Chương 10: Thiên kim Sở gia, hãm hại.
Nội trạch Trung Dũng hậu phủ, Từ An đường.
Sở lão thái gia mất sớm, Sở lão thái quân chính là trưởng bối tôn kính nhất trong nhà. Giờ mão* vừa đến. Tất cả nữ quyến trong nhà đã đến đông đủ, chờ để thỉnh an lão thái quân.
*Năm giờ đến bảy giờ sáng.
Sở gia có tổng cộng là bốn phòng. Phu thê Sở Trí Viễn qua đời sớm. Tứ phòng là con do thiếp thất sinh ra vẫn chưa thành thân, không có nữ quyến. Cho nên trong đại sảnh, đều là người của nhị phòng và tam phòng.
Ngồi phía bên trái là nhị phòng phu nhân Trần Bội Phân, Cũng là đường gia chủ mẫu của Sở gia hiện tại. Nàng là đích nữ của Đông Xương Bá gia thế tôn quý. Liên tiếp sinh ra ba nữ nhi, có có nhi tử.
Bởi vì sự độc đoán và ghen tuông của mình mà tất cả di nương của nhị phòng, không ai có thể thuận lợi hạ sinh hài tử.
Nhưng nàng lại có nhà mẹ làm chỗ dựa, sinh ra đích nữ Sở gia đại tiểu thư, đồng thời là thiếp thất của quận vương, vô cùng xinh đẹp.
Lão thái quân đối với nàng, giận cũng không dám nói.
Liền rút ra được bài học, cho Sở gia lão tam cưới thấp. Cũng không thể không cưới thấp
Khi đó Sở tam gia cùng với nha hoàn bên cạnh lão thái quân, cẩu thả làm cho người ta có thai.
Lão thái quân muốn có tôn tử đến phát điên. Không trông cậy được vào nhị phòng, liền làm chủ để nha hoàn này sinh đứa bé ra.
Cuối cùng một nam hài cũng được sinh ra.
Trưởng tử đã là con của thiếp thất, thì làm gì có quý nữ nào nguyện ý gả vào. Liền chỉ cưới một thiểu như con nhà thư hương bình thường làm chính thất.
Nhưng vị phu nhân này lại vì khó sinh mà qua đời.
Tam phòng, chính là nha hoàn đã sinh ra nhi tử kia Triệu di nương nắm giữ.
Triệu di nương mặc một bộ y phục rực rỡ, trang điểm lộng lẫy, ngồi ở bên phải, vẻ mặt tươi cười kính cẩn nịnh nọt.
Ngoại trừ hai người này, trong phòng còn có ba vị tiểu thư xinh đẹp, đều là mười bốn mười lăm tuổi.
Người mặc y phục màu lam chính là nhị tiểu thư Sở Nhược Lan, nhị phòng đích nữ. Khí chất thanh cao, có vài phần phong lưu tiểu thư.
Một thân y phục màu trắng là tam tiểu thư Sở Nhược Tiêm, sắc mặt tái nhợt, suy yếu, mẫu thân nàng là chính thất phu nhân tam phòng đã qua đời.
Người còn lại đang rúc bên người Triệu Di nương, một thân trường váy thêu hoa xinh đẹp, trên tóc cài những chiếc cài ngọc trai, dung mạo diễm lệ, vừa nhìn qua so với đích nữ còn hoa lệ hơn.
Đó là nữ nhi của Triệu Di nương, tứ tiểu thư Sở Nhược Phượng. Di nương và có thứ tiểu thư không có tư cách thỉnh an lão thái quân.
Nhưng lão thái quân sủng ái tôn tử, yêu ai yêu cả đường đi. Hơn nữa đối xử với Sở Nhược Phượng, so với chính thất đích nữ, còn yêu thương hơn.
"Tất cả mọi người đều đã đến đây."
Sở lão thái quân được hai ma ma dìu ra, tầm mắt quét qua một lần hỏi: "Ngọc nhi đâu rồi? Tại sao không thấy nàng đâu?"
Trong mắt Sở Nhược Phượng hiện lên một tia kinh thường: "Ca ca nàng hôm nay bị xử trảm, có thể là nàng cảm thấy có một ca ca như thế quá mất mặt, nên không dám đi ra."
"Tứ muội đừng nói bậy." Sở Nhược Lan nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói.
"Lúc ta đến, thấy Xuân Đào do dự đứng ngoài cửa. Có thể do thân thể cẩu ngũ muội không được khỏe, hay là gọi Xuân Đào vào hỏi một chút đi."
Sở lão thái quân sai người truyền Xuân Đào vào.
Xuân Đào vừa vào liền quỳ xuống kêu khóc: "Lão thái quân cứu mạng! Tiểu nhân và tiểu thư tối qua cùng vào Phong nguyệt Phường, đến bây giờ tiểu thư vẫn chưa đi ra! Phải làm sao đây? Lão thái quân cầu xin người mau phái người đi lục soát."
Lời này vừa nói ra, mấy người không biết sự thật trong phòng đều trợn mắt kinh ngạc.
"Tiện tỳ ngươi nói bậy cái gì vậy. Ngũ muội sao có thể đi đến cái nơi dơ bẩn như Phong Nguyệt Phường." Sở Nhược Lan quát lớn.
Xuân Đào nức nở nói: "Nhị tiểu thư, tối hôm qua là người hỗ trợ lừa gạt hộ vệ ở cổng chính."
Sở Nhược Lan biến sắc, vội vàng nói: "Tổ mẫu, tối hôm qua ngũ muội nói muốn gặp đại ca một lần cuối cùng. Tôn nữ cũng không đành lòng, cho nên mới giúp nàng rời khỏi phủ.. Nhưng nàng rõ ràng nói là muốn đi hình bộ, như thế nào lại đến Phong Nguyệt Phường? Tiện tỳ, người đừn nói bậy!"
Lời này của nàng ta nghe qua như là đã cố ý bảo vệ, kỳ thật lại là làm chứng rằng Sở Hi Ngọc tối hôm qua đã đi ra ngoài.
"Nhị tiểu thư hiểu rõ! Tiểu thư nhà ta chỉ lấy cái lý dó đó để làm cái cớ, kỳ thật vừa ra khỏi phủ liền đi đến Phong nguyệt Phường, nói là đi tiềm nhiếp chính vương cầu tình. Nô tỳ không ngăn cản được tiểu thư, nên đã cùng tiểu thư đi vào, kết qua là nô tỳ chỉ vừa chớp mắt, liền không thấy tiểu thư đâu! Nô tỳ liền khống biết làm gì cho tốt!" Xuân Đào lâu nước mắt nói.
"Các ngươi đang nói bậy cái gì vậy?" Sở lão thái quân nhìn qua vô cùng tức giận, vỗ bàn giận dữ nói.
"Người đâu, lập tức bao vay Phong Nguyệt Phường lại! Tìn kiếm cẩn thận cho ta, một căn phòng cũng không được quả qua."
Sở lão thái gia mất sớm, Sở lão thái quân chính là trưởng bối tôn kính nhất trong nhà. Giờ mão* vừa đến. Tất cả nữ quyến trong nhà đã đến đông đủ, chờ để thỉnh an lão thái quân.
*Năm giờ đến bảy giờ sáng.
Sở gia có tổng cộng là bốn phòng. Phu thê Sở Trí Viễn qua đời sớm. Tứ phòng là con do thiếp thất sinh ra vẫn chưa thành thân, không có nữ quyến. Cho nên trong đại sảnh, đều là người của nhị phòng và tam phòng.
Ngồi phía bên trái là nhị phòng phu nhân Trần Bội Phân, Cũng là đường gia chủ mẫu của Sở gia hiện tại. Nàng là đích nữ của Đông Xương Bá gia thế tôn quý. Liên tiếp sinh ra ba nữ nhi, có có nhi tử.
Bởi vì sự độc đoán và ghen tuông của mình mà tất cả di nương của nhị phòng, không ai có thể thuận lợi hạ sinh hài tử.
Nhưng nàng lại có nhà mẹ làm chỗ dựa, sinh ra đích nữ Sở gia đại tiểu thư, đồng thời là thiếp thất của quận vương, vô cùng xinh đẹp.
Lão thái quân đối với nàng, giận cũng không dám nói.
Liền rút ra được bài học, cho Sở gia lão tam cưới thấp. Cũng không thể không cưới thấp
Khi đó Sở tam gia cùng với nha hoàn bên cạnh lão thái quân, cẩu thả làm cho người ta có thai.
Lão thái quân muốn có tôn tử đến phát điên. Không trông cậy được vào nhị phòng, liền làm chủ để nha hoàn này sinh đứa bé ra.
Cuối cùng một nam hài cũng được sinh ra.
Trưởng tử đã là con của thiếp thất, thì làm gì có quý nữ nào nguyện ý gả vào. Liền chỉ cưới một thiểu như con nhà thư hương bình thường làm chính thất.
Nhưng vị phu nhân này lại vì khó sinh mà qua đời.
Tam phòng, chính là nha hoàn đã sinh ra nhi tử kia Triệu di nương nắm giữ.
Triệu di nương mặc một bộ y phục rực rỡ, trang điểm lộng lẫy, ngồi ở bên phải, vẻ mặt tươi cười kính cẩn nịnh nọt.
Ngoại trừ hai người này, trong phòng còn có ba vị tiểu thư xinh đẹp, đều là mười bốn mười lăm tuổi.
Người mặc y phục màu lam chính là nhị tiểu thư Sở Nhược Lan, nhị phòng đích nữ. Khí chất thanh cao, có vài phần phong lưu tiểu thư.
Một thân y phục màu trắng là tam tiểu thư Sở Nhược Tiêm, sắc mặt tái nhợt, suy yếu, mẫu thân nàng là chính thất phu nhân tam phòng đã qua đời.
Người còn lại đang rúc bên người Triệu Di nương, một thân trường váy thêu hoa xinh đẹp, trên tóc cài những chiếc cài ngọc trai, dung mạo diễm lệ, vừa nhìn qua so với đích nữ còn hoa lệ hơn.
Đó là nữ nhi của Triệu Di nương, tứ tiểu thư Sở Nhược Phượng. Di nương và có thứ tiểu thư không có tư cách thỉnh an lão thái quân.
Nhưng lão thái quân sủng ái tôn tử, yêu ai yêu cả đường đi. Hơn nữa đối xử với Sở Nhược Phượng, so với chính thất đích nữ, còn yêu thương hơn.
"Tất cả mọi người đều đã đến đây."
Sở lão thái quân được hai ma ma dìu ra, tầm mắt quét qua một lần hỏi: "Ngọc nhi đâu rồi? Tại sao không thấy nàng đâu?"
Trong mắt Sở Nhược Phượng hiện lên một tia kinh thường: "Ca ca nàng hôm nay bị xử trảm, có thể là nàng cảm thấy có một ca ca như thế quá mất mặt, nên không dám đi ra."
"Tứ muội đừng nói bậy." Sở Nhược Lan nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói.
"Lúc ta đến, thấy Xuân Đào do dự đứng ngoài cửa. Có thể do thân thể cẩu ngũ muội không được khỏe, hay là gọi Xuân Đào vào hỏi một chút đi."
Sở lão thái quân sai người truyền Xuân Đào vào.
Xuân Đào vừa vào liền quỳ xuống kêu khóc: "Lão thái quân cứu mạng! Tiểu nhân và tiểu thư tối qua cùng vào Phong nguyệt Phường, đến bây giờ tiểu thư vẫn chưa đi ra! Phải làm sao đây? Lão thái quân cầu xin người mau phái người đi lục soát."
Lời này vừa nói ra, mấy người không biết sự thật trong phòng đều trợn mắt kinh ngạc.
"Tiện tỳ ngươi nói bậy cái gì vậy. Ngũ muội sao có thể đi đến cái nơi dơ bẩn như Phong Nguyệt Phường." Sở Nhược Lan quát lớn.
Xuân Đào nức nở nói: "Nhị tiểu thư, tối hôm qua là người hỗ trợ lừa gạt hộ vệ ở cổng chính."
Sở Nhược Lan biến sắc, vội vàng nói: "Tổ mẫu, tối hôm qua ngũ muội nói muốn gặp đại ca một lần cuối cùng. Tôn nữ cũng không đành lòng, cho nên mới giúp nàng rời khỏi phủ.. Nhưng nàng rõ ràng nói là muốn đi hình bộ, như thế nào lại đến Phong Nguyệt Phường? Tiện tỳ, người đừn nói bậy!"
Lời này của nàng ta nghe qua như là đã cố ý bảo vệ, kỳ thật lại là làm chứng rằng Sở Hi Ngọc tối hôm qua đã đi ra ngoài.
"Nhị tiểu thư hiểu rõ! Tiểu thư nhà ta chỉ lấy cái lý dó đó để làm cái cớ, kỳ thật vừa ra khỏi phủ liền đi đến Phong nguyệt Phường, nói là đi tiềm nhiếp chính vương cầu tình. Nô tỳ không ngăn cản được tiểu thư, nên đã cùng tiểu thư đi vào, kết qua là nô tỳ chỉ vừa chớp mắt, liền không thấy tiểu thư đâu! Nô tỳ liền khống biết làm gì cho tốt!" Xuân Đào lâu nước mắt nói.
"Các ngươi đang nói bậy cái gì vậy?" Sở lão thái quân nhìn qua vô cùng tức giận, vỗ bàn giận dữ nói.
"Người đâu, lập tức bao vay Phong Nguyệt Phường lại! Tìn kiếm cẩn thận cho ta, một căn phòng cũng không được quả qua."