10. Chương 10: Khách không mời mà đến (4)
[BOOK]Nàng không tức giận?
"Nói xong rồi?" Quân Vô Tà quạnh quẽ nhìn về phía đôi cẩu nam nữ.
Quân Vô Tà bình tĩnh không chỉ làm Quân Khanh kinh ngạc, cũng nằm ngoài dự kiến của Mặc Huyền Phỉ
Phải biết rằng, lúc trước Quân Vô Tà vì được ở bên hắn, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, hiện giờ bị hắn giáp mặt hối hôn, thế nhưng không có nửa điểm thẹn quá hóa giận?
"Quân Vô Tà, chúng ta dễ đến dễ chia tay, nay để Vân Tiên ra tay cứu ngươi một mạng xem như chúng ta thanh toán xong." Hắn nhíu mày nói không rõ ý tứ Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, con ngươi đạm mạc ở trên người Bạch Vân Tiên trên dưới đánh giá một phen.
"Thiên hạ lớn như vậy, ngươi không tính toán đi xem?" Quân Vô Tà nheo nheo mắt.
"Có ý tứ gì?" Mặc Huyền Phỉ hơi hơi sửng sốt.
Một tiếng cười khẽ, từ Quân Vô Dược trong miệng truyền ra.
"Ý tứ của Vô Tà là bảo các ngươi cút." Quân Vô Dược "Hảo tâm" giải thích.
Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ nháy mắt trở nên xanh mét, "Quân Vô Tà, việc giải trừ hôn ước ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, phụ hoàng đã thảo xong thánh chỉ, ngày mai sẽ chiếu cáo thiên hạ, ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt."
Bạch Vân Tiên đang im lặng lại lúc này lên tiếng, lời nói mềm nhẹ mang theo một tia cao ngạo, "Quân tiểu thư, sư phụ ta từng nói qua, đều gì đến cũng sẽ đến, đều không thể đến hà tất phải cưỡng cầu, lấy tình huống hiện tại Quân tiểu thư lại muốn đi cưỡng cầu việc ngoài khả năng, thật sự là không thỏa đáng."
Nói ngắn gọn, chính là khuyên Quân Vô Tà không cần lại mặt dày mày dạn bám lấy Mặc Huyền Phỉ.
"Chủ nhân! Nữ nhân này đang mắng ngươi!" tiểu hắc miêu phẫn nộ rồi, đôi cẩu nam nữ này quả thực không biết xấu hổ.
"Ta mệt mỏi." Quân Vô Tà cũng không thèm nhìn tới đôi cẩu nam nữ này nữa, nhìn thẳng về phía Quân Vô Dược.
Quân Vô Dược tự nhiên mà vậy đứng dậy, vươn hai tay đem thân mình nho nhỏ của Quân Vô Tà ôm vào trong ngực, rời khỏi đại sảnh không thèm quay đầu lại.
Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ càng thêm khó coi, Quân Vô Tà chưa từng làm lơ hắn như vậy, thế nhưng hôm nay, Quân Vô Tà liền một con mắt đều không cho hắn, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn làm lơ.
"Thời gian không còn sớm, nhị vị mời trở về đi." Quân Khanh sắc mặt không vui hạ lệnh tiễn khách, nếu không phải bởi vì hai người này thân phận đặc thù, hắn đã sớm để Thụy Lân Quân đem đôi cẩu nam nữ này ném ra ngoài.
Mặc Huyền Phỉ còn muốn nói gì, Bạch Vân Tiên lại chủ động đứng lên, trên mặt mang theo bất mãn.
"Vân Tiên, làm ngươi chịu ủy khuất." Mặc Huyền Phỉ nơi nào còn quản sự tình Lân Vương phủ, hắn thương tiếc nhìn Bạch Vân Tiên, thầm nghĩ Quân Vô Tà không biết tốt xấu.
Bạch Vân Tiên khuôn mặt không vui, không nói lời nào rời khỏi Lân Vương phủ, Mặc Huyền Phỉ tiến lên theo sát, hai người thực mau liền biến mất trong tầm mắt Quân Khanh.
Đại sảnh im ắng, Quân Khanh mặt trắng như tờ giấy, Lân Vương phủ bọn họ khi nào lại gặp qua khinh nhục như vậy. Hiện giờ phụ thân đã già, Thụy Lân Quân không có người thừa kế thống soái thích hợp, hoàng thất đã càng ngày càng không đem bọn họ để vào trong mắt. Xem thái độ Mặc Huyền Phỉ hôm nay, chỉ sợ có Khuynh Vân Tông làm chỗ dựa, Thích Quốc thật sự liền không xem Lân Vương phủ ra gì.
Ôm Quân Vô Tà rời khỏi đại sảnh, trên mặt Quân Vô Dược trước sau mang theo ý cười treo chọc như có như không.
"Ngươi không tức giận?" Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà, mới vừa rồi trong đại sảnh tình huống kia, hắn xem rõ ràng, rõ ràng chính là Mặc Huyền Phỉ mang theo tình mới tới vỗ vào mặt Quân Vô Tà.
Khó được chính là, Quân Vô Tà thế nhưng không có một tia tức giận.
Quân Vô Tà hơi hơi ngẩng đầu, đáy mắt bình tĩnh tràn ngập dấu chấm hỏi.
Ý cười đáy mắt Quân Vô Dược hoàn toàn lộ rõ, dưới nụ cười nhạt kia lại ẩn dấu một tia thâm trầm.
"Tính tình Vô Tà thật là tốt."[/BOOK]
[BOOK]Nàng không tức giận?
"Nói xong rồi?" Quân Vô Tà quạnh quẽ nhìn về phía đôi cẩu nam nữ.
Quân Vô Tà bình tĩnh không chỉ làm Quân Khanh kinh ngạc, cũng nằm ngoài dự kiến của Mặc Huyền Phỉ
Phải biết rằng, lúc trước Quân Vô Tà vì được ở bên hắn, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, hiện giờ bị hắn giáp mặt hối hôn, thế nhưng không có nửa điểm thẹn quá hóa giận?
"Quân Vô Tà, chúng ta dễ đến dễ chia tay, nay để Vân Tiên ra tay cứu ngươi một mạng xem như chúng ta thanh toán xong." Hắn nhíu mày nói không rõ ý tứ Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, con ngươi đạm mạc ở trên người Bạch Vân Tiên trên dưới đánh giá một phen.
"Thiên hạ lớn như vậy, ngươi không tính toán đi xem?" Quân Vô Tà nheo nheo mắt.
"Có ý tứ gì?" Mặc Huyền Phỉ hơi hơi sửng sốt.
Một tiếng cười khẽ, từ Quân Vô Dược trong miệng truyền ra.
"Ý tứ của Vô Tà là bảo các ngươi cút." Quân Vô Dược "Hảo tâm" giải thích.
Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ nháy mắt trở nên xanh mét, "Quân Vô Tà, việc giải trừ hôn ước ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, phụ hoàng đã thảo xong thánh chỉ, ngày mai sẽ chiếu cáo thiên hạ, ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt."
Bạch Vân Tiên đang im lặng lại lúc này lên tiếng, lời nói mềm nhẹ mang theo một tia cao ngạo, "Quân tiểu thư, sư phụ ta từng nói qua, đều gì đến cũng sẽ đến, đều không thể đến hà tất phải cưỡng cầu, lấy tình huống hiện tại Quân tiểu thư lại muốn đi cưỡng cầu việc ngoài khả năng, thật sự là không thỏa đáng."
Nói ngắn gọn, chính là khuyên Quân Vô Tà không cần lại mặt dày mày dạn bám lấy Mặc Huyền Phỉ.
"Chủ nhân! Nữ nhân này đang mắng ngươi!" tiểu hắc miêu phẫn nộ rồi, đôi cẩu nam nữ này quả thực không biết xấu hổ.
"Ta mệt mỏi." Quân Vô Tà cũng không thèm nhìn tới đôi cẩu nam nữ này nữa, nhìn thẳng về phía Quân Vô Dược.
Quân Vô Dược tự nhiên mà vậy đứng dậy, vươn hai tay đem thân mình nho nhỏ của Quân Vô Tà ôm vào trong ngực, rời khỏi đại sảnh không thèm quay đầu lại.
Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ càng thêm khó coi, Quân Vô Tà chưa từng làm lơ hắn như vậy, thế nhưng hôm nay, Quân Vô Tà liền một con mắt đều không cho hắn, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn làm lơ.
"Thời gian không còn sớm, nhị vị mời trở về đi." Quân Khanh sắc mặt không vui hạ lệnh tiễn khách, nếu không phải bởi vì hai người này thân phận đặc thù, hắn đã sớm để Thụy Lân Quân đem đôi cẩu nam nữ này ném ra ngoài.
Mặc Huyền Phỉ còn muốn nói gì, Bạch Vân Tiên lại chủ động đứng lên, trên mặt mang theo bất mãn.
"Vân Tiên, làm ngươi chịu ủy khuất." Mặc Huyền Phỉ nơi nào còn quản sự tình Lân Vương phủ, hắn thương tiếc nhìn Bạch Vân Tiên, thầm nghĩ Quân Vô Tà không biết tốt xấu.
Bạch Vân Tiên khuôn mặt không vui, không nói lời nào rời khỏi Lân Vương phủ, Mặc Huyền Phỉ tiến lên theo sát, hai người thực mau liền biến mất trong tầm mắt Quân Khanh.
Đại sảnh im ắng, Quân Khanh mặt trắng như tờ giấy, Lân Vương phủ bọn họ khi nào lại gặp qua khinh nhục như vậy. Hiện giờ phụ thân đã già, Thụy Lân Quân không có người thừa kế thống soái thích hợp, hoàng thất đã càng ngày càng không đem bọn họ để vào trong mắt. Xem thái độ Mặc Huyền Phỉ hôm nay, chỉ sợ có Khuynh Vân Tông làm chỗ dựa, Thích Quốc thật sự liền không xem Lân Vương phủ ra gì.
Ôm Quân Vô Tà rời khỏi đại sảnh, trên mặt Quân Vô Dược trước sau mang theo ý cười treo chọc như có như không.
"Ngươi không tức giận?" Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà, mới vừa rồi trong đại sảnh tình huống kia, hắn xem rõ ràng, rõ ràng chính là Mặc Huyền Phỉ mang theo tình mới tới vỗ vào mặt Quân Vô Tà.
Khó được chính là, Quân Vô Tà thế nhưng không có một tia tức giận.
Quân Vô Tà hơi hơi ngẩng đầu, đáy mắt bình tĩnh tràn ngập dấu chấm hỏi.
Ý cười đáy mắt Quân Vô Dược hoàn toàn lộ rõ, dưới nụ cười nhạt kia lại ẩn dấu một tia thâm trầm.
"Tính tình Vô Tà thật là tốt."[/BOOK]