Chương 20
[HIDE-THANKS]"Ngươi.. buông ta ra." Như Tố phu nhân cảm thấy cổ đau nhói, từ đáy lòng sợ hãi, lập tức giãy dụa kịch liệt. "Tiết Thiếu Thần, buông ra!"
Gắt gao ấn chặt tay Như Tố phu nhân, ánh mắt Tiết Nghiêm và Như Tố phu nhân va chạm vào nhau, sự hoảng sợ trong mắt nàng trở thành cọng rơm cuối cùng bóp chết hoàn toàn lý trí của hắn. Chỉ nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng, mặt không chút cảm xúc, "Phu nhân thật là to gan, tục danh của Bản Hầu cũng dám gọi!"
Nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Tiết Nghiêm, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra việc, kiếp trước cũng là như thế. Không dám nhìn vào mắt hắn, cố gắng mềm giọng, nhắm mắt lại nói với Tiết Nghiêm. "Dù ta là Hoắc Hạm Yên thì sao? Tiết Thiếu Thần, ngươi đừng quá mức!"
Lúc này, Tiết Nghiêm đã sớm không thèm quản đến việc người trước mặt có thừa nhận hay không.
Nụ hôn của hắn rơi xuống giữa lông mày của Hoắc Hạm Yên một cách bá đạo quyết đoán, dục vọng chiếm lấy làm nàng lạnh toát sống lưng, cách tấm màn che cuồng nhiệt hôn lên đuôi mày, khoé mắt hai má của Hoắc Hạm Yên.
"Ngươi vô sỉ!"
Hoắc Hạm Yên một bên vừa né tránh những nụ hôn nhỏ vụn như mưa, một bên vừa thở hổn hển dùng giọng điệu chính mình chưa từng nghe thấy qua, run giọng mắng nam nhân trên người. Cho dù dùng hết mười phần nội lực, vẫn không thể thoát ra, lúc này nàng mới biết thì ra công phu của Tiết Nghiêm so với mình không biết là hơn bao nhiêu lần.
"Vô sỉ? Hôm nay Bản Hầu liền vô sỉ cho ngươi xem" Tiết Nghiêm thô lỗ xốc tấm màn vẫn luôn che giấu dung nhan của nàng lên, đôi mắt mờ mịt tựa hoa phù dung, dung nhan của Hoắc Hạm Yên liền xuất hiện trước mắt Tiết Nghiêm. Nhìn hàng mi run rẩy của Hoắc Hạm Yên, lại như nhìn thấy bóng người đã nhiều lần xuất hiện trong mộng, lòng hắn chợt mềm mại, dù có bao nhiêu tức giận cũng đều biến mất trong tích tắc.
Hắn nhịn không được dùng đôi môi nhẹ, giống như một con bướm lướt qua, đậu lên lông mi và mí mắt đang run rẩy của Hoắc Hạm Yên. Thanh âm mang theo nam tính đặc hữu trầm khàn vang lên bên tai Hoắc Hạm Yên.
"Đừng sợ ta."
Hơi thở của nam nhân phả vào tai, thân thể Hoắc Hạm Yên bất giác run lên vì tê dại. Người này làm việc tư thái đều bá đạo như vậy, nhưng thời điểm hắn ở bên tai nàng nói đừng sợ hắn, lại nghe thấy hèn mọn cùng mong muốn cất giấu bên trong.
Thời gian dường như đã quay trở lại tân phòng giăng kín lụa đỏ năm đó, nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được hắn mặc hỷ phục đỏ tươi vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng. Mà nàng chỉ cười lạnh cởi bỏ giá y đỏ thẫm, gỡ xuống một đầu châu ngọc, xé rách hỉ trướng cát tường như ý, dùng kéo cắt nát tú châu trên giá y, giơ lên trường tiên đem tân phòng làm thành một mớ hỗn độn, thậm chì còn nói những lời lạnh lùng như vậy với hắn.
Mà hắn chỉ đoạt lấy roi sau đó giữ lấy cổ tay của nàng. Mang theo nồng nặc mùi rượu ở bên tai nàng nói: "Đừng sợ ta, ta sẽ không thương tổn ngươi."
Ngữ khí hô hấp, ngay cả những cảm xúc chứa đựng trong đó cũng đều giống như ngày hôm nay. Hoắc Hạm Yên mở miệng nói thầm hai chữ. Phu quân..
Nhận thấy được Hoắc Hạm Yên bất chợt trở nên ngoan ngoãn, nụ hôn của Tiết Nghiêm nhẹ nhàng dừng trên chóp mũi của nàng, sau đó thuận thế di chuyển xuống cánh môi mềm mại của nàng. Lúc này xung quanh mọi thứ dường như đều mất đi tiếng động, nhiều năm chờ đợi cuối cùng vào giờ khắc này cũng đã thành sự thật. Tiết Nghiêm tựa hồ vẫn chưa thấy đủ, vươn đầu lưỡi tiến đến thăm dò Hoắc Hạm Yên, sau đó tham lam cuốn lấy hơi thở đinh hương ngọt lịm tản ra từ bên trong, trằn trọc quấn quýt, vội vàng tham lam. Một bàn tay trượt xuống vòng eo của nàng đem nàng dán thật chặt vào người hắn.
Lặng lẽ dời đi cánh môi, chậm rãi đi xuống, nụ hôn mềm nhẹ dừng ở cổ, nhìn thấy vết hôn vừa rồi chính mình phát cuồng lưu lại. Một loại thỏa mãn cùng đau lòng cùng gộp lại ở dưới đáy lòng hắn quay cuồng. Nhẹ nhàng trấn an ở trên vết hôn, cánh môi dừng ở xương quai xanh, bàn tay đang vuốt ve ở trên mặt nàng đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo, lo lắng ngẩng đầu liền nhìn thấy nước mắt theo khoé mắt Hoắc Hạm Yên liên tục không ngừng chảy xuống, ở thái dương biến mất không dấu vết, ánh mắt lại tĩnh mịch đáng sợ. Tiết Thiếu Thần lòng đang tràn đầy ôn nhu cùng nhớ nhung đột nhiên như bị tạt một gáo nước lạnh, cảm giác như bị một thanh lợi kiếm cắm vào ngực, hung hăng đâm tới thẳng đến khi huyết nhục mơ hồ.
"Hạm Yên, ngươi rốt cục muốn ta phải làm sao? Chỉ cần ngươi nói là được." Tiết Nghiêm trong miệng lộ ra tia cầu xin cùng đau đớn.
Hoắc Hạm Yên chỉ đau đớn nhắm mắt khóc thành tiếng, phu quân, Yên Nhi chỉ muốn cùng chàng bên nhau vĩnh viễn cũng không rời xa. Rốt cuộc phải làm như thế nào? Có ai có thể nói cho nàng biết làm thế nào để nàng có thế sống dài thêm một chút, nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là có thể!
Nhìn Hoắc Hạm Yên càng khóc càng lợi hại, càng ngày càng tuyệt vọng, nghĩ rằng nàng đang sợ hãi mà oán hận hắn. Tiết Nghiêm đem nàng ôm chặt vào trong lòng, bình ổn cảm xúc chính mình, trong ánh mắt lộ ra mê luyến cùng thâm tình không thể che giấu.
"Không nên ép ta, Hạm Yên." Bởi vì bây giờ chính hắn cũng không biết dã thú trong lòng còn có thể đè nén được bao lâu, đến lúc đó nhất định hắn sẽ làm những việc không thể vẫn hồi chỉ vì có được nàng. Nàng là người duy nhất hắn muốn trong cuộc đời này, và cũng là người hắn không muốn thương tổn nhất. "Đừng đến nơi này nữa, được không?"
Nàng cũng không biết khi hắn nghe được Phú Quý bẩm báo, vội vã đi đến Lục Phương Các, liền nghe thấy Như Tố phu nhân đêm qua nhảy múa như thế nào quyến rũ khuynh thành, hắn chỉ hận không thể đem những người đã nhìn thấy đêm qua giết hết sạch sẽ.
* * *
Vĩnh Ninh Cung
Thức ăn trên bàn không hề được động đến, mấy cung nữ nhìn vẻ mặt buồn bực thất thần của Thái hậu, cũng không thuyết phục được nữa, chỉ đành vội vàng đi thiền điện mời Hoắc Hạm Yên tới.
Trên chiếc gối mềm mại được dệt từ những sợi chỉ vàng, Thái hậu dựa vào đó mà thở dài. "Mang xuống đi, ai gia ăn không vô."
"Thái hậu." Hoắc Hạm Yên hai mắt mang theo tơ máu, tối hôm qua thật sự khóc có chút lợi hại. Tiết Nghiêm nhưng thật ra có biện pháp không dấu vết đưa nàng vào trong cung, nhưng chính mình cả đêm đều không thể chợp mắt. "Thái hậu, thân thể của ngài là quan trọng nhất."
"Hôm nay là ngày đưa tang Đức Tuệ?" Thái hậu dường như không nhận thấy sự khác thường của Hạm Yên, nhìn qua ngưỡng cửa không biết đang nhìn phương nào, "Yên Nhiên."
Hoắc Hạm Yên nghe gọi vội vàng bước tới, "Yên Nhiên ở đây."
"Thay ai gia đi đưa tiễn Đức Tuệ đứa nhỏ kia." Nói xong liền đem tràng hạt đã đeo trong nhiều năm đưa qua, Hoắc Hạm Yên cầm lấy tràng hạt, hiểu được ý tứ của thái hậu, đây là dùng tràng hạt thay thái hậu bày tỏ một phen lòng thương tiếc, đau xót. Sau đó Hoắc Hạm Yên liền trở lại thiền điện, thay một bộ y phục trắng xám, mang theo Tố Ngôn lên xe ngựa rời cung, đi đến Mạc phủ. Bên trong Mạc phủ đập vào mắt chỗ nào cũng đều là lụa trắng, cùng nha hoàn nô bộc quỳ xuống đầy đất, người đến dâng hương liên miên không dứt. Bước đến chỗ Mạc lão phu nhân sắc mặt đã tái nhợt, trên mặt vẫn còn đẫm nước mắt, nàng liền có lễ cúi người, "Mạc lão phu nhân, Thái hậu mệnh cho Hạm Yên đến đưa tiễn Đức Tuệ công chúa. Mong phu nhân hãy nén bi thương."
Mạc lão phu nhân lấy khăn tay che miệng, nước mắt lại ứa ra, môi khẽ run nhưng cái gì cũng không thể nói ra, chỉ chậm rãi gật đầu. Hoắc Hạm Yên ra hiệu cho Tố Ngôn đỡ Mạc lão phu nhân, lấy ba nén hương ở bên cạnh bàn đốt trên ngọn nến, vảy nhẹ tay đem lửa dập tắt, cung kính đứng trước linh cữu thở dài dâng hương rồi một mình bước đến bên linh cữu. Lúc này quan tài vẫn chưa được niêm phong, nhìn Đức Tuệ công chúa nước da hơi tái xanh, lấy tràng hạt trong tay ra đặt bên cạnh thi thể, nàng thì thào nói: "Cầu mong công chúa sớm về miền cực lạc." Không cần phải nhớ đến những chuyện khiến ngươi đau khổ trên thế gian.
Bước xuống bậc thềm, một lão gia nhân mặc y phục trắng liền tiến tới tiếp đón: "Quận chúa, thỉnh đến hậu viện ngồi nghỉ."
Hoắc Hạm Yên nhìn lại quan tài, trong lòng hơi chua xót. Vừa rồi hình ảnh Mạc lão phu nhân đau buồn còn ở trước mắt, đây chỉ là tình cảm mẹ chồng con dâu, nếu là thân sinh chỉ sợ càng không thể chịu đựng nổi. Liệu ba năm sau, chính mình có phải hay không cũng nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo như Đức Tuệ công chúa, đến lúc đó không biết Phụ vương cùng mẫu thân sẽ như thế nào? Phu quân, hắn lại.. Nghĩ đến đó, nàng nhất thời có chút nghẹn ngào, đối với lão gia nhân dặn dò: "Lão phu nhân sức khỏe không tốt, lại tích tụ đau thương, xin hãy để ý chăm sóc nhiều một chút."
Lão gia nhân hai mắt có chút đỏ lên, vùi đầu đáp: "Là việc lão nô lên làm."
Hoắc Hạm Yên lập tức xoay người đi ra phía sau hậu viện, bình thường nữ nhân chưa thành thân sẽ không đến tang lễ như thế này, vì vậy hậu viện chỉ toàn là phu nhân của quan viên triều đình và thân nhân thế gia của nhà họ Mạc. Tìm một nơi thanh tịnh tính ngồi một lúc rồi rời đi. Mạc tướng quân nay đang trấn thủ Hao Dương và Ích Châu, biên thành chiến sự khi nhanh khi chậm, binh mã Nhung quốc thường thăm dò tiến lên, không thể sơ suất, nên lần này không quay lại tiễn đưa, nhưng lại tự tay viết tế văn để cho phó tướng mang về.
"Hoắc Vương, Hoắc vương phi đến." Vị chủ lễ bên ngoài hô to, làm cho Hoắc Hạm Yên mừng thầm trong bụng, vội vàng đứng dậy đi về phía đám đông. Một lúc sau, Hoắc vương phi được nha hoàn nâng đỡ tiến vào hậu viện. Các phu nhân quan viên bên trong vội vàng chạy tới nghênh đón hành lễ nói: "Thần phụ thám kiến Vương phi."
"Mẫu phi" Hoắc Thiên Kình mang chút vui vẻ tiến tới. Hoắc vương phi ra hiệu cho những người khác đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn nữ nhi, "Sao ngươi cũng tới đây?"
"Tố Ngôn gặp qua vương phi." Tố Ngôn vội vàng hành lễ, mấy ngày nay nàng luôn rất mệt mỏi, có lúc sẽ ngủ thiếp đi cả ngày, ngay cả khi tỉnh lại cũng có chút choáng váng. Nàng đã mời thái y xem qua, lại nói là do mệt mỏi quá độ cần nghỉ ngơi nhiều chút, vì vậy liền hơi buông lỏng việc hầu hạ quận chúa, thế cho nên chẳng biết vì sao đêm qua quận chúa ngủ không ngon, đột nhiên càng cảm thấy xấu hổ vì được vương phi giao phó.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Hoắc vương phi, Hoắc Hạm Yên bước lên thay thế thị nữ, đỡ lấy cổ tay mẫu phi nói. "Thái hậu để cho nữ nhi tới thay ngài đưa tiễn Đức Tuệ tỷ tỷ."
Hoắc vương phi nhớ tới Đức Tuệ năm đó ở trong cung Thái Hậu học tập lễ nghi, không khỏi có chút thương cảm, người nói đi liền đi. "Thái hậu gần đây sức khỏe tốt chứ?"
"Mấy ngày trước thì không sao, nhưng hôm nay.." Đoán chừng vì hôm nay là ngày đưa tang nên mới đặc biệt khó chịu.
Hoắc vương phi yêu, nhìn dung nhan có chút tiều tuỳ của nữ nhi đau thương vuốt ve tóc nàng, mặc dù trong cung có Thái hậu chiếu cố cũng không thể bằng ở nhà mình, nhất định là mệt mỏi. Gần đây, thế cục trên triều vô cùng vi diệu, nghe nói Lăng Giang Vũ vào cung gặp thái hậu, muốn lấy danh nghĩa trắc phi nạp Lâm Thư vào phủ, trên danh nghĩa nói là hắn lo lắng Hạm Yên sau khi vào phủ sẽ ức hiếp thị thiếp. Trong đó không phải mượn chuyện này gõ vào Hoắc Vương Phủ của nàng sao? Hừ hừ~Chính mình đã nhiều năm không động thủ, liền coi nàng như quả hồng mềm dễ bị bắt nạt.
"Ngươi ở trong cung cố gắng an ủi Thái hậu, đợi qua ngày Thất tế của Đức Tuệ công chúa, mẫu phi sẽ vào cung đón ngươi."
"Ân." Hoắc Hạm Yên cười cười gật đầu.
"Phong Linh!" Người điều hành tang lễ hét lên, kèm theo tiếng kêu khóc thảm thiết ở sân viện cùng tiếng đóng đinh vào quan tài nhàn nhạt, khiến lòng mọi người có chút trầm thấp.
"Khiêng linh cữu di giá!"
* * *
Ngồi trên xe ngựa trở về hoàng cung, tâm trạng của Hoắc Hạm Yên vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Đột nhiên, bên cạnh có một con ngựa gào thét chạy qua, phu xe cả kinh, bạch mã đang kéo xe ngửa mặt lên trời hí dài. Toàn bộ cỗ xe ngả về phía sau lắc lư một hồi mới dừng lại, một số cửa hàng xung quanh bị ngựa lật nhào, xung quanh tiếng mắng chửi truyền ra không dứt. Tố Ngôn sắc mặt kinh hãi trách bệch, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hạm Yên, "Quận chúa, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì." Hoắc Hạm Yên lắc đầu, nàng biết võ công, tự nhiên là không sao. Bất quá đây là có chuyện gì xảy ra? Làm sao lại có người phóng ngựa trên đường lớn, không đúng! Trên đường lớn ở đế đô, không có mấy người có thể phóng ngựa, liền vội vàng mở rèm nhìn ra. Một đạo thân ảnh quen thuộc đã biến mất ở nối rẽ góc phố, Tiết Thiếu Thần?
Mặc dù trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi trước cảnh tượng đêm qua, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hắn giục ngựa chạy như điên như thế, vẫn không khỏi lo lắng. Suy nghĩ một chút, đẩy cửa xe ngựa ra, nói: "Tố Ngôn, ngươi không khỏe, trước đến cửa cung chờ, chút nữa ta sẽ trở lại."
"Nhưng là, quận chúa.." Tố Ngôn đang định nói gì đó thì đã nhìn thấy quận chúa nhà mình vận khinh công nhảy lên, trong nháy mắt liền biến mất ở trên đường lớn. Nàng tự nhủ thầm rằng quận chúa khi dễ nàng không biết công phu, về sau trở lại vương phủ nhất định phải tìm người đến dạy nàng, nếu không nàng sẽ luôn bị quận chúa bỏ lại.
Hoắc Hạm Yên một đường đuổi theo Tiết Nghiêm, thấy hắn một thân lệ khí dừng lại ngoài cửa phủ quốc cữu, vung chân đạp mạnh một cái, thị vệ canh giữ ngoài cửa liền bị đá bay. Âm thầm kinh ngạc, tình huống gì đây? Chẳng lẽ đã xảy ra đại sự? Hắn vậy mà dám một người xông tới phủ quốc cữu, nhìn thị vệ phủ quốc cữu đem hắn vây lại, Hoắc Hạm Yên không khỏi có chút lo lắng, chưa kịp suy nghĩ đã phi thân đến bên cạnh Tiết Nghiêm lúc này sắc mặt âm trầm đang định động thủ, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Tiết Nghiêm vừa thấy là Hoắc Hạm Yên, trong con ngươi đầu tiên lộ ra chút kinh ngạc, sau đó bước tới đem nàng ôm vào trong ngực, cảm nhận hơi ấm từ nàng để chứng minh tính chân thật. Cảm giắc được lưng hắn cứng đờ, Hoắc Hạm Yên nghĩ rằng nhất định đã xảy ra chuyện lớn mới có thể làm hắn mất kiểm soát như vậy.
"Ninh Viễn Hầu quả thật là làm càn, quốc cữu phủ mà cũng dám xông loạn!" Quản gia của quốc cữu phủ lớn tiếng bước tới, nhìn thấy Tiết Nghiêm ôm một nữ tử mặc y phục sáng màu không để ý tới mình, càng thêm căm tức. "Nếu Hầu gia không đem nguyên nhân xông vào quốc cữu phủ nói rõ ràng, dù nô tài phải trái lại ý tứ của quốc cữu gia, cũng nhất định phải bẩm báo lại với hoàng thượng!"
Đưa má cọ vào trán của Hoắc Hạm Yên, tâm trạng của Tiết Nghiêm dần dần bình phục. Vừa rồi, ám vệ hồi bẩm rằng Như Tố phu nhân đã bị cao thủ trong quốc cữu phủ bắt đi khỏi Lục Phương Các, vì vậy hắn liền lo lắng vội vàng chạy đến. Chỉ là bây giờ Hoắc Hạm Yên đang ở đây, kia.. Tiết Nghiêm vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền treo lên nụ cười vô lại: "Nguyên nhân? Bản hầu bất quá chỉ muốn tìm một cái cửa đá thử một chút."
Lời này ngay cả Hoắc Hạm Yên cũng chết lặng? Cái gì là đá thử một chút? Không tự giác, đẩy cánh tay của hắn ra, sớm biết chính mình đã không thèm để ý hắn. Không nghĩ tới Tiết Nghiêm lại cứng rắn vô cùng, chỉ nghe hơi thở của hắn thổi vào bên tai nàng, nghiêm túc nói: "Ngoan~~Đừng nhúc nhích." Nếu là hắn tự tiện xông vào phủ quốc cữu, cũng lắm sẽ bị hoàng thượng quở trách xử phạt một chút, nhưng nếu Hạm Yên ở đây thì sẽ bị liên luỵ.
"Ninh Viễn Hầu gia, ngươi quả là khinh người quá đáng!" Quản gia quốc cữu phủ tức giận tái mặt, tiểu thư nhà mình ở trong cung hết thảy đều bị Tiết quý phi trấn áp, hôm nay Tiết Nghiêm lại càn rỡ thái quá.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]"Ngươi.. buông ta ra." Như Tố phu nhân cảm thấy cổ đau nhói, từ đáy lòng sợ hãi, lập tức giãy dụa kịch liệt. "Tiết Thiếu Thần, buông ra!"
Gắt gao ấn chặt tay Như Tố phu nhân, ánh mắt Tiết Nghiêm và Như Tố phu nhân va chạm vào nhau, sự hoảng sợ trong mắt nàng trở thành cọng rơm cuối cùng bóp chết hoàn toàn lý trí của hắn. Chỉ nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng, mặt không chút cảm xúc, "Phu nhân thật là to gan, tục danh của Bản Hầu cũng dám gọi!"
Nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Tiết Nghiêm, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra việc, kiếp trước cũng là như thế. Không dám nhìn vào mắt hắn, cố gắng mềm giọng, nhắm mắt lại nói với Tiết Nghiêm. "Dù ta là Hoắc Hạm Yên thì sao? Tiết Thiếu Thần, ngươi đừng quá mức!"
Lúc này, Tiết Nghiêm đã sớm không thèm quản đến việc người trước mặt có thừa nhận hay không.
Nụ hôn của hắn rơi xuống giữa lông mày của Hoắc Hạm Yên một cách bá đạo quyết đoán, dục vọng chiếm lấy làm nàng lạnh toát sống lưng, cách tấm màn che cuồng nhiệt hôn lên đuôi mày, khoé mắt hai má của Hoắc Hạm Yên.
"Ngươi vô sỉ!"
Hoắc Hạm Yên một bên vừa né tránh những nụ hôn nhỏ vụn như mưa, một bên vừa thở hổn hển dùng giọng điệu chính mình chưa từng nghe thấy qua, run giọng mắng nam nhân trên người. Cho dù dùng hết mười phần nội lực, vẫn không thể thoát ra, lúc này nàng mới biết thì ra công phu của Tiết Nghiêm so với mình không biết là hơn bao nhiêu lần.
"Vô sỉ? Hôm nay Bản Hầu liền vô sỉ cho ngươi xem" Tiết Nghiêm thô lỗ xốc tấm màn vẫn luôn che giấu dung nhan của nàng lên, đôi mắt mờ mịt tựa hoa phù dung, dung nhan của Hoắc Hạm Yên liền xuất hiện trước mắt Tiết Nghiêm. Nhìn hàng mi run rẩy của Hoắc Hạm Yên, lại như nhìn thấy bóng người đã nhiều lần xuất hiện trong mộng, lòng hắn chợt mềm mại, dù có bao nhiêu tức giận cũng đều biến mất trong tích tắc.
Hắn nhịn không được dùng đôi môi nhẹ, giống như một con bướm lướt qua, đậu lên lông mi và mí mắt đang run rẩy của Hoắc Hạm Yên. Thanh âm mang theo nam tính đặc hữu trầm khàn vang lên bên tai Hoắc Hạm Yên.
"Đừng sợ ta."
Hơi thở của nam nhân phả vào tai, thân thể Hoắc Hạm Yên bất giác run lên vì tê dại. Người này làm việc tư thái đều bá đạo như vậy, nhưng thời điểm hắn ở bên tai nàng nói đừng sợ hắn, lại nghe thấy hèn mọn cùng mong muốn cất giấu bên trong.
Thời gian dường như đã quay trở lại tân phòng giăng kín lụa đỏ năm đó, nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được hắn mặc hỷ phục đỏ tươi vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng. Mà nàng chỉ cười lạnh cởi bỏ giá y đỏ thẫm, gỡ xuống một đầu châu ngọc, xé rách hỉ trướng cát tường như ý, dùng kéo cắt nát tú châu trên giá y, giơ lên trường tiên đem tân phòng làm thành một mớ hỗn độn, thậm chì còn nói những lời lạnh lùng như vậy với hắn.
Mà hắn chỉ đoạt lấy roi sau đó giữ lấy cổ tay của nàng. Mang theo nồng nặc mùi rượu ở bên tai nàng nói: "Đừng sợ ta, ta sẽ không thương tổn ngươi."
Ngữ khí hô hấp, ngay cả những cảm xúc chứa đựng trong đó cũng đều giống như ngày hôm nay. Hoắc Hạm Yên mở miệng nói thầm hai chữ. Phu quân..
Nhận thấy được Hoắc Hạm Yên bất chợt trở nên ngoan ngoãn, nụ hôn của Tiết Nghiêm nhẹ nhàng dừng trên chóp mũi của nàng, sau đó thuận thế di chuyển xuống cánh môi mềm mại của nàng. Lúc này xung quanh mọi thứ dường như đều mất đi tiếng động, nhiều năm chờ đợi cuối cùng vào giờ khắc này cũng đã thành sự thật. Tiết Nghiêm tựa hồ vẫn chưa thấy đủ, vươn đầu lưỡi tiến đến thăm dò Hoắc Hạm Yên, sau đó tham lam cuốn lấy hơi thở đinh hương ngọt lịm tản ra từ bên trong, trằn trọc quấn quýt, vội vàng tham lam. Một bàn tay trượt xuống vòng eo của nàng đem nàng dán thật chặt vào người hắn.
Lặng lẽ dời đi cánh môi, chậm rãi đi xuống, nụ hôn mềm nhẹ dừng ở cổ, nhìn thấy vết hôn vừa rồi chính mình phát cuồng lưu lại. Một loại thỏa mãn cùng đau lòng cùng gộp lại ở dưới đáy lòng hắn quay cuồng. Nhẹ nhàng trấn an ở trên vết hôn, cánh môi dừng ở xương quai xanh, bàn tay đang vuốt ve ở trên mặt nàng đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo, lo lắng ngẩng đầu liền nhìn thấy nước mắt theo khoé mắt Hoắc Hạm Yên liên tục không ngừng chảy xuống, ở thái dương biến mất không dấu vết, ánh mắt lại tĩnh mịch đáng sợ. Tiết Thiếu Thần lòng đang tràn đầy ôn nhu cùng nhớ nhung đột nhiên như bị tạt một gáo nước lạnh, cảm giác như bị một thanh lợi kiếm cắm vào ngực, hung hăng đâm tới thẳng đến khi huyết nhục mơ hồ.
"Hạm Yên, ngươi rốt cục muốn ta phải làm sao? Chỉ cần ngươi nói là được." Tiết Nghiêm trong miệng lộ ra tia cầu xin cùng đau đớn.
Hoắc Hạm Yên chỉ đau đớn nhắm mắt khóc thành tiếng, phu quân, Yên Nhi chỉ muốn cùng chàng bên nhau vĩnh viễn cũng không rời xa. Rốt cuộc phải làm như thế nào? Có ai có thể nói cho nàng biết làm thế nào để nàng có thế sống dài thêm một chút, nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là có thể!
Nhìn Hoắc Hạm Yên càng khóc càng lợi hại, càng ngày càng tuyệt vọng, nghĩ rằng nàng đang sợ hãi mà oán hận hắn. Tiết Nghiêm đem nàng ôm chặt vào trong lòng, bình ổn cảm xúc chính mình, trong ánh mắt lộ ra mê luyến cùng thâm tình không thể che giấu.
"Không nên ép ta, Hạm Yên." Bởi vì bây giờ chính hắn cũng không biết dã thú trong lòng còn có thể đè nén được bao lâu, đến lúc đó nhất định hắn sẽ làm những việc không thể vẫn hồi chỉ vì có được nàng. Nàng là người duy nhất hắn muốn trong cuộc đời này, và cũng là người hắn không muốn thương tổn nhất. "Đừng đến nơi này nữa, được không?"
Nàng cũng không biết khi hắn nghe được Phú Quý bẩm báo, vội vã đi đến Lục Phương Các, liền nghe thấy Như Tố phu nhân đêm qua nhảy múa như thế nào quyến rũ khuynh thành, hắn chỉ hận không thể đem những người đã nhìn thấy đêm qua giết hết sạch sẽ.
* * *
Vĩnh Ninh Cung
Thức ăn trên bàn không hề được động đến, mấy cung nữ nhìn vẻ mặt buồn bực thất thần của Thái hậu, cũng không thuyết phục được nữa, chỉ đành vội vàng đi thiền điện mời Hoắc Hạm Yên tới.
Trên chiếc gối mềm mại được dệt từ những sợi chỉ vàng, Thái hậu dựa vào đó mà thở dài. "Mang xuống đi, ai gia ăn không vô."
"Thái hậu." Hoắc Hạm Yên hai mắt mang theo tơ máu, tối hôm qua thật sự khóc có chút lợi hại. Tiết Nghiêm nhưng thật ra có biện pháp không dấu vết đưa nàng vào trong cung, nhưng chính mình cả đêm đều không thể chợp mắt. "Thái hậu, thân thể của ngài là quan trọng nhất."
"Hôm nay là ngày đưa tang Đức Tuệ?" Thái hậu dường như không nhận thấy sự khác thường của Hạm Yên, nhìn qua ngưỡng cửa không biết đang nhìn phương nào, "Yên Nhiên."
Hoắc Hạm Yên nghe gọi vội vàng bước tới, "Yên Nhiên ở đây."
"Thay ai gia đi đưa tiễn Đức Tuệ đứa nhỏ kia." Nói xong liền đem tràng hạt đã đeo trong nhiều năm đưa qua, Hoắc Hạm Yên cầm lấy tràng hạt, hiểu được ý tứ của thái hậu, đây là dùng tràng hạt thay thái hậu bày tỏ một phen lòng thương tiếc, đau xót. Sau đó Hoắc Hạm Yên liền trở lại thiền điện, thay một bộ y phục trắng xám, mang theo Tố Ngôn lên xe ngựa rời cung, đi đến Mạc phủ. Bên trong Mạc phủ đập vào mắt chỗ nào cũng đều là lụa trắng, cùng nha hoàn nô bộc quỳ xuống đầy đất, người đến dâng hương liên miên không dứt. Bước đến chỗ Mạc lão phu nhân sắc mặt đã tái nhợt, trên mặt vẫn còn đẫm nước mắt, nàng liền có lễ cúi người, "Mạc lão phu nhân, Thái hậu mệnh cho Hạm Yên đến đưa tiễn Đức Tuệ công chúa. Mong phu nhân hãy nén bi thương."
Mạc lão phu nhân lấy khăn tay che miệng, nước mắt lại ứa ra, môi khẽ run nhưng cái gì cũng không thể nói ra, chỉ chậm rãi gật đầu. Hoắc Hạm Yên ra hiệu cho Tố Ngôn đỡ Mạc lão phu nhân, lấy ba nén hương ở bên cạnh bàn đốt trên ngọn nến, vảy nhẹ tay đem lửa dập tắt, cung kính đứng trước linh cữu thở dài dâng hương rồi một mình bước đến bên linh cữu. Lúc này quan tài vẫn chưa được niêm phong, nhìn Đức Tuệ công chúa nước da hơi tái xanh, lấy tràng hạt trong tay ra đặt bên cạnh thi thể, nàng thì thào nói: "Cầu mong công chúa sớm về miền cực lạc." Không cần phải nhớ đến những chuyện khiến ngươi đau khổ trên thế gian.
Bước xuống bậc thềm, một lão gia nhân mặc y phục trắng liền tiến tới tiếp đón: "Quận chúa, thỉnh đến hậu viện ngồi nghỉ."
Hoắc Hạm Yên nhìn lại quan tài, trong lòng hơi chua xót. Vừa rồi hình ảnh Mạc lão phu nhân đau buồn còn ở trước mắt, đây chỉ là tình cảm mẹ chồng con dâu, nếu là thân sinh chỉ sợ càng không thể chịu đựng nổi. Liệu ba năm sau, chính mình có phải hay không cũng nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo như Đức Tuệ công chúa, đến lúc đó không biết Phụ vương cùng mẫu thân sẽ như thế nào? Phu quân, hắn lại.. Nghĩ đến đó, nàng nhất thời có chút nghẹn ngào, đối với lão gia nhân dặn dò: "Lão phu nhân sức khỏe không tốt, lại tích tụ đau thương, xin hãy để ý chăm sóc nhiều một chút."
Lão gia nhân hai mắt có chút đỏ lên, vùi đầu đáp: "Là việc lão nô lên làm."
Hoắc Hạm Yên lập tức xoay người đi ra phía sau hậu viện, bình thường nữ nhân chưa thành thân sẽ không đến tang lễ như thế này, vì vậy hậu viện chỉ toàn là phu nhân của quan viên triều đình và thân nhân thế gia của nhà họ Mạc. Tìm một nơi thanh tịnh tính ngồi một lúc rồi rời đi. Mạc tướng quân nay đang trấn thủ Hao Dương và Ích Châu, biên thành chiến sự khi nhanh khi chậm, binh mã Nhung quốc thường thăm dò tiến lên, không thể sơ suất, nên lần này không quay lại tiễn đưa, nhưng lại tự tay viết tế văn để cho phó tướng mang về.
"Hoắc Vương, Hoắc vương phi đến." Vị chủ lễ bên ngoài hô to, làm cho Hoắc Hạm Yên mừng thầm trong bụng, vội vàng đứng dậy đi về phía đám đông. Một lúc sau, Hoắc vương phi được nha hoàn nâng đỡ tiến vào hậu viện. Các phu nhân quan viên bên trong vội vàng chạy tới nghênh đón hành lễ nói: "Thần phụ thám kiến Vương phi."
"Mẫu phi" Hoắc Thiên Kình mang chút vui vẻ tiến tới. Hoắc vương phi ra hiệu cho những người khác đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn nữ nhi, "Sao ngươi cũng tới đây?"
"Tố Ngôn gặp qua vương phi." Tố Ngôn vội vàng hành lễ, mấy ngày nay nàng luôn rất mệt mỏi, có lúc sẽ ngủ thiếp đi cả ngày, ngay cả khi tỉnh lại cũng có chút choáng váng. Nàng đã mời thái y xem qua, lại nói là do mệt mỏi quá độ cần nghỉ ngơi nhiều chút, vì vậy liền hơi buông lỏng việc hầu hạ quận chúa, thế cho nên chẳng biết vì sao đêm qua quận chúa ngủ không ngon, đột nhiên càng cảm thấy xấu hổ vì được vương phi giao phó.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Hoắc vương phi, Hoắc Hạm Yên bước lên thay thế thị nữ, đỡ lấy cổ tay mẫu phi nói. "Thái hậu để cho nữ nhi tới thay ngài đưa tiễn Đức Tuệ tỷ tỷ."
Hoắc vương phi nhớ tới Đức Tuệ năm đó ở trong cung Thái Hậu học tập lễ nghi, không khỏi có chút thương cảm, người nói đi liền đi. "Thái hậu gần đây sức khỏe tốt chứ?"
"Mấy ngày trước thì không sao, nhưng hôm nay.." Đoán chừng vì hôm nay là ngày đưa tang nên mới đặc biệt khó chịu.
Hoắc vương phi yêu, nhìn dung nhan có chút tiều tuỳ của nữ nhi đau thương vuốt ve tóc nàng, mặc dù trong cung có Thái hậu chiếu cố cũng không thể bằng ở nhà mình, nhất định là mệt mỏi. Gần đây, thế cục trên triều vô cùng vi diệu, nghe nói Lăng Giang Vũ vào cung gặp thái hậu, muốn lấy danh nghĩa trắc phi nạp Lâm Thư vào phủ, trên danh nghĩa nói là hắn lo lắng Hạm Yên sau khi vào phủ sẽ ức hiếp thị thiếp. Trong đó không phải mượn chuyện này gõ vào Hoắc Vương Phủ của nàng sao? Hừ hừ~Chính mình đã nhiều năm không động thủ, liền coi nàng như quả hồng mềm dễ bị bắt nạt.
"Ngươi ở trong cung cố gắng an ủi Thái hậu, đợi qua ngày Thất tế của Đức Tuệ công chúa, mẫu phi sẽ vào cung đón ngươi."
"Ân." Hoắc Hạm Yên cười cười gật đầu.
"Phong Linh!" Người điều hành tang lễ hét lên, kèm theo tiếng kêu khóc thảm thiết ở sân viện cùng tiếng đóng đinh vào quan tài nhàn nhạt, khiến lòng mọi người có chút trầm thấp.
"Khiêng linh cữu di giá!"
* * *
Ngồi trên xe ngựa trở về hoàng cung, tâm trạng của Hoắc Hạm Yên vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Đột nhiên, bên cạnh có một con ngựa gào thét chạy qua, phu xe cả kinh, bạch mã đang kéo xe ngửa mặt lên trời hí dài. Toàn bộ cỗ xe ngả về phía sau lắc lư một hồi mới dừng lại, một số cửa hàng xung quanh bị ngựa lật nhào, xung quanh tiếng mắng chửi truyền ra không dứt. Tố Ngôn sắc mặt kinh hãi trách bệch, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hạm Yên, "Quận chúa, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì." Hoắc Hạm Yên lắc đầu, nàng biết võ công, tự nhiên là không sao. Bất quá đây là có chuyện gì xảy ra? Làm sao lại có người phóng ngựa trên đường lớn, không đúng! Trên đường lớn ở đế đô, không có mấy người có thể phóng ngựa, liền vội vàng mở rèm nhìn ra. Một đạo thân ảnh quen thuộc đã biến mất ở nối rẽ góc phố, Tiết Thiếu Thần?
Mặc dù trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi trước cảnh tượng đêm qua, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hắn giục ngựa chạy như điên như thế, vẫn không khỏi lo lắng. Suy nghĩ một chút, đẩy cửa xe ngựa ra, nói: "Tố Ngôn, ngươi không khỏe, trước đến cửa cung chờ, chút nữa ta sẽ trở lại."
"Nhưng là, quận chúa.." Tố Ngôn đang định nói gì đó thì đã nhìn thấy quận chúa nhà mình vận khinh công nhảy lên, trong nháy mắt liền biến mất ở trên đường lớn. Nàng tự nhủ thầm rằng quận chúa khi dễ nàng không biết công phu, về sau trở lại vương phủ nhất định phải tìm người đến dạy nàng, nếu không nàng sẽ luôn bị quận chúa bỏ lại.
Hoắc Hạm Yên một đường đuổi theo Tiết Nghiêm, thấy hắn một thân lệ khí dừng lại ngoài cửa phủ quốc cữu, vung chân đạp mạnh một cái, thị vệ canh giữ ngoài cửa liền bị đá bay. Âm thầm kinh ngạc, tình huống gì đây? Chẳng lẽ đã xảy ra đại sự? Hắn vậy mà dám một người xông tới phủ quốc cữu, nhìn thị vệ phủ quốc cữu đem hắn vây lại, Hoắc Hạm Yên không khỏi có chút lo lắng, chưa kịp suy nghĩ đã phi thân đến bên cạnh Tiết Nghiêm lúc này sắc mặt âm trầm đang định động thủ, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Tiết Nghiêm vừa thấy là Hoắc Hạm Yên, trong con ngươi đầu tiên lộ ra chút kinh ngạc, sau đó bước tới đem nàng ôm vào trong ngực, cảm nhận hơi ấm từ nàng để chứng minh tính chân thật. Cảm giắc được lưng hắn cứng đờ, Hoắc Hạm Yên nghĩ rằng nhất định đã xảy ra chuyện lớn mới có thể làm hắn mất kiểm soát như vậy.
"Ninh Viễn Hầu quả thật là làm càn, quốc cữu phủ mà cũng dám xông loạn!" Quản gia của quốc cữu phủ lớn tiếng bước tới, nhìn thấy Tiết Nghiêm ôm một nữ tử mặc y phục sáng màu không để ý tới mình, càng thêm căm tức. "Nếu Hầu gia không đem nguyên nhân xông vào quốc cữu phủ nói rõ ràng, dù nô tài phải trái lại ý tứ của quốc cữu gia, cũng nhất định phải bẩm báo lại với hoàng thượng!"
Đưa má cọ vào trán của Hoắc Hạm Yên, tâm trạng của Tiết Nghiêm dần dần bình phục. Vừa rồi, ám vệ hồi bẩm rằng Như Tố phu nhân đã bị cao thủ trong quốc cữu phủ bắt đi khỏi Lục Phương Các, vì vậy hắn liền lo lắng vội vàng chạy đến. Chỉ là bây giờ Hoắc Hạm Yên đang ở đây, kia.. Tiết Nghiêm vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền treo lên nụ cười vô lại: "Nguyên nhân? Bản hầu bất quá chỉ muốn tìm một cái cửa đá thử một chút."
Lời này ngay cả Hoắc Hạm Yên cũng chết lặng? Cái gì là đá thử một chút? Không tự giác, đẩy cánh tay của hắn ra, sớm biết chính mình đã không thèm để ý hắn. Không nghĩ tới Tiết Nghiêm lại cứng rắn vô cùng, chỉ nghe hơi thở của hắn thổi vào bên tai nàng, nghiêm túc nói: "Ngoan~~Đừng nhúc nhích." Nếu là hắn tự tiện xông vào phủ quốc cữu, cũng lắm sẽ bị hoàng thượng quở trách xử phạt một chút, nhưng nếu Hạm Yên ở đây thì sẽ bị liên luỵ.
"Ninh Viễn Hầu gia, ngươi quả là khinh người quá đáng!" Quản gia quốc cữu phủ tức giận tái mặt, tiểu thư nhà mình ở trong cung hết thảy đều bị Tiết quý phi trấn áp, hôm nay Tiết Nghiêm lại càn rỡ thái quá.[/HIDE-THANKS]