14,590 ❤︎ Bài viết: 104 Tìm chủ đề
Chương 100: Đếm Tiền

Lưu Ngọc Mai cho con nuôi một bao lì xì 5 hào, hôn lên mặt cậu hai cái, Kỷ Thanh Lam cũng cho Ny Ny một bao tiền lì xì, một nắm kẹo, ngồi một lúc rồi quay về nhà.

Mỗi dịp Tết là thời điểm vui vẻ nhất của trẻ em trong thôn, chúng sẽ đến từng nhà để chúc Tết, nói lời cát tường; lúc này, người lớn cũng sẽ mỉm cười và bốc từng nắm đậu phộng rang, hạt bí, v. V. Cho họ.

Sau khi đi loanh quanh, túi của bọn trẻ chứa đầy đồ ăn nhẹ.

Chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua Kỷ gia ở cuối thôn, đều biết Kỷ Thanh Lam giàu có, đứa nào cũng tranh nhau chạy tới chúc tết, các loại lời chúc không lấy tiền thi nhau tuôn ra. Kỷ Thanh Lam cũng không keo kiệt, cho mỗi đứa một nắm hạt dưa và hai viên kẹo.

Có hạt dưa ăn, còn có kẹo sữa quý hiếm, bọn trẻ vui mừng nhảy cẫng lên reo hò ầm ĩ. Hướng Hưng Long cũng ở đó, chảy nước mũi, quần áo rách rưới dơ bẩn, Kỷ Thanh Lam chỉ nhìn một cái liền thu hồi.

Đứa trẻ không mẹ cũng thật đáng thương. Hai tháng trôi qua trong nháy mắt, vợ Tường Khánh vài ngày nữa sẽ trở về, đáng tiếc đã bỏ lỡ dịp Tết.

Ngày vợ Tường Khánh được La Tú Phương mang về cũng là một ngày tốt lành, ngày mồng sáu tháng Giêng, một ngày tốt lành.

Sau khi bị giam hai tháng, cô ta gầy đến không còn hình dáng, tóc bị cắt đến sát đầu, một mực trốn trong nhà không dám gặp ai.

Kỷ Thanh Lam không để ý đến, vợ Tường Khánh đáng bị như vậy.

Ngày mồng ba Tết đến, Hướng Quốc cùng vợ con rời đi. Các thành viên trong đội có đủ loại ánh mắt, một gia đình vô dụng thật sự khó ở lại.

Ở nhà, mẹ Hướng và Lý Tiểu Nhã cãi nhau hàng ngày, mẹ Hướng muốn lôi kéo con dâu cả đối phó con dâu hai, Lý Tiểu Nhã cũng muốn lôi kéo chị dâu chống lại mẹ chồng, chẳng qua là Tống Tình ở phe trung lập, không muốn giúp ai.

Tết nhất, Hướng gia vô cùng náo nhiệt, hàng xóm không khỏi chú ý đến sự náo nhiệt.

Cùng rơi đi còn có Hướng Quân.

Nhà Kỷ Thanh Lam vẫn yên lặng như xưa.

Ngoài việc luyện tập võ thuật và dành thời gian cho con trai, khi không có việc gì làm, Kỷ Thanh Lam cũng sẽ lấy tiền trong không gian đếm, mỗi cọc mười tờ, dùng len cột lại, tiền đồng và tiền giấy cũng vậy. Hôm nay cô lấy 30 ngàn phiếu từ trong không gian, đếm một buổi chiều, ước chừng 5 bao bố, còn có một bao đựng các loại phiếu khác nhau.

Người khác đều xem tiền và phiếu như bảo bối, gói ba lớp trong ba lớp ngoài, không giống như cô, cột lại cho vào bao tải.

Ai! Đáng buồn.

Ngoài tiền và phiếu, còn có 68 món đồ cũ, hai hộp trang sức, năm thỏi vàng, đều là hai lần giao dịch trước Sơn ca lấy ra.

Kỷ Thanh Lam chọn ra những tờ phiếu phổ biến khắp cả nước đặt sang một bên, những tờ sắp hết hạn để sang một bên, để lần sau vào thành sẽ dùng, nếu không sẽ lãng phí.

Nhìn nhiều vật dụng như vậy, cô cũng rất buồn.

Thực ra quá nhiều, căn bản không xài hết, cũng không có chỗ xài, một người phụ nữ đã ly hôn có con phải dựa vào sự hỗ trợ tài chính của chú mình để sống sao có thể cầm ra nhiều tiền như vậy?

Điều này không phải rất bắt mắt sao?

Có lòng muốn gửi một ít cho chú Bành, nhưng không thể giải thích từ đâu.

Lần trước đưa cho ông củ sâm rừng, chú Bành hỏi cô lấy ở đâu, cô không thể làm gì khác hơn là giải thích rằng cô nhờ Kiều Thiểu Dong mua giúp, cũng không dám nói giá cả.

Vì lý do này, cô cũng viết một bức thư cho Kiều Thiểu Dong, nhờ anh giúp mua dược liệu, cũng nhờ anh giữ bí mật.

Mười ba tháng giêng, Kỷ Thanh Lam cưỡi xe lên huyện, lần này dẫn Tân Thành và Tiểu Hắc đi cùng, cũng không có đi chợ đen bán hàng. Lý Diệu Phương đã mời cô đến ăn tối, tụ họp một chút.

Đến La gia, Kỷ Tân Thành đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt chưa từng có. Lý Diệu Phương thậm chí còn không cần con trai, ôm cậu không buông.

La Hồng Ngọc ôm Tiểu Hắc vào lòng, vuốt ve từng cái từng cái một. La Hồng Tinh cũng lại gần, nửa tháng không gặp, cậu bé hơi lúng túng.

"Mẹ nuôi, vì sao Tiểu Hắc không lớn?" La Hồng Ngọc đột nhiên hỏi.

Kỷ Thanh Lam đã phát hiện ra vấn đề này từ lâu, chỉ cho rằng là hệ thống gửi tới, cho nên Tiểu Hắc mỗi ngày ăn rất nhiều nhưng lại không lớn thêm chút nào.

Cô cười nói: "Lớn rồi, nhưng chậm lớn, nhìn không rõ."

La Hồng Tinh nói: "Mẹ nuôi mỗi ngày cho nó ăn thêm thịt, ăn thịt sẽ cao lớn."

Kỷ Thanh Lam cười cười, không trả lời.

Lời này khiến Lý Diệu Phương tức giận đến mức muốn treo con trai ngu ngốc của mình lên đánh một trận. Thân ở trong phúc mà không biết phúc, bây giờ bao nhiêu người ăn cũng ăn không đủ no, còn muốn cho một con mèo ăn thịt, không bị đói là tốt lắm rồi!

Cha La và mẹ La đến nhà con trai thứ đón Tết, qua năm mới mới trở về, trong nhà chỉ là một nhà La Cục.

Tuy nhiên, Lý Diệu Phương biết kỹ năng nấu ăn của cô ta không tốt, buổi trưa mời Kỷ Thanh Lam nấu một bàn món ăn.

La Cục vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm liền biết là Kỷ Thanh Lam tới, cười nói: "Chỉ có Tiểu Kỷ mới có thể làm món này. May mà có cô ở đây, nếu không hôm nay tôi lại phải ăn món ăn hắc ám của chị cô. Buổi trưa tôi phải uống một ly."

Nói xong, Lạc Cục đi đến tủ rót cho mình một ly rượu.

Lý Diệu Phương trợn mắt nhìn hắn, không phục nói: "Giống như em bỏ đói anh vậy."

Hai chị em La Hồng Ngọc thấy trở lại, tự động ngồi xuống bàn đợi dọn cơm. Nghe được lời mẹ nói, La Hồng Ngọc cười nói: "Bố không đói, đồ thừa ở nhà đều do bố ăn hết."

Thức ăn Lý Diệu Phương làm ăn không ngon, hai chị em La Hồng Ngọc đều không không thích, cuối cùng những món ăn này đều lọt vào bụng La Cục.

Trên bàn ăn không có quy tắc ngủ không nói ăn không nói, Lý Diệu Phương thấy Kỷ Thanh Lam đút cháo cho con trai, không khỏi nói: "Tân Thành đã tám tháng rồi, có thể cho nó ăn canh trứng."

Kỷ Thanh Lam gật đầu nói: "Buổi sáng đã ăn một chén, mỗi ngày cho nó ăn một chén là đủ rồi. Nó mới bắt đầu ăn bữa phụ, không dám cho nó ăn quá nhiều." Trong canh trứng cô cho dầu và muối, sợ ăn nhiều sẽ đau bụng.

Lý Diệu Phương thấy cô đã có kế hoạch, cũng không nói thêm gì nữa.

Nhìn Kỷ Tân Thành há to miệng chờ mẹ đút, biết đứa nhỏ này rất dễ nuôi, Kỷ Thanh Lam đã nuôi cậu rất tốt.

"Đúng rồi, nhà máy của chúng tôi năm nay có thuê thợ. Thanh Lam, em có muốn ra ngoài làm việc không?" Mặc dù Lý Diệu Phương muốn đợi cho đến khi Tân Thành hai tuổi có thể đi học mẫu giáo rồi mới tìm cho cô một công việc. Nhưng cô ta muốn là một chuyện, còn phải nghe ý kiến của Kỷ Thanh Lam.

Kỷ Thanh Lam lập tức từ chối, lắc đầu nói: "Em chỉ có bằng cấp hai, cũng không biết dùng máy may. Hơn nữa Tân Thành cũng còn nhỏ, thôi đi, cảm ơn chị."

Còn có một vấn đề là cô không muốn rời khỏi đại đội Hồng Hà.

Lý Diệu Phương đành phải gật đầu: "Cũng được! Đợi hai năm nữa rồi nói sau." Cô ta cảm thấy không biết sử dụng máy khâu cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng Kỷ Thanh Lam có bằng trung cấp cũng không nhất định phải vào xưởng làm công nhân.

Ăn cơm xong, La Cục liền nói về chuyện tố cáo.

Cả Hướng gia đều khẳng định họ đã bị vu hãm. Khi Lương Khiêm được giải cứu đã viết thư cảm ơn cho xã. Giờ đã sáu năm rồi, không còn cách nào để điều tra sự việc.

Dù không muốn nhưng hắn đành phải thả người.

Kỷ Thanh Lam sớm đã dự liệu được kết quả này, cũng không khó chịu về lần này.

Nhưng La Cục có vẻ rất bất mãn với Hướng gia, không biết tại sao.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back