Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 20: Công bố kết quả (2)

Bởi vì Tạ Uyển Doanh sống lại nên cô sớm đã biết vào lúc này sẽ có bảng điểm, do đó cũng không có gấp gáp. Sau khi làm xong việc tại siêu thị, thấy cũng sắp đến giờ tan làm, cô leo lên chiếc xe đạp cũ nát trong nhà đạp đi tới trường học.

Lúc này đã bảy giờ tối, cả tòa nhà giảng dạy chỉ còn đèn ở văn phòng tầng ba là sáng trưng, vừa nhìn vào liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Có rất nhiều học sinh nối tiếp nhau đến trước cổng trường dạy học. Tất cả đều là học sinh lớp 12, nghe được điện thoại của giáo viên thông báo nên vội vã chạy đến lấy bảng điểm thi đại học, họ không thể đợi được đến ngày mai.

Mang theo cặp sách đi đến cửa tòa nhà giảng dạy, Tạ Uyển Doanh nghe thấy một vài học sinh đi phía trước nói: "Mọi người đã nghe gì chưa?"

"Tớ không biết có đúng hay không nữa, nhưng người ta nói rằng lớp 12 ban 5 có thủ khoa khoa tự nhiên."

"Là ai?"

"Có người nói là Triệu Văn Tông."

Thành tích của Triệu Văn Tông đã có thể trở thành thủ khoa khoa tự nhiên? Tạ Uyển Doanh nghĩ rằng sau khi cô sống lại kết quả đã khác, nhưng cô vẫn cảm thấy rất cao hứng cho người bạn cùng lớp của mình, cũng là người sinh ra trong một gia đình nghèo.

Đi lên lầu ba, chỉ thấy phía trước có hai bóng người quen thuộc, không phải là Triệu Văn Tông mà là Trương Vĩ và Hồ Hạo, Tạ Uyển Doanh đi chậm lại. Cô căn bản không vội nên chờ hai người này lấy bảng điểm của họ trước.

"Cô giáo Lưu."

Tiếng gọi của Trương Vĩ và Hồ Hạo ở cửa khiến Lưu Tuệ ngẩng đầu lên. Vừa rồi đang nói chuyện điện thoại với lớp trưởng Vu, Lưu Tuệ còn đang không biết an ủi cán bộ lớp như thế nào, vừa vặn lúc này có cớ để cúp máy.

"Vào đây." Lưu Tuệ vẫy tay gọi họ.

Trương Vĩ và Hồ Hạo cùng đi vào văn phòng giáo viên.

Lưu Tuệ mỉm cười vô cùng cao hứng. Bởi vì ít nhất hai học sinh trước mắt này vẫn phát huy bình thường, hơn nữa còn là học sinh cô thích.

Lấy bảng điểm trong ngăn kéo ra, cô nói với Trương Vĩ: "Bạn học Trương Vĩ, điểm số của em tốt hơn nhiều so với bài thi thử trước đó. Dự kiến em có thể vào đại học kinh doanh ở tỉnh lị."

Nghe thấy lời của cô chủ nhiệm, Trương Vĩ gần như bật dậy vì phấn khích.

Hồ Hạo ở bên cạnh nói: "Chúc mừng cậu, cậu có thể ra nước ngoài sớm rồi." "Còn cậu thì sao?" Trương Vĩ hỏi cậu ta.

"Cô giáo Lưu, bài thi của em như thế nào?" Hồ Hạo quay sang hỏi giáo viên chủ nhiệm

"Bạn học Hồ Hạo, em đã làm rất tốt. Sau khi vượt qua cửa ải đầu tiên, em có thể vào trường Đại học Tài chính Trung Sơn, xin chúc mừng." Lưu Tuệ tươi cười đưa bảng điểm cho Hồ Hạo.

Nói thế nào đi nữa, thành tích này của Hồ Hạo cũng được xem như là một trong những thành tích cao nhất của trường.

Hồ Hạo nhận lấy bảng điểm của mình, liếc mắt một cái liền có chút đắc ý.

Trương Vĩ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy khó chịu với người trước mặt. Ai mà không biết rằng đại học Tài chính Trung Sơn khó trúng tuyển hơn nhiều so với Đại học kinh doanh ở tỉnh lị. Lúc nãy từng người một chúc mừng cô cũng không biết bọn họ là có ý gì, chẳng lẽ là đang cố ý chế nhạo cô?

"Lớp trưởng đâu ạ?" Hồ Hạo nhìn trái nhìn phải, tìm các bạn học khác trong lớp.

Tạ Uyển Doanh đứng ở hành lang bên ngoài phòng giáo viên nhìn qua cửa sổ thấy biểu hiện của Hồ Hạo, liền biết trong lòng cậu ta đang muốn tìm Triệu Văn Tông và Tạ Uyển Doanh cô để mượn cơ hội giẫm đạp đây.

"Lúc nãy cô có nói chuyện với lớp trưởng, ngày mai em ấy sẽ đến lấy bảng điểm." Cô Lưu đành phải nói cho Hồ Hạo: "Làm sao các em biết để đến trường lấy bảng điểm, lớp trưởng thông báo cho các em?"

"Dạ không phải, em nghe các bạn lớp khác nói đã có bảng điểm nên em thông báo cho Trương Vĩ cùng nhau đến." Hồ Hạo vẫn không quên mục đích của mình.

Trương Vĩ dù sao cũng không để ý đến cậu ta, cô ấy cũng không nói lời cảm ơn nào mà chỉ hỏi Lưu Tuệ: "Cô giáo Lưu, bạn cùng bàn của em Tạ Uyển Doanh điểm thi thế nào ạ?"
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 21: Công bố thành tích (3)

[HIDE-THANKS]"Đúng rồi, Triệu Văn Tông thi như thế nào ạ?" Hồ Hạo cùng hỏi theo.

Tại sao hai đứa trước mặt lại muốn hỏi đến hai cái tên này chứ, sắc mặt của Lưu Tuệ đã sớm thay đổi rồi.

Nhìn sắc mặt cô chủ nhiệm không được thoải mái, Trương Vĩ và Hồ Hạo hai mắt nhìn nhau: Chẳng lẽ hai người bạn cùng bàn của họ cùng thi rớt nguyện vọng nên cô chủ nhiệm giận rồi?

"Rắc rối rồi, tiếp theo đây cô giáo Lưu sẽ nói sao với Triệu Văn Tông và Tạ Uyển Doanh đây chứ?" Hồ Hạo âm thầm kề sát tai Trương Vĩ nói thầm.

Trương Vĩ nói: "Có sao nói vậy thôi, dù sao, tớ đã sớm biết Doanh Doanh sẽ thi không đậu vào Đại học Y rồi, nói cậu ấy không nghe thì cậu ấy tự chịu vậy."

Nói đến đây, Hồ Hạo lắc đầu ảo não, lông mày nhướng lên nói đến bạn cùng bạn của mình: "Triệu Văn Tông cũng vậy đó, không biết ăn phải gan báo hay sao, lúc sau lại điền vào chuyên ngành máy tính và công nghệ của trường Đại Học Công Nghệ Tây Trung Quốc. Đó là chuyên ngành như thế nào chứ, là chuyên ngành có điểm xét tuyển cao nhất toàn tỉnh đấy.

Hầy, không biết đầu óc cậu ta bị làm sao nữa, dường như đều có bệnh giống Tạ Uyển Doanh vậy."

Lưu Tuệ bỗng nhiên định thần lại nghe thấy lời Hồ Hạo nói, thì kinh ngạc cả người: "Em nói em ấy đã điền cái gì?"

Hồ Hạo bị giọng nói bất thình lình của cô giáo chủ nhiệm dọa cho giật nảy lên, lắp bắp nói: "Cô giáo Lưu, Triệu Văn Tông lúc sau đã chính thức thay đổi điền vào tờ đăng ký nguyện vọng là khoa máy tính và công nghệ trường Đại Học Công Nghệ Tây Trung Quốc, lẽ nào không phải là cô bảo cậu ấy thay đổi sao ạ?"

"Cô sao có thể bảo em ấy đổi được chứ!" Lưu Tuệ nổi giận đùng đùng, khoa chân múa tay nói: "Thành tích vốn có của em ấy căn bản là thi không đậu vào Khoa học và Công Nghệ Tây Trung Quốc, nào có nghĩ đến bây giờ có thể thi đậu vào khoa máy tính."

"Cái gì mà nào có nghĩ đến ạ?" Hồ Hạo đã nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô giáo chủ nhiệm, ngạc nhiên tới mức mồ hôi lạnh cũng ứa ra: "Cô giáo Lưu, ý của cô là, thành tích bây giờ của Triệu Văn Tông có thể thi đậu vào khoa máy tính và công nghệ trường Đại Học Công Nghệ Tây Trung Quốc rồi ạ?"

Ý thức được bản thân đã buôt miệng nói ra, Lưu Tuệ nhanh chóng khép miệng im lặng.

Càng không nghĩ đến là, một vài giáo viên khác bỗng nhiên nghe thấy lời cô nói thì vây lại, hỏi cô: "Đúng rồi, cô giáo Lưu, chúng tôi nghe trưởng phòng giáo vụ nói rồi, lớp của cô có thủ khoa khoa tự nhiên. Chẳng lẽ là học sinh Triệu Văn Tông đó sao?"

Có thể thi đậu Khoa học máy tính và Công nghệ Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc, không phải là thủ khoa thì còn có thể là ai chứ?

"Không, không phải!" Lưu Tuệ lớn tiếng nói, mồ hôi lạnh đã chảy ở sau lưng, hình như cô đã nhìn thấy bóng dáng của Tạ Uyển Doanh ở cửa.

"Nếu nói là không phải thì lẽ nào trong lớp của cô có học sinh nào mà có điểm số có thể thi đậu vào chuyên ngành và trường học lợi hại như Khoa học máy tính và Công nghệ trường Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc sao? Là học sinh muốn thi vào trường đại học gì đó ở Thủ Đô sao?" Một vài giáo viên lại hỏi Lưu Tuệ.

Trương Vĩ và Hồ Hạo đều cảm thấy mơ hồ như nhau, chỉ nghe được lời nói ngập ngừng của Lưu Tuệ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Trương Vĩ quay đầu một cái, thì trông thấy bạn cùng bạn của mình đứng ngay ở cửa, liền gọi: "Doanh Doanh, mau vào đây, cô giáo Lưu tìm cậu đấy."

Tạ Uyển Doanh nở một nụ cười, nghĩ biểu cảm này của bạn cùng bạn và Hồ Hạo thật giống nhau, đều muốn xem chuyện cười của cô. Thế nên cô mỉm cười đi vào.

Lưu Tuệ nghe thấy Trương Vĩ gọi Tạ Uyển Doanh vào, liền trợn trừng mắt, cô muốn tìm Tạ Uyển Doanh khi nào chứ, thật hận không thể giả chết ngay.

Đi đến trước mặt cô giáo chủ nhiệm, Tạ Uyển Doanh quay đầu hỏi bạn cùng bàn: "Chỉ có 2 người các cậu đến thôi sao?"

"Đúng vậy, lớp trưởng bọn họ không đến, cô giáo Lưu thông báo cho lớp trưởng rồi, là lớp trưởng thông báo cho cậu đến đây đúng không?" Trương Vĩ nói với cô: "Đoán chừng là lớp trưởng thi rất tốt, cậu yên tâm đi, ngày mai cậu ấy mới đến lấy bảng điểm."

Nhắc đến lớp trưởng, Tạ Uyển Doanh nhớ lại ngày hôm đó lúc cô và Triệu Văn Tông cãi nhau, vị lớp trưởng này chỉ tiếc không thể hóa thân thành tay sai của Lưu Tuệ mà mắng chết cô.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 22: Thủ khoa khoa học tự nhiên (1)

[HIDE-THANKS]Đối với vấn đề này, Tạ Uyển Doanh không suy nghĩ nhiều, bởi vì đã sớm biết sự thật: "Lớp trưởng là thi rớt."

"Cậu nói cái gì? Lúc cậu tới đây, lớp trưởng đã báo với cậu qua điện thoại sao?" Trương Vĩ giật mình lấy tay che miệng, nghĩ thầm, lớp trưởng nếu thật sự thi rớt thì cô chủ nhiệm phải làm sao.

Lớp trưởng chính là học sinh mà Lưu Tuệ thích nhất.

"Cô giáo Lưu, em đến để lấy bảng điểm thi đại học." Tạ Uyển Doanh không quan tâm những bạn học khác như thế nào, hướng chủ nhiệm lớp lấy bảng điểm.

Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tạ Uyển Doanh, Lưu Tuệ hơi run lên, không hiểu sao có chút chột dạ.

Trương Vĩ thấy chủ nhiệm lớp một mực không trả lời bèn nói: "Cô Lưu, không sao đâu, em biết Doanh Doanh rất kiên cường, có thể đối mặt với bất luận kết quả như thế nào."

Bạn cùng bàn có mong muốn biết điểm thi vào đại học của cô rất mãnh liệt. Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, kiếp trước chính xác cũng là như vậy. Không sao cả, nói với Lưu Tuệ: "Trương Vĩ nói đúng, cô Lưu, bất kỳ kết quả nào em cũng có thể tiếp nhận được."

Trương Vĩ liếc nhìn cô bạn cùng bàn: Thi trượt thì có chấp nhận được không?

Trước mặt mọi người, Lưu Tuệ chỉ có thể lấy bảng điểm ở dưới cùng từ trong ngăn kéo ra, tay cô không kìm được hơi run run khi lấy phiếu điểm ra.

Những người khác không biết chuyện gì đã xảy ra với Lưu Tuệ.

Tạ Uyển Doanh trực tiếp lấy phiếu điểm thi đại học từ tay cô giáo chủ nhiệm, nhìn lướt qua điểm số trên đó, sau đó cho vào túi rồi quay người rời đi.

Kết quả này nằm trong sự mong đợi của cô.

Vấn đề là, vừa rồi Trương Vĩ cùng một số giáo viên đứng bên cạnh đều nhìn thấy phiếu điểm của cô, hiện tại tất cả đều sửng sốt.

Vừa rồi họ nhìn thấy là bao nhiêu điểm?

"Cô giáo Lưu, lớp cô lại có người thi được 721 điểm sao?" Vài giáo viên vây quanh Lưu Tuệ, gần như túm lấy cổ áo Lưu Tuệ mà hét lên: "721 điểm là thủ khoa ban tự nhiên, cô bị điên rồi à? Vừa rồi không nói rõ ràng, để cho con bé đi ra ngoài như vậy sao?"

Các đồng nghiệm phàn nàn, là chỉ trách Lưu Tuệ lúc đầu che đậy kết quả như vậy, tương đương với việc tước đi cơ hội nịnh bợ với thủ khoa ban tự khoa học tự nhiên của bọn họ, trơ mắt nhìn Tạ Uyển Doanh lúc này đã ra khỏi phòng làm việc trong nháy mắt không thấy bóng người, gọi người như thế nào đây?

Bản thân Lưu Tuệ chưa từng nghĩ tới việc phải chúc mừng Tạ Uyển Doanh, sao có thể để đồng nghiệp lợi dụng.

Hồ Hạo lấy lại tinh thần, vẫn còn quan tâm đến thành tích của Triệu Văn Tông, bèn đuổi theo chủ nhiệm lớp hỏi: "Cô giáo Lưu, điểm của Triệu Văn Tông là bao nhiêu vậy?"

Lưu Tuệ bị hỏi đến phiền, cô đập bàn rồi hét vào mặt Hồ Hạo: "Em ấy được bao nhiêu điểm cũng không liên quan tới em!"

"Không phải, cô Lưu, em chỉ là quan tâm đến bạn cùng lớp.."

"Em nhất định phải biết em ấy thi được bao nhiêu điểm có phải hay không? Cô nói cho em biết, em ấy thi điểm số cao hơn em, chính là cao hơn 20 điểm!" Lưu Tuệ gào thét xong, cả người ngã ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.

Hồ Hạo cảm thấy trời sắp sụp đổ, nghĩ đến chuyện lúc trước mình cười nhạo Triệu Văn Tông như thế nào. Đối với Trương Vĩ người đang đứng bên cạnh cậu ta, trời đã sớm sụp từ lâu rồi.

Tạ Uyển Doanh, người bạn cùng bàn của cô, con gái của một tài xế xe tải, bị mẹ cô nói là thi không đậu phải đi lập gia đình, bây giờ lại đỗ thủ khoa, đừng nói đến việc vào đại học y, thành tích này của Tạ Uyển Doanh muốn vào bất kỳ đại học nào đều có thể tùy tiện chọn.

Trương Vĩ hai chân run run.

Tạ Uyển Doanh ra khỏi trường học, mang theo phiếu điểm đạp xe về nhà báo tin vui cho mẹ.

Tôn Dung Phương ở nhà lo lắng cả ngày. Hàng xóm đều nói hôm nay sẽ có kết quả thi đại học, bà nghĩ muốn đến trường giúp con gái hỏi thăm tin tức, nhưng lại sợ con gái thi không tốt, giờ đợi ở nhà giống như kiến bò trên chảo nóng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 24: Thủ khoa khoa học tự nhiên (3)

[HIDE-THANKS]Em họ bà nói cái gì vậy! Có phải muốn nói con gái mình hơn hẳn con trai của bà đúng không? Đáy mắt Chu Nhược Mai tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Em xác định là giáo viên chủ nhiệm nói điểm của Doanh Doanh có thể thi đậu vào đại học Y khoa Thủ đô?

" Vâng, cô ấy đã nói như thế ".

" Giáo viên của nó không có nói, là nó tự nói! "Tạ Trường Vinh ở bên cạnh nói xen vào.

Doanh Doanh tự mình nói ư? Chu Nhược Mai nắm lấy điểm yếu của em họ, cất tiếng cười thật to:" Em như vậy là sai rồi, phải chính giáo viên chủ nhiệm của Doanh Doanh nói mới đúng, Doanh Doanh sao có thể tự mình xác định được. "

" Em tin lời con gái em, con bé nói rằng chính cô giáo đã nói là nó có thể, không thể nào nói dối được. "Tôn Dung Phương khẳng định sự tin tưởng của mình đối với con gái.

" Vậy điểm thi của Doanh Doanh được bao nhiêu? Chị sẽ giúp nó tham khảo. "Chu Nhược Mai hỏi bằng giọng điệu cà lơ phất phơ.

" Là 721 điểm. "Tôn Dung Phương trả lời.

" Bao nhiêu cơ? "Trong nháy mắt Chu Nhược Mai cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm.

" 721 điểm. "Tôn Dung Phương sợ mình đọc nhầm nên cầm bảng điểm của con gái so với điểm đã đọc." Đúng vậy, là 721 điểm ".

Lần này Chu Nhược Mai đã nghe rõ ràng, lập tức đứng dậy hét lớn:" Em đọc sai rồi, chắc chắn sai rồi. "

Con trai và con gái mình cũng đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học nên Chu Nhược Mai biết rõ tổng điểm thi đại học là 750, Tạ Uyển Doanh thi được 721 điểm chẳng phải cao ngất trời rồi sao?

" Thật sự là 721 điểm ". Tôn Dung Phương cẩn thận đọc kỹ bảng điểm của con gái đến ba lần rồi mới nói với chị họ:" Chị họ, mặc dù em chỉ mới học lớp 1 ở tiểu học, nhưng các con số em vẫn biết đọc và còn tính được sổ sách ".

" Nhược Mai ".

Nghe thấy tiếng gọi ở cửa nhà, biết là chồng đã trở về, Chu Nhược Mai vội vàng quay đầu lại nhìn.

" Em có biết thủ khoa khoa tự nhiên năm nay của tỉnh mình là bao nhiêu điểm không? "Đinh Ngọc Hải vừa thay giày da vừa thoải mái trò chuyện cùng với vợ.

Ngày công bố kết quả xét tuyển đại học được mọi người truyền tai nhau đã sớm lan rộng khắp mọi nẻo đường. Người trong bệnh viện từ lâu đã bàn tán chuyện này, dù sao bọn họ cũng đều là người trí thức nên càng chú ý đến tin tức thi đại học. Nếu không phải hôm nay Chu Nhược Mai nghỉ ngơi ở nhà thì có lẽ bà đã sớm ở trong bệnh viện nói chuyện này với mọi người từ lâu rồi.

" Bao nhiêu điểm vậy anh? "Chu Nhược Mai tò mò hỏi chồng.

" 721 điểm. Nghe nói thủ khoa khoa tự nhiên này là học sinh trường Trung học Kim Kiều của thành phố chúng ta. Ôi trời, thật không thể tưởng tượng nổi ". Đinh Ngọc Hải vỗ trán biểu hiện ngạc nhiên giống như mọi người:" Em phải biết rằng từ trước đến nay thành phố chúng ta làm gì xuất hiện thủ khoa? Chỉ có ở trường trung học cấp tỉnh mà thôi ".

Lại 721 điểm? Đôi mắt của Chu Nhược Mai trừng to lên như chuông bò.

" Em đang gọi cho ai vậy? "Đinh Ngọc Hải đẩy vai vợ hỏi:" Không phải con gái em họ em đang học ở trường trung học Kim Kiều sao? Em hỏi thử xem bạn học nào của con gái em ấy là thủ khoa? "

" Con gái em ấy.. "Chu Nhược Mai ấp úng

" Con gái em ấy thi bao nhiêu điểm? "Đinh Ngọc Hải hỏi.

" 721 ". Chu Nhược Mai càng nói giọng càng nhỏ." Hay là em họ em đọc nhầm điểm? "

" 721 chẳng phải là thủ khoa khoa tự nhiên sao? "Đợi đến khi Đinh Ngọc Hải hiểu ra được gì thì lập tức hét lên:" Con gái của em họ em là thủ khoa khoa tự nhiên? "

" Không không không, không có khả năng, làm sao có thể như vậy được! "Chu Nhược Mai hét lớn.

" Chị họ, chị nói gì vậy? "Tôn Dung Phương nghe thấy giọng nói của chị họ không đúng nên lo lắng hỏi.

Tạ Trường Vinh đến gần loa và nghe cùng với vợ.

Tạ Hữu Thiên nói với ba mẹ:" Ba mẹ, chị đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 23: Thủ khoa khoa học tự nhiên (2)

[HIDE-THANKS]Tạ Hữu Thiên học tiểu học sau khi tan học thì đi về nhà, Tôn Dung Phương cầm cặp sách hộ con trai và hỏi: "Thầy giáo có giao bài tập về nhà không con?"

"Mẹ ơi hôm nay không phải ngày chị có kết quả thi đại học sao? Con làm bài tập về nhà làm gì." Tạ Hữu Thiên nhảy cẫng lên, chuẩn bị cầm quả bóng ra ngoài chơi.

"Điểm thi vào đại học của chị gái con thì có liên quan gì đến bài tập của con không?" Tôn Dung Phương hỏi con trai.

"Liên quan nhiều lắm chứ. Ba nói rồi, chị thi không được tốt lắm, còn con có thể đỗ đại học mà không cần làm bài tập."

Tôn Dung Phương đánh vào đầu con trai mình một cái: "Làm bài tập về nhà! Đừng làm chị của con mất mặt. Chị của con hồi học cấp một và cấp hai có nhiều giấy khen tới nỗi có thể dán kín tường."

"Cho dù chị có học nhiều thì cũng vô dụng thôi. Ba nói vậy." Tạ Hữu Thiên sờ sờ cái đầu nhỏ của mình và giận dữ nhìn mẹ.

"Mẹ." Tạ Uyển Doanh dừng xe đạp ở cửa và bước vào trong nhà.

"Chị, điểm thi của chị thế nào rồi?" Tạ Hữu Thiên hỏi.

Nghe thấy giọng điệu không biết lớn nhỏ của em trai, Tạ Uyển Doanh hiểu rõ chính là bố cô nuông chiều mà ra cả. Em trai của cô, là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Tạ, nói thế nào thì bố cô cũng phải chiều.

"Sao con lại vểnh chân của mình lên thế?" Tôn Dung Phương vỗ vào chân con trai.

Tạ Hữu Thiên vênh mũi nhỏ lên một cách không vui, thấy bố thì giống như là gặp được cứu tinh liền hét lên: "Ba."

"Điểm thi như thế nào rồi?" Tạ Trường Vinh vào nhà và hỏi thẳng vợ. Hôm nay ông không cùng bạn bè uống rượu và nói chuyện phiếm, chỉ quay về sớm để xem thành tích của con gái.

Tạ Uyển Doanh lấy bảng điểm của mình ra và đưa cho mẹ cô.

"Đây là?" Tôn Dung Phương nhìn điểm trên bảng điểm. Bảy trăm hai mươi mốt điểm là có đạt hay không, bà nhìn không hiểu vì chỉ có văn hóa trình độ ở tiểu học.

"Không nói gì sao?" Tạ Trường Vinh nhìn biểu cảm im lặng của vợ, dường như là có thể hiểu được, ông cười và nói: "Tôi đã nói trước rồi, Doanh Doanh không thể thi đỗ được, bà có thể từ bỏ rồi đấy."

Tôn Dung Phương nghe lời chồng nói mà trong lòng cảm thấy trống rỗng.

"Mẹ, con nói rồi, con nhất định có thể thi đỗ trường y." Tạ Uyển Doanh nói với mẹ của cô.

Nghe được lời này từ con gái, Tôn Dung Phương lập tức quay đầu nói với chồng: "Ông nghe thấy chưa? Cô giáo của nó nói rồi, nói là với số điểm này của nó có thể được nhận vào trường đại học y rồi."

Tạ Trường Vinh sững sờ: "Thật hay giả vậy?"

"Thật đó, ông không nghe thấy Doanh Doanh vừa nói sao?"

"Là nó tự nói hay là cô giáo nói?" Tạ Trường Vinh dù thế nào cũng không tin.

"Ông không tin? Để tôi hỏi chị họ của tôi!" Tôn Dung Phương nói rồi gọi điện thoại để hỏi Chu Nhược Mai, chị họ bà chắc chắn phải biết với số điểm là 721 điểm thì có thể vào những trường đại học y nào.

"Bà gọi đi." Tạ Trường Vinh vào trong nhà mang điện thoại ra đưa cho vợ.

Thấy vậy, Tạ Uyển Doanh quay về phòng của mình để chuẩn bị thu xếp hành lý để đi lên thành phố.

Tôn Dung Phương nhấc điện thoại lên.

Bíp, bíp, bíp, mấy tiếng chuông vang lên.

Chu Nhược Mai ngồi giữa nhà nhìn vào điện thoại, tâm linh tương thông, bà biết nhất định là em họ bà gọi điện đến. Đúng lúc, bà cũng đang do dự không biết có nên gọi cho em họ để hỏi về điểm thi của Tạ Uyển Doanh không.

Dù sao thì, ngay cả khi Tạ Uyển Doanh làm bài rất tốt trong kỳ thi, chắc chắn vẫn không thể báo danh vào chuyên Khoa ngoại. Có thể cao đến mấy chứ? Tạ Uyển Doanh là một đứa con gái, không thể giỏi hơn con trai về các phương diện như toán, hóa. Thành tích các môn khoa học của con gái nhìn chung là chênh lệch so với con trai. Thành phố Tùng Viên là thành phố cấp tỉnh diện hai. Các trạng nguyên khoa học của ở tỉnh đều đến từ các trường trung học phổ thông ở tỉnh diện một.

Trong lòng có suy nghĩ như vậy, Chu Nhược Mai vừa nhấc điện thoại đã nghe thấy giọng nói của em họ ở đối diện liền hỏi: "Doanh Doanh đã lấy bảng điểm chưa?"

"Chị, cô giáo của Doanh Doanh nói là nó có thể đi học trường y, Doanh Doanh muốn chuẩn bị đi đến thủ đô để đi học tại trường đại học y khoa nào đó." Tôn Dung Phương nhớ con gái mình muốn báo danh vào học viện y khoa, mặt mày tươi như hoa nói: "Đến lúc đó nhà em nhờ chị tìm giúp cách liên hệ với giáo viên ở trường Đại học Y khoa Thủ Đô, có các mối quan hệ tốt, khi đó Doanh Doanh có thể ở lại bệnh viện lớn làm việc."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 25: Ai cũng muốn nịnh hót (1)

[HIDE-THANKS]"Đúng vậy, chị gái con sắp vào đại học." Tôn Dung Phương nói với con trai.

"Không đúng, thành tích của con bé như thế nào, có thể thi đỗ hay không, không bằng chúng ta gọi điện thoại hỏi lại chủ nhiệm lớp xem sao." Tạ Trường Vinh vẫn không tin là con gái mình có thể thi đậu trường y, đúng hơn là ông không muốn tin điều đó.

Người hàng xóm bên cạnh đột nhiên tới nhà họ, kêu lên: "Lão Tạ, gia đình ông thật lợi hại, sinh được tài nữ, Doanh Doanh nhà ông bà thi đứng thứ nhất rồi."

"Thứ nhất?" Tạ Trường Vinh hỏi.

"Thủ khoa ban Khoa học tự nhiên. Ông không biết sao? Doanh Doanh nhà ông bà vẫn chưa về sao? Các giáo viên ở trường đều nói rằng Doanh Doanh đã thi được thủ khoa Khoa học tự nhiên rồi." Hàng xóm lớn tiếng cười ha ha, rất là cao hứng, về sau gặp người có thể khoe mình chính là hàng xóm của thủ khoa Khoa học tự nhiên.

Bộp, cái điện thoại trong tay Tôn Dung Phương rơi xuống đất.

Miệng của Tạ Trường Vinh mở to đủ để nuốt một quả trứng vịt lớn.

"Bố, chị con thi đứng thứ nhất, làm sao bây giờ?" Tạ Hữu Thiên kéo kéo quần áo bố hỏi.

"Không đúng không đúng không đúng." Tạ Trường Vinh đổ mồ hôi lạnh: "Doanh Doanh vừa về đến nhà, chưa hề nói là thi được thủ khoa Khoa học tự nhiên."

"Con bé được bao nhiêu điểm?"

"721 điểm."

"Không sai!" Hàng xóm vỗ đùi: "Giáo viên bọn họ nói, 721 điểm chính là điểm của thủ khoa Khoa học tự nhiên."

"Bà có phải xem nhầm rồi không?" Tạ Trường Vinh quay sang hỏi vợ.

Tôn Dung Phương cầm lấy phiếu điểm của con gái, nhìn lại một lượt rồi đưa cho chồng cùng hàng xóm xem.

Người hàng xóm xuýt xoa: "Thật sự đúng rồi, lão Tạ, chúc mừng các người."

Tạ Trường Vinh cả người chết lặng, dù sao kế hoạch trước đây của ông không phải là cho con gái đi học trường y, mà là muốn con gái đi học sư phạm hoặc là đi lấy chồng.

Đi học y thì có lợi ích gì? Dường như đối với ông chẳng có chỗ nào tốt. Chỉ có vợ ông hy vọng con gái đi làm bác sĩ. Ông chỉ hy vọng con trai đi làm bác sĩ. Cho nên con gái làm bác sĩ làm vợ ông cao hứng, nhưng Tạ Trường Vinh ông lại mờ mịt.

"Thành tích của Doanh Doanh có thể đỗ trường y được không? Y khoa thứ nhất cả nước là gì?" Tạ Trường Vinh giữ chặt hàng xóm hỏi rõ ràng.

Hàng xóm nghĩ chẳng lẽ là ông choáng váng, dò xét nhìn ông nói: "Lão Tạ, thì ra là ông lo lắng chuyện này sao? Ông là vì con gái cao hứng quá nên hồ đồ đi. Thủ khoa Khoa học tự nhiên, xếp thứ nhất, trường đại học nào lại không muốn, chắc chắn muốn đoạt lấy! Doanh Doanh nhà ông muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó."

Con gái có thể học ở bất cứ đâu a, Tạ Trường Vinh quay đầu bắt lấy tay vợ nói: "Cho Doanh Doanh vào Học viện sư phạm, ông ấy nói, chỗ nào cũng muốn Doanh Doanh."

Hàng xóm nghe thấy ông nói như vậy, liếc qua hai vợ chồng nói: "Các người phải suy nghĩ thật kỹ nên cho Doanh Doanh đi học trường đại học nào."

Tôn Dung Phương chỉ nhớ những gì Lưu Tuệ nói: "Giáo viên chủ nhiệm đã nói, con bé đã nộp đơn vào trường y và không thể thay đổi được. Dù kiểm tra thành kết quả đậu hay không đậu đều là trường đó."

Lưu Tuệ sớm hối hận muốn chết!

Bên ngoài ríu rít tiếng nói chuyện khiến Tạ Uyển Doanh nhận ra được cô mới là thủ khoa Khoa học tự nhiên mà không phải là Triệu Văn Tông. Chẳng trách, lúc ở văn phòng trường học, ánh mắt Lưu Tuệ nhìn cô cực kỳ không đúng.

Bên ngoài bố mẹ cô vẫn tiếp tục tranh cãi.

Tạ Trường Vinh nói với vợ: "Nhà chúng ta nào có đủ tiền để đóng học phí cho Doanh Doanh học trường y, tôi vừa mới hỏi lại nhà kế bên, anh ấy nói, trường y cần học mất 5 năm. Trường sư phạm học mất 3 năm với 4 năm. Để Doanh Doanh học trường 3 năm sau đó ra ngoài đi làm không phải càng tốt hơn sao?"

"Không phải tôi đã nói với ông rồi sao? Sửa không được. Chủ nhiệm lớp con bé đã nói vậy rồi."

"Điều đó không quan trọng. Thủ khoa Khoa học tự nhiên muốn đến chỗ nào liền đến chỗ đó. Nhà kế bên vừa nói đó." Tạ Trường Vinh cùng vợ đôi co.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 26: Ai cũng muốn nịnh hót (2)

[HIDE-THANKS]"Con hồ đồ sao?" Ông ngoại Tôn thực sự tức giận trước lời nói của con rể, mắng bố Tạ tớ nỗi máu chó đầy đầu: "Doanh Doanh được hạng nhất, không đi học trường đứng đầu cả nước, còn muốn cho con bé đi học cái trường gì? Con đang nghĩ cái gì hả!"

Tạ Trường Vinh bị bố vợ chất vấn những gì mình định làm, lắp bắp nói: "Là trong nhà không có điều kiện cung cấp cho con bé đi học trường y, ba à, sư phạm có phụ cấp, không cần chúng ta đóng tiền. Con và ba con đã nghe ngóng rồi."

"Học phí của Doanh Doanh ba sẽ đóng, không cho phép con để con bé đi học trường khác!" Ông ngoại Tôn thực sực tức giận, cúp máy của con rể.

"Tôi không quan tâm, Doanh Doanh muốn đi làm bác sĩ, tôi sẽ đóng học phí cho con bé." Tôn Dung Phương thực sự tức giận, giậm chân rời đi.

Năm 1996, không có khoản vay cho sinh viên, những gia đình bình thường rất khó để cung cấp chi phí cho một sinh viên đi học đại học, tuy nhiên chỉ cần con gái thi đậu, Tôn Dung Phương cho rằng đó không phải vấn đề lớn. Trong nhà nhiều năm như vậy vì vấn đề học tập của hai đứa bé, chí phí đếm không hết đều có thể chịu đựng nổi. Có lý do gì mà không cung cấp nổi cho con gái đi học trường y. Chồng mình tính toán gì bà rất rõ ràng, tuyệt đối bè sẽ không đồng ý.

Thấy vợ từ chối, Tạ Trường Vinh bước đến cửa phòng con gái nói: "Nếu con thực sự muốn học, hãy đến trường sư phạm, rõ chưa? Ông nội con đã nghe ngóng qua rồi, học trường sư phạm là tốt nhất."

"Ba, ba có muốn đi hỏi lại ý kiến các trưởng bối không?" Tạ Uyển Doanh quay lại hỏi bố mình đầy ẩn ý.

"Ông nội con cần phải hỏi sao? Lần trước ba đã hỏi qua rồi." Tạ Trường Vinh lẹp bẹp kéo dép lê cầm điện thoại gọi cho ông cụ, bên cạnh lại nhải: "Ba để cho con cùng ông nói chuyện."

"Ba có thể hỏi lại ý kiến của ông ngoại một chút." Tạ Uyển Doanh nói.

Hỏi bố vợ? Tạ Trường Vinh nghĩ nghĩ, cũng tốt, có thể để mọi người toàn bộ tới nói, để vợ và con gái thừa nhận rồi vào trường sư phạm học.

Tút tút tút, trước tiên là gọi tới trong nhà ông nội Tạ. Ông nội Tạ Uyển Doanh tên là Tạ Hữu Thắng.

"Ba, con nói với ba, chuyện là như thế này, kết quả thi đại học của Doanh Doanh được công bố, đứng vị trí thứ nhất." Tạ Trường Vinh nói với ông nội Tạ.

"Vị trí thứ nhất?" Ông nội Tạ ngạc nhiên khi nghe con trai mình báo cháu gái thi đứng thứ nhất: "Nhất lớp?"

"Có thể coi như vậy, nói là thủ khoa Khoa học tự nhiên." Tạ Trường Vinh thật ra là không có khái niệm về thủ khoa Khoa học tự nhiên.

Ông nội Tạ nói: "Chờ ba trước tiên giúp nhà các con hỏi thăm một chút chuyện gì đang xảy ra."

Trong phòng Tạ Uyển Doanh sớm biết tình huống như vậy, rất bình tĩnh. Nhà họ Tạ căn bản chưa từng có sinh viên đại học, cô là đứa cháu đầu tiên trong nhà tham gia kì thi, ông bà nội của cô đều không hiểu được. Nhưng mà không sao, sẽ có người lên tiếng thay cô, giống như kiếp trước vậy, cho nên ngày đó sau khi tranh cãi với bố mình xong cô không để tâm nữa, chỉ quan tâm đến kì thi của mình.

Tút tút tút, điện thoại đột nhiên vang lên, tưởng rằng cha mình gọi lại, Tạ Trường Vinh vội vàng nhấc máy, hô: "Ba!"

"Con biết ba gọi tới?"

Giọng nói của bố vợ vọng tới, khiến Tạ Trường Vinh nghẹn họng: "Ba.."

"Thành tích thi đại học của Doanh Doanh đã có rồi, nghe nói là thủ khoa Khoa học tự nhiên, đúng là làm người ta quá cao hứng. Con và A Phương chắc đang rất vui mừng đi." Ông Tôn cười ha ha.

Tạ Trường Vinh đứng tại chỗ lúng túng, nói như thế nào, vợ ông đúng là cao hứng, nhưng tâm trạng ông lại thấy bình thường, không phải con trai ông thi tốt mà là con gái ông thi tốt, như thế nào cũng đều không vui nổi.

"Ba nói với con, ba đã cùng vợ của con nói rồi, Doanh Doanh muốn đi học trường y, nhất định sẽ toàn lực ủng hộ."

Lời nói của ông ngoại Tôn khiến Tạ Trường Vinh bình tĩnh lại, cùng bố vợ thương lượng: "Để Doanh Doanh đi học ở trường sư phạm không phải càng tốt hơn sao?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 27: Ai cũng muốn nịnh hót (3)

[HIDE-THANKS]Bố vợ muốn bỏ tiền ra lo liệu, Tạ Trường Vinh ngồi trên băng ghế dài mà tính toán.

Tôn Dung Phương trở về, cầm lấy điện thoại, gọi cho một họ hàng khác báo tin vui và chuẩn bị lo liệu chuyện học phí của con gái.

Đến lúc gọi điện cho bố của mình, quả nhiên bố bà vô cùng vui mừng. Bố Tôn nói với con gái: "Để ba và Doanh Doanh nói chuyện vài câu nào. Vừa rồi chồng con làm ba bực mình nên ba đã cúp máy rồi."

Nghe ông ngoại muốn nói chuyện điện thoại với mình, Tạ Uyển Doanh liền chạy qua, cầm ống nghe điện thoại: "Ông ngoại ạ."

"Doanh Doanh à, cháu cố gắng học hành, làm một bác sĩ giỏi, bất luận như thế nào ông cũng sẽ lo cho cháu học đại học." Ông ngoại Tôn nói với cháu gái.

"Cháu biết rồi ạ, ông ngoại." Tạ Uyển Doanh gật đầu, rung rung nước mắt. Có một câu nói, cô tạm thời sẽ không nói với ông ngoại. Cô muốn học Đại học Y, muốn làm một bác sĩ khoa ngoại lồng ngực, chính là vì kiếp trước ông ngoại qua đời do bị bênh tim.

"Tiền học phí của cháu sẽ không có vấn đề gì đâu." Ông ngoại Tôn bảo đảm với cháu gái.

"Ông ngoại ơi, vào thời gian rảnh cháu sẽ đi làm thêm để trang trải tiền học phí và sinh hoạt phí ạ." Tạ Uyển Doanh nói.

"Học y rất vất vả, cháu sẽ không có thời gian để đi làm thêm đâu." Ông ngoại Tôn lắc đầu không đồng ý với cách làm của cháu gái.

Dù sao trong lòng Tạ Uyển Doanh đã hạ quyết tâm là cả đời này tuyệt đối sẽ không để ông ngoại và mẹ mình phải quá vất vả nữa.

Sau đó, ông nội Tạ không gọi điện lại ngay cho con trai Tạ Trường Vinh.

Cho đến ngày hôm sau, ông nội Tạ mới đích thân đến nhà của con trai.

Chắp tay sau lưng, Tạ Hữu Thắng nói với con trai: "Ba đã nghe nói rồi, Doanh Doanh muốn học Đại học Y, học trong tám năm."

Tạ Trường Vinh giãy nảy lên: "Tám năm? Con gái mà học Đại học tới tám năm thì sẽ già mất rồi, làm sao mà lấy chồng được nữa chứ?"

"Ba cũng nghĩ như vậy, vấn đề bây giờ không phải là tiền nữa." Ông nội Tạ hắng giọng nói.

Trong nhà này, là một đứa con gái mà học đại học những tám năm? Là con trai thì không sao, có thể lo liệu được, còn con gái thì không thể, dù sao trong nhà lão Tạ này, hết thảy đều lấy con trai làm chủ.

"Doanh Doanh đâu rồi?" Ông nội Tạ không thấy cháu gái thì liền hỏi.

"Con bé đi ra ngoài với mẹ nó rồi ạ, mua một ít đồ dùng chuẩn bị cho việc học đại học." Tạ Trường Vinh càng nói càng thấy tức: "Còn nữa bố, ông ngoại con bé nói muốn lo cho nó đi học."

"Ông ngoại con bé có biết nó phải học những tám năm không. Nếu như ông ấy muốn thì cứ để cho ông ấy lo vậy." Ông nội Tạ gợi ý cho con trai, ai hứa thì người đó bỏ tiền ra mà lo.

Tạ Trường Vinh cũng nghĩ vậy, ông không tin ông ngoại Tôn thật sự có đủ khả năng lo cho cháu gái học đại học tám

Năm, nói thẳng ra thì ông ấy cũng chỉ là một người nghèo nàn, không có bao nhiêu tiền cả.

Chỉ là ông ta tuyệt đối không nghĩ đến là có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ cho con gái ông ta học đại học để làm bác sĩ như vậy.

Đã là thủ khoa khoa tự nhiên, lại còn là người đứng đầu bảng ngành Y toàn quốc. Ai cũng đều muốn bợ đỡ đứa trẻ với tương lai tiền đồ rộng mở của nhà này.

Tôn Dung Phương sau khi đi quanh một vòng đến nhà họ hàng bạn bè thì quay về nhà, báo tin vui với chồng mình: "Tiền học phí của Doanh Doanh đã lo liệu xong rồi."

Tạ Trường Vinh ngẩng đầu lên: "Là bố bà đưa tiền cho bà sao, mà không đúng, ông ấy lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ."

"Không phải, bố tôi không có bao nhiêu tiền cả, nhưng đồng nghiệp trước đây của ông ấy thì có. Còn nữa, dì của Doanh Doanh đã bảo sẽ cho tôi vay tiền rồi. Còn bà dì của Doanh Doanh, làm bảo mẫu ở nhà người ta, có nói chuyện với ông chủ nhà đó, thì người ta nói rằng mong muốn giúp đỡ cho Doanh Doanh đi học Đại học, bảo rằng làm bác sĩ là giỏi nhất." Tôn Dung Phương biết rõ cả gia đình họ hàng nhà ông Tạ đều không giúp được gì, nên dứt khoát tìm sự giúp đỡ từ nhà mẹ đẻ của mình.

Nghe vợ mình báo tin vui xong, Tạ Trường Vinh dường như không tin vào tai mình: "Những gì bà nói không thể nào là thật được. Bọn họ đâu có quen biết với Doanh Doanh, sao có thể sẵn lòng bỏ tiền cho con bé đi học chứ."

"Có thể người ta cảm thấy Doanh Doanh nhà chúng ta tương lai tiền đồ rộng mở, bây giờ họ giúp đỡ Doanh Doanh thì sau này sẽ có lợi cho bản thân họ chứ sao."

"Các người, các người.." Tạ Trường Vinh giơ ngón tay chỉ vào vợ, tức giận thờ phì phò bỏ đi ra ngoài.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 28: Gặp lại ân sư (1)

[HIDE-THANKS]Biết chồng tức giận nhưng Tôn Dung Phương lại không thấy lo lắng, bà nói với con gái: "Tính ba con cáu kỉnh như vậy đó, qua vài ngày thế nào cũng phải cam chịu thôi."

Người nhà họ Tạ đều giống nhau, trọng nam khinh nữ, rất ưa sĩ diện, nhưng lại không hề có bản lĩnh, thực tế trước mắt là không làm nên hồn việc gì cả.

Ngược lại, những đứa trẻ bên nhà mẹ đẻ của Tôn Dung Phương đi học đại học khá nhiều. Chẳng hạn như hai đứa con nhà chị họ Chu Nhược Mai học rất giỏi. Con gái của dì nhỏ Tạ Uyển Doanh là Lâm Lâm nhỏ hơn Tạ Uyển Doanh 5 tuổi cũng học rất giỏi. Chỉ là bên trong họ đều có tâm tư khác nhau là điều thường thấy. Vì thế, lần này cô đi học đại học, dì nhỏ ủng hộ cô đầu tiên là điều không bất ngờ, Chu Nhược Mai phản đối cô cũng không nằm ngoài dự đoán, mỗi người đều có một mục đích riêng mà.

Chớp mắt, thông báo nhập học đã gửi tới trường. Lần này, đúng lúc Tạ Uyển Doanh về trường cũ thì gặp lại Triệu Văn Tông.

Lúc hai người gặp nhau ở hàng lang, mắt nhìn nhau, có chút đồng cảm. Dẫu sao cũng đều là những học sinh từng bị Lưu Tuệ quở trách là không có tương lai.

Lần này người phát giấy báo nhập học Đại học không phải là Lưu Tuê, mà là thầy Vương phòng giáo vụ phát thay cho lớp của Lưu Tuệ. Thầy Vương giải thích với các học sinh: "Cô giáo Lưu của các em bị cảm mấy hôm nay rồi, chắc do thời tiết nóng quá nên ở nhà đã bị sốt. Hay là các em đi thăm cô ấy xem sao?

Trong số những học sinh mà Lưu Tuệ thích, kể cả lớp trưởng cũng đều không đến trường thì làm sao mà đi thăm Lưu Tuệ được đây.

Trương Vĩ thì nhờ người thân đi lấy giấy báo, cũng không có đến trường để lấy, còn Hồ Hạo thì từ xa thấy bóng hình của Triệu Văn Tông là đã quay người bỏ đi rồi.

Một vài học sinh thì thầm với nhau:" Cô giáo Lưu làm bị sao vậy nhỉ, sao đột nhiên lại bị ốm rồi? "

Dường như trong lòng các học sinh đều rõ ràng, đã sớm nghe là Lưu Tuệ từ khi biết học sinh lớp mình thi Đại học có thành tích cao về sau thì cô ấy trở nên rất kì lạ.

" Tạ Uyển Doanh, em có muốn đi thăm cô giáo Lưu của các em không? "Thầy Vương giống như đã có chuẩn bị từ trước, hỏi thẳng trực tiếp Tạ Uyển Doanh.

Ánh mắt các bạn học khác đều hướng qua phía này. Tạ Uyển Doanh bình tĩnh nhìn lại bọn họ.

Tâm trí của các bạn học đều bị cái nhìn của Tạ Uyển Doanh làm cho trở nên trống rỗng rồi. Nhớ lại lúc đầu vì chuyện đăng ký nguyện vọng mà Tạ Uyển Doanh bị cô giáo Lưu và lớp trưởng mắng, trên lớp cũng không có một bạn nào chủ động đứng ra vì Tạ Uyển Doanh mà nói vài câu, chỉ toàn là sự châm chọc giễu cợt. Thực sự đều không có ai tốt cả.

" Sao vậy, cô giáo Lưu là cô chủ nhiệm của em, mà em lại là thủ khoa tự nhiên được cô ấy dạy dỗ nên đấy. "Giọng điệu của thầy Vương lại càng nhấn mạnh hơn.

Biểu cảm của Tạ Uyển Doanh vẫn rất bình tình, nhìn thẳng thầy Vương, bình tình đến mức giống như cô mới là cô giáo của thầy Vương vậy.

Trong lòng thầy Vương đột nhiên run lên một cái.

Không sai, Lưu Tuệ là cô giáo chủ nhiệm, nhưng từ trước đến nay Lưu Tuệ chưa từng làm gì cho Tạ Uyển Doanh cả. Tâm tư của Lưu Tuệ không đặt vào toàn bộ học sinh của cả lớp, chỉ có những học sinh như Trương Vĩ, lớp trưởng hay Hồ Hạo mới là học sinh yêu quý của Lưu Tuệ. Tạ Uyển Doanh thì không phải.

Tại sao cô lại phải đi thăm Lưu Tuệ chứ?

" Thầy Vương, thầy bảo sao, thầy bảo em ấy đi thăm cô giáo Lưu sao? "

Thầy Vương đột nhiên run lên một cái, quay đầu lại.

Nhìn thấy ở của là một cô giáo đeo kính khoảng hơn sáu mươi tuổi, cả đầu tóc bạc trắng xóa, đối mặt thầy Vương hỏi với giọng điệu đầy chất vấn, ánh mắt sâu xa gọi thầy Vương làm thầy ấy không cách nào né tránh.

Trong mắt Tạ Uyển Doanh lộ ra sự bất ngờ, gọi to:" Cô giáo Trang ạ. "

" Cô giáo Trang quay lại rồi."Các giáo viên khác bảo nhau chạy lại cùng chào hỏi cô giáo Trang.

Cô giáo Trang là tổ trưởng tổ nghiên cứu toán học thi Đại học của trường trung học Kim Kiều nổi tiếng, nhiều năm rồi đã bồi dưỡng ra nhiều học sinh đều là nhân tài. Nhưng mà, năm ngoái cô ấy đã đến tuổi phải nghỉ hưu ở trường học, nghe nói là cô ấy đến nhà con trai giúp con trai chăm sóc cháu nội rồi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 29: Gặp lại ân sư (2)

[HIDE-THANKS]Vừa vặn, cô Trang từng là giáo viên dạy toán hồi trung học của Tạ Uyển Doanh. Cho nên cô Trang rất rõ ràng rằng Tạ Uyển Doanh cùng Lưu Tuệ mới tiếp xúc được một năm. Học sinh cấp ba bắt đầu củng cố kiến thức nền móng từ năm đầu tiên, năm ba cấp ba chỉ là ôn tập, kỳ thật nó không có nhiều ý nghĩa.

Trước câu hỏi của các thầy cô giáo, cô Trang sải bước vào văn phòng như nữ anh hùng bước ra từ trong truyện tranh, nói: "Trường chúng ta có thủ khoa khoa học tự nhiên, làm sao tôi có thể không đến xem. Hiệu trưởng yêu cầu tôi đến xem. Chỉ là trước đó tôi có việc đến nhà con trai ở thủ đô, về hơi muộn."

Các thầy cô nghe nói như thế thì bừng tỉnh đại ngộ. Còn những học sinh khác ở đây, toàn bộ đều lui sang một bên để nhường chỗ cho cô Trang và Tạ Uyển Doanh.

Cô Trang dừng chân trước các học sinh của mình, không chút khách khí quay đầu phê bình thầy Vương: "Thầy nói là một mình cô Lưu đã bồi dưỡng bạn học Tạ Uyển Doanh hay sao? Đây không phải trò cười sao? Học sinh đạt thành tích, mỗi thầy cô dạy học sinh đều có công lao, công lao này tuyệt đối không phải một mình cô Lưu có thể đòi cho bản thân. Cô ấy hiện tại trốn ở trong nhà là muốn cái gì?"

Sau những lời của Cô Trang, nhất là câu cuối cùng kia, các thầy cô trong văn phòng kìm lòng không được vỗ tay, bật cười thành tiếng.

Có ai không đoán được mánh khóe nhỏ của Lưu Tuệ, bởi vì đắc tội thủ khoa nên chột dạ, dứt khoát giả bệnh trốn ở trong nhà để thầm nghĩ cách bắt chúng phải khuất phục thôi.

Các thầy cô càng nghĩ càng giận, có cô Trang tiên phong, cả nhóm lập tức cười ồ lên: "Phải, phải, giống như cô Trang đã nói. Nói thế nào vậy, cứ như thể cô ấy tự dạy vậy?"

"Cô Lưu chỉ dạy môn hóa trong lớp của Uyển Doanh. Tuy nhiên, điểm hóa học trung bình của hai lớp cô Lưu dạy là lớp 3 và lớp 5 đều xếp cuối trong xếp hạng các lớp qua kỳ thi tuyển sinh đại học của trường chúng ta. Uyển Doanh làm tốt trong kỳ thi, điều đó có liên quan gì đến cô ấy?"

"Môn học mà bạn học Uyển Doanh đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học là toán học, muốn nói có ai công lao lớn nhất, là cô Trang, không phải cô Lưu!"

Thầy Vương cứng ngắc người ngay tại chỗ, mặt đỏ bừng vì tức giận khi bị đùa giỡn bởi một đám đồng nghiệp xung quanh.

Cô Trang vừa thấy biểu cảm của thầy Vương, dán vào tai thầy Vương nói: "Đừng nghĩ rằng tôi không biết mánh khóe của cô Lưu, thầy quay lại nói với cô ấy, thu dọn sạch sẽ một chút, nếu không tôi sẽ nói với hiệu trưởng Đôn. Thầy đừng nghĩ là tôi không biết thầy có quan hệ họ hàng với cô Lưu."

Lời này vừa nói ra, thầy Vương ngay cả việc lấy thân phận trưởng phòng giáo vu để thị uy nữa cũng không dám, vội rụt cổ lại.

Đừng nhìn việc cô Trang đã về hưu, cô ấy là một giáo viên kỳ cựu đã đạt rất nhiều thành tích, nên rất có tiếng nói trước mặt hiệu trưởng.

Thầy Vương cụp đuôi, vẻ mặt xám xịt rời đi.

"Các thầy cô đi làm việc đi. Tôi đã nghỉ hưu không có gì để làm nên đang tìm học sinh để trò chuyện." Cô Trang nói với các đồng nghiệp khác.

Các thầy cô ngầm hiểu, cười đi ra.

Tạ Uyển Doanh cùng cô Trang đứng cạnh nhau, nói: "Trước đó em đã gọi điện thoại cho cô, nhưng không ai trong nhà cô tiếp điện thoại."

Ngẫm về kiếp trước, người cô mà cô muốn cảm ơn nhất sau kỳ thi tuyển sinh đại học phải là cô Trang, người giúp cô nhiều nhất. Nhưng cô Trang thực sự rất khó liên lạc. Sau đó, cô nghe nói rằng cô Trang đã đến thủ đô và không bao giờ trở lại thành phố Tùng Viên, vì vậy cô không bao giờ có cơ hội gặp lại cô Trang nữa. Có thể thấy rằng sau khi trọng sinh, quỹ đạo cuộc sống cũng khác đi, cô Trang thật sự trở lại gặp cô. Tạ Uyển Doanh không khỏi vui mừng trong lòng.

Nghe thấy học trò nói lời này, cô Trang cao hứng, cười hỏi: "Ai daa, đó là bởi vì sau khi đi, cô thấy tiếc tiền sinh hoạt phí, nên ngừng dây điện thoại ở đây, thật sự là có lỗi với các em."[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back