Chương 15.1:
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chỉ một lát sau, Nghiêm Chấp đã thay quần áo và đi ra phòng ngủ. Lần này, hắn mặc một cái áo khoác dài, bên trên được in logo đội của bọn họ.
Hồ Anh nhìn một lần đã nhận ra: "Đây là đồng phục đội được đặt may riêng của hãng đó đúng không?"
Nghiêm Chấp "Ừ" một tiếng.
Người đàn ông mặc bao tải cũng đẹp trai, mặc đồ hiệu tất nhiên sẽ càng đẹp trai hơn.
Tất cả quần áo của Nghiêm Chấp đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là rất đắt đỏ.
Trong tám khách mời, quần áo của hắn là đẹp nhất, cũng là xa xỉ nhất.
Hắn cũng là người lãng mạn nhất, là khách mời đầu tiên mua hoa.
Đàn ông mà biết mua hoa thì đều rất lãng mạn.
Địch Tinh Thần cảm thấy, Nghiêm Chấp chính là nam chính Hải Đường khoác da Tấn Giang.
Kiểu đàn ông này, có thể giây trước vẫn dẫn mình tới một bữa tiệc long trọng dành cho xã hội thượng lưu, dịu dàng lịch thiệp, dáng vẻ như một người đàn chồng nhị thập tứ hiếu. Nhưng về tới nhà, chỉ cần đóng cửa lại, tháo cà vạt xuống, lại có thể thốt lên: "Cởi quần ra, cởi sạch."
Chẹp, cũng rất hợp với Hồ Anh.
Mọi người đều biết Hồ Anh ở bên ngoài đợi hắn một lúc lâu. Chuyện này cũng làm cho thái độ của nhóm người Lâm Thanh Ninh với Nghiêm Chấp cũng hạn chế hơn rất nhiều.
Hồ Anh lại càng thêm chủ động đi xới cơm cho hắn.
"Tôi đã ăn ở ngoài rồi, lấy cho tôi ít thôi." Nghiêm Chấp nói.
"Hôm nay anh đi ra ngoài mà không có người quay phim đi theo à?" Hồ Anh hỏi.
"Tôi đi thảo luận việc cá nhân nên không để bọn họ đi theo." Nghiêm Chấp trả lời.
"Cậu không biết đấy chứ, Hồ Anh sợ cậu không có ô nên ở bên ngoài đợi rất lâu đó, hình như cũng phải hơn nửa tiếng." Hoắc Thành vừa rót rượu cho mọi người vừa cười nói, "Cậu nói xem, từ bãi đỗ xe tới cổng lớn thì được bao nhiêu bước, có thể ướt đến mức nào chứ?"
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Hồ Anh, Hồ Anh trả lời: "Ai đặc biệt đi chờ anh ấy chứ, tôi thấy trong nhà hơi ngột ngạt nên đi ra ngoài hít thở không khí thôi."
"Được rồi, được rồi." Hoắc Thành cười.
Hồ Anh nâng cằm lên, khuôn mặt nhỏ dưới ánh đèn lại càng thêm tinh tế.
"Nào, trước khi ăn cơm chúng ta cụng ly đi." Hoắc Thành nâng ly rượu lên, "Vẫn phải cảm ơn Tinh Thần, cậu vất vả rồi."
Mọi người cùng nhau nâng ly: "Vất vả, vất vả."
"Thực đơn hôm nay là do tôi tự quyết định, hy vọng hợp khẩu vị của mọi người." Địch Tinh Thần nói.
"Vừa nhìn là biết ngon rồi." Hoắc Thành khen.
"Vậy tôi sẽ ăn ít cơm lại để ăn nhiều đồ ăn hơn." Nghiêm Chấp nói.
"Cơm là Hoắc Thành nấu." Đoan Nghệ Hoa nói.
"Dưới sự chỉ đạo của anh Địch."
"Mọi người biết không, Hoắc Thành nấu cơm không cần dùng nồi cơm luôn ấy." Đoan Nghệ Hoa nói.
"Tôi là người không biết dùng duy nhất ở đây à?" Hoắc Thành hỏi.
"Chắc chắn là không phải." Địch Tinh Thần nói rồi chỉ vào Hồ Anh và Bùi Úc: "Hai người chắc cũng không biết dùng đâu đúng không?"
"Đúng là tôi chưa từng nấu cơm ở nhà, nhưng mà mọi người biết, ai không biết nấu cơm làm tôi phải giật mình không?" Hồ Anh nói, "Chính là anh Hoắc đó."
"Vì sao?" Hoắc Thành hỏi.
"Không phải anh nói ngày xưa nhà anh rất nghèo à?"
Hoắc Thành nói: "Nghèo thật mà."
"Nghèo mà nồi cơm điện cũng không biết dùng á?" Ôn Nặc hỏi.
"Tôi có lí do mà." Hoắc Thành nói, "Nhà tôi ở một thôn núi nhỏ, lúc tôi còn đi học, đừng nói là nồi cơm điện, mà ngay cả đồ điện cũng là chuyện lúc tôi còn học cấp hai. Quê tôi nấu cơm toàn dùng nồi đất, mọi người biết nồi đất không, phải đốt củi để nấu ấy?"
Với những người từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng lớn lên mà nói, quá khứ bình thường của Hoắc Thành lại là một chuyện cực kỳ hiếm lạ.
Hồ Anh nhìn một lần đã nhận ra: "Đây là đồng phục đội được đặt may riêng của hãng đó đúng không?"
Nghiêm Chấp "Ừ" một tiếng.
Người đàn ông mặc bao tải cũng đẹp trai, mặc đồ hiệu tất nhiên sẽ càng đẹp trai hơn.
Tất cả quần áo của Nghiêm Chấp đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là rất đắt đỏ.
Trong tám khách mời, quần áo của hắn là đẹp nhất, cũng là xa xỉ nhất.
Hắn cũng là người lãng mạn nhất, là khách mời đầu tiên mua hoa.
Đàn ông mà biết mua hoa thì đều rất lãng mạn.
Địch Tinh Thần cảm thấy, Nghiêm Chấp chính là nam chính Hải Đường khoác da Tấn Giang.
Kiểu đàn ông này, có thể giây trước vẫn dẫn mình tới một bữa tiệc long trọng dành cho xã hội thượng lưu, dịu dàng lịch thiệp, dáng vẻ như một người đàn chồng nhị thập tứ hiếu. Nhưng về tới nhà, chỉ cần đóng cửa lại, tháo cà vạt xuống, lại có thể thốt lên: "Cởi quần ra, cởi sạch."
Chẹp, cũng rất hợp với Hồ Anh.
Mọi người đều biết Hồ Anh ở bên ngoài đợi hắn một lúc lâu. Chuyện này cũng làm cho thái độ của nhóm người Lâm Thanh Ninh với Nghiêm Chấp cũng hạn chế hơn rất nhiều.
Hồ Anh lại càng thêm chủ động đi xới cơm cho hắn.
"Tôi đã ăn ở ngoài rồi, lấy cho tôi ít thôi." Nghiêm Chấp nói.
"Hôm nay anh đi ra ngoài mà không có người quay phim đi theo à?" Hồ Anh hỏi.
"Tôi đi thảo luận việc cá nhân nên không để bọn họ đi theo." Nghiêm Chấp trả lời.
"Cậu không biết đấy chứ, Hồ Anh sợ cậu không có ô nên ở bên ngoài đợi rất lâu đó, hình như cũng phải hơn nửa tiếng." Hoắc Thành vừa rót rượu cho mọi người vừa cười nói, "Cậu nói xem, từ bãi đỗ xe tới cổng lớn thì được bao nhiêu bước, có thể ướt đến mức nào chứ?"
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Hồ Anh, Hồ Anh trả lời: "Ai đặc biệt đi chờ anh ấy chứ, tôi thấy trong nhà hơi ngột ngạt nên đi ra ngoài hít thở không khí thôi."
"Được rồi, được rồi." Hoắc Thành cười.
Hồ Anh nâng cằm lên, khuôn mặt nhỏ dưới ánh đèn lại càng thêm tinh tế.
"Nào, trước khi ăn cơm chúng ta cụng ly đi." Hoắc Thành nâng ly rượu lên, "Vẫn phải cảm ơn Tinh Thần, cậu vất vả rồi."
Mọi người cùng nhau nâng ly: "Vất vả, vất vả."
"Thực đơn hôm nay là do tôi tự quyết định, hy vọng hợp khẩu vị của mọi người." Địch Tinh Thần nói.
"Vừa nhìn là biết ngon rồi." Hoắc Thành khen.
"Vậy tôi sẽ ăn ít cơm lại để ăn nhiều đồ ăn hơn." Nghiêm Chấp nói.
"Cơm là Hoắc Thành nấu." Đoan Nghệ Hoa nói.
"Dưới sự chỉ đạo của anh Địch."
"Mọi người biết không, Hoắc Thành nấu cơm không cần dùng nồi cơm luôn ấy." Đoan Nghệ Hoa nói.
"Tôi là người không biết dùng duy nhất ở đây à?" Hoắc Thành hỏi.
"Chắc chắn là không phải." Địch Tinh Thần nói rồi chỉ vào Hồ Anh và Bùi Úc: "Hai người chắc cũng không biết dùng đâu đúng không?"
"Đúng là tôi chưa từng nấu cơm ở nhà, nhưng mà mọi người biết, ai không biết nấu cơm làm tôi phải giật mình không?" Hồ Anh nói, "Chính là anh Hoắc đó."
"Vì sao?" Hoắc Thành hỏi.
"Không phải anh nói ngày xưa nhà anh rất nghèo à?"
Hoắc Thành nói: "Nghèo thật mà."
"Nghèo mà nồi cơm điện cũng không biết dùng á?" Ôn Nặc hỏi.
"Tôi có lí do mà." Hoắc Thành nói, "Nhà tôi ở một thôn núi nhỏ, lúc tôi còn đi học, đừng nói là nồi cơm điện, mà ngay cả đồ điện cũng là chuyện lúc tôi còn học cấp hai. Quê tôi nấu cơm toàn dùng nồi đất, mọi người biết nồi đất không, phải đốt củi để nấu ấy?"
Với những người từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng lớn lên mà nói, quá khứ bình thường của Hoắc Thành lại là một chuyện cực kỳ hiếm lạ.