Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Vương Phi Sủng Thượng Thiên - Luffy

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Điệp Lam, 15 Tháng ba 2022.

  1. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 10: Thiên kim Sở gia, hãm hại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội trạch Trung Dũng hậu phủ, Từ An đường.

    Sở lão thái gia mất sớm, Sở lão thái quân chính là trưởng bối tôn kính nhất trong nhà. Giờ mão* vừa đến. Tất cả nữ quyến trong nhà đã đến đông đủ, chờ để thỉnh an lão thái quân.

    *Năm giờ đến bảy giờ sáng.

    Sở gia có tổng cộng là bốn phòng. Phu thê Sở Trí Viễn qua đời sớm. Tứ phòng là con do thiếp thất sinh ra vẫn chưa thành thân, không có nữ quyến. Cho nên trong đại sảnh, đều là người của nhị phòng và tam phòng.

    Ngồi phía bên trái là nhị phòng phu nhân Trần Bội Phân, Cũng là đường gia chủ mẫu của Sở gia hiện tại. Nàng là đích nữ của Đông Xương Bá gia thế tôn quý. Liên tiếp sinh ra ba nữ nhi, có có nhi tử.

    Bởi vì sự độc đoán và ghen tuông của mình mà tất cả di nương của nhị phòng, không ai có thể thuận lợi hạ sinh hài tử.

    Nhưng nàng lại có nhà mẹ làm chỗ dựa, sinh ra đích nữ Sở gia đại tiểu thư, đồng thời là thiếp thất của quận vương, vô cùng xinh đẹp.

    Lão thái quân đối với nàng, giận cũng không dám nói.

    Liền rút ra được bài học, cho Sở gia lão tam cưới thấp. Cũng không thể không cưới thấp

    Khi đó Sở tam gia cùng với nha hoàn bên cạnh lão thái quân, cẩu thả làm cho người ta có thai.

    Lão thái quân muốn có tôn tử đến phát điên. Không trông cậy được vào nhị phòng, liền làm chủ để nha hoàn này sinh đứa bé ra.

    Cuối cùng một nam hài cũng được sinh ra.

    Trưởng tử đã là con của thiếp thất, thì làm gì có quý nữ nào nguyện ý gả vào. Liền chỉ cưới một thiểu như con nhà thư hương bình thường làm chính thất.

    Nhưng vị phu nhân này lại vì khó sinh mà qua đời.

    Tam phòng, chính là nha hoàn đã sinh ra nhi tử kia Triệu di nương nắm giữ.

    Triệu di nương mặc một bộ y phục rực rỡ, trang điểm lộng lẫy, ngồi ở bên phải, vẻ mặt tươi cười kính cẩn nịnh nọt.

    Ngoại trừ hai người này, trong phòng còn có ba vị tiểu thư xinh đẹp, đều là mười bốn mười lăm tuổi.

    Người mặc y phục màu lam chính là nhị tiểu thư Sở Nhược Lan, nhị phòng đích nữ. Khí chất thanh cao, có vài phần phong lưu tiểu thư.

    Một thân y phục màu trắng là tam tiểu thư Sở Nhược Tiêm, sắc mặt tái nhợt, suy yếu, mẫu thân nàng là chính thất phu nhân tam phòng đã qua đời.

    Người còn lại đang rúc bên người Triệu Di nương, một thân trường váy thêu hoa xinh đẹp, trên tóc cài những chiếc cài ngọc trai, dung mạo diễm lệ, vừa nhìn qua so với đích nữ còn hoa lệ hơn.

    Đó là nữ nhi của Triệu Di nương, tứ tiểu thư Sở Nhược Phượng. Di nương và có thứ tiểu thư không có tư cách thỉnh an lão thái quân.

    Nhưng lão thái quân sủng ái tôn tử, yêu ai yêu cả đường đi. Hơn nữa đối xử với Sở Nhược Phượng, so với chính thất đích nữ, còn yêu thương hơn.

    "Tất cả mọi người đều đã đến đây."

    Sở lão thái quân được hai ma ma dìu ra, tầm mắt quét qua một lần hỏi: "Ngọc nhi đâu rồi? Tại sao không thấy nàng đâu?"

    Trong mắt Sở Nhược Phượng hiện lên một tia kinh thường: "Ca ca nàng hôm nay bị xử trảm, có thể là nàng cảm thấy có một ca ca như thế quá mất mặt, nên không dám đi ra."

    "Tứ muội đừng nói bậy." Sở Nhược Lan nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói.

    "Lúc ta đến, thấy Xuân Đào do dự đứng ngoài cửa. Có thể do thân thể cẩu ngũ muội không được khỏe, hay là gọi Xuân Đào vào hỏi một chút đi."

    Sở lão thái quân sai người truyền Xuân Đào vào.

    Xuân Đào vừa vào liền quỳ xuống kêu khóc: "Lão thái quân cứu mạng! Tiểu nhân và tiểu thư tối qua cùng vào Phong nguyệt Phường, đến bây giờ tiểu thư vẫn chưa đi ra! Phải làm sao đây? Lão thái quân cầu xin người mau phái người đi lục soát."

    Lời này vừa nói ra, mấy người không biết sự thật trong phòng đều trợn mắt kinh ngạc.

    "Tiện tỳ ngươi nói bậy cái gì vậy. Ngũ muội sao có thể đi đến cái nơi dơ bẩn như Phong Nguyệt Phường." Sở Nhược Lan quát lớn.

    Xuân Đào nức nở nói: "Nhị tiểu thư, tối hôm qua là người hỗ trợ lừa gạt hộ vệ ở cổng chính."

    Sở Nhược Lan biến sắc, vội vàng nói: "Tổ mẫu, tối hôm qua ngũ muội nói muốn gặp đại ca một lần cuối cùng. Tôn nữ cũng không đành lòng, cho nên mới giúp nàng rời khỏi phủ.. Nhưng nàng rõ ràng nói là muốn đi hình bộ, như thế nào lại đến Phong Nguyệt Phường? Tiện tỳ, người đừn nói bậy!"

    Lời này của nàng ta nghe qua như là đã cố ý bảo vệ, kỳ thật lại là làm chứng rằng Sở Hi Ngọc tối hôm qua đã đi ra ngoài.

    "Nhị tiểu thư hiểu rõ! Tiểu thư nhà ta chỉ lấy cái lý dó đó để làm cái cớ, kỳ thật vừa ra khỏi phủ liền đi đến Phong nguyệt Phường, nói là đi tiềm nhiếp chính vương cầu tình. Nô tỳ không ngăn cản được tiểu thư, nên đã cùng tiểu thư đi vào, kết qua là nô tỳ chỉ vừa chớp mắt, liền không thấy tiểu thư đâu! Nô tỳ liền khống biết làm gì cho tốt!" Xuân Đào lâu nước mắt nói.

    "Các ngươi đang nói bậy cái gì vậy?" Sở lão thái quân nhìn qua vô cùng tức giận, vỗ bàn giận dữ nói.

    "Người đâu, lập tức bao vay Phong Nguyệt Phường lại! Tìn kiếm cẩn thận cho ta, một căn phòng cũng không được quả qua."
     
  2. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 11: Bố trí, hát một vở kịch lớn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Nhược Tiêm ngẩn ra.

    Ở nơi này từ trước đến nay đều không có chỗ cho nàng nói chuyện, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà nói: "Tổ mẫu, giống trống khua chiêng như thế, thì tất cả mọi người đều sẽ biết ngũ muội đi Phong Nguyệt Phường, sau này muội ấy.. phải làm sao?"

    "Tam tỷ à, ngũ muội ở thanh lâu cả đem không về, Sở gia chúng ta sao có thể có một tiểu thư như thế? Vậy còn không ảnh hưởng đến thanh danh của các tỷ muội chúng ta à, tốt nhất nên trục xuất nàng ta ra khỏi phủ. Tổ mẫu, người nghĩ sao?" Sở Nhược Phượng nhịn không được mà bỏ đá xuống giếng.

    Sở lão thái quân trầm mặt xuống: "Lão thân ngày thường đều vô cùng yêu thương Ngọc nhi, nhưng nàng lại làm chuyện bại hoại gia phong của Sở gia ta như thế, ta cũng không thể dung túng cho nàng, nếu không ta làm sao có thể giải thích với liệt tổ liệt tông đây!"

    "Người đâu, đến Phong Nguyệt Phường bắt ngũ tiểu thư lại cho ta!"

    Lão thái quân thuận thế làm theo.

    Mặc kệ Sở Hi Ngọc có thật sự đi đến Phong Nguyệt Phường hay không, đây đều là một cơ hội tuyệt vời.

    Sở Diễn vừa chết, danh tiết của Sở Hi Ngọc bị hủy, chỉ còn lai tên phế vật nói lắp Sở Dịch, không đáng ngại.

    Vị trí hầu tước này, nhất định phải là của ta.

    Đã đủ nhân mã, một đoàn người chậm rãi đi đến Phong Nguyệt Phường bắt người, ngay lúc đó lại có một gã sai vặt đến báo, Thiên Thanh quan sai người đến truyền lời.

    "Ngũ tiểu thư của quý phủ, đang khóc tang ở Thiên Thanh quan, khiến cho một đám người vây xem. Thỉnh quý phủ ra mặt, nhanh chóng mời ngũ tiểu thư quay về."

    Đáy lòng Sở Nhược Lan trầm xuống. Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Sở Hi Ngọc lại chạy đến Thiên Thanh quan?

    Nhất thời nàng ta có một dự cảm không tốt.

    Lão thái quân ngược lại vô cùng bình tĩnh, hướng về phía Trần Bội Phân nói: "Phân nương, ngươi lập tức phái xe ngựa đến Thiên Thanh quan, đón nàng trở về."

    * * *

    Thiên Thanh quan là một đạo quan hương khói thịnh nhất ở ngoại ô kinh thành. Quanh năm, người đến và đi vô cùng nhiều.

    Sáng sớm hôm nay, người xem náo nhiệt đã vây quanh ở cổng Thiên Thanh quan, vây quang ba tầng trong ba tầng ngoài.

    Chỉ thấy bên một vách núi, có một nữ tử mặc y phục trắng, quỳ gội ở một bên. Trước mặt nàng cắm ba nén nhang, bày một chậu than, bên trong là tiền giấy đang cháy.

    Trong tay nàng cầm một xấp tiền giấy, rãi bay lả tả.

    Nàng mang mạng che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp sưng húp vì khóc quá nhiều, khiến người khác nhìn vào cũng đau lòng.

    Nàng khóc trên vách đá trống trãi. Âm thanh tê tâm liệt phế, cách xa cũng có thể nghe thấy.

    "Thu Lan tiểu thư, ca ca ta bị oan. Người ở trên trời hiển linh, cứu ca ca một mạng, đừng để người vô tội chết oan."

    "Ta thề với ngươi, nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự, để cho ngươi có thể yên nghĩ!"

    "Thu Lan tiểu thư ta thành tầm quỳ ở đây một đêm. Nếu ngươi có trên trời có nhìn thấy, hãy để người hại ngươi bị trừng phạt!"

    * * *

    Hết lần này đến lần khác tiếng khóc đều vô cùng thê lương, làm cho người nghe cũng vô thức mà rơi lệ, khiến người nghe chua xót.

    "Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Có người vừa mới đến tò mò hỏi.

    "Là Ngũ tiểu thư của Trung Dũng hầu phủ, nghe nói là quỳ ở đây cả đêm, cầu Thu Lan tiểu thư phù hộ ca ca của nàng."

    "Nàng ta điên rồi, ca ca nàng hại Thu Lan tiểu thư, Thu gia báo thù còn không kịp, còn dám đến đây khóc tang.."

    "Ai nói không phải. Nhìn bộ dạng của nàng, giống như bị người khác vu oan. Bất quá, hôm nay là nàng ca ca nàng bị xử trảm, hiện tại khóc, có thể có chút hữu dụng đấy?"

    * * *

    Dân chúng nghị luận sôi nổi, mấy đạo sĩ cố gắng duy trì trật tự.

    Sáng sớm hôm nay mở cửa ra, chỉ thấy Sở Hi Ngọc quỳ ở đây. Làm thế nào cũng không đuổi đi được. Còn khiến cho nhiều người vây xem.

    Nếu không biết sự tình còn tưởng rằng vị chân nhân nào đó của Thiên Thanh quan tạ thế, đang làm hậu sự, thập phần không tốt.

    "Đã báo cho hầu phủ chưa? Người càng lúc càng nhiều, đường lên núi đều bị chặn."

    "Truyền rồi, nhưng người còn chưa đến."

    "Không xong, nếu người của Sở gia không tới, thì tiểu thư Thu gia sẽ đến trước!"

    * * *

    "Sở Hi Ngọc, ngươi vậy mà còn mặt mũi mà khóc ở đây. Ca ca ngươi hại chết tỷ tỷ ta, ngươi khóc cài gì mà khóc, mau cút đi cho ta!"

    Trong dám người, một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt hùng hổ xông lên, muốn đánh Sở Hi Ngọc, lại bị mấy nha hoàn kéo lại.

    "Tiểu thư, đánh thiên kim thế gia sẽ bị bắt đi. Người đừng động thủ."

    Sở Hi Ngọc nhìn về phía người đang tới. Nàng chính là nhị tiểu thư của Thu gia Thu Minh, nhỏ hơn Thu Lan hai tuổi.

    Mới mười bốn tuổi, nhưng dung mạo vô cung xuất chúng, mặt mày như họa, là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.

    Nàng không biết tính cách của Thu Minh như thế nào. Bỏi vì tỷ tỷ mất, mỗi lần thấy Sở Hi Ngọc đều hô đánh hô giết.

    "Ca ca ta không có hại tỷ tỷ của ngươi. Huynh ấy và lệnh tỷ đều là nạn nhân. Ta ở đây để tưởng nhớ Thu Lan tiểu thư, nếu nàng hiển linh, thì hãy phù hộ chúng ta để có thể tìm ra hung thu thật sự."

    Thư Minh lạnh lùng cười: "A, tỷ tỷ ta phù hộ cho hung thủ là ca ca ngươi, lập tức đền mạng cho nàng!"
     
  3. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 12: Tái thẩm và rút lui.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi không xứng bái tế tỷ tỷ ta! Cút!"

    Thu Minh duỗi chân muốn đạp chậu than, Sở Hi Ngọc chắn ở phía trước bảo vệ tiền giấy và nến. Mấy nha hoàn vội vàng giữ Thu Minh lại, sợ nàng đả thương Sở Hi Ngọc.

    Thu Minh bị giữ lại, chỉ có thể duỗi chân ra, đạp từng cái vô ích.

    Trần Bội Phân và Sở Nhược Lan vừa đến, liền thấy một cảnh tượng như vậy. Quả thực so với gánh hát còn náo nhiệt hơn.

    "Ngũ tiểu thư, sao người lại hồ nháo như vậy! Mau trở về thôi!" Trong mắt Trần Bội phân hiện lên một tia chán ghét, làm ra vẻ trưởng bối răn dạy Sở Hi ngọc.

    Bỏi vì không sinh được một nhi tử, cho nên quan hệ giữa lão thái quân và nàng không tốt. Nhưng đối phó với những hài tử mắt phụ mẫu như Sở Hi Ngọc, đều vô cùng nhất trí.

    Không có ba cái đinh trong mắt này, người tập tước chính là phu quân của nàng.

    "Nhị nương, ta không đi. Ta thỉnh cầu Thu Lan tiểu thư giúp ca ca." Sở Hi Ngọc bầy ra một bộ dạng ngây thơ lại cố chấp.

    Thu Minh ở một bên vô cùng tức giân chỉ có thể trợn tròn mắt.

    Trần Bội Phân cười gượng một tiếng: "Ta biết huynh muội các ngươi tình cảm sâu đậm, nhưng lời nói không thể nói lung tung. Vụ án này đã phán, lời này của ngươi chẳng lẽ cảm thấy đại nhân của hình bộ, phán án bất công sao?"

    "Ngũ muội, mau theo chúng ta trở về đi. Chúng ta đều không muốn đại ca xảy ra chuyện, nhưng hắn đã phạm tội, phải đưa ra trước công lý, mới có thể cho Thu gia một lời giải thích chính đáng." Sở Nhược Lan bầy ra vẻ công chính hiền thục khuyên nhủ.

    "Ngươi cũng đừng bởi vì tình cảm với đại ca tốt, liền sai nối tiếp sai a. Đi thôi, nhanh chóng cùng tỷ tỷ trở về phủ thôi."

    Mọi người nhao nhao gật đầu. Tầm mắt của Sở Hi Ngọc dừng trên mặt nàng. Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên nàng gặp Sở Nhược Lan. Nàng ta vẫn nói như mọi khi.

    Trước kia nàng ngu ngốc không nghe được ẩn ý trong đó, còn tưởng rằng nàng ta vì muốn tốt cho nàng.

    Trãi qua hơn mười năm mưa gió, nàng đã không còn ngốc như trước.

    Đây rõ ràng là muốn nói cho mọi người biết, bời vì tình cảm huynh muội bọn họ tốt nên mới đến đây là bậy. Không có thật sự oan uổng.

    "Nếu ca ca phạm tội, ta không còn mặt mũi mà đến quấy rầy Thu Lan tiểu thư an nghĩ. Ta đến để tế lễ, ta biết ca ca không phải người như vậy." Sở Hi Ngọc sửa lại lời nói của nàng ta, nhấn từng chữ một.

    "Tỷ nói đúng, ta cùng với ca ca tình cảm vô cùng tốt. Cho nên ta biết rõ tính cách của ca ca nhất. Những gì mà huynh ấy không làm, không ai có thể đổ hết tội lỗi lên huynh ấy."

    Sự sắc bén trong đôi mắt của Sở Hi Ngọc, không hiểu sao lại khiến cho Sở Nhược Lan cảm thấy, nàng như biến thành một người khác.

    "Hôm này là ngày xử trảm, còn nói to nói nhỏ cái gì." Trần Bội Phân bị người vây xem như vậy, cảm thấy quá mất mặt tức giận nói: "Còn không mau theo ta trở về, lão thái quân bảo ta đưa ngươi về để hỏi chuyện."

    Vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng hô: "Tái thẩm! Vụ án đang được xem xét lại! Sở Diễn không bị đưa đến pháp trường."

    Người hô lên chính là Lục Hi Chi.

    Hắn canh giữ ở cửa hình bộ, đến khi hình bộ mở cửa, truyền ra tin tức như vậy liền lập tức đến đây truyền tin.

    Sở Hi Ngọc bất giác nắm chặt tay.

    Tuy rằng nhiếp chính vương lúc trước đã đáp ứng, nhưng vào thời khắc nghe được tin này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

    Nàng đã làm được! Nàng đã cứu được ca ca.

    "Cái gì? Tại sao lại xét xử lại? Ngươi đang nói dối!" Thu Minh tiểu thư không dám tin, mở lớn đôi mắt đẹp nhìn Lục Hi Chi: "Không có khả năng! Ngươi nói nhảm!"

    Lục Hi Chi thở hổn hển khẽ cười nói: "Tiểu thư, nếu người không tin, cứ xuống núi xem đi. Hình bộ đã dãn thông báo rồi. Vụ án của Sở Diễn còn điểm đáng ngờ, hiện tại đã xét xử lại."

    Mẹ con Sở Nhược Lan kinh hãi thất sắc.

    Cái gì? Tại sao lại được xét xử lại? Phàm là những vụ án tái thẩm, lần nữa phán quyết sẽ là mùa thu năm sau.

    Lại để cho Sở Diễn sống thêm một năm, thật làm cho người khác không yên lòng.

    "Cảm ơn Thu Lan tiểu thư, cảm ơn!" Sở Hi Ngọc lập tức hướng về phía sơn cốc trống rỗng kia, lớn tiếng cảm tạ.

    Ngược lại nhìn về phía Sở Nhược Lan, cười tủm tỉm nói: "Nhị tỷ, chúng ta hiện tại mau về thôi. Không nên để tôt mẫu chờ lâu."

    Vì cứu ca ca nàng đã quỳ ở Thiên Thanh quan cả một đêm, còn vô cùng trùng hợp là vụ án lại được xét xử lại.

    Sở Hi Ngọc tin rằng, chuyện này nhất định sẽ truyền khắp kinh thành, trở thành một giai thoạt.

    Miệng dân chúng, tuy rằng không ai chứng kiến nàng quỳ ở đây cả đêm, nhưng lời đồn vốn là như vậy, nàng liền quỳ cả đêm ở Thiên Thanh quan.

    Sở gia nói nàng ở thanh lâu một đêm? Ai tin điều đó chứ.
     
  4. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 13: Sự kiêu ngạo ngang ngược của hiếp chính vương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, nhiếp chính vương phủ.

    Quân Dạ Thần ngồi trên một tản đá giả trong Hổ viên, trong tay cây lược đặc chế, đang chải lông cho Đại Quất Tử của mình.

    Đại Quất tử nằm sấp trong một hồ nước nông vô cùng ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng lại uống nước tắm của mình, uống đến vô cùng vui vẻ.

    "Vương gia, hình bộ thượng thư Chân Tòng Đức xin cầu kiến."

    Đại quản gia của vương phủ Tiêu Thanh Phong đi đến, bất đắc dĩ lắc đầu.

    "Thần đã nói với hắn rồi, vương gia đang bận. Hắn vẫn nhất định không chịu đi, nhất định đợi ở ngoài cửa."

    Nam nhân mặc một bộ thanh y, dung mạo tuấn tú này là tâm phúc của Quân Dạ Thần. Cũng chính là thám hoa năm nay.

    Hắn không muốn vào triều nhận chức, chỉ có thể làm một đại quản gia ở vương phủ. Lúc ấy, khi nhận được lời đề nghị này hắn cũng vô cùng kinh hãi.

    "Cho hắn vào đi."

    Quân Dạ Thần một chút cũng không sợ hình bộ tìm tới mình gây chuyện, Thập phần lạnh nhạt.

    Chỉ một lúc sau, Chân Tòng Đức liền được đưa đến Hổ viên. Vừa nhìn thấy Đại Quất Tử, liền bị dọa sợ lui về phía sau vài bước, nọi chuyện cũng có chút rung rẫy:

    "Hạ.. hạ quan Chân Tòng Đức, bái kiến vương gia."

    Lần trước có một đại thần đến vương phủ, bị hổ cắn cho một ngụm, chiếp chính vường chỉ bồi thường chút tiền thuốc.

    Hắn có chút không dám đến gần.

    "Chân đại nhân, vương gia đang bận, ngài có việc gì thì mau nói đi." Tiêu Thanh Phong mỉm cười nói.

    Vương gia, ngại thật đúng là rất bận.

    Hắn hơi cúi người nghiêm mặt nói: "Vương gia, vì sao ngài lại đem vụ án của Sở Diễn tái thẩm lại. Chúng cứ của vụ án này vô cùng xác thực, người dân đang vô cùn kích động, chỉ chờ hung thủ bị giết, cho Thu gia một công đạo."

    "Ngài can thiệp như vậy.. thật sự là.. có chút.. có chút.."

    Hai chũ quá đáng, ở trong miệng đảo qua đảo lại vài vòng, hắn không dám nói ra ngoài.

    Quân Dạ Thần cũng không ngẫng đầu lên, chậm rãu vuốt Đại Quất Tử: "Chân đại nhân, hoàng thượng bạn cho ta chức nhiếp chính vương, chính là cho ta trực tiếp nhúng tay vào lục bộ chính vụ. Vụ án này của hình bộ các ngươi, ta không tư cánh hay không.."

    Hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt rời trên mạt Chân Tòng Đức, trước sau như một kiêu ngạo vô cùng: "Tái thẩm?"

    "Có, tất nhiên là ngài có thể tái thẩm lại." Chân Tòng Đức bị chặn trở về, nghẹn nữa ngày, bất đắc dĩ nói:

    "Vậy vương gia, ngài nghĩ như thế nào về trường hợp này? Vì sại lại tái thẩm, dù sao cũng phỉ cho bộ hình và người dân một lời giải thích thỏa đáng."

    Quân Dạ Thần bình tĩnh nói: "Bổn vương là người nói đạo lý. Không có điểm đáng ngờ, sao lại tùy tiện can thiệp của việc phá án của các ngươi."

    Ngài lại nói lẽ?

    Tiêu Thanh Phoing không nhin được mà bật cười, vội vàng nghiêm mặt trở lại.

    "Vụ án này có một điểm đáng ngờ rất lớn, Sở Diễn nổi tiếng không gần nữ sắc nhiều năm, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"

    Sự nghi ngờ này, sớm đã có người nghĩ đến.

    Chấn Tòng Đức vẫn một mực như trước bình tĩnh đáp: "Thu gia tiểu thư dung mạo xinh đẹp như hoa, Sở Diễn nhất thời nổi lên tâm tà, cũng có thể. Có vài người thoát nhìn như thanh cao chính trực, nhưng kỳ thật lại là một kẻ hạ lưu."

    "Chân đại nhân hiểu lầm rồi. Bổn vương cảm tháy, hắn làm sao có thể cưỡng gian một cô nương? Mà không mai là cưỡng gia một tên nam nhân? Thật kỳ lạ?" Quân Dạ Hành vẻ mặt trầm tư nói.

    Chấn Tòng Đức: ?

    Tiêu Thanh Phong không nhịn được lại cười lớn, sau đó lại vội vàng nghiêm mặt trở lại.

    "Bổn vương nghe nói, bên cạnh hắn có một nha hoàn xinh đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ động tâm, cầng không động tay động chân. Ngươi nói xem, đó là điều mà một nam nhân bình thường sẽ làm?" Quân Dạ Thần nhướng mày, hợp tình hợp lý mà kết luận.

    "Cho nên, bổn vương cho rằng hắn là đoàn tụ!"

    "Đoàn tụ lại đi cưỡng gian nữ nhân, điểm đáng ngờ lớn như vậy, các ngươi lại không phát hiện ra. Bộ hình điều tra án thật qua loa, nhanh chóng trở về cho bổn vương, điều tra thêm một lần nữa."

    Chấn Tòng Đức trợn mắt há hốc mồm: "Vương gia, ngài.. ngài đây.. đây là.."

    Đây là điểm đáng ngờ gì chứ? Bọn họ nên kiểm tra như thế nào chứ?

    Đó đơn giản chỉ là đáng ngờ không cần thiết?

    Tiêu Thanh Phòng lại một lần nữa kkhoong nhịn được cười.

    Hoàn toàn buông tha hình tượng, cười một cái thật to lamkf rộ ra hàng răng trắng.

    "Chân đại nhân, lý do mà vương gia nhà ta đưa ra. Lấy thân phận của vương gia, tái thẩm lại một vụ án, cũng vông cùng danh chính ngôn thuận, thủ tục không có vấn đề, xin mời ngài."

    Chân Tòng Đức cứ như thế mơ mơ màng màng bị đưa ra khỏi vương phủ.

    Hắn trở về phải nói như thế nào với bộ hình và Thư gia đây?

    Vương gia cảm thấy Sở Diễn là một tên đoàn tụ? Không đủ điều kiện gây án?

    Tiêu Thanh Phong nói: "Vương gia, ngài không thể tìm mokotj cái cớ tốt hơn một chút sao, ngày mai bộ hình khẳng định sẽ dâng tấu chương buộc tội ngài như bông tuyết đầu mùa lên cho hoàng thượng."

    "Cho hắn một cái cớ đã không tệ rồi, còn đòi hỏi?" Quân Dạ Thần cười nhạo một tiếng.

    "Dù sao tấu chương buộc tội bổn vương, một ngày một rương, không thiếu một bộ hình của hắn. Nếu có một ngày không ai ra lải nha lải nhải, đù sao thì hoàng thượng cũng không tức giận, như thế mói có thể tiết kiệm thêm một chút than củi cho mùa đông."

    Tiêu Thanh Phong thấy hắn trào phúng như thế, nhịn không được lại cười một tiếng.

    Từ khi tân đế đăng cơ, vì đối kháng với Ninh Vương, đem vương gia phong nhiếp chính vương, cùng bốn vị đại lão tranh đấu.

    Cái mữ gian thần này vừa khéo lại chụp lên đầu vương gia.

    Tấu chương bược tội vương gia đúng là một ngày một rương, bất luận là mùa hè hay mùa đông đều không trở ngại.

    Bất quá hoàng thượng lại không nghe, những tấu chương đó toàn bộ dều đem đi đốt.

    Các đại thần cũng rất tức giận, nhưng sau đó vẫn tiếp tục dâng tấu chương.

    Tiêu Thanh Phong nhớ đến một lời đồn sáng nay nghe được.

    "Vương gia, hôm nay kinh thành xảy ra một chuyện kỳ lạ, còn liên quan đến vụ án của Sở Diễn. Nghe nói có một cô nương, ở Thiên Thanh quan.."

    Đôi mắt Quân Dạ Thần chọt léo lên một tia sáng. Có phải là nàng không?
     
  5. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 14: Trách nhiệm cuối cùng, trục xuất khỏi Sở gia?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thông tin tái thẩm lại vụ án, rất nhanh liền truyền đến tai Sở gia.

    Sở lão thái quân đáy lòng nghẹn một trận, chẳng lẽ hình bộ thật sự phát hiện ra điểm đáng ngờ gì?

    Nhưng bề ngoài làm bộ thập phần cao hứng.

    "Thật là một tin tốt, Quế ma ma, ngươi mau bảo Đông Lâm đi bộ hình tìm hiểu một chút, xem có khả năng lật án hay không? Nếu được. Đó thật sự quá tốt."

    Sở Đông Lâm, Sở nhị gia, đương nhiệm chính là tam phẩm công bộ thị lang. Cũng là người duy nhất ở Sở gia làm quan.

    Về phần Sở tam gia, không thi đậu công danh, nên ở bên ngoài kinh doanh.

    "Lật án? Vụ án này có rất nhiều người chứng kiến, còn có thể lật án?" Sở Nhược Phượng khinh thường nói.

    "Giày vò lâu như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng Sở gia chúng ta dùng tiền muốn Sở Diễn thoát tội. Thật là làm nhục thanh danh hầu phủ chúng ta."

    "Nếu ngươi cảm thấy thanh danh của ngươi bị nhục nhã, ngươi cứ việc dọn ra khỏi hầu phủ." Sở Hi Ngọc vào vào đến cửa liền nghe thấy những lời này, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta: "Ngươi có phải là người như vậy sao?"

    "Nghiêm túc mà nói, ngươi chỉ là người của Sở gia, không phải người hầu của hầu phủ ta."

    "Ngươi.."

    Cở Nhược Phượng bị nàng nói đến nghẹ một bụng tức giận, không nói nên lời, ánh mắt nhìn Sở Hi Ngọc tràng đầy phẩn nộ, nhưng lại không phát tác được.

    Sở Hi Ngọc và vị tiểu thư kiêu căng nhất Sở gia. Ngày thường nghe người khác nói ca ca cùng đệ đệ nàng không tốt, vậy nàng ngay lâph tức trở mặt, thu thập một phèn, không chịu buông tha.

    Cũng không phải loại tiểu thư khêu cát ôn nhu hiền thục gì. Không nghĩ tới những lời này lại vừa vặn bị nàng nghe được.

    "Ngũ tiểu thư, lão thái quân còn ở đây, cái gì mà dọn đi thật không hợp quy củ." Triệu di nương vội vàng cười hòa giải.

    Từ thời xa xưa tổ tiên cũng đã nói phụ mẫu vẫn còn, không thể tách biệt. Tông Nhân phủ sẽ không kết luận bừa. Sở Hi Ngọc chỉ cười lạnh một tiếng.

    Mười năm chìm nổi, sớm đã đem nàng trau chuốt trở nên tinh tế, cái gì mà ôn nhu đoan trang hiền thục nàng đều có thể diễn.

    Nhưng ở Sở gia, hiền lương thục đức là vông dụng. Nàng còn phải ngang ngược hơn một chút, mới có thể trấn trụ được những thứ này.

    Năm đó mặc dù nàng bị lão thái quân cố ý nuông chiều nên tính tình lớn một chút, nhưng cũng chưa bao giờ bởi vì thân phận mình tôn quý, lại cậy được "Sủng ái" liền ức hiếp các tỷ muội khác ở trong nhà.

    Còn vì có quan hệ huyết thống, nàng mới đối đãi với các nàng hào phóng, có thể giúp liền giúp.

    Nhưng kết quả là gì?

    "Ngọc nhi, mắt con sao lại khóc đến nổi sưng hết cả lên vậy. Mau đến đây để tổ mẫu nhìn một chút, con làm tổ mẫu đau lòng đến hỏng mất." Sở lão thái quân hướng về phía Sở Hi Ngọc vẫy vẫy tay, vẻ mặt hòa ái vô cùng.

    Sở Hi Ngọc mĩm môi cười, trực tiếp đi đến trước mặt Sở lão thái quân, khoát cánh tay nàng, thân thiết nói: "Tổ mẫu, ngọc nhi khóc cả đêm, có chút sưng cũng là bình thường. Cũng may không biết có phải do Thu Lan tiểu thư phù hộ hay không mà vụ ám của ca ca lại được tái thẩm, cái này cũng rất đáng giá."

    "Phải không? Xuân Đào, sao ngươi lại quỳ ở đây?"

    Sở Hi Ngọc kinh ngạc như vừa mói phát hiện ra nàng ta, ngạc nhiên nói.

    Sở Nhược Phượng vừa mói bị nàng châm chọc, liền vội vàng nắm lấy cơ hội, trào phúng nói: "Ngũ muội, tối hôm qua muội lén ra khỏi phủ chạy đến Phong Nguyệt Phường, làm nàng ta lo lắng, đang cầu tổ mẫu đi tìm muội."

    "Phong Nguyệt Phường? Đó là nơi nào?"

    Sở Hi Ngọc vẻ mặt mờ mịt.

    Xuân Đào lập tức nói: "Tiểu thư, người sao lại giả bộ hồ đồ vậy. Phong Nguyệt Phường là để nhất thanh lâu ở kinh thành, tối hôm qua người đi vào đó, không biết tại sao lại không thấy đâu. Nô tỳ tìm người nữa ngày, lo lắng ngưới xảy ra chuyện, chỉ đành thẳng thắn với lão thái quân."

    "Ồ, đệ nhất thanh lâu ở thành? Hình như ta đã nghe qua ở quyển sách nào đó. Nhưng ngươi đang nói cái gì vậy? Sao ta lại không hiểu gì hết."

    Sở Hi Ngọc mờ mịt.

    Sở Nhược Phương vẻ mặt như đang xem kịch vui: "Ngũ muội, muội còn muốn giả ngốc sao? Nha hoàn đều nói, lúc chuêuf có xa phu đến đón muội, chỉ cần điều tra liền biết. Sở gai chúng ta, không có loại nữ tử làm ô nhục gia môn này."

    Nàng ta nói xong lại hướng về phía lão thái quân nói: "Tổ mẫu, vẫn là nhanh chóng đem nàng đuổi khỏi Sở gia, trách để người khác chê cười."

    "Ngũ muội, Xuân Đào nói tối hôm qua muội đãn nàng đi phong Nguyệt Phường." Sở Nhược Tiềm vội vàng nhắc nhở: "Chắc là có hiểu lầm, muội mau nói rõ đi."

    Sở Hi Ngọc không khỏi nhìn nàng một chút. Nàng và Sở Nhược Tiềm không có giao tiếp qua lại gì. Bơit vì thân thể Sở Nhược Tiềm không tốt cho nên vẫn luôn dưỡng bệnh, số lần thỉnh an lão thái quân cũng không nhièu lắm.

    Tự nhiên thấy có chút lạ.

    Không nghĩ đến nàng thế mà lại giúp mình nói chuyện.
     
  6. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 15: Đánh chết Xuân Đào.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt của Sở Hi Ngọc vừa tức giận vừa khiếp sợ: "Tổ mẫu, tối hôm qua ta ở Thiên Thanh Quan, quỳ cả một đêm. Chuyện này cả kinh thành không ai là không biết. Ta đường đường là một tiểu thư khêu các, lại đi Phong Nguyệt Phường? Chuyện này từ đâu mà ra.."

    "Tiểu thư, người nói đi cầu nhiếp chính vương thả đại thiếu gia ra.." Xuân Đào hoảng sợ nhìn Sở Hi Ngọc, vô cùng luống cuống.

    Sở Hi Ngọc không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng ta.

    "Nhiếp chính vương là người đáng sợ cỡ nào, bên cạnh hắn còn có một lãohổ! Ta nào dám cầu hắn, mỗi khi ta thấy hắn đều phải chạy trốn thật xa.."

    "Xuân Đào, ta tự nhận mình đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại có thể bôi nhọ sự trong sạch của ta như vậy?"

    Xuân Đào chỉ có thể tuyệt vọng hướng mắt nhìn về phía Sở Nhược Lan. Đáy lòng Sở Nhược Lan trầm xuống, nhân chứng nàng có. Nhưng hiện tại cả kinh thành đều biết, Sở Hi Ngọc quỳ ở Thiên Thanh Quan cả đêm.

    Còn có người nói thành tâm của nàng đã làm cảm động đến Thu Lan tiểu thư, vụ án Sở Diễn có lẽ thật sự có oan khuất.

    Hiện giờ loại thời điểm này, lại nói Sở Hi Ngọc qua đem ở Phong Nguệt Phường? Ai sẽ tin?

    Những nhân chứng mà nàng ta có đều là nô bộ của Sở gia, người khác sẽ nghĩ gì?

    Còn không phải nói, Sở gia ngược đãi Hầu gia di cô.

    Ngũ tiểu thư rõ ràng quỳ một đêm ở Thiên Thanh Quan, chuyện này mọi người đều biết này, bọn họ còn nhắm mắt đổ tội.

    Quan trọng nhất là, phàm là những chuyện liên quan đên danh dự quý tốc, liền do tông nhân phủ quản.

    Muốn xóa tên của Sở hi Ngọc, đuổi nàng ra khỏi Sở gia, nhất định phải được tông nhân phủ đóng dấu.

    Với tình hình hiện tại, tông nhân phủ sẽ không tin lời khai của mấy tên nô bộc của Sở gia, còn hoài nghi bọn họ cố ý hãm hại. Chỉ thiếu chút nữa. Nếu không phải Sở Hi Ngọc lúc trước nháo ra thanh thế lớn như vậy, mục đính của nàng có thể hoàn thành.

    Nhưng hết lần này tới lần khác, lại chậm một bước.

    Mà một bước này, liền có thể khiến cho Sở Hi Ngọc toàn thân trở ra.

    "Ta tất nhiên biết, ngũ muội cũng không phải là người hồ đồ như vậy. Thì ra là do tiện tỳ này, ở đây bịa đặt sinh sự. Ngươi nói xem, vì sao ngươi lại lừa ta chứ, vu oan cho ngữ muội?" Sở Nhược Lan lạnh lùng nói.

    Xuân Đào hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng nàng là nhân chứng! Vì cái gì mà nhị tiểu thư lại nói mình hãm hại đây?

    Lấy đầu óc của nàng ta, làm sao có thể hiểu được nếu nàng ta tiếp tục, đánh không được Sở hi Ngọc, ngược lại Sở gia lại xảy ra một thân tiếng xấu.

    Sắc mặt Sở lão thái quân vẫn không có biến hóa gì, làm cho người ta nhìn không ra manh mối, thẳng đến lúc này mới lên tiếng: "Kéo xuống, hung hăng đánh, ta không tin nàng không khai."

    "Ta khai, ta khai." Cả người Xuân Đào rung rẫy dữ dội, lắp bắp nói.

    "Đúng vậy, tiểu thư, tiểu thư là đi Thiên Thanh Quan, là ta.. ta hãm hại nàng.. Ta thấy đại thiếu gia sắp bị xử trảm, tiểu thư cái gì cũng không biết, đại phòng cũng không còn, đi theo nàng chỉ có thể chịu khổ.. Cũng không muốn hậu hạ nàng.."

    "Thì ra là như vậy. Tiện tỳ ngươi, bán chủ cầu vinh, thật sự quá là vô sỉ, không xứng tiếp tục hầu hạ ngũ muội. Tổ mẫu đem nàng ta bán đi.." Sở Nhươc Lan tức giận hô lên.

    Sở hi Ngọc nhướng mi đẹp lên, vẻ mặt uy khuất nói: "Ta nuốt không trôi cục tức này. Ta từ trước đến nay đối đãi với nàng ta không tệ, nàng ta lại không muốn hầu hạ ta, nói với ta một tiếng, ta còn có thể không thả nàng ta đi sao? Vu khống ta nhằm bôi nhọ danh sạch của ta như thế, ta đường đường là thiên kim hầu phủ, bị vu oan như thế không phải chỉ có thể chết sao? Nào còn mặt mũi nào mà gặp người khác."

    "Ý của ngũ muội là gì?"

    "Đánh chết." Sở Hi Ngọc hời hợt ném xuống hai chữ.

    Sở Nhược Lan kinh ngạc, từ khi nào mà nàng trở nên tàn nhẫn như vậy?

    Trước kia cho dù tính tình nàng có chút nóng nảy, nhưng tâm địa luôn qua lương thiện.

    Tuy nhiên, điều này lại tốt hơn.

    Cho dù có mang tiếng hà khắc với hạ nhân đi chăng nữa, nàng vẫn xác định.

    Nhưng bề ngoài vẫn giả mù nói: "Cái này không tốt lắm. Xuân Đào dù sao cũng lớn lên cùng với muội, là thị tỳ thiếp thân của muội, ngũ muội xưa nay luôn lương thiện, bằng không mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua đi."

    "Chính là vì lớn lên cùng nhau, ta càng không cho phép. Người ngoài hại ta thi thôi, người nhà hại ta.." Sở Hi Ngọc lạnh lùng nói.

    Sở lão thái quân khe vuốt lưng Sở Hi Ngọc trấn an nói: "Được được, nghe theo Ngọc nhi. Đây là tỳ nữ của Ngọc nhi, xử lý như thế nào đều tùy nàng."

    Xuân Đào bị dạo sợ cả người run rẩy, lệ rơi đầy mặt, nhưng nàng ta không dám thú nhận tất cả. Nàng ta là gia nô của Sở gia. Bây giờ nàng ta chết lại chỉ có một mình.

    Hai ma ma kéo Xuân Đào đang xụi lơ thành một đoạn ra, ở trong sân hành hình. Tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ của nàng, cùng với tiếng ván, thập phần thê thảm.

    Tất cả nha hoàn xung quanh nhìn Sở Hi Ngọc với ánh mắt đều có thêm một tia sợ hãi.

    Hầu hạ không tốt, bị bán là chuyện bình thường. Hoặc là Xử trí bí mật, chết yên lặng không một tiếng động.

    Giống như việc ngay giữa ban ngày ban mặt trước mắt bao nhiêu người, người sống bị đánh đến chết, đó vẫn là người đầu tiên.
     
  7. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 16: Báo thù và giúp đỡ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Hi Ngọc mặt không chút thay đổi, cứ như vậy lặng lặng mà nghe.

    Kiếp trước, nàng bị người ta đánh đến chết. Cừu nhân, một người nàng sẽ không bỏ qua.

    Xuân Đào, chỉ là người đầu tiên.

    Chỉ một lúc sau, Xuân Đào liền chết. Hai ma ma kéo thi thể nàng ta xuống.

    Sở lão thái quân nhìn về phía Sở Hi Ngọc, ánh mắt mười phần hiền lành: "Con nhìn con đi, nửa đêm nửa hôm trộm chạy ra ngoài, làm tổ mẫu lo lặng muốn hỏng rồi."

    "Biết tổ mẫu sẽ đau lòng cho con, người tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con đến Thiên Thanh Quan quỳ một đêm, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này." Sở Hi Ngọc tỏ ra vô tội nói.

    "Tổ mẫu, người đừng tức giận, con chấp nhận hình phạt. Người cũng đừng trách nhị tỷ, là con cầu tỷ ấy, nàng mới giúp con ra ngoài."

    Ai nha, nếu không phải nàng nhắc nhở, có lẽ tất cả mọi người đã quên.

    Sở Nhược Lan, cũng đã phạm một sai lầm.

    "Tổ mẫu, đều là do Lan Nhi sai."

    Sở Nhược Lan ngược lại rất thông minh, một câu cầu tình cũng không có, trực tiếp nhận lỗi. Sở Nhược Phượng đấy lòng có chút đáng tiếc, không thể nhân cơ hội này mà đuổi Sở Hi Ngọc đi.

    Nhưng để cho các nàng bị phạt, vậy cũng có thể xả giận, lập tức nói:

    "Nhị tỷ cùng ngũ muội ngược lại là tỷ muội tình thâm. Nhưng các ngươi, một người biết mà không báo, một người suốt đêm không về, tổ mẫu phải quản lý các nàng thật tốt, đừng phá hỏng quy củ của Sở gia chúng ta."

    Sở lão thái quân cân nhắc một chút, nói: "Phượng nhi nói đúng, vậy ta liền phạt hai con, trong vòng nữa tháng, mỗi người thêu một bức thêu phẩm."

    Sở Hi Ngọc Và Sở Nhược Lan vâng một tiếng.

    Sở Nhược Phượng tức giận mười phần, đầy mà tính là hình phạt gì chứ, ngay cả phạt quỳ cũng không có, hời hợt như thế, chính là làm bộ.

    Tổ mẫu thật đúng là thiên vị Sở Hi Ngọc.

    "Xuân Đào đã không còn, bên cạnh Ngọc nhi không thể không có người hầu hạ. Hiện giờ Diễn nhi lại đang ở trong ngục, Hạ Liên lại nhàn rỗi, không bằng liền để nàng ta bên cạnh Ngọc nhi, làm đại nha hoàn." Trần Bội Phân mỉm cười, nhìn về phía Sở Hi Ngọc.

    "Ngọc Nhi, con cảm thấy thế nào?"

    Hạ Liên?

    Hãm hại ca ca nàng còn không đủ, lại muốn lừa cả ta.

    Nhị nương thật sự sẽ an bài. Bất quá, kết quả này sớm đã đoán được.

    Không có Xuân Đào, bọn họ cũng sẽ tìm một người khác thế vào.

    "Được, Hạ Liên xinh đẹp, con rất thích. Vậy để Hạ Liên ở với con đi." Sở nhi Ngọc dùng vẻ mặt tươi cười nhìn thoáng qua giống như là một tiểu thư vô hại.

    Từ An Đường, một lần nữa khôi phục tiếng cười nói vui vẻ như trước.

    Lão thái quân tinh tế hỏi Sở Hi Ngọc chuyện đêm qua, rồi lại một phen an ủi.

    Các tỷ muội nói chuyện cười đùa, hào hòa mỹ mỹ hơn nửa canh giờ mới rời đi.

    "Tam tỷ!"

    Vừa mới ra khỏi của viện Từ An Đường, Sở Hi Ngọc liền gọi nàng lại.

    Sở Nhược Tiêm được nha hoàn đỡ, quay đầu lại nhìn nàng, "Ngũ muội có việc gì thế?"

    "Muội cùng tam tỷ luôn không có giao tình gì. Hôm nay tam tỷ lại nói đỡ thay cho ta, cảm ơn tỷ." Tầm mắt Sở Hi Ngọc rời vào trên khuôn mặt nàng, âm thâm đánh giá, nàng có mục đích gì.

    Sở Nhược tiêm mím môi cười khẽ: "Ngũ muội sao lại nói những lời này. Hàng năm ngươi đều tặng ta hai lần lễ vật vào ngày lễ, được ngũ muội chiếu cố, ân tình nầy ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Ta là một người yếu đuối, không thể giúp đỡ cho muội có gì. Nhưng nếu là ta làm người không biết gì, một câu cũng không nói, vậy thì ta thật sự rất mất mặt."

    Ồ, đúng, là nghi thức.

    Nếu không phải Sở Nhược Tiêm nhắc đến, nàng cũng sớm quên.

    Năm đó khi nàng còn ở Hầu phủ, tống nhân phủ hằng năm đều tặng nàng hai phần lễ vật.

    Trước đây không có quy tắc nầy. Nghe nói là lệnh của công chúa, sau khi phụ mẫu huynh đệ đều mất trên chiến trường, đã quyên góp hơn phân nữa gia sản, chiếu cố gia đình liệt sĩ cô đơn.

    Tết một lần, trung thư một lần, đều là một chút trang sức lạu là, tranh chữ trân quý.

    Sở Hi Ngọc hào hào phóng phóng.

    Mỗi lần đến ngày đều sẽ chia cho các tỷ muội một phần, Bởi vì quan hệ của nàng và Sở Nhược Vân rất tốt, liền chọn cho nàng ta trước.

    Cho Sở Nhược Tiềm, cũng là lựa chọn cuối cùng.

    Những Sở Nhược Tiềm vẫn bị Triệu di nương ức hiếp. Cắt giảm chi tiêu của nàng, mang danh đích nữ tiểu thư, lại đáng thương đến mức thị cũng không có để ăn.

    Lão thái quân cũng không thích nàng, không quan tâm đến nàng.

    Cho dù là những vật bị sót lại, cũng là thứ tốt đối với nàng thường ngày không thấy được.

    Toàn bộ đều dựa vào những đồ vật mà Sở Hi Ngọc tặng hai lần trong ngày lễ để cải thiện một chút thức ăn.

    Nhất là mùa đông, không có áo khoác Sở Hi Ngọc tặng, thì có thể sẽ chết vì lạnh.

    "Ngũ muội ngươi nhìn xem, vòng ngọc này thật đẹp. Ta chưa bao giờ nhận được một món quà đẹp như vậy. Cảm ơm muội vì điều đó." Sở Nhược Tiêm vươn cổ tay, trên cổ tay là một chiếc vòng ngọc lục bích trong suốt.

    Đây là một trong những chiếc vòng mà nàng yêu thích nhất, nên nàng đã giữ lại.

    Những trang sức khác, sớm đã đổi bạc với quản gia trong phủ, trợ cấp chi tiêu.

    Sở Hi Ngọc phục hồi tinh thần lại.

    Nàng thật sự không nghĩ đến, lễ vật mà nàng thuận tây tặng, sẽ được người khác luôn ghi nhớ trong lòng.

    Sở gia toàn là phong mộc lang, tác phong có thù tất báo, đều làm cho nàng không biết thân thích là có ya nghĩa gì.

    Đây mới là cốt nhục huyết thống bình thường đi.

    Không nói tiếc mạng sống mà giúp đỡ ngươi, nhưng lại giúp đỡ lẫn nhau.

    "Không khách khí, đều là tỷ muội với nhau." Sở Hi Ngọc trên mặt hiện ra một nụ cười tươi, đáy lòng dâng lên một tia ấm áp.
     
  8. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 17: Thật đáng tiếc khi ta là một người hầu trung thành.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Nhược Tiêm nhìn xung quanh, xác nhận bốn phía không có một ai, mới hạ giọng nói, "Thêu phẩm, giao cho ta đi."

    Sở gia có thêu người đến dạy khuê học, tỷ muội trong nhà ai cũng thêu chuẩn, trong lòng mọi người đều biết.

    Mà Sở Hi Ngọc..

    Cho dù là mũi chỉ đơn giản nhất cũng không biết làm.

    Cho dù Sở Nhược Tiêm vì bệnh tật mà thường xuyên vắng mặt, cũng thêu tốt hơn nàng.

    "Tam tỷ thân thể không tốt, muội không dám để cho tỷ mệt nhọc. Không sao đâu, có người giúp muội rồi." Sở Hi Ngọc cười tủm tỉm nói.

    Vùa dứt lời, hai người đi đến ngã ba đường rợp bóng cây. Ở đó Sở Nhược Lan đang đợi.

    Sở Nhược Tiềm nhìn Sở Nhược lan một cái, tựa hồ hiểu được cái gì, liền không quấy rầy nữa, tự mình trở về.

    "Nhị tỷ, liên luy tỷ phải chịu phạt cùng muội." Sở Hi Ngọc vẻ mặt xin lỗi nói.

    Sở Nhược Lan kéo tay nàng, khẽ cười: "Muội không có chuyện gì là tốt rồi, những thứ nầy đều không quan trọng. Nhưng thêu vẫn làm như cũ, cứ giao cho ta đi."

    Sở Nhược Lan đã nhận giúp Sở Hi Ngọc tất cả việc học liên quan đến khêu học.

    Sở lão thái quân cũng đã quen đến việc nàng nằm trên giường trốn học, Sở Nhược Lan thay nàng thu thập cục diện rối răm.

    Kiếp trước nàng thật sự xem hai người này như người thân, thân thiết nhất.

    "Nhị tỷ kia có thể hay không sẽ rất mệt mỏi, nữa tháng làm cả hai thêu phẩm.." Sở Hi Ngọc quan tâm nói.

    Sở Nhược thấy thái độ của nàng đối với mình không thay đổi, đáy lòng tự nhiên thả lỏng một phen, cười nói: "Không có việc gì, ta thức đêm thêu một chút là được. Ngược lại tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến ta lo lắng muốn chết."

    Lúc này đã đến viện của Sở Hi ngọc – Lãm Ngọc Hiên.

    Cho nha hoàn lui hết, Sở Hi Ngọc lặng lẽ nói: "Ngày hôm qua lúc ta đi, bị hảo hữu của ca ca là Lục Hi Chi nhìn thấy. Thật kỳ lạ hắn chỉ nhìn bóng lưng của ta liền nhận ra."

    Lục Hi Chi.

    Ánh mắt của Sở Nhược Lan trầm xuống.

    Người này, vốn là trưởng tử của An Quốc Công, cùng với Sở Diễn đều học ở Lộc Minh học viện, không biết làm thế nào lại trở thành bằng hữu. "

    Sau đó, vì xích mích với đại nương mà bị phụ thân mình đuổi ra khỏi nhà.

    Bởi vì phạm phải tội bất hiếu này, còn bị triều đình cấm khoa cử cũng như tòng quân, tóm lại đời này coi như xong rồi.

    Vụ án của Sở Diễn, Lục Hi Chi cũng chạy ngược chạy xuôi.

    Sở gia từng phía người nhìn vào nhất cử nhất động của An quốc công, chỉ sợ bên đó nhúng tay vào.

    Kết quả là phụ thân hắn thật sự không nhận đứa con trai này.

    Lục Hi Chi cầu đến cửa liền bị đánh đi.

    " Hắn theo ta vào Phong Nguyệt Phường, từ của xổ trong phòng mà đưa muội đi. Hắn nói hắn sẽ đi tìm nhiếp chính vương, còn bảo muội đi Thiên Thanh quan khóc tang. Cũng nói rằng mặc dù muội có mang khăn lụa che mặt, nhưng trong trường hợp tin tức bị lộ ra ngoài, một câu đồn đãi, cũng có thể hại chết muội. Cho dù bị phát hiện cũng phải nói muội không có đến đó. "

    " Không nghĩ đến Xuân Đào lại để lộ tin tức của muội ra ngoài, muội chỉ có thể không thừa nhận, cũng chỉ có thể để cho nàng thay ta cỏng nồi. Ai, thật đáng thương cho trung bộc* của muội. "

    *Nô bộc trung thành.

    Sở Hi Ngọc thở dài, biểu tình mười phầm đáng tiếc.

    Đây là nàng cùng Lục Hi Chi thương lượng xong. Trước khi rời khỏi hang ổ lang hổ này, nàng không được tùy tiện bại lộ chính mình, nếu tùy tiện bại lộ cũng giống như đang nói cho định nhân biết:

    " Các ngươi nếu không giết ta, người chết liền là các ngươi. "

    Giả trư ăn thịt hổ, mới là vương đạo.

    Sở Nhược Lan lúc này mới hiểu được, khó trách nàng lại trách được một kiếp, thì ra là do Lục Hi Chi vốn có tài an bài giúp nàng.

    Nếu không với cái đầu ngu xuẩn này nàng đã sớm chết.

    Chỉ là không biết, rối cuộc Lục Hi Chi dùng cái gì mà có thể đả động đến nhiếp chính vương?

    Ai, rốt cuộc là người của quốc công phủ có ra mặt hay không, có lẽ là có con át chủ bài nào đó mà không ai biết.

    Đáng tiết một cơ hội tốt như vậy.

    * * *

    " Tỷ.. Tỷ.. "Hai người còn đang nói chuyện thì cửa bị người đẩy ra.

    Một chiếc bánh bao phấn điêu ngọc mài, vội vàng đi vào, đợi đến lúc thấy Sở Hi Ngọc hoàn hảo vô sự, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.

    Nhìn lướt qua Sở Nhược Lan một cái, liền rụt rè trốn qua một bên. Đây là đệ đệ Sở Dịch của Sở Hi Ngọc.

    Vóc dáng nhỏ bé, có thể vì là sinh non nên phát triển chậm.

    Sở Dịch nói lắp là do gặp một cơn ác mộng hồi nhỏ. Sợ hãi gào khóc, khi tỉnh lại lại vô cùng sợ người lạ, không thích nói chuyện, dần dần trở nên nói lắp.

    Ngoại trừ Sở Hi Ngọc cùng Sở Diễn, hắn thấy ai cũng sợ. Vào thời điểm đó, mọi người chỉ cho rằng đó là chuyện ngoài ý muốn.

    Về sau Sở Hi Ngọc vô tình hiểu một chút về đạo thuật, mới biết được, ác mộng cũng có thể tạo ra.

    Sau khi Sở Hi Ngọc bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, Sở Dịch liền đi theo nàng rời đi.

    Đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ.

    Sở Hi Ngọc đưa tay sờ đầu hắn, kiếp này tỷ tỷ nhất định có thể chữa khỏi cho đệ. Tuyệt đối sẽ không để cho đệ đói bụng nữa!

    Sở Nhược Lan nhìn thấy Sở Dịch, trong mắt hiện lên một tia chán ghét mờ ẩn, nhưng bên ngoài mặt lại thân thân thiết thiết," Tiểu Dịch đến rồi, tỷ đệ các ngươi chậm rãi nói chuyện. Ta về tranh thủ thêu, nhanh chóng hoàn thành đem qua cho ngũ muội. "

    Sở Dịch vẫn trốn ở một bên, không dám nói chuyện.

    Thẳng đến khi nàng ta rời khỏi, mới ngửa mặt lên lo lắng nói," Bọn họ.. Nói tỷ tỷ.. Tối qua.. Không thấy.. Đệ sợ.. "

    " Tiểu Dịch không sợ. Tỷ tỷ không sao, tỷ tỷ còn phải bảo vệ Tiểu Dịch mà. Đi thôi chúng ta đến thăm ca ca ở trong ngục nhé."
     
  9. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 18: Đến thăm ca ca Sở Diễn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại lao bộ hình.

    Sở Hi Ngọc Ngọc cùng với Sở Dịch, một lớn một nhỏ hai thân ảnh, vừa mới đến của lao phòng liền thấy bên trong có hai người ngồi.

    Nam tử một thân y phục màu xám tro, thanh hình thon dài khôi vĩ.

    Ngũ quan đoan chính, mày kiếm sắc bén. Cho dù là hoàn cảnh có chật vật như thếnào, cũng không thể che giấu được khí chất oai hùng hiên ngang của hắn.

    Đối diện hắn là Lục Hi Chi.

    Trước mặt hai người là hai bình rượu, một đĩa đậu phộng. Không biết đang nói chuyện gì.

    "Ca ca."

    Sở Hi Ngọc khi nhìn thấy hắn, một khắc kia mũi liền chua xót, nước mắt tràn ra.

    Sở Diễn vừa ngẫn đầu lên, liền thấy tiểu nha đầu vàmột tiểu bánh bao, nước mắt lưng tròng.

    "Tiểu tổ tông của ta, đừng khóc, đừng khóc. Đầu ca ca còn ở trên cổ, còn chưa chết.." Sở Diễn vội vàng đi tới, mang theo tiếng dây xích vang lên.

    Lời này của hắn vừa nói ra, Sở Hi Ngọc lại khóc càng dữ hơn.

    Muội nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại ca ca, ca ca của muội.

    Mười năm, nàng đã mất ca ca vừa tròn mười năm.

    Mười năm sống trong sự hối hận và nổi nhớ, mười năm hối tiếc vì không thể cứu ca ca.

    "Sao càng dỗ càng khóc lớn thế, muội biết ta sẽ phạt muội hay không, Lục Hi Chi đã nói nói hết với ta rồi, muội thật là to gan làm bậy.. Đừng khóc, huynh đâu có dạy, thực sự không có dạy. Muội muội, không muội là tỷ tỷ, Ngọc tỷ nhi đừng khóc." Sở Diễn vội vội vàng vàng dỗ dành.

    Từ nhỏ Sở Hi Ngọc khóc nháo muốn cha mẹ, đều là hắn dỗ dành, kinh nghiệm mười phần phong phú.

    Sở Hi Ngọc nghe thấy âm thanh quen thuộc này, liền nín khóc, cười nói, "Nhiều năm như vậy, mỗi lần đều là mấy câu này."

    "Hắc, được rồi." Sở Diễm đưa tay lau nước mắt lung tung nói, "Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này của muội muội ta, khóc trôi hết son phấn, thật là xấu. Cười lên nào, muội muội ta cười lên là đẹp nhất. Đây quả thực chính là giống như trong sách nói nhìn lại cười bách mị sinh."

    Lục Hi Chi trợn mắt há hốc nhìn. Sở Diễn tên này, nguyên lai còn có thể khen người?

    Lần trước có một vị thiên kim thầm ái mộ hắn, mặc một bộ y phục xanh tươi mắt, vị thiên kim Hòa Xuân đó hỏi hắn có đẹp không?

    Kết quả hắn vô tình trả lời một câu, cũng được, cùng với dưa chuột xanh cũng không sai biệt lắm.

    Dưa chuột xanh?

    Vị thiên kim kia kiền bật khóc và không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

    Lúc nảy thơ cũng đọc luôn, đây là cùng một người?

    Sở Hi Ngọc mang theo điểm tâm từ Hầu phủ đến, đem cái bàn nhỏ đơn sơ kia bày ra đầy đủ.

    "Yo, tất cả đều là món ta thích này." Sở Diễn cầm lấy một khối bánh đậu xanh cho vào miệng, đưa tay xoa đầu Sở Hi Ngọc, vẻ mặt vô cùng tự hào, "Ngọc Nhi thật ngoan, ta có một muội muội thật tri kỷ."

    Sở Hi Ngọc cười một tiếng, "Tan nát cỏi lòng sao?

    Sở Diễn thờ dài một hơi.

    Muội muội nói rất có đại lý, ta thế lại không nói nên lời.

    " Vậy thì ta cũng thật hạnh phúc. Muội nhìn hắn đi, muốn được muội muội lo lắng, lại không có diễm phúc này. "Sở Diễn tiện tay chỉ vào Lục Hi Chi, cười nói.

    Lục Hi Chi tiếp lời hắn:" Đúng vậy, thật khiết ta hâm mộ muốn chết. "

    " Ca ca, nhất thời muội không thể cứu huynh ra ngoài, nhưng muội cam đoan, trong vòng một năm, nhất định điều ra rõ chân tướng. "Sở Hi Ngọc nhìn Sở Diễn, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

    " Chỉ có thể ủy khuất cho ca ca ở trong này trước. "

    Sở Diễn khoát tay áo," Không ủy khuất. Vụ án này bằng chứng vững như núi, rất khó để lật lại vụ án. Có thể diều ra rõ ràng hay không, ta nhìn cái là biết. Quan trọng nhất là sự an toàn của muội với Tiểu Dịch. Ta rất lo lắng cho các ngươi. "

    Hai đứa nhỏ này, không rành thế sự, cái gì cũng không hiểu, bị người ta bàn còn giúp họ đếm tiền.

    " Ca ca yên tâm, trong lòng muội đã tính toán. Tiểu Dịch không thể đi học được, muội muốn mời Lục đại ca hỗ trợ, làm ân sư dạy học cho Tiểu Dịch. "

    Sở Hi Ngọc nhìn về phía Lục Hi Chi, mười phần trịnh trọng từ trong giỏ xách lấy ra một hộp quà.

    Hộp gỗ đàn hương, bên trong là một cây bút tím Tuyền Châu thượng hạng.

    Lễ bái sư.

    Lục Hi Chi sủng sốt, lập tức xua tay," Như vậy không được. Thanh danh ta bây giờ, sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Dịch cả đời. "

    Kiếp trước hắn trở thành ân sư của Sở Dịch, chủ yếu là lúc đầu quá nghèo, không mời nổi phu tử.

    Hơn nữa dân chúng bình thường, cũng không cần chú ý những thứ này, hắn liền dạy trước.

    Nhưng hôm nay cho dù Sở Dịch có nói lắp, cũng là nhi tử Hầu phủ.

    Mà mình, lại là một tội nhân mang tội bất hiếu..

    Tiểu Dịch có một vị sư phụ như vậy, nhất định sẽ bị người khác chỉ trích.

    " Lục đại ca lo lắng quá nhiều. Có ca ca ở đây, thanh danh tỷ đệ chúng ta, vốn cũng không tốt lắm."Sở Hi Ngọc trấn an nói.

    Sở Diễn đang ở một bên vui vẻ ăn điểm tâm: ?

    Lục Hi Chi sửng sốt, ừm, cái đó, em trai của tội phạm gian dâm..

    Có vẻ như..

    Ừm.. cũng không sai biệt lắm.
     
  10. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 19: Bái sư cho đệ đệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoặc là huynh chê đệ ấy ngốc?" Sở Hi Ngọc hỏi ngược lại.

    Lục Hi Chi lập tức lắc đầu: "Đương nhiên là không phải. Vậy thì.. Nếu huynh không ghét bỏ, ta liền mặt dày, nhờ huynh dạy cho đệ ấy."

    "Lục đại ca, ta có một thỉnh cầu nhỏ, ta muốn huynh cùng với Tiểu Dịch, chuyển đến Tân huyện." Sở Hi Ngọc nói.

    Lục Hi Chi đầu tiên là ngẫn ra, ngay sau đó lập tứ phản ứng lại. Sở Hi Ngọc cảm thấy Sở gia hiện tại không thể ở lại, muốn đem Sở Dịch rời khỏi..

    Dưới tình huống bình thường, phu tử đều tới phủ giảng bài, trừ khi.. Sống ở một nơi xa.

    Ví dụ như Lộc Minh học viện, chính là bởi vì được xây dựng ở trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô, tất cả học sinh đều phải ở lại học viện, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần.

    Mà Tân huyện, là nơi trực thuộc kinh thành, Vệ quân.

    Tiếp giáp với kinh thành, ngồi xe ngựa cũng phải mất nửa ngày.

    Nếu Lục Hi Chi ở Tần huyện, Sở Dịch vì học tập mà phải đến Tân huyện, ngược lại là một cái cớ vô cùng thích hợp.

    Lục Hi Chi không nói hai lời gật đầu, "Không thành vấn đề. Ta đem nhà bán đi, đến Tân huyện mua một cái nhà nhỏ. Tiểu Dịch ở cùng với ta, ta nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt, các ngươi cứ yên tâm."

    "Làm sao ta có thể để cho Lục đại ca tiêu pha được, những thứ này ta sẽ an bài."

    Sở Hi Ngọc đưa tay đem tiểu gia hỏa sau lưng mình kéo ra, sờ sờ đầu hắn nói, "Tiểu Dịch, tỷ tỷ cho đệ rời khỏi kinh thành, không ở Hầu phủ hoa lệ kia nữa, làm cho đệ phải chịu ủy khuất. Nhưng mà, tỷ tỷ lo cho đệ ở Hầu phủ một mình, chỉ có thể đem đệ giao cho Lục đại ca, tỷ tỷ mới yên tâm."

    "Tương lại ba người chúng ta, nhất định phong quang quang vinh, trở về nhà của chúng ta, có được không?"

    Sở Dịch nhìn Lục Hi Chi một chút, nhỏ giọng nói, "Không muốn.. cùng tỷ.. tỷ.. tách.. tách ra.."

    "Tỷ tỷ cũng không ở Hầu phủ, tỷ sẽ thường xuyên đến thăm đệ."

    Sở Hi Ngọc cam đoan nói, xong lại thở dài một hơi, "Địa phương tỷ đi, không thể nào ở cùng với đệ."

    Sở Dịch lúc này mới miễn cưỡng gật đầu, rụt rè nhìn Lục Hi Chi.

    "Lục đại ca, ta đem Tiểu Dịch giao phó cho huynh, còn có một chuyện khác cầu xin huynh. Tương lai nếu ta tích góp được ngân lượng, đưa Tiểu Dịch đi cầu y, có thể mượn danh nghĩa của Lục đại ca, không thể cho người ngoài biết được là đệ ấy đo chữa bệnh."

    Sở Hi ngọc nói xong, cúi người bái lạy Lục Hi Chi, "Nhờ Lục đại đai."

    Nhưng, một khi tin tức bệnh của hắn có hy vọng chữa hết truyền ra ngoài..

    Kiếp trước, chính là Xuân Đào để lộ tin tức, hại chết bọn họ. Kiếp này, nàng phải cẩn thận hợn!

    Sở Dịnh nhìn tỷ tỷ hành lễ, cũng vội vàng bái theo.

    Trong mắt Sở Diễn hiện lên một tia vui mừng, Ngọc Nhi rốt cục cũng đã trưởng thành.

    Một phen an bài này, vô cùng thỏa đáng chu toàn, hắn không có thể yên tâm mà ra đi.

    "Làm lễ lớn như vậy làm gì, quá khách khí, ta là một người vô dụng, nhưng có thể giúp đỡ các ngươi là tốt rồi."

    Muốn đỡ Sở Hi Ngọc, lại bởi vì nam nữ khác biệt mà lại không dám tiến lên, trong thời gian ngắn tay chân hắn trở nên luống cuống.

    Sở Diễn cười ha ha, "Ngọc Nhi mau đứng lên đi. Ta cùng Hi Chi là sinh tử chi giao, trước huynh đệ như ta, hăn cũng nên góp sức. Mà muội nói, muội không ở Hầu phủ, muội định đi đâu?"

    "Triều Hoàng thư viện." Sở hi Ngọc đáp.

    Lời này vừa nói ra, Sở Diễn và Lục Hi Chi ngẩn cả người.

    Một triều đại thịnh vượng, đến hộ tịch của nữ tử bình thường chia thành hoàng tịch, tú tịch cùng với dân tịch,

    Nữ tử bình thường, là dân. Nữ tử thi vào Triệu Hoàng thư viện, thì là tú.

    Hoàng tịch tạm thời không đề cập tới.

    Tú tịch nữ tử, giống như người đọc sách thi cử, có thể mua đất đai cửa hàng, có thể miễn đi một ít thuế.

    Còn có trợ cấp bạc hàng tháng của triều đình.

    Đầu cũng là điều kiện cơ bản nhất để tiến vào triều là nữ quan.

    Quan lại nhà người ta, nếu không cưới được tú tịch làm chính thê, là một chuyện thập phần mất mặt.

    Nhưng nuốn thi vào Triều Hoàng thư viện, cơ bản thật, cũng phải biết chữ à!

    Mà nàng ngay cả thi kinh cũng chưa đọc hết..

    Chẵng lẽ có nhớ rõ "Lễ ký", "Nữ đức", "Nữ giới."? *

    *Lễ ký hay được gọi là kinh lễ là một quyển trong ngũ kinh của Khổng Tử viết trong thờf chiến quốc ghi về các lẽ nghi thời trước.

    *Nữ đức nói về đức hạnh của nữ nhân thời xưa.

    *Nữ giới quyền lợi của nữ tử thời đó (Lam đoán thể)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...