Chương 40 Bấm để xem "!" Bị gọi Tất Lẫm Quân tướng lãnh tuy có nghi hoặc, cũng không nghĩ muốn làm trái ý tứ Liệt vương, lập tức gật đầu. "Thuộc hạ tuân mệnh!" Mà bên kia, Lăng Giang Vũ lấy cớ quận chúa hoài niệm quê hương, giảm bớt tiến độ lên đường. Suy nghĩ của hắn Hoắc Hạm Yên hiểu được, đó là cho nàng thời gian suy nghĩ. Ở Lý thành trong lúc nghỉ ngơi, Hoắc Hạm Yên lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn lư hương lượn lờ mây khói, nghĩ tới hai năm trước chính mình lúc này đang cùng Tiết Thiếu Thần đủ loại tình cảnh, còn có cảnh tượng cố ý cùng Lăng Giang Vũ làm ầm ĩ. Không khỏi cảm thán nhíu mày, quả thực ứng với câu kia: Cảnh vật như trước nhưng con người đã không. Hiền vương trong mắt mình ôn hòa săn sóc, nay cũng trở nên như thế.. A, thôi, Lăng Giang Vũ như thế nào, lại cùng chính mình có quan hệ gì. "Quận chúa, đế đô dùng bồ câu đưa tin." Tố Ngôn cầm bồ câu đưa tin đi đến bên người Hoắc Hạm Yên, cúi người. Bồ câu đưa tin có dấu hiệu hỏa diễm độc đáo, Tố Ngôn xem không hiểu, bất quá nàng hiểu được đây là ký hiệu giữa thế tử cùng quận chúa. Hoắc Hạm Yên lập vươn tay đem bồ câu đưa tin tiếp nhận, lấy xuống ống trúc từ trên đùi. Chậm rãi đem mảnh giấy trong ống trúc mở ra, khóe môi khẽ nâng, "Đem bồ câu thả đi." Lại đem mảnh giấy nhỏ phá huỷ. Kỳ thật cho dù Lăng Giang Vũ không làm hoãn hành trình, chính nàng cũng chắc chắn sẽ trì hoãn nó. Bây giờ tiến độ hành trình so với tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều. "Hạm Yên, ngươi ở trong phòng sao?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lăng Giang Vũ, Hoắc Hạm Yên hơi nhíu mày, đối Tố Ngôn ra dấu. Tố Ngôn tựa như mấy ngày trước đây, không có ra mở cửa, mà là đi tới trước cửa nhẹ giọng nói: "Hồi bẩm Vương gia, quận chúa có chút mệt mỏi, vẫn còn đang nghỉ ngơi." "Bổn vương có chuyện quan trọng muốn cùng quận chúa thương lượng." Vài ngày đều đóng cửa, hắn tự nhiên biết nghỉ ngơi là giả, cố ý trốn tránh hắn mới là thực. "Hạm Yên, chớ có tùy hứng, mở cửa ra." Hoắc Hạm Yên liếc mắt thở dài, nàng bây giờ thật sự là không muốn thấy hắn. Thấy Tố Ngôn không thể đối ứng được, mới chậm rãi mở miệng. "Vương gia, Hạm Yên chưa từng tùy hứng, chính là nam nữ khác biệt. Nay Hạm Yên thân là tôn nữ hòa thân, cử chỉ hành vi đang ở dưới mí mắt người Viên quốc, để không ảnh hưởng đến danh dự của Hạm Yên, vẫn nên tị hiềm cho thỏa đáng." Nói xong liền không nói tiếp, nay huynh trưởng đã gửi thư làm cho mình an tâm không ít, chỉ cần chiếu theo kế sách làm việc liền tốt. Những người khác, cái khác thực tại không cần tốn nhiều trí óc. Tố Ngôn thấy Hiền vương vẫn như cũ ở ngoài cửa ôn hòa nói "xin lỗi". Nhưng quận chúa vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn, cuối cùng thế nhưng trực tiếp tiến vào nội thất, buông trướng mạn, thoát y đi nghỉ. Không khỏi có chút kinh ngạc cùng thích thú, tình cảnh này nhưng là cùng năm đó đảo ngược một phen. Đội ngũ đón dâu Viên quốc, cảm thấy tình hình có chút quỷ dị, theo lý thuyết hai quốc hòa thân, phải là cấp tốc chạy tới, tránh cho trên đường phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Nhưng hai ngày nay bọn họ rõ ràng cảm giác được Hiền vương cố ý kéo dài hành trình. Trên mặt nói là quận chúa nhớ nhung quê hương, trên đường liền đi chậm một chút, làm cho quận chúa vơi bớt nỗi nhớ nhà. Nhưng quận chúa lại ở trên mã xa, chưa bao giờ xuống dưới, ngược lại là Hiền vương này, không phải nhìn thác nước xuất thần, cũng là nhìn cửa thành suy nghĩ sâu xa, giống như người hòa thân là hắn vậy. Quan Không Kị, chủ sự đội ngũ đón dâu lần này, xem tình hình này không khỏi lo lắng. Chiếu theo hành trình như vậy, cho dù lại đi hơn mười ngày nữa cũng không ra khỏi quốc cảnh Càn quốc, làm sao có thể đến Viên quốc? Khổ nỗi mỗi lần Hiền vương đều có lý do chính đáng, thế cho nên mỗi lần bọn họ nghi ngờ đều khéo léo cản trở về. Rốt cục chậm rãi từ từ, qua nửa tháng mới từ Hoài Tú Phủ đi đến Lan châu, Quan Không Kị cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, qua Lan châu xuyên qua lạc ưng giản, liền có thể tiến vào cảnh nội Viên quốc, đến lúc đó là do bọn họ định đoạt. Lan châu nhiều năm trước bị Viên quốc thừa dịp loạn lạc đoạt đi, phong tục tập quán cùng Viên quốc có rất nhiều bất đồng. Sau khi Viên quốc đem Lan châu trả lại, Càn quốc liền phái phủ doãn đến quản hạt nơi đây, để người Lan châu hướng tâm về Càn quốc, phủ doãn này xác thực suy nghĩ ra không ít biện pháp, hắn tôn trọng phong tục tập quán hiện nay ở Lan Châu, hơn nữa còn dung nhập một số phong tục ở Càn quốc, hòa làm một thể, mới mấy tháng nhưng hiệu quả rất rõ rệt. Mà Hoắc Hạm Yên bọn họ lần này tới thật ra thập phần đúng dịp, khi bọn họ tiến vào Lan châu, liền thấy Lan châu khắp nơi giăng đèn kết hoa, trên đường người cầm ngọc quế cùng thu cúc đi tới đi lui, trong không trung tràn đầy mùi hoa tự nhiên, làm người cảm thấy vui vẻ thoải mái. Lúc phủ Doãn Càn quốc tiến đến bái kiến, Hoắc Hạm Yên liền hỏi nguyên do, nguyên lai hai ngày này chính là lễ hội hoa thần có một không hai ở Lan châu. Tương truyền rằng ở Lan châu từng có vị tài tử yêu nhớ hoa thần ở hạ giới, hai người tình ý tương thông, kết làm vợ chồng. Ai ngờ bị Vương Mẫu nương nương phát hiện, trừng phạt hoa thần, đem nàng biến thành hoa dại bên đường không ai chú ý, đem nam tử biến thành cầu đá ngày ngày bị người dẫm đạp. Cầu đá cả ngày nhìn người trên cầu lui tới, hy vọng thê tử của hắn có một ngày có thể xuất hiện, cho dù là đi ngang qua. Mà hoa thần thì ngày ngày đều ở dưới chân cầu đá, kỳ vọng một ngày kia hắn có thể chú ý tới chính mình. 1 năm lại một năm nữa, mấy trăm năm qua, cầu đá lại vẫn không có chờ được người hắn đợi, cuối cùng bị phong hóa mà sập, mà hoa dại dưới chân cầu lại càng phát ra huyến lệ, đem cầu đá vây quanh, tiếp tục bảo vệ hắn. Hiện nay trong thành Lan châu vẫn có một cây cầu đá, nghe nói chính là năm đó sau khi cầu đá bị sập, thôn dân cảm nhận được chân tình của hai người, đem nó xây dựng lại. Một câu chuyện xưa trăm ngàn chỗ hở như vậy, lại trở thành nguồn gốc của lễ hội hoa thần ở Lan châu. Một ngày này Lan châu thanh niên nam nữ đều được cho phép ra cửa, mang theo các loại hoa tươi đi đến bên cầu, nếu nam tử ở trên cầu cùng nữ tử ở dưới cầu hợp mắt, trao đổi bó hoa cho nhau, nghĩa là bọn họ đã được hoa thần chúc phúc, nhà trai liền có thể tới cửa cầu hôn. "Thật là thú vị, bản quận cũng muốn nhìn xem lễ hội trọng đại này." Hoắc Hạm Yên mỉm cười nhìn phủ doãn Lan châu nói. Lăng Giang Vũ đối với lễ hội này cũng rất hứng thú, nho nhã cười, tử sam khẽ đung đưa. "Không bằng bổn vương bồi quận chúa đi trước." Quan Không Kị đứng ở một bên muốn ngăn trở, lại bị Lăng Giang Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, đem lời muốn nói nén ở yết hầu. "Viên quốc sứ thần, có cái gì muốn nói sao? Lan châu mới lấy về, thịnh thế bậc này tất nhiên là muốn ta cùng quận chúa tham dự mới tốt." Lăng Giang Vũ thưởng thức đồ vật trong tay mình, Quan Không Kị liên tiếp gật đầu nói phải. Xoay người, Lăng Giang Vũ cùng phủ doãn nói chuyện, thời điểm trở về từ Lan châu, quan không kị lặng lẽ làm cho gã sai vặt tìm tướng quân, để cho hắn tìm vài vị tướng sĩ thay thường phục, bảo vệ quận chúa. Đoàn người ra cửa, Lăng Giang Vũ muốn đưa tay đỡ Hoắc Hạm Yên một phen kết quả bị nàng nhẹ tránh đi. "Không dám làm phiền Hiền vương điện hạ." Hoắc Hạm Yên đôi mắt lạnh lùng, bên môi tươi cười cũng là không giảm. "Bản quận chúa đều có thị vệ cùng thị nữ đi cùng, không phiền điện hạ lo lắng." "Hạm Yên, ta chỉ là lo lắng." Lăng Giang Vũ bị dáng vẻ ôn hòa này của Hoắc Hạm Yên, làm cho trong lòng cũng khó chịu khổ sở. Chính là trên mặt vẫn là một bộ dáng Hiền vương nho nhã. "Hội hoa thần này đông người qua lại, trong đó hỗn tạp đủ loại thương nhân Viên Nhung hai quốc, quận chúa thân phận cao quý, vẫn nên an toàn là trên hết." Lan châu phủ doãn thấy hai người đối thoại có chút kỳ quái, nhưng khôn khéo chưa từng thể hiện ra ngoài, chính là làm hết phận sự khuyên bảo. Bởi vì lễ hội hoa thần, có quá nhiều gương mặt thường xuyên ra vào Lan châu, nếu có kẻ nào không có mắt nhân cơ hội này hại tới quận chúa, vậy hắn có chết ngàn lần cũng không hết tội. "Không sao, để Hiền vương điện hạ phái tới vài thủ hạ tinh nhuệ, đi theo bảo hộ bản quận chúa là được." Chính nàng công phu vốn cũng không yếu, Tiết Thiếu Thần ám vệ cũng vẫn âm thầm đi theo, hết thảy vô sự. Nếu là ở lại bên trong trạm dịch, không thiếu được lại phải trở về phòng nghỉ ngơi, rất đáng tiếc. Mà chính mình cũng nên suy nghĩ chút biện pháp, làm thế nào dừng lại ở Lan châu. Cũng không thể tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi Lan châu đó chính là tiến vào địa giới Viên quốc, sự tình sẽ càng trở nên phức tạp. Đi theo đi ra đến ngoài, Quan Không Kị lần này cũng không thể không mở miệng. "Quận chúa, hạ quan có một lời, chẳng biết có nên nói hay không. Quận chúa là người gánh trách nhiệm về tình hữu nghị lâu dài giữa Càn Viên hai quốc, có một số việc vẫn là không làm vẫn tốt, miễn cho làm bị thương hòa khí hai quốc. Viên quốc ta cũng có hội hoa thần, tin tưởng bệ hạ sẽ không để cho quận chúa thất vọng. Bằng không hôm nay chúng ta cùng nhau tuỳ ý đi dạo một ít vẫn tốt hơn." Hoắc Hạm Yên nghe vậy không khỏi cười nhạo, ánh mắt lạnh lùng. "Ta nhưng thật ra không biết Quan đại nhân, có tài ăn nói như vậy. Nhưng là hôm nay bản quận chúa muốn đi vì phu quân tương lai hợp nhân duyên, cầu được bạch đầu giai lão, nếu ngươi đã không cho, bản quận chúa sẽ không đi, chính là.." Quan Không Kị nghe vậy, lập tức chắp tay: "Quận chúa hôm nay xin hãy tùy ý, Không Kị sẽ cho người thay thường phục bảo hộ quận chúa." Vị quận chúa này nhập Viên quốc, chính là Thái tử phi, quốc mẫu tương lai, ngàn vạn lần không thể đắc tội. "Như thế bản quận chúa đã có thể rời đi." Dùng ánh mắt ngăn lại Lăng Giang Vũ đang muốn theo ở phía sau, Hoắc Hạm Yên lôi kéo Tố Ngôn rời đi. Lăng Giang Vũ nhìn Hoắc Hạm Yên rời đi, đáy lòng thở dài. Làm cho thị vệ tùy thân phân ra hai phần ba bảo hộ Hoắc Hạm Yên. Đi theo dòng người, Hoắc Hạm Yên mang theo Tố Ngôn đi đến dưới chân cầu hoa thần, vừa vặn thấy một vị cô nương thanh tú cầm trong tay bó hoa đưa cho mỹ nam tử đối diện. Nam tử thật sâu nhìn nàng, dưới ánh mắt kinh hỉ của nàng đem bó hoa tiếp nhận, lại đem bó hoa chính mình tặng cho đối phương, như thế liền định ra chung thân. Hoắc Hạm Yên nhìn tới không khỏi vì bọn họ mà cao hứng, có đôi khi hai người cùng một chỗ lại đơn giản như vậy, không giống chính mình, cho dù muốn cùng phu quân cùng một chỗ, lại phải sử dụng phương thức phức tạp như thế. "Quận chúa, phong thái mới vừa rồi của ngài thế nhưng có thể trấn trụ sứ giả Viên quốc." Nhớ tới mới vừa rồi người nọ bộ dáng khúm núm, trong lòng liền cảm thấy hết giận. Ngày thường, tên Tiêu tướng quân kia ánh mắt nhìn quận chúa làm cho nàng cảm thấy là lạ, không thoải mái. Hoắc Hạm Yên nhìn dáng vẻ Tố Ngôn, bất đắc dĩ cười khẽ. Theo màn đêm buông xuống, đám đông cũng càng ngày càng nhiều, dưới chân cầu hoa thần không biết có người ném cái gì, tất cả mọi người toàn bộ đều hướng bên kia đi qua, trực tiếp đem Hoắc Hạm Yên cùng Tố Ngôn hòa vào đám đông. Hai người không có biện pháp đành đi theo tới. Trong nháy mắt, người phía sau bảo hộ nàng liền mất đi bóng dáng. Nhìn thấy một cái khe hở, Hoắc Hạm Yên liền nhanh chóng lôi kéo Tố Ngôn tránh khỏi, vốn tưởng rằng sẽ không có việc gì, thời điểm chuẩn bị trở về, lại nghe thấy phía sau có người kinh hô, có người té ngã, không khỏi quay đầu xem có chuyện gì hay không. Ai ngờ vừa quay người lại, một mùi hương kỳ quái liền xông tới, dược tính rất mạnh, ý thức tức khắc trở nên mơ hồ, bất quá trước khi Hoắc Hạm Yên lâm vào hôn mê, vẫn theo thói quen túm tay Tố Ngôn, tựa hồ trong tiềm thức nói cho nàng, nếu bỏ xuống Tố Ngôn, Tố Ngôn sẽ gặp nguy hiểm.
Chương 41 Bấm để xem Làm lạc mất hòa thân quận chúa Hiền vương lúc này lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt ngày thường vốn dĩ ôn hòa nay cũng hiện lên một tia khẩn trương. Quận chúa ở địa phận Càn quốc mất tích, làm người dẫn đầu đoàn đưa thân, hắn phải chịu trách nhiệm. Nay sứ giả đón dâu Viên quốc đã đem việc này hồi báo hoàng đế Viên quốc, chỉ sợ không quá mấy ngày quốc thư Viên quốc sẽ đưa đến trong tay Hoàng thượng. Bất quá bị Hoàng thượng trách phạt là việc nhỏ, an nguy của Hạm Yên mới là việc lớn, đến tột cùng là người phương nào mượn cơ hội cướp đi Hạm Yên, mục đích là gì? Đợi Hoắc Hạm Yên từ trên giường hẹp tỉnh lại, sờ sờ da lông dưới tay làm cho nàng không khỏi run lên, nhớ lại chính mình ở hội hoa thần bị người dùng dược bắt đi. Hơi hơi suy tư, đảo mắt nhìn ra cửa phòng đóng chặt lại nhìn Tố Ngôn nằm ở bên giường ngủ say, vừa định chống đỡ ván giường đứng dậy lại phát hiện chính mình thế nhưng toàn thân tê dại, tựa hồ mất đi tất cả khí lực, trong phút chốc liền ngã xuống, âm thầm vận nội lực lại không hề có tác dụng. Chỉ đành dùng âm thang hơi suy yếu khẽ gọi, "Tố Ngôn, Tố Ngôn.." Tố Ngôn nghe thấy tiếng gọi, mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy quận chúa đã tỉnh lại, tức khắc hưng phấn kêu lên: "Quận chúa, ngươi tỉnh? Thật tốt quá." Đã nhiều ngày nàng đều lo lắng gần chết. "Giúp ta ngồi dậy." Hoắc Hạm Yên phân phó nói. Ngồi dậy tựa ở mép giường, nhìn trang sức Nhung quốc trong phòng, khẳng định nói: "Người Nhung quốc." Bất quá đến tột cùng là người nào ở Nhung quốc? Bắt nàng làm cái gì? Bây giờ chính mình toàn thân mệt mỏi, nội lực cũng vô pháp sử dụng, hơn phân nửa là bọn hắn sợ chính mình đào tẩu mà động tay chân. "Ta hôn mê bao lâu?" Nếu Tố Ngôn không có bất thường, như vậy nàng tất nhiên sẽ biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. "Quận chúa đã hôn mê ba ngày." Tố Ngôn nhíu mày mở miệng. Hoắc Hạm Yên nhìn nàng khuôn mặt hơi phong trần, lo lắng nói: "Bọn họ có làm khó dễ ngươi không?" "Không có, bọn họ vốn định giết nô tỳ chỉ cướp quận chúa, nhưng là quận chúa vẫn cầm lấy tay nô tỳ, bọn họ liền lưu lại tánh mạng nô tỳ, cũng tiện chiếu cố quận chúa." Nay nghĩ đến vài cái người Nhung quốc bưu hãn kia, Tố Ngôn liền cảm thấy toàn thân run lên. Bọn họ tuy rằng cũng không có thương tổn nàng, nhưng ánh mắt của bọn họ đều thật là khủng bố, giống như nhìn con mồi trong lồng vậy. Hơn nữa bọn họ ở trên đường uống máu, ăn thịt tươi, còn nói ngôn ngữ Nhung quốc nàng căn bản nghe không hiểu. Mấy ngày nay quận chúa vẫn hôn mê, nàng không dám ăn cũng không dám ngủ, thẳng đến khi hai người các nàng bị đưa vào đại viện trong thành này, những người đó mới rời đi. "Ngươi có biết đây là địa phương nào không?" Hoắc Hạm Yên nhẹ giọng hỏi, đã qua ba ngày, lấy khoảng thời gian này đến xem các nàng không biết là đã bị đem đến địa phương nào? Tố Ngôn cắn răng, khó xử nhìn quận chúa, chần chờ nói: "Phiên thành." Phiên thành ở bên ngoài năm mươi dặm, hàng rào quân doanh của Càn quốc vô cùng sầm nghiêm, không có gì ngoài tiếng bước chân của binh lính tuần tra ban đêm truyền tới, cơ hồ không còn bất cứ âm thanh nào khác. Những chiếc lều lớn nhỏ dựng đứng trong đó, ánh nến mờ ảo tỏa sáng từ những chiếc lều, nhìn từ xa trông giống như những vì sao vào ban đêm. Trong lều không có gì nổi bật, một người nam nhân mày rậm mắt to người vạm vỡ đối với người ngồi trên hồi bẩm, ánh mắt hơi chút vui sướng. "Khởi bẩm Hầu gia, Lệ tướng quân đã dẫn ba ngàn tinh binh vượt qua Thiên môn, chậm nhất ngày mai liền có thể bao vây Phiên thành." "Rất tốt." Tiết Nghiêm giọng nói bình tĩnh nhưng trong con ngươi lại cất giấu lạnh lùng. Nam tử trung niên không tự giác vuốt râu, hơi đắc ý nói: "Lần trước Cung Hỏa Dậu tưởng rằng chúng ta muốn vượt qua Thiên môn, vây khốn Hào Châu. Ai ngờ chúng ta thế nhưng đánh lén Tứ Quan trấn, chiếm lĩnh Yển thành." Hắn dù chưa chính mắt nhìn thấy, nhưng vẫn lường trước được, sắc mặt người kia tất nhiên thập phần thú vị. "Mà lần này chúng ta quả thực vượt qua Thiên môn, hắn thế nhưng lại không hề phát giác." Hay là Cung Hỏa Dậu thật cho là Càn quân rối loạn đầu trận tuyến mù quáng công thành, chỉ đợi thời gian quân tâm tán loạn? Quả thực chê cười, từ khi đi theo Ninh Viễn hầu, liền chưa bao giờ thấy hắn ở trên chiến trường thất bại, tính toán sai lầm. Chính mình tuy là hạ bộ của Vân vương, cũng không thể không thừa nhận Ninh Viễn hầu này tuy còn trẻ tuổi nhưng sự nhạy bén và cái nhìn sâu sắc trên chiến trường liền ngay cả người nửa đời đã biết về Nhung mã đều cảm thấy không bằng. Người này giống như những lời Vân vương bình thường vẫn nói, sinh ra là thuộc về chiến trường. Tiết Nghiêm khóe mắt khẽ giật, môi mỏng gợi lên. "Cung Hỏa Dậu nghĩ rằng bản hầu tuyệt không làm lại trò cũ, bản hầu càng muốn làm cho hắn nhìn xem." Kỳ thật thời điểm hắn bởi vì việc hòa thân, xác thực rối loạn đầu trận tuyến, tâm thần không yên. Thầm nghĩ bất chấp đại giới cướp lấy Phiên thành, nhanh chóng chạy tới Lan châu. Tuy nhiên công thành liên tiếp thất bại làm cho hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn hiểu được nếu cứ tiếp tục như vậy, chớ nói tới công thành, đến ngay cả tánh mạng chính mình đều khó giữ. Nghĩ đến đây, môi mỏng không khỏi khẽ mím, đôi mắt thâm thúy, lớn tiếng nói: "Truyền lệnh xuống ngày mai công thành, cần phải tốc chiến tốc thắng, người đầu tiên đánh vào Phiên thành thưởng hoàng kim ngàn lượng." "Rõ!" Nhóm người phó tướng vừa rời khỏi lều trại, ám vệ sớm canh giữ bên ngoài lập tức vén rèm đi vào, hơi cứng ngắc quỳ gối. "Hầu gia." Tiết Nghiêm nhìn chằm chằm ám vệ 'Giác' phía dưới, đầu tiên là mặt mày hơi nhíu, tiếp theo đột nhiên đứng dậy, ánh mắt mãnh liệt, tựa như hỏa diễm trong màn đêm đem người ta đốt cháy hầu như không còn một mảnh. "Sao ngươi lại tới đây? Hay là -- nàng có việc gì?" Lúc trước phát hiện 'Tân' cùng 'Chích' khác thường, chính mình liền đem 'Giác' phái đi, làm cho hắn đem người ở Lan châu âm thầm ngăn lại, đợi chính mình sau khi công phá Phiên thành lập tức đi tới. Lúc này 'Giác' hẳn là phải bồi ở bên người nàng, như thế nào bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này? Ám vệ giọng điệu có chút bất an, "Hầu gia, quận chúa mất tích." "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Tiết Nghiêm túc mục theo dõi hắn, trong con ngươi ẩn hiện vẻ điên cuồng. Cái gì kêu quận chúa mất tích? Ám vệ lập tức đem sự việc phát sinh tại hội hoa thần đều báo cho chủ tử nhà mình biết. Hôm đó đám đông mãnh liệt, Càn, Nhung, Viên, thậm chí người Nam Cương đều lẫn tạp trong đó, mà đối phương tựa hồ sớm có chuẩn bị, hơn nữa người người đều là cao thủ, mới có thể dưới sự bảo hộ của nhiều người như vậy đem quận chúa cướp đi. Viên quốc nay đang cùng Càn quốc hòa thân, cầu bình an, sẽ không phải người Viên quốc. Nam Cương ít cho ngoại nhân tiếp xúc, khả năng cũng không cao. Nghĩ đến chỉ có Nhung quốc đang cùng Hầu gia đối chọi.. Chỉ thấy trên trán Tiết Nghiêm gân xanh nổi lên, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy, càng ngày càng trầm thấp, cuối cùng hiện ra âm ngoan thị huyết. Mà cơ hồ cùng lúc này, ở bên trái Phiên thành trong phủ tướng quân, theo một tiếng 'dát', cửa phòng chậm rãi bị mở ra, Cung Hỏa Dậu từ ngoài phòng đi vào, nhìn trên bàn còn nguyên đồ ăn, ánh mắt xanh lục trầm xuống, mày rậm hơi nhíu. "Đồ ăn không hợp khẩu vị quận chúa?" Hoắc Hạm Yên ánh mắt lạnh như băng, "Không phải gan bò chính là chân cừu, làm cho bản quận như thế nào ăn?" Biết mình hiện tại đang ở Phiên thành, liền đã đoán được người trước mắt chính là Nhung quốc Liệt vương. Tuy rằng Liệt vương vẫn chưa nói vì sao đem chính mình bắt tới, chỉ cần suy nghĩ cũng biết, nay ở ngoài Phiên thành, Nhung quốc cùng Càn quốc đang giao chiến, Liệt vương bắt nàng mục đích không ngoài hai cái, thứ nhất là phá hư việc hòa thân giữa hai nước Càn Viên, thứ hai đó là muốn đem mình làm con tin. "Liệt vương không cần uổng phí tâm cơ, bản quận cho dù đụng đầu vào tường thành, cũng sẽ không trở thành công cụ để ngươi kiềm chế Càn quân." Nhìn ánh mắt quyết tuyệt của nàng, Cung Hỏa Dậu không khỏi cười khẽ. "Bổn vương chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng ngươi uy hiếp Càn quân." Ở Càn quốc mọi người đều biết, Ngụy quốc công cùng Hoắc vương luôn luôn bất hòa, đem Hoắc vương phủ quận chúa đẩy lên tường thành, chẳng những uy hiếp không được Tiết Nghiêm, chỉ sợ nháy mắt sẽ làm cho nàng gánh lấy tội danh nhiễu loạn quân tâm mà bị bắn chết. "Một khi đã như vậy, chẳng lẽ Vương gia tìm bản quận chúa để tới ôn chuyện?" Hoắc Hạm Yên mặt mày vi ngưng, mi mắt khẽ nâng. Tuy rằng nàng hiện tại toàn thân mềm nhũn, lại có vẻ thập phần bình tĩnh. "Bản quận nay chính là tôn nữ hòa thân hai quốc Càn Viên, Vương gia lần này chính là tính cùng hai quốc đối địch?" Cung Hỏa Dậu chắp tay sau lưng mà đứng, làn da ngăm đen khiến đôi mắt xanh lục càng thêm lóa mắt, khóe môi khẽ nâng, "Là địch thì như thế nào? Cô nương mà dũng sĩ Nhung quốc coi trọng, làm sao có thể tặng cho người bên ngoài." "Liệt vương nâng đỡ như thế, bản quận thật ra thụ sủng nhược kinh." Nàng cũng không tin Cung Hỏa Dậu bắt nàng đến đây, là vì coi trọng nàng. Đối với người này, nàng kỳ thật cũng không xa lạ, chỉ là kiếp trước nhìn thấy trên chiến trường cùng kiếp này hoàn toàn sai biệt, cho nên trước đây vẫn chưa liên tưởng cùng một chỗ. Kiếp trước thủ hộ thần của Nhung Quốc, Liệt vương Cung Hỏa Dậu bưu hãn vô cùng, ở trên chiến trường bất khả chiến bại, cuối cùng lại bại trong tay Tiết Thiếu Thần, đến nỗi chưởng binh, bị Nhung quốc hoàng thất kiêng kị, cuối cùng ôm hận mà chết. "Liệt vương tính xử trí bản quận chúa như thế nào? Không ngại cứ nói thẳng." Không cần quanh co lòng vòng, Hoắc Hạm Yên trong mắt không hề độ ấm. Cung Hỏa Dậu ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: "Bổn vương phải mang ngươi về Nhung quốc, để ngươi cả đời hầu hạ bổn vương." "!" Hoắc Hạm Yên cả người run lên, thẳng tắp nhìn hắn. "Vậy liền phải xem Vương gia có bản lĩnh này hay không!" Tuyệt đối không thể để cho chính mình bị đưa đến Nhung quốc, nếu không hậu quả không thể tưởng nổi. "Sau một thời gian, quận chúa liền biết, bổn vương rốt cuộc có bản lĩnh này hay không." Cung Hỏa Dậu để cho thủ hạ đem đồ ăn đã muốn hơi lạnh đi xuống, mặt khác chuẩn bị đồ mới mang lên, "Về phần đồ ăn này, quận chúa vẫn là sớm thích ứng mới tốt, nếu không đến Nhung quốc chỉ sợ sống không được bao lâu. Quận chúa nếu là chết, bổn vương sẽ rất đau lòng. Ha ha.." Nói xong phất lên áo choàng, ở trong tiếng cười sang sảng rời đi. "Quận chúa, hiện tại làm sao bây giờ?" Tố Ngôn lo lắng nhìn thân ảnh Liệt vương đi xa, lại lo lắng nhìn quận chúa nhà mình. Hoắc Hạm Yên nhìn chằm chằm đèn lồng ở góc tường, thật lâu không nói câu nào. Nay bốn phía thủ vệ nghiêm ngặt, chính mình chẳng những võ công hoàn toàn biến mất, thậm chí suy yếu đến mức đi ra cửa phòng đều là vấn đề lớn, cho dù có biện pháp lại không có năng lực thì như thế nào? Trước mắt việc cần giải quyết, đó là nghĩ biện pháp khôi phục thân thể của chính mình, sau lại nói tiếp. Nếu không cho dù thoát ra phủ đệ này được, cũng trốn không thoát Phiên thành. Ai ngờ không đến giờ Thìn, Cung Hỏa Dậu liền xuất hiện lần nữa đem nàng ẩm lên xe ngựa, dùng bàn tay thô ráp, vuốt ve hai má của nàng, trong con ngươi hiện ra thần sắc không hiểu. "Ngày mai sẽ có một trận chiến, ngươi trước đến Nhung quốc an tâm chờ bổn vương." Hoắc Hạm Yên giận dữ đem mặt chuyển tới một bên, cũng không để ý tới lời nói của hắn. Tố Ngôn thoát khỏi giam cầm của thị vệ, liền sốt ruột lên xe ngựa đem Cung Hỏa Dậu đẩy ra, ngăn ở trước mặt quận chúa, không cho ngoại nhân lại có cơ hội tiếp cận quận chúa. Một màn này bị ám vệ trên nóc nhà hắc nhìn đến nhất thanh nhị sở, thoáng nhíu mày, không dấu vết thả người rời đi. Xe ngựa một đường hướng biên giới phía bắc chạy tới, nay hai cổng ở Phiên thành, phía nam đã bị Càn quân ngăn chặn, chỉ có thể theo phương bắc vòng qua Hào Châu tiến vào Nhung quốc. Ai ngờ mới ra cửa thành chưa đến ba mươi dăm, mã phu hộ tống xe ngựa cùng thị vệ liền nhất thời sững sờ tại chỗ, bởi vì phương xa thế nhưng lại là quân đội Càn quốc, hướng Phiên thành mà đến, quá đỗi kinh ngạc chỉ đành phải nhanh chóng trở về thành, báo cho Vương gia biết rồi lại tính. Xem ra Phiên thành đã bị Càn quân trước sau vây quanh, tình cảnh thập phần nguy hiểm. Hoắc Hạm Yên ở trong xe ngựa không thấy được Càn quân, chính là kinh ngạc xe ngựa thế nhưng lại quay đầu, hồi Phiên thành. Mà Tố Ngôn lại nắm chặt cánh tay quận chúa nhà mình, hơi hơi có chút khẩn trương. Không rõ đám người Nhung quốc này đến tột cùng là muốn làm cái gì? Xe ngựa mới ra khỏi thành không lâu, Liệt vương liền nhận được tin tức, Càn quân thế nhưng vượt qua Thiên môn vây quanh Phiên thành. Hừ! Hắn vẫn là tính sai Tiết Nghiêm, không nghĩ tới hắn thế nhưng giở lại trò cũ. Hắn vốn định dẫn người đem xe ngựa truy hồi, còn chưa tới cửa thành, liền thấy xe ngựa trở về đến, ước chừng là gặp được Càn quân ngoài thành. "Vương gia!" Thị vệ trên mã xa thần sắc vội vã xuống dưới, tính hướng Vương gia bẩm báo mới vừa rồi cảnh tượng thấy ở ngoài thành, liền bị Liệt vương ngăn lại. "Bổn vương đã biết." Thủ hạ phó tướng tức khắc tiến lên, chắp tay ôm quyền. "Vương gia, bây giờ làm sao mới tốt?" "Không cần kinh hoảng." Liệt vương lục mâu trầm xuống, tiến lên hai bước về phía xe ngựa, nhíu mày đối thị vệ ngoài xe ngoại nói: "Giúp quận chúa xuống dưới." Thị vệ vừa lên tiếng trả lời, liền hướng phương hướng xe ngựa cất bước mà đi, chỉ thấy từ trong ngõ hẻm bắn ra ám khí, thị vệ nháy mắt hét lên rồi ngã gục. Lập tức tất cả những thị vệ cũng cơ hồ cùng lúc, đều bị ám khí bắn trúng rồi ngã xuống. Ngựa chấn kinh phát ra tiếng hí dài, móng trước thật cao nâng lên dẫm mạnh xuống đất, trong phút chốc hắc y nhân tay cầm trường kiếm, xuất hiện ở trước ngựa, nhìn về đám người Liệt vương tản ra nồng đậm sát khí. Cung Hỏa Dậu vô cùng khiếp sợ, đôi mắt không tự giác hướng ngõ nhỏ bên kia nhìn lại. Một đạo thân ảnh thon dài, ở dưới sự kinh ngạc của mọi người chậm rãi hiện thân, Liệt vương phó tướng cảm giác được người tới rất nguy hiểm, lập tức rút ra trường kiếm bảo vệ ở bên người Vương gia. Chỉ thấy người nọ phượng biểu long tư, ánh mắt sắc lạnh, môi mỏng khẽ câu tràn ra biên độ. Đỉnh đầu đội tử kim quan khảm kỳ lân châu, ngoại bào xanh đậm, trên vạt áo thêu mây từng đoàn, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu trắng hình tròn được thắt với một chiếc thắt lưng vàng, ẩn ẩn có thể thấy được hoa văn nhỏ trong đó. Trang phục này, đều cho thấy người tới thân phận bất phàm. Hắn đi về phía bên này giống như đi dạo trong sân nhàn nhã, ánh mắt thâm thúy, mang theo bễ nghễ chi thế, nháy mắt liền kinh sợ mọi người ở đây. "Liệt vương thật là hăng hái."
Chương 42 Bấm để xem Đối phương lời nói trêu tức như vậy, lại tựa như tiếng sấm ở trong đầu Hoắc Hạm Yên quanh quẩn. Mới vừa rồi khi xe ngựa rời đi Phiên thành, chính mình liền suy nghĩ, rõ ràng cách phu quân gần như thế, lại khó có thể gặp được nhau. Nhưng bây giờ hắn đột ngột xuất hiện ở trước xe ngựa, xuất hiện ở bên người nàng. Nội tâm Hoắc Hạm Yên loạn thành một đoàn, thật sự là chàng sao? Hay là bởi vì mình quá mức tưởng niệm dẫn đến ảo giác. "Ninh Viễn hầu Tiết Nghiêm?" Cung Hỏa Dậu ánh mắt nheo lại, sắc mặt hơi trầm xuống. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy địch tướng gần đến vậy, cũng vạn vạn không thể tưởng được hắn thân là thống soái biên quan, thế nhưng không ở quân doanh tọa trấn, ngược lại một mình tiến vào Phiên thành. Tiết Nghiêm ánh mắt quét qua bốn phía một chút, lại thu hồi đặt ở trên người Cung Hỏa Dậu, bên môi gợi lên tươi cười yếu ớt, thanh âm trầm thấp trả lời. "Đúng là tại hạ." Thần sắc cùng tư thái của hắn vô cùng tùy ý, không chút nào sợ hãi. "Ninh Viễn hầu lá gan không nhỏ." Cung Hỏa Dậu gặp Tiết Nghiêm tư thái như vậy, thế nhưng sinh ra vài phần tâm tính tranh chấp. Hắn phát ra tiếng cười hào sảng, trong ánh mắt tràn đầy sắc thái cuồng ngạo. "Hay là Hầu gia cảm thấy Phiên thành đã nằm trong khống chế của ngươi?" Tiếp theo tay phải nâng lên, cách đó không xa cung thủ nháy mắt toàn bộ đều hướng tới trên người Tiết Nghiêm. Chỉ một thoáng, xung quanh đã bị loại tình cảnh này ngưng tụ thành một đoàn sát khí, ngay cả không khí tựa hồ vào giờ khắc này cũng ngưng trệ. Tiết Nghiêm đối với tình hình trước mặt không hề đổi sắc, thậm chí ngay cả ý cười bên môi cũng chưa từng phai đi nửa phần, trong ánh mắt tràn ra một tia kiêu ngạo. "Bản hầu mặc dù không dám nói ngoa, nhưng sự thật đúng là như thế." Tư thái của hắn thích ý như thế, ngữ khí mang theo khiêu khích, tựa hồ một chút cũng không có đem những mũi tên sẽ xuyên thủng thân thể hắn này để vào mắt. "Cho dù ngươi mang binh vây quanh Phiên thành, nhưng bổn vương còn có 5 vạn đại quân trấn thủ trong thành, thắng bại còn chưa biết." Liệt vương bị loại bộ dáng này của hắn làm cho nội tâm cũng có chút hồ nghi, nhưng là trong giọng nói cũng không thể hiện chút yếu thế nào. Lúc này đây chẳng qua là hắn chậm mất một chiêu, tính sai tính cách dụng binh của Tiết Nghiêm. Dựa theo hắn cùng mưu sĩ dưới trướng, theo quan sát cùng hiểu biết về cách dụng binh của Tiết Nghiêm trong quá khứ, không ai nghĩ đến hắn thế nhưng dùng lại chiêu cũ, thật sự vượt qua Thiên môn. Tuy rằng thủ hạ cũng có tướng lãnh cảm thấy Tiết Nghiêm tuổi còn trẻ, trận chiến này cuối cùng đại khái vì sốt ruột muốn thắng, mà rối loạn trận tuyến. Nhưng Cung Hỏa Dậu lại chưa bao giờ nghĩ như thế, Tiết Nghiêm là người thế nào, hắn sao có thể bối rối? Nghe liền như là một truyện cười. Nhưng hắn nghĩ đến tính khí của Tiết Nghiêm, trận chiến cuối cùng chắc chắn sẽ nghĩ một ít phương pháp kỳ lạ mà độc ác công thành. Tỷ như từ Yển thành đầu độc ở thượng nguồn sông Lệ, như vậy thân ở hạ du hắn liền chỉ có thể bỏ thành mà đi, hoặc là làm cho cả tòa thành trì nháy mắt hóa thành tử thành. Thế cho nên trong khoảng thời gian này hắn đối với thực vật có thể nói là vô cùng thận trọng. Nhưng là ai có thể lường trước được, Tiết Nghiêm thế nhưng làm một loại phương thức như vậy. Thôi, thất sách vẫn là thất sách. Một khi đã như vậy, liền đem người này huỷ diệt tại đây, cũng là bỏ đi mối họa lớn trong lòng Nhung quốc bọn họ. Nghĩ đến đây, Liệt vương lông khẽ nhướng "Nay Hầu gia đơn độc tới đây, cũng không nghĩ đến đây cũng không phải là hoa viên ở hầu phủ Phượng thành, có thể cho ngươi tuỳ tiện đi đến." Trong giọng nói đã có sát ý nổi lên. "Phiên thành chính là cửa ngõ vào Nhung quốc, bản hầu tự nhiên không dám khinh thường." Tiết Nghiêm chắp tay sau lưng, cười tà mị. Nháy mắt từ bốn phía trên nóc nhà hiện ra vài đạo thân ảnh hắc y, cầm cung trong tay. Mũi tên thẳng tắp hướng tới Cung Hỏa Dậu. Hắn tiến lên hai bước, nhìn Liệt vương cùng Nhung quốc tướng lãnh đang khẩn trương khi bị mũi tên nhắm vào, mang theo vẻ mặt thích thú cùng nghiền ngẫm. "Chính là không biết bản hầu cùng Vương gia, ai sẽ là người đi trước tế máu Phiên thành này, lại phải tốn thêm không ít giấy mực cho trận chiến." * * * Mà cơ hồ cùng lúc ở Phượng thành trong Hoắc vương phủ, Hoắc Hạo Hiên lúc này đang một mình chơi cờ với những ký tự màu trắng. Viền áo ngoài màu trắng và cổ tay áo thêu hoa văn màu bạc, lư hương bên cạnh bàn cờ đang phiêu tán một ít mùi thơm kỳ lạ, thiếu phụ búi tóc bưng trà đi tới đặt ở trên bàn, tiếng vang rất nhỏ làm cho ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn tràn ra một chút nhu tình cùng thỏa mãn. "Ván cờ bị hỏng?" Nguyễn Khởi La vén áo choàng, có thâm ý cười nói. Hoắc Hạo Hiên thoáng do dự cầm lên một quân cờ, những quân cờ còn lại trên bàn nhất thời trở lên rõ ràng, thản nhiên nói: "Tự nhiên." "Chàng không lo lắng sao?" Nguyễn Khởi La mặt mày mỉm cười, mặc dù ngồi ở đối diện bàn cờ, ánh mắt lại hướng tới miếng giấy nhỏ trên tay phải của Hoắc Hạo Hiên. Hoắc Hạo Hiên khẽ nhướng mày, nghịch một lọn tóc đen bên tai nàng, bất đắc dĩ cười nói: "Đối vơi phu quân nàng phải có chút tin tưởng mới đúng chứ" "Tin tưởng cùng lo lắng là hai việc khác nhau." Nguyễn Khởi La hai má không khỏi phiếm hồng, tức giận cười nói. Hoắc Hạo Hiên này đầu óc so với hầu tử còn khôn khéo hơn, đối với mọi chuyện đều rõ ràng, làm sao có thể không tin tưởng hắn. Bất quá mọi thứ đều có thể thay đổi trong nháy mắt, hơi có chút sai lầm sẽ không thể vãn hồi, trong lòng tự nhiên có chút không yên. Hoắc Hạo Hiên ánh mắt ngưng đọng, kéo tấm màn che đi bàn cờ bị hỏng, bưng chén trà nhấp một ngụm. "Việc ta đáp ứng Hạm Yên, thì sẽ làm được." Hoắc Hạo Hiên trong miệng nói đến vân đạm phong kinh, nhưng lúc này bên trong Phiên thành, tình thế khẩn trương, hết sức căng thẳng, ngoài trừ hai vị bên trong vòng chiến, những người khác trái tim đều giống như bị kéo đứng lên, thậm chí ngay cả hô hấp tựa hồ cũng khó khăn. Hai bên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ Vương gia hoặc là Hầu gia, sẽ xuất hiện tình thế nguy hiểm. Đúng vào lúc này, cửa thành Phiên thành bỗng nhiên mở toang, hàng vạn Càn quân giơ đao, kiếm, thương, mâu chen chúc mà vào, ở trên đường cái cùng quân Nhung quốc đối kháng. Cung Hỏa Dậu không khỏi nhíu mày rậm, Phiên thành thủ bị như thế nào lại để Càn quân có thể tiến vào, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Vừa định rống to thủ thành ở đâu. Một con ngựa đen từ trong quân đội Càn quốc bước ra, trên thân ngựa xăm dấu hiệu đặc hữu của hoàng gia Nhung quốc. Thiếu niên một thân áo choàng da sói cưỡi ở trên lưng ngựa, mặt không chút thanh đổi trên tay cầm tấm lụa vàng, dừng ở trên người Cung Hỏa Dậu nói: "Quân thượng có chỉ, mệnh Liệt vương nhanh chóng rút khỏi Phiên thành, trở lại Nhung quốc." "Không có khả năng." Cung Hỏa Dậu ánh mắt băng sương, lớn tiếng nói. "Quân thượng không có khả năng phát ra thánh chỉ như vậy." Đem Phiên thành chắp tay tặng cho Càn quân, vậy mình và các tướng sĩ nhiều tháng chiến đấu chẳng lẽ trở nên vô nghĩa hay sao? Nhưng thiếu niên này không có khả năng giả truyền thánh chỉ, bởi vì hắn là.. "Ý chỉ của Quân thượng, không thể trái lời." Thiếu niên khuôn mặt thanh tú, không bởi vì Liệt vương phẫn nộ mà phát sinh biến hóa, giống như chỉ đang trần thuật một sự thật. "Vương gia xin hãy cấp tốc lui binh đi." Cung Hỏa Dậu cắn răng nhìn Tiết Nghiêm ở một bên gợi lên nụ cười tà mị, thật lâu không nói một câu. Trong lòng không khỏi thầm hận: Hắn đến tột cùng là như thế nào làm được? "Vương gia hay là muốn kháng chỉ?" Thấy hắn do dự, thiếu niên ánh mắt lạnh lùng. Cung Hỏa Dậu lập tức chắp tay ôm quyền "Thần không dám!" Chính là trên mặt của hắn lại mang theo nồng đậm không cam lòng, mâu quang thâm trầm hướng phương hướng xe ngựa nhìn lại, trường kiếm trên tay ám vệ toát ra hàn quang. Liền biết hôm nay là không có khả năng đem người trong xe ngựa mang đi, vì vậy lại đem ánh mắt nhìn về phía Tiết Nghiêm "Sẽ có một ngày, ta cùng với ngươi gặp lại trên chiến trường, đến lúc đó bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." "Nếu Vương gia đã tuyên chiến, nếu là không đáp ứng thì thật là bất kính." Tiết Nghiêm trên mặt không chút để ý tươi cười, nói: "Tại hạ nhất định sẽ đợi." Cung Hỏa Dậu hừ lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa dẫn dắt tướng sĩ thủ hạ, đi theo thiếu niên hướng cửa thành đi đến. Hoắc Hạm Yên nghe tiếng vó ngựa xa dần, trái tim vốn treo cao cuối cùng mới hạ xuống, muốn vén rèm lên lại đột nhiên giật mình. Trong lòng hơi hơi có chút chua xót, nay rốt cục cũng hiểu được, như thế nào là gần quân tình. Tiết Thiếu Thần mới vừa rồi mỗi một câu, đều tựa hồ khảm vào trong lòng của nàng, làm cho linh hồn của nàng đều chấn động theo. Đợi quân đội Nhung quốc rời đi, tay nàng lại dần dần siết chặt, mới vừa rồi khẩn trương là vì hai quân đối chiến, nay lại là bởi vì hắn. Mà Tiết Nghiêm mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm xe ngựa, lúc này ở trong mắt của hắn tựa hồ đã dung không được bất cứ việc gì, bất luận kẻ nào. Mới vừa rồi hắn cùng với Cung Hỏa Dậu đối kháng, tuy rằng mặt ngoài trấn định, kỳ thật trong lòng sớm đã kích động không chịu nổi. Bởi vì hắn rõ ràng hiểu được, lúc này người trong xe ngựa không phải ai khác, mà chính là nàng. Lúc cung tiễn đối phương thẳng tắp hướng tới hắn, hắn kỳ thật đều không phải là không khẩn trương, đều không phải giống như người bên ngoài nhìn thấy mặt không đổi sắc, chỉ có hắn biết, tại một khắc kia bàn tay hắn thế nhưng phát run, thế nhưng lại sợ chết, sợ chết đi rồi liền vĩnh viễn cũng không có biện pháp lại nhìn thấy nàng, nghĩ đến đây bàn tay đang khẽ run không tự giác gắt gao siết chặt, các đốt ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc. "Truyền lệnh của bản hầu, mệnh Lệ tướng quân cùng ba ngàn binh tinh nhuệ, nhanh chóng tiếp quản Phiên thành. Nghiêm lệnh binh lính không được thương tổn dân chúng trong thành, kẻ trái lệnh, trảm! Tướng sĩ còn lại của Càn quốc đóng quân ngoài thành, không được phép vào thành!" Tiết Nghiêm lớn tiếng nói. "Rõ!" Tiếng hô vang trời. Mà trong thành dân chúng âm thầm theo dõi cũng không khỏi phát ra âm thanh vui sướng, tuy rằng bọn họ sớm có nghe nói, Càn quốc Ninh Viễn hầu không hại dân chúng, nhưng là luôn có chút lo lắng. Kỳ thật trong lòng dân chúng, Phiên thành từ hơn mười năm trước bị Nhung quốc chiếm lĩnh, đã có thông hôn, nay trong thành người Nhung Càn hỗn loạn, bọn họ cũng không quan trọng đến tột cùng là thuộc Càn quốc, hay là thuộc Nhung quốc. Chân chính quan trọng là ai có thể làm cho bọn họ trải qua cuộc sống tốt nhất. Nay Ninh Viễn hầu nói như vậy, bọn họ tự nhiên vui mừng, ít nhất không cần phải lo lắng sinh mệnh gặp nguy hiểm. Đợi an bài thỏa đáng hết thảy, Tiết Nghiêm mới cất bước tiến đến xe ngựa, vươn tay muốn nhấc lên rèm cửa, lại ở thời điểm chân chính đụng vào, run run rút tay về. Trong ánh mắt ẩn hiện một tia bất an, nàng bằng lòng gặp hắn sao? Nhưng tất cả nghi ngờ chung quy không thể vượt qua được cảm giác khao khát. Vén rèm lên ánh mắt có chút vội vàng, đập vào mi mắt chính là thân ảnh vô số lần hắn thấy trong mộng, bây giờ hai mắt đang đẫm lệ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy tình ý lưu luyến. Mà yết hầu của hắn cũng nhất thời nghẹn lại, trong con ngươi sóng ngầm mãnh liệt. Hắn muốn hỏi: Nay biên thành 9 tòa thành trì đều đã ở trong khống chế của Tiết gia quân, hắn đã làm được. Hứa hẹn năm đó của nàng còn có giá trị hay không? Hắn còn muốn hỏi: Vì sao lại nguyện ý hòa thân? Vì sao không chờ hắn? Nhưng là cuối cùng cũng chỉ mấp máy môi, vô luận như thế nào cũng không mở miệng được. Hai người đối diện tựa hồ đã qua ngàn năm vạn năm, cũng tựa hồ chỉ là trong một cái chớp mắt. Hắn liền vươn cánh tay, trong khoảnh khắc ở dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, đem thân ngày đêm mong nhớ trước mặt gắt gao ôm vào trong ngực, cảm thụ độ ấm cùng mềm mại của nàng. Lúc này hắn phát hiện chính mình hiện tại thế nhưng cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng không muốn nói. Chính là nghẹn nghèo thật mạnh gọi một tiếng: "Hạm Yên." Hoắc Hạm Yên dính sát vào trên người của hắn, khó khăn nâng lên cánh tay ôm thắt lưng hứng, muốn mở miệng gọi hắn một tiếng, lại phát hiện cổ họng bởi vì khóc mà phát không ra tiếng. Làm nàng cảm giác được hắn rõ ràng thân thể cứng ngắc lại bởi vì ôm nàng mà hơi hơi phát run, nhất thời đau lòng không thôi. "Hạm Yên.. Hạm Yên.." Tiết Nghiêm tựa đầu thật sâu chôn ở hõm cổ của nàng, giống như trăm ngàn ngày tưởng niệm toàn bộ đều thoát ra. Qua một lúc sau, Hoắc Hạm Yên mới khẽ mở đôi môi, thanh âm hơi khàn khàn. "Thiếu Thần." Lúc này nàng không khỏi cảm kích vị Liệt vương kia, nếu nàng không phải bị hắn bắt đến Phiên thành, lại như thế nào có khả năng nhanh như vậy nhìn thấy phu quân. Phu quân..
Chương 43 Bấm để xem Tố Ngôn kìm lòng không đậu che môi, nhìn một màn này, đôi mắt cũng có chút đỏ lên. Ngoại trừ ám vệ mang mặt nạ bạc nhìn không ra biểu tình, nhóm phó tướng đều là nghẹn họng nhìn trân trối, cơ hồ mỗi người trong đầu đều quanh quẩn khiếp sợ cùng nghi vấn, trong xe ngựa đến tột cùng là người phương nào? Cư nhiên có thể làm cho Ninh Viễn hầu thất thố như vậy. Mà Tiết Nghiêm còn lại là nhẹ nhàng mở miệng bên tai người trong ngực, mâu quang ánh lên tia tham lam cùng một chút cuồng loạn ức chế đi xuống. "Ta rốt cục cũng có thể đem nàng ôm vào trong ngực!" Năm đó mọi yêu cầu của nàng, hắn đều đã làm được, như vậy nay nàng chính là của hắn. Nàng là người thủ tín, tất nhiên cũng sẽ không đối hắn thất tín, đúng không? * * * "Khởi bẩm Hầu gia, quận chúa thân mình cũng không đáng lo ngại, bất quá là mấy ngày gần đây dùng một chút nhuyễn cân tán." Lão đại phu râu bạc trắng cẩn thận tiếp tục bắt mạch, đối với Tiết Nghiêm đứng ở bên giường nhíu mày lo lắng trả lời. "Hơn nữa quận chúa đã nhiều ngày không có dùng bữa, mới có thể thoạt nhìn suy yếu như thế." Mới vừa rồi một hắc y nhân từ trong y quán chộp hắn đưa tới, hắn còn tưởng rằng là người nào bệnh nặng. Khi nhìn đến Ninh Viễn hầu một thân hắc khí, nhất thời kinh ngạc không biết như thế nào cho phải, chẳng lẽ là Ninh Viễn hầu bệnh nặng? Nhưng là nhìn tướng mạo thấy Hầu gia thân mình khoẻ mạnh, cũng không có dấu hiệu bị bệnh. Thẳng đến khi Ninh Viễn hầu đưa hắn vào phòng trong, mới nhìn thấy trên giường là một cô nương tuyệt mỹ. Hoắc Hạm Yên tựa vào trên đệm mềm, mày hơi nhíu, bình tĩnh gật đầu. Lập tức dò hỏi: "Đại phu có thể giải trừ nhuyễn cân tán không?" Cảm giác toàn thân mệt mỏi bây giờ thật là khó chịu. "Này không khó.." Lão đại phu đang muốn từ trong lòng xuất ra đồ vật, lại bị Tiết Nghiêm đứng ở một bên tiến lên cắt ngang, cười nhẹ nói: "Bản hầu đã biết, ngươi trước đi xuống đi." Lão đại phu tuy rằng hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn lựa chọn xoay người chắp tay rời ra ngoài cửa. Mà Hoắc Hạm Yên chờ đại phu ra cửa phòng, mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, "Làm sao vậy?" Vừa rồi đại phu rõ ràng nói có thể giải, hắn lại ngăn cản đại phu nói tiếp, chẳng lẽ là nhận thấy được nơi nào không ổn? Đã trải qua nhiều ngày, làm cho trong lòng nàng không tự giác bắt đầu có chút khẩn trương, hai tay đặt ở thắt lưng gắt gao nắm chặt. Tiết Nghiêm đi tới ngồi vào mép giường, vươn tay mềm nhẹ đem thân thể căng thẳng của nàng ôm vào trong ngực, đôi mắt phiếm ra một tia lo lắng. "Hạm Yên, đừng sợ." Mấy ngày nay nàng ắt hẳn đã bị dọa sợ, mới có thể khẩn trương như thế. Môi mỏng khẽ hôn sợi tóc của nàng, hàm chứa vô tận lưu luyến cùng đau lòng, cảm giác được nàng thuận theo, ánh mắt hắn liền mềm mại, chợt cười nói: "Chính là nhìn nàng bộ dáng như vậy, ta thật không muốn giải trừ nhuyễn cân tán cho nàng." "Vì cái gì?" Chính mình cái dáng vẻ này? "Nếu là như vậy, ta liền có thể vĩnh viễn như vậy ôm nàng, không cần lại phải lo lắng một ngày kia nàng sẽ đi mất." Tiết Nghiêm cánh tay hơi hơi siết chặt, nhắm mắt lại che giấu tâm tình so với năm đó càng thêm cố chấp tham lam, ngửi mùi hương độc đáo trên người nàng, bên môi dần dần tràn ra tươi cười thỏa mãn. Hắn đã càng ngày càng khống chế không được chính mình, Hạm Yên, nàng có biết? Ba năm xa cách làm cho hắn càng ngày càng tham lam, càng ngày càng cố chấp. Hiện tại trong lòng của hắn chỉ có chiếm hữu, phải có được, không từ thủ đoạn! Nhưng là hắn không thể! Tuyệt đối không thể.. Không thể làm cho nàng khóc, không thể miễn cưỡng nàng. Hoắc Hạm Yên tâm mềm nhũn, vừa định mở miệng nói chính mình vĩnh viễn cũng không rời xa hắn. Lại nghe thấy hắn bỗng nhiên ở bên tai nàng trêu tức cười nói: "Nay muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hôn, chẳng phải rất tốt sao?" "Tiết Thiếu Thần, chàng có biết xấu hổ hay không?" Hoắc Hạm Yên bên tai nhất thời ửng đỏ, những lời muốn nói đều bị nghẹn ở yết hầu, rất khó nói ra. Tiết Nghiêm còn thật sự nhìn nàng, trong con ngươi ẩn hiện tia trêu đùa "Xấu hổ là cái gì? Bản hầu chưa bao giờ nghe qua." Ở bên tai nàng khẽ hôn một cái, cảm giác được nàng không tự giác khẽ run lại không có hờn giận, bên môi ý cười càng đậm. "Ngoan ngoãn chờ." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, lưu lại Hoắc Hạm Yên mặt mũi hồng hồng trong phòng. Mới vừa đi ra ngoài cửa, ánh mắt Tiết Nghiêm liền thay đổi, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm lão đại phu đứng tại ngoài cửa, vươn tay. "Giải dược nhuyễn cân tán." Đại phu sau một lúc sững sờ, lấy bình thuốc từ trong ngực đổ ra một viên thuốc màu nâu, cẩn thận đặt ở trên tay hắn. "Đem thuốc này ăn vào, nửa canh giờ sau nhuyễn cân tán lập tức giải trừ." Trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc, mới vừa rồi ở phòng trong nam tử ánh mắt như xuân sao bỗng nhiên ánh mắt lại lăng liệt như thế, làm cho người ta đoán không ra. Tiết Nghiêm cầm lấy viên thuốc, bên môi tràn ra ý cười âm lãnh, giống như lợi đao liếc mắt nhìn hắn. "Thuốc thử!" Hắn làm sao có thể yên tâm không biết nguồn gốc viên thuốc, tùy tiện cấp Hạm Yên ăn vào, nếu là giải không được hoặc có tổn hại lại làm như thế nào. Khi hắn cầm bình thuốc tiến vào trong phòng, Hoắc Hạm Yên chính là đang xuất thần nhìn vào rèm giường, nàng nay thân ở địa phương kỳ thật cùng chính là nơi mấy ngày trước đây đã ở, Phiên thành tướng quân phủ. Bất quá vẫn chưa tới mấy ngày ngắn ngủi, bên trong đồ đạc đã bất đồng. Đầu cừu trên tường đã biến thành bức tranh thủy mặc, da lông trên giường cũng đã thay bằng gấm vóc, xương sọ trên bàn nay chính là lư hương, phát ra đàn hương trầm mộc yên tĩnh. "Suy nghĩ cái gì?" Tiết Nghiêm tiến lên trước, nhẹ giọng hỏi. Hoắc Hạm Yên hoàn hồn, môi hơi cong, nhìn bình nhỏ trong tay hắn, ánh mắt sáng ngời. Này tất nhiên chính là giải dược nhuyễn cân tán, vừa định mở miệng muốn liền kinh ngạc thấy hắn cất bình thuốc vào trong lòng, không khỏi có chút khó hiểu đem ánh mắt chậm rãi nhìn lên, chống lại ánh mắt hắn thoáng bất mãn. "Đem giải dược cho ta." Cất nó là có ý tứ gì? "Muốn?" Tiết Nghiêm cười tiến lên, mặt đột nhiên ghé vào trước mặt nàng "Cầu ta a?" Hắn không thích đối phương dáng vẻ xuất thần như vậy, cảm giác người ở trong này, nhưng linh hồn lại không ở. Hoắc Hạm Yên nhìn dáng vẻ của hắn, nháy mắt dở khóc dở cười, cắn cắn môi dưới "Tiết Thiếu Thần, chàng như thế nào còn trẻ con như vậy?" Tốt xấu gì hiện tại cũng là tướng lĩnh biên quan, không còn là hầu gia hoàn khố năm đó nữa được không? "Nếu không, ta liền không cho." Tiết Nghiêm lúc này cũng mặc kệ cái gì trẻ con không trẻ con, đem cái trán nhẹ nhàng áp lên trán của nàng. Nhẹ giọng nói: "Kỳ thật ta thấy nàng như vậy rất tốt." Nói xong môi liền hướng nàng dán lại đây, Hoắc Hạm Yên tức khắc sắc mặt đỏ bừng quay đầu đi, nụ hôn liền dừng ở trên má nàng. Vốn cho là hắn không thành công sẽ rút lui, ai ngờ trên gương mặt cảm xúc nóng bỏng lại truyền đến, vừa định né tránh lại phát hiện sau gáy không biết khi nào bị gắt gao giữ lấy, thẳng đến cảm xúc trên gương mặt từ từ chuyển xuống cổ, truyền đến đau đớn rất nhỏ. "Tiết Thiếu Thần, chàng còn như vậy ta sẽ sinh khí!" Đã không cho nàng giải dược, còn cắn loạn, trên cổ nhất định sẽ lưu lại dấu hồng, làm sao nàng có thể gặp người đây! Tiết Thiếu Thần mở mắt, ở phía trên ấn kí mổ một cái. Chợt nghĩ đến cái gì, đem bình thuốc trong ngực lấy ra, đặt ở trong tay đem thuốc đổ ra, kỳ thật bên trong cũng chỉ còn lại một viên thuốc. "Muốn liền tự mình tới lấy, bất quá ở bên trong Phiên thành chỉ còn lại duy nhất một viên này." Thấy hắn thế nhưng đem viên thuốc đặt ở trên môi, thẳng đến khi viên thuốc mất đi bóng dáng, Hoắc Hạm Yên trợn to hai mắt nhìn hắn. "Tiết Thiếu Thần, chàng --" Hắn chính là cố ý, tốt! Hắn cho rằng nàng không dám lên đi? Cho nên mới cố ý trêu đùa nàng như vậy! Hắn như thế nào sẽ có sở thích kì lạ như thế, trong lòng rối rắm một lát, nâng thân mà lên, áp môi lên môi hắn, ở dưới ánh mắt hơi hơi khiếp sợ của hắn, vươn cái lưỡi thơm tho đi qua, nếu đã là phu quân tương lai của nàng, thì sợ cái gì? Sống chết nhịn xuống tâm tình ngượng ngùng, đem đầu lưỡi với đi vào, lại nháy mắt phát hiện ra không đúng. Viên thuốc đâu? Không phải mới vừa bị hắn.. Nghĩ đến hắn mới vừa rồi ánh mắt trêu tức, nhất thời sáng tỏ chính mình bị hắn lừa, hắn bất quá là đem viên thuốc giấu ở trong lòng bàn tay. Vừa định lùi về, lại bị Tiết Nghiêm sau khi khiếp sợ qua đi, hoàn hồn nhanh chóng bắt trở về, người đã đưa đến cửa nào có thể dễ dàng buông tha? Nụ hôn của hắn mang theo khí phách độc đoán trời sinh, hơi thở quanh quẩn đan xen. Đem nàng trói vào trong đó, cường thế xâm chiếm hết thảy ngọt ngào trong miệng nàng. Bất ngờ đem nàng đặt tại trên giường, cuồng nhiệt lưu luyến không rời Hoắc Hạm Yên lúc này cả người mềm nhũn, căn bản không có khí lực phản kháng, cũng không có tâm tư phản kháng, mặc cho đôi môi nóng bỏng của hắn dời về phía cổ, lan tràn đến xương quai xanh, sau đó tiếp tục đi xuống, thậm chí hai tay kìm lòng không đậu cởi bỏ đai lưng của nàng. Ở thời điểm Hoắc Hạm Yên nghĩ rằng sắp không thể vãn hồi, Tiết Nghiêm động tác lại ngừng lại, chính là dùng âm thanh khàn khàn mà hàm hồ nói: "Hạm Yên, ta nhớ nàng.." Hoắc Hạm Yên cảm thấy giống như bị giáng một kích, đôi mắt đỏ hồng, thở hổn hển ứng một tiếng. ".. Ân." "Nàng có nhớ đến ta không?" Tiết Nghiêm có chút không yên hỏi, đợi hồi lâu cũng không thấy Hoắc Hạm Yên trả lời, liền đem nàng từ trên giường ôm đến, nâng lên hai má của nàng, tựa hồ không hỏi ra đáp án sẽ không bỏ qua, trong con ngươi lộ vẻ áp chế. "Nhớ hay không nhớ? Nói cho ta biết." Hoắc Hạm Yên nhìn ánh mắt hắn, nghiêm túc nói: ".. Ta nhớ." Rất nhớ, mỗi một ngày đều nhớ tới chàng. Thấy đôi mắt hắn chợt đỏ lên, mặt mày khẽ run, đau lòng nâng lên hai tay ôm cổ hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng tiếp tục nói "Ta Nhớ chàng." Đổi lại chính là càng thêm kịch liệt trằn trọc dây dưa, đem tiếng rên rỉ thở dốc của nàng toàn bộ nuốt vào. Một lúc lâu sau, đợi đến khi Tiết Nghiêm ôm Hoắc Hạm Yên xuất hiện ở đại sảnh, Tố Ngôn còn tưởng rằng quận chúa nhà mình dược tính còn chưa giải, lo lắng tiến lên. Lại thấy quận chúa vẻ mặt đỏ bừng, nhất thời hiểu rõ, ngượng ngùng yên lặng thối lui đến một bên. Trong đầu lại không ngừng rối rắm, quận chúa nay là tôn nữ hòa thân giữa Càn Viên hai nước, cùng Ninh Viễn hầu một chỗ như vậy, thật sự tốt sao? Tuy rằng nàng biết quận chúa cùng Hầu gia có ý với nhau, nhưng là hoàng mệnh không thể trái, huống hồ Hoắc vương phủ cùng quốc công phủ nhiều năm vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, quận chúa nếu là muốn cùng Hầu gia một chỗ, chỉ sợ còn rất khó. Quên đi, này cũng không phải một cái tiểu nha hoàn như nàng nghĩ được, chính mình cũng không có biện pháp giải quyết, chỉ cần quận chúa vui vẻ liền tốt. Việc tương lai, liền để tương lai rồi nói. "Đã nhiều ngày sao cái gì cũng chưa ăn?" Tiết Nghiêm lúc này mới lo lắng, hay là Cung Hỏa Dậu tra tấn nàng? Nghĩ đến đây bàn tay dưới bàn không dấu vết gắt gao nắm lại. Còn có nàng lại là như thế nào bị bắt đi? Hoắc Hạm Yên đang bưng bát canh, nhíu mi nói: "Mỗi ngày đều là gan bò cùng thịt cừu, có đôi khi vẫn còn máu tươi đầm đìa, như thế nào nuốt trôi?" Kỳ thật không phải nàng không muốn ăn, nàng biết chỉ có ăn mới có thể lực. Nhưng là mỗi một lần thức ăn được đưa đến, nàng nhìn liền nuốt không trôi. Không giống như đồ ăn trên bàn này, có vịt Bát Bảo nàng yêu thích nhất cùng canh nhân sâm, nhất thời mặt mày hớn hở. "Vẫn là đồ này ăn ngon." Bưng lên bát canh đặt ở bên môi nhấp một ngụm, tuy rằng so ra kém Vu ma ma ở Hoắc vương phủ làm, nhưng là ở đây đã là thập phần khó có được. "Uống ngon liền uống nhiều chút, tuy rằng so ra kém đế đô, bất quá ở trong Phiên thành vẫn còn có đầu bếp tay nghề không tồi, có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống của nàng." Hai năm không thấy, nàng so với trước kia tiều tụy đi rất nhiều. Am Tư Hòa tuy rằng không cần lo lắng gì, nhưng vẫn rất kham khổ. Mấy ngày nay lại bôn ba biên thành, ăn ngủ đại khái không được như ý, cảm thấy không khỏi hơi đau lòng, vuốt ve sợi tóc của nàng. Hoắc Hạm Yên vốn giống như con mèo uống xong chén canh nhân sâm, lại ăn chân vịt mà Tiết Nghiêm đưa tới, mới tiêu hóa xong lời hắn nói, buông đũa bất mãn nói: "Ta lại không tham ăn!" Cái gì kêu có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống? Nếu là ăn béo nên làm thế nào cho phải? "Được rồi, nàng không tham ăn." Tiết Nghiêm bên môi tràn ra tươi cười ý vị thâm trường, ánh mắt nóng rực nhìn hồng ấn trên cổ nàng như ẩn như hiện, nhẹ giọng nói: "Là ta tham ăn." Hoắc Hạm Yên nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn, nâng tay che lấy cổ của mình, tay kia thì ngăn trở ánh mắt hắn, mặt lộ vẻ ngượng ngùng "Ăn cơm liền ăn cơm, chàng còn nhìn đi chỗ nào?" "Nàng có thể thỏa mãn ăn uống, ta cũng chỉ ngồi xem, này cũng không được sao?" Đôi mắt của Tiết Thiếu Thần bị bàn tay che khuất nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng đôi môi đang nhếch lên, lộ rõ vẻ thèm thuồng.