[Edit] Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư - Dạ Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tử Lạc Tiêu Tiêu, 16 Tháng mười hai 2018.

  1. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Đại nghĩa diệt thân (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thẩm Lăng." Thẩm Phong hét lên.

    "Có nhi tử." Ngồi ở phía dưới, một người nam tử trung niên tầm 40 tuổi đứng lên, cung kính giữ lễ.

    "Ngươi phụ trách công việc thủ vệ địa lao, ngày hôm đó đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì, ngươi hãy nói đi." Ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Phong đảo qua Thẩm Lăng, trong mắt cơ trí không hề nhìn thấy sự dịu dàng của phụ thân đối nhi tử, có chỉ sự uy nghiêm của thượng vị giả.

    Thẩm Lăng âm thầm cười khổ, hắn nhi tử thứ tư của Thẩm Phong, ngoại trừ Thẩm Ngọc quá cố, hắn đứng hàng nhỏ nhất ở trong đời thứ hai, nhưng nếu so sánh văn võ song toàn với Thẩm Ngọc, hắn có vẻ trở nên bình thường hơn nhiều. Ngày thường cũng không được Thẩm Phong coi trọng, lần này địa lao xảy ra chuyện, đúng là phát sinh ở trong phạm vi chức trách của hắn.

    "Hồi bẩm gia chủ, ngày đó vì có việc nên ta đã ra ngoài, không ở trong phủ, phụ trách thủ vệ tại địa lao chính là ba gã thị vệ thủ hạ của ta. Đến. Khi ta trở lại trong phủ, đã nhận được thông báo của bọn họ, nói có người xâm nhập địa lao." Thẩm Lăng kín đáo lau mồ hôi lạnh. Mặc dù tự tiện xông vào địa lao là lỗi không nhỏ, nhưng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vào ngày hôm đó, những ma thú bị giam giữ trong địa lao, chính là do toàn bộ Chu Tước thế gia đã tiêu phí trên trăm tính mạng tinh nhuệ mới bắt giữ được những loài quý giá này!

    Trên thực tế, ngoại trừ Thẩm Phong ra, toàn bộ bên trong Chu Tước thế gia chỉ có Thẩm Lăng biết được, một ngày kia địa lao đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì. Hôm nay Thẩm Phong sở dĩ sẽ lao sư động chúng trước mặt mọi người dò hỏi Thẩm Viêm Tiêu, căn bản không phải vì sự tình tầm thường như tự tiện xông vào địa lao.

    Sự tình kinh động chân chính của Thẩm Phong, chính là điều mà những người khác trong Chu Tước thế gia trăm triệu cũng không thể tưởng được.

    "Ngày đó ai thủ vệ ở đó?" Thẩm Phong mở miệng hỏi.

    Thẩm Phong vừa hỏi câu này, lại khiến cho người một nhà trợn tròn hai mắt.

    Sự tình này vốn đã được giải quyết, ngày đó Thẩm Viêm Tiêu bị phát hiện hôn mê tại địa lao, sự tình này là đã chắc chắn. Nói một cách hợp lý, Thẩm Phong chỉ cần hạ mệnh lệnh xử phải Thẩm Viêm Tiêu là được, nhưng hôm nay Thẩm Phong cư nhiên bày ra thái độ muốn tra manh mối ngọn nguồn của sự tình một ngày kia, việc này đã có thể không thích hợp! Tất cả mọi người mơ hồ cảm thấy, Thẩm Viêm Tiêu ngày đó đã phạm phải sai lầm, chỉ sợ không phải đơn giản là tự tiện xông vào cấm địa như vậy.

    Mà giờ này khắc này, sắc mặt hai tỷ đệ Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ đã trở nên một mảnh trắng bệch. Bọn họ không nghĩ tới Thẩm Phong sẽ truy tra việc này đến cùng. Phải biết rằng, ngày đó bọn họ lừa gạt Thẩm Viêm Tiêu tiến vào địa lao, cũng đã tìm kiếm cớ để ba thủ vệ trông coi địa lao di chuyển đi nơi khác, lúc này mới khiến kẻ ngu ngốc kia có cơ hội tiến vào địa lao.

    Lúc này, Thẩm Phong cư nhiên muốn thẩm vấn ba thủ vệ kia, vạn nhất ba người kia nói ra hai tỷ đệ, chỉ sợ với sự thông tuệ của gia gia, không lâu sau sẽ lập tức đoán ra được, bọn họ chính là quỷ nháo ở sau lưng.

    Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ hiện tại rất muốn khóc, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới một việc nhỏ như tự tiện xông vào địa lao, sẽ khiến Thẩm Phong cao cao tại thượng coi trọng như thế. Bọn họ vốn chỉ định uy hiếp Thẩm Viêm Tiêu, khiến nàng thành thật ngậm miệng lại, sau đó bọn họ có thể kê cao gối mà ngủ, nơi nào sẽ nghĩ đến Thẩm Phong sẽ có thái độ như vậy.

    Hiện giờ, sự ngạo mạnh và đắc ý trên mặt hai thiếu niên đều đã biến mất, đáy mắt chỉ còn lại kinh hoảng thất thố.

    Nam tử trung niên ngồi ở phía trước Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, cũng chính là phụ thân hai tỷ đệ này, Thẩm Nhạc. Hắn mơ hồ cảm giác được sự bất an của hai đứa nhỏ nhà mình, hơi nhíu nhíu mày, không nói thêm gì.

    Ba gã thị vệ phụ trách thủ vệ địa lao rất nhanh đã bị đưa tới ốc chủ, bọn họ cung kính quỳ gối trước mặt Thẩm Phong, chờ đợi gia chủ xét hỏi.
     
  2. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 11: Đại nghĩa diệt thân (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngày đó đến tột cùng là chuyện xảy ra thế nào? Các ngươi dám để người đi vào địa lao, đặt quy củ vào nơi nào?" Dò hỏi loại việc nhỏ thế này, Thẩm Lăng cũng không dám làm phiền Thẩm Phong, hắn dùng tài hùng biện của mình, trực tiếp nghiêm khắc mở miệng chất vấn.

    Ba gã thủ vệ cũng biết việc này không hề đơn giản, chỉ có thể âm thầm thận trọng.

    "Ngày đó thuộc hạ không phải cố ý để Thất tiểu thư đi vào địa lao, chỉ vì khi Thất tiểu thư lẻn vào địa lao, bọn thuộc hạ đều không ở tại lối vào địa lao." Một người thị vệ rất cẩn thận trả lời.

    "Không ở lối vào địa lao? Vậy các ngươi đã ở nơi nào? Chẳng lẽ các ngươi không biết, lúc thủ vệ địa lao, bất luận thị vệ nào thủ vệ cũng đều không được tự tiện rời đi hay sao?" Thẩm Lăng tức giận hỏi.

    Địa lao giam giữ ma thú là cấm địa của Chu Tước thế gia, thị vệ thủ vệ ở nơi đó chẳng những phải phòng ngừa người Chu Tước thế gia tự tiện tiến vào, càng phải phòng bị người bên ngoài tộc có tâm lẻn vào địa lao tiến hành quấy phá. Thủ vệ tự tiện rời đi, đây căn bản là rời bỏ nhiệm vụ!

    Nhóm thủ vệ tự biết tội mình khó thoát, chỉ có thể ngăn lại nói: "Là do thuộc hạ sơ ý, chỉ vì ngày đó Ngũ tiểu thư và Lục thiếu gia nói có chuyện gấp muốn tìm thuộc hạ hỗ trợ, bọn thuộc hạ lúc này mới.."

    Những lời của nhóm thủ vệ vừa mới nói ra, toàn bộ ốc chủ trở nên an tĩnh dị thường, ánh mắt mọi người ở trong nháy mắt đều chuyển dời đến trên người hai người Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ.

    Hai thiếu niên vốn có tật giật mình, lúc này càng giống như chim sợ cành cong, mặt đầy hoảng loạn.

    "Có việc này sao?" Thẩm Phong hiếm khi mở miệng dò hỏi, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người hai tỷ đệ còn đang kinh hoảng.

    "Gia.." Thẩm Gia Di hoảng loạn muốn mở miệng cãi lại, nhưng lại không biết phải nói như thế nào mới đúng.

    Thẩm Gia Vĩ càng không có ý kiến, cúi thấp đầu như một con đà điểu.

    Đúng vào giờ phút này, Thẩm Nhạc vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng đứng lên, cung kính nói với Thẩm Phong: "Bẩm gia chủ, hai đứa nhỏ này một tháng nữa sẽ tròn 16 tuổi, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tin tức về ma thú. Ngày đó hai tiểu tử bất hiếu này vốn định đi tìm Ngũ đệ để dò hỏi về sự tình ma thú, nhưng tình cờ Ngũ đệ đã ra khỏi cửa. Có thể vì như vậy, trong lúc tuyệt vọng đã làm phiền bọn thị vệ thủ vệ địa lao. Không nghĩ rằng, vì chuyện này đã khiến người khác thừa dịp có cơ hội, tự tiện xông vào địa lao, dẫn đến sai lầm nghiêm trọng, còn thỉnh gia chủ nghiêm trị!"

    Thẩm Nhạc thẳng thắn cương trực mở miệng thỉnh tội thay hai đứa nhỏ nhà mình, điều này khiến cho sắc mặt Thẩm Phong hơi hòa hoãn lại một chút.

    Nhưng thật ra trên mặt Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ đã không còn chút máu. Họn họ vốn đang trông cậy vào mình phụ thân có thể giúp bọn họ giải vây, nào biết được hắn một khi mở miệng đã chủ động thỉnh tội giúp bọn họ!

    Người cha vì đại nghĩa diệt thân, có cần không nhận thân như vậy hay không?

    Trong ốc chủ, mọi người đều thấy hành động vì đại nghĩa diệt thân của Thẩm Nhạc mà cảm thán không thôi, đối với lý do thoái thác của Thẩm Nhạc cũng tin vài phần.

    Ở trên đại lục Quang Minh, phàm là thiếu niên đến năm 16 tuổi, đều phải tiến hành một lễ trưởng thành đặc biệt. Vào ngày ngày lễ trưởng thành này, bọn họ có thể có được ma thú trung thành nhất cả đời này của mình! Cho nên đối với việc Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cố gắng tìm người có thể giúp bọn họ vượt qua khủng hoảng này, cũng có thể bỏ qua. Xét cho cùng, việc này đối với bất luận một người nào cũng đều là chuyện cực kỳ quan trọng.

    Ở trong thế giới này, đấu khí và ma pháp của một người đều thuộc về tu vi tự thân, mà ma thú lại là đồng bọn chiến đấu cùng với bọn họ. Nếu một người bất lực trong đấu khí hoặc là tu luyện ma pháp, vậy thì bọn họ có thể tìm được cơ hội.
     
  3. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 12: Đại nghĩa diệt thân (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu phải dùng tỉ lệ phân chia, vậy thì một người có được đấu khí cùng với ma pháp, sẽ trở thành 40% thực lực của người này, trong khi đó ma thú cường đại hay không sẽ chiếm tỉ lệ 30%, còn lại 30% sẽ phụ thuộc vào những mặt khác, còn phải xem người này có được thánh khí hay không.

    Ở thời đại khan hiếm thánh khí này, tỉ lệ giữa đấu khí ma pháp và ma thú nghiễm nhiên đã biến thành 50:50.

    Có được ma thú cường đại, đã trở thành mục tiêu hàng đầu đối với mỗi người sau việc tu luyện tăng lên tu vi.

    Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi mọi người chấp nhận lý do của Thẩm Nhạc, tuy nhiên trong số mọi người ở đây, lại có một người không ngừng nhạo bánh cách nói của hắn.

    Đó là nhân vật chính trong chuyện này - Thẩm Viêm Tiêu.

    Từ sau khi nàng tiến vào ốc chủ, ngoại trừ lời nói đầu tiên Thẩm Phong đề cập tới nàng ra, phảng phất như chuyện này không có quan hệ gì tới nàng. Hiện giờ liên lụy tới hai hùng hài tử Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, thật ra đã nằm bên trong những gì mong đợi, nhưng thái độ của Thẩm Nhạc ý vị rất sâu xa.

    Thẩm Nhạc bề ngoài đang vô nhân đạo tiến hành thỉnh tội đối với hai hùng hài tử này, nhưng trên thực tế, động thái này của Thẩm Nhạc đã âm thầm tẩy thoát khả năng hai hùng hài tử này đã chỉ thị "Nàng" tự tiện xông vào cấm địa. Thêm vào đó, động thái đầy nhiệt huyết này đã giúp hai người Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ đang vì nỗ lực tự đề cao thực lực bản thân nên tinh thần tích cực hướng về phía trước. Mặt khác, đã chỉ mục tiêu hướng về phía "Nàng", người đã nhân cơ hội này tự tiện xông vào địa lao.

    Một câu lời nói vô cùng đơn giản, có thể được Thẩm Nhạc lăn qua lộn lại biểu đạt ra nhiều tầng ý nghĩ như vậy, điều này chứng tỏ Thẩm Nhạc thật sự không phải là đèn đã cạn dầu!

    Thẩm Phong không lập tức đáp lại thỉnh cầu của Thẩm Nhạc, hắn chỉ lẳng lặng nhìn hai tỷ đệ đang đứng phía sau Thẩm Nhạc. "Những lời thẳng thắn cương trực của Tam bá phụ thật sự khiến người bội phục." Đột nhiên, một tiếng nói trong trẻo vang lên phía trong ốc chủ.

    Một người thiếu niên tuấn nhã mặt như bạch ngọc chậm rãi đi ra từ phía sau phụ thân mình, mặt mang tươi cười nhìn trên khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Nhạc. Tên thiếu niên này nhìn thoáng qua thì lớn tuổi hơn so với hai tỷ đệ kia một chút, khuôn mặt càng vượt qua Thẩm Gia Vĩ một bậc, tuấn mỹ tuyệt luân trên mặt mang theo nụ cười thoải mái, khiến người không tự giác muốn thân cận với hắn.

    Thẩm Nhạc nhíu mày nhìn người mới tới, trong lòng âm thầm cười lạnh.

    Thẩm Dật Phong, một trong những người mạnh nhất đời thứ ba Chu Tước thế gia! Năm ấy 17 tuổi đã vượt qua cấp bậc thứ 6 của đấu khí. Tu luyện 5 cấp bậc đầu tiên của đấu khí cùng với ma pháp không hề khó khăn, nhưng chỉ trong 5 cấp bậc đầu tiên là tu luyện cả hai.

    Sau khi đấu khí cùng với ma pháp thăng cấp đến cấp bậc thứ sáu, hắn phải tiến hành lựa chọn con đường tu luyện.

    Bắt đầu tới cấp bậc thứ 6, tu luyện ma pháp cùng với đấu khí sẽ phân nhánh thành ba phương hướng phát triển.

    Trước cấp 6, những người tu luyện ma pháp và đấu khí, được gọi là học đồ ma pháp và đấu giả. Sau cấp 6, những người tu luyện ma pháp có thể lựa chọn trở thành một trong ba loại: Ma pháp sư có tính công kích cường đại, thuật sĩ có được chú thuật thần bí hoặc là mục sư có lực lượng thần thánh. Trong khi đó, những người tu luyện đấu khí, có thể lựa chọn để trở thành kiếm sĩ cường đại, hoặc là kỵ sĩ nhanh nhẹn mạnh mẽ, cũng có thể trở thành tiễn thủ có thể lấy thủ cấp người ở xa ngàn dặm.

    Đối với Thẩm Dật Phong, sớm ngay tại thời điểm 15 tuổi, cũng đã thành công đột phá giai đoạn đấu giả, lựa chọn trở thành một người kiếm sĩ cường đại. Hiện giờ đã gần 2 năm, hắn cũng đã trở thành kiếm sĩ tam tinh. Phóng nhãn trăm năm tới nay, trong toàn bộ Chu Tước thế gia, cũng chỉ có Thẩm Ngọc quá cố mới có được thiên phú kinh người này.

    Chỉ tiếc Thẩm Ngọc tuổi trẻ chết sớm, hiện giờ Chu Tước thế gia, chỉ còn lại Thẩm Dật Phong giống như mặt trời ban trưa, nghiễm nhiên trở thành người số một trong thế hệ trẻ của Chu Tước thế gia.
     
  4. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 13: Quay về đỉnh phong (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không thể phủ nhận, Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ tự xưng là thiên phú không tệ, đặt ở trước mặt Thẩm Dật Phong chính là hai đống cặn bã. Huống chi, phụ thân Thẩm Dật Phong trước mắt là người con thứ hai được Thẩm Phong coi trọng nhất, cũng có khả năng nhất trở thành gia chủ đời sau của Chu Tước thế gia.

    Thậm chí ngay cả Thẩm Nhạc, cũng không dám dễ dàng xé rách mặt với Thẩm Dật Phong.

    "Gia gia, Thất muội đã 14 tuổi, nhưng tâm trí lại giống như hài đồng 4 tuổi hồn nhiên. Với tâm trí của nàng sao có thể thông minh như vậy, nắm lấy thời cơ khi nhóm thủ vệ rời đi, xâm nhập vào địa lao?" Thẩm Dật Phong mở miệng lanh lảnh nói: "Tôn tử tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm với Thất muội, nhưng cũng biết rằng Thất muội rất hiếm khi rời khỏi biệt viện, càng đừng nói đi vào một chỗ khác như địa lao trong phủ. Nếu nói Thất muội thật sự trong lúc vô tình đi đến lối vào địa lao, nhưng rất vừa khéo gặp được nhóm thủ vệ không có ở đó. Như vậy không khỏi quá mức trùng hợp."

    Trời đất quay cuồng!

    Thẩm Viêm Tiêu thành thật đứng tại chỗ, trong lòng lại bất ngờ vỗ tay tán dương Thẩm Dật Phong đột nhiên nhảy ra tuyệt chiêu! Với ký ức của nàng, Thẩm Dật Phong rất ít khi tiếp xúc với Thẩm Viêm Tiêu. Nhưng, trước mặt người khác hắn vẫn được xem như đối đãi có lễ vơi Thẩm Viêm Tiêu, không giống như những người khác trong Chu Tước thế gia đều luôn nặng nề trách móc đối Thẩm Viêm Tiêu. Bất quá, hai người thật sự chưa có giao tình gì, hiện tại hắn lại đột nhiên nhảy ra giải vây cho Thẩm Viêm Tiêu, thực sự khiến người phải mở rộng tầm mắt.

    Thay vì nói rằng, Thẩm Dật Phong đang giúp nàng, chi bằng nói hắn chính là đang muốn kéo hai hùng hài tử Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ xuống nước.

    Thẩm Viêm Tiêu vui mừng vì được nhàn nhã, dù sao nàng là kẻ "ngu ngốc", bọn họ nói gì, nàng đều "nghe không hiểu". Nàng vui mừng cười, ai có thế làm gì nàng?

    Kết quả là, Thẩm Viêm Tiêu tinh thần mạnh khỏe ngồi xuống chờ xem kịch vui, nhìn xem đấu tuồng sắp được trình diễn.

    Quả nhiên, sau lời nói của Thẩm Dật Phong, đã khiến khuôn mặt Thẩm Nhạc trông rất khó coi. Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cũng đang cân nhắc đánh giá ra, phụ thân nhà mình lúc trước chính là có ý âm thầm bảo hộ bọn họ. Hận Thẩm Dật Phong đột nhiên nhảy ra đến nỗi ngứa hàm răng. Bọn họ vốn dĩ không có quan hệ tốt với Thẩm Dật Phong, hiện tại Thẩm Dật Phong lại nhảy ra nói những lời đó, bọn họ càng thêm âm thầm căm ghét.

    Những lời Thẩm Dật Phong nói ra giống như một cái cầu chì, châm ngòi cho một sự nghi kỵ ở trong lòng mọi người.

    Thẩm Phong trầm mặc nhìn khuôn mặt Thẩm Dật Phong mang theo ý cười, lại nhìn về phía Thẩm Nhạc đang rũ mày rũ mắt.

    "Việc này, là ai làm không còn quan trọng nữa. Hôm nay ta triệu tập các ngươi tại đây, chính vì có chuyện quan trọng hơn muốn nói." Thẩm Phong chậm rãi mở miệng.

    Thẩm Nhạc âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Viêm Tiêu, tên ngốc này chết sống hắn cũng mặc kệ, nhưng sự tình liên quan tới Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, sao hắn có thể để sự tình tiếp tục tiếp diễn.

    Thẩm Dật Phong hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Rốt cuộc, tuy rằng hắn được Thẩm Phong coi trọng, nhưng bối phận của hắn chung quy vẫn là vãn bối của Thẩm Nhạc, không thể chống đối quá mức.

    Chỉ có như thế? Đã kết thúc? Thẩm Viêm Tiêu âm thầm nhướng mày. Nàng vốn tưởng rằng lần này Thẩm Nhạc và Thẩm Dật Phong sẽ phải chiến đấu với nhau, không nghĩ tới hiện giờ không có gì phát triển như vậy. Thái độ của Thẩm Phong khiến người không thể nắm rõ. Ban đầu đã nói là hôm sẽ tới thẩm vấn nàng, nhưng nàng cũng không có chuyện gì? Hiện giờ lại nói việc này không quan trọng, đây là muốn hát bài gì?

    Thẩm Viêm Tiêu nặng nề nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn chưa quên thân phận hiện giờ của mình, nàng chỉ lo giả ngây giả dại nhìn xem kịch vui, những điều khác, không có quan hệ gì với nàng.

    Thẩm Phong dừng lại một chút sau đó nói: "Các ngươi đều nghĩ ta sẽ tức giận khi có người tự tiện xông vào cấm địa, nhưng các ngươi có biết, ma thú nhốt tại địa lao kia là giống loài nào?"
     
  5. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 14: Quay về đỉnh phong (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Thẩm Phong hỏi bọn họ, những người khác trong Thẩm gia đều hai mặt nhìn nhau. Ngoại trừ Thẩm Lăng có hiểu biết đối việc này ra, những người khác căn bản không biết, ma thú bị giam giữ trong địa lao có bộ dáng như thế nào. Bọn họ chỉ biết, từ sau khi ma thú được mang về trong phủ, Thẩm Phong đã đưa ra mệnh lệnh rất nghiêm khắc, không cho phép bất luận kẻ nào tự tiện đi vào.

    Mọi người thật sự cũng không phải không hiếu kỳ, nhưng lời nói của Thẩm Phong có phân lượng thế nào ở trong Chu Tước thế gia, người nào có lá gan làm trái?

    Mặc dù Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ tràn ngập tò mò đối ma thú kia, cũng chỉ dám nháo sự nho nhỏ ở sau lưng Thẩm Viêm Tiêu để nhìn lén, nhưng bản thân bọn họ lại không dám tiến vào một bước.

    Tuy nhiên, bọn họ không nghĩ tới chính là, ngày đó thời điểm Thẩm Viêm Tiêu được thị vệ nâng ra ngoài, đã chồng chất đầy vết thương. Máu tươi bao trùm toàn bộ người nàng, cả người nàng giống như đã bị ngâm qua máu tươi. Nếu không phải vẫn có chút phập phồng nơi ngực, chỉ sợ tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng đã chết.

    Đối với việc, trong địa lao đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì, ma thú kia như thế nào, ngoại trừ Thẩm Lăng và Thẩm Phong ra, người khác căn bản không thể nào biết được.

    Hôm nay, nghe thấy Thẩm Phong đề cập tới ma thú, mọi người cũng không dám nhiều lời.

    Thẩm Phong hừ lạnh một tiếng nói: "Ta tưởng rằng Chu Tước thế gia ta, trăm năm qua tới nay, thật sự không có người nào có thể đánh thức Chu Tước lần nữa, sự vô năng của các ngươi quả thực khiến người đời nhạo báng."

    Thẩm Phong nói khiến mọi người khiếp sợ không thôi. Chu Tước thế gia sở dĩ có thể bước lên địa vị cao không thể với tới ở đế quốc Long Hiên, tất cả đều bởi vì lúc ban đầu khi đế quốc Long Hiên kiến quốc, tổ tiên Chu Tước thế gia có được thượng cổ thần thú Chu Tước. Với sự tương trợ của Chu Tước, Chu Tước thế gia đã trợ giúp quân chủ lúc trước giành được lợi thế rất lớn trong cuộc chiến khai quốc. Trong vạn thú, Chu Tước đã khiến chúng thú quỳ bái, chỉ kêu cao một tiếng cũng đủ để lay động tất cả các hệ ma thú chim bay.

    Chu Tước cường đại, sớm đã siêu thoát giống như ma thú có thực lực, chỉ có thể từ trong tin đồn suy đoán một vài điều. Với việc sử dụng sức mạnh của Chu Tước, Chu Tước thế gia đã được thành lập. Sau khi cường thịnh hai trăm năm, quy về yên tĩnh. Thời gian gần một trăm năm qua, trên dưới Chu Tước thế gia, thật sự không có ai có thể đánh thức Chu Tước đang ngủ say lần nữa, đừng miễn bàn ký kết khế ước với Chu Tước.

    Một chuyện này, có thể nói là một nỗi đau lớn đối với Chu Tước thế gia trong nhiều năm qua.

    Ai cũng đều biết, người có được Chu Tước, sẽ có được Chu Tước thế gia. Cũng có thể đưa Chu Tước thế gia lên đỉnh một lần nữa!

    Đây là sự tình mỗi một đệ tử Thẩm gia đều luôn tha thiết mơ ước. Nhưng nhiều năm qua, đừng nói tới khế ước cùng với Chu Tước, ngay cả việc đánh thức Chu Tước đang ngủ say ở trong thung lũng Dung Nham cũng chưa từng có người nào có thể làm được.

    "Gia chủ, cũng không phải chỉ có Chu Tước thế gia chúng ta mà thôi. Ngay cả những gia tộc Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Kỳ Lân trăm năm qua cũng đều không có người nào có thể đánh thức thần thú......" Thẩm Cảnh, con trai thứ ba của Thẩm Phong nhỏ giọng lẩm bẩm.

    Điều mà Thẩm Cảnh nói chính là sự thật. Sau khi đế quốc Long Hiên kiến quốc, có được năm đại thần thú thượng cổ phù hộ. Bọn hơn rất tự mãn trong việc khai quốc. Tuy nhiên, 100 năm qua, năm đại thần thú đều giống nhà đã giao ước, cùng lâm vào bên trong ngủ say, chưa từng có một con tỉnh lại. Cảnh này khiến cho năm đại thế gia có năm đại thần thú đều nóng lòng như lửa đốt.

    Thẩm Phong nhíu mày quét mắt liếc nhìn Thẩm Cảnh một cái. Hắn tổng cộng có sáu đứa con trai, Thẩm Cảnh có thể nói là người không có tiến bộ nhất trong sáu người con. Hắn cả ngày ngoại trừ ăn chơi đàng điếm, chính là suốt ngày lêu lổng cùng với những con em quý tộc. Nếu không phải nhớ hắn trên người vẫn mang cùng huyết mạch, Thẩm Phong thật sự muốn ném nhi tử bất hiếu này ra khỏi gia tộc, để hắn tự sinh tự diệt.
     
  6. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 15: Quay về đỉnh phong (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi thì biết gì! Cách đây không lâu ta nhận được tin tức, thánh quân mới nhậm chức của Thần Vực vừa được sinh ra. Một trăm năm trước, thánh quân từ Thần Vực chính là người đã phụ trách đánh thức thần thú. Hiện giờ thánh quân mới nhậm chức đã được buông xuống, đánh thức thần thú đã không còn là việc không có khả năng. Theo ta biết, bốn gia tộc Thanh Long đã chuẩn bị mời thánh quân ra tay." Thẩm Phong lạnh lùng mở miệng nói.

    "Cái gì!" Mọi người đều ồ lên một mảnh, điều này còn không phải muốn nói, một người trong số bọn họ, sắp sửa có cơ hội đạt được ý nguyện trung thành của Chu Tước!!

    Chu Tước thế gia trầm tĩnh đã lâu, hiện tại nhấc lên sóng gió kinh động trời cao.

    Thẩm Dật Phong âm thầm vui sướng. Thời điểm năm đó Thẩm Dật Phong vừa mới tròn 16 tuổi, hắn vốn nên tìm một con ma thú cường đại để khế ước, nhưng phụ thân hắn lại chậm chạp không có động tĩnh gì. Vì thế, hiện giờ tuy rằng hắn đã là kiếm sĩ Tam Tinh, nhưng vẫn chưa có ma thú. Mỗi người cả đời chỉ có thể ký kết khế ước với một con ma thú. Nói cách khác, phóng nhãn toàn bộ bên trong Chu Tước thế gia, chỉ có hắn cùng với hai tỷ đệ Thẩm Gia Di, Thẩm Gia Vĩ mới có cơ hội có được Chu Tước?

    Mặc dù Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ có thiên phú không tồi, nhưng so với người mang danh thiên tài như hắn, lại thua kém khá xa. Căn bản không thể xem như đối thủ!

    Điều này căn bản giống như đưa Chu Tước vào trong lòng ngực hắn, sao hắn có thể không vui?

    Sắc mặt Thẩm Nhạc lúc này càng thêm khó coi, Thẩm Dật Phong nghĩ đến vấn đề này, hắn tự nhiên cũng đang nghĩ đến. Hai đứa nhỏ của mình so với Thẩm Dật Phong quả thật không đáng để nhắc tới. Muốn tranh đoạt Chu Tước, thực sự có chút khó khăn.

    "Như vậy chúng ta có muốn hành động hay không? Không nên để bốn gia tộc khác giành trước mới tốt." Thẩm Đoán tự biết nhi tử mình sẽ nắm chắc thắng lợi, tất nhiên đứng ngồi có chút không yên.

    Thẩm Phong cười lạnh nói: "Sự tình bậc này còn cần ngươi phải nói? Ta sớm đã phái người liên lạc với Thần Vực, mặc dù thánh quân đã đáp ứng sẽ tiến đến tương trợ đế quốc Long Hiên, nhưng hắn có một điều kiện, cần phải đưa Tuyết Linh Hồ cấp 8 lên làm lễ vật, hắn mới rời đi. Và bị giam giữ bên trong địa lao, chính là Tuyết Linh Hồ trước đây ta sai người bắt được."

    "Gia chủ đã chu toàn mọi việc!"

    Trên mặt Thẩm Phong không có một chút ý cười."Các ngươi cũng biết để bắt được Tuyết Linh Hồ, Chu Tước thế gia chúng ta đã tổn thất nặng nề thế nào? Nhưng các ngươi chỉ có thể làm những việc ngu ngốc!"

    Thẩm Phong đột nhiên tức giận khiến mọi người nghi hoặc không thôi. Tổn thất khi bắt được Tuyết Linh Hồ, phần lớn bọn họ đều có thể đoán được, Tuyết Linh Hồ là ma thú cấp cao thứ 8. Mặc dù mức độ hung tàn của nó không bằng những ma thú khác, nhưng sự nhanh nhẹn của nó xác thật những ma thú khác không thể nào bằng được. Muốn bắt được nó, cũng không phải là sự tình đơn giản như vậy.

    Ánh mắt Thẩm Phong dừng ở trên người Thẩm Viêm Tiêu, nhìn vào cháu gái không mấy thân cận này, nhìn không ra đang vui hay mừng.

    "Vào ngày hôm đó, địa lao đã bị tự tiện thâm nhập, Tuyết Linh Hồ chết thảm. Không có Tuyết Linh Hồ, Chu Tước thế gia chúng ta làm thế nào mời thánh quân tới đây?!"

    Tuyết Linh Hồ đã chết!!

    Toàn bộ bên trong ốc chủ vang lên một loạt tiếng hút không khí.

    Sắc mặt Thẩm Nhạc trắng bệch. Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ chỉ thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

    Bọn họ không bao giờ có thể nghĩ tới, sự tò mò nhất thời, thật sự đã hủy diệt cơ hội quay lại đỉnh của Chu Tước thế gia.

    Mọi người đều trở nên chán nản. Tuyết Linh Hồ cực kỳ quý trọng. Có thể được được một con, Chu Tước thế gia đã phải trả giá quá nhiều tâm huyết. Muốn bắt lại một con nữa, chỉ sợ sẽ làm tổn thương tới gốc rễ.

    Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người Thẩm Viêm Tiêu. Ai cũng không nghĩ tới, một kẻ ngu ngốc như vậy sau khi tiến vào địa lao, lại sẽ phát sinh chuyện lớn như vậy.

    Một con ma thú cấp 8, cứ như vậy chết ở địa lao không thể hiểu được, mà bên trong địa lao, trừ bỏ Tuyết Linh Hồ chết thảm ra, cũng chỉ có phế vật Thất tiểu thư ở trong đó!

     
  7. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 16: Kim bài miễn tử (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Viêm Tiêu ngẩn người, vì sao đề tài vòng một vòng lớn cuối cùng vẫn xả đến trên người nàng?

    Chu Tước là gì? Tuyết Linh hồ là gì? Vì sao nàng không biết một chút nào cả.

    Trong đầu nàng, hết thảy xảy ra ở địa lao đều là một mảnh tăm tối. Nàng căn bản không biết đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì dưới địa lao. Nhưng Thẩm Viêm Tiêu lại cảm giác được, sau khi tin tức Tuyết Linh hồ chết được tuyên bố ra ngoài, những ánh mắt đó dừng ở trên người nàng, lập tức giống như những lưỡi dao sắc bén, gần như muốn xuyên qua cả người nàng.

    Nếu không phải ngại với Thẩm Phong, chỉ sợ những người đó sớm đã lao lại đây bằm thây vạn đoạn nàng rồi!

    Nàng thật sự vô tội......

    Ngay khi Thẩm Viêm Tiêu đang buồn bực vì mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, giọng nói của Tu bỗng xuất hiện ở trong đầu nàng.

    "Một con ma thú cấp 8 nho nhỏ, đã khiến cho nhân loại ngu xuẩn thảm hại như thế, thật sự là phế vật."

    Thẩm Viêm Tiêu không có lời nào để nói. Mặc dù nàng chưa thấy qua ma thú cấp 8 thần bí, nhưng nàng hiểu biết đối thế giới này, với sự cường thịnh và dũng cảm của Chu Tước thế gia, cho đến nay cũng chỉ có một mình Thẩm Phong có được một con ma thú cấp 8. Đối với những người khác, có thể có được ma thú cấp 6-7 cũng đã được xem như cực phẩm. Người bình thường có ma thú cấp 3-4 cũng đã là cảm ơn trời đất.

    Ma thú cấp 8 độc nhất của Chu Tước thế gia, tới trong miệng Tu lại biến thành một con "ma thú cấp 8 nho nhỏ"...

    Nếu như để Thẩm Phong biết được, Chu Tước thế gia hy sinh hàng trăm tinh nhuệ cho Tuyết Linh hồ nhưng bị người đánh giá như vậy, có thể tức giận đến nỗi ngất xỉu hay không?

    Đột nhiên, Thẩm Viêm Tiêu có một ý niệm không tốt.

    Chẳng lẽ, con Tuyết Linh hồ đã bị tôn đại gia này...

    "Trượt tay một chút, nó đã bị nghiền chết." Tu dường như đoán được sự tình Thẩm Viêm Tiêu muốn hỏi, thản nhiên mở miệng nói.Nghiền... chết.........

    Thẩm Viêm Tiêu không thể biểu đạt được tâm tình của mình lúc này, giống như có người đang nói với nàng, lúc đi đường không cẩn thận nên dùng đầu ngón chân nghiền một chiếc xe tăng hạng nặng thành bột nhão......

    Nàng rất muốn nói, đại gia Tu... xin đừng nghiền chết!

    Đáng tiếc, giọng nói của Tu chỉ có một mình nàng có thể nghe được, nếu không nàng đã có thể nện tôn siêu cấp đại thần này ở trên mặt mọi người Chu Tước thế gia, cười xem bọn họ quỳ bái.

    Trong khi hiện tại......

    Thẩm Viêm Tiêu chỉ có thể yên lặng thừa nhận những ánh mắt đao quang kiếm ảnh.

    Trái tim đau nhói, cảm giác như sẽ không yêu lần nữa.

    Thẩm Phong hít sâu một hơi. Hôm nay hắn tập hợp các thành viên trong gia tộc tới đây, chủ yếu là muốn thông báo cho bọn họ biết về việc này. Đối với sự trừng phạt......

    Nhìn gương mặt hoàn toàn không giống khuôn mặt tiểu nhi tử của mình, Thẩm Phong chỉ có thể thở dài trong lòng.

    Nếu như Thẩm Ngọc vẫn còn ở đây...

    "Thẩm Viêm Tiêu! Ngươi đã phạm phải sai lầm lớn, suýt nữa đã hủy diệt căn cơ của Chu Tước thế gia, quả thực đáng giận!" Thẩm Nhạc phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Viêm Tiêu. Hắn biết, việc này một khi liên quan đến Chu Tước, nó không còn là một vấn đề nhỏ nữa. Hiện tại hắn chỉ nghĩ dọn sạch cho hai đứa nhỏ nhà mình.

    Thẩm Dật Phong lúc trước còn có tâm giúp Thẩm Viêm Tiêu giải vây, sau khi biết được nhà mình rất có thể bởi vì tên ngốc Thẩm Viêm Tiêu này mà lỡ mất cơ hội có được Chu Tước. Vì thế, đừng nói tới giúp đỡ, hắn không đi lên bổ nàng vài đao cũng xem như không tệ rồi.

    "Quả thực là hồ nháo, gia chủ đã thương hại đứa nhỏ này không nơi nương tựa, không ngờ đứa nhỏ này lại lấy oán trả ơn, gây ra họa lớn như vậy. Phế vật gây ra tai họa bậc này không thể giữ lại! Còn thỉnh gia chủ xử trí!" Ngực Thẩm Đoán như tràn ra một búng máu, mắt thấy nhi tử nhà mình sắp có thể có được Chu Tước, bước lên vị trí gia chủ, không nghĩ tới đã bị phế vật ngu ngốc này làm hỏng như vậy. Hắn thật sự hận không thể bóp chết nàng ngay lập tức. Hiện tại càng hận đến nỗi muốn Thẩm Phong xử trí phế vật này sớm một chút.
     
  8. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 17: Kim bài miễn tử (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Nhạc và Thẩm Đoán đều có chủ trương nghiêm trị đối Thẩm Viêm Tiêu. Những đại đệ tử thế hệ thứ hai của Thẩm gia cũng không muốn nói thêm điều gì. Thẩm Phong nhíu chặt lông mày, dường như đang suy xét điều gì.

    Cứ thế này nàng sẽ bị kết tội tử hình? Thẩm Viêm Tiêu không dự đoán được, sự tình sẽ phát triển theo phương hướng vui vẻ như vậy. Bất quá, nghĩ đến cũng đúng, lúc này liên quan tới vinh nhục của Chu Tước thế gia, nếu như lỡ mất cơ hội lần này, Chu Tước thế gia không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có thể triệu hồi Chu Tước. Hơn nữa, nàng chỉ là một phế vật mồ côi ngu ngốc, sử dụng nàng để ngăn chặn sự tức giận của nhiều người là một lựa chọn không thể nào tốt hơn.

    Ngoài ra, diệt trừ một đệ tử đời thứ ba, cho dù là một phế vật, cũng sẽ có ích đối những đệ tử đời thứ ba khác, bọn họ vì sao không vui?

    Không có bất luận chỗ dựa nào, cũng không có bất luận cái gì để phụ thuộc vào, Thẩm Viêm Tiêu vừa mới đi vào dị thế đã gặp phải ác ý đánh tới từ bốn phương tám hướng.

    Tay nhỏ giấu ở trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, Thẩm Viêm Tiêu âm thầm cắn răng.

    Bọn họ tốt nhất đừng để nàng sống sót qua lần này. Nếu không, những gì bọn họ cho nàng hôm nay, nàng tuyệt đối sẽ trả lại gấp mười lần gấp trăm lần. Chu Tước cái gì? Gia chủ Chu Tước thế gia cái gì? Chỉ cần để nàng sống qua hôm nay, nàng nhất định phải khiến cho cả Chu Tước thế gia hoàn toàn đổi chủ!

    "Nhị bá phụ và Tứ bá phụ oán giận quá lớn! Không biết gia gia cần chính là súc sinh này!" Cùng với một tiếng nói cực kỳ dịu dàng dễ nghe truyền đến từ ngoài cửa, cửa ốc chủ bị đóng chặt liền bị người chậm rãi đẩy ra. Một thiếu niên dáng người thon dài mặc một bộ bạch y, ôn nhuận như ngọc, giống như thiên thần hạ phàm, mang theo nụ cười như tắm mình trong gió mùa xuân, trang nghiêm bước vào bên trong ốc chủ.

    Phía sau thiếu niên, có bốn gã tráng hán nâng một cái lồng sắt thật lớn, từ từ tiến vào bên trong ốc chủ.

    Bên trong lồng sắt là một con cáo trắng như tuyết với chiều cao bằng nửa con người đang an tĩnh ghé vào lồng sắt. Một đôi con ngươi xanh biếc hơi cong lên, bộ lông tuyết trắng sáng lấp lánh khiến người mê muội."Thẩm Tư Vũ..."

    Thiếu niên nhanh nhẹn đi tới, tất cả mọi người trong ốc chủ đều đồng loạt ồ lên.

    Thiếu niên không phải là người có quan hệ huyết thống với Chu Tước thế gia, mà là cô nhi do Thẩm Phong đưa về Chu Tước thế gia nuôi nấng cách đây mười năm trước. Không có người nào biết lai lịch của hắn. Bọn họ chỉ biết Thẩm Phong đã đặt tên cho hắn là Thẩm Tư Vũ, bối phận giống như đệ tử cùng thế hệ đời thứ ba.

    Thẩm Tư Vũ năm nay vừa trong 18 tuổi, dung nhan tuấn mỹ của hắn đã lu mờ sự tuấn nhã của Thẩm Dật Phong. Nếu nói Thẩm Dật Phong tuấn mỹ giống như sao sáng trên bầu trời đêm, vậy thì Thẩm Tư Vũ chính là ánh trăng duy nhất trên bầu trời đêm.

    Ánh sáng sao trời, sao có thể cạnh tranh được với ánh sáng mặt trăng?

    Thẩm Tư Vũ xuất hiện, nằm ngoài dự kiến của mọi người, hắn cũng không thường xuyên ở tại Chu Tước thế gia, phần lớn thời gian hắn đều bị Thẩm Phong phái đi nơi khác, hành tung mơ hồ không thể đoán được. Toàn bộ hành động của Thẩm Tư Vũ đều do Thẩm Phong tự mình an bài. Đừng nói là hướng đi của Thẩm Tư Vũ, ngay cả thực lực hiện giờ của hắn cao thấp thế nào cũng là một bí ẩn ở Chu Tước thế gia.

    Nếu không phải bởi vì Thẩm Tư Vũ không phải là huyết mạch của Chu Tước thế gia, chỉ sợ Thẩm Đoán, Thẩm Nhạc cùng với đại đệ tử đời thứ hai, sớm đã nắm tay nhau diệt trừ dưỡng tôn được Thẩm Phong coi trọng nhất này rồi.

    Không thể không nói, những năm gần đây, Thẩm Tư Vũ càng lớn càng tuấn mỹ phong nhã, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều phát ra khí thế, khiến Thẩm Đoán cũng không dám lỗ mãng.

    "Trước khi tôn nhi trở về thành, có nghe nói về những chuyện ở Thần Vực, biết được thánh quân cần một con Tuyết Linh hồ như một lễ vật. Trên đường trở về tôn nhi may mắn đã gặp được một vật nhỏ như vậy, thuận tay mang về cho gia gia, còn thỉnh gia gia vui lòng nhận cho." Khoé mắt Thẩm Tư Vũ mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của trời cao.
     
  9. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 18: Kim bài miễn tử (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay khoảnh khắc Thẩm Gia Di đứng ở phía sau Thẩm Nhạc nhìn thấy Thẩm Tư Vũ xuất hiện, trên khuôn mặt nhỏ lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng. Sự ngang bướng của ngày thường không còn tồn tại, chỉ có đó là thiếu nữ si tình.

    "Tốt! Tốt!" Thẩm Phong sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười tươi.

    Thẩm Tư Vũ không quan tâm tới ánh mắt mọi người, bước nhanh đi đến bên người Thẩm Viêm Tiêu. Nháy mắt khi Thẩm Viêm Tiêu còn chưa kịp phản ứng gì, hắn đã giang hai tay ra ôm nàng vào trong lòng ngực.

    "Tiêu Tiêu, ta đã trở về. Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có người nào có thể khi dễ ngươi." Giọng nói của Thẩm Tư Vũ rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.

    Nhưng nó được truyền vào trong tai đám người Thẩm Đoán lại giống như tiếng sấm chói tai.

    Thẩm Viêm Tiêu chớp chớp đôi mắt, hơi thở mát mẻ thoải mái chui vào trong mũi, nàng im lặng nghĩ......

    Đây có được xem như nàng đang bị phi lễ hay không?!

    Trong đầu, ký ức thuộc về Thẩm Tư Vũ theo đó xuất hiện tới. Nếu như nói, Thẩm Viêm Tiêu là sỉ nhục của Chu Tước thế gia, vậy thì Thẩm Tư Vũ chính là sự kiêu ngạo của Chu Tước thế gia. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, hắn không phải là người có quan hệ huyết thống với Chu Tước thế gia, không thể nào kế thừa vị trí gia chủ.

    Nhưng kẻ "kiêu ngạo" này lại cực kỳ tốt đối "sỉ nhục" này là nàng. Khác với Thẩm Dật Phong giả nhân giả nghĩa, Thẩm Tư Vũ lại thật tình đối tốt với Thẩm Viêm Tiêu. Ngay từ khi bắt đầu có ký ức, mỗi một lần Thẩm Tư Vũ xuất hiện đều là đang bảo hộ Thẩm Viêm Tiêu thoát khỏi sự hãm hại của người khác. Đám người Thẩm Nhạc cũng vì ngại với Thẩm Tư Vũ mới không ra tay quá tàn nhẫn đối Thẩm Viêm Tiêu. Tuy nhiên, Thẩm Tư Vũ đối tốt với Thẩm Viêm Tiêu, cũng khiến cho Thẩm Gia Di càng thêm phiền chán đối Thẩm Viêm Tiêu.

    Đó là cảm giác nguy cơ của người thiếu nữ, thật sự là tình địch đầy đất!

    Có lẽ ký ức lúc trước của thân thể này, khiến Thẩm Viêm Tiêu sinh ra một chút cảm giác thân thiết đối Thẩm Tư Vũ. Đối với ca ca này, nàng cũng không cưỡng lại quá nhiều.

    Tuy nhiên, ngay đúng lúc này, Tu đột nhiên thốt lên một câu không thể hiểu được.

    "Không tệ."

    Cái gì không tệ? Thẩm Viêm Tiêu không rõ ràng lắm.

    Trấn an tiểu gia hỏa ở trong lòng ngực, đồng thời cảnh cáo những người đang có mưu đồ gây rối, Thẩm Tư Vũ xoa xoa đầu nhỏ của Thẩm Viêm Tiêu, đáy mắt toàn là sủng nịch.

    "Tư Vũ, lần này ngươi làm không tồi, nghĩ xem muốn khen thưởng cái gì?" Thẩm Phong có được Tuyết Linh hồ nên tâm tình rất tốt.

    Thẩm Tư Vũ nhìn nhìn Thẩm Viêm Tiêu ở trong lòng ngực, lại nhìn nhìn Tuyết Linh hồ, hơi mỉm cười nói: "Vậy thỉnh gia gia tha thứ cho sai lầm của Tiêu Tiêu. Ngoài ra, tôn nhi không cầu gì khác."

    Thái độ "bao che cho trẻ nhỏ" này là gì?! Thẩm Nhạc và Thẩm Đoán trợn mắt há hốc mồm nhìn đối thủ lớn nhất này của nhi tử nhà mình. Không thể tin nổi, gia hỏa này lập công lớn trở về, khen thưởng lại nằm ở trên người phế vật kia!

    Thẩm Phong cười nói: "Nếu điều đó có thể khiến ngươi vui vẻ, vậy cứ như vậy đi."

    Thẩm Phong lên tiếng, những người khác không dám nhiều lời.

    Hơn nữa, một cơ hội để đánh thức Chu Tước, đổi lấy tính mạng một kẻ ngu ngốc, đối bọn họ mà nói quả thực quá lời. Nếu như Thẩm Tư Vũ vừa rồi mở miệng muốn gia nhập vào những người được chọn để ký kết khế ước với Chu Tước, vậy thì chỉ sợ bọn họ đều phải khóc đến chết về tới nhà mình.

    Mặc dù Thẩm Dật Phong có thể nắm chắc hạ gục được Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ ngay trong nháy mắt, nhưng ở trước mặt Thẩm Tư Vũ, hắn vẫn luôn cảm thấy, người bị hạ gục ngay trong nháy mắt sẽ là mình.

    Một hồi phong ba cứ như vậy trôi qua, Tuyết Linh hồ đã chết tiêu tan theo một con Tuyết Linh hồ mới xuất hiện, không để lại một chút dấu vết. Sau khi Thẩm Phong phân phó vài câu, lập tức cho mọi người lui ra. Lúc này hắn mới tự mình an bài thân tín tới trông giữ địa lao, phòng ngừa bất hạnh lại phát sinh lần nữa.

    Đối với Thẩm Viêm Tiêu, nàng cảm thấy toàn bộ quá trình đều giống như không liên quan gì đến mình.

    Đương nhiên, nếu không phải Thẩm Tư Vũ đột nhiên mang theo "kim bài miễn tử" giống như thiên thần buông xuống, nàng rất có thể sẽ phải cầu xin Tu đại gia động động ngón tay, cứu mình một cái mạng nhỏ.



     
  10. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 19: Tự ăn ác quả (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trải qua lần này, khiến Thẩm Viêm Tiêu cảm giác sâu sắc rằng, hiện giờ mình nhỏ bé cỡ nào, ở trước mặt Thẩm Nhạc và Thẩm Đoán, nàng không thể nào phản kháng, ở trước Chu Tước thế gia khổng lồ, nàng không thể nào giãy giụa.

    Nàng chỉ có thể nắm chặt vương bài trong tay mình, cố gắng cởi bỏ phong ấn, để mình cường đại lên, sau đó sẽ trả lại hết toàn bộ những gì nàng nhận được hôm nay.

    Sau một vòng xử lý các vấn đề không liên quan tới mình, Thẩm Viêm Tiêu cũng không có bất luận tổn thất gì, nhưng thật ra lại có thêm một ca ca với tâm tính "bao che trẻ nhỏ" rất nặng.

    Kiếp trước Thẩm Viêm Tiêu là một cô nhi, từ nhỏ len lỏi giữa phố lớn ngõ nhỏ, ăn mặc đều dựa vào bản lĩnh mượn gió bẻ măng của mình. Khi nàng 15 tuổi mới bị tổ chức nhặt về và bắt đầu bồi dưỡng. Mặc dù ở trong tổ chức nhưng cũng không có người quản tới sống chết của nàng. Trong thời gian đầu, khi nàng được mang về cùng với hơn một trăm cô nhi khác, bọn họ đã phải trải qua ba năm rèn luyện, cuối cùng, chỉ còn lại ba người sống sót.

    Nàng chưa bao giờ cảm thụ được tình yêu thương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có một người như vậy, bảo hộ mình mọi nơi mọi lúc, đó chính là lý do vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng như thế lại khiến nàng kinh ngạc.

    Đừng nói hai hùng hài tử Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, thậm chí ngay cả trước mặt Thẩm Nhạc và Thẩm Đoán, bộ dáng của Thẩm Tư Vũ đều giống như một người giữ quan ải, khí thế vạn kẻ thù khó vào. Hai hùng hài tử kia vốn lấy khi dễ Thẩm Viêm Tiêu làm vui, chỉ cần Thẩm Tư Vũ hơi liếc mắt qua, lập tức liền ngoan ngoãn lăn đến trong một góc trồng nấm.

    Thẩm Gia Di vốn định thừa dịp Thẩm Tư Vũ trở về, bồi dưỡng một chút tình yêu niên thiếu trong tim. Tuy nhiên, Thẩm Tư Vũ một tay nắm tay Thẩm Viêm Tiêu, đi qua bên người nàng ta mà mắt cứ nhìn thẳng, ngay cả khi nàng ta nói một câu "Tư Vũ ca ca" cũng bị bụi gió cuốn thành bột phấn.

    Ở trong mắt Thẩm Tư Vũ, ngoại trừ gia chủ Chu Tước thế gia Thẩm Phong ra, người duy nhất có thể có được con mắt hắn nhìn xem, cũng chỉ có một mình Thẩm Viêm Tiêu.

    Đối với những cặn bã kia, hắn căn bản ngay cả khóe mắt cũng bủn xỉn bố thí.

    Cùng với sự trở về của Thẩm Tư Vũ, rất nhiều đồ ăn ngon và đồ vật được đưa đến căn phòng nhỏ không rộng rãi của Thẩm Viêm Tiêu. Thẩm Tư Vũ quá bận, đến nỗi không có thời gian kịp bồi Thẩm Viêm Tiêu, hắn đã bị Thẩm Phong phái người gọi đi.

    Thẩm Viêm Tiêu ngồi xếp bằng trên giường, nhìn trên bàn chồng chất điểm tâm và đồ vật đầy như núi, khóe miệng không nhịn được run rẩy.

    Điểm tâm nàng còn có thể lý giải, nhưng những vật nhỏ đó rõ ràng chính là để cho hài đồng còn đang tuổi đi học, muốn quậy kiểu gì đây!

    Rất rõ ràng, Thẩm Tư Vũ vẫn luôn sủng Thẩm Viêm Tiêu giống như một đứa trẻ nhỏ, nhưng hiện tại linh hồn Thẩm Viêm Tiêu chính là một người đã trưởng thành rồi. Đối mặt với những đồ vật ấu trĩ này khiến nàng dở khóc dở cười. Nàng chỉ có thể âm thầm hỏi trời xanh.

    Không cầu đưa nàng núi vàng núi bạc, đưa nàng trang sức châu báu để đeo cũng tốt, ít nhất những đồ vật ấy còn có thể bán lấy tiền!

    Ngay thời điểm Thẩm Viêm Tiêu đang âm thầm gạt lệ, Thẩm Gia Di bị Thẩm Tư Vũ làm lơ đã nổi giận đùng đùng đòi giết chạy đến phòng nàng.

    Vừa vào cửa, Thẩm Gia Di đã nhìn thấy được một đống lễ vật ở trên bàn, một đôi mắt phẫn nộ, nháy mắt trở nên đỏ bừng vì ghen ghét.

    "Ngươi, tên ngốc này, dựa vào đâu mà Tư Vũ ca ca đối tốt với ngươi như vậy! Ngươi căn bản là một phế vật! Ngốc tử! Ngay cả hạ nhân thấp kém nhất trong phủ cũng mạnh hơn ngươi hơn gấp trăm lần! Ngươi căn bản không xứng để nhận đồ của Tư Vũ ca ca!" Thẩm Gia Di nắm chặt nắm tay, gắt gao trừng mắt nhìn Thẩm Viêm Tiêu đang ngồi ở trên giường, đáy mắt không cam lòng gần như đốt cháy tất cả lý trí của nàng ta.

    Nhìn gương mặt bình thường kia của Thẩm Viêm Tiêu, Thẩm Gia Di hận lên tới cực điểm.

    Nàng rõ ràng xinh đẹp hơn, thông minh hơn so với tên ngốc này, vì sao ánh mắt Thẩm Tư Vũ lại luôn đặt ở trên người một phế vật như vậy? Nàng không cam lòng, không cam lòng mình sẽ bại bởi một phế vật với hai bàn tay trắng như vậy!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...