192 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 80: Vương Đại Hổ rơi xuống khe hở dưới đất

Lần này, cô đã nghe hiểu rõ.

Không phải sâm thành tinh, mà thực sự có người đang khóc.

Và còn là một đứa trẻ nữa.

Thần linh núi sao?

Tôn Miên Miên nắm chặt cán cuốc, gân tay nổi lên rõ rệt.

Cô nhìn khắp bốn phương, lắng nghe tám hướng.

Tiếc rằng không còn đủ giá trị công đức để kích hoạt kỹ năng quét.

"Là ai vậy?"

"Nói một câu đi.."

Giọng cô pha trộn nội lực, không ngừng vang vọng trong núi.

Lúc này, ngay dưới dốc nơi Tôn Miên Miên đang đứng, Vương Đại Hổ đang căng thẳng sợ hãi thì nghe thấy tiếng vang.

Cậu bé nhanh chóng bò dậy, cố hét lên bằng cổ họng đã khàn đặc: "Là tôi, tôi ở đây."

Vương Đại Hổ hôm nay đi vào núi cùng mẹ mình là Trịnh Nguyệt Nga. Cậu vì nhìn thấy hoa sâm huyền thoại ở xa, quá phấn khích nên vô tình đi lạc đường. Rơi vào vết nứt trên mặt đất trông giống như một hố sụt.

Tuy nhiên, nơi này nằm sâu trong núi và dân cư thưa thớt. Kêu trời trời không linh, kêu đất đất không ứng.

Cậu la hét đến đứt tiếng cũng không gọi được Trịnh Nguyệt Nga.

Cậu bé không biết rằng Trịnh Nguyệt Nga phát hiện cậu mất tích, đã tìm kiếm xung quanh một hai tiếng đồng hồ, mắt khóc sưng, cổ họng hét khàn, chỉ còn cách chạy ra khỏi núi đi tìm người cứu.

Tôn Miên Miên nghe thấy tiếng dưới chân dốc, nhưng không nghe ra là ai, tiếp tục hét lớn: "Đừng sợ! Chị sẽ xuống cứu em."

Nói xong, cô vài ba cái đã đào xong cây sâm, cũng không cẩn thận về phần rễ, tùy tay ném vào ruộng dược liệu trong không gian.

May mắn là từ khi không gian Bồ Đề có nguồn nước, những cánh đồng cằn cỗi đã dần hồi phục. Các dược liệu trồng trong ruộng phát triển còn tốt hơn cả trong núi. Còn có các hạt giống cải bắp, củ cải mà cô rải trong ruộng, sớm đã có thể thu hoạch.

Tôn Miên Miên cẩn thận lấy ra một sợi dây thừng buộc vào cây lớn phía sau, trượt xuống.

Cô không ngờ rằng mới trượt được mười lăm, mười sáu mét, cây cối xung quanh đã thưa thớt.

Tiếp đó, là những tảng đá có hình dạng kỳ lạ phủ đầy rêu xanh.

Những dây leo không rõ tên mọc dài bên ngoài những tảng đá, quấn lấy nhau, che khuất tất cả chỗ đặt chân..

Thân thể Tôn Miên Miên căng cứng, nghe thấy tiếng xào xạc sau dây leo, cô tùy tiện rắc một nắm thuốc bột lên.

Lập tức, rắn côn trùng nhường đường, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Và ánh sáng vàng cũng biến mất trong nền trời mờ ảo.

Cô co chân, thân mình theo sợi dây thừng trượt xuống một đoạn ngắn, đầu ngón chân vô tình chạm vào chỗ nhô ra trên vách đá.

Tức khắc, một loạt tiếng "cạch cạch" xuyên vào màng tai.

Khoảnh khắc sau, trên vách đá xuất hiện một khe hở cao hơn hai mét.

Theo khe hở mở rộng, dây leo trên vách đá không ngừng đứt gãy.

Trong bụi bặm và mảnh cỏ bay tung tóe, một cửa hang đen thẳm mở ra trước mặt Tôn Miên Miên.

Này?

Ở nơi ẩn mật thế này, có cần thiết dùng cơ quan không?

Có phải bên trong có bí mật gì không thể tiết lộ, hay cô may mắn đi lạc vào nơi nào đó cất giấu báu vật?

Cô quyết định vào xem.

Mặt khác, dây thừng không đủ dài, cửa hang vừa là chỗ đặt chân, thuận tiện dùng dây leo nối dài dây thừng.

Tôn Miên Miên hét xuống dưới: "Dưới đó là ai?"

Vương Đại Hổ luôn chú ý động tĩnh trên đầu, biết có người xuống, rất hy vọng.

Lần này, hắn nghe ra giọng người đến: "Chị Miên Miên, là em, là Đại Hổ."

Họ có lẽ chỉ cách nhau khoảng chục mét.

Tôn Miên Miên nghe là Đại Hổ, kinh ngạc: "Em đợi chút, chị sẽ xuống."

Có lời của Tôn Miên Miên, Vương Đại Hổ cũng không sợ bóng tối nữa.

"Vâng!"

Tôn Miên Miên định trước vào hang núi xem, loại trừ nguy hiểm tiềm ẩn.

Cô tự biết bản thân, chỉ một mình không thể đưa Đại Hổ nặng khoảng bảy mươi cân lên được. Tối nay, có lẽ phải qua đêm trong hang núi.

Trong hang núi rất khô ráo.

Cô lấy đèn pin ra, nhìn thấy vách hang được tu sửa rất phẳng, cẩn thận bước vào.

Đi sâu bốn năm mét, cô thấy một đại sảnh hình elip khoảng năm mười mét vuông. Giữa đại sảnh lát đá xanh, đặt từng chồng thùng gỗ thật.

Tôn Miên Miên đếm một lượt, hai mươi cái. Và những thùng này đều được gia cố bằng băng sắt rộng một ngón tay.

Đây là.. Báu vật?

Cô tiến lên mở xem, hít một hơi lạnh.

Một thùng vũ khí?

Có lẽ là sản phẩm thời cận đại.

Thùng bên cạnh chứa.. Châu báu và tranh thư trộn lẫn.

Như vậy, cô không cần mở những thùng còn lại, đoán chắc bên trong cũng tương tự.

Phát tài rồi!

Thật sự phát tài rồi!

Tôn Miên Miên kiềm chế tâm phấn khích, nhìn quanh một lượt, vẫy tay nhỏ là đưa chúng vào phòng sưu tập.

"Bịch.."

Cô vừa thu hết thùng, không ngờ phía sau thùng lại có bốn năm bộ xương trắng.

Thùng biến mất, xương trắng mất chỗ dựa, đổ xuống đất.

Tôn Miên Miên bịt chặt miệng, mới nén được tiếng hét đến cổ họng.

"A Di Đà Phật! Thí chủ an tức nhé. A Di Đà Phật.."

Cô lẩm bẩm hú vía một hồi, sợ hãi muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên, một khẩu súng đen dưới bộ xương xông vào tầm mắt cô.

Súng lục, súng.

Tổng cộng năm khẩu.

Tôn Miên Miên tháo băng đạn, ngạc nhiên phát hiện mỗi khẩu còn năm viên đạn.

Lòng thắc mắc, họ đã có đạn sao lại chết già ở đây? Có phải tự tàn sát lẫn nhau, hay bị người truy sát đến đây?

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết, cân đo những khẩu súng trong tay.

Có lẽ để trong hang núi quá lâu, những khẩu súng này một số bộ phận xuất hiện vết gỉ sét.

Tôn Miên Miên ném chúng lên chiếc cân có tay cân bằng, không lâu sau, được năm khẩu mới tinh.

Cô cười khẩy, chuyến này thu hoạch không tồi! Chỉ không biết đồ trong thùng có bị thời gian bào mòn không.

Nhưng lúc này không có thời gian kiểm tra, chỉ có thể để về nhà sau.

Cô không biết rằng vì từ cửa hang trên vách đá đi vào, cũng không chú ý đến sự khác thường của mấy bộ xương, nên không phát hiện lối ra khác của hang núi.

Vì vậy, cô tránh được vô số cơ quan bẫy phía bên kia.

Lúc này, trời đã tối hẳn.

Chưa kể chỗ khe đất vốn âm u hẹp hòi.

Nhưng khe đất tự có lợi của khe đất, không có dã thú xuất hiện, Vương Đại Hổ mới có thể sống sót chờ đến Tôn Miên Miên.

"Gầm!"

Tôn Miên Miên vừa nối dây leo vào dây thừng, liền nghe tiếng gầm thét của vua núi rừng.

"Hổ, có hổ, hu hu hu.."

"Chị Miên Miên, hổ đến rồi, chúng ta có chết không?"

Tôn Miên Miên vừa ra khỏi hang núi đã chào hỏi Vương Đại Hổ.

Cô buồn cười nói: "Đừng sợ! Dù có hổ đến cũng không ăn được em, chắc chắn sẽ bị kẹt ở trên đầu em."

Vương Đại Hổ có vẻ được an ủi, cậu bé không chắc chắn vươn tay đo chiều rộng khe đất. "Chị Miên Miên nói đúng, hổ to như vậy, chắc chắn xuống không được."

Đứng trong khe đất, một cánh tay hắn đều không thể duỗi thẳng, chứ đừng nói là hổ to lớn.

Tất nhiên, Tôn Miên Miên cũng chú ý đến chiều rộng khe đất.

Cô ném dây leo xuống: "Tự buộc chặt đấy! Chị kéo em lên."

Không lâu sau, Vương Đại Hổ được Tôn Miên Miên kéo lên. Họ cùng ngồi ở cửa hang, ngước nhìn bầu trời sao.

"Không biết mẹ em thế nào, chắc lo lắng lắm."

Vương Đại Hổ tâm trạng thấp thỏm, chậm rãi nhai chiếc bánh Tôn Miên Miên cho, vừa kể lại chuyện đã trải qua.

Tôn Miên Miên không vui liếc cậu bé một cái: "Em lo bản thân trước đi, nhìn mắt cá chân em kìa, sưng thành ngọn núi nhỏ rồi. Thôi, tạm thời đừng cố quá, không được dùng lực."

Cô vừa giúp Vương Đại Hổ xử lý vết thương ở chân, cũng như các chấn thương mô mềm khắp người, vừa chú ý động tĩnh phía trên.

Không lâu sau, trong gió có vẻ truyền đến tiếng người.
 
192 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 88: Lại bị giữ chân rồi

"Không xem nữa, không cần thiết đâu."

Lão giả lắc đầu, tự mình bê một chiếc ghế đẩu ra mời họ ngồi.

"Tôi biết thời gian của mình chẳng còn nhiều, muốn tranh thủ lúc còn đi lại được để kiếm chút tiền mua đất nghĩa trang."

Nghe ông nói vậy, Tôn Cảnh Thạc nhớ đến ông nội mình, dây thần kinh đang căng thẳng cũng giãn ra đôi chút, đồng cảm nhìn vị lão giả hành động chậm chạp này.

Vừa lúc đó, Tôn Miên Miên cũng cảm nhận được ý muốn chết của lão nhân và cái khí mục ruỗng chỉ có ở những người sắp về với đất.

Cô cũng không nài nỉ khám bệnh cho ông nữa mà quay sang hỏi: "Cái đồ trang trí bằng đồng của ông khá hay ho, không biết ông có muốn bán không?"

"Một vạn."

Tôn Miên Miên hít một hơi lạnh, dò hỏi: "Không bớt nữa được sao ạ?"

Lão giả lắc đầu, "Một vạn là giá sàn rồi. Nếu cháu thấy đắt, thì ta tặng luôn cái bình sứ kia cho cháu. Đó đều là đồ nhà ta để lại, không biết đã bao nhiêu năm tháng rồi."

Nói vậy thì, đó là đồ gia truyền. Nhưng đồ gia truyền cũng có thật có giả, có tốt có xấu.

Hơn nữa, một vạn (vạn = 10, 000 NDT) không phải là con số nhỏ, cô không dám mạo hiểm, cũng chẳng nói gì nữa.

Hôm qua cô đã tiêu hơn ba ngàn ở chợ đầu mối Thiên Hà, trên người vừa hay còn lại một vạn lẻ mấy trăm.

Đây là tất cả tài sản của cô.

Dù cho lão nhân có tài xem bói hay chỉ là trùng hợp, cô cũng không thể vì một món đồ trông vừa mắt mà hành động bồng bột được.

Tôn Cảnh Thạclắc đầu, "Đắt quá ạ! Chúng cháu không mua nổi."

Tôn Miên Miên cũng áy náy nói: "Ông ơi, đồ của ông quả thật rất tốt, có lẽ là chúng cháu không có duyên. Xin lỗi vì đã làm phiền ạ!"

Nói xong, liền đứng dậy định đi.

Lúc này, từ ngoài sân một người phụ nữ khá tròn trịa bước vào.

Bà ta liếc nhìn hai người Tôn Miên Miên, bước nhanh tới trước mặt lão giả, chất vấn: "Đại đường thúc, ông không phải nói hôm nay sẽ đi làm thủ tục sang tên nhà à? Sao lại lừa người ta thế? Hại chúng cháu chờ cả buổi trời."

Thấy lão nhân không đáp lời, bà ta lại lớn tiếng chỉ trích, "Ông nói cái thân xác này của ông, già rồi chẳng phải vẫn phải nhờ chúng cháu lo hậu sự sao. Cứ bướng bỉnh bướng bỉnh thế làm gì? Nhà cửa cho chúng cháu, chúng cháu giúp ông lo hậu sự, ông tốt cháu cũng tốt, sao lại chẳng biết điều thế cơ chứ."

Nghe những lời này, Tôn Miên Miên dừng lại ở cổng sân, lo lắng nhìn vào bên trong.

Cô chưa bao giờ thấy ai lại nói việc chiếm đoạt một cách hùng hồn, lý lẽ đến vậy.

Đúng là sống lâu cũng gặp chuyện lạ!

Lão nhân từ từ hé mắt, "Câm miệng!"

Vừa dứt lời, Tôn Miên Miên thấy ở đầu hẻm có hai cán bộ công an và vài nhân viên công tác bước vào.

"Đi thôi!" Tôn Cảnh Thạc thấy công an đến, muốn nhanh chóng đưa Tôn Miên Miên rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng hai người Tôn Miên Miên vừa cất bước, đã nghe thấy lão nhân lên tiếng, "Hai người bạn trẻ ngoài cửa xin dừng bước, mời các cháu đợi một lát."

Lúc đó, công an và mọi người đã bước vào sân.

Nghe lời ông lão, vị công an tưởng có chuyện, cũng nhìn chằm chằm Tôn Miên Miên và Tôn Cảnh Thạc.

Tôn Miên Miên ngay lập tức giải thích họ đến đây để mua đồ.

Vị công an kia gật đầu, "Vì ông lão đã giữ lại, vậy cứ đợi một chút đi."

Hai người Tôn Miên Miên bất đắc dĩ, nể uy nghiêm của cán bộ công an nên đành ở lại. Dù sao thì trước mặt công an, họ cũng không sợ bị vu khống gì.

Mọi người tự tìm ghế ngồi xuống.

Các nhân viên công tác cũng mang ra bút và sổ ghi chép đã chuẩn bị sẵn, thậm chí còn có cả con dấu và giấy tờ.

Tôn Miên Miên và Tôn Cảnh Thạc nhìn nhau, rất thắc mắc họ bày ra cái thế trận này cần hai người ngoài như họ ở đây làm gì.

Không lâu sau, một cặp cha con, một già một trẻ, bước vào.

Người cha khoảng sáu mươi tuổi, có lẽ thính lực và thị lực đều kém, luôn được người con dìu.

Người con khoảng bốn mươi, xem ra là vợ chồng với người phụ nữ kia.

Lão nhân nghe thấy động tĩnh, lại hé mắt.

"Mọi người đều đến đủ rồi à! Bây giờ tôi sẽ nói về vấn đề quyền sở hữu căn nhà này." Ông ho khan hai tiếng, cầm tách trà lên uống một ngụm nước, "Lão phu đã sắp về với đất, dưới gối không có con cái. Tôi cũng chẳng có một xu dính túi, ngay cả đất nghĩa trang cũng không, chỉ có duy nhất căn nhà nhỏ gia truyền này."

Ông nói chuyện rất khó khăn, có cảm giác như cố gắng nặn từng chút âm thanh ra khỏi cổ họng, và vì dùng lực không đều nên lúc to lúc nhỏ, lại còn kèm theo tiếng run rẩy.

Dường như chỉ một lát nữa thôi, giọng nói sẽ bị nghẹn lại.

Người phụ nữ rõ ràng đã mất kiên nhẫn, bực bội vung cánh tay thô như cái giò heo, giọng thô thiển, "Đại đường bá, nói nhiều thế làm gì, tốn sức. Các nhân viên công tác đã thông cảm ông tuổi cao, chuyển cả văn phòng làm việc đến nhà ông rồi, chi bằng cứ dứt khoát làm xong việc đi."

Lúc bà ta nói, lão nhân lại nhắm mắt, như thể không nghe thấy.

Đợi bà ta nói xong, lão nhân tiếp tục: "Phiền các vị lãnh đạo làm chứng, sau khi tôi mất, căn nhà này sẽ thuộc về người đã mua đất nghĩa trang cho tôi."

Có một nhân viên công tác gật đầu, "Đây là chuyện hợp tình hợp lý. Đương nhiên có cống hiến thì sẽ có thu hoạch, không biết ông đã nhắm được đất nghĩa trang nào chưa?"

Lão nhân từ trong người lấy ra một tờ giấy đưa cho nhân viên công tác.

Mấy nhân viên công tác sau khi xem xong đều thầm tặc lưỡi.

Gia đình người phụ nữ ba người cũng vây lại xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Người phụ nữ gầm lên giận dữ: "Chết thì chết, cần gì phải đất nghĩa trang đắt đỏ thế làm gì? E là bán cả căn nhà này đi cũng không mua nổi, đúng là tính toán hay thật."

Người đàn ông trung niên mặt mày xám xịt, nhìn chằm chằm lão nhân, giọng điệu không tử tế, "Đại đường bá, ông cố ý phải không? Chúng tôi đã nói sẽ lo hậu sự cho ông, đương nhiên sẽ không lừa ông, nhưng cho dù có bán cả tôi cũng không mua nổi miếng đất nghĩa trang mà ông muốn. Một vạn tệ cơ à? Phải có một xấp dày như thế này. Nói đùa à! Tôi có tiền đó thì cần gì cái sân rách nát này của ông."

Ông ta kích động đến mức nước bọt văng tung tóe, ngón tay suýt nữa thì chọc vào mặt lão nhân.

Vị công an quát: "Lùi lại! Không muốn thì cút!"

Vốn dĩ chỉ là một câu hù dọa thuận miệng.

Không ngờ lão nhân lại nói theo: "Không muốn thì cút! Tôi không phải nhất định phải bán cho các anh. Huống chi, chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ, cũng đã ra khỏi ngũ phục (năm đời trong họ hàng), đừng có gọi cái gì là đại đường bá nữa. Lúc nhà tôi có chuyện sao không thấy mấy người cháu này qua giúp đỡ."

Lão nhân nói một mạch xong một đoạn dài, một tay nắm chặt lưng ghế, một tay ôm ngực ho đến chảy cả nước mắt nước mũi.

Vị công an không đành lòng, đưa cho ông một ly nước.

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người thấy cổ lão nhân đau đớn vươn dài ra, phun một ngụm máu.

Mọi người kinh hãi, bật dậy đứng phắt lên.

Tôn Miên Miên không nhịn được lại tái phát "bệnh nghề nghiệp", vừa cất bước đã bị Tôn Cảnh Thạc nhanh tay lẹ mắt kéo lại.

"Em gái."

Nghe tiếng gọi, Tôn Miên Miên lập tức tỉnh táo lại.

Họ xa lạ nơi đất khách quê người, không thể vì lòng tốt mà làm hỏng việc.

Nhìn thấy lão nhân hơi thở yếu ớt, chẳng sống được bao lâu nữa, nếu bị người ta "ăn vạ" thì oan uổng quá.

Lý thì là như vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lão nhân khổ sở giãy giụa, lòng cô không khỏi khó chịu.

Cuối cùng, lão nhân cũng bình tĩnh trở lại.

Ông nâng đôi mắt đục ngầu nhìn về phía nhân viên công tác, "Nếu có ai sẵn lòng mua đất nghĩa trang cho tôi, thì căn nhà rách nát này của lão phu sẽ sang tên cho người đó, bao gồm tất cả mọi thứ bên trong."

Đây rõ ràng là lời trăn trối của lão nhân.

Một người đeo thẻ công tác luật sư gật đầu, "Được."

Ngay lập tức, anh ta đưa ra một bản thỏa thuận, lão nhân run rẩy ký tên mình lên đó.

Người phụ nữ và người đàn ông trung niên thấy không "đục nước béo cò" được, giật mình nhận ra lão nhân đã làm thật, thế là chửi bới rồi bỏ đi.

Tôn Miên Miên và Tôn Cảnh Thạc thấy không còn chuyện gì, cũng đứng dậy định đi.

Nhưng không ngờ, lão nhân lại lên tiếng giữ họ lại.

"Hai bạn trẻ xin chờ chút, cảm ơn lòng tốt của các cháu. Không biết các cháu có muốn mua giúp căn nhà này, cùng với tất cả mọi thứ bên trong không?"
 
192 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 89 Hôm nay đã có thể chuyển vào ở rồi sao?

Tất cả?

Chắc chắn là bao gồm cả món đồ trang trí bằng đồng mà cô đã để mắt tới.

Chưa đợi Tôn Miên Miên nói gì, ông lão lại tiếp tục: "Nhà tôi chẳng còn gì nữa, cháu nhìn những đồ đạc trang trí này, thích thì để lại, không thích thì vứt đi."

Tôn Miên Miên liếc nhìn qua loa, những đồ đạc trang trí trước mắt tuy không nhiều, nhưng đều là những thứ có tuổi đời. Chưa nói đến việc chúng có giá trị hay không, nhưng tiếp tục sử dụng thì chẳng có vấn đề gì.

Rồi cô nghĩ đến chiếc bình sứ được khai quật từ lò nung dân gian thời nhà Thanh mà Mặc Tần Thiên đã giúp bán được mười lăm nghìn. Ánh mắt nhìn về món đồ trang trí bằng đồng càng thêm nóng bỏng.

Giá như món đồ trang trí bằng đồng đó cũng là một món cổ vật, thì khu nhà này chẳng phải là được không sao?

Hơn nữa, với giá nhà hiện tại ở Quảng Châu, một khu nhà rộng khoảng ba trăm mét vuông ở trung tâm thành phố như thế này, không phải một vạn có thể mua được.

Thấy cả hai Tôn Miên Miên đều đang suy nghĩ, có nhân viên mở giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.

"Tổng diện tích căn nhà này là ba trăm ba mười mét vuông, giá nhà cũ hiện tại thường là ba trăm một mét vuông, nhưng vị trí này nên cao hơn một chút, sao cũng đáng một vạn. Hơn nữa bên trong đồ đạc đầy đủ, các cháu không thiệt gì."

Nghe anh ta nói vậy, Tôn Miên Miên càng thêm động lòng.

Không gì khác, đây là trung tâm thành phố Quảng Châu.

Dù có mua một khu nhà cũ kỹ với một vạn, không cần mấy năm, giá trị của nó chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.

Nhưng nghĩ đến gia tài ít ỏi của mình, lại rất tiếc của.

Cô đã có phản ứng ứng kích với cái nghèo, sợ thấy túi trống rỗng.

Nếu có ai đó thúc đẩy thì có lẽ, có thể, nên có thể cắn răng chấp nhận.

"Anh hai?"

Tôn Miên Miên mắt sáng ngời nhìn Tôn Cảnh Thạc, hy vọng anh có biểu thị gì.

Tiếc là Tôn Cảnh Thạc và cô không cùng tần số.

Anh rất dứt khoát vẫy tay: "Em gái, chúng ta đến đây để du lịch, huống chi chúng ta không có một vạn!"

Anh thật sự không biết Tôn Miên Miên cuối cùng có bao nhiều tiền. Anh chỉ biết tất cả tiền tiết kiệm những năm qua của anh chỉ có 98 đồng. Giữa chín mươi tám và một vạn, cách nhau không biết bao nhiêu ngày tháng năm.

Hơn mười năm trước, bốn ông cháu họ có thể ăn no và được đi học đã rất vất vả rồi.

Anh chưa bao giờ mơ ước được ra ngoài xem thế giới, càng không nghĩ đến việc mua nhà ở nơi cách nghìn dặm.

Ông lão thở dài một tiếng: "Vậy chín nghìn vậy! Đây là sự nhượng bộ cuối cùng."

Nói xong, ông bất lực phủi quần áo trên người, thần sắc càng thêm buồn bã, khí thế lập tức teo tóp.

Như thể nhường ra nghìn đồng đó đã hao tốn nửa mạng sống của ông.

Tôn Miên Miên chua xót, ngột ngạt, tắc nghẽn trong lòng, như thể mình chính là kẻ đao phủ thu hoạch sinh mạng người khác, lạnh lùng vô tình.

"Được!"

Cô không còn do dự, đối mặt với ánh mắt mọi người, bước tới trước mặt ông lão: "Ông ạ, cháu không cần ông nhượng bộ, nhưng phải lập tức làm thủ tục. Còn về nơi này, bác muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Ngoài ra, chúng cháu không phải người địa phương, việc hậu sự của ông e rằng không thể giúp được, mong ông tự lo liệu tốt."

Lúc này, một nhân viên lên tiếng: "Cô bé yên tâm! Chỉ cần cô thanh toán, thủ tục chúng tôi ngay bây giờ làm cho cô. Việc hậu sự của ông lão cô không cần lo, gia đình ông vốn là gia đình quân nhân, chúng tôi có người phụ trách."

Tôn Miên Miên gật đầu, từ ba lô lấy ra sổ tiết kiệm có một vạn và hộ khẩu bộ: "Cháu bây giờ có thể thanh toán ngay."

Có nhiều người chứng kiến như vậy, nên an toàn hơn.

Tuy nhiên, trong những nhân viên đến không có nhân viên ngân hàng.

Mấy người bàn bạc sau, quyết định xử lý đặc biệt, cử một người đi ngân hàng một chuyến.

Chẳng bao lâu, sau anh ta theo về một nhân viên ngân hàng, còn có nhân viên quản lý nghĩa trang mà ông lão ưng ý.

Người đó giải thích với ông lão: "Ông không phải sớm muộn cũng mua mảnh đất đó sao? Tôi tiện thể gọi điện qua ngân hàng, cùng lúc giúp ông làm luôn."

Ông lão gật đầu, tận mắt nhìn họ xử lý các loại giấy tờ, lại theo lời dặn ký tên.

Không đến một giờ, Tôn Miên Miên đã cầm được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà mới ra lò.

Cô hứng khởi ôm giấy chứng nhận cười ngớ ngẩn, còn đưa cho Tôn Cảnh Thạc khoe khoang.

Tôn Cảnh Thạc đưa tay run rẩy ra, cẩn thận vuốt ve: "Em gái, chúc mừng! Em ngày ngày đun cao dược, cuối cùng có được báo đáp."

Tôn Miên Miên hào hứng gật đầu: "Phải! Không dễ dàng gì!"

Hai anh em bên này hào hứng chia sẻ niềm vui.

Còn bên kia, có nhân viên phát hiện ông lão có gì đó bất thường, vội vàng lên gọi.

Nhưng ông lão nghiêng đầu ngồi trên ghế đã "ngủ thiếp".

Mọi người đều thở dài không ngớt, đều nói ông lão là người có phước.

Tôn Miên Miên ngạc nhiên không kịp.

Không ngờ vô tình gặp ông lão này, lại vô tình mua được khu nhà này, còn vô hình trung như thể giúp người ta tiễn chung.

Vừa nghĩ như vậy, trong đầu vang lên tiếng máy móc lâu ngày không nghe.

【Chúc mừng bạn nhận được bảy nghìn điểm công đức, tổng cộng tám nghìn năm trăm năm mười điểm. 】

Lúc này, tượng phượng hoàng trên đỉnh kiến trúc không gian phát ra ánh sáng vàng, thậm chí còn rực rỡ hơn bất kỳ lần nào trước đây, hào quang lớn hơn.

Thậm chí, cô như thể thấy cây trà cổ nghìn năm hoang dã trong không gian đang nhảy múa trong gió.

Có phải trong không gian có gió?

Không gian ban đầu tĩnh lặng, trống trơn chẳng có gì cả.

Chỉ nhờ cơ duyên trùng hợp, mới có nguồn nước, có thảm thực vật xanh tươi.

Nhưng bây giờ không phải lúc tốt để khám phá nguồn gốc của gió.

Tôn Miên Miên nhanh chóng tỉnh táo, sau khi đưa món trang trí bằng đồng và bình sứ, cùng ngọc như ý vào không gian, mới cùng giúp đỡ.

Còn điều khiến cô sửng sốt hơn nữa là món trang trí bằng đồng vừa đặt vào không gian.

Luồng tử khí quấn quanh nó thẳng hướng lên trời.

Khoảnh khắc sau, chỉ thấy trên không gian như một bức tường trắng bằng phẳng yên tĩnh, lập tức gió nổi mây động.

Biển mây lăn tăn, mây trắng từng đám từng đống, hình dạng kỳ quái, cuối cùng còn lộ ra bầu trời trong xanh.

Nhìn thoáng qua, giống hệt bầu trời quang đãng bên ngoài.

Cái gì?

Có phải không gian tiến hóa nâng cấp?

Nếu có gió, mây và bầu trời, liệu vẫn còn mặt trời, mặt trăng, các vì sao, sấm, chớp và mưa không?

Tôn Miên Miên thầm hào hứng phấn khích.

Đúng là người ta vẫn phải tử tế, hành thiện tích đức, làm nhiều việc tốt!

Do ông lão không con không cái, mà việc hậu sự đã lo liệu sẵn.

Nhân viên sau mấy cuộc điện thoại, đến mấy nhóm người, trong đó có xe nhà tang lễ.

Trong vòng hai giờ, sân đã trống rỗng.

Sạch sẽ và sảng khoái.

Không có dấu hiệu nào cho thấy có đám tang gần đây.

Chỉ còn lại Tôn Miên Miên cầm chìa khóa và Tôn Cảnh Thạc hơi lúng túng.

Tôn Cảnh Thạc không thể tin nổi lẩm bẩm: "Nơi này là của em rồi? Em gái, chúng ta hôm nay có thể chuyển vào ở luôn?"

Việc lớn như ông lão qua đời, hàng xóm láng giềng đều biết.

Nhân viên đầu tiên đến biết tình hình hai anh em Tôn Miên Miên, trước khi rời đi, đặc biệt nói rõ quyền sở hữu khu nhà này.

Vì vậy họ có thể yên tâm ở lại.

Tôn Miên Miên tinh quái nháy mắt: "Anh hai, anh có dám không?"

Tôn Cảnh Thạc cười nhẹ: "Có gì không dám, hơn nữa, nhà nào chẳng có người già. Ông lão này nhìn là người tốt, chắc chắn sẽ phù hộ chúng ta."

Nghe vậy, Tôn Miên Miên cười.

Đúng là lý đó.

Vậy là Tôn Miên Miên ngày hôm sau cùng Tôn Cảnh Thạc chuyển vào ở, và sau khi cẩn thận hun khói ngải cứu, bắt đầu bận rộn.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất là kiếm tiền, tích lũy gia tài.

Ra khỏi cửa ngõ phố cổ chợ đồ cổ, đi ra hai phố, đến chợ dược liệu.

Tôn Miên Miên quay một vòng, mua đủ dược liệu đun cao dược, trong sân nhỏ bắt đầu kế hoạch kiếm tiền lớn.

Dĩ nhiên, then chốt nhất là hòa hợp với hàng xóm.

Còn cao dược của cô chính là viên gạch đầu tiên tốt nhất.

Quảng Châu gần biển, ẩm khí nặng, có nhiều người lâu dài bị thấp khớp viêm khớp hành hạ.

Này, cao dược của cô mới tặng ba ngày, người đến gõ cửa đã liên tục.

"Miên Miên, cao dược của em quá tuyệt rồi, nhanh lấy cho chị mười miếng."

Thế là họ ban đầu dự định ở Quảng Châu năm ngày rồi về, nhưng lưu lại mười ngày vẫn chưa thể về.

Không gì khác, việc buôn bán cao dược thật sự quá tốt.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back