Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 80 Ngày Lành - Tạ Khai

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhất mạt hương, 21 Tháng ba 2021.

  1. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    [​IMG]

    Thập niên 80 Ngày lành.

    Tác giả: Tạ Khai

    Edit: Nhất Mạt Hương​

    Thể Loại: Trọng sinh, hiện đại, làm giàu, HE, bàn tay vàng.

    Văn án:

    Từ Thiên Lam là tiểu thư cành vàng lá ngọc, sinh ra và lớn lên tại thành phố, qua đời vì tái phát bệnh tim.

    Hưởng thọ 22 tuổi.

    Tỉnh dậy thấy bản thân đang sống ở nông thôn vào những năm 80.

    May mắn chính là thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật gì.

    Bất hạnh chính là kiếp trước ngay cả tay của soái ca cũng chưa được nắm qua.

    Thế nào kiếp này lại có hai đứa con.

    Đại Nữu: Mẹ, con đói bụng.

    Tiểu Nữu: A! (tha thứ cho bé vì vẫn còn đang bú sữa)

    Từ Thiên Lam thở dài, không thể không vén tay áo lên, làm thức ăn cho bọn nhỏ.

    Ngươi hỏi cái gì?

    Ba của bọn chúng đâu sao?

    Ở bên ngoài kiếm tiền mua sữa bột rồi!

    Lịch đăng: Không có lịch đăng chính thức

    link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Mạt Hương
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2021
  2. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 1.1: Sống lại sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông tới xuân đi, rất nhanh đã tới vụ mùa gieo trồng. Sau một kì nghỉ đông dài, các thôn dân đều khí thế ngất trời mà làm việc, hy vọng sắp tới có thể thu hoạch được vụ mùa bội thu.

    Phía đông thôn, nhà họ Vu.

    "Thím Ba, cô nhóm bếp đã được một tiếng rồi mà vẫn chưa cháy sao?" Con dâu cả nhà họ Vu là Lưu Thúy đang cán bột trên thớt, trào phúng nói.

    Con dâu thứ hai là Ngưu Xuân Hoa cầm hai cây cải trắng từ bên ngoài đi vào, đặt lên thớt, sau đó âm dương quái khí nói: "Ai da, đây là tác phẩm mà thím Ba vất vả lắm mới làm ra, lát nữa hấp được bánh bao là tốt rồi!"

    Âm dương quái khí là chỉ những người tính tình cổ quái, lời nói và cử chỉ kỳ lạ, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

    Con dâu thứ ba là Ngô Quế Hoa đang ngồi bên bếp lửa, đôi mắt đỏ hoe, oán giận nói: "Củi không cháy, em có thể làm thế nào."

    Lưu Thúy nghe xong thì tức giận nói: "Vậy, cô không biết đi nhặt củi khô mà nhóm sao, càng ngày càng lười biếng chỉ biết lấy bừa một cái ở bên ngoài, còn muốn người khác phải giúp sao?"

    Ngô Quế Hoa mím môi không nói lời nào.

    Ngưu Xuân Hoa bĩu môi: "Thôi hai người đừng cãi nhau được không? Chúng ta đã phải về trước một tiếng để nấu cơm, lát nữa trời tối, mọi người trở về mà không có cơm ăn, lão thái bà lại nổi bão cho mà xem."

    Mấy người không nói chuyện nữa, chuyên tâm làm việc, chỉ trong chốc lát sau một nồi bánh bao đã hấp xong, đồ ăn cũng xong. Ngưu Xuân Hoa nhìn về căn phòng nhỏ bên trái của phòng chính nói: "Hai người nói, thím Tư nằm một ngày một đêm rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?"

    "Đúng vậy, thật sự không cần mời bác sĩ sao?" Ngô Quế Hoa nói.

    "Mẹ đã nói là không mời, cô mời sao? Cô chi tiền à?" Cô dâu cả không kiên nhẫn nói.

    Ngô Quế Hoa ngượng ngùng cúi đầu nhóm lửa, không nói chuyện nữa.

    * * *

    Mà ở trong căn phòng nhỏ, Từ Thiên Lam đang nằm trên giường gỗ, cau mày, trên trán đổ mồ hôi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.

    Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt không phải là chiếc đèn chùm sang trọng ở nhà, mà là trần nhà thấp bé, dán nhiều tờ báo ở trên. Nhìn xuống một chút là ô cửa sổ cũng bị dán giấy báo kín mít, vì vậy căn phòng này rất tối tăm.

    Đầu óc Từ Thiên Lam trống rỗng, không phải cô đã chết rồi sao? Sao lại đến đây, đây là đâu?

    Cô sinh ra đã bị bệnh tim, cho dù ba mẹ cô có là những nhà kinh doanh thành công, cũng không thể dùng tiền để đổi được sức khỏe cho cô. Từ Thiên Lam giống như vô số người mắc bệnh tim khác, không thể chạy nhảy, không thể cười to, không thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó. Cô chỉ có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, cũng không thể ngăn cản cái chết đang dần tiến tới, có lẽ sinh mệnh của cô quá yếu ớt đi!

    Nhưng, rõ ràng là cô bị bệnh tim tái phát mà mất mạng, vậy nơi này là đâu?

    Từ Thiên Lam ngồi dậy, sau đó nhìn lại xung quang, cái này không quan trọng, quan trọng là cô vừa mới ngồi dậy liền nhìn thấy ở mép giường có một đứa nhỏ gầy như con khỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bím tóc rời rạc sắp bung ra đến nơi. Đứa nhỏ hai mắt ngập nước, mở to, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.

    Có điều, Từ Thiên Lam nhìn chưa được một giây đã bị đứa nhỏ nhào vào trong ngực, khiến cô không kịp trở tay: "Mẹ, hu hu hu.."

    Còn chưa đợi cô phản ứng, lại nghe được một tiếng khóc yếu ớt vang lên. Từ Thiên Lam nhìn về nơi phát ra tiếng khóc, thì ra bên cạnh đứa nhỏ còn có một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ. Có thể do nghe được tiếng khóc của người chị nên bé cũng khóc theo. Bất quá, vì còn quá nhỏ nên tiếng khóc rất yếu ớt, không được to, chỉ "a a".

    Đứa bé này rất gầy, không được trắng lắm, đôi mắt cũng không có sức sống, nhìn qua liền biết do nuôi dưỡng không được tốt.

    Từ Thiên Lam chỉ quét mắt đã bị tiếng gọi "mẹ" của cô chị chấn động. Chuyện này là như thế nào, cô còn chưa bao giờ được nắm tay một anh chàng đẹp trai, liền lập tức trở thành mẹ của hai đứa nhỏ.

    "Cháu gái, cháu đừng gọi nữa, cô không phải mẹ của cháu!" Từ Thiên Lam cố gắng giải thích.

    Đứa nhỏ càng ôm chặt: "Là mẹ, mẹ đã tỉnh, lại không biết con."

    Đứa nhỏ này nhìn qua còn rất ít tuổi, lời nói không được rõ ràng, đứt quãng, nhưng ý tứ biểu đạt thì lại xác định cô là mẹ của bé, không sai.

    Từ Thiên Lam vẻ mặt bất đắc dĩ, để mặc bé ôm, đang định nói chuyện, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra: "Đã tỉnh còn không ra ăn cơm, chờ người khác đến mời sao?"

    Lưu Thúy nói xong liền đi ra ngoài, Từ Thiên Lam căn bản chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của cô ta, chỉ biết đó là một người phụ nữ mập mạp đen nhẻm, trên mặt có một nốt ruồi đen rất lớn ở trên khóe miệng, trông rất đặc biệt.

    Sau khi Lưu Thúy ra ngoài còn không ngừng lẩm bẩm: "Chọn giờ ăn cơm mới tỉnh lại, đúng là cố ý mà."

    Từ Thiên Lam ngơ ngác, tiếp đó đầu lại đau, cô che đầu lại, đôi mắt đỏ bừng.

    "Hừ, không biết tốt xấu, gả cho người thành phố thì không chịu, lại muốn gả cho một đứa nghèo ở nông thôn, về sau có gì thì tự đi mà chịu!"

    "Nhà tôi không có tiền, muốn lễ hỏi là không có đâu, tôi còn thấy con gái nhà các ngươi rất vui nữa."

    "Tiểu Lam, chúng ta cố gắng một thời gia, chờ trả hết nợ, chúng ta sẽ tích cóp tiền xây nhà, mỗi ngày trôi qua thật tốt."

    "Chỉ sinh được con gái còn không biết xấu hổ ăn nhiều như vậy, nhanh đi làm việc đi."

    "Mẹ, hu hu hu, mẹ tỉnh lại đi."

    Một khối lượng tin tức không nhỏ hiện lên trong đầu của Từ Thiên Lam, lập tức khiến bộ não của cô không chịu nổi. Từ Thiên Lam ôm chặt đầu, thiếu chút nữa là đâm vào tường, từng giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống gương mặt, đứa nhỏ nhìn thấy mẹ như vậy, khóc lớn: "Mẹ."

    Bên ngoài lại truyền đến tiếng quát: "Con nhỏ chết tiệt, chỉ biết khóc, đúng là nuôi tốn cơm." Tiếng nói từ xa vọng lại, cùng với đó là tiếng đóng cửa mạnh mẽ.

    Sau đó truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, có nam, có nữ, có già, có trẻ. Nhưng Từ Thiên Lam không có biện pháp quan tâm những vấn đề này, phải mất một lúc lâu, cơn đau đầu của cô mới giảm bớt.

    Nhưng đồng thời, cô cũng tiếp nhận được trí nhớ của một người khác ở trong đầu, người này cũng tên là Từ Thiên Lam, cũng chính là chủ nhân của thân thể này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  3. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 1.2: Sống lại sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhân của thân thể này năm nay mới chỉ có hai mươi hai tuổi. Bốn năm trước gả tới nhà họ Vu, người chồng tên là Vu Đại Hải, sinh được hai đứa con gái. Một là đứa nhỏ đang ôm chặt lấy cô này, tên gọi ở nhà là Đại Nữu, còn một đứa nhỏ hơn là em bé đang nằm ở trên giường, vẫn luôn gọi là bé gái.

    Trong ngôi nhà này trừ Vu Đại Hải ra, mọi người đều có bất mãn với cô, nhất là lão thái bà. Bà ta ghét bỏ cô chỉ vì cô sinh hai đứa con gái, nuôi tốn cơm.

    "Thật đúng là trọng nam khinh nữ!" Từ Thiên Lam lẩm bẩm nói.

    Kiếp trước, Từ Thiên Lam là đứa con gái duy nhất trong nhà, bởi vì từ nhỏ sức khỏe không tốt, nên được ba mẹ nhất mực yêu thương. Ba mẹ cô lúc nào cũng sợ không chăm sóc cô chu đáo, khiến cho cô không được thoải mái.

    Từ Thiên Lam nhìn nhìn, căn phòng này rất nhỏ, ngoại trừ cái giường cô đang nằm, bên cạnh chỉ có một cái ghế gỗ, bên trên để chậu rửa mặt và một cái khăn lông, đối diện là một cái bàn gỗ và một cái ghế. Tất cả những đồ vật ở đây đều thể hiện rõ niên đại của nó, lúc cô xem phim đã từng nhìn thấy. Từ Thiên Lam nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó có thể cho cô biết hiện tại đang là lúc nào, nhưng chỉ phí công. Trong căn phòng này, một cái đồng hồ cũng không có.

    Dựa vào kí ức của chủ nhân thân thể, cô biết được bây giờ là khoảng mùa xuân năm 1987, nhưng ngày cụ thể thì không biết.

    Từ Thiên Lam nhìn trên mặt bàn chỉ có hai chiếc gương lớn bằng bàn tay, kiểu dáng rất lỗi thời, mặt sau còn có hai đóa hoa và một chú chim đậu trên cành, góc bên trái có một chữ "Hỷ".

    Người trong gương là một cô gái, nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, lông mi dài, đường nét trông rất thanh tú. Có điều, hiện tại làn da của cô không được đều màu nên đã làm giảm đi đáng kể sự trẻ trung ban đầu. Nếu nhìn màu da thì trông cô chẳng khác nào một người phụ nữ trung niên.

    "Một khuôn mặt đẹp như thế này, làm sao lại giống như một bà cô nông thôn vậy?" Từ Thiên Lam lẩm bẩm.

    Có điều, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô cũng có thể đoán được có lẽ là do không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng nên vậy. Chủ nhân của thân thể này không được lòng của gia đình nhà chồng, sau khi sinh liên tiếp hai cô con gái thì lại càng bị đối xử lạnh nhạt hơn, lúc ở cũ cũng không được nghỉ ngơi tốt, đã bị bắt đi làm việc, dẫn tới thân thể càng ngày càng yếu, mấy hôm nay còn phải bận rộn gieo trồng vụ xuân. Ngày hôm qua, chủ nhân của thân thể này đến bờ sông gánh nước, không chú ý liền ngã xuống sông, xung quang trống trải, mọi người thì làm việc ở xa, giãy giụa rất lâu mới có người nhìn thấy, đem cô vớt lên.

    Chủ nhân của thân thể này cứ như vậy mà đi đời nhà ma. Sau khi nằm một ngày, người tỉnh lại lại là cô, điều đáng chú ý là cô và chủ nhân của thân thể này có cùng tên, đều gọi là Từ Thiên Lam.

    Từ Thiên Lam vì cuộc đời bi thảm của chủ nhân thân thể này mà bi thương. Sau đó lại nghĩ tới ba mẹ cô ở bên kia, khi biết cô đã qua đời thì thương tâm đến mức nào.

    Có điều, bây giờ cũng không phải là lúc để sầu đau. Thu hồi suy nghĩ, cô mới cảm thấy bụng đói cồn cào. Từ trước tới nay, Từ Thiên Lam chưa bao giờ trải qua cảm giác này.

    Nhìn Đại Nữu và bé gái nằm ở bên cạnh, cô không thể nghĩ được gì. Đây thật sự không phải là một giấc mộng chứ?

    "Đi ăn cơm trước thôi!" Từ Thiên Lam nói với Đại Nữu.

    Đại Nữu gật đầu, muốn bế bé gái xuống giường, Từ Thiên Lam nhìn thấy liền nói: "Con còn nhỏ không cần bế em, ăn cơm xong chúng ta sẽ về cho em ăn sau."

    Từ Thiên Lam không có kinh nghiệm bế trẻ nhỏ, hiện tại cũng không dám ôm. Nhìn Đại Nữu còn nhỏ như vậy mà ôm một đứa nhỏ, thật sự rất nguy hiểm, vì thế cô liền ngăn cản.

    Đại Nữu kỳ quái mà nhìn cô, nhưng vẫn gập đầu, bước lên nắm lấy cánh tay của Từ Thiên Lam, giống như sợ cô chạy trốn.

    Cửa phòng không biết là tìm được ở chỗ nào, lớp sơn bên trên đã tróc, nhìn không ra hình dáng, lộ ra màu sắc nguyên bản của nó. Lúc mở cửa, cô còn suýt dẵm vào những cây rau trước mặt.

    Từ Thiên Lam phóng tầm mắt ra xa, thì ra từ cửa phòng của cô, hai phần ba khu đất đều trồng rau. Có điều, hiện tại chúng đã trụi lủi, chỉ có một ít cây thì đã úa vàng. Những cây dây leo còn sống thì được chống đỡ bằng những cọc tre.

    Mặt đất không được bằng phẳng, vừa mới bước lên cô cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ bản thân vẫn cảm thấy không chân thật đi!

    Từ Thiên Lam kéo tay Đại Nữu, dựa vào trí nhớ của chủ nhân thân thể mà đi đến nhà chính. Lúc cô tới nơi liền nhìn thấy một căn phòng đầy người. Bọn họ vây quanh một chiếc bàn vuông, đang không ngừng cắm đầu ăn uống.

    Trong phòng có rất nhiều người, lớn, bé, già, trẻ đều có. Kiếp trước, Từ Thiên Lam bởi vì mắc bệnh tim nên không được kích thích cảm xúc, vì vậy cô dưỡng thành tính cách đạm mạc. Đối với những chuyện không liên quan tới mình đều sẽ không chú ý, mọi người cũng không có ý kiến với cô.

    Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa bàn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.

    Nhưng người phụ nữ ngồi ở bên cạnh ông ta thì ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô: "Cô đã chịu dậy rồi sao?"

    Bọn họ chính là ba mẹ chồng của thân thể này. Ngưu Xuân Hoa ngồi gần cửa cười to: "Thím tư, mau lại đây ăn cơm." Cô ta ngồi dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ chiếc ghế nhỏ trên mặt đất.

    Từ Thiên Lam gật đầu, không nói một tiếng đi tới tủ bát lấy một cái bát sạch, lại từ ống trúc cầm một đôi đũa.

    Trên bàn đặt một lồng bánh bao trắng nõn, một lồng bánh bột ngô, một đĩa cải trắng, hình như là được xào bằng mỡ lợn nên bóng nhẫy.

    Điều kiện sinh hoạt trong nhà này chỉ ở mức trung bình. Món cải trắng xào với mỡ lợn này hình như là phải đi làm việc mới được ăn, bánh bao cũng vậy.

    Từ Thiên Lam cầm đũa gắp cải trắng, lại cầm lấy một cái bánh bột ngô. Lúc vừa đưa tay hướng tới bánh bao thì bị lão thái bà đánh cho một cái, bà ta chu chéo nói: "Vừa bước vào đã muốn ăn bánh bao, cô muốn chết à! Không làm việc còn đòi ăn bánh bao, lấy một cái bánh bột ngô là được rồi."

    Từ Thiên Lam không dao động, nhanh tay cầm lấy một cái bánh bao bỏ vào bát, sau đó kéo tay Đại Nữu đi ra ngoài, còn ném lại một câu: "Bé con cũng phải ăn!"

    Sau đó liền mặc kệ những câu chửi rủa ở phía sau, lập tức trở về phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  4. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 2.1: Nghĩ cách kiếm tiền.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Thiên Lam nắm tay Đại Nữu trở về phòng, lúc đi vào nhìn thấy bé gái ở trên giường đang khua khoắng chân tay, hai tay nhỏ mềm mại đưa tới đưa lui, trong miệng không ngừng kêu "a a", bộ dáng giống như đang nói "nếu không cho ăn, liền khóc cho mẹ xem".

    Từ Thiên Lam vội vàng đặt chiếc bát lên mặt bàn, bế đứa nhỏ lên: "Có phải con đói bụng hay không?"

    Từ Thiên Lam ngay cả bạn trai cũng không có, càng đừng nói tới chuyện chăm sóc một đứa trẻ như thế nào. Đứa nhỏ này cũng sẽ không nói chuyện được, nhưng nhìn biểu hiện của nó khả năng là đói đi.

    Cô không biết đứa nhỏ này sẽ ăn cái gì nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy trong miệng bé gái mọc một chiếc răng nhỏ, như vậy là có thể ăn được đồ ăn rắn đi?

    Mặc kệ, Từ Thiên Lam đem chiếc bánh bao "cướp" được bẻ thành hai, một nửa cho đứa nhỏ đang dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình, một nửa còn lại đưa cho Đại Nữu. Nửa chiếc cho bé gái ăn thì cô xé vụn ra, định ngâm với nước ấm, sau đó sẽ bón cho bé gái.

    Trên bàn có một chiếc phích nước nóng bằng sắt sơn màu hồng, mặt trên còn có hoa văn chữ hỷ. Nhìn qua rất có không khí vui vẻ, có lẽ là được mua vào lúc kết hôn, có điều cũng rất cũ rồi.

    Cô nhấc phích nước lên, thấy rất nhẹ, vừa nhìn, quả nhiên bên trong không có nước.

    "Đại Nữu." Từ Thiên Lam vừa định đi lấy nước nóng thì thấy Đại Nữu đang xé cái bánh bao của mình bón cho bé gái. Cô vội vàng ngăn lại: "Đại Nữu, đừng bón cho em, con ăn đi, lát nữa mẹ sẽ bón cho em sau!"

    Đại Nữu nhìn nửa cái bánh bao ở trong bát, gật đầu, sau đó tự mình ăn.

    Từ Thiên Lam cầm theo phích nước nhanh chóng đi tới phòng bếp.

    Nhà họ Vu có ba gian phòng, căn phòng cô đang ở là một căn phòng nhỏ, được làm thêm lúc kết hôn. Ba mẹ chồng cô sống trong căn phòng chính phía đông. Vợ chồng Lưu Thúy và hai đứa con của họ sống trong căn phòng phía tây. Gian ở giữa vốn là chỗ ăn cơm, nhưng sau khi đứa con trai thứ hai kết hôn, thì gian phòng này được dùng làm chỗ ở của họ.

    Sau đó, bọn họ xây thêm một gian phòng bằng mái tôn để làm phòng bếp. Đến khi, người con trai thứ ba lấy vợ, không có chỗ ở nên bọn họ quyết định làm thêm hai phòng nhỏ ở phía sau, đương nhương là lớn hơn phòng bếp một chút.

    Hiện tại, trời cũng đã tối, ánh đèn yếu ớt từ các phòng hắt ra. Từ Thiên Lam đi vào phòng bếp, lúc này bếp đã tắt từ lâu, trên kệ bếp có hai chiếc phích nước nóng, nhưng khi cô nhìn vào thì không có cái nào có nước, góc tường có lu nước nhưng cần phải đun lên.

    Kiếp trước, Từ Thiên Lam cũng đã từng vào bếp, nhưng đun nước chỉ cần bật bếp gas, hoặc trực tiếp dùng ấm điện đun, đối với loại bếp đun bằng củi này, cô thật sự là không biết nên dùng thế nào.

    Phòng bếp chỉ có một nồi nấu cơm to, bên cạnh có một chiếc bếp lò nhỏ nhưng nhìn qua không dùng được, chẳng lẽ lại phải dùng cái nồi tô đùng kia để đun nước. Từ Thiên Lam tuy rằng có kế thừa ký ức của thân thể này, nhưng không biết có kế thừa năng lực làm việc của thân thể này hay không, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.

    Đang lúc rối rắm, thì nghe có tiếng bước chân, sau đó liền nghe được một giọng nói rất ôn nhu của phụ nữ: "Thím Tư, cô muốn đun nước à?"

    Từ Thiên Lam ngẩng đầu nhìn, người tới là Ngô Quế Hoa, vẻ mặt của chị ta nhìn cô rất ôn nhu, Từ Thiên Lam liền gật đầu.

    Ngô Quế Hoa và chồng ở căn phòng cách vách, chỉ một chút động tĩnh cũng có thể nghe thấy. Chị ta liền đi ra nhìn xem: "Cô đừng nhóm bếp, đã muộn thế này cũng không thể đun một nồi to như vậy được, trong phòng tôi còn có hai phích nước, cô lấy một phích đi!"

    Thực ra lúc tối có đun một nồi nước to, nhưng bởi vì Từ Thiên Lam không đi ra nên nước bị mọi người lấy hết, còn dư lại một chút thì để rửa mặt mũi, chân tay.

    Từ Thiên Lam đang đau đầu vì không có cách nào đun nước, nghe thấy thế thì trong lòng rất vui mừng. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra khó xử: "Như vậy thật không được tốt lắm, vậy chị dùng cái gì?"

    "Chúng tôi dùng một phích là đủ rồi, cô chờ ở đây, để tôi đi lấy cho." Ngô Quế Hoa xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền cầm phích nước đi tới: "Đây, cho cô."

    Chị ta mở phích nước muốn đổ qua phích của cô, Từ Thiên Lam liền vội vàng để phích của mình lên trên mặt đất. Đùa nhau à, nước nóng như vậy, nếu đổ ra tay thì không phải bị bỏng à.

    Ngô Quế Hoa cười cười, sau đó đem nước nóng đổ qua phích của Từ Thiên Lam. Từ Thiên Lam nói cảm ơn, Ngô Quế Hoa liên tục nói không cần khách sáo, sau đó chị ta quay về phòng.

    Từ Thiên Lam cầm cái phích ra khỏi phòng bếp, liền nghe được căn phòng ở phía đông, nơi ba mẹ chồng đang ở có tiếng nói chuyện. Phòng chính và phòng bếp đối diện nhau, phi thường gần, giọng nói ở bên trong cũng không nhỏ. Lão thái bà đang oán giận nói: "Con nha đầu chết tiệt kia, ngủ một giấc lá gan cũng lớn hơn, cư nhiên dám không nghe lời, trực tiếp động thủ, sau này sẽ càng ghê gớm hơn cho mà xem."

    Sau đó, cô lại nghe thấy tiếng lão hán nói: "Được rồi, bà đừng có nhiều lời nữa. Thằng Tư ở bên ngoài làm công, vợ nó một mình ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa hai đứa còn rất nhỏ, ăn nhiều thì kệ đi."

    "Đều tại thằng Tư hết, sinh ra hai đứa con gái thì có tác dụng gì, ăn cái rắm! Không được, tôi phải.."

    Câu nói tiếp theo của bà ta còn chưa nói xong, đã bị ông chồng ngắt lời, ông ta hạ giọng nói: "Bà đi đâu, vợ thằng Tư rớt uống sông bà cũng không chịu đưa đi trạm xá, còn nói rằng không có việc gì. Nếu không may xảy ra chuyện gì, bà làm sao ăn nói với thằng Tư. Chuyện này nếu vợ nó nói với nó thì.."

    Sau đó liền nghe được tiếng lão thái bà tức giận nói: "Cô ta dám? Mất một đống tiền cho cô ta mà còn dám cáo trạng.. Tôi không đưa nó đi trạm xá cũng có thấy ông phản đối đâu, nhà chúng ta làm gì có tiền, ăn còn không đủ."

    * * *

    Câu tiếp theo, Từ Thiên Lam cũng không thèm nghe tiếp, trực tiếp trở về phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2021
  5. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 2.2: Nghĩ cách kiếm tiền.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa bước vào phòng, cô liền thấy Đại Nữu đang dỗ em gái, bé gái vẫn là bộ dáng muốn khóc. Từ Thiên Lam nhanh chóng chạy tới, đổ một chút nước nóng vào trong bát, cầm chiếc đũa khuấy khuấy, nhìn bát bánh bao dần dần mềm nhũn giống như cháo trắng, tất nhiên không thể thành cháo được mà chỉ có thể khấy cho sền sệt thôi.

    Từ Thiên Lam dùng đũa gắp một chút, mớm vào trong miệng bé gái: "Tiểu Nữu Nữu, ăn cơm nào."

    Bé gái vừa thấy có đồ ăn đưa tới miệng, lập tức đem miệng nhỏ há thật to, một ngụm nuốt vào, đầu lưỡi nho nhỏ còn không ngừng liếm liếm, chép chép miệng phát ra hai tiếng "a a", giống như đang nói "con muốn nữa".

    Từ Thiên Lam liền gắp thêm một miếng nữa, lại nhanh chóng bị ăn mất. Cô cứ bón từng miếng từng miếng như vậy, nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ, cô không biết là xuất phát từ tình cảm của chủ nhân thân thể này, hay là do cô thương tiếc đứa nhỏ này mà nhìn bộ dáng đứa bé ăn như thế này, cô đặc biệt thương tâm.

    Cô vừa bón vừa thở dài: "Haiz, mẹ của các con sống cũng không dễ dàng gì, có điều cái tên Đại Nữu này thật sự quá khó đọc, về sau mẹ nhất định phải lấy cho con một cái tên khác đẹp hơn."

    Bé con không hiểu gì, chỉ biết "a a" đòi ăn. Đại Nữu ở bên cạnh liếm ngón tay, Từ Thiên Lam nhìn thấy, gắp cho bé con hai miếng thì cũng sẽ cho cô bé một miếng. Tuy bánh bao ngâm vào nước ăn không ngon lắm, nhưng hai đứa nhỏ đều ăn rất vui vẻ, khiến cho tâm tình của cô cũng vui theo.

    Sau khi bón hết số bánh bao ngâm nước, nhìn bộ dáng thỏa mãn của hai đứa nhỏ, cô cũng cầm lấy cái bánh bột ngô lên ăn. Từ Thiên Lam cắn một miếng, nhịn không được mà thở dài, thật sự quá khó ăn, cổ họng làm thế nào cũng không nuốt xuống được, cảm giác giống như có cái gì đang mài trong cổ họng vậy. Cô cắn một miếng to, cố gắng nhai, trong lòng suy nghĩ, phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.

    Ăn xong bánh bột ngô, cô liền cầm bát đi phòng bếp rửa sạch, cất đi.

    Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm "kho báu" của chủ nhân thân thể, nói chính xác là tìm kiếm tiền. Trong ngăn tủ chỉ có một ít quần áo và áo len cũ linh tinh. Tiếp tục tìm kiếm ở trong góc thì thấy được một ít tiền lẻ, đa số là tem phiếu, tiền hào. Cô đếm đếm, tổng cộng có một đồng, chín hào, tám xu, này cũng quá nghèo đi.

    Nhưng một đồng, chín hào, tám xu này vào năm 1987 nếu mua bánh bao cũng có thể ăn được mấy ngày đi?

    "Áo lông thì không thể ăn được!" Cô nhìn hai chiếc áo lông cũ mà thở dài. Một chiếc màu xám, là áo lông của đàn ông, phần dưới bụng có một cái lỗ, nhìn qua thì chiếc áo này không phù hợp đối với một người đàn ông trưởng thành, có chút nhỏ, hơn nữa chiếc áo này cũng quá cũ rồi.

    Một chiếc khác là kiểu dáng của phụ nữ, được làm bằng sợi dệt, màu vàng đỏ, kiểu dáng rất phổ thông, cũng không có hình hoa gì, nhưng có lẽ vì không đủ sợi, hai loại sợ đan sen vào nhau, không được đẹp lắm, một bên tay áo sợi dệt còn đang phất phơ.

    "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Đại Nữu nhìn Từ Thiên Lam ngồi xổm bên cạnh tủ thất thần, lo lắng nhỏ giọng hỏi.

    "Mẹ tìm đồ ăn cho các con!" haiz, tâm lý của cô đúng là cường đại, chỉ trong chốc lát có thể tiếp nhận thân phận là mẹ của hai đứa trẻ rồi. Không biết hiện giờ, một Từ Thiên Lam khác đang ở phương trời nào rồi, là đã chết, hay cũng giống như cô, xuyên tới một chỗ nào đó.

    Tới đâu hay tới đó, nếu cô đã chiếm giữ thân thể của mẹ bọn nhỏ, thì tự nhiên cũng phải đối xử tốt với con của người ta, huống chi hai đứa nhỏ cũng thật sự khiến người ta đau lòng.

    "Cái này không thể ăn." Đại Nữu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, bé cho rằng mẹ đói bụng, hoảng sợ nhìn mẹ cầm áo len trong tay.

    Từ Thiên Lam cười cười: "Cái này tại sao lại không thể ăn? Con xem màu đỏ này, ngâm vào trong nước không giống trứng xào cà chua à, ha ha."

    Đại Nữu nhíu chặt lông mày, nghiêm túc suy nghĩ, lấy đầu óc của một đứa nhỏ ba tuổi, đây thật sự là một chuyện rất nghiêm trọng. Sau một hồi suy nghĩ, cũng miễn cưỡng mà gật đầu.

    Từ Thiên Lam nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, cười sung sướng, cười đến mức sốc hông thiếu chút nữa thì không thở nổi, cô ôm bụng: "Ôi, cái này không thể ăn, chỉ dùng để mặc thôi, có điều.."

    Khoan? Trước mắt cô đột nhiên sáng ngời, có lẽ sửa sang một chút nói không chừng cũng có thể kiếm được cái ăn.

    * * *

    Kiếp trước, Từ Thiên Lam có không gian tùy thân, là một cái không gian rất nhỏ, có một suối nước, một mảnh đất, nước suối không biết chảy về chỗ nào, mảnh đất có thể chứa được bốn, năm người ngồi.

    Trước kia, sau một lần phát bệnh, lúc cô tỉnh lại liền phát hiện mình có không gian này. Trong không gian, thời gian trôi qua rất chậm, không gian cũng giống như một hộp lưu trữ không bao giờ đầy, sau đó cô liền đem rất nhiều sách vào đây.

    Kiếp trước, Từ Thiên Lam rất thích đọc sách, sở thích này cũng có liên quan đến chuyện cô bị bệnh tim. Từ nhỏ, Từ Thiên Lam không giống các bạn khác có thể chơi đùa, chạy nhảy. Cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi một chỗ nhìn mọi người chơi đùa. Thời gian dài, cô cũng bắt đầu tìm kiếm chuyện mà bản thân yêu thích, đó chính là đọc sách. Lúc đầu, Từ Thiên Lam chỉ đọc những cuốn sách giáo khoa, nhưng rất nhanh cô đã tiếp thu hết những kiến thức trong đó. Sau này, cô có không gian nên thời gian của cô trở nên nhiều hơn, Từ Thiên Lam liền nghiên cứu các loại sách khác nhau. Trong đó có một ít sách liên quan đến thường thức đời sống, chẳng hạn như sách dạy nấu ăn, hay sách dạy mọi người cách đan áo len.

    Nghĩ tới đây, Từ Thiên Lam quay lưng lại, vừa suy nghĩ, trong tay cô liền xuất hiện một cuốn sách "ba trăm phương pháp dệt áo len".
     
  6. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 3.1: Tính cách Từ Thiên Lam thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một công trường ở thành phố T.

    Buổi tối.

    Vu Đại Hải xách theo hai túi đồ, từ bên ngoài trở về, đi thẳng về phía lều của công trường.

    Một số công nhân nhìn thấy, liền chào hỏi anh: "Đại Hải, lại mua đồ gửi về nhà à?"

    Vu Đại Hải vui vẻ trả lời: "Lần này không cần mang đi gửi, lão Lý vừa lúc muốn về quê nên nhờ anh ấy mang giúp một ít."

    Nói xong, anh bước vào lều, mấy người công nhân ở phía sau vừa đi vừa trò chuyện: "Vu Đại Hải này thật sự rất yêu vợ, kiếm được tiền liền gửi về nhà, còn mua thêm thứ này thứ kia, bản thân thì lại chi tiêu rất tiết kiệm."

    Trong lều, lão Lý đang sắp xếp hành lý.

    Vu Đại Hải đem hai túi đồ đặt trước mặt lão Lý, lại đưa thêm cho hắn một một thuốc lá Chunlei: "Lão Lý, làm phiền anh rồi rồi."

    Lão Lý vội vàng đẩy điếu thuốc lại: "Chú làm gì vậy? Đó là chuyện đương nhiên, chú giữ lại mà hút."

    "Bao thuốc này mua riêng cho anh, em không hút thuốc." Vu Đại Hải không muốn gằng co, liền nhanh chóng nhét thuốc vào trong túi của lão Lý.

    Lão Lý là người nghiện thuốc lá, ngày thường chỉ cần có thời gian rảnh là hút thuốc, vì để tiết kiệm tiền nên đều hút loại thuốc lá tự cuốn. Thuốc lá Chunlei tuy rằng không đắt nhưng so với thuốc lá tự cuốn thì sướng hơn rất nhiều, hắn thực sự rất thích.

    Vu Đại Hải nhiệt tình đưa cho hắn, hắn cũng liền ỡm ờ mà cầm lấy.

    Nhà lão Lý ở thôn bên cạnh nhà Vu Đại Hải, lần này hắn về để thu xếp chuyện nhập học cho con trai hắn, nói là tiện gửi nhờ đồ về kỳ thật cũng là mất một chuyến đi xe, Vu Đại Hải đương nhiên không dám để người ta giúp mình không công.

    "A, chú mua nhiều thứ đắt tiền như vậy!" Lão Lý nhìn hai túi đồ ăn lớn, không khỏi khuyên nhủ mấy câu: "Kiếm được tiền thì nên tiết kiệm, hai đứa còn nhỏ."

    Bọn họ làm việc trên công trường, tuy rằng kiếm được nhiều tiền hơn là làm ruộng nhưng cũng rất vất vả, mỗi ngày làm mười mấy tiếng, đều là công việc tốn sức.

    Vu Đại Hải cười nói: "Cũng không phải là ngày nào cũng mua, hai đứa còn nhỏ, cần phải bổ sung dinh dưỡng." Thực ra, anh rất muốn nói, mẹ của bọn nhỏ cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng đàn ông không thể lúc nào cũng mở miệng ra là nói về vợ, liền trả lời qua loa.

    Vu Đại Hải lại đưa cho lão Lý hai trăm tệ, để hắn đưa cho mẹ anh. Vu Đại Hải biết người nhà anh vẫn luôn không thích Từ Thiên Lam, cho nên lúc làm việc kiếm được tiền, anh sẽ cố gắng mà đưa cho nhà nhiều tiền hơn. Anh hy vọng vợ ở nhà có thể sống thoải mái hơn một chút, không bị xem thường.

    Anh kiếm được tiền vẫn luôn tích cóp lại, năm trước vì sinh đứa con thứ hai nên phải nộp phạt mất một ít tiền. Dù sao, anh cũng đã đi làm được hai, ba năm rồi, có thể đủ tiền để xây một căn phòng nhỏ, chọn được thời điểm thuận lợi sẽ ra ở riêng.

    * * *

    Từ Thiên Lam để Đại Nữu ngồi trên giường, cầm một đầu của áo len. Cô thì ngồi ở trên ghế, kéo đầu còn lại của áo len để tháo các mũi đan. Trong khi tháo, cô cuộn sợi đỏ và vàng thành những cuộn tròn lớn. Sau khi cuộn xong còn trêu Đại Nữu: "Con xem, không có trứng gà và cà chua, hiện tại mẹ đã biến ra."

    Đại Nữu bị chọc cho cười "ha ha" không ngừng. Bé tuy chỉ mới ba tuổi nhưng thật ra rất hiểu chuyện, đây không phải là cà chua và trứng gà. Bé tuy rằng chưa được ăn qua nhưng tiểu Quyên ở nhà bên cạnh đã ăn rồi. Chỉ là, thấy mẹ cười, nên bé cũng cười theo.

    Sau khi cuộn xong len, Từ Thiên Lam để cho Đại Nữu ra ngoài đi chơi, còn mình thì sắn tay lên, lấy sách hướng dẫn ra, bắt đầu nghiên cứu cách đan.

    Kiếp trước, cô rất thích đọc sách, mặc kệ là sách gì đều đọc qua, cũng là do cuộc sống quá nhàm chán, nên cô mới tự tìm việc để làm.

    Cô đọc được khá nhiều, nhìn những hình ảnh xinh đẹp và sặc sỡ trên sách, nhìn những ý tưởng kỳ diệu, hiểu được rất nhiều thứ trong cuộc sống khiến cho thế giới của bản thân trở nên phong phú hơn. Nhưng đến lúc thực hành, cô lại không thể làm được, thường thì thất bại nhiều hơn thành công.

    Thành phẩm mà cô làm ra, đến chính bản thân cô còn không dám nhìn, lại nhìn đến những hình ảnh được in trên sách, cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, sự tự tin của cô bị đả kích, không biết nên làm gì tiếp theo.

    Chuyện duy nhất là cô làm được tương đối tốt, đó là cô làm điểm tâm phi thường ngon. Mỗi lần, ba mẹ cô ăn đều khen không dứt miệng. Điều đó làm cho cô cảm thấy thân thể này không tệ hại quá mức, trừ việc trở thành gánh nặng cho ba mẹ, cũng có thể vì họ làm một cái gì đó.

    Nhưng cái này cũng không phải hoàn toàn là công lao của cô, mà là do nguồn nước trong không gian. Nước suối trong không gian cho dù là uống trực tiếp hay dùng để chế biến đồ ăn, đều sẽ khiến cho hương vị món ăn trở nên ngon hơn, lại còn có công hiệu giúp làm đẹp.

    Cho nên, mặc kệ những món điểm tâm của cô làm có hình dạng khó coi như thế nào, thì khi ăn vào miệng đều có hương vị mê người. Bởi vậy, cho nên ba mẹ của cô rất hoan nghênh những món cô làm. Chỉ đáng tiếc, bây giờ, ba mẹ của cô sẽ không được ăn những món cô làm nữa. Nhưng không có gánh nặng là cô nữa, thì ba mẹ cô cũng sẽ sống nhẹ nhàng hơn một chút.

    Có điều, không gian của cô dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là món đồ dệt hoa trên gấm, chỉ có công hiệu trợ giúp hương vị món ăn mà thôi, với bệnh của cô thì không có tác dụng gì, cuối cùng cũng không thể giúp cô giữ lại mạng sống.

    Từ Thiên Lam sống lại trong thân thể của người khác, cô tưởng không gian sẽ không còn nữa, không nghĩ tới nó cũng theo cô tới đây. Thật sự nên cảm ơn ông trời, bằng không ở cái thời đại nghèo khó này, sẽ khiến cô sợ hãi.

    Kỳ thật, cô cũng nghĩ tới việc làm điểm tâm bán lấy tiền, nhưng sau đó lại thở dài, không bột đố gột nên hồ!

    Hơn nữa tình huống hiện tại cũng không ổn, phòng bếp không phải của riêng mình cô. Nhìn quanh căn phòng, Từ Thiên Lam chỉ có thể thành thật tìm một giải pháp trước mắt có thể kiếm chút tiền ăn cơm đã.

    Nếu còn tiếp tục gặm bánh bột ngô, cô thật sự không chịu nổi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2021
  7. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 3.2: Tính cách Từ Thiên Lam thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Thiên Lam nhìn quyển sách hướng dẫn đan "Áo len", cô không có ý định đan áo len để bán. Thứ nhất là không có len, thứ hai là không có tiền. Áo mà đan bằng len cũ, sẽ không được đẹp, ai sẽ mua chứ?

    Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đan găng tay. Đúng vậy, chính là loại găng tay mà học sinh đeo vào mùa đông nhưng năm 90, có thể lộ những ngón tay ra ngoài để làm bài tập.

    Khi còn nhỏ, cô cũng từng đeo nó, nhưng cũng không được bao lâu. Sau này, nhà cô dần dần có điều kiện, cô liền không đeo những kiểu dáng như vậy nữa.

    Loại găng tay này, chắc là dễ đan đi? Từ Thiên Lam âm thầm nghĩ, có điều nhớ tới thủ nghệ của bản thân, cô lại có chút không tự tin.

    Từ Thiên Lam dựa theo phương pháp đan áo, bắt đầu làm thử. Lần làm thử này cũng không quan trọng, cô giống như khám phá ra một thứ mới lạ.

    Sau hai, ba tiếng, Từ Thiên Lam đã học được cách đan theo phương pháp ở trong sách. Hơn nữa, cô còn đan rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đan được phần dưới cổ tay: "Không nghĩ tới không chỉ kế thừa ký ức của thân thể, mà còn kế thừa cả năng lực làm việc nữa."

    Chủ nhân của thân thể này là một người khéo tay, tay nghề rất tốt, hơn cô gấp vạn lần.

    Có tay nghề như thế này, cô giống như hổ mọc thêm cánh, đan thêm những mẫu mã đa dạng khác, vừa đẹp vừa dễ dùng, còn không sợ không bán được sao.

    Chờ khi bán được găng tay, cô nhất định sẽ mua cho bọn nhỏ mấy cân bánh bao thịt, ăn cho đỡ thèm. Hai đứa nhỏ nhất định rất vui vẻ cho mà xem.

    Từ Thiên Lam đang đắm chìm trong mộng đẹp, liền nghe thấy tiếng khóc của Đại Nữu ở trong sân.

    Từ Thiên Lam nhanh chóng buông đồ trong tay, chạy ra ngoài.

    Trong sân, Đại Nữu đang ngồi dưới đất, giơ tay phải, khóc lớn, trên người bé dính không ít bùn đất. Đứng đối diện Đại Nữu là một bé trai, trong tay còn cầm một quyển sách ngữ văn tiểu học, đang mắng Đại Nữu: "Nha đầu, mày biết chữ à mà muốn đọc sách, mày làm hỏng sách của tao rồi thì có đền được không! Tao nói cho mày biết, con gái không được đi học, về sau sẽ là đứa thất học!"

    Từ Thiên Lam biết đứa trẻ này là con trai duy nhất của Ngưu Xuân Hoa, năm nay bảy tuổi, hiện tại đang là tháng ba, chắc là trường học khai giảng nên được phát sách giáo khoa mới.

    Đại Nữu ngồi dưới đất, khóc đến nấc lên, vừa khóc vừa giải thích: "Em không phải, em không làm.."

    Từ Thiên Lam chạy nhanh tới, đem Đại Nữu đứng dậy. Sau đó, cô phủi bụi trên quần áo, dỗ dành nói: 'Không khóc, không khóc, mẹ ôm. "

    Đại Nữu vừa thấy mẹ đến, càng khóc to hơn, trong miệng còn không quên cáo trạng, nói đứt quãng, không được rõ ràng:" Hình, vẽ xinh đẹp, con nhìn.. hu hu.. đẩy con.. hu hu.. "

    Mặc dù, Đại Nữu chỉ nói được vài từ nhưng Từ Thiên Lam vẫn có thể hiểu được. Đại khái là thằng nhóc kia được phát sách mới, nên lấy ra khoe khoang, Đại Nữu muốn xem thì bị đẩy ngã trên mặt đất.

    Từ Thiên Lam thật sự rất tức giận, bé còn rất nhỏ mà cũng ra tay được.

    Mà thằng nhóc kia từ lúc thấy Từ Thiên Lam đi ra, thì chột dạ muốn chạy trốn. Từ Thiên Lam nắm lấy cổ áo của thằng nhóc:" Cháu sao lại làm thế, em ấy còn nhỏ như vậy, cháu sao lại đẩy ngã em. "

    Từ Thiên Lam còn chưa nói xong, phía sau liền truyền tới một giọng nói chua ngoa:" A, Từ Thiên Lam, cô đang làm gì vậy! "

    Ngưu Xuân Hoa đi làm về, vừa vào cửa đã ném cái cuốc sang một bên, phi thường thô bạo mà kéo cánh tay của Từ Thiên Lam ra. Sau đó, đem con trai kéo đến bên người cô ta:" Mộc Mộc, không có việc gì chứ, cô ta đánh con à? "

    Thằng nhóc nhìn thấy mẹ mình trở về, lập tức cảm thấy có chỗ dựa, liền kể lại mọi chuyện, đem bản thân trở thành người bị ức hiếp, nói rằng nó muốn cho Đại Nữu xem sách nhưng Đại Nữu lại cố tình muốn cướp sách của nó, đúng là mẹ nào con nấy.

    Ngưu Xuân Hoa nghe thấy con trai bị ức hiếp, lập tức chỉ vào mũi Từ Thiên Lam mắng xối xả:" Từ Thiên Lam, cô được lắm, giả vờ bị bệnh để không phải đi làm việc, còn canh lúc tôi không có ở nhà mà bắt nạt con trai tôi, cô cho rằng tôi chết rồi chắc! "

    Vốn dĩ, lão thái bà thấy Từ Thiên Lam đã tốt hơn, liền muốn cho cô đi đồng làm việc. Nhưng, cô lấy lý do sức khỏe không tốt mà cự tuyệt, nói đùa, tuy cô chưa từng làm công việc như thế này, nhưng cũng biết công việc đồng ánh vất vả như thế nào. Hiện tại, sức khỏe của cô còn yếu như vậy, vẫn không nên hành hạ chính mình, nếu không lại đi đời nhà ma mất.

    Lão thái bà không đồng ý nhưng bị lão hán ngăn cản. Ông cho rằng nếu tiếp tục làm việc thì không an toàn, nên để cho cô được nghỉ ngơi thêm một chút.

    Ngưu Xuân Hoa rất không hài lòng chuyện cô" giả bệnh ". Dựa vào cái gì mà mọi người đều phải làm việc, còn cô có thể ở nhà lười biếng, nên mượn cơ hội lần này liền xả tức giận.

    Từ Thiên Lam không giỏi cãi nhau với người khác. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nói chuyện to tiếng với ai. Cho nên lúc này, cô vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm mà nói:" Chị dâu, tôi hy vọng chị phân biệt rõ ràng. Là con trai của chị không biết thương em gái, đem Đại Nữu đẩy ngã xuống đất. Đại Nữu còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu. Nhưng con trai của chị đã bảy tuổi, cũng đã đi học, như thế nào một chút lễ phép cũng không biết, hay là giáo dục có vấn đề? "

    Ngưu Xuân Hoa không dự đoán được cô sẽ nói như vậy. Từ Thiên Lam hiền lành trước kia sẽ cãi lại cô ta như thế, lại còn nói lý lẽ với cô ta. Ngày hôm đó cũng vậy, cô chưa được sự đồng ý của mẹ chồng đã cầm bánh bao đi mất. Ngưu Xuân Hoa chỉ cho rằng cô đói quá mức, dù sao thì một ngày một đêm Từ Thiên Lam cũng chưa ăn gì, chỉ lấy cớ là cho đứa nhỏ thôi.

    Không nghĩ tới, hôm nay cô ta mới phát hiện ra Từ Thiên Lam thật sự là lá gan lớn.

    " Tôi phi, cô mới là người không có giáo dục, cô học được mấy chữ, còn nói với tôi về vấn đề giáo dục?"
     
  8. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 4.1: Đi lên thị trấn kiếm tiền.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhân của thân thể này thật sự không được học nhiều, chỉ học tới lớp ba mà thôi, chính xác mà nói thì mới chỉ học lớp ba được có mấy ngày.

    Đây là tình trạng phổ biến trong thời đại này trọng nam khinh nữ này. Những bé gái từ nhỏ đã phải phụ giúp gia đình làm việc. Nếu không phải nhà nước quy định giáo dục bắt buộc thì mọi gia đình sẽ không đưa đứa nhỏ tới trường. Cứ như vậy, bọn họ sẽ tìm những lý do khác nhau để khiến các bé gái không được đi học.

    Bọn họ cho rằng, con gái đến tuổi sẽ lấy chồng, chỉ cần biết làm việc tốt sẽ kiếm được nhiều của hồi môn, học nhiều không có tác dụng gì.

    Ngay cả con trai có thể học tập tốt, nhưng rất ít người sẽ có tương lai tốt hơn. Sau hơn mười năm đọc sách vẫn về nhà làm ruộng. Vì vậy, hầu hết mọi người đều cho rằng đi học là một vụ "mua bán" lỗ vốn.

    Lúc Ngưu Xuân Hoa ở phía đối diện nói những lời như vậy, cô ta lại quên rằng cô ta cũng mới chỉ học đến lớp bốn. So với Từ Thiên Lam chỉ học hơn có một lớp mà thôi. Đều là những người chưa tốt nghiệp tiểu học, cư nhiên còn có mặt mũi mà khinh bỉ người khác?

    Từ Thiên Lam liếc nhìn cô ta một cái, cô lười cùng cô ta so đo xem ai học nhiều hơn. Vì tránh cho sự việc bị bại lộ, Từ Thiên Lam không nói thêm gì nữa, chỉ tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện và chuyện học hành nhiều hơn thì có liên quan gì đến nhau? Mã Đại nương ở nhà bên cạnh không phải cũng chưa được đi học sao, nhưng bà ấy dạy tiểu Quyên gặp người phải biết chào hỏi, chưa bao giờ dạy cháu gái bà ấy đem người khác đẩy ngã trên mặt đất!"

    Nhà hàng xóm là một đôi vợ chồng già, con trai và con dâu họ đều đã bị bệnh qua đời, để lại cho hai vợ chồng già một đứa cháu gái. Đứa nhỏ cũng không lớn hơn Đại Nữu là bao, nhưng là một đứa nhỏ rất lễ phép.

    Đôi vợ chồng già thấy Từ Thiên Lam một mình chăm sóc hai đứa nhỏ rất vất vả, nên ngày thường họ cũng giúp đỡ cô chút ít.

    Từ Thiên Lam tiếp nhận được không ít ký ức của chủ nhân thân thể này, nhưng đa số đều là những ký ức không tốt đẹp gì. Đối với những ai đối tốt với cô, cô sẽ đều ghi nhớ hết.

    Ngưu Xuân Hoa không nghĩ tới Từ Thiên Lam còn tiếp tục cùng cô ta tranh luận. Thậm chí, còn lấy một đứa trẻ không còn ba mẹ ra để so sánh với con trai của cô ta, khiến cô ta tức giận đến mức đỉnh đầu cũng nóng lên: "Từ Thiên Lam, cô có ý gì? Sao cô lại có thể nguyền rủa con trai của tôi? Bản thân cô không sinh được con trai, nên nhìn thấy con trai của người khác đều không vừa mắt có phải không? Con gái của cô bị đẩy một cái thì đã sao, không phải nó cũng không có việc gì sao?"

    Từ Thiên Lam đối với những người không nói lý như vậy, không còn lời gì để nói, đây là loại người đã sai còn gân cổ lên cãi phải không?

    Từ Thiên Lam vừa đĩnh nói lại thì mọi người trong nhà đều đi làm về.

    Mẹ chồng vừa bước vào cửa, không hiểu chuyện gì chỉ biết hai người đang cãi nhau, liền trực tiếp mắng: 'Từ xa đã nghe thấy các cô cãi cọ, chán sống à! Cũng không biết đường mà đi nấu cơm, còn ở chỗ này là cãi nhau cái gì? "

    Ngưu Xuân Hoa cảm thấy bản thân rất ủy khuất. Cô ta lập tức thêm mắm thêm muối, trả thù Từ Thiên Lam. Cô ta nói Đại Nữu không biết điều, cướp sách của con trai của cô ta, Từ Thiên Lam còn muốn đánh con trai của cô ta nữa.

    Mẹ chồng vừa nghe thấy có người ức hiếp cháu trai bảo bối của bà ta. Bà ta liền không thèm nghe Từ Thiên Lam giải thích, đã sầm mặt mắng:" Con gái còn muốn đi học, có biết suy nghĩ không thế? Tôi nói cho cô biết, nhanh chóng vứt bỏ tâm tư này đi, con gái còn muốn đi học, nhanh lớn lên mà làm việc đi. "

    Chồng của Ngưu Xuân Hoa cũng nói chen vào:" Đúng vậy em dâu, con gái thì học hành cái gì, sách của Mộc Mộc nhà tôi cũng không thể tùy tiện cướp đoạt, đó là sách mà trường học vừa phát, vừa mới nhận về xong đã bị làm hỏng, Mộc Mộc nhà tôi không có sách, chẳng may bị đúp thì cô cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu! "

    Bọn họ đều trưng ra khuôn mặt như muốn nói" con trai nhà chúng tôi đi học, tương lai sẽ rất phát triển, nếu như học hành không tốt thì đều tại cô ".

    Điều khủng khiếp nhất là, bọn họ đều tin rằng những gì họ nói đều đúng đắn.

    Thằng nhóc kia nhìn thấy rất nhiều người đang bênh mình nên nó làm mặt quỷ với Từ Thiên Lam, còn giơ nắm đấm về phía Đại Nữu, dọa bé sợ hãi khóc lên.

    Từ Thiên Lam trừng mắt nhìn thằng nhóc một cái, đau lòng mà dỗ Đại Nữu:" Đại Nữu không khóc, không khóc, mẹ ở đây! "

    Bố chồng cô lúc này mới ho khan một tiếng:" Được rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy người còn cãi nhau, không sợ hàng xóm người ta cười cho à! "Ông ta quay đầu, tự cho mình là người công bằng, nói:" Vợ thằng Tư, Đại Nữu không phải là không có việc gì sao! Cô cũng nên biết điều một chút. Vợ thằng hai, cô cũng vậy, ai nên làm gì thì đi làm đi! "

    Trong nhà này, bố chồng cô vẫn là người có uy quyền nhất, ông ta vừa nói xong thì mọi người cũng không dám nói thêm gì.

    Ngô Quế Hoa cũng khuyên Từ Thiên Lam:" Đúng vậy, em dâu, Đại Nữu không có việc gì thì bỏ qua đi. "

    " Được rồi, được rồi, ai nấu cơm thì đi nấu cơm đi, làm việc mệt nhọc mà về đến nhà cũng không có cơm mà ăn. "Ba chồng liếc nhìn Từ Thiên Lam một cái:" Không đi làm ruộng mà ở nhà còn không chịu nấu cơm, còn ở đây mà nhiều chuyện, nhanh đi nấu cơm đi."

    Từ Thiên Lam nhìn tình thế nghiêng về một phía, bản thân cô tứ cố vô thân, còn thêm hai đứa nhỏ, lại đánh giá sức chiến đấu của mình, quả thực là không chống lại được, tốt nhất vẫn không nên đâm đầu vào đá.

    Từ Thiên Lam nhìn lướt qua mọi người, sau đó ôm Đại Nữu về phòng, hoàn toàn không để ý tới mệnh lệch của ba chồng bắt cô đi nấu cơm vữa nãy.
     
  9. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 4.2: Đi lên trấn kiếm tiền.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão thái bà bị hành động của cô chọc tức đến mức dậm chân, vừa định chửi đổng lên đã bị lão hán ngăn cản lại: "Được rồi, vợ thằng Tư hiện tại sức khỏe không tốt, để cho nó nghỉ ngơi thêm một thời gian đi." Sau đó, ông ta đưa mắt ra hiệu cho vợ mình, để cho Từ Thiên Lam trở về phòng.

    Lão thái thái cũng minh bạch ý tứ của ông chồng mình, Từ Thiên Lam lúc trước đã bị hôn mê một ngày một đem, bà ta lại không đi mời bác sĩ tới khám, nếu chẳng may cô không tỉnh lại, thì thật sự sẽ xảy ra chuyện, cũng may là cô đã tỉnh lại.

    Bà ta biết con trai mình rất yêu vợ, nhưng Từ Thiên Lam gả đến đây cũng được bốn năm rồi, chỉ sinh được hai đứa con gái, là cô có lỗi với bọn họ. Ngày thường bà ta có mắng cô như thế nào cũng không thấy cô dám cáo trạng, nên bà ta càng được đà làm tới. Không nghĩ tới, Từ Thiên Lam sau khi ngã xuống sông, tỉnh dậy lại học được cách phản kháng, đây không phải là muốn làm phản rồi sao?

    Bà ta vừa đi về phòng vừa lẩm bẩm: "Đợi thằng Tư về, phải bảo nó dạy bảo lại vợ nó cho cẩn thẩn, quả thực muốn làm phản rồi!"

    Lão hán cũng không nói gì, ý tứ là ngầm đồng ý.

    * * *

    Trở lại trong phòng, Từ Thiên Lam kiểm tra xem Đại Nữu có bị thương hay không. Hiện tại, quần áo mặc khá nhiều, áo bông tuy rằng cũ bẩn nhưng vẫn có chỗ lợi của nó. Trên người Đại Nữu không có vết thương nhưng cánh tay vì chống lên mặt đất nên bị xây xước vài chỗ, bùn đất và máu trộn lẫn một chỗ.

    Từ Thiên Lam nhanh chóng lấy nước ấm, lại đi tới phòng bếp lấy thêm chút nước lạnh. Trong lúc đó, cô chặm mặt với ba người con dâu nhà họ Vu đang nấu ăn trong bếp. Từ Thiên Lam cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, lấy nước xong liền trực tiếp trở về phòng.

    Từ Thiên Lam rửa sạch khăn lông, sau đó nhẹ nhàng từng chút một lau sạch cánh tay nhỏ của Đại Nữu. Đôi mắt của Đại Nữu mở to ngập tràn nước mắt, cái miệng nhỏ cũng mếu máo, bộ dáng tùy thơi sẽ khóc.

    Từ Thiên Lam tìm kiếm cả nhà cả cửa cũng không tìm được một chút thuốc giảm sưng nào để bôi lên miệng vết thương. Vì thế, Từ Thiên Lam dùng chăn và gối đầu chặn mép giường lại, tránh cho bé gái rớt xuống giường, sau đó cô ôm Đại Nữu đi ra cửa.

    Từ Thiên Lam gõ cửa nhà của Mã Đại nương.

    Nhà Mã Đại nương là một ngôi nhà ngói ba gian. Đây là căn nhà mà khi con trai bà còn sống đã xây. Vốn dĩ điều kiện trong nhà cũng không tồi, người một nhà đều chịu khó làm việc. Nhưng hai năm trước thật không may, con trai và con dâu của bà đều bị bệnh nặng, tiêu hết số tiền tích cóp trong nhà mà cũng không thể cứu sống được, chỉ để lại cho hai ông bà già một đứa cháu gái mới bốn tuổi.

    "Vợ Đại Hải tới à! Mau vào nhà đi, ôi, Đại Nữu làm sao vậy, như thế nào lại khóc đỏ cả mắt thế kia." Mã Đại nương vừa rồi ở trong bếp nấu cơm, căn bản không nghe được tiếng cãi cọ của nhà hàng xóm.

    Từ Thiên Lam thấy Mã Đại nương còn chưa tới năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nói là sáu, bảy chục tuổi cũng có người tin.

    "Đại Nữu bị thương ở tay, chảy máu, bà có thuốc hạ sốt không cho cháu xin một chút?" Từ Thiên Lam đi theo bà vào gian ngoài, nhìn thấy trên bàn có một bát nhỏ dưa muối, một đĩa bánh bột ngô và một bát canh nhỏ.

    "Có có có, vào nhà ngồi, để bà đi lấy. Tiểu Quyên! Cháu đi lấy cho thím một chén nước!" Nói xong, bà liền đi vào căn phòng phía đông.

    Từ Thiên Lam ngồi trên chiếc giường đất ở căn phòng phía tây, liền nhìn thấy bạn nhỏ Mã Tiểu Quyên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mà nhìn cô: "Thím Tư, Đại Nữu bị sao vậy ạ?"

    Từ Thiên Lam sống lại trong thân thể này được một thời gian rồi nhưng vẫn bị tiếng gọi thím này mà buồn bã một phen, tuy nhiên cô vẫn dùng giọng nói dịu dàng để trả lời.

    "Đại Nữu bị thương, tay chảy máu, Tiểu Quyên đừng rót nước, thím không khát." Cô nhìn Tiểu Quyên nói chuyện. Tiểu Quyên cầm cái cốc sứ chuẩn bị rót nước cho cô uống. Chiếc phích nước trên mặt đất tuy thấp hơn cô bé một chút nhưng cô bé nhỏ như vậy làm sao để xách lên, Từ Thiên Lam vội vàng ngăn cản.

    Tiểu Quyên gật đầu nhưng tay chân vẫn lanh lẹ mở phích nước nóng ra, bé để cốc sứ xuống đất, sau đó hơi nghiêng phích nước về hướng cốc sứ, nước nóng từ trong cốc bốc hơi lên. Từ trong phích, nước chảy qua miệng, rót vào cốc sứ, nước nóng ùng ục trào ra, chốc lát đã đầy cốc.

    Tiểu Quyên lại nhanh chóng đóng nắp phích lại, toàn bộ quá trình đều liền mạch dứt khoát, một chút nước cũng không bị đổ ra ngoài.

    Từ Thiên Lam mở to đôi mắt, nhìn đứa nhỏ chỉ cao hơn Đại Nữu có một chút, nhưng lại làm được mọi việc.

    Mãi đến khi Tiểu Quyên đưa cốc nước cho cô, Từ Thiên Lam vẫn chưa kịp phản ứng.

    Lúc này, Mã Đại nương cũng bước vào, trong tay bà cầm một vỉ thuốc hạ sốt màu xanh, còn cả một ít băng gạc: "Nhanh, đem cái này bôi lên, sau đó lấy băng gạc băng lại."

    Từ Thiên Lam nhanh chóng đặt cốc nước Tiểu Quyên vừa rót cho cô lên trên giường đất. Sau đó, cô cầm lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cánh tay nhỏ của Đại Nữu, sau khi cẩn thận bôi xong, cô lại dùng băng gạc quấn lại, còn buộc thành một cái nơ hình con bướm.

    Đại Nữu nhếch miệng, nhìn cái nơ hình con bướm xinh đẹp, muốn cười mà không cười được.

    Từ Thiên Lam đau lòng mà cọ cọ đầu Đại Nữu.

    Mã Đại nương không cần hỏi cũng biết Đại Nữu lại bị mấy thằng nhóc trong nhà ức hiếp. Đây cũng không phải là lần đẩu: "Haiz, con gái thì sao chứ? Sao lại có những người suy nghĩ như vậy chứ, Tiểu Quyên nhà tôi rất ngoan, con trai mà không dạy dỗ, chỉ biết chiều chuộng, lớn lên mà không học giỏi thì không làm được gì."

    Từ Thiên Lam rất thích suy nghĩ của Mã Đại nương, có điều cô cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, nói nhiều vô ích.

    Từ Thiên Lam tới nhà Mã Đại nương, một là muốn xin thuốc, hai là muốn tới tìm kiếm sự trợ giúp. Cô có tay nghề đan len nên muốn tranh thủ đi lên thị trấn nhìn tình huống, tìm kiếm nguồn tiêu thụ cho bao tay mình làm.

    Kỳ thực, vào thời đại này, nhà nào có điều kiện một chút đều có một chiếc xe đạp thay cho việc đi bộ. Không phải là những mẫu xe đang lưu hành, nhưng ít nhất cũng phải có một cái có thể chở được đồ vật, cũng không cần cầu kỳ, chỉ cần là xe hai bánh có thể chạy là được, giống như trong thị trấn cưỡi xe đạp vậy.

    Trước kia, Vu Đại Hải cũng có một chiếc, sau lại bán đi để làm lễ hỏi cưới cô. Lúc cô cưới, nhà mẹ đẻ cũng không cho cô mang theo bất cứ thứ gì. Chuyện này vẫn luôn được mẹ chồng lôi ra để mắng cô, mà bản thân Từ Thiên Lam cũng cảm thấy đuối lý.

    Từ Thiên Lam biết nhà họ Mã làm đậu phụ, ông Mã hàng ngày đều đạp xe lên thị trấn bán đậu phụ, cho nên cô muốn hỏi Mã Đại nương có thể cho cô đi nhờ xe hay không.

    Mã Đại nương vừa nghe, lập tức nói: "Chuyện này thì có to tát gì đâu, lão Mã mỗi ngày đều đi lên thị trấn. Ngày mai, bà sẽ bảo ông ấy đưa cháu lên, có điều ông ấy đi chậm, nên phải đi sớm một chút."

    Chỗ bọn họ ở cách thị trấn hơn hai mươi kilomet, xe đi chậm, phải mất hơn một tiếng, cho nên phải đi từ năm giờ rưỡi, ngày mai cô đứng ở đầu ngõ chờ.

    Từ Thiên Lam cảm ơn Mã Đại nương, sau đó liền ôm Đại Nữu trở về nhà.
     
  10. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 5.1: Nói chuyện phiếm thôi mà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thị trấn Thanh Vân là thị trấn chính của huyện Thanh vân, được quy hoạch tương đối tốt, so với các thị trấn xung quanh thì phát triển hơn rất nhiều, bởi bì chính quyền huyện được xây dựng trên trục đường chính của thị trấn Thanh Vân.

    "Họ.." Mã đại gia đánh xe lừa, ngừng lại ở lối vào chợ nông sản: "Cháu gái, đây chính là chợ nông sản. Tôi và bà ấy đi vào bày sạp, cháu cứ trực tiếp đi vào cửa phía nam là được."

    Từ Thiên Lam ngẩng đầu nhìn lối vào treo một tấm biển, bên trên viết mấy chữ "chợ mua bán nông sản".

    "Đây là cửa bắc, chủ yếu bán nông sản, bên kia là cửa nam, bán đồ dùng sinh hoạt, cháu qua bên kia đi." Thím Cao nói, bà ấy đi cùng với Mã đại gia và Từ Thiên Lam.

    "Vâng, cháu cảm ơn hai ông bà, vậy cháu đi trước." Từ Thiên Lam gật đầu, cảm ơn hai người.

    "Ơn nghĩa cái gì chứ! Cháu yên tâm, bà sẽ không nói lại với người khác, cháu bán lấy tiền mua thêm đồ ăn cho bọn nhỏ, chúng rất đáng thương." Thím Cao vỗ vỗ Từ Thiên Lam, giống như muốn nói "Từ Thiên Lam này thật đáng thương, một mình chăm sóc hai đứa nhỏ".

    Muốn biết vì sao thím Cao lại có biểu hiện như vậy, thì phải nói đến việc lúc tờ mờ sáng.

    Hôm nay, trời còn chưa sáng, Từ Thiên Lam đi nhờ xe lừa của Mã đại gia lên thị trấn, vừa hay hôm nay thím Cao cũng muốn đi nhờ xe lên thị trấn bán trứng gà.

    Thím Cao ở thôn Đông Lô cũng là một người có tiếng tăm, bởi vì bà ấy có một biệt hiệu gọi là "Cái loa nhỏ", ý trên mặt chữ. Bà ấy là kẻ chuyên ngồi lê đôi mách, nhà ai có chuyện gì bà ấy cũng biết, chuyện của nửa cái thôn bà ấy đều biết hết, cho nên bà ấy mới được mọi người đặt cho cái biệt hiệu này.

    Vậy tại sao lại gọi là "cái loa nhỏ"?

    Bởi vì "Cái loa to" là biệt hiệu của chị thím Cao, hai chị em này tính cách giống nhau, đều thích bát quái, cố tình lại còn lấy chồng cùng một thôn, hai chị em này ở thôn Đông Lô, cũng coi như danh tiếng không nhỏ.

    Hai chị em này tuy rằng thích ngồi lê đôi mách chuyện nhà người khác, nhưng bản thân lại hiếu thuận với ba mẹ, không bao giờ làm những chuyện thiếu đạo đức. Vì thế, người trong thôn cũng không ghét họ. Còn lại những người mà ghét họ, đều là những người tâm tư không tốt.

    Thím Cao nói liên mồm, vừa ngồi trên xe liền nhiệt tình chào hỏi Từ Thiên Lam: "Đây không phải là vợ của Đại Hải sao, cháu cũng lên thị trấn à?"

    Phương thức chào hỏi của bà ấy cũng rất đặc biệt, không đợi Từ Thiên Lam trả lời, bà ấy đã tự mình lý giải: "Thím lên thị trấn bán trứng gà của nhà nuôi, không phải bọn nhỏ sắp khai giải sao, bán lấy chút tiền cho bọn nó mua bút và đồ dùng." Nói xong, thím ta nhấc tấm vải bông trên giỏ trứng: "Cháu sờ đi, buổi sáng nay mới đẻ, vẫn còn nóng hổi!"

    Từ Thiên Lam bị thím ấy túm lấy tay mà dí vào quả trứng gà: "..."

    "Cháu đi lên thị trấn làm gì vậy?"

    "Cháu đi bán chút đồ tự mình đan, đổi lấy chút tiền mua đồ ăn, bổ sung dinh dưỡng cho bọn nhỏ." Từ Thiên Lam cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

    Nhà thím Cao cách nhà chồng của cô rất gần, cho nên thường ngày lúc ra ngoài đều có thể ngẫu nhiên gặp được. Ở trong ấn tượng của thím Cao, vợ của Đại Hải luôn u sầu, không thích nói chuyện, đi đường luôn cúi đầu, dù làm việc ở ruộng hay là đi trên đường đều rất ít nói chuyện với người khác.

    Không nghĩ tới, hôm nay, cô lại nói nhiều như vậy, lúc cười lên còn khá xinh, thím Cao lập tức mở máy hát: "Để thím nhìn xem, đây là bao tay à! Rất đẹp đấy, để thím đeo thử."

    Từ Thiên Lam cũng không muốn nói dối bà ấy, nếu xác định thường xuyên đi bán đồ, thì sớm muộn cũng không dấu được, còn không bằng thoải mái nói ra.

    Hơn nữa, bao tay này của cô hình thức rất đẹp, chờ khi có thị trường ổn định, cô sẽ học làm áo len, cô cũng biết trước được xu hướng của thị trường, sau này sẽ kiếm được nhiều tiền.

    Có điều, thím Cao tựa hồ không có hứng thú ở mặt này. Bà ấy chỉ cho rằng đây là một chút đồ thủ công bình thường mà thôi, có thể bán lấy tiền, mua chút đồ ăn vặt. Ngược lại, thím Cao rất thích nói chuyện phiếm với Từ Thiên Lam.

    Từ Thiên Lam gả đến đây đã được bốn năm nhưng cũng không cùng bà ấy nói chuyện được mấy lần. Hôm nay thật vất vả mới tóm được, còn không tranh thủ mà bát quái một chút.

    Đây cũng chính là nỗi lòng của Từ Thiên Lam. Chủ nhân của thân thể này tính cách quá mềm yếu, mọi việc đều nhẫn nại. Cô ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy với nhà chồng vì không sinh được con trai. Thời điểm cô ấy gả tới cũng không có một chút của hồi môn nào, khiến cho mọi người mượn cớ nói này nói nọ. Cho nên, vô luận có phải chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt, chịu sự đối xử không công bằng, cô ấy đều ôm vào trong lòng. Cô ấy càng không bao giờ nói những việc đó với chồng, chỉ cố gắng làm việc, dùng hành động thực tế để là người nhà chồng tiếp nhận cô ấy.

    Ai ngờ càng nhẫn nhịn thì lại càng bị ức hiếp nhiều hơn, càng khiến mọi chuyện trầm trọng hơn. Ngay cả Ngưu Xuân Hoa không có bản lĩnh gì, cũng có thể mắng chửi cô ấy, cho nên hết thảy đều là tại cô ấy.

    Từ Thiên Lam thì không như vậy. Từ trước đến nay, nếu có chuyện gì thì cô nhất định sẽ nói ra, tính cách thẳng thắn, giữ lại trong lòng sẽ khiến cho thể xác và tinh thần cô không thoải mái. Cho nên, có cái gì cô sẽ nói cái đó, nhưng cô sẽ nói một cách uyển chuyển, sẽ không thêm mắm thêm muối, cũng sẽ không để người khác cho rằng cô muốn gây chuyện, chỉ là trong lúc trò chuyện thì vô tình lộ ra tim tức thôi.

    Ví dụ như chuyện Vu Đại Hải thường xuyên gửi đồ về nhà, nhưng mỗi lần đều vào trong miệng của những đứa cháu trai trong nhà. Hay như việc, cô làm việc rất nhiều nhưng lại không được ăn no. Hay lại như, chuyện cô bị ngã xuống sông hôn mê một ngày một đem mới tỉnh lại cũng không được nhà chồng đưa đi trạm xá.

    "Cái gì? Cháu bị ngã xuống sông sao?"

    "Vâng, là chuyện của hai ngày trước. Lúc ấy làm việc đồng ánh mệt nhọc, bị hoa mắt chóng mặt nên không cẩn thận ngã xuống sông. Những người trong nhà đều đi làm việc ở xa nên không có ai biết." Đây cũng không phải là chuyện tốt, với lại nhà chồng cô cũng không muốn cho người khác biết chuyện này. Khi ra ngoài làm việc cũng không nói với ai, nếu không không biết sẽ bị nói thành như thế nào.

    Một người đang khỏe mạnh như vậy, tại sao lại đột nhiên rơi xuống sông?
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...