Đam Mỹ [Edit] Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vũ Trụ Huyền Bí, 18 Tháng mười 2020.

  1. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
  2. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
  3. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
  4. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
  5. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
  6. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
  7. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
  8. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 136 Chinh lương, tốt a!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu sao sao cũng là suy nghĩ cho Thu Nghiên cùng Mạc Thiên Hàm, so sánh với nhau, thương tịch đúng là không bằng nông tịch, Mạc Thiên Hàm là một hán tử có tiền đồ, Lưu sao sao từng ở Thịnh Kinh nhìn liền biết hán tử này không phải một nhân vật đơn giản, tiểu đồ đệ của y không phải ca nhi nhà cao cửa rộng, không tâm cơ không chỗ dựa, tương lai nếu có con cái còn đỡ, nếu không có con thì phải làm sao bây giờ?

    Vì vậy sau khi đã suy xét kĩ càng, liền đề nghị Thu Nghiên sửa về nông tịch, đầu tiên nông tịch cao hơn thương tịch một bậc, tiếp theo khi có con, có thể trực tiếp có nông tịch, sau đó dù con cái muốn đi khoa cử cũng dễ dàng hơn thương tịch, thứ ba là nông tịch có thể bao hàm ba tịch còn lại, hiện giờ bọn họ đông người, có nông tịch liền có đất đai, người trong nhà có thương tịch thì đi mua bán, phân công rõ ràng chính xác.

    "Tiểu tử tạ ơn sao sao quan tâm!" Hôm sau Mạc Thiên Hàm liền tìm Lưu sao sao, Lưu sao sao liền phân tích cho hắn những điều này, Mạc Thiên Hàm nghe xong mới nhận ra, trong nhà đã không chỉ có hắn cùng Thu Nghiên, mà là một gia đình lớn, mọi chuyện không chỉ nghĩ riêng hai người mà còn phải bận tâm đến mọi người trong nhà.

    "Lão thân cũng chỉ suy xét nhiều một chút, hy vọng lão bản không nghĩ nhiều, hán tử đều là người làm việc lớn, trong nhà phải có phu lang chăm sóc, Nghiên nhi còn nhỏ, chưa từng quản lý gia đình, cho nên lão thân liền bao biện làm thay."

    "Không không, Lưu sao sao, ngài cũng nói, Nghiên nhi chưa từng quản lý gia đình, cho nên có một số việc, ngài có thể chỉ dạy y, Mạc mỗ tuyệt đối ủng hộ."

    Lúc này Lưu sao sao mới thật sự tin tưởng, Mạc Thiên Hàm không hề có khúc mắc với chuyện y loạn xen vào, hơn nữa còn cảm ơn y, bắt đầu từ lúc này, Lưu sao sao liền tính toán cho nhà của tiểu đồ đệ, còn tay cầm tay dạy dỗ tiểu đồ đệ cách làm một đương gia phu lang.

    Liên quan đến việc chinh lương, lão huyện lệnh sợ đêm dài lắm mộng, ngay ngày hôm sau nhận lệnh chinh lương liền bắt đầu thu mua lương thực, cửa hàng của Mạc Thiên Hàm cũng bán không ít ra ngoài, bởi vì là tiền công, lão huyện lệnh liền tính lương thực của cửa hàng Mạc Thiên Hàm theo giá gạo tốt nhất mà mua, mấy cửa hàng lương thực khác đều biết nhờ phúc tiệm gạo Thái Bình, có cơ hội bán lương thực cho triều đình, đủ họ khoe ra cả đời, cho nên đều lấy ra gạo tốt nhất bán đi.

    Bắt đầu từ lúc lệnh chinh lương của Hộ Bộ đến phủ Thiện Thủy, phủ doãn Vương Dật Thần liền chưa có một đêm ngủ an ổn, hắn là người của phái thanh lưu, mười ba tỉnh nam bảy bắc sáu, phủ Thiện Thủy không phải thủ phủ của Giang Nam, càng không phải phủ giàu lương thực, lúc này Hộ Bộ lại giao xuống lệnh chinh lương, đây không phải là muốn ép chết hắn sao?

    Dưới sự tức giận, liền ban lệnh xuống, tuy yêu cầu là hai mươi vạn thạch, nhưng hắn có thể lấy ra mười tám vạn thạch liền quá tốt rồi!

    Dư lại, hắn liền trộn cát đá vào, bằng không, hắn thực sự không nghĩ ra cách nào nữa!

    Mũ quan trên đầu, cũng không biết còn có thể đội hay không.

    Các huyện các phủ cũng kêu khổ không ngừng, bọn họ đều không có bao nhiêu tồn lương, lúc tuyết lớn đầu xuân đã vận chuyển một đợt vào kinh, hiện giờ vào lúc giáp hạt, chinh lương? Là đang chinh mạng a!

    Rất nhiều châu huyện lân cận đều kêu khổ cũng như nhấn mạnh tình hình khách quan, nói mấy ngày ngắn ngủi không thể lấy ra nhiều lương như vậy, chỉ có huyện Kính Thủy không kêu la mà đưa ra cách giải quyết, đầu tiên thu đủ số lượng lương thực chở vào kho lúa của phủ Thiện Thủy, huyện lệnh Dương Tùng tự mình áp vào phủ, cũng ngay mặt kiểm kê lương thực nhập kho!

    Dương lão huyện lệnh tự nhiên là được ngợi khen, còn được Vương phủ doãn tự mình tiếp kiến!

    "Dương công a, ngươi cứu nguy quá kịp thời a! Năm sau khẳng định được bình xét loại ưu!"

    Vương phủ doãn nhìn thấy Dương lão huyện lệnh, giống như nhìn thấy cha mẹ tái sinh!

    "Đại nhân quá khen, đây là bổn phận của ti chức."

    "Aiz, không hổ là lão chính lệnh ba mươi năm, hiện giờ mấy người bên dưới a, đều mắt cao hơn đầu, gặp được chút chuyện liền kêu khổ không ngừng." Nhắc đến đám người làm việc dây dưa bên dưới, Vương phu doãn liền nổi giận, người a, không thể so, vừa so liền thấy chênh lệch! Một nơi hẻo lánh đều gom đủ số lương thực, sao các ngươi có thể nói không lương thực?

    "Phủ đài đại nhân, chuyện này nha, ti chức nhìn thấy, không phải dấu hiệu tốt!" Vương phủ doãn không nói lão chính lệnh, ông còn không nhớ mà mách lẻo, bất đắc dĩ vừa nhắc tới lão huyện lệnh liền tới tính tình, ông vốn là người có tài hoa, ôm ấp một bầu máu nóng đền đáp quốc gia, nhưng lại không biết xem ánh mắt mà làm việc, năm đó càng là bởi vì lúc Hoàng Đế thay đổi không lựa chọn đứng thành hàng, mới bị tống cổ đến huyện Kính Thủy làm huyện lệnh, vừa làm, liền là ba mươi năm.

    Nhớ tới lời cháu trai bà con xa nói với mình trước khi đến, tâm tư lão huyện lệnh liền sống dậy.

    "Nga? Lão chính lệnh nói xem là thế nào?" Đối với vị lão chính lệnh làm ba mươi năm huyện lệnh này, Vương phủ doãn vẫn có thể lắng nghe, đặc biệt là lão chính lệnh còn bày ra vẻ mặt lo lắng cho hắn.

    "Đầu xuân liền chinh lương một lần, lúc này lại chinh, quả thực ngoài dự đoán của mọi người, Thịnh Kinh gặp tuyết lớn, không chính các châu huyện lân cận, lại chạy tới Giang Nam xa xôi của chúng ta mà chinh, ngài không cảm thấy không ổn sao?"

    Vương phủ doãn ngẩn ra, liền gật gù: "A? Lão chính lệnh nói có lý!" Hắn là đột ngột bị lệnh chinh lương làm cho choáng váng, sau đó sốt ruột bốc lửa, căn bản chưa cẩn thận suy nghĩ đến việc này.

    Hiện tại nghe lão chính lệnh vừa nói, lập tức phát giác chỗ không đúng, bình thường vào thời tiết này, chẳng sợ lại khổ cũng không thể hướng bá tánh chinh lương, lại nói mấy ngày nữa liền là Tết Hạ Nguyên, qua Tết Hạ Nguyên liền là lúc thu hoạch vụ chiêm, chờ mấy ngày cũng không được? Một hai phải phát lệnh chinh lương đưa vào kinh?

    Ai cũng không phải kẻ ngu, huống chi là chính lệnh của một phủ, Vương Dật Thần là lão bánh quẩy chốn quan trường, có thể bảo trì thanh danh trong phái thanh lưu, lại có thể độc lập không đứng thành hàng trong triều, đầu óc của hắn có thể không tốt sao?

    "Hừ, quả nhiên thời gian lâu, tay này, đều vươn đến phủ Thiện Thủy của ta!"

    "Đại nhân a, lão phu liền cậy già lên mặt nói thật, lão phu đã sắp về hưu, không có bao nhiêu hi vọng, người già tâm cũng già rồi, không còn mấy năm, nhưng đại nhân ngài không giống, ngài năm đó là Trạng Nguyên do Thánh Thượng khâm điển, là trụ cột của phái thanh lưu, lần này vào kinh đưa lương, ngài phải cẩn thận chú ý, trời này, sợ không vững chắc được lâu!"

    "Tạ lão chính lệnh nhắc nhở, yên tâm, nếu là lão chính lệnh về hưu, cũng không phải về hưu ở huyện Kính Thủy, Vương mỗ, tuyệt đối không quên việc này!" Vô cùng cung kính chắp tay hành lễ với Dương lão huyện lệnh.

    Lão huyện lệnh cũng thản nhiên nhận một bái này của phủ doãn.

    Quả nhiên, chờ lương thực gom đủ, Vương Dật Thần không trộn lẫn bất kì cát đá để gian lận, mở từng túi kiểm tra, không đủ tiêu chuẩn liền lui về, đủ chuẩn liền để lại, sau đó bắt đầu vận chuyển vào kinh, tới Thịnh Kinh, tự mình mang theo một đống người, gióng trống khua chiêng đi hết phân nửa đô thành Thịnh Kinh, sau đó mới tới Hộ Bộ đưa tin, phân nửa người Thịnh Kinh đều biết Giang Nam chở đến rất nhiều gạo tốt, buổi chiều liền mở túi kiểm lương, kiểm đến tối mới hoàn thành chuyển lương vào kho!

    Người của Hộ Bộ muốn thu hồi lệnh chinh lương, dựa theo lệ, lệnh chinh lương có thể thu hồi cũng có thể không, chỉ là minh chứng hình thức chứng tỏ đã vận lương vào kinh.

    Nhưng Vương Dật Thần có tính toán, liền thoái thác, không đưa cho người của Hộ Bộ.

    Tam Hoàng tử giận dữ đánh nát đồ đạc trong phòng: "Vương Dật Thần, ngươi giỏi lắm, dám không trả về lệnh chinh lương liền quay về! Cứ vậy mà về!"

    "Ti chức cũng không nghĩ tới, hắn thật sự không giao liền quay về!" Hộ Bộ thượng thư cũng buồn bực.

    "Đồ ngu, một phủ doãn nho nhỏ cũng dám đối nghịch với bổn điện!"

    "Điện hạ, hắn đã đi hết hơn nửa thành Thịnh Kinh, mọi người đều biết Giang Nam chở gạo tốt vào kinh, cả kinh thành đều đang nghị luận, người bên dưới cũng đến hỏi, có phải cần xuống giá gạo?"

    "Đánh rắm!" Tam hoàng tử đã giận điên lên, từ thô tục đều nói ra: "Xuống giá gạo thì đi đâu gom tiền? Vào gạo, ngươi không biết thêm chút hạt cát vào sao? Đổi gạp tốt đem ra ngoài bán!"

    "Không thể a, hoàng tử điện hạ của ta, đó là ngay trước dân chúng mở từng túi nhập kho a, nếu có hạt cát, là vấn đề của Hộ Bộ a!"

    Tam hoàng tử đã choáng váng!

    Quản lý Hộ Bộ bốn năm, hắn vẫn coi đây là túi tiền của mình mà dùng, lần tuyết lớn ở Thịnh Kinh này, không thu hoạch, nhưng là nơi ở của thiên tử, thủ đô của một quốc gia, không thể xuất hiện lưu dân a!

    Cho nên 500 vạn thạch lương thực trên sổ sách của Hộ Bộ phải dùng giá ổn định bán cho bá tánh, để giải khổ cho bá tánh, nhưng trong lén lút, vẫn bán ra giá cao như cũ, ỷ vào việc bá tánh ở Thịnh Kinh đều có chút tiền bạc, liền không ai gây ra sóng gió gì, nhưng lúc này gạo tốt Giang Nam đã tới, giá lương chưa nói, riêng số lượng gạo thóc còn thiếu họ vẫn chưa bổ đủ, lần này, làm giả là không thể, ngày mai, Thánh Thượng khẳng định sẽ biết bọn họ lén lút hạ lệnh chinh lương, lúc này đang vào mùa giáp hạt, không phải là muốn mạng của bá tánh Giang Nam sao?
     
  9. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 137 Ăn thịt không muốn mỡ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịnh Kinh đều sắp sôi trào, Mạc Thiên Hàm lại trải qua ngày tháng dễ chịu, nhờ lần đi nhờ xe Dương lão huyện lệnh này, Mạc Thiên Hàm vừa kiếm được bạc vừa kiếm được thanh danh, ngay cả quan gia đều từ "tiệm gạo Thái Bình" mua lương chở vào Thịnh Kinh, có thể thấy được cửa tiệm này là có danh dự, cho nên sinh ý đột nhiên liền rực rỡ hẳn lên.

    Ngày mai là Tết Hạ Nguyên, Mạc Thiên Hàm liền về nhà sớm, vào cửa, người trong nhà đều có mặt, không khí vui vẻ, đều đang thử quần áo mới.

    "Lão bản đã về!" Trần Lôi mắt sắc liền thấy Mạc Thiên Hàm bước vào cửa, chào hỏi một tiếng liền bưng ly trà lạnh cho Mạc Thiên Hàm giải khát.

    Mạc Thiên Hàm đúng là khát, một ngụm uống hết.

    Mát a!

    "Nghiên nhi đâu?" Không thấy được người mình mong nhớ!

    "Nghiên nhi đang cùng đám người Lưu sao sao ở buồng trong thử quần áo mới, ngày mai là Tết Hạ Nguyên, đang thương lượng tổ chức làm sao." Giang ca tử đang chuẩn bị dây cột tóc đính lục lạc đáng yêu cho Khang ca nhi, nghe hỏi liền trả lời.

    "Nga, ta vào xem xem."

    Chừa một phòng người đùa nghịch đồ trên bàn, Mạc Thiên Hàm vào buồng trong, quả nhiên, Lưu sao sao đang chải đầu cho Thu Nghiên, là kiểu đầu hắn chưa từng gặp qua.

    "Lưu sao sao, đây là kiểu tóc gì? Khá xinh đẹp a."

    "Đây là kiểu ca tử ở quê ta khá thích chải, kêu kiểu búi Phi Dực, nghe nói vào Tết Hạ Nguyên chải kiểu tóc này, có thể tránh Ngũ Độc, bảo bình an."

    "..."

    Giống như rượu hùng hoàng trong tết Đoan Ngọ chớ gì.

    "Xong rồi, nhìn xem đẹp hay không?" Búi xong, Lưu sao sao chọn một cây trâm có dây tua bằng bạc cắm lên tóc Thu Nghiên, chậm rãi nâng y đứng dậy.

    "Tướng công, đẹp không?" Thu Nghiên có chút chờ mong nhìn Mạc Thiên Hàm.

    Y rất ít khi trang điểm chải chuốt, chỉ vào lúc ngày lễ tết, mới có tâm tư làm cái này, hy vọng có thể có được sự khẳng định của tướng công.

    "Đẹp, phu lang của ta vốn dĩ đã đẹp, chải kiểu tóc này càng đẹp mắt!" Mạc Thiên Hàm không thích những thứ quá mức ẻo lả, nhưng Thu Nghiên là khác, hắn cảm thấy phu lang thế nào đều đẹp thế nào cũng đáng yêu.

    "Hai người nói chuyện đi, ta đi ra ngoài nhìn xem Tiểu Hổ mặc quần áo vừa người không." Lưu sao sao nói xong liền tới chỗ Hương ca tử, bọn họ có mua hai bộ quần áo mới cho Tiểu Hổ.

    "Tướng công, chiều nay ăn món gì?"

    "Đói bụng?"

    "Không có."

    "Vậy phu lang muốn ăn cái gì?" Bình thường Thu Nghiên nhà hắn không kén ăn, có thể là thèm? Mạc Thiên Hàm âm thầm tỉnh lại, gần đây bận quá, thật đúng là không đàng hoàng làm bữa cơm ngon cho phu lang ăn.

    "Muốn ăn bắp cải gói thịt." Thu Nghiên hơi đỏ mặt, sao chính mình cả ngày đều nghĩ ăn a?

    Nhưng vừa nghĩ tới bắp cải gói thịt, y liền thèm vô cùng.

    "Vậy hôm nay liền ăn bắp cải gói thịt." Khó được Thu Nghiên có món muốn ăn, Mạc Thiên Hàm liền đồng ý ngay, ôm phu lang ở buồng trong dính nhớp một lát liền chui vào phòng bếp mân mê.

    Chừa lại Thu Nghiên đỏ mặt ngây ngốc nhìn bản thân trong gương, vừa rồi, tướng công nói, y là ca tử đẹp nhất trong lòng hắn, hì hì!

    Đến cơm chiều, Thu Nghiên lại xuất hiện vấn đề.

    "Tướng công, món này là ngươi làm sao?" Hoài nghi nhìn dĩa bắp cải gói thịt.

    "Đúng nha, tướng công tự mình làm, nhân lúc nóng ăn đi, lạnh liền không ngon." Nói liền gắp một gói cho Thu Nghiên, đây là đồ ăn phu lang khâm điểm đâu, hắn sao có thể nhờ tay người khác?

    Thu Nghiên nhìn thức ăn đầy mỡ, thực gian nan bỏ vào miệng nhấm nuốt, tuy rằng hương vị giống nhau, nhưng y liền cảm thấy đây không phải do tướng công làm!

    Lúc trước, tướng công làm ăn rất ngon, nhưng lần này không giống!

    "Không thể ăn, tướng công, này không phải do ngươi làm đi?" Lúc này hỏi lại một lần, đã mang theo chút ủy khuất.

    Mạc Thiên Hàm có chút ngây người, cả gia đình cũng có chút ngây người, nhà bọn họ ăn cơm đều ăn chung một bàn, rất ít khi tách ra ăn, trừ khi trong nhà có khách, giống như lần tiếp đón ngự y Khương Khải, bọn họ mới tách ra dùng cơm, bình thường là cả nhà ăn chung, Mạc Thiên Hàm cảm thấy như vậy ăn cơm ngon hơn.

    Nhưng hôm nay Thu Nghiên là bị làm sao vậy? Đột nhiên liền trở nên bắt bẻ!

    "Cái kia, hôm nay là ta lựa bắp cải, Mạc tiểu tử nấu." Lưu sao sao phảng phất phát hiện gì đó, lập tức nhận trách nhiệm, làm hại Mạc Thiên Hàm đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lưu sao sao, bắp cái cũng là do hắn tự tay lựa chọn, rửa sạch, cho vào nồi a!

    "Nghiên nhi, không thích ăn sao? Muốn ăn thế nào, để cho tướng công ngươi đi làm." Lưu sao sao không để ý tới Mạc Thiên Hàm, bắt đầu dỗ dành Thu Nghiên đột nhiên trở lại thời kỳ nhi đồng.

    "Nghiên nhi muốn ăn bắp cải gói thịt do tướng công làm, không muốn có nhiều mỡ như vậy, trước kia tướng công làm không có nhiều mỡ vậy a." Ủy ủy khuất khuất nhìn Mạc Thiên Hàm, Thu Nghiên chính là không muốn ăn dĩa đồ ăn trên bàn.

    "Được được, tướng công liền đi làm dĩa mới, đi, cùng tướng công vào nhà ăn nhỏ trong buồng chờ, tướng công liền đi làm." Nói liền buông chén đũa, kéo phu lang vào trong, thuận tiện quay đầu nhìn một bàn người đã quen với việc cưng chìu Thu Nghiên: "Mọi người cứ ăn đi, ta cùng Nghiên nhi ra phía sau mở bếp mới đây."

    Làm cả phòng đều bật cười.

    Mạc Thiên Hàm thái nhỏ gừng cùng hành, nhặt một bồn lá bắp cải, lựa thực cẩn thận, sau đó cầm mấy khối thịt ra, Thu Nghiên liền ngồi bên cạnh, tận mắt nhìn thấy Mạc Thiên Hàm nấu cho y ăn.

    "Không cần khối kia, quá béo, muốn khối nhiều thịt nạc kia!" Thấy Mạc Thiên Hàm cầm lên khối thịt ba chỉ, Thu Nghiên liền vô cùng kháng cự, vội vàng ngăn cản tướng công, chỉ vào khối thịt bản thân vừa ý.

    "Khối này?" Mạc Thiên Hàm thay đổi khối thịt có 80% là thịt nạc.

    "Vâng vâng!" Lúc này tâm tình Thu Nghiên tốt lên, khối thịt này là y chọn, cũng là y nhìn Mạc Thiên Hàm làm, không hề rời mắt chút nào!

    Mạc Thiên Hàm không có cách nào, đành phải từ bỏ thịt ba chỉ thích hợp làm bắp cải gói thịt nhất, đổi thành một khối thịt nạc chỉ có lớp da mỏng làm một dĩa bắp cải gói thịt nạc.

    Chờ đến lúc hai người ăn cơm, đám người Lưu sao sao đã ăn xong, phòng bếp cũng đã dọn dẹp sạch sẽ!

    Lúc ăn, Thu Nghiên vẫn luôn vươn đũa về phía dĩa bắp cải gói thịt, tần suất cao đến mức Mạc Thiên Hàm không dám cùng y cướp thức ăn, sợ y ăn nhiều thịt buổi tối khó tiêu, liền gắp vào chén một ít rau xanh, nhưng cũng không thể giảm đi số lần thịt xuất hiện trong chén của Thu Nghiên.

    Ăn gần xong, Thu Nghiên mới phản ứng lại, có chút khiếp đảm kéo kéo cánh tay Mạc Thiên Hàm: "Tướng công, hôm nay Nghiên nhi có phải thực phiền hay không?" Y cũng không biết vì sao, hôm nay chính là không thích dĩa đồ ăn kia, một hai phải tận mắt nhìn thấy Mạc Thiên Hàm làm lại lần nữa, mới chịu ăn.

    "Không có, dĩa mới nãy quả thực quá nhiều dầu mỡ, gần đây thời tiết nóng bức, ngươi lại không quá thích ăn nhiều dầu mỡ, cho nên ăn không vô là bình thường, hôm nay là tướng công không đúng, không suy xét đến ngươi, chỉ suy xét mỡ nhiều liền thơm, ha hả, phu lang không trách tướng công chứ?" Biết người này hôm nay tâm trạng không tốt, cho nên Mạc Thiên Hàm nói chuyện rất có kỹ xảo, ôm sai lầm về phía mình, đỡ cho Thu Nghiên suy nghĩ miên man.

    "Thật vậy chăng? Nhưng Thu Nghiên vẫn cảm thấy là bản thân làm kiêu.." Thu Nghiên không được tự nhiên nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy độ ấm trong phòng tăng cao, lửa đã tắt, sao đột nhiên lại nóng lên? Chẳng lẽ là bởi vì sắp tết Hạ Nguyên, nhiệt độ không khí lên cao?

    Mạc Thiên Hàm ung dung nhìn người này quay đầu nhỏ qua trái qua phải, gương mặt ửng đỏ, nhất quyết không dám nhìn thẳng vào hắn.

    Hơi hơi híp mắt, Mạc Thiên Hàm nhìn Thu Nghiên như vậy liền có chút "thòm thèm", vươn tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Thu Nghiên: "Phu lang cảm thấy bản thân làm kiêu, như vậy, có nên bồi thường cho tướng công không? Hôm nay tướng công phải làm đồ ăn hai lần a."

    "Bồi thường?" Đầu nhỏ có chút kẹt, không biết làm sao để bồi thường, Thu Nghiên rối rắm nửa ngày, mặt nhăn thành bánh bao, mới hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm: "Nghiên nhi, Nghiên nhi có thể cho tướng công năm lượng bạc, tiền thủ công!"

    "Phốc!" Mạc Thiên Hàm phun ra rượu gạo trong miệng, bị Thu Nghiên chọc cười không ngừng được!

    "Ha ha! Phu lang của ta, sao ngươi lại đáng yêu như vậy a!" Dù sao cũng là trong phòng bếp nhỏ, chỉ có hai người bọn họ, Mạc Thiên Hàm liền vô cùng tự nhiên ôm Thu Nghiên, hướng trên mặt Thu Nghiên bẹp một cái, mặt Thu Nghiên liền đỏ bừng lên.

    "Không cần thì thôi!" Thu Nghiên thở phì phì chụp bay Mạc Thiên Hàm, chính mình ăn cơm, mặc kệ tướng công, chỉ biết đùa giỡn mình, hừ!

    Chuyện vừa ra, Thu Nghiên liền quên việc mình làm kiêu, Mạc Thiên Hàm cũng cười ha ha, hai người náo nhiệt ăn xong, Mạc Thiên Hàm không dám để Thu Nghiên ngủ liền, để Thu Nghiên đi dạo trong viện hoặc tìm Lưu sao sao nói chuyện phiếm, hắn vội vàng dọn dẹp phòng bếp nhỏ của họ.

    Vừa dọn dẹp phòng bếp, liền nhân tiện nấu canh dưỡng thân cho Thu Nghiên, để nguội cho Thu Nghiên uống, trừ cái này, còn chuẩn bị vài thứ cần dùng cho ngày mai, Tết Hạ Nguyên, phải chuẩn bị chút trong tiết mục ăn đông, này đó đều là do Mạc Thiên Hàm chuẩn bị, bởi vì cả nhà đều nhất trí đồng ý Mạc Thiên Hàm nấu ăn ngon nhất, cho nên vào ngày lễ ngày Tết, phòng bếp đều giao cho Mạc Thiên Hàm xử lý!

    Dọn dẹp xong mới vào phòng Lưu sao sao tìm Thu Nghiên, trở về tắm rửa ngủ, vào cửa liền thấy mọi người hi hi ha ha cười nói, Thu Nghiên đỏ mặt, bị Lưu sao sao giấu ở phía sau, không biết nói gì đó, Thu Nghiên cúi đầu thấp thấp, mím miệng cười ngượng ngùng.

    "Vừa mới nói, lão bản liền tới rồi, xem ra hôm nay không thể bắt lấy đuôi nhỏ của Thu Nghiên rồi!" Giang ca tử vừa nói, mọi người mới chú ý tới Mạc Thiên Hàm đứng ở cửa.

    "Phải rồi, lão bản là tới tìm Thu Nghiên về đi? Mau, lãnh phu lang cần thịt không cần mỡ của ngươi về đi, chúng ta không thể nấu ra bắp cải gói thịt chỉ có thịt nạc không có mỡ a!" Lam ca tử đừng nhìn tuổi tác lớn, miệng vẫn còn vô cùng lợi hại, lại biết tính tình phu phu Mạc Thiên Hàm, lúc này xem ra liền có tác dụng.

    Thu Nghiên rất là ngượng ngùng, hôm nay y đúng là có hơi quá quắt, vội vã từ sau lưng sư phó chạy ra, kéo Mạc Thiên Hàm về phòng, vứt lại sau lưng từng đợt trêu đùa mang theo thiện ý.
     
  10. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 138 Cùng nhau nghỉ Tết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau là Tết Hạ Nguyên, sáng sớm mọi người đều thức dậy, bao gồm Khang ca nhi và Tiểu Hổ đang ngáy ngủ cũng bị lôi ra khỏi ổ chăn, trang điểm chải chuốt, sau đó Điền Kim Tùng liền tới, hắn đến để ăn ké cơm sáng nhà Mạc Thiên Hàm, nhân tiện ngắm ké người, ai? Hương ca tử a!

    Ăn xong cơm sáng, thừa dịp thời tiết còn mát liền đi dược đường của Lý đại phu, đón hai phu phu, cứ vậy mà một đoàn già trẻ đi ngoài thành hái lá ngải.

    Thấy Hương ca tử nắm tay Tiểu Hổ muốn đi về phía kia hái một nhúm lá ngải, liền bị Điền Kim Tùng ngăn cản: "Đừng đi bên kia, bên kia có ao nước, cẩn thận kẻo tiểu Hổ rơi xuống."

    "A? Cảm ơn Điền lão bản." Hương ca tử cười ngượng ngùng, nắm tiểu Hổ đi lên đường nhỏ, bỏ lại Điền Kim Tùng bị nụ cười của y mê choáng váng ở sau lưng.

    Cười a!

    Thật là đẹp mắt!

    Điền lão bản lâng lâng.

    Thu Nghiên thấy hành động giữa hai người liền kéo Mạc Thiên Hàm thì thầm: "Tướng công, Điền đại ca đây là muốn làm gì a? Dựa gần Hương ca tử như vậy làm gì?"

    Làm gì? Muốn cùng người ta tương thân tương ái a!

    "Điền lão bản thích Tiểu Hổ." Thấy Điền Kim Tùng lại đến gần thất bại, Mạc Thiên Hàm đều sốt ruột giùm hắn, ngươi cái đồ thương trường đắc ý tình trường thất ý, thật mất mặt!

    "Nga, nhưng cũng phải cách Hương sư ca xa một chút, đều sắp dán lên luôn a!" Thu Nghiên không hài lòng, Hương sư ca của y là quả ca tử, còn mang theo Tiểu Hổ, có thể đừng để một góa hán tử như Điền Kim Tùng dựa gần như vậy được không?

    "Cái kia, phu lang, chuyện này chúng ta về rồi hãy nói, bên kia có lá ngải kìa, chúng ta đi hái đi, treo một bó trong tiệm, trong nhà một bó, đúng rồi, trong tiệm của Điền Kim Tùng cũng treo một bó, phỏng chừng một bó không đủ, ít ra cũng hai ba bó."

    Bên kia, Lý gia phu lang thì nhìn rõ sự thật hơn Thu Nghiên, kéo tay Lý đại phu, nhìn Điền Kim Tùng vây quanh bên người Hương ca tử, một bộ không có cửa chui vào, đặc biệt vui vẻ: "Ai ai, ngươi xem ai kia, có phải là coi trọng ca tử nhà người ta không?"

    "Ai nha?" Lý đại phu không quá thân quen với Điền Kim Tùng, chỉ biết là hàng xóm của Mạc Thiên Hàm, cũng là một thương nhân.

    "Liền cái kia, cái người mở tiền trang a!" Lý phu lang chỉ nửa ngày, Lý đại phu mới nhìn thấy Điền Kim Tùng: "Nga, là hắn a, nhìn qua không tồi."

    "Chính là hắn năm trước tổ chức một hồi đại hội mai mối, kết quả cả nhà thúc thúc của Thu Nghiên bị lưu đày." Lý gia phu lang đặc biệt lành nghề với chuyện này.

    Nhắc chuyện này, Lý đại phu liền biết, chuyện này đều ồn ào cả huyện thành đều biết, đặc biệt là những ca nhi không làm mai thành công, đều hận thấu xương Vu gia.

    Đạp thanh xong, sau khi về huyện thành, mọi người liền hẹn đến tối liền đến nhà Mạc Thiên Hàm ăn bữa tiệc lớn mới cáo từ ai về nhà nấy, Mạc Thiên Hàm sợ Thu Nghiên sáng sớm liền đi theo mọi người ra ngoài đạp thanh làm cho chân dính hơi ấm không thoải máu, nên vừa về nhà liền cởi giày vớ cho y, lấy nước ấm rửa chân, mới để y nằm xuống ngủ nướng, dưỡng đủ tinh thần, đến tối ăn bữa tiệc lớn!

    Nói là buổi tối, nhưng từ chiều đã bắt đầu, bởi vì buổi sáng ăn quá sớm nên Mạc Thiên Hàm chuẩn bị vài món để giữa trưa mọi người lót bụng, Thu Nghiên ngủ thẳng một giấc đến chiều mới tỉnh lại.

    Vừa tỉnh liền đói bụng, hơn nữa một khắc cũng không thể chờ, chui vào phòng bếp lền thấy Mạc Thiên Hàm đang làm hoành thánh, cầm chén nhỏ cùng đũa liền vọt qua: "Tướng công!"

    Dọa Mạc Thiên Hàm nhảy dựng: "U, sao tỉnh cũng không gọi ta, tới phòng bếp làm gì? Đều là khói dầu, mau đi ra, sắp xong rồi, đám người Lý đại phu đều đã tới."

    "Không, Nghiên nhi đói bụng, muốn ăn hoành thánh!" Thu Nghiên nổi lên bướng bỉnh, y đói bụng, hiện tại phải ăn gì đó!

    "..."

    Mạc Thiên Hàm có chút kinh ngạc lại có chút buồn cười, nhìn Thu Nghiên trừng mắt to bưng bát cơm liền bị manh tới, vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho phu lang, còn dùng dĩa nhỏ vớt chút hoành thành cùng đậu phộng rang muối: "Tới, đi nhà ăn nhỏ ăn thôi, trong chốc lát mở tiệc còn nhiều thứ tốt, đừng ăn quá nhiều!"

    "Dạ!" Bưng đồ ăn, đi nhà ăn nhỏ ăn chút lót bụng, lúc này mới thoải mái, tâm tình mới tốt lên, không hề dọn dẹp liền trực tiếp đi phòng khách, nói chuyện phiếm với Lưu sao sao cùng Lý gia phu lang.

    Không nói bao lâu, đám người Trần Lôi cũng dọn đồ ăn đến nhà ăn lớn, một bàn người đông đúc, nhà Mạc Thiên Hàm đã quen không phân chủ khách, đều ngồi xung quanh bàn tròn Mạc Thiên Hàm đặc biệt chế tác, trên bàn có một mặt bàn tròn nhỏ hơn có thể xoay tròn làm cho mọi người đều có thể ăn đến tất cả các món ăn, đây là vật dụng độc nhất vô nhị a!

    Điền Kim Tùng không có bao nhiêu hứng thú với khả năng nấu nướng của Mạc Thiên Hàm, nhưng lại đối cái bàn này nhớ mãi không quên, cuối cùng còn kéo Mạc Thiên Hàm vào một góc ỉ ôi: "Mạc đại ca, thứ này, thứ tốt a, sao ngươi làm ra được? Cũng làm cho tiệm rượu của chúng ta chứ?"

    "Cáy này, gọi bàn quay, tiệm rượu dùng cái này có chút khó khăn, cái bàn này ta cũng mân mê hơn nửa ngày mới làm ra được, bàn trong tiệm rượu không đủ?" Mạc Thiên Hàm không tìm được viên sắt thích hợp làm trục xoay, cái bàn này cũng là tốn nhiều công sức suy nghĩ mới chắp vá ra được.

    "Đủ dùng, nhưng cái này chưa ai gặp qua, thú vị lại mới lạ, cũng có thể kéo thêm khách mới cho tiệm rượu! Đại ca, ngươi làm mấy cái cho huynh đệ đi!" Điền Kim Tùng chết sống cũng muốn vớt tới tay, nếu có vật này đặt trong phòng đơn hoặc ở tụ hội cỡ lớn, thật sự rất mới lạ!

    "Được rồi, qua Tết lại nói, hiện tại ăn cơm trước đi, phu lang của ta đều đói bụng!" Mạc Thiên Hàm híp mắt, nếu tên này còn không buông tay, hắn khẳng định sẽ làm tên này hối hận vì đã kéo hắn ra thương lượng khi phu lang đang đói bụng!

    "Được được!" Vội vàng buông cánh tay người ta ra, thuận tiện vỗ vỗ ống tay áo của Mạc Thiên Hàm, bộ dạng vô cùng nịnh nọt, Điền Kim Tùng cười tủm tỉm quay lại, tiếp tục hiếm lạ nhìn cái bàn.

    Lý đại phu không có hứng thú với cái bàn quay, ông chỉ hứng thú với món ngon của Mạc Thiên Hàm, nhìn đám người Trần Lôi bưng từng dĩa từng dĩa thức ăn, cuối cùng cũng gia nhập đội quân bưng thức ăn, Trần Lôi biết vị lão đại phu này là anh em kết nghĩa của lão bản nên cũng không ngăn cản, chỉ có lúc đi sẽ đặc biệt chú ý canh chừng lão nhân gia, đừng để bị té ngã.

    Năm trước ăn tết chỉ có bốn người, bao ồm hai phu phu Lý đại phu cùng hắn và Thu Nghiên, năm nay dân cư tăng mạnh, thêm bốn người Trần Lôi, đám người Lưu sao sao có năm người lớn hai trẻ nhỏ, nhân tiện còn có một Điền Kim Tùng.

    Lớn lớn bé bé cộng lại, mười sáu người đâu.

    Mạc Thiên Hàm làm hai mươi món, tám lạnh tám nóng hai chua hai ngọt, đều là những món ngày thường hắn chê phiền phức không làm.

    "Tới, mọi người cụng một ly, sau đó có thể bắt đầu ăn!" Mạc Thiên Hàm làm chủ nhân, là người đầu tiên nâng ly lên, bên trong chứa đầy rượu gạo, còn trong ly của các ca tử như Thu Nghiên lại đổ đầy nước trái cây do Mạc Thiên Hàm ép ra, các ca tử vừa uống liền thích loại nước này.

    "Cạn!" Mọi người cùng nhau nâng ly, học bộ dáng Mạc Thiên Hàm, chạm nhẹ vào bàn quay, uống cạn chất lỏng trong ly.

    Sau đó vung đũa như bay!

    Lão bản khó được làm tiệc lớn! Nhiều đồ ăn ngon như vậy, có cả những món bọn họ không biết tên gọi, nhưng vị vô cùng ngon, Tiểu Hổ thích cá chua cay, miệng bị cay đỏ bừng hít hà không ngừng, không biết đám người Trần Lôi có phải đã biết tâm tư của Điền Kim Tùng hay không, lúc sắp xếp chỗ ngồi liền để Điền Kim Tùng ngồi gần Tiểu Hổ, phía bên kia của Tiểu Hổ là Hương ca tử.

    "Ăn chậm một chút, tới, miếng thịt này ngon, không có xương." Điền Kim Tùng thấy Mạc Thiên Hàm nghiêm túc lựa sạch xương cá mới gắp vào chén Thu Nghiên, Lý đại phu cũng lựa hết xương cá mới gắp cho phu lang, hắn cũng học theo, hắn không dám trực tiếp gắp thịt cá cho Hương ca tử, đành phải lựa xương rồi gắp cho Tiểu Hổ ăn, nhưng hành động này của Điền Kim Tùng lại làm cho Hương ca tử cảm động.

    "Không muốn ăn cá, tanh!" Thu Nghiên vốn luôn thích ăn cá lại đang nắm tay áo Mạc Thiên Hàm bĩu môi làm nũng.

    Hôm nay y cảm thấy cá không làm sạch, mùi tanh vô cùng, y không muốn ăn!

    "Được, vậy để tướng công ăn." Bởi vì là món cá chép hấp, có lẽ thật sự có chút mùi tanh, Mạc Thiên Hàm gắp lại thịt cá ăn sạch, sau đó gắp cục thịt gà cho Thu Nghiên: "Nếm thử cái này, đây là món gà rớt nồi rất nổi tiếng, ăn rất ngon, năm trước còn từng nấu cho Cổ sao sao ăn."

    "A? Mùi vị hơi ngán, nhưng ăn khá ngon." Nói chán ngấy nhưng Thu Nghiên vẫn ăn vào chút thịt gà.

    Đây là lần đầu tiên Điền Kim Tùng ở trên bàn cơm thấy khung cảnh Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên dùng cơm, cảm thấy tự xấu hổ, Mạc Thiên Hàm đối với Thu ca tử có thể nói là muốn gì cho nấy, ăn cá liền nhặt xương, ăn cũng rút hết xương, trước khi ăn còn phải nếm thử mặn nhạt.. ngay cả uống canh còn phải thử độ ấm!

    Kỳ thật Mạc Thiên Hàm là xem Thu Nghiên làm con nít mà nuôi sống đi, trong mắt hắn, trên bàn cơm Thu Nghiên có thể đánh đồng với Tiểu Hổ và Khang ca nhi! Xương cá cần lựa, ngay cả xương gà cũng nhặt ra? Đó là thịt gà kho tàu đi? Là dùng đùi gà làm, chỉ có một cây xương!

    Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Mạc Thiên Hàm vẫn làm theo ý mình, chăm sóc Thu Nghiên tỉ mỉ, Thu Nghiên cũng không biết có phải là được chiều thói quen hay không, lúc ăn thịt kho tàu, liền cắn hết thịt nạc, chừa lại mỡ, y chính là không muốn ăn!

    "Tướng công.." Hai chữ, Mạc Thiên Hàm liền hiểu ý, vô cùng gọn gàng đổi chén của mình cho Thu Nghiên, như vậy mỡ Thu Nghiên chừa lại cũng bị hắn ăn hết, trong chén của hắn vẫn còn cơm, Thu Nghiên kẹp rau xanh ăn với cơm vô cùng vui vẻ.

    Điền Kim Tùng nhìn mà hai mắt phát sáng, duỗi cổ nhìn trong chén Hương ca tử, trong chén chỉ có rau xanh cùng cơm, không có mỡ dư như của Thu Nghiên..

    Từ Tết Hạ Nguyên năm trước, Lý đại phu bị Lý phu lang thu thập một lần liền thay đổi thói quen dùng ăn, hết thẩy lấy Mạc Thiên Hàm làm chuẩn.. liền sẽ không bị phu lang nhéo T_T..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...