Welcome! You have been invited by Gurin to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 861:

Cố Minh Triết căn bản là không biết Nam Cung Cần đã hoài nghi quan hệ giữa Chung Thiên Thiên và Chung Noãn Noãn, rốt cuộc năm đó Nam Cung Cần có thể đem nhà họ Nam Cung phát triển thành nhà giàu nhất nước Z, ngoại trừ sự giúp đỡ của nhà họ Nam Cung ra, còn có lực thấy rõ cùng sức phán đoán nhanh nhạy của bản thân ông.

Cho nên lúc này trong lòng Cố Minh Triết là vui vẻ.

Bởi vì từ giờ phút này anh đã xem như là cháu rể nhà họ Nam Cung.

"Đây là đương nhiên. Chẳng qua trước mắt Thiên Thiên còn ở trại tạm giam thành phố Giang, nếu ngài muốn phái người tới, cần phải đến trại tạm giam thành phố Giang."

"Tôi đã biết."

Như vậy liền không có?

Cố Minh Triết có chút há hốc mồm.

Chẳng qua nghĩ đến nhà họ Nam Cung nổi danh là thanh chính liêm khiết, nói vậy Chung Thiên Thiên tìm đường chết theo phương thức tự sát này cũng mang đến mặt trái cảm xúc nhất định cho nhà họ Nam Cung, Cố Minh Triết lập tức bình thường trở lại.

"Vậy.. hết thảy liền nhờ chủ tịch Nam Cung."

Nam Cung Cần gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Hoàn toàn khác với sự vội vàng lúc tới.

Lúc rời đi, bước đi của Nam Cung Cần ổn trọng, từng bước một giống như đạp ở trong lòng Cố Minh Triết.

Bày mưu lập kế lâu như vậy, nếu không phải Chung Thiên Thiên tìm đường chết, chuyện này sẽ vô cùng hoàn mỹ.

Đáng tiếc..

Chung Thiên Thiên có thân phận cao quý, nhưng lại là bùn lầy không đỡ được tường.

* * *

Chung Noãn Noãn chỉ có thể ở thành phố Giang hai ngày liền phải đi đưa tin tập huấn thường xuyên.

Cho nên Chung Noãn Noãn cùng lão gia tử bàn bạc tốt, từ cô bảo vệ lão gia tử trở lại thủ đô.

Tuy rằng chuyện của Xích Dương ở bên này đã kết thúc, nhiệm vụ của anh cũng đã hoàn thành viên mãn, nhưng mà còn rất nhiều chuyện tiếp theo cần xử lý. Cho nên không đến hai ba tháng, anh là không trở về thủ đô được.

Huống chi bên này sau khi Noãn Noãn thi đấu với học sinh nước R xong, còn phải về đến trường học tiếp tục học thêm một tháng mới có thể thi đại học.

Đây là buổi tối cuối cùng Noãn Noãn ở lại thành phố Giang trước khi đi thi đấu.

Xích Dương đã hai ngày liên tục không về nhà, rốt cuộc tám giờ buổi tối hôm nay cũng trở về.

Lúc này, Noãn Noãn đang làm châm cứu chân cho lão gia tử, nghe được thanh âm mở cửa của Xích Dương, nháy mắt giống như là một con mèo nhỏ nghe được chủ nhân về nhà, nhảy nhót liền chạy tới cửa đợi.

Chờ Xích Dương phong trần mệt mỏi mở cửa ra, Noãn Noãn liền trực tiếp bay đến trên người anh.

Xích Dương biết Noãn Noãn cùng lão gia tử đều ở nhà, anh trở về, cũng là vì thấy cô vợ nhỏ lần cuối trước khi rời đi thành phố Giang.

Nhưng mà anh không nghĩ tới, vừa mở cửa ra, một con gấu koala liền trực tiếp bổ vào trên người anh.

Xích Dương như ôm chân bảo tiếp được gấu koala bay lại đây, tiếng nói tràn ngập sung sướng cười nhẹ, cuối cùng nói một tiếng:

"Bẩn."

Nhưng mà giọng nói vừa dứt, cô gái trước nay đều không chê anh bẩn lập tức liền "Bẹp" một cái hôn lên mặt anh.

Sau đó liền càng quá mức, đôi tay trực tiếp gắt gao ôm lấy cổ anh, sau đó cô đem mặt rồi cổ gì đó của cô, tất cả đều dán tới trên mặt anh.

Nói thật, sức lực của cô vợ nhỏ thật sự rất lớn, Xích Dương đều mau bị cái ôm gắt gao của Noãn Noãn này làm cho không thở được.

Cái này làm cho anh cảm giác được, giờ phút này cả trái tim đều tràn đầy sự hạnh phúc.

"Noãn Noãn, anh nhớ em."

Khó được loại đàn ông thiết huyết đặc biệt không biết biểu đạt tình cảm như Xích Dương, sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ của mình cũng không khống chế được cảm xúc, buột miệng thốt ra sự tưởng niệm điên cuồng trong lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 862:

Mấy ngày nay anh chân chính cảm giác được cái gì gọi là một ngày không gặp như ba năm.

Sau vụ án nổ mạnh, anh chưa từng gặp Noãn Noãn nhà anh, nhớ cô đến mức trái tim đều đau.

Noãn Noãn đã sớm nhớ anh Xích Dương nhà cô đến rối tinh rối mù, lúc này ỷ ở trên người anh Xích Dương, cho dù lão gia tử ngồi châm cứu ở một bên, cô cũng chơi xấu không muốn xuống dưới.

Đột nhiên nghe được anh Xích Dương nhà cô lại dùng thanh âm muốn làm cho người ta mang thai này nói lời như vậy với cô, trong nháy mắt máu sói của Chung Noãn Noãn sôi trào, đầu óc nóng lên liền rất muốn sinh một trăm bé con cho anh Xích Dương nhà cô chơi.

Giờ phút này, cả người cô đều dán ở trên người Xích Dương, toàn bộ mũi đều hãm đến chỗ cổ của anh.

Nghe thấy lời nói của Xích Dương, lúc này mới rầu rĩ phát ra âm thanh: "Anh Xích Dương, em cũng rất nhớ anh! Em đều hai ngày chưa nhìn thấy anh!"

Xích Dương bị hơi thở của Noãn Noãn làm cho tâm thần nhộn nhạo, đáng tiếc ông nội còn ở nơi này, chú định anh không thể xử lý Noãn Noãn tại chỗ, sau đó ăn hết.

"Ừ, anh cũng rất nhớ em, Noãn Noãn, chuyện ngày hôm đó anh đều nghe nói, em có bị thương hay không?"

Noãn Noãn vùi đầu ở chỗ cổ thon dài của Xích Dương mà lắc đầu, cái mũi quét tới quét lui, còn luôn luôn quét đến hầu kết gợi cảm của đối phương.

"Không có, em rất tốt. Ông nội cũng rất tốt. Không phải anh đã gọi điện thoại hỏi qua sao?"

Mặc dù khuôn mặt của Xích Dương vẫn kiên nghị như cũ, thế nhưng mà ánh mắt cũng đã dịu dàng thành một vũng nước.

"Nhưng anh vẫn lo lắng, vẫn không nhịn được nghĩ tới em."

Chung Noãn Noãn rất chân thành gật đầu, "Em cũng rất lo lắng cho anh, em cũng rất nhớ anh. Anh Xích Dương, hai ngày không thấy mặt, em cảm giác chúng ta đều xa nhau thật lâu."

Xích Dương không nhịn được cười nói: "Em cũng có cảm giác như vậy sao?"

"Vâng." Noãn Noãn gật đầu, hỏi: "Vậy còn anh?"

"Đồ ngốc, đương nhiên là có! Em nhớ anh như thế nào, anh liền nhớ em như vậy. Thậm chí anh còn nhớ em nhiều hơn là em nhớ anh."

Noãn Noãn không làm, "Tại sao anh biết em nhớ anh không nhiều bằng anh nhớ em? Em nhớ anh rất nhiều! Tuyệt đối là anh không biết!"

Nhìn cô vợ nhỏ muốn tranh với anh xem ai nhớ ai càng nhiều, Xích Dương quả thực là yêu chết, nhìn cô chu miệng, không nhịn được duỗi miệng ra nhẹ nhàng cắn một cái ở phía trên.

"..."

Xích Dương nhíu mày, nhìn trong nháy mắt cái miệng nhỏ liền đỏ lên một vòng, đau lòng hỏi: "Thế nào? Đau không? Có phải rất đau hay không?"

Miệng Noãn Noãn bĩu đến lợi hại hơn.

"Đương nhiên rất đau, nếu không anh thử một chút!"

Khuôn mặt tuấn tú căng cứng của Xích Dương lập tức liền cười, "Được, tới đi, cho em cắn!"

Chung Noãn Noãn lẩm bẩm một tiếng, một ngụm liền cắn vào môi Xích Dương.

Nhưng thật đến lúc cắn, lại đau lòng, chỉ là nhẹ nhàng cắn một chút liền buông lỏng ra.

Biết cô vợ nhỏ nhà anh đây là không lỡ, Xích Dương mỉm cười, trêu đùa nói: "Kỳ thật cũng không đau lắm."

Noãn Noãn lập tức giống con mèo nhỏ xù lông: "Tại sao không đau? Miệng của anh không non mềm bằng miệng của em, cho nên anh không cảm giác được đau!"

Bị cô vợ nhỏ nói như vậy, Xích Dương lập tức đầu hàng!

"Được được được, anh sai rồi! Vậy anh hôn một chút, miệng của em sẽ không đau đớn."

* * *

Từ vừa mới bắt đầu, lão gia tử ở một bên liền bị hai người trẻ tuổi này hoàn toàn không để ý đến, cả người hóa đá ngồi ở nơi đó nghe bọn họ nói lời tâm tình vô cùng buồn nôn, vô cùng ngây thơ, còn không có chút dinh dưỡng nào này, cảm giác giống như không nhìn thấy cuối.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 863:

Mặc dù nói, nhìn thấy cháu trai nhà ông hạnh phúc như vậy, ông cũng thật vui mừng.

Nhưng ông lại già, cũng là người!

Hơn nữa còn là người có cảm tình!

Tình cảm của ông cùng bạn già cũng rất tốt, thuộc loại vô cùng tốt kia. Thế nhưng mà bạn già đi trước, để ông một người lẻ loi cô quạnh trên thế giới này.

Nếu không phải còn có cháu trai, ông đã sớm không sống nổi nữa.

Bây giờ bị hai người trẻ tuổi này nhét cẩu lương như vậy, người già như ông cũng cảm giác có chút không tiêu hóa được!

"Khụ khụ.. khụ khụ.."

Lão gia tử ho nửa ngày, Chung Noãn Noãn mới hồi phục tinh thần.

Ai da má ơi, ông nội còn ở đây!

Thấy cháu dâu nhìn thấy ông lại kinh ngạc cùng e lệ như vậy, trong nháy mắt cả người lão gia tử đều không tốt.

Ông xem như đã nhìn ra, cháu dâu này nhất định là nhà họ Xích ông.

Bé con này quả thực có thể nói là yêu thảm cháu trai nhà ông.

Ngày thường là một cô gái rất bình thường, thậm chí có thể nói là vô cùng khôn khéo, chín chắn, để ý kỹ có thể nói là vô cùng tàn nhẫn, nhưng khi ở cùng một chỗ với cháu trai ông, cảm giác cả người đều vui vẻ đến mức không ở trạng thái.

Ông đã phát hiện rất nhiều lần.

Mặc kệ Noãn Noãn ở cùng một chỗ với ai, cô đều là loại người đặc biệt có chủ kiến. Thế nhưng mà một khi ở cùng một chỗ với Xích Dương, cảm giác toàn bộ đầu óc của cô đều là bột nhão, hoàn toàn đều ngây ngốc.

Chẳng qua một khi Xích Dương gặp chuyện gì, giống như là ở hội đấu giá trước đó, cô sẽ vì sự an toàn tính mạng của Xích Dương, bộc phát ra lực lượng kinh người, à không, hẳn là không giống loài người.

Tóm lại, lão gia tử biết, hiện tại trường hợp này, trí thông minh của cháu dâu là không online lắm. Từ con ngươi của cô liền có thể nhìn ra, sau khi nhìn thấy Xích Dương, cả người cô đều đã vui sướng đến ngớ ngẩn.

Kỳ thật lão gia tử tổng kết vô cùng đúng chỗ, bởi vì mặc kệ là Xích Dương vẫn là bản thân Noãn Noãn đều không phát hiện, chỉ cần đơn độc ở chung với Xích Dương mà không có nguy hiểm, trong nháy mắt trí thông minh của Noãn Noãn sẽ bị lượng lớn dopamine sinh ra từ sự vui sướng cực độ này làm cho đầu óc không được thanh tỉnh. Cả người mơ mơ màng màng. Cho nên Xích Dương mới có thể vẫn luôn cảm thấy cô vợ nhỏ nhà anh là bé thỏ trắng đáng yêu lại ngây thơ.

Đây không phải là Noãn Noãn giả vờ, mà là chỉ cần vừa nhìn thấy Xích Dương, dưới tình huống không có nguy hiểm bức bách cô tận lực tỉnh táo, đầu óc của cô sẽ bài tiết quá nhiều dopamine, làm loại phụ nữ khôn khéo như Noãn Noãn lập tức bị loại vui vẻ này kích thích, cho lên cô mới có thể lộ ra sự ngây ngốc đặc biệt đáng yêu này.

Nhưng mà..

Đáng yêu là đáng yêu, thế nhưng mà lão gia tử lại thảm rồi.

Không hiểu được ngồi ở chỗ này, cẩu lương từ trên trời rơi xuống.

Một lão già như ông, ông dễ dàng sao?

Cuối cùng, lão gia tử không thể không lên tiếng đánh gãy hai đứa nhỏ đang nhét cẩu lương này.

Lại ăn, ông sẽ không tiêu hóa được.

Khó trách Tiểu Lãnh nói đến Xích Dương cùng Noãn Noãn, lại nhiều lời oán giận như vậy, giống như là Đậu Nga nhận hết oan khuất. Hiện tại xem ra, Tiểu Lãnh cầu sinh ở trước mặt hai người trẻ tuổi này này cũng không dễ dàng.

Tiếng ho khan của ông nội đánh gãy sự nùng tình mật ý của hai người.

Trong nháy mắt Chung Noãn Noãn cảm giác mặt cô đều không có chỗ để, chỉ có thể đặt ở trước ngực của Xích Dương, cô quyết định không nhìn mặt ông nội.

Thế nhưng mà..

"Noãn Noãn, khụ khụ.. Nếu không như vậy, cháu rút châm cho ông, sau đó lại nói chuyện phiếm với Xích Dương? Lão già như ông liền đi ngủ sớm một chút."

"..."

Noãn Noãn nâng mặt từ trong lòng ngực của Xích Dương lên, nhìn thoáng qua ngân châm trên đùi ông nội, lúc này mới phản ứng kịp.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 864:

Ai nha má ơi, cô còn đang châm cứu cho ông nội đâu.

Trong nháy mắt, Chung Noãn Noãn càng thêm xấu hổ.

Xích Dương nhìn khuôn mặt đỏ bừng có thể nhỏ ra máu của cô vợ nhỏ, vô cùng đau lòng, phàn nàn nói: "Ông nội, ông có thể đừng cười Noãn Noãn hay không. Ông xem Noãn Noãn đều xấu hổ!"

Lão gia tử: "!"

Trời đất chứng giám!

Ông nói cái gì?

Ông không hề nói cái gì!

Ông chỉ là cảm thấy ăn nhiều cẩu lương khó tiêu hóa, muốn rút châm ra tự mình một người về phòng ngủ, như vậy cũng không được sao?

Nhãi con này, quả nhiên là có cô vợ nhỏ đã quên ông nội!

Ai, rất nhớ bạn già!

Rất muốn đi theo bà ấy.

Ông cũng rất muốn rải cẩu lương!

Chung Noãn Noãn đỏ mặt, cúi đầu, ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ: "Ông nội, còn có hai phút mới đến thời gian. Phải đợi đến thời gian, nếu không hiệu quả sẽ không tốt."

"Được được được!" Lão gia tử nhanh chóng gật đầu cười híp mắt.

Đối với cháu dâu biết điều hiểu chuyện đáng yêu như vậy, lão gia tử cũng vô cùng thích và hài lòng. Ông không hài lòng, chỉ có thằng nhãi Xích Dương. Cho nên đối với Noãn Noãn, thái độ của lão gia tử vô cùng tốt! Cho tới bây giờ đều không có bất kỳ tính tình gì.

Thấy khuôn mặt cô vợ nhỏ vẫn đỏ bừng như cũ, Xích Dương dứt khoát giơ lên một cái ghế ngồi ở trước mặt Noãn Noãn, sau đó khiêu khích mà nhìn lão gia tử một cái, duỗi cánh tay thon dài liền ôm cô vợ nhỏ vào trong lòng ngực của mình.

Giờ phút này, Noãn Noãn giống như là một động vật nhỏ thân mềm không xương, bị anh Xích Dương bao quát, cả người liền uốn ở trong ngực anh.

Xích Dương bảo hộ Noãn Noãn ở trong ngực mình, vừa nói chuyện, vừa không nhịn được hôn vành tai của cô, thấy vật nhỏ ở trong ngực anh run rẩy một chút, lúc này mới cưng chiều nói: "Chúng ta không nhìn ông nội sẽ không thẹn thùng."

Sau đó anh phát hiện lỗ tai con thỏ nhỏ nhà anh càng đỏ.

Xích lão gia tử: "..."

Cho nên ông là sói xám sao?

Cái này đều cái gì cùng cái gì!

Sau khi rút châm cho lão gia tử, Xích Dương hỗ trợ lão gia tử tắm rửa. Vốn dĩ lão gia tử ngủ gian phòng ngủ lớn, hôm nay lại chết sống muốn ngủ phòng ngủ được cải tạo từ thư phòng.

"Ông nội, ông ngủ căn phòng này đi, cháu cùng anh Xích Dương ngủ ở phòng kia là được. Chúng cháu có thể chen lấn được."

Nhìn xem cháu dâu hiện tại nói muốn ngủ chung với Xích Dương, mặt không đỏ hơi thở không gấp, không chút nào cảm thấy ngủ chung với chồng chưa cưới khi chưa gả là không tốt, trong lòng lão gia tử vô cùng vui mừng.

Vẫy vẫy tay: "Người trẻ tuổi các cháu ngủ muộn, thời gian tắm rửa cũng muộn, phòng vệ sinh này ở bên trong phòng ngủ chính, cho lên ông vẫn là ngủ gian phòng kia đi. Như vậy có thể nghỉ ngơi tốt hơn."

Lão gia tử đều nói như vậy, Xích Dương và Noãn Noãn liền không tiếp tục xoắn xuýt.

Xác thực, chờ bọn họ tắm rửa xong gì đó, thời gian đều tương đối muộn, từ trên xuống dưới cũng không tiện.

"Vậy ban đêm ông nội muốn đi vệ sinh nhớ rõ gọi anh Xích Dương một tiếng."

"Được được được, đã biết."

Sau đó, sau khi đã ăn đủ cẩu lương, lão gia tử liền nhanh chóng trở về phòng đi ngủ."

Rất nhanh lão gia tử liền vào mộng đẹp.

Trong mộng, lần đầu tiên ông gặp được bạn già.

Nhiều năm như vậy không nhìn thấy bạn già, lão gia tử đều vui vẻ muốn chết, nói hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho bạn già nghe.

Bạn già đối với ông vẫn dịu dàng trước sau như một, không hề nói gì, chỉ là cười híp mắt nghe ông nói.

Chờ ông nói cho hết lời, ông liền cảm thán, cũng rất muốn rải cẩu lương, cho nên muốn cùng đi với bạn già, cho dù ở âm phủ rải cầu lương cũng rất vui vẻ. Nếu không ông cảm giác thật cô đơn
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 865:

Kết quả tiếng nói vừa dứt, bạn già vốn còn đang mỉm cười dịu dàng ấm áp, liền hóa thân thành một con khủng long bạo chúa, tay đấm chân đá với ông, trình độ bạo lực, không thua lúc còn trẻ năm đó.

Lúc còn trẻ, người khác đều chế giễu ông sợ vợ.

Mẹ nó, tìm bạn già có vũ lực cao như vậy, còn động một chút lại đánh ông, ông rất muốn cho những lão già kia đến thể nghiệm một chút, thế nào mới có thể không sợ vợ.

Tóm lại, lão gia tử là sống sờ sờ bị đánh tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, nhìn thời gian, rạng sáng 1 giờ, đảo mắt liền đã ngủ bốn, năm tiếng. Lão gia tử đứng dậy, chuẩn bị đi WC.

Người đã già, thận phụ tải cũng không được, ban đêm vẫn phải đứng lên đi một lần mới được.

Vốn là nghĩ bản thân đã có thể đi lại, dù sao người trẻ tuổi bận bịu cả ngày, buổi tối ngủ ngon.

Thế nhưng mà..

Lão gia tử còn không có đứng dậy, liền nghe được "Phanh" một tiếng vang lớn, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lại không tiện vọt thẳng ra ngoài nhìn, thế là dứt khoát dán lỗ tai lên trên cửa nghe.

Trải qua vụ nổ ngày đó, lỗ tai ông giống như đã xảy ra chút vấn đề, kết quả được cháu dâu kịp thời dùng ngân châm chữa trị một chút, hiện tại thính lực quả thực còn tốt hơn lúc trước.

"Anh Xích Dương, em liền muốn em liền muốn!"

"Noãn Noãn, em ngoan, chúng ta không thể chơi đàng hoàng sao? Ngày đó em treo ngược đã làm hỏng móc nối cùng tay cầm cửa rồi." Xích Dương nhìn Noãn Noãn giống như là đứa trẻ muốn bánh kẹo, một bộ dáng cố tình gây chuyện, một mặt bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

"A, em không! Em liền muốn làm tư thế này. Anh Xích Dương anh phối hợp em đi!"

Xích Dương đã sớm bị cô vợ nhỏ làm cho dục hỏa đốt người sao có thể không đáp ứng.

"Được được, chẳng qua yêu cầu của tư thế này rất cao, lúc em lao từ trên đầu anh xuống thì cẩn thận một chút, đừng đụng hỏng mình."

"Hì hì, chờ chút nữa lúc em xuống anh Xích Dương đừng bị em đụng hỏng là được."

"Em thật là tiểu yêu tinh!"

Sau đó, chính là cửa phát ra tiếng vang.

Đồng thời phát ra tiếng vang, còn có Xích Dương.

Lão gia tử: ".. -_-

"

Làm sao bây giờ?

Không đi WC được.

Nhãi ranh này, làm động tác khó như vậy làm gì? Không phải chỉ là tạo chắt trai cho ông thôi sao? Về phần phải từ đỉnh đầu lao xuống sao?

Đỉnh đầu lao xuống..

Cái này muốn hướng lên như thế nào?

Làm cho lão gia tử đều tò mò muốn đi xem bọn họ muốn giải khóa tư thế yêu cầu cao như thế nào.

Bằng vào vũ lực của Noãn Noãn, Xích Dương cũng không sợ đâm hỏng bản thân!

Lão gia tử là hoàn toàn bó tay với hai người trẻ tuổi này rồi.

Lại nói, làm cho kịch liệt như vậy, chắt trai ông thật sự có thể sinh tồn dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy sao?

Lão gia tử biểu thị bản thân rất lo lắng!

Thế nhưng là so với sự lo lắng lâu dài, ông càng thêm phiền muộn chính là, hai người trẻ tuổi này đang đại chiến, ông đi WC như thế nào?

Lão gia tử đi mấy vòng ở trong phòng, cuối cùng, cái khó ló cái khôn, gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Lãnh.

Lãnh Tấn Bằng đã hai ngày không được nghỉ ngơi tốt, đột nhiên nhận được điện thoại, vẫn là lão thủ trưởng gọi tới, trong nháy mắt sự buồn ngủ bị dọa không có.

"Alo, lão thủ trưởng, xảy ra chuyện gì?"

Mặt lão gia tử đỏ ửng, "Khụ khụ, Tiểu Lãnh, cậu đang làm gì?"

"Báo cáo lão thủ trưởng, tôi đang ngủ."

"A a, ngủ ngon ngủ ngon. Cái kia.. Tôi quấy rầy đến cậu?"

Lãnh Tấn Bằng nhanh chóng lắc đầu: "Không có không có. Lão thủ trưởng, là có chuyện gì sao?"

"Cậu đến chỗ Xích Dương một chuyến. Sau khi cậu đến cổng thì gọi điện thoại cho tôi. Nhớ kỹ đừng gõ cửa!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 866:

"Vâng. Lão thủ trưởng ngài chờ tôi ba phút." Lãnh Tấn Bằng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Muộn như vậy lão thủ trưởng tìm ông khẳng định là có chuyện quan trọng, cho nên Lãnh Tấn Bằng không dám chậm trễ dù chỉ một phút, nhanh chóng mặc lên bộ quần áo liền chạy về phía chỗ ở của Xích Dương.

Thở hồng hộc chạy lên tầng, sau đó gọi điện thoại cho lão gia tử.

Mới vang lên một tiếng, lão gia tử liền tiếp: "Tới rồi sao?"

"Lão thủ trưởng, tđế tới rồi. Đến cùng xảy ra chuyện gì?"

"Cậu đợi tôi, tôi ra ngoài lại nói cho cậu."

"Vâng."

Lão gia tử đã sớm mặc tốt, nhận được điện thoại của Lãnh Tấn Bằng, lập tức liền đi ra ngoài.

Xích Dương và Noãn Noãn cũng nghe được động tĩnh của lão gia tử, hai người lập tức đình chỉ động tác mạnh.

Noãn Noãn giật mình một cái, nhìn tư thế của hai người bọn họ giờ phút này, trong nháy mắt khuôn mặt bị xấu hổ đỏ lên.

Ai nha má ơi, cô đang làm cái gì?

Anh Xích Dương có thể cảm thấy cô là loại phụ nữ rất khó thỏa mãn, nhu cầu rất lớn hay không?

Tại sao cô lại biến thành bộ dáng này?

Nhìn những vết thương dày đặc trên thân thể hoàn mỹ của anh Xích Dương, Chung Noãn Noãn cảm thấy đặc biệt xấu hổ.

"Lạch cạch.."

Bên ngoài cửa bị nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Xích Dương mới giật mình một cái rời khỏi Noãn Noãn. Sau đó vợ chồng trẻ nhanh chóng lấy tốc độ không sai biệt lắm mặc quần áo vào, sau đó liền chạy ra bên ngoài.

Dù sao hiện tại trời vừa rạng sáng, một mình ông nội ra ngoài rất nguy hiểm.

Hai người mở cửa ra, thấy ông nội cùng chú Lãnh vừa lúc đi được một nửa tầng năm.

"Ông nội, hiện tại hơn nửa đêm ông cùng chú Lãnh đi chỗ nào?"

Lão gia tử quay đầu nhìn về phía Xích Dương và Noãn Noãn, hai người trẻ tuổi này, hai khuôn mặt đều vô cùng đỏ, vừa nhìn liền biết chính là..

Lão gia tử không đành lòng nhìn thẳng vẫy vẫy tay: "Hai đứa mau trở về, ông và chú Lãnh cháu có lời muốn nói."

"Khuya khoắt, các người có lời gì không thể chờ đến ngày mai lại nói sao?" Xích Dương không hiểu.

Dù sao giấc ngủ của ông nội nhà anh vẫn luôn rất tốt. Lúc còn trẻ làm nhiệm vụ, có đôi khi quá mệt mỏi, chỉ cần không có đến phiên bản thân đánh trận, dù là tiếng nổ vang lên ở ngay bên tai, ông cũng có thể ngủ được.

Cho nên anh căn bản không cảm thấy thanh âm của anh và Noãn Noãn phát ra sẽ ảnh hưởng đến ông nội.

"Đêm nay chú Lãnh cháu mất ngủ, ông lại ngủ một giấc tỉnh, cho nên chúng ta hẹn nhau đi chỗ chú Lãnh cháu đánh cờ. Dù sao ngày mai ông phải đi rồi."

Xích Dương im lặng..

Trời vừa rạng sáng hẹn nhau đánh cờ, đồng hồ sinh học này thật được không?

Nhưng mà ông nội muốn đánh cờ, chú Lãnh cũng nói muốn đánh cờ, Xích Dương cũng không có cách nào. Thế là gật đầu: "Ngày mai còn muốn đi máy bay, ông đánh ván cờ liền nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được được được, đã biết, thật dong dài."

Lão gia tử nhanh chóng đồng ý, chuẩn bị rời đi.

Ông đều sắp không nhịn nổi.

Xích Dương và Noãn Noãn nhìn xem hai người xuống dưới, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, kết quả cửa tầng năm liền mở ra.

Đối phương mở ra thấy được tư lệnh Lãnh, nhanh chóng chào hỏi.

"Nha, lão Từ, đã muộn thế này tại sao còn chưa ngủ?"

Sĩ quan quân đội ở tòa nhà này đều là cấp bậc thiếu tá trở lên, vừa lúc Lãnh Tấn Bằng quen biết người này.

Lão Từ có chút u oán cười cười, nói với Xích Dương ở trên tầng: "Đội trưởng Xích, mấy ngày nay nhà cậu đang sửa sang lại sao? Thanh âm bên phòng ngủ chính cùng phòng tắm quá lớn. Nếu các người sửa sang lại nhà, có thể làm ban ngày hay không, đêm nay động tĩnh bên trên lớn như vậy, chúng tôi lớn tuổi không ngủ được!"

Chung Noãn Noãn nghe xong, trong nháy mắt cả khuôn mặt đỏ rực.

Xích Dương cũng vô cùng xấu hổ, sau đó gật đầu: "Thực sự rất xin lỗi, về sau chúng tôi sẽ không sửa vào buổi tối."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 867:

"Vậy liền làm phiền cậu."

"Ngài nói đùa, là tôi làm chậm trễ ngài đi ngủ."

Lãnh Tấn Bằng chờ lão Từ đóng cửa lại, đi cùng lão thủ trưởng trên hành lang, lúc này mới một mặt u oán hỏi: "Lão thủ trưởng, đêm hôm khuya khoắt ngài kéo tôi từ trong chăn ra, không phải là bị động tĩnh" Sửa phòng "của hai người làm cho không ngủ được đi?"

Lúc này lão gia tử khẳng định là đứng về phía cháu trai cùng cháu dâu, đôi mắt trừng một chút, "Sao có thể? Tôi là loại người như vậy sao? Cậu cũng không phải không biết năm đó trên chiến trường, tôi đều đi ngủ cùng tiếng vang của bom, không có tiếng vang lớn tôi còn không ngủ được đâu!"

Lãnh Tấn Bằng phiền muộn: "Vậy vừa lúc tiếng vang của hai người bọn họ lớn, tại sao ngài lại không ngủ được?"

"Tôi.." Lão gia tử có chút anh hùng khí đoản, lập tức nghĩ lại, lại quát: "Cái này còn không phải trách cậu!"

Lãnh Tấn Bằng ngây người: "Trách tôi? Ngài không ngủ được liên quan gì đến tôi? Trời vừa rạng sáng tôi liền bị ngài gọi lên, tôi còn không trách ngài đâu!"

"Cậu nói người khác không biết, tốt xấu cậu cũng là biết đến. Cháu trai tôi đường đường cũng là một trung tướng, cậu liền sắp xếp cho nó cái phòng nhỏ như thế, ngay cả nhà vệ sinh cũng chỉ có một cái!"

"Đây không phải là do Xích Dương yêu cầu sao? Mà lại khi đó cậu ta vẫn còn độc thân, là chính cậu ta không muốn loại ba phòng hai nhà vệ sinh. Cậu ta đây không phải là lười, sợ làm vệ sinh sao?"

Nói xong, Lãnh Tấn Bằng cảm thấy không đúng: "Không phải.. Đêm hôm khuya khoắt ngài kéo tôi đến chỗ của Xích Dương, lại nói muốn đến chỗ tôi chơi cờ, sẽ không là bởi vì không nghĩ ra, muốn mắng tôi hai câu không sắp xếp cho Xích Dương gian phòng có hai nhà vệ sinh đi? Lão thủ trưởng, ngài không thể ngược đãi cấp dưới như vậy!"

"Tôi ngược đãi cậu? Cậu ngược đãi lão già tôi còn nghe được!" Lão gia tử càng nói càng tức giận, càng nói càng không nhịn nổi.

"Cậu nói nếu ngay từ đầu cậu liền sắp xếp cho Xích Dương một phòng có hai nhà về sinh, tôi có thể hơn nửa đêm không có chỗ đi vệ sinh phải mượn nhà vệ sinh nhà cậu để dùng sao?"

Lãnh Tấn Bằng nóng nảy: "Lão thủ trưởng, khuya khoắt ngài gọi tôi rời giường tới chỗ Xích Dương đón ngài, kết quả chính là vì đến nhà tôi đi vệ sinh?"

Nói tới cuối cùng, thanh âm của Lãnh Tấn Bằng đều đề cao.

"Nói nhảm! Lão già như tôi đều sắp nhịn chết được không?"

"!"

"Vậy ngài trực tiếp đi vệ sinh ở nhà mình là được rồi! Chẳng lẽ nhà vệ sinh của Xích Dương bị ngăn chặn?"

"Chắn cái gì nha! Vợ chồng trẻ kia vẫn luôn ở trong nhà vệ sinh.."

Nói xong lời cuối cùng, nghĩ đến động tĩnh kia còn có yêu cầu của Noãn Noãn, lão gia tử cũng không nhịn được mà xấu hổ.

Liên tưởng đến câu nói của lão Từ ở tầng năm, Lãnh Tấn Bằng: "!"

Hóa ra lão thủ trưởng là bởi vì nửa đêm muốn đi tiểu đêm, kết quả phát hiện cháu trai cùng cháu dâu còn đang XXOO, mà lại còn XXOO ở trong nhà vệ sinh, cho nên không tiện đánh gãy chuyện tốt của bọn họ, thế là bắt lại ông?

Thật là đủ rồi!

Khuya khoắt còn muốn kéo ông từ trong chăn ra cưỡng ép nhét một đợt cẩu lương ăn khuya.

Độc thân cẩu cũng là một sinh mệnh, liền không thể yêu quý một chút sao?

Người tuổi trẻ bây giờ, quả thực quá mức!

Xích Dương và Noãn Noãn đóng cửa, tình tố còn không có biến mất. Vừa đóng cửa, Noãn Noãn lại tự động biến thành bé thỏ trắng dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu.

"Anh Xích Dương, vừa rồi anh quá gấp gáp, em còn chưa xử lý miệng vết thương của anh xong đâu! Mau vào, em xử lý vết thương cho anh một chút."

Nhìn cô vợ nhỏ đang nắm chính mình, Xích Dương: "!"

Rất hoài nghi cô vợ nhỏ có phải là mắc chứng dễ quên hay không?

Mỗi lần chỉ cần một kích động, liền cái gì chuyện gì cũng quên đến không còn một mảnh.

Vừa rồi..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 868:

Chẳng lẽ không phải là cô đang xử lý vết thương cho anh, sau đó anh liền hỏi một tiếng -- "Xem đi, không lừa gạt em phải không, không có việc gì đúng không?"

Sau đó cô vợ nhỏ nhẹ gật đầu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo trả lời một câu -- "Dáng người nhìn thật sự rất đẹp."

Sau đó anh mới bởi vì câu trả lời của cô vợ nhỏ làm cho ý loạn tình mê, lúc này mới hôn cô.

Sau đó bé thỏ trắng này lại hóa thân thành mỹ nữ xà, bắt đầu rèn luyện thể năng của anh.

Vì cái gì hiện tại biến thành anh quá gấp gáp.

Gấp gáp liền gấp gáp đi!

Ai bảo cô gái nhà anh làm cho người ta không thể chống đỡ như vậy?

Noãn Noãn cởi áo giúp Xích Dương, nhìn vết thương có chút vỡ ra, thậm chí có vết thương đang chảy máu ra ngoài, cô cực kỳ đau lòng, nhanh chóng cầm thuốc trừ độc băng bó giúp anh Xích Dương lần nữa.

Xích Dương nghiêng dựa vào mép giường, hai mắt mỉm cười hưởng thụ sự phục vụ tri kỷ của cô vợ nhỏ, trong lòng yêu loại cảm giác này muốn chết.

Noãn Noãn một bên trừ độc giúp Xích Dương, một bên còn không ngừng thổi thổi giúp anh, sợ làm anh đau.

Rất nhanh, Xích Dương liền bị hơi thở có thể làm nhiệt độ cơ thể lên cao này thổi đến tâm thần nhộn nhạo, tay cũng không tự chủ mà đưa về phía cổ áo rộng mở của Noãn Noãn.

"Anh Xích Dương, anh đừng lộn xộn, em muốn băng bó vết thương cho anh."

Sau khi tay của Xích Dương luồn vào cổ áo của Noãn Noãn tìm thấy một bé thỏ trắng ở bên trong, cả người anh đều cảm giác bay lên.

"Ừ, em băng bó, anh không động vào tay của em."

Noãn Noãn: "..."

Thế nhưng mà tay của anh cản trở như vậy, rất ảnh hưởng em!

Lời nói đều muốn thốt ra, nghĩ nghĩ, lại thôi.

Thật giống như cô thích thân thể anh Xích Dương, anh Xích Dương sẽ rất vui vẻ. Anh Xích Dương thích thân thể của cô, cô cũng rất vui vẻ.

Cho nên Noãn Noãn cứ hiền lành như vậy, dưới sự quấy rối của Xích Dương, không sợ phiền phức, không sợ phải làm lại lần nữa, băng bó toàn bộ những vết thương lít nha lít nhít trên người Xích Dương.

"Anh Xích Dương, anh rơi từ tầng 57 xuống sau đó chạy trốn như thế nào?"

Mặc dù Noãn Noãn đã nghĩ đến quá trình Xích Dương chạy trốn, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nghe.

Xích Dương ôm cô vợ nhỏ mềm mại vào trong ngực, lần này Noãn Noãn không tiếp tục hóa thân khủng long bạo chúa, mà là giống con mèo nhỏ dịu ngoan, lẳng lặng tựa ở trong ngực của anh, một bên nghe, một bên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mỗi một chỗ tổn thương trên người anh.

"May mắn em nói với anh trên người bọn họ có thể sẽ có thuốc tạm thời tiêu trừ dị năng, cho nên trước khi tiếp xúc cùng bọn họ, anh trước tiên liền mang lên cặp bao tay da người mà Selina đưa. Bọn họ biết chỉ bằng vũ lực là không có cách nào đánh bại anh, cho nên thật sự từ lúc bắt đầu liền chuẩn bị cho nổ nát cả tòa cao ốc.

Sau khi anh sờ soạng súng mà bọn họ giao cho anh, bọn họ mới dẫn nổ cao ốc, vốn nghĩ muốn làm anh ngã chết, chẳng qua may mắn anh không có trúng thuốc của bọn họ, cho nên lúc ngã xuống, anh nghĩ biện pháp dùng dị năng đi bắt lấy cửa sổ mở ra của toàn nhà A, ổn định thân hình."

Chung Noãn Noãn chu môi: "Đều ổn định thân hình, tại sao còn có nhiều vết thương như vậy?"

Xích Dương oan uổng: "Nổ mạnh như vậy, bên tòa nhà B không ngừng có xi măng đất cát bị nổ bay tới, chồng của em là anh, chẳng những muốn ngăn cản thân hình đi xuống, còn phải tránh đi những tảng đá từ đối diện bay tới, có thể như vậy đã không dễ dàng!"

Nhìn xem cô gái này là biểu tình gì!

Anh đều đã đánh nát hoặc là một quyền đánh bay vật thể cỡ lớn nổ bay tới ở không trung, nhưng sóng xung kích lớn như thế, anh muốn ổn định thân hình từ tầng 57 rơi xuống, còn muốn tránh né những khối bùn có thể đập chết anh kia, nơi nào còn có thời gian đi tránh những hòn đá nhỏ kia?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 869:

Nói thật, nổ mạnh như thế, vẫn là dưới tình huống ngã từ tầng 57 xuống, anh chỉ bị chút vết thương ngoài da như vậy đã rất tốt!

"Thế nhưng mà năng lực hồi phục của anh không phải tốt hơn so với người bình thường sao? Đến bây giờ anh còn có miệng vết thương đang chảy máu, có thể nghĩ tình huống lúc đó hỏng bét như thế nào."

Chung Noãn Noãn đều sắp đau lòng muốn chết.

Hai ngày không gặp, còn có nhiều vết thương như vậy, thật buồn bực!

Xích Dương: "..."

Hóa ra cô vợ nhỏ không phải ghét bỏ anh, mà là đau lòng anh!

Sự phiền muộn trong lòng Xích Dương lập tức liền khôi phục quang minh. Xoay người liền đặt cô gái nhỏ ở dưới thân, trực tiếp hôn lên.

Noãn Noãn bị nồng đậm hơi thở mà cô thích bao vây lấy, cả trái tim đều nhộn nhạo. Thế nhưng mà nghĩ đến những vết thường bị cô làm chảy máu vừa rồi, cũng không dám ra tay.

Chỉ có thể dùng tay gắt gao chống đỡ lấy lồng ngực của anh nói: "Anh Xích Dương, không muốn, anh còn có vết thương đâu."

Xích Dương không quan tâm, tiếp tục hôn: "Hiện tại biết anh có vết thương, cô gái vừa rồi chân đạp trần nhà, vùi đầu vào cổ anh, muốn dùng lực từ phía trên trần nhà lao xuống áp vào trong thân thể anh cũng không biết là ai?"

Chung Noãn Noãn: "..."

Khẳng định không phải cô.

Khóc chít chít!

"Người ta là thục nữ.." Noãn Noãn yếu ớt cãi lại.

Xích Dương không nhịn được cười nhẹ lên tiếng: "Đúng đúng đúng, Noãn Noãn nhà chúng ta chính là một thục nữ!"

Thục nữ đến mức dưới lầu cho rằng bọn họ hơn nửa đêm sửa phòng.

"Anh chê cười em.."

Thanh âm của Noãn Noãn cực kỳ mềm nhẹ, giống như một con mèo nhỏ cho dù thanh âm nặng một chút đều sẽ bị hoảng sợ, chọc đến toàn bộ thân thể Xích Dương giống như có sâu chui ra chui vào, hận không thể tách cô ra nhập vào bụng.

"Anh sao có thể chê cười em được? Em chính là cô gái mà đời này anh yêu nhất!" Thanh âm vừa dứt, Chung Noãn Noãn liền cảm thấy thân thể bị giở trò.

Lại lần nữa chống đỡ ngực đang hạ xuống của Xích Dương, Noãn Noãn lo lắng mà hỏi thăm: "Có thể lại làm miệng vết thương của anh bị nứt ra nữa hay không?"

Nhìn sự lo lắng trong mắt Noãn Noãn, trong mắt Xích Dương đều là ý cười: "Yên tâm, chỉ cần em không động liền sẽ không vỡ ra."

"A, được." Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền thật sự không động.

Cảm nhận được thân thể mềm mại hương thơm bị anh ngăn chặn, cho dù cô chỉ nằm ở đây không động, Xích Dương cũng bị trêu chọc đến không được.

Thật vất vả cô vợ nhỏ ngoan, Xích Dương rốt cục nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly cảm nhận được sự tốt đẹp khi cô vợ nhỏ tĩnh như xử nữ.

Sau khi xong việc, Xích Dương cẩn thận lau khô vết mồ hôi trên người Noãn Noãn, hài lòng kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt.

Về sau vì sợ làm đau anh Xích Dương cho nên Noãn Noãn vẫn luôn dịu dàng như nước. Lúc này, cô liền lẳng lặng tựa đầu ở lồng ngực của anh, nghe nhịp tim trong lồng ngực anh, yên tĩnh lại hạnh phúc.

"Noãn Noãn, ngày mai em phải đi, rời đi anh một tháng. Em sẽ nhớ anh sao?"

Noãn Noãn dùng sức gật đầu, "Mỗi ngày em đều sẽ rất nhớ anh."

"Anh cũng vậy."

"Anh Xích Dương, anh yên tâm đi, trí nhớ của em khẳng định tốt hơn so với những người khác, nếu như em có ngày nghỉ, liền trở lại xem anh."

Xích Dương cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của Noãn Noãn.

"Ừ, anh có ngày nghỉ, cũng sẽ từ thành phố Giang đến gặp em."

"Không cần, anh bận rộn mệt mỏi như vậy, không cần chạy xa như vậy. Chờ em tham gia thi đua từ nước R trở về, vừa lúc là ba mươi tết, đến lúc đó anh cũng không sai biệt lắm được nghỉ, lúc đó anh lại trở lại thủ đô ăn tết cùng ông nội. Em cũng tới."

Ánh mắt Xích Dương sáng lên: "Thật?"

"Vâng." Noãn Noãn gật đầu.

"Nước Y không thịnh hành tết âm lịch, về phần bên phía nhà họ Chung, cũng đã không phải nhà của em."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 870:

"Cho nên em cũng không có chỗ đi, đến lúc đó anh Xích Dương cần phải thu lưu cô vợ nhỏ đáng thương chưa qua cửa là em nha!"

Rõ ràng là một câu nói đùa, lại nói đến Xích Dương vô cùng đau lòng.

"Noãn Noãn, anh chính là người thân của em, nhà của anh chính là nhà của em."

Noãn Noãn mỉm cười gật đầu: "Vâng. Em cũng đã sớm xem ông nội anh như chính ông nội em."

"Ừ."

Ngày thứ hai, dưới sự đồng hành của Xích Dương, Chung Noãn Noãn cùng lão gia tử ngồi lên máy bay.

Bởi vì lúc trước có sát thủ, cho nên lúc trở về, Chung Noãn Noãn cùng lão gia tử, cùng với 8 tên cảnh vệ viên của lão gia tử đều ngồi chuyên cơ trở về.

Nhà họ Xích, là một biệt thự kiểu Trung Quốc tọa lạc trong vòng khu biệt thự tại thủ đô. Bên cạnh biệt thự chính là Tử Cấm Thành thời xưa.

Phòng ở như vậy ở thủ đô là có tiền cũng không mua được. Mà hộ gia đình trong khu biệt thự này cũng đều là các gia đình quyền quý ở nước Z.

Bởi vì khu vực như vậy, vị trí như vậy, chỉ là có tiền, chỉ là quý tộc, là không có cách nào mua được. Người ở chỗ này, không những phải có tiền, còn nhất định phải là người có quyền lực tối cao.

Nhà họ Xích cùng người cầm lái của bốn gia tộc lớn ở thủ đô, đều là ở trong khu biệt thự này.

Nhà họ Xích chưa từng tham gia xếp hạng bốn gia tộc lớn, nhưng mà địa vị, lại là ở phía trên bốn gia tộc lớn này.

Bởi vì lão gia tử, trước mắt nhà họ Xích xem như là có quyền thế nhất nước Z. Bởi vì bây giờ sĩ quan nước Z, thậm chí bao gồm tổng thống, đều từng là những đứa trẻ đi theo lão gia tử lớn lên.

Có thể nghĩ ở nước Z, lão gia tử có địa vị quan trọng như thế nào.

Nhà họ Xích đích xác rất ít người, ngoại trừ đứa cháu trai ruột là Xích Dương, cũng chỉ có một chú hai là Xích Trạch Nghiêu.

Lão gia tử sinh hai đứa con trai, một người gọi Xích Trạch Hạo, cũng chính là ba của Xích Dương. Một người khác gọi là Xích Trạch Nghiêu, chẳng qua lúc tuổi còn nhỏ liền bị kẻ thù bắt đi. Về sau ba của Xích Dương hy sinh trong một trận chiến dịch, toàn bộ nhà họ Xích chỉ còn sót hai người là lão gia tử cùng Xích Dương.

Lão gia tử cảm thấy vô cùng cô độc.

Về sau, từ lúc Xích Dương còn chưa trưởng thành, lão gia tử từ trên đường nhặt được một người lang thang bị mất đi ký ức, lão gia tử cảm thấy vô cùng giống đứa con trai út thất lạc nhiều năm của ông, thế là nhặt người đó về, đặt tên cho người đó là tên của con trai út, gọi là Xích Trạch Nghiêu, ký thác sự tưởng niệm của ông đối con trai út, hiện tại cũng chính là chú hai nhà họ Xích.

Có người hoài nghi kỳ thật chú hai chính là con trai lão gia tử, thậm chí có chút người đáng ghét đã từng lặng lẽ kiểm tra DNA của chú hai, nhưng lại phát hiện, DNA của lão gia tử cùng chú hai hoàn toàn không tương tự, ngay cả quan hệ thân thích đều không phải.

Kết quả chú hai Xích Trạch Nghiêu không lên tiếng thì thôi một tiếng vang lên làm kinh người, thời gian mười mấy năm, ông lợi dụng quan hệ của lão gia tử chế tạo ra một cái đế quốc thương nghiệp khổng lồ.

Tại sáu năm sau, ngay lúc bốn gia tộc lớn đánh túi bụi, thậm chí ngay lúc tất cả mọi người muốn xé rách mặt mới đột nhiên phát hiện, người đứng sau màn của siêu cấp tập đoàn《 Tập đoàn Thịnh Dương 》, lực lượng mới xuất hiện này lại là Nhị gia nhà họ Xích, Xích Trạch Nghiêu.

Không chỉ có như thế, tập đoàn của bốn gia tốc lớn đều có một cổ đông thần bí, mà cổ đông này chính là Xích Trạch Nghiêu.

Nếu như Noãn Noãn không sống lại một đời, cô cũng sẽ không nghĩ đến Nhị gia ngày bình thường ở nhà trồng hoa, làm cỏ, không có việc gì liền nâng lão gia tử vào trong nhà, thân thể cũng không tốt đẹp gì, thường xuyên phát bệnh, bị người vụng trộm xưng là bệnh kiều kia, lại là con siêu cấp ngựa đen trong bốn gia tộc lớn, là cự tài thương nghiệp.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back