Bách Lý Mân Tu, đối với một người đã từng trợ giúp thôn của bọn họ, cũng ở chung qua một đoạn thời gian, đều vạn phần nhiệt tình, nhất là quan hệ của hắn vầ Hàn cô nương có vẻ vô cùng thâm hậu, vì vậy lại càng thêm nhiệt tình, nhiều người quen biết cũng chạy tới chào hỏi Bách Lý Mân Tu, mà vị Thái tử điện hạ này cũng không làm cao chút nào, đáp lại rất nhiệt tình. Trong lúc nhất thời, quan hệ vô cùng hòa hợp.

    Người nhà họ Dư lúc nghe nói người này là Thái tử điện hạ của Vân Hỏa vốn cũng sợ mất mật, bọn họ là người dân phổ thông, nơi nào từng thấy qua nhân vật đẳng cấp cao như vậy, ngay cả Tần Vương cũng đã làm bọn họ có chút run lẩy bẩy, hiện tại trực tiếp đến một vị Thái tử!
     
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 312: Nghi ngờ lẫn nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái tử là gì? Đó chính là vua một nước trong tương lai đấy! Làm sao bọn họ có thể kết bạn được? Chứ đừng nói gì như Thủy Vân quân, thỉnh thoảng nhiệt tình lại hạ cho Thái tử điện hạ một nắm đấm, một cái khoác vai, nhìn vào trong mắt quả thực là muốn hù chết người! Nhất là Ngu Vân Khánh, suýt chút nữa cũng dẫn người rút đi! Nếu không phải lực chấn nhiếp của Hàn cô nương vẫn còn, người nhà họ Dư còn có thể ổn định nhìn tình hình, bằng không họ đã sớm đi. Nhưng nhìn hiện tại.. nhìn nam nhân cười đến gió xuân đầy mặt kia, tựa hồ.. thật sự rất dễ thân cận.

    Ngu Vân Khánh còn nhìn thấy đứa bé Đậu Nành kia trực tiếp mạnh mẽ vỗ một chưởng trên bả vai của Thái tử điện hạ, khiến hắn suýt chút nữa cũng quỳ xuống, nhưng mà, vị điện hạ kia còn có thể mỉm cười đáp lại. Hiện tại, người nhà họ Dư cũng cảm thấy vô cùng mê hoặc. Mỗi lần bọn họ cho rằng đã nhìn thấu Hàn cô nương, thì đối phương lại một lần nữa mở rộng tầm mắt cho họ.

    Ngày hôm qua mới vừa bị Tần Vương cho 'vứt bỏ ', lúc mọi người còn lo lắng cho Hàn cô nương, lại bận tâm vì tương lai sắp tới, người ta ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp nhặt về một Thái tử điện hạ a! Rốt cuộc bối cảnh sau lưng Hàn cô nương là gì? Lại có thể kết giao thâm hậu với một Thái tử, nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc bọn họ cảm thấy kiêu ngạo. Mau nhìn đi! Hàn cô nương của chúng ta dù sắc đẹp không đủ, tư thái không đủ, nhưng mị lực của nhân cách kia hoàn toàn đủ để lưu người lại a!

    Hàn Phỉ tự nhiên là không biết người nhà họ Dư nghĩ thế nào, chỉ là lúc nhìn thấy thôn dân thôn Thủy Biên vô cùng nhiệt tình đi tới chào hỏi cùng Bách Lý Mân Tu, nàng còn có chút bận tâm, sợ vị điện hạ này xem thường ở chung cùng một đám bần dân, nhưng không nghĩ tới hành động của Tiểu Bạch hoàn toàn không có một chút cảm giác quái lạ nào, ngay cả nụ cười trên mặt kia cũng vô cùng chân thực mà ấm áp. Hàn Phỉ cảm thấy, cái nhìn của nàng với Bách Lý Mân Tu đã khác trước một chút.

    Chờ các thôn dân thôn Thủy Biên đều bắt chuyện xong, người nhà họ Dư mới hơi nhăn nhó tiến lên bắt chuyện vài câu, khi Bách Lý Mân Tu nghe thấy người nhà họ Dư đều là đại phu, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc, tuy đã sớm dò xét mọi chuyện xảy ra, biết được vì Hàn Phỉ giúp bọn họ giải quyết chuyện của con gái thành chủ nhận được sự tôn trọng, bọn họ mới cùng theo nàng rời đi. Nhưng, chỉ bằng chuyện này, lại có thể khiến cả một gia tộc chuyển nhà sao? Có phải còn có lí do gì mà hắn không biết không?

    Bách Lý Mân Tu đem tầm mắt như có như không đặt trên người Hàn Phỉ, hắn bắt đầu suy nghĩ sâu sắc, những người đi theo Hàn Phỉ này, thêm vào hắn đã từng chứng kiến lực lượng của thôn dân thôn Thủy Biên, còn có một đám người đầy quỷ dị, trên mặt không lộ vẻ gì, cả người không chút sức sống bồi ở vòng ngoài, cảnh giác bảo vệ tất cả, Bách Lý Mân Tu không biết đó chính là Khôi Chính Quân. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Bách Lý Mân Tu có thể từ trên người Khôi Chính Quân cảm nhận được uy hiếp. Hắn là Thái tử, nhưng cũng không được nuông chiều, hoàng thất Vân Hỏa cùng Hàn Linh không giống nhau, ở Vân Hỏa cũng chỉ có thể có một Thái tử, không có thế lực nào đủ để uy hiếp địa vị Thái tử. Nhưng Hoàng Đế không thể chỉ có một nhi tử, trên thực tế, Bách Lý Mân Tu còn có những huynh đệ khác, nhưng chỉ có hắn lên làm Thái tử, như vậy cũng có nghĩa những huynh đệ khác đã thất bại, đã sớm bị phân đến khu vực biên giới, vĩnh viễn không được trở về Hoàng Thành. Điều này chính là phòng ngừa khả năng huynh đệ tham gia vào chính sự.

    Một người có thể thắng tất cả huynh đệ, thành công trở thành Thái tử, làm sao có khả năng là người có tâm địa mềm yếu. Bách Lý Mân Tu vẫn luôn biết rõ, hắn không phải là một người tốt, chỉ là cũng không nóng lòng làm một người xấu khiến tất cả mọi người chán ghét, cho nên liền thành hắn hiện tại. Chuyện đương nhiên, có thể lên làm Thái tử, Bách Lý Mân Tu tự nhiên là đã trải qua sự tẩy lễ chính thức của chiến tranh, hắn so với bất luận người nào đều có thể thấy rõ ràng, một đám người biểu hiện chết lặng đang du tẩu ở khu vực biên giới kia, rất lợi hại, thậm chí so với độ nguy hiểm trong quân đội Hoàng gia còn lớn hơn rất nhiều. Không nghi ngờ chút nào, nhóm người này, là dũng giả chân chính, là trải qua chiến hỏa xâm nhiễm mà tiến hóa tồn tại, không, thậm chí có thể tính là đao phủ trên chiến trường.

    Nhưng, tồn tại như vậy, lại phục tùng làm thủ hạ của Hàn Phỉ! Quân đội, đao phủ, đại phu.. Ba lực lượng này đáng lẽ không thể tồn tại cùng một chỗ, vậy mà lại có thể quỷ dị chung đụng đến vô cùng hài hòa ở đây, Bách Lý Mân Tu ngay từ đầu đã nhận ra được những người này chung đụng không có bất kỳ cái gì khúc mắc, giống như đã quen biết lẫn nhau từ rất lâu, nhưng căn cứ theo tin tức hắn nhận được, đám người kia rõ ràng là lâm thời tạo thành một đám người ô hợp, tại sao có thể có cảm giác hài hòa như vậy?

    Bách Lý Mân Tu càng ngày càng không hiểu, hắn mơ hồ cảm thấy, có một chỗ rất quan trọng bị hắn bỏ qua, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra được. Đối với nghi hoặc của Bách Lý Mân Tu, Hàn Phỉ tất nhiên là không biết, cũng không nghĩ tới mình đã bị hoài nghi, lúa này nàng đang hiếu kỳ nhìn xung quanh một hồi, phát hiện không thấy bóng dáng tên đầu lâu kia đâu. Sao lại kì quái như thế, trước đây Khôi Nam nhất định là sẽ là người đầu tiên nàng nhìn thấy, cũng sẽ luôn đi bên người nàng.

    Nhưng Hàn Phỉ chỉ vẻn vẹn nghi hoặc một hồi, cũng không để ở trong lòng, nói với mọi người: "Các vị, đoạn đường sau này Bách Lý điện hạ sẽ cùng đi với chúng ta, mọi người không cần câu nệ, Bách Lý điện hạ vô cùng hữu ái, mọi người có điều gì muốn hỏi, muốn tán gẫu cứ việc tìm hắn là tốt rồi!"

    Hàn Phỉ cười híp mắt nói xong, đôi mắt mọi người đều mở to, giống như đang phát sáng. Còn có chút không thể chờ đợi được nữa, nóng lòng muốn thử. Nụ cười của Bách Lý Mân Tu có chút cứng ngắc. Nhưng vẫn miễn cưỡng bảo trì thái độ hài lòng. Ý cười của Hàn Phỉ càng sâu, có chút xấu xa. Bên này bầu không khí tựa hồ tương đối tốt đẹp.

    Băng Linh đứng ở một nơi không xa, ánh mắt chăm chăm nhìn nam nhân mới xuất hiện kia, khoảng cách quá xa, nàng không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, tất nhiên cũng không biết thân phận của Bách Lý Mân Tu, nhưng điều này không trở ngại nàng nhìn ra được, nam nhân anh tuấn kia mang theo khia chất sang trọng từ trong xương cốt. Băng Linh làm sao cũng không hiểu, một người mập mạp xấu xí như Hàn Phỉ, đến tột cùng là tại sao lại quen biết nhiều nam nhân anh tuấn như thế. Một người nối tiếp một người. Vào lúc nàng tưởng rằng mình đã sắp dẫm nát được nàng ta dưới chân, thì nàng ta lại luôn có thể đánh ngược trở về. Băng Linh không cam lòng, nhưng nàng không dám biểu hiện ra, nàng nhu nhược thu tầm mắt lại, xoay người nhìn về phía Tần Triệt, hai chân vô thức run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

    "Vương, Vương gia, ta, chúng ta muốn mở thành sao?"

    Tần Triệt cũng không trả lời, chỉ đứng lên, tự bước đi, bước chân hắn có chút quái dị, nhưng đã càng ngày càng tốt, điều này cho thấy hắn bắt đầu thích ứng với việc đi lại. Băng Linh vội vàng đuổi theo, không có chút suy nghĩ phản kháng nào, nàng không muốn chết.

    Tật Phong nhìn Vương gia rời đi, lại nhìn bên kia Hàn cô nương đang nở nụ cười rực rỡ, tâm tình phức tạp vô cùng. Tật Phong tất nhiên nhận ra được người kia đường đường là Thái tử điện hạ của Vân Hỏa quốc -- Bách Lý Mân Tu. Là nâm nhân từng được toàn bộ đại lục bình chọn là nam nhân được nhiều nữ nhân muốn gả nhất. Người như vậy.. ngay cả Tật Phong cũng cảm thấy người này rất tốt, điểm này từ nụ cười trên mặt Hàn cô nương là có thể nhìn ra được.

    Tật Phong đột nhiên bắt đầu ưu thương, nhìn thế nào, hắn đều cảm thấy vị Thái tử điện hạ này tốt hơn so với Vương gia của mình, không, không đúng, sao hắn có thể nghĩ như vậy!

    Tật Phong mau mau đánh đuổi suy nghĩ kinh sợ trong đầu mình đi, vội vàng đuổi theo.
     
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 313: Hắn không quay đầu lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu nói người kinh ngạc nhất, lại là người mà không một ai nghĩ đến-- Khôi Nam.

    Bộ xương này sau khi nhìn thấy Bách Lý Mân Tu, gần như liền rơi vào một loại trạng thái quỷ dị, trong trạng thái này Khôi Nam giống như ma trơi, yên lặng mà trốn ở phía sau, tại một nơi không xa không gần nhìn Hàn Phỉ cùng Bách Lý Mân Tu, thỉnh thoảng lại quỷ dị nhìn về phía Tần Triệt.

    Khôi Nam cảm thấy tốt nhất không nên đi ra. Hắn cho rằng thời gian ngàn năm có thể thay đổi vô số thứ, nhưng vẫn không thể thay đổi một thứ. Tỷ như.. Bệ hạ cùng Thần Vệ đại nhân. Khôi Nam làm sao cũng không nghĩ tới nhanh như vậy liền đụng với một Thần Vệ đại nhân khác, còn một mực lại là Vân Hỏa đại nhân. Trời mới biết, không, hiện tại chỉ có hắn biết rõ, năm đó Hàn Linh đại nhân cùng Vân Hỏa đại nhân chính là như nước với lửa a! Không đúng, không thể nói như vậy, tứ đại Thần Vệ đại nhân đều là tùy tùng của bệ hạ, tất nhiên đều đoàn kết dị thường, đối với kẻ địch bên ngoài tuyệt đối không hai lòng, nhưng ở phương diện tình cảm riêng tư.. Khôi Nam có thể không chút khách khí nói, đánh một trận chiến cũng còn không đến nỗi mệt mỏi như vậy!

    Cũng chỉ có bệ hạ cảm thấy tình cảm giữa hai bọn họ tốt đẹp, còn lại tướng lĩnh chín quân cũng sâu sắc minh bạch, lúc không có bệ hạ ở đây, hai vị Thần Vệ đại nhân vĩnh viễn sẽ không giáp mặt nhau, điểm này ở ngàn năm trước đã như vậy, không nghĩ tới ngàn năm sau lại đụng với Vân Hỏa đại nhân.

    Khôi Nam dùng cái đầu mục nát của hắn ngẫm lại, may là Vân Nến đại nhân chuyển thế còn chưa thức tỉnh, cho nên mới có biểu hiện vô hại như thế, hắn còn nhớ dưới nụ cười ôn hòa của Vân Nến đại nhân là bao nhiêu trận chiến máu tanh, không kém chút nào Hàn Linh đại nhân, những vị Thần Vệ này, đều không có một ai là tốt đẹp hết.

    Khôi Nam lựa chọn trầm mặc, lấy một loại tâm tình quỷ dị 'chỉ có ta biết rõ' mà nhìn Hàn Phỉ đứng bên cạnh Bách Lý Mân Tu. Lần này, Khôi Nam lựa chọn không nói cái gì hết, hắn sáng suốt quyết định không nên xen vào gút mắc của bệ hạ cùng hai Thần Vệ đại nhân, chỉ cần chậm rãi đợi kết quả là được, tuy kết quả này ngàn năm trước cũng đã định rồi.

    Khôi Nam đổi một tư thế đứng, bộ xương đầu lĩnh này không nhịn được suy nghĩ, lần trước lúc tàn sát Phương gia, biểu hiện của Hàn Linh Thần Vệ giống như trạng thái thức tỉnh, ngay cả hắn cũng nhận ra, nhưng sau đó biểu hiện gì cũng không có nữa, làm cho hắn có chút không xác định, vì vậy vẫn không làm ra hành động gì. Hiện tại Vân Hỏa đại nhân cũng xuất hiện.. Khôi Nam có chút vui cười hớn hở, không lâu nữa Thanh Nguyên đại nhân cùng Côn Bằng đại nhân cũng sẽ xuất hiện, chín quân hẳn là cũng tụ tập cùng nhau, đại gia rất nhanh có thể tập hợp ở cùng một chỗ, tất cả mọi người sẽ lại gặp mặt, nghĩ đến điều này Khôi Nam cũng có chút kích động. Nhưng cùng lúc lại có chút thương cảm. Thời gian ngàn năm đấu chuyển tinh di, tất cả mọi người đã sinh sôi đời sau, trừ bộ tộc của hắn có chút đặc thù, mới có thể nhớ kỹ kí ức năm đó, còn những người khác đã không còn là người năm đó nữa.

    Tâm trạng của Khôi Nam trùng xuống, càng ngày càng không muốn thăm dò Vân Hỏa đại nhân.

    Tâm tình Khôi Nam biến hóa phức tạp nhưng không có ai cảm giác được, dù sao sắc mặt trung thực của hắn cũng quá có khuynh hướng lừa dối.

    Sau khi Bách Lý Mân Tu xuất hiện, dẫn lên một làn sóng náo nhiệt lại quay về vẻ tĩnh lặng, tâm tình Hàn Phỉ vốn thoáng tốt lên một chút, bây giờ đối mặt với thười điểm phân ly cũng vẫn cứ xuống thấp, chỉ là lần này, nàng ngụy trang rất tốt, không có ai nhìn ra, ngay cả bản thân nàng cũng suýt nữa bị lừa dối.

    So với nhân số bên Hàn Phỉ, bên Tần Triệt có vẻn vẹn không có mấy người, nhưng Hàn Phỉ biết rõ, Ảnh Vệ vẫn luôn mỗi giờ mỗi khắc, bảo hộ nam thần, vì vậy, nàng không cần lo lắng. Nhưng, lý trí so đấu với tình cảm, thì tình cảm luôn thắng lợi. Hàn Phỉ không có cách nào để bản thân không ưu thương. Biểu hiện của nàng, rơi vào trong mắt Bách Lý Mân Tu đứng ở bên. Bách Lý nắm tay, cũng không nói lời nào, ngay cả cảm giác tồn tại của bản thân đều giống như bị hạ thấp.

    Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đứng ở đối diện, mà giữa bọn họ, giống như có một đường phân cách, nàng không bước qua được, hắn lại không muốn tới, mà đường dây này, dần dần biến thành vực thẳm không thể nào khép lại, cũng không biết làm sao để khép lại.

    Hàn Phỉ há mồm, muốn nói điều gì, nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng hóa thành một câu: "Vương gia, ngài nên cẩn thận."

    Tần Triệt nhìn thấy phía sau Hàn Phỉ, một người lẳng lặng đứng, ánh mắt hắn chìm xuống, nhưng chung quy cũng không nói gì, chỉ gật đầu, nói: "Ngươi cũng vậy."

    Hàn Phỉ cay đắng cười, nói: "Vương gia, ngài.."

    Lời Hàn Phỉ còn chưa nói hết, nàng đã nhìn thấy nam thần xoay người, giống như chuẩn bị rời đi, những lời muốn nói giống như mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể nói ra khỏi miệng, trái tim lại càng bị siết đến đau đớn.

    Tật Phong sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, thấp giọng nói: "Hàn cô nương, chúng ta đi, ngươi bảo trọng."

    Sau đó, Tật Phong cũng xoay người rời đi. Băng Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, muốn nói điều gì, nhưng thân thể lại vô thức run lên, tựa hồ cảm nhận được phía sau có một ánh mắt giết người áp sát, nàng một chữ cũng không dám nói, vội vã đuổi theo.

    Hàn Phỉ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ càng đi càng xa, lập tức che ngực, khó chịu đến nỗi hít thở cũng đau.

    Bách Lý Mân Tu tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Hàn Phỉ, nói: "Chúng ta nên đi."

    Sắc mặt Hàn Phỉ tái nhợt, thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, dìu ta một chút."

    Bách Lý Mân Tu trong nháy mắt lo lắng, đỡ lấy cánh tay Hàn Phỉ, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ?"

    Hàn Phỉ gian nan lắc đầu một cái, không nói gì. Nên nói như thế nào đây, nàng đau lòng đến sắp không đứng lên nổi. Nàng không dám nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Không dám nghĩ tới lần phân ly này, sẽ là vĩnh biệt. Nếu không phải có Bách Lý Mân Tu đỡ, e là hai chân nàng đã mềm đến không đứng nổi, căn bản không có khí lực đứng lên. Nàng không muốn để mọi người phía sau mình lo lắng, mấy ngày này mọi người đã vì nàng mà lo lắng nhiều lắm rồi.

    Hàn Phỉ hạ thấp giọng, nói: "Tiểu Bạch, chờ ta một lúc, một lúc là tốt rồi."

    Bách Lý Mân Tu không nói gì, bàn tay đỡ Hàn Phỉ càng dùng thêm lực, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Tần Vương một cái, đột nhiên nghĩ: Nếu như lần này, là ngươi buông nàng ra, như vậy thì đừng trách ta thừa lúc vắng chủ mà vào. Hắn không phải là người tốt, lại càng sẽ không tác thành. Hắn biết mình bắt đầu để ý Hàn Phỉ, vậy thì sẽ không buông tay.

    Bách Lý Mân Tu thu tầm mắt lại, sau đó khom lưng, đột nhiên ôm lấy Hàn Phỉ, thân thể mềm mại ấp áp kia lập tức liền rơi vào trong ngực hắn. Hàn Phỉ bị hù dọa, vô thức muốn giằng co, nàng không thích bị khí tức xa lạ xâm chiếm, dù cho khí tức kia rất an ổn.

    Bách Lý Mân Tu dùng chút lực đạo, ở bên tai nàng nói: "Đừng nhúc nhích, hắn đang nhìn."

    Hàn Phỉ đang giãy dụa lập tức dừng lại, cách một khoảng xa, nàng tựa hồ nhìn thấy Tần Triệt quay đầu lại.

    Một luồng suy nghĩ điên cuồng trước nay chưa từng có xông tới, Hàn Phỉ không từ chối Bách Lý Mân Tu ôm ấp, nàng thậm chí oán hận nghĩ, nam thần sẽ để ý sao? Nam thần sẽ chú ý sao? Nam thần sẽ không.. hắn sẽ không vui chứ? Sẽ không quay đầu lại, nói với nàng, đừng đụng vào người khác. Nhưng không có. Tần Triệt đi. Hắn không quay trở về.

    Thời khắc này, thân thể Hàn Phỉ giống như bị móc ra một khoảng không.
     
    Hongnhan, songreasoek, EvaPham1 người nữa thích bài này.
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 314: Không có đáp án

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng lại nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt. Nàng bị kẹt ở trong núi giả không thể nhúc nhích được. Hắn ngồi ở chòi nghỉ mát lẳng lặng nhìn. Nàng bị xấu mặt, mà hắn lại cười. Ban đêm, từng tiếng cười gằn của hắn làm nàng thẹn quá thành giận. Từ lần thứ nhất gặp gỡ, nàng cũng không yêu thích hắn, người lạnh băng băng như vậy, người vô tình như vậy. Nếu không phải Cô Ma Ma ở một bên dẫn dắt, e là khi đó hắn sẽ là người cả đời này nàng cũng không muốn tới gần.

    Mà một mực, hắn lại là người bị hệ thống nhận định, nàng vì muốn sống tiếp, không thể không hầu hạ ở bên cạnh hắn, không thể không dốc toàn lực cứu chữa hắn. Câu nói 'bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ' kia tựa như tất cả đều là nói dối, lừa gạt lừa gạt, bản thân nàng cũng đã lừa gạt đi, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý vì hắn suy nghĩ, lo lắng tất cả cho hắn, đau lòng vì hắn.

    Đôi mắt Hàn Phỉ có chút ướt át. Rõ ràng trong mắt đã không có thân ảnh Tần Triệt, nhưng hắn vẫn tồn tại trong đầu nàng, làm sao cũng không diệt trừ được, làm sao cũng không thể tiêu tan dù chỉ một phần, cứ như vậy sâu sắc cắm rễ trong linh hồn nàng, đau thấu tim gan.

    Hàn Phỉ oa một tiếng khóc lên, ở trong lồng ngực Bách Lý Mân Tu khóc như một đứa bé, mấy ngày nay tâm tình vẫn ngột ngạt dường như bị nhen lửa, lập tức nổ tung, nàng căn bản không khống chế được, cũng không muốn khống chế nữa.

    Bách Lý Mân Tu ôm nàng, buông mi mắt xuống, cũng không nói chuyện, dù cho giờ khắc này người trong lồng ngực hắn lại đang vì một người đàn ông khác mà gào khóc.

    "Tại sao.. Tại sao lại biến thành như vậy.."

    Tại sao? Hàn Phỉ muốn biết tại sao. Nàng muốn một lý do. Là từ khi nào thì bắt đầu, khoảng cách giữa Tần Triệt và nàng càng ngày càng xa, nàng cho là bọn họ trải qua nhiều như vậy, sau khi cùng từ hoàng cung chẳng khác gì lao tù kia trốn ra, bọn họ vẫn luôn dựa vào nhau, nàng tưởng bản thân mình đối với với hắn mà nói là đặc biệt, nàng cho rằng.. Hắn không còn tuyệt tình như lúc trước nữa. Bằng không, ngày đó lúc nàng bị bắt đi, Tần Triệt sẽ không đi cứu nàng. Lúc trong lòng nàng tuyệt vọng, hắn không nên xuất hiện. Vậy mà hắn lại đến, giống như Thiên Thần, hắn tới cứu nàng.

    Hàn Phỉ không thể hiểu được, cũng không thể tiếp nhận, tay nàng nắm chặt y phục của Bách Lý Mân Tu, mạnh mẽ đẩy hắn ra. Tiểu Bạch ôm rất ấm áp, nhưng cái ôm này, chung quy không phải là cái ôm nàng muốn. Nàng ước ao, từ đầu đến cuối đều là cái ôm của người lạnh lùng nhưng trong trẻo kia, dù nó cứng ngắc, băng lãnh nhưng nàng rất muốn.

    Bách Lý Mân Tu nhìn vòng tay vắng vẻ của mình, hắn choáng váng, sau đó chậm rãi rũ tay xuống, nắm thành quyền, cúi đầu nhìn Hàn Phỉ quỳ ngồi dưới đất, che mặt mà khóc. Tất cả mọi người đang nhìn Hàn Phỉ, tất cả mọi người không nói gì. Một bầu không khí ngột ngạt bao phủ mọi người, tiếng khóc trầm thấp của Hàn cô nương giống như búa tạ đập vào trong lòng mọi người. Một Hàn cô nương luôn lạc quan rộng rãi, không gì không làm được, luôn có thể mang đến hi vọng cho mọi người, từ khi nào lại biến thành bộ dáng này. Không có ai biết đáp án, ngay cả Hàn Phỉ cũng không biết. Thời khắc này, có nhiều thứ, đã thay đổi..

    Ở vùng ngoại ô hoang vu, một đội nhân mã đi tới. Sắc mặt mỗi người đều vô cùng chăm chú, nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ phát hiện tốc độ của những người này đều giống nhau, ngay cả động tác nhấc chân nhẹ nhàng cũng hiểu ý đến mức quỷ dị, tựa hồ là đang hết sức khống chế. Nhất là đội ngũ đi sau cách đó một đoạn, rõ ràng cho thấy bầu không khí hoàn toàn khác, going như đang huấn luyện nghiêm chỉnh đi tới.

    Thôn dân thôn Thủy Biên mồ hôi đầm đìa, khí trời từ từ nóng lên, mặt trời trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng rực rỡ, điều này khiến sau lưng mỗi người đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Nhưng không có một người kêu khổ kêu mệt, bọn họ cũng mưu đủ sức lực, chỉ hy vọng ở trước mặt Hàn cô nương lấy ra giá trị của mình. Người nhà họ Dư cũng đang liều mạng, bọn họ vốn có xuất thân là đại phu, tố chất thân thể tự nhiên không sánh được với Thủy Vân Quân thường xuyên làm việc nhà nông, vì vậy chỉ có thể liều mạng ở phương thức khác, dọc đường di chuyển cũng không quên lẩm bẩm đọc thuộc lòng nội dung trong sách thuốc, người nha họ Dư vốn lười nhác cũng biến thành chịu khó lên.

    Bình tĩnh nhất đại khái chính là một đám khô lâu Khôi Chính quân, bọn họ lo lắng nhất không phải là độ hiểu ngầm không đủ, không phải là tài nghệ y thuật không đủ, không phải là giá trị tự thân không đủ, mà là lo âu khí trời càng ngày càng nóng, thời hạn sử dụng da trên thân sẽ càng lúc càng ngắn, không đến hai ngày liền sẽ phát sinh mùi hư thối, đúng là có chút hun người. Vì thế, Hàn Phỉ còn thông báo cho người nhà họ Dư, tốt nhất là nghiên cứu ra một loại chất bảo quản, dưới sự tham dự của Hàn Phỉ, thật sự đã nghiên cứu ra, vì thế đội quân khô lâu càng ngày càng thân mật với người nhà họ Dư. Dù sao thường xuyên đổi da cũng là một chuyện rất phiền toái, nhất là ở vùng rừng núi hoang vắng này, lấy đâu ra nhiều Bãi Tha Ma như vậy. Nhưng dùng chất bảo quản lại khiến da âm thầm chuyển sang màu xanh, nhìn mặt họ vô cùng xấu xí, may mà khô lâu cũng không có chút quan niệm thẩm mỹ, không quan tâm chút nào, vô cùng phấn khởi khoác lên bộ da nhảy nhót trên đường.

    Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ liền không thể hài lòng nhảy nhót được nữa, bởi vì lão đại của bọn họ, Khôi Nam tâm tình đi vào thời kì có chút táo bạo. Bởi vì Hác lão bản phía trước không lâu nữa sẽ rời đi, trước lúc ly khai, đầu lâu tử cũng không thể xin lỗi Hác lão bản tử tế.

    Hàn Phỉ có chút đồng tình với bộ xương đầu lĩnh này, nhưng nàng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, lúc này nàng mới là người cần đồng tình nhất đấy, bản thân nàng căn bản không có tư cách lo lắng cho người khác. Nàng đã cách biệt với nam thần 3 ngày. Mà Đào Bảo mất tích đã qua 20 ngày.

    Giờ khắc này, bọn họ đã đi tới gần khu vực hoang mạc, mà điểm đến kế tiếp trong địa đồ, còn cần đi bộ trên một ngày nữa. Hàn Phỉ nhìn phương xa, sau đó hạ lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi một hồi, chính mình cầm địa đồ nghiên cứu.

    Bách Lý Mân Tu nhìn vẻ mặt chăm chú của Hàn Phỉ, sau đó cầm lên hai ấm nước, đi tới, đem một cái ấm nước đưa cho Hàn Phỉ.

    Hàn Phỉ hơi kinh ngạc tiếp nhận, nhưng vẫn nói: "Tiểu Bạch."

    Uống mấy ngụm nước, giảm bớt sự khô rát trong cổ họng, Hàn Phỉ đưa địa đồ tới khiến Bách Lý Mân Tu có thể nhìn thấy, sau đó chỉ vào địa đồ nói: "Tiểu Bạch, ngươi xem nơi này, từ con đường này đi, có thể sớm đến biên giới, nhưng sẽ tới rất gần vùng rừng rậm này, nếu như muốn tránh xa khu rừng này, thì phải đi vòng qua mất mấy ngày, đồng thời còn tới gần nơi có nhiều người hoạt động, ngươi cảm thấy chúng ta nên đi như thế nào mới tốt?"

    Bách Lý Mân Tu không ngay lập tức nhìn địa đồ, mà là bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ, nói khẽ: "Ngươi đem lộ tuyến nói cho ta biết, ngươi không lo lắng sao?"

    Hàn Phỉ nghe xong sững sờ, sau đó thoải mái nở nụ cười, nói: "Đúng vậy a, ta làm sao lại nói cho ngươi biết đây, ta nên đề phòng ngươi mới đúng."

    Nói xong, Hàn Phỉ đang định thu hồi địa đồ, nhưng lại bị một bàn tay giữ lại: "Vô Tận Sâm Lâm rất nguy hiểm, ta không đồng ý tới gần." Bách Lý Mân Tu chăm chú nói.

    Hàn Phỉ chớp chớp con mắt, nói: "Thái tử điện hạ xem như có ý tốt nhắc nhở sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng một 2021
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 315: Nguy hiểm đến!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Mân Tu dở khóc dở cười, nói: "Cứ xem là thế đi."

    Hàn Phỉ sờ sờ cằm, lại liếc mắt nhìn địa đồ, nói: "Tiểu Bạch, Vô Tận Sâm Lâm ngay cả ngươi cũng kiêng kỵ sao?"

    Thấy Hàn Phỉ hỏi, Bách Lý Mân Tu suy tư một hồi, giống như đang sắp xếp lời nói, trả lời: "Đó là một cấm địa, đã từng có quân đội tiến vào, nhưng không có một người đi ra."

    Hàn Phỉ sững sờ, lời nói của Bách Lý Mân Tu cùng lời Hác lão bản nhắc nhở đều giống nhau, chẳng lẽ vùng rừng rậm này thực sự có nguy hiểm như thế? Nhưng, trong lòng có một cái trực giác một mực thúc giục nàng, hãy đi vào một chuyến, hãy tới đó thử xem.

    Bách Lý Mân Tu thấy Hàn Phỉ đang do dự, lại bổ sung một câu: "Hàn Phỉ, đừng đi."

    Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Yên chí, ta sẽ không tùy hứng không để ý đến suy nghĩ và nguy hiểm của những người khác như thế. Hơn nữa.. Ta còn muốn sống để nhìn thấy Vương gia."

    Câu nói sau cùng, Hàn Phỉ nói rất nhẹ. Nhưng Bách Lý Mân Tu vẫn nghe thấy. Ý cười ôn nhu nơi khóe miệng hắn có chút cứng ngắc trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục rất nhanh. Mấy ngày này hầu như không có một ai dám ở trước mặt Hàn Phỉ đề cập đến mọi chuyện có liên quan đến Tần Vương. Tất cả mọi người đều rất sáng suốt biết rõ, Tần Vương đã trở thành một cấm chế.

    Hàn Phỉ thu lại tâm tình thất lạc, cẩn thận thu lại địa đồ, nói: "Không có chuyện gì, ta trước tiên đi xem tình hình mọi người thế nào, gần đây một mực di chuyển, mọi người đều rất mệt mỏi."

    Nói xong, Hàn Phỉ liền xoay người rời đi, lưu lại Bách Lý Mân Tu đứng tại chỗ không có tiếng động thở dài một hơi. Trong lòng nàng vẫn luôn có ngăn cách với hắn. Bách Lý Mân Tu biết rõ, nhưng không cưỡng cầu.

    Sau khi Hàn Phỉ xác định Tiểu Bạch không nhìn thấy nàng nữa liền dừng bước lại, cũng không đi xem tình hình mọi người như nàng nói, mà là tìm một góc không người, đặt mông ngồi xuống. Nàng không phải người ngu, nàng tất nhiên nhìn ra được tình cảm khác thường trong mắt Bách Lý Mân Tu, nàng cảm thấy có mấy phần buồn cười. Dáng vẻ nàng như vậy, là chỗ nào dẫn lên hứng thú của vị Thái tử điện hạ này chứ. Rõ ràng mình kém cỏi như vậy.

    Hàn Phỉ không nhịn được lấy hai tay che mặt, ngăn trở ý cười trào phúng nơi khóe miệng. Một luồng chán ghét bản thân nồng đậm xông tới. Nàng không biết mình làm sao, tâm trạng rơi vào một loại trạng thái buồn bực, mà cơn buồn bực này lại không thể khắc chế được, hơi chút buống lỏng liền lập tức sẽ trở nên càn rỡ, nhất là lúc đối mặt với nam thần, lại càng không thể khắc chế được, vì thế, lần phân ly này có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Hàn Phỉ cảm thấy mình đã trở thành một phiền toái. Là phiền toái của tất cả mọi người.

    "Thủ lĩnh, ngươi làm sao vậy?"

    Hàn Phỉ sững sờ, chậm rãi thả tay xuống, đã nhìn thấy Tề Ngộ Không lo lắng đứng ở trước mặt nàng. Trong lòng Tề Ngộ Không rất khó chịu, lúc hắn nhìn thấy thủ lĩnh cầm địa đồ rời đi bên cạnh vị Thái tử điện hạ kia, hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp, không nhịn được mà đi tới, quả nhiên đã nhìn thấy thủ lĩnh cô đơn ngồi dưới đất. Tề Ngộ Không hiện tại hận không thể trở lại đem băm tên Tần Vương kia thành tám mảnh, dù cho có phải trả giá thật lớn là bị đám Ảnh Vệ dằn vặt đến chết, nhưng còn dễ chịu hơn là nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của thủ lĩnh! Đây con mẹ nó cũng đã ba ngày rồi a! Hậu di chứng của tên Tần Vương đang chết kia mang đến vẫn còn nguyên tại chỗ! Càng phẫn nộ là, tên khốn kia còn thu một tỳ nữ xinh đẹp, hiện tại chắc là đang tiêu sái lắm, đã vậy thủ lĩnh nhà hắn vẫn còn đang thương cảm xuân thu!

    Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ sốt ruột của Tề Ngộ Không, miễn cưỡng nở nụ cười, chuyển đề tài, nói: "Ngươi đi nhìn xem mọi người thế nào, mấy ngày gần đây đều luôn di chuyển, nguồn nước cũng không đủ, dòng sông vốn ở gần đây cũng đã cạn khô, ngươi đi xem lượng nước của mọi người còn đủ không. Còn nữa, nhớ chú ý theo dõi xung quanh một chút, ta có chút không yên lòng."

    "Thủ lĩnh, ngươi.."

    "Còn nữa, nhớ chuyển lời đến mọi người, giảm thiểu lượng nước dùng lại, từ đây đến điểm tiếp nước kế tiếp phải bảo đảm còn sót lại một nửa, đúng rồi, nhắc họ đừng tự ý hành động, cho dù là đi tiểu tiện, cũng phải tổ đội, tuyệt đối không thể lạc đàn."

    Hàn Phỉ vẫn còn đang nghĩ linh tinh, lẩm bẩm một ít chuyện không quá quan trọng. Tề Ngộ Không thật sự nhịn không được, nói: "Thủ lĩnh, hay là chúng ta trở về đi thôi. Sống hay chết cũng phải nói cho rõ ràng a! Chúng ta không thể cứ thể treo cổ trên cây như vậy! Thật sự quá không công bằng!"

    Bầu không khí, lập tức ngưng đọng.

    Một lúc sau, Hàn Phỉ cười cười, nói: "Nói? Nói cái gì?"

    Tề Ngộ Không mau mau tiếp miệng: "Thì nói chuyện này a! Làm lỡ chuyện hôn nhân đại sự của thủ lĩnh ngươi há có thể là trò đùa!"

    Hàn Phỉ đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, nói: "Tiểu Ngộ Không, ngươi đang bỏ mặc nhiệm vụ đấy, mau trở về cương vị của ngươi đi, không cần lo lắng cho ta."

    Tề Ngộ Không cuối cùng không nhịn được: "Nói láo! Thủ lĩnh ngươi căn bản là không thể buông xuống! Nếu ta nói, vị Thái tử điện hạ này tuy khẳng định cũng không phải trái ngọt gì, nhưng ít ra tốt hơn so với Tần Vương kia là được rồi! Ngài có thể suy nghĩ một chút được không?"

    Tề Ngộ Không vừa nói, vẻ mặt còn mập mờ hấp háy mắt. Dáng dấp kia, có chút bỉ ổi.

    Hàn Phỉ phì cười ra tiếng, nói: "Ánh mắt ngươi là có ý gì đây, Tiểu Bạch cũng không phải là người ta có thể trèo cao."

    Tề Ngộ Không bất mãn, luôn cảm thấy thủ lĩnh đang tự hạ thấp bản thân, nói: "Ta không có ưu điểm gì, nhưng con mắt cực kỳ tốt! Vị Thái tử điện hạ kia rõ ràng là người thú vị! Sao ngươi không đi theo hắn? Tình cảm của chúng ta đối với Hàn Linh cũng không mạnh, đi Vân Hỏa định cư có vẻ cũng không tệ a! Lại nói, hắn.."

    "Ý niệm này vĩnh viễn không cần có."

    Ngữ khí của Hàn Phỉ quả quyết kiên định, không có một chút nào dao động.

    Tề Ngộ Không bị nghẹn lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thủ lĩnh, biệt xuất một câu: "Tại sao a?"

    "Hắn là Thái tử, vậy tương lai chính là Hoàng Đế, sau lưng của hắn là một quốc gia, mà nơi đó không phải chôc chúng ta có thể đặt chân, nhớ kỹ điểm này."

    Nói xong, Hàn Phỉ cũng không định tiếp tục đề tài này, lúc đang muốn lúc rời, đột nhiên một luồng cảm giác khiếp đảm xông tới, mãnh liệt làm nàng suýt nữa liền quỳ xuống, may mà được Tề Ngộ Không nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, Tề Ngộ Không đang muốn hỏi nàng bị làm sao, đã nhìn thấy Hàn Phỉ hoàn toàn biến sắc, thì đầy vẻ ngơ ngác.

    Hàn Phỉ che ngực, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm làm lông tóc toàn thân nàng cũng dựng thẳng lên. Nguy hiểm!

    Hàn Phỉ cầm lấy tay Tề Ngộ Không hô to: "Nhanh! Gọi tất cả mọi người lập tức thu dọn đồ đạc! Chúng ta đi!"

    Tề Ngộ Không há hốc mồm, nói: "Thủ lĩnh, làm sao vậy? Chỉ vừa mới nghỉ ngơi a.."

    "Nhanh! Đừng hỏi nữa! Có nguy hiểm! Bỏ xe ngựa lại! Mọi đồ nặng cũng vứt bỏ, đi!"

    Sắc mặt Hàn Phỉ càng ngày càng kém, trực giác của nàng chưa bao giờ sai lầm, loại khiếp đảm mãnh liệt đến gần như khiến thân thể run rẩy nói cho nàng biết, nguy hiểm!

    Đội ngũ vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên bị báo cho biết lập tức rời đi, may mà mọi người biết đây là Hàn cô nương chính mồm hạ mệnh lệnh, không có một người nghi vấn, đoàn người cũng yên lặng mà dựa theo yêu cầu của nàng, bỏ lại những thứ nặng nề trên người, ngay cả xe ngựa cũng không mang theo nữa.

    Hàn Phỉ đi phía trước, mọi người đi theo phía sau, bắt đầu vội vàng rời đi, sắc mặt nàng càng ngày càng kém, tựa hồ là hận không thể chắp cánh bay đi. Tốc độ của nàng rất nhanh, vượt quá hình thể nàng, thậm chí nàng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
     
    Hongnhan, songreasoekPhuongphuong57500 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2021
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 316: Người phụ nữ kia gọi là Hàn Phỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà, mấy người phía sau lại không có may mắn như vậy. Nhất là người nhà họ Dư, mất đi xe ngựa, nhược điểm của bọn họ hoàn toàn bộc lộ ra, một ít người yếu đuối thậm chí bắt đầu thở hồng hộc, lúc trước bọn họ đã đi hơn nửa ngày, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ lại lần nữa khởi hành, bây giờ còn có thể chống đỡ đúng là không dễ.

    Khôi Chính Quân nhìn quá nhiều người nhà họ Dư có chút không thể chịu nổi, cũng không nhịn được từng người đỡ một người chạy về phía trước, nhưng như vậy chung quy không phải là kế hoạch lâu dài.

    Bách Lý Mân Tu không nhịn được đưa tay lôi Hàn Phỉ đang chạy trốn đằng trước trở lại, nói: "Tiếp tục như vậy không được! Phía sau có người thoát ly đội ngũ! Con đường này rất dễ xảy ra sự cố, không thể phân tán."

    Hàn Phỉ liều mạng lắc đầu, biểu hiện căng thẳng, nói: "Không! Chúng ta không thể dừng lại!"

    Bách Lý Mân Tu tàn nhẫn mà cau mày, nói: "Ngươi đây là làm sao vậy? Ngươi rất không thích hợp."

    Hàn Phỉ lạnh lùng nói: "Không thể dừng lại a! Bọn họ sẽ đuổi theo!"

    Vừa dứt lời, mọi người cảm nhận được mắt đất dưới chân rung động một hồi, ngay cả tro bụi cũng bị cuộn bay lên. Rung động rất nhỏ, nhưng nếu như cẩn thận cảm thụ liền có thể phát giác ra được. Sắc mặt Hàn Phỉ càng kém hơn. Lần này, Bách Lý Mân Tu buông bàn tay đang cầm lấy tay Hàn Phỉ ra, sắc mặt cũng biến đổi.

    Hàn Phỉ hướng về phía sau rống to: "Nhanh! Đi! Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ!"

    Hàn Phỉ biết rõ. Bọn họ đã tới. Những truy binh kia đã đuổi tới. Bọn họ đã bị phát hiện. Suy nghĩ này gần như ăn mòn lí trí của Hàn Phỉ, nàng thậm chí khắc chế không được toàn thân run rẩy, luồng cảm giác bất an kia đã tăng lên đến mức tận cùng. Nhanh! Phải nhanh hơn nữa!

    Không người nào dám trì hoãn, cũng không có ai dám dừng lại, thậm chí hận không thể bỏ lại toàn bộ đồ đạc trên người.

    Tề Ngộ Không không nhịn được chạy lên trước, ở bên tai Hàn Phỉ nói: "Thủ lĩnh, tại sao chúng ta phải chạy? Chúng ta nhiều người như vậy, căn bản không cần phải sợ, chúng ta nên nghênh chiến mới đúng!"

    Mấy người Ngọc Long cũng dồn dập gật gù đồng ý. Ngay cả Bách Lý Mân Tu cũng cảm thấy Hàn Phỉ gọn gàng nhanh chóng lựa chọn thoát đi như vậy có hơi kỳ quái. Nàng không phải là người mềm yếu như thế. Nhưng duy chỉ có Hàn Phỉ ở lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, nói: "Không, không thể đối đầu! Chúng ta sẽ bị giết hết!"

    Tề Ngộ Không không chịu thua nói: "Thủ lĩnh, ngươi không khỏi quá coi thường chúng ta! Mấy ngày nay mọi người đều đang huấn luyện, thủ lĩnh ngươi phải có chút tự tin với chúng ta, không đánh mà chạy thật sự là quá thất lễ! Đúng không mọi người?"

    Các thôn dân thôn Thủy Biên đi đầu tương ứng rống một tiếng. Biểu hiện của bọn họ rất tức giận bất bình, giống như cứ như vậy đào tẩu thật sự là quá oan uổng, bọn họ không sợ chiến đấu, chỉ sợ khuất nhục như vậy! Khôi Nam không hưởng ứng hò hét, ở trong ký ức của hắn, bệ hạ chưa từng trực tiếp lựa chọn đào tẩu, nếu có, vậy thì là tình thế trước mặt đã nghiêm trọng đến.. căn bản không có phần thắng.

    Lúc ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Khôi Nam, hắn trong nháy mắt cả người căng cứng. Người nhà họ Dư thuộc về trung gian, có chút do dự bất định, chỉ nhìn về phía Hàn Phỉ.

    Hàn Phỉ thở hổn hển, con mắt cũng hồng, gào thét nói: "Con mẹ nó, đứng dậy chạy cho ta! Nếu như không muốn chết thì liền chạy a!"

    Một câu nói này truyền đến khắp tất cả mọi người. Đoàn người đều nhìn thấy dáng vẻ cả mắt đỏ bừng của Hàn Phỉ, có chút khó có thể tin.

    Hàn Phỉ cũng lại khắc chế không được, một cái móc ra địa đồ, nói: "Chúng ta trúng kế rồi! Những người kia đã sớm phát hiện ra chúng ta! Bọn họ đang vây quanh chúng ta! Hiểu chưa! Chúng ta trúng kế!"

    Mọi người nghe lời nói của Hàn Phỉ chỉ càng thêm nghi hoặc, không thể nào hiểu được.

    Hàn Phỉ mạnh mẽ thở hổn hển, con mắt càng đỏ, một luồng bạo lệ không cách nào khống chế đang không ngừng công kích lý trí của nàng.

    "Ta sớm nên phát hiện ra! Dòng sông đột nhiên cạn khô căn bản không phải bởi vì quá nóng! Mà là thượng du dòng nước bị cắt đứt! Nơi này là khu vực cồn cát, bốn phía căn bản không có nơi che chắn, bọn họ muốn bức chúng ta đến vị trí này! Vây quanh chúng ta!"

    Sắc mặt Bách Lý Mân Tu trong nháy mắt biến đổi, hắn cầm lấy địa đồ trong tay Hàn Phỉ, cẩn thận chăm chú nhìn, sau đó sắc mặt trắng bệch, nói: "Không được! Đi mau! Vòng vây sắp hình thành, hướng về phía tây đi!"

    Thấy Thái tử điện hạ Vân Hỏa cũng thay đổi sắc mặt, mọi người cũng ý thức được cái gì đó, cho dù là bọn họ mạnh hơn, cũng đánh không lại những kẻ có chuẩn bị âm mưu Ám Đấu, ai cũng biết rõ trên chiến trường bị vây quanh sẽ phải gánh hậu quả gì, điều này căn bản không thể dựa vào giá trị vũ lực cá nhân liền có thể đủ xoay chuyển cục diện!

    Hàn Phỉ mạnh mẽ phủ nhận, nói: "Không! Không thể đi phía tây! Theo vị trí dòng nước, bọn họ e là đã đoán được chúng ta sẽ đi hướng tây, đây là đối phương cố ý lưu lại 'Sinh lộ ', sinh là chết, đây là con đường không có lối về!"

    Bách Lý Mân Tu nắm chặt tay, xem như bình tĩnh nói: "Vậy nên đi chỗ nào? Phía tây là tử lộ, chúng ta không có lựa chọn khác."

    Hàn Phỉ cầm địa đồ, sắc mặt trầm xuống, hoảng loạn trước đây đã giảm thiểu một ít, màu hồng trong mắt càng sâu, giống như máu vậy.

    Nàng trầm thấp nói: "Không, chúng ta còn có một con đường."

    Tề Ngộ Không chen miệng nói: "Thủ lĩnh, chúng ta còn có con đường nào?"

    Ánh mắt Hàn Phỉ rơi trên địa đồ. Bách Lý Mân Tu cũng nhìn sang, sau đó mạnh mẽ nói: "Hàn Phỉ, ngươi điên rồi!"

    Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười ngoan tuyệt, nói: "Vô Tận Sâm Lâm. Đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta."

    Bách Lý Mân Tu một phát bắt được cổ tay nàng, siết chặt, nói: "Hàn Phỉ! Nơi này không thể đi! Quá nguy hiểm!"

    Hàn Phỉ tránh khỏi kiềm chế của hắn, nói: "Đây là đường sống cuối cùng, gọi là.. cố tìm đường sống trong chỗ chết."

    Bách Lý Mân Tu choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ. Hàn Phỉ thu hồi địa đồ, nhìn về phía trước, đột nhiên duỗi ra một cái tay, gào to: "Theo ta, đi!"

    Giờ khắc này, một bên khác, một nam nhân thân mặc khải giáp đen nhánh nhìn địa đồ trong tay.

    "Tướng quân, những người kia đã lệch khỏi lộ tuyến!"

    Nam nhân được gọi là tướng quân đột nhiên nắm chặt địa đồ, trầm giọng nói: "Đi nơi nào?"

    "Đây, chuyện này.."

    "Nói."

    "Tướng quân! Phương Bắc!"

    Tướng quân trầm mặc nửa ngày, cười lạnh một tiếng, nói: "Thú vị, phương Bắc? Vô Tận Sâm Lâm? Ngược lại là lựa chọn tốt nhất."

    "Tướng quân, vậy chúng ta?"

    "Tiếp tục theo, còn nữa, xem xem là phân đội nào làm bại lộ hành tung, đối phương đã sớm phát giác, một cái nhân vật anh hùng như thế, Tần Vương kia xem ra có vẻ không vô dụng giống như trong truyền thuyết a."

    Nam nhân vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt thưởng thức.

    Tên thủ hạ báo cáo bên cạnh do dự một chút, nói: "Tướng quân.."

    "Ấp a ấp úng, ngươi muốn bị xử tử sao?"

    "Báo tướng quân! Căn cứ theo tin tức ngầm điều tra được, Tần Vương dường như đã sớm rời đi trước rồi!"

    Nam nhân trừng lớn mắt, ném địa đồ xuống đất, nói: "Làm sao có khả năng! Nếu như Tần Vương đã rời đi, vậy thì bây giờ là người nào đang suất lĩnh đội ngũ này! Còn có ai có thể nhạy cảm nhận ra được hành động của chúng ta như vậy? Còn cả gan làm loạn lựa chọn tuyệt lộ Vô Tận Sâm Lâm?"

    "Tướng, tướng quân, đúng, đúng rồi người phụ nữ kia.."

    "Phụ nữ cái gì?"

    "Hình như.. đúng, đúng rồi, nàng ta gọi là.. A! Đúng! Gọi là Hàn Phỉ!"
     
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 317: Có một loại đau đầu mang tên Hàn Phỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn chưa tới gần, đã có thể nhìn thấy cách đó không xa, ở giữa không trung bị bao phủ một đoàn hắc khí, cũng bao trọn cả khu rừng, từ xa nhìn lại, giống như một cái kết giới hư huyễn. Đoàn người Hàn Phỉ dừng bước lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.

    Bách Lý Mân Tu mở miệng nói: "Đây chính là Vô Tận Sâm Lâm."

    Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, nói: "Ta rốt cuộc biết tại sao các ngươi lại hình dung nơi này kinh khủng như thế, chướng khí trong rừng cũng đã thực chất hóa."

    Bách Lý Mân Tu kinh ngạc nói: "Chướng khí?"

    Hàn Phỉ gật đầu, đưa tay chỉ chỉ đoàn hắc khí bao phủ phía trên khu rừng, nói: "Chướng khí dày đặc như vậy, cơ thể người hút vào quá nhiều sẽ giống như bị trúng độc mãn tính trúng độc, nhẹ thì sản sinh ảo giác, nặng thì đánh mất tính mạng, tiến vào khu rừng này ải thứ nhất đã hung hiểm như thế sao."

    Bách Lý Mân Tu sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Chúng ta không thể tiến vào."

    Hàn Phỉ câu lên vẻ tươi cười, ánh mắt lóe lên một vệt tinh quang, nói: "Không, chúng ta phải đi vào, đây là một tin tức tốt, vùng rừng rậm này càng nguy hiểm, vậy thì đối với kẻ địch mà nói, cũng nguy hiểm như thế."

    Bách Lý Mân Tu giống như hiểu được ý đồ của Hàn Phỉ, không đồng ý nói: "Ngươi đang mạo hiểm."

    Hàn Phỉ cười nói: "Điện hạ có nguyện theo ta mạo hiểm không? Không, không đúng, ngươi không muốn cũng phải theo."

    Sau đó, Hàn Phỉ xoay người, triệu tập người nhà họ Dư lại.

    "Hiện tại thu thập tất cả dược tài còn sót lại, chướng khí này cũng không khó phá giải, thời gian của chúng ta không nhiều, vì thế phải nhanh."

    Người nhà họ Dư giống như được trao cho sứ mệnh, mỗi một người đều lộ ra vẻ kích động mà hưng phấn, cả quãng đường đi, bởi vì tố chất thân thể quá kém, đã thành phiền toái của toàn bộ trong đội ngũ, trong lòng từng người nhà họ Dư cũng bị nghẹn một hơi, liền nghĩ nhất định phải mạnh mẽ giúp Hàn cô nương một tay để có thể khẳng định giá trị của mình! Hiện tại vừa vặn có một thời cơ tốt!

    Hàn Phỉ giao cho người nhà họ Dư, hạ lệnh cho tất cả mọi người cũng chuẩn bị kỹ một tấm vải, nếu không có thì trực tiếp xé từ trên y phục xuống, mặt khác phải che lại tất cả mọi chỗ da thịt bị lộ ra bên ngoài, mắt cá chân cũng phải quấn lại toàn bộ, trên thân có thể mặc bao nhiêu quần áo liền mặc. Đối với mệnh lệnh này, đoàn người tương đối nghi hoặc, nhưng không có ai đưa ra nghi vấn, mà nhất nhất nghe theo.

    May là bây giờ thời tiết còn không nóng nực đến mức hận không thể không mặc quần áo, thêm vào tới gần rừng rậm, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhiệt độ dường như giảm xuống một ít, vì thế mặc nhiều quần áo cũng không có chuyện gì.

    Tề Ngộ Không lẻn đến bên người Hàn Phỉ, nói: "Thủ lĩnh, đây là đang làm gì? Chúng ta không phải là muốn đi vào rừng sao? Thế nào lại không đi vào, người phía sau không phải là sắp đuổi tới sao?"

    Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia mưu kế, nói: "Bọn họ tính kế chúng ta, chúng ta cũng không thể thành thật không làm gì."

    Tề Ngộ Không lập tức trở nên hưng phấn, nói: "Thủ lĩnh, ngươi muốn làm cái gì?"

    Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nói: "Rừng cây chiến, ngươi biết không?"

    Tề Ngộ Không sững sờ: "Rừng cây chiến?"

    "Đúng vậy a, một loại chiến pháp đặc biệt có ý tứ."

    Đợi đến khi người nhà họ Dư điều phối tốt giải dược cũng chỉ mất một canh giờ mà thôi, Hàn Phỉ lập tức để mọi người dùng nước pha loãng giải dược, chia nhau uống vào, sau đó che mũi, tay chân cũng được bao phủ chặt chẽ, ngay cả phần cổ và đầu cũng được quấn vải, nhìn có chút không ra ngô ra khoai.

    Hàn Phỉ bao phủ toàn thân chặt chẽ, một tay cầm vải bịt lại miệng mũi, vừa mệnh lệnh cho mọi người lại gần khu rừng đạp ra vết chân hỗn độn, cũng phá hoại một ít thảm thực vật phía ngoài cùng, ngụy trang thành tràng cảnh bọn họ khẩn cấp chạy trốn. Sau đó mọi người liền đi vào khu rừng.

    Cảm thụ đầu tiên chính là nơi này quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến quỷ dị, dường như ngay cả tiếng bọ kêu chim hót cũng biến mất, toàn bộ khu rừng đều không tồn tại khí tực của vật sống. Sắc mặt Hàn Phỉ rất cẩn thận, trước khi tiến vào đã báo cho biết mọi người, bất luận tình huống thế nào cũng không thể cởi miếng vải trong tay ra, một khi nhận thấy thân thể không thoải mái thì lập tức báo cáo, vì ngăn ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Hàn Phỉ còn cho người nhà họ Dư phân tán khắp nơi trong đoàn người, để phòng ngừa bất cứ lúc nào có người ngã xuống. Trong đó, không bị ảnh hưởng nhất đại khái chính là những bộ khô lâu không cần hô hấp kia, ngay cả da dẻ cũng không cần bao bọc, dù gì cũng chỉ là một bộ da mà thôi, thấy thế, ngay cả Hàn Phỉ cũng có chút ước ao.

    Che kín toàn thân chính là vì tránh khỏi độc trùng cùng độc xà trong rừng, động vật có thể sinh tồn ở một nơi dày đặc chướng khí như vậy, không có loài nào là có thể xem thường, bước thứ nhất của rừng cây chiến, chính là phải bảo đảm bản thân có thể sống sót.

    Lúc cả đội ngũ nhân số đông đảo bước vào khu rừng cũng không phát sinh quá nhiều tiếng vang, điểm này có được là do bình thường kiên trì không ngừng huấn luyện, dọc theo con đường này, mỗi người đều đã trưởng thành rất nhiều, ngay cả những người yếu ớt nhất cũng thay đổi.

    Theo sự thâm nhập, Hàn Phỉ chậm rãi phát hiện dấu hiệu có sinh vật hoạt động, tỷ như, quấn quanh một thân cây khô trước mặt là một con rắn màu sắc sặc sỡ, đôi mắt con rắn vẫn còn đang nhìn nàng chằm chằm, cái lưỡi dài màu tím đen vừa phun ra nuốt vào, làm người tê dại cả da đầu, chỉ dựa vào màu sắc trên thân thể của con rắn kia cũng có thể nhìn ra được độc tính của nó mạnh bao nhiêu.

    Bách Lý Mân Tu hơi nhướng mày, móc dao găm ra, lúc đang muốn bay qua giết chết con rắn, Hàn Phỉ đè tay hắn lại: "Đừng nhúc nhích. Chớ làm tổn thương nó."

    "Hàn Phỉ, đừng nói với ta, ngươi muốn bắt nó đấy nhé!"

    Bách Lý Mân Tu có một loại đau đầu tên là Hàn Phỉ. Từ lúc đồng hành cùng nàng, hắn cảm thấy đau đầu đã trở thành thói quen.

    "Đây là Ngũ Hoa xà, độc tính rất mạnh, gần như chỉ mấy hơi thở cũng đủ để cướp đi tính mạng người. Nhưng độc dịch của nó cũng rất hữu dụng." Trong mắt Hàn Phỉ đầy vẻ nóng lòng muốn thử.

    "Một khi bị cắn, ngươi liền xong."

    "Tiểu Bạch, đừng lo lắng."

    Nói rồi, Hàn Phỉ đẩy Bách Lý Mân Tu ra, đang định tiến lên, vai đã bị giữ lại, nàng kinh ngạc quay đầu, đã nhìn thấy ánh mắt Bách Lý Mân Tu vốn luôn mang vẻ ôn nhu đã nhiễm phải nộ khí hiếm thấy.

    "Ngươi đến là có đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu không?"

    Khí thế của Hàn Phỉ yếu xuống, lầm bầm một câu: "Ta chỉ là muốn độc dịch của nó."

    "Vậy dừng lại cho ta!"

    Nói rồi, Bách Lý Mân Tu đẩy Hàn Phỉ sang một bên, tự mình bước lên trước, lúc mọi người chưa kịp phản ứng thân ảnh lóe lên, bên kia, con rắn Ngũ Hoa phát ra thanh âm tê tê, cái đầu hình tam giác dột nhiên hướng về phía trước lao lên, mở rộng hai chiếc răng sắc tấn công, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người bóp lấy đầu ở ngay giữa không trung.

    Hàn Phỉ nhìn trợn mắt hốc mồm, lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Bạch cũng là người khủng bố như vậy. Mãi đến tận lúc Hàn Phỉ lấy độc dịch, sắc mặt Bách Lý Mân Tu vẫn chưa hòa hoãn lại, Hàn Phỉ gãi đầu một cái, quyết định cứ như vậy bỏ mặc không quan tâm, nàng không có thời gian chữa trị mỗi quan hệ với vị Thái tử điện hạ này.

    Hàn Phỉ lấy ra bí tịch chiến thuật, chính là bí tích mà lão thôn trưởng thôn Thủy Biên giao lại cho nàng trước khi chết, trên đó có ghi chép một chút bố trí liên quan đến chiến thuật rừng cây chiến, Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười nguy hiểm. Bức bọn họ phải tiến vào nơi này, vậy thì cũng đừng trách nàng độc ác.
     
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 318: Quân phản nghịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám người kia đuổi theo dấu vết tới, sau đó trú đóng ở bên ngoài khu rừng, dựng lên lều vải tạm thời. Bên trong chướng bồng chủ vị, nam nhân mặc khải giáp kia đang cúi đầu trầm tư, mà cấp dưới của hắn nghiêm chỉnh đứng ở một bên, chờ đợi mệnh lệnh.

    "Trạm gác ngầm trở về chưa?"

    "Báo tướng quân, trạm gác ngầm phía bên ngoài phát hiện dấu vết, đấm người kia đã tiến sâu vào trong rừng."

    "Toàn bộ đi vào?"

    "Đoán chừng, đúng là như vậy."

    Nam nhân trầm mặc một hồi, hắn truy đuổi theo những người này đã tốn không ít thời gian, vốn cho là bọn họ sẽ hướng theo bố trí của hắn ngoan ngoãn đi xuống phía tây, không nghĩ tới, người phụ nữ kia thực sự có bá lực như thế, trực tiếp tiến vào Vô Tận Sâm Lâm. Hắn không có quá nhiều thời gian tiếp tục tiêu phí ở đây, vốn là mang theo nhiệm vụ hàng phục những người này sau đó tiến tới hợp nhất, không nghĩ tới nhiệm vụ tưởng đơn giản nhất, lại kéo dài lâu nhất.

    "Tướng quân, có tin thăm dò tới!"

    "Truyền."

    Rất nhanh, một người tiến vào bên trong lều, thủ hạ của nam nhân thức thời rời đi, lưu lại hai người.

    "Hô Diên tướng quân, có khoẻ hay không a?"

    Nam nhân trầm giọng nói: "Tín sứ tới chơi, Minh Quốc có tin tức sao?"

    "Hô Diên tướng quân hiệu suất gần đây có vẻ hạ thấp a, Minh Quốc tự nhiên có chút bất mãn, mong rằng tướng quân cho một đáp án chính xác."

    "Bọn họ tiến vào Vô Tận Sâm Lâm, ta không thể để bộ hạ của ta đi mạo hiểm."

    Tín sứ cau mày lại, nói: "Tướng quân định vi phạm khế ước với Minh Quốc sao?"

    Nam nhân đột nhiên lật tung bàn, nói: "Ngươi tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình."

    Tín sứ bị hành động này kiềm chế lại, hơi thu liễm sắc mặt ngạo mạn lại một chút.

    "Bây giờ Hô Diên tướng quân định làm thế nào?"

    Nam nhân tựa hồ suy nghĩ sâu sắc một hồi, nói: "Vô Tận Sâm Lâm là một con đường chết, bọn họ đi vào cũng không sống được bao lâu. Nước sạch cùng lương thực trên người bọn họ cũng không nhiều, e là chống đỡ không được bao lâu nữa, chỉ cần ở bên ngoài chờ thêm mấy ngày, e là cũng sẽ chết."

    "Hô Diên tướng quân phải biết rõ, Minh Quốc đã tổ chức quân đội, thời cơ của người làm việc lớn rất trọng yếu, bây giờ cách thời cơ kia đã rất gần, tướng quân cũng biết, chúng ta không có nhiều thời gian chờ đợi những người này chết hết như vậy."

    "Quân đội Minh Quốc đã tập hợp xong xuôi rồi sao?"

    Tín sứ có chút kiêu ngạo nói: "Đã hoàn thành tám thành."

    Nam nhân trầm mặc một hồi, nói: "Chúng ta tiến vào rừng cây, xủ lí xong những người này, nhưng e là trong thời gian khẩn cấp như vậy, không thể hoàn thành nhiệm vụ chiêu an."

    "Tướng quân không cần do dự, nếu như không thể hàng phục, vậy thì xử lý hết thảy là được."

    "Tướng lãnh của đối phương là một người phụ nữ."

    "Cái gì? Tướng quân nói thật đấy ư?"

    "Hừm, Tần Vương đã rời đi, hiện tại người chỉ huy là một nữ nhân tên là Hàn Phỉ."

    "Nữ nhân này có thân phận gì?"

    "Ta đã phái cấp dưới đi điều tra, nhưng còn chưa có báo cáo về."

    Sắc mặt Tín sứ cũng trở nên nghiêm túc, sau đó nói: "Vậy Tần Vương đâu?"

    Nam nhân phun ra bốn chữ: "Tung tích không rõ."

    "Sao lại thế? Không phải chúng ta vẫn luôn ngó chừng tên Tần Vương này à! Làm sao lại tung tích không rõ? Rốt cuộc các ngươi làm được trò gì?"

    Nam nhân cau mày, lạnh lùng nói: "Ta đã từng nói với Minh Quốc, tuyệt đối không thể coi thường Tần Vương, át chủ bài trong tay hắn còn nhiều hơn so với chúng ta nghĩ, đáng lẽ năm đó không nên để hắn còn sống."

    "Tướng quân! Bây giờ không phải là lúc nói như vậy! Tần Vương này không thể sống! Tìm! Nhất định phải tìm ra! Không tiếc bất cứ giá nào!"

    Âm điệu của Tín sứ cũng không nhịn được mà cất cao, giống như đang cực kỳ sợ hãi chuyện gì đó.

    "Yên tâm, Tần Vương tạm thời không cùng người bên kia giao tiếp, hiện tại hắn còn chưa đủ sức làm người lo lắng quá mức, ta đã phái người đuổi theo tra, rất nhanh sẽ có kết quả."

    "Tướng quân, chúng ta đi về trước bẩm báo tình hình, mong rằng tướng quân sớm ngày xử lý xong chuyện này, Minh Quốc đang chờ tướng quân trở về."

    "Ừm."

    Rất nhanh, tín sứ liền lui ra khỏi lều vải, vội vã rời đi. Lưu lại nam nhân, người có thể xưng là Hô Duyên Đình, một đời tướng quân, cũng không thuộc về bốn nước lớn. Nếu Bách Lý Mân Tu ở đây, nhất định phải sẽ phát hiện, Hô Duyên Đình này đúng là người hắn đã từng truy tra, trong một nước phụ thuộc đột nhiên xuất hiện một tướng lãnh thiên tài.

    Hô Duyên Đình một lần nữa nhìn địa đồ, cười lạnh một tiếng, tựa như lầm bầm lầu bầu nói: "Minh Quốc, Minh Quốc, hừ, chẳng qua là đám người ô hợp, muốn đánh đổ bốn nước lớn há có thể là trò đùa, nếu đơn giản như vậy thì trên đời này sao có thể chỉ có bốn nước lớn?"

    Mặc dù như thế, Hô Duyên Đình lại không thể không ra sức vì Minh Quốc, hắn xuất thân tiểu quốc, muốn làm ra một phen đại sự, không thể không bám vào các thế lực mới nổi, mà tiếp thu nhiệm vụ đầu tiên, lại là tru diệt Tần Triệt. Nhưng mà, nhiệm vụ đầu tiên của hắn liền xảy ra vấn đề, tên Tần Vương này thế mà lại lựa chọn chia làm hai đường để chạy, Hô Duyên Đình không thể không nói, chiêu này chính là bí quá hóa liều. Sợ là nữ nhân gọi là Hàn Phỉ kia chính là mục tiêu mà Tần Vương muốn bảo hộ đi.

    "Vì một người phụ nữ, ha ha, Tần Vương a Tần Vương, ta ngược lại là muốn đích thân bắt nữ nhân này lại nhìn xem, đến cùng là người thế nào, mà có thể đáng giá để ngươi làm như thế."

    Hô Duyên Đình xiết chặt địa đồ, sau đó đi ra khỏi lều vải, hô to với thủ hạ: "Tập hợp! Chuẩn bị vào rừng!"

    Trong rừng, cách rất xa cũng vẫn cứ nghe thấy tiếng hô kia của hắn, khiến tinh thần Hàn Phỉ run lên một cái, ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương xa, lẩm bẩm nói: "Bọn họ tới rồi."

    Phía sau thân thể mọi người đều run lên, bàn tay làm việc càng thêm tăng nhanh tốc độ, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.

    Hô Duyên Đình mang người theo, chậm rãi đi vào trong rừng, hắn không ngu, tất nhiên là nhìn thấy bao phủ xung quanh khu rừng là một tầng chướng khí, vì thế trước khi tiến vào rừng, cũng phân phối quân y, mỗi người đều bịt kín bằng một tầng vải dày, ngăn cách chướng khí. Hắn dẫn theo không nhiều người, nhưng đều là tâm phúc của hắn, vì vậy chỉ huy cũng đặc biệt thuận buồm xuôi gió.

    Hàn Phỉ ghé vào điểm cao nhất, liếc mắt liền thấy thấy một đám người đang thâm nhập vào khu rừng, y phục mặc thống nhất, từ trong thân thủ cùng tốc độ có thể nhìn ra được đều đã nhận qua huấn luyện, không phải là binh lính thôn thường. Nhất là nam nhân khôi ngô đi đầu kia, từ trên người hắn Hàn Phỉ cảm nhận được một trận cảm giác kỳ phùng địch thủ, điều này làm nàng không tự chủ được trở nên hưng phấn.

    Bách Lý Mân Tu cũng ghé vào bên cạnh Hàn Phỉ, dựa vào thị lực rất tốt nhìn thấy những người kia, tim hắn đột nhiên chìm xuống, nhất là lúc nhìn thấy y phục trên người chúng, sắc mặc hắn cực kì không tốt, tầm mắt đặt trên người nam nhân đi đầu, lại càng là không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Là quân phản nghịch."

    Hàn Phỉ quay đầu lại, cau mày nói: "Quân phản nghịch?"

    Bách Lý Mân Tu gần như nói qua kẽ răng: "Thế nào lại là bọn họ.."

    "Rất lợi hại phải không?"

    "Rất lợi hại."

    Bách Lý Mân Tu nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt Hàn Phỉ, thấp giọng giải thích nói: "Quân phản nghịch, là những quốc gia chịu sự thống lĩnh của bốn nước lớn, đều là một ít tiểu quốc xa xôi, võ lực tự thân không tính là quá yếu, thêm vào khoảng cách quá xa, bốn nước lớn đều không muốn phái binh mạnh mẽ tấn công, liền nhậm chức, nhưng những năm này, những nước nhỏ này tổ chức ra một thế lực, phản đối đại quốc thống lĩnh, xưng là quân phản nghịch, những người này không có tín ngưỡng, không có quy tắc, chỉ có liều mạng cùng chiến đấu."
     
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 319: Trên đời này, ta chỉ cần nàng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ nghe rất nghiêm túc, nhưng càng nghe lại càng không hiểu, nói: "Vậy tại sao bọn họ phải đuổi theo chúng ta?"

    Bách Lý Mân Tu lắc đầu một cái, nói: "Đây cũng chính là chỗ ta nghĩ không ra."

    Những quân phản nghịch này bình thường đều hoạt động ở khu vực biên giới, rất ít vào sâu chỗ giao giới của giữa hai nước lớn như vậy, chứ đừng nói gì đến lần này nhân số cũng không ít, nhất là tên Hô Duyên Đình đi đầu kia, Bách Lý Mân Tu đã từng nghe nói qua, có thể xem như là một người tài hoa trong đám quân phản nghịch, trong một vài chiến dịch nhỏ cũng đạt được không ít thành tích, chính Bách Lý Mân Tu cũng từng muốn mời chào hắn đầu nhập Vân Hỏa quốc. Nhưng mà, người này tính tình cứng rắn, không hề có một chút ý tức phục tùng, Bách Lý đã từng muốn đích thân gặp mặt một lần, không nghĩ tới lại nhìn thấy hắn ở chỗ này.

    "Thống lĩnh là Hô Duyên Đình, là một tưỡng lãnh rất mạnh, chúng ta phải cẩn thận."

    Hàn Phỉ hấp háy mắt, nói: "Thống lĩnh sao?"

    "Ừm."

    Hàn Phỉ một lần nữa nhìn xuống, nhìn những người kia từ từ đi tới vòng vây chỗ nàng bố trí.

    "Tiểu Bạch."

    Hàn Phỉ đột nhiên kêu một tiếng, nhưng bởi vì vẫn che miệng mũi, cho nên giọng nói của nàng có chút mơ hồ.

    "Ừm."

    "Ngươi biết không, gần đây tâm tình của ta rất táo bạo."

    "Ừm.."

    "Là thời điểm bày ra kỹ thuật chính thức."

    Nếu như không có Vô Tận Sâm Lâm này, Hàn Phỉ hay sẽ chỉ nghĩ đến trốn, bọn họ căn bản không có phần thắng, nhưng khi nàng đi vào rừng, nàng biết rõ, cơ hội thay đổi cục diện đã tới.

    Một bên khác. Tật Phong cấp tốc chạy về trận địa, đi tới bên người Tần Triệt, biểu hiện căng thẳng nói: "Vương gia! Không hay rồi! Những người kia đuổi theo tung tích Hàn cô nương!"

    "Ầm!" Cái chén lập tức bị bóp nát.

    Băng Linh quỳ trên mặt đất thân thể mạnh mẽ run rẩy, nhiều ngày đến bôn ba làm cả người nàng chật vật, cũng không có bất kỳ cơ hội rửa ráy, ngay cả gương mặt thanh tú kia cũng đã bị làm cho lấm lem bẩn thỉu. Nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía người kia, những ngày này ở chung, nàng đã sớm vô số lần cảm thấy hối hận. Người này, căn bản ẩn tàng quá nhiều!

    Tần Triệt không chút nào để ý đến mảnh sứ vỡ nát làm bị thương tay mình, biểu hiện mù mịt nói: "Nói."

    Tật Phong nửa quỳ xuống, nói: "Quân đội truy đuổi mà đến cũng không chỉ có một đội, còn có một đội đuổi theo đội ngũ của Hàn cô nương." Tần Triệt trầm mặc.

    Tật Phong lòng như lửa đốt. Hắn không nghĩ tới đối phương giảo hoạt như vậy, lại có thể phái ra hai đội ngũ, hiện tại không biết tình huống của Hàn cô nương bên kia thế nào rồi.

    "Quay lại." Tần Triệt đứng dậy, lưu lại hai chữ này.

    Sắc mặt Tật Phong vui vẻ, bắt đầu tập hợp tất cả mọi người. Tần Triệt đi tới một góc không người liền dừng lại, tư thế đứng của hắn có chút kỳ quái, nhưng vẫn thẳng tắp như cũ.

    Hạc lão lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hắn, nhìn bóng lưng hắn, trên gương mặt vốn hiền lành của lão nhiều hơn một tia cảnh giác.

    "Quả nhiên là ta đoán không sai, Tần Vương các hạ không hề đơn giản như bề ngoài."

    Tần Triệt không quay đầu lại, chỉ băng lãnh nói: "Hạc lão, ta sẽ cho thủ hạ đưa ngươi đến nơi an toàn."

    Hạc lão rên một tiếng, nói: "Đồ nhi ta rơi vào nguy hiểm, ngươi cho là ta còn có thể ở lại nơi an toàn sao?"

    "Hàn Phỉ không muốn ngươi có chuyện."

    Hạc lão tức giận, nói thẳng: "Nói láo! Người khiến Hàn Phỉ rơi vào nguy hiểm không phải là ngươi sao! Tần Vương các hạ! Không, không đúng, ta nên gọi ngươi là Ám Chủ mới đúng, không phải sao?"

    Câu nói sau cùng, mang theo từng tia trào phúng.

    Tần Triệt rốt cục xoay người lại, mặt nạ màu bạc tản ra ánh sáng lạnh lão, che khuất biểu hiện của hắn, nhưng trong đôi mắt kia, mang theo hàn băng không thể hóa giải.

    "Ngươi biết." Đây là một câu câu trần thuật.

    Hạc lão thở một cái, trào phúng nói: "Ta cũng không giống như đồ nhi ngây thơ ngu xuẩn của ta, có thể bị bề ngoài của ngươi lừa dối, ngươi ngược lại là không lo lắng chút nào, mấy ngày qua đều không có ẩn tàng. Sợ ta không biết sao? Hay là bắt nạt ta đã già, con mắt cũng mù rồi?"

    Tần Triệt nghe lời giễu cợt như vậy, tâm tình cũng không chút xao động, chỉ thấp giọng nói: "Ta cũng không lừa dối Hàn Phỉ."

    "Đúng, ngươi không lừa dối nàng, ngươi chỉ là cái gì cũng không nói, không hề làm gì, làm đồ nhi nhà ta vì ngươi móc tim móc phổi, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất nàng có dâng lên cho ngươi, Tần Vương các hạ dùng một tay mưu kế thật là hay! Thủ đoạn chưởng khống nhân tâm này, há một tiểu lão nhân như ta có thể theo kịp?"

    "Không phải." Hắn phun ra hai chữ này, không nói tiếp nữa.

    Hạc lão nhịn không được nói: "Không phải cái gì? Ngươi nói rõ cho ta!"

    Tần Triệt buông tay, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt.

    "Ta chưa bao giờ nỗ lực chưởng khống nàng."

    Một câu nói này, Tần Triệt nói từng chữ từng chữ ra khỏi miệng, mang theo một loại kiên quyết.

    Hạc lão sững sờ, tính khí cũng thoáng hòa hoãn lại, rên một tiếng, nói thầm nói: "Ai biết ngươi nói có thật hay không?"

    "Ta sẽ đi cứu nàng về."

    Hạc lão cau mày, nói: "Người đuổi theo ngươi, đến cùng là ai?"

    Tần Triệt trầm mặc một hồi, lúc Hạc lão sắp mất kiên nhẫn, rốt cục phun ra một câu: "Quân phản nghịch, liên minh."

    Hạc lão kinh ngạc ngây người. "Ngươi, ngươi.. Ngươi đến cùng là có thân phận gì?"

    Hạc lão tưởng bản thân mình đã đoán được thân phận khác của tên Tần Vương này, nhưng hiện tại, hắn lại nhìn không thấu.

    "Hạc lão, ngươi nên rời đi."

    Hạc lão cả giận nói: "Ta sẽ không đi! Lời nói khó nghe chút, không có ta chân ngươi bây giờ còn có thể hi vọng vào ai! Ta muốn đi cứu đồ nhi của ta!"

    Chỉ lo tên Tần Vương này đánh ngất lão đưa đi, Hạc lão không thể không lại đưa ra một ưu điểm, nói: "Thủ hạ của ngươi rất nhiều người, nhưng ta dám cam đoan, tuyệt đối không có một ai có thể theo kịp tài nghệ y thuật của ta! Chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như Hàn Phỉ bị thương, ngươi sẽ tìm ai giúp ngươi cứu chữa!"

    Tần Triệt không nói gì.

    "Ngươi có thời gian đưa ta đi, còn không bằng mau mau khởi hành! Đi!"

    Rốt cục, Tần Triệt đồng ý: "Được."

    Hạc lão thở ra một hơi, yên tâm chút ít, nhưng vẫn cứ lo lắng cho Hàn Phỉ, càng nghĩ thì càng cảm thấy đồ nhi mình coi trọng thật sự là lắm tai nạn!

    Tần Triệt nhấc chân chuẩn bị rời đi.

    "Tần Vương các hạ, đợi một chút!" Hạc lão gọi hắn lại.

    Tần Triệt theo tiếng dừng lại. Nhưng cũng không xoay người. Hạc lão vô cùng nghiêm túc hỏi: "Đồ nhi nhà ta đối với ngươi mà nói, đến cùng là cái gì? Nếu như chẳng qua là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mong rằng các hạ có thể cho phép tiểu lão nhân ta sau khi chuyện lần này kết thúc đưa nàng đi, nói vậy thân phận của các hạ ngài.. Hàn Phỉ không thích hợp lưu lại."

    "Không thể."

    Hạc lão ngơ ngác, không nhịn được cãi lại nói: "Thân thế của ngươi nhất định sẽ không bằng phẳng, ngươi ép Hàn Phỉ ở lại bên người, chỉ sợ là sẽ hại nàng a! Thiên hạ to lớn, dựa vào thân phận của các hạ, còn có người nào không chiếm được?"

    "Trên đời này, ta chỉ cần nàng."

    "Tần Vương các hạ!"

    "Nếu như ngươi không phải là sư phụ nàng, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

    "Ha ha, Ám Chủ làm người nghe tiếng đã sợ mất mật chính là người ngang ngược không biết lý lẽ như vậy sao!"

    Tần Triệt bước chân, rất chậm, còn có chút vặn vẹo.

    "Các hạ!"

    Hạc lão tức giận đến giậm chân, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Tần Triệt rời đi. Không có ai nhìn thấy, lúc quay lưng đi, hai mắt Tần Triệt đã đỏ chót, môi mỏng run run, một câu không hề có một tiếng động lại một lẫn nữa tái diễn.

    "Trên đời này, ta chỉ cần nàng."
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...