Chương 70: Ngốc bạch ngọt tiểu công gia, ra bài không theo lẽ thường.
"Đa tạ tiểu công gia. Thời khắc sinh tử, muốn sống sót, không có gì đáng để tức giận." Sở Hi Ngọc sắc mặt lạnh nhạt.
Nàng không tức giận.
Chỉ muốn trả thù.
Co cơ hội nhất định phải báo thù, không có cơ hội, trước tiên ghi vào quyển sổ nhỏ.
Mục Thiên Bảo nói thầm, "Dù sao ta cũng rất tức giận! Ngươi chính là người tiểu gia mời tới, tên đại cẩu kia, chính là không đem tiểu gia để vào mắt."
"À đúng rồi, ta nghe Tiêu Thanh Phong nói, nếu không phải tiểu gia ta cơ trí, chìm vào trong hồ, để cho địch nhân mất đi mục tiêu, nói không chừng, nếu không đợi bọn họ chạy tới, đã mất mạnh trong tay bọ chúng rồi." Mục Thiên Bảo nhớ tới chuyện này, lập tức vẻ mặt kêu ngạo khoe khoang.
Sở Hi Ngọc trợn mắt há hốc.
Để cho kể địch mất mục tiêu, đó là âm sai dương sai!
Ngươi suýt nữa chết đuối có được không?
"Cũng may ngươi nhắc nhở ta, ta mới có thể hoàn mỹ tránh né địch nhân!"
"Ta không phải là muốn nhắc nhở ngươi chìm xuống.." Sở Hi Ngọc im lặng.
Mục Thiên Bảo cười hắc hắc, "Chuyện này không trọng yếu! Đều quan trọng là có một phần công lao của ngươi! Đương nhiên, chủ yếu vẫn là tiểu gia cơ trí!"
Rõ ràng là ngốc lại không biết, kim ti nam mộc sẽ chìm xuống..
Thế nhũng cũng có thể dán vàng lên mặt của mình.
Sở Hi Ngọc là một người gặp qua sóng to gió lớn hơn vậy, nhìn Mục Thiên Bảo, cũng cảm giác mình vẫn là, kiến thức quá nông cạn.
"Lần sau ta mời ngươi ăn cơm cảm tạ!" Mục Thiên Bảo vui vẻ đưa ra quyết định, chỉ về phía hai hộp quà trên bàn, cùng mười thỏi vàng bày trên đĩa.
"Đây là thua cho ngươi."
Sở Hi Ngọc nhìn vàng, tươi cười chân thành hơn nhiều, "Đa tạ tiểu công gia! Ăn cơm liền không cần."
Tầm mắt vừa chuyển, nàng hơi sững sờ, "Sao lại có hai hộp quà?"
Mục Thiên Bảo nói, "Cái thư hai, ta mở hai cái chén, tự nhiên thua ngươi hai món trang sức."
Không đợi Sở Hi Ngọc từ chối, liền duỗi thắt lưng đi ra ngoài, "Tiểu gia cũng không muốn bị người ta nói chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương. Vậy là xong, ta đi đây! Lần sau lại mời ngươi đi ăn cơm."
Sở Hi Ngọc nhìn bóng lưng hắn, bật cười.
Tên này..
Được rồi.
Sở Hi Ngọc đem hai cái hộp cùng nhau giao cho Sở Nhược Tiêm:
"Vốn dĩ chỉ muốn đem đồ đạc của chúng ta lừa về, không nghĩ tới lại lừa một tặng một, ta tặng tỷ."
"Đây là tiểu công gia tặng cho muội, tỷ không thể lấy.." Sở Nhược Tiêm vội vàng cự tuyệt.
Sở Hi Ngọc mở một cái hộp ra, "Tam tỷ ngươi trước tiên xem thử.."
Sở Nhược Tiêm cúi đầu nhìn, chính là chiếc vọng ngọc phỉ thúy của nàng.
"Muội.. muội đã biết rồi!" Sở Nhược Tiêm cúi đầu, giải thích, "Ta.."
Sở Hi Ngọc ôm lấy bả vai nàng, "Tâm ý của tỷ, ta đều biết, cảm ơn vì điều đó."
Sở Nhược Tiềm lấy lại vòng ngọc.
Nhưng hộp trang sức thứ hai, nói gì cũng không chịu nhận.
Sở Hi Ngọc chỉ có thể mang về Lãm Ngọc Hiên.
Kim thoa điêu phượng hoàng này, sống động như thật, to điểm thêm là trâu châu Đông Hải có giá trị phi phàm.
Phượng Hoàng thập nhị kim thoa chi nhất.
Kim thoa là món trang sức đắt nhất Kim Phúc Ký, một cây có giá trị hằng trăm lượng hoàng kim.
Nhưng Sở Nhược Tièm không chịu nhận, Mục Thiên Bảo cứng rắn nhét cho nàng, hai người này đều "ghét bỏ" như vậy, kim thoa quá đáng thương.
Sở Hi Ngọc nhìn trong chốc lát, đem kim thoa bỏ vào hộp trang sức của mình.
Nàng không chiếm tiện nghi.
Lần sau nhìn thấy Mục Thiên Bảo, liền tặng cho hắn một bảo bối tốt, không để cho hắn chịu thiệt.
Nghĩ đến người kia, Sở Hi Ngọc nhịn không được mà bật cười.
Tiểu thư vui vẻ như vậy, là rất thích cây kim thoa này sao? "Tiểu Trà tò mò hỏi.
Sở Hi Ngọc cười lắc đầu," Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết thư. "
* * *
Mục Thiên Bảo ngâm nga bài hát đi ra ngoài, vừa xuyên qua hành làng dài bên ngoài tiền sảnh, chỉ thấy đình hóng mát ở góc đường, đứng một vị thiếu nữ đang đứng.
Nữ tử khoát một chiếc áo thuê màu lam, đưa lưng về phía hắn mà đứng. Trong tay cầm một cái lò sưởi, tản ra hương thơm ấm ấp.
Mục Thiên Bảo liếc nàng một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nữ tử kia có chút ngoài ý muốn. Mục đại hoàn khố luôn luôn hoa danh ở bên ngoài, ngẫu nhiên gặp nàng, thế nhưng không có chút chủ động nào.
Nếu không lên tiếng, người ta cũng đã đi xa.
Lập tức xoay người nói," Mục tiểu công gia thật trùng hợp, không nghĩ tưới ở chỗ này sẽ gặp được ngươi. "
Mục Thiên Bảo dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, trước ánh trăng sáng ngời, chủ động hỏi," Ngươi là thiên kim Sở gia? "
Nữ tử này bộ dàng thập phần xinh đẹp, mặt mày nhu ưhoaj, khí chất như lan..
Đây là huyết mạch Sở gia.
Sở Hi Ngọc hẳng lớn lên, cùng cái này không sai biệt lắm? Không khỏi nhìn thêm hai lần.
" Vâng, tiểu nữ tử là Sở thị Nhược Lan, ở nhà đứng thứ hai. "Sở Nhược Lan thấy tên ăn chơi trác táng quả nhiên thấy sắc nổi lòng tham, trong lòng hiện lên một tia khinh thường."
Đối phó với loại phế vậy này, chỉ cần dùng một chút tiểu kế, là có thể đạt được mục đích.
"Thì ra là nhị tỷ của Sở Hi Ngọc."
"Đúng vậy. Ta vừa đi ra từ viện của Ngũ muội, hai! Làm tỷ muội, ta không nên ở trước mặt người ngoài mà nói những lời này, nhưng nàng mượn danh nghĩa tiểu công gia hoàng hành bá đạo, ta không muốn tiểu công gia bị người khác lợi dụng." Sở Nhược Lan còn tưởng rằng đối phượng đã bị mê muội, bắt đâu thi triển mỹ nhân kế.
Mục Thiên Bảo sửng sốt, trong nháy mắt hứng thú, "Nàng mượn danh nghĩa của ta làm cái gì?
" Đánh nô tỳ của trưởng bối. "Sở Nhược Lan lập tức giấu đầu lộ đuôi, cáo trạng nói," Hạ nhân chọc nàng mất hứng, theo lý mà nói, không tới phiên nàng xử phạt. Nàng trực tiếp đánh người, còn nói thay thế tiểu công gia đánh. "
Mục Thiên Bảo vẻ mặt mờ mịt," Vì sao thay ta đánh? "
" Đúng vậy, cùng tiểu công gia một chút quan hệ cũng không có. Nàng liền cứng rắng đẩy lên người tiểu công gia, nói tiểu công gia nhìn hạ nhân kia không vừa mắt, để cho nàng đánh. Tiểu công gia và nàng là bằng hữu, ai cũng không biết, tiểu công gia có nói lời này với nàng hay không. Càng không dễ vì loại chuyện này, cố ý đến cửa hỏi thăm tiểu công gia. "Sở Nhược Lan thở dài một hơi.
" Vô sỉ a! Này đều làm được! "Mục Thiên Bảo vẻ mặt sợ hãi.
Vậy lần sau ta có uống hoa tửu, liền nói cho Quân Dạ Thần, buộc ta đi cùng hắn!
Dù sao cha ta cũng không tiện cố ý đi hỏi Quân Dạ Thần.
Đã học được!
Sở Nhược Lan một bộ bất bình," Ta đã sớm biết tiểu công gia thập phần nghĩa khí, vì bằng hữu mà không tiết cả mạng sống. Thật sự không đành lòng, nhìn tiểu công bị người lợi dụng như thế, còn bị che giấu. Cho nên ta đặc biệt đến nói cho tiểu công gia biết. "
" Lần sau thấy Sở Hi Ngọc ta liền không buông tha cho nàng! "Mục Thiên Bảo xoa xoa tay hùng hổ.
Sở Nhược Lan mỉm cười, quyết liệt, càng tốt.
" Nếu nàng không đem những chiêu thức vô sỉ này, đều phun ra, ta sẽ không để cho nàng đi! Tiểu gia vốn tưởng rằng mình rất vô sỉ, không nghĩ tới còn có đường để tiến bộ nha. "
Nụ cười trên mặt Sở Nhược Lan cứng ngắc.
" Ngươi nói nàng mượn danh nghĩa của tiểu gia, có phải trong mắt nàng có phải hay không, xem tiểu gia lợi hại nhất, danh tiếng tốt nhất. Này, nàng có một ánh mắt tốt đấy. "
Sở Nhược Lan trợn mắt há hốc.
Ấy! Nói như vậy, chẳng lễ tên treo đầu dê bán thịt chó Quân Dạ Thần kia, ở trong mắt tiểu gia là lợi hại nhất hay sao? Ta phi!
Mục Thiên Bảo thu hồi suy nghĩ, nhìn Sở Nhược Lan tươi cười xán lạn," Cảm ơn ngươi a, ta phải đi rồi. "
" Chờ một chút tiểu công gia, nàng đây là đang lợi dụng ngươi a.. "Sở Nhược Lan vẻ mặt vì hắn không cam lòng, ủy khuất nói," Nàng đối với người như vậy, người ngoài như ta cũng không nhịn được, tiểu công gia làm sao nhịn được! "
" Không có việc gì, đều là bằng hữu. "Mục Thiên Bảo không ngại, thậm chí hiện tại đang tính toán học đến đâu dùng đến đó.
(Ha ha Lam cười chết mất, tự nhiên thấy ông này cũng được phết, đã cái nư nha."
Nàng không tức giận.
Chỉ muốn trả thù.
Co cơ hội nhất định phải báo thù, không có cơ hội, trước tiên ghi vào quyển sổ nhỏ.
Mục Thiên Bảo nói thầm, "Dù sao ta cũng rất tức giận! Ngươi chính là người tiểu gia mời tới, tên đại cẩu kia, chính là không đem tiểu gia để vào mắt."
"À đúng rồi, ta nghe Tiêu Thanh Phong nói, nếu không phải tiểu gia ta cơ trí, chìm vào trong hồ, để cho địch nhân mất đi mục tiêu, nói không chừng, nếu không đợi bọn họ chạy tới, đã mất mạnh trong tay bọ chúng rồi." Mục Thiên Bảo nhớ tới chuyện này, lập tức vẻ mặt kêu ngạo khoe khoang.
Sở Hi Ngọc trợn mắt há hốc.
Để cho kể địch mất mục tiêu, đó là âm sai dương sai!
Ngươi suýt nữa chết đuối có được không?
"Cũng may ngươi nhắc nhở ta, ta mới có thể hoàn mỹ tránh né địch nhân!"
"Ta không phải là muốn nhắc nhở ngươi chìm xuống.." Sở Hi Ngọc im lặng.
Mục Thiên Bảo cười hắc hắc, "Chuyện này không trọng yếu! Đều quan trọng là có một phần công lao của ngươi! Đương nhiên, chủ yếu vẫn là tiểu gia cơ trí!"
Rõ ràng là ngốc lại không biết, kim ti nam mộc sẽ chìm xuống..
Thế nhũng cũng có thể dán vàng lên mặt của mình.
Sở Hi Ngọc là một người gặp qua sóng to gió lớn hơn vậy, nhìn Mục Thiên Bảo, cũng cảm giác mình vẫn là, kiến thức quá nông cạn.
"Lần sau ta mời ngươi ăn cơm cảm tạ!" Mục Thiên Bảo vui vẻ đưa ra quyết định, chỉ về phía hai hộp quà trên bàn, cùng mười thỏi vàng bày trên đĩa.
"Đây là thua cho ngươi."
Sở Hi Ngọc nhìn vàng, tươi cười chân thành hơn nhiều, "Đa tạ tiểu công gia! Ăn cơm liền không cần."
Tầm mắt vừa chuyển, nàng hơi sững sờ, "Sao lại có hai hộp quà?"
Mục Thiên Bảo nói, "Cái thư hai, ta mở hai cái chén, tự nhiên thua ngươi hai món trang sức."
Không đợi Sở Hi Ngọc từ chối, liền duỗi thắt lưng đi ra ngoài, "Tiểu gia cũng không muốn bị người ta nói chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương. Vậy là xong, ta đi đây! Lần sau lại mời ngươi đi ăn cơm."
Sở Hi Ngọc nhìn bóng lưng hắn, bật cười.
Tên này..
Được rồi.
Sở Hi Ngọc đem hai cái hộp cùng nhau giao cho Sở Nhược Tiêm:
"Vốn dĩ chỉ muốn đem đồ đạc của chúng ta lừa về, không nghĩ tới lại lừa một tặng một, ta tặng tỷ."
"Đây là tiểu công gia tặng cho muội, tỷ không thể lấy.." Sở Nhược Tiêm vội vàng cự tuyệt.
Sở Hi Ngọc mở một cái hộp ra, "Tam tỷ ngươi trước tiên xem thử.."
Sở Nhược Tiêm cúi đầu nhìn, chính là chiếc vọng ngọc phỉ thúy của nàng.
"Muội.. muội đã biết rồi!" Sở Nhược Tiêm cúi đầu, giải thích, "Ta.."
Sở Hi Ngọc ôm lấy bả vai nàng, "Tâm ý của tỷ, ta đều biết, cảm ơn vì điều đó."
Sở Nhược Tiềm lấy lại vòng ngọc.
Nhưng hộp trang sức thứ hai, nói gì cũng không chịu nhận.
Sở Hi Ngọc chỉ có thể mang về Lãm Ngọc Hiên.
Kim thoa điêu phượng hoàng này, sống động như thật, to điểm thêm là trâu châu Đông Hải có giá trị phi phàm.
Phượng Hoàng thập nhị kim thoa chi nhất.
Kim thoa là món trang sức đắt nhất Kim Phúc Ký, một cây có giá trị hằng trăm lượng hoàng kim.
Nhưng Sở Nhược Tièm không chịu nhận, Mục Thiên Bảo cứng rắn nhét cho nàng, hai người này đều "ghét bỏ" như vậy, kim thoa quá đáng thương.
Sở Hi Ngọc nhìn trong chốc lát, đem kim thoa bỏ vào hộp trang sức của mình.
Nàng không chiếm tiện nghi.
Lần sau nhìn thấy Mục Thiên Bảo, liền tặng cho hắn một bảo bối tốt, không để cho hắn chịu thiệt.
Nghĩ đến người kia, Sở Hi Ngọc nhịn không được mà bật cười.
Tiểu thư vui vẻ như vậy, là rất thích cây kim thoa này sao? "Tiểu Trà tò mò hỏi.
Sở Hi Ngọc cười lắc đầu," Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết thư. "
* * *
Mục Thiên Bảo ngâm nga bài hát đi ra ngoài, vừa xuyên qua hành làng dài bên ngoài tiền sảnh, chỉ thấy đình hóng mát ở góc đường, đứng một vị thiếu nữ đang đứng.
Nữ tử khoát một chiếc áo thuê màu lam, đưa lưng về phía hắn mà đứng. Trong tay cầm một cái lò sưởi, tản ra hương thơm ấm ấp.
Mục Thiên Bảo liếc nàng một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nữ tử kia có chút ngoài ý muốn. Mục đại hoàn khố luôn luôn hoa danh ở bên ngoài, ngẫu nhiên gặp nàng, thế nhưng không có chút chủ động nào.
Nếu không lên tiếng, người ta cũng đã đi xa.
Lập tức xoay người nói," Mục tiểu công gia thật trùng hợp, không nghĩ tưới ở chỗ này sẽ gặp được ngươi. "
Mục Thiên Bảo dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, trước ánh trăng sáng ngời, chủ động hỏi," Ngươi là thiên kim Sở gia? "
Nữ tử này bộ dàng thập phần xinh đẹp, mặt mày nhu ưhoaj, khí chất như lan..
Đây là huyết mạch Sở gia.
Sở Hi Ngọc hẳng lớn lên, cùng cái này không sai biệt lắm? Không khỏi nhìn thêm hai lần.
" Vâng, tiểu nữ tử là Sở thị Nhược Lan, ở nhà đứng thứ hai. "Sở Nhược Lan thấy tên ăn chơi trác táng quả nhiên thấy sắc nổi lòng tham, trong lòng hiện lên một tia khinh thường."
Đối phó với loại phế vậy này, chỉ cần dùng một chút tiểu kế, là có thể đạt được mục đích.
"Thì ra là nhị tỷ của Sở Hi Ngọc."
"Đúng vậy. Ta vừa đi ra từ viện của Ngũ muội, hai! Làm tỷ muội, ta không nên ở trước mặt người ngoài mà nói những lời này, nhưng nàng mượn danh nghĩa tiểu công gia hoàng hành bá đạo, ta không muốn tiểu công gia bị người khác lợi dụng." Sở Nhược Lan còn tưởng rằng đối phượng đã bị mê muội, bắt đâu thi triển mỹ nhân kế.
Mục Thiên Bảo sửng sốt, trong nháy mắt hứng thú, "Nàng mượn danh nghĩa của ta làm cái gì?
" Đánh nô tỳ của trưởng bối. "Sở Nhược Lan lập tức giấu đầu lộ đuôi, cáo trạng nói," Hạ nhân chọc nàng mất hứng, theo lý mà nói, không tới phiên nàng xử phạt. Nàng trực tiếp đánh người, còn nói thay thế tiểu công gia đánh. "
Mục Thiên Bảo vẻ mặt mờ mịt," Vì sao thay ta đánh? "
" Đúng vậy, cùng tiểu công gia một chút quan hệ cũng không có. Nàng liền cứng rắng đẩy lên người tiểu công gia, nói tiểu công gia nhìn hạ nhân kia không vừa mắt, để cho nàng đánh. Tiểu công gia và nàng là bằng hữu, ai cũng không biết, tiểu công gia có nói lời này với nàng hay không. Càng không dễ vì loại chuyện này, cố ý đến cửa hỏi thăm tiểu công gia. "Sở Nhược Lan thở dài một hơi.
" Vô sỉ a! Này đều làm được! "Mục Thiên Bảo vẻ mặt sợ hãi.
Vậy lần sau ta có uống hoa tửu, liền nói cho Quân Dạ Thần, buộc ta đi cùng hắn!
Dù sao cha ta cũng không tiện cố ý đi hỏi Quân Dạ Thần.
Đã học được!
Sở Nhược Lan một bộ bất bình," Ta đã sớm biết tiểu công gia thập phần nghĩa khí, vì bằng hữu mà không tiết cả mạng sống. Thật sự không đành lòng, nhìn tiểu công bị người lợi dụng như thế, còn bị che giấu. Cho nên ta đặc biệt đến nói cho tiểu công gia biết. "
" Lần sau thấy Sở Hi Ngọc ta liền không buông tha cho nàng! "Mục Thiên Bảo xoa xoa tay hùng hổ.
Sở Nhược Lan mỉm cười, quyết liệt, càng tốt.
" Nếu nàng không đem những chiêu thức vô sỉ này, đều phun ra, ta sẽ không để cho nàng đi! Tiểu gia vốn tưởng rằng mình rất vô sỉ, không nghĩ tới còn có đường để tiến bộ nha. "
Nụ cười trên mặt Sở Nhược Lan cứng ngắc.
" Ngươi nói nàng mượn danh nghĩa của tiểu gia, có phải trong mắt nàng có phải hay không, xem tiểu gia lợi hại nhất, danh tiếng tốt nhất. Này, nàng có một ánh mắt tốt đấy. "
Sở Nhược Lan trợn mắt há hốc.
Ấy! Nói như vậy, chẳng lễ tên treo đầu dê bán thịt chó Quân Dạ Thần kia, ở trong mắt tiểu gia là lợi hại nhất hay sao? Ta phi!
Mục Thiên Bảo thu hồi suy nghĩ, nhìn Sở Nhược Lan tươi cười xán lạn," Cảm ơn ngươi a, ta phải đi rồi. "
" Chờ một chút tiểu công gia, nàng đây là đang lợi dụng ngươi a.. "Sở Nhược Lan vẻ mặt vì hắn không cam lòng, ủy khuất nói," Nàng đối với người như vậy, người ngoài như ta cũng không nhịn được, tiểu công gia làm sao nhịn được! "
" Không có việc gì, đều là bằng hữu. "Mục Thiên Bảo không ngại, thậm chí hiện tại đang tính toán học đến đâu dùng đến đó.
(Ha ha Lam cười chết mất, tự nhiên thấy ông này cũng được phết, đã cái nư nha."