Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! - Nguyên Lai

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Phù hoa nhược mộng, 27 Tháng mười 2020.

  1. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

    Tác giả: Nguyên Lai

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Báo thù, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Trạch đấu, Quân văn, Cường cường, Y thuật, Thiên chi kiêu tử, Ấm áp, Duyên trời tác hợp, Ngược tra

    Số chương: 3290+PN

    Editor: Phù hoa nhược mộng

    Lịch đăng: Cố gắng mỗi ngày một chương

    [​IMG]

    Link thảo luận- góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Phù hoa nhược mộng

    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 1: Trọng sinh"
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Trọng sinh

    Nếu như tất cả mọi chuyện có thể làm lại, em sẽ nói cho anh biết.. Có thể gả cho anh, là may mắn lớn nhất trong đời em.

    Nếu như tất cả mọi chuyện có thể làm lại, em nhất định sẽ yêu anh giống như anh yêu em, em sẽ không cáu gắt với anh, để anh phải sống đau khổ như vậy.

    Thế nhưng mà..

    Thế giới này không có nếu.

    Nhìn người đàn ông gắt gao bảo vệ cô ở dưới thân, để cô không bị một chút tổn thương, chính mình lại cả người đều là lỗ máu, cho dù đã không có hơi thở, vẫn cong thân thể lên, dùng áo chống đạn cùng thân thể của mình xây lên một bức tường bảo vệ cho cô..

    Đã từng, cô rất muốn thoát khỏi anh. Nhưng mà bây giờ anh thật sự không còn ở bên người cô, trong nháy mắt, trái tim cô lâm vào một mảnh trống rỗng hoang vu.

    Kinh ngạc nhìn anh chết không nhắm mắt, thế nhưng mà đôi mắt không còn sâu thẳm kia vẫn mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt..

    Chung Noãn Noãn như thế nào cũng không muốn tin tưởng, người đàn ông thẳng tắp như tùng, cao lớn mạnh mẽ, cao quý như thần này cứ như vậy mà không có.

    Trái tim như là bị đao nhọn từng đao từng đao mà mở ra, đau đớn khó nhịn, nước mắt không chịu khống chế mà tuôn trào.

    Anh đi, mang đi còn có cả trái tim của cô..

    Anh chết, toàn bộ thế giới của cô đều sụp đổ.

    Giờ phút này, Chung Noãn Noãn mới nhận ra rằng, trong suốt sáu năm dây dưa tình cảm, cô cũng không biết đã yêu người đàn ông này từ khi nào.

    Người đàn ông mang tên Xích Dương này.

    Chồng của cô..

    "Oanh!"

    Chung Noãn Noãn kéo lựu đạn ra.

    Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bị nổ bay không chỉ có vô số kẻ địch đang xông lên, mà còn có thân thể của hai người đang ôm chặt lấy nhau.

    Không thể cho anh một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, ít nhất sau khi hóa thành tro, bọn họ còn có thể ở cùng một chỗ với nhau.

    Nếu có kiếp sau..

    "Cùm cụp- Cộc cộc cộc cộc cộc.."

    Còn chưa kịp hẹn trước kiếp sau với anh, Chung Noãn Noãn cũng đã bị âm thanh chói tai xen lẫn tiếng khép mở rỉ sắt đánh thức.

    Do ánh sáng kích thích cho nên ánh mắt của cô có chút tan rã. Cô dùng sức trừng mắt nhìn, cảnh vật trước mắt mới dần dần trở nên rõ ràng.

    Đối diện cô là mặt tường bê tông xám trắng dày và thô, phía trên đỉnh tường có một khẩu hiệu lớn màu đỏ được viết bằng tám kí tự-

    Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm!

    Cánh cửa sắt của gian phòng bị người mở ra từ bên ngoài, một nữ cảnh ngục khuôn mặt trang nghiêm đi vào, huy hiệu trên ngực có in hai chữ- Tư pháp!

    "Chung Noãn Noãn, gia đình của người chết đã rút đơn kiện, tòa phán quyết cô vô tội, tội danh giết người của cô không thành lập, ra ngoài đi"

    Chung Noãn Noãn ngơ ngác ngồi ở mép giường, bờ môi khẽ nhếch, cả người ngây dại còn đang không biết là hiện thực hay cảnh trong mơ.

    Cảnh ngục đã nhìn thấy vẻ mặt như vậy rất nhiều lần, cô đi đến bên cạnh Chung Noãn Noãn, vẻ mặt trang nghiêm lại thấm thía nói: "Ở trong ngục giam một tháng, ngục giam là nơi như thế nào, tin tưởng cô cũng rất rõ ràng. Đây là một nơi không có tự do, hi vọng sau khi ra ngoài cô có thể làm người tốt, đời này đều không cần lại bước vào đây. Hiện tại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra ngoài đi, người nhà của cô đang chờ cô ở ngoài phòng khách."

    Người nhà?

    Chung Noãn Noãn chợt giật mình, đẩy nữ cảnh ngục ra sau đó chạy về phía phòng khách, ngay cả giày đều không kịp đi.

    Khoảng cách từ ngục giam đến phòng khách không đến năm trăm mét, thế nhưng khoảng cách năm trăm mét này, Chung Noãn Noãn lại cảm giác giống như đã dùng hết cuộc đời mình.

    Nếu không phải xúc cảm lạnh buốt toát ra từ lòng bàn chân mỗi khi cô chạy ra một bước nhắc nhở cô đây không phải là nằm mơ, Chung Noãn Noãn thật sự không thể tin được- Cô vậy mà trọng sinh!

    Trọng sinh ở 6 năm trước, lúc Chung Thiên Thiên đẩy chết người, mà cô, xem ở tình cảm chị em của hai người, nhận tội thay cô ta, trở thành tội phạm giết người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  4. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 2: Gặp nhau"
    Chương 2: Gặp nhau

    Lúc này cô đã ở trại tạm giam suốt một tháng, sau khi bị khởi tố ra tòa, cô bị phán hai mươi năm tù có thời hạn, lại dưới sự trợ giúp của Xích Dương chống án thành công, vô tội được thả ra ngoài.

    Nếu như trí nhớ của cô không xảy ra vấn đề, hôm nay tới đón cô, ngoại trừ ba mẹ cô cùng Chung Thiên Thiên ra, hẳn là còn có người đàn ông xem sinh mệnh của cô còn quan trọng hơn so với sinh mệnh của chính mình- chồng của cô, Xích Dương.

    Nhưng mà bây giờ là sáu năm trước, anh vẫn chỉ là chồng chưa cưới của cô mà thôi.

    Chung Noãn Noãn một hơi lao tới bên ngoài phòng khách, giương mắt liền thấy được một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi, trái tim cô đột nhiên co rút lại.

    Anh rất cao, rất lạnh, quanh quẩn quanh thân là khí thế của bậc quân phiệt, hơi thở người sống chớ gần.

    Quân trang thẳng tắp đem chiều cao một mét tám mươi tám cùng thân thể hoàn mỹ của anh tôn lên trầm ổn, lạnh lẽo, trang nghiêm giống như thanh tùng cứng cáp có lực lộ ra khí thế nguy nga, một sự cương nghị cùng hơi thở mạnh mẽ không kiềm chế được mà lặng lẽ bộc lộ ra ngoài.

    Ánh nắng cuối thu từ bên ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, ánh lên trên khuôn mặt quỷ thủ thần công của anh, sống mũi thẳng tắp, tại chỗ mũi thở choáng mở một tầng bóng dáng nhàn nhạt, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh tăng thêm mấy phần thần bí cùng quyến rũ.

    Giờ phút này anh đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, nhìn thấy cô chạy vào, cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một chút mà thôi, sau đó lập tức liền dời ánh mắt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nghiêm túc nói chuyện cùng người ở đầu bên kia điện thoại.

    Giống như tới đón cô ra tù, chỉ là một hành động lơ đãng lại thuận tiện.

    Lại một lần nữa được nhìn thấy người đàn ông thẳng tắp như tùng, cao quý như thần này, trái tim vẫn luôn treo lên của Chung Noãn Noãn mới buông ra.

    Đột nhiên trong lòng có một loại cảm xúc chua xót dâng lên hốc mắt, nếu không phải dùng hết sức lực khống chế, nước mắt của cô kém chút rớt xuống.

    Xích Dương, chồng của cô, người đàn ông yêu thương bảo vệ cô ở đáy lòng, anh còn sống rất tốt ở trên thế giới này!

    "Noãn Noãn, con thế nào? Ở trong tù một tháng, có bị ai bắt nạt hay không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho mẹ, mẹ làm chủ cho con!"

    "Noãn Noãn là con gái của Chung Khuê Quân tôi, sao có thể mảnh mai như vậy được. Bà nhìn nét mặt của Noãn Noãn tràn đầy, màu da hồng hào, xem thôi liền biết rất khỏe mạnh! Ha ha ha ha.. Con gái à, gia đình họ Chu đã rút đơn kiện, tội danh giết người của con không thành lập, ba là tới đón con ra tù. Có vui hay không?"

    Đột nhiên, ánh mắt của Chung Noãn Noãn bị chặn lại, ba của cô là Chung Khuê Quân cùng mẹ của cô là Giang Xu Uyển đứng ở trước mặt cô, một người lôi kéo tay trái, một người lôi kéo tay phải, quan tâm đầy đủ, hỏi han ân cần với cô.

    Ở giữa, người chị cùng cha khác mẹ với cô là Chung Thiên Thiên đứng ở phía trước Xích Dương, dáng người hơi nghiêng, từ ánh mắt của cô nhìn sang có một loại cảm giác như là hai người đang đứng sóng vai nhau.

    Ở kiếp trước, lúc nhìn thấy Xích Dương tới đón cô, trong lòng cô cũng có chút cảm động.

    Thế nhưng mà khi nhìn thấy chồng chưa cưới của cô không ngừng gọi điện thoại, một bộ dáng bận trăm công nghìn việc không rảnh quan tâm cô, lại thêm Chung Thiên Thiên ra vẻ thân mật với anh, bộ dạng đắc ý mà đứng sóng vai cùng anh, cô không thể hiểu được mà cảm thấy bực bội.

    Cô dùng nhiều thời gian như vậy, bỏ ra cái giá thật lớn mới có thể trở lại nhà của mình, đoàn tụ với ba mẹ, mục đích của cô là hưởng thụ thú vui gia đình cùng người nhà, hưởng thụ sự ấm áp mà tình thân mang đến, mà không phải trở về đấu đá, tranh giành người yêu với người chị cùng cha khác mẹ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2023
  5. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 3: Chị nhờ anh Xích Dương giúp đỡ"
    Chương 3: Chị nhờ anh Xích Dương giúp đỡ

    Cho nên ở kiếp trước, khi thấy được ý muốn chiếm hữu của Chung Thiên Thiên đối với Xích Dương, bởi vì tình cảm chị em, cùng với mẹ của cô thuyết phục, cho nên cô bắt đầu nảy sinh ý muốn lui bước, muốn ly hôn với Xích Dương.

    Thế nhưng mà cô nhường nhịn bọn họ cùng với làm tổn thương Xích Dương hết lần này đến lần khác, cuối cùng đổi lấy không phải là sự thấu hiểu cùng cảm động của người thân, ngược lại là sự hủy diệt điên cuồng.

    Buồn cười là, bên ngoài có vô số sát thủ cùng lính đánh thuê quốc tế muốn giết cô, lại không có biện pháp làm gì được cô. Nhưng cuối cùng cô lại bị hại bởi chính mẹ ruột của mình.

    Bọn họ không những hủy hoại cô mà còn hủy hoại cả Xích Dương.

    Cho nên kiếp này, tình cảm gia đình gì đó đều là mây bay.

    Rắn độc không phát uy, còn tưởng cô là sợi dây thừng có thể tùy ý điều khiển!

    Chung Noãn Noãn nhìn chằm chằm Xích Dương, ánh mắt của Xích Dương cũng thỉnh thoảng lướt qua đôi chân trần của Chung Noãn Noãn, ngay cả giọng điệu nói chuyện điện thoại cũng không tự giác mà lạnh hơn vài phần.

    Chung Thiên Thiên một bộ dáng chị gái tri kỷ bước về phía trước, chặn tầm mắt đang nhìn về phía Xích Dương của Chung Noãn Noãn, nở một nụ cười nói: "Noãn Noãn, lần này em bị bắt làm chị vô cùng lo lắng. Để có thể đưa em ra ngoài sớm hơn, chị đã tìm anh Xích Dương rất nhiều lần."

    Chung Thiên Thiên lén liếc nhìn về phía Xích Dương, thấy anh vẫn đang nghe điện thoại không chú ý đến Chung Noãn Noãn, cũng không nghe thấy nội dung mà bọn họ đang nói chuyện, lúc này mới hài lòng nhỏ giọng nói: "Những lời em nói với anh Xích Dương trước đó thật sự khiến anh ấy rất đau lòng. Anh ấy không muốn quan tâm đến em nữa, nhưng do chị nhiều lần cầu xin anh ấy làm anh ấy không kìm lòng được, cho nên cuối cùng anh ấy vẫn đồng ý cứu em ra."

    Chung Thiên Thiên không nhận ra, giọng nói của cô vừa dứt, lông mày của Xích Dương gần như khó có thể phát hiện mà cau lại. Rõ ràng anh đã nghe thấy những gì mà Chung Thiên Thiên nói.

    Sau khi nói nhỏ xong, Chung Thiên Thiên lại lớn tiếng mà nói: "Anh Xích Dương thật sự rất tốt, sau này em nhớ phải cảm ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy, mẹ của Chu Cẩm Huy sẽ không rút đơn kiện, em cũng sẽ không được thả ra sớm như vậy."

    Ý trong câu nói chính là, cô có thể ra khỏi tù là công lao của Chung Thiên Thiên.

    Chính cô ta đã cầu xin Xích Dương, Xích Dương nể tình cô ta nên mới trợ giúp người vợ chưa cưới là cô.

    Đồng thời, cô ta cũng tiết lộ một tin tức với Chung Noãn Noãn: Trong một tháng kể từ khi cô vào trong tù, tình cảm giữa cô ta và Xích Dương đã phát triển nhảy vọt. Còn Chung Noãn Noãn cô, cho dù hiện tại trên danh nghĩa cô vẫn là vợ chưa cưới của Xích Dương nhưng đó cũng chỉ là chuyện quá khứ mà thôi.

    Nếu là Chung Noãn Noãn tâm cao khí ngạo của trước kia, những lời nói này của Chung Thiên Thiên thực sự sẽ làm cho cô cảm thấy ghê tởm, cũng sẽ khiến cô nảy sinh nghi ngờ với Xích Dương.

    Nhưng bây giờ..

    Chung Noãn Noãn nở nụ cười ngọt ngào với Chung Thiên Thiên: "Em còn tưởng là ba mẹ nộp tiền bảo lãnh em ra ngoài, hóa ra là Xích Dương giúp em. Chị, chị nói đúng, Xích Dương thực sự là một người đàn ông rất tốt, em thật đúng là nên cảm ơn anh ấy."

    Chung Thiên Thiên: "..."

    Không phải, cô không phải có ý đó!

    Chung Noãn Noãn rút tay mình ra khỏi tay của Chung Khuê Quân cùng Giang Xu Uyển, đẩy Chung Thiên Thiên đang đứng ở trước mặt cô ra, sau đó nhanh chóng lao về phía Xích Dương.

    Xích Dương đang giả vờ gọi điện thoại, nhưng thực ra toàn bộ tâm trí của anh đều đặt ở trên người Chung Noãn Noãn. Đột nhiên trước mắt anh lóe lên một cái, một đoàn lông xù xù, mềm mại nào đó liền đâm vào trong ngực anh.

    Cả người Xích Dương bỗng trở nên cứng đờ. Mặc dù trên mặt vẫn là một bộ dáng lạnh lùng cao quý, không có chút dao động nào, nhưng xương ngón tay của tay phải, tay đang cầm điện thoại của anh trở nên trắng bệch cùng lồng ngực cứng rắn đến mức có thể làm đau lỗ tai của Chung Noãn Noãn, lại thể hiện tâm tình căng thẳng của anh vô cùng rõ ràng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2023
  6. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 4: Bé Điềm Điềm mang thai"
    Chương 4: Bé Điềm Điềm mang thai

    "Lão đại, tôi thật sự không biết nói gì. Mỗi ngày anh đều ở trong quân đội, trong quân đội xảy ra chuyện gì có thể thoát được sự kiểm soát của anh sao? Làm gì cứ bắt tôi ở đây nói chuyện không ngừng vậy? Anh cũng đã một tháng chưa thấy vợ chưa cưới, sao không nói chuyện cùng cô ấy! Tôi nói cho anh biết, phụ nữ là cần phải dỗ dành. Nếu cô ấy đối xử lạnh nhạt với anh, anh dùng cái mặt nóng của anh chống lại cái mông lạnh của cô ấy là được, kiểu gì cũng sẽ sưởi ấm được trái tim của cô ấy. Anh lôi tôi ra để nói chuyện thì có ích lợi gì? Nếu không, tôi tắt điện thoại?"

    Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng mà truyền vào trong tai của Chung Noãn Noãn.

    Chung Noãn Noãn vùi đầu vào ngực Xích Dương, trên môi nở một nụ cười.

    Anh rõ ràng là rất quan tâm đến cô, cho dù sáu năm nay cô chưa từng đối tốt với anh một lần nào, nhưng mỗi khi cô gặp khó khăn hay nguy hiểm, anh đều sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt cô, giải quyết khó khăn giúp cô, chống lên cả một bầu trời cho cô.

    Cho dù đối mặt với cái chết, anh cũng sẽ dùng cơ thể của mình để xây lên bức tường bảo vệ cho cô, bảo vệ cô kín không kẽ hở ở bên trong.

    Đối với một người đàn ông như vậy, tình yêu của anh giống như biển sâu, tưởng như tĩnh lặng không gợn sóng, thực ra lại vô cùng sâu thẳm và mênh mông.

    Cho nên.. suốt một tháng không gặp, vào lúc cô xuất hiện, anh chỉ tùy ý nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó gọi điện thoại liên tục, rất rõ ràng, anh không phải thật sự bận việc, mà là đang giả vờ.

    Anh giả vờ để che dấu đi sự xấu hổ của mình, anh sợ sự xuất hiện của anh sẽ làm cô không vui, vì vậy nên anh cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

    Giờ phút này, trong lòng Chung Noãn Noãn có chút đau lòng.

    Trước kia cô đã từng chà đạp lên tình cảm của anh như vậy, thật sự là rất khốn nạn.

    Đầu bên kia điện thoại chờ đợi rất lâu mà không nghe thấy thanh âm của Xích Dương nên chỉ có thể chấp nhận số phận tiếp tục nói: "Được rồi được rồi, để tôi nói tiếp. Khụ khụ.. lão đại, anh biết con mèo hoang được chị Tần mang về nuôi dưỡng đang mang thai không? Mẹ nó, không biết con mèo đực nào đang gieo giống khắp nơi khiến bé Điềm Điềm có thai. Bé Điềm Điềm của chúng ta còn chưa tới hai tuổi!

    Đây quả thực là đạo đức bị chôn vùi, tính mèo bị thiếu hụt! Tôi cảm thấy, đối với những hành vi lưu tình khắp nơi, giao giống lung tung không phân biệt thời gian trường hợp này, chúng ta nên chống lại một cách kiên quyết bla.. bla.."

    "Xích Dương, em rất nhớ anh!"

    Đầu Chung Noãn Noãn dựa vào ngực của Xích Dương, hai tay ôm chặt lấy eo của anh, lòng tràn ngập vô hạn hạnh phúc, xúc động mà nói.

    Lạch cạch! (Điện thoại rơi xuống đất, bởi vì góc rơi đặc biệt nên chỉ trong nháy mắt màn hình điện thoại đã bị vỡ vụn thành hình mạng nhện)

    "Alo? Alo? Lão đại, anh vẫn đang nghe phải không? Tôi còn phải nói tiếp không? Vậy tôi nói tiếp nhé. Tôi quyết định tối nay sẽ ôm cây đợi thỏ, nhất định phải tìm được con mèo đực đã làm bé Điềm Điềm mang thai, sau đó giáo dục nó thật tốt. Nếu như nó không quản được anh em của nó, tôi không ngại dẫn nó đi làm phẫu thuật cắt bỏ anh em của nó.."

    "Xích Dương, thật ra em và Chu Cẩm Huy không có bất kỳ liên quan gì, từ khi em đến Giai Vĩnh đi học, cậu ta luôn đơn phương theo đuổi em, nhưng từ trước đến nay em đều không để ý đến cậu ta. Trước đó, lúc Chu Cẩm Huy bị ngã chết, anh hỏi em là em có quan hệ gì với cậu ta, bởi vì giận anh cho nên em mới nói với anh là em với cậu ta là quan hệ nam nữ. Còn có, em nói ở trường học có rất nhiều người theo đuổi em, em xem những người đó là lốp xe dự phòng, tất cả đều là lừa anh. Lúc ấy em chính là vì chọc giận anh, muốn giải trừ hôn ước với anh nên mới tuyên bố muốn biến đỉnh đầu anh thành thảo nguyên lớn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2023
  7. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 5: Lòng đố kỵ hừng hực"
    Chương 5: Lòng đố kỵ hừng hực

    "Em sai rồi, em sẽ không nói những điều làm anh buồn nữa, anh đừng giận em có được không?"

    Xích Dương rất để ý những người khác giới xung quanh cô.

    Để ý đến mức độ gần như cố chấp và mất đi lý trí.

    Cho nên Chung Noãn Noãn cảm thấy, cô cần phải làm rõ quan hệ giữa cô và Chu Cẩm Huy, cùng với các bạn học nam khác, cũng để Xích Dương hiểu rằng, Chung Noãn Noãn cô không có bạn trai nào khác. Cô cũng giống như anh- chỉ có anh! Chỉ cần anh!

    "Được"

    Vốn tưởng rằng cô sẽ phải giải thích thật lâu, làm thật nhiều chuyện, còn phải lấy lòng các kiểu thì anh mới tin và tha thứ cho cô. Ai ngờ cô chỉ tùy tiện mà nói một câu, Xích Dương lập tức liền tha thứ cho cô, giống như anh chưa từng bị những lời nói của cô làm tổn thương vậy.

    Một câu "Được" vang lên một cách vội vàng không kịp chuẩn bị làm Chung Noãn Noãn có chút không kịp khôi phục, ngẩn người mà nhìn anh, không biết có phải là mình nghe nhầm hay không.

    Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô hé mở, đôi mắt lại to lại mê người giống hồ ly lộ ra sương mù như nước, lông mi dài chớp chớp, giống như chiếc quạt lông, từng cái nhẹ nhàng phẩy lên trái tim của anh, khuấy động trái tim anh, Xích Dương hận không thể cúi người hôn vật nhỏ trước mắt thật sâu để an ủi sự nhớ nhung của anh trong suốt một tháng qua.

    Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế được.

    Bởi vì lúc trước anh đã từng cưỡng bức cô, về sau lại mạnh mẽ mà nộp báo cáo kết hôn cho bộ đội, ấn tượng của cô đối với anh đã rất không tốt. Thật vất vả chờ đến thái độ của cô đối với anh tốt hơn một chút, anh không dám lại động vào vảy ngược của cô.

    Nhịn xuống xúc động muốn ôm cô vào trong lòng, Xích Dương nói: "Chu Cẩm Huy bị bệnh động kinh, hôm đó lúc cậu ta xảy ra mâu thuẫn với em, chứng động kinh của cậu ta phát tác nên mới lăn xuống cầu thang bị đụng vào đầu ngã chết. Báo cáo khám nghiệm tử thi đã đưa ra kết quả, người nhà của Chu Cẩm Huy cũng thừa nhận bệnh tình của cậu ta. Em là vô tội và cái chết của cậu ta cũng không có liên quan gì đến em. Em không cần phải cảm thấy tự trách."

    "Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu.

    Tình huống thực tế là trong lúc phát bệnh, Chu Cẩm Huy bị Chung Thiên Thiên đẩy xuống cầu thang. Cô thấy Chung Thiên Thiên bị dọa đến mức sợ hãi, nghĩ rằng nếu cô vào tù thay cô ta, cô cũng sẽ không bị bắt nạt, cho dù có đi vào, cô cũng có biện pháp để đi ra, lúc này cô mới nhận tội thay cô ta.

    Cái chết của Chu Cẩm Huy vốn không liên quan gì đến cô cho nên tất nhiên cô sẽ không cảm thấy tự trách.

    Giữa Xích Dương và Chung Noãn Noãn có một từ trường, cô gái ngẩng đầu lên, bên dưới sống mũi cao là khóe môi giơ lên một nét cười hạnh phúc. Người đàn ông thì cúi đầu xuống, bên trong ánh mắt vốn dĩ giống như biển sâu không có chút nào dao động, giờ phút này tràn đầy cưng chiều.

    Ánh nắng chiếu vào thân thể cao lớn thẳng tắp của anh, để xung quanh người anh nổi lên một tầng ánh sáng, làm giảm đi mấy phần lạnh lẽo cứng rắn, nhìn đúng là dịu dàng hơn cả mặt trăng, lóa mắt hơn cả mặt trời.

    Toàn bộ bên trong phòng khách tràn ngập bong bóng màu hồng, trên khuôn mặt trang điểm nhiều lớp của Chung Thiên Thiên rốt cuộc không chịu đựng được bất cứ tươi cười nào, cả khuôn mặt đều biến dạng.

    Không đúng, không đúng, đây thật là Chung Noãn Noãn tự cho mình là đúng, cao ngạo lạnh nhạt lại không coi ai ra gì kia sao?

    Cô ta vô cùng chán ghét Xích Dương, vô cùng tức giận với những gì Xích Dương đã làm đối với cô ta.. Rõ ràng cô ta đã hứa là sẽ không cùng Xích Dương ở bên nhau.

    Tại sao cô ta có thể..

    Tại sao cô ta có thể!

    Nhìn từ đầu đến cuối, người đàn ông hoàn toàn không để ý đến cô, nhưng sau khi nhìn thấy Chung Noãn Noãn lại thể hiện tất cả sự dịu dàng, hai tay Chung Thiên Thiên nắm chặt, móng tay bóp vỡ lòng bàn tay mà không tự biết.

    Hai mắt của Chung Thiên Thiên thiêu đốt lên lòng đố kỵ hừng hực, ba chân bốn cẳng lao tới trước mặt Chung Noãn Noãn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2023
  8. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 6: Có lạnh không?"
    Chương 6: Có lạnh không?

    Đang chuẩn bị lôi con đ* này từ trên người Xích Dương xuống thì Giang Xu Uyển đã nhanh chân đi đến bên cạnh hai người.

    "Noãn Noãn, con nhìn con xem, mẹ và ba còn có chị gái con còn ở đây nhìn, con lại ôm ôm ấp ấp với Xích Dương. Con bé này, may là nơi này chỉ có người một nhà chúng ta, nếu là ở bên ngoài, con không sợ người khác bàn tán sao?"

    Chung Noãn Noãn mặc kệ.

    "Mẹ, Xích Dương là chồng chưa cưới của con, vẫn là quân nhân, ai sẽ bàn tán về bọn con cơ chứ, nếu thật muốn nói, liền để cho bọn họ nói."

    Chung Noãn Noãn nói như vậy gần như là ngầm thừa nhận mối quan hệ vợ chồng chưa cưới của anh và cô, đây là chuyện mà từ trước tới giờ chưa từng có. Chuyển biến này của Chung Noãn Noãn làm cho Xích Dương vốn đang tâm tình sung sướng lại càng thêm thoải mái.

    Thấy Giang Xu Uyển còn muốn nói lại, Xích Dương đứng lên: "Sẽ không có ai bàn tán chúng cháu, bộ đội đã phê chuẩn báo cáo kết hôn, chỉ cần Noãn Noãn đủ mười tám tuổi là chúng cháu có thể lập tức kết hôn, cho nên hiện tại cô ấy đã là vợ quân nhân, những người dám bàn tán bị cho là phá hư quân hôn. Nếu ai nói lời nào không dễ nghe làm cháu nghe được, cháu có thể kiện bọn họ ra tòa án quân sự, để bọn họ làm bạn cùng với tường cao trong quãng đời còn lại."

    Sau khi nghe được những lời này của Xích Dương, Giang Xu Uyển chỉ có thể im lặng, tức giận chuyển chủ đề.

    "Được rồi, được rồi, mẹ cảm thấy rất vui vẻ khi hai đứa có thể hòa thuận ở chung. Nhưng mà dù sao nơi này cũng là trại tạm giam, địa phương đen đủi như vậy, con còn muốn tiếp tục ở lại sao? Đi mau, hôm nay mẹ làm dì Triệu mua cua lớn và tôm hùm đất, còn có rất nhiều món ăn mà con yêu thích, trở về ba mẹ chúc mừng cho con."

    Dứt lời, Giang Xu Uyển kéo cái tay của Chung Noãn Noãn đang ôm trên eo Xích Dương xuống, đặt ở trong tay mình, sau đó gọi Chung Khuê Quân cùng Chung Thiên Thiên chuẩn bị rời đi.

    "Chờ đã."

    Giang Xu Uyển bị Xích Dương gọi lại, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Chung Noãn Noãn ở bên cạnh đã bị Xích Dương ôm ngang lên.

    Trong ánh nhìn ghen ghét đố kỵ như muốn rách cả mí mắt của Chung Thiên Thiên, Xích Dương ôm cô đặt lên bàn, duỗi hai tay ra cầm đôi bàn chân trắng muốt như ngọc của cô.

    Cảm nhận được cái lạnh từ chân truyền ra, lông mày của Xích Dương không tự chủ mà nhăn lại, có chút trách móc, nhưng càng nhiều là đau lòng: "Tại sao không đi giày? Hiện tại đã là tháng mười một rồi, không lạnh sao?"

    Chung Noãn Noãn: "..."

    Cô chỉ là phát hiện bản thân giống như được trọng sinh, giống như có thể được gặp lại Xích Dương nên nhất thời có chút kích động mà quên mất.

    Nhưng mà đối với cô mà nói, một chút lạnh lẽo này thật ra cũng không là gì.

    "Thím, giày Noãn Noãn ở đâu vậy?"

    Giang Xu Uyển trợn tròn mắt: "Giày con bé ở đâu, sao thím có thể biết được?" Tại sao lại hỏi bà vấn đề này?

    Xích Dương nhíu mày: "Ý cháu là quần áo cùng giày dùng để thay của cô ấy đâu? Cô ấy không thể mặc quần áo tù rời đi được!"

    Thấy mọi người đang nhìn bà, vẻ mặt Giang Xu Uyển có chút ngượng ngùng và xấu hổ.

    "Còn.. Còn phải thay quần áo sao? Cái kia.. Thím chưa từng ngồi tù, không biết còn có chuyện như vậy, vừa nghe tin Noãn Noãn có thể ra tù, thím kích động quá nên không chuẩn bị gì mà đi theo mọi người tới đây. Noãn Noãn, con sẽ không trách mẹ, đúng không?"

    Cho nên, cứ phải ngồi tù mới biết phải mang theo quần áo?

    Đây không phải là lẽ thường tình sao?

    Bất cứ ai ra tù, chỉ cần là có người nhà, ai không nghĩ mang bộ quần áo cho người nhà ở bên trong? Sau đó mang quần áo mặc trong tù cùng đồ vật ở trong tù về đốt, vừa xóa bỏ vận rủi, cũng là lúc bắt đầu cuộc sống mới.

    Có vẻ như gia đình cô không để tâm đến những vấn đề của cô!
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2023
  9. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 7: Em đều thích"
    Chương 7: Em đều thích

    "Bà làm việc kiểu gì vậy, ngay cả một bộ quần áo đều không mang cho Noãn Noãn, có người mẹ nào như bà không?"

    Chung Khuê Quân là người rất biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Tuy rằng Xích Dương là chồng chưa cưới của Noãn Noãn, nhưng cấp bậc lại cao hơn ông. Bây giờ thấy sắc mặt Xích Dương không được tốt lắm, ông lập tức quay sang mắng vợ.

    Vẻ mặt Giang Xu Uyển tái mét, tự biết bản thân làm không tốt, ánh mắt nhìn về phía Chung Noãn Noãn càng thêm mấy phần lấy lòng.

    "Noãn Noãn, hay là con cứ mặc bộ quần áo này đi, xe dừng ở bên ngoài, dù sao cũng chỉ cách vài bước, con về nhà rồi thay có được không?"

    Chung Noãn Noãn im lặng không nói một lời, còn có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại chạy đi tìm cảnh sát mượn một bộ quần áo mặc?

    Vừa định gật đầu, liền nghe thấy Xích Dương nói: "Chờ anh một chút."

    Xích Dương đi ra ngoài, trong chốc lát liền quay trở lại, trong tay còn cầm mấy cái túi lớn.

    Đưa túi cho Chung Noãn Noãn: "Không biết em thích màu gì, nên anh tùy ý mua."

    Một dòng nước ấm từ trái tim lướt qua.

    Một người đàn ông tốt như vậy, tại sao kiếp trước cô lại không biết trân trọng? Chung Noãn Noãn cúi đầu, âm thầm hối hận về những sai lầm đã mắc phải ở kiếp trước.

    Xích Dương đưa túi cho Chung Noãn Noãn, nhưng lại thấy cô vẫn luôn cúi đầu, cũng không đưa tay ra nhận.

    Cho nên.. những hình ảnh tốt đẹp mà vừa rồi cô làm với anh là cố tình làm cho anh xem chỉ để kích thích Chung Thiên Thiên thôi sao?

    Cô vẫn chán ghét anh, cho dù chỉ là một bộ quần áo, cô cũng không muốn nhận đồ từ anh.

    Nghĩ đến khả năng này, trong nháy mắt trái tim vốn đang tươi đẹp của Xích Dương trở nên ảm đạm.

    "Mặc quần áo trong tù rời đi sẽ mang đến vận rủi, nếu em không thích, trước chấp nhận mặc tạm, sau khi trở về vứt đi là được."

    Giọng nói vừa rơi xuống, Chung Noãn Noãn đã nhảy từ trên bàn xuống, một lần nữa ôm chặt lấy Xích Dương.

    Lạch cạch-

    Mặc dù đã là lần thứ hai được ôm, nhưng Xích Dương vẫn cảm thấy không chân thật. Cùng với sự kích động, trong nháy mắt thân thể của anh không nghe sai khiến, hai tay mềm nhũn, mấy cái túi lớn trong tay liền rơi xuống đất.

    "Em thích, mặc kệ anh mua cho em cái gì, em đều thích!"

    Chung Noãn Noãn ôm lấy Xích Dương, cô có thể cảm nhận được cảm xúc cực kỳ đi xuống của anh khi nói ra câu đó.

    Chắc chắn anh đã nghĩ rằng cô không thích anh một chút nào, cho nên mới không muốn mặc đồ mà anh mua.

    Xích Dương nhà cô, rõ ràng là một người đàn ông vô cùng ưu tú, rõ ràng đi tới chỗ nào đều có thể thu hút ánh mắt của những người khác giới, nhận được sự chú ý của tất cả mọi người, một người đàn ông giống như đế vương. Vậy mà ở trước mặt cô, anh luôn cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn ăn nói khép nép.

    Chung Noãn Noãn cảm thấy trước kia cô thật sự rất khốn nạn.

    Không phải là anh trúng thuốc sau đó cưỡng bức cô thôi sao?

    Quan trọng là, đó là lỗi của Xích Dương sao?

    Rõ ràng là Chung Thiên Thiên giở trò xấu ở sau lưng, muốn leo lên giường của Xích Dương, mới kê thuốc cho anh.

    Lúc trước tại sao cô lại đẩy tất cả sai lầm lên đầu Xích Dương?

    Cảm giác vòng eo lại lần nữa được ôm chặt lấy, trái tim trống rỗng của Xích Dương lập tức lại được lấp đầy bởi sự ngọt ngào đột ngột này.

    "Em thích là tốt rồi.". Bởi vì kích động nên giọng anh trở nên có chút khàn khàn.

    "Vậy giờ em đi thay quần áo, anh chờ em."

    "Được."

    Chung Noãn Noãn nở nụ cười thật tươi với Xích Dương, sau đó cúi người nhặt mấy cái túi rơi trên mặt đất, đi thay quần áo.

    Chung Thiên Thiên đứng ở đằng sau hai người, hoàn toàn bị hai người bỏ qua, một đôi mắt đẹp giống như có thể phun ra máu.

    Đây là người đàn ông của Chung Thiên Thiên cô! Người đàn ông ưu tú như vậy vốn dĩ là ba cô giới thiệu cho cô!
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2023
  10. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 8: Đợi đến thiên hoang địa lão"
    Chương 8: Đợi đến thiên hoang địa lão

    Thấy Chung Thiên Thiên sắp không chịu được nữa mà bùng nổ, Giang Xu Uyển vội vàng nói: "Xích Dương, bên phía trại tạm giam, Noãn Noãn cũng đã ký tên, sẽ không có vấn đề gì. Nếu cháu bận thì có thể đi về trước. Nghe chú Chung cháu nói, khoảng thời gian này bộ đội rất bận, việc cháu phải phụ trách cũng nhiều."

    "Đúng vậy Xích Dương, vừa rồi thấy cháu liên tục nghe điện thoại, nếu cháu bận thì đi về trước đi, nhà chú sẽ làm tốt chuyện của Noãn Noãn."

    Chung Khuê Quân cũng đứng dậy, dù sao vẻ mặt của cô con gái lớn đã vặn vẹo đến mức sắp không thể nhìn. Lại kích thích con bé một chút, Chung Khuê Quân đều không biết cô gái được nuông chiều từ bé này sẽ làm ra chuyện gì.

    Nhưng mà nghĩ đến Noãn Noãn, Chung Khuê Quân cũng cảm thấy bực bội.

    Vốn dĩ Noãn Noãn rất để ý đến chị của cô, tại sao mới có một tháng không gặp, con bé chẳng những không nhường Thiên Thiên, ngược lại còn cố ý thể hiện tình cảm trước mặt Thiên Thiên?

    Tính khí của Thiên Thiên luôn hiếu thắng, lần này nhất định sẽ làm cho gà bay cho sủa.

    Vì vậy nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là phải tìm cách đuổi bánh trái thơm ngon là Xích Dương đi.

    Mặc dù Thiên Thiên không đến gần được, nhưng Noãn Noãn cũng không đến gần được. Chỉ có như vậy, quan hệ giữa hai chị em mới có thể hòa hoãn một chút.

    Nhưng mà, Xích Dương là loại người có thể để cho người khác gọi tới gọi lui sao?

    Không thèm để ý đến ý đồ của ba Chung cùng mẹ Chung, vẻ mặt Xích Dương nghiêm túc nói: "Cháu không bận việc gì. Hơn nữa đối với cháu mà nói, bất cứ việc gì đều không quan trọng bằng Noãn Noãn."

    Anh đã hứa với Noãn Noãn là anh sẽ đợi cô.

    Đừng nói là đợi cô thay quần áo, chỉ cần cô bảo anh đợi, cho dù đợi cô tới thiên hoang địa lão, anh đều nguyện ý.

    Chung Khuê Quân: "..."

    Giang Xu Uyển: "..."

    Chung Thiên Thiên: "!"

    * * *

    Ở phòng thay quần áo, Chung Noãn Noãn cầm lấy từng chiếc quần, chiếc áo mà mặc lên người, mặc kệ là quần áo lót, vẫn là áo thun cao bồi, cũng hoặc là áo khoác giày tất, quả thực là rất vừa người.

    Cho nên người đàn ông này chỉ xảy ra quan hệ với cô một lần là có thể đo được kích cỡ toàn thân cao thấp của cô?

    Quần áo mà Xích Dương mua nhìn như đơn giản phóng khoáng, không có bất kỳ khác thường gì, nhưng mặc lên người lại vô cùng dễ chịu. Tất cả đều là những thương hiệu hàng đầu thế giới, chất liệu vải lộng lẫy thể hiện sự điệu thấp xa hoa, giống như tình cảm của anh đối với cô, nhìn không nóng không lạnh, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng thật ra lại sâu sắc và nóng cháy, đến chết không ngừng.

    Cô thay quần áo xong, đang định rời đi liền thấy hai người vội vàng nâng cáng cứu thương đi đến phòng y tế.

    Trên cáng cứu thương, một người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đang rên rỉ đau đớn. Cho dù nằm ở nơi đó, đều giống như là đang chịu đựng cực hình lột da ăn xương.

    Người đàn ông này cô quen biết.

    Không lâu sau, anh ta sẽ trở thành thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất thủ đô, được mọi người gọi là Từ gia Từ Phi Dương.

    Mặc dù người đàn ông này cũng rất lợi hại, ở thủ đô có thể nói là ăn cả hai giới hắc bạch, nhưng bởi vì trước đó bị thương ở thắt lưng, lại thêm thắt lưng bị tra tấn trong nhà tù nên sau khi ra tù, cho dù có đội ngũ chuyên gia hàng đầu thế giới chữa trị, nhưng bởi vì thần kinh phía dưới thắt lưng bị hoại tử, cho nên đã tạo thành liệt vĩnh viễn.

    Nhưng nhìn anh ta bị như vậy mà chân vẫn co lại được, xem ra anh ta vẫn chưa bị liệt?

    Vốn dĩ Chung Noãn Noãn là khinh thường xen vào những chuyện như thế này.

    Nhưng mà xét thấy kiếp trước cô thế lực mỏng manh, cho nên khi nhìn đến Từ Phi Dương, cô đột nhiên muốn có thêm một người bạn, nhiều thêm một con đường.

    "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

    Đối mặt với những câu hỏi có lệ của bác sĩ trại giam, hai người khiêng Từ Phi Dương suýt nữa thì khóc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2023
  11. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Bài viết:
    536
    "Chương 9: Đừng chạm vào anh ta"
    Chương 9: Đừng chạm vào anh ta

    "Bác sĩ, vừa rồi lão đại của chúng tôi.."

    Chưa kịp nói hết lời, người đàn ông nhận được ánh mắt cảnh cáo của bác sĩ trại giam, liền lập tức thay đổi lời nói: "Vừa rồi Từ Phi Dương bị phạt, vết thương cũ trên thắt lưng còn chưa lành, vừa rồi lại bị phạt ở cọc lùn thêm năm tiếng nữa. Bác sĩ cũng biết đấy, cọc sắt thấp như vậy, tay người bị khóa lại, suốt năm tiếng anh ấy chỉ có thể uốn cong thắt lưng lên. Bây giờ anh ấy đau đến mức không thể nằm xuống được. Bác sĩ mau xem cho anh ấy, chúng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đau đớn như vậy!"

    Bác sĩ trại giam bước đến gần Từ Phi Dương nói: "Anh nằm như thế này thì tôi làm sao có thể kiểm tra được? Xoay người lại để tôi nhìn xem."

    Lúc này Từ Phi Dương đã mồ hôi rơi như mưa, anh đau đến mức không nói được lời nào, hai chân co quắp lại không dám nhúc nhích. Nghe lệnh của bác sĩ trại giam, anh muốn đem chân để nằm ngang, nhưng dường như anh đã chạm vào chỗ đau nào đó, sắc mặt anh lập tức tái xanh lại.

    Thấy Từ Phi Dương xoay người khó khăn, bác sĩ trại giam ra lệnh: "Hai người mau xoay người giúp anh ta."

    "Được được!" Hai người anh em của Từ Phi Dương nhanh chóng xoay người giúp anh ta.

    Cho dù chỉ là một động tác xoay người nho nhỏ cũng làm cho Từ Phi Dương đau kêu thành tiếng, ngay lập tức mồ hôi rơi như mưa.

    "Bác sĩ, lão đại nhà chúng tôi.. Từ Phi Dương, tại sao anh ấy lại đau như vậy? Điều này là không bình thường!"

    "Có gì mà không bình thường? Đây thật sự là hết sức bình thường." Bác sĩ trại giam kiên nhẫn giải thích: "Đây là do anh ta giữ một tư thế quá lâu, máu không được tuần hoàn lưu thông. Tôi cho anh ta uống hai viên thuốc giảm đau, sau khi trở về hai người mát xa cho anh ta một chút, xoa tán máu cùng hạt ở phần thắt lưng, máu trở về thắt lưng, khi đó máu được tuần hoàn lưu thông, tự nhiên là sẽ hết đau."

    Vừa nghe thấy không có việc gì, là bình thường, vẻ mặt có phần hoảng loạn của hai người lập tức dịu đi.

    "Thật là quá tốt rồi, cảm ơn bác sĩ, chỉ cầm giảm bớt đau đớn cho lão.. cho Từ Phi Dương, chờ sau khi anh ấy ra tù, anh ấy nhất định sẽ cảm ơn bác sĩ."

    Miệng hai người rất ngọt, bác sĩ trại giam cũng vô cùng hưởng thụ.

    "Tôi sẽ dạy hai người một kĩ thuật mát xa. Sau khi hai người trở về, hai người làm theo rồi mát xa cho anh ta."

    "Được rồi, cảm ơn bác sĩ!" Hai người vội vàng gật đầu, mở mắt thật to mà nhìn, chuẩn bị học tập kĩ thuật mát xa thật tốt.

    Thấy tay bác sĩ chuẩn bị chạm vào lưng Từ Phi Dương, Chung Noãn Noãn chạy nhanh lao đi vào.

    "Chậm đã, đừng động vào anh ta!"

    Sự xuất hiện đột ngột của Chung Noãn Noãn làm mặt của bác sĩ trại giam đen lại.

    "Chung Noãn Noãn? Cô đến phòng y tế làm gì? Huấn luyện viên của cô có biết cô tùy ý xông vào phòng y tế không?"

    "Bác sĩ Lý, hôm nay tôi được ra tù rồi."

    "Vậy sao? Chúc mừng cô. Nhưng mặc dù cô được ra tù cũng không được tùy ý xông vào phòng y tế của trại tạm giam." Bác sĩ Lý kiên quyết trả lời.

    "Tôi xin lỗi, bác sĩ Lý, tôi không phải là cố ý xông vào phòng y tế. Thật sự là vì tình trạng của anh ta rất nghiêm trọng, nếu bác sĩ Lý tiếp tục ấn tay xuống, chỉ sợ anh ta sẽ tê liệt suốt đời."

    "Cái gì?" Bác sĩ Lý giật mình, nhanh chóng thu tay lại.

    Thế nhưng mà nghĩ lại, nhìn về phía Chung Noãn Noãn nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì hiện nay cô mới mười bảy tuổi phải không? Mười bảy tuổi, cô có thể hiểu y học? Nếu cô không hiểu thì dựa vào đâu mà nói tôi dùng vật lý trị liệu cho anh ta sẽ khiến anh ta tê liệt suốt đời?"

    Chung Noãn Noãn, một nghi phạm giết người mười bảy tuổi, ở trong trại giam cũ có tiếng. Vì vậy sau khi bác sĩ Lý phản ứng lại, liền cảm thấy Chung Noãn Noãn đang hù dọa bà.

    Chung Noãn Noãn đi đến bên cạnh Từ Phi Dương, cẩn thận nhìn phần lưng, eo và mông của anh ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...