Chương 6 -2
Nhà họ Uông là kiểu khu biệt thự cũ, chẳng qua mấy năm trước đã sửa sang lại trông cũng không thấy có vẻ gì là cũ kỹ. Cô đi theo giúp việc vào cửa, cả nhà họ Uông đều ở đó. Cả nhà ngồi trên sô pha nói đùa, Uông Thục Viện ngồi bên cạnh Tề Mị, không biết đang cầm cái gì cho bà xem, nụ cười trên khuôn mặt Tề Mị tràn đầy biểu dương.
Có đôi khi Mạnh Vũ cảm thấy Uông Thục Viện và Tề Mị mới là mẹ con.
Xem ra Mạnh Vũ đồng ý thay Uông Thục Viện gả cho Sở Tu Cẩn quả thật là giải quyết được phiền phức lớn của Uông gia, nếu không thì gia đình này chắc chắn sẽ không có tâm trạng nói cười vui vẻ như thế này.
"Mạnh Vũ tiểu thư lại đây."
Ba người nghe thấy giọng nói cùng nhau nhìn sang. Mạnh Vũ bước đến ngắn gọn chào hỏi mọi người.
Uông Thục Viện nói về phía cô: "Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi chứ?"
Uông Thục Viện không hổ danh là nhà thiết kế trang sức, gu thẩm mĩ đương nhiên không giống người bình thường. Cô ta để tóc ngắn ngang vai, một bên tóc cài sau tai để lộ ra khuyên tai kim loại. Áo len sát người phối thêm quần ống rộng cạp cao, kéo cao chân lên. Cộng thêm được trang sức trên người làm tô điểm thêm dáng vẻ trương thành giỏi giang lại không thiếu sự gợi cảm.
Mạnh Vũ nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."
"Nếu đã đỡ hơn nhiều rồi thì em nên chỉnh đốn lại tâm trạng tiếp tục sống. Em cũng lớn rồi, cũng nên có một cách sống riêng cho bản thân, đừng giống như trước kia chỉ biết ăn nhậu chơi bời, nên bình tĩnh làm việc, nếu không sau này ra ngoài chẳng làm nên trò trống gì người ta lại nói Uông gia không biết dạy dỗ, em có hiểu không?"
Giống như lời của chị gái hết lòng dạy dỗ em gái.
Uông Thục Viện luôn thích nói những lời như vậy, mặt ngoài giống như muốn tốt cho cô, thực tế lại luôn phá vỡ sự tự tin của cô. Cô đúng là chẳng làm nên trò trống gì, cô đúng là ham ăn lười làm, cô đúng là làm mất mặt Uông gia.
Nghe quen rồi, trong lòng Mạnh Vũ vô cùng bình tĩnh. Thậm chí cô còn dương dương tự đắc vén tóc, gương mặt xinh đẹp vượt trội hiện ra trước mắt, sau đó cười ngọt ngào về phía cô ta: "Không phải chị không biết em dựa vào gương mặt mà kiếm ăn đấy chứ? Nhớ năm đó còn ở trường đại học cũng vì em giành được giải nhất cuộc thi sắc đẹp nên cửa hàng 4S của chú Uông bán chạy trong một thời gian. Tuy rằng em chẳng làm nên trò trống gì, chẳng qua thấy thế nào em cũng không làm gì khiến Uông gia mất mặt. Chị à, chị xem em nói có đúng không?"
Uông Thục Viện không nói chuyện. Mạnh Vũ biết rõ Uông Thục Viện đang nghĩ gì. Cô ta chán ghét nhất là loại người như Mạnh Vũ. Bản thân không cố gắng nhưng lại dựa vào gương mặt dễ dàng có được thứ người ta cố gắng đến mấy cũng chưa chắc đã có. Cho nên cô ta mới dùng phương diện khác tấn công cô, đả kích cô, để cho cô biết cô chỉ là một thứ đồ bỏ đi chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp.
Lúc Mạnh Vũ mười tuổi đã theo Tề Mị gả đến Uông gia, cô và Uông Thục Viện cũng coi như là cùng nhau lớn lên, quen biết nhiều năm như vậy, ai còn không biết tâm địa đối phương có bao nhiêu gian giảo.
Uông Thục Viện biết lý do cô khó chịu, Mạnh Vũ cũng biết cô ta khó chịu vì cái gì. Từ nhỏ đã nhìn đối phương không thuận mắt, đương nhiên mỗi lần đều sẽ nhặt vấn đề đối phương thấy khó chịu nhất ra nói. Lớn lên rồi còn đỡ, mọi người đều tương đối khéo léo, khi còn nhỏ kịch liệt hơn, có đôi khi thậm chí còn bắt đầu động tay động chân.
Cho nên Uông Thục Viện nhìn không thuận mắt ở điểm nào, cô ta cứ nói, chính là muốn khiến khó chịu. Uông Thục Viện là cây kim, cô chính là râu, ai cũng có lỗi dựa vào cái gì mà phải nhường cô ta.
Chẳng qua thường đúng vào lúc này bà mẹ bất công của cô sẽ xen vào.
"Chị con nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, một câu cảm ơn cũng không có, còn nói nhiều câu vô nghĩa như thế."
Tề Mị bất công cô cũng quen rồi, Mạnh Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng, không một câu nào nữa.
Bầu không khí trở nên ngưng trọng, Uông Vệ Quốc kịp thời điều tiết nói: "Khó khăn lắm Mạnh Vũ mới về một lần, mọi người đều thấy vui vẻ. Chị con cũng là vì tốt cho con, giọng điệu khó tránh khỏi nghiêm khắc, con đừng để trong lòng."
Mạnh Vũ tự nhiên ngoan ngoãn nói: "Con đương nhiên biết."
Cô nghĩ, có bố mẹ yêu thương Uông Thục Viện rất tốt, mọi người đều bằng lòng nói chuyện vì cô ta.
Ăn một bữa cơm đơn giản ở nhà họ Uông. Trên bàn cơm cô nghe được Uông Thục Viện dùng giọng điệu không chút để ý nói chuyện thành quả gần đây của cô ta. Thiết kế của cô ta đạt được giải thưởng lớn, tác phẩm của cô ta một thời gian nữa sẽ được đem ra trưng bày. Uông Vệ Quốc và Tề Mị đều lấy cô ta làm niềm vinh dự. Cả nhà đang hòa thuận vui vẻ, tình cờ để ý đến phía Mạnh Vũ, đơn giản chỉ là muốn cô học tập chị gái, đừng cả ngày chơi bời lêu lổng.
Mạnh Vũ mặt ngoài đáp lời, trong lòng lại nghĩ, có quỷ mới muốn học tập như cô ta.
Mạnh Vũ đương nhiên cũng không quên mục đích của chuyến đi lần này, Uông Vệ Quốc nghe thấy lời cô nói, nhíu mày hiện ra vài phần khó xử: "Con muốn gặp Sở tiên sinh một lần sao?"
Mạnh Vũ nói: "Không biết chú Uông có thể liên hệ giúp con được không, trước khi kết hôn con muốn gặp mặt anh ta một lần, nếu không ngay cả gương mặt của chồng như thế nào con cũng không biết."
Uông Vệ Quốc nói: "Thật ra chú cũng chưa từng gặp qua Sở tiên sinh, tính tình cậu ấy cũng rất khiêm tốn. Thường ngày chú chủ yếu là liên hệ với bộ phận tiêu thụ của Bắc Việt, đến nỗi hôn sự với nhà họ Hạ cũng là.." Nói đến đây, Uông Vệ Quốc liếc mắt nhìn Mạnh Vũ một cái, hình như có hơi chột dạ, lại hình như có chút áy náy: "Tất cả đều lo Hạ gia để người trung gian đến đây nói. Chú cũng chỉ có thể liên hệ với người trung gian, cũng không biết người trung gian có thể liên hệ đến không nữa."
Đại khái là để Mạnh Vũ thay Uông Thục Viện nhảy vào hố lửa như nhà họ Hạ cũng khiến Uông Vệ Quốc có vài phần áy náy. Mạnh Vũ muốn gặp Sở Tu Cẩn, ông cũng không dám nói gì. Tuy có hơi khó khăn, nhưng ông vẫn cố gắng liên lạc với anh. Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Uông Vệ Quốc mới nhận được câu trả lời.
"Sở tiên sinh đồng ý rồi." Lúc Uông Vệ Quốc nói những lời này, trên gương mặt lộ rõ vẻ mặt ngoài ý muốn: "Một lát nữa cậu ấy sẽ phái người đến đây đón con."
Muốn gặp vị này Sở tiên sinh đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà anh ta sẽ phái người đến đây đón cô, nhìn dáng vẻ người này làm việc tính ra cũng rất chu đáo.
Nếu bên phía Sở Tu Cẩn nói sẽ phái người đến đây đón thì Mạnh Vũ sẽ ngoan ngoãn chờ ở Uông gia. Chỉ một lát sau đã có người đến đón cô đi.
Trừ bỏ vị trung gian được Hạ gia phái tới làm mai ở ngoài còn đi theo một người trẻ tuổi mặc vest. Người trung gian giới thiệu vị này chính là trợ lý của Sở tiên sinh.
Là trợ lý hành chính, đều giống nhau là cùng anh xử lý công việc. Thế nhưng Sở Tu Cẩn lại để anh ta đến đây đón Mạnh Vũ, cũng đủ thấy đối phương rất coi trọng Mạnh Vũ, quả thật là ngoài dự kiến của mọi người. Chẳng qua Uông Vệ Quốc ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, như thế xem ra, Sở tiên sinh cũng không vì bọn họ đổi cô dâu mà thay đổi người mà ghi hận nhà bọn họ.
Nếu là trợ lý của Sở tiên sinh, Uông Vệ Quốc tự nhiên vội vàng tiến lên khách khí khen tặng một phen, trợ lý lại chỉ bình đạm đáp lời, chỉ về phía Mạnh Vũ nói: "Mạnh tiểu thư, mời đi theo tôi."
Bình thường với Uông Vệ Quốc nhưng thật ra thái độ của anh ta với Mạnh Vũ cung kính hơn rất nhiều.
Mạnh Vũ bị trợ lý đưa tới tòa nhà lớn của tập đoàn Bắc Việt. Mạnh Vũ trước kia đã tới đây cùng với Hạ Hạm, chỉ có điều là sau khi thay đổi chủ tịch, nhà lớn Bắc Việt rõ ràng túc mục hơn rất nhiều.
Sở Tu Cẩn ở trong văn phòng tầng cao nhất, trợ lý đưa cô đến trước cửa văn phòng, cửa cũng không có khóa, trợ lý giúp cô kéo cửa ra: "Chủ tịch đang nghỉ ngơi, Mạnh tiểu thư cứ trực tiếp đi vào là được."
Anh đang nghỉ ngơi, cô trực tiếp đi vào có phải là không được tốt lắm? Hơn nữa.. Mạnh Vũ nhìn qua xung quanh bên trong văn phòng một cái, nhìn thấy toàn bộ rèm cửa bên trong được kéo lên, ánh nắng tươi sáng bên ngoài, bên trong lại đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, cho người ta một loại cảm giác âm khí dày đặc.
Hình như nhìn thấy Mạnh Vũ rất lâu không thấy nhúc nhích, trợ lý lại nhắc nhở một tiếng: "Mạnh tiểu thư, mời vào."
Mạnh Vũ thật sâu hít một hơi, lúc này mới vào văn phòng, trợ lý giúp cô đóng cửa lại. Rất nhanh đã không còn được nhìn thấy ánh sáng ngoài kia. Cô hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Vào lúc này, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy bản thân giống như đã bị một con cự thú [1] khổng lồ nuốt vào trong cái miệng sâu không thấy đáy.
Cô thật sự không nhìn thấy gì hết, hơn nữa trong phòng cũng không có một chút động tĩnh nào. Nhưng Mạnh Vũ biết còn có một người khác đang ở đây. Anh giấu mình trong bóng tối, đang đứng ở nào đó mà cô không thấy lẳng lặng quan sát cô.
Giống như là con mồi bị mãnh thú ngủ đông nhìn trộm vậy. Mạnh Vũ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà trong nháy mắt.
Cô sợ hãi theo bản năng.
"Sở.. Sở tiên sinh.." Cô cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.
Soạt!
Có tiếng rèm cửa bị kéo ra, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ bên phải chiếu thẳng vào. Vốn đã thích ứng với bóng tối, khi ánh sáng rực rỡ chiếu tới, Mạnh Vũ theo bản năng quay đầu tránh đi.
"Chào em, Mạnh tiểu thư."
Cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp đang nói với cô.
* * *Tác giả có lời muốn nói:
Cẩn Cẩn: Đã qua sáu chương rồi mà chỉ có giọng của ông đây được lên sóng thôi sao?
Không nên bị sân khấu của Cẩn Cẩn dọa sợ, anh siêu sủng bà xã đó nha.
Chú thích:
[1]: Cự Thú là sinh vật hung tàn. Thân hình đồ sộ nhưng tốc độ lại vô cùng linh hoạt. Sống được ở trong hang động nóng kinh hồn. Máu chứa thành phần quái dị có thể khiến dung nham đóng băng. (Theo google)
Có đôi khi Mạnh Vũ cảm thấy Uông Thục Viện và Tề Mị mới là mẹ con.
Xem ra Mạnh Vũ đồng ý thay Uông Thục Viện gả cho Sở Tu Cẩn quả thật là giải quyết được phiền phức lớn của Uông gia, nếu không thì gia đình này chắc chắn sẽ không có tâm trạng nói cười vui vẻ như thế này.
"Mạnh Vũ tiểu thư lại đây."
Ba người nghe thấy giọng nói cùng nhau nhìn sang. Mạnh Vũ bước đến ngắn gọn chào hỏi mọi người.
Uông Thục Viện nói về phía cô: "Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi chứ?"
Uông Thục Viện không hổ danh là nhà thiết kế trang sức, gu thẩm mĩ đương nhiên không giống người bình thường. Cô ta để tóc ngắn ngang vai, một bên tóc cài sau tai để lộ ra khuyên tai kim loại. Áo len sát người phối thêm quần ống rộng cạp cao, kéo cao chân lên. Cộng thêm được trang sức trên người làm tô điểm thêm dáng vẻ trương thành giỏi giang lại không thiếu sự gợi cảm.
Mạnh Vũ nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."
"Nếu đã đỡ hơn nhiều rồi thì em nên chỉnh đốn lại tâm trạng tiếp tục sống. Em cũng lớn rồi, cũng nên có một cách sống riêng cho bản thân, đừng giống như trước kia chỉ biết ăn nhậu chơi bời, nên bình tĩnh làm việc, nếu không sau này ra ngoài chẳng làm nên trò trống gì người ta lại nói Uông gia không biết dạy dỗ, em có hiểu không?"
Giống như lời của chị gái hết lòng dạy dỗ em gái.
Uông Thục Viện luôn thích nói những lời như vậy, mặt ngoài giống như muốn tốt cho cô, thực tế lại luôn phá vỡ sự tự tin của cô. Cô đúng là chẳng làm nên trò trống gì, cô đúng là ham ăn lười làm, cô đúng là làm mất mặt Uông gia.
Nghe quen rồi, trong lòng Mạnh Vũ vô cùng bình tĩnh. Thậm chí cô còn dương dương tự đắc vén tóc, gương mặt xinh đẹp vượt trội hiện ra trước mắt, sau đó cười ngọt ngào về phía cô ta: "Không phải chị không biết em dựa vào gương mặt mà kiếm ăn đấy chứ? Nhớ năm đó còn ở trường đại học cũng vì em giành được giải nhất cuộc thi sắc đẹp nên cửa hàng 4S của chú Uông bán chạy trong một thời gian. Tuy rằng em chẳng làm nên trò trống gì, chẳng qua thấy thế nào em cũng không làm gì khiến Uông gia mất mặt. Chị à, chị xem em nói có đúng không?"
Uông Thục Viện không nói chuyện. Mạnh Vũ biết rõ Uông Thục Viện đang nghĩ gì. Cô ta chán ghét nhất là loại người như Mạnh Vũ. Bản thân không cố gắng nhưng lại dựa vào gương mặt dễ dàng có được thứ người ta cố gắng đến mấy cũng chưa chắc đã có. Cho nên cô ta mới dùng phương diện khác tấn công cô, đả kích cô, để cho cô biết cô chỉ là một thứ đồ bỏ đi chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp.
Lúc Mạnh Vũ mười tuổi đã theo Tề Mị gả đến Uông gia, cô và Uông Thục Viện cũng coi như là cùng nhau lớn lên, quen biết nhiều năm như vậy, ai còn không biết tâm địa đối phương có bao nhiêu gian giảo.
Uông Thục Viện biết lý do cô khó chịu, Mạnh Vũ cũng biết cô ta khó chịu vì cái gì. Từ nhỏ đã nhìn đối phương không thuận mắt, đương nhiên mỗi lần đều sẽ nhặt vấn đề đối phương thấy khó chịu nhất ra nói. Lớn lên rồi còn đỡ, mọi người đều tương đối khéo léo, khi còn nhỏ kịch liệt hơn, có đôi khi thậm chí còn bắt đầu động tay động chân.
Cho nên Uông Thục Viện nhìn không thuận mắt ở điểm nào, cô ta cứ nói, chính là muốn khiến khó chịu. Uông Thục Viện là cây kim, cô chính là râu, ai cũng có lỗi dựa vào cái gì mà phải nhường cô ta.
Chẳng qua thường đúng vào lúc này bà mẹ bất công của cô sẽ xen vào.
"Chị con nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, một câu cảm ơn cũng không có, còn nói nhiều câu vô nghĩa như thế."
Tề Mị bất công cô cũng quen rồi, Mạnh Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng, không một câu nào nữa.
Bầu không khí trở nên ngưng trọng, Uông Vệ Quốc kịp thời điều tiết nói: "Khó khăn lắm Mạnh Vũ mới về một lần, mọi người đều thấy vui vẻ. Chị con cũng là vì tốt cho con, giọng điệu khó tránh khỏi nghiêm khắc, con đừng để trong lòng."
Mạnh Vũ tự nhiên ngoan ngoãn nói: "Con đương nhiên biết."
Cô nghĩ, có bố mẹ yêu thương Uông Thục Viện rất tốt, mọi người đều bằng lòng nói chuyện vì cô ta.
Ăn một bữa cơm đơn giản ở nhà họ Uông. Trên bàn cơm cô nghe được Uông Thục Viện dùng giọng điệu không chút để ý nói chuyện thành quả gần đây của cô ta. Thiết kế của cô ta đạt được giải thưởng lớn, tác phẩm của cô ta một thời gian nữa sẽ được đem ra trưng bày. Uông Vệ Quốc và Tề Mị đều lấy cô ta làm niềm vinh dự. Cả nhà đang hòa thuận vui vẻ, tình cờ để ý đến phía Mạnh Vũ, đơn giản chỉ là muốn cô học tập chị gái, đừng cả ngày chơi bời lêu lổng.
Mạnh Vũ mặt ngoài đáp lời, trong lòng lại nghĩ, có quỷ mới muốn học tập như cô ta.
Mạnh Vũ đương nhiên cũng không quên mục đích của chuyến đi lần này, Uông Vệ Quốc nghe thấy lời cô nói, nhíu mày hiện ra vài phần khó xử: "Con muốn gặp Sở tiên sinh một lần sao?"
Mạnh Vũ nói: "Không biết chú Uông có thể liên hệ giúp con được không, trước khi kết hôn con muốn gặp mặt anh ta một lần, nếu không ngay cả gương mặt của chồng như thế nào con cũng không biết."
Uông Vệ Quốc nói: "Thật ra chú cũng chưa từng gặp qua Sở tiên sinh, tính tình cậu ấy cũng rất khiêm tốn. Thường ngày chú chủ yếu là liên hệ với bộ phận tiêu thụ của Bắc Việt, đến nỗi hôn sự với nhà họ Hạ cũng là.." Nói đến đây, Uông Vệ Quốc liếc mắt nhìn Mạnh Vũ một cái, hình như có hơi chột dạ, lại hình như có chút áy náy: "Tất cả đều lo Hạ gia để người trung gian đến đây nói. Chú cũng chỉ có thể liên hệ với người trung gian, cũng không biết người trung gian có thể liên hệ đến không nữa."
Đại khái là để Mạnh Vũ thay Uông Thục Viện nhảy vào hố lửa như nhà họ Hạ cũng khiến Uông Vệ Quốc có vài phần áy náy. Mạnh Vũ muốn gặp Sở Tu Cẩn, ông cũng không dám nói gì. Tuy có hơi khó khăn, nhưng ông vẫn cố gắng liên lạc với anh. Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Uông Vệ Quốc mới nhận được câu trả lời.
"Sở tiên sinh đồng ý rồi." Lúc Uông Vệ Quốc nói những lời này, trên gương mặt lộ rõ vẻ mặt ngoài ý muốn: "Một lát nữa cậu ấy sẽ phái người đến đây đón con."
Muốn gặp vị này Sở tiên sinh đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà anh ta sẽ phái người đến đây đón cô, nhìn dáng vẻ người này làm việc tính ra cũng rất chu đáo.
Nếu bên phía Sở Tu Cẩn nói sẽ phái người đến đây đón thì Mạnh Vũ sẽ ngoan ngoãn chờ ở Uông gia. Chỉ một lát sau đã có người đến đón cô đi.
Trừ bỏ vị trung gian được Hạ gia phái tới làm mai ở ngoài còn đi theo một người trẻ tuổi mặc vest. Người trung gian giới thiệu vị này chính là trợ lý của Sở tiên sinh.
Là trợ lý hành chính, đều giống nhau là cùng anh xử lý công việc. Thế nhưng Sở Tu Cẩn lại để anh ta đến đây đón Mạnh Vũ, cũng đủ thấy đối phương rất coi trọng Mạnh Vũ, quả thật là ngoài dự kiến của mọi người. Chẳng qua Uông Vệ Quốc ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, như thế xem ra, Sở tiên sinh cũng không vì bọn họ đổi cô dâu mà thay đổi người mà ghi hận nhà bọn họ.
Nếu là trợ lý của Sở tiên sinh, Uông Vệ Quốc tự nhiên vội vàng tiến lên khách khí khen tặng một phen, trợ lý lại chỉ bình đạm đáp lời, chỉ về phía Mạnh Vũ nói: "Mạnh tiểu thư, mời đi theo tôi."
Bình thường với Uông Vệ Quốc nhưng thật ra thái độ của anh ta với Mạnh Vũ cung kính hơn rất nhiều.
Mạnh Vũ bị trợ lý đưa tới tòa nhà lớn của tập đoàn Bắc Việt. Mạnh Vũ trước kia đã tới đây cùng với Hạ Hạm, chỉ có điều là sau khi thay đổi chủ tịch, nhà lớn Bắc Việt rõ ràng túc mục hơn rất nhiều.
Sở Tu Cẩn ở trong văn phòng tầng cao nhất, trợ lý đưa cô đến trước cửa văn phòng, cửa cũng không có khóa, trợ lý giúp cô kéo cửa ra: "Chủ tịch đang nghỉ ngơi, Mạnh tiểu thư cứ trực tiếp đi vào là được."
Anh đang nghỉ ngơi, cô trực tiếp đi vào có phải là không được tốt lắm? Hơn nữa.. Mạnh Vũ nhìn qua xung quanh bên trong văn phòng một cái, nhìn thấy toàn bộ rèm cửa bên trong được kéo lên, ánh nắng tươi sáng bên ngoài, bên trong lại đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, cho người ta một loại cảm giác âm khí dày đặc.
Hình như nhìn thấy Mạnh Vũ rất lâu không thấy nhúc nhích, trợ lý lại nhắc nhở một tiếng: "Mạnh tiểu thư, mời vào."
Mạnh Vũ thật sâu hít một hơi, lúc này mới vào văn phòng, trợ lý giúp cô đóng cửa lại. Rất nhanh đã không còn được nhìn thấy ánh sáng ngoài kia. Cô hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Vào lúc này, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy bản thân giống như đã bị một con cự thú [1] khổng lồ nuốt vào trong cái miệng sâu không thấy đáy.
Cô thật sự không nhìn thấy gì hết, hơn nữa trong phòng cũng không có một chút động tĩnh nào. Nhưng Mạnh Vũ biết còn có một người khác đang ở đây. Anh giấu mình trong bóng tối, đang đứng ở nào đó mà cô không thấy lẳng lặng quan sát cô.
Giống như là con mồi bị mãnh thú ngủ đông nhìn trộm vậy. Mạnh Vũ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà trong nháy mắt.
Cô sợ hãi theo bản năng.
"Sở.. Sở tiên sinh.." Cô cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.
Soạt!
Có tiếng rèm cửa bị kéo ra, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ bên phải chiếu thẳng vào. Vốn đã thích ứng với bóng tối, khi ánh sáng rực rỡ chiếu tới, Mạnh Vũ theo bản năng quay đầu tránh đi.
"Chào em, Mạnh tiểu thư."
Cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp đang nói với cô.
* * *Tác giả có lời muốn nói:
Cẩn Cẩn: Đã qua sáu chương rồi mà chỉ có giọng của ông đây được lên sóng thôi sao?
Không nên bị sân khấu của Cẩn Cẩn dọa sợ, anh siêu sủng bà xã đó nha.
Chú thích:
[1]: Cự Thú là sinh vật hung tàn. Thân hình đồ sộ nhưng tốc độ lại vô cùng linh hoạt. Sống được ở trong hang động nóng kinh hồn. Máu chứa thành phần quái dị có thể khiến dung nham đóng băng. (Theo google)