Bài viết: 0 

Chương 71: Tượng thần
[HIDE-THANKS][BOOK]Việc đầu tiên Persephone làm - chính là đổi vũ khí.
Tử thần cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ quét qua nàng vài lượt, từ trái sang phải rồi lại từ phải về trái. Con mắt ấy như đang tập thể dục theo trình tự, lặng lẽ biểu lộ cảm xúc im lìm của hắn.
Sau đó, hắn đoạt lấy thanh kiếm dài có vẻ ngoài hung ác trên tay nàng, nói một cách thản nhiên: "Ngươi nên dùng con dao găm nhỏ gắn trên cổ tay mình để chiến đấu"
Persephone giống như một học trò ngoan nhưng lực học trung bình, tuân theo quy củ, lập tức tháo đoản kiếm từ cổ tay xuống.
Khi Hades tặng nàng món vũ khí này, đã tính toán kỹ đến thể trạng yếu đuối "tay trói gà không chặt" của nàng. Trọng lượng kiếm vừa vặn, không khiến cánh tay nàng mệt mỏi.
Tử thần nhìn nàng cầm đoản kiếm mà như đang cầm trái cây, tư thế yếu ớt chẳng khác gì đang nâng ly rượu trong vườn hoa. Lúc ấy, dù tâm hồn vốn đã chết lặng của hắn cũng khẽ chấn động, như thế này là sao?
Persephone nhanh chóng vận dụng kỹ năng "nhìn sắc mặt mà hành sự" học được từ Hades, lập tức nhận ra tư thế của mình có vấn đề. Nàng yên lặng đổi sang một cách cầm kiếm khác.
Thanatos nhìn nàng bằng ánh mắt như đang nghi ngờ sự tồn tại của chính mình. Rốt cuộc, hắn lạnh lùng nói: "Để một bộ xương mục nát cầm gậy đánh lửa còn có thần thái hơn ngươi. Ngươi chẳng lẽ không có chút bản năng chiến đấu nào à?"
Hắn biết nàng là thần thuộc hệ thực vật, yếu là điều có thể đoán trước. Cơ thể phàm nhân hiện tại cũng giới hạn sức mạnh thần thánh của nàng. Nhưng yếu đến mức như thế này thì đúng là.. bôi nhọ thần giới.
Persephone nghiêng đầu: "Bản năng chiến đấu?"
Tử thần không thể nói toạc ra đây là "đặc tính chủng thần", đành uyển chuyển giải thích:
"Ở nơi này, thần linh sau khi chào đời, ngay từ ngụm sữa đầu tiên đã có ý thức tranh đoạt rồi."
Dù là thần hồn đang ngủ mê, thì trong bản năng vẫn có sự hung hãn, gai góc phòng vệ.
Persephone từ nhỏ ở bên cạnh Demeter mà vẫn bình an vô sự, chẳng qua là vì nguồn thần lực khổng lồ che chở quanh thân nàng.
Nếu không, với cơ thể nhỏ yếu của nàng, Demeter vừa chui ra từ bụng Cronus đã sớm ăn sống nuốt tươi nàng rồi.
Giờ tỉnh lại, cái gì cũng không làm được, chẳng lẽ ngủ lâu quá đến mức thần hồn cũng tàn phế?
Trong lúc Tử thần còn đang nghiền ngẫm các giả thuyết hợp lý, Persephone lại lộ ra vẻ mặt đầy thương cảm.
Người ở nơi này.. sống thật vất vả. Đến cả uống sữa cũng phải tranh giành ư?
Nàng yên lặng ưỡn ngực đứng thẳng lên, trong lòng cảm ơn xã hội văn minh hiện đại, chính phủ mạnh mẽ, và một gia đình vô cùng tốt. Nàng thật sự đã sống rất ổn.
Không có bản năng chiến đấu thì thôi, nhưng bản lĩnh sống phóng túng thì nàng lại chẳng thiếu. Không như những người ở nơi này, vừa đói khổ, vừa lạc hậu.
Sắc mặt Tử thần ngày càng đặc lại. Đối diện với một người thậm chí còn yếu hơn cả chim non, nàng thế mà còn có thể tự hào như vậy?
Là một trong những thần linh tàn nhẫn và mạnh mẽ nhất, Thanatos nhấc thanh trường kiếm trong tay. Mũi kiếm nhẹ nhàng chạm vào đoản kiếm bên tay Persephone, trượt xuống lưỡi kiếm, rồi bất chợt rung nhẹ.
"Cạch!" Thanh kiếm trong tay nàng rơi xuống, rơi ngay bên chân, mũi kiếm cắm sâu vào lòng đất, chỉ còn một nửa thân kiếm lộ ra.
"Lực đạo quá yếu. Nắm chắc vũ khí của ngươi đi. Dù có bị người ta chặt đứt xương cốt, cũng phải nắm cho chặt. Hãy coi thanh kiếm như sinh ra từ các ngón tay ngươi.. thà chết, cũng không buông." Giọng hắn lạnh lẽo như băng.
Persephone ngón tay run rẩy. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy vị Tử Thần đứng trước mặt, yên lặng giơ kiếm.
Không có sát ý, cũng không có khí thế đe dọa, nhưng lại khiến người ta khó thở. Là áp lực chân thực nhất từ một vị thần mạnh mẽ hơn nhiều lần.
Là một sinh vật yếu ớt sinh ra trong loài người, đối diện với cự thú, bản năng sinh tồn của nàng chỉ còn lại một thứ, muốn chạy trốn.
Dù cự thú kia chỉ đang nhắm mắt ngủ say.
Persephone ngây người trong chốc lát. Nhưng Thanatos không hối thúc nàng, thậm chí thanh kiếm cũng không hề động đậy thêm.
Cuối cùng, nàng cúi người xuống, một lần nữa nắm chặt đoản kiếm.
Thanh kiếm cắm rất sâu vào đất, vô cùng chắc chắn. Nàng phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể rút nó ra được.
Cán kiếm trong lòng bàn tay bắt đầu thấm ướt mồ hôi. Persephone lại lần nữa siết chặt, dồn hết khí lực để giữ cho thanh kiếm không rơi xuống.
Giọng Thanatos vẫn nhẹ nhàng và điềm tĩnh: "Cuối cùng thì ngươi cũng bắt đầu dùng chút khí lực rồi. Cầm được kiếm, chỉ cần học hai thứ là đủ, điều đầu tiên là công kích."
Persephone lập tức gật đầu lia lịa, trong lòng hận không thể lôi ngay một quyển sổ nhỏ ra để ghi chép như đang lên lớp. Công kích cái gì? Công kích thế nào?
Tử thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc học hành của nàng mà lần nữa rơi vào trầm mặc. Đối mặt với nàng, hắn hoàn toàn không thể dâng lên nổi chút ham muốn công kích nào. Không phải vì nàng không đáng giận, mà bởi.. nàng yếu đến mức không khơi dậy nổi lấy một tia sát khí.
Ngay cả khí thế giẫm chết một con kiến cũng không có, là do nàng quá vô hại, hay do cách dạy dỗ của hắn quá cực đoan?
Lần đầu tiên làm "giáo viên", tử thần Thanatos quyết định thay đổi chiến lược giảng dạy: "Ngươi học điều thứ hai trước đi."
Thật ra Persephone có chút cảm động. Nàng có thể cảm nhận được, Tử thần thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ phải dạy nàng học kiếm như thế nào. Nếu hắn không có ý giết nàng, thì tính cách cũng đâu đến nỗi tệ..
Tử thần xoay nhẹ cổ tay, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào ngực nàng – người học trò ngây ngô: "Điều thứ hai, chính là học cách đào mệnh."
Persephone vẫn cầm chặt đoản kiếm, giữ nguyên nụ cười lễ phép: "Ơ?"
Dựa trên mấy bộ phim võ hiệp nàng từng xem, đáng lẽ bước đầu tiên phải là dạy cách cầm kiếm, sau đó là luyện vung kiếm ngàn lần một ngày, hôm sau lại ngồi tấn rèn thể lực chứ? Cái gì gọi là.. "đào mệnh"?
Lúc này, da mặt Tử thần cuối cùng cũng co rúm lại, để lộ ra chút sát khí âm u: "Tiếp theo, ta sẽ truy sát ngươi từ từ. Mỗi bước đều có thể mang đến đau đớn. Nhiệm vụ duy nhất của ngươi, chính là liều mạng bỏ chạy. Chỉ cần không để ta chém trúng, coi như đã hoàn thành bài học."
Persephone: .
Quả nhiên. Ngươi chẳng qua đang kiếm cớ hợp lý để hành hình ta thôi, đúng không? Đồ thần giả tạo!
Bất kể thế nào, bài học thứ hai sau khi đổi vũ khí - "Làm sao để tính ra tuyến đường chạy trốn hiệu quả nhất" - đã chính thức bắt đầu trong cảnh tượng gà bay chó sủa.
Persephone vừa cầm kiếm vừa chạy tán loạn, vừa thở hổn hển hét lớn: "Thanatos! Nếu muốn đánh ta thì cứ nói thẳng, đừng có quanh co như thế mà giày vò người khác!"
Nhưng Thanatos chẳng nói một lời dư thừa. Hắn giống như chiếc bóng trầm mặc của nàng, vĩnh viễn duy trì khoảng cách ba bước phía sau, lưỡi kiếm lạnh lẽo như treo ngay trên cổ mảnh mai của nàng.
"Chạy đi, chạy xa vào." Tử thần điềm nhiên thốt ra lời nói đầy điên cuồng, như thể chỉ thiếu mỗi tiếng cười "khặc khặc khặc" đáng sợ để biến thành ác mộng sống động.
Persephone toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy như sau lưng mình có một con linh cẩu đầy máu đang lặng lẽ đuổi theo, chờ đến lúc nàng chậm lại, đến khi thể lực cạn kiệt, sẽ ngoạm lấy cổ nàng trong nháy mắt.
Cái cảm giác bị lưỡi đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, theo sát bởi một Tử thần âm trầm, khiến nàng chỉ muốn há miệng gào to..
Khi đối mặt với tình huống không còn đường lui, không thể chạy trốn, trong lòng Persephone bất giác hiện lên một cái tên, cái tên dù thế nào cũng sẽ quen thuộc mà xuất hiện.
Had..
Nàng không thốt thành lời, chỉ siết chặt hàm răng, nghiến mạnh một cái. Cái tật "có chuyện gì cũng gọi Hades" này, nàng nhất định phải sửa! Không thể cứ dựa dẫm vào Hades cả đời được.
Chút tự cường tự lập ấy chỉ kéo dài đúng một giây, bởi ngay sau đó, mũi kiếm lạnh như băng đã áp sát làn da mỏng manh của nàng. Đồng tử co rút, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, lúc hoàn hồn lại thì thân thể nàng đã ngã nhào xuống đất, rồi theo bản năng lăn mấy vòng, cuối cùng bật dậy mà cắm đầu chạy về phía hành lang quanh co phía trước.
Thanatos tuyệt đối không nói đùa, hắn thật sự đang tra tấn nàng!
Khi nàng vừa chuyển hướng tại khúc quanh hành lang dài, liếc mắt thấy bóng Tử thần lại áp sát, Persephone bất giác nổi lên chút sát khí, trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh nhìn phẫn nộ như muốn nói "ngươi đừng có quá đáng!"
Trừng xong rồi.. nàng càng chạy nhanh hơn.
Tử thần sải bước dừng lại, khẽ gật đầu một cái, cuối cùng cũng giống chút bộ dạng rồi.
Cảnh tượng Persephone chạy trốn khắp cung điện, còn Thanatos vung vẩy kiếm đuổi theo phía sau, đúng là một cuộc "giao lưu" vô cùng hòa hợp.. khiến toàn bộ Minh phủ náo loạn hẳn lên.
Người hầu đang ôm bức bích họa hoa bách hợp, cùng thiếu niên nô lệ hai tay cầm chén rượu lủng lẳng hai bên tai, nấp sau những bụi hoa văn rậm rạp đầy màu sắc, lén lút xem kịch.
Ba vị phán quan cũng buông việc xử án sang một bên, đứng tựa vào cửa phòng nghị sự, vừa nhìn vừa tám chuyện vui vẻ.
"Thanatos.. tính cách vẫn còn hơi trẻ con." Minos vừa gặm hạt dưa vừa nói, dáng vẻ không khác gì lão bá trấn nhỏ hóng chuyện.
"Hắn xưa nay luôn quen bị oán ghét, khó có được một lần bày tỏ sở thích của mình." Aeacus nhẹ giọng phụ họa, một thần linh ngày ngày tiếp nhận thù hận từ bao linh hồn, lâu dần sẽ quên mất cảm giác vui mừng là thế nào.
Lada Mandys gật đầu đồng tình: "Đến cả Hades cũng trở nên hoạt bát hơn hồi còn ở Olympus."
Dù rằng từ sau khi Persephone đến, Minh phủ cũng sinh ra không ít tử hồn phản loạn.. Nhưng so với mấy chuyện lặt vặt ấy, rõ ràng điều nàng mang tới là một nguồn sinh khí mới, một thứ ánh sáng mong manh giữa nơi âm u lạnh lẽo này, khiến cả đám thần minh sống nơi tối tăm lâu năm cũng cảm thấy ấm lòng và được an ủi.
Đặc biệt là mấy vị phán quan, từng trải qua kiếp làm người, tận trong thâm tâm họ không hề thích mấy kiểu thần thoại đẫm máu sát phạt. Họ ưa chuộng những niềm vui bình dị như lễ hội mùa xuân.
Mà Persephone - người từ trên trời rơi xuống Minh phủ - lại chính là lễ hội mà họ hằng mong đợi.
Cũng chính vì thế, bọn họ mới có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng cỗ thần lực không ăn nhập kia trên người nàng, thậm chí còn từ tận đáy lòng chúc phúc cho Hades.
Còn về chuyện Minh phủ liệu có bị phá vỡ bởi thần lực của Persephone, hay những vong hồn kia có nổi loạn tạo ra thứ gì đó không thể khống chế hay không.. thì đó là chuyện của tương lai.
Hiện tại, hội "lão công bà tám" chỉ muốn ngồi hóng việc vui, hoàn toàn chẳng bận tâm!
Đối với Persephone, sau một thời gian dài cư ngụ trong hoàng cung, không còn cảm thấy xa lạ như ban đầu. Các hành lang quanh co phức tạp, những bậc cầu thang chằng chịt cũng không còn là nỗi lo khiến nàng vấp ngã.
Mặc dù nàng chưa đi hết toàn bộ cung điện, nhưng khu trung tâm và con đường xung quanh đã trở nên quen thuộc.
Khi nàng bắt đầu học tập, một trong những mục tiêu nhỏ của nàng là thử vẽ bản đồ cung điện, để có thể dễ dàng di chuyển nếu cần. Mặc dù ý nghĩ chạy trốn chưa bao giờ hoàn toàn biến mất khỏi đầu nàng.
Chỉ là, trong thế giới tàn nhẫn này, những trở ngại không ngừng ngăn cản bước chân nàng, khiến nàng phải dừng lại. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Hades, kế hoạch trốn chạy của nàng bị trì hoãn, và giờ đây, nàng buộc phải đưa mục tiêu rèn luyện khả năng sinh tồn lên hàng đầu.
Dù sao, nơi đây là một thế giới có chế độ nô lệ, chiến tranh không ngừng, và đầy nghèo khổ lạc hậu. Thần linh ở đây còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Nếu trở lại thế giới nhân gian mà không có sức mạnh trong tay, ngay ngày đầu tiên sống lại, nàng có thể sẽ lại phải đối mặt với nguy hiểm lần thứ hai.
Chính vì vậy, Tử thần, với những dã tâm đầy toan tính, lại ném nàng vào một cuộc thử thách đầy gian nan, nhường nàng có cơ hội trở nên mạnh mẽ, và đối mặt với những thử thách đầy độc hại. Nàng không thể nào cưỡng lại được mà không muốn học hỏi thêm những kỹ năng sinh tồn.
Thế nhưng, việc mạnh mẽ lên trong thế giới này lại cực kỳ khổ cực. Chạy trốn bằng tốc độ nhanh như ngựa, kéo dãn khoảng cách, nhưng phía sau là một cái bóng u ám, lấp lánh như quỷ dữ.. ai mà chịu nổi?
Persephone không thể ngừng nước mắt, lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vừa chạy vừa không khỏi thở gấp. Nàng lao đến khu vực hành lang có hoa văn rối rắm, càng chạy càng thấy thể lực mình sắp kiệt quệ, chỉ có thể dựa vào cột trụ hành lang, cố gắng lấy lại chút sức, hổn hển thở dốc.
Khí quản và tim phổi của nàng như sắp cháy lên, mỗi hơi thở đều kèm theo cảm giác nhói đau.
Đèn đồng cháy sáng, ánh lửa nhấp nhô phản chiếu hình dạng kỳ lạ, cái bóng của Tử thần lại lần nữa uốn cong, xuất hiện dưới chân nàng.
Hắn lại đuổi theo, cách nàng không xa, bóng dáng của hắn gần như chạm vào gót chân nàng.
Persephone không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ cảm nhận được cái bóng đen sát theo nàng, sát khí lạnh lẽo không hề che giấu, khiến nàng cảm thấy toàn thân căng cứng, từng đốt xương đều run rẩy.
Đây chính là cảm giác bị Tử thần đuổi theo sao?
Dù sao, cuối cùng người thì phải chết. Hiện tại, khi đã quen thuộc với sự hiện diện của Tử thần, nàng chỉ có thể đợi đến một ngày, khi nằm liệt trên giường bệnh, để chờ hắn đến rút lấy linh hồn mình. Và khi đó, nàng cũng không còn sợ hãi.
Persephone tự giễu, bật cười khẽ, tự động nạp cho mình một chút năng lượng vui vẻ để tiếp tục, rồi lại vung chân chạy về phía khu phòng tắm quen thuộc.
Vượt qua vài khúc quanh, phía trước là bậc thang cao, dưới bậc thang là một sân vườn thông thoáng, và đối diện sân vườn là một khu kiến trúc khác.
Hoàng cung Minh phủ quả thực quá rộng lớn, Persephone đã chạy đến nơi này mà nàng bắt đầu cảm thấy lạ lẫm. Khu vực xa nhất mà nàng từng đến là bên ngoài phòng hội nghị, nơi có khu vườn chủ đình viện.
Cảnh vật ở đó trống trải đến mức giống như giữa một vùng đất hoang vắng, chỉ có một cây đại thụ khô héo duy nhất. Nàng đi được một nửa đoạn đường rồi quay lại, không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm giác u ám, lạnh lẽo và sự cô quạnh quá rõ rệt. Nàng thực sự cảm thấy Hades xây dựng hoàng cung lớn như vậy có vấn đề gì đó.
Hắn cùng với đám phán quan luôn tỏ ra im lặng, khó có thể tưởng tượng được cái không khí kỳ quái này. Hắn không cô đơn sao? Thực sự quá lạ lùng.
Không có chút hơi ấm nào, nơi này rộng lớn như vậy mà chỉ để che chắn gió, không phải là một khu bất động sản thương mại, cũng không thể bán cho quỷ.
Persephone vừa thầm phàn nàn vừa chạy vào một khu kiến trúc khác bên trong. So với khu vực nàng đã ở, nơi này rõ ràng còn tĩnh mịch và lạnh lẽo hơn. Những bức tranh tường ở đây đều có màu sắc đen đỏ, không hề có những đường cong mềm mại mà nàng quen thuộc.
Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ rất cẩn thận, không bước vào những nơi u ám, đầy cảm giác nguy hiểm này. Nhưng bây giờ, nàng không biết còn gì đáng sợ hơn so với trường kiếm của Tử thần.
Persephone nắm chặt đoản kiếm trong tay, cắm đầu chạy vào phòng có cửa mở phía trước.
Tử thần tiếp tục theo sát phía sau. Khi hắn nhìn thấy cửa phòng mới được trang trí bằng các họa tiết tinh xảo, hắn khẽ nghiêng đầu suy nghĩ. Đây có phải là một phòng tế tự mới xây dựng không?
Trong thời gian gần đây, Daedalus, người phụ trách việc vận chuyển đá và nô lệ quỷ hồn, luôn bận rộn trong cung điện. Hắn nghĩ rằng Hades đang xây dựng một phòng chứa đồ gì đó, không ngờ lại là phòng này.
Persephone không hiểu rõ về hình thức kiến trúc của nơi này, nhưng khi bước vào, nàng mới cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt.
Phòng này rất lộng lẫy, ba mặt tường đều được vẽ những bức tranh bích họa đậm sắc màu.
Giữa phòng, có một chiếc ghế cao cổ điển, và trên ghế là một tượng thần nữ xinh đẹp, được làm từ gốm sứ màu. Tóc của nàng dài và đen, đội một chiếc mũ trang trí bằng những nhánh cây khô.
Một con rắn độc có màu đen quấn quanh mắt cá chân nàng, đầu rắn tinh hồng vươn ra liếm láp bắp chân, như thể một sinh vật sống đang từ từ leo lên.
Một con chim đứng trên lòng bàn tay của nàng, mang theo khí chất đặc trưng của Minh phủ, khiến cho người ta dù muốn khen ngợi cũng không thể thốt lên lời nào.
Tượng thần này có gì đó quen thuộc, nhưng lại đầy lạnh lẽo và sắc bén.
Điều đáng sợ hơn chính là khuôn mặt của tượng thần này lại thiếu đi các chi tiết. Khuôn mặt tái nhợt, chỉ có một điểm mũi mơ hồ, nhưng không hề có miệng hay ánh mắt.
Trong khoảnh khắc, Persephone phát hiện ra phía sau tượng thần có một bóng đen như con quái vật khổng lồ, có vẻ là đang bảo vệ, cũng giống đang giam cầm tượng thần.
Nàng không khỏi lùi lại hai bước, bóng đen liền biến mất, như thể chỉ là ảo giác hoa mắt.
Persephone thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó nàng nhận thấy nơi này quá mới mẻ, những hoa văn trên tường vẫn còn vết tích ẩm ướt, chưa khô hẳn.
Dựa vào những kiến thức học được, nàng gần như xác định đây là một ngôi thần điện mới xây.
Nhưng xây dựng cho thần nào? Minh phủ quả thật có những tượng thần rất đặc biệt, khiến người ta sửng sốt, không thể nhìn thấy chút ánh sáng hay vẻ đẹp nào.
Persephone lại cảm nhận được hơi lạnh từ phía sau lưng, Tử thần đã đuổi kịp. Nàng lập tức chắp tay trước ngực, cúi đầu bái một cái với tượng thần, thầm thì mấy câu cầu xin bình an, sau đó nhanh chóng nép sau tượng thần.
Nàng ngừng thở, nắm chặt đoản kiếm trong tay, cảm giác từng ngón tay đều đau nhói.
Vì ghế quá gần, bờ vai của nàng dính sát vào ghế lạnh lẽo, cảm giác lạnh buốt thấm vào da, khiến nàng run lên hai lần.
Một vài đóa hoa từ tóc nàng rơi xuống, nhưng thay vì nở ra, chúng lại héo úa thành tro bụi.
Persephone chú ý hoàn toàn vào Tử thần phía bên kia, không hề nhận ra sự bất thường của bản thân, thậm chí không chú ý tới việc tóc nàng gần ghế đã bắt đầu nhuộm đen, từng chút một, lan rộng che đi màu vàng vốn có của tóc nàng.
Tâm trạng mềm mại của nàng cũng bỗng dưng bị bao trùm bởi cảm giác lạnh lẽo.
Nàng thậm chí quên mất nỗi đau trên ngón tay, cũng không còn nghĩ đến việc Thanatos đuổi theo sát sao, sự điên cuồng và sợ hãi đã dần lắng xuống.
Bóng tối bao trùm, hiện lên trong mắt nàng, trên đầu những bông hoa tươi bắt đầu rơi như nước, như thể đang mất đi sự sống.
Nàng đứng thẳng, cơ thể uốn cong một chút để né tránh, ánh mắt vững vàng, không một chút dao động, vẫn nhìn về phía trước.
Chiếc ghế lạnh lẽo như một thanh dao sắc bén, chạm vào cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy như hóa thành một tảng đá vô cảm.
Giờ phút này, nàng cũng không nhận ra rằng nàng và và tượng thần giống nhau đến lạ, chỉ khác là tóc nàng chưa hoàn toàn nhuộm đen, mái tóc mềm mại và gương mặt nàng vẫn còn chút hồng hào.
Thanatos bước vào, nhìn thấy tượng thần, sau đó ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế quen thuộc, đây chẳng phải là chiếc ghế mà hắn từng ngồi sao?
Ngồi trên ghế, thân thể cứng đơ, không thể chạy trốn, bắt đầu quên đi thời gian tươi đẹp, tiến vào cuộc sống tĩnh lặng, chết chóc của Minh phủ.
Tượng thần chính là do Hades tự tay tạo ra - tượng của Persephone.
Thanatos cũng không cảm thấy đây có gì là trái đạo đức. Dù sao, Persephone là do Hades cướp được, Hades là Chủ Thần của Minh phủ, vậy thì Persephone chính là của Minh phủ.
Việc quên đi cuộc sống ở đại địa là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, tượng thần này cũng có thể ngưng tụ lại lực lượng của Minh phủ, và khi thân thể nàng mục nát, linh hồn của nàng sẽ tự nhiên mang trong mình quyền lực và trách nhiệm của Minh Thần.
Đây là một phương pháp chậm rãi nhưng lại vô cùng ân cần đối với Persephone, vì khi chuyển đổi, nàng không phải chịu đựng chút đau đớn nào.
Thanatos vừa nghĩ tới việc hắn đã từng trải qua những đau đớn thảm khốc khi chuyển từ thần hệ đêm thành loại Minh Thần, dù đã qua nhiều năm nhưng những cảm giác đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Còn chưa kể tới hệ thực vật thần của Persephone, cái cánh tay ngắn ngủn của nàng, mỗi lần có điểm thô bạo, nàng đều gần như phải bật khóc.
Thanatos không nhanh không chậm tiến lại gần chiếc ghế. Hắn nhìn thấy bóng dáng của nàng, lộ ra sau thành ghế. Hắn dự định sẽ cắt một chút da thịt của nàng, để nàng biết rằng hôm nay hắn không hài lòng với bài học này.
Ngày mai, hắn sẽ tiếp tục tăng cường độ dạy dỗ, ít nhất phải khiến nàng chạy nhanh như gió mới có thể coi như hợp lý.
Vì chém người hắn chưa bao giờ giảm nhẹ lực, hắn cũng không nương tay. Tử thần sợ rằng hắn sẽ vô tình chém chết nàng. Hắn chỉ đi thật chậm, mỗi động tác đều điều chỉnh lực tay sao cho phù hợp. Muốn nhẹ thì nhẹ một chút..
Mũi kiếm bỗng nhiên vọt tới, xuyên qua lớp vải đen, nhưng không có chút do dự, mạnh mẽ đâm vào phần bụng của hắn.
Thanatos giơ cao thanh trường kiếm trong tay, nhưng không động đậy, thân thể hắn đứng thẳng như một pho tượng.
Trước mặt hắn, là một Persephone lạnh lùng, trong tay nàng, thanh đoản kiếm đã hoàn toàn cắm sâu vào trong máu thịt của hắn, gần như muốn xé rách nội tạng hắn.
Những đóa hoa khô héo lại rơi từ tóc nàng xuống, rồi rơi xuống dưới chân họ, tạo nên một cảnh tượng vừa nhẹ nhàng lại vừa thảm thiết đẹp đẽ.
Thời gian dường như đọng lại trong khoảnh khắc, con mồi biến thành thợ săn, Tử thần lạnh lùng bị đánh bại bởi sự khinh thường, càng bị đánh bại bởi sự tàn nhẫn trong hành động không chút cảm xúc của Persephone khi đâm kiếm.
Cuối cùng, khi kiếm đâm vào thần, mặt Persephone rút đi sự trống rỗng, có một chút chấn động.
Nàng trừng mắt nhìn, như thể vừa thức dậy từ một giấc mơ, cuối cùng cũng hoảng hốt cúi đầu nhìn tay mình, với vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ.
Thanatos mới lên tiếng hỏi: "Ngươi đụng phải cái ghế?"
Persephone cảm thấy cảnh tượng này có chút hoang đường, có lẽ là muốn chuyển sự chú ý, liền gật đầu đáp lại: "Đụng một cái, cái ghế này có vấn đề gì sao?"
Nàng cuối cùng cũng nhớ lại bờ vai mình đã chạm vào thành ghế, có một luồng lạnh thấu xương và cảm giác lạnh lẽo ở tóc, khiến nàng có cảm giác như thể mình có thể giết người mà không do dự, còn có cảm giác sức mạnh tàn nhẫn như thể có thể giết mà không chớp mắt.
Không phải sao, nàng đã cắm thanh kiếm vào bụng của Tử thần.
Nỗi sợ hãi còn chưa kịp xuất hiện, nàng liền nghe thấy Tử thần không hề để ý mà nói: "Cái ghế này là Hades dùng một khối Minh thạch làm, người tầm thường đụng phải sẽ làm tứ chi nát rữa, tóc rụng xuống, răng lắc lư và bắt đầu già nua, mà già nua sẽ mang theo lãng quên và sự mất cảm xúc."
Khi Hades tạo ra tượng thần của nàng, không cẩn thận đã đặt sức mạnh tàn bạo của chính hắn lên trên. Nàng đã vô tình tự nhiên lợi dụng sức mạnh đó và đâm Tử thần một đao.
Persephone như sững sờ, rồi đột nhiên thu tay lại, rút kiếm ra và lùi lại hai ba bước, cách xa chiếc ghế một chút.
Nàng phản ứng đầu tiên là tự hỏi liệu mình có phải đã già đi, không ai muốn mình đột nhiên trở thành người lão hóa năm sáu mươi tuổi.
Nàng vừa muốn sờ mặt mình nhưng lại thấy Tử thần ôm bụng, cong người và thở gấp.
Cử động định sờ mặt nàng lập tức chuyển thành muốn đi dìu hắn, nhưng động tác mang tính nhân đạo này rất nhanh đã dừng lại. Tử thần vẫn muốn giết nàng, nàng nên vui mừng vì hắn bị thương mà không thể đứng dậy.
Thanatos nhận ra sự do dự trong động tác của nàng, liền hung ác ngẩng đầu lên, "Ngươi sao không tiếp tục?"
Persephone lập tức một lần nữa nắm chặt kiếm, kiên quyết nói: "Ngươi không đáng đồng tình." Lúc này mà tiếp tục đỡ hắn thì không phải là ngu xuẩn sao?
Tử thần cũng không chịu thua, mỉa mai nói: "Ngươi không nên rút kiếm ra, mà nên dùng lưỡi kiếm hướng vào những nội tạng yếu ớt và dùng sức xoay chuyển, thừa thắng xông lên và cắt đứt ta đến mức hoàn toàn mục rữa."
Persephone: "..."
Thực sự xin lỗi, nàng đã hiểu lầm ý trong lời nói của hắn, không, nàng quả thực không hợp với cái nơi quái quái này, sao thần linh ở đây lại có thể suy nghĩ không bình thường đến thế?
Thật sự khiến người ta sợ hãi!
Tử thần cũng nhìn thấy nàng lại một lần nữa run rẩy ngón tay, không nhịn được mà liếc nhìn cái ghế, dường như muốn một lần nữa ép nàng ngồi lên đó.
Persephone lại kiên cường lùi về phía sau mấy bước.
Thanatos dường như có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết khi quá hăng hái sẽ phản tác dụng.
Hắn bình tĩnh chuyển sang nói chuyện khác, "Đừng có vẻ mặt khổ sở như vậy, hôm nay dạy dỗ ngươi rất tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Persephone ngay lập tức cảnh giác hơn, lực nắm kiếm của nàng không hề thay đổi.
Thanatos lại nghi ngờ liệu mình có phải trông rất đáng sợ không, hắn rõ ràng giống như anh trai mình, nhưng thái độ của nàng lại không hề giống chút nào.
Hắn cố gắng tỏ ra thân thiện, giọng nói của hắn lại giống như đang rót mật, ngay cả lời nói của hắn đều được nhấn mạnh, nhịp điệu chậm rãi đến mức có thể khiến người ta buồn ngủ.
Tại sao anh trai hắn có thể đòi nàng niềm vui, mà hắn lại không thể?
Thanatos tự hỏi mình, nhưng lại phát hiện nàng nhìn lén cái ghế lãng quên kia, không biết là có mục đích gì, hắn liền giải thích một cách bình thản: "Cái tượng thần đó, là hạt giống của thần linh, là nữ thần ngủ say có thể thanh tẩy Hades trước đây."
Thanh tẩy, cứu rỗi, bạch nguyệt quang.
Nếu như là trước kia, Persephone chắc chắn sẽ tò mò.
Nhưng giờ đây, đột nhiên nghe được tin tức về bạch nguyệt quang này, nàng lại cảm thấy miệng mình hơi khô, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, như thể bắt đầu do dự về chủ đề này.
Thanatos có vẻ hơi vụng về trong cách nói chuyện, hiển nhiên hắn cố gắng bắt chước anh trai mình nhưng không thành công, chỉ có thể để giọng nói của hắn nghe càng thêm trầm trầm.
"Hades đã dùng máu của mình hòa với đất, tạo ra cái tượng thần này, mỗi ngày đều đặt đầu mình lên đùi nàng, dùng thần lực thành kính để tôn thờ nàng."
Cái tượng thần này có lẽ mới được tạo ra không lâu, và đã tụ tập được một lượng lớn tín ngưỡng từ Minh phủ, chỉ có thể là Hades mỗi ngày đều đến để cung phụng nàng, mới có thể tạo ra được hiệu quả như vậy.
Mà cỗ lực lượng này khiến tượng thần Persephone có cảm giác không có ánh sáng, ngược lại càng giống Hades hơn.
Persephone nghe xong, nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn vì Hades có mục tiêu khác, hay là nên suy nghĩ xem mũi tên thần tình yêu có phải đang mất dần hiệu quả, nên Hades vẫn còn nhớ về tình cảm với ánh sáng nguyệt quang.
Đây hẳn là một tin tốt, thật sự.
Persephone khẽ mím môi, cầm lấy kiếm, khí lực trong tay mềm nhũn, cảm xúc của nàng cũng dường như ảnh hưởng đến Tử thần.
Một người một thần ngay lập tức im lặng, không khí như thể ai nói trước thì người đó sẽ là kẻ xấu hổ, và sự yên tĩnh bao trùm.
Cuối cùng, Persephone thở dài, "Đã hoàn thành dạy dỗ hôm nay rồi, vậy ta đi trước."
Nói xong, nàng đi về phía cửa, lần nữa quan sát thần điện. Các loại ánh sáng lộng lẫy, các thiết kế tỉ mỉ, mọi thứ đều mới mẻ và sạch sẽ, ai cũng có thể nhận ra công sức Hades đã bỏ ra để gìn giữ nơi này.
Persephone cúi đầu, im lặng một lúc, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn ngươi vì đã nghiêm túc dạy dỗ."
Nàng đi đến gần cửa, lưng quay về phía Tử thần, nhưng hắn không tiếp tục công kích nàng. Điều này chứng minh hắn thật sự đang dạy nàng, chứ không phải muốn khi dễ nàng.
Mặc dù phương pháp dạy dỗ của hắn có một phong cách riêng khiến nàng phải suy nghĩ lại những quan niệm vốn có, nhưng nàng vẫn cảm kích lòng tốt của hắn.
Thanatos nhìn nàng giống như một cây thực vật khô héo, những bông hoa trên đầu nàng đã rụng xuống, làn da cũng bắt đầu héo úa, có vẻ buồn bã và mệt mỏi đến mức mất hết sức lực.
Hắn chợt nhận ra, có phải mình đã nói quá nhiều, khiến nàng không vui hay không.
Đứng im một hồi, hắn mới ý thức được bụng mình đang âm ỉ đau đớn, ruột hắn bắt đầu chảy ra ngoài.
Hades đã tặng Persephone một thanh kiếm ngắn bằng vàng có thể giết người, thậm chí có thể giết thần. Một khi thanh kiếm này cắt vào cơ thể, linh hồn con người sẽ bị thu lấy ngay lập tức, và thần linh cũng khó có thể hồi phục.
Thanatos dùng những ngón tay khô quắt khó khăn nhét ruột vào lại, rồi quyết định đi tìm anh trai mình lấy ít thuốc của Olympus để trị thương.
Mong sao ngày mai khi dạy dỗ Persephone, hắn sẽ không để ruột lại rơi ra, làm nàng sợ hãi.
Persephone hoàn toàn không biết rằng người thầy mới của mình đang cố gắng nhét lại ruột mình, nàng chỉ biết khi quay lại hành lang quen thuộc trong trung tâm kiến trúc, nàng mới nhận ra rằng ngón tay cầm kiếm của mình đang dính đầy chất lỏng màu vàng kim nhạt.
Đó là thần huyết.
Cảm xúc bị đè nén suốt thời gian qua giờ mới bộc phát, nàng cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp hơn, trạng thái mất cảm giác vừa rồi khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi này làm bước chân của nàng trở nên vội vã hơn rất nhiều. Khi nàng nhìn thấy khuôn viên quen thuộc, một chiếc xe ngựa màu đen đột nhiên rơi xuống, tạo ra một luồng khí vụt lên trời.
Persephone không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Nàng chạy đến, hổn hển gọi: "Hades."
Để xua đi khí tức Tartaros trên người mình, Hades vừa từ Minh phủ tắm rửa trở về.
Và khi ra khỏi Tartaros, hắn lại lần nữa cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của Persephone, nó đã đánh mạnh vào trái tim hắn.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, hắn đưa tay nắm nhẹ vào tay nàng, chạm phải máu và thanh kiếm ngắn của nàng.
"Ai mạo phạm ngươi?"
Là lực lượng của Tử thần, Hades ngay lập tức nhận ra.
Cảm xúc của Persephone lại thay đổi, nỗi sợ hãi biến thành sự mơ màng chưa tỉnh và những hoài nghi, giống như một đứa trẻ lạc đường đang tìm kiếm sự giúp đỡ đáng thương từ hắn.
"Ta vừa rồi đụng phải một cái ghế.." Persephone dừng lại, rồi mới nhận ra mình đã dựa vào Hades quá sâu, muốn tìm kiếm sự an ủi từ hắn.
Đó không phải là một dấu hiệu tốt.
Persephone lại nhớ đến lúc bọn họ trên chiếc thuyền vàng, khi Hades dịu dàng hơn cả ánh sáng đêm khuya.
Mọi sự chần chừ đều biến mất, nàng nhẹ nhàng kể lại, nàng nói cho Hades biết rằng nàng đã tiếp nhận sự dạy dỗ từ Tử thần.
Sát khí trên mặt Hades dần tan biến, hắn nhìn nàng thật sự nghiêm túc, "Hắn có hành động bạo lực với ngươi không?"
Persephone trầm mặc một chút, rồi kiên quyết lắc đầu, "Không phải vấn đề này, ta chỉ cảm thấy trạng thái của ta không đúng khi ta tổn thương hắn."
Mặc dù Hades rất cố gắng hiểu nàng, cuối cùng vẫn không thể thành công, hắn cúi đầu và hỏi với giọng ôn hòa: "Một vị thần linh bị ngươi tập kích thành công, lẽ ra ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng, sao lại không vậy?"
Persephone đã dần tỉnh táo lại, nàng cuối cùng cũng nghĩ rõ được nỗi lo lắng của mình đến từ đâu, "Không đúng, sau khi ta đụng phải cái ghế kia, ta trở nên vô cảm vô tình. Dù là đối diện với một đứa trẻ vô tội, ta cũng có thể không chút do dự mà ra tay."
Nàng sợ hãi không phải vì mình đã dùng đao đâm vào thân thể Tử thần, mà là sợ hãi chính bản thân mình đã trở nên vô cảm, không còn nhân tính.
Hades dùng hắc vụ tạo ra một khối mềm mại, cẩn thận lau đi vết máu trên ngón tay nàng, đoản kiếm lại được treo lên dây trên cổ tay nàng.
Hắn suy nghĩ một lúc về lời nói của Persephone, rồi nói: "Ngươi không thích trạng thái không có tình cảm sao?"
Persephone không chút do dự, "Không có tình cảm thì còn là người sao?"
Hades dừng lại một chút khi lau ngón tay nàng, giọng nói của hắn nặng nề hơn, như thể đang cố gắng giải thích điều gì: "Nếu như, ngươi trở thành thần thì sao?"
Persephone cảm thấy ngón tay có chút ngứa, không thể không động đậy, "Nếu như trở thành thần mà không có tình cảm, giống như vừa rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Quả thực là không có ý nghĩa, trạng thái đó lạnh lùng như vật vô tri, giết chóc mà không hề thay đổi sắc mặt, ngay cả khi làm thần, nàng cũng không cảm thấy đặc biệt gì.
Hades im lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới chuyển ánh mắt về phía phòng thờ mới được xây dựng, dỗ nàng, "Nếu như ngươi không thích, về sau sẽ không trở thành như thế."
Persephone thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi nàng lại nhíu mày, cuối cùng nhận ra rằng chính nàng đã tự thấy mình như một chú chim non trở về tổ, hay như một con nòng nọc tìm được mẹ.
Hades từ khi nào lại trở thành tổ ấm của nàng, khiến một câu an ủi từ hắn cũng có thể làm nàng cảm thấy yên tâm?
Có lẽ là không khí này quá ấm áp, Persephone tự nhiên hỏi: "Hades, bức tượng thần trong thần điện kia là ngươi tự tay tạo ra sao?"
Hades thành thật gật đầu, "Ừm.."
Persephone không tự chủ được mà nắm chặt ngón tay hắn, giọng nói mang theo một cảm giác khẩn trương không dễ nhận ra, "Ngươi chắc là rất thích nó?"
Hades tiếp tục gật đầu thành thật, "Ừm.."
Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng đến mức như thể chết lặng.
Persephone không hề thay đổi sắc mặt đáp lại: "À.."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Đăng ký và kích hoạt tài khoản để nhấn like ủng hộ mình nha (miễn phí) : Đăng ký và Kích hoạt tài khoản
[HIDE-THANKS][BOOK]Việc đầu tiên Persephone làm - chính là đổi vũ khí.
Tử thần cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ quét qua nàng vài lượt, từ trái sang phải rồi lại từ phải về trái. Con mắt ấy như đang tập thể dục theo trình tự, lặng lẽ biểu lộ cảm xúc im lìm của hắn.
Sau đó, hắn đoạt lấy thanh kiếm dài có vẻ ngoài hung ác trên tay nàng, nói một cách thản nhiên: "Ngươi nên dùng con dao găm nhỏ gắn trên cổ tay mình để chiến đấu"
Persephone giống như một học trò ngoan nhưng lực học trung bình, tuân theo quy củ, lập tức tháo đoản kiếm từ cổ tay xuống.
Khi Hades tặng nàng món vũ khí này, đã tính toán kỹ đến thể trạng yếu đuối "tay trói gà không chặt" của nàng. Trọng lượng kiếm vừa vặn, không khiến cánh tay nàng mệt mỏi.
Tử thần nhìn nàng cầm đoản kiếm mà như đang cầm trái cây, tư thế yếu ớt chẳng khác gì đang nâng ly rượu trong vườn hoa. Lúc ấy, dù tâm hồn vốn đã chết lặng của hắn cũng khẽ chấn động, như thế này là sao?
Persephone nhanh chóng vận dụng kỹ năng "nhìn sắc mặt mà hành sự" học được từ Hades, lập tức nhận ra tư thế của mình có vấn đề. Nàng yên lặng đổi sang một cách cầm kiếm khác.
Thanatos nhìn nàng bằng ánh mắt như đang nghi ngờ sự tồn tại của chính mình. Rốt cuộc, hắn lạnh lùng nói: "Để một bộ xương mục nát cầm gậy đánh lửa còn có thần thái hơn ngươi. Ngươi chẳng lẽ không có chút bản năng chiến đấu nào à?"
Hắn biết nàng là thần thuộc hệ thực vật, yếu là điều có thể đoán trước. Cơ thể phàm nhân hiện tại cũng giới hạn sức mạnh thần thánh của nàng. Nhưng yếu đến mức như thế này thì đúng là.. bôi nhọ thần giới.
Persephone nghiêng đầu: "Bản năng chiến đấu?"
Tử thần không thể nói toạc ra đây là "đặc tính chủng thần", đành uyển chuyển giải thích:
"Ở nơi này, thần linh sau khi chào đời, ngay từ ngụm sữa đầu tiên đã có ý thức tranh đoạt rồi."
Dù là thần hồn đang ngủ mê, thì trong bản năng vẫn có sự hung hãn, gai góc phòng vệ.
Persephone từ nhỏ ở bên cạnh Demeter mà vẫn bình an vô sự, chẳng qua là vì nguồn thần lực khổng lồ che chở quanh thân nàng.
Nếu không, với cơ thể nhỏ yếu của nàng, Demeter vừa chui ra từ bụng Cronus đã sớm ăn sống nuốt tươi nàng rồi.
Giờ tỉnh lại, cái gì cũng không làm được, chẳng lẽ ngủ lâu quá đến mức thần hồn cũng tàn phế?
Trong lúc Tử thần còn đang nghiền ngẫm các giả thuyết hợp lý, Persephone lại lộ ra vẻ mặt đầy thương cảm.
Người ở nơi này.. sống thật vất vả. Đến cả uống sữa cũng phải tranh giành ư?
Nàng yên lặng ưỡn ngực đứng thẳng lên, trong lòng cảm ơn xã hội văn minh hiện đại, chính phủ mạnh mẽ, và một gia đình vô cùng tốt. Nàng thật sự đã sống rất ổn.
Không có bản năng chiến đấu thì thôi, nhưng bản lĩnh sống phóng túng thì nàng lại chẳng thiếu. Không như những người ở nơi này, vừa đói khổ, vừa lạc hậu.
Sắc mặt Tử thần ngày càng đặc lại. Đối diện với một người thậm chí còn yếu hơn cả chim non, nàng thế mà còn có thể tự hào như vậy?
Là một trong những thần linh tàn nhẫn và mạnh mẽ nhất, Thanatos nhấc thanh trường kiếm trong tay. Mũi kiếm nhẹ nhàng chạm vào đoản kiếm bên tay Persephone, trượt xuống lưỡi kiếm, rồi bất chợt rung nhẹ.
"Cạch!" Thanh kiếm trong tay nàng rơi xuống, rơi ngay bên chân, mũi kiếm cắm sâu vào lòng đất, chỉ còn một nửa thân kiếm lộ ra.
"Lực đạo quá yếu. Nắm chắc vũ khí của ngươi đi. Dù có bị người ta chặt đứt xương cốt, cũng phải nắm cho chặt. Hãy coi thanh kiếm như sinh ra từ các ngón tay ngươi.. thà chết, cũng không buông." Giọng hắn lạnh lẽo như băng.
Persephone ngón tay run rẩy. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy vị Tử Thần đứng trước mặt, yên lặng giơ kiếm.
Không có sát ý, cũng không có khí thế đe dọa, nhưng lại khiến người ta khó thở. Là áp lực chân thực nhất từ một vị thần mạnh mẽ hơn nhiều lần.
Là một sinh vật yếu ớt sinh ra trong loài người, đối diện với cự thú, bản năng sinh tồn của nàng chỉ còn lại một thứ, muốn chạy trốn.
Dù cự thú kia chỉ đang nhắm mắt ngủ say.
Persephone ngây người trong chốc lát. Nhưng Thanatos không hối thúc nàng, thậm chí thanh kiếm cũng không hề động đậy thêm.
Cuối cùng, nàng cúi người xuống, một lần nữa nắm chặt đoản kiếm.
Thanh kiếm cắm rất sâu vào đất, vô cùng chắc chắn. Nàng phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể rút nó ra được.
Cán kiếm trong lòng bàn tay bắt đầu thấm ướt mồ hôi. Persephone lại lần nữa siết chặt, dồn hết khí lực để giữ cho thanh kiếm không rơi xuống.
Giọng Thanatos vẫn nhẹ nhàng và điềm tĩnh: "Cuối cùng thì ngươi cũng bắt đầu dùng chút khí lực rồi. Cầm được kiếm, chỉ cần học hai thứ là đủ, điều đầu tiên là công kích."
Persephone lập tức gật đầu lia lịa, trong lòng hận không thể lôi ngay một quyển sổ nhỏ ra để ghi chép như đang lên lớp. Công kích cái gì? Công kích thế nào?
Tử thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc học hành của nàng mà lần nữa rơi vào trầm mặc. Đối mặt với nàng, hắn hoàn toàn không thể dâng lên nổi chút ham muốn công kích nào. Không phải vì nàng không đáng giận, mà bởi.. nàng yếu đến mức không khơi dậy nổi lấy một tia sát khí.
Ngay cả khí thế giẫm chết một con kiến cũng không có, là do nàng quá vô hại, hay do cách dạy dỗ của hắn quá cực đoan?
Lần đầu tiên làm "giáo viên", tử thần Thanatos quyết định thay đổi chiến lược giảng dạy: "Ngươi học điều thứ hai trước đi."
Thật ra Persephone có chút cảm động. Nàng có thể cảm nhận được, Tử thần thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ phải dạy nàng học kiếm như thế nào. Nếu hắn không có ý giết nàng, thì tính cách cũng đâu đến nỗi tệ..
Tử thần xoay nhẹ cổ tay, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào ngực nàng – người học trò ngây ngô: "Điều thứ hai, chính là học cách đào mệnh."
Persephone vẫn cầm chặt đoản kiếm, giữ nguyên nụ cười lễ phép: "Ơ?"
Dựa trên mấy bộ phim võ hiệp nàng từng xem, đáng lẽ bước đầu tiên phải là dạy cách cầm kiếm, sau đó là luyện vung kiếm ngàn lần một ngày, hôm sau lại ngồi tấn rèn thể lực chứ? Cái gì gọi là.. "đào mệnh"?
Lúc này, da mặt Tử thần cuối cùng cũng co rúm lại, để lộ ra chút sát khí âm u: "Tiếp theo, ta sẽ truy sát ngươi từ từ. Mỗi bước đều có thể mang đến đau đớn. Nhiệm vụ duy nhất của ngươi, chính là liều mạng bỏ chạy. Chỉ cần không để ta chém trúng, coi như đã hoàn thành bài học."
Persephone: .
Quả nhiên. Ngươi chẳng qua đang kiếm cớ hợp lý để hành hình ta thôi, đúng không? Đồ thần giả tạo!
Bất kể thế nào, bài học thứ hai sau khi đổi vũ khí - "Làm sao để tính ra tuyến đường chạy trốn hiệu quả nhất" - đã chính thức bắt đầu trong cảnh tượng gà bay chó sủa.
Persephone vừa cầm kiếm vừa chạy tán loạn, vừa thở hổn hển hét lớn: "Thanatos! Nếu muốn đánh ta thì cứ nói thẳng, đừng có quanh co như thế mà giày vò người khác!"
Nhưng Thanatos chẳng nói một lời dư thừa. Hắn giống như chiếc bóng trầm mặc của nàng, vĩnh viễn duy trì khoảng cách ba bước phía sau, lưỡi kiếm lạnh lẽo như treo ngay trên cổ mảnh mai của nàng.
"Chạy đi, chạy xa vào." Tử thần điềm nhiên thốt ra lời nói đầy điên cuồng, như thể chỉ thiếu mỗi tiếng cười "khặc khặc khặc" đáng sợ để biến thành ác mộng sống động.
Persephone toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy như sau lưng mình có một con linh cẩu đầy máu đang lặng lẽ đuổi theo, chờ đến lúc nàng chậm lại, đến khi thể lực cạn kiệt, sẽ ngoạm lấy cổ nàng trong nháy mắt.
Cái cảm giác bị lưỡi đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, theo sát bởi một Tử thần âm trầm, khiến nàng chỉ muốn há miệng gào to..
Khi đối mặt với tình huống không còn đường lui, không thể chạy trốn, trong lòng Persephone bất giác hiện lên một cái tên, cái tên dù thế nào cũng sẽ quen thuộc mà xuất hiện.
Had..
Nàng không thốt thành lời, chỉ siết chặt hàm răng, nghiến mạnh một cái. Cái tật "có chuyện gì cũng gọi Hades" này, nàng nhất định phải sửa! Không thể cứ dựa dẫm vào Hades cả đời được.
Chút tự cường tự lập ấy chỉ kéo dài đúng một giây, bởi ngay sau đó, mũi kiếm lạnh như băng đã áp sát làn da mỏng manh của nàng. Đồng tử co rút, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, lúc hoàn hồn lại thì thân thể nàng đã ngã nhào xuống đất, rồi theo bản năng lăn mấy vòng, cuối cùng bật dậy mà cắm đầu chạy về phía hành lang quanh co phía trước.
Thanatos tuyệt đối không nói đùa, hắn thật sự đang tra tấn nàng!
Khi nàng vừa chuyển hướng tại khúc quanh hành lang dài, liếc mắt thấy bóng Tử thần lại áp sát, Persephone bất giác nổi lên chút sát khí, trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh nhìn phẫn nộ như muốn nói "ngươi đừng có quá đáng!"
Trừng xong rồi.. nàng càng chạy nhanh hơn.
Tử thần sải bước dừng lại, khẽ gật đầu một cái, cuối cùng cũng giống chút bộ dạng rồi.
Cảnh tượng Persephone chạy trốn khắp cung điện, còn Thanatos vung vẩy kiếm đuổi theo phía sau, đúng là một cuộc "giao lưu" vô cùng hòa hợp.. khiến toàn bộ Minh phủ náo loạn hẳn lên.
Người hầu đang ôm bức bích họa hoa bách hợp, cùng thiếu niên nô lệ hai tay cầm chén rượu lủng lẳng hai bên tai, nấp sau những bụi hoa văn rậm rạp đầy màu sắc, lén lút xem kịch.
Ba vị phán quan cũng buông việc xử án sang một bên, đứng tựa vào cửa phòng nghị sự, vừa nhìn vừa tám chuyện vui vẻ.
"Thanatos.. tính cách vẫn còn hơi trẻ con." Minos vừa gặm hạt dưa vừa nói, dáng vẻ không khác gì lão bá trấn nhỏ hóng chuyện.
"Hắn xưa nay luôn quen bị oán ghét, khó có được một lần bày tỏ sở thích của mình." Aeacus nhẹ giọng phụ họa, một thần linh ngày ngày tiếp nhận thù hận từ bao linh hồn, lâu dần sẽ quên mất cảm giác vui mừng là thế nào.
Lada Mandys gật đầu đồng tình: "Đến cả Hades cũng trở nên hoạt bát hơn hồi còn ở Olympus."
Dù rằng từ sau khi Persephone đến, Minh phủ cũng sinh ra không ít tử hồn phản loạn.. Nhưng so với mấy chuyện lặt vặt ấy, rõ ràng điều nàng mang tới là một nguồn sinh khí mới, một thứ ánh sáng mong manh giữa nơi âm u lạnh lẽo này, khiến cả đám thần minh sống nơi tối tăm lâu năm cũng cảm thấy ấm lòng và được an ủi.
Đặc biệt là mấy vị phán quan, từng trải qua kiếp làm người, tận trong thâm tâm họ không hề thích mấy kiểu thần thoại đẫm máu sát phạt. Họ ưa chuộng những niềm vui bình dị như lễ hội mùa xuân.
Mà Persephone - người từ trên trời rơi xuống Minh phủ - lại chính là lễ hội mà họ hằng mong đợi.
Cũng chính vì thế, bọn họ mới có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng cỗ thần lực không ăn nhập kia trên người nàng, thậm chí còn từ tận đáy lòng chúc phúc cho Hades.
Còn về chuyện Minh phủ liệu có bị phá vỡ bởi thần lực của Persephone, hay những vong hồn kia có nổi loạn tạo ra thứ gì đó không thể khống chế hay không.. thì đó là chuyện của tương lai.
Hiện tại, hội "lão công bà tám" chỉ muốn ngồi hóng việc vui, hoàn toàn chẳng bận tâm!
Đối với Persephone, sau một thời gian dài cư ngụ trong hoàng cung, không còn cảm thấy xa lạ như ban đầu. Các hành lang quanh co phức tạp, những bậc cầu thang chằng chịt cũng không còn là nỗi lo khiến nàng vấp ngã.
Mặc dù nàng chưa đi hết toàn bộ cung điện, nhưng khu trung tâm và con đường xung quanh đã trở nên quen thuộc.
Khi nàng bắt đầu học tập, một trong những mục tiêu nhỏ của nàng là thử vẽ bản đồ cung điện, để có thể dễ dàng di chuyển nếu cần. Mặc dù ý nghĩ chạy trốn chưa bao giờ hoàn toàn biến mất khỏi đầu nàng.
Chỉ là, trong thế giới tàn nhẫn này, những trở ngại không ngừng ngăn cản bước chân nàng, khiến nàng phải dừng lại. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Hades, kế hoạch trốn chạy của nàng bị trì hoãn, và giờ đây, nàng buộc phải đưa mục tiêu rèn luyện khả năng sinh tồn lên hàng đầu.
Dù sao, nơi đây là một thế giới có chế độ nô lệ, chiến tranh không ngừng, và đầy nghèo khổ lạc hậu. Thần linh ở đây còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Nếu trở lại thế giới nhân gian mà không có sức mạnh trong tay, ngay ngày đầu tiên sống lại, nàng có thể sẽ lại phải đối mặt với nguy hiểm lần thứ hai.
Chính vì vậy, Tử thần, với những dã tâm đầy toan tính, lại ném nàng vào một cuộc thử thách đầy gian nan, nhường nàng có cơ hội trở nên mạnh mẽ, và đối mặt với những thử thách đầy độc hại. Nàng không thể nào cưỡng lại được mà không muốn học hỏi thêm những kỹ năng sinh tồn.
Thế nhưng, việc mạnh mẽ lên trong thế giới này lại cực kỳ khổ cực. Chạy trốn bằng tốc độ nhanh như ngựa, kéo dãn khoảng cách, nhưng phía sau là một cái bóng u ám, lấp lánh như quỷ dữ.. ai mà chịu nổi?
Persephone không thể ngừng nước mắt, lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vừa chạy vừa không khỏi thở gấp. Nàng lao đến khu vực hành lang có hoa văn rối rắm, càng chạy càng thấy thể lực mình sắp kiệt quệ, chỉ có thể dựa vào cột trụ hành lang, cố gắng lấy lại chút sức, hổn hển thở dốc.
Khí quản và tim phổi của nàng như sắp cháy lên, mỗi hơi thở đều kèm theo cảm giác nhói đau.
Đèn đồng cháy sáng, ánh lửa nhấp nhô phản chiếu hình dạng kỳ lạ, cái bóng của Tử thần lại lần nữa uốn cong, xuất hiện dưới chân nàng.
Hắn lại đuổi theo, cách nàng không xa, bóng dáng của hắn gần như chạm vào gót chân nàng.
Persephone không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ cảm nhận được cái bóng đen sát theo nàng, sát khí lạnh lẽo không hề che giấu, khiến nàng cảm thấy toàn thân căng cứng, từng đốt xương đều run rẩy.
Đây chính là cảm giác bị Tử thần đuổi theo sao?
Dù sao, cuối cùng người thì phải chết. Hiện tại, khi đã quen thuộc với sự hiện diện của Tử thần, nàng chỉ có thể đợi đến một ngày, khi nằm liệt trên giường bệnh, để chờ hắn đến rút lấy linh hồn mình. Và khi đó, nàng cũng không còn sợ hãi.
Persephone tự giễu, bật cười khẽ, tự động nạp cho mình một chút năng lượng vui vẻ để tiếp tục, rồi lại vung chân chạy về phía khu phòng tắm quen thuộc.
Vượt qua vài khúc quanh, phía trước là bậc thang cao, dưới bậc thang là một sân vườn thông thoáng, và đối diện sân vườn là một khu kiến trúc khác.
Hoàng cung Minh phủ quả thực quá rộng lớn, Persephone đã chạy đến nơi này mà nàng bắt đầu cảm thấy lạ lẫm. Khu vực xa nhất mà nàng từng đến là bên ngoài phòng hội nghị, nơi có khu vườn chủ đình viện.
Cảnh vật ở đó trống trải đến mức giống như giữa một vùng đất hoang vắng, chỉ có một cây đại thụ khô héo duy nhất. Nàng đi được một nửa đoạn đường rồi quay lại, không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm giác u ám, lạnh lẽo và sự cô quạnh quá rõ rệt. Nàng thực sự cảm thấy Hades xây dựng hoàng cung lớn như vậy có vấn đề gì đó.
Hắn cùng với đám phán quan luôn tỏ ra im lặng, khó có thể tưởng tượng được cái không khí kỳ quái này. Hắn không cô đơn sao? Thực sự quá lạ lùng.
Không có chút hơi ấm nào, nơi này rộng lớn như vậy mà chỉ để che chắn gió, không phải là một khu bất động sản thương mại, cũng không thể bán cho quỷ.
Persephone vừa thầm phàn nàn vừa chạy vào một khu kiến trúc khác bên trong. So với khu vực nàng đã ở, nơi này rõ ràng còn tĩnh mịch và lạnh lẽo hơn. Những bức tranh tường ở đây đều có màu sắc đen đỏ, không hề có những đường cong mềm mại mà nàng quen thuộc.
Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ rất cẩn thận, không bước vào những nơi u ám, đầy cảm giác nguy hiểm này. Nhưng bây giờ, nàng không biết còn gì đáng sợ hơn so với trường kiếm của Tử thần.
Persephone nắm chặt đoản kiếm trong tay, cắm đầu chạy vào phòng có cửa mở phía trước.
Tử thần tiếp tục theo sát phía sau. Khi hắn nhìn thấy cửa phòng mới được trang trí bằng các họa tiết tinh xảo, hắn khẽ nghiêng đầu suy nghĩ. Đây có phải là một phòng tế tự mới xây dựng không?
Trong thời gian gần đây, Daedalus, người phụ trách việc vận chuyển đá và nô lệ quỷ hồn, luôn bận rộn trong cung điện. Hắn nghĩ rằng Hades đang xây dựng một phòng chứa đồ gì đó, không ngờ lại là phòng này.
Persephone không hiểu rõ về hình thức kiến trúc của nơi này, nhưng khi bước vào, nàng mới cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt.
Phòng này rất lộng lẫy, ba mặt tường đều được vẽ những bức tranh bích họa đậm sắc màu.
Giữa phòng, có một chiếc ghế cao cổ điển, và trên ghế là một tượng thần nữ xinh đẹp, được làm từ gốm sứ màu. Tóc của nàng dài và đen, đội một chiếc mũ trang trí bằng những nhánh cây khô.
Một con rắn độc có màu đen quấn quanh mắt cá chân nàng, đầu rắn tinh hồng vươn ra liếm láp bắp chân, như thể một sinh vật sống đang từ từ leo lên.
Một con chim đứng trên lòng bàn tay của nàng, mang theo khí chất đặc trưng của Minh phủ, khiến cho người ta dù muốn khen ngợi cũng không thể thốt lên lời nào.
Tượng thần này có gì đó quen thuộc, nhưng lại đầy lạnh lẽo và sắc bén.
Điều đáng sợ hơn chính là khuôn mặt của tượng thần này lại thiếu đi các chi tiết. Khuôn mặt tái nhợt, chỉ có một điểm mũi mơ hồ, nhưng không hề có miệng hay ánh mắt.
Trong khoảnh khắc, Persephone phát hiện ra phía sau tượng thần có một bóng đen như con quái vật khổng lồ, có vẻ là đang bảo vệ, cũng giống đang giam cầm tượng thần.
Nàng không khỏi lùi lại hai bước, bóng đen liền biến mất, như thể chỉ là ảo giác hoa mắt.
Persephone thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó nàng nhận thấy nơi này quá mới mẻ, những hoa văn trên tường vẫn còn vết tích ẩm ướt, chưa khô hẳn.
Dựa vào những kiến thức học được, nàng gần như xác định đây là một ngôi thần điện mới xây.
Nhưng xây dựng cho thần nào? Minh phủ quả thật có những tượng thần rất đặc biệt, khiến người ta sửng sốt, không thể nhìn thấy chút ánh sáng hay vẻ đẹp nào.
Persephone lại cảm nhận được hơi lạnh từ phía sau lưng, Tử thần đã đuổi kịp. Nàng lập tức chắp tay trước ngực, cúi đầu bái một cái với tượng thần, thầm thì mấy câu cầu xin bình an, sau đó nhanh chóng nép sau tượng thần.
Nàng ngừng thở, nắm chặt đoản kiếm trong tay, cảm giác từng ngón tay đều đau nhói.
Vì ghế quá gần, bờ vai của nàng dính sát vào ghế lạnh lẽo, cảm giác lạnh buốt thấm vào da, khiến nàng run lên hai lần.
Một vài đóa hoa từ tóc nàng rơi xuống, nhưng thay vì nở ra, chúng lại héo úa thành tro bụi.
Persephone chú ý hoàn toàn vào Tử thần phía bên kia, không hề nhận ra sự bất thường của bản thân, thậm chí không chú ý tới việc tóc nàng gần ghế đã bắt đầu nhuộm đen, từng chút một, lan rộng che đi màu vàng vốn có của tóc nàng.
Tâm trạng mềm mại của nàng cũng bỗng dưng bị bao trùm bởi cảm giác lạnh lẽo.
Nàng thậm chí quên mất nỗi đau trên ngón tay, cũng không còn nghĩ đến việc Thanatos đuổi theo sát sao, sự điên cuồng và sợ hãi đã dần lắng xuống.
Bóng tối bao trùm, hiện lên trong mắt nàng, trên đầu những bông hoa tươi bắt đầu rơi như nước, như thể đang mất đi sự sống.
Nàng đứng thẳng, cơ thể uốn cong một chút để né tránh, ánh mắt vững vàng, không một chút dao động, vẫn nhìn về phía trước.
Chiếc ghế lạnh lẽo như một thanh dao sắc bén, chạm vào cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy như hóa thành một tảng đá vô cảm.
Giờ phút này, nàng cũng không nhận ra rằng nàng và và tượng thần giống nhau đến lạ, chỉ khác là tóc nàng chưa hoàn toàn nhuộm đen, mái tóc mềm mại và gương mặt nàng vẫn còn chút hồng hào.
Thanatos bước vào, nhìn thấy tượng thần, sau đó ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế quen thuộc, đây chẳng phải là chiếc ghế mà hắn từng ngồi sao?
Ngồi trên ghế, thân thể cứng đơ, không thể chạy trốn, bắt đầu quên đi thời gian tươi đẹp, tiến vào cuộc sống tĩnh lặng, chết chóc của Minh phủ.
Tượng thần chính là do Hades tự tay tạo ra - tượng của Persephone.
Thanatos cũng không cảm thấy đây có gì là trái đạo đức. Dù sao, Persephone là do Hades cướp được, Hades là Chủ Thần của Minh phủ, vậy thì Persephone chính là của Minh phủ.
Việc quên đi cuộc sống ở đại địa là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, tượng thần này cũng có thể ngưng tụ lại lực lượng của Minh phủ, và khi thân thể nàng mục nát, linh hồn của nàng sẽ tự nhiên mang trong mình quyền lực và trách nhiệm của Minh Thần.
Đây là một phương pháp chậm rãi nhưng lại vô cùng ân cần đối với Persephone, vì khi chuyển đổi, nàng không phải chịu đựng chút đau đớn nào.
Thanatos vừa nghĩ tới việc hắn đã từng trải qua những đau đớn thảm khốc khi chuyển từ thần hệ đêm thành loại Minh Thần, dù đã qua nhiều năm nhưng những cảm giác đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Còn chưa kể tới hệ thực vật thần của Persephone, cái cánh tay ngắn ngủn của nàng, mỗi lần có điểm thô bạo, nàng đều gần như phải bật khóc.
Thanatos không nhanh không chậm tiến lại gần chiếc ghế. Hắn nhìn thấy bóng dáng của nàng, lộ ra sau thành ghế. Hắn dự định sẽ cắt một chút da thịt của nàng, để nàng biết rằng hôm nay hắn không hài lòng với bài học này.
Ngày mai, hắn sẽ tiếp tục tăng cường độ dạy dỗ, ít nhất phải khiến nàng chạy nhanh như gió mới có thể coi như hợp lý.
Vì chém người hắn chưa bao giờ giảm nhẹ lực, hắn cũng không nương tay. Tử thần sợ rằng hắn sẽ vô tình chém chết nàng. Hắn chỉ đi thật chậm, mỗi động tác đều điều chỉnh lực tay sao cho phù hợp. Muốn nhẹ thì nhẹ một chút..
Mũi kiếm bỗng nhiên vọt tới, xuyên qua lớp vải đen, nhưng không có chút do dự, mạnh mẽ đâm vào phần bụng của hắn.
Thanatos giơ cao thanh trường kiếm trong tay, nhưng không động đậy, thân thể hắn đứng thẳng như một pho tượng.
Trước mặt hắn, là một Persephone lạnh lùng, trong tay nàng, thanh đoản kiếm đã hoàn toàn cắm sâu vào trong máu thịt của hắn, gần như muốn xé rách nội tạng hắn.
Những đóa hoa khô héo lại rơi từ tóc nàng xuống, rồi rơi xuống dưới chân họ, tạo nên một cảnh tượng vừa nhẹ nhàng lại vừa thảm thiết đẹp đẽ.
Thời gian dường như đọng lại trong khoảnh khắc, con mồi biến thành thợ săn, Tử thần lạnh lùng bị đánh bại bởi sự khinh thường, càng bị đánh bại bởi sự tàn nhẫn trong hành động không chút cảm xúc của Persephone khi đâm kiếm.
Cuối cùng, khi kiếm đâm vào thần, mặt Persephone rút đi sự trống rỗng, có một chút chấn động.
Nàng trừng mắt nhìn, như thể vừa thức dậy từ một giấc mơ, cuối cùng cũng hoảng hốt cúi đầu nhìn tay mình, với vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ.
Thanatos mới lên tiếng hỏi: "Ngươi đụng phải cái ghế?"
Persephone cảm thấy cảnh tượng này có chút hoang đường, có lẽ là muốn chuyển sự chú ý, liền gật đầu đáp lại: "Đụng một cái, cái ghế này có vấn đề gì sao?"
Nàng cuối cùng cũng nhớ lại bờ vai mình đã chạm vào thành ghế, có một luồng lạnh thấu xương và cảm giác lạnh lẽo ở tóc, khiến nàng có cảm giác như thể mình có thể giết người mà không do dự, còn có cảm giác sức mạnh tàn nhẫn như thể có thể giết mà không chớp mắt.
Không phải sao, nàng đã cắm thanh kiếm vào bụng của Tử thần.
Nỗi sợ hãi còn chưa kịp xuất hiện, nàng liền nghe thấy Tử thần không hề để ý mà nói: "Cái ghế này là Hades dùng một khối Minh thạch làm, người tầm thường đụng phải sẽ làm tứ chi nát rữa, tóc rụng xuống, răng lắc lư và bắt đầu già nua, mà già nua sẽ mang theo lãng quên và sự mất cảm xúc."
Khi Hades tạo ra tượng thần của nàng, không cẩn thận đã đặt sức mạnh tàn bạo của chính hắn lên trên. Nàng đã vô tình tự nhiên lợi dụng sức mạnh đó và đâm Tử thần một đao.
Persephone như sững sờ, rồi đột nhiên thu tay lại, rút kiếm ra và lùi lại hai ba bước, cách xa chiếc ghế một chút.
Nàng phản ứng đầu tiên là tự hỏi liệu mình có phải đã già đi, không ai muốn mình đột nhiên trở thành người lão hóa năm sáu mươi tuổi.
Nàng vừa muốn sờ mặt mình nhưng lại thấy Tử thần ôm bụng, cong người và thở gấp.
Cử động định sờ mặt nàng lập tức chuyển thành muốn đi dìu hắn, nhưng động tác mang tính nhân đạo này rất nhanh đã dừng lại. Tử thần vẫn muốn giết nàng, nàng nên vui mừng vì hắn bị thương mà không thể đứng dậy.
Thanatos nhận ra sự do dự trong động tác của nàng, liền hung ác ngẩng đầu lên, "Ngươi sao không tiếp tục?"
Persephone lập tức một lần nữa nắm chặt kiếm, kiên quyết nói: "Ngươi không đáng đồng tình." Lúc này mà tiếp tục đỡ hắn thì không phải là ngu xuẩn sao?
Tử thần cũng không chịu thua, mỉa mai nói: "Ngươi không nên rút kiếm ra, mà nên dùng lưỡi kiếm hướng vào những nội tạng yếu ớt và dùng sức xoay chuyển, thừa thắng xông lên và cắt đứt ta đến mức hoàn toàn mục rữa."
Persephone: "..."
Thực sự xin lỗi, nàng đã hiểu lầm ý trong lời nói của hắn, không, nàng quả thực không hợp với cái nơi quái quái này, sao thần linh ở đây lại có thể suy nghĩ không bình thường đến thế?
Thật sự khiến người ta sợ hãi!
Tử thần cũng nhìn thấy nàng lại một lần nữa run rẩy ngón tay, không nhịn được mà liếc nhìn cái ghế, dường như muốn một lần nữa ép nàng ngồi lên đó.
Persephone lại kiên cường lùi về phía sau mấy bước.
Thanatos dường như có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết khi quá hăng hái sẽ phản tác dụng.
Hắn bình tĩnh chuyển sang nói chuyện khác, "Đừng có vẻ mặt khổ sở như vậy, hôm nay dạy dỗ ngươi rất tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Persephone ngay lập tức cảnh giác hơn, lực nắm kiếm của nàng không hề thay đổi.
Thanatos lại nghi ngờ liệu mình có phải trông rất đáng sợ không, hắn rõ ràng giống như anh trai mình, nhưng thái độ của nàng lại không hề giống chút nào.
Hắn cố gắng tỏ ra thân thiện, giọng nói của hắn lại giống như đang rót mật, ngay cả lời nói của hắn đều được nhấn mạnh, nhịp điệu chậm rãi đến mức có thể khiến người ta buồn ngủ.
Tại sao anh trai hắn có thể đòi nàng niềm vui, mà hắn lại không thể?
Thanatos tự hỏi mình, nhưng lại phát hiện nàng nhìn lén cái ghế lãng quên kia, không biết là có mục đích gì, hắn liền giải thích một cách bình thản: "Cái tượng thần đó, là hạt giống của thần linh, là nữ thần ngủ say có thể thanh tẩy Hades trước đây."
Thanh tẩy, cứu rỗi, bạch nguyệt quang.
Nếu như là trước kia, Persephone chắc chắn sẽ tò mò.
Nhưng giờ đây, đột nhiên nghe được tin tức về bạch nguyệt quang này, nàng lại cảm thấy miệng mình hơi khô, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, như thể bắt đầu do dự về chủ đề này.
Thanatos có vẻ hơi vụng về trong cách nói chuyện, hiển nhiên hắn cố gắng bắt chước anh trai mình nhưng không thành công, chỉ có thể để giọng nói của hắn nghe càng thêm trầm trầm.
"Hades đã dùng máu của mình hòa với đất, tạo ra cái tượng thần này, mỗi ngày đều đặt đầu mình lên đùi nàng, dùng thần lực thành kính để tôn thờ nàng."
Cái tượng thần này có lẽ mới được tạo ra không lâu, và đã tụ tập được một lượng lớn tín ngưỡng từ Minh phủ, chỉ có thể là Hades mỗi ngày đều đến để cung phụng nàng, mới có thể tạo ra được hiệu quả như vậy.
Mà cỗ lực lượng này khiến tượng thần Persephone có cảm giác không có ánh sáng, ngược lại càng giống Hades hơn.
Persephone nghe xong, nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn vì Hades có mục tiêu khác, hay là nên suy nghĩ xem mũi tên thần tình yêu có phải đang mất dần hiệu quả, nên Hades vẫn còn nhớ về tình cảm với ánh sáng nguyệt quang.
Đây hẳn là một tin tốt, thật sự.
Persephone khẽ mím môi, cầm lấy kiếm, khí lực trong tay mềm nhũn, cảm xúc của nàng cũng dường như ảnh hưởng đến Tử thần.
Một người một thần ngay lập tức im lặng, không khí như thể ai nói trước thì người đó sẽ là kẻ xấu hổ, và sự yên tĩnh bao trùm.
Cuối cùng, Persephone thở dài, "Đã hoàn thành dạy dỗ hôm nay rồi, vậy ta đi trước."
Nói xong, nàng đi về phía cửa, lần nữa quan sát thần điện. Các loại ánh sáng lộng lẫy, các thiết kế tỉ mỉ, mọi thứ đều mới mẻ và sạch sẽ, ai cũng có thể nhận ra công sức Hades đã bỏ ra để gìn giữ nơi này.
Persephone cúi đầu, im lặng một lúc, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn ngươi vì đã nghiêm túc dạy dỗ."
Nàng đi đến gần cửa, lưng quay về phía Tử thần, nhưng hắn không tiếp tục công kích nàng. Điều này chứng minh hắn thật sự đang dạy nàng, chứ không phải muốn khi dễ nàng.
Mặc dù phương pháp dạy dỗ của hắn có một phong cách riêng khiến nàng phải suy nghĩ lại những quan niệm vốn có, nhưng nàng vẫn cảm kích lòng tốt của hắn.
Thanatos nhìn nàng giống như một cây thực vật khô héo, những bông hoa trên đầu nàng đã rụng xuống, làn da cũng bắt đầu héo úa, có vẻ buồn bã và mệt mỏi đến mức mất hết sức lực.
Hắn chợt nhận ra, có phải mình đã nói quá nhiều, khiến nàng không vui hay không.
Đứng im một hồi, hắn mới ý thức được bụng mình đang âm ỉ đau đớn, ruột hắn bắt đầu chảy ra ngoài.
Hades đã tặng Persephone một thanh kiếm ngắn bằng vàng có thể giết người, thậm chí có thể giết thần. Một khi thanh kiếm này cắt vào cơ thể, linh hồn con người sẽ bị thu lấy ngay lập tức, và thần linh cũng khó có thể hồi phục.
Thanatos dùng những ngón tay khô quắt khó khăn nhét ruột vào lại, rồi quyết định đi tìm anh trai mình lấy ít thuốc của Olympus để trị thương.
Mong sao ngày mai khi dạy dỗ Persephone, hắn sẽ không để ruột lại rơi ra, làm nàng sợ hãi.
Persephone hoàn toàn không biết rằng người thầy mới của mình đang cố gắng nhét lại ruột mình, nàng chỉ biết khi quay lại hành lang quen thuộc trong trung tâm kiến trúc, nàng mới nhận ra rằng ngón tay cầm kiếm của mình đang dính đầy chất lỏng màu vàng kim nhạt.
Đó là thần huyết.
Cảm xúc bị đè nén suốt thời gian qua giờ mới bộc phát, nàng cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp hơn, trạng thái mất cảm giác vừa rồi khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi này làm bước chân của nàng trở nên vội vã hơn rất nhiều. Khi nàng nhìn thấy khuôn viên quen thuộc, một chiếc xe ngựa màu đen đột nhiên rơi xuống, tạo ra một luồng khí vụt lên trời.
Persephone không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Nàng chạy đến, hổn hển gọi: "Hades."
Để xua đi khí tức Tartaros trên người mình, Hades vừa từ Minh phủ tắm rửa trở về.
Và khi ra khỏi Tartaros, hắn lại lần nữa cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của Persephone, nó đã đánh mạnh vào trái tim hắn.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, hắn đưa tay nắm nhẹ vào tay nàng, chạm phải máu và thanh kiếm ngắn của nàng.
"Ai mạo phạm ngươi?"
Là lực lượng của Tử thần, Hades ngay lập tức nhận ra.
Cảm xúc của Persephone lại thay đổi, nỗi sợ hãi biến thành sự mơ màng chưa tỉnh và những hoài nghi, giống như một đứa trẻ lạc đường đang tìm kiếm sự giúp đỡ đáng thương từ hắn.
"Ta vừa rồi đụng phải một cái ghế.." Persephone dừng lại, rồi mới nhận ra mình đã dựa vào Hades quá sâu, muốn tìm kiếm sự an ủi từ hắn.
Đó không phải là một dấu hiệu tốt.
Persephone lại nhớ đến lúc bọn họ trên chiếc thuyền vàng, khi Hades dịu dàng hơn cả ánh sáng đêm khuya.
Mọi sự chần chừ đều biến mất, nàng nhẹ nhàng kể lại, nàng nói cho Hades biết rằng nàng đã tiếp nhận sự dạy dỗ từ Tử thần.
Sát khí trên mặt Hades dần tan biến, hắn nhìn nàng thật sự nghiêm túc, "Hắn có hành động bạo lực với ngươi không?"
Persephone trầm mặc một chút, rồi kiên quyết lắc đầu, "Không phải vấn đề này, ta chỉ cảm thấy trạng thái của ta không đúng khi ta tổn thương hắn."
Mặc dù Hades rất cố gắng hiểu nàng, cuối cùng vẫn không thể thành công, hắn cúi đầu và hỏi với giọng ôn hòa: "Một vị thần linh bị ngươi tập kích thành công, lẽ ra ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng, sao lại không vậy?"
Persephone đã dần tỉnh táo lại, nàng cuối cùng cũng nghĩ rõ được nỗi lo lắng của mình đến từ đâu, "Không đúng, sau khi ta đụng phải cái ghế kia, ta trở nên vô cảm vô tình. Dù là đối diện với một đứa trẻ vô tội, ta cũng có thể không chút do dự mà ra tay."
Nàng sợ hãi không phải vì mình đã dùng đao đâm vào thân thể Tử thần, mà là sợ hãi chính bản thân mình đã trở nên vô cảm, không còn nhân tính.
Hades dùng hắc vụ tạo ra một khối mềm mại, cẩn thận lau đi vết máu trên ngón tay nàng, đoản kiếm lại được treo lên dây trên cổ tay nàng.
Hắn suy nghĩ một lúc về lời nói của Persephone, rồi nói: "Ngươi không thích trạng thái không có tình cảm sao?"
Persephone không chút do dự, "Không có tình cảm thì còn là người sao?"
Hades dừng lại một chút khi lau ngón tay nàng, giọng nói của hắn nặng nề hơn, như thể đang cố gắng giải thích điều gì: "Nếu như, ngươi trở thành thần thì sao?"
Persephone cảm thấy ngón tay có chút ngứa, không thể không động đậy, "Nếu như trở thành thần mà không có tình cảm, giống như vừa rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Quả thực là không có ý nghĩa, trạng thái đó lạnh lùng như vật vô tri, giết chóc mà không hề thay đổi sắc mặt, ngay cả khi làm thần, nàng cũng không cảm thấy đặc biệt gì.
Hades im lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới chuyển ánh mắt về phía phòng thờ mới được xây dựng, dỗ nàng, "Nếu như ngươi không thích, về sau sẽ không trở thành như thế."
Persephone thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi nàng lại nhíu mày, cuối cùng nhận ra rằng chính nàng đã tự thấy mình như một chú chim non trở về tổ, hay như một con nòng nọc tìm được mẹ.
Hades từ khi nào lại trở thành tổ ấm của nàng, khiến một câu an ủi từ hắn cũng có thể làm nàng cảm thấy yên tâm?
Có lẽ là không khí này quá ấm áp, Persephone tự nhiên hỏi: "Hades, bức tượng thần trong thần điện kia là ngươi tự tay tạo ra sao?"
Hades thành thật gật đầu, "Ừm.."
Persephone không tự chủ được mà nắm chặt ngón tay hắn, giọng nói mang theo một cảm giác khẩn trương không dễ nhận ra, "Ngươi chắc là rất thích nó?"
Hades tiếp tục gật đầu thành thật, "Ừm.."
Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng đến mức như thể chết lặng.
Persephone không hề thay đổi sắc mặt đáp lại: "À.."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Đăng ký và kích hoạt tài khoản để nhấn like ủng hộ mình nha (miễn phí) : Đăng ký và Kích hoạt tài khoản