Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Thất Linh Đới Manh Oa - Vãng Tích

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng loan, 20 Tháng mười hai 2021.

  1. Hồng loan

    Bài viết:
    13
    Chương 10: Rắc rối ở đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Thúy Hoa bên này trở về trong lòng cũng cảm thấy bất an, người con dâu này gả vào cũng hơn hai năm rồi, cãi nhau với bà không ít lần, bây giờ đột nhiên lại hiền lành hiểu chuyện như vậy khiến bà thật sự không quen: "Tôi nói với ông này, Tôn Duyệt hôm nay rốt cuộc là muốn làm gì chứ?"

    Vừa nấu cơm vừa tặng đồ, giống như biến thành một người khác vậy?

    Lại nghĩ đến lời Hoàng Lệ Bình nói với mình, Trương Thúy Hoa càng nghĩ càng không hiểu, càng nghĩ càng rối, cô chỉ có thể đem chuyện này nói với Trần Kiến Dân.

    "Mời chúng ta đến ăn một bữa cơm thì có làm sao? Một người hai người cứ nghi thần nghi quỷ? Bọn nó chuyển đến nhà mới vốn dĩ nên mời chúng ta qua ăn cơm. Trước đây là do không hiểu chuyện, bây giờ hiểu chuyện rồi chả nhẽ còn có gì không tốt?"

    "Nói thì nói như thế, nhưng tôi cứ cảm thấy hôm nay giống như không phải Tôn Duyệt mà chúng ta quen biết? Nó trước đây như thế nào chả nhẽ ông còn không biết.."

    "Con nó chịu sửa đổi là được, cứ tính toán như thế làm gì?" Trần Kiến Dân không hiểu sao vợ mình với con dâu cả lại phải ứng dữ dội đến thế.

    Đừng tưởng rằng ông còn nhìn ra, chút tâm tư nhỏ nhen của con dâu cả chả nhẽ ông còn không biết sao? Ông tuy rằng thương yêu con út, nhưng ông cũng không phải là người thiếu hiểu biết.

    "Còn không phải là tôi lo lắng sao? Nó tự nhiên như thế này, làm tôi cứ cảm thấy có gì đó kì quái. Ông nói xem, hay là nó thật sự muốn làm ra chuyện gì?

    " Được rồi, cái gì nên cho chúng ta đều cho rồi, nếu nó có tâm tư đấy thì cũng chưa chắc là chúng ta sẽ cho. Bà cũng đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, bọn nó sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi, chứ không lẽ bà còn mong nó giống như ngày trước, đến lúc nó chịu khổ còn không phải tiểu Ngũ sao?

    "Còn không phải thế sao? Tôi chính là không hiểu, cô gái khác vừa tốt vừa chịu khó, sao nó cứ suốt ngày không phải Tôn Duyệt thì không chịu lấy chứ? Mặt có thể biến thành cơm ăn được sao?" Trương Thúy Hoa trợn tròn mắt, bà chỗ nào cũng không vừa ý Tôn Duyệt, cảm thấy con trai mình lấy phải Tôn Duyệt chính là xui xẻo. Nhưng con bà nguyện ý, bà còn có thể làm gì?

    "Bản thân tiểu Ngũ thích là được, con bà chẳng lẽ là còn không biết sao? Hơn nữa nếu thật tìm một cô gái ở trong thôn, lẽ nào bà đồng ý sao?

    " Tất nhiên là không đồng ý. "

    Trương Thúy Hoa cảm thấy con trai mình chỗ nào cũng tốt, trong thôn làm gì có ai tương xứng.

    Nếu không phải kì thi đại học bị hủy thì con trai bà là sinh viên rồi, đến lúc đó chính là người ở thành phố. Chỉ tiếc sao con trai bà lại sinh muộn mất mấy năm chứ?

    Trương Thúy Hoa vẫn luôn để ý chuyện con mình không được tham gia kì thi vào đại học, nên đối với con trai út cũng đặc biệt thương yêu, hận không thế mang những thứ tốt nhất đều dành cho con trai mình. Cũng chính vì thế mà bà với Tôn Duyệt thủy hỏa bất dung.

    Chút suy nghĩ này của bà Tôn Duyệt tất nhiên hiểu.

    Còn không phải là cảm thấy cô không xứng với Trần Học Binh sao?

    Đương nhiên, hiện tại Tôn Duyệt không biết được suy nghĩ của mấy người ở nhà cũ, bận rộn một ngày nên thân thể cũng mệt mỏi rồi. Hai năm cô gả cho Trần Học Binh cũng không phải làm gì, giờ mọi thứ tự nhiên quay trở lại khiến cô cảm thấy vô cùng choáng ngợp.

    Nằm trên giường xong không muốn động đậy nữa.

    Nhưng nghĩ đến Trần học Binh không muốn cho cô chịu khổ, sau khi mấy người Trần Kiến Dân rời khi thì lại bắt tay vào dọn dẹp khiến cô cảm thấy rất vui.

    Ngày trước sau khi gả cho Thẩm Kiến Quốc, Thẩm Kiến Quốc chưa từng có lúc nào giúp đỡ cô. Tuy rằng người đó quyền cao chức trọng nhưng lại là một kẻ mưu mô, không cho cô đi làm thì thôi, lại còn cái gì cũng bắt cô phải hầu hạ, Tôn Duyệt vô số lần nhớ lại đều cảm thấy rất hối hận.

    Năm đó sao cô lại nghe lời bố mẹ mà rời bỏ một người đàn ông tốt như Trần Học Binh để gả cho Trần Kiến Quốc chứ.

    Đang nằm nghĩ ngợi thì Trần Học Binh rót một ly nước ấm tiến vào, thấy Tôn Duyệt đang ngơ ngác thì mỉm cười:" Mệt rồi có phải không? Em tắm rửa sớm rồi đi ngủ đi, hôm nay em vất vả rồi. "

    " Em không sao. "Ở Thẩm gia cơm ngày ba bữa đều không giống nhau, những đứa con riêng của Thẩm gia thì suốt ngày chọn này chọn kia khiến cô hôm nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, cô sớm đã quen rồi. Chỉ có điều thân thể bây giờ đã được chiều quen nên có chút không thích ứng kịp.

    " Tiểu Duyệt, cảm ơn em, hôm nay bố mẹ đều rất vui, bảo là cơm em làm hôm nay rất ngon. Nào, rửa mặt trước. "Vợ nhà mình cực khổ, Trần Học Binh cũng không hề để ý mà muốn chăm sóc một chút. Huống hồ mọi khi Tôn Duyệt không chịu làm việc, anh cũng không ít lần tự mình làm việc nhà. Những việc nhỏ nhặt này anh làm cũng đã quen rồi.

    Nhưng vấn đề ở đây là Tôn Duyệt vẫn chưa quen..

    Mặt quay sang lại nhìn thấy ánh mắt đầy dịu dàng của Trần Học Binh. Nhìn thấy anh mắt của Trần Học Binh toàn là nhu tình mật ý khiến Tôn Duyệt cảm thấy mặt mình có chút nóng, cúi đầu xuống vươn tay ra lấy khăn lau mặt:" Để em tự làm. "

    Những năm nay việc này đều do chính tay anh làm, chính anh lại cảm thấy không có gì. Nhưng đối với Tôn Duyệt, đây đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.

    " Em đây là xấu hổ sao Tôn Duyệt? "Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ vợ mình xấu hổ, Trần Học Binh tối nay uống mấy chén rượu không cảm thấy say, thế mà bây giờ lại cảm thấy bản thân có chút say rồi.

    " Không có đâu, em rửa xong rồi. Cũng mệt rồi, em đi ngủ đây. "Thấy ánh mắt Trần Học Binh nóng rực khiến cô không thể chịu được, cô nhanh chóng bỏ khăn xuống sau đó nhanh chóng đi rửa chân, lau qua một chút sau đó liền nên giường nằm ngủ.

    Nhắm mắt lại mà Tôn Duyệt vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cô cứ tưởng rằng tim mình đã tê liệt rồi, nhưng giờ lại cảm thấy như nó được sống lại thêm lần nữa.

    Âm thanh vào ban đêm yên tĩnh thì lại càng rõ ràng, cô nằm trên giường nhắm mắt lại mà vẫn nghe thấy được tiếng tắm rửa của Trần Học Binh. Không lâu sau đã cảm thấy trên giường có tiếng động, sau đó được một người ôm gọn vào lòng.

    " Tiểu Duyệt.. "Cảm thấy tay Trần Học Binh ôm mình có chút không nghiêm túc khiến Tôn Duyệt thấy cả người nóng lên, vội ngăn bàn tay không nghiệm túc của đối phương lại:" Học Binh, anh say rồi.. "

    " Tiểu Duyệt, anh không say, để anh ôm em chút có được không, anh có chút muốn em rồi.. "Hai người chiến tranh lạnh một thời gian lâu như thế, cũng đã được một thời gian không thân cận rồi. Bây giờ hai người đã làm lành, Trần Học Binh lại đang tuổi trẻ khí thịnh, người phụ nữ mình yêu đang ôm trọn trong lòng, anh sao có thể không có suy nghĩ gì chứ?

    Nói xong thì bắt đầu hôn lên cổ Tôn Duyệt, muốn kéo Tôn Duyệt gần qua đó, Tôn Duyệt cảm thấy tim mình đều sắp rơi ra ngoài rồi:" Học Binh, em, trong bụng em còn có em bé.. "

    Dùng tay mình ngăn anh lại, bệnh của cô vừa mới khỏi, em bé bây giờ còn chưa được ba tháng, vẫn chưa qua kì nguy hiểm. Hơn nữa cô vừa mới quay về kiếp này, chuyện thân mật như thế cô vẫn còn cần chút thời gian..

    " Anh biết, anh sẽ không làm con bị thương đâu, tin anh đi, anh nhớ em rồi.."Lời thầm thì mang theo hương rượu nhàn nhạt khiến Tôn Duyệt cảm thấy mình cũng sắp say rồi..

    Cơ thể mềm nhũn lại, dần dần từ bỏ phản kháng, nhìn thấy trong đôi mắt đó giống như đang chứa đựng cơn bão dữ dội, dần dần dâng trào trong mắt đối phương, Tôn Duyệt nhắm mắt mình lại.

    Thôi vậy, chúng ta cùng nhau say đi. Người đàn ông này là chồng cô, là người mà cả đời cô phải dựa vào, cô sao có thể nhẫn tâm để đối phương nhẫn nhịn mãi chứ.

    Thực ra mấy ngày gần đây cô đã tiếp nhận sự thực rằng mình đã trọng sinh sống lại, nhưng sao có thể không lo thực ra đây chỉ là một giấc mộng chứ? Bây giờ cảm nhận được yêu thương của Trần Học Binh dành cho mình, cô còn gì để hoài nghi nữa?
     
  2. Hồng loan

    Bài viết:
    13
    Chương 11: Lợn rừng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghỉ ngơi ở nhà mấy hôm, sức khỏe đã tốt trở lại, nhưng Trần Học Binh hôm nào cũng sẽ lên núi, dù ít hay nhiều thì cũng sẽ mang được một ít con mồi về.

    Bây giờ bụng ai cũng cảm thấy thèm thuồng, đặc biệt là bây giờ cô còn mang thai, cô không muốn đứa bé trong bụng mình chịu thiệt thòi, nhất định phải ăn ngon một chút. Chỗ thịt này mỗi hôm chỉ ăn được một ít, cảm thấy còn chưa đủ, nếu như có thể được ăn nhiều hơn thì tốt rồi.

    Cũng không biết là có phải nghe được lời cầu mong của Tôn Duyệt không. Hôm nay Trần Học Binh về đến nhà tâm trạng vô cùng vui vẻ, chỉ là quần áo trên người có chút xộc xệch, chút nữa thì dọa sợ Tôn Duyệt: "Có chuyện gì xảy ra thế Duyệt Binh, không sao chứ?"

    Nhìn thấy trên quấn áo Trần Học Binh có vài vệt máu, trong lòng Tôn Duyệt vô cùng lo lắng. Kiếp trước Trần Học Binh chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không thì cô cũng sẽ không yên tâm mà để cho anh lên núi. Nhưng nếu như bởi vì do sự thay đổi của cô mà cuộc đời Trần Học Binh cũng có sự thay đổi, thì phải làm thế nào?

    "Không sao, không nay anh ở trên núi gặp được một con lợn rừng. Anh đã vây nó lại rồi, một mình anh cũng không có cách nào nên quay trở về thay quần áo một chút. Lát nữa qua nhà tìm bố với anh trai, đến lúc đó mấy người lại tìm cách xử lí.

    Hiện nay lao động đều theo tập thể, tính công phân. Nếu như có người lên núi săn bắn, con mồi nhỏ thì mọi người có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng nếu như con mồi lớn như lợn rừng thì không được rồi.

    Tuy rằng không nỡ, nhưng Trần Học Binh vẫn lựa chọn phân ra. Trần Kiến Dân là đội trưởng đội sản xuất, hơn nữa, chỗ ông ở cũng không kín đáo như chỗ này của anh, có bao nhiêu con mắt còn đang nhìn chằm chằm vào.

    " Vậy anh mau đi thay quần áo rồi đi sang, đừng để lỡ mất thười gian. "Nghe đến hai từ lợn rừng, mắt Tôn Duyệt đều muốn phát sáng rồi. Tuy rằng sau khi phân ra thịt sẽ ít đi rất nhiều, nhưng con vật nhà họ bắt được lại là một con mồi lớn.

    " Vậy em ở nhà đợi anh, đừng sốt ruột, chắc muộn một chút anh mới quay về được. "

    " Không sao không sao, anh đi đi. "Tôn Duyệt dục Trần Học Binh đi thay quần áo. Lần này, Trần Học Binh đúng là có chút lúng túng, nếu không cũng sẽ không quay về nhà thay quần áo trước,

    Nếu cảnh này mà bị Trương Thúy Hoa nhìn thấy thì không biết còn bị dọa sợ đến mức nào nữa. Trần Học Binh cũng là lo mẹ mình sẽ lo lắng, về nhà thay một bộ quần áo khác rồi mới đi sang, tìm Trần Kiến Dân trình bày sự việc. Quả nhiên, Trần Kiến Dân tuy rằng rất thích ăn thịt, nhưng vẫn quyết định là sẽ phân ra:" Lợn rừng này không giống với những con mồi đơn giản như gà, thỏ. Lặng lẽ xử lí là được rồi, trong thôn này còn bao nhiêu người đang nhìn vào. Hơn nữa cũng sắp đến năm mới rồi, có nhà ai mà không thiếu vắng thịt.. "

    " Đúng rồi bố, con đến tìm bố cũng chính là vì có suy nghĩ này, con lợn rừng này cũng phải được một trăm năm mươi, hai trăm cân. Chúng ta có mấy người cũng không xử lí hết được. Vừa hay tìm thêm mấy người trai tráng trong thôn, cùng nhau làm, đến lúc đó chúng ta cùng nhau phân ra. "Trần Học Binh đến tìm Trần Kiến Dân cũng chính là vì có suy nghĩ này, tấm lòng của ông đối với đội sản xuất, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?

    " Vậy được, để bố đi thông báo. "Ở thời đại này ai cũng không dễ dàng, thiếu ăn thiếu mặc, chuyện Trần Kiến Dân làm cũng chỉ giúp đỡ được một chút.

    Rất nhanh sẽ thông báo cho mọi người, mọi người biết được có một con lợn rừng to như thế cũng vui vẻ, tròng mắt cũng sáng lên.

    Trước đó Trần Học Binh phát hiện ra lợn rừng thì cũng chỉ tìm cách để vây hãm nó lại, một mình anh mà muốn giết chết lợn rừng thì cũng không dễ dàng. Mọi người lên đến trên núi, thấy con lợn rừng trong bẫy đang không ngừng tìm cách chui ra, mặc dù trên người bị thương, nhưng sức lực cũng rất lớn.

    Một đám người bày mưu đem lợn rừng giết chết, sau đó mới gánh lợn rừng trở về, cũng nhau chia thịt, lúc này trong thôn vô cùng náo nhiệt.

    Mọi chuyện bận rộn cho đến tối mới kết thúc. Tôn Duyệt ở nhà vô cùng sốt ruột, nếu không phải vì cố kị lớp tuyết dày ở trên mặt đất, sợ bị ngã, thì cô cũng không nhịn được mà đi ra ngoài tìm người rồi.

    Cũng may là Trần Học Binh rất nhanh đã quay trở về, trên tay cầm về một phần thịt lợn to, ít nhất cũng phải được mười, mười lăm cân.

    " Anh quay về rồi? "

    " Sao em lại ở bên ngoài đợi, mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh. "Trần Học Bin cầm lấy thịt vừa đi đến cửa, nhìn thấy mũi Tôn Duyệt vì lạnh mà đỏ lên, không nhịn được mà trực tiếp cầm tay Tôn Duyệt kéo vào nhà. Tôn Duyệt nhìn thấy chỗ thịt cầm về cũng không ít, trong lòng vô cùng vui vẻ, theo Trần Học Binh vào nhà rồi trực tiếp hỏi:" Sao lại nhiều thịt thế? "

    Cô bây giờ làm việc đã vô cùng dễ dàng, nhưng cũng vì trước đây lười, nên công phân cũng không được bao nhiêu. Ngược lại, Trần Học Binh lại có rất nhiều, nhưng cũng không thể chịu được nổi trước những thứ Tôn Duyệt thích ăn. Cộng thêm việc đã dọn ra ở riêng, bây giờ trong nhà cái gì cũng thiếu thốn.

    " Lợn rừng là do anh phát hiện ra, bố chia cho anh nhiều hơn một chút, mọi người cũng không có ý kiến gì, em đoán xem được chia bao nhiêu? "Những lời giống như này nếu là trước đây, Trần Học Binh sẽ không nói ra. Nếu để cho Tôn Duyệt biết chuyện phân thịt cùng với mọi người, cô không náo loạn mới là chuyện lạ.

    Hôm nay lúc anh đi nói chuyện này với mẹ cùng đại tẩu, ánh mắt hai người họ giống như là nhìn thấy quỷ vậy. Trần Học Binh trước đó trở về cũng là có ý định thăm dò Tôn Duyệt một chút, nếu như Tôn Duyệt thật sự hiểu chuyện như vậy, anh tất nhiên vô cùng vui vẻ, lời cũng không nhịn được mà nói nhiều thêm một chút.

    Trước đây anh chỉ cần nghĩ đến việc cưới Tôn Duyệt là sẽ vui vẻ. Nhưng bây giờ anh mới biết, cùng với vợ mình sinh sống vui vẻ, đó mới chính là điều quan trọng nhất.

    " Chỗ này, ít nhất cũng phải được mười, mười lăm cân? "Chỗ thịt này có thể ăn được khá lâu. Chất thịt của heo rừng với heo nhà cũng không giống nhau, thịt thịt đầy hơn rất nhiều, Tôn Duyệt nghĩ đến liền chảy nước miếng.

    " Em đoán cũng không tệ, chỗ này vừa hay mười lăm cân. "

    Mười lăm cân đã là rất nhiều rồi, chỗ thịt được phân lúc năm mới cũng không được nhiều như vậy. Trong thôn nuôi cũng được sáu con, phải giao nhiệm vụ, còn phải bán lấy tiền. Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thể ăn được vài cân, chỗ thịt lợn rừng mười lăm cân này cũng có thể xem như tài lộc ngoài ý muốn rồi.

    " Nhiều như vậy, người khác không có ý kiến gì sao? "Thịt được phân vào cuối năm còn không bao giờ được nhiều như vậy. Thời đại này chẳng có nhà ai là chê nhiều thịt, sao lại có thể để nhà họ lấy được nhiều thịt như thế chứ.

    " Con lợn rừng này là do ta phát hiện, cũng do ta đào bẫy mà bắt được, người khác sao có thể có ý kiến. Yên tâm đi, cha phân sẽ không có ai có ý kiến, em cứ yên tâm ăn là được. "

    " Được rồi, vậy để e mang chỗ thịt heo này đi ướp gia vị, không nhỡ bị hỏng mất. "

    " Thời tiết bây giờ lạnh, giữ lại một chút để mỗi hôm ăn, em bây giờ cần phải bồi bổ nhiều một chút. "

    " Trong nhà có nhiều thịt như thế này, đã đủ rồi. "

    " Vẫn chưa đủ, em vừa mới mang thai, sang năm cũng không thể làm việc nặng, chỗ thịt này làm sao đủ được? "

    " Mỗi ngày một ít là đủ rồi, thời này làm gì có ai hôm nào cũng ăn thịt chứ. "

    " Người khác không làm được, nhưng anh không nỡ để em phải chịu khổ. "Đứa bé sau bao ngày chờ mong cuối cùng cũng xuất hiện, Trần Học Binh sao có thể không vui vẻ?

    " Được rồi, em biết rồi, ăn cơm trước đi, bận rộn cả một ngày, giờ anh đói rồi đúng không? "

    " Giờ anh đói đến mức có thể ăn hết một con bò rồi. "Một ngày này phải vận động nhiều như thế tất nhiên là bây giờ vừa mệt vừa đói, Trần Học Binh không chịu nổi nữa rồi, nhìn thấy thức ăn trên bàn bụng liền sôi òng ọc. Tôn Duyệt thấy thế thì nhanh chóng chuẩn bị cho anh thức anh. Nhưng đúng thật là Trần Học Binh lúc này đã đói lắm rồi, thức ăn hay cơm đều ăn gọn gàng sạch sẽ, ăn xong rồi thì đứng dậy dọn dẹp, nhất định không để cho Tôn Duyệt làm, Tôn Duyệt đành phải chuyển sang đi xử lí thịt.

    Những ngày này Trần Học Binh rất nỗ lực, thậm chí bây giờ, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ đi lên núi săn bắt, thịt trong nhà càng ngày càng nhiều. Tôn Duyệt cũng lo lắng việc này sẽ gây sự chú ý, lặng lẽ dấu kĩ đi. Đợi đến lúc sắp đến năm mới, đội sản xuất lại phân thịt, còn phân cả lương thịt. Nhưng mà lương thực của hai người họ lại không nhiều, chỉ có một khẩu phần lương thực của Trần Học Binh, cô nhìn thôi cũng thấy không đủ.

    Cô bây giờ đang thai, chỉ có chỗ đó thì làm sao đủ ăn?

    Tôn Duyệt đang vì trước đây mình lười biếng mà vô cùng phiền não. Trước đây chưa ra ở riêng thì cả nhà cùng ăn với nhau. Cơm nước của Trần gia cũng không kém, nhưng bây giờ cô cũng không thế khong biết xấu hổ mà chạy sang ăn được.

    Đang nghĩ ngời thì Trần Kiến Quân đã xách một bao gạo mang đến. Trên đường bước đi rất nhanh nên đầu đổ đầy mồ hôi.

    " Đại ca, sao anh lại đến đây?"
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...