Hiện Đại [Edit] Trọng Sinh Thập Niên 80: Làm Giàu Kí - Nam Phương Lệ Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi liên đồng bất ái, 9 Tháng năm 2021.

  1. Chương 10​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà họ Tô mẹ chồng nàng dâu đại chiến

    Chẳng lẽ thật là thêu hoa có thể kiếm tiền?

    Phùng Phương Phương nói: "Vậy cô thêu cái dạng gì có thể cho chị dâu coi thử không?"

    "Là tiên hạc mừng thọ đồ tôi cầm đi đưa cho chị Hồng rồi, chị dâu cả nếu muốn coi á, buổi sáng ngày mai đi sớm tới đi." Tô Đan Hồng nói.

    Phùng Phương Phương nghe được lời nói chắc như đinh đóng cột như vậy, lúc này mới vừa bụng gật đầu, ánh mắt nhìn trong tay cô cầm thịt heo với xương sườn, nói: "Cô lấy mấy cái này ở đâu?"

    "À tôi không phải kiếm được ít tiền sao, muốn hiếu kính cha mẹ một chút." Tô Đan Hồng cười cười.

    Ông bà Quý sinh hoạt thiệt sự cần kiệm, lần trước cô tới đây trên bàn chỉ bày dĩa dưa muối cùng vói một một ít muối đậu phộng, cô thấy cũng không đành lòng.

    Phùng Phương Phương nghe vậy ngoài miệng không nói cái gì, nhưng trong lòng hừ lạnh, làm dẫy cho ai coi đâu!

    Tô Đan Hồng gả qua đây ba năm, cha chồng với mẹ chồng cũng chưa ăn một chén cơm một gáo nước nhà cô, hiện tại thay đổi như dậy, để coi cô có thể giả bộ bao lâu?

    Nhưng mà lời này Phùng Phương Phương cũng chỉ dám nói trong bụng, Tô Đan Hồng cũng không phải hiền lành gì, cô ta không cần thiết cứng đối cứng với cô, ngày mai cô ta còn muốn đi theo cô coi thử cô kiếm tiền như thế nào!

    "Ăn thịt ăn thịt, con muốn ăn thịt!" Hầu Oa Tử đôi mắt nhìn chằm chằm miếng thịt hét lên.

    "Thằng nhóc thúi đòi cái gì mà đòi? Đây là thím ba con hiếu kính ông bà nội, không phần của con!" Phùng Phương Phương tức giận nói.

    Vừa nghe lời này, mẹ Quý sắc mặt liền không được tốt, trừng mắt nhìn Phùng Phương Phương sau đó nhìn về phía Tô Đan Hồng, đang định nói hai câu, vợ thằng ba chắc phiền chán vợ thằng cả lại chỗ bọn họ tống tiền.

    Lại không nghĩ nghe vợ thằng ba nói: "Hầu Oa Tử muốn ăn thịt ha? Phải nói nghe sao lọt tai, thịt là thím ba mua lại đây cho ông bà nội ăn đó."

    "Thím ba!" Hầu Oa Tử nhìn cô một cái, dùng sức gọi lớn.

    Đừng nhìn nó nhỏ nha, nhưng nó cũng biết thím ba không phải người tốt, trước kia mắt lúc nào cũng trừng nó, bất quá so với thịt đều không tính là gì.

    "Mẹ, Hầu Oa Tử muốn ăn thì cho nó ở lại ăn cơm trưa đi, nhưng mà mẹ cùng cha cũng đừng tiết kiệm." Tô Đan Hồng nói với cha mẹ Quý.

    "Được." Mẹ Quý sửng sốt một chút mới hồi phục lại tinh thần, mặt đầy tươi cười.

    Còn Phùng Phương Phương lại nhìn như quỷ Tô Đan Hồng, không thể so cha mẹ Quý nhiều ngày chậm rãi tiếp thu, sau trận ồn ào lần đó, chưa gặp Tô Đan Hồng, Tô Đan Hồng hôm nay như thế nào dễ nói chuyện như vậy, không cùng cô ta cãi lộn, hiện tại còn cho con trai cô ta ăn thịt cô mua cho 2 ông bà còn có xương sườn nữa chớ?

    Phùng Phương Phương nghi ngờ thịt có phải bỏ độc không ta!

    "Giữa trưa con cũng đừng nấu cơm, lại đây ăn chung là được rồi." Mẹ Quý giữ cơm nói.

    "Không cần đâu mẹ, con cũng mua cho cha mẹ con chút đồ, tính đem qua cho bọn họ, cũng ở bển ăn." Tô Đan Hồng nói, lại từ trong túi lấy ra kem bảo vệ da với cao sò du, nói: "Hiện tại hôm nay cũng lạnh, mẹ với cha cũng chú ý chút, này phòng khi lạnh 2 người thoa."

    "Mẹ với cha con cũng không dùng được đâu, thuốc mỡ này khó kiếm, con lấy dìa dùng đi." Mẹ Quý vội vàng nói.

    "Con cũng có mà, giữ đi, con đi về trước." Tô Đan Hồng đem đồ giữ lại, liền rời đi.

    Phùng Phương Phương nhìn em dâu ba quả thực thay đổi, ôn nhu cực kì, thiệt nhận không ra!

    "Mẹ, em dâu ba bị làm sao dậy, sao thay đổi giống như người khác dậy?" Tô Đan Hồng vừa đi, Phùng Phương Phương liền không che giấu nghi ngờ của mình, nói.

    "Con đi giặt quần áo nhanh đi, vợ thằng ba ổn lắm, đừng dùng ánh mắt hồi xưa nhìn nó." Mẹ Quý tống cổ nói.

    Trước kia vợ thằng ba thích gây lộn, nhưng tính cũng coi như thẳng thắng, không giống vợ thằng cả trong bụng toagn dao găm không.

    Phùng Phương Phương tròng mắt vừa chuyển, liền nói: "Mẹ, mẹ coi Hầu Oa Tử, mặt bị gió lạnh quạt nứt ra, kem bảo vệ da cao sò du nếu không dùng, dậy cho Hầu Oa Tử dùng đi?"

    Hầu Oa Tử nhận được ánh mắt của mẹ nó, liên tục nói: "Nội, cho còn dùng, cho con dùng."

    Mẹ Quý nhìn khuôn mặt của cháu trai lớn, thiệt là bị quạt đến đỏ, liền nói: "Đi giặt quần áo trước đi, tới đón Hầu Oa Tử rồi cầm."

    Phùng Phương Phương nghe vậy, liền vui vẻ cầm quần áo đi, còn hỏi: "Mẹ có quần áo muốn giặt không? Lấy ra cho con giặt sạch một thể lun."

    "Không có." Mẹ Quý nói.

    Phùng Phương Phương liền đi giặt quần áo, cô ta tới sớm lại đây còn chưa chuẩn còn nấu cơm, nhưng lúc cô ta trở về Hầu Oa Tử đã ăn no, cũng không có phần của cô ta.

    "Này hộp cao sò du lấy về cho Hầu Oa Tử thoa đi." Mẹ Quý cho một hộp cao sò du.

    Phùng Phương Phương còn tưởng rằng hai hộp đều cho cô ta, bất quá được hộp cao sò du cũng cũng không tệ, này hộp nghêu sò du cần phải bảy hào tiền, cô ta tiếc tiền mua!

    Đuổi nhà thằng cả đi rồi, mẹ Quý liền đem kem bảo vệ da lấy lại đem cho nhà thằng hai, nói: "Giữ lại cho Hương Quất, Hương Lê thoa mặt."

    Quý Mẫu Đan ánh mắt sáng lên: "Đa tạ mẹ, mẹ sao đột nhiên đi mua kem bảo vệ da về, mua cái này không hời?"

    "Đan hồng kiếm lời, mua cho mẹ với cha con, chúng ta không cần nên lấy tới đây, Hầu Oa Tử bên kia cũng có một hộp cao sò du." Mẹ Quý nói.

    Quý Mẫu Đan sửng sốt, nói: "Tô Đan Hồng kiếm tiền? Cô ấy làm cái gì ra tiền?"

    "Đan hồng làm thêu phẩm kiếm tiền, ngày mai con làm xong có thể qua coi thử, chị dâu cả con cũng đi, hai người các con đi chung đi, đỡ phải một hồi đi không dứt." Mẹ Quý nói.

    "Được, ngày mai con tìm chị dâu ả cùng đi! Đúng rồi mẹ, Tô Đan Hồng kiếm lời bao nhiêu tiền dậy?" Quý Mẫu Đan nói, cô ta thật ra muốn coi Tô Đan Hồng đây là thêu cái gì có thể kiếm ra tiền? Kiếm lời nhiều ít mới bỏ được mua kem bảo vệ da cao sò du cho cha mẹ chồng dùng?

    "Một trăm." Mẹ Quý mẫu.

    "Một trăm?" Quý Mẫu Đan trừng mắt, hít một hơi: "Mẹ có nói lộn không? Cô ta kim chỉ còn không biết may không thế nào thêu thùa kiếm một trăm đồng?"

    "Dậy con ngày mai đi coi là biết!" Men Quý tức giận nói.

    "Con ngày mai nhất định phải đi!" Quý Mẫu Đan trong lòng như lửa nóng, Tô Đan Hồng coa thể kiếm một trăm đồng, cô ta còn không thể kiếm được hai trăm 300 sao? Trong may ba chị em dâu cô ta dám nhận số 2, ai dám nhận số 1?

    Cầm thịt heo cùng xương sườn lại nhà mẹ đẻ Tô Đan Hồng không biết chị em dâu đối mình dựa việc may vá kiếm lời có ý kiến lớn như vậy, cô cũng không nghĩ tới lúc mình lấy thịt heo về nhà mẹ đẻ, thế nhưng sẽ nhìn thấy cảnh mẹ chồng nàng dâu đại chiến.

    Mẹ đẻ cô đè chị dâu 2 cô ở dưới thân, nắm tóc cô ấy, trong miệng không ngừng mắng thô tục: "Mầy là cái đồ rách nát, nhà họ Tô tao nào có lỗi với mầy mà mầy dám đi ra ngoài ngoài tình? Coi tao không đánh gãy chưng mầy!"

    Sống trên dưới hai đời chưa bao giờ Tô Đan Hồng thấy cái trường hợp này nên ngu người, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói: "Mẹ làm gì dậy? Còn không mau đứng lên!"

    "Mầy tránh ra, con này to gan dám cho nhà họ Tô đội nón xanh, coi tao không dám đánh chết nó!" Mẹ Tô đẩy cô ra, ngoài miệng mắng.

    "Cô em chồng, cô mau kéo mẹ ra, mau đem mẹ kéo ra đi, tôi không có ngoại tình, những cái đó đều là mẹ tự mình nghi thần nghi quỷ!" Chị dâu 2 Tô chật vật chạy nhanh nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng năm 2021
  2. Chương 11​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốc thuốc

    "Mẹ đứng lên trước đi, cô ta nếu là thật dám ngoại tình kia chắc chắn sẽ xử lí, nhưng mà dù sao cũng phải đem sự tình nói rõ ràng chứ!" Tô Đan Hồng vội nói.

    Mẹ Tô lại hung tợn nhìn chị dâu 2 Tô vài lần, chị dâu 2 Tô đau đến mặt trắng bệch, nhưng mà cắn răng chịu đựng không dám kêu rên.

    "Mẹ coi, con mang theo nhiều đồ ngon lại đây?" Tô Đan Hồng chạy nhanh nói.

    Mẹ Tô lúc này mới chú ý trong tay cô mang theo thịt heo với xương sườn, nói: "Mầy còn tính là có hiếu á!"

    Tô Đan Hồng đem đồ trong tay đưa cho bà, liền đỡ bà ngồi dậy, nói: "Sao lại thế này, con mới vừa ở ngoài liền nghe các người ầm ĩ, cũng không sợ người ta đi ngang qua quánh giá?"

    "Cô em chồng, em phải tin chị dâu 2, chị dâu 2 không làm ra loại chuyện này, trời đất chứng giám!" Chị dâu 2 Tô vội vàng nói.

    "Còn chưa cút đi giặt quần áo!" Mẹ Tô trừng mắt mắng.

    Chị dâu 2 Tô còn muốn nói cái gì nữa, nhưng đối với ánh mắt của mẹ Tô như muốn xe xác cô ta, liền cúi đầu đem quần áo đi giặt.

    "Mẹ làm sao dậy, mẹ không thể đối tốt với chị dâu 2 một chút sao?" Tô Đan Hồng nói.

    "Đối tốt với cô ta? Chỉ là gà mái không biết đẻ trứng, vào cửa bốn năm một quả trứng cũng chưa đẻ được!" Mẹ Tô nghiến răng nghiến lợi nói.

    Tô Đan Hồng nói: "Mẹ không phải là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đó chứ?"

    Cô vào cửa ba năm, cũng như mẹ Tô nói, một quả trứng cũng chưa đẻ.

    Mẹ Tô lập tức nói: "Sao giống nhau, chẳng lẽ là 2 ông bà Quý tìm con hỏi tội? Con cũng đừng nên sợ bà ta, tình huống của con cùng vơi con hàng này không giống nhau, Quý Kiến Quân kia một năm mới trở về mấy lần? Không có bầu được thì trách ai?"

    "Mẹ đừng nói chuyện này nữa, chị dâu 2 đây là làm sao dậy?" Tô Đan Hồng đi vòng.

    Nói thật ra, mẹ Quý so vơi mẹ cô hiền lành hơn nhiều, cũng chính là lúc cô mới vừa xuyên qua, vì nguyên thân uống thuốc cỏ mới mắng cô tàn nhẫn như dậy, nói ra câu cô ba năm không có con, trước kia một câu cũng chưa từng nói.

    Nhưng từ trong trí nhớ biết, chị dâu 2 của cô vào cửa sau một năm còn chưa có bầu, mẹ cô cũng đã bắt đầu treo trên miệng câu gà mái không biết đẻ trứng.

    "Còn không phải con hàng nay cùng thằng khờ cách vách kia cấu kết làm bậy, nếu không phải vừa vặn bị tao bắt gặp, tao còn không biết con hàng này muốn cho anh 2 mầy đội nón xanh, anh 2 mầy mỗi ngày đi ra ngoài làm việc, vẫn luôn đem cô ta nảo hộ trong tròng mắt, mẹ mầy nói cô ta hai câu anh 2 mầy đều không vui, nhưng cô ta dám cho anh 2 mầy cõng loại sự tình này, mầy nói mẹ có thể tha cô ta?" Mẹ Tô hung ác nói.

    "Này không thể nào? Chị dâu 2 không phải loại người như vậy." Tô Đan Hồng nghe xong, không chút suy nghĩ nói.

    Chị dâu 2 của cô là người rất lợi hại, đối với chị dâu cả sinh ba thằng con trai đều một chút không cúi đầu, nhưng đối với mẹ cô liền thu liễm không ít, bởi vì gả vào bốn năm không có con, hơn nữa năm trước, mẹ cô muốn cho anh 2 cô cùng chị dâu 2 hòa li.

    Ừm, thời đại này hòa li có cách gọi mới, kêu là ly hôn.

    Nhưng mà 2 người cũng không chịu ly hôn, nàng cô không có biện pháp cũng chỉ có thể tạm thời vứt ý niệm kia, nhưng tự nhiên sau này, chị dâu 2 của cô cũng không dám quá mức làm càn, không ít việc cũng đều giành làm, chính là không muốn cùng anh 2 cô ly hôn.

    Mặc kệ là đời trước hay là đời này, ly hôn đối đàn ông là không tổn thất gì nhiều, nhưng là đối phụ nữ, đều là đả kích trí mạng, ở chỗ này cũng giống dậy, đều đến bị người ta quánh giá chết.

    Hơn nữa anh 2 cô đối đãi với cô ta là thật sự tốt.

    Chị dâu 2 là người tinh tường như vậy sao có thể sẽ cho mẹ cô tìm được nhược điểm đem cô ta đá ra cửa? Càng không thể vụng trộm lại vụng trộm thằng ngốc cách vách kia.

    "Cái gì không phải loại người như vậy? Cô ta là nghe nói mấy bà tám trong thôn kia ba hoa nói thằng ngốc kia phía dưới vừa thô lại vừa dài, cho nên mới phát ngứa muốn đi mượn giống, cô ta cho rằng tao không biết sao!" Mẹ Tô tiếng mắng.

    Tô Đan Hồng khó có thể nghe lọt vào tai, nói: "Mẹ có thể đừng nói tục tĩu như dậy không?" Cũng có chút ghê tởm!

    Cô ngồi không yên được muốn đi về!

    Mẹ Tô liếc mắt, nói: "Đâu ra nhiều lí lẽ như vậy, làm ra vẻ? Không phải tao nói Mầy, mà chuyện lần trước là sao á, tao nghe nói mầy uống thuốc cỏ? Mầy uống thuốc cỏ làm gì, vì một cái bánh trứng đáng giá sao? Lão nương cũng chưa đi tìm nhà họ Quý tính sổ!"

    Nói đến cái này Tô Đan Hồng liền nói: "Cho nên con hiện tại không phải biết sai rồi sao? Mẹ yên tâm, con sẽ học hỏi, về sau sẽ không làm mẹ mất mặt."

    Mẹ Tô nói: "Này còn tốt!" Lại nói: "Nhưng mà con cũng tiến thủ một chút, cũng không nên quá hiếu kính 2 ông bà Quý kia, bọn họ còn có ba con dâu!"

    Cha mẹ Quý tổng cộng sinh năm đứa, Phùng Phương Phương bên kia là lớn nhất, Quý Mẫu Đan đó là thứ 2, Quý Kiến Quân là lão tam, phía dưới còn có chú 4, ở thành phố Giang Thủy dạy học, cưới nữ giáo viên thành phố, năm kia sinh đứa con gái, trong nhà còn mời bảo mẫu chăm sóc, là người có điều kiện tốt nhất trong 4 anh em.

    Cuối cùng chính là cô em chồng của Tô Đan Hồng, ở thành phố học cao trung, sang năm liền thi đại học, sống nhờ ở nhà anh 4 trong nhà, ngày thường cũng không về, Tô Đan Hồng ấn tượng cô em chồng này đối với chị dâu 3 là cô lúc nào hếch mũi lên trời, mắt cũng không thèm nhìn, thực chướng mắt, mở miệng chính là chị dâu 4 có bao nhiêu tốt.

    Cho nên nguyên chủ đối cái cô em chồng cũng này là không có ấn tượng.

    "Mẹ đây là chuyện bên nhà chồng con, mẹ không cần phải xen vào." Tô Đan Hồng liền nói.

    Không nghe nói qua một câu kêu con nhiều đói chết cha sao, cái này mẹ cô lý luận cũng không sai.

    "Con cho chuyện muốn nói với chị dậu 2, mẹ trước tiên ở chỗ này chặt thịt đi, đừng cho chị dâu cả lại ăn vụng." Tô Đan Hồng nói.

    Tiếp thu ký ức Tô Đan Hồng đối với chị dâu cả không hảo cảm, ai kêu chị dau cả ỷ vào việc sinh lão nhà họ Tô ba thằng con trai vẫn luôn dùng lỗ mũi xem người? Hơn nữa thủ đoạn gian, năm trước có một lần ăn vụng đồ còn vu khống là Tô Đan Hồng ăn, đem Tô Đan Hồng tức chết, thiếu chút nữa cào mặt cô ta.

    Ra ngoài, chị dâu 2 Tô đang giặt quần áo cho cả nhà vội vàng nói: "Cô em chồng, em cùng mẹ nói rõ không? Chị sao có thể đi vụng trộm!"

    Tô Đan Hồng nhíu mày nhìn vào mắt cô ta trời lạnh giặt bằng nước lạnh giặt đến đỏ cả tay, trong lòng thở dài, quả nhiên phụ nữ mặc kệ ở chỗ nào, đều là không dễ dàng gì.

    "Mẹ là không rõ chị cùng thằng ngốc cách vách kia tiếp xúc là vì cái gì?" Tô Đan Hồng nói.

    Bởi vì Tô Đan Hồng cùng chị dâu 2 này đều chướng mắt chị dâu cả Tô, cho nên hai người vẫn là có chút cách mạng hữu nghị.

    "Chị.." chị dâu 2 Tô nói đến cái này, liền ngập ngừng nói.

    "Tính tình của mẹ chị cũng rõ ràng, chị nếu không nói rõ, bà coi như chị vụng trộm, chờ anh 2 về, việc này khẳng định ầm ĩ." Tô Đan Hồng nói.

    Dựa vào tính tình của mẹ cô, cũng bởi vì cô mang thịt đến đây, bằng không một chút nữa chị dâu 2 còn phải bị đánh.

    "Nói hay không? Không nói em có thể đi?" Tô Đan Hồng nói.

    Chị dâu 2 Tô vội vàng nói: "Cô em chồng, em phải tin chị, chị thấy nó muốn đi trấn trên, liền muốn nhờ nó mua chút thuốc về nấu!"
     
  3. Chương 12​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mất hứng mà về

    "Bốc thuốc? Thuốc gì?" Tô Đan Hồng nói.

    "Chính là.. Chính là thuốc uống có thể sinh con." Tô nhị tẩu do dự một chút, liền nói.

    Tô Đan Hồng một chút liền hiểu.

    "Cũng không phải là mẹ nghĩ chị vụng trộm, mẹ là nghe chị dâu cả nói, lúc này mới nghi thần nghi quỷ!" Chị dâu 2 cắn răng nói.

    "Lại là chị dâu cả châm ngòi?" Tô Đan Hồng nhíu mày nói.

    "Không phải cô ta thì là ai, mới vừa rồi lúc mẹ đánh chị, chị còn nhìn thấy cô ta mở cửa sổ ra nhìn lén, liền cười!" Chị dâu Tô nói.

    Tô Đan Hồng gật gật đầu, nói: "Giặt quần áo chụ nấu chút nước ấm đi, thân thể nếu bị lạnh càng không dễ dàng mang thai."

    Chị dâu Tô không khỏi nói: "Thật à?"

    "Ừm." Tô Đan Hồng đứng dậy, nói: "Em đi nói với mẹ."

    Lúc cô vào phòng bếp, mẹ Tô đã đem xương sườn cùng thịt chặt xong, hơn nữa cũng đếm một lần.

    Tô Đan Hồng nói: "Mẹ, chị dâu 2 cùng con nói chuyên, cô ấy không phải muốn vụng trộm, chính là muốn nhờ thằng ngốc cách vách kia đi trấn trên mua chút thuốc về uống, là muốn uống để mang thai."

    "Hừ, mầy đừng nghe cô ta lấy cớ!" Mẹ Tô cười lạnh nói.

    "Thằng ngốc kia ở cách vách, hiện tại chẳng lẽ không hỏi cung bọn họ được, mẹ đi hỏi một chút chẳng phải sẽ rõ?" Tô Đan Hồng nói.

    "Mầy cho rằng mẹ không đi hỏi? Thằng ngốc đi mất rồi!" Mẹ Tô hừ nói.

    "Dậy là đúng rồi, muốn đi trấn trên, mẹ lại hạn chế chị dâu 2 không cho cô ta ra cửa, cô ta chỉ có thể nhờ người khác đi bốc thuốc, chờ thằng ngốc kia về mẹ lại đi hỏi một chút là được rồi." Tô Đan Hồng nói, lại nói: "Trời lạnh như dậy mẹ cũng đừng kêu chị dâu 2 dùng nước lạnh giặt quần áo, dễ dàng bị cảm lạnh, như vậy càng không dễ mang thai."

    "Đâu ra nhiều chuyện như vậy? Ai mà không như dậy, năm đó lúc mẹ đẻ anh cả mầy, ngày hôm sau phải xuống đất làm việc!" Mẹ Tô nghe dậy, liền nói.

    "Mẹ không vì chị dâu 2, dù sao cũng phải vì anh 2 suy nghĩ chứ, anh 2 ngày thường hiếu kính mẹ? Anh cả cũng vô pháp cùng anh 2 so, anh cả con có tới 3 thằng con, anh 2 một đứa cũng không có, ngươi chẳng lẽ không đau lòng anh 2?" Tô Đan Hồng nói.

    Mẹ Tô nói: "Cho nên mẹ mới muốn cho anh 2 con ly hôn á!"

    "Mẹ, cảm tình vợ chồng anh 2 rất tốt, mẹ nói anh ấy ly hôn khẳng định không đáp ứng, cho nên biện pháp tốt nhất, vẫn là làm cho chị dâu 2 có bầu, biện pháp rất nhiều, chỉ cần chịu dụng tâm cho cô ta điều trị, khẳng định có thể hoài thai, đến lúc đó nhị ca cảm kích mẹ cả đời, hiếu kính mẹ cả đời." Tô Đan Hồng nói.

    Nói xong Tô Đan Hồng liền mặc kệ, móc ra một hộp cao sò du cùng một hộp kem bảo vệ da, nói: "Mẹ, đây là con gái hiếu kính mẹ, để mình thoa."

    "Cao sò du kem bảo vệ da này đều không hời, con phát tài hay sao đột nhiên hào phóng dậy?" Mẹ Tô nhận, vừa lòng nói.

    "Nào có phát tài gì, được rồi, con đi về." Tô Đan Hồng nói.

    Chuyện nhà họ Tô cô mặc kệ, vốn đang nghĩ tới ăn bữa cơm, nhưng là hiện tại vẫn là về nhà mình ăn cơm cho lành.

    Ngày hôm sau, Quý Mẫu Đan cùng Phùng Phương Phương hai người liền như ước hẹn lại đây, nhìn thấy Quý Mẫu Đan cùng nhau tới, Tô Đan Hồng cũng không ngoài ý muốn, nhưng mà lucs ở trên người 2 người ngửi được cao sò du kem bảo vệ da, Tô Đan Hồng khẽ cau mày.

    Nhìn vẻ này là mẹ Quý đem cao sò du cùng kem bảo vệ da đều cho các hai nhà.

    "Đan hồng cô nhặt cây đậu ở đâu? Cây đậu là năm trước à, chị dâu cả trong nhà còn có năm nay mới vừa thu, đợi lát nữa về đưa cho cô 1 chút." Phùng Phương Phương cười nói.

    "Đan hồng, mẹ nói cô dựa vào thêu hoa kiếm một trăm đồng, là thiệt hay giỡn?" Quý Mẫu Đan tiến vào sau mở miệng liền nói.

    "Là thiệt sự." Tô Đan Hồng nhìn cô ta một cái, nói.

    Quý Mẫu Đan là người trong thôn, cùng 2 ông bà Quý kỳ thật cũng có chút thân thích, nhưng mà sớm xa năm đời đại bác bắn không tới.

    Vừa nghe lời này, Phùng Phương Phương đôi mắt sáng lên, càng đừng nói Quý Mẫu Đan.

    Tô Đan Hồng cũng không khách khí, sai vặt nói: "Đi bên trong giường đất lấy cái khung thêu lại đây."

    Phùng Phương Phương liền đi vào đem khung thêu cẩn thận lấy ra, hoàn hảo mặt thêu cố định ở trên khung thêu, còn không có đồ án.

    Quý Mẫu Đan chuyển cái ghế lại.

    Tô Đan Hồng ngồi xuống, nói: "Thêu cũng không phải dễ làm, tôi cũng trộm học mấy năm, lúc này mới có chút thành tích, 2 người nếu muốn học, tôi đây cũng không giấu diếm, mọi người đều là người một nhà, tôi thêu cho các ngươi coi."

    "Được." Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan nhìn cô ngồi vào khung thêu trước sau khí chất hoàn toàn không giống nhau, liền thay đổi như người khác vội vàng gật đầu.

    Tô Đan Hồng liền cầm lấy chỉ thêu bắt đầu thêu: "Lần này tôi muốn thêu là song long hí châu, cai này cũng không dễ thêu là, tiêu phí tâm lực cùng tinh thần không ít."

    Ngoài miệng nói như vậy, trong tay cô cũng không rảnh rỗi, từng đường kim mũi chỉ bắt đầu khởi đôngh tay, rồi lúc đổi chỉ, cô động tác như nước chảy mây trôi, một chút không quen đều không có.

    Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan đứng nửa tiéng, cũng nhìn nửa tiếng, một đầu rồngcái sinh động uy nghiêm như thật chậm rãi thành hình.

    "Cái đầu rồng này tương đối phức tạp, cho nên thêu chậm chút, các người lúc thêu phải chú ý sừng của đầu rồng, đây là trọng điểm, nhưng quan trọng nhất chính là mắt rồng, cái gọi là vẽ rồng điểm mắt là đây, thêu đến không tốt, để rồng có một chút sinh khí không giống vậy chết." Tô Đan Hồng thêu đầu rồng, ngoài miệng nói.

    Thấy các cô đều không nói lời nào, Tô Đan Hồng lúc này mới giương mắt nhìn các cô, nói: "Sao dậy? Không có gì muốn hỏi sao?"

    "Vợ chú ba, cô.. Cô như thế nào thêu ra được? Tôi nghe nói thêu thùa dù sao cũng phải có tranh than chì á?" Phùng Phương Phương riêng ngày hôm qua đã đi tìm hiểu, nói.

    Quý Mẫu Đan coi đến quánh gà, trong bụng thập phần khiếp sợ, cô ta không biết Tô Đan Hồng, đến cáo áo len cũng không biết dệt thế nhưng biết thêu thùa?

    Lại còn có thể thêu cái đầu rồng đẹp như dậy?

    "Không cần, tôi phải đi kiếm đâu tranh than chì song long hí châu?" Tô Đan Hồng nói, lại nhìn các cô: "Hơn nữa, không phải tự mình trong óc nhớ lại là được rồi sao?"

    Trong óc nhớ lại?

    Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan liếc nhau, như vậy rồng muốn các cô nhớ như thế nào? Các cô thậm chí cũng không biết song long hí châu trông như thế nào!

    "Tôi cũng không có cách nào, tôi thêu đều là như dậy ra tới." Tô Đan Hồng thấy các cô như dậy, chỉ có thể lắc đâug bất đắc dĩ nói.

    Khó trách trước kia tú nương dậy cô thẻu đều nói có thiên phú tốt, coi ra thiệtt không phải ai đều có thể không không mà thêu, cô tự nhận là giảng giải thiệtt sự rõ ràng, nhưng hai chị em dâu lại có vẻ mặt mơ hồ.

    Hơn nữa, cô kĩ thuật vẽ không tốt, cũng không vẽ ra được có đồ án.

    Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan chưa từ bỏ ý định, lại nhìn ban ngày, dậy mà mau đến trưa, lúc này mới mất hứng mà về.

    Tô Đan Hồng tâm tình hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, các cô nếu học không được, chỉ có thể thuyết minh ăn không hết chén cơm này.

    Cơm trưa Tô Đan Hồng đơn giản làm chén cháo với vài miếng dưa chua liền xong, tiếp tục thêu hoa.

    Mẹ Quý lại đây xem tình huống.

    "Mẹ." Tô Đan Hồng cười cười.

    "Không có gì, không cần phải để ý mẹ, con tiếp tục thêu." mẹ Quý vội vàng nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2021
  4. Chương 13​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hữu dụng của linh tuyền

    Tuy rằng mẹ Quý nói như dậy, nhưng Tô Đan Hồng vẫn xuống giường đất đỡ bà lại đây.

    Mẹ Quý nói: "Hôm nay chị dâu cả với chị dâu 2 lại đây học ra sao rồi?"

    "Những gì con biết đều chỉ bọn họ, nhưng mà hình như bọn họ học không dô." Tô Đan Hồng nói.

    Lúc mẹ Quý lại đây đã thấy Phùng Phương Phương với Quý Mẫu Đan về sớm, cho nên nghe dậy cũng không có gì lạ, lại đây một chuyến chính là muốn nói không cần để ý nhiều.

    "Nếu con dạy tụi nó, có học được hay không đó chính chuyện của tụi nó, mẹ cũng coi qua con thêu, nồi cơm này không phải ai cũng ăn được."? Mẹ Quý nói.

    Bà cũng biết nhiều kiểu khâu vá, nhưng những cái đó là khâu vá cùng thêu thùa hoàn toàn là hai việc khác nhau.

    Mẹ Quý chuyển mắt xuống bức thêu kim long trên tay cô, tức khắc liền hiểu vì sao vợ thằng cả với vợ thằng 2, hai đứa đều bị đả kích thành như dậy, nhìn coi vợ thằng 3 thêu kim long này thật uy vũ sống động như thiệt, xem một lần cả người thoái mái!

    "Lúc này con thêu là song long hí châu, chị Hồng nói giá sẽ càng cao hơn." Tô Đan Hồng liền nói.

    Mẹ Quý liên tục gật đầu, nói: "Ừ ừ, dậy con thêu, mẹ đi về trước."

    Tô Đan Hồng tiễn người ra cửa, lại đem một hộp kem bảo vệ con chưa mở đặt vào tay mẹ Quý, nói: "Mẹ, hộp này mẹ với cha giữ lại xài."

    Mẹ Quý vội nói: "Con giữ đi, mẹ với cha con không xài đến cái này?"

    "Lấy đi." Tô Đan Hồng cường ngạnh đưa cho bà.

    Lúc này mẹ Quý mới nhận, trở về Quý gia, nói với cha Quý: "Ông coi, vợ thằng ba lại cho một hộp kem bảo vệ da."

    "Biết bà đi cho hai nhà kia rồi á." Cha Quý nói.

    "Đã biết rồi nó còn không chướng khí với tôi, lại còn cho tôi thêm một hộp?" Mẹ Quý sững sờ nói.

    "Nhà thằng ba có hiếu, hộp này giữ lại tui với bà xài đi." Cha Quý nói.

    "Ừ." Mẹ Quý gật đầu, lại nói chuyện học thêu thùa: "Nhà thằng cả với nhà thằng 2 đều học không được."

    "Đây là chuyện của tụi nó, bà đừng dài tay, có rảnh thì giúp nhiều cho vợ thằng 3 đem miếng đất sau nhà kia trông coi, thừa dịp lúc này coi có thể trồng chút rau xanh không, hiện tại nó vội vàng thêu cũng không rảnh trông miếng đất kia." Cha Quý nói.

    "Được, tôi đây buổi chiều liền chạy qua." Mẹ Quý gật đầu nói.

    Tô Đan Hồng cũng không nghĩ tới buổi chiều mẹ Quý sẽ con qua tới, là lại đây giúp cô cuốc đất.

    Tô Đan Hồng có nghĩ thầm tự mình làm, nhưng là cái này cô thiệt không biết làm, chỉ có thể tùy ý mẹ Quý làm.

    "Con không cần phải phụ, đi vào thêu đi, chút này mẹ làm xíu là xong." Mẹ Quý một bên đào đất một bên nói.

    Tô Đan Hồng về phòng tiếp tục thêu thùa, cửa ải cuối năm liền mau tới, này chắc là bức cuối cùng của năm nay, cứ như vậy, thiệt mau có tuyết rơi, đại tuyết phong sơn, cô sẽ không ra cửa, lạnh chết người không nói, còn nguy hiểm.

    Tô Đan Hồng mặc kệ ở sau nhà, tùy ý mẹ Quý bận làm việc, hơn nữa mà cũng không nhiều, đối với mẹ Quý mà nói này không tính là cái gì.

    Chờ mẹ Quý vội đi về, Tô Đan Hồng liền lặng lẽ tưới nước linh truyền cho hạt giống được che lại bằng rơm, cô cũng không biết cái này so với nước suối có gì khác, nhưng cô uống nhiều ngày như thế, cảm giác thân thể mình khỏe rất nhiều?

    Lần trước phát hiện trong dầu mình có suối nguồn, thêu thùa cũng lười đi lấy nước uống, cô liền uống luôn nước này, cho nên cũng tới thử trên hạt giống có xài được không.

    Ngày hôm sau, Tô Đan Hồng rửa mặt xong mới nhớ tới chuyện hạt giống sau nhà, lại đây vừa thấy hạt giống có chút phản ứng, nhưng không phải quá lớn, có chút lên mầm.

    Tô Đan Hồng chưa từng làm ruộng, cho nên không cảm giác gì, nhưng mẹ Quý vừa thấy liền kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã nảy mầm?"

    "Cả đêm mới nảy mầm, này tính mau sao?" Tô Đan Hồng vô tri hỏi.

    Mẹ Quý nói: "Dù sao cũng phải hai ba ngày mới nảy mầm, hiện tại trời lạnh, có thể hạt giống không thể náy mầm, 1 đêm liền ra mầm còn không mau?"

    Nhưng mặc kệ mẹ Quý nghi ngờ như thế nào, Tô Đan Hồng một mực chắc chắn cô không biết.

    Mẹ Quý cuối cùng cũng liền không hỏi được gì.

    Tô Đan Hồng nhẹ nhàng thở ra, cũng âm thầm cảnh giác, nước suối này đối với hạt giống hiệu quả là thật ngoài sức tưởng tượng, nàng cũng uống lâu như vậy mới phát hiện nước suối này đối với thân thể có chỗ lợi, nhưng trong một đêm đã thúc hạt giống nảy mầm, về sau cũng không thể xài lung tung.

    Bằng không bị người ta biết cô giả thích như thế nào?

    Cuộc sống nửa tháng cứ như dậy đi qua.

    Tô Đan Hồng nhận được thư của Quý Kiến Quân gửi trở với tiền trợ cấp, vẫn là do mẹ Quý lấy lại đây cho cô, liền đặt ở thôn ủy kia.

    "Đa tạ mẹ." Tô Đan Hồng đây là lần đầu tiên nhận được thư của Quý Kiến Quân, trong lòng bang bang mà nhảy, lấy thư mẹ Quý đưa ngượng ngùng cười.

    Mẹ Quý cười cười: "Đi coi đi, mẹ đi coi đất trồng rau."

    Tô Đan Hồng cầm thư liền về phòng, đem mấy chục đồng tiền trợ cấp kia để một bên, lấy thư ra coi.

    Mở đầu thăm hỏi, sau đó Kiến Quân nhà cô liền biểu đạt ra anh nhớ nhung, anh nhớ cô, hỏi cô ở nhà có tốt không? Lần trước cô gửi cho anh áo len cùng quần áo mới anh đều nhận được, đồng đội anh đều hâm mộ, quần áo mới thực vừa người, áo len cũng thực ấm.

    Tràn đầy một mảnh thư xuống dưới, cuối cùng mới hỏi sức khỏe cha mẹ.. linh tinh một ít chuyện trong nhà. (Thấy con trai có hiếu ghê nói đông, nói tây xong mới hỏi tới cha mẹ)

    Những lời âu yếm đó, Tô Đan Hồng coi tới lui nhìn ba lần, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đem thư cất.

    Từ trong ngăn tủ lấy ra tập giấy lần trước cô mua về viết thư, cầm bút cũng bắt đầu viết thư.

    Thật vất vả viết tràn đầy một phong thơ nói cho Kiến Quân trong nhà hết thảy đều tốt, còn có ngượng ngùng nói mình nhớ anh, cô mới nhớ tới, lần này gửi cho Kiến Quân cái gì mới được?

    Trời lạnh, tham gia quân ngũ ăn ngon chút mới có sức tập luyện.

    Cho nên ngày kế cô liền lên trấn trên, mua thịt bò cùng phối liệu về, chính làm không khô bò.

    Khô bò này còn bỏ thêm một ít cố bổn bồi nguyên dược liệu bên trong, có một chút vị thuốc, nhưng hương vị cực ngon, rất thơm, ngay cả cha quý đều thực thích ăn.

    Lúc một bao đầy đồ chứa tình yêu với thư từ đều gửi đến quân đội, Quý Kiến Quân mới vừa huấn luyện xong một đám tân binh.

    "Kiến Quân, đây là người nhà gửi tới cho anh, chắc lại là vợ anh gửi." Một động độixách theo một bao đồ tiến vào, lớn giọng nói.

    Quý Kiến Quân vừa nghe, mặt cũng không thèm rửa, đem khăn lông một ném đi nhanh chân chạy ra, vừa thấy bao lớn kia, anh trực tiếp giật lấy từ trong tay đồng đội.

    "Gì gấp dữ dậy, tôi không giành với anh." Đồng đội nói.

    "Bao đồ tôi nhận lấy." Quý Kiến Quân dùng ánh mắt ý bảo anh ta chạy lấy người.

    Đồng đội không đi, nói: "Coi kìa, lần này gửi tới cái gì?" Anh ta cách cái bao đều ngửi được mùi thơm.

    Quý Kiến Quân liền mở bao ra, bên trong phân biệt bỏ hai cái bao, còn có một phong thơ.

    "Mở bao ra càng thơm!" Đồng đội trừng mắt nói.

    Quý Kiến Quân ánh dừng ở bức thư, cầm thư lên đồng đội liền thoạt nhìn, chờ anh đem bức thư vợ gửi coi xong, liền thấy đồng đội đã mở bao ra bắt đầu ăn khô bò!

    "Kiến Quân, khô bò này cũng thơm quá, mẹ cậu gửi tới?" Đồng đội Đồng Xuyên Đại vừa ăn khô bò cay vừa nói.

    "Vợ toi làm xong gửi tới." Quý Kiến Quân trên mặt bình đạm, nhưng trong mắt lại là ấm áp hạnh phúc.

    "Thằng nhóc tốt, tháng này đây là lần thứ hai gửi đồ cho câu rồi, xem ra lần trước trở về biểu hiện không tệ?" Đồng Xuyên Đại nói: "Ăn tết muốn xin về không?"
     
  5. Chương 14​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Kiến Quân đã về tới!

    "Về được?" Quý Kiến Quân sửng sốt, nói.

    "Có thể, cậu đi xin thử coi sẽ biết, nhưng mà nếu có nhiệm vụ khẩn cấp vậy trước tiên chạy về quân đội." Đồng Xuyên Đại ăn khô bò gật đầu nói.

    Sau đó khen: "Em dâu này tay nghề thật tốt, tôi ăn có một chút mùi thuốc, nhưng là hương vị cực ngon!"

    "Lúc cô ấy hầm thả chút dược liệu xuống, đều là cố bổn bồi nguyên." Quý Kiến Quân nghe vậy liền nói, anh còn vội vã qua đi coi, đem cái bao kia mở đưa cho anh ta: "Đây là vợ tôi chuẩn bị cho các người, cậu cầm đi cho phân cho mọi người đi."

    Đồng Xuyên Đại nói: "Hắc hắc, nhiều như vậy? Nhiêu đây chắc đến năm sáu cân đó? Đa tạ em dâu!" Thịt bò không hời, làm như dậy, càng tốn không ít tiền, mấu chốt là mùi vị, thật sự ngon!

    Chờ Đồng Xuyên Đại vừa đi, Quý Kiến Quân mở bao của mình ra, bên trong có mười mấy cân khô bò, mùi hương ập lên người, Quý Kiến Quân không nhịn được liền cầm một miếng ăn, hương vị này liền khiến anh bị chinh phục.

    Anh không phát hiện vợ anh còn biết cái này?

    Quý Kiến Quân không biết, khô bò này chính là cô dùng nước suối thần bí hầm ra, sau đó lại bỏ thêm bí phương mua dược liệu nấu, không những đỡ thèm, lại còn cường thân kiện thể, Tô Đan Hồng đây là lo lắng anh dãi nắng dầm mưa, biến đổi phương pháp cho anh bổ thân thể.

    Quý Kiến Quân không biết tâm tư vợ mình, anh phân mấy cân khô bò ra, liền cất trong ngăn tủ, lấy ra ít khô bò anh liền tới tìm thủ trưởng.

    Xin về nhà ăn tết.

    "Bọn bất tài mới cứ nghĩ về nhà?" Thủ trưởng ăn khô bò nói.

    "Thủ trưởng, cũng sắp 30, nếu là có nhiệm vụ khẩn cấp, tôi nhất định đúng giờ trở về!" Quý Kiến Quân nói.

    "Trước kia cho cậu nghỉ cậu đều nhường cho người khác, sao lần này tâm lưu ở trong nhà?" Thủ trưởng nói.

    Quý Kiến Quân cười cười: "Trước kia đó là mới vừa kết hôn."

    "Được rồi, liền thả cạu bảy ngày nghỉ, nhưng nếu có nhiệm vụ khẩn cấp, dậy lanh lẹ mà trở về cho tôi." Thủ trưởng nói.

    "Vâng, thủ trưởng!" Quý Kiến Quân đứng hành quân lễ, hô.

    "Khô bò nay cậu còn có nhiều lắm đúng không? Đều lấy tới cho tôi." Thủ trưởng nói.

    "Vâng, thủ trưởng!" Quý Kiến Quân lại hành quân lễ, lúc này mới ra ngoài.

    Lại đưa tới hơn hai cân, thủ trưởng vừa thấy liền biết tiểu tử này còn để lại không ít, cười mắng xong cũng không nhiều lời.

    Nhưng khô bò này thật sự không tồi, ăn mấy miếng cả người đều ấm áp miễn bàn bao nhiêu thoải mái.

    Quý Kiến Quân liền đề bút cho Tô Đan Hồng gửi một phong thơ về, nói tin tết anh sẽ về tới.

    Tô Đan Hồng ở trấn trên nhận được tin, cô vừa vặn đem thêu xong song long hí châu lại đưa cho chị Hồng kiếm 500 đồng, nhân tiện liền tới bưu cục hỏi một chút có thư hay không.

    Bưu cục là muốn phát tới các thôn, nhưng cũng có thể ở bưu cục này trực tiếp lấy.

    Vừa lúc thư của Quý Kiến Quân vừa đến không lâu còn chưa có phân phối.

    Nhìn nội dung thư, Tô Đan Hồng rất vui vẻ.

    Thời gian này vừa chuyển liền bước vào tháng mười hai, ngày hôm qua đã rơi một hồi 1 đống tuyết, trong đất cải thìa liền đều thu hoạch, đối với cải thìa nhanh như vậy đã lớn mẹ Quý còn cùng cha Quý phụ nói, cha quý cũng nghĩ không ra nguyên cớ sau liền không hỏi được gì.

    Hôm nay Tô Đan Hồng cầm thư, cũng mua nhiều thịt trở về, đặc biệt là thịt dê, thịt bò cũng mua không ít, thịt heo nhưng thật ra mua không nhiều lắm, bởi vì lại mấy ngày trong thôn sẽ có người giết heo, đến lúc đó lại mua cũng không muộn.

    Lúc Tô Đan Hồng xách theo mấy thứ này đi về trong thôn, liền đụng tới một cô gái cũng xách theo bao, rõ ràng từ bên ngoài vừa trở về.

    Cô gái này bộ dáng lắm mười tám chín tuổi, lúc cô ta nhìn thâyd Tô Đan Hồng còn nhìn nhiều hơn vài lần, thầm nghĩ trong thôn khi nào ra được cô dâu mặt trứng ngỗng như dậy?

    Tô Đan Hồng cũng thấy cô ta, nhưng cùng cô gái này dùng xa lạ ánh mắt xem cô ta, cô cơ hồ là liếc mắt một cái liền nhận ra đây là em gái yêu của Quý Kiến Quân là Quý Vân Vân.

    "Vân Vân đã về." Tô Đan Hồng chào hỏi.

    Trên thực tế, Tô Đan Hồng cũng không nghĩ như thế nào cùng Quý Vân Vân chào hỏi, nguyên chủ cùng Quý Vân Vân có thể nói là như nước với lửa, chị dâu không ra chị dâu, em chồng cũng không ra em chồng ni, hai người đều có sai.

    Nhưng là Quý Vân Vân cũng là người lên cao trung, sắp vào đại học, nhưng nguyên chủ mới đọc mấy năm tiểu học? Hơn nữa Quý Vân Vân tuổi cũng không nhỏ, so với cô đời trước còn lớn vài tuổi, người như vậy cũng không thể nói còn không hiểu chuyện.

    Bất quá rốt cuộc là ý nghĩa lần đầu tiên gặp mặt, Tô Đan Hồng cũng hòa khí mà chào hỏi.

    "Cô là?" Quý Vân Vân không nghĩ tới không biết cô dâ nhà ai xinh đẹp như dậy thế nhưng lại biết mình, thử hỏi.

    "Tôi là chị dâu 3 của cô, Tô Đan Hồng." Tô Đan Hồng nói.

    "Tô Đan Hồng?" Quý Vân Vân sửng sốt, không thể tưởng tượng từ trên xuống dưới đánh giá cô, đánh giá này, thật đem cô ta hoảng sợ: "Cô như thế nào biến thành như vậy?"

    Từ lần trước Quý Kiến Quân về đến bây giờ, hơn hai tháng trôi qua, hơn hai tháng này, Tô Đan Hồng vẫn luôn dùng nước linh tuyền, nước linh tuyền hiệu dụng hiện giờ cũng là đều bị cô khai phá ra.

    Không chỉ có đối với thực vật có tác dụng thúc sinh trưởng, đối với người cũng cực tốt bảo vệ sức khoẻ hiệu quả.

    Hàng năm đều dùng uống nước linh tuyền này, cô hiện tại cảm thấy thân thể mình cực tốt, hơn nữa lúc mới vừa uống thời, trên người cô còn ra một tầng vết bẩn, vừa hôi vừa thúi, giống y như đời trước ở họa bổn cô có coi tiên nhân tu tiên sau tẩy gân phạt tủy.

    Gần nửa tháng không có như dậy, lâu lâu ra một chút da chết, nhưng phần lớn đều không có.

    Hơn nữa bởi vì thường xuyên dùng nước suối rửa mặt, thoa ngoài da uống thuốc, hai tháng sau, Tô Đan Hồng đã thay đổi.

    Dáng người so trước kia gầy một vòng, tuy rằng nhìn tương đối đẫy đà, nhưng không mập, chính là tương đối đầy đặn cái loại này.

    Hơn nữa mặt cô cũng thực phúc hậu, mặt mày thanh tú, màu da cũng thực trắng.

    Nhưng Tô Đan Hồng từ lúc bắt đầu liền phát hiện, cho nên lúc thêu song long hí châu, cio cũng cố ý vô tình trong thôn đi lại, chính là lo lắng thay đổi quá nhanh mọi người không thể thích ứng nhìn đến dọa nhảy dựng.

    Cũng may công phu không phụ lòng người, cô tuyên truyền thêu thùa lại thu nhận đệ tử, cũng làm cho mọi người đều chậm rãi tiếp nhận biến hóa của cô.

    Quý Vân Vân này vừa trở về nhìn thấy bất đồng.

    Nhìn Tô Đan Hồng thay đổi hoàn toàn, Quý Vân Vân trừng lớn mắt.

    "Cô em chồng về trước đi, tôi đem thịt lấy về đã." Tô Đan Hồng nói.

    Thịt này là muốn đông lạnh để giành cho Kiến Quân trở về ăn.

    Quý Vân Vân về đến nhà mới có chút phục hồi lại tinh thần, chờ thấy cha mẹ Quý, cô ta cuối cùng là tìm được hồn.

    "Ba, mẹ, con đã trở về." Quý Vân Vân nói.

    "Đã trở lại? Mới vừa rồi mẹ còn muốn cho cha con đi đón." Mẹ Quý mẫu vui vê nói, vội lại giúp cô ta lấy hành lý, nói: "Đi một ngày đường chắc mệt chết rồi ha? Mau vào phòng nghỉ đi."

    "Mẹ, lúc con vừa về có gặp Tô Đan Hồng!" Quý Vân Vân chạy nhanh đem chuyện quỷ sự này nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2021
  6. Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta dựa vào cái gì mà tự mình kiếm tiền?

    Chỉ là cô ta vừa mới mở mồm, mẹ Quý liền nhíu mày nói: "Đó là chị dâu 3 của con, nha đầu này sao lại thế này, còn kiu cả tên lẫn họ lên?"

    Quý Vân Vân đơ người, hoàn toàn không nghĩ tới mẹ sẽ vì một cái xưng hô nói nặng với cô ta, trước kia cô ta cũng kêu như dậy, cũng không thấy mẹ nói không được.

    "Mẹ, Tô.." Quý Vân Vân còn muốn kêu cả tên lẫn họ, đã bị mẹ Quý trừng mắt liếc một cái, chỉ có thể sửa lời: "Chị dâu 3 sao lại thế này? Lúc con mới nhìn thấy bã cũng không nhận ra được, bã sao thay đổi như người khác dậy?"

    "Đan Hồng mấy ngày nay thay đổi nhiều, bất quá lúc trước mẹ chọn nó, còn không phải là nhìn trúng điểm này của nó?" Mẹ Quý nói đến cái này, liền vì chính mình cảm thấy kiêu ngạo.

    Tuy rằng vợ thằng 3 gả qua 3 năm chưa có gì, miễn bàn có bao nhiêu sốt ruột, nhưng từ lần trước uống thuốc sâu, nó liền rút kinh nghiệm xương máu, hẳn là cũng là bị Kiến Quân dạy dỗ một phen, nhìn coi vợ thằng 3 của hiện tại?

    Ôn nhu hiền thục, dịu ngoan hiếu kính, đối xử với bà cùng ông bạn già không gì bàn cãi, chính là tiêu tiền vẫn như trước kia ăn xài phung phí.

    Bất quá cũng không thể nói gì, bởi vì vợ thằng 3 tự mình biết kiếm tiền, nó thêu ra một cái thêu phẩm là có thể bằng người ta làm một năm mới có.

    Hơn nữa nó tiêu tiền cũng không phải cho mình nó, mấy ngày nay, nó thường thường lấy chút thịt với xương sườn lại đây, trong thị trấn bán bún loại này, biết được người già thích ăn, cũng mua về.

    Đồ này đều là của vợ thằng 3 hiếu kính, có thể nói nó tiêu tiền phung phí à?

    Mẹ Quý cũng là ám chỉ cho Tô Đan Hồng, nói cô giữ chút tiền về sau đẻ con ra còn dùng tiền nhiều lắm đó.

    Nhưng Tô Đan Hồng trả lời cũng rất đơn giản, ôn nhu lại hiếu thuận, nó nói: Mẹ, tiền trợ cấp của Kiến Quân con giữ hết mà ta, con tiêu đều tiền con kiếm, trước kia không hiểu chuyện không hiếu kính ba mẹ, hiện tại dù sao cũng phải có chút hiếu kính, Kiến Quân ở bên ngoài cũng có thể yên tâm.

    Coi đi, Mẹ Quý đều nói hết lời.

    Nhưng mẹ Quý trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, cưới bốn đứa con dâu, lúc này rốt cuộc mới hưởng phúc của con dâu.

    Thầy bói quả nhiên nói không sai, tương lai bà cùng ông bạn già còn phải đi theo thằng 3 nuôi.

    Nghe mẹ đối với chị dâu 3 đánh giá cao như dậy, Quý Vân Vân trừng lớn mắt nói không nên lời.

    Chỉ nửa học kỳ thôi á, Tô Đan Hồng rốt cuộc cho mẹ uống bùa mê gì? Bà này vẫn là mẹ mình sao?

    "Chị dâu con thiệt có hiếu, không giống trước kia, con là em chồng cũng đừng chướng mắt nó." Đây là cha Quý nói.

    Quý Vân Vân cũng không nói gì được.

    Cha Quý ngồi ở trên ghế đổ một chén rượu nhỏ ra, tản ra mùi rượu thơm, bàn trước mặt còn để một dĩa khô bò nhỏ.

    Quý Vân Vân thở phì phì ngồi xuống tùy tay cầm một miếng ăn, liền nhịn không được lại cầm một miếng nữa, mắt sáng lênnói: "Khô bò này ở đâu á, ăn ngon dậy?"

    "Chị dâu 3 mầy tự mình làm đưa lại đây cho ba mầy lai rai, rượu cũng là chị dâu 3 mầy mua cho." Cha Quý nhàn nhạt nói.

    Quý Vân Vân trừng mắt: "Bã vậy mà bỏ được ra mua? Con nhớ trước kia Thằng Khỉ Con của mẹ một miếng bánh là bã không vui!"

    "Con cũng biết được là nói trước kia, cái đó là chuyện cũ cũng đừng lấy ra nhai lại, về sau không được đối với chị dâu không biết lớn nhỏ, nếu không không tha cho con." Mẹ Quý nói.

    Quý Vân Vân tức giận đến khô bò cũng không ăn, trực tiếp trở về phòng.

    Cái nhà giờ cô ta một chút địa vị cũng không có, cô ta mới nói tới ba mẹ liền dạy bảo muốn cô ta đối Tô Đan Hồng kia khách khí chút, dựa vào cái gì!

    Tức giận, liền ở trên giường ngủ.

    Cô ta là đói tỉnh, ngửi mùi thịt thơm ngào ngạt, chạy ra nói: "Mẹ, mẹ làm cho con thêm món gì dậy?"

    Tô Đan Hồng bên này, từ biệt Quý Vân Vân cô cầm thịt cũng mang về nhà, chuẩn bị qua mùa đông thêu, mặt thêu cùng kim chỉ trở về nhà.

    Đem thịt bò làm đông lạnh, còn thịt dê cô cắt một miếng, giơ tay chém xuống, cô liền băm khối rửa sạch sẽ rồi đi hầm.

    Canh thịt dê cẩu kỷ, cô đêm nay muốn ăn cái này.

    Bất quá nàng cũng không ăn mảnh, thấy hầm được rồi, cô liền phân một tô ra, cô để lại một chén canh, để Tiểu Hắc lại một miếng thịt với một muỗng canh, dư lại thịt dê tất cả đều lấy đưa cho ông bad Quý.

    Đối với việc nhà thằng 3 thi thoảng lấy chút đồ ăn lại đây, cha mẹ Quý cũng quen rồi.

    Nhưng mà hiện tại vợ thằng 3 phá lệ có tâm.

    "Lúc vừa về gặp cô em chồng, con có hầm canh thịt dê, bỏ nhiều cẩu kỷ lắm, rất là bổ dưỡng, ba mẹ, 2 ngươi cùng cô em chồng cùn uống chút canh cho ấm."

    Mẹ Quý muốn giữ cô lại cơm, Đan Hồng liền nói trong nhà đã nấu xong, đưa canh xông liền đi về.

    Quý mẫu muốn lưu nàng cơm, Sudan liền nói trong nhà làm tốt, buông canh sau liền đi trở về.

    Tô Đan Hồng đem canh thịt dê lại được mẹ Quý đặt ở bếp lò hầm, thơm mùi hương lan đầy toàn bộ nhà họ Quý.

    Đây là mùi hương thịt bắt nguồn từ nhà ông bà Quý.

    "Mầy cũng không phải đại nhân vật gì, cho mầy thêm đồ ăn cái gì, mơ đẹp." Mẹ Quý mẫu đang ướp dưa chua, nghe được lời con gái mới vừa tỉnh ngủ, đầu không thèm ngẩn nói.

    "Mùi hương kia từ đâu ra?" Quý Vân Vân nói, liền chạy dô phòng bếp.

    Sau đó âm thanh kinh hỉ liền truyền ra tới: "Canh thịt dê cẩu kỷ? Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con!" Sau đó liền truyền đến tiếng đũa.

    Quý Vân Vân múc ra một chén, còn bỏ nhiều thịt dê, ăn đến vẻ mặt thỏa mãn: "Mẹ, mẹ tay nghề có tiến bộ nha, thịt làm thơm quá, canh uống cũng ngon!"

    "Cái này là do chị dâu 3 con mới vừa đưa lại đây." Mẹ Quý nói.

    Quý Vân Vân ăn một miếng thịt liền muốn nhả ra.

    Cha Quý từ bên ngoài trở về cũng ngửi được mùi canh thịt dê, nói: "Vợ thằng 3 đưa tới?"

    "Ừ, mỗi người một chén vừa vặn." Mẹ Quý gật đầu nói.

    Quý Vân Vân rất muốn uống nhưng phải có cốt khí mà nói nàng không muốn ăn, nhưng lời này lại nói không nên lời!

    Bởi vì thịt dê cùng với canh rất là ngon..

    Mẹ Quý mẫu thực nhanh ướp xong dưa muối, bởi vì không có chuyện gì khác, cho nên bà giặt sạch xong liền lấy ra kem bảo vệ da ra sát tay.

    Quý Vân Vân trừng mắt: "Mẹ, mẹ lấy kem bảo vệ da sát tay? Đây là lau xài trên mặt mờ!"

    "Trong phòng còn có mà, chị dâu 3 con nói có thể dùng để sát tay." Mẹ Quý nói, tay bà năm nay phá lệ không bị đông lạnh, lúc này mới bao lâu liền chịu không nổi? Lại nói vẫn là ít nhiều do Đan Hồng, nếu không chỉ sợ bị nứt ra rồi.

    Quý Vân Vân lập tức vào phòng của mẹ, quả nhiên trong ngăn tủ có ba bốn hộp kem bảo vệ da với 3 hộp kem còn sò!

    "Mẹ, cài này đều là bà đó mua cho?" Quý Vân Vân không thể tưởng tượng được.

    Mẹ cô ta không đời nào mua cái này, lại còn mua nhiều như dậy!

    "Ừm, chị dâu 3 của con thích ăn dưa muối mẹ ướp, cái bình này con đem qua cho chị dâu 3 đi." Mẹ Quý quay đầu lại nói.

    "Hừ, bất quá là cầm tiền của anh ba lại còn giả làm người tốt, ba mẹ các người cũng đừng để bã lừa!" Quý Vân Vân cắn răng nói, không nghĩ tới mới bao lâu, Tô Đan Hồng cư nhiên có thủ đoạn? Đem ba mẹ lung lạc nhân tâm?

    "Đứa nhỏ này nói chuyện như thế nào dậy? Tiền là của chị dâu 3 con tự kiếm, không tốn 1 đồng của anh 3 con." Mẹ Quý tức giận nói.

    "Tự mình kiếm? Cô ta dựa vào cái gì tự mình kiếm tiền?" Quý Vân Vân trừng mắt nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  7. Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoài nghi của Quý Vân Vân

    "Tục ngữ nói rất đúng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, con đừng khinh người." Mẹ Quý nghe vậy tức giận trắng mắt liếc cô ta một cái, nói.

    Quý Vân Vân gấp giọng nói: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy kỳ kỳ sao? Lúc này mới bao lâu, bà đó liền thay đổi như người khác, này toàn thân đều có điểm đáng ngờ!"

    Mẹ Quý sửng sốt.

    Cha Quý gõ tẩu hút thuốc nói: "Ăn thịt của mầy đi."

    Ông già mình mở miệng, Quý Vân Vân chỉ có thể kiềm chế đi vào phòng bếp, tuy rằng thịt là con đàn bà kia lấy tới, nhưng không thể không ăn.

    Hầm thơm đến như vậy, cô ta ở chỗ chứ dâu 4 cũng không ăn được.

    "Con cái chuyển biến tốt bà còn không vui à? Con nghe nha đầu này nói năng bậy bạ." Bên ngoài cha Quý nói mẹ Quý.

    Mẹ Quý nói: "Tôi cũng chưa nói gì mà?" Bất quá bị nha đầu Vân Vân kia nói cũng có chút phân tâm.

    Cha Quý nói: "Không có việc gì thì đi coi thử, vợ thằng 3 thích dưa chua bà làm."

    Mẹ Quý cười cười, mới cầm hủ dưa chua vừa ướp tới đây.

    Tô Đan Hồng ra đón, đỡ mẹ Quý vào phòng, nói: "Hiện tại càng ngày càng lạnh, mẹ, mẹ với ba bên kia củi lửa đủ không? Không đủ thì con bên này còn nhiều lắm, mẹ cầm xài đi, lần trước Kiến Quân trở về bổ nhiều lắm, một mình con không xài nhiều như dậy."

    "Mẹ với ba con bên kia thiếu gì cũng không thiếu củi lửa đâu nha?" Mẹ Quý cười nói, được con dâu đỡ vào ngồi sau đó liền đem hủ dưa chua cho cô: "Đây là mẹ mới ướp, cho nhiều giấm biết con thích chua, con giữ từ từ ăn."

    "Đa tạ mẹ." Tô Đan Hồng cười gật đầu, đem hủ dưa chua đi vào phòng bếp.

    Trở ra liền thấy mẹ Quý đang coi bộ quần áo cô làm, mặt có chút đỏ lên.

    "Đây là làm cho Kiến Quân?" Mẹ Quý cười hỏi.

    "Dạ, Kiến Quân sẽ về ăn tết, con làm cho ảnh một bộ quần áo để thay đổi tắm rửa." Tô Đan Hồng hơi ngượng ngùng, gật đầu nói.

    "Kiến Quân sắp về tới?" Mẹ Quý nghe vậy, liền vui vẻ nói.

    Tô Đan Hồng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, con có nói vơi Vân Vân, Vân Vân không nói với mẹ à?"

    Coi mẹ Quý như này liền biết là chưa nghe, Quý Vân Vân về đến nhà liền vội vã nói xấu cô cho coi?

    "Vân Vân chắc là quên mất." Tô Đan Hồng tự mình tìm lời giải thích nói.

    Lại chuyển sang nói chuyện khác, tỷ như đề tài đi trấn trên nhìn một ít chuyện mới lạ.

    "Đây là trà táo đỏ với cẩu kỷ, mẹ uống thử." Tô Đan Hồng lại rót một ly trà có màu mật lại đây, nói.

    Mẹ Quý cười gật gật đầu, uống một hớp thấy rất là ngon, hiện tại càng xem con dâu vừa lòng, quy quy củ củ, toàn thân không tìm ra một chút khuyết điểm đối xử 2 ông bà già bọn họ càng là không thể chê, có cái gì ngon đều không quên bọn họ.

    Mẹ Quý coi là lúc xong phải đi về thời, Tô Đan Hồng đưa lại cho bà 3 cân thịt dê băm với năm cân thịt bò về, mẹ Quý đùn đẩy 1 hồi lúc này mới về.

    Lại lấy ra mấy cân cho nhà họ Tô mẹ đẻ, mẹ Tô đối với con gái gần đây có tiến bộ càng vừa lòng hơn bao giờ hết, hơn nữa mẹ Tô đối với con dâu chẳng ra gì, nhưng đối con gái thì không cần phải nói, bởi vì trong nhà nuôi nhiều gà, cho nên lúc Tô Đan Hồng trở về, liền mang theo một rổ trứng gà về.

    Lần này Tô Đan Hồng mua nhiều về thịt dê với thịt bò về, bất quá chia 1 hồi, còn dư lại cũng không nhiều lắm, xem ra cô khi có thời gian lại đi trấn trên mua nhiều chút đem về.

    Thời gian vừa chuyển, liền hơn nửa tháng trôi qua, Tô Đan Hồng đem thêu phẩm mới xong đem lại cho Chân Miêu Hồng, vốn dĩ cô còn muốn đến năm sau đầu xuân mới đem đuae, nhưng muốn mua thịt về, nên thuận tiện mang lại đây.

    Lúc này cô thêu mã đáo thành công, tuấn mã lao nhanh thập phần linh khí, 87 con ngựa như như ập ra trước mặt, Chân Miêu Hồng nhìn không nói 2 lời, trực tiếp cho 600 đồng.

    Tô Đan Hồng cũng thực vừa lòng, cầm kim chỉ mới với mặt thêu sau đó liền tới chợ bán thức ăn, mẹ Quý đã đẩy xe đẩy tại đây chờ cô.

    "Mẹ, sắp qua năm mới, chúng ta mua nhiều đồ chút về ăn tết." Tô Đan Hồng cùng mẹ Quý nói.

    Mẹ Quý cũng biết cô thêu phó mã đáo thành công kia chắc là kiếm lời nhiều tiền, mặt thêu bà ở nhà cũng có coi, giá chắc chắn không thấp, cho nên nghe cô nói như vậy mẹ Quý cũng không nói gì, gật đầu nói: "Mua nhiều chút cũng được."

    Lại quầy bán thịt dê, Tô Đan Hồng nói: "Cho tôi tới nửa con."

    Mẹ Quý hết hồn, vội nói: "Không cần nhiều như vậy, không cần nhiều như vậy!"

    Tuy rằng lúc này là muốn mua nhiều chút, nhưng cũng không cần tới nửa con dê nhiều như vậy, này biết bao nhiêu tiền?

    "Bác à, thịt dê tôi bán là tươi nhất đấy, cũng là con dê cuối cùng, lần sau muốn mua phải qua đến năm sau." Ông chủ Bán thịt dê nói.

    "Dậy mua nửa con, có ưu đãi gì không?" Tô Đan Hồng hỏi.

    "Một cân ưu đãi cho cô ba phần." Ông Chủ nhìn cô nói.

    "Thôi được." Tô Đan Hồng gật đầu.

    Ông chủ lấy cho cô nửa con, bớt số lẻ, tính nửa con dê ước chừng có 22 đồng, nhưng làm cho mẹ Quý đau lòng mà không làm gì được.

    Hiện tại bình quân tiền lương cũng chỉ mới 20 30 đồng, này tương đương đem tiền lương một tháng xài hết!

    Tô Đan Hồng cảm thấy không đắt, quay người lại lại mang theo mẹ Quý lại mua 50 cân thịt bò.

    "Này giữ hầm củ cải là ngon nhất, Kiến Quân rất thích ăn, dãi nắng dầm mưa, khó được ngày trở về nấu nhiều cho ảnh ăn cho bổ." Tô Đan Hồng nói.

    Mẹ Quý không nói, vợ thằng 3 tuy rằng tiêu tiền hơi bị nhiều là, nhưng là vì con trai bà, bà còn có thể nói cái gì?

    Mặt khác đồ thượng vàng hạ cám, Tô Đan Hồng cũng mua 1 chút, đường đỏ mua mấy cân, hạt mè đường cũng mua, giữ ăn tết trong nhà, cũng vui vẻ.

    Còn có đậu phộng, cô đều mua.

    Tổng cộng khoảng 50 đồng, mẹ Quý mẫu tim quả thực rỉ máu, trên đường trở về có chút trầm mặc.

    "Mẹ, con biết mẹ muốn hai vợ chồng con tiết kiệm chút, về sau đẻ con còn nhiều khoảng chi tiêu, bất quá Kiến Quân mấy năm không trở về ăn tết? Con muốn cho ảnhtrở về có cái không khí vui mừng cuối năm." Tô Đan Hồng nói.

    "Mẹ biết." Mẹ Quý gật gật đầu, nói.

    "Hơn nữa lần này tuấn mã con cũng bán hơn hai trăm, xài hết còn dư lại 1 ít, chờ năm sau con thêu mặt thêu xong, đến lúc đó lại có tiền, mẹ không cần lo lắng cho chúng con." Tô Đan Hồng cười nói.

    Mẹ Quý cười cười: "Mẹ biết con có bản lĩnh, bất quá nên tiết kiệm ta liền tiết kiệm, ngày thường ăn 1 mình còn chưa tính, giờ có Kiến Quân nữa."

    "Con biết Kiến Quân không muốn, con chính là muốn cho Kiến Quân sống tốt 1 chút, trước kia không thể kiếm cũng liền thôi, hiện tại có thể kiếm lời, con không thể lại cho ảnh sống như trước." Tô Đan Hồng nói.

    Lại nói, cô đối với công việc của Quý Kiến Quân cũng không phải thực thích, bảo vệ quốc gia là chuyện tốt, nhưng là cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, cô cũng nghĩ tới muốn có cuộc sống vợ chồng bình thường.

    Cho nên từ trong tâm ra, cô thật sự không muốn Quý Kiến Quân làm công việc này.

    Nhưng là đây là do anh thích, cô tự nhiên cũng là muốn ủng hộ.
     
  8. Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biết một chút về phụ khoa

    Trở về nhà, Tô Đan Hồng liền chia một ít thịt bò thịt dê ra, cầm 1 chút đem cho 2 ông bà Quý, còn dư lại đem đông lạnh.

    Dù sao cô cũng không thể nào nói cô không ăn thịt, cơ bản chỉ nấu canh uống, thịt với xương đều cho con chó Tiểu Hắc ăn.

    Thế cho nên Tiểu Hắc ăn đến mức sinh long hoạt hổ, 10 phần hung hãn, vật ngã 1 nghé con còn được.

    Có lẽ cũng là do uống nước linh tuyền, nên con chó có phần linh tính, không giống như mấy con cho bình thường có thể so, đặc biệt là ban đêm, Tô Đan Hồng không có cột nó, toàn bộ góc sân nó đều đi tuần tra, hơi có gió thổi cỏ lay là nhe răng trợn mắt phát ra thanh âm cảnh cáo.

    Thế nên Tô Đan Hồng mỗi đêm đều ngủ ngon giấc.

    Lúc Tô Đan Hồng với mẹ Quý nói chuyện, mẹ Quý liền nói với cô: "Nhà ai nuôi cho giống như con? Nó được nuôi như này là quá tốt."

    Đừng nói chó, trong thôn này nhà ai đều mỗi ngày ăn thịt?

    Tiểu Hắc là chó mà còn được dậy, không phải thịt thì là cá, ăn đến mức toàn thân lông sáng bóng, đôi mắt đen bóng, còn mang theo hung khí, rất là hung hãn, lại coi trong thôn cùng nó so sánh, hoàn toàn không cùng cấp bậc.

    Bất quá để cho nó giữ nhà cho nhà thằng 3 thì còn gì bằng.

    Tô Đan Hồng cầm mấy cân thịt đưa tới nhà họ Tô.

    "Sao lại lấy thịt tới? Nếu để cái bà Quý thấy, sau lưng không nói xấu chết con?" Tuy rằng con gái mang thịt về mẹ Tô rất vui, nhưng thật ra mẹ Tô vẫn tương đối thương con gái, liền la cô.

    "Mẹ, con muốn lấy mấy cân trứng gà, mẹ còn hay không?" Tô Đan Hồng nói.

    "Có, hiện tại gà không đẻ trứng, bất quá lần trước góp cũng nhiều, con lấy năm cân về." Mẹ Tô nói.

    Tô Đan Hồng gật gật đầu, đang muốn nói cái gì thì chị dâu cả Tô liền đi dô.

    "Cô em chồng về chơi à?" Nhìn thấy mẹ Quý đang chặt thịt, chị dâu cả Tô liền biết cô em chồng lại về trợ cấp nhà mẹ đẻ, trong lòng khinh bỉ không thôi, nhưng trên mặt nàng cũng là vô cùng vui, dù sao lấy về thì có thịt ăn!

    "Chị dâu cả." Tô Đan Hồng nhìn cô ta một cái.

    "Cô em chồng, em không nói với chị 1 tiếng, hai tháng này đã làm gì, sao biến thành như dậy? Làn da này của em, so với con gái trong thành phố còn đẹp hơn." Chị dâu cả Tô 2 mắt tỏa sáng nhìn cô nói.

    "Rảnh rỗi lẩm bẩm cái gì đó, Đan Hồng mỗi ngày thoa kem con sò với kem bảo vệ da, đến lượt mầy nói à?" Mẹ Tô tức giận nói.

    "Ha hả, là dậy hé, mẹ, mẹ đi nghỉ đi, con làm là được." Chị dâu cả Tô mặt hơi hơi cứng đờ liền vội vàng cười nói.

    Mẹ Tô nhìn cô ta, nói: "Mầy băm sao cho được, nếu dám giấu miếng nào tao không tha đâu ó"

    "Mẹ, cứ yên tâm đi, con cũng không phải như em dâu, mẹ còn không tin con?" Chị dâu cả Tô cười nói.

    Tô Đan Hồng nhíu mày, nhưng không nói gì.

    Đi theo mẹ Tô ra tới cửa, hỏi: "Mẹ, chị dâu 2 đâu?"

    "Đi tới nhà thôn trưởng." Mẹ Tô nói.

    Tô Đan Hồng liền cùng bà nói về việc trong nhà, mẹ Tô nói: "Năm nay Quý Kiến Quân lại không về được?" Lần trước vừa về, lần này tám chín phần mười là không về được.

    "Thư viết, nói chủng bị về tới." Tô Đan Hồng cười cười.

    Mẹ Tô thở dài, nói: "Con cũng đừng trách mẹ, lúc trước kia ba con bị bệnh rất cần số tiền này, tuy rằng cuối cùng cũng không cứu được, nhưng mẹ cũng không có cách nào."

    Mẹ Tô kỳ thật cũng không vừa lòng việc hôn nhân này, tham gia quân ngũ mỗi tháng đúng là có tiền trợ cấp, nhưng quanh năm suốt tháng có thể về được mấy lần?

    Mỗi lần về đều là vội quay lại, con gái bà như hòn vọng phu thì tốt chỗ nào?

    Nhưng lúc ấy cũng không có cách nào, ông bà Quý cho nhiều sính lễ như dậy..

    "Chuyện trước kia đừng nói nữa, hiện tại con sống khá tốt." Tô Đan Hồng nói.

    Mẹ Tô thấy cô sắc mặt không thể chê, hơn nữa mấy ngày nay, dáng người với khuôn mặt trổ mã xinh cực kỳ, mẹ Tô từ trong ngăn tủ lấy hộp kem bảo vệ da với kem con sò lần trước Tô Đan Hồng cho bà ra đưa lại cho cô: "Con lấy về đi tiếp tục xài, Kiến Quân về chắc chắn thích dáng vẻ này của con

    Này nếu là nhà người ta con gái có bộ dáng này, không chừng bà còn mắng một tiếng hồ ly tinh, nhưng đây là con gái bà, mẹ Tô lấy làm kiêu ngạo, con gái là giống bà đó, năm đó thời còn trẻ, bà cũng là một bông hoa trong thôn.

    " Mẹ, sao không xài? "Tô Đan Hồng không khỏi nói:" Con mua cho mẹ là để mẹ xài, mẹ giữ làm chi, xài hết rồi con lại mua cho mẹ. "

    " Mẹ từng tuổi này rồi, nào còn xài mấy cái này? "Mẹ Tô nói.

    " Nhà con còn vài hộp, mẹ chồng con cũng xài mà, mẹ cũng đừng để giành, còn không coi già hơn bà già chồng con ó. "Tô Đan Hồng chỉ có thể nói như dậy.

    Quả nhiên vừa nói dậy, mẹ Tô lại hỏi:" Bà ta từng tuổi này còn dám xài kem bảo vệ da của con? "Bà già kia, quả nhiên da mặt dầy dám dám thu vật quí như dậy!

    " Là con tự mình cho mẹ chồng. "Tô Đan Hồng nói:" Mẹ cũng đừng cất lấy ra xài đi. "

    Mẹ Tô gật gật đầu, liền nhận lấy, bà cũng muốn bắt đầu xài, đỡ phải gặp mặt bà già đó thấy mình già hơn, rõ ràng bà còn nhỏ bà ta mấy tháng đó!

    Đang nói chuyện, bên ngoài chị dâu 2 Tô trở lại.

    Tô mẫu lập tức liền đi kiểm tra gạo có bị người ta đem giấu đem về cho nhà mẹ đẻ không.

    " Chị dâu 2. "Tô Đan Hồng kêu một tiếng.

    Chị dâu 2 Tô nhìn mẹ Tô mẫu liếc mắt một cái, liền bị bà cho cô ta một ánh mắt.

    Tô Đan Hồng liền cùng cô ta trở về phòng.

    " Chị dâu 2, anh 2 có về không? "Tô Đan Hồng nói.

    Chị dâu 2 Tô gật gật đầu:" Về hai lần, hai ngày liền đi, cuối năm có nhiều việc, lại bận rộn thêm mấy ngày là có thể đã về lại. "

    Tô Đan Hồng coi sắc mặt cô ta, cảm thấy khá ổn, chị dâu 2 Tô sắc mặt có chút đỏ ửng, hỏi:" Tôi cho chị đơn thuốc kia chị còn uống không? "

    " Có uống mà. "Chị dâu 2 Tô vội gật đầu nói:" Cô em chồng, em cho chị uống thuốc kia tốt thiệt á là, em chừng nào thì học được coi bệnh? "

    " Tôi làm sao biết coi bệnh, chỉ là biết chút da lông thôi, trước kia có học ở lớp xóa nạn mù chữ. "Tô Đan Hồng thuận miệng nói:" Chị đưa tay ra cho tôi coi thử. "

    Đời trước cô có học một chút, cao thâm thì cô không biết, bất quá vẫn tính là biết một chút y thuật, đặc biệt là phụ khoa vấn đề thiết yếu, mẹ cô còn mời nữ y chuyên môn vào phủ truyền thụ cho cô một ít có thể tự mình xử lý y thuật đơn giản.

    Chị dâu 2 Tô liền đưa tay cho cô:" Cô em chồng, em đỉnh thiệt ó. "

    Tô Đan Hồng không để ý, nhìn cô ta một cái, sau đó gật đầu nói:" Điều trị đến cũng không tệ. "

    Nói xong, cô không biết từ nào móc ra một bọc nhỏ khô bò, nói:" Nửa cân khô bò này chị giữ lại ăn, tôi dùng bài thuốc bào chế cho chị, một ngày ăn một chút, đối với việc khôi phục thân thể có chỗ tốt. "

    " Cô em chồng, đa tạ em. "Chị dâu 2 Tô khô bò, vẻ mặt cảm kích nói.

    Tô Đan Hồng nói:" Anh 2 thương tôi, trước kia cũng không thiếu phần chăm sóc cho tôi, chị dâu 2 cũng đừng khách sáo với tôi. "

    Chị dâu em chồng hai nói chuyện một hồi, Tô Đan Hồng liền đi ra tới, nói vơi mẹ Tô muốn năm cân trứng gà, lúc chị dâu cả Tô nhìn thấy liền cười nói:" Tôi còn tưởng rằng cô em chồng đem thịt về ó, thì ra là tới đổi trứng gà ha. "

    " Mấy cân thịt còn so không bằng mấy cân trứng gà này. "Tô Đan Hồng nhàn nhạt nói.

    Chị dâu ca Tô nghẹn họng.

    " Rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không, làm gì thì đi làm gì đi."Mẹ Tô ra tới liền nghe câu nói như dậy, tức giận nói.
     
  9. Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sói mắt trắng

    Chị dâu cả Tô thấy mẹ chồng ra tới, không dám ở lâu, mặt xám xịt đi vào.

    Tô Đan Hồng tạm biệt mẹ Tô, liền mang theo trứng gà về nhà.

    Lúc cô trở về, cách vách thím Dương đem một rổ trứng gà đầy đang chờ cô, thấy cô trở về liền vui vẻ, bất quá nhìn thấy cô trong rổ có trứng gà, mặt liền có chút cứng đờ.

    "Thím Dương, làm sao vậy?" Tô Đan Hồng cười hỏi.

    Lúc nghe nói cô thêu thùa có thể kiếm tiền, thím Dương này cũng là dồn hết sức lực muốn học, cũng là lưu lại đến cuối, cùng với 1 vài người nữa, nhưng cuối cùng vài người đó cũng đều không có thể kiên trì, tất cả đều chịu thua.

    Muốn mấy bà làm việc cả ngày còn được, chứ muốn mấy bà ngồi cả ngày cầm kim chỉ thêu như dậy, dậy tính có tâm cũng không có lực, mấu chốt là còn thêu không ra được một đóa hoa.

    Tuy rằng thật đáng tiếc không thể thêu thành công, nhưng vẫn có chút tạo cảm tình.

    Cùng Tô Đan Hồng cũng được tính là thân cận, ngày thường cũng không đi lải nhải lải nhải chút chuyện nhà.

    "Đan Hồng, thím nghe nói cháu mua nhiều thịt về, thằng cháu trai nhà thím thèm thịt, thịt heo trong thôn còn phải chờ người mổ heo, thím liền nghĩ lấy chút trứng gà lại đây đổi cân thịt của cháu, bất quá hiện tại xem ra cháu không cần trứng gà." Thím Dương tiếc hận nói.

    Coi trong rổ trứng gà của cô, này chắc cũng được bốn năm cân, chắc đủ ăn tết rồi.

    "Không có việc gì, trứng gà để lâu được, thím Dương cháu lấy cho thím 1 ít." Tô Đan Hồng nói, mở cửa cho bà vào.

    Tiểu Hắc hướng tới thím Dương nhe răng, thím Dương bị hù nhảy dựng, nhịn không được nói: "Tiểu Hắc cho cháu nuôi thật tốt."

    Tô Đan Hồng cười cười, la Tiểu Hắc im lặng một chút, Tiểu Hắc lúc này mới cảnh giác nhìn thím Dương liếc mắt một cái, tuy không nhe răng nữa, nhưng cũng quay lại ổ chó.

    "Cảnh giác kỉu này, thím có thấy vài con nhưng không con nào như nó." Thím Dương nói.

    Tô Đan Hồng cười cười, cũng chính mẹ Quý tới thường xuyên, Tiểu Hắc lúc này mới tính nhớ kỹ người, nhưng lúc Tô Đan Hồng không ở nhà, mẹ Quý một người cũng vào không được sân, Tiểu Hắc căn bản không cho phép, hơn nữa mỗi lần mẹ Quý lại đây, còn không có vào nhà Tiểu Hắc liền ở trước kêu hai tiếng nhắc nhở cô.

    Những người khác nói, Tiểu Hắc cơ bản hoàn toàn không bỏ ai ở trong mắt.

    Cha mẹ Quý đã tới một hồi, lại cầm đồ ăn lại đây dụ Tiểu Hắc, xương ngon cho Tiểu Hắc nó cũng không thèm nhìn, làm cha Quý khen nó là 1 con cho khôn.

    Lại vào phòng bếp, Tô Đan Hồng liền đem cho thím Dương cắt một cân thịt bò cùng một cân thịt dê.

    "Đủ rồi đủ rồi, Đan Hồng cháu đưa nhiều rồi." Thím Dương vội vàng nói.

    Cô lấy lại đây rổ trứng gà này cũng có ước chừng sáu cân, nhưng sáu cân trứng gà nhưng không đổi được một cân thịt bò một cân thịt dê.

    "Trở về đi, thím Dương cùng chú Dương cũng hầm chút canh bổ thân mình." Tô Đan Hồng nói.

    Thím Dương chối từ nhưng mà lúc này mới nhận, nhưng cũng không vội đi vội, cùng cô kéo vào nhà, nói chuyện non nửa canh giờ, lúc này mới về.

    "Cầm nhiều thịt như dậy về?" Chú Dương nhìn thấy bà bạn già cầm hai cân thịt trở về, trừng mắt nói: "Bà không phải đi chiếm tiện nghi của nó đi?"

    "Sao có thể, là Đan Hồng cho tôi, nói tôi lấy về tới hầm canh chút cho ông cùng bổ thân mình, nó đây là biết năm đó lúc Kiến Quân khi còn nhỏ mùa đông rớt xuống nước là ông nhảy xuống đem nó vớt lên." Thím Dương cười nói.

    "Chuyện này đã là của mười mấy năm trước, còn nói làm chi?" Chú Dương tức giận nói.

    "Hiện tại đồ cũng lấy lấy tới, ông còn có thể kêu tôi lấy đem trả về à? Dù sao cũng ở cách vách, về sau có chuyện gì cần tôi giúp đỡ 1 chút là được." Thím Dương nói.

    Chú Dương lúc này mới không nói gì.

    Thím Dương lấy ra dao với thớt bắt đầu chặt thịt, một bên nhịn không được nói: "Ông nói coi con người này nói như thế nào nói biến đổi liền biến? Trước kia tôi còn có thể nói khống xứng với Kiến Quân, thằng nhóc tốt như dậy đi cưới một bà vợ? Hiện giờ ông nhìn coi, hiếu thuận vô đối, 2 ông bà Quý kia mùa đông mà tôi thấy bọn họ đều béo lên."

    Không mập được sao? Con dâu có miếng thịt ăn liền nghĩ tới bọn họ, thường thường còn tự mình nấu một nồi canh thịt thơm ngào ngạt đưa qua cho thêm đồ ăn, thường thường, cũng đưa qua đi một ít trà táo đỏ cẩu kỷ, mỗi ngày đều đồ bổ, có thể không tốt lên à?

    Tuy rằng hai nhà quan hệ cũng khá tốt, nhưng là bà nhìn trong lòng cũng không nhịn được có chút chua.

    Mình con trai cũng nhìu, bốn đứa con trai đều cưới vợ, nhưng bốn đứa này so ra còn thua 1 đưa con dâu nhà người ta.

    "Cho thêm nhiều thịt còn không phải cho bà bồi bổ? Trước kia đó mới vừa gả, còn chưa có nghĩ thông suốt, hiện tại lớn thêm vài tuổi, thì không giống như trước." Chú Dương nói.

    Vừa nghe thấy, liền vui vẻ: "Ừ, nhiều thịt như vậy?"

    "Đúng rồi, tôi thấy nó còn muốn đưa nhìu thịt hơn." Thím Dương cười cười, kỳ thật bà cũng chỉ là ngoài miệng nói dậy, con dâu người ta mắc mới phải hiếu kính bà.

    Hai người nói chuyện, bên này Tô Đan Hồng hâm cho Tiểu Hắc một chút thịt, cô liền dùng một chút nước canh rưới lên cơm, dư lại đều cho Tiểu Hắc ăn, ăn như dậy, Tô Đan Hồng cũng cảm thấy mình gần đây có chút béo.

    Dùng nước linh tuyền hầm một nồi thịt bò, cho nhiều dược liệu vào, đây là cô dùng để làm khô bò, cha Quý thực thích, Quý Kiến Quân cũng thực thích, đến lúc đó chờ anh trở về cũng làm nhiều cho anh nhắm rượu.

    Thím Dương đại thẩm đem qua rổ trứng gà, Tô Đan Hồng giữ lại một nửa, dư lại một nửa cô liền lấy đem cho ông bà Quý, giữ nhiều như dậy cô với Quý Kiến Quân cũng ăn không hết.

    "Cô nhỏ.."

    Qua nhà họ Quý, nhìn thấy Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng mới vừa hô, Quý Vân Vân liền hừ một tiếng trực tiếp quay đầu trở về phòng.

    Cha Quý không có ở nhà, mẹ Quý mẫu ra tới vừa lúc nhìn thấy, mắng: "Nha đầu không biết phép tắc!" Lại đối với Tô Đan Hồng nói: "Đan Hồng con mặc kệ nó, tính nó dậy đó."

    Tô Đan Hồng cười cười, không nhiều lời, đem trứng gà cho bà: "Mẹ, mấy cân trứng gà mẹ với ba giữ ăn."

    "Trong nhà còn có mà, lần trước con đem lại đây còn không ăn hết, con đem về đi tự mình ăn." Mẹ Quý vội vàng nói.

    Mẹ Quý mẫu cũng nuôi gà, nhưng mà mùa đông lần trước liền chết toàn bộ.

    "Con bên kia cũng có vài cân, đủ con với Kiến Quân ăn." Tô Đan Hồng nói, liền đem trứng gà vào nhà bếp bỏ từng cái vào trong rổ, nói: "Trứng gà này mẹ với ba đừng để giành, ăn xong rồi lại mua thêm."

    Cô cũng không ở đây lâu liền đi về.

    Cô vừa đi, Quý Vân Vân liền từ trong phòng chạy ra: "Mẹ, cô ta lần này đem cái gì lại đây?"

    "Cô ta cái gì mà cô ta, đó là chị dâu 3 mầy!" Mẹ Quý trừng cô ta nói: "Cầm vài cân trứng gà lại đây."

    "Trứng gà à? Sao không lấy nhiều thịt về?" Quý Vân Vân nhíu mày nói.

    "Lấy thịt cái gì? Hôm nay mới mang qua đây." Mẹ Quý tức giận nói.

    "Kia có là gì, cô ta còn cho nhà mẹ đẻ nhìu lắm!" Quý Vân Vân liếc mắt: "Cưới cái thứ gì về nhà không bít, anh 3 ở ngoài mệt chết rồi, cả ngày còn mong trợ cấp nhà mẹ đẻ cô ta!"

    Mẹ Quý trực tiếp nhéo tay cô ta.

    "Mẹ, làm gì dậy, nhéo con làm gì!" Quý Vân Vân hô đau, nhịn không được nói.

    "Sói mắt trắng, cho mầy ăn nhiều đồ đều uổng phí, cút về phòng đi cho tao, thấy mầy là tao khó chịu!" Mẹ Quý nhịn không được mắng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...