Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 106: Trạm canh gác 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Lúc đầu y theo ý của mọi người, là để những Thú Nhân trẻ tuổi khỏe mạnh thay phiên nhau làm nhiệm vụ. Thế nhưng Tô Diệc đột nhiên đưa ra một loại phương thức khác, loại phương thức này khiến cho tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

Rất nhiều bộ lạc, đều sẽ có những Thú Nhân già yếu hoặc tàn tật. Những Thú Nhân này, thường đều dựa vào người thân của bọn họ để sinh sống, cũng có một số không có người thân, cần sự giúp đỡ của những người trong bộ lạc.

Cảm giác được người cứu giúp hoặc dựa dẫm vào người khác sẽ khiến cho những Thú Nhân này cảm thấy rất không thoải mái.

Tô Diệc đề nghị cho những Thú Nhân này canh giữ các trạm gác. Mặc dù những Thú Nhân này đã già yếu tàn tật, nhưng hầu hết bọn họ đều có thể bay, chỉ cần có thể bay lên, hơn nữa tai và mắt không có vấn đề gì, liền có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.

"Có lẽ mọi người sẽ hỏi tôi, vì sao có nhiều Thú Nhân kiện toàn như vậy lại không cần, mà thay vào đó lại dùng bọn họ đúng không?" Tô Diệc mỉm cười, thấy tất cả mọi người đều là vẻ mặt không hiểu, Tô Diệc cũng không tiếp tục bán cái nút, mà nói tiếp: "Thú Nhân kiện toàn, dùng thời gian để trông coi không bằng đi săn hoặc làm bạn cùng người nhà. Đồng thời, Thú Nhân già yếu tàn tật, cũng không cần một mực nhàn rỗi không chuyện gì làm, bọn họ có thể trông coi bộ lạc của chúng ta, sau đó chúng ta cũng sẽ đưa cho bọn họ một lượng đồ ăn nhất định để báo đáp lại. Bằng cách này, bọn họ không chỉ có chuyện để làm, hơn nữa cũng không cần lúc nào cũng phải dựa vào người khác.

Sau đó, Tô Diệc lại giảng giải kỹ càng những ưu điểm trong đó.

Những giống cái kia vừa nghe đến chuyện bạn lữ nhà mình có thể ở nhà nhiều hơn, lập tức vui vẻ giơ tay biểu thị đồng ý với biện pháp của Tô Diệc. Mà những Thú Nhân già yếu tàn tật, cũng rất vui vẻ với công việc này.

Miễn là họ có việc gì đó để làm, bọn họ cũng không cần lúc nào cũng không có việc gì làm, còn phải mỗi ngày nhìn sắc mặt của người khác.

Người bình thường có lẽ không biết sự cay đắng trong lòng của các thú nhân già yếu tàn tật, nhưng Tô Diệc lại hiểu. Lúc đầu, bọn họ đều là những dũng sĩ anh dũng thiện chiến, thế nhưng lại vì bộ lạc mà bị thương, không có cách nào tiếp tục đi săn; một số lại quá lớn tuổi, không có cách nào bay và chiến đấu trong thời gian dài; còn có chính là người yếu ớt nhiều bệnh trời sinh, không có cách nào chiến đấu cùng dã thú.

Tô Diệc thống kê những người không thể săn thú, ngoại trừ một người điếc và hai người quá già, còn lại có tám người. Tám người này đều có thể bay, mắt và tai của họ cũng đều bình thường.

Tô Diệc hỏi thăm ý nguyện của bọn họ, đương nhiên bọn họ đều bằng lòng. Theo lý thì bọn họ chỉ cần năm người, nhưng hiện tại lại có tám người, Tô Diệc chỉ có thể để bọn họ canh giữ mười trạm gác trước đó, còn trạm canh gác mới bởi vì phía dưới là cửa đá, người trông coi nơi này cần bố trí riêng.

Là người canh gác, chỉ cần chú ý xem xung quanh có nguy hiểm gì không? Nếu phát hiện nguy hiểm, cũng không cần những người già yếu tàn tật bọn họ đi chiến đấu, Tô Diệc yêu cầu bọn họ một khi phát hiện có nguy hiểm, liền thổi tù và trong trạm canh gác để báo hiệu.

Sau đó, trời mưa, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

Bởi vì Đường Ngọc sợ lạnh, nhà bọn họ là nhà đầu tiên đốt kháng (một loại giường có thể sưởi ấm nhờ than, củi) .

Sau khi nhà của Will được xây xong, nhiều người trong sơn cốc bắt đầu ra ngoài nhặt cành cây và củi khô. Những người này đều là người có gia đình, nhưng những Thú Nhân vẫn còn độc thân lại không quan tâm nhiều đến việc này, bọn họ đều không sợ lạnh.

Tô Diệc đã chuẩn bị quần áo cho mùa tuyết rơi từ trước, lúc Tây Nặc Nhĩ chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Diệc lấy ra áo khoác da thú ra, bảo Tây Nặc Nhĩ mặc vào. Bé Eli cũng là Xà Tộc, bé còn nhỏ cho nên càng sợ lạnh hơn. Bởi vì lạnh, bé Eli không còn cách nào khác đành phải ở trong nhà chơi, thường rất nhàm chán.

Tô Diệc không đủ kiên nhẫn may quần áo nên lấy da thú ra, tìm một giống cái có tay nghề thủ công tốt trong sơn cốc, đưa cho giống cái nguyên một con Thứ Long để báo đáp lại. Sau màn trình diễn buôn bán của Tô Diệc, những người khác cũng làm theo. Chủ yếu là cách làm như vậy của Tô Diệc rất thiết thực, có người am hiểu may, có người am hiểu làm giày, cũng có người am hiểu làm các đồ chơi nhỏ khác. Mọi người bắt đầu chậm rãi tụ tập đến quảng trường, để cho tiện, Tô Diệc để bọn họ cách hai ngày một đến quảng trường giao dịch. Cứ như vậy, phiên chợ nhỏ liền bắt đầu.

Trong lúc rảnh rỗi lúc, Tô Diệc liền tiến vào trong không gian sắp xếp lại đồ đạc, nhìn bên trong không gian con mồi chồng chất như núi, Tô Diệc quả thật có chút đau đầu.

Trước đó để cho tiện, sau khi xử lý con mồi xong, liền bị Tô Diệc trực tiếp đặt ở trên bãi cỏ bên ngoài Đừng hỏi vì sao không đặt trong sân, bởi vì sân trước và sân sau đã đặt chồng chất đầy đồ vật.

Trong đó có toàn bộ con mồi, còn có trái cây tươi mới, bắp ngô, khoai tây và các loại rau quả khác, tất cả các loại thảo dược, còn có một số loại tảng đá có thể đốt, và quan trọng nhất là muối ăn cùng gia vị, còn có đủ loại da thú vân vân.

Tô Diệc ủ rũ ra khỏi không gian, khi nghe Tây Nặc Nhĩ hỏi, Tô Diệc nhịn không được nói:" Em thật sự rất muốn mang anh đi vào, nếu có anh có thể giúp đỡ em rất nhiều. Anh không biết, bên trong không gian của em đến cùng có bao nhiêu thứ đâu, quả thực mọi thứ hoàn toàn là một mớ hỗn độn. "

" Thế nhưng trước đó không phải đã thử rồi sao? Anh không vào được. "Tây Nặc Nhĩ nhớ kỹ, khi Tô Diệc biết mình có không gian liền nói cho anh, đồng thời cũng định mang theo Tây Nặc Nhĩ đi vào, nhưng lại không thành công.

Tô Diệc đương nhiên cũng biết, chẳng qua cậu chỉ muốn phàn nàn với Tây Nặc Nhĩ một chút.

Tây Nặc Nhĩ đi tới, đưa tay ôm lấy Tô Diệc. Tô Diệc vẫn cảm thấy rất không cam tâm, khi được Tây Nặc Nhĩ ôm lấy, vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như Tây Nặc Nhĩ có thể ở cùng một chỗ với mình thì tốt quá.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cậu, ngay sau đó Tô Diệc cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, sau đó cậu liền ngây ngốc.

Tây Nặc Nhĩ cũng sững sờ nhìn xung quanh, bây giờ rốt cuộc anh cũng có thể lý giải tâm trạng của Tô Diệc lúc trước khi biết mình có không gian, bởi vì nơi này thật giống thế ngoại đào nguyên.

Tô Diệc ngây ngốc một lúc, liền được Tây Nặc Nhĩ bế lên. Lúc này bọn họ đang ở sân trước, trong sân chất đầy các loại đồ vật.

Sau khi Tô Diệc lấy lại tinh thần, lập tức giống như một đứa trẻ nói:" Anh nhìn xem, đây đều là đồ vật em sưu tầm được, có đủ cho chúng ta sử dụng lâu dài không? "

Vừa mới còn mặt buồn rười rượi, không nghĩ tới một giây sau, Tô Diệc liền tâm tưởng sự thành (*) rồi? Tô Diệc đột nhiên cảm thấy, thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà, nếu như Tây Nặc Nhĩ có thể tiến vào sớm một chút, có lẽ nơi này cũng sẽ không lộn xộn như vậy.


(*) tâm tưởng sự thành: Tâm nguyện (mong muốn) trở thành hiện thực.

Hai người dọn dẹp trong sân một chút, Tô Diệc liền lôi kéo Tây Nặc Nhĩ đi tham quan căn nhà trong không gian. Cậu vừa đi, vừa nói líu lo không ngừng. Lúc đi vào phòng ngủ thoải mái dễ chịu, Tô Diệc đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh.

" Về sau, chúng ta có thể ở đây hắc hắc, để tránh nhóc con Eli kia luôn quấy rầy chúng ta. "

Tây Nặc Nhĩ biết hắc hắc có nghĩa là gì, sau khi từ sơn cốc trở về đến giờ, hai người đều bề bộn nhiều việc, vẫn chưa thể thân thiết với bạn lữ nhà mình.

Lúc này Tô Diệc đột nhiên nhắc tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tây Nặc Nhĩ hiện lên một tia đỏ ửng. Ở phương diện này, Tô Diệc thân là giống cái, lại còn luôn lớn mật hơn hơn nhiều so với thú nhân là anh.

Tô Diệc thấy ánh mắt của Tây Nặc Nhĩ có chút né tránh, biết Tây Nặc Nhĩ đang suy nghĩ gì, trong lòng có chút buồn cười. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch của Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc đột nhiên cũng có chút động tâm.

Ngay khi Tô Diệc muốn bổ nhào vào người Tây Nặc Nhĩ, Tây Nặc Nhĩ đột nhiên bắt lấy tay Tô Diệc nói:" Đi ra ngoài trước, hai đứa bé không nhìn thấy chúng ta có thể sẽ rất lo lắng."

Tô Diệc khịt mũi, hơi bĩu môi rồi kéo Tây Nặc Nhĩ ra khỏi không gian.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 107: Yêu Sớm 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Thân là đóa hoa tương lai của tổ quốc, sớm như vậy đã nói chuyện yêu đương, yêu sớm như vậy quả thật là sai lầm. Tô Diệc dự định đi xem một chút, đến cùng là con cái nhà ai, tuổi còn nhỏ đã muốn dụ dỗ con trai nhà mình.

Dino thấy sắc mặt Tô Diệc đổi tới đổi lui, nghĩ Tô Diệc không vui, lập tức cẩn thận từng li từng tí nói: "Cái kia, cái kia, con cũng không đồng ý với cậu ấy."

Tô Diệc lấy lại tinh thần, đưa thay sờ sờ đầu Dino.

"Ừm, con cảm thấy cậu ấy thế nào?" Ý Tô Diệc là hỏi tiểu giống cái kia, Dino chớp chớp đôi mắt to, chậm rãi trả lời: "Cậu ấy, cậu ấy cũng không tệ lắm."

Mặc dù Dino vẫn còn nhỏ, nhưng nhờ kinh nghiệm của bản thân nên từ nhỏ bé đã rất trưởng thành và đáng tin.

Tô Diệc nghe nói như thế nhẹ gật đầu, sau đó nói một câu ba ba biết rồi.

Dino khó hiểu nhìn Tô Diệc, Tô Diệc không đồng ý cũng không phản đối.

"Được rồi, loại chuyện này, ngày mai chúng ta nói chuyện sau nhé." Tô Diệc nói, liền đưa Dino trở về phòng ngủ. Chờ đưa Dino về phòng xong, Tô Diệc lại đi xem bé Eli, thấy bé đang ngủ yên, lúc này Tô Diệc mới thảnh thơi trở về phòng của mình.

Tây Nặc Nhĩ đang lẳng lặng chờ đợi cậu, lần này không đợi Tô Diệc lên tiếng, Tây Nặc Nhĩ liền giữ chặt eo Tô Diệc.

"Chúng ta đi vào trong đi, anh muốn cùng em.." Lời tiếp theo của Tây Nặc Nhĩ đã bị một nụ hôn nhẹ nhàng của Tô Diệc ngăn lại.

Tô Diệc chưa bao giờ có thể cưỡng lại được khi Tây Nặc Nhĩ chủ động. Màu môi của Tô Diệc đậm hơn Tây Nặc Nhĩ một chút, màu da cũng không trắng như Tây Nặc Nhĩ.

Khi hai người tiến vào không gian, Tô Diệc trực tiếp đẩy Tây Nặc Nhĩ ngã thẳng xuống giường trong phòng ngủ.

Vốn dĩ trên giường này có chăn màn, nhưng Tô Diệc không thích ngủ trên chăn màn mà người khác đã từng ngủ, vì vậy Tô Diệc đã thay bằng da thú của mình.

Da thú cậu chọn là một tấm da thú màu xám bạc, ngay khi thân thể trắng như tuyết của Tây Nặc Nhĩ rơi vào trên tấm da thú lập tức thu hút ánh mắt của Tô Diệc.

Tây Nặc Nhĩ nhìn thấy Tô Diệc ngơ ngác nhìn mình, trong mắt lóe lên một nụ cười nhẹ. Một người như Tây Nặc Nhĩ khi cười lên có một loại ma lực không thể giải thích được.

Tây Nặc Nhĩ đưa tay nắm lấy ngón tay của Tô Diệc, anh hơi dùng sức một chút, Tô Diệc liền ngã vào vòng tay của anh: "Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy anh ngã xuống, em liền rất hưng phấn." Tô Diệc cười ghé vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ nói.

Tây Nặc Nhĩ ngửi ngửi mùi thơm trên người Tô Diệc, nhịn không được thở dài thỏa mãn, mùi của giống cái trên người Tô Diệc thật thơm.

Nhiệt độ trong không gian không nóng cũng không lạnh, rất thoải mái dễ chịu. Tô Diệc dán trong ngực Tây Nặc Nhĩ, nhịn không được nói: "Nếu như trời cực kỳ lạnh, buổi tối chúng ta sẽ đến nơi đây ngủ."

Mặc dù nằm trên kháng rất ấm áp, nhưng dù sao cũng không thoải mái dễ chịu như nhiệt độ tự nhiên.

Tây Nặc Nhĩ nghe vậy nhẹ gật đầu, nhìn xuống người trong ngực mình nói: "Thật là một ý kiến rất hay."

Tô Diệc cởi quần áo trên người mình xuống, ngay khi cậu định kéo quần áo trên người Tây Nặc Nhĩ, Tây Nặc Nhĩ nhẹ nhàng kéo tay cậu lại.

"Tô Diệc, em có cảm thấy gần đây hình như mình đã cao hơn không?" Tây Nặc Nhĩ đột nhiên nói như vậy, Tô Diệc nghe nói mình đã cao lên, vội vàng kéo Tây Nặc Nhĩ cũng đứng lên. Hai người bọn họ so sánh một chút, trước kia Tô Diệc chỉ có thể cao đến ngực Tây Nặc Nhĩ, hiện tại đã cao đến đầu vai Tây Nặc Nhĩ. So sánh như thế, bản thân Tô Diệc đúng là cao lên thật. Tô Diệc mình cũng rất giật mình, chẳng lẽ là bởi vì cậu uống nước trong ao lúc trước. Nghĩ tới đây, Tô Diệc vội vàng

"Có lẽ nào thân thể của em đã được cải thiện là nhờ uống thứ này?"

Tô Diệc nói, đổ đầy nước vào một chiếc bát nhỏ ở bên cạnh.

Tây Nặc Nhĩ cũng không chắc chắn lắm, nhưng mà trước đó Tô Diệc tóc bạc trắng, còn bị thương nặng, đều bởi vì uống cái này mới tốt lên. Có lẽ cũng bởi vì nó, Tô Diệc mới cao lên?

Tô Diệc cảm thấy chuyện này rất thần kỳ, nếu như không phải nhờ ngọc thạch hỗ trợ, Tô Diệc cũng đã chết hai lần rồi. Bây giờ lại bởi vì ngọc thạch này biến thành không gian, phù hộ cho cả nhà bọn họ, đối với chuyện này Tô Diệc mười phần cảm kích.

"Có chuyện gì vậy?" Thấy Tô Diệc nãy giờ không nói gì, Tây Nặc Nhĩ không nhịn được mở miệng hỏi.

"Em chỉ đang nghĩ, có không gian này thật tuyệt, gặp được anh cũng thật tốt." Tô Diệc là một đàn ông thô kệch cẩu thả. Coi như bây giờ cậu là giống cái ở nơi này nhưng cũng không thể che giấu được tính cách vốn có của mình.

Giống như những người khác, cậu hiếm khi nói những lời ngọt ngào, ngay cả khi suýt chết lần trước, sau khi quay lại cũng không nói với Tây Nặc Nhĩ cái gì mà em yêu anh, hoặc là em không thể rời xa anh các kiểu. Đương nhiên Tây Nặc Nhĩ cũng chưa hề nói, Tây Nặc Nhĩ chỉ là dùng hành động của mình thể hiện sự quan tâm đối với Tô Diệc.

Đôi mắt Tây Nặc Nhĩ khẽ run lên, hàng mi dài run rẩy, giọng nói cũng hơi run run nói: "Ừm, gặp được em cũng thật tốt."

Trái tim Tô Diệc mềm nhũn, người không biết nói chuyện một khi nói ra thật đúng là quá trêu chọc người mà.

Tô Diệc nhịn không được trêu chọc nói: "Tây Nặc Nhĩ, chúng ta sinh thêm một bảo bảo nữa nhé?"

Tô Diệc không biết, một câu nói kia của mình sẽ đưa tới thảm án. Nếu như cậu có năng lực dự báo tương lai, cậu nhất định sẽ không nói ra lời như vậy để trêu chọc một người thành thật.

Sự thật chứng minh, không có việc gì đi trêu chọc người thành thật, là phải trả giá bằng việc tổn thương hoa cúc tàn rơi đầy đất ^_^.

Lúc Tô Diệc bị đè xuống giường, còn là dáng vẻ muốn ăn đòn, thỉnh thoảng cậu còn đưa tay đi trêu chọc Tây Nặc Nhĩ.

Tây Nặc Nhĩ cảm thấy, hai người bọn họ bởi vì thật lâu không có làm đến cùng, cho nên vừa mới bắt đầu liền rất ôn nhu. Nhưng mà sự kiên nhẫn của anh rất nhanh đã bị Tô Diệc bào mòn.

Tô Diệc cười nói: "Tây Nặc Nhĩ, chúng ta chơi trò gì thú vị một chút. Ở quê hương của em, có một cách chơi rất thú vị được gọi là nhập vai."

Tô Diệc cũng giống như những người đàn ông bình thường, có rất nhiều sở thích xấu xa. Sở thích xấu xa của cậu là muốn trông thấy dáng vẻ ẩn nhẫn hoặc mất khống chế của Tây Nặc Nhĩ.

Coi như hai người hiện tại loại quan hệ này, đa phần Tây Nặc Nhĩ chỉ là chiều theo Tô Diệc. Tô Diệc cảm thấy cả đời này dài như vậy, nếu như một đôi tình nhân cứ để người này chiều theo một người khác, như vậy cái người chiều theo người khác kia chẳng phải là quá thảm rồi đúng không?

Thế là người thông minh như Tô Diệc, lại tự đào cho mình một cái hố sâu.

Tây Nặc Nhĩ là loại người rất kiềm chế bản thân, từ lần trước khi Tô Diệc xảy ra chuyện, Tây Nặc Nhĩ gắt gỏng phát cuồng liền có thể nhìn ra.

Tô Diệc cảm thấy mình thật sự yêu thảm Tây Nặc Nhĩ, vậy mà không để ý tới an nguy của mình, tự đào hố sâu cho mình nhảy xuống.

Nhân vật đóng vai như sau, Tây Nặc Nhĩ là Thú Nhân lang thang, Tô Diệc là giống cái bị bắt đi.

Tô Diệc yêu cầu Tây Nặc Nhĩ trói hai tay của mình lại, sau đó làm ra vẻ nai con bị chấn kinh. Khi Tây Nặc Nhĩ nhìn thấy Tô Diệc bị trói lại, vừa có chút đau lòng lại vừa mơ hồ có chút hưng phấn. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ Tô Diệc bất lực phản kháng, chờ bị chính mình chiếm hữu.

Tây Nặc Nhĩ vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Tô Diệc, sau đó nửa cưỡng ép tách chân Tô Diệc ra. Không biết tại sao, hành động này khiến cho mặt mo của hai vợ chồng già bọn họ đột nhiên đỏ ửng.

Tô Diệc không thể chịu đựng được nữa, cậu vẫn luôn cảm thấy mình là một người thô kệch, tâm lý mạnh mẽ, trước kia lúc cùng Tây Nặc Nhĩ hắc hắc, cậu luôn rất tích cực.

Ý định ban đầu của Tô Diệc là tốt, người ta nói đàn ông không thể bị đè nén trong thời gian dài, ngày bình thường nếu như phải chịu đựng nỗi buồn hoặc nỗi đau mãnh liệt trong lòng, có thể được xoa dịu thông qua phát tiết. Đương nhiên việc phát tiết, cũng có thể đưa đến tác dụng thư giãn.

Tô Diệc chỉ nói đến việc nhập vai, một người bị bắt cóc, một người là kẻ bắt cóc, sau đó để Tây Nặc Nhĩ trói lại.

Nhưng mà Tây Nặc Nhĩ lại vô sự tự thông, khi nhìn thấy hai chân của Tô Diệc, đột nhiên cầm lấy dây thừng ở một bên, trói mắt cá chân của Tô Diệc lại.

Tô Diệc đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại không kéo mặt mũi xuống được, nói mình không muốn làm nữa. Đành phải đỏ mặt, nghiêng đi đầu nhìn sang một bên.

Sau khi cột chắc dây thừng, Tây Nặc Nhĩ đã nhìn thấy một hình ảnh khiến anh phun máu mũi, hai tay hai chân Tô Diệc bị trói, đùi bị tách ra để lộ ra bắp đùi kiều nộn. Mặc dù Tô Diệc khoác trên người một bộ quần áo, thế nhưng bộ quần áo kia chỉ có thể che khuất bộ vị trọng yếu của Tô Diệc.

Chỉ cần Tây Nặc Nhĩ hơi kéo lên một chút, hoặc là kéo xuống một chút xuống, liền có thể trông thấy càng nhiều hình ảnh khiến anh miệng khô lưỡi khô.

Tô Dịch liếc mắt trộm nhìn Tây Nặc Nhĩ, thì thấy trên mặt anh mặc dù không có biểu cảm gì, thế nhưng trong mắt lại lóe lên quang mang trần trụi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 108: Song bào thai 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Bọn trẻ đang chơi ầm ĩ trong sân, Mễ Nặc mặc áo choàng đến nhà Đường Ngọc, mấy đứa bé lập tức chào hỏi Mễ Nặc.

Mễ Nặc đến kiểm tra thai nhi của Đường Ngọc, Kiệt La vừa nhìn thấy cậu, lập tức ôm Đường Ngọc trở về phòng.

Mễ Nặc nhìn vào bụng Đường Ngọc, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, bụng Đường Ngọc thực sự quá lớn, về mặt y học hiện tại, có thể trong bụng y là một đứa bé khổng lồ. Mễ Nặc chưa từng nhìn thấy bảo bảo của Long tộc, cho nên không biết có phải trẻ con Long tộc đều rất lớn hay không?

"Sao vậy?" Đường Ngọc có chút bất an khi thấy Mễ Nặc cứ nhìn chằm chằm vào bụng mình.

Mễ Nặc lập tức lắc đầu: "Không có gì, hết thảy đều rất tốt. Tôi luôn cảm thấy, bụng của cậu lớn đến kinh người, nói không chừng là một cặp song sinh."

Đường Ngọc vừa nghe thấy là một cặp song sinh, lập tức mặt đều tái xanh. Một đứa là đủ rồi, vậy mà lại còn là hai đứa?

Kiệt La cũng có chút khẩn trương, tại đại lục Thú Nhân rất ít khi gặp được song bào thai, cho dù hiếm có như vậy, cũng nghe nói muốn sinh được một cặp song sinh cũng không dễ dàng.

Bởi vì tin tức này, tâm tình Đường Ngọc lập tức thật không tốt, y sợ mình sẽ không có phúc khí này, chẳng may lúc sinh con có chuyện gì xảy ra, nghĩ đến đây trong lòng Đường Ngọc cảm thấy rất khổ sở.

Tâm tình như vậy của Đường Ngọc, hầu hết các phụ nữ mang thai đều có. Trong khi mang thai, đều sẽ nghĩ đông nghĩ tây luôn suy nghĩ về mọi thứ.

Đến lúc chiều, Tô Diệc biết được tin trong bụng Đường Ngọc rất có thể là hai đứa nhỏ từ trong miệng Dino, liền lôi kéo Dino dự định đi chúc mừng một chút.

Vừa bước vào nhà Đường Ngọc, liền cảm thấy một cỗ áp suất thấp. Mà người phóng thích áp suất thấp, chính là Kiệt La với vẻ mặt không biểu tình gì.

"Có chuyện gì vậy?"

Hiển nhiên tâm tình Kiệt La không tốt, cũng không để ý tới Tô Diệc. Tô Diệc đành phải tự mình đi vào, lúc này Đường Ngọc cũng là vẻ mặt buồn thiu. Ngay khi trông thấy Tô Diệc tiến vào, lập tức giữ chặt tay Tô Diệcl: "Tô đội, cậu nhìn cái bụng này của tôi xem, hai ngày này lớn đến đáng sợ, lúc này mới có hai tháng, bé con nhà ai có thể lớn như vậy chứ?"

Tô Diệc nhìn bụng Đường Ngọc một chút, cười trấn an: "Không phải nói là có hai bé sao? Hai bé như vậy, tính ra bụng cậu cũng không lớn lắm."

"Cậu không nói thì không sao, cậu vừa nói chuyện tôi càng không muốn sinh nữa. Đoán chừng sinh một đứa khí lực cũng đều không đủ, nghe nói lúc sinh con đau lắm."

Tô Diệc đi tới, ngồi xuống bên giường Đường Ngọc, bởi vì đang mải suy nghĩ, kết quả cậu quên mất cái mông của mình, vừa ngồi xuống, Tô Diệc liền cảm thấy mông mình đau.

May mắn là Đường Ngọc bởi vì lo lắng bụng của mình, không chú ý tới vẻ mặt của Tô Diệc, nếu y mà biết sẽ chế nhạo Tô Diệc chết mất.

"Sẽ không, có tôi ở đây cậu sẽ không có việc gì." Tô Diệc nói cũng không phải lời nói dối, nếu như đến lúc đó, Đường Ngọc thật sự không sinh được, cậu liền cho Đường Ngọc uống nước pha loãng, cho dù sinh bốn năm đứa cũng không có vấn đề gì.

Chuyện Mễ Nặc nhìn ra Đường Ngọc mang thai hai đứa bé, rất nhanh liền truyền khắp trong bộ lạc. Ngay cả giống lái tên La Khê kia, cũng đều mang chút lễ vật đến thăm Đường Ngọc,

Tâm tình Đường Ngọc không tốt, cũng không đứng dậy khách khí với bọn họ, những người kia cũng không tức giận, theo bọn họ nghĩ Đường Ngọc có thể mang thai hai bảo bảo, quả thực là được thần thú cưng chiều. Đương nhiên nếu như bọn họ biết, lúc này Đường Ngọc đang nghĩ gì, nhất định sẽ bị dọa đến không dám nói lời nào.

Giờ này khắc này, trong lòng Đường Ngọc hy vọng là Mễ Nặc nhìn lầm, y tình nguyện sinh một đứa bé to con, cũng không cần phải sinh hai đứa cùng lúc. Nghĩ đến việc phải chăm sóc bọn nhỏ, Đường Ngọc đã cảm thấy cái đầu mình to ra.

La Khê dự định qua mùa tuyết rơi, liền cùng Jill kết thành bạn lữ. Sau khi Tô Diệc nghe được, trong lòng cười lạnh, nhưng mà cậu tính toán sẽ không để La Khê sống sót qua mùa tuyết rơi này. Còn muốn qua mùa tuyết rơi sang năm, thật sự là buồn cười đến cực điểm. Tồn tại của hắn như một khối u ác tính, Tô Diệc có thể lưu hắn đến bây giờ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Sáng hôm sau, tiếng tù và báo hiệu của trạm gác vang lên. Ở trạm gác có hai loại sừng thú, một loại nhỏ có âm sắc to và vang, dùng để báo hiệu kẻ thù tấn công hoặc xuất hiện đàn thú đông đúc. Loại còn lại có âm sắc trầm và dài, dùng để đón khách.

Eide mang đến rất nhiều lễ vật, vì cảm tạ bọn họ trợ giúp xua đuổi Thú Nhân lang thang, cũng để thiết lập tình hữu nghị giữa hai bộ lạc.

Lăng Liệt giữ lại một phần nhỏ lễ vật, còn lại đều phân cho các gia đình có người xuất lực. Trong đó có nhà Tô Diệc, cùng nhà Đường Ngọc bởi vì hai nhà đều đi hết, cho nên được phân rất nhiều đồ vật.

Tô Diệc đem đồ ăn được phân chia, dùng dao chia thành mấy phần, phân cho những người già yếu tàn tật trong bộ lạc. Thật ra nhà bọn họ không thiếu những vật này. Tô Diệc chọn mấy tấm da thú mang cho Thái Lặc thúc thúc, mặc dù Thái Lặc thúc thúc nhiều lần biểu thị ông còn rất cường tráng, nhưng Tô Diệc cảm thấy mình làm vãn bối, coi như là để hiếu kính lão nhân. Những đồ trang sức còn lại, cũng như những thứ khác, Tô Diệc đều không muốn, không phải cậu chướng mắt, mà là những vật này có thể lôi kéo lòng người.

Nhìn thấy cách làm người của Tô Diệc, người lớn trong nhà giống cái trước đó muốn định khế ước cùng Dino, đột nhiên đi đến trước mặt Tô Diệc.

"Con tôi rất thích Dino nhà cậu." Người nói chuyện là một giống cái có vẻ mặt thành thật, hắn có chút câu nệ nhìn Tô Diệc, hiển nhiên là người không giỏi ăn nói.

Có lẽ là bởi vì đứa trẻ, giống cái không giỏi ăn nói này mới có thể lấy hết dũng khí tới nói chuyện với cậu.

"Ừm, chuyện này Dino đã nói với tôi." Tô Diệc nhìn thoáng qua, tiểu giống cái sau lưng giống cái này. Đứa bé kia, hẳn là lớn một chút so với Dino, mặc dù quần áo trên người không tốt lắm, nhưng mà cả người trên dưới đều rất sạch sẽ.

"Con tên gì?" Tô Diệc cúi đầu xuống, hỏi tiểu giống cái.

Tiểu giống cái trốn ở sau lưng ba ba, len lén nhìn Tô Diệc, sau đó nhỏ giọng nói: "Con tên là Tinh Duệ."

Tô Diệc lại nhìn Dino một chút, dường như Dino có chút khẩn trương, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Tô Diệc.

"Dino nhà tôi đã trưởng thành, nếu như có vấn đề gì, có thể nói chuyện với thằng bé, thằng bé đã có thể tự mình làm chủ."

Sau khi Tô Diệc nói xong, cậu vỗ nhẹ đầu Dino. Tô Diệc nói như vậy là bởi cậu nhìn ra Dino cũng thích đứa bé kia, lại thêm người nhà kia nhìn cũng không tệ, xem như Tô Diệc ngầm thừa nhận. Về phần cái gì mà Dino đã trưởng thành, bé có thể tự mình làm chủ gì gì đó, hoàn toàn là bởi vì để cho Dino có mặt mũi.

Ngay khi Tô Diệc vừa rời đi, tiểu giống cái kia liền chạy tới, nắm lấy tay Dino.

Giống cái nhìn con của mình như vậy, lộ ra biểu lộ trách cứ: "Con là giống cái, sao có thể tùy tiện như thế?"

Tiểu giống cái thay đổi dáng vẻ nhát gan vừa rồi, le lưỡi với ba ba của mình: "Con không có tùy tiện, con cùng Dino đều đã định ra khế ước, chúng con là chuẩn bạn lữ."

Tiểu giống cái nói xong, trên mặt đỏ lên, mà Dino cũng đỏ mặt ừ một tiếng.

Giống cái nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Dino, trong lòng càng xem càng thích, người mà con hắn coi trọng không sai. Mặc dù là Thú Nhân bất thường, nhưng so với những đứa trẻ khác, không biết hiểu chuyện hơn bao nhiêu đâu.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 109: Bé Eli hóa thành hình người 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Tô Diệc đón tuyết lớn đi lên phía trước, chưa đi được mấy bước, tuyết đã phủ kín đầu gối cậu. Rơi vào đường cùng, Tô Diệc chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Chỉ chốc lát sau liền có người từ bên ngoài bay về. Thú Nhân kia trông thấy Tô Diệc, liền đáp xuống bên cạnh Tô Diệc.

"Có đàn thú, chẳng qua may là số lượng cũng không nhiều."

Tô Diệc nghe nói như thế, trong mắt sáng lên, sau đó quay người đi về.

Sau khi cậu trở về, bé Eli vẫn chưa tỉnh lại, Tô Diệc nhờ Dino trông bé Eli, sau đó yêu cầu Tây Nặc Nhĩ mặc quần áo ấm vào, vô cùng vui vẻ lôi kéo anh đưa cậu ra ngoài.

Khi Tô Diệc đi ra ngoài, còn cố tình đóng cổng lại thật kỹ.

Hai người vừa bước ra đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Chủ yếu hấp dẫn mọi người chính là người đứng phía sau Tô Diệc, người đã từng là một người đàn ông tuấn mỹ phi phàm, dáng người thon dài, đã hoàn toàn hóa thành một gã mập mạp. Lúc này tâm tình Tây Nặc Nhĩ hết sức phức tạp, anh vừa cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc bởi vì Tô Diệc đau lòng anh; lại bởi vì Tô Diệc che phủ cho anh cực kỳ chặt chẽ, mà cảm thấy có chút xấu hổ.

Tô Diệc đi đến chỗ tuyết dày, liền quay người leo lên lưng Tây Nặc Nhĩ, cả hai định đi thẳng ra ngoài qua lối đi mới mở. Bởi vì tuyết vẫn còn dày đặc mà Tây Nặc Nhĩ lại không có da lông như những thú nhân khác, vì không để Tây Nặc Nhĩ bị lạnh cóng, Tô Diệc đã ra lệnh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ (*) không cho phép Tây Nặc Nhĩ biến thân.


(*) Vạn bất đắc dĩ: Có nghĩa là không thể làm khác được (hoặc cực chẳng đã, ở trong cái thế không muốn chút nào mà vẫn phải làm).

Kỳ thật, từ khi Tô Diệc phát hiện Tây Nặc Nhĩ cũng có thể đi vào không gian của mình, cậu đã cảm thấy không có cái gì là tình huống vạn bất đắc dĩ. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cậu hoàn toàn có thể đem cả gia đình vào đó, sau đó chính mình không có bất kỳ nỗi lo gì có thể đại sát tứ phương.

Đương nhiên ý nghĩ như vậy, cậu chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, gần đây bởi vì Tây Nặc Nhĩ muốn tuyên bố chủ quyền, không có việc gì cũng luôn giày vò cậu. Cho nên trong tình huống này, Tô Diệc cảm thấy đàn ông nhất định phải co được dãn được, không thể vì khoe khoang mà một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Lăng Liệt đứng trên trạm canh gác từ sớm, hắn chỉ cho phép một vài Thú Nhân ra ngoài để kiểm tra tình hình. Hầu hết những Thú Nhân khác đều ở lại trong sơn cốc để phòng ngừa bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Khi Kiệt La nghe được tin xuất hiện đàn thú, anh là một trong những người đầu tiên ra khỏi sơn cốc, trước khi đi anh đưa Đường Ngọc đến nhà Mễ Nặc, để Địch Nhĩ Sâm trông chừng hai người họ thật kỹ, sau đó bay ra khỏi sơn cốc. Kỳ thật, Địch Nhĩ Sâm cũng muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt một chút, nhưng bởi vì Kiệt La yêu cầu, hắn chỉ có thể canh giữ ở nhà với vẻ mặt u oán.

Đợi đến khi Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ ra tới nơi, đã nhìn thấy Kiệt La cực kỳ phách lối đang lượn lờ phía trên đàn thú, ánh mắt của anh như đang tìm kiếm con mồi chất thịt tươi ngon. Thấy cảnh này, Tây Nặc Nhĩ cũng rất kích động. Đi săn vốn là bản tính của mỗi thú nhân. Tô Diệc nhìn thấy tia sáng lóe lên trong đôi mắt nhạt màu của Tây Nặc Nhĩ, biết Tây Nặc Nhĩ cũng muốn ra tay nên cậu đành phải dẫn anh đi về phía trước.

Lăng Liệt đứng ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất, khi nhìn thấy đôi phu phu nhà Tây Nặc Nhĩ, nhịn không được nghiêng đầu nhìn vào trong sơn cốc một chút. Quả nhiên, rất nhanh ánh mắt của hắn đã tìm kiếm được một thân ảnh quen thuộc, thân thể thú nhân này đơn bạc hơn các thú nhân khác nhiều. Bởi vì sợ lạnh, lúc này toàn thân anh bao bọc mười phần chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt cực kỳ động lòng người.

* * *

Y Ân đẩy cánh cửa ngăn trước người ra, cố gắng chui ra khỏi thông đạo để ra khỏi sơn cốc. Trên lưng anh cõng một cái gùi, trong tay còn cầm cung tên do Tô Diệc chế tạo, dường như anh cũng muốn ra ngoài đi săn.

Lăng Liệt thầm nghĩ: Chẳng lẽ Y Ân không có thịt để ăn sao? Nếu không thì tại sao cậu ấy lại muốn đi săn?

Gần đây Lăng Liệt thực sự quá bận rộn, cho nên đã không chú ý đến sinh hoạt của Y Ân, có phải thời điểm hắn không hay biết Y Ân lại phải chịu đói không?

Hiển nhiên Lăng Liệt đã lo lắng không đâu, khi hắn chưa tới sơn cốc trước đó, Y Ân vẫn luôn được mọi người chăm sóc chu đáo. Hiện tại tất cả mọi người đều ăn no mặc ấm, càng không có khả năng sẽ để cho Y Ân phải nhận bất kì ủy khuất nào.

Một Thú Nhân thân cao mã đại, đưa tay ngăn Y Ân lại, hắn nhìn Y Ân lắc đầu nói: "Y Ân, bên ngoài mặc dù chỉ là đàn thú nhỏ, nhưng số lượng cũng lên đến trăm con, cậu ra ngoài thực sự không an toàn."

Thú nhân này hoàn toàn có ý tốt, bọn họ hiện tại cũng đều là người một nhà, đều hiểu Y Ân rất mẫn cảm, cho nên hắn rất cẩn thận uyển chuyển bày tỏ ý kiến của mình.

Đôi mắt lộ ra bên ngoài của Y Ân chớp chớp, miệng bị che dưới lớp khẩu trang trầm giọng nói: "Không có chuyện gì, tôi trông yếu ớt, kỳ thật tôi rất lợi hại." Gần đây, Y Ân đã dần vui vẻ trở lại, khi nói chuyện anh cũng tỏ ra rất mạnh mẽ.

Thú Nhân kia lập tức bị Y Ân chọc cười, hắn cười nhìn dáng vẻ háo hức của Y Ân, Thú Nhân đột nhiên ho nhẹ một tiếng nói: "Hay là như vậy đi, tôi sẽ đi cùng với cậu, như vậy cũng có thể chăm sóc cho cậu một chút."

Y Ân hơi do dự, nhưng vì muốn ra ngoài nên anh cũng không cự tuyệt ý tốt của Thú Nhân kia.

Chờ hai người bọn họ đi vào thông đạo, lúc này có hai giống cái mới từ trong góc đi ra.

Trong số hai giống cái này, một người là La Khê, còn người kia là người luôn có mối quan hệ rất tốt với La Khê tên là Phí Nhược Dao.

Phí Nhược Dao có chút không vui nhìn về phía bên kia, mặc dù đã không nhìn thấy thân ảnh của hai người trong thông đạo, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chòng chọc vào nơi đó như cũ.

"La Khê, tôi cảm thấy Y Ân này không phải là thứ gì tốt. Là Thú Nhân mà lại không thể biến thành hình thú, tất cả mọi thứ của hắn đều là người khác bố thí cho. Nếu như không phải hắn có quan hệ tốt với Tô Diệc kia, tôi thật sự muốn đuổi loại người này ra khỏi bộ lạc."

La Khê nắm lấy tay Phí Nhược Dao, ra hiệu cho hắn nơi này không phải là nơi để nói chuyện.

Mặc dù trong lòng Phí Nhược Dao bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hai người chậm rãi đi về hướng cũ, La Khê thấy xung quanh không có ai, lúc này mới chậm rãi nói: "Cậu bớt gây chuyện cho tôi, coi như không có Tô Diệc, còn có Đường Ngọc, coi như không có hai người bọn họ, vẫn còn có mấy người Kiệt La, Địch Nhĩ Sâm. Bọn hắn đều là Thú Nhân bất thường, nếu như chúng ta đặc biệt nhằm vào một người, sẽ dễ dàng khiến cho mọi người không có cách nào sống chung hòa bình."

Phí Nhược Dao không ngờ La Khê lại thay Y Ân lên tiếng, không khỏi cau mày nói: "Tại sao cậu lại phải sợ bọn họ? Ngoại trừ Kiệt La ra, tôi không hiểu cậu sợ cái gì? Dù thế nào đi nữa bên phía chúng ta cũng có nhiều người hơn, bây giờ chúng ta đã học được mọi thứ của họ, cho dù chúng ta thật sự đuổi tất cả bọn họ đi, cũng không có ai nói gì cả."

La Khê nhìn Phí Nhược Dao, ánh mắt lóe lên vẻ khinh bỉ, nhưng rất nhanh vẻ khinh bỉ này liền bị hắn che giấu.

"Đồ ngốc, cậu không hiểu tình hình hiện tại. Nếu chúng ta đuổi tất cả bọn họ đi, như vậy sẽ không thể giải thích được với Dực Báo tộc bên kia. Mặc dù người Dực Báo tộc sẽ không đến mức làm to chuyện với chúng ta vì bọn họ, thế nhưng sau này nếu chúng ta gặp phải chuyện gì, người Dực Báo tộc nhất định sẽ không tới hỗ trợ nữa. Cậu nhịn một chút đi, đợi qua mấy năm nữa, bộ lạc của chúng ta thật sự mạnh lên, chúng ta lại từ từ lợi dụng truyền thuyết thần thú để đuổi từng người một đi."

Phí Nhược Dao hừ một tiếng, hiển nhiên rất không hài lòng với biện pháp này.

"Không được, đợi đến mấy năm sau, cái tên Y Ân đó liền lừa gạt tên Thú Nhân ngu ngốc kia đi thì sao, hắn là Thú Nhân tôi nhìn trúng, không được, không được!"

Tên Thú Nhân ngu ngốc, chính là nói Thú Nhân vừa vừa đưa Y Ân ra ngoài.

La Khê nghiêng đi đầu, trong mắt đầy vẻ giễu cợt không thể che giấu, thật sự là tên ngu xuẩn không còn gì để nói.

"Cậu là giống cái, hắn là một Thú Nhân, căn bản không có mặt mũi thật sự cướp người với cậu đúng không?" La Khê nói, đột nhiên chỉ vào thông đạo.

"Ồ, bây giờ cậu không định đi đoạt lại sao?"

Nghe nói như thế, Phí Nhược Dao lập tức nghĩ đến chuyện giờ phút này có lẽ Y Ân đang cưỡi trên lưng tên to lớn ngu ngốc kia, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia tức giận không rõ.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 110: Công khai xử tội 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Phí Nhược Dao chạy về phía thông đạo thì lại bị Thú Nhân phụ trách canh gác ngăn lại.

"Tại sao, tại sao Y Ân đó có thể ra ngoài còn tôi thì không?" Phí Nhược Dao hùng hổ dọa người nhìn Thú Nhân kia, còn Thú Nhân kia thì nhìn hắn với vẻ mặt khó xử.

Lăng Liệt, người vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, đột nhiên từ trạm gác đi xuống, hắn đi đến bên người Thú Nhân kia nói với hắn: "Cấm tất cả giống cái tùy ý ra vào, hiện tại là thời điểm đặc biệt."

Mặc dù Lăng Liệt đang nói chuyện với Thú Nhân kia, thế nhưng Phí Nhược Dao biết, đây là cố ý nói cho hắn nghe.

Mặc dù Phí Nhược Dao có ý kiến với Y Ân, thế nhưng lại không dám đối nghịch với mệnh lệnh của Lăng Liệt, chỉ có thể không cam lòng quay người rời đi.

Nhìn giống cái kia rời đi, lúc này Lăng Liệt mới sải bước đi tới thông đạo.

Mà lúc này, Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ đã tìm kiếm được một hầm trú ẩn che chắn cho riêng mình, sau đó cầm lấy vũ khí chuẩn bị tấn công. Đối với việc sử dụng vũ khí, có thể nói là Tô Diệc sử dụng rất thuận tay, nhưng Tây Nặc Nhĩ lại là lần đầu tiên sử dụng vũ khí, bởi vì Tô Diệc không yên lòng Tây Nặc Nhĩ, cho nên cũng không cách Tây Nặc Nhĩ quá xa. Thứ mà Tây Nặc Nhĩ đang cầm trong tay là một bộ cung tên, trước đó Tô Diệc cũng đã từng dạy Tây Nặc Nhĩ sử dụng bắn cung, lúc không có chuyện gì làm Tây Nặc Nhĩ cũng đã luyện tập chính xác. Về phần chính xác như thế nào? Tô Diệc cũng không hỏi, cho nên hiện tại Tô Diệc cũng không chắc lắm.

Ngược lại, Tây Nặc Nhĩ bình tĩnh hơn Tô Diệc nhiều, mặc dù Tô Diệc đã ra lệnh không cho anh biến thành hình thú, điều này sẽ làm giảm đáng kể khả năng chiến đấu của anh, nhưng Tây Nặc Nhĩ vẫn là có lòng tin một mình có thể đối mặt với dã thú. So với khi anh còn nhỏ chỉ có một mình, cũng có những trường hợp bởi vì bị thương nặng, cũng không có cách nào biến thành hình thú. Khi đó trong tay Tây Nặc Nhĩ cũng không có vũ khí như của Tô Diệc, không phải anh vẫn sống sót thật tốt sao?

Mặc dù trong lòng Tây Nặc Nhĩ rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Diệc thỉnh thoảng lại nhìn qua, trong lòng Tây Nặc Nhĩ có chút ngọt ngào.

Hai người bọn họ đến một nơi có rất ít dã thú, chỉ có vài con rải rác đi ngang qua. Tô Diệc đang muốn lấy cung tên ra, bắn một mũi tên vào một con Thứ Long trước mặt, liền nghe được âm thanh của một mũi tên phá không mà tới, cùng với âm thanh này, tiếng kêu rên của dã thú cũng vang lên.

Một mũi tên này, là Tây Nặc Nhĩ bắn.

Tô Diệc sững sờ chỉ chốc lát, lúc này mới đi về phía con Thứ Long kia. Con Thứ Long kia bị một mũi tên trực tiếp bắn thủng đầu, mũi tên bắn xuyên qua mắt của con Thứ Long. Ngay khi Tô Diệc muốn đi đi qua kiểm tra con mồi, liền cảm giác được một trận gió đánh tới. Cậu lưu loát rút ra chủy thủ bên hông, đang muốn xoay người liền bị một người chặn ngang ôm lấy.

"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Tây Nặc Nhĩ một tay ôm lấy Tô Diệc, xoay người đấm một quyền vào đầu dã thú kia.

Tây Nặc Nhĩ và Lăng Liệt đều cùng một thuộc tính, đều là Thú Nhân nhìn mười phần tuấn mỹ, lại có giá trị vũ lực mạnh hơn Thú Nhân bình thường nhiều. Bình thường là Thú Nhân có dáng dấp đẹp mắt, đều sẽ làm cho người ta một loại cảm giác không đáng tin, không có năng lực nuôi sống giống cái. Thế nhưng Tây Nặc Nhĩ và Lăng Liệt lại hoàn toàn ngược lại.

Một đấm của Tây Nặc Nhĩ đánh xuống, đều có thể đánh nát tảng đá. Một quyền này đánh vào đầu dã thú, con Thứ Long có hình thể to lớn kia, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Ngay khi con Thứ Long bị đánh bay ra xa, Tây Nặc Nhĩ buông Tô Diệc ra, dùng cung tên trên tay bắn một mũi tên vào con Thứ Long kia.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Tây Nặc Nhĩ liền giải quyết hết hai con Thứ Long một lớn một nhỏ

Tô Diệc có chút vui vẻ, đi qua kéo con Thứ Long nhỏ lên: "Chúng ta xử lý bọn chúng trước, sau đó lại đi về phía trước săn mấy con có hình thể lớn một chút."

Tây Nặc Nhĩ mỉm cười, đôi mắt nhạt màu sáng như lưu ly phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Tô Diệc.

Kỳ thật nhà bọn họ đã có rất nhiều thức ăn, thế nhưng có lẽ là trước đó đã từng bị đói, cho nên hai người đều muốn bắt được nhiều con mồi một chút con mang về.

Hai người bọn họ kéo theo con mồi, chưa đi được vài bước liền đến đến bờ sông.

Con sông này là con sông lớn chảy qua sơn cốc.

Hai người đi đến bờ sông, mặt sông bị đóng băng, họ phải đục mở lớp băng phía trên mới có thể sử dụng nguồn nước bên dưới.

Khi hai người xử lý con mồi được một nửa thì có vài con thú mắt đỏ hình thể tương đối lớn chạy đến gần, Tô Diệc không tranh đi săn mà để Tây Nặc Nhĩ đi giải quyết. Trước đó đã từng nói qua, đi săn là thiên tính của các thú nhân.

Tô Diệc vừa xử lý con mồi, vừa nghiêng đầu nhìn Tây Nặc Nhĩ săn thú.

Đúng lúc này, Tô Diệc thấy cách đó không xa cũng có người đi tới, cậu đang định đứng dậy đi qua nhìn thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người đó chính là Y Ân, trong miệng Y Ân cắn một thanh cốt đao, trong tay là con dao Tô Diệc đưa cho, anh đang nhanh chóng đuổi theo một con Nguyệt Ngân Thú.

Y Ân nhảy qua một khe núi, vươn tay bắt lấy một sợi dây leo, sau đó mượn lực của dây leo nhảy đến trước mặt Ngân Nguyệt Thú. Động tác của anh tràn ngập dã tính, phối hợp với khuôn mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp kia, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tô Diệc thả con mồi trong tay xuống, cũng rất tò mò nhìn qua bên kia.

Chủ yếu là lần đầu tiên cậu trông thấy người khác săn giết Ngân Nguyệt Thú, loại dã thú này động tác cực kỳ linh hoạt và hung tàn, nghe nói ngay cả Thú Nhân cũng không thể dễ dàng bắt được nó. Tô Diệc cầm lấy cung tên của mình lên, chuẩn bị sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.

Sau lưng Y Ân cách đó không xa, còn có một Thú Nhân rất cao lớn đi theo, vẻ mặt thú nhân này rất lo lắng đi theo cách đó không xa. Nếu như không phải Y Ân nói không cho phép hắn nhúng tay vào, hắn thực sự muốn lao tới giúp đỡ.

Lúc này đàn thú đã bị săn giết một nửa, có một vài dã thú đã khôn ngoan chạy trốn. Những con còn lại, không có đầu óc còn đang chiến đấu cùng các thú nhân.

Lúc đầu Y Ân bao bọc mình thật kỹ, nhưng khi đang săn thú, bởi vì nóng liền cởi bớt ra. Hiện tại anh chỉ mặc một chiếc áo choàng nhỏ.

Anh cầm đao trong tay, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Ngân Nguyệt Thú, mà Ngân Nguyệt Thú hiển nhiên đã bị anh đuổi theo thật lâu. Hiện tại Ngân Nguyệt Thú đang thở phì phò, một thân da lông tuyết trắng xinh đẹp làm cho người ta thương nhớ.

Lúc này trong những người xung quanh đang xem náo nhiệt, có một người không chú ý dưới chân trượt ngã một phát, lập tức kinh động Ngân Nguyệt Thú.

Lông trên người Ngân Nguyệt Thú đột nhiên dựng đứng, sau đó nhe răng nhào về phía Y Ân. Thân hình Y Ân so với Thú Nhân bình thường thì thấp bé hơn, ngay khi Ngân Nguyệt Thú đánh tới, thân thể anh nhanh chóng nghiêng về phía sau, nháy mắt khi anh nằm ngửa xuống, anh đột nhiên một tay đè lại mặt đất lần nữa lại nhảy lên, con dao trong tay hung hăng vạch một đường trên bụng Ngân Nguyệt Thú. Khi Ngân Nguyệt Thú vượt qua người anh, bụng lập tức bị mở ra. Rất nhiều máu tươi, phun đầy đầu đầy mặt Y Ân.

Nhưng Y Ân hoàn toàn không thèm để ý, nghiêng đầu một chút, né tránh Ngân Nguyệt Thú đổ ập xuống.

Những Thú Nhân khác khi thấy cảnh này, tất cả đều giật mình ngạc nhiên nhìn giật mình nhìn Y Ân. Hiển nhiên đã bị thân thủ sạch sẽ lưu loát của anh làm cho chấn kinh.

"Y Ân, cậu thật tuyệt!" người đầu tiên lên tiếng là Địch Nhĩ Sâm, Địch Nhĩ Sâm nghe tin Y Ân đi săn, liền vội vã đi theo. Không ngờ vừa ra tới nơi, đã nhìn thấy Y Ân săn được một con Ngân Nguyệt Thú?

Y Ân quay đầu nhìn về phía Địch Nhĩ Sâm, trên mặt còn mang theo vết máu, đột nhiên nở một nụ cười khiến người kinh diễm.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy vui vẻ hạnh phúc như vậy.

Khi những Thú Nhân khác nhìn thấy điều này, lập tức cũng đi qua khích lệ Y Ân. Thú Nhân đi theo Y Ân lúc đầu lại không đi theo mà chỉ đứng đó, ngơ ngác nhìn Y Ân được những người khác vây quanh.

Lăng Liệt vẫn đang lơ lửng giữa không trung, khi nhìn thấy Y Ân một mình bắt được Ngân Nguyệt Thú, trong lòng hắn không khỏi vui mừng.

Sau khi việc này kết thúc, mọi người quay trở lại trong sơn cốc.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 110: Công khai xử tội 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Người trong sơn cốc, rất nhanh liền biết được tin tức Y Ân một mình săn được Ngân Nguyệt Thú.

Những người không thoải mái với Y Ân trước đó, nghe vậy cũng đến nhà Y Ân tham gia náo nhiệt.

Bởi vì lần này xuất hiện đàn thú, tất cả mọi người trong sơn cốc đều rất vui vẻ.

Để ăn mừng thu hoạch lớn lần này, Lăng Liệt tổ chức cho mọi người một bữa tiệc tối đốt lửa trại đơn giản ở quảng trường nhỏ. Mọi người cùng nhau lấy ra một ít đồ ăn, sau đó tụ tập ăn cùng nhau.

Vốn dĩ Tô Diệc không muốn đi, nhưng bé Eli vừa mới tỉnh lại có vẻ muốn ra ngoài tham gia cuộc vui.

Tô Diệc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm đáng yêu của bé Eli, đột nhiên muốn ôm bé con nhà mình ra ngoài khoe khoang.

Nhưng ngay khi vừa ra khỏi nhà, bé Eli liền bị đông cứng phải run lập cập. Tô Diệc rơi vào đường cùng, đành phải ba tầng trong ba tầng ngoài bao lấy bé, lúc này mới mang theo toàn gia đình ra khỏi nhà.

Khi họ đến quảng trường, đống lửa đã bùng cháy. Ngọn lửa khổng lồ đang cháy rất vượng, bởi vậy bé Eli cũng thoát khỏi da thú thật dày. Mọi người thấy đứa trẻ trong ngực Tô Diệc, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bé Eli vậy mà đã hóa thành hình người. Không ít giống cái cùng tiểu giống cái, lập tức bị vẻ phấn nộn đáng yêu của bé Eli hấp dẫn, thậm chí các tiểu thú nhân thích nghịch ngợm ầm ĩ cũng đi theo đến xem.

Bé Eli đi đường còn chưa vững, cho nên vẫn luôn được Tô Diệc ôm trong ngực. Khi Mễ Nặc đến, bé Eli liền được Mễ Nặc ôm lấy.

Tô Diệc sợ Tây Nặc Nhĩ cảm thấy lạnh, liền lôi kéo Tây Nặc Nhĩ đi đến bên cạnh đống lửa. Sau đó đã nhìn thấy Đường Ngọc, đang cúi đầu nói chuyện cùng một đứa bé. Tô Diệc nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thấy Liệt La, không khỏi có chút ngạc nhiên nói: "Ồ? Sao anh ấy dám để cậu ở đây một mình thế?"

Đường Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Tô Diệc, sau đó cong miệng lên, ra hiệu Tô Diệc nhìn về phía bên kia.

Tô Diệc theo tầm mắt của y nhìn thấy Liệt La đang ở chỗ Y Ân, ở đó còn có Địch Nhĩ Sâm, quan hệ giữa mấy người bọn họ từ trước tới nay vẫn luôn rất tốt, nhìn bọn họ bây giờ ngồi cùng nhau, Tô Diệc cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

"Tại sao cậu không đi qua?"

Khóe miệng Đường Ngọc khẽ nhếch lên: "Hình như bọn họ đang mưu đồ bí mật làm gì đó, nói cái gì mà tôi mang thai không tiện nghe."

Tô Diệc như có điều suy nghĩ nhìn về phía bên kia, sau đó đột nhiên lôi kéo Tây Nặc Nhĩ cũng đi qua đó.

Địch Nhĩ Sâm trông thấy Tô Diệc tới, chủ động tránh sang một bên. Tô Diệc mỉm cười với hắn, cũng không khách khí với hắn mà ngồi xuống.

"Tôi biết các anh đang suy nghĩ gì, tôi đã nói chuyện này cứ giao cho tôi, trước đó bé Eli đang trong quá trình biến thành hình người, tôi không có thời gian rảnh rỗi nói." Tô Diệc nhẹ giọng nói, Y Ân ngồi đối diện, nửa gương mặt anh bị đống lửa chiếu rọi đỏ bừng.

Y Ân nhìn Tô Diệc lắc đầu: "Tô Diệc, tôi biết cậu rất lợi hại, cũng rất thông minh, thế nhưng tôi không muốn cái gì cũng đều dựa vào cậu. Hơn nữa đây lại là vấn đề giữa tôi và hắn, tôi muốn tự mình giải quyết."

Gần đây Y Ân đã bớt dáng vẻ chết lặng như trước đó, nhiều hơn mấy phần cường thế. Dáng vẻ này của anh khiến Tô Diệc không khỏi nhìn anh thêm mấy lần.

Tô Diệc há to miệng, cậu muốn nói hiện tại Y Ân ra mặt, rất dễ gây ra chuyện phiền toái. Theo ý của Tô Diệc, chuyện của La Khê cần hoàn thành một cách tự nhiên. Trong tương lai, mọi người sẽ phải sống cùng nhau, nếu như làm quá đột ngột sẽ rất dễ đưa tới những phiền toái không đáng có.

Mà bây giờ Tô Diệc mới biết, bọn họ đã bàn bạc sau lưng cậu, chính là lên kế hoạch muốn đuổi giết đến cùng.

Ngày hôm sau, sơn cốc liền nổ tung.

Tô Diệc chưa biết chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên của cậu là chạy về phía nhà Y Ân. Nhưng mà chạy được nửa đường, cậu bị Mễ Nặc kéo đến quảng trường.

"Tô Diệc, Phí Nhược Dao kia tỏ tình với Reger, lại bị Reger từ chối. Hiện tại hắn đang cầm cốt đao muốn tự sát." Mễ Nặc lo lắng nói, Tô Diệc không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe được những cái tên xa lạ.

Chỉ cần không phải là Y Ân, cũng không phải người khác mà cậu quen biết, quản hắn chết hay sống làm gì. Tô Diệc muốn dẹp đường hồi phủ, lại bị Mễ Nặc kéo về phía trước.

"Cậu nghe tôi nói đã, chuyện này vẫn chưa xong đâu. Cậu có biết Reger kia, lấy lý do gì cự tuyệt Phí Nhược Dao không?"

"Chắc chắn là có người trong lòng rồi chứ sao." Tô Diệc không cần nghĩ ngợi nói.

Mễ Nặc buông tay ra, bỗng nhiên vỗ nhẹ bả vai Tô Diệc, vẻ mặt biểu lộ tôi biết cậu thông minh nhất mà.

"Đúng vậy, đúng vậy. Thế nhưng, thế nhưng người trong lòng của hắn, lại là, là Y Ân!"

Hai chữ cuối cùng lập tức nện vào đầu Tô Diệc, Tô Diệc lập tức có một loại cảm giác mắt nổi đom đóm.

"Cậu, cậu nói ai?" Tô Diệc cho là mình nghe nhầm, vội vàng xác nhận lại lần nữa.

Mễ Nặc cười khổ nói: "Y Ân, là Y Ân."

Tô Diệc mạnh mẽ gãi đầu một phát, sau đó chạy thật nhanh về phía quảng trường.

Lúc này, trong quảng trường đã có rất nhiều người, Tô Diệc cùng Mễ Nặc phải phí hết sức lực, mới chen vào được.

Phí Nhược Dao nước mắt giàn giụa, vẻ mặt căm hận nhìn một Thú Nhân. Tên thú nhân này, Tô Diệc nhận ra, chính là ngốc tử hôm qua đi theo Y Ân kia. Nói thật, thú nhân này thực ra rất cao. Nói hắn là ngốc tử, kỳ thật cũng không đúng. Ngoài việc cao lớn, Reger trông không hề ngu ngốc chút nào, ngược lại nhìn qua trông hắn rất đáng tin, có một gương mặt mười phần oai hùng chính khí.

Nếu như trong các bộ phim truyền hình cổ trang, những người như vậy thường đóng vai võ lâm minh chủ, loại hình nhân sĩ chính phái.

Phí Nhược Dao oán hận nói: "Tôi, tôi là một giống cái, anh vậy mà lại vì một Thú Nhân, hơn nữa còn là một Thú Nhân bất thường cự tuyệt tôi sao?"

Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Phí Nhược Dao mất mặt, Nếu Reger chỉ nói không thích hắn thì cùng lắm Phí Nhược Dao chỉ buồn một thời gian. Nhưng Reger lại nói hắn đã có người mình thích, hơn nữa người hắn thích còn là một Thú Nhân?

Phí Nhược Dao cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.

Hắn đã sớm nói qua với La Khê, Y Ân kia không phải thứ gì tốt, thân là Thú Nhân lại còn đi câu dẫn Thú Nhân?

Người trên quảng trường, trừ Tô Diệc cùng Mễ Nặc, còn có Địch Nhĩ Sâm. Những người khác, có lẽ còn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Khi Phí Nhược Dao nhìn thấy Tô Diệc, hắn đột nhiên hét lên với giọng sắc bén: "Chính là các người, chính là những người này, nếu như không phải ỷ vào chuyện có các người, hắn là một Thú Nhân cũng không dám muốn làm gì thì làm như vậy. Một Thú Nhân, lại còn đi câu dẫn Thú Nhân.."

Lông mày Tô Diệc khẽ nhíu lại, sau đó nhìn thấy La Khê bên người Phí Nhược Dao cách đó không xa, vẻ mặt La Khê không biểu tình nhìn Tô Diệc.

Tô Diệc cũng nhìn về phía hắn, sau đó lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với La Khê. Hiển nhiên La Khê không nghĩ tới, lúc này Tô Diệc còn có thể cười với hắn.

"Phí Nhược Dao, nhất định cậu đã hiểu lầm gì rồi, thật ra Y Ân là một người rất tốt, cậu không thể bởi vì chuyện lần trước Y Ân đánh tôi, mà ôm lấy suy đoán như vậy với Y Ân." La Khê thận trọng đi về phía Phí Nhược Dao, vừa nói vừa vụng trộm nhìn Tô Diệc.

La Khê vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trước đó.

Tô Diệc cười khổ, cậu lựa chọn tạm thời để La Khê rời đi, không ngờ La Khê lại dám nói ra chuyện này, ngay lúc Tô Diệc đang định tính sổ với hắn thì bỗng có một giọng nói vang lên.

"Tôi nghĩ trải qua chuyện lúc trước, rất nhiều người đều hết sức bất mãn với Y Ân. Thực ra, tôi nghĩ dù cậu ấy có lý do gì thì với tư cách là Thú Nhân, cậu ấy cũng không nên ra tay đánh giống cái. Mà hôm nay lại xảy ra chuyện này của Phí Nhược Dao, tôi cảm thấy Thú Nhân bất thường này thật sự có chút vấn đề. Không bằng thế này đi, ba ngày sau chúng ta sẽ công khai xét xử tội của hắn."

Lăng Liệt nói một cách có trật tự rõ ràng trong khi đi về phía chính giữa đám đông.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back