Chương 10
Trên đường hồi kinh bên trong xe ngựa, Tố Ngôn vén màn nhìn cảnh vật bên ngoài, nhất thời hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng thoải mái. Khi nhìn thấy trước mặt có một cỗ xe ngựa màu vàng chói lọi phía sau còn có một cỗ xe khác màu tím bạc, nàng nghiêng đầu bối rối hỏi Hoắc Hạm Yên, đang nhắm mắt dưỡng thần: "Quận chúa, Ninh Viễn hầu có phải là không muốn đi cùng chúng ta hay không?"
"Tại sao hắn lại không muốn đi cùng chúng ta? Hắn là không muốn đi cùng Cửu Vương gia" Hoắc Hạm Yên nhắm mắt duỗi eo, trên môi nở nụ cười.
Tố Ngôn không hiểu rõ lắm, bọn họ cùng nhau trở về Đế Đô, đi cùng nhau có làm sao? Nghĩ đến đoàn xe ngựa hùng hậu bên ngoài Hành quán sáng nay, Cửu vương gia cùng Ninh Viễn hầu trái phải hai bên, quận chúa nhà mình nói với Vương đại nhân mà mặt không đổi sắc rằng lần này hồi kinh làm phiền Vương đại nhân. Vẻ mặt của Cửu vương gia không thay đổi, nhưng là sắc mặt của Ninh viễn hầu lại chuyển sang màu xanh lam thực sự rất thú vị.
"Cửu vương gia và đương kim hoàng thượng hiện tại chính là thân huynh đệ, thân phận tôn quý, hoàng thượng khi lên ngôi hoàng đế đã hứa cho hắn nửa phúc cậy vào. Nếu đi cùng hắn nhất định phải đi sau." Hoắc Hạm Yên thoải mái híp mắt nhìn nàng, thầm than xe ngựa chất lượng thật tốt, "Với tính cách của Tiết Thiếu Thần, hắn làm sao có thể đi sau người khác."
Tố Ngôn nhún vai, bĩu môi, mở rèm nhìn ra bên ngoài, sau đó xoay người nhíu mày nhìn quận chúa nói: "Nhưng ngài đấy vẫn còn ở đây. Quận chúa, ngài thật sự định hủy hôn ước với Cửu vương gia sao?" mấy ngày nay có thể thấy trong lòng Ninh Viễn hầu có quận chúa, chuyện của Lâm cô nương lần này khiến quận chúa khóc thương tâm như vậy, Cửu vương gia thật quá đáng. Nếu vương phi nhìn thấy không biết sẽ đau lòng như thế nào~Nhưng tiên hoàng tứ hôn làm sao có thể dễ dàng giải trừ hôn ước được như vậy, sau khi trở về Đế đô, e rằng sóng gió sẽ lại ập đến.
"Đương nhiên là thật." Hoắc Hạm Yên mở mắt ra nhìn khuôn mặt hồng hồng của Tố Ngôn, lại chuyển mắt nhìn đỉnh xe ngựa gật đầu, "Thần thiếp nguyện phó một người, nhưng đế vương đa tình. Tuy rằng Lăng Giang Vũ không phải là hoàng đế, hắn cũng là vương gia, sau này còn có thể ít thê thiếp, cung nữ xinh đẹp sao? Ngói xanh tường đỏ sao có thể an nhàn được?" Đang nói, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Oan uổng - oan uổng a-!" Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên trước đoàn xe, khiến cho Hoắc Hạm Yên vén chăn ngồi dậy, ngồi vào bên cạnh Tố Ngôn, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một bà lão mặc thường phục quỳ gối cầu xin sự trợ giúp của Lăng Giang Vũ, da vàng như nến, y phục tả tơi, khuôn mặt nhuốm vẻ phong sương. Trên người có một vết bầm tím, như thể bị ai đó đánh thật mạnh. Vương Thịnh Ý vội vàng chạy đến, Lăng Giang Vũ và Tiết Thiếu Thần đều xuống xe, Nhìn Tiết Thiếu Thần một thân áo choàng màu tím hoa văn trang trí mạ vàng liền thu hồi tầm mắt. "Tố Ngôn, đi xem đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng" Tố Ngôn gật đầu, vén rèm bước ra ngoài.
Nhận thấy người nọ xoay đầu lại, trong nháy mắt đem rèm hạ xuống. Mỗi lần nhìn thấy Tiết Thiếu thần, trong đầu nàng sẽ luôn nhìn thấy bóng dáng của kiếp trước, tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ không kìm được. Một lúc sau, Tố Ngôn mới quay lại, khẽ gật đầu ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Hạm Yên hồi bẩm: "Trước mặt có một bà lão mù chặn đường kêu oan, hình như nhi tử của bà ta đã bị kết án tử hình đợi mùa thu sẽ hành quyết. Nghe nói Vương đại nhân sẽ đi ngang qua Vũ Châu, nên đã đợi ở đây để cản đường kêu oan."
Hoắc Hạm Yên khẽ nhướng mày, vị Vương đại nhân này được mệnh danh là 'Thiết diện phán quan', nổi tiếng không sợ cường quyền, cứu giúp người dân vô tội. Kiếp trước cũng là hắn không để ý Nguỵ quốc công nhờ cậy vẫn quyết phải đem Tiết Thiếu Thần xử tội chết, nếu Nguỵ quốc công không có kim bài miễn tử, Tiết Thiếu Thần chậm trễ cứu trợ thiên tai tội danh khẳng định khó thoát khỏi cái chết. Cho dù như vậy, Hoắc Hạm Yên từ đáy lòng vẫn luôn kính trọng vị Vương đại nhân này, Hình bộ do hắn phụ trách, mấy chục năm nay chưa từng nghe qua có vụ án oan, không thể nghĩ hôm nay lại gặp việc này.
"Vương đại nhân thỉnh Cửu vương gia và Ninh Viễn hầu hồi kinh trước, ngài đấy hỏi rõ nguyên nhân rồi sẽ về sau."
"Có nghe được là oan khuất về chuyện gì không?" Hoắc Hạm Yên có chút lo lắng hỏi.
Tố Ngôn cau mày bĩu môi, lắc đầu. "Bà lão kia lôi kéo Vương đại nhân không ngừng khóc lóc, nô tỳ nghe không rõ. Hình như là nói cái gì.." Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: "Cái gì hái hoa tặc."
"Hái hoa tặc?" Hoắc Hạm Yên nhíu mày, con ngươi hơi mở ra kinh ngạc.
"Quận chúa, cái gì là hái hoa tặc?" Tố Ngôn nhìn dáng vẻ của quận chúa, có vẻ như biết người này là ai, tò mò hỏi.
Hoắc Hạm Yên sững sờ nửa ngày, không biết nên giải thích như thế nào: "Chính là thấy cô nương xinh đẹp liền cướp về nhà."
"Như Ninh Viễn hầu?"
"..."
Hoắc Thiên Kình ôm trán, không khỏi dở khóc dở cười.
Hoắc Vương Phủ
Nam tử trung niên mặc y phục xanh chạy vào trong với vẻ vui mừng trên mặt, vừa chạy vừa hét. "Vương phi, quận chúa trở về rồi."
Mỹ phụ nhân duyên dáng quý khí, mắt phượng xẹt qua tia sáng, xoay người nở nụ cười trên môi, một thân trung y viền tím pha đỏ sậm, thắt lưng lụa vàng thêu hoa mẫu đơn, bên ngoài phủ một lớp gấm nguyệt lam màu nho đỏ. Đầu đội song thoa phượng kế, chuỗi ngọc lưu ly rủ xuống được cài vào búi tóc, theo mỗi bước đi ánh vàng lay động rực rỡ, khiến cho người ta không khỏi cảm thán năm đó phượng thành song xu (hai đại mỹ nhân của kinh thành) tuyệt thế phong thái.
"Mẫu phi!" Hoắc Hạm Yên từ bên ngoài lon ton chạy vào, vẻ mặt vui mừng của Hoắc vương phi chợt sầm xuống, chậm rãi ngồi trên ghế đẩu, đưa mắt nhìn sang một bên.
"Còn biết trở về?"
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của mẫu phi, Hoắc Hạm Yên bước tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt bà, kéo tay áo bà ta tỏ vẻ lấy lòng nói: "Mẫu phi, ngài đừng tức giận, Hạm Yên biết sai rồi."
"Tiểu quận chúa của chúng ta cũng biết sai rồi sao, sai ở chỗ nào?" Hoắc vương phi trừng mắt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.
Hoắc Hạm Yên cúi đầu, đưa tay ra sau lưng, dưới chân bắt đầu vẽ những vòng tròn. "Không nên một mình đi Lý thành khiến mẫu phi lo lắng." Lâu lâu liếc mắt nhìn mẫu thân, thấy cơn tức giận của bà vẫn chưa nguôi ngoai, liền bắt đầu làm nũng ăn vạ. "Mẫu phi~" Thanh âm kéo dài không dứt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu nữ nhi, Hoắc vương phi nhất thời kìm không được sắc mặt, mỉm cười, đứng dậy cưng chiều vỗ lên trán Hoắc Hạm Yên. "Ngươi nha! Thực sự là bị phụ vương ngươi chiều hư" Hoắc Hạm Yên bất giác cười đến ngây thơ động lòng người.
"Phụ Vương đâu rồi?"
Hoắc vương phi khẽ cười, nắm tay nàng ngồi xuống, "Hoàng thượng vừa mới đem hắn gọi đi, nói là về việc của Cửu vương gia hòa đàm." Bà thương yêu vuốt ve mái tóc, nhìn dáng vẻ có chút phong trần của nàng nói. "Mau đi chải đầu tắm rửa đi, ta đã cho người chuẩn bị món bánh phù dung mà ngươi yêu thích nhất cùng với Bát Bảo Vịt."
"Ừm.. còn có chim trả ý nhân thang."
"Được rồi, giống như một con mèo nhỏ tham ăn." Hoắc vương phi nở nụ cười giả vờ tức giận nói. Sau khi Hoắc Hạm Yên rời đi, liền gọi quản gia ngoài cửa đi vào. "Một lúc nữa đem nha đầu Tố Ngôn lặng lẽ kêu đến."
Hoắc Vương Phủ nằm ở phía nam Đế đô, trong phủ có tất cả sáu viện. Tòa nhà Trường Xuân lâu ở trung tâm chính là thư phòng của Hoắc vương gia, ngoài vương phi thì không ai được phép đi vào. Ban đầu có một ao sen nằm giữa Trường Xuân lâu và Minh Huy đường, sau này được mở rộng, ao được lấp lại rồi xây lên một sân khấu. Khi còn nhỏ, Hoắc vương phi thỉnh thoảng sẽ dạy cho Hoắc Hạm Yên múa trên sân khấu này. Bởi vì vẫn còn nhỏ nên thường hay té ngã bị thương, vì vậy Hoắc vương gia liền sai người trải một tấm thảm in hoa thật dài và dày lên trên đó.
Còn Minh Huy đường chính là chủ viện, vì Hoắc vương phi cực kỳ yêu thích hoa mẫu đơn nên các loại hoa mẫu đơn ở Minh Huy Đường đua nhau khoe sắc đẹp không sao tả xiết. Viện Noãn Phong ở phía đông của Minh Huy đường là nơi ở của đại ca Hoắc Hạm Yên -Hoắc Hạo Hiên. Trong sân trồng rất nhiều tử trúc (trúc tím), trong đó ẩn chứa vô số bài thơ, thư pháp và tranh vẽ. Bốn năm trước, Hoắc Hạo Hiên hướng về phía Hoắc Vương và Hoắc vương phi chào tạm biệt, nói muốn học hỏi từ những lãng nhân thời cổ đại đi chu du khắp nơi, khi ấy Hoắc Hạm Yên còn chưa cập kê. Ở phía tây của Minh Huy đường là Đạp Tuyết Hiên nơi ở của Hoắc Hạm Yên, trong đó có một hồ sen nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều hoa phù dung. Hai sân còn lại ở xa hơn, để trống dùng để tiếp đãi khách nhân.
Tẩy đi một thân phong trần, Hoắc Hạm Yên mặc một chiếc váy màu đỏ đào, tết tóc thành một bím nhỏ rồi uốn thành búi, cố định bằng một chiếc trâm màu hồng tím. Hai dây mỏng dài tinh tế từ sau tóc xõa xuống ngực, điểm xuyết những hạt nhỏ li ti, nhìn tinh xảo mà tươi trẻ.
Khi bước vào chính phòng của Minh Huy đường, nhìn thấy một bàn ăn tối còn có một vài nữ y đứng bên cạnh, vì vậy vội vàng bước đến chỗ Hoắc vương phi lo lắng, "Mẫu phi, ngài không khoẻ sao?"
Hoắc vương phi cầm lấy tay Hoắc Hạm Yên kéo ngồi xuống trên ghế, nghiêm mặt. "Ta sai quản gia mời những người này từ trong cung đến một chuyến đặc biệt chẩn cho ngươi."
"Chẩn bệnh? Nữ nhi không sao!" Hoắc Hạm Yên mở to mắt ngây ngô nhìn mẫu thân.
"Còn nói không sao, chẳng lẽ muốn giấu ta chuyện ngươi trúng độc thụ bị thương!" Nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Hoắc Hạm Yên, sắc mặt của Hoắc vương phi nhất thời tối sầm lại, tức giận cất cao giọng nói.
Hoắc Hạm Yên bĩu môi, nhìn Tố Ngôn đang im lặng, thấp giọng than thở, "Tố Ngôn miệng thật là rộng."
"Quả thực hồ đồ! Phát sinh chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không gửi thư." Vương phi nghe nói Hạm Yên bị thương trúng độc, hồn vía thiếu chút nữa thoát ra ngoài, vành mắt chợt đỏ lên, "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, người mẫu thân là ta làm sao sống nổi?"
"Mẫu phi.." Hoắc Hạm Yên lập tức từ trên ghế mềm đứng dậy ngồi xổm xuống dưới chân Hoắc Vương phi. "Mẫu phi, ta không phải là không có việc gì rồi sao?"
"Lần này là vận khí tốt. Hoàng thượng ban tặng Thánh Trì Kim Liên. Nếu có lần sau, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi." Hoắc vương phi cầm lấy khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước nơi khóe mi. "Ngày khác, ta sẽ bảo phụ vương ngươi chuẩn bị hậu lễ đưa đến Ninh Viễn hầu phủ. Ngươi cũng nên thay đổi tính khí của mình, đừng thấy chuyện gì nguy hiểm đều đi lên quản."
"Lần sau nữ nhi chắc chắn sẽ lưu tâm, chú ý cẩn thận." Hoắc Hạm Yên thận trọng đáp.
Hoắc vương phi trực tiếp dùng ngón trỏ chọc vào đầu Hoắc Hạm Yên, thở dài một hơi. "Ta thực sự không biết ngươi tính tình này là giống ai?"
"Haha.. Tất nhiên là giống bản vương rồi!" Một tiếng cười hào hùng từ ngoài cửa vọng vào trong phòng, trong giọng nói lộ ra đầy đắc ý và vui sướng. Người nam nhân trung niên có tướng mạo bình thường, đầu đội mão rồng vàng năm móng để râu.
Hoắc Hạm Yên lập tức đứng dậy, đối với người đi tới hành lễ, cười nói: "Phụ vương."
"Vừa mới vào viện tử đã nghe thấy mẫu phi nhắc đến ngươi. Thật sự là một khắc cũng không rảnh rỗi." Hoắc vương cố ý cau mày ghét bỏ, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười sâu xa. "Mau ngồi, nói cho phụ vương nghe những gì đã xảy ra những ngày này."
"Yo, đây là chê ta nói quá nhiều, ta đây sẽ không nói nữa." Hoắc vương phi cười nhạo, gọi Hoắc Hạm Yên tới ngồi xuống, liếc xéo Hoắc Vương một cái.
Hoắc Hạm Yên cười thầm, phụ vương và mẫu phi bên ngoài là phu thê ân ái, nhưng bên trong lại không ngừng tranh cãi mỗi ngày. Nhũ mẫu Vu từng nói rằng đánh là thương mắng là yêu, đây là biểu hiện của sự ân ái giữa phụ vương và mẫu phi. Năm đó phụ vương cùng tiên hoàng ở trong giang hồ bái nhập chung một môn phái, tình cảm rất tốt. Sau đó, khi tiên hoàng gặp nguy hiểm, ông đã cưỡi ngựa đi thẳng đến cấm cung đơn độc cứu giá, thanh trấn triều cương, được đặc biệt phong Vương khác họ. Khi còn nhỏ từng kể với nàng cùng đại ca rằng, năm đó là mẫu phi một mực muốn gả cho phụ vương, dưới tình huống khó xử phụ vương liền gật đầu đáp ứng, từ đó bước xuống vực sâu.. Lúc đó mẫu phi sẽ luôn nhìn trời bất lực trả lời: 'Không biết năm đó ai mới là người mặt dày mày dạn?'Mặc dù hai người mỗi người một ý về chuyện xảy ra hồi đó, nhưng hai mươi năm qua, ngoại trừ mẫu phi, phụ vương chưa từng thu một người thiếp nào, cũng chưa từng chia phòng để ngủ, đủ thấy tình thâm.
"Không! Phu nhân nên nói nhiều hơn, nếu không bản vương thật sự không quen!" Hoắc Vương gia vội vàng nói, vừa nói vừa cười với Hoắc Hạm Yên.
Nhìn thấy dáng vẻ của đôi phụ tử, Hoắc vương phi bất lực lắc đầu cười khổ. Để bà tử mang nước sạch vào rửa tay, liền cho bọn họ lui ra ngoài. Đây là thói quen của Hoắc Vương, mặc dù những năm qua đã thay đổi rất nhiều lời nói, việc làm và cử chỉ. Nhưng vẫn chưa quen ăn ngủ có người hầu hạ, Hoắc vương phi không còn cách nào khác đành phải làm theo ý ông.
Bữa tối diễn ra thập phần ấm cúng, sau khi dùng bữa xong, Hoắc vương gia đến Trường Xuân lâu để xử lý công vụ như thường ngày, còn vương phi dẫn Hoắc Hạm Yên vào phòng ngủ. Lấy một hộp trang sức ra, đặt vào tay nàng. "Lần trước ta vào cung nhìn Thái hậu, Thái hậu đã đặc biệt ban thưởng cho ngươi, nói là đợi tới lúc ngươi thành thân vì ngươi thêm trang. Chỉ là gần đây thân thể không được khỏe, sợ là dính bệnh khí cho ngươi, bảo ngươi mang tới Thiên Linh tự nhờ đại sư khai quang"
"Thái hậu thế nào?" Hoắc Hạm Yên trong lòng có chút chột dạ.
"Tâm bệnh vẫn là cần tâm dược. Mấy ngày nay thư thái, đã tốt hơn rồi." Hoắc vương phi sửa lại một chút vạt áo, bảo Hoắc Hạm Yên đặt chiếc hộp sang một bên rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, "Hôm nay ta đã cho người đưa sổ con thỉnh an, ngày mai ngươi cùng ta tiến cung một chuyến."
"Vâng." Dì Thái hậu luôn đối với bản thân rất tốt, nếu không phải vì vết thương này khiến nàng chậm trễ trở về thì nhất định đã sớm đến thăm bà.
"Vừa rồi phụ vương ngươi nói, Giang Vũ đứa bé kia lập được công lớn, hoàng thượng ban cho một chiếc kim mãng bào (áo vàng thêu rắn), phong cho hắn danh hiệu Hiền vương. Tuy rằng có chút phô trương nhưng vẫn nắm bắt được. Ngươi và hắn là thanh mai trúc mã đến lúc gả qua tất nhiên là cũng hài lòng hơn chút" Hoắc vương phi nhất thời có chút tâm tính gả nữ nhi, nhìn nữ nhi hoạt bát của mình mà vô cùng không nỡ. Cho dù biết Lăng Giang Vũ bản chất là văn nhã lễ độ, nữ nhi cũng sẽ rất tốt nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng.
Hoắc Hạm Yên do dự một chút, nhìn vẻ mặt buồn vô cớ của mẫu phi, khẽ cắn môi nói: "Mẫu phi, ta không muốn gả cho Cửu vương gia."
"Ngươi nói cái gì?" Hoắc vương phi dường như không có nghe rõ lời của Hoắc Hạm Yên, có chút sửng sốt.
"Ta.. nữ nhi muốn giải trừ hôn ước với Lăng Giang Vũ." Đời này nàng không thể thành thân cùng Tiết Thiếu Thần nữa, nhưng cũng tuyệt đối không thể thành thân với Lăng Giang Vũ.
Hoắc vương phi trợn to hai mắt, run rẩy mắng: "Làm càn!"
"Tại sao hắn lại không muốn đi cùng chúng ta? Hắn là không muốn đi cùng Cửu Vương gia" Hoắc Hạm Yên nhắm mắt duỗi eo, trên môi nở nụ cười.
Tố Ngôn không hiểu rõ lắm, bọn họ cùng nhau trở về Đế Đô, đi cùng nhau có làm sao? Nghĩ đến đoàn xe ngựa hùng hậu bên ngoài Hành quán sáng nay, Cửu vương gia cùng Ninh Viễn hầu trái phải hai bên, quận chúa nhà mình nói với Vương đại nhân mà mặt không đổi sắc rằng lần này hồi kinh làm phiền Vương đại nhân. Vẻ mặt của Cửu vương gia không thay đổi, nhưng là sắc mặt của Ninh viễn hầu lại chuyển sang màu xanh lam thực sự rất thú vị.
"Cửu vương gia và đương kim hoàng thượng hiện tại chính là thân huynh đệ, thân phận tôn quý, hoàng thượng khi lên ngôi hoàng đế đã hứa cho hắn nửa phúc cậy vào. Nếu đi cùng hắn nhất định phải đi sau." Hoắc Hạm Yên thoải mái híp mắt nhìn nàng, thầm than xe ngựa chất lượng thật tốt, "Với tính cách của Tiết Thiếu Thần, hắn làm sao có thể đi sau người khác."
Tố Ngôn nhún vai, bĩu môi, mở rèm nhìn ra bên ngoài, sau đó xoay người nhíu mày nhìn quận chúa nói: "Nhưng ngài đấy vẫn còn ở đây. Quận chúa, ngài thật sự định hủy hôn ước với Cửu vương gia sao?" mấy ngày nay có thể thấy trong lòng Ninh Viễn hầu có quận chúa, chuyện của Lâm cô nương lần này khiến quận chúa khóc thương tâm như vậy, Cửu vương gia thật quá đáng. Nếu vương phi nhìn thấy không biết sẽ đau lòng như thế nào~Nhưng tiên hoàng tứ hôn làm sao có thể dễ dàng giải trừ hôn ước được như vậy, sau khi trở về Đế đô, e rằng sóng gió sẽ lại ập đến.
"Đương nhiên là thật." Hoắc Hạm Yên mở mắt ra nhìn khuôn mặt hồng hồng của Tố Ngôn, lại chuyển mắt nhìn đỉnh xe ngựa gật đầu, "Thần thiếp nguyện phó một người, nhưng đế vương đa tình. Tuy rằng Lăng Giang Vũ không phải là hoàng đế, hắn cũng là vương gia, sau này còn có thể ít thê thiếp, cung nữ xinh đẹp sao? Ngói xanh tường đỏ sao có thể an nhàn được?" Đang nói, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Oan uổng - oan uổng a-!" Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên trước đoàn xe, khiến cho Hoắc Hạm Yên vén chăn ngồi dậy, ngồi vào bên cạnh Tố Ngôn, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một bà lão mặc thường phục quỳ gối cầu xin sự trợ giúp của Lăng Giang Vũ, da vàng như nến, y phục tả tơi, khuôn mặt nhuốm vẻ phong sương. Trên người có một vết bầm tím, như thể bị ai đó đánh thật mạnh. Vương Thịnh Ý vội vàng chạy đến, Lăng Giang Vũ và Tiết Thiếu Thần đều xuống xe, Nhìn Tiết Thiếu Thần một thân áo choàng màu tím hoa văn trang trí mạ vàng liền thu hồi tầm mắt. "Tố Ngôn, đi xem đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng" Tố Ngôn gật đầu, vén rèm bước ra ngoài.
Nhận thấy người nọ xoay đầu lại, trong nháy mắt đem rèm hạ xuống. Mỗi lần nhìn thấy Tiết Thiếu thần, trong đầu nàng sẽ luôn nhìn thấy bóng dáng của kiếp trước, tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ không kìm được. Một lúc sau, Tố Ngôn mới quay lại, khẽ gật đầu ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Hạm Yên hồi bẩm: "Trước mặt có một bà lão mù chặn đường kêu oan, hình như nhi tử của bà ta đã bị kết án tử hình đợi mùa thu sẽ hành quyết. Nghe nói Vương đại nhân sẽ đi ngang qua Vũ Châu, nên đã đợi ở đây để cản đường kêu oan."
Hoắc Hạm Yên khẽ nhướng mày, vị Vương đại nhân này được mệnh danh là 'Thiết diện phán quan', nổi tiếng không sợ cường quyền, cứu giúp người dân vô tội. Kiếp trước cũng là hắn không để ý Nguỵ quốc công nhờ cậy vẫn quyết phải đem Tiết Thiếu Thần xử tội chết, nếu Nguỵ quốc công không có kim bài miễn tử, Tiết Thiếu Thần chậm trễ cứu trợ thiên tai tội danh khẳng định khó thoát khỏi cái chết. Cho dù như vậy, Hoắc Hạm Yên từ đáy lòng vẫn luôn kính trọng vị Vương đại nhân này, Hình bộ do hắn phụ trách, mấy chục năm nay chưa từng nghe qua có vụ án oan, không thể nghĩ hôm nay lại gặp việc này.
"Vương đại nhân thỉnh Cửu vương gia và Ninh Viễn hầu hồi kinh trước, ngài đấy hỏi rõ nguyên nhân rồi sẽ về sau."
"Có nghe được là oan khuất về chuyện gì không?" Hoắc Hạm Yên có chút lo lắng hỏi.
Tố Ngôn cau mày bĩu môi, lắc đầu. "Bà lão kia lôi kéo Vương đại nhân không ngừng khóc lóc, nô tỳ nghe không rõ. Hình như là nói cái gì.." Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: "Cái gì hái hoa tặc."
"Hái hoa tặc?" Hoắc Hạm Yên nhíu mày, con ngươi hơi mở ra kinh ngạc.
"Quận chúa, cái gì là hái hoa tặc?" Tố Ngôn nhìn dáng vẻ của quận chúa, có vẻ như biết người này là ai, tò mò hỏi.
Hoắc Hạm Yên sững sờ nửa ngày, không biết nên giải thích như thế nào: "Chính là thấy cô nương xinh đẹp liền cướp về nhà."
"Như Ninh Viễn hầu?"
"..."
Hoắc Thiên Kình ôm trán, không khỏi dở khóc dở cười.
Hoắc Vương Phủ
Nam tử trung niên mặc y phục xanh chạy vào trong với vẻ vui mừng trên mặt, vừa chạy vừa hét. "Vương phi, quận chúa trở về rồi."
Mỹ phụ nhân duyên dáng quý khí, mắt phượng xẹt qua tia sáng, xoay người nở nụ cười trên môi, một thân trung y viền tím pha đỏ sậm, thắt lưng lụa vàng thêu hoa mẫu đơn, bên ngoài phủ một lớp gấm nguyệt lam màu nho đỏ. Đầu đội song thoa phượng kế, chuỗi ngọc lưu ly rủ xuống được cài vào búi tóc, theo mỗi bước đi ánh vàng lay động rực rỡ, khiến cho người ta không khỏi cảm thán năm đó phượng thành song xu (hai đại mỹ nhân của kinh thành) tuyệt thế phong thái.
"Mẫu phi!" Hoắc Hạm Yên từ bên ngoài lon ton chạy vào, vẻ mặt vui mừng của Hoắc vương phi chợt sầm xuống, chậm rãi ngồi trên ghế đẩu, đưa mắt nhìn sang một bên.
"Còn biết trở về?"
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của mẫu phi, Hoắc Hạm Yên bước tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt bà, kéo tay áo bà ta tỏ vẻ lấy lòng nói: "Mẫu phi, ngài đừng tức giận, Hạm Yên biết sai rồi."
"Tiểu quận chúa của chúng ta cũng biết sai rồi sao, sai ở chỗ nào?" Hoắc vương phi trừng mắt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.
Hoắc Hạm Yên cúi đầu, đưa tay ra sau lưng, dưới chân bắt đầu vẽ những vòng tròn. "Không nên một mình đi Lý thành khiến mẫu phi lo lắng." Lâu lâu liếc mắt nhìn mẫu thân, thấy cơn tức giận của bà vẫn chưa nguôi ngoai, liền bắt đầu làm nũng ăn vạ. "Mẫu phi~" Thanh âm kéo dài không dứt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu nữ nhi, Hoắc vương phi nhất thời kìm không được sắc mặt, mỉm cười, đứng dậy cưng chiều vỗ lên trán Hoắc Hạm Yên. "Ngươi nha! Thực sự là bị phụ vương ngươi chiều hư" Hoắc Hạm Yên bất giác cười đến ngây thơ động lòng người.
"Phụ Vương đâu rồi?"
Hoắc vương phi khẽ cười, nắm tay nàng ngồi xuống, "Hoàng thượng vừa mới đem hắn gọi đi, nói là về việc của Cửu vương gia hòa đàm." Bà thương yêu vuốt ve mái tóc, nhìn dáng vẻ có chút phong trần của nàng nói. "Mau đi chải đầu tắm rửa đi, ta đã cho người chuẩn bị món bánh phù dung mà ngươi yêu thích nhất cùng với Bát Bảo Vịt."
"Ừm.. còn có chim trả ý nhân thang."
"Được rồi, giống như một con mèo nhỏ tham ăn." Hoắc vương phi nở nụ cười giả vờ tức giận nói. Sau khi Hoắc Hạm Yên rời đi, liền gọi quản gia ngoài cửa đi vào. "Một lúc nữa đem nha đầu Tố Ngôn lặng lẽ kêu đến."
Hoắc Vương Phủ nằm ở phía nam Đế đô, trong phủ có tất cả sáu viện. Tòa nhà Trường Xuân lâu ở trung tâm chính là thư phòng của Hoắc vương gia, ngoài vương phi thì không ai được phép đi vào. Ban đầu có một ao sen nằm giữa Trường Xuân lâu và Minh Huy đường, sau này được mở rộng, ao được lấp lại rồi xây lên một sân khấu. Khi còn nhỏ, Hoắc vương phi thỉnh thoảng sẽ dạy cho Hoắc Hạm Yên múa trên sân khấu này. Bởi vì vẫn còn nhỏ nên thường hay té ngã bị thương, vì vậy Hoắc vương gia liền sai người trải một tấm thảm in hoa thật dài và dày lên trên đó.
Còn Minh Huy đường chính là chủ viện, vì Hoắc vương phi cực kỳ yêu thích hoa mẫu đơn nên các loại hoa mẫu đơn ở Minh Huy Đường đua nhau khoe sắc đẹp không sao tả xiết. Viện Noãn Phong ở phía đông của Minh Huy đường là nơi ở của đại ca Hoắc Hạm Yên -Hoắc Hạo Hiên. Trong sân trồng rất nhiều tử trúc (trúc tím), trong đó ẩn chứa vô số bài thơ, thư pháp và tranh vẽ. Bốn năm trước, Hoắc Hạo Hiên hướng về phía Hoắc Vương và Hoắc vương phi chào tạm biệt, nói muốn học hỏi từ những lãng nhân thời cổ đại đi chu du khắp nơi, khi ấy Hoắc Hạm Yên còn chưa cập kê. Ở phía tây của Minh Huy đường là Đạp Tuyết Hiên nơi ở của Hoắc Hạm Yên, trong đó có một hồ sen nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều hoa phù dung. Hai sân còn lại ở xa hơn, để trống dùng để tiếp đãi khách nhân.
Tẩy đi một thân phong trần, Hoắc Hạm Yên mặc một chiếc váy màu đỏ đào, tết tóc thành một bím nhỏ rồi uốn thành búi, cố định bằng một chiếc trâm màu hồng tím. Hai dây mỏng dài tinh tế từ sau tóc xõa xuống ngực, điểm xuyết những hạt nhỏ li ti, nhìn tinh xảo mà tươi trẻ.
Khi bước vào chính phòng của Minh Huy đường, nhìn thấy một bàn ăn tối còn có một vài nữ y đứng bên cạnh, vì vậy vội vàng bước đến chỗ Hoắc vương phi lo lắng, "Mẫu phi, ngài không khoẻ sao?"
Hoắc vương phi cầm lấy tay Hoắc Hạm Yên kéo ngồi xuống trên ghế, nghiêm mặt. "Ta sai quản gia mời những người này từ trong cung đến một chuyến đặc biệt chẩn cho ngươi."
"Chẩn bệnh? Nữ nhi không sao!" Hoắc Hạm Yên mở to mắt ngây ngô nhìn mẫu thân.
"Còn nói không sao, chẳng lẽ muốn giấu ta chuyện ngươi trúng độc thụ bị thương!" Nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Hoắc Hạm Yên, sắc mặt của Hoắc vương phi nhất thời tối sầm lại, tức giận cất cao giọng nói.
Hoắc Hạm Yên bĩu môi, nhìn Tố Ngôn đang im lặng, thấp giọng than thở, "Tố Ngôn miệng thật là rộng."
"Quả thực hồ đồ! Phát sinh chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không gửi thư." Vương phi nghe nói Hạm Yên bị thương trúng độc, hồn vía thiếu chút nữa thoát ra ngoài, vành mắt chợt đỏ lên, "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, người mẫu thân là ta làm sao sống nổi?"
"Mẫu phi.." Hoắc Hạm Yên lập tức từ trên ghế mềm đứng dậy ngồi xổm xuống dưới chân Hoắc Vương phi. "Mẫu phi, ta không phải là không có việc gì rồi sao?"
"Lần này là vận khí tốt. Hoàng thượng ban tặng Thánh Trì Kim Liên. Nếu có lần sau, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi." Hoắc vương phi cầm lấy khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước nơi khóe mi. "Ngày khác, ta sẽ bảo phụ vương ngươi chuẩn bị hậu lễ đưa đến Ninh Viễn hầu phủ. Ngươi cũng nên thay đổi tính khí của mình, đừng thấy chuyện gì nguy hiểm đều đi lên quản."
"Lần sau nữ nhi chắc chắn sẽ lưu tâm, chú ý cẩn thận." Hoắc Hạm Yên thận trọng đáp.
Hoắc vương phi trực tiếp dùng ngón trỏ chọc vào đầu Hoắc Hạm Yên, thở dài một hơi. "Ta thực sự không biết ngươi tính tình này là giống ai?"
"Haha.. Tất nhiên là giống bản vương rồi!" Một tiếng cười hào hùng từ ngoài cửa vọng vào trong phòng, trong giọng nói lộ ra đầy đắc ý và vui sướng. Người nam nhân trung niên có tướng mạo bình thường, đầu đội mão rồng vàng năm móng để râu.
Hoắc Hạm Yên lập tức đứng dậy, đối với người đi tới hành lễ, cười nói: "Phụ vương."
"Vừa mới vào viện tử đã nghe thấy mẫu phi nhắc đến ngươi. Thật sự là một khắc cũng không rảnh rỗi." Hoắc vương cố ý cau mày ghét bỏ, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười sâu xa. "Mau ngồi, nói cho phụ vương nghe những gì đã xảy ra những ngày này."
"Yo, đây là chê ta nói quá nhiều, ta đây sẽ không nói nữa." Hoắc vương phi cười nhạo, gọi Hoắc Hạm Yên tới ngồi xuống, liếc xéo Hoắc Vương một cái.
Hoắc Hạm Yên cười thầm, phụ vương và mẫu phi bên ngoài là phu thê ân ái, nhưng bên trong lại không ngừng tranh cãi mỗi ngày. Nhũ mẫu Vu từng nói rằng đánh là thương mắng là yêu, đây là biểu hiện của sự ân ái giữa phụ vương và mẫu phi. Năm đó phụ vương cùng tiên hoàng ở trong giang hồ bái nhập chung một môn phái, tình cảm rất tốt. Sau đó, khi tiên hoàng gặp nguy hiểm, ông đã cưỡi ngựa đi thẳng đến cấm cung đơn độc cứu giá, thanh trấn triều cương, được đặc biệt phong Vương khác họ. Khi còn nhỏ từng kể với nàng cùng đại ca rằng, năm đó là mẫu phi một mực muốn gả cho phụ vương, dưới tình huống khó xử phụ vương liền gật đầu đáp ứng, từ đó bước xuống vực sâu.. Lúc đó mẫu phi sẽ luôn nhìn trời bất lực trả lời: 'Không biết năm đó ai mới là người mặt dày mày dạn?'Mặc dù hai người mỗi người một ý về chuyện xảy ra hồi đó, nhưng hai mươi năm qua, ngoại trừ mẫu phi, phụ vương chưa từng thu một người thiếp nào, cũng chưa từng chia phòng để ngủ, đủ thấy tình thâm.
"Không! Phu nhân nên nói nhiều hơn, nếu không bản vương thật sự không quen!" Hoắc Vương gia vội vàng nói, vừa nói vừa cười với Hoắc Hạm Yên.
Nhìn thấy dáng vẻ của đôi phụ tử, Hoắc vương phi bất lực lắc đầu cười khổ. Để bà tử mang nước sạch vào rửa tay, liền cho bọn họ lui ra ngoài. Đây là thói quen của Hoắc Vương, mặc dù những năm qua đã thay đổi rất nhiều lời nói, việc làm và cử chỉ. Nhưng vẫn chưa quen ăn ngủ có người hầu hạ, Hoắc vương phi không còn cách nào khác đành phải làm theo ý ông.
Bữa tối diễn ra thập phần ấm cúng, sau khi dùng bữa xong, Hoắc vương gia đến Trường Xuân lâu để xử lý công vụ như thường ngày, còn vương phi dẫn Hoắc Hạm Yên vào phòng ngủ. Lấy một hộp trang sức ra, đặt vào tay nàng. "Lần trước ta vào cung nhìn Thái hậu, Thái hậu đã đặc biệt ban thưởng cho ngươi, nói là đợi tới lúc ngươi thành thân vì ngươi thêm trang. Chỉ là gần đây thân thể không được khỏe, sợ là dính bệnh khí cho ngươi, bảo ngươi mang tới Thiên Linh tự nhờ đại sư khai quang"
"Thái hậu thế nào?" Hoắc Hạm Yên trong lòng có chút chột dạ.
"Tâm bệnh vẫn là cần tâm dược. Mấy ngày nay thư thái, đã tốt hơn rồi." Hoắc vương phi sửa lại một chút vạt áo, bảo Hoắc Hạm Yên đặt chiếc hộp sang một bên rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, "Hôm nay ta đã cho người đưa sổ con thỉnh an, ngày mai ngươi cùng ta tiến cung một chuyến."
"Vâng." Dì Thái hậu luôn đối với bản thân rất tốt, nếu không phải vì vết thương này khiến nàng chậm trễ trở về thì nhất định đã sớm đến thăm bà.
"Vừa rồi phụ vương ngươi nói, Giang Vũ đứa bé kia lập được công lớn, hoàng thượng ban cho một chiếc kim mãng bào (áo vàng thêu rắn), phong cho hắn danh hiệu Hiền vương. Tuy rằng có chút phô trương nhưng vẫn nắm bắt được. Ngươi và hắn là thanh mai trúc mã đến lúc gả qua tất nhiên là cũng hài lòng hơn chút" Hoắc vương phi nhất thời có chút tâm tính gả nữ nhi, nhìn nữ nhi hoạt bát của mình mà vô cùng không nỡ. Cho dù biết Lăng Giang Vũ bản chất là văn nhã lễ độ, nữ nhi cũng sẽ rất tốt nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng.
Hoắc Hạm Yên do dự một chút, nhìn vẻ mặt buồn vô cớ của mẫu phi, khẽ cắn môi nói: "Mẫu phi, ta không muốn gả cho Cửu vương gia."
"Ngươi nói cái gì?" Hoắc vương phi dường như không có nghe rõ lời của Hoắc Hạm Yên, có chút sửng sốt.
"Ta.. nữ nhi muốn giải trừ hôn ước với Lăng Giang Vũ." Đời này nàng không thể thành thân cùng Tiết Thiếu Thần nữa, nhưng cũng tuyệt đối không thể thành thân với Lăng Giang Vũ.
Hoắc vương phi trợn to hai mắt, run rẩy mắng: "Làm càn!"
Chỉnh sửa cuối: