Chương 18.4:
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Tớ? Với Hoắc Thành á?"
"Cảnh tượng hai người chơi flyboard đẹp lắm luôn! Hai người còn có tên CP luôn rồi đó, cậu biết không? CP Hỏa Tinh!"
"Bao giờ cậu mời tổng giám đốc Hoắc tới trường mình một chuyến nhé! Tớ siêu thích anh ấy, tớ còn dùng cả app video ngắn do anh ấy sáng lập ra nữa cơ!"
"Cậu với anh ấy phát triển tới trình độ nào rồi? Mọi người tò mò muốn chết luôn, mà sao chương trình livestream có một đoạn thế, sao không liverstream 24/24 luôn nhỉ!"
Mọi người có quá nhiều câu hỏi nên nhất thời Địch Tinh Thần không biết phải trả lời ai trước.
"Tớ với Hoắc Thành là anh em tốt, bọn tớ đều là khách mời đội Xanh mà chương trình tên là gì? Tín hiệu Đỏ Xanh, Đỏ Xanh mới là CP chứ. Thời gian livestream quá ngắn nên mọi người không nhìn thấy toàn bộ quá trình, tớ với anh ấy là bạn tốt thôi. Hơn nữa trong chương trình có rất nhiều khách mời ưu tú, tớ ở trong đó căn bản chỉ là người trong suốt à."
Địch Tinh Thần cảm thấy hơi chột dạ.
Tạm thời coi như bạn tốt đi.
Sau khi kết thúc chương trình, những nhân vật lớn, kẻ có tiền này còn có thể liên lạc với cậu nữa không thật ra cũng khó mà nói.
Bọn họ căn bản không phải là người của một thế giới.
Nghĩ đến đây, Địch Tinh Thần bỗng nhiên giống như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Hai ngày nay ở chung với mọi người quá vui vẻ làm cậu quên mất mình chỉ là người ngoài cuộc.
Không chỉ là người đứng ngoài trong trò chơi yêu đương này, mà cậu còn là người đứng ngoài của cả cuộc sống và thế giới ở đây.
Bây giờ cậu đã trở về hiện thực.
Những người trong lớp này mới là bạn bè của cậu.
Sau khi giáo viên tới, mọi người lại bắt đầu chăm chỉ luyện tập, rất nhiều người đều nhìn về phía Địch Tinh Thần không thể rời mắt.
Cậu cũng không phải là học sinh xuất sắt nhất ở Trung Vũ, nhưng lại là người tỏa sáng nhất. Vai rộng eo thon, cơ thể tinh tế mềm dẻo, khuôn mặt càng là không thể chọn ra khuyết điểm. Cả nam lẫn nữ đều có rất nhiều người yêu thích cậu, người tỏ tình với cũng không thiếu.
Nhưng cậu sáng trong như sao trên trời, chú định không thuộc về bọn họ.
Có lẽ cậu thuộc về những người vừa đẹp trai và có năng lực như trong Tín hiệu Đỏ Xanh. Chỉ có bọn họ, mới có thể hái ngôi sao lộng lẫy, sáng ngời này vào trong lòng ngực.
"Địch Tinh Thần, chú ý biểu tình, đúng, bắt đầu, thu chân, xoay người, đẹp lắm. Tiếp tục, chú ý nhịp điệu, nghe nhịp trống.."
Khi Nghiêm Chấp và Bùi Úc tới đón cậu, trong phòng tập nhảy mọi người vẫn đang luyện tập với khí thế hừng hực. Một ngày thời tiết lạnh như vậy, nhưng bên trong lại vô cùng nhiệt huyết.
Bọn họ nhìn cả buổi vẫn chưa nhìn thấy Địch Tinh Thần đâu. Trên sân khấu có quá nhiều người, âm nhạc cũng hơi hỗn loạn, giáo viên dạy nhảy thù đang cầm loa không ngừng chỉ đạo.
Hơn hai mươi người đứng trên sân khấu, chỉ có một người bắt mắt nhất. Cậu mặc một bộ đồ nhảy mỏng với màu sắc nhạt dần, đeo mặt nạ và đang xoay tròn trên sân khấu. Bộ đồ múa bay lượn theo bóng người đang xoay tròn ấy, đai lưng màu đỏ tung bay càng tôn lên vòng eo thon nhỏ có thể ôm trọn bằng một tay. Cậu lộn người một cách nhẹ nhàng, dáng người lưu loát, uyển chuyển nhẹ nhàng như muốn bay lên. Âm nhạc càng ngày càng nhanh, tiếng sáo cùng tiếng trống cùng vang lên, giáo viên dạy nhảy vẫn luôn không ngừng nói: "Chú ý an toàn, chú ý biểu tình, tư thế, tư thế, giữ vững, rất tốt.. Địch Tinh Thần!"
Người con trai đeo mặt nạ xoay người nhảy lên, ở trên không nâng chân phải lên cao quá đầu, hai chân cơ hồ trở thành một đường thẳng. Cậu đứng bằng chân sau và nhanh chóng xoay tròn, vạt áo tung bay như một bông hoa đang nở rộ.
Sau đó, cậu thẳng tắp ngã xuống đất, lại bỗng chốc bật dậy, duỗi tay đưa người về phía trước, lại lùi về phía sau, xoay người, động tác nối liền lưu sướng, làm Bùi Úc và Nghiêm Chấp đều xem đến ngây người.
Vòng eo của cậu vừa dẻo dai vừa mềm mại, động tác vừa uyển chuyển nhẹ nhàng lại vừa mạnh mẽ.
Giọng nữ cao vút vang lên trong phòng tập, Địch Tinh Thần đứng giữa sân khấu rồi nhấc mặt nạ lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như mỹ ngọc.
Cận chẫm rãi mở rộng hai tay, mũi chân banh thẳng, đôi tay đó xinh đẹp như vậy, thân thể của cậu cũng như biết nói. Khoảnh khắc âm nhạc dừng lại, bóng dáng ấy cũng dừng lại trên sân khấu với tư thế 45 độ, một chùm sáng chiếu xuống, nhuộm bộ đồ múa màu trắng thành màu vàng kim.
Phảng phất một ngày ngân hà đều dừng trên người cậu.
Cậu đang tỏa sáng.
Người quay phim quay lại tất cả biểu tình dù là nhỏ nhất của hai người.
Khoảnh khắc người nào đó say mê, khoảnh khắc trái tim ai đó rung động. Hai người như đã quên hết mọi thứ xung quanh, ánh mắt là thật sự, tình cảm cũng là thật sự.
Làm đạo diễn và các biên kịch vui vẻ như pháo hoa nở rộ.
"Có có có!"
"Đặc biệt là Bùi Úc, mọi người nhìn ánh mắt anh ta xem! Có ai thấy ngón tay anh ta còn hơi hơi cuộn tròn một chút không?"
"Ha ha ha ha ha, xem ngây người chứ gì!"
Quách Băng: "Tôi cảm thấy chúng ta còn có thể cắt thêm mấy cảnh hỏi đáp khách mời trong trailer vào phần mở đầu tập đầu tiên."
Cái gì mà "Tới để trả nợ", cái gì mà "Tôi là người chậm nhiệt".
Vả mặt thật hương YYDS!
Địch Tinh Thần cố lên, làm cho bọn họ khóc lóc thảm thiết là tốt nhất. Nước mắt bọn họ rơi, trò chơi kết thúc!
"Cảnh tượng hai người chơi flyboard đẹp lắm luôn! Hai người còn có tên CP luôn rồi đó, cậu biết không? CP Hỏa Tinh!"
"Bao giờ cậu mời tổng giám đốc Hoắc tới trường mình một chuyến nhé! Tớ siêu thích anh ấy, tớ còn dùng cả app video ngắn do anh ấy sáng lập ra nữa cơ!"
"Cậu với anh ấy phát triển tới trình độ nào rồi? Mọi người tò mò muốn chết luôn, mà sao chương trình livestream có một đoạn thế, sao không liverstream 24/24 luôn nhỉ!"
Mọi người có quá nhiều câu hỏi nên nhất thời Địch Tinh Thần không biết phải trả lời ai trước.
"Tớ với Hoắc Thành là anh em tốt, bọn tớ đều là khách mời đội Xanh mà chương trình tên là gì? Tín hiệu Đỏ Xanh, Đỏ Xanh mới là CP chứ. Thời gian livestream quá ngắn nên mọi người không nhìn thấy toàn bộ quá trình, tớ với anh ấy là bạn tốt thôi. Hơn nữa trong chương trình có rất nhiều khách mời ưu tú, tớ ở trong đó căn bản chỉ là người trong suốt à."
Địch Tinh Thần cảm thấy hơi chột dạ.
Tạm thời coi như bạn tốt đi.
Sau khi kết thúc chương trình, những nhân vật lớn, kẻ có tiền này còn có thể liên lạc với cậu nữa không thật ra cũng khó mà nói.
Bọn họ căn bản không phải là người của một thế giới.
Nghĩ đến đây, Địch Tinh Thần bỗng nhiên giống như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Hai ngày nay ở chung với mọi người quá vui vẻ làm cậu quên mất mình chỉ là người ngoài cuộc.
Không chỉ là người đứng ngoài trong trò chơi yêu đương này, mà cậu còn là người đứng ngoài của cả cuộc sống và thế giới ở đây.
Bây giờ cậu đã trở về hiện thực.
Những người trong lớp này mới là bạn bè của cậu.
Sau khi giáo viên tới, mọi người lại bắt đầu chăm chỉ luyện tập, rất nhiều người đều nhìn về phía Địch Tinh Thần không thể rời mắt.
Cậu cũng không phải là học sinh xuất sắt nhất ở Trung Vũ, nhưng lại là người tỏa sáng nhất. Vai rộng eo thon, cơ thể tinh tế mềm dẻo, khuôn mặt càng là không thể chọn ra khuyết điểm. Cả nam lẫn nữ đều có rất nhiều người yêu thích cậu, người tỏ tình với cũng không thiếu.
Nhưng cậu sáng trong như sao trên trời, chú định không thuộc về bọn họ.
Có lẽ cậu thuộc về những người vừa đẹp trai và có năng lực như trong Tín hiệu Đỏ Xanh. Chỉ có bọn họ, mới có thể hái ngôi sao lộng lẫy, sáng ngời này vào trong lòng ngực.
"Địch Tinh Thần, chú ý biểu tình, đúng, bắt đầu, thu chân, xoay người, đẹp lắm. Tiếp tục, chú ý nhịp điệu, nghe nhịp trống.."
Khi Nghiêm Chấp và Bùi Úc tới đón cậu, trong phòng tập nhảy mọi người vẫn đang luyện tập với khí thế hừng hực. Một ngày thời tiết lạnh như vậy, nhưng bên trong lại vô cùng nhiệt huyết.
Bọn họ nhìn cả buổi vẫn chưa nhìn thấy Địch Tinh Thần đâu. Trên sân khấu có quá nhiều người, âm nhạc cũng hơi hỗn loạn, giáo viên dạy nhảy thù đang cầm loa không ngừng chỉ đạo.
Hơn hai mươi người đứng trên sân khấu, chỉ có một người bắt mắt nhất. Cậu mặc một bộ đồ nhảy mỏng với màu sắc nhạt dần, đeo mặt nạ và đang xoay tròn trên sân khấu. Bộ đồ múa bay lượn theo bóng người đang xoay tròn ấy, đai lưng màu đỏ tung bay càng tôn lên vòng eo thon nhỏ có thể ôm trọn bằng một tay. Cậu lộn người một cách nhẹ nhàng, dáng người lưu loát, uyển chuyển nhẹ nhàng như muốn bay lên. Âm nhạc càng ngày càng nhanh, tiếng sáo cùng tiếng trống cùng vang lên, giáo viên dạy nhảy vẫn luôn không ngừng nói: "Chú ý an toàn, chú ý biểu tình, tư thế, tư thế, giữ vững, rất tốt.. Địch Tinh Thần!"
Người con trai đeo mặt nạ xoay người nhảy lên, ở trên không nâng chân phải lên cao quá đầu, hai chân cơ hồ trở thành một đường thẳng. Cậu đứng bằng chân sau và nhanh chóng xoay tròn, vạt áo tung bay như một bông hoa đang nở rộ.
Sau đó, cậu thẳng tắp ngã xuống đất, lại bỗng chốc bật dậy, duỗi tay đưa người về phía trước, lại lùi về phía sau, xoay người, động tác nối liền lưu sướng, làm Bùi Úc và Nghiêm Chấp đều xem đến ngây người.
Vòng eo của cậu vừa dẻo dai vừa mềm mại, động tác vừa uyển chuyển nhẹ nhàng lại vừa mạnh mẽ.
Giọng nữ cao vút vang lên trong phòng tập, Địch Tinh Thần đứng giữa sân khấu rồi nhấc mặt nạ lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như mỹ ngọc.
Cận chẫm rãi mở rộng hai tay, mũi chân banh thẳng, đôi tay đó xinh đẹp như vậy, thân thể của cậu cũng như biết nói. Khoảnh khắc âm nhạc dừng lại, bóng dáng ấy cũng dừng lại trên sân khấu với tư thế 45 độ, một chùm sáng chiếu xuống, nhuộm bộ đồ múa màu trắng thành màu vàng kim.
Phảng phất một ngày ngân hà đều dừng trên người cậu.
Cậu đang tỏa sáng.
Người quay phim quay lại tất cả biểu tình dù là nhỏ nhất của hai người.
Khoảnh khắc người nào đó say mê, khoảnh khắc trái tim ai đó rung động. Hai người như đã quên hết mọi thứ xung quanh, ánh mắt là thật sự, tình cảm cũng là thật sự.
Làm đạo diễn và các biên kịch vui vẻ như pháo hoa nở rộ.
"Có có có!"
"Đặc biệt là Bùi Úc, mọi người nhìn ánh mắt anh ta xem! Có ai thấy ngón tay anh ta còn hơi hơi cuộn tròn một chút không?"
"Ha ha ha ha ha, xem ngây người chứ gì!"
Quách Băng: "Tôi cảm thấy chúng ta còn có thể cắt thêm mấy cảnh hỏi đáp khách mời trong trailer vào phần mở đầu tập đầu tiên."
Cái gì mà "Tới để trả nợ", cái gì mà "Tôi là người chậm nhiệt".
Vả mặt thật hương YYDS!
Địch Tinh Thần cố lên, làm cho bọn họ khóc lóc thảm thiết là tốt nhất. Nước mắt bọn họ rơi, trò chơi kết thúc!