Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 80 Ngày Lành - Tạ Khai

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhất mạt hương, 21 Tháng ba 2021.

  1. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 5.2: Nói chuyện phiếm thôi mà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khẳng định ngày thường ăn uống không tốt, nên thân thể không chịu được, lúc này mới bị bệnh đi, vậy có đi khám không?"

    "Nằm một ngày một đêm thì tốt rồi."

    "Cái gì? Ngay cả bác sĩ cũng không mời đến khám sao?" Thím Cao vẫn luôn biết Từ Thiên Lam không được nhà chồng yêu thích, nhưng đây là chuyện liên quan đến tính mạng của con người. Vậy mà không mời bác sĩ tới, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?

    Thím Cao nhìn bộ dáng tỏ ra kiên cường của Từ Thiên Lam, tình thương của mẹ liền trỗi dậy. Bà ấy vỗ tay của Từ Thiên Lam: "Về sau nếu có chuyện gì thì cứ nói với thím, đừng giữ ở trong lòng." Sau đó, thím Cao còn nhỏ giọng nói, cháu và hai đứa nhỏ mua thêm chút đồ về ăn, bồi bổ một chút, tuổi trẻ mà không chịu giữ gìn, sau này về già bệnh tật sẽ tìm tới. "

    Từ Thiên Lam có chút cảm động, nghiêm túc gật đầu.

    * * *

    Ba người tách ra, Từ Thiên Lam đi thẳng đến cửa nam của chợ. Bên trong, xác thực đều bán đồ dùng sinh hoạt, rất nhiều đồ vật nhỏ linh tinh, nhưng không được náo nhiệt như bên kia.

    Từ Thiên Lam chọn một chỗ trống, trải tấm khăn đã chuẩn bị sẵn lên trên mặt đất.

    Sau đó, đem những bao tay mà cô đan được bày lên bên trên. Lúc này, trời cũng đã sáng, người cũng dần nhiều hơn, sạp của cô cũng có không ít người tới xem, nhưng đa số chỉ nhìn qua một cái rồi đi, ngay cả giá cũng không hỏi.

    Từ Thiên Lam có chút sốt ruột, lát nữa Mã đại gia bán xong đậu phụ rồi, mà cô còn chưa bán được một cái nào, như vậy không tốt.

    Đang suy nghĩ, Từ Thiên Lam liền nghe được giọng nói của bé gái. Từ Thiên Lam trong thời gian này đặc biệt mẫn cảm với giọng nói của trẻ con. Không còn cách nào khác, ai bảo trong nhà cô có hai bé gái. Kiếp trước Từ Thiên Lam còn chưa lập gia đình, chỉ là một thiếu nữ, sau khi sống lại thì biến thành một người phụ nữ đã lập gia đình, còn là mẹ của hai đứa con gái nhỏ. Năng lực thích ứng của cô cũng coi như siêu mạnh đi.

    " Mẹ, mẹ xem cái bao tay kia đi! Mẹ mua cho con một đôi đi, mùa đông con viết bài sẽ không bị lạnh nữa. "Nói chuyện chính là một bé gái xinh đẹp, mặc một cái áo khoác màu hồng, quần vải xanh nhạt và đeo một chiếc khăn quàng đỏ, vừa nhìn cũng biết là học sinh tiểu học.

    Nắm tay bé gái là một người phụ nữ trẻ tuổi, vừa nghe thấy con gái nói liền nhíu mày:" Mua cái gì, mùa đông sắp qua, sẽ không dùng được nữa, mua có tác dụng gì, lúc con viết còn phải cắt bỏ phần đầu. "

    Từ Thiên Lam nghe thấy vậy, nhanh chóng nói:" Làm bài tập không cần phải cắt phía trên. Chị xem, cái này của tôi thiết kế để chuyên dùng cho học sinh có thể đeo khi viết, năm ngón tay đều lộ ra, mặt trên còn có cái "nắp", khi không làm bài tập, có thể đóng lại để che đầu ngón tay, sẽ không bị lạnh. "

    Lúc đan bao tay, Từ Thiên Lam dùng sợi vàng để làm phần thân tay, sợi đỏ để làm phần" nắp ", màu sắc phối hợp rất thuận mắt, nhìn qua mới mẻ độc đáo và đẹp, bé gái kia nắm lấy tay mẹ mình làm nũng:" Mẹ, mua cho con đi mà! Đi mà! "

    Bà mẹ trẻ bị con gái làm nũng không có cách nào khác, đành phải hỏi:" Bao nhiêu tiền một đôi? "

    " Một đôi là một tệ năm xu ".

    " Cái gì? Cô ăn cướp à! Chỉ có thế này mà bán một tệ năm xu, cái này cô làm hết bao nhiêu len mà đòi một tệ năm xu, không mua nữa. "Nói xong cô ta kéo con gái muốn đi.

    Bé gái kia thấy vậy thì giận dỗi, ngồi xổm trên mặt đất, không chịu đứng dậy, bà mẹ trẻ không còn cách nào khác, đành phải mặc cả:" Một tệ thì tôi sẽ lấy một đôi. "

    Từ Thiên Lam chưa làm ăn buôn bán bao giờ, cũng sẽ không cùng người khác cò kè mặc cả. Nhưng, cô cũng biết muốn bán tốt thì phải làm gì, mọi người đều không biết được đồ của cô tốt như thế nào, thì sao họ dám bỏ tiền ra mua. Vì thế, Từ Thiên Lam không ngừng khen sản phẩm mình làm ra:" Chị, chị xem, bao tay này của tôi là độc nhất vô nhị trên thị trường, bán một tệ năm xu thật sự là không hề đắt. Len tôi dùng để đan đều là len tốt, rất ấm áp! Đồ vật hữu dụng như vậy, trẻ con rất thích.. "

    Bà mẹ trẻ bị cô nói đến choáng váng đầu óc, cô ta cũng thấy được bao tay của cô thật sự rất đẹp, con gái còn không biết cố gắng mà ở đó giận dỗi, không mua cũng không được, chỉ đành phải nói:" Được được được, cô đừng nói nữa, tăng thêm hai xu nữa, đồng ý thì bán, không thì tôi đi! "Nói xong, cô ta liền lấy tiền ra.

    Từ Thiên Lam làm bộ dáng khó xử, cuối cùng khẽ cắn môi, tỏ vẻ" Chị chiếm được món hời"mà bán đi một đôi.

    Có một người mua thì sẽ có người thứ hai. Vừa rồi hai người cò kè mặc cả liền khiến không ít người vây lại xem. Họ thấy bao tay của Từ Thiên Lam rất mới lạ, trẻ con nhất định sẽ thích, thật sự đeo vào vẫn có thể làm được bài tập, lại còn chống lạnh, vì vậy lại bán thêm được một đôi nữa.

    Con người rất thích những chỗ náo nhiệt, cứ ba người đi qua thì sẽ có hai người dừng lại xem hàng. Rất nhanh, Từ Thiên Lam đã bán gần hết, vốn dĩ cô làm cũng không nhiều lắm, bây giờ chỉ còn dư lại có một đôi. Đôi này cô làm thêm bông hoa, mẫu này cô làm hai đôi, kiểu dáng độc đáo nên cô lấy thêm năm hào. Nhưng mọi người lại không hứng thú với kiểu dáng như vậy, họ cảm thấy chỉ thêm một đóa hoa mà mất thêm năm hào thì thật không đáng, cho nên nửa ngày mới bán được một đôi.

    Cuối cùng cũng có một người hỏi mua, Từ Thiên Lam trực tiếp giảm giá, bán đi.

    Đồ vật đều đã bán hết nhưng mọi người mặc cả khiến cô đau hết cả đầu. Không có người mua nào không mặc cả, bán được một đôi mà cô phải nói rất nhiều, khiến cho Từ Thiên Lam cảm thấy buôn bán đúng là không dễ dàng gì!

    Sau khi thu dọn sạp, Từ Thiên Lam tìm một góc đếm số tiền kiếm được, tổng cộng được mười tệ năm hào, rốt cuộc cũng có tiền mua đồ ăn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2021
  2. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 6.1: Buôn bán phát đạt, ra tay hào phóng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Thiên Lam nắm chặt mười tệ năm hào mà mình không dễ dàng gì kiếm được, cộng với số tiền một tệ chín hào tám xu mà chủ nhân thân thể này để lại. Cô hứng thú bừng bừng mà đi càn quét chỗ bán đồ ăn. Từ Thiên Lam từ trước đến nay không phải là người sẽ ủy khuất bản thân, có tiền dĩ nhiên là muốn đi mua đồ ăn ngon rồi. Coi như là khao dạ dày của mình một chút. Hai ngày nay gặm bánh ngô, cô thật sự cảm thấy không muốn sống nữa.

    Chợ thực phẩn ở ngay sát bên cạnh chợ nông sản, cô hỏi thăm một chút mới biết được.

    Chủ nhân của thân thể này cũng chưa bao giờ tới đây, nên cũng không biết gì.

    Nói là chợ thực phẩm nhưng chỉ là một cái ngõ nhỏ, không có cửa hàng, chỉ là một vài sạp nhỏ và năm, sáu gian hàng mà thôi.

    Bất quá, đầu năm nay nhà nước mới hủy bỏ nền kinh tế bao cấp. Có thể làm buôn bán nhỏ đã là không tệ rồi.

    Từ Thiên Lam đi dạo một vòng, đa số đều là bán mì, bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có một ít bán bánh rán. Từ Thiên Lam chọn một quán khá lớn bán bánh bao ngồi, nhìn trong góc tường viết: "Bánh bao thịt hai hào một cái, bánh bao chay một hào một cái, hoành thánh hai hào một bát.

    Rẻ như vậy sao? Từ Thiên Lam sờ sờ hơn mười tệ ở trong túi, trong lòng sung sướng, với số tiền này nếu ăn bánh bao thịt cũng được nửa tháng đi!

    " Ông chủ, bánh bao thịt lớn như thế nào? "

    Ông chủ quán nghe thấy cô hỏi như vậy thì nhấc tấm khăn phủ bên trên cho cô nhìn bánh bao được hấp bên dưới. Từ Thiên Lam nhìn thoáng qua, thật sự rất lớn, tương đương với một nắm tay của người lớn:" Đây là nhân gì vậy? "

    " Thịt lợn cải trắng, thịt lợn hành tây. "

    " Được, vậy cho tôi hai cái thịt lợn hành tây đi! Thêm một bát hoành thánh! "Nói xong, Từ Thiên Lam ngồi xuống bàn gỗ trong quán.

    Ông chủ quán trực tiếp cầm kẹp gắp hai cái bánh bao thịt để lên đĩa nhỏ, đặt lên bàn, nói:" Trên bàn có dấm, tỏi, cô tự mình lấy, hoành thánh thì một lát sẽ có. "

    Nói xong, ông chủ quay người đi, Từ Thiên Lam nhìn hai cái bánh bao thịt thơm ngào ngạt trước mắt, nuốt nước miếng. Ăn bánh ngô hai ngày nay, hiện giờ nhìn thấy bánh bao trắng mềm trước mắt sẽ làm người ta không tránh khỏi chảy nước miếng, huống chi còn là bánh bao nhân thịt.

    Từ Thiên Lam lấy một cái đĩa, đổ dấm ra, chờ không kịp mà cắn một miếng lớn, ngay cả đũa cũng không dùng đến.

    Oa, thật sự là ăn rất ngon, vỏ mỏng nhiều nhân, thịt bên trong rất nhiều, cắn một miếng béo ngậy, những năm này cái gì cũng hàng thật giá thật!

    Không giống như những năm sau, bánh bao thịt thì toàn vỏ, cắn một miếng mà vẫn chưa tới nhân, cắn thêm một miếng thì đã hết cả cái bánh.

    Mới ăn xong một cái bánh bao, hoành thành đã được bưng lên, là một tô bự, mùi vị hoành thánh thơm nồng đậm. Lớp da mỏng gần như trong suốt, nhân thịt hiện lên rõ mồn một, béo và mềm, quyện cùng rau mùi xanh làm cho người ta ăn không dứt miệng.

    Từ Thiên Lam dùng cái thìa múc một thìa đầy, lập tức trong miệng tràn ngập hương vị, ăn kèm bánh bao một lát là hết sạch, ngay cả canh cũng không còn một giọt.

    Từ Thiên Lam no căng bụng, lau miệng, lại gọi thêm hai cái bánh bao chay, hai cái bánh bao thịt, tổng cộng hết một tệ hai xu, quá rẻ, hôm nay tiêu hoang thế cũng không có vấn đề gì!

    Đầu năm nay, ai mà tiêu như cô thì đúng là phá của.

    Từ Thiên Lam đem sáu cái bánh bao đóng gói, cất vào trong túi xách. Túi xách này là cô tìm được trong đống quần áo thì thấy mấy tấm vải kaki thô nhỏ lẻ ghép nối mà thành, gồm màu xanh, màu xanh thẫm, còn có cả một tấm màu đỏ. Từ Thiên Lam ghép lung tung thành một tấm vải hình chữ nhật, sau đó khâu thành cái túi. Không ngờ rằng, sau khi hoàn thành trông nó còn rất thời trang.

    Trước khi tới, mọi người đã thống nhất với nhau, ai bán xong thì tới cửa chợ nông sản chờ. Từ Thiên Lam chạy tới, Mã đại gia và thím Cao còn chưa tới. Từ Thiên Lam nhìn sắc trời thấy cũng còn sớm, liền hỏi thăm mọi người xung quanh ở gần đây có chỗ nào bán điểm tâm hay không.

    Hỏi qua thì mới biết, ở đây chỉ có một cửa hàng bán, đó là cửa hàng quốc doanh ở phố lớn bên cạnh, Từ Thiên Lam liền đi bộ tới đó.

    Cửa hàng quốc doanh hơi vắng vẻ, bên trong bán không ít đồ vật. Nhưng cơ hồ chỉ có một gian chính là tiệm tạp hóa. Bên trong có bán văn phòng phẩn, vải và vật dụng hàng ngày. Từ Thiên Lam đi vào nhìn, có hai người bán hàng đang ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, nhìn thấy Từ Thiên Lam tiến vào cũng làm như không nhìn thấy, không thèm đón tiếp.

    Từ Thiên Lam đi một vòng cũng không nhìn thấy chỗ bán điểm tâm, vì vậy không còn cách nào khác phải hỏi:" Chị gái, chỗ này có bán điểm tâm không? "

    Hai người ngồi nói chuyện có một cô gái béo, thấy Từ Thiên Lam hỏi liền dùng đầu hất sang quầy bên cạnh.

    Từ Thiên Lam nhìn sát vào mới thấy nơi đó có hai hộp bánh, phân biệt thành hai loại điểm tâm. Một cái là bánh bông lan, nhìn bóng nhẫy, một cái thì trông rất giống một cái mũ rơm, mặt trên còn viết chữ bánh Hạch Đào.

    " Bán thế nào vậy? "

    " Bánh Hạch Đào là một tệ hai xu một cân, bánh bông lan là một tệ năm xu một cân. "

    Từ Thiên Lam gật đầu:" Hai cái này à? "

    Chị gái béo kia không kiên nhẫn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không mua thì hỏi làm gì? Điểm tâm là đồ vật mà chỉ có những lúc đi thăm người thân mới mua, ngày bình thường rất ít khi mua cho bản thân ăn, một cân điểm tâm có thể mua được mấy cái bánh bao cho một nhà ba người ăn no.

    Không có việc gì, ai cũng không muốn bỏ tiền ra mua cái này. Cô gái này nhìn bộ dáng giống người không có tiền, có lẽ chỉ tới nhìn chơi thôi.

    Nhưng Từ Thiên Lam lại không giống như người thường, cô gật đầu nói:" Vậy cho tôi nửa cân đi. "

    Chị gái béo sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, tiếp theo liền lấy từ trong quầy một cái hộp giấy hình chữ nhật, hỏi:" Cô muốn chia ra mấy hộp? "

    Từ Thiên Lam cảm thấy nửa cân hẳn cũng không nhiều lắm, cái hộp kia cũng không nhỏ, có thể đựng hết được đi:" Một nửa có thể đựng hết được vào đây không? "

    Chị gái béo gật đầu, chị ta cẩn thẩn bọc riêng hai loại bánh vào túi giấy trắng, đặt mỗi bên một chiếc, rồi đậy nắp lại, dùng dây nilon quấn lại nhiều lần, tạo thành một cái hộp nhỏ. Sau đó ở bên trên dán một tờ giấy màu đỏ ghi hai chữ" bánh ngọt".

    Đây là lần đầu tiên, Từ Thiên Lam nhìn thấy cách đóng gói như thế này. Kiếp trước, các cửa hàng đều dùng túi nilon để đựng, không có nơi nào dùng cách thức phiền phức như vậy. Có điều, cô nhớ ra vào những năm này, bánh ngọt chỉ được dùng để tặng nhau, cho nên bộ dáng phải đẹp một chút.

    Từ Thiên Lam thanh toán tiền, tổng cộng hết một tệ ba hào năm xu. Nhanh như vậy đã tiêu hết hai phần mười số tiền kiếm được trong hôm nay, hình như thật sự là tiêu sài phung phí.

    Từ Thiên Lam lại hỏi người bán hàng xem ở xung quanh đây còn chỗ nào bán điểm tâm nữa không. Người bán hàng nói chỉ có một cửa hàng bách hóa lớn ở trung tâm đường lớn, cũng là cửa hàng quốc doanh, có điều điểm tâm chỗ đó cũng không có nhiều kiểu dáng.

    Nhìn mặt trời đã lên cao, hẳn là giữa trưa, nếu bây giờ đi tới đó sẽ không đủ thời gian.

    Cô quyết định lần sau sẽ tới đó, trở lại chợ nông sản, vừa tới lối vào, Từ Thiên Lam liền nhìn thấy Mã đại gia và thím Cao đều đã tới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2021
  3. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 6.2: Buôn bán phát đạt, ra tay hào phóng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy người lên xe bắt đầu trở về nhà, giống như thím Cao, phải về nhà nấu cơm.

    Trên xe, Từ Thiên Lam lấy bánh bao đã mua ra, đưa cho mỗi người một cái bánh bao nhân thịt. Không phải là cô keo kiệt, không muốn cho nhiều hoặc là không lấy điểm tâm ra chia. Thực tế thì Từ Thiên Lam không hề keo kiệt một chút nào, đối với những ai đối xử tốt với cô, cô đều rất hào phóng.

    Có điều, vào thời đại này, tốt nhất không nên khoa trương, thứ gì tốt thì chậm rãi chia sẻ.

    Vào thời đại này, trừ bỏ ngày tết, các gia đình mới dám mua ít thịt về ăn, trong nhà có tiền đều dành dụm để bọn trẻ có thể đi học, nếu có con trai thì còn phải để dành tiền cho con lấy vợ. Nhà nào tốt thì cũng cho con gái một ít của hồi môn lúc lấy chồng. Cho nên, nhà nào thường xuyên ăn thịt, mặc kệ là có tiền hay không, đều bị nói là phá của, không sống nổi.

    Hơn nữa, hầu hết các gia đình đều không có đủ điều kiện để thường xuyên ăn thịt, chỉ có ngày tết mới có, cho nên bọn trẻ con rất thích đến tết.

    Thím Cao và Mã đại gia nhìn bánh bao nhân thịt mà Từ Thiên Lam đưa cho, đều liên tục từ chối.

    Mã đại gia dù nói như thế nào cũng không chịu cầm, Từ Thiên Lam chỉ còn cách xé tờ giấy gói lại. Sau đó nhét vào cái túi to bên sườn vạt áo bông của ông. Mã đại gia như là bị bỏng, vội vàng móc ra trả lại cho cô. Nhưng Từ Thiên Lam là con gái, ông cũng không thể trực tiếp thân cận quá mức, nhất thời không biết xử lý ra sao.

    Thím Cao cũng không chịu nhận, còn hùng hổ mà giáo huấn Từ Thiên Lam: "Nha đầu này, vừa mới có một chút tiền đã vội vàng lãng phí. Mua cho bọn nhỏ thì không nói làm gì, lại còn mua cho bọn tôi, có tiền cũng không thể tiêu hoang như vậy! Tiêu xài phung phí, cháu còn phải nuôi hai đứa nhỏ đấy, về sau chỗ phải dùng đến tiền có rất nhiều."

    Từ Thiên Lam cũng không phản bác lại, chỉ cười cười, nhưng cô vẫn không chịu nhận lại bánh bao. Thím Cao bị cô làm cho nhụt chí, chỉ đành quay ra khuyên Mã đại gia: "Thôi, chú Mã, cháu thấy nha đầu này cũng có ý tốt, chúng ta cứ nhận đi vậy."

    Hai người cầm lấy bánh bao nhưng lại không ăn, mà đều cẩn thận cất đi. Xem ra là muốn mang về cho đứa nhỏ trong nhà, thật đáng thương cho tấm lòng của các bậc trưởng bối trong thiên hạ!

    * * *

    Bởi vì nhà Mã đại gia là hàng xóm, nên Từ Thiên Lam được đưa đến tận cửa nhà. Từ Thiên Lam nói lời tậm biệt với Mã đại gia xong liền ôm túi trở về nhà.

    Bây giờ đã là buổi trưa, mấy ngày nay công việc đồng áng cũng đã làm gần xong. Một số nhà ít người thì ruộng được phân cũng không nhiều lắm, qua mấy ngày vội vàng thì buổi trưa đều trở về ăn cơm.

    Từ Thiên Lam vừa bước vào cửa liền nhìn thấy chị dâu cả Lưu Thúy cùng hai đứa con trai của chị ta là Nam Minh và Nam Lượng, còn có Ngưu Xuân Hoa và đứa con trai ngỗ ngược của chị ta. Ba đứa trẻ đều ở trong sân đuổi bắt nhau, tung tăng nhảy nhót, không biết là chơi trò gì, đem đám gà trong sân chạy toán loạn, bọn chúng thì cười ha ha.

    Những người khác thì chắc đang ở trong phòng, Ngưu Xuân Hoa đang đứng ở cửa chính không biết làm gì.

    Ba đứa trẻ nhìn thấy Từ Thiên Lam cũng coi như không thấy, đặc biệt là đứa con của Ngưu Xuân Hoa, trực tiếp làm mặt quỷ về phía cô, trong miệng còn "hừ" một tiếng.

    Từ Thiên Lam lười so đo với một thằng nhãi con, đây không phải là cách giáo dục tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn.

    Trong sương phòng, Ngô Quế Hoa làm như nghe được thanh âm, thò cổ ra nói: "Thím Tư đã về rồi à! Cô đi đâu vậy, đã ăn cơm chưa?"

    "Em đi lên thị trấn nhìn xem, không ăn đâu!"

    "Ôi, thị trấn thì có cái gì đẹp, cô xem cô đi đâu cũng không nói một tiếng, người khác không biết cô đi làm gì, nên không phần cơm cho cô, trong tủ bát chắc là còn bánh ngô, nếu không thì cô hâm nóng lên mà ăn."

    "Ngô Quế Hoa, cô có phải nhàn quá rồi hay không, quản cô ta làm gì!" Ngưu Xuân Hoa từ trong phòng gân cổ lên nói.

    Ngô Quế Hoa nghe xong không nói thêm gì, hướng Từ Thiên Lam cười cười, sau đó rụt đầu về.

    Từ Thiên Lam không để ý tới bọn họ, đi về phòng. Lúc này, thằng con của Ngưu Xuân Hoa chạy tới, như phát hiện ra cái gì, nó nhìn chằm chằm vào lòng Từ Thiên Lam hỏi: "Thím Tư, trong lòng thím là cái gì vậy?"

    Trong lòng cô là cái túi của cô, nó gần giống với màu áo cô đang mặc. Từ Thiên Lam đem túi xách cuộn thành một cuộn dùng hai tay gắt gao ôm vào trong ngực. Không chú ý thì sẽ nghĩ do cô sợ lạnh, không chú ý thì cũng sẽ không thấy trong ngực cô có đồ.

    Không nghĩ tới thằng nhóc này lại có đôi mắt tinh như vậy. Từ Thiên Lam không trả lời, đi thẳng về phòng, thằng nhóc kia vẫn kiên trì đuổi theo hỏi. Ngưu Xuân Hoa thấy thế thì hét lên vời nó: "Mộc Mộc, con mau về đây, không có chuyện gì thì nói chuyện vời cô ta làm gì, cẩm thận cô ta đẩy ngã chết con bây giờ."

    Thằng nhóc kia bĩu môi chạy lại chỗ mẹ nó: "Con ngửi thấy mùi thịt."

    "Cô ta thì lấy đâu ra tiền mà mua thịt, mẹ thấy con thèm ăn thịt thì có."

    Từ Thiên Lam đi vào phòng, nhắm mắt lại, thầm nghĩ, thằng nhóc này không phải mắt tình mà là mũi chó thì đúng hơn.

    * * *

    Từ Thiên Lam đem những đồ vật cất đi, sau đó mới quay trở lại nhà Mã Đại nương đón bọn nhỏ về.

    Vừa trở về phòng, Từ Thiên Lam liền lấy bánh bao được gói trong giấy ra.

    "A, bánh bao!" Đại Nữu kinh ngạc, hét lên.

    "Suỵt! Nói nhỏ thôi." Từ Thiên Lam đem ngón tay đặt bên môi, làm động tác im lặng.

    Đại Nữu hiểu ý, lập tức giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, lấy tay che miệng lại. Sau đó, cái đầu nhỏ ngó nghiêng xung quanh, cũng học bộ dáng của Từ Thiên Lam mà đem ngón tay đặt trên môi, hành động cực kỳ đáng yêu.

    Từ Thiên Lam đem bánh bao bẻ đôi đưa cho bé ăn. Đại Nữu cắn một miếng nhỏ, chỉ cắn được vỏ bánh bao, nhưng vẫn vui vẻ đến híp cả mắt.

    Từ Thiên Lam cũng bón cho bé gái một miếng. Trẻ con một tuổi không ăn được nhiều, chỉ ăn mấy miếng cô liền dừng lại. Từ Thiên Lam sợ không dám bế bé lên, tùy ý cô bé nằm ở trên giường khua khoắng.

    Hai đứa đều ăn rất vui vẻ, trái tim của Từ Thiên Lam cũng thả lỏng.

    Từ Thiên Lam sống lại đã được mấy ngày, tâm trí cô vẫn luôn căng như dây đàn. Đột nhiên từ một cô gái độc thân biến thành một bà mẹ hai con. Trong lúc nhất thời, Từ Thiên Lam vẫn chưa thể thích ứng được.

    Cho bọn nhỏ ăn xong, Từ Thiên Lam lại tiếp tục đan bao tay. Sợi lên được lấy từ cái áo len kia cũng dùng để đan. Tuy rằng khả năng không được đẹp nhưng con người ở thời đại này vẫn quan tâm đến tính thực dụng của nó hơn.

    Sau khi đan xong, hai ngày sau, Từ Thiên Lam lại đi theo Mã đại gia lên thị trấn bán bao tay, tranh thủ đi trước thời đại, kiếm một ít tiền.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng ba 2021
  4. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 6.3: Buôn bán phát đạt, ra tay hào phóng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một buổi chiều, người nhà họ Vu đón tiếp một người khách.

    "Đại nương có ở nhà không ạ?" lão Lý đẩy chiếc xe đạp của mình, phía sau còn cột một cái bao lớn, tay lái phía trước cũng treo một cái, đứng ở ngoài cửa gọi to.

    "Ôi, có nhà có nhà, là lão Lý à!" Lão thái bà từ trong phòng đi ra, nhìn thấy đồ vật trên xe của lão Lý, vui mừng hớn hở chào hỏi.

    Người này bà ta biết, là người cùng làm việc với con trai thứ tư của bà ta, lúc mới đi có bà ta có gặp qua một lần.

    Lão Lý tên đầy đủ là Lý Đức Căn, là người ở thôn Trương Gia.

    Thôn Trương Gia là thôn bên cạnh thôn Đông Lô, nhưng hắn vẫn đi bằng xe đạp.

    Bởi vì hai bao Vu Đại Hải gửi, nếu xách bộ quả thực rất nặng.

    Hắn về quê chủ yếu là thu xếp thủ tục nhập học cho con trai. Trong nhà có một mẹ già, không thể làm nên hắn đành phải xin nghỉ phép về. Sở dĩ hôm nay hắn mới tới là do hắn sợ không kịp nên đi làm thủ tục nhập học trước.

    Hắn báo danh đã muốn mất hai ngày rồi, may mà trường học ở gần nhà, trong thôn đều là người quen, giáo viên trong trường cũng biết hoàn cảnh nhà hắn nên cũng không làm khó dễ hắn.

    Làm xong thủ tục cho con trai, hắn mới yên tâm, lúc này mới làm chuyện mà người khác nhờ. Cho nên hôm nay mới xách hai bao tải tới đây.

    "Đại nương, Đại Hải nhờ cháu mang ít đồ dùng về cho vợ anh ấy, vợ Đại Hải có ở nhà không ạ?" lão Lý đem hai bao tải dỡ xuống.

    "Cậu đưa cho tôi là được rồi, vợ nó đi ra ngoài, không biết lúc nào mới trở về!" lão thái bà thuận lời lẽ chính đáng nói.

    Lão Lý khó xử nói: "Đi ra ngoài sao? Đi đâu ạ? Trong này còn có một lá thư, Đại Hải muốn cháu giao tận tay cho cô ấy!"

    "Cậu sợ cái gì, tôi chuyển cho nó không phải được rồi sao, tôi cũng không biết chữ, còn sợ tôi đọc trộm thư à!" Lão thái bà nói đùa, trong lòng lại thầm nghĩ, cho bà ta xem bà ta cũng không muốn xem, sau đó lại hỏi: "Đại Hải không nhờ gửi cái gì khác sao?"

    Những người ở bưu điện giao đồ mà con trai bà ta gửi về, có lúc là đơn hàng để bọn họ lên thị trấn lấy, thường thì sẽ chuyển tiền, cũng có lúc lấy tiền trực tiếp ở bưu điện.

    "Có, còn có hai trăm tệ, là Đại Hải bảo cháu đưa cho thím." Lão Lý không phải là cố tình không nói. Hắn nghĩ tiền thì phải vào trong nhà rồi mới lấy ra, đây đang ở trong sân, cứ thế là đưa ra sao được!

    Có điều, người nhà này dường như không muốn mời hắn vào nhà. Lão thái bà tiếp nhận hai trăm tệ, sau đó cất vào túi, giả vờ giả vịt nói: "Vậy, vào nhà uống chén nước đa?"

    Chuyện làm xong rồi còn đi vào làm gì, cũng không thân quen, lão Lý từ chối nói: "Không cần đâu ạ, cháu còn phải trở về sớm."

    Lão thái bà nở nụ cười: "Vậy khi nào rảnh thì lại tới chơi."

    Lão Lý lắc đầu dắt xe đạp ra ngoài cửa, rẽ trái đi qua nhà Mã Đại nương, nhìn thấy Mã Đại nương đang đứng, liền dừng lại, chào hỏi: "Thím Mã vội vàng đi đâu à?"

    Nhà mẹ đẻ của Mã Đại nương ở thôn Trương Gia. Tuy rằng, thôn Trương Gia khá lớn nhưng toàn bộ người trong thôn đều là thân thích. Bọn họ nếu ra ngoài mà có gặp nhau, đều sẽ chào hỏi một cái.

    "Đúng vậy, cháu đi đâu về à?"

    "Vâng, Đại Hải gửi ít đồ về nhà nhờ cháu mang về giúp, thím vội thì đi đi ạ, cháu đi trước." lão Lý đang muốn đạp xe, liền thấy ở cửa nhà Mã Đại nương, Đại Nữu và Tiểu Quyên đang chơi đùa, bé gái thì ngồi ở trên xe bốn bánh bằng trúc được đẩy, cười ha ha: "A, đây có phải là hai con gái của Đại Hải không ạ?"

    "Đúng vậy! Mẹ bọn chúng lên thị trấn, nên thím trông giúp." Lão Lý nhìn vào sân nhà họ Vu một cái, đông người như vậy mà lại phải đưa tới gửi ở nhà Mã Đại nương.

    Nhìn Đại Nữu đang cười khanh khách ở ngoài cửa, lão Lý liền đạp xe rời đi.

    * * *

    Lão thái bà đem tiền cất đi, sau đó cầm lấy túi đồ từ tay nhóm con dâu. Lúc này nhàn rỗi không có viêc gì làm nên mọi người đều ở nhà.

    Hai bao tải vừa xách vào trong nhà, Ngưu Xuân Hoa liền chờ không kịp mà mở ra, một bao là đồ ăn, một bao là đồ dùng.

    Đồ ăn cso sữa mạch nha của đứa nhỏ, một túi sữa bột, một gói điểm tâm, một hộp bánh quy nhỏ, đầy một bao. Một bao nữa thì đựng quần áo của con gái có thêu hoa, giày cho đứa nhỏ, còn có một chiếc váy hoa cho con gái nhỏ.

    "Ôi, tiêu nhiều tiền như vậy mà cậu Tư cũng bỏ ra đưuọc, kiếm tiền dễ dàng nên mua nhiều đồ như vậy à?" Ngô Quế Hoa cực kỳ hâm mộ liếc mắt nhìn chồng mình một cái.

    Đại Quân chột dạ cúi đầu, làm gì có chuyện kiếm tiền dễ như vậy, làm việc ở công trường tốt như vậy sao?

    Không nói đến chuyện xảy ra tai nạn lao động, một ngày phải làm mười mấy tiếng như vậy, mệt đến mức đặt lưng xuống là ngủ ngay được, nào có chuyện kiếm tiền dễ dàng.

    Hắn biết vợ mình cũng muốn mấy thứ này, nhưng hắn không muốn để bản thân mệt như Vu Đại Hải, công việc cắm mặt xuống đất không phải là vẫn đủ ăn đó sao! Hắn lại không có con.

    "Cô hâm mộ người ta cũng vô dụng thôi. Đây là cậu Tư mua cho vợ và con của cậu ấy." Ngưu Xuân Hoa nhìn Ngô Quế Hoa cười khẩy một cái.

    Ngưu Xuân Hoa rất vui sướng khi có người gặp họa, vì cô ta biết những thứ này sẽ chẳng bao giờ tới được tay của Từ Thiên Lam.

    Ngô Quế Hoa không thèm để ý tới câu châm chọc của Ngưu Xuân Hoa, với lại lão thái bà đã nhanh chóng gói những món đồ đó lại: "Thôi được rồi, mỗi đứa một miếng bánh quy, nhanh đi chơi đi." Bà ta mở ra hộp bánh quy, sau đó chia cho ba cháu trai mỗi người một miếng, sau đó liều buộc túi lại.

    Mấy cô con dâu chỉ biết trơ mắt nhìn ba ta đem hai bao tải xách về phòng mình. Ba đứa cháu trai tốt xấu gì cũng được ba miếng bánh quy, còn bọn họ cái gì cũng không có, mỗi ngày chỉ được ăn bánh bột ngô và dưa muối.

    Bà lão kiệt xỉ này!

    * * *

    Lão Lý cũng không vội vàng đạp xe trở về nhà, trê đường đi gặp được người quen đều sẽ chào hỏi một tiếng.

    Mới vừa bước xuống xe, nói chuyện với một ông anh mà mình quen biết, liền nghe được cách đó không xa có mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm về gia đình người khác.

    "Ôi, bà đã biết chuyện gì chưa? Vợ thằng Đại Hải hai ngày nay vẫn không đi làm đồng, thì ra là mấy ngày trước bị ngã xuống sông, thiếu chút nữa đã chết! Căn bản không phải như lão thái bà kia nói là lười biếng không chịu đi làm, điều này thật sự không đúng lắm, vì đứa con dâu này là người chăm chỉ như vậy mà."

    "Lời của lão thái bà kia mà bà cũng tim, bà ta mỗi ngày không có việc gì làm thì liền mặt mày sưng xỉa với vợ của Đại Hải, luôn lấy chuyện con bé không sinh được con trai để mắng. Tôi thấy bà ta chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi. Vợ của thằng ba ngay cả con gái cũng chưa sinh được, bà xem không phải bà ta cũng chỉ nói hai ba câu rồi thôi à. Nhà mẹ đẻ của đứa con dâu thứ ba cũng có tiền, mà nhà mẹ đẻ của vợ thằng tư hình như không có, cho nên mới bị ức hiếp như vậy!"

    "Đúng vậy! Ngày thường trong nhà có chuyện gì thì cũng thôi không nói, nhưng lần này thì thật sự quá đáng. Nghe nói là gánh nước mới bị ngã xuống sông, hôm mê một ngày một đêm, ngay cả bác sĩ cũng không mời tới. Bà nói xem, bọn họ không sợ xảy ra chuyện gì à? Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người đấy!"

    "Thật là thiếu đạo đức!"

    Lão Lý không nghe tiếp nữa, trèo lên xe, cau mày rời đi.
     
  5. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 7.1: Từ Thiên Lam bắt "con chuột lớn".

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày nay, Từ Thiên Lam đều trở về khá muộn, không ngoài dự đoán của cô, bao tay đã bị người ta làm nhái. Thực ra cũng không thể nói là làm nhái, bởi vì loại đồ vật này cũng chỉ là cô đi trước xu hướng để kiếm một ít tiền mà thôi.

    Mọi người thấy cô bán được tiền, lập tức sẽ có người nghiên cứu cách làm như thế nào. Thứ này cũng không phức tạp, chỉ cần người nào biết đan khăn, đều có thể dễ dàng làm được bao tay. Bởi vậy, số bao tay mà Từ Thiên Lam gỡ xuống từ hai chiếc áo lan, phải bán ba ngày mới hết.

    Bình thường mỗi ngày, Mã đại gia chỉ bán hai thùng đậu phụ, đến giữa trưa là bán xong. Nhưng càng ngày việc buôn bán của Từ Thiên Lam càng kém, nên ông đem thêm một thùng nữa, như vậy Từ Thiên Lam có thể bán thêm được hai tiếng mỗi ngày.

    Từ Thiên Lam rất xấu hổ: "Mã đại gia, thật sự xấu hổ, mỗi ngày đi nhờ xe của ông, bây giờ lại cho ông thêm phiền toái."

    Mã đại gia tỏ vẻ không có gì, ông cũng có thể bán thêm được một thùng đậu phụ nữa, kiếm thêm chút tiền.

    Từ Thiên Lam biết Mã đại gia là sợ trong lòng cô có gánh nặng nên mới làm như vậy. Ông tuổi đã lớn, một ngày làm hai thùng đậu phụ phải mất nhiều thời gian. Huống chi, bây giờ còn thêm một thùng nữa, buổi chiều trở về còn phải làm việc, như vậy sức khỏe sẽ không chịu được.

    "Mã đại gia, ngày mai cháu bắt đầu không lên thị trấn nữa. Ông nghe cháu nói đã." Từ Thiên Lam thấy Mã đại gia muốn nói, nên nhanh chóng giải thích: "Ông cũng biết, cháu bán cái này chỉ là tạm thời, cháu cũng không có nhiều len, hơn nữa hiện tại bán càng ngày càng ít, trong nhà cũng nhiều việc.."

    Mã đại gia nghe xong chỉ biết thở dài: "Được được được, cứ từ từ rồi mọi việc sẽ tốt lên thôi."

    Ông cũng biết cuộc sống của Từ Thiên Lam và hai đứa nhỏ không dễ dàng gì. Ở cùng quê, lại còn là hàng xóm làm sao lại không biết. Có điều, ông và bà già nhà ông có tâm mà không có sức, chỉ có thể giúp được trong khả năng của mình thôi.

    Từ Thiên Lam cười nói: "Cháu về nhà trước, lát nữa sẽ sang đón Đại Nữu và bé gái về."

    "Được, không cần vội, cháu đi đi."

    Từ Thiên Lam cảm thấy mấy ngày nay đã làm phiền hai ông bà rất nhiều, cũng biết hai người đối xử với cô rất thật lòng. Từ Thiên Lam không biết lấy gì để cảm ơn hai người, cho nên muốn lấy một chút điểm tâm mua hai hôm trước sang cho Tiểu Quyên.

    Từ Thiên Lam biết nếu đưa cho hai ông bà, hai người khẳng định sẽ không nhận, nhưng nếu đưa cho đứa nhỏ là sẽ được đi.

    Từ Thiên Lam vội vàng chạy về nhà, vừa vào trong sân, cô liền thấy cửa phòng của mình bị mở.

    Đây là có trộm à?

    Từ Thiên Lam nhìn lướt qua các phòng khác, đều có bóng người bên trong đi lại, đều ở nhà sao?

    Từ Thiên Lam ở nhà vẫn luôn không khóa cửa, cũng không có đồ vật gì đáng giá. Từ Thiên Lam sống lại được mấy ngày vẫn luôn cảm thấy chỗ này an toàn, nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện khóa cửa, tiền kiếm được thì luôn để trên người.

    Hiện tại, thứ duy nhất mà có thể lấy trộm được trong phòng của cô là hộp điểm tâm mà cô mua hai ngày trước. Đại Nữu còn bé, một miếng bánh bông lan có thể ăn hai ngày. Bé gái lại càng không cần nói, Đại Nữu chỉ bẻ một miếng cũng đủ cho bé ăn rồi.

    Cho nên chỗ còn thừa, Từ Thiên Lam vẫn luôn cất ở trong chiếc tủ duy nhất ở trong phòng.

    Từ Thiên Lam nhanh chân bước tới, vừa mới đẩy cửa ra thì thấy trong phòng có mấy thằng nhóc.

    Nhìn kỹ thì mấy đứa này không phải là mấy đứa con của Lưu Thúy và Ngưu Xuân Hoa sao.

    Được lắm! Lúc này không chửi đổng nữa mà trực tiếp trộm sao. Trong tay hai anh em Nam Minh và Nam Lượng mỗi đứa cầm một miếng bánh Hạch Đào. Lúc nhìn thấy Từ Thiên Lam, bọn chúng chột dạ trốn ra phía sau, chỉ còn lại thằng gỗ ngược kia trong miệng còn đang ăn bánh, giống hệt như con chuột ăn vụng, miệng không ngừng nuốt.

    "Mấy đứa đang làm gì?" Từ Thiên Lam tức giận nói.

    Ba đứa thấy bị bắt tại trận, lập tức chạy trốn, hướng nhà chính mà chạy.

    Từ Thiên Lam đi vào nhìn, chiếc hộp đã trống không, chỉ còn lại một ít vụ bánh Hạch Đào, cô tức giận cầm hộp bánh rỗng đi tới nhà chính.

    "Ba thằng nhóc thúi kia đi ra đây." Giọng nói của Từ Thiên Lam không lớn, nhưng lại thập phần nghiêm túc, mặt hầm hầm trông cũng có vài phần dọa người.

    Chỉ là, chủ nhân thân thể này bị ức hiếp quen, nên lúc sầm mặt cơ hồ cũng không làm người ta sợ hãi. Ít nhất, Ngưu Xuân Hoa sẽ không sợ: "Cô ồn ào cái gì? Mộc Mộc nhà tôi làm gì đến cô? Ngày thường không nói gì với cô, cô lại còn lên mặt à!"

    Ngưu Xuân Hoa từ trong phòng của Lưu Thúy đi ra, trong tay còn cầm cái giày đang làm, xem ra vừa rồi hai người đang đan giày ở trong phòng của Lưu Thúy.

    Thằng ngỗ ngược kia thấy có chỗ dựa, liền trốn sau lưng mẹ của nó, không ngừng làm mặt quỷ khiêu khích về phía Từ Thiên Lam, bộ dáng không sợ hãi.

    Từ Thiên Lam cười lạnh một tiếng: "Nó là đứa ăn trộm, đem hộp bánh của tôi đều ăn hết."

    Lúc này, Lưu Thúy cũng đi ra, nhưng hai đứa con của cô ta thì không thấy ló mặt ra, ở trong phòng không biết làm gì.

    "Buồn cười, trong phòng cô mà có điểm tâm, cô ngay cả một hào đều không có thì lấy đâu ra tiềm mà mua điểm tâm?"

    "Tiền lấy từ đâu không cần chị quản." Từ Thiên Lam dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có điều, miễn cho người khác nói tôi vu khống cho bọn nó, tôi cũng không sợ nói với các chị, tôi chính là lên thị trấn bán bao tay tôi làm được, không tin các chị có thể lên thị trấn hỏi thử."

    Dù sao hiện tại việc buôn bán bao tay cũng không kiếm được tiền nữa, nói ra cũng không sợ. Nếu bọn họ động tâm tư muốn làm, trực tiếp từ bỏ luôn đi.

    Ngưu Xuân Hoa giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng: "Cứ cho là cô mua điểm tâm đi, vậy cô có gì chứng minh là do con trai của tôi ăn. Nói không chừng là do Đại Nữu nhà cô ăn thì sao, còn chạy tới vi khống cho Mộc Mộc nhà tôi, lại còn hai đứa nhà chị dâu cả." nói xong, cô ta còn không quên kéo theo đồng minh.

    Tuy nhiên, Lưu Thúy từ đầu tới giờ vẫn chưa có nói chuyện.

    "Hừ, thôi được, coi như đồ của tôi bị chuột ăn."

    "Cô nói ai là chuột hả?"

    "Đủ rồi, cãi nhau cái gì?" lão thái bà từ trong phòng đi ra, nói với Từ Thiên Lam: "Ăn thì ăn đi, cô có điểm tâm cũng không biết đường mà chia cho bọn trẻ con. Cô là thím mà không biết xấu hổ à, được rồi, đây là thư của thằng Tư gửi cho cô."

    Nói xong, bà ta đưa ra một lá thư.

    Từ Thiên Lam nhận lấy, quay đầu rời đi.

    Ở đằng sau, Ngưu Xuân Hoa đắc ý cười lớn: "Đúng là thứ gì không biết."

    Còn Lưu Thúy quay về phòng, chốc lát sau từ trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc, cùng với tiếng mắng chửi bọn nhỏ.

    Từ Thiên Lam ngồi ở mép giường đọc thư, nghe được tiếng khóc, cô thầm nghĩ, Lưu Thúy này tuy tính tình không tốt, nhưng còn biết phân biệt đúng sai.

    Trên bìa thư, Vu Đại Hải viết, gửi cho Từ Thiên Lam.

    Cô lấy ra một tờ giấy, nội dung rất đơn giản, chính là bảo cô chăm sóc bọn nhỏ cho tốt, chờ anh kiếm đủ tiền trở về liền xây nhà.

    Từ Thiên Lam thở dài, may mà Vu Đại Hải còn biết thương vợ, coi như là không tồi. Chỉ là trong thư, anh nhắc tới việc mua đồ dinh dưỡng gửi về. Về sau, anh cũng sẽ gửi về nhà một vài thứ khác, nhưng cô hoàn toàn không thấy có.

    Từ Thiên Lam cầm lá thư đi hỏi lão thái bà: "Đại Hải còn gửi thứ gì khác về không ạ?"

    Lão thái bà nhíu mày: "Không có."

    Từ Thiên Lam gật đầu, rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
  6. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 7.2: Từ Thiên Lam bắt "con chuột lớn".

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Thiên Lam trực tiếp đi tới nhà của Mã Đại nương.

    "Đại nương, cháu tới đón bọn Đại Nữu, mấy ngày qua làm phiền bà quá." Từ Thiên Lam vào nhà bế Đại Nữu lên, cười nói.

    Mã Đại nương vội nói: "Phiền toái cái gì, bà trông Tiểu Quyên thì trông luôn."

    Mã Đại gia bưng chén nước trà uống, nghe vợ nói cũng gật đầu.

    Từ Thiên Lam cũng không nói cảm ơn nhiều, nhớ ở trong lòng là được rồi.

    Cô sờ đầu Tiểu Quyên, vốn định lấy điểm tâm ngon cho bé ăn, hiện tại không còn, cô có chút buồn. Từ Thiên Lam thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đột nhiên ánh mắt cô lóe lên: "À phải rồi, đại nương, hôm nay ban ngày, bà có thấy ai mang đồ đến nhà cháu không ạ?"

    Từ Thiên Lam không biết thư hôm nay là gửi bưu điện tới hay là có người mang về.

    "Có, Lý Đức Căn hôm nay đã tới, nó là người cùng thôn với nhà mẹ đẻ của bà, có quen biết nên nói chuyện hai câu, nói là Đại Hải nhà cháu gửi đồ mang về. Đứa nhỏ Đại Hải này thật sự không tồi, lúc nào cũng suy nghĩ tới người nhà, nghĩ tới mẹ con cháu."

    "Vậy bà biết nhà Lý Đức Căn ở đâu không ạ? Cháu muốn nhờ anh ấy mang giúp một lá thư đưa cho Đại Hải."

    "Biết! Để bà đưa cháu đi, ở ngay thôn Trương gia, nhà nó và nhà mẹ đẻ của bà rất gần."

    "Vâng, vậy bà chờ cháu một lát." Từ Thiên Lam chạy về nhà viết một lá thư. Cô muốn đem những sự việc phát sinh gần đây nói qua cho anh biết. Cô không thêm mắm thêm muối, chỉ nói đúng sự thật một cách rành mạch. Cô không phải là chủ nhân thân thể này, nên cũng không phải thánh mẫu mà cái gì cũng giấu không cho Đại Hải biết.

    Có một số việc, anh ấy nhất định phải biết, còn quyết định cuối cùng thế nào là thuộc về suy nghĩ của anh, cô không quản được.

    * * *

    Nhà của Lý Đức Căn thật ra rất gần, vào thôn Trương gia, rẽ một cái là tới.

    Trời cũng đã trưa, nhà họ Lý đang nấu cơm, Lý Đức Căn cũng khá nhiều tuổi, nhìn qua phải hơn bốn mươi tuổi nhưng con trai lại mới có bảy tuổi, đang ở trong nhà đeo cặp sách mới cười vui vẻ, Từ Thiên Lam đi theo Mã Đại nương vào nhà.

    "Đức Căn có ở nhà không?"

    "Ai vậy, có nhà!"

    Lý Đức Căn từ trong phòng giúp mẹ anh ta nhóm bếp, nghe thấy có tiếng người gọi, vội vàng lau tay đi ra.

    Mẹ Lý cũng đi theo ra xem, nhìn thấy người tới là Mã Đại nương, bà lại quay lại nấu cơm.

    "Đại nương, có chuyện gì ạ?"

    "Đây là vợ của Đại Hải, nó muốn nhờ cháu mang giúp một lá thư đưa cho Đại Hải."

    "Được, không thành vấn đề, cháu ngày mai cũng đi, còn có đồ vật gì không?" anh ta nhìn Từ Thiên Lam một cái, nhìn lướt qua thì không thấy gì, vừa nhìn kỹ thì dọa anh ta nhảy dựng lên, sao lại gầy như vậy.

    Giống như chỉ còn da bọc xương, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, vẻ mặt, sắc thái vừa nhìn cũng biết là do thiếu dinh dưỡng.

    "Không có đồ gì ạ, phiền anh mang lá thư này đưa cho Đại Hải giúp em là được." Từ Thiên Lam cười nói, cô nhìn thấy ánh mắt khinh ngạc của đối phương nhìn mình.

    Thực ra mấy ngày hôm nay, cô được ăn ngon hơn một chút, nên sắc mặt mới được như vậy. Lúc vừa tỉnh dậy, Từ Thiên Lam nhìn người ở trong gương mới thật sự giật mình. Một cô gái mới hai mươi tuổi mà lại trông giống như một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi vậy, đây đúng là không biết yêu quý bản thân.

    Muốn nói tới nguyên nhân, cũng không chỉ đổ lỗi hoàn toàn cho nhà chồng được, mà còn liên quan tới tính cách của chủ nhân thân thể này. Cô ấy quá nhu nhược, sợ bản thân ăn nhiều làm ít, người nhà sẽ không vui vẻ, quá để ý tới thái độ của người khác, tình nguyện ủy khuất bản thân, kết quả liền đi đời nhà mà, cũng sẽ không ái nói tốt cho cô.

    "Em dâu, tôi thấy Đại Hải gửi rất nhiều đồ ăn dinh dưỡng về mà! Cô cũng đừng chỉ cho bọn nhỏ ăn, chính mình cũng phải bồi bổ một chút đi chứ." Lý Đức Căn nhịn không được mà nói, Vu Đại Hải thật sự rất thương vợ, nếu biết vợ mình biến thành cái dạng này thì đau lòng tới mức nào!

    Từ Thiên Lam cũng không muốn nói nhiều, nhưng Mã Đại nương lại căm giận nói: "Nếu đồ ăn dinh dưỡng mà đến tay nó thì nó cũng sẽ không gầy thành cái dạng này!"

    Lý Đức Căn vừa nghe, mày nhíu lại, lại nhớ tới những gì mình đã nghe được ở thôn Đông Lô, liền cảm thấy có vấn đề.

    Thư cũng đã gửi, Từ Thiên Lam cảm ơn Lý Đức Căn, sau đó liền cùng Mã Đại nương trở về.

    Thôn Trương gia rất lớn, có lẽ phải gấp đôi thôn Đông Lô. Từ Thiên Lam nhìn thấy cửa hàng tạp hóa, liền nói với Mã Đại nương muốn mua ít đồ.

    Mã Đại nương ngăn cô lại, Từ Thiên Lam vẫn quyết định mua hai hộp bánh Hạch Đào.

    "Đại nương, bà đừng thở dài, một hộp này bà cầm về cho Tiểu Quyên ăn, một cái khác cháu để dành cho con gái ăn!" Từ Thiên Lam đưa một hộp cho Mã Đại nương.

    Đưa đẩy nửa ngày, mãi đến tận khi vào đến nhà của Mã Đại nương, bà mới nhận, còn thở hổn hển mà trách mắng cô: "Cháu vừa mới kiếm được có chút tiền, lại không biết tiết kiệm, lần sau không được khách khí như vậy. Bà sẽ trông giúp Đại Nữu và bé gái, cháu muốn làm gì thì cứ làm đi!"

    Từ Thiên Lam biết bà thật sự là muốn tốt cho mình, coi cô như người một nhà vậy. Từ Thiên Lam vội cười lấy lòng, thật vất vả mới đem bà vui vẻ, sau đó đón hai đứa nhỏ về nhà.

    Từ Thiên Lam nắm tay Đại Nữu, tay phải thì đẩy bé gái, bánh bông lan thì do Đại Nữu cầm.

    Đại Nữu hỏi mẹ: "Mẹ, lát nữa con có được ăn không?" Bé nhấc hộp bánh lên hỏi.

    "Đương nhiên là có thể! Mẹ chính là mua cho bảo bối Đại Nữu của chúng ta mà." Từ Thiên Lam nói, ánh mắt lại liếc thấy một cái đầu, mặc kệ nó, trở về phòng.

    Sau khi vào phòng, chuyện thứ nhất Từ Thiên Lam làm là lấy một cái kẹp chuột ra. Đây là cái kẹp chuột mà cô tiện thể mua luôn ở cửa hàng tạp hóa thôn Trương gia, là một cái kẹp chuột nhỏ nhất, sức kẹp cũng không lớn, nhưng kẹp "con chuột" này thì không thành vấn đề.

    Lúc cô mua, Mã Đại nương hỏi cô là trong phòng có chuột sao?

    Cô cười nói, có rất nhiều.

    Từ Thiên Lam đem kẹp chuột mở ra, đặt vào trong ngăn tủ, sau đó lại mở hộp bánh bông lan ra, lấy cho Đại Nữu một miếng: "Đại Nữu, hôm nay chỉ có thể ăn từng đây, hộp này con không được đụng vào, biết không?"

    Đại Nữu rất nghe lời, không cho động vào, bé sẽ không động vào, đối với việc này Từ Thiên Lam rất yên tâm.

    Nhìn Đại Nữu nghiêm túc gật đầu.

    Từ Thiên Lam đem hộp cất vào trong tủ, sau đó đặt cái kẹp lên phía trên, đóng tủ lại.

    Buổi tối, Đại Nữu ngủ bên trái, bé gái ngủ bên phải, trái ôm phải ấp mà ngủ ngon giấc. Ngày hôm sau tỉnh lại, trời cũng đã sáng, Từ Thiên Lam liền đưa hai đứa bé ra ngoài, hơn nữa còn cố tình đi qua trước mặt mọi người.

    Thực ra, cô cũng không có ý định lên thị trấn, đi ra ngoài là tới nhà Mã Đại nương ngồi thôi.

    Mã Đại nương rất hoan nghênh cô tới, Từ Thiên Lam liền giúp bà nhặt đậu và ngâm đậu.

    Mà ở bên kia, cô vừa đi được một lát, liền có một cái đầu nhỏ, lén lút đi vào phòng của cô.

    * * *

    Công trường, thành phố T.

    Lý Đức Căn từ quê vừa lên, đem Vu Đại Hải đang làm việc gọi ra một chỗ, đem thư đưa cho anh, do dự một lúc mới mở miệng: "Đại Hải, có chút lời anh không biết có nên nói cho chú hay không."
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2021
  7. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 8.1: Vu Đại Hải trở về cứu vợ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tranh thủ lúc mọi người không chú ý, thằng nhóc ngỗ ngược từ từ lẻn vào phòng của Từ Thiên Lam.

    Thật ra, nó có quang minh chính đại đi vào thì mẹ nó cũng sẽ không đánh nó. Không giống như bác cả đem hai người anh em của nó đánh cho một trận. Nó vừa nãy cũng rủ hai anh em kia tới, có điều bọn chúng sợ nên không đi, đúng thật là nhát gan.

    Thằng nhóc bĩu môi, dáng đi của nó giống hệt bộ dáng ba nó mỗi khi uống rượu say, chân run run, ngựa quen đường cũ mà đi tới chỗ đựng bánh bông lan.

    Nó vừa kéo tủ ra, liền nhìn thấy hộp bánh: "Hừ, con nhãi kia mà xứng được ăn điểm tâm, còn không phải là để cho tiểu gia đây ăn à!"

    Nó tự biên tự diễn nói, vươn tay cầm hộp bánh, sau đó đột nhiêu hét "A.. A.. A.." lên, khiến mọi người nhảy dựng.

    Ngưu Xuân Hoa và Lưu Thúy đang ở phòng phía tây đan giày. Đầu xuân, công việc đồng áng cũng đã xong, không có việc gì làm, các cô liền tính toán làm mấy cái giày vải mỏng, vừa lúc mấy ngày nữa ấm lên là có thể đeo.

    Ngưu Xuân Hoa dùng cây kim khâu một mũi trên đế giày, sau đó lại vuốt chiếc kim lên đầu một cái: "Chị dâu, chú ba dẫn vợ đi lên bệnh viện huyện khám bệnh, chị nói xem hết bao nhiêu tiền?"

    Lưu Thúy cẩn thận khâu từng mũi, giương mắt lên nói: "Cái này tôi làm sao mà biết được?"

    Ngưu Xuân Hoa nhỏ giọng nói: "Tôi nói với chị, là từng đây." Nói xong cô ta khoa chân múa tay một cái.

    Lưu Thúy nghi ngờ nói: "Không có khả năng! Nhà chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?"

    Năm nay thu hoạch có thể bán được một nghìn tám trăm tệ đã là không tồi rồi. Trong nhà nhiều người như vậy, chi phí ăn mặc, cho bọn nhỏ đi học, có thể thừa ra được mấy trăm tệ để sinh hoạt, giờ đều đưa cho chú ba khám bệnh thì bọn họ ăn bằng gì?

    "Sao lại không có, là tiền của chú Tư! Mấy năm nay, chú Tư đi ra ngoài làm công, liên tục gửi tiền về nhà, không phải đều ở trong tay lão thái bà kia sao, một xu cũng không để lộ ra."

    Nếu nhà các cô không chia ra, thì thu hoạch được bao nhiêu, hay những ngày nông nhàn đi làm công kiếm được bao nhiêu tiền, đều phải đưa hết cho lão thái bà cầm.

    Vu Đại Hải nhờ quen biết mà đi theo một người chuyên nhận thầu công trình bên thôn Trương gia là chú Lục làm việc. Nghe nói, chú Lục có một đội công nhân, chỉ cần chăm chỉ làm việc đều sẽ kiếm được không ít tiền, so với ở nhà trồng trọt thì kiếm được gấp mấy lần.

    Trước khi Vu Đại Hải đi đã nói rõ, anh chỉ giao một phần cho gia đình, còn dư lại anh sẽ tự mình tích cóp. Lão thái bà đương nhiên không đồng ý, thật vất vả mới tìm được một công việc tốt như vậy, tiền công đều phải đưa hết cho bà.

    Vu Đại Hải liền nói, nếu vậy thì anh sẽ không đi, ở nhà trồng trọt.

    Sau đó, Vu Đại Hải thật sự ở nhà, mỗi ngày đều làm ruộng, thật sự không đi làm, lão thái bà không có biện pháp chỉ đành đồng ý.

    Lão thái bà cũng không biết Vu Đại Hải nói là đưa một phần là bao nhiêu, bởi vì tiền lương của bọn họ không cố đinh, làm nhiều thì nhiều tiền, làm ít thì ít tiền. Nghe nói, ai làm tốt còn có thưởng, đội công nhân đều đi theo chú Lục hết công trình này tới công trình khác, có khi mấy tháng mới trở về nhà một lần, có khi là nửa năm.

    Vu Đại Hải đi được hai năm, nhưng mới trở về có hai lần, đều là vào dịp tết.

    Nhưng anh lại rất hay gửi đồ về nhà, tiền thì có lúc một trăm, có lúc là hai trăm, cũng không cố định, dù sao ít hay nhiều đều sẽ gửi tiền về.

    Lão thái bà vẫn luôn cảm thấy, đứa con này từ khi lấy vợ liền không nghe lời bà ta nữa. Ảnh hưởng nghiêm trọng tới uy quyền của bà ta ở cái nhà này. Nhưng bà ta cũng đành bất lực, vì con trai đi làm không đưa tiền cho vợ nó mà tự mình cầm, cũng không biết trong tay nó có bao nhiêu.

    Nếu giao cho con dâu, bà ta nhất định sẽ tìm cách cướp về tay mình.

    Ngưu Xuân Hoa vẫn tiếp tục nói: "Lão thái bà thật là bất công đi? Có tiền lại dùng vào cái con gà không biết đẻ trứng kia, không dùng cho cháu trai đang đi học. Không phải riêng mình tôi đâu, chị dâu cũng có hai đứa con trai, không phải năm nay cũng bước vào cấp hai sao!"

    Lưu Thúy nghe Ngưu Xuân Hoa nói cũng cảm thấy phiền lòng.

    Đang nói chuyện, liền nghe thấy một tiếng hét "A.. a.. a.."

    "Gì thế! Sao nghe giống giọng Mộc Mộc vậy."

    * * *

    Công trường, thành phố T.

    "Lão Lý, có gì anh cứ nói đi đừng khách khí như vậy, cứ úp úp mở mở, có chuyện gì vậy? Nói nhanh lên, còn phải đi làm việc đấy!" Vu Đại Hải cầm bức thư của vợ nhét vào trong túi quần, tính toán buổi tối thì xem.

    Lý Đức Căn thở dài: "Đại Hải, chú vẫn nên đọc thư trước đi, sau đó xin nghỉ về nhà ít hôm xem thế nào!"

    "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Vu Đại Hải nghe giọng nói có vẻ trầm trọng của lão Lý, đột nhiên biến sắc, vội hỏi: "Có phải ở nhà em xảy ra chuyện gì không?"

    Lý Đức Căn vội nói: "Không có việc gì, không có việc gì, có điều.."

    "Có điều gì?"

    Lý Đức Căn thở dài, đem những chuyện lần này anh ta trở về nhìn và nghe thấy cho Vu Đại Hải nghe một lần. Đương nhiên bao gồm cả việc tận mắt anh ta nhìn thấy bộ dáng của vợ Vu Đại Hải, từ đầu đến cuối đều nói hết.

    Thực ra, anh ta cũng chỉ là người ngoài, không nên nói nhiều. Dù sao đây là chuyện nhà của nhà người ta, hắn đi theo nói sẽ khiến người ta nói anh ât lắm miệng. Nhưng trong nếu anh ta không nói ra thì trong lòng rất khó chịu, cho nên cái gì nên nói anh ta đều nói hết, chuyện còn lại quyết định như thế nào là của Vu Đại Hải.

    Nghe xong, Lý Đại Căn nói, Vu Đại Hải mặt cắt không còn giọt máu, anh không dám tin những gì bản thân vừa mới nghe được. Vu Đại Hải vội vàng mở lá thư mà Từ Thiên Lam gửi ra xem.

    Vu Đại Hải đi làm công đã được hai năm, Từ Thiên Lam chưa bao giờ viết thư cho anh.

    Bởi vì, Từ Thiên Lam mới học xong lớp ba, còn chưa nhận biết được nhiều chữ lắm. Ngày thường nếu không có chuyện gì cũng sẽ không nói chuyện với anh. Vu Đại Hải còn cho rằng vợ mình không thích nói chuyện, cũng không để ý, cô không hay nói thì anh sẽ nói nhiều hơn!

    Vu Đại Hải thì tốt hơn một chút, anh học tới lớp bảy. Sau đó, trong nhà thật sự không có tiền mới không đi học nữa, cũng nhận biết được không ít chữ, cho nên anh thường xuyên viết thư gửi về cho vợ, có thời gian thì sẽ đi mua đồ gửi về.

    Anh biết mẹ của mình không thích Từ Thiên Lam. Từ lúc, anh cưới cô về, mẹ anh đã không thích cô rồi. Bà cảm thấy tiền làm lễ hỏi quá nhiều, mà suy nghĩ bên nhà cô cũng quá kỳ lạ, nên bà nhất quyết không đồng ý cho anh lấy cô.

    Lúc trước, lễ hỏi bên nhà cô đòi rất nhiều, nhưng đó đều là do mẹ kế của cô muốn, không phải ý của cô. Hơn nữa, chị thứ hai của cô kết hôn, quả thực lễ hỏi cũng nhiều như vậy, cô thì tốt hơn, tiền lễ hỏi cũng đã ít hơn nhiều rồi.

    Chỉ là, nhà anh quá ngheo, căn bản không có nhiều tiền như vậy. Mẹ anh nói nhà bình thường chỉ đòi mấy trăm tệ, nhà cô thì là công phu sư tử ngoạm.

    Cuối cùng vẫn là do ba cô thấy cô nhất quyết muốn gả cho anh, nên mới giảm một nửa tiền lễ hỏi. Vu Đại Hải lúc ấy mừng như điên, không chỉ bởi vì phần tiền kia được giảm bớt, mà còn vì cô kiên trì muốn gả cho anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2021
  8. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 8.2: Vu Đại Hải về nhà cứu vợ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Đại Hải vẫn luôn ở nhà trồng trọt, chưa từng có khoản tích cóp riêng nào. Chỉ có duy nhất một khoản tiền mà anh bán kem que vào mùa hè vẫn luôn giữ lại, không giao cho gia đình. Nhà anh chỉ cho anh ba trăm tệ, còn lại anh phải vay mượn khắp nơi mới được tám trăm tệ. Nhưng vẫn chưa đủ, cuối cùng không còn cách nào khác, Vu Đại Hải đành phải đem chiếc xe đạp duy nhất trong nhà coi như là phần lễ hỏi.

    Lúc này mới có thể lấy cô về, mẹ kế của Từ Thiên Lam tuy rằng chưa thỏa mãn nhưng anh vẫn cứ đưa cô về nhà.

    Có điều, mẹ anh vì không có của hồi môn mà náo loạn một hồi. Vu Đại Hải đành phải khắp nơi làm việc kiếm tiền, nhưng cũng không kiếm được nhiều. Sau này nhờ quen biết mà anh được vào đội công nhân làm việc, lúc bắt đầu cũng không dễ dàng gì, hiện tại công việc cũng phát triển, càng ngày càng kiếm được nhiều tiền.

    Mãi đến lúc sinh đứa bé thứ hai, anh đành phải đem số tiền tích cóp được đi nộp phạt, nhưng Vu Đại Hải vẫn rất vui vẻ. Anh cảm thấy bản thân cũng có thể nuôi được gia đình, sẽ không bởi vì không có tiền mà lâm vào tuyệt vọng.

    Vu Đại Hải cảm thấy hai cô con gái rất đáng yêu, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của hai cô con gái, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Thực chất, Vu Đại Hải không muốn để vợ sinh thêm con, bởi vì quá hại sức khỏe.

    Nhưng thời đại bọn họ sống, vấn đề trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, sinh không được con trai sẽ bị người ta nói ra nói vào. Con dâu nhà ai mà không sinh được con trai đều bị mọi người chỉ trỏ bàn tán.

    Vu Đại Hải cảm thấy mẹ anh tuy rằng không thích con gái nhưng tốt xấu gì cũng là cháu gái của bà, như thế nào cũng có chung dòng máu.

    Chính là, Vu Đại Hải sẽ không bao giờ nghĩ tới việc xảy ra đến mức độ như thế này.

    "Em mấy hôm trước bị ngã xuống sông, hôn mê một ngày một đêm, nhiều ngày qua đều choáng đầu hoa mắt.", "bọn nhỏ ở nhà vẫn tốt, chính là thường xuyên kêu đói, em cũng không có tiền, nên đi lên thị trấn buôn bán nhỏ.", "Đồ anh gửi về nhà, mẹ đều cầm hết."

    Từ Thiên Lam viết rất chân thật, không hề thêm bớt, dường như không nhìn ra chút cảm xúc nào. Cô đem hết mọi chuyện đều nói ra, chữ viết cũng cố ý viết xiêu xiêu vẹo vẹo, có khi còn cố ý dùng hai vần ghép lại. Cô sợ biểu hiện quá sẽ khiến cho Vu Đại Hải nghi ngờ.

    Nhưng mặc kệ như thế nào, ý tứ biểu đạt vẫn rõ ràng, Vu Đại Hải thật sự chấn kinh.

    "Lão Lý, anh giúp em giải thích với chú Lục, em phải về nhà một chuyến." Vu Đại Hải nói một tiếng, cầm lấy tiền và chứng minh nhân dân chạy nhanh ra ngoài.

    Lý Đức Căn đáp: "Được, chú nhanh về đi, anh sẽ xin nghỉ giúp chú, trên đường cẩn thận một chút, đừng sốt ruột."

    Anh ta cũng biết hiện tại Vu Đại Hải căn bản không còn tâm chí đâu mà làm việc nữa.

    * * *

    "Hu hu hu, tay.. hu.." Ngưu Xuân Hoa tóm lấy con trai, hùng hùng hổ hổ hướng ra ngoài cửa, muốn tìm Từ Thiên Lam tính sổ. Cô ta biết Từ Thiên Lam buổi sáng ra ngoài vẫn luôn ở trong nhà của Mã Đại nương.

    "Từ Thiên Lam cô ra đây cho tôi." Vừa đi cô ta vừa gân cổ lên nói, mới hét lên được một câu, Từ Thiên Lam đã từ ngoài cửa bước vào.

    "Chị dâu có chuyện gì thế, ở cách bức tường nên không nghe thấy tiếng chị gọi." Từ Thiên Lam đem bọn nhỏ để ở bên nhà Mã Đại nương, còn mình thì nghe thấy tiếng Ngưu Xuân Hoa liền đi ra.

    Cô cũng không muốn đen chuyện cãi nhau liên lụy tới nhà của Mã Đại nương, vẫn tự một mình ứng chiến thoải mái hơn.

    "Chuyện gì sao?" Ngưu Xuân Hoa trừng mắt, hung tợn nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới, cô có thể nhẫn tâm đến như vậy, đối với một đứa nhỏ cũng có thể xuống tay được, cô nhìn xem tay của Mộc Mộc nhà tôi bị thương như thế nào này?"

    Lúc này, những thôn dân xung quanh nghe được tiếng cãi cọ, liền tốp năm tốp ba ở cửa nhà mình, chờ xem náo nhiệt.

    Nhìn ngón tay của thằng nhãi kia bị cái kẹp chuột khiến cho ngón áp út bị sưng vù, Từ Thiên Lam nhìn thoáng qua, sau đó kinh ngạc nói: "Ôi! Sao lại biến thành như thế này."

    "Cô còn giả bộ, không phải cô dùng bẫy chuột kẹp vào tay con trai tôi thì nó sẽ bị sưng như vậy à. Cô thật sự quá nhẫn tâm rồi! Nếu không phải gặp may thì có khi ngón tay cũng bị gãy rồi."

    Từ Thiên Lam nghĩ thầm, đây cái bẫy chuột nhỏ nhất mà cô nhìn thấy, đặt ở bên dưới hộp chứ đâu có để bên trên.

    Để ở bên dưới, nếu lúc cầm cái hộp lên không phản ứng nhanh có thể bị cái bẫy kia kẹp vào tay. Nếu để cô mà để bên trên sau đó dùng mảnh vải che đi, chỉ cần sờ một cái là đã bị kẹp rồi. Cô thấy thằng nhóc này còn là đứa trẻ bảy tuổi nên mới hại thủ lưu tình như vậy.

    "A! Thì ra là bị cái bẫy chuột kẹp bị thương! Có điều, tôi chỉ bẫy chuột ở trong ngăn tủ ở trong phòng của tôi thôi! Chị dâu không biết đâu, dạo này trong phòng của tôi có rất nhiều chuột, lần trước tôi để điểm tâm ở trong tủ, vậy mà ban ngày cũng bị nó ăn. Cho nên, tôi mới phải đi mua cái bẫy về, tính toán bẫy thử mấy con chuột một chút, như thế nào lại kẹp vào tay con trai của chị vậy?"

    "Cô?" Ngưu Xuân Hoa vừa nghe, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhất thời cũng không biết nói gì, đây không phải là đang nói con trai của cô ta đi ăn trộm đồ sao!

    Những thôn dân vây xem nghe thấy thế thì liền hiểu rõ. Đây rõ ràng là đứa nhỏ này ăn trộm đồ trong phòng của thím, nên cô ấy mới muốn dạy dỗ cháu trai một chút. Bọn họ cảm thấy làm như vậy là đúng, hơn nữa vết thương cũng không nặng.

    Ở nông thôn, trộm cắp là thứ không thể tha thứ, đây là một hành động trơ trẽn nhất. Nhà ai mà có một người ăn trộm, sẽ bị mọi người đâm chọc cả đời, có tiền lệ như vậy, về sau nhà ai mất mát cái gì đều sẽ bị mọi người nghi ngờ.

    Hơn nữa, ở nông thôn, kiếm sống không dễ dàng, bị trộm thì chính là chuyện lớn.

    Vì thế, đa số mọi người đều đứng về phía của Từ Thiên Lam, có người còn mở miệng cười: "Tôi nói này, vợ thằng Hai, hay là Mộc Mộc nhà cô chính là chuột, trộm đồ ăn của người ta mới bị kẹp."

    "Anh.. Cù Lão Yên, anh câm miệng, đồ đê tiện." Ngưu Xuân Hoa tức muốn hộc máu.

    * * *

    Bên này, Vu Đại Hải lấy tiền trả vé xe khách đi thẳng về thị trấn Thanh Vân, anh dựa lưng vào ghế, cảm thấy hơi hụt hẫng, không hiểu sao mọi chuyện lại như thế này.

    Anh biết vợ sẽ bị một chút ủy khuất, nhưng anh chỉ cho rằng chỉ bị nói một hai câu linh tinh thôi. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện vợ sẽ bị ngược đãi, mẹ anh chỉ là tính cách hay nhặt nhạnh một chút thôi, như thế nào lại ngược đãi vợ mình chứ.

    Đúng vậy, đây chính là ngược đãi, ngã xuống sông mà cũng không chịu đưa em ấy đi khám, không phải ngược đãi thì là gì?

    * * *

    "Cô mới là đồ ăn trộm, kể cả cháu trai ruột lấy đồ của thím thì không được tính là phạm pháp! Cô cư nhiên dám nói con trai tôi lấy trộm đồ của cô, cô đúng là không biết xấu hổ." Ngưu Xuân Hoa tức muốn hộc máu.

    Từ Thiên Lam vẫn là bộ dáng vân đạm phong kinh: "Chị dâu, chị ăn nói cho rõ ràng, tôi một từ" trộm "cũng chưa từng nói qua."

    "Đúng vậy, Ngưu Xuân Hoa người ta chưa từng nói qua, con trai của cô nếu không chạy qua phòng của người ta" lấy "đồ, thì tại sao lại bị kẹp?" Cù Lão Yên lại tiếp tục nói, hắn nhẫn mạnh từ "lấy".

    "Ha ha ha" Mọi người vây xem đều cười theo.

    "Vợ thằng Hai, vào nhà, một chút chuyện cũng làm ầm ĩ lên." Lúc này, lão thái bà từ trong phòng đi ra. Nói xong Ngưu Xuân Hoa, bà ta lại quay về phía Từ Thiên Lam nói: "Vợ thằng Tư, cô càng ngày càng quá đáng, không biết xấu hổ, hai hôm nay không ai nói gì, cô càng lên mặt phải không?"

    Ngưu Xuân Hoa vừa thấy lão thái bà đứng về phía cô ta, vội vàng nói theo: "Đúng vậy mẹ, cô ta còn không biết mặt mũi mà xấu hổ, chỉ sinh được hai đứa con gái, còn không biết kẹp chặt cái đuôi lại, còn dám gây chuyện, con phải xé rách mặt cô ta ra."

    Nói xong, cô ta lao về phía Từ Thiên Lam.

    Lúc này từ trong đám người có một tiếng hét to: "Dừng tay."
     
  9. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 9.1: Phân gia.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nói chuyện chính là Vu Đại Hải, anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ về nhà, rốt cuộc ở thời khắc mấu chốt cũng đến nơi. Nói cũng khéo, vừa xuống xe khách ở thị trấn Thanh Vân, anh đang suy nghĩ làm sao để trở về nhà thì gặp ngay một người quen cùng thôn.

    Người này đi xe máy, vừa hay cũng đang muốn về nhà, Vu Đại Hải liền đi nhờ xe, lúc này mới có thể về kịp lúc.

    Dọc theo đường đi, lòng anh nóng như lửa đốt, đồng thời cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp vợ. Anh và Từ Thiên Lam kết hôn đã bốn năm, lại không biết lúc không có anh ở cùng, cô đã phải chịu những ủy khuất đến vậy.

    Vu Đại Hải biết vì cái gì mà vợ không nói với anh những chuyện này, vì những người đó là người nhà của anh, là mẹ của anh, cô không muốn khiến anh khó xử.

    Cô ấy vẫn luôn một mình chịu đựng!

    * * *

    "Chị dâu, có gì mà không thể tử tế nói chuyện, chị muốn làm gì?" Vu Đại Hải chạy nhanh tới, chắn trước mặt của Từ Thiên Lam, khuôn mặt hầm hầm mà nói chuyện với Ngưu Xuân Hoa.

    Anh cảm thấy có chuyện gì mà không thể nói chuyện tử tế, không nghĩ tới lại có thể động thủ đánh người, may là anh về sớm.

    "Đại Hải, sao con lại trở về!" Lão thái bà nhìn thấy con trai trở về thật cao hứng.

    Ngưu Xuân Hoa xấu hổ, dừng tay, chị ta quay đầu nhìn thoáng qua, ông chồng Đại Giang của chị ta không ra nói giúp chị ta, thật sự là đáng chết.

    Vu Đại Hải cao to, đột nhiên đứng phía trước che chở cho Từ Thiên Lam, anh giống như một ngọn núi vậy, chiều cao cũng khoảng một mét tám lăm, điều này thật không khoa học!

    Người nhà họ Vu mặc kệ là nam hay nữ vóc dáng cũng không tính là lùn, nhưng vẫn bảo trì ở chiều cao trung bình, Vu Đại Hải lại cao đến một mét tám lawm, ở thời đại này cũng coi như là rất cao đi.

    Dù sao thì cơ sở vật chất còn thiếu thốn, cũng không được bỏ sung dinh dưỡng!

    Có lẽ, Vu Đại Hải làm công ở bên ngoài ăn uống khá tốt, Từ Thiên Lam lén lút nghĩ, nhìn dáng người này, to khỏe như con trâu, đứng ở đây, thật sự là có thể dọa người.

    "Con trở về xem tiểu Lam." Vu Đại Hải mặt không cảm xúc, lời nói lại rất khí phách.

    Người nhà họ Vu nghe thấy câu này, đều cảm thấy xấu hổ.

    Hiện tại, vụ mùa gieo trồng hầu như đã xong, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn, mọi người xem náo nhiệt thấy Vu Đại Hải trở về, có người quen biết anh, cũng không nhìn nổi gia đình này đối xử với Từ Thiên Lam, liền ồn ào nói: "Đại Hải, cậu về thăm vợ thật là tốt, đừng để cho người khác ức hiếp vợ mình!"

    Lão thái bà đuổi bọn họ: "Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn, nhanh đi làm việc của mình đi! Cút cút cút.."

    Người dân vây xem lập tức giải tán.

    "Được rồi, lão thái bà, nhanh nấu cơm để con trai ăn, hôm nay trời tối sớm." Lão hán nhíu mày nói.

    Lão thái bà trả lời: "Đúng đúng, thằng Tư, để mẹ đi nấu cơm."

    "Mẹ, không cần vội, con ăn không vào." Vu Đại Hải nhìn người vợ gầy gò của mình, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Con có chuyện muốn nói, chúng ta về phòng nói đi."

    Nói xong, anh định nắm tay vợ kéo về phòng.

    Có điều, tay của Vu Đại Hải vừa mới chạm vào tay của Từ Thiên Lam, cô liền theo bản năng rụt tay về. Kiếp trước, Từ Thiên Lam sống tới hai mươi hai tuổi nhưng chưa từng nắm tay đàn ông, tất nhiên là trừ ba của cô ra.

    Tay của Vu Đại Hải dừng lại trong không trung, hơi run nhè nhẹ, thầm nghĩ, đây là sự xa cách của vợ đối với mình. Vu Đại Hải nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao vàng vọt của vợ. Năm ngoái lúc anh trở về nhà, cô không phải như vậy, không nhịn được mà thầm mắng chính mình, anh thật quá ngu ngốc, tất cả là do anh.

    Từ Thiên Lam nhìn thấy sự thương tâm và ảo não trong đôi mắt của Vu Đại Hải, tự nhiên có chút chột dạ. Người ta muốn nắm tay vợ của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, biểu hiện của cô lúc nãy hình như không được tốt lắm, sẽ không bị anh phát hiện ra cái gì chứ!

    Trong lòng cô càng thêm tội lỗi!

    * * *

    Vào phòng chính, lão hán và lão thái bà ngồi ổ giữa, bên trái là con trai cả và con trai thứ hai, bên phải là Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam.

    Bọn nhỏ đều trốn ở trong buồng trong, giống như bọn chúng biết có chuyện lớn sắp xảy ra, không dám đi ra ngoài.

    Thằng nhóc gỗ ngược kia được mẹ nó đưa về phòng xoa thuốc, vốn dĩ nó còn khóc toáng lên nhưng bị mẹ nó hét một tiếng, sau đó cũng không dám khóc nữa, chỉ có thể ở trong phòng nhỏ giọng khóc nức nở.

    "Đại Hải, anh biết chuyện này là Mộc Mộc nhà anh không đúng, lát nữa anh sẽ dạy bảo lại nó. Nhưng việc em dâu làm như vậy cũng không đúng. Có đứa trẻ nào mà lại không ham ăn, em nói xem em ấy mua điểm tâm về cũng không chịu chia cho bọn nhỏ trong nhà, trốn ở trong phòng ăn một mình, như vậy thật kỳ cục. Nhà chúng ta từ trước tới nay không có bao giờ như vậy, có đồ ăn đều chia cho mấy đứa nhỏ, mẹ, mẹ nói có đúng không?" Ngưu Xuân Hoa vừa lên tiếng liền bắt đầu chỉ trích Từ Thiên Lam, cô ta còn không quên kéo theo đồng minh là lão thái bà.

    Trong nhà này, Vu Đại Hải là nguồn thu nhập chính trong nhà. Cả nhà bọn họ làm nông một năm cũng không bằng số tiền Vu Đại Hải kiếm được trong nửa năm. Chính anh cũng tự mình tích cọp được một phần. Hơn nữa, Vu Đại Hải đi ra ngoài lang bạt mấy năm nay thay đổi càng ngày càng lớn. Về sau có chuyện gì, khẳng định phải nhờ vả đến anh, cho nên bọn họ đều không muốn đắc tội anh.

    Lão thái bà gật đầu: "Chuyện này là vợ của con không đúng. Con không thể lúc nào cũng bệnh nó, khiến cho nó càng ngày càng không coi ai ra gì. Mấy ngày nay công việc đồng áng rất nhiều, nhưng nó cũng không chịu đi làm. Mỗi ngày còn đòi ăn bánh bao, đi lên thị trấn nói là bán bao tay gì đó, kiếm được tiền cũng không giao cho nhà, tự mình mua đồ ăn, điểm tâm đắt tiền như vậy, lại còn mua hai lần, lần trước ăn hết, bây giờ lại mua, không thấy ai nói gì, nó muốn lên trời rồi!"

    "Chú Tư à, em dâu thật sự rất quá phận, hai ngày trước Đại Nữu cứ tranh giành sách của Mộc Mộc nhà anh. Kết quả, đứa nhỏ không hiểu chuyện, em dâu cũng không hỏi rõ ràng, ngược lại muốn đánh Mộc Mộc nhà anh, may mắn là lúc đó mọi người vừa đi làm về cản lại." Đại Giang nói.

    "Đúng vậy, chú Tư, em dâu còn nhỏ tuổi, chúng ta cũng không trách nó, nhưng chú cũng nên dạy bảo.."

    Trong lúc nhất thời, mọi người mồm năm miệng mười lên án Từ Thiên Lam không biết lễ nghĩa, lời nói và hành động ác độc, người không hiểu còn tưởng mọi người đang nói đến một người độc ác, xấu xa không thể tha thứ.
     
  10. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 9.2: Phân gia.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đầu, Vu Đại Hải còn bình tĩnh mà nghe, trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Tuy nhiên, lúc mẹ anh nói tới chuyện Từ Thiên Lam có thể kiến tiền, còn mua điểm tâm cho con ăn. Nghe thấy anh hai nói Từ Thiên Lam vì che chở cho con gái mà muốn đánh con trai của anh hai. Vu Đại Hải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Từ Thiên Lam.

    Từ Thiên Lam nghe mọi người tránh nặng tìm nhẹ, thêm mắm thêm muối nói xấu cô, cô cũng không phản bác. Một miệng sao có thể địch lại nhiều người cùng nói như vậy, lại nhìn thấy Vu Đại Hải nhìn về phía cô, Từ Thiên Lam cũng không chút sợ hãi.

    Thực ra trong trí nhớ của nguyên chủ, Vu Đại Hải đối với cô không tồi, chỉ là trước kia hai người quá bận rộn kiếm tiền, nói chuyện với nhau cũng không nhiều. Nhưng, anh kiếm tiền là để nuôi gia đình, đối xử tốt với người nha, đối với hai đứa con cũng rất yêu thương, lúc sinh đứa thứ hai phải nộp một nghìn tiền phạt cũng không hối tiếc.

    Tuy rằng, Vu Đại Hải không biết hoàn cảnh mà nguyên thân phải chịu đựng, nhưng chuyện này cũng có một phần lỗi của nguyên chủ vẫn luôn cố che dấu. Cô cảm thấy anh không phải là người mù quáng. Từ Thiên Lam cảm thấy chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cô không làm gì sai cả, sự việc đúng sai phải do chính bản thân anh phán đoán.

    Sau khi mọi người trong nhà "cáo trạng" xong, mới phát hiện Vu Đại Hải từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, Từ Thiên Lam ở phía sau Đại Hải cũng không lên tiếng, mọi người trong nhà còn cho rằng cáo trạng thành công, càng ra sức nói.

    Vu Đại Hải vẫn luôn nghe, nghe lời của mọi người trong nhà kể Từ Thiên Lam không tốt như thế nào.

    Một lúc lâu sau, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh.

    "Nói xong rồi sao?" Vu Đại Hải mặt không biểu tình nhìn mọi người.

    Mọi người gật đầu.

    "Được." Vu Đại Hải quay đầu nói với lão thái bà: "Mẹ, phân gia đi."

    "Cái gì?" Lão thái bà sững sờ.

    Lão hán vẫn ngồi ở giữa giống như lão tăng nhập định, cũng mở mắt ra nhìn.

    "Con nói cái gì?" Lão thái bà cho rằng mình nghe nhầm.

    "Nếu mọi người đều cảm thấy tiểu Lam không hợp, con sẽ cùng tiểu Lam và bọn nhỏ chuyển ra ngoài ở!" Vu Đại Hải bình tĩnh nói: "Cũng tránh cho mọi người khó xử."

    Mọi người trợn tròn mắt, bọn họ nói nhiều như vậy, không phải là để nhận được kết cục như thế này. Nếu Vu Đại Hải vẫn còn ở trong nhà thì tiền anh kiếm được vẫn sẽ mang về nhà, cho dù chỉ là một phần cũng là rất nhiều.

    Còn nếu phân gia, đó chính là hai nhà riêng biệt, mọi người cũng không có quyền quản lý ngươi.

    Lão thái bà nhanh chóng phản đối, ngon tay run run chỉ vào Vu Đại Hải: "Mày là đứa con bất hiếu! Tao nuôi mày lớn đến từng này, cưới vợ cho mày, mày lại vì vợ mà muốn phân gia, mặc kệ ba mẹ, trời ơi! Thằng bất hiếu, thằng bất hiếu!.."

    "Ta cũng không đồng ý, trừ phi ta chết, nếu không đừng bao giờ nghĩ đến chuyện phân gia. Anh nếu không muốn ba anh bị hàng xóm chê cười, thì không được nhắc lại chuyện này nữa!" Lão hán lúc này cũng không ngồi yên được, lớn tiếng nói.

    Vu Đại Hải vẫn bình tĩnh: "Vậy phải để con nói thẳng ra sao?'

    " Được, vậy con hỏi mọi người, tiểu Lam tại sao lại bị ngã xuống sông, sau khi cứu lên có đi mời bác sĩ không? "

    Mọi người liền ngây ngẩn cả người, sao nó lại biết việc này. Sau khi việc này xảy ra, người trong nhà đều không nói cho bên ngoài biết nguyên nhân thật sự, ai hỏi thì sẽ nói Từ Thiên Lam bị bệnh, cũng không mời bác sĩ, sao mọi người lại biết.

    Có điều, tường không ngăn được gió lùa, không ngờ rằng" cái loa nhỏ "thím Cao lại rất có ích, hiện tại hầu như mọi người trong thôn đều biết chuyện này.

    Người trong nhà còn đang định giải thích, đáng tiếc Vu Đại Hải không muốn nghe, nghe nhiều như vậy cũng không có lời nào tốt.

    " Ba, mẹ, nếu mọi người không đồng ý, con đành phải đi tìm nhị đại gia làm chủ việc này. Con trai lớn cưới vợ sinh con, có gia đình riêng phân gia cũng có rất nhiều. Con không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng, không cần thiết phải làm to chuyện. "

    Chuyện này đúng là không nháo lớn, mọi người cũng không dám làm to chuyện, vì trong chuyện này bọn họ đuối lý. Cũng không có mời nhị đại gia tới làm chủ, Vu Đại Hải liền mang theo vợ và hai con đi ra ngoài ở.

    Chỉ là cả nhà không có tài sản gì, Vu Đại Hải cũng chỉ muốn phân gia mà thôi, còn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và số đồ đạc gửi về lúc trước, anh cũng không cần, nhưng sau này anh sẽ không gửi nhiều tiền như vậy nữa.

    Nguyên văn lời nói của anh là:" Sau này chỉ sợ con sẽ không gửi cho mẹ nhiều tiền như vậy nữa, con cũng không giàu có gì, còn phải nuôi vợ và con gái. Sau này nên hiếu kính ba mẹ thì vẫn sẽ làm, nhưng chỉ giống như những người trong thôn đã phân gia thôi. "

    Từ Thiên Lam không nghĩ tới người đàn ông nông thôn này lại quyết đoán như vậy, chỉ hai ba câu đã đem sự việc giải quyết ổn thỏa, không gặp phải bất cứ lời chửa bới, lý luận nào, không dùng nắm đấm để giải quyết, chỉ bĩnh tĩnh nói mấy câu.

    Từ Thiên Lam nhịn không được mà nhìn người đàn ông này thêm vài lần. Vu Đại Hải cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn mình, anh nhìn lại cô, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng không được ngay ngắn lắm.

    " Tiểu Lam, mọi người ở tạm đây trước, anh sẽ nhanh chóng tìm được phòng sau đó đón em và con đi. "Đây là nhà cũ không dùng tới của nhị đại gia.

    Trước tiên ở tạm vài ngày, Vu Đại Hải tính toán sau khi tìm được phòng mới sẽ đón bọn họ đi.

    Từ Thiên Lam gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

    Vu Đại Hải lưu luyến không rời ôm hai đứa con, lại áy náy nhìn về phía Từ Thiên Lam. Lúc này mới lên đường đi bắt xe ô tô.

    Bởi vì ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đầu óc Từ Thiên Lam có chuyết rối loạn, ôm hai đứa nhỏ ngủ mất.

    Ngày hôm sau, Từ Thiên Lam nhìn ngôi nhà bẩn và hôi, quyết tâm quét dọn một chút, ai ngờ mới vừa động thủ, liền nghe được bên ngoài có người gọi:" Tiểu Lam có ở nhà không?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...