[Edit] Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư - Dạ Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tử Lạc Tiêu Tiêu, 16 Tháng mười hai 2018.

  1. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    绝世神偷:废柴七小姐 ; Tuyệt thế thần thâu: Phế sài thất tiểu tỷ.

    Thể loại: xuyên không, ngôn tình, nữ cường, huyền ảo, dị giới, cổ đại.

    Editor: Tiêu Tiêu.

    Văn án:

    Ở thế kỷ 24, nàng là thần trộm người người đều biết. Nhưng đến khi không may xuyên qua cổ đại lại trở thành một phế vật ngu ngốc. Không những thế lại còn là trẻ mồ côi, sống phụ thuộc vào gia tộc, luôn phải để ý sắc mặt của người khác.

    Ngu ngốc?

    Phế vật?

    Nếu đã vậy thì nàng sẽ khiến cho tất cả những kẻ ngu xuẩn đó biết trên đời còn có thứ phải hối hận..

    Link [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tử Lạc Tiêu Tiêu
     
    AmiLee, Rùa lonelyILoveUBaka thích bài này.
  2. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Phế vật Thất tiểu thư (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đau đớn lan tràn toàn thân, đau đớn tê tâm liệt phế đã kéo Thẩm Viêm Tiêu ra khỏi bóng tối.

    Cố hết sức mở ra đôi mắt đau rát, cùng với ánh sáng mỏng manh, giọng nói chói tai vờn quanh ở bên tai nàng.

    "Nếu mình không có bản lĩnh, chẳng thể trách cứ người khác. Lần này, nàng rất may mắn mới được cứu trở về, lần sau có thể sẽ không được may mắn như vậy nữa."

    "Phế vật nên có nhận thức của phế vật. Nếu đã biết rõ chính mình là phế vật, vậy mà vẫn không biết sống chết, thật sự làm mất hết thể diện của nhà chúng ta."

    Hai giọng nói của một nam một nữ, bồi hồi ở bên tai Thẩm Viêm Tiêu.

    Từ đâu ra hai tên hỗn đản này, cư nhiên dám mắng nàng là phế vật? Trong tổ chức từ khi nào nhảy ra hai tên gia hỏa chán sống rồi như thế?

    Bất chấp đau đớn trên người, Thẩm Viêm Tiêu mở hai mắt nhìn về phía giọng nói phát ra.

    Hai người là một thiếu niên và một thiếu nữ khoảng chừng 14, 15 tuổi đang khoanh tay đứng ở trước giường, bộ dáng rất xuất chúng. Ngoại trừ quần áo mặc ở bên ngoài, bộ dáng đều giống nhau như đúc!

    "Nha? Phế vật Thất tiểu thư của thế gia Chu Tước chúng ta rốt cuộc tỉnh lại? Thật đúng là tổ tiên phù hộ, bị trọng thương như vậy mà ngươi cư nhiên còn chưa chết?" Thiếu nữ mỹ lệ khinh thường nhìn Thẩm Viêm Tiêu ngồi dậy từ trên giường, không che giấu sự chán ghét của mình đối với nàng một chút nào.

    Thiếu niên tuấn mỹ cười lạnh một tiếng chế nhạo, lướt qua sắc mặt trắng bệch của Thẩm Viêm Tiêu, nói: "Ngu ngốc! Khi Hạ gia gia hỏi chuyện, hẳn ngươi biết nên nói như thế nào. Nếu như ngươi dám nói bậy một câu, ta đảm bảo từ nay về sau, phần lớn thời gian ngươi đều phải nằm ở trên cái giường này."

    Khinh bỉ, uy hiếp, trào phúng ập vào trước mặt, vẫn không thể chọc giận được người đang ngồi ở trên giường.

    Lúc này, Thẩm Viêm Tiêu căn bản không thể quan tâm tới hai tiểu gia hỏa trước mắt đang nói điều gì, trong óc nàng tràn ngập từng đoạn từng đoạn hình ảnh xa lạ nhưng rất quen thuộc. Những ký ức đó hoàn toàn không thuộc về nàng, dũng mãnh ùa đến. Nếu không phải nàng cố nén sự choáng váng, phỏng chừng sớm đã nằm xuống lần nữa.

    Đó là ký ức thuộc về một người khác, từ khi là một hài đồng bi bô tập nói, cho đến tiểu nữ hài mười ba tuổi chưa đủ vị thành niên, từng màn hình ảnh hỗn độn, hợp thành một ký lục mười ba năm trưởng thành của tiểu nữ hài, cũng mở ra cho Thẩm Viêm Tiêu một thế giới hoàn toàn xa lạ.

    Đây là một thế giới hoàn toàn khác với xã hội thời hiện đại. Trong thế giới này, tất cả đều được dung hợp văn hóa của thời cổ đại Phương Đông cùng với thời cổ đại phương Tây, tràn ngập đấu khí kỳ diệu và ma pháp thần kỳ. Thậm chí ngay cả Cự Long chỉ xuất hiện ở trong chuyện xưa cũng tồn tại bên trong thế giới kỳ dị này.

    Là một thần trộm đến từ thế kỷ 24, Thẩm Viêm Tiêu quả thực không thể tin được, nàng vốn đã chết đi cư nhiên được trọng sinh trên người một tiểu gia hỏa như vậy mà không thể hiểu được. Điều khiến cho Thẩm Viêm Tiêu dở khóc dở cười hơn chính là, tên của tiểu gia hỏa này lại giống với tên của nàng, cũng gọi là Thẩm Viêm Tiêu.

    Hiện tại, nàng đang ở trên mảnh đất được gọi là "Đại lục Quang Minh", khu vực mà nàng đang ở gọi là quốc gia "Đế quốc Long Hiên", nằm trên đại lục Quang Minh. Chủ nhân thân thể của nàng, chính là một trong năm đại gia tộc của đế quốc Long Hiên, Thất tiểu thư của Chu Tước thế gia. Theo lý thuyết, nên hẳn là một thân phận được nhận trăm ngàn sủng ái, nhưng giống như lời của hai hỗn đản kia vừa nói, chủ nhân thân thể này của nàng chỉ là một phế vật, đúng như tên gọi của nó.
     
  3. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Phế vật Thất tiểu thư (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng là Thất tiểu thư của Chu Tước thế gia nhưng không biết tu luyện đấu khí và ma pháp. Chẳng những thực lực nhỏ yếu đáng thương, ngay cả đầu óc cũng không bình thường! Rõ ràng đã 13 tuổi nhưng chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa trẻ 4 tuổi. Được mọi người xem là phế vật Thất tiểu thư và là sỉ nhục của Chu Tước thế gia!

    Hai người đang đứng ở trước giường cũng giống như nàng, đều là đệ tử của Chu Tước thế gia. Tuy nhiên, bọn họ khác với "phế vật" như nàng, bọn họ chính là tỷ đệ sinh đôi! Hai người bọn họ đều am hiểu về đấu khí cùng với ma pháp. Đều là ngôi sao đang lên của Chu Tước thế gia!

    Hai người bọn họ, ngoài sự yêu thích nhất việc nâng cao đấu khí và ma pháp của mình ra, đó chính là khi dễ "phế vật" nàng!

    Thẩm Viêm Tiêu sở dĩ bị thương nặng như thế này đều do hai người này ban tặng!

    Bọn họ ỷ vào trí lực (trí tuệ và thực lực) của Thẩm Viêm Tiêu rất thấp, xúi giục nàng xâm nhập vào địa lao nơi giam giữ ma thú. Kết quả, Thẩm Viêm Tiêu bị ma thú giam giữ tại địa lao đả thương. Vì vậy nàng mới xuyên vào thân thể này!

    Cuối cùng, nàng cũng đã hấp thu xong toàn bộ ký ức về một người khác! Lúc này Thẩm Viêm Tiêu mới có thời gian đối phó với hai tỷ đệ này!

    Nhưng hiện tại, hai người này lại đang lo lắng về gia chủ thế gia Chu Tước, cũng chính là đang lo lắng gia gia tra ra sự việc mà bọn họ đã làm. Vì vậy mới uy hiếp nàng không được tố giác hai người bọn họ. Tuy nhiên, bọn họ căn bản không chú ý tới, ánh mắt khờ dại sớm đã được thay thế bằng ánh mắt sắc bén!

    "Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời! Đừng khiêu khích khiến chúng ta không vui. Nếu không, ngươi tự biết hậu quả!" Thẩm Gia Di miết miết trên môi, nhìn muội muội ngu ngốc trên danh nghĩa của mình! Nếu không phải vì lo lắng sự tình sẽ lan đến gần mình, nàng ta cũng lười tốn nước bọt với tên ngốc này!

    Thẩm Viêm Tiêu nhướng mày, trong lòng hơi động, ngay sau đó nàng thu liễm ánh mắt. Hiện ra bộ dáng ngốc lăng, chớp đôi mắt liếc Thẩm Gia Di một cái, sau đó sợ sệt gật gật đầu.

    "Tỷ tỷ, ta đã nói tên ngốc này căn bản không biết gì cả! Cho dù nếu nàng nói ra chúng ta, gia gia tuyệt đối cũng sẽ không tin tưởng lời nói của một tên ngốc! Ngươi không cần nói lời vô nghĩa với một tên ngốc." Thẩm Gia Vĩ không kiên nhẫn hừ một tiếng.

    Thẩm Gia Di không đáp lại lời đệ đệ nói. Nàng ta trên dưới đánh giá vết thương đầy mình của Thẩm Viêm Tiêu. Xác định nàng vẫn giống như trước đây, mình nói gì nghe nấy, lúc này mới cảm thấy yên tâm, rời khỏi phòng cùng với đệ đệ mình.

    Hừ! Nàng đã bị trọng thương như thế thì liên quan gì tới bọn họ? Ngay cả khi nàng chết ở dưới địa lao, cùng lắm là mất đi một phế vật chướng mắt bọn họ mà thôi! Nếu không phải sợ gia gia dò hỏi về vấn đề này, bọn họ cũng lười nói chuyện cùng với phế vật!

    Cho đến khi hai tỷ đệ rời khỏi phòng, Thẩm Viêm Tiêu đang nhút nhát sợ sệt, lập tức nhảy xuống từ trên giường "bịch" một tiếng.

    "Tê." Động tác lớn ảnh hưởng đến miệng vết thương bên eo. Thẩm Viêm Tiêu cắn chặt hàm răng, xem xét thương tích trên thân thể mình, âm thầm cười lạnh.

    Nếu như ông trời đã cho nàng một cơ hội được sống, vậy thì nàng phải tận dụng lợi thế của thân phận này và sống cho tốt! Nhưng mà xem ra, thân phận mới này có khá nhiều vấn đề! Muốn sống thật tốt, nàng tự nhiên không có khả năng tiếp tục cuộc sống giống như Thẩm Viêm Tiêu trước kia!

    Ngu ngốc? Phế vật?

    Từ trước tới nay, hai từ này đều không thuộc về nàng!
     
    Candy Nguyệt Thiền, AmiLeeRùa lonely thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2018
  4. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Phế vật Thất tiểu thư (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dựa trên những ký ức mới, Thẩm Viêm Tiêu biết rằng, phụ thân của thân thể này là tiểu nhi tử của gia chủ đương nhiệm Chu Tước thế gia. Chẳng qua lúc "Thẩm Viêm Tiêu" vừa tròn một tháng tuổi, cha mẹ nàng đi ra bên ngoài đã bị người chặn giết. Một nhà ba người, sống sót chỉ có mỗi mình nàng lúc ấy còn đang nằm trong tã lót!

    Mặc dù từ trên xuống dưới Chu Tước thế gia đều thập phần chán ghét nàng. Nhưng gia gia nàng, chính là gia chủ Chu Tước thế gia - Thẩm Phong, vẫn nhớ đến nhi tử của mình nên mới chiếu cố đến cuộc sống ăn uống hằng ngày của "Thẩm Viêm Tiêu". Tuy nhiên, cũng chỉ giới hạn trong đó. Đối với một đại gia tộc mà nói, một phế vật không thể văn không thể võ, thật sự không có một giá trị lợi dụng nào đáng nói! Thậm chí sự tồn tại của nàng chính là một loại sỉ nhục lớn nhất của Chu Tước thế gia!

    Ngay cả yến hội gia tộc mỗi năm một lần, nàng cũng không có tư cách tham gia.

    Nếu không phải vì phụ thân của nàng, chỉ sợ Thẩm Phong căn bản cũng chẳng muốn thừa nhận nàng là cháu gái! Có thể nói, hiện tại Thẩm Viêm Tiêu không có bất luận chỗ nào để dựa nào.

    "Tình cảnh thực sự không ổn!" Thẩm Viêm Tiêu ngồi ở trên ghế tủm tỉm cười, phân tích hoàn cảnh hiện tại của mình.

    Một phế vật, lại không có bất luận chỗ nào dựa vào, quả thực là quá khủng khiếp.

    "Tuy nhiên, nó vẫn chưa phải là điều tệ hại nhất." Một giọng nói cực kỳ từ tính đột nhiên xuất hiện ở bên tai Thẩm Viêm Tiêu.

    Thẩm Viêm Tiêu lập tức sửng sốt, vội vàng đứng lên, cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

    Tuy rằng thân thể này không có bất luận thực lực gì đáng nói, nhưng Thẩm Viêm Tiêu kiếp trước lại là một thần trộm danh chấn toàn cầu. Bất luận hơi thở của kẻ nào đều tuyệt đối không thể tránh được cảm giác của nàng. Nhưng căn phòng to như vậy, nàng không hề cảm nhận được bất luận hơi thở của kẻ nào.

    Như vậy, giọng nói này tới từ đâu?

    "Nếu dám lên tiếng, vì sao không dám hiện thân?" Thẩm Viêm Tiêu nheo mắt nhìn quanh bốn phía.

    "Hiện thân?" Giọng nói kia vang lên lần nữa, mang theo một chút lạnh lẽo.

    "Tiểu nha đầu, không cần tìm nữa, ta không ở nơi nào khác, mà chính là ở ngay trên người của ngươi."

    Ở ngay trên người nàng?

    Thẩm Viêm Tiêu ngây ngẩn cả người.

    "Vốn tưởng rằng ngươi sẽ đần độn sống hết một đời, không nghĩ tới ngươi đột nhiên sẽ thay đổi và trở nên thông minh. Thế sự trêu người, xem ra trời cao thực sự đã cho chúng ta một cơ hội." Giọng nói lạnh như băng vang lên lần nữa ở bên tai Thẩm Viêm Tiêu. Nhưng lúc này đây, nàng rõ ràng cảm giác được, giọng nói kia cũng không phải đến từ thế giới bên ngoài, mà là.. từ trong đầu nàng!

    "Ngươi rốt cuộc là người nào?" Một chuyện trọng sinh, Thẩm Viêm Tiêu nàng cũng có thể tiếp thu, nhưng với giọng nói đột ngột xuất hiện, lại khiến nàng thực sự rất khó để tin.

    "Nhân loại? Trên thế gian này không có người nào sẽ xưng hô với ta như vậy, bọn họ vui sướng hơn khi gọi ta là - ma."

    Ma? Thẩm Viêm Tiêu khẽ nhíu mày.

    "Nha đầu, chúng ta hãy nói một chút về giao dịch, như thế nào?"

    "Giao dịch gì?" Mặc dù không rõ thân phận của đối phương, nhưng Thẩm Viêm Tiêu có thể hiểu rõ, gia hỏa này tự xưng là ma, thật sự đang ở trong thân thể của nàng.

    "Ngươi giúp ta xuất hiện ở trong nhân gian, ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn, để ngươi có thể đạt được lực lượng mà ngươi nên có."

    "Phong ấn?" Thẩm Viêm Tiêu càng nghe càng hồ đồ.

    "Cuộn ống tay áo trên cánh tay phải của ngươi lên."

    Thẩm Viêm Tiêu theo lời, giơ ống tay áo lên, ở phía trên cánh tay phải của nàng, có một vết thương to bằng bàn tay trên da, rõ ràng màu hơi đậm hơn so với những vùng da khác. Lúc trước, thời điểm khi nàng kiểm tra thân thể này cũng không chú ý tới sự khác biệt rất nhỏ này.

    "Đây là phong ấn?" Đáng chết, trên người tiểu gia hỏa này rốt cuộc có bí mật gì?
     
    Candy Nguyệt Thiền, AmiLeeRùa lonely thích bài này.
  5. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Ma võ song tu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đây là Thất Tinh Tỏa Nguyệt, có bảy tầng phong ấn phong bế tất cả lực lượng của ngươi, khiến ngươi trở thành phế vật bị thế nhân nhạo báng. Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ giúp ngươi cởi bỏ chúng."

    Thẩm Viêm Tiêu nhìn vào thứ rất khó nhận ra ở trên cánh tay, tự hỏi mức độ đáng tin trong lời con "Ma" nói này, ngay sau đó khóe môi nàng gợi lên một nụ cười tà mị.

    "Trước khi chúng ta tiếp tục nói tới nội dung giao dịch, có phải ngươi nên đưa ra một chút thành ý hay không? Để ta biết, tình huống đồng minh tương lai của ta như thế nào? Ngươi vì sao lại xuất hiện ở trong thân thể ta."

    Trong thiên hạ, chỉ sợ cũng không có vài người có thể giống như Thẩm Viêm Tiêu, dám ngay sau khi trọng sinh, cò kè mặc cả với con "Ma" đang tồn tại ở trong thân thể nàng!

    Sau một lát an tĩnh lại, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên lần nữa.

    "Với thực lực hiện tại của ngươi, còn chưa có tư cách biết đến tên ta, ngươi có thể tạm thời gọi ta là - Tu! Vì sao ta lại ở trong thân thể ngươi, chờ sau khi ngươi cởi bỏ bảy tầng phong ấn, ta sẽ tự nói cho ngươi biết. Hiện tại ngươi quá mức nhỏ bé, biết quá nhiều, sẽ dẫn tới họa sát thân."

    Thẩm Viêm Tiêu cười, có thể nói ngoại trừ cái tên không đầy đủ là "Tu" ra, nàng không có được bất luận tin tức hữu ích nào.

    "Ngươi như vậy cũng không phải là thái độ đàm phán, ta làm thế nào để biết, sau khi ta trợ giúp ngươi trở về nhân gian, ngươi có thể sảng khoái loại trừ ta hay không?" Lực lượng là thứ tốt, đặc biệt là tình cảnh trước mắt của nàng, nhưng trước khi chưa biết rõ sự tình, nàng không cho phép bất luận tai họa ngầm nào ẩn nấp trong tương lai.

    Là một thần trộm đỉnh cấp, bất luận mối nguy hiểm tiềm tàng nào cũng đều sẽ bị tính toán ở bên trong. Chỉ có giải quyết hết thảy nguy hiểm, mới có thể ở trong một kích cuối cùng, vô thanh vô tức thu hoạch được mục tiêu.

    Tu trầm mặc một lát, nói: "Giết ngươi, tương đương với việc ta tự giết chính mình."

    "Hiện tại, ta đã gắn bó và tồn tại trong thân thể của ngươi, một khi ngươi tử vong, ta cũng sẽ theo đó hồn phi phách tán."

    Tin tức này không tồi! Thẩm Viêm Tiêu tủm tỉm cười, tiếp tục thu hoạch thông tin.

    "Vậy thì, ngay sau khi ngươi tự do, có phải ngươi có thể yên tâm diệt trừ ta hay không?"

    "Ta vĩnh viễn sẽ không giết ngươi."

    "Nga? Vì sao?" Thẩm Viêm Tiêu cười hì hì mở miệng dò hỏi, chỉ là sắc bén trong mắt lại hoàn toàn không hợp với tươi cười ngây thơ trên mặt nàng.

    "Khi ta lựa chọn ở lại trong thân thể ngươi, cũng đã ký kết khế ước với linh hồn ngươi, nếu ta giết ngươi, ta sẽ bị tổn thất chín thành linh hồn." Giọng nói của Tu bình tĩnh không chút gợn sóng.

    Tổn thất chín thành! Thẩm Viêm Tiêu thật sự muốn vỗ tay. Tuy rằng nàng vẫn là không rõ ràng lắm, Tu này vì sao lại ở lại trong thân thể của nàng, nhưng hiện tại nàng có thể xác định, Tu tuyệt đối sẽ không ra tay đối với mình dưới bất luận tình huống nào. Bởi vì, hết thảy giống như theo lời hắn nói, giết nàng chẳng khác nào hắn đang tự sát!

    "Hiện tại, ta sẽ cởi bỏ phong ấn tầng thứ nhất của ngươi, ngươi sẽ nhận được lực lượng để học đấu khí và ma pháp một lần nữa. Đây là món quà đầu tiên của ta với tư cách là đồng minh của ngươi." Cùng với giọng nói lạnh băng của Tu vang lên ở trong đầu Thẩm Viêm Tiêu, Thẩm Viêm Tiêu đột nhiên cảm giác được nơi cánh tay phải của mình truyền đến một trận đau nhức xuyên tim.

    Đau nhức giống như sóng lớn thổi quét che trời lấp đất mà đến, nàng thậm chí chưa kịp mở miệng dò hỏi nhiều thêm, cả người đã một lần nữa lâm vào trong bóng tối.

    * * *

    Thời điểm khi Thẩm Viêm Tiêu tỉnh lại lần nữa, một gương mặt già nua nhân từ xuất hiện ở trước mắt nàng.

    "Thất tiểu thư đã tỉnh." Lão giả cười hòa ái nói.

    Thẩm Viêm Tiêu khẽ nhíu mày, tìm kiếm trong ký ức, biết được vị lão giả trước mắt này là đại phu của Chu Tước thế gia, Thẩm Thu.
     
    AmiLeeRùa lonely thích bài này.
  6. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Ma võ song tu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì lúc trước "Thẩm Viêm Tiêu" thường xuyên bị hai tỷ đệ Thẩm Gia Di khi dễ, thường xuyên khiến nàng mang vết thương chồng chất, và nàng cũng được coi như là một bệnh nhân cũ của Thẩm Thu.

    Nếu nói Thẩm gia còn có người nào không chỉ trích nặng nề đối Thẩm Viêm Tiêu, vậy thì Thẩm Thu được xem là một vị trong đó.

    "Thu bá bá." Dấu đi ánh mắt khôn ngoan, Thẩm Viêm Tiêu ngây thơ chớp mắt nhìn Thẩm Thu.

    Nhìn Thất tiểu thư si ngốc trước mắt, trong lòng Thẩm Thu thật sự bất đắc dĩ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hòa ái như cũ, nói: "Thất tiểu thư, thân thể ngài vẫn còn rất yếu, trong khoảng thời gian này hãy nghỉ ngơi thật tốt, bá bá có mang theo bánh hoa quế mà ngài thích ăn nhất."

    Thẩm Thu thân là gia thần của Chu Tước thế gia, một thân y thuật diệu thủ hồi xuân, rất được Thẩm Phong coi trọng. Thẩm Thu là một thầy thuốc khổ tâm nghiên cứu y thuật, chưa từng cưới vợ sinh con. Cũng bởi vì Thẩm Thu là người thường xuyên chăm sóc Thẩm Viêm Tiêu, bất giác đã xem nàng giống như cháu gái nhỏ của mình. Mặc dù ông không có quan hệ huyết thống với Thẩm gia, tuy rằng có lòng chiếu cố Thẩm Viêm Tiêu, nhưng ngại với việc không có mệnh lệnh của Thẩm Phong, ông cũng không thể can thiệp quá nhiều.

    Thẩm Viêm Tiêu tươi cười tiếp nhận bánh hoa quế, phảng phất như đau đớn trên người đều không thể so sánh với điểm tâm trước mắt.

    Nói về điều đó cũng thật đáng tiếc, mặc dù Thẩm Viêm Tiêu không phải lo đến chuyện cơm áo, nhưng tất cả những thứ nàng ăn và đồ dùng bất quá chỉ tương đồng với hạ nhân thấp kém nhất trong Chu Tước thế gia. Thậm chí, dưới sự cố tình gây khó dễ của Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, nàng vẫn thường xuyên ăn không đủ no, càng đừng nói đến những món điểm tâm giống như "hàng xa xỉ" này.

    Nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa chưa thành niên ôm bánh hoa quế vui vẻ không thôi, trong lòng Thẩm Thu âm thầm thở dài. Ông biết rằng, với trí lực của Thẩm Viêm Tiêu, căn bản nghe không hiểu những lời nói quá phức tạp, vì thế cũng không hề cố kỵ nhắc lại lời nói của mình: "Thất tiểu thư, lão gia lần này thật sự tức giận, bá bá cũng không thể giúp gì cho ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy an tâm dưỡng bệnh. Bất luận thế nào bá bá cũng sẽ giúp ngươi kéo dài thời gian, sẽ không để thân thể suy nhược của ngươi gánh chịu sự trách phạt của lão gia được.."

    Thẩm Viêm Tiêu bất động thanh sắc, tiếp tục ăn bánh điểm tâm, lỗ tai vẫn nghe Thẩm Thu lầm bầm lầu bầu không bỏ lỡ một câu.

    Địa lao của Chu Tước thế gia là nơi quây nhốt và nuôi dưỡng ma thú, đối với đời cháu chắt như bọn họ mà nói chính là một nơi cấm địa. Đừng nói là nàng, ngay cả Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cũng không có tư cách xâm nhập vào đó. Lúc trước, nàng tự tiện xông vào cấm địa, đã khiến Thẩm Phong uy nghiêm tức giận. Trước đó, hai tên hỗn cầu nhỏ cũng từng nhắc tới việc Thẩm Phong muốn chất vấn chuyện của nàng.

    Tuy nhiên, đối với "Thẩm Viêm Tiêu" lúc trước, đến tột cùng đã gặp tình huống như thế nào tại địa lao, Thẩm Viêm Tiêu cũng hoàn toàn không biết gì cả. Ký ức được kế thừa thập phần hỗn loạn, ngoại trừ một mảnh đen tối và nỗi sợ hãi vô tận, nàng cũng chẳng thu được thêm tin tức nào nữa.

    Thẩm Viêm Tiêu rất rõ ràng, Thẩm Phong sẽ không quan tâm tới "sự sỉ nhục của Chu Tước thế gia" là nàng đã gặp nguy hiểm gì tại địa lao. Hắn để ý nhiều hơn chính là lời răn dạy của mình có bị người làm lơ hay không.

    Cũng may Thẩm Thu đã lên kế hạch giúp nàng kéo dài thời gian. Chỉ từ hành động vị tha của Thẩm Thu như vậy, trong lòng Thẩm Viêm Tiêu đã được phủ lên đầu vị lão giả hòa ái này một chữ "người tốt".

    Thẩm Thu tiếp tục ngồi một lát nơi mép giường của Thẩm Viêm Tiêu, nói một số chuyện. Rốt cuộc, ở trong mắt Thẩm Thu, tiểu gia hỏa trước mắt vẫn chỉ là một cô gái trẻ đáng thương với trí tuệ của một đứa bé 4 tuổi, dặn dò nhiều quá cũng không có tác dụng gì. Sau khi xác định thân thể Thẩm Viêm Tiêu không có vấn đề quá lớn, lúc này Thẩm Thu mới rời khỏi phòng.

    Chân trước Thẩm Thu vừa mới rời đi, Thẩm Viêm Tiêu sau lưng đã bước ra khỏi giường.

    Nàng gấp không chờ nổi, muốn xem xét tình huống thân thể mình. Trong đầu nàng nhớ rất rõ ràng, một khắc trước khi nàng hôn mê, Tu đã giúp nàng cởi bỏ phong ấn tầng thứ nhất, hơn nữa nói cho nàng biết, nàng đã có đủ điều kiện để tu luyện đấu khí cùng với ma pháp.
     
    AmiLeeRùa lonely thích bài này.
  7. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Ma võ song tu (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên cánh tay phải, chỗ bàn tay có phong ấn lớn, rõ ràng xuất hiện thêm một ấn ký màu đỏ tươi. Nó chỉ bằng một phần tư móng tay cái màu đỏ của ngón út, nhưng nó biểu thị rằng, phong ấn tầng thứ nhất của nàng đã được cởi bỏ.

    "Ta có thể tu luyện đấu khí, hay là ma pháp? Tu chưa hề nói rõ ràng." Tuy rằng nàng hoàn toàn không biết gì về lai lịch của Tu, nhưng Thẩm Viêm Tiêu vẫn rất nhạy bén, nhận ra con "Ma" này rất cường đại. Chỉ tiếc nàng hoàn toàn không biết gì về mọi thứ trong thế giới này, đừng đề cập tới tu luyện đấu khí hay là ma pháp.

    "Nếu ngươi thích, ngươi có thể tu luyện cả hai." Giọng nói lạnh lùng thuộc về Tu lại xuất hiện lần nữa ở trong óc của Thẩm Viêm Tiêu.

    " "Thẩm Viêm Tiêu nhướng mày, suy nghĩ về ý nghĩa sau những lời này của Tu.

    Chẳng lẽ..

    Theo như lời Tu nói lúc trước, không phải là nàng chỉ có thể tu luyện một trong hai loại đó, mà là nàng có thể học cả hai?

    Điều này.. chẳng phải là rất sung sướng hay sao?

    Thông qua những ký ức của thân thể này, Thẩm Viêm Tiêu mơ hồ biết được, bên trong thế giới này con người có hai loại tình huống. Một loại là thể chất khỏe mạnh, gân mạch cứng cáp, có khả năng ngưng tụ thành đấu khi ở đan điền. Đây là những người được chọn để tu luyện đấu khí. Một loại khác, điều kiện về thân thể cũng giống nhau, nhưng có tinh thần lực cường đại, có thể vận dụng tinh thần lực để khống chế tất cả các loại nguyên tố khác trên thế gian. Những người này chính là tiêu chuẩn được chọn để học tập ma pháp.

    Trời cao rất công bằng, ban cho ngươi khí lực mạnh mẽ, sẽ không cho ngươi tinh thần lực cường đại. Vì thế, phóng nhãn trên toàn bộ đại lục Quang Minh, trăm năm tới nay chưa từng có người có thể đạt được Ma Võ Song Tu. Hơn nữa bất luận là đấu khí hay là ma pháp, muốn đạt tới mức độ nhất định cần phải tu luyện rất khắc khổ, muốn tiến bộ nhất định phải trả giá thời gian và tinh lực rất lớn. Đừng nói đến, người có được cả hai loại nội lực và tinh thần lực là sự tồn tại nghịch thiên cỡ nào. Tuy nhiên, muốn đồng thời tu luyện cả hai loại này, đều là người si nói mộng.

    " Ý của ngươi, ta có thể là ma võ song tu? Nhưng hiện tại ta đã 14 tuổi, lại hoàn toàn không biết gì đối với cả hai loại này. Song tu đối ta mà nói, thật sự quá mức xa xôi! "Thẩm Viêm Tiêu rất buồn bực. Trong đại lục Quang Minh, ngay sau khi mọi người bắt đầu hiểu chuyện không lâu, sẽ bắt đầu lựa chọn con đường phải đi cho mình. Hiện giờ nàng mới bắt đầu lựa chọn, đã chậm hơn 10 năm so với những người khác. Tu luyện bất luận một loại nào đối nàng mà nói, đều đã quá muộn, ma võ song tu.. điều này đối nàng chính là sự chê cười.

    " Ngươi có thể. "Giọng nói lạnh băng của Tu rất kiên định.

    " Thể chất của ngươi hoàn toàn khác với người thường, hơn nữa có ta trợ giúp, mọi vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa. "

    Thẩm Viêm Tiêu vui vẻ, nàng vì sao lại quên Tu là một con" Ma "cao thâm khó đoán? Một gia hỏa có thể dựa vào linh hồn để gởi lại nó ở trên người khác, tồn tại mười mấy năm qua, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.

    Có hy vọng, vấn đề lúc trước của Thẩm Viêm Tiêu lập tức dễ dàng được giải quyết. Nàng rất rõ ràng, hiện tại nàng đã không có bất luận cái gì để dựa vào, nếu không thể khiến bản thân mình nhanh chóng cường đại lên, chỉ sợ nàng sẽ phải vĩnh viễn khoác lên thân phận của tên ngốc phế vật này để sống tiếp.

    Mà điều này, cũng không phải là điều nàng mong muốn.

    " Ngươi sẽ dạy ta đấu khí và ma pháp chứ? "Thẩm Viêm Tiêu tủm tỉm cười hỏi.

    " Chỉ cần ngươi có năng lực đó, ta sẽ đem toàn bộ sở học bình sinh của ta dạy ngươi. Đây là lễ vật thứ hai ta tặng cho ngươi. "Giọng nói của Tu tràn ngập khả năng vô hạn, nhưng tiếng nói lạnh lẽo lại khiến nhiệt huyết người sôi trào.

    " Nếu như vậy, ta ước rằng chúng ta sẽ có một sự hợp tác vui vẻ."Thẩm Viêm Tiêu cười giống như một con mèo gian lận. Có được sự trợ giúp của Tu thần bí, nàng không tin, với bản lĩnh của nàng, sẽ phải đeo trên lưng thân phận là phế vật ngu ngốc để tiếp tục sống tiếp!
     
    AmiLeeRùa lonely thích bài này.
  8. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Chu Tước thế gia (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Thu đã tranh thủ được năm ngày để Thẩm Viêm Tiêu tu dưỡng, năm ngày này ngoại trừ ăn ngủ, thời gian còn lại Thẩm Viêm Tiêu đều ở trong giai đoạn bị Tu "dạy dỗ".

    Trong căn phòng đóng chặt, Thẩm Viêm Tiêu mặc một bộ đồ đơn giản, khoanh chân ngồi ở trên giường, trên người đã đổ mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt nhỏ hồng hào đã bị mồ hôi trong suốt che kín.

    "Thời gian năm ngày, đấu khí đã đạt tới trình độ cấp 4, ma lực cũng đạt tới cấp 3, đối với nhân loại mà nói, miễn cưỡng xem như không tồi." Giọng nói của Tu vẫn lạnh băng như cũ.

    Trời mới biết, Thẩm Gia Di từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện ma pháp, đến nay bất quá cũng chỉ là trình độ cấp 5, Thẩm Gia Vĩ tu luyện đấu khí cũng bất quá là cấp 4, cứ như vậy đã khiến Thẩm Phong rất vừa lòng. Thẩm Viêm Tiêu bất quá mới dùng thời gian năm ngày, đã trực tiếp từ giai đoạn một phế vật, tăng lên tới trình độ hiện tại, loại tốc độ kinh người này chỉ sợ nếu truyền đi ra ngoài, chắc chắn sẽ hù chết một đám người.

    Năm ngày, nàng có thể luyện ma võ song tu, lại còn đạt tới cấp 4 và cấp 3? Đây là tồn tại nghịch thiên kiểu gì?

    Người bình thường đừng nói năm ngày, cho dù là 5 năm, nếu như muốn đạt được bất kỳ một trình độ nào của Thẩm Viêm Tiêu, chỉ sợ đã được vinh danh là thiên tài, huống chi là loại phương pháp tu luyện ma võ song tu nghịch thiên này.

    Nhưng tốc độ kinh người này từ trong miệng của Tu, cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.

    Thẩm Viêm Tiêu cũng không hiểu rõ về cấp bậc của ma pháp và đấu khí trong thế giới này, cho nên đối với khẩu khí miễn cưỡng của Tu, nàng đương nhiên cho rằng tốc độ tu luyện của mình chỉ có thể xem như qua loa đại khái, vì thế không có quá nhiều kinh ngạc.

    "Hôm nay hãy luyện đến đây đi, ngày mai ta còn muốn đánh một" trận đánh ác liệt "." Sau khi thở ra một hơi, Thẩm Viêm Tiêu dang người ra ở trên giường, kết quả tu luyện cực hạn chính là thể lực và tinh thần lực của nàng đều tiêu hao quá mức nghiêm trọng. Đừng nói tới những nơi khác, hiện tại ngay cả động động ngón tay nàng đều cảm thấy phải cố hết sức.

    Ngày mai nàng sẽ phải đi gặp gia chủ Chu Tước thế gia Thẩm Phong, chỉ sợ Thẩm Phong sẽ không dễ dàng buông tha cho chuyện nàng tự tiện xông vào cấm địa. Rốt cuộc nàng chỉ là một kẻ không nơi nương tựa, chỉ dựa vào sự thương hại của Chu Tước thế gia mới miễn cưỡng tiếp tục sinh tồn dưới danh nghĩa là phế vật ngu ngốc. Thẩm Phong tuyệt đối sẽ không có bất luận lý do nào để khoan dung với nàng.

    Trong khoảng thời gian này, Thẩm Viêm Tiêu cũng không có ý định bại lộ sự tình mình đã hoàn toàn biến hóa. Rốt cuộc, với tình cảnh hiện tại cùng với năng lực của nàng, bại lộ lợi thế của mình quá nhiều sẽ là một sự lựa chọn cực kỳ không sáng suốt. Ngay cả khi Thẩm Phong sẽ bởi vậy mà lau mắt nhìn nàng, nhưng những người trong thế hệ của nàng, chỉ sợ bọn họ sẽ không vui khi nhìn thấy một đối thủ cạnh tranh xuất hiện.

    Chu Tước thế gia đời thứ ba, có ai không nghĩ tới tranh đoạt sự ưu ái của Thẩm Phong, gia tăng lợi thế của mình về việc kế thừa Chu Tước thế gia trong tương lai. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Thẩm Viêm Tiêu là một phế vật ngu ngốc, nhưng một số nhân tài trong đời thứ ba không có tâm tư đối phó với nàng. Ngoại trừ hai tỷ đệ Thẩm Gia Di lấy khi dễ nàng làm niềm vui, tình cảnh của Thẩm Viêm Tiêu cũng được coi như không có nguy hiểm.

    Nhưng, một khi nàng bại lộ tình huống của mình, hơn nữa nếu để bọn họ biết nàng có được năng lực nghịch thiên ma võ song tu, chỉ sợ những người đó không thể không động tay động chân đối nàng. Huống chi, cha mẹ Thẩm Viêm Tiêu đều đã không còn, ở Chu Tước thế gia cũng không có chỗ dựa cường đại. Một khi nàng trở thành mục tiêu tranh đoạt gia chủ, chỉ sợ nhóm thúc thúc bá bá muốn hỗ trợ nhi tử và nữ nhi nhà mình tranh đoạt vị trí gia chủ, cũng sẽ ra tay diệt trừ nàng, một cây non nhỏ vừa mới nẩy mầm.

    Mặc dù Thẩm Viêm Tiêu không hiểu biết nhiều về cấp bậc ma pháp và đấu khí, nhưng đối với bản chất đen tối của con người, nàng lại có kinh nghiệm rất sâu sắc.
     
    AmiLeeRùa lonely thích bài này.
  9. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Chu Tước thế gia (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng vẫn biết về đạo lý giấu tài, tránh khỏi mũi nhọn.

    Bất quá, giả ngu ngốc là một chuyện, nhưng nàng không nghĩ thời điểm ngày mai nhìn thấy Thẩm Phong, mình sẽ trở thành con dê thế tội cho Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ.

    Suy nghĩ tới tình huống ngày mai sắp gặp phải, Thẩm Viêm Tiêu nheo nheo mắt, khóe môi giơ lên một nụ cười giảo hoạt.

    Ngu ngốc, cũng có chỗ tốt của ngu ngốc!

    Nếu nói hai tỷ đệ Thẩm Gia Di khiến Thẩm Viêm Tiêu ý thức được thân phận hiện tại của mình hèn mọn bao nhiêu, vậy thì hiện tại, sự "hèn mọn" này lại được nàng đổi mới một lần nữa.

    Sáng sớm, hai nha hoàn 17-18 tuổi thô bạo đá văng cửa phòng nàng, không hề có lọt chút tôn trọng đối với người đang ngủ trên giường khi mạnh mẽ xách nàng lên, giống như nàng căn bản không phải là Thất tiểu thư, mà giống như nàng là hạ nhân hèn mọn nhất Chu Tước thế gia.

    "Người đều đã lớn như vậy, còn muốn người khác hầu hạ mặc quần áo rửa mặt, thật sự xem mình trở thành đại tiểu thư." Nha hoàn lớn hơn khắc nghiệt kéo quần áo Thẩm Viêm Tiêu xuống, không hề có một chút dịu dàng nhẹ nhàng nào, sau đó mặc lên người nàng một bộ quần áo có thể xem là sạch sẽ. Lực đạo trên tay nàng ta không có chút mềm mại nào, trên mặt càng hiện lên vẻ cực kỳ bất mãn.

    "Nếu không phải hôm nay lão gia muốn gặp nàng, sẽ chẳng ai nhàn rỗi đến nỗi không có việc gì liền tới đây hầu hạ nàng. Thật không biết lão gia đang nghĩ thế nào nữa, dưỡng một kẻ ngu ngốc như vậy ở trong phủ, thật sự khiến Chu Tước thế gia chúng ta mất mặt." Một nha hoàn khác lôi kéo đầu tóc Thẩm Viêm Tiêu, tùy tiện chải chải.

    Nếu nói các nàng đang hầu hạ Thẩm Viêm Tiêu thay quần áo rửa mặt, không bằng nói các nàng đang tra tấn Thẩm Viêm Tiêu.

    "Ai nói không phải, đây căn bản là đang lãng phí lương thực, lần này lại còn dám gây họa lớn như vậy, chỉ sợ lão gia sẽ không dễ dàng buông tha cho tên ngốc này đi."

    "Sỉ nhục như vậy, giải quyết sớm một chút là tốt nhất. Ngươi không biết, người bên ngoài đều bí mật chê cười tên ngốc này, không hề thiếu việc châm chọc trong phủ chúng ta."

    Hai nha hoàn oán giận lẩm bẩm không ngừng, không hề có ý kiêng dè.

    Toàn bộ trên dưới Chu Tước thế gia, ngoại trừ gia chủ Thẩm Phong còn xem Thẩm Viêm Tiêu vẫn mang huyết mạch trên người, những người khác căn bản đều xem sự tồn tại của Thẩm Viêm Tiêu trở thành gánh nặng, hận không thể khiến sỉ nhục này của Chu Tước thế gia sớm chết một chút. Giống như một vết nhơ tồn tại, bôi nhọ địa vị Chu Tước thế gia thần thánh không thể xâm phạm.

    Những lời khó nghe liên tục truyền vào lỗ tai Thẩm Viêm Tiêu, trên khuôn mặt tiểu gia hỏa 14 tuổi không có chút gợn sóng, cặp mắt ngây thơ còn tính sáng ngời, nhìn hai nha hoàn trước mắt không biết phân biệt tôn ti này, phảng phất như hoàn toàn nghe không hiểu được sự nhục nhã trong miệng các nàng.

    Sau một trận lăn lộn, Thẩm Viêm Tiêu rốt cuộc mặc xong quần áo, hai nha hoàn lập tức túm lấy nàng và đưa nàng tới ốc chủ (nhà chính) của Chu Tước thế gia.

    Dọc theo đường đi, Thẩm Viêm Tiêu mặc kệ hai người lôi kéo quần áo của mình, không hề có ý phản kháng, nhưng dưới hai tròng mắt nhìn như ngây thơ, lại loé lên ánh sáng giảo hoạt.

    Đi vào trước cửa ốc chủ, hai nha hoàn lập tức ném củ khoai lang phỏng tay này cho người hầu thủ vệ, rời đi không quay đầu lại.

    Ai cũng không chú ý tới, trong nháy mắt khi hai nha hoàn vừa xoay người rời đi, hai cái túi tiền to bằng bàn tay đã từ bên hông các nàng chuyển dời đến trong ống tay áo của tiểu gia hỏa nào đó.

    Thẩm Viêm Tiêu lặng yên không một tiếng động cất một khoản "thu nhập" đầu tiên sau khi tới thế giới này vào trong lòng ngực, lặng lẽ đi theo người hầu với một khuôn mặt căng thẳng tiến vào bên trong ốc chủ.

    Khi nàng bước vào ốc chủ, khoảnh khắc phía sau cửa phòng dần dần đóng lại, hai tiếng kinh hoảng "Túi tiền của ta đâu!" thét lên chói tai cùng với tiếng đóng cửa nặng nề, bị chặn lại ở bên ngoài ốc chủ.
     
    AmiLeeRùa lonely thích bài này.
  10. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Chu Tước thế gia (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong ốc chủ là một mảnh an tĩnh. Trên vị trí chủ vị đối diện với cửa, hai mắt Thẩm Phong hơn 60 tuổi giống như ánh đuốc, đang ngồi uy nghiêm ở ghế trên. Mái tóc hoa râm không hề hiện lên một chút già nua, ngược lại khiến người cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.

    Ở hai sườn ốc chủ, nhóm đại đệ tử đời thứ hai của Chu Tước thế gia đang ngồi nghiêm chỉnh, phần lớn bọn họ đều đã qua tuổi bốn mươi, bất luận một người nào trong đó đều là long phượng nhân trung, nhưng ở trước mặt Thẩm Phong, bọn họ không dám có nửa phần lỗ mãng.

    Đứng ở phía sau bọn họ là những thế lực mới nổi thuộc về đời thứ ba của Chu Tước thế gia, một đám tinh thần phấn chấn đều hiện rõ trên mặt, có sự kiêu ngạo của thời niên thiếu, có thể đứng ở bên trong ốc chủ, đều là những người xuất sắc trong Chu Tước thế gia. Đối với những người có thực lực thấp hèn, sớm đã bị Thẩm Phong đá ra khỏi gia tộc tự sinh tự diệt. Lúc này, Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cũng đang đứng ở phía sau một vị nam tử trung niên, lặng lẽ giương mắt nhìn chằm chằm Thẩm Viêm Tiêu bước vào phòng.

    Ốc chủ to như vậy, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người tiểu nữ hài đang đứng ở trước mặt Thẩm Phong.

    Đặc điểm trên khuôn mặt đều bình thường, đặt ở trước dung mạo trác tuyệt của đời thứ ba Chu Tước thế gia, có vẻ rất xấu xí. Trên khuôn mặt kia còn treo thêm sự ngây thơ thiếu hiểu biết. Thân mình nhỏ gầy thậm chí không thể chịu nổi một cú nắm chặt, người bình phàm lại yếu ớt như vậy, sao xuất thân có thể giống như hài tử của Chu Tước thế gia.

    Không lâu sau khi Thẩm Viêm Tiêu bị triệu hồi, nhóm đại đệ tử đời thứ hai Chu Tước thế gia, lập tức tràn ngập khinh thường và nghi kỵ đối tiểu nữ hài không cha mẹ, vì sự xuất hiện với diện mạo hoàn toàn vi phạm thẩm mỹ Chu Tước thế gia.

    Phụ thân Thẩm Viêm Tiêu, Thẩm Ngọc, là thiếu gia nhỏ nhất Chu Tước thế gia, người cũng như tên, dung mạo tuấn mỹ như ngọc, giơ tay nhấc chân đều tản ra ưu nhã phiêu dật khiến đông đảo nữ tử khuynh đảo. Hơn nữa, ma pháp tạo nghệ rất cao, lại cực kỳ yêu phong nhã. Năm đó cho dù bên trong Chu Tước thế gia nhân tài đông đúc, cũng là người ưu tú nhất, được Thẩm Phong cực kỳ coi trọng. Thê tử Thẩm Ngọc, càng là đệ nhất mỹ nhân năm đó của đế quốc Long Hiên, Ôn Nhã. Nghiêng nước nghiêng thành đã không đủ để hình dung mỹ lệ của nàng. Trước khi Ôn Nhã chưa gả chồng, bao nhiêu vương hầu đều theo đuổi nàng, bị xua như xua vịt. Để có được nụ cười của nàng, không tiếc phân tán hết gia tài.

    Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ sinh ra nữ nhi như vậy, thậm chí nếu không đẹp đến nỗi kinh thiên động địa, cũng tuyệt đối không phải là một con vịt xấu xí trước mắt như vậy, nếu ném vào đám đông sẽ không thể tìm thấy người.

    Đối với thân thế Thẩm Viêm Tiêu, Chu Tước thế gia đã âm thầm nghị luận rất nhiều lần, Thẩm Phong vẫn chần chừ chưa bao giờ phát biểu hay có bất luận thái độ gì đối việc này, những người khác cũng chỉ có thể nói thầm vài câu ở trong bóng tối.

    Rốt cuộc, toàn bộ bên trong Chu Tước thế gia, Thẩm Phong mới là chân chính là người cầm quyền.

    Giờ này khắc này, Thẩm Phong cao cao tại thượng, ánh mắt sắc bén tỏa định ở trên người cháu gái đang đứng ở trước mắt mình, uy nghiêm trên mặt không thấy nửa điểm gợn sóng.

    Ánh mắt bắt bẻ giống như lưỡi đao, nhìn từ trên xuống dưới cháu gái đã lâu không gặp, hai hàng lông mày Thẩm Phong hơi nhăn lại.

    Nhìn thấy Thẩm Phong nhíu mày, toàn bộ những người khác Chu Tước thế gia đều cười thầm trong lòng.

    Thực hiển nhiên, mặc dù Thẩm Phong thừa nhận thân phận Thẩm Viêm Tiêu, nhưng đối với vết nhơ này, vẫn rất không vui.

    Tất cả mọi người chậm rãi chờ đợi Thẩm Phong mở miệng, toàn bộ ốc chủ yên tĩnh một mảnh.

    Ánh mắt Thẩm Phong rời khỏi trên người Thẩm Viêm Tiêu, lên tiếng nói: "Thẩm Viêm Tiêu, vài ngày hôm trước, ngươi tự tiện xông vào cấm địa, gây nên đại họa, ngươi biết tội không?"

    Thẩm Phong nói giọng trầm thấp nặng nề, lão không phải đang dò hỏi, mà là đang trần thuật.

    Trong ốc chủ, Thẩm Viêm Tiêu chớp mắt to, nhìn gia gia này của "mình", không hề có chút cảm xúc.
     
    AmiLeeRùa lonely thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...