Chương 30: Hôn sự, tam tỷ phải cùng ta đi thi.
Lão thái quân tin tức linh thông, trước tiên là nghe nói chuyện đánh cược.
Vừa mới tan lớp. Liền phái người mời nàng cùng Sở Nhược Phượng đi qua hỏi chuyện.
Ma ma truyền tin, thấy Sở Nhược Tiềm đứng ở một bên, liền nhắc nhở, "Tam tiểu thư, ban thưởng của lão thái quân đã được đưa đến viện của người, khi về cũng đừng quên đến tạ ơn lão thái quân."
"Ban thưởng gì?" Sở Hi Ngọc có chút kỳ lạ. Lão thái quân luôn luôn chướng mắt Sở Nhược Tiềm.
"Triệu di nương tìm cho tam tiểu thư một cửa hôn sự tốt, lão thái quân sáng nay vừa chuẩn, cái này không, đồ cưới của tam tiểu thư đều đã chuẩn bị xong chờ qua năm nữa, tam tiểu thứ sẽ xuất giá.
Hôn sự? Xuất giá?
Sắc mặt Sở Nhược Tiêm trắng bệch.
Đúng lúc này, ma ma bên cạnh Triệu di nương tới mời Sở Nhược Tiêm, nói là có chuyện vui muốn thông báo cho nàng, Sở Nhược Tiêm thất hồn lạc phách đi theo.
Sở Hi Ngọc nhìn bóng lưng thê lương của nàng, ánh mắt trầm xuống.
Triệu di nương ỷ vào Sở lão thái quân sủng ái, ngày thường luôn hà khắc với những hài tử khác của Sở tam gia, hơn nữa khi nhục Sở Nhược Tiêm do chính thất lưu lại.
Sao có thể tìm cho nàng một cửa hôn sự tốt?
Ồ, đúng rồi..
Sở Hi Ngọc nhớ tới, kiếp trước Sở Nhược Tiêm gả cho ngũ phẩm hình bộ chủ sự, làm nhị nương.
Nhưng tuổi của người nọ đủ làm gia gia của Sở Nhược Tiêm.
Nếu Sở lão thái gia không qua đời vì bệnh, so với cái" Cháu rể "này còn nhỏ hơn đến mấy tuổi.
Gả qua không được hai năm, lão đầu liền chết bất đắc kỳ tử, hai cái nhi tử tranh đoạt di sản, công kích lẫn nhau, nháo đến thập phần khó coi.
Trong lần vu khống nhau lại vu oan cho đối phương có quan hệ với kế mẫu.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng tin đồn đã nổi khắp kinh thành.
Ba người thành hổ, thiên phu sở chi.
Sở Nhược Tiêm không chịu nổi, dùng một đoạn vải trắng tự sát, lấy cái chết chứng minh sự trong sạch của chính mình.
Lúc đó nàng chỉ mới có mười bảy tuổi.
Sở Hi Ngọc dùng tay áo che đi bàn tay đang bất giác nắm chặt.
* * *
Từ An Đương.
" Ta nghe nói, các ngươi đánh cược, đều là tỷ muội với nhau, tranh giành nhất thời nếu truyền ra ngoài không phải làm cho người ta chê cười hay sao. "Sở lão thái quân vẻ mặt từ ái, nhìn Sở Hi Ngọc nói:
" Ngọc Nhi yên tâm, trận đánh cược này không tính. "
Đáy lòng Sở Hi Ngọc căng thẳng, nhưng trên mặt lại là bộ dạng thở phào nhẹ nhõm," Tổ mẫu nói phải. "
Sở lão thái quân, vì sao lại ngăn cản? Nàng cũng không có lộ ra sơ hở gì?
Chờ đã, chẳng lẽ nói..
" Tổ mẫu. Nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, nói muốn đi báo danh thi! Làm thế nào có thể nói chuyện không tính được. "Sở nhược Phượng không nghe lời.
Thật vất vả mới cho Sở Hi Ngọc một cơ hội mất mặt, sao có thể dễ dàng buông tha được.
" Các ngươi đánh cược như vậy, là tiểu hài tử đùa giởn với nhau, tuyệt đối không tính. "Sở lão thái quân vẻ mặt hiền lành, nói:" Bất quá, Ngọc Nhi, nhân vô tín bất lập*, ngươi đã nói muốn báo danh thi cử, nhưng nếu thất tín, không khỏi có chút không ổn. "
*Người mà không biết trọng chữ tín, thì không làm nên được việc gì.
" Ngươi cũng theo hai tỷ tỷ cũng nhau tham gia tổng tuyển cử. Đến góp vui là được, những chuyện khác không quan trọng. "
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Sở Nhược Phượng đề cập đến chuyện đánh cược, nếu nàng thắng, tùy rằng có thể làm cho Sở Hi Ngọc mất mặt, không còn mặt mũi ở khinh thành.
Nhưng người cùng khiến người khác chỉ trích chính là toàn bộ Sở gia.
Lại có một tỷ tỷ không để ý đến cốt nhục tình thân như thế, biết rõ muội muội nhà mình học nghệ không tinh, còn bức nàng mất mặt.
Lại có trưởng bối không biết đại cục như thế, đối với chuyện đánh cược tổn hại danh dư gia tộc như thế lại không ngăn cản.
Tiếp tục suy đoán, người Sở gia đối với việc này nếu thành công thì sẽ vô cùng vui vẻ, có phải âm thầm đối đãi khắt khe đối với di cô huân quý hay không?
Trong thực tế. Trận đánh cược này không quan trọng.
Mấu chốt nhất chính là, chỉ cần Sở Hi Ngọc nàng không được chọn. Có thể để cho mọi người biết được, Sở Hi Ngọc nàng chính là một cái bao cỏ hàng thật giá thật.
Vậy cũng sẽ không cần lo lắng nàng sẽ được gả vào một gia đình tốt.
Đây mới là điều mà Sở lão thái quân để tâm nhất.
Tuy vụ đánh cược này không được tính, nhưng nhất định sẽ truyền ra bên ngoài.
Người khác chỉ biết rằng Sở Hi Ngọc không tự biết tự lượng sức mình.
Sở gia đối với nàng thật sự quá tốt, nếu không mặt mũi này cũng sẽ bị mất hết ở kinh thành.
Nhưng..
Chẳng lẽ không phải đã mất hết mặt mũi ở kinh thành rồi sao?
Danh dự của Sở Hi Ngọc trước kia, chỉ có thể càng ngày càng kém. Ngược lại Sở gia còm kiếm được một cái mỹ danh.
Nếu là Sở Hi Ngọc trước kia, bị hãm hại như vậy, còn cảm thấy tổ mẫu khắp nơi đều muốn tốt cho nàng.
Đồng dạng nếu có thể đạt được mục đích, nhưng nếu đem so sánh thủ đoạn của Sở lão thái quân thì đã đem Sở Nhược Phượng ném đi xa mười tám con đường.
Thật không hổ là mưu tính sâu sắc.
Sở Nhược Phượng quả nhiên không hiểu được thâm ý trong đó, vẩn là một vẻ mặt khó chịu.
" Tổ mẫu nói đúng. Trò đùa đó không thể coi là sự thật được, nếu con đã nói là báo danh, sau đó tự nhiên phải đi báo danh! Chỉ là.. cùng với hai tỷ tỷ cùng nhau đi thi.. ừm. "Sở Hi Ngọc sắc mặt có chút do dự, tựa hồ đang nghĩ tới một chủ ý tốt nói:
" Sở Yến Nhi kia cũng phải thi! À đúng rồi tam tỷ, là thiên kim của Sở gia chúng ta đều phải đi thi! "
Sở Nhược Phượng trợn trắng mắt," Ngươi không phải là lo lắng, ba người chúng ta cùng thi, ngươi một mình thất bại liền mất mặt sao? Hiện tại đem những người này kéo theo, đến lúc đó không trúng cử không chỉ có một mình ngươi, cũng sẽ không mất mặt như vậy đúng không? "
" Phượng Nhi đừng nói bậy! "Triệu di nương vội vàng giữ chặt nàng.
Sở lão thái quân cười ha hả nói," Không sao, không sao. Năm đó lão thân cũng là vì muốn cho các ngươi đọc sách, mới mời phu tử, các nàng xem như cùng ngươi đọc sách. Bay giờ cùng ngươi tổng tuyển cử, cũng tốt. "
Sở Hi Ngọc không được chọn, so với cái gì cũng trọng yếu hơn.
Những người khác đi gom dóp đủ người, không quan trọng.
Có một huynh trưởng phạm tội gian dâm, lại là một cái danh tịch thảo bảo, Sở Hi Ngọc cả đời này, liền triệt để bị hủy.
Vì vậy, nó rất tốt!
Từ Từ An Đường đi ra, Sở Hi Ngọc trực tiếp đi đến viện của Sở Nhược Tiêm.
Bảy khúc tám rẽ, thập phần hẻo lánh.
Lá rụng trải một tầng thật dày, mấy nha hoàn ở dưới hành lang đánh bạc cười đùa không ai hầu hạ Sở Nhược Tiêm. Trên bàn trần trụi, thậm chí ngay cả một tách trà nóng cũng không có.
Vừa thấy Sở Hi Ngọc đến, bọn nha hoàn mới nhanh chóng thu dọn xúc xắc, hành lễ, loạn thành một đoạn.
Sở Hi Ngọc thấy quanh cảnh này nói," Hạ Liên, ngươi đến phòng bếp lấy một chút đồ ăn đến, ta đoán chừng tam tỷ còn chưa có dùng bữa. "
" Quản nàng làm gì. "Hạ Liên không ngừng lẫm bẩm, nhưng cũng đành đi xuống phòng bếp.
Trong phòng chỉ có một mình Sở Nhược Tiêm yên lặng rơi lệ.
" Tam tỷ, tỷ nguyện ý gả đi sao? "Sở Hi Ngọc đứng ở cửa nhìn nàng.
Sở Nhược tiềm ngước mắt lên, thấy nàng đến thăm mình, đáy lòng vừa cảm đọng vừa chua xóa.
Tổ mẫu cũng đã đồng ý với chuyện này. Phụ thân, lại càng chưa bao giờ hỏi qua.
Cả Sở gia, chỉ có một mình Sở Hi Ngọc, đến hỏi nàng một câu, có nguyện ý hay không?
" Trước khi mẫu thân ta qua đời, để lại cho ta một câu. Mộc tú tại lâm phong tất phá. Có thể nhịn thì nhịn, sóng sót, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Sở Nhược Tiêm cười thảm một tiếng, nhưng hiện tại.. để cho ta gả cho một lão nhân gia có thể làm gia gia ta, ta cái gì cũng không tranh với các nàng, ta chỉ muốn bình bình an an sống hết đời này. Tại sao bọn họ không để yên cho ta? "
Sở Hi Ngọc trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng:" Hố lữa này, so với tưởng tượng của ngươi còn thảm hơn. Một lão đầu ở tuổi như vậy, còn sống được mấy năm, nhưng ngươi thủ tiết, cũng không thể sống bình an được. Hai tên nhi tử nhà bọn họ, đều không phải hạng người hiền lành gì, màng danh quả phụ có nhiều thị phi, sẽ lấy mạng của ngươi. "
" Tam tỷ, tỷ nguyện ý không? "
Sở Nhược Tiêm vốn là vô cùng tuyệt vọng, lại bị Sở Hi Ngọc vạch trần sự thật, lại càng thêm tuyệt vọng.
" Ta hà có thể nguyện ý, nhưng ta nào có tư cách nói không. Mẫu thân mất sớm, phụ thân không bao giờ quan tâm tới. Hôm sự của tiểu bối tam phòng đều là do Triệu di nương an bài. Huống chi tổ mẫu đã đồng ý, ai cũng không thể thay đổi được."Sở Nhược Tiềm tâm lạnh như trò tàn
Vừa mới tan lớp. Liền phái người mời nàng cùng Sở Nhược Phượng đi qua hỏi chuyện.
Ma ma truyền tin, thấy Sở Nhược Tiềm đứng ở một bên, liền nhắc nhở, "Tam tiểu thư, ban thưởng của lão thái quân đã được đưa đến viện của người, khi về cũng đừng quên đến tạ ơn lão thái quân."
"Ban thưởng gì?" Sở Hi Ngọc có chút kỳ lạ. Lão thái quân luôn luôn chướng mắt Sở Nhược Tiềm.
"Triệu di nương tìm cho tam tiểu thư một cửa hôn sự tốt, lão thái quân sáng nay vừa chuẩn, cái này không, đồ cưới của tam tiểu thư đều đã chuẩn bị xong chờ qua năm nữa, tam tiểu thứ sẽ xuất giá.
Hôn sự? Xuất giá?
Sắc mặt Sở Nhược Tiêm trắng bệch.
Đúng lúc này, ma ma bên cạnh Triệu di nương tới mời Sở Nhược Tiêm, nói là có chuyện vui muốn thông báo cho nàng, Sở Nhược Tiêm thất hồn lạc phách đi theo.
Sở Hi Ngọc nhìn bóng lưng thê lương của nàng, ánh mắt trầm xuống.
Triệu di nương ỷ vào Sở lão thái quân sủng ái, ngày thường luôn hà khắc với những hài tử khác của Sở tam gia, hơn nữa khi nhục Sở Nhược Tiêm do chính thất lưu lại.
Sao có thể tìm cho nàng một cửa hôn sự tốt?
Ồ, đúng rồi..
Sở Hi Ngọc nhớ tới, kiếp trước Sở Nhược Tiêm gả cho ngũ phẩm hình bộ chủ sự, làm nhị nương.
Nhưng tuổi của người nọ đủ làm gia gia của Sở Nhược Tiêm.
Nếu Sở lão thái gia không qua đời vì bệnh, so với cái" Cháu rể "này còn nhỏ hơn đến mấy tuổi.
Gả qua không được hai năm, lão đầu liền chết bất đắc kỳ tử, hai cái nhi tử tranh đoạt di sản, công kích lẫn nhau, nháo đến thập phần khó coi.
Trong lần vu khống nhau lại vu oan cho đối phương có quan hệ với kế mẫu.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng tin đồn đã nổi khắp kinh thành.
Ba người thành hổ, thiên phu sở chi.
Sở Nhược Tiêm không chịu nổi, dùng một đoạn vải trắng tự sát, lấy cái chết chứng minh sự trong sạch của chính mình.
Lúc đó nàng chỉ mới có mười bảy tuổi.
Sở Hi Ngọc dùng tay áo che đi bàn tay đang bất giác nắm chặt.
* * *
Từ An Đương.
" Ta nghe nói, các ngươi đánh cược, đều là tỷ muội với nhau, tranh giành nhất thời nếu truyền ra ngoài không phải làm cho người ta chê cười hay sao. "Sở lão thái quân vẻ mặt từ ái, nhìn Sở Hi Ngọc nói:
" Ngọc Nhi yên tâm, trận đánh cược này không tính. "
Đáy lòng Sở Hi Ngọc căng thẳng, nhưng trên mặt lại là bộ dạng thở phào nhẹ nhõm," Tổ mẫu nói phải. "
Sở lão thái quân, vì sao lại ngăn cản? Nàng cũng không có lộ ra sơ hở gì?
Chờ đã, chẳng lẽ nói..
" Tổ mẫu. Nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, nói muốn đi báo danh thi! Làm thế nào có thể nói chuyện không tính được. "Sở nhược Phượng không nghe lời.
Thật vất vả mới cho Sở Hi Ngọc một cơ hội mất mặt, sao có thể dễ dàng buông tha được.
" Các ngươi đánh cược như vậy, là tiểu hài tử đùa giởn với nhau, tuyệt đối không tính. "Sở lão thái quân vẻ mặt hiền lành, nói:" Bất quá, Ngọc Nhi, nhân vô tín bất lập*, ngươi đã nói muốn báo danh thi cử, nhưng nếu thất tín, không khỏi có chút không ổn. "
*Người mà không biết trọng chữ tín, thì không làm nên được việc gì.
" Ngươi cũng theo hai tỷ tỷ cũng nhau tham gia tổng tuyển cử. Đến góp vui là được, những chuyện khác không quan trọng. "
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Sở Nhược Phượng đề cập đến chuyện đánh cược, nếu nàng thắng, tùy rằng có thể làm cho Sở Hi Ngọc mất mặt, không còn mặt mũi ở khinh thành.
Nhưng người cùng khiến người khác chỉ trích chính là toàn bộ Sở gia.
Lại có một tỷ tỷ không để ý đến cốt nhục tình thân như thế, biết rõ muội muội nhà mình học nghệ không tinh, còn bức nàng mất mặt.
Lại có trưởng bối không biết đại cục như thế, đối với chuyện đánh cược tổn hại danh dư gia tộc như thế lại không ngăn cản.
Tiếp tục suy đoán, người Sở gia đối với việc này nếu thành công thì sẽ vô cùng vui vẻ, có phải âm thầm đối đãi khắt khe đối với di cô huân quý hay không?
Trong thực tế. Trận đánh cược này không quan trọng.
Mấu chốt nhất chính là, chỉ cần Sở Hi Ngọc nàng không được chọn. Có thể để cho mọi người biết được, Sở Hi Ngọc nàng chính là một cái bao cỏ hàng thật giá thật.
Vậy cũng sẽ không cần lo lắng nàng sẽ được gả vào một gia đình tốt.
Đây mới là điều mà Sở lão thái quân để tâm nhất.
Tuy vụ đánh cược này không được tính, nhưng nhất định sẽ truyền ra bên ngoài.
Người khác chỉ biết rằng Sở Hi Ngọc không tự biết tự lượng sức mình.
Sở gia đối với nàng thật sự quá tốt, nếu không mặt mũi này cũng sẽ bị mất hết ở kinh thành.
Nhưng..
Chẳng lẽ không phải đã mất hết mặt mũi ở kinh thành rồi sao?
Danh dự của Sở Hi Ngọc trước kia, chỉ có thể càng ngày càng kém. Ngược lại Sở gia còm kiếm được một cái mỹ danh.
Nếu là Sở Hi Ngọc trước kia, bị hãm hại như vậy, còn cảm thấy tổ mẫu khắp nơi đều muốn tốt cho nàng.
Đồng dạng nếu có thể đạt được mục đích, nhưng nếu đem so sánh thủ đoạn của Sở lão thái quân thì đã đem Sở Nhược Phượng ném đi xa mười tám con đường.
Thật không hổ là mưu tính sâu sắc.
Sở Nhược Phượng quả nhiên không hiểu được thâm ý trong đó, vẩn là một vẻ mặt khó chịu.
" Tổ mẫu nói đúng. Trò đùa đó không thể coi là sự thật được, nếu con đã nói là báo danh, sau đó tự nhiên phải đi báo danh! Chỉ là.. cùng với hai tỷ tỷ cùng nhau đi thi.. ừm. "Sở Hi Ngọc sắc mặt có chút do dự, tựa hồ đang nghĩ tới một chủ ý tốt nói:
" Sở Yến Nhi kia cũng phải thi! À đúng rồi tam tỷ, là thiên kim của Sở gia chúng ta đều phải đi thi! "
Sở Nhược Phượng trợn trắng mắt," Ngươi không phải là lo lắng, ba người chúng ta cùng thi, ngươi một mình thất bại liền mất mặt sao? Hiện tại đem những người này kéo theo, đến lúc đó không trúng cử không chỉ có một mình ngươi, cũng sẽ không mất mặt như vậy đúng không? "
" Phượng Nhi đừng nói bậy! "Triệu di nương vội vàng giữ chặt nàng.
Sở lão thái quân cười ha hả nói," Không sao, không sao. Năm đó lão thân cũng là vì muốn cho các ngươi đọc sách, mới mời phu tử, các nàng xem như cùng ngươi đọc sách. Bay giờ cùng ngươi tổng tuyển cử, cũng tốt. "
Sở Hi Ngọc không được chọn, so với cái gì cũng trọng yếu hơn.
Những người khác đi gom dóp đủ người, không quan trọng.
Có một huynh trưởng phạm tội gian dâm, lại là một cái danh tịch thảo bảo, Sở Hi Ngọc cả đời này, liền triệt để bị hủy.
Vì vậy, nó rất tốt!
Từ Từ An Đường đi ra, Sở Hi Ngọc trực tiếp đi đến viện của Sở Nhược Tiêm.
Bảy khúc tám rẽ, thập phần hẻo lánh.
Lá rụng trải một tầng thật dày, mấy nha hoàn ở dưới hành lang đánh bạc cười đùa không ai hầu hạ Sở Nhược Tiêm. Trên bàn trần trụi, thậm chí ngay cả một tách trà nóng cũng không có.
Vừa thấy Sở Hi Ngọc đến, bọn nha hoàn mới nhanh chóng thu dọn xúc xắc, hành lễ, loạn thành một đoạn.
Sở Hi Ngọc thấy quanh cảnh này nói," Hạ Liên, ngươi đến phòng bếp lấy một chút đồ ăn đến, ta đoán chừng tam tỷ còn chưa có dùng bữa. "
" Quản nàng làm gì. "Hạ Liên không ngừng lẫm bẩm, nhưng cũng đành đi xuống phòng bếp.
Trong phòng chỉ có một mình Sở Nhược Tiêm yên lặng rơi lệ.
" Tam tỷ, tỷ nguyện ý gả đi sao? "Sở Hi Ngọc đứng ở cửa nhìn nàng.
Sở Nhược tiềm ngước mắt lên, thấy nàng đến thăm mình, đáy lòng vừa cảm đọng vừa chua xóa.
Tổ mẫu cũng đã đồng ý với chuyện này. Phụ thân, lại càng chưa bao giờ hỏi qua.
Cả Sở gia, chỉ có một mình Sở Hi Ngọc, đến hỏi nàng một câu, có nguyện ý hay không?
" Trước khi mẫu thân ta qua đời, để lại cho ta một câu. Mộc tú tại lâm phong tất phá. Có thể nhịn thì nhịn, sóng sót, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Sở Nhược Tiêm cười thảm một tiếng, nhưng hiện tại.. để cho ta gả cho một lão nhân gia có thể làm gia gia ta, ta cái gì cũng không tranh với các nàng, ta chỉ muốn bình bình an an sống hết đời này. Tại sao bọn họ không để yên cho ta? "
Sở Hi Ngọc trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng:" Hố lữa này, so với tưởng tượng của ngươi còn thảm hơn. Một lão đầu ở tuổi như vậy, còn sống được mấy năm, nhưng ngươi thủ tiết, cũng không thể sống bình an được. Hai tên nhi tử nhà bọn họ, đều không phải hạng người hiền lành gì, màng danh quả phụ có nhiều thị phi, sẽ lấy mạng của ngươi. "
" Tam tỷ, tỷ nguyện ý không? "
Sở Nhược Tiêm vốn là vô cùng tuyệt vọng, lại bị Sở Hi Ngọc vạch trần sự thật, lại càng thêm tuyệt vọng.
" Ta hà có thể nguyện ý, nhưng ta nào có tư cách nói không. Mẫu thân mất sớm, phụ thân không bao giờ quan tâm tới. Hôm sự của tiểu bối tam phòng đều là do Triệu di nương an bài. Huống chi tổ mẫu đã đồng ý, ai cũng không thể thay đổi được."Sở Nhược Tiềm tâm lạnh như trò tàn
Chỉnh sửa cuối: