Trong lúc nhất thời trái tim Mạnh Vũ trở nên lạnh tới cực điểm "Quả nhiên biết nữ chi bằng mẫu, mẹ biết rõ hơn ai hết cách có thể khiến con phải đi vào khuôn khổ. Đúng, con là ăn cơm của Uông gia mà lớn lên, Uông thúc thúc cho con đi học, cho con quần áo, khi ông ấy cần con sao con có thể không vượt lửa qua sông muôn lần chết cũng không hối tiếc chứ, nếu không chính là không biết tốt xấu."
"Nữu Nữu, xin lỗi, rất xin lỗi con."
Mạnh Vũ hít một hơi thật sâu "Con biết nên làm như thế nào, con sẽ kết hôn với Sở Tu Cẩn."
Cô nói vô cùng bình tĩnh.
Ban đầu vốn cho rằng Tề Mị thấy cô đáp ứng sẽ chuyển từ đau buồn thành vui mừng, hoặc còn muốn khen ngợi cô cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt, nhưng không nghĩ Tề Mị lại chỉ ngơ ngác nhìn cô, nói không nên lời một lúc lâu.
"Mẹ trở về đi, con nếu đã đáp ứng rồi thì sẽ làm được, còn có đây là lần cuối cùng, về sau con sẽ không bao giờ thiếu Uông gia bất cứ thứ gì."
Muốn đền đáp ân tình của Uông gia cũng không cần phải hy sinh hạnh phúc cả đời của cô, chỉ là Uông gia muốn cô làm như vậy nên cô sẽ làm như vậy.
Mạnh Vũ bước vào phòng giặt, bên ngoài mơ hồ vẫn có thể nghe được tiếng nức nở của Tề Mị.
Một lát sau cô nghe thấy Tề Mị bên ngoài nói: "Mẹ đi rồi, một mình con ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Tiếp theo Mạnh Vũ nghe được tiếng mở đóng cửa, tiếng nức nở bên ngoài của Tề Mị cũng biến mất.
Mạnh Vũ thở dài thật mạnh, đột nhiên muốn khóc.
Người khác từ nhỏ đã có cha mẹ làm bạn, nhưng cha cô đã mất từ lâu, mẹ lại là người chưa bao giờ chịu khổ, khi còn nhỏ bà dựa vào gia đình mà sống, xuất giá thì dựa vào chồng, không có người dựa vào bà đương nhiên sống không nổi. Cho nên sau cái chết của chồng, bà đã mang theo Mạnh Vũ kết hôn với Uông Vệ Quốc một người giàu có, chỉ vì muốn sắm vai mẹ kế thật tốt, từ nhỏ bà đã cố ý thiên vị Uông Thục Viện. Tình thương của cha đã sớm không có, tình thương của mẹ cũng không thể cảm nhận được, sau đó thật vất vả mới gặp được chân mệnh thiên tử của mình, cô tưởng tượng sau này khi kết hôn với hắn, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi ngôi nhà đó và sẽ sống hạnh phúc bên cạnh hắn. Nhưng cô yêu nhiều năm như vậy trong lòng hắn lại không có cô, "ánh trăng sáng" của hắn vừa xuất hiện, cô chính là GAME OVER.
Bây giờ cô còn phải kết hôn với một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Đôi mắt chua xót, cô cảm thấy mệnh của mình thật đúng là khổ.
Cô thương cảm một mình một lúc, trong lúc vô tình nhìn thấy chính mình trong gương. Phòng giặt thông với phòng tắm, trên vách tường được khảm rất chiếc gương lớn, nhà cô có rất nhiều gương nên bất cứ lúc nào cô cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Lại thấy cô gái trong gương gương mặt nhỏ bằng một bàn tay, đôi mắt to mà thủy nhuận, chiếc mũi nhỏ nhưng đĩnh kiều, khuôn miệng nhỏ đầy đặn. Đầy đặn lại có màu sắc tươi sáng, không chỉ vậy làn da trời sinh lại trắng nõn mềm mại, không cần chăm sóc quá nhiều cũng đủ trắng nõn non mịn.
Cô đối với chính mình trong gương chớp chớp mắt lại mím môi, chỉ nháy mắt như vậy, một đôi mắt thủy nhuận trong suốt tự nhiên toát ra một loại mị thái. Vốn dĩ ủy khuất đầy bụng hận không thể khóc lớn nhưng nhìn chính mình trong gương, nháy mắt khóc cũng khóc không nổi nữa.
Có lẽ là ông trời đố kỵ cô đi, ai kêu cô đẹp như thế này làm gì.
Haiz..
Sau khi giặt quần áo, Mạnh Vũ đến Hàn gia tìm Hạ Hạm, Hạ Hạm từ lúc mang thai vẫn luôn ở với cha mẹ chồng. Cô đã đi du lịch bên ngoài hơn một năm, ngay cả khi bạn tốt sinh em bé cũng chưa từng trở về.
Mang theo quà đã mua cho bạn tốt và rất nhiều đồ chơi cho cháu trai và cháu gái để tạ tội, lại trêu chọc hai bảo bối đáng yêu, mẹ chồng Hạ Hạm pha trà cho hai người, Hạ Hạm đưa cô tới hậu viện muốn tâm sự thật tốt với cô.
Mạnh Vũ nói một chút về kinh nghiệm du lịch của mình, Hạ Hạm nghe được rất ngạc nhiên.
Kể xong những điều thú vị trong chuyến đi, Mạnh Vũ chống cằm hỏi cô: "Cậu nói xem, nếu tớ làm dì nhỏ của cậu thì cậu có cảm thấy xấu hổ không?"
"Dì nhỏ? Sở Tu Cẩn không phải muốn cưới chị cậu sao?"
Mạnh Vũ nói: "Uông Thục Viện không muốn gả, bọn họ đổi thành tớ."
Hạ Hạm: "..."
Hạ Hạm vẻ mặt một lời khó nói hết "Cậu đồng ý rồi?"
Mạnh Vũ chớp chớp mắt nhìn cô "Tớ nếu đáp ứng rồi, sau này cậu nhìn thấy tớ gọi dì nhỏ có phải khó xử lắm không?"
"Cậu thật sự đã đồng ý rồi?"
Mạnh Vũ không nói.
Vẻ mặt Hạ Hạm khẩn trương "Không phải vì vấn đề gọi dì nhỏ hay không, chủ yếu là cậu biết Sở Tu Cẩn là người như thế nào sao? Người này tuyệt đối không phải người lương thiện, cũng không phải người tốt gì, nếu cậu đồng ý tớ sợ cậu sẽ hối hận."
Mạnh Vũ chống cằm thở dài, lại dùng giọng điệu nói chuyện phiếm nói: "Tớ không còn lựa chọn nào khác, tớ là ăn cơm của Uông gia mà lớn lên, đây là tớ thiếu Uông gia, Uông gia muốn tớ gả tớ không thể phản đối."
"Cho nên.. Cậu đồng ý rồi?"
"Ta không thể không đồng ý."
Hạ Hạm trầm mặc một hồi mới hỏi: "Tớ có thể giúp gì cho cậu không?"
"Không cần, đây có lẽ là mệnh của tớ đi."
Hạ Hạm nhất thời không biết nên nói gì, cô đưa tay nắm chặt tay Mạnh Vũ, gắt gao cầm như an ủi cô, trừ việc này ra cô cũng không thể làm gì khác.
Hàn huyên với Hạ Hạm được một lát Mạnh Vũ liền đi về, cô đỗ xe ở gara dưới tầng hầm, vừa định lên thang máy thì nghe thấy phía sau có người gọi cô.
"Mạnh Vũ."
Cho dù đã đi hơn một năm, cho dù cô đã không còn thói quen mỗi ngày đều sẽ nhớ tới hắn, nhưng thân thể lại dường như có ký ức, nghe được âm thanh quen thuộc này, thân thể như đông cứng lại, nhịp tim cũng vô ý thức bắt đầu tăng nhanh.
Phải một lúc sau cô mới định thần lại, cô quay lại nhìn về phía người đang đi tới.
Hắn một thân áo sơ mi trắng quần tây đen tuấn tú thành thục đứng trước mặt cô, cô nhớ rõ khi lần đầu tiên thấy hắn chính là mặc áo sơ mi trắng. Một ngày kia hắn đi qua cả ánh sáng và bóng tối, ánh mặt trời cắt may hình dáng hắn, trước ngực và phía sau lưng căng ra tạo thành một độ cung tuyệt đẹp.
Hắn vẫn đẹp trai như lần đầu tiên gặp nhau, trên người càng nhiều thêm một loại mị lực thành thục ổn trọng nam tính.
Đột nhiên cô có chút hoảng hốt, như thể đã nhìn thấy thiếu niên kia trong trí nhớ, nhưng cô lại biết rất rõ ràng, từ lâu cô và hắn đã là cảnh còn người mất.
"Tại sao anh lại ở đây?" Cô hỏi hắn.
Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói "Anh ở đây chờ em."
"Chờ tôi? Anh biết tôi sống ở đây?"
Cô đã chuyển đi, cô không hiểu sao hắn có thể tìm tới thấy nơi này.
"Nếu anh muốn biết em đang ở nơi nào, thì anh luôn có cách để biết."
Tìm mọi cách để biết nơi cô sống, còn cố ý chờ cô ở chỗ này? Hắn thật đúng là không thể hiểu được.
Mạnh Vũ cười, cười đến mức có hơi trào phúng "Tiêu Tề, anh đừng quên chúng ta đã chia tay, nếu đã chia tay anh còn tới tìm tôi làm gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Ngược Tiêu Tề
Đừng bị lời đồn đại về nam chính dọa sợ, ta đã xem qua truyện nam chính thực sự chính là một đại soái ca.
*Góc lảm nhảm* Tui trồi lên xoát tồn tại đây~~Lâu quá khong ra chương xin lỗi mọi người nhiều nhaa