Bạn được AveryNold mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
12 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 60: Chết đi, đồ khốn!

Tôn Miên Miên tiếc nuối liếc nhìn một cái, chuẩn bị quay đi.

Nhưng không hiểu sao, cô lại có chút lưu luyến bức tranh kia.

Cô nhìn chằm chằm vào bức họa, thở dài nói: "Đẹp thế này mà tiếc quá, rách rồi."

Chủ quán vốn định ra giá năm nghìn, thấy không ai mua, đang chuẩn bị cuộn lại để tìm cách tu sửa.

Nghe thấy giọng Tôn Miên Miên, hắn ngẩng lên đầy hy vọng, nhưng khi thấy chỉ là một cô bé, sắc mặt lập tức lạnh nhạt.

"Trẻ con biết gì? Đi chỗ khác chơi đi."

Tôn Miên Miên không để ý, kéo Tôn Cảnh Thạc nói chuyện: "Anh hai, bài tập vẽ cô giao chúng ta chưa xong, nếu dùng cái này để luyện, chắc cũng tạm ổn."

Tôn Cảnh Thạc rất hợp tác, mặt mày ủ rũ: "Nhưng đây là tác phẩm nổi tiếng, sao có thể cho chúng ta mượn để luyện tập được? Đi thôi!"

Chủ quán thấy hai người thật sự định đi, vội gọi lại: "Cô bé, chú làm một lần Lôi Phong, hai nghìn thôi."

"Hai nghìn? Cảm ơn chú, nhưng chúng cháu không có tiền." Tôn Cảnh Thạc sợ Tôn Miên Miên xuống tay, vội từ chối.

Tôn Miên Miên mắt tinh, nhìn thấy dòng lạc khoản trên tranh là Vương Thời Mẫn.

Vương Thời Mẫn là một trong "Tứ Vương" thời nhà Thanh.

Trước khi xuyên sách, cô từng xem tin tức trên mạng, tác phẩm "Phỏng các gia sơn thủy sách" của ông đã được đấu giá hơn một trăm triệu.

Gây chấn động một thời.

Nếu đây là thật, thì phát tài rồi!

Tôn Miên Miên hít sâu hai lần, nhìn chủ quán đầy van nài: "Chú ơi, bán rẻ cho chúng cháu được không? Xem kìa, rách thế này rồi, không sửa được nữa, chi bằng bán một trăm cho chúng cháu, còn hơn vứt đi."

Người xung quanh cũng khuyên: "Lão Đường, coi như làm phúc cho chúng nó đi. Dù là thật, giá trị cũng giảm rồi, chẳng đáng bao nhiêu đâu."

Họ chỉ là tiểu thương, không phải chuyên gia giám định, hàng hóa bán ra thật giả lẫn lộn.

Chiến lược là lừa được ai hay người đó, mua xong là xong, không chịu trách nhiệm.

Vì thế, sạp của họ không cố định, mà kinh doanh kiểu du kích.

Chủ quán suy nghĩ một lát, vẫy tay: "Một trăm thì một trăm."

Tôn Miên Miên mừng rỡ trong lòng, vui vẻ lấy ra một trăm: "Cảm ơn chú!"

Thấy chủ quán mặt mày khó chịu, cô lại thở dài: "Ôi! Tiếc quá, chúng cháu còn phải đóng khung mới luyện được."

Tôn Cảnh Thạc thực sự đau lòng.

Hắn liếc nhanh bức tranh đã cuộn lại, rồi vội quay đi, giọng nghẹn ngào: "Em gái, một trăm mua cái tranh rách, về nhà chắc chắn bị mắng."

Tôn Miên Miên bĩu môi, thì thầm với Tôn Cảnh Thạc, càng đi càng xa.

Chủ quán nhìn đồng một trăm trong tay, lòng trống rỗng. Cảm giác như vừa mất một trăm triệu.

Hắn liếc nhanh một góc nào đó, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

Hừ! Hai đứa nhóc không biết lượng sức, muốn dùng một trăm tệ mua kiệt tác hắn mất tám mươi tệ để mua, muốn chiếm hời của hắn, mơ đi!

Không ngờ hắn chưa tìm hai đứa ngu ngốc nhà họ Tôn, chúng đã tự lao vào.

Thiên đường có cửa không đi, địa ngục không lối lại xông vào.

Hắn cuộn sạp vải lại, thu dọn đi ngay, nghĩ thầm hôm nay là ngày đẹp trời, bán hàng không kiếm được tiền, nhưng sắp bắt được hai con cừu béo, nhận phần thưởng nhiệm vụ cao.

Tôn Miên Miên và Tôn Cảnh Thạc không biết mình vừa mua một bức tranh rách, lại bị người ta để ý.

Nếu Tôn Miên Miên biết, cũng không hoảng sợ.

Đằng nào cũng như rận nhiều không sợ ngứa!

Hai người chưa ra khỏi phố cổ, đã cảm nhận một ánh mắt theo sát.

Tôn Miên Miên dừng lại trước sạp bán đồ gốm, cố ý cầm lên một chiếc bình ngắm nghía.

Từ ánh phản chiếu của bình, cô lại thấy người đàn ông đội mũ bóng chày đã theo dõi họ ở cửa hàng bách hóa.

Cô khẽ chế nhạo, kéo Tôn Cảnh Thạc đi chậm rãi.

Trong lúc đó, cô nhanh tay ném bức tranh rách lên chiếc cân đòn.

Chỉ trong chốc lát, bức tranh trở nên như mới.

Một giọng nói máy móc vang lên: "Chúc mừng chủ nhân, đây là hàng thật!"

Tôn Miên Miên vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên cô phát hiện ra, những thứ được cân trên chiếc cân đĩa không chỉ có thể đổi cũ lấy mới, mà còn có thể phân biệt thật giả.

Thật là thần kỳ!

Để che mắt thiên hạ, thứ Tôn Miên Miên cầm trong tay đã sớm được đổi thành bức tranh cuộn chưa hoàn thành trong phòng sưu tầm.

Khi đến ngõ hẻm vắng người, Tôn Cảnh Thạc lập tức cảnh giác.

"Em gái, có chuyện gì sao?"

Tôn Miên Miên gật đầu, kéo Tôn Cảnh Thạc trốn vào một góc cửa.

"Có người theo dõi, lát nữa nghe hiệu lệnh của em."

Nói rồi, cô rút súng cao su ra, lại nhặt thêm vài viên đá đưa cho Tôn Cảnh Thạc.

Tôn Cảnh Thạc: "..."

Sao hắn không biết trong ba lô của em gái còn giấu cả súng cao su?

Không lâu sau, tiếng bước chân dừng lại ở đầu ngõ.

Tôn Miên Miên tập trung lắng nghe.

Giơ hai ngón tay lên, dùng giọng khẽ nói: "Hai người."

Người đến quả thật là hai, ông chủ Đường và người đàn ông đội mũ bóng chày.

Tôn Cảnh Thạc giương súng cao su: "Để anh!"

Mỗi lần gặp nguy hiểm, Tôn Miên Miên đều xông lên trước. Nếu không phải hắn mặt dày, chắc đã xấu hổ chết mất rồi.

"Ủa? Hai đứa nhóc kia đâu rồi?"

"Chắc chắn ở gần đây. Cậu vào xem, tôi ra phía trước kiểm tra. Hôm nay nhất định phải giữ hai đứa nhà họ Tôn lại đây, haha!"

"Đương nhiên rồi, không ngờ chúng ta chưa đi tìm chúng, chúng lại tự dưng đâm đầu vào, đúng là.. Người thật tốt mà! Làm xong vụ này, chúng ta có thể ăn ngon mặc đẹp một thời gian."

Nghe vậy, Tôn Miên Miên và Tôn Cảnh Thạc đồng thời biến sắc.

Hóa ra, hai con cừu non này tự lao vào miệng cọp.

Đúng là xui xẻo!

Sao cảm giác kẻ thù của họ Tôn ở khắp nơi vậy, hả trời!

Tôn Miên Miên bất lực ngước nhìn trời, không ngờ sống thêm một kiếp nữa mà lại khổ cực đến thế!

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Tiếng cây gậy kéo lê trên phiến đá xanh kích thích màng nhĩ.

Tôn Cảnh Thạc nhíu mày, súng cao su đã giương lên, gân xanh trên mu bàn tay căng lên vì dùng sức.

Lần này, chỉ có một kẻ địch. Tôn Miên Miên tínhklại phía sau. Nhường cơ hội thể hiện cho Tôn Cảnh Thạc.

"Hừ! Thì ra trốn ở đây." Kẻ kia cười khẩy.

Cây gậy dài một mét vung lên, như đánh bowling chặn viên đá bắn ra.

Tôn Miên Miên thầm nghĩ: Tiếc thật!

Tôn Cảnh Thạc chưa kịp giương súng lần thứ hai, cây gậy mang theo gió mạnh đập xuống tới tấp.

Tôn Cảnh Thạc đồng tử co lại, theo phản xạ lao ra, đứng che trước mặt Tôn Miên Miên, dùng cánh tay đỡ lấy cú đánh.

Nhưng Tôn Miên Miên phản ứng nhanh hơn.

Trong khoảnh khắc hắn che chắn, cô đã trượt ra ngoài, một cú đá quét ngang, đá bay gã mũ bóng chày

Cô lao tới nhặt cây gậy, không nói không rằng đập xuống như mưa.

Mũ bóng chày vài lần phản kích, đều bị Tôn Miên Miên dùng vũ lực đè bẹp.

"Nói, tại sao theo dõi chúng ta?"

Hắn thở hổn hển, trợn mắt nhìn hai người.

Tôn Cảnh Thạc giật lấy cây gậy, lại tiếp tục một trận đòn.

"Em gái loại người này chỉ cần đánh, đừng hỏi tại sao. Cứ gặp một giết một, xem chúng cứng cổ đến đâu."

Tôn Miên Miên lặng lẽ giơ ngón cái lên.

Có vẻ như cô đã làm hỏng người anh trai lịch lãm của mình rồi.

Ngay lúc này, đầu ngõ lại vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Mũ bóng chày mắt sáng lên, lưỡi liếm vệt máu trên khóe miệng, khiêu khích bặm trợn: "Hôm nay chính là ngày tận số của chúng mày, đừng hỏi tại sao."

Tôn Cảnh Thạc nổi trận lôi đình, không thèm nhìn người đến đầu ngõ, vung gậy như mưa,

"Chết đi, đồ khốn!"
 
12 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 64: Hủy bỏ hôn ước

"Tao từ lâu đã thấy thằng nhỏ Cố gia không thuận mắt rồi, mày nói làm sao? Đánh một trận hay hủy hoại thanh danh nó đi?"

"Phù! Đánh một trận có ý nghĩa gì, còn thanh danh thì nó đâu phải loại con nhóc như Miên Miên, cóc cần quan tâm mấy thứ đó."

Cố Vân Tiêu không chắc hai người kia đang nói đến ai, nhưng khi nghe thấy nhắc đến Miên Miên, vừa định xông ra chất vấn thì lại nghe thấy họ rúc vào góc tường thì thầm bàn bạc.

"Vậy mày nghĩ làm thế nào?"

"Hắn làm tổn thương trái tim Thanh Thanh, phải trả giá. Chi bằng.. Ngày lễ 1/7 là dịp tốt, em gái hắn không phải sắp lên sân khấu sao? Mày nghĩ nên để nó bẽ mặt ngay tại chỗ, hay đưa lên giường Từ Thiếu? He he!"

"Từ Thiếu? Từ Tư Tình? Hay đấy, nghe nói Từ Gia và Cố Gia là kẻ thù không đội trời chung, he he! Muốn xem cảnh họ trở thành thông gia quá."

Nghe đến đây, Cố Vân Tiêu làm sao không hiểu được.

"Thằng nhỏ Cố Gia" trong miệng hai người kia chính là hắn.

Bọn họ muốn hại hắn, nhưng lại nhắm vào em gái Cố Thanh Nhiễm.

Hắn biết, Cố Thanh Nhiễm sẽ tham gia chương trình văn nghệ tối ngày 1/7.

Còn Từ Thiếu Từ Tư Tình kia, là cháu trai của Từ Lữ Trưởng, bề ngoài đạo mạo nhưng sau lưng dâm đãng phóng túng, cô gái nào hắn để mắt chưa từng thoát khỏi nanh vuốt.

Thêm nữa, do ông nội quá cố của Cố Vân Tiêu từng bất đồng chính kiến với Từ Lữ Trưởng nên hai nhà không qua lại, trong lòng mọi người đã khắc sâu ấn tượng "kẻ thù không đội trời chung".

Cố Vân Tiêu không sợ tiểu nhân hãm hại, nhưng đám tiểu nhân lại vòng qua hắn để nhắm vào Cố Thanh Nhiễm.

Hắn tức giận đỏ cả mắt, bước những bước dài chạy tới, quát lớn: "Đồ tiểu nhân hèn hạ, muốn chết à!"

Hai kẻ trốn trong bóng tối nghe thấy tiếng, vội bảo: "Chạy nhanh!"

Lập tức, hai người chạy tán loạn.

Đáng tiếc Cố Vân Tiêu thế cô lực mỏng, lâu ngày thiếu vận động, căn bản không phải đối thủ của lũ tiểu tử này.

Đuổi theo vài mét đã không thấy bóng dáng hai người kia.

Nhưng điều khiến hắn tức giận hơn là do tính cách của mình, hắn thường xuyên không ở trường thì cũng ru rú ở nhà đọc sách, hoàn toàn không quen biết người trong khu tập thể.

Vì vậy, nghe được giọng nói của họ cũng như không.

Cố Vân Tiêu chán nản quay về, định báo tin này cho Thư Nhã và Cố Thanh Nhiễm.

Dĩ nhiên, Thư Nhã và Cố Thanh Nhiễm vô cùng phẫn nộ.

Cố Thanh Nhiễm tức đến phát khóc: "Có phải Phương gia xúi giục không? Em nghĩ chính là họ. Trước đây em đã nói, chị Miên Miên vô cớ bị vây ở nhà khách, chắc chắn là do Thanh Thanh đó giở trò, mọi người không tin.

Hu hu.. Nếu không phải cô ta, ai lại vô cớ hại chị Miên Miên, hại em chứ?"

Mọi việc đều có động cơ.

Ai là người hưởng lợi, kẻ đó mới là chủ mưu.

Cố Thanh Nhiễm không ngờ người kia bất mãn với anh trai mình, lại trút giận lên cô.

Thư Nhã không nói gì, nhưng trong lòng đã mặc nhiên thừa nhận lời Cố Thanh Nhiễm.

Bà đứng phắt dậy, kiên quyết nói: "Bất kể bố con và Phương gia có còn kiên trì hôn ước hay không, sáng mai ta sẽ đăng báo tuyên bố hủy bỏ hôn ước của hai người."

Dây dưa không dứt, ắt sinh loạn.

Thư Nhã cho rằng, sự im lặng của họ khiến Phương Thanh Thanh nghĩ rằng Cố Vân Tiêu nhà họ nhất định phải thuộc về cô ta.

Không chỉ thường xuyên quấy rối Cố Vân Tiêu, giờ còn nảy sinh tâm địa độc ác như vậy, đúng là phải kết thúc cho xong.

Cố Vân Tiêu mắt sáng lên: "Mẹ, sáng mai con đi cùng."

Cố Thanh Nhiễm lập tức ngừng khóc: "Con cũng đi."

Lúc này, trong một ngõ hẻm ngoài khu tập thể quân đội.

Phương Thanh Thanh rất không vui khi bị gọi ra vào lúc này.

Cô nén cơn giận và bứt rứt vô hạn: "Chuyện gì gấp đến mức phải chạy vào giờ này? Không xem mấy giờ rồi à, không sợ về nhà bị đòn sao?"

Một người nói: "Bọn tôi đang bàn chuyện dạy thằng nhỏ Cố Gia một bài học thì bị nghe trộm. Cô nói, kế hoạch có nên tạm dừng không?"

Phương Thanh Thanh bực bội xoa trán: "Là ai? Cố Vân Tiêu à?"

Hai người đàn ông nhìn nhau, do dự một chút.

"Chắc là không."

"Chắc chắn không phải đâu, chị Thanh Thanh chờ cả buổi chiều ở Đại học Bắc Kinh mà chẳng thấy hắn đâu, làm sao hắn có thể xuất hiện ở đây được."

Trái tim Phương Thanh Thanh đau nhói, cô trừng mắt vào kẻ vừa chạm vào nỗi đau của mình: "Biết nói chuyện không? Đã không phải hắn thì tốt, dù sao cũng không bị bắt tại trận, lo lắng cái gì mà lo. Đã có người nghe thấy rồi, vậy hoãn kế hoạch lại cũng được."

Ba người bàn bạc xong liền tản đi.

Nhưng không ngờ, đến ngày thứ ba, khi Phương Thanh Thanh còn đang chìm trong giấc ngủ, một tin sét đánh ập xuống.

Bà Phương nhìn tờ báo trên tay với vẻ không thể tin nổi, hét lên: "Kiến Quốc à, con lại đây xem, mau lại đây xem. Chuyện này có thật không?"

Phương Kiến Quốc đặt bát cơm xuống, cầm lấy tờ báo, một dòng tuyên bố hiện lên trước mắt--

Tuyên bố đặc biệt: Hôn ước giữa Cố Vân Tiêu của Cố Gia trong khu quân đội và con gái Phương Gia vô hiệu. Từ nay về sau, nam nữ tự do hôn nhân, không liên quan gì đến nhau! Mong mọi người đừng đùa cợt nữa, cảm ơn!

"Cái này?" Phương Kiến Quốc choáng váng, ông ta liếc nhìn lầu trên, rồi lại nhìn người mẹ già đang chìm vào suy tư.

"Mẹ, mẹ nghĩ sao?"

Lúc này, trong nhà chỉ còn ông và bà Phương là người lớn, Dương Thu Hương vừa hửng sáng đã đi ra ngoài, không biết đang bận gì.

Ông bóp trán, lòng dậy sóng, nào có không biết Cố Gia đang chê bai Thanh Thanh vô dụng.

Bà Phương tháo kính lão ra, chậm rãi nói: "Hồi đó hai nhà chỉ hứa hôn bằng miệng lúc mang thai, người ta không muốn thì biết làm sao? Cứ để vậy đi."

Bà tỏ ra rất thoáng, thấy mặt Phương Kiến Quốc đen sầm, bà khuyên giải: "Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên! Thôi đi, lo việc khác đi!"

Phương Kiến Quốc liếc mắt nhìn lầu trên vẫn im ắng: "Nhưng Thanh Thanh thì sao? Rõ ràng con bé rất cố chấp với Cố Gia tiểu tử kia."

Bà Phương bực tức vẫy tay: "Tại nó không đủ nổi bật, không vào mắt người ta thôi. Đi đi đi!"

Vừa dứt lời, tiếng hét của Phương Thanh Thanh vang lên từ đầu cầu thang: "Bà ơi, sao bà lại chê bai cháu thế? Cháu có gì không giỏi? Có nhan sắc, có thân hình, đối nhân xử thế cũng tốt, chỉ là không muốn học mấy cái hình học, ngoại ngữ gì đó thôi.

Học mấy thứ đó để làm gì, chẳng lẽ ra ngoài mua đồ còn dùng đến hình học đại số, hay là mọi người định đưa cháu ra nước ngoài?"

Bà Phương tức giận đến run tay chỉ vào Phương Thanh Thanh: "Mày nhìn cái đồ ngỗ nghịch kia, nói cái gì vậy hả? Nhìn xem, nhìn cái bộ dạng ma quỷ của mày kìa, đầu tóc rối bù, mặt mày xanh xám, môi đỏ lòm, quầng mắt thâm còn to hơn cả nắm tay, định hóa ma ngày rằm tháng bảy à?

Kiến Quốc, mẹ già rồi, Thu Hương nhà con không quản, mẹ cũng không quản nữa, con tự xử đi."

Phương Kiến Quốc không ngờ chiếc áo bông ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình lại có thể xuất hiện với bộ dạng này vào sáng sớm, hoàn toàn đảo lộn nhận thức của ông.

Ông nhìn Phương Thanh Thanh với ánh mắt xa lạ: "Mấy ngày không gặp, sao con lại thành ra thế này, mau về chỉnh trang lại đi."

Phương Thanh Thanh bỗng ngửa mặt cười lớn, giọng chua ngoa: "Con nghe hết rồi, họ hủy hôn ước rồi. Mọi người, mọi người thật hèn nhát và buồn cười, bị người ta bắt nạt chỉ biết nhẫn nhịn.

Hừ! Sao con lại có những người thân như vậy chứ. Con không chịu, con không chịu hủy hôn ước đâu!"

Bà Phương tức đến mức gậy chống suýt đâm thủng mặt đất.

Phương Kiến Quốc mặt mày tái mét, quát lớn: "Câm miệng! Cút lên phòng ngay!"
 
12 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 66: Một phen hú vía

Vừa bước ra khỏi cổng, ba người đã gặp ngay Vương Đại Hổ đang hớn hở chạy đến. Vương Đại Hổ xách chiếc giỏ tre, đứng trước cổng cười toe toét:

"Chị Miên Miên, anh cả, anh hai, em có thể đi vào núi cùng mọi người không?"

Tôn Dật Trần hơi bất ngờ: "Đại Hổ, em cũng dám vào núi rồi sao?"

Mới mười tuổi đầu mà đã gan dạ thế này.

Vương Đại Hổ ngực ưỡn ra đầy tự hào: "Anh cả đừng coi thường em! Từ khi em đi vào núi cùng anh hai và chị Miên Miên, em thường xuyên lui tới quanh rừng lắm!"

Tôn Cảnh Thạc cười, giải thích với Tôn Dật Trần rằng Đại Hổ không chỉ dám vào núi mà giờ còn nhận biết được nhiều loại dược liệu, trở thành "cao thủ kiếm tiền nhí".

Vương Đại Hổ ngượng ngùng cười: "Tất cả là nhờ ông Tôn dạy em biết chữ, chị Miên Miên lại đưa em bản vẽ dược liệu, nên em mới nhận ra được, hehe!"

Mọi người vừa đi vừa nói cười, chẳng mấy chốc đã đến nơi chôn cất chó sói mẹ.

Sự kiện hổ xảy ra đã mấy tháng, người vào núi cũng ngày càng đông.

Tôn Miên Miên liếc nhìn xung quanh, thầm nghĩ: "Con người vì miếng ăn mà thật liều lĩnh!" Chỉ một thời gian ngắn không đến, khu vực này gần như bị giẫm nát. Nhất là những cây khương hoạt non, hoặc bị dẫm đạp bừa bãi, hoặc bị nhổ cả rễ, để lại những hố nhỏ lỗ chỗ.

Tôn Cảnh Thạc đau lòng: "Tiếc quá, nếu đợi đến năm sau, những cây khương hoạt này sẽ bán được giá cao."

Vương Đại Hổ tức giận: "Đều là do mấy bà lớn tuổi không nghe lời! Họ chẳng quan tâm chín hay chưa chín, cứ đào bừa lên, cuối cùng bán chẳng được bao nhiêu tiền lại còn phí hoài. Hừ!"

Mấy ngày nay, mấy nhà trong ngõ ngửi thấy mùi thịt thơm phức nhà họ Vương, lại thấy nhà này thường xuyên mang dược liệu đến tiệm thuốc bán. Thế là họ lén lút bám theo, rồi bắt chước vào núi đào bới lung tung. Đến cả những khu rừng sâu trước kia không dám vào, giờ cũng đã mở mấy con đường rộng thênh thang.

Tôn Miên Miên không thể ngăn mọi người vào núi, cũng không thể cấm họ đào dược liệu, lại càng không có thời gian để phổ biến kiến thức về dược liệu cho họ. Cô chỉ cảm thấy tiếc nuối. Tiếc cho sự phá hoại cân bằng sinh thái, lo lắng trước sự trả thù của tự nhiên.

"Đi! Chúng ta đi lối khác."

Cô cầm dao phát, chọn hướng cây cối rậm rạp để mở đường.

Tôn Dật Trần lập tức hiểu ý, giật lấy dao phát, chỉ vài nhát đã chặt mở một lối đi. Tôn Cảnh Thạc cầm ná đi sau Tôn Dật Trần, cảnh giác quan sát xung quanh. Vương Đại Hổ theo sát phía sau, tay cầm ná, dao phát cắm ở thắt lưng.

Tôn Miên Miên cầm cuốc đi cuối đoàn. Điều này giúp cô dễ dàng lén lút "chuyển" một số cây non, cỏ nhỏ hay côn trùng vào không gian. Thỉnh thoảng, cô còn quét một số thảm thực vật để kiếm điểm.

Dĩ nhiên, dưới ánh mắt của Tôn Dật Trần, cô phải hết sức cẩn thận. Cô biết, người lính vốn rất tinh ý và nhạy bén.

Đột nhiên, một con chim lớn từ tán cây phóng vụt ra, làm lá cây rung lên "xào xạc". Mọi người ngẩng lên kinh ngạc, nhìn thấy trên cành cây cao kia có một tổ chim khá lớn ẩn trong tán lá.

Vương Đại Hổ vui mừng chỉ vào tổ chim: "Để em trèo lên lấy trứng!"

Không đợi ai đồng ý, cậu bé đặt giỏ xuống, dùng tay chân bám vào thân cây, thoắt cái đã trèo đến gần tổ chim.

Đúng lúc cậu với tay định bám vào cành cây bên tổ, một cái đầu rắn thè lưỡi từ trong tổ thò ra.

"A!" Vương Đại Hổ hoảng hốt hét lên.

Tôn Dật Trần thầm kêu không ổn, vứt dao phát chạy đến.

Tôn Cảnh Thạc giương ná, bắn.

Tôn Miên Miên hét lớn: "Đừng sợ! Giữ chắc vào!"

Theo tiếng hét của cô, viên đá bắn trúng đầu rắn, máu văng tung tóe, đánh thức lũ chim non, gây ra một tràng "chiêm chiếp".

Cùng lúc, viên đá từ ná của Tôn Cảnh Thạc bắn trúng tổ chim.

Tôn Dật Trần chạy như bay đến gốc cây, kịp đón lấy.. Một chiếc giày của Vương Đại Hổ rơi xuống.

Còn Vương Đại Hổ, may mắn mắc kẹt trên cành cây.

Một phen hú vía!

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Miên Miên an ủi: "Đại Hổ, con rắn kia chắc đã chết rồi, đừng sợ!"

Nói là đừng sợ, nhưng trái tim nhỏ bé của cô vẫn đập "thình thịch" không ngừng.

Trong lòng thầm nghĩ may mắn là từ khi xuyên qua đến đây, cô chưa dám lãng phí võ công cổ truyền đã luyện tập từ kiếp trước.

Viên đá cô ném ra không chỉ vì cô thường xuyên luyện tập ngân châm, quen tay hay làm, mà còn nhờ luyện võ công cổ truyền, khiến cơ thể này dần dần tích lũy được nội lực.

Nhờ sự gia trì của nội lực, viên đá ném từ xa mới có thể đập nát đầu rắn.

Tôn Dật Trần chỉ nhìn thấy cây súng cao su trong tay Tôn Cảnh Thạc bắn ra, anh ngạc nhiên cầm lấy cây súng cao su: "Súng cao su của em có thể bắn trúng mục tiêu xa năm sáu mét? Uy lực lớn vậy sao?"

Tôn Cảnh Thạc ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt nhìn về phía Tôn Miên Miên: "Em chỉ bắn trúng tổ chim, không bắn trúng đầu rắn. Đó là em gái bắn trúng."

Tôn Dật Trần nghi ngờ: "Em gái dùng gì bắn trúng vậy?"

Anh rõ ràng nhìn thấy trong tay Tôn Miên Miên chỉ có một cái cuốc, mà cái cuốc đó giờ vẫn ở trong tay cô.

Tôn Miên Miên thấy hai người anh nhìn mình, liền mở lòng bàn tay ra, trên đó có một viên đá, rất tự nhiên nói: "Chính là cái này."

"Viên đá?"

Giọng Tôn Dật Trần cao hơn, nhìn Tôn Miên Miên không thể tin nổi: "Em đã bắn như thế nào?"

Cô không có cung tên, cũng không có súng cao su. Chẳng lẽ là ném bằng tay không?

"Em gái chỉ ném một cái tùy ý, mà độ chính xác còn cao hơn súng cao su của em. Trước đây chỉ làm choáng váng, giờ đã có thể giết chết."

Nghe lời khoe khoang của Tôn Cảnh Thạc, Tôn Dật Trần trợn mắt.

Trời!

Đây là thật sao?

Chẳng lẽ em gái chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết? Không phải nói cô lớn lên trong khu tập thể quân đội sao? Chẳng lẽ trẻ con khu tập thể quân đội từ nhỏ đã giỏi võ?

Không đúng, không đúng!

Trong đại đội của họ cũng có người từ khu tập thể quân đội, từng đứa yếu ớt như con gái, không bằng mấy tay chân lấm lem như họ.

"Em gái, có thể biểu diễn một chút không?"

Tôn Dật Trần tò mò nhìn Tôn Miên Miên, cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất.

Tôn Miên Miên vẩy nhẹ bím tóc trên vai, thốt ra hai từ: "Xem đây!"

Đều là anh em ruột thịt, không có gì không thể nói.

Cô chỉ vào cái cây cao sáu mét không xa: "Sẽ đánh trúng quả cầu trên cây kia."

Chỉ thấy ánh mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, cánh tay vung lên, viên đá bay vút đi.

Mang theo một luồng khí mạnh.

Tôn Dật Trần cảm nhận được, trong lòng kinh hãi.

Với kinh nghiệm nhiều năm bắn súng của anh, lực lượng của luồng khí này đủ để đập vỡ xương trán của một đứa trẻ, sức sát thương cực lớn.

Khi tận mắt nhìn thấy viên đá bắn trúng quả cầu trắng ở xa, anh không kiềm được giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tôn Miên Miên.

Sau đó, anh nghiêm túc nói: "Em gái, em rất giỏi! Nhưng tay nghề này đừng tùy tiện thể hiện, quá phô trương chưa chắc đã là chuyện tốt."

Tôn Miên Miên suy nghĩ, gật đầu mạnh.

Thì ra lúc cô ra tay, Tôn Dật Trần thay đổi sắc mặt là vì chuyện này.

Cô mỉm cười: "Anh cả yên tâm, em hiểu. Không tin anh hỏi anh hai, dù là kẻ xấu vào nhà, em cũng chỉ dùng ngân châm và thuốc để đối phó."

Nghe đến đây, Tôn Cảnh Thạc đột nhiên kêu lên: "Em gái, sao hai người kia không đến tìm em xin thuốc giải vậy?"

Hai người mà anh nói chính là Nhị Cẩu và Hồ Tử, những kẻ đã khai ra Tiêu Hiểu.
 
12 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 67: Cây trà cổ thụ ngàn năm hoang dã

Tôn Miên Miên nhăn mặt: "Anh đoán xem?"

Tôn Cảnh Thạc gãi đầu gãi tai, không thể hiểu nổi. Thấy Vương Đại Hổ sắp xuống cây, anh vội vàng hỏi: "Em gái, em nói đi, rốt cuộc là tại sao?"

Kể từ khi vụ án Tiêu Hiểu thuê người giết người xảy ra, Tôn Cảnh Thạc và Tôn Miên Miên gần như không rời nhau. Anh rất rõ rằng Tôn Miên Miên không hề gặp riêng Nhị Cẩu và Hồ Tử.

Liệu Nhị Cẩu và Hồ Tử đã.. Chết rồi sao? Nếu vậy, em gái đã giết người rồi sao?

Tôn Cảnh Thạc vô cùng hoảng sợ, kéo tay áo Tôn Miên Miên và thì thầm nói ra suy đoán của mình.

Tôn Dật Trần nghe mà không hiểu gì, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người. Trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng điều quan tâm nhất lúc này là Tôn Miên Miên có thật sự đã đầu độc hai người đó hay không.

Mặc dù họ đáng bị trừng phạt, nhưng tốt nhất là đừng tự làm bẩn tay mình.

Nếu thật sự là vậy..

Tôn Dật Trần đã nghĩ ra vô số cách để đổ tội, chỉ chờ Tôn Miên Miên tiết lộ câu trả lời.

Tôn Miên Miên cũng không nỡ tiếp tục làm mọi người hồi hộp. Cô tùy tiện ném một viên đá khác, trúng vào con rết bên cạnh Vương Đại Hổ, rồi nói một cách thong thả: "Đó chỉ là một viên thuốc làm sạch ruột thôi."

Tôn Cảnh Thạc rõ ràng không tin: "Em không phải nói đó là thuốc" Thất Nhật Đoạn Trường "(Bảy ngày đứt ruột) sao?"

Tôn Miên Miên liếc anh ta một cái: "Anh ngốc à! Nếu không nói vậy thì làm sao họ tự thú được? Hơn nữa, anh có thấy anh Chu võ công cao cường đến gây rắc rối không? Cảnh sát của chúng ta cũng không đến nữa mà?"

Nói xong, cô đứng dậy: "Thôi không nói nữa, em phát hiện ra một thứ hay ho."

Trong lòng nghĩ: Anh Chu chắc chắn không thể đến gây rắc rối, còn Nhị Cẩu và Hồ Tử cũng đã bị nhốt trong nhà giam.

Hai người đợi ngoài sân đêm đó cũng bị nhốt cùng với Tiêu Hiểu.

Đáng tiếc là Tôn Miên Miên không biết kết cục của chồng Tiêu Hiểu, nhưng cô cũng không sợ hắn quay lại.

Tôn Cảnh Thạc nghe nói hai người đó không bị đầu độc mà chỉ bị nhốt, liền yên tâm. Anh hớn hở theo sau Tôn Miên Miên: "Đó là gì vậy?"

Tôn Miên Miên chỉ tay một cách uyển chuyển: "Anh có thấy cái thứ trắng trên cây không? Đó là nấm đầu khỉ, một loại nấm vừa làm thuốc vừa làm thực phẩm được."

"Thứ đó có gì tốt vậy?" Vương Đại Hổ vừa xuống cây, nghe thấy vài từ, tò mò hỏi.

"Đây! Nấm đầu khỉ." Tôn Miên Miên xắn tay áo, chuẩn bị cởi giày, nhưng bị Tôn Cảnh Thạc kéo lại.

"Em định làm gì vậy? Là con gái, phải giữ hình tượng chứ."

Tôn Miên Miên cười gượng: "Em không trèo, vậy anh lên đi!"

Tôn Cảnh Thạc mặt đỏ bừng, ấp úng: "Anh, anh không biết trèo."

Anh từ nhỏ đã yếu ớt, tính cách hướng nội, chưa bao giờ trèo cây hay xuống sông bắt cá.

Nghe anh trai Tôn Dật Trần kể về quá khứ của Tôn Cảnh Thạc, Tôn Miên Miên nhìn anh với ánh mắt thương cảm: "Anh hai tội nghiệp!"

Tôn Cảnh Thạc: "..."

"Bây giờ anh cũng có thể trèo cây, có gì đáng tiếc đâu."

Nói xong, anh liếc nhìn Vương Đại Hổ đang trèo cây, rồi tự tin chạy lấy đà, chuẩn bị ôm chặt thân cây bằng hai tay, hai chân kẹp chặt và nhảy lên.

Tuy nhiên, thực tế đã tát anh một cái thật đau. Anh chạy lấy đà lao thẳng vào cây lớn, không chỉ xương bị đau nhức, mà cú nhảy vất vả đó, vì kỹ thuật sai, anh đã trượt chân, ngã lăn ra đất một cách thảm hại.

Tôn Miên Miên cười lớn: "Anh hai, anh đến đây để làm trò cười à, ha ha ha!"

Tôn Cảnh Thạc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn em gái vô lương tâm, nhổ nước bọt, xoa hai tay, chuẩn bị thử lại.

Tôn Dật Trần không thể chịu đựng được nữa.

Anh bước đến vỗ vai Tôn Cảnh Thạc: "Nhìn đây! Leo cây cũng có cách riêng của nó."

Nói xong, anh nhảy lên, bất ngờ nhảy cao gần hai mét. Thấy anh nắm chặt thân cây bằng hai tay, dùng sức đạp chân, cơ thể bật lên như lò xo. Sau đó, anh nắm lấy cành cây, cơ thể rung nhẹ, rồi leo lên một cách vững vàng.

Với sự hỗ trợ của cành cây, Tôn Dật Trần nhanh chóng với tới nấm đầu khỉ trên cây.

"Anh giỏi quá!" Tôn Miên Miên vỗ tay nhiệt tình.

Tôn Cảnh Thạc gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Thôi đi, anh không thể leo cao, nhưng bắt gà rừng và thỏ rừng thì được. Mặc dù không thể bắn trúng 100%, nhưng tỷ lệ trúng cũng đạt 60-70%."

Tôn Miên Miên mỉm cười gật đầu, hét lên với cây: "Anh trai, anh và Đại Hổ hái nấm đầu khỉ trước, em đi tìm thảo dược."

Mọi người hành động một cách ăn ý trong tầm nhìn. Nhưng Tôn Miên Miên vốn đã giấu một bí mật. Cô đào vài cây thảo dược gần đó, từ từ di chuyển vào sâu trong núi.

Với sự che chắn của những bụi cây rậm rạp, cô càng tự do hơn trong việc chuyển trồng một số thực vật hoặc quét một số loài chưa từng quét trước đây.

Rất nhanh, điểm số của cô đã tăng lên 10.000 điểm. Cô nhìn xung quanh, cẩn thận nhấp vào tùy chọn đổi điểm đang treo lơ lửng trước mặt.

Vẫn là [A. 100 mét vuông không gian sử dụng]

Với 100 mét vuông không gian này, không gian Bồ Đề đã mở rộng thêm rất nhiều. Xuất hiện thêm một số dãy núi, và một phần của hồ nước cũng lộ ra. Hiện tại, hai bên bờ sông đã trở nên xanh tươi, với những bông hoa nhỏ nhiều màu sắc điểm xuyết, ngay cả những ngọn đồi gần sông cũng tràn đầy sức sống.

Tôn Miên Miên tin rằng trong tương lai gần, không gian Bồ Đề của cô sẽ tràn đầy sức sống như những dãy núi và dòng sông trong thực tế.

Cô tự hào nhìn lại không gian Bồ Đề đã mở rộng, thành thạo sử dụng kỹ năng lấy vật từ xa để di chuyển cây nhỏ và cỏ, đồng thời lén lút quét để kiếm điểm.

Tuy nhiên, khi cô chuẩn bị quét một cây cổ thụ khô héo, cô nhìn thấy thông tin giới thiệu xuất hiện trên bảng quét ảo. Ngón tay nhấp vào xác nhận như bị ong đốt, rồi nhanh chóng rút lại.

"Cây trà cổ thụ ngàn năm hoang dã, tuổi thọ hơn ngàn năm, hiện nay gần như tuyệt chủng, vẫn còn một tia hy vọng sống sót. Trong thời kỳ thịnh vượng, cây chứa nhiều nguyên tố vi lượng quý hiếm, đặc biệt có thể cải thiện chất lượng không khí và nuôi dưỡng linh khí."

Khi nhìn thấy hai chữ cuối cùng, trái tim Tôn Miên Miên đột nhiên rung động, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía không gian Phượng Hoàng. Nếu cây trà cổ thụ ngàn năm hoang dã này có thể sống sót, thì không gian Bồ Đề của cô có hy vọng sinh ra linh khí, từ đó.. Không gian Phượng Hoàng có thể có cơ hội nâng cấp?

Nghĩ vậy, cô kìm nén sự phấn khích, run rẩy tay, cẩn thận quỳ xuống, từ từ đào đất đá, di chuyển cây trà cổ thụ quý hiếm vào không gian, cẩn thận trồng nó vào một thửa ruộng nhỏ bên bờ sông.

Cô phát hiện ra rằng, bất kỳ cây cối nào được trồng trong không gian, sau khi được tưới nước, sẽ phát triển nhanh hơn và khỏe mạnh hơn so với những cây không được tưới. Hy vọng cây trà cổ thụ ngàn năm hoang dã được tưới nước sông cũng sẽ hồi sinh như các loài thực vật khác.

Sau khi sắp xếp xong cây trà cổ thụ ngàn năm hoang dã, Tôn Miên Miên quay lại rừng, vừa lấp đầy hố sâu vừa đào xong, thì phát hiện có động tĩnh lạ phía sau.

Cô cầm cuốc, chuẩn bị quay lại.

Đúng lúc đó, một mùi hôi thối kèm theo hơi ấm phả vào cổ cô từ phía sau.

Cô quay đầu lại, mắt mở to: "Lợn rừng!"

Một con lợn rừng to lớn, có lẽ nặng hai ba trăm cân.

Tôn Miên Miên né sang một bên, hét lên: "Anh ơi, lợn rừng, lợn rừng!"

Tôn Cảnh Thạc ở gần đó, nghe thấy có lợn rừng, không suy nghĩ gì, lao tới. Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy răng nanh dài và nhọn của con lợn rừng, cùng với thân hình khổng lồ của nó, anh sợ đến mức giọng nói run rẩy: "Anh ơi, lợn rừng, cứu với!"

Tôn Miên Miên tránh né, nhìn thấy Tôn Cảnh Thạc xuất hiện, cô hét lên cảnh báo: "Nhanh đi, nhanh đi! Đi gọi anh trai."

Sau vài hiệp giao tranh, cây cối trong rừng đổ rạp, cát đá bay tung tóe. Trong đó còn xen lẫn tiếng gầm gừ và tiếng kêu thảm thiết của con lợn rừng, khiến Tôn Dật Trần đang trèo trên cây không kịp xuống. Anh nắm lấy cành cây gần đó, lắc lư một lúc, nhanh chóng đến trên đầu Tôn Miên Miên.

"Em gái, mau tránh đi!"

Tôn Miên Miên nghe lời tránh ra một chút, chuẩn bị giao chiến trường cho Tôn Dật Trần, người có sức mạnh lớn hơn.

Nghĩ thầm, nếu chỉ có mình cô, dù không dùng bùa sức mạnh để chế ngự lợn rừng, cô cũng có thể bất ngờ đưa lợn rừng vào không gian.

May mắn là con dao chặt củi vẫn còn đeo ở thắt lưng của Tôn Dật Trần.

Sau hai ba hiệp, chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ, con lợn rừng hét lên một tiếng thảm thiết vang trời, rồi ngã xuống đất.

"Anh trai thật oai phong!"

"Anh trai giỏi quá!"
 
12 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 68: Thịt lợn rừng

Tôn Miên Miên và Tôn Cảnh Thạc không ngần ngại tung ra những lời khen ngợi như mưa.

Lúc này, Vương Đại Hổ cũng chạy đến.

Chính lúc đó, cậu bé chứng kiến Tôn Dật Trần tung một cú đấm vào đầu con lợn rừng.

Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết của con lợn rừng im bặt.

Cậu bé sững sờ: "Anh Tôn thật giỏi, chỉ một cú đấm đã hạ gục con lợn rừng."

Vì vậy, sau khi Tôn Miên Miên được gọi là "Cô bé hạt tiêu", Tôn Dật Trần lại một lần nữa được hàng xóm phong tặng danh hiệu "Anh hùng đánh lợn".

Từ đó, dù hàng xóm có ghen tị với cuộc sống ngày càng thịnh vượng của gia đình họ Tôn, cũng không ai dám nói xấu.

Tôn Miên Miên rất hài lòng với kết quả này.

Sau khi xuống núi vào ngày hôm đó, ba anh em mang con lợn rừng vào con hẻm nhỏ, thu hút đám đông tụ tập.

"Ôi trời! Thằng nhóc nhà Tôn lại đánh được con lợn rừng, chắc phải hai ba trăm cân đấy?"

Tôn Dật Trần cười: "Khoảng vậy."

Vương Đại Hổ hào hứng chạy đến chia sẻ: "Đây là con lợn rừng mà anh Tôn đánh chết bằng một cú đấm, cháu đã tận mắt chứng kiến, anh Tôn thật là giỏi!"

Đám đông lùi lại vài bước, nhìn Tôn Dật Trần với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa e dè.

Tuy nhiên, vì muốn có thức ăn, các bà các cô chỉ im lặng được vài giây rồi lại tụ tập lại.

"Con lợn rừng to như vậy, các anh định ăn hay mang đến hợp tác xã?"

"Sao không chia cho mọi người một ít? Chúng tôi sẽ trả tiền."

Nghe họ hỏi này hỏi nọ, Tôn Miên Miên nhớ lại thái độ của họ trước đây, cảm thấy không vui, mặt vẫn lạnh lùng.

Nghe nói sẽ trả tiền, vẻ mặt cô dịu đi một chút.

Cô liếc nhìn ông nội đang đứng ở cửa sân, nói to: Việc này phải hỏi ông nội cháu. Tuy nhiên, nếu các bà, các cô muốn mua thịt, cũng có thể ưu tiên xem xét. "

Giá thịt lợn ở hợp tác xã là 1, 2 nhân dân tệ mỗi cân, nếu mang cả con lợn đến, họ chỉ thu 0, 7 nhân dân tệ mỗi cân.

Hơn nữa, bây giờ là buổi chiều, ít người mua thịt lợn, nếu để đến ngày mai sợ sẽ có mùi, chắc chắn hợp tác xã sẽ ép giá. Thà bán ngay bây giờ còn hơn.

Tôn Cảnh Thạc thì thầm hỏi:" Em gái, sợ rằng họ cũng không mua được nhiều, cuối cùng vẫn phải mang đến hợp tác xã cung ứng. "

Sợ rằng hợp tác xã cung ứng sẽ không thu mua thịt lợn vụn.

Tôn Miên Miên nháy mắt tinh ranh:" Không sao, nếu không bán hết, chúng ta tự mang ra bán, vẫn kiếm được nhiều hơn là mang đến hợp tác xã cung ứng. "

Hơn nữa, người giúp giết lợn sẽ được tặng 5-6 cân, nhà họ Vương cũng sẽ được tặng 4-5 cân, còn phải để lại một ít cho Trần Vĩ Hào.

Nghĩ đến đây, Tôn Miên Miên nghiêng đầu hỏi ông nội:" Ông nội, có nên tặng một ít cho hiệu trưởng không? Người đó cũng khá tốt. "

Không nói đến việc ông nội gặp chuyện, lần này đưa ông nội đến tỉnh thành cũng là do hiệu trưởng Vu quyết định. Mặc dù có ân huệ của ông nội đã giúp đỡ ông trước đây, nhưng ân huệ cũng có giới hạn. Lễ nghĩa qua lại, có thêm một người bạn thì sao lại không vui?

Ông nội gật đầu:" Nên để lại cho ông ấy một ít. Nếu không phải vì tỉnh thành quá xa, không nói đến con lợn rừng này, mà là hai con, nhà hàng của Lý Vượng cũng có thể tiêu thụ được. "

Ông nội không nói về mối quan hệ với Lý Vượng, Tôn Miên Miên cũng không hỏi, nhưng cô đoán mối quan hệ của họ chắc chắn không bình thường.

Tôn Cảnh Thạc và Tôn Dật Trần không có nhiều suy nghĩ như Tôn Miên Miên, họ bận rộn giúp Vương Căn Sinh và Vương Thủy Sinh hai anh em giết lợn, rồi giúp đun nước, đưa dụng cụ..

Hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến hàng xóm đến mua thịt lợn.

Tôn Miên Miên bàn bạc với ông nội, rồi lập tức nói với hàng xóm:

" Thịt lợn ở hợp tác xã là 1, 2 nhân dân tệ một cân, theo lý thì thịt lợn rừng đắt hơn, nhưng ông nội cháu nói, chúng ta là hàng xóm, nên chỉ tính 1 nhân dân tệ một cân. "

Sau khi cô báo giá, sân vườn im lặng một lúc.

Một bà lão hỏi:" Cô gái nhà họ Tôn, có thể rẻ hơn một chút không? Tôi sẽ cân một ít cho em trai tôi thử xem. "

" Đúng vậy, đúng vậy, nhà chúng tôi đã lâu không ăn thịt, ông Tôn, ông hãy làm việc tốt, bán rẻ hơn đi. "

Tôn Miên Miên không đồng ý, mặt nhỏ nhăn nhó:" Các bà, các cô, giá là vậy, các bà muốn thì cân, không muốn thì chúng cháu sẽ mang đến hợp tác xã. "

Cô nói dứt khoát, không nể nang gì.

Có người không đồng ý, vừa định phản đối, thì gặp ánh mắt lạnh lùng của Tôn Miên Miên, liền co rúm người lại.

Bà Vương cười khẩy, khoanh tay chỉ vào những người đang nói:" Nếu các bà không muốn thì thôi, đừng nói nhiều. Giá một cân một tệ đã rẻ lắm rồi. Dù rẻ như vậy, các bà có phải đang chửi nhà Tôn là tư bản, hút máu dân thường không? Nếu bán rẻ hơn nữa, các người có phải sẽ bàn tán sau lưng rằng nhà họ Tôn giả vờ giàu có, là một lũ ngốc không?

Thôi đi! Muốn mua thì mua, không muốn thì đi. Miên Miên, đừng có tốt bụng quá, có những người không biết ơn. "

Tôn Miên Miên rất thích cách bà Vương nói chuyện mạnh mẽ.

Cô đưa tay ra hiệu, chỉ đạo Tôn Dật Trần cắt một miếng thịt, khoảng hơn ba mươi cân.

" Bà Vương, đây là tiền công cho hai chú, xin đừng từ chối. "

Bà Vương vội vàng lắc đầu, lùi lại:" Không được, không được. Chỉ là việc nhỏ, chúng ta có tiền, sẽ tự mua, hãy cất đi. "

Tôn Dật Trần liếc nhìn Tôn Cảnh Thạc, Tôn Cảnh Thạc lập tức ôm miếng thịt đó đến nhà họ Vương.

Ngay sau đó, Tôn Miên Miên lại chỉ đạo Vương Căn Sinh cắt vài miếng thịt, chuẩn bị để tặng người khác.

Những người hàng xóm đứng xem thấy con lợn trong chớp mắt đã mất đi một nửa, liền sốt ruột.

Họ không còn quan tâm đến giá cả nữa, từng người một la lên:

" Cho tôi hai cân, ở đây. "

" Cho tôi một cân. "

" Cho tôi một chân, con trai thứ hai nhà tôi sắp đính hôn, hehe! "..

Lúc đó, hai anh em Vương Căn Sinh và hai anh em Tôn Dật Trần, tổng cộng bốn người, bận rộn đến mức muốn chia thân.

Nếu không có Tôn Miên Miên giúp thu tiền bên cạnh, tình hình sẽ còn hỗn loạn hơn.

Cuối cùng chỉ còn lại đầu heo và nội tạng heo.

Đầu heo nhiều xương, ít thịt, ngay cả những người không mua được thịt cũng không muốn lấy.

Còn nội tạng heo thì hôi thối và khó rửa, càng không ai thèm nhìn.

Lúc này, bóng tối đã bao trùm mặt đất.

Tôn Miên Miên lấy ra bốn chiếc đèn pin, treo trong sân.

Sáng như ban ngày.

Vương Căn Sinh và Vương Thủy Sinh cần mẫn giúp lột lông và rửa sạch đầu heo, rồi nhìn nội tạng heo với vẻ khó xử:" Cái này còn cần không, vứt đi nhé? "

Họ đã trải qua thời kỳ đói kém, lúc đó đói đến cùng cực, họ cũng đã ăn nội tạng heo. Cho đến nay, họ vẫn nhớ mùi hôi thối và vị đắng của nó, thật sự.. Buồn nôn!

Tôn Miên Miên cười nói:" Sau khi rửa sạch, nội tạng lợn có thể xào hoặc hầm đều rất ngon. Hay là, để cháu nấu xong rồi mời các chú thử xem? "

Thử?

Vương Căn Sinh và Vương Thủy Sinh liếc nhanh qua nội tạng lợn, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trong dạ dày, nở nụ cười gượng gạo:" Không cần, không cần. Vậy, chúng tôi về trước nhé. "

Không đợi gia đình họ Tôn nói gì để giữ lại, hai người chạy ra ngoài như bị chó đuổi.

Ông nội nấu cơm xong, ra khỏi bếp, vừa kịp thấy bóng lưng của họ:" Sao họ lại đi rồi? "

Tôn Miên Miên giơ tay:" Cháu không biết. "

Tôn Dật Trần nhẹ nhàng mở miệng:" Họ chắc là sợ nội tạng heo "

Nghe anh nói vậy, ông nội lập tức hiểu ra.

Bóng ma của nội tạng lợn, trong tâm trí thế hệ của họ, là một vết thương không thể xóa nhòa.

Điều quan trọng nhất là không ai muốn dọn dẹp những vết bẩn trên đó.

Tôn Miên Miên tình nguyện:" Ông nội, cháu sẽ dọn dẹp, hãy xem cháu làm phép thuật nhé. "

Cô chạy vào bếp lấy một đống tro cây, ngay lập tức bắt đầu dọn dẹp bên cạnh giếng nước, thở hổn hển.

Tôn Cảnh Thạc bịt mũi nhìn hai lần, lắc đầu vào bếp, xào một đĩa ớt xanh xào thịt, một đĩa sườn heo hầm, salad rau muống, và một tô canh trứng.

" Ăn cơm!"Anh bày đồ ăn ra, đứng ở cửa gọi.

Mùi nội tạng heo quá nồng, anh không dám và cũng không muốn lại gần.
 
12 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 69: Lấy được một quyển sổ đỏ

Tôn Miên Miên cũng vừa dọn dẹp xong.

Cô cứ rửa tay đi rửa tay lại, vừa rửa vừa nhớ lại cách chế biến lục phủ ngũ tạng của heo.

Chỉ tiếc đời trước cô chỉ là một tín đồ ẩm thực, chưa bao giờ xuống bếp. Lúc còn ở nhà họ Phương, nguyên chủ cũng là kiểu tiểu thư ngoan ngoãn, mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân.

Có thể nhịn được cảm giác ghê tởm để rửa sạch nội tạng heo, là bởi cô kiên trì với niềm tin "đồ ăn không được lãng phí", lại thêm đời trước có từng xem mấy hướng dẫn trong một cuốn sách nổi tiếng.

"Ừm, tay nghề nấu nướng của anh hai ngày càng tiến bộ rồi. Đặc biệt là món thịt xào ớt xanh với sườn kho, ngon cực kỳ."

Tôn Miên Miên khen không dứt lời, nhưng trong lòng lại đang vắt óc nghĩ cách dụ dỗ Tôn Cảnh Thạc tiếp tục "tàn phá" đống lòng heo.

Cô bắt đầu nhớ món đại tràng luộc và đại tràng xào cay của đời trước rồi.

Cái mùi ấy, thật sự khiến người ta thèm đến cồn cào!

Tôn Cảnh Thạc liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Đừng có tâng bốc anh, em vừa đảo mắt là anh biết em chẳng có ý đồ gì tốt đẹp rồi."

Tôn Miên Miên u oán nhún vai: "Oan cho em quá!"

Thấy Tôn Cảnh Thạc không mắc câu, cô liền chuyển mục tiêu sang Tôn Dật Trần đang cắm đầu ăn cơm: "Anh cả, lần này về được mấy ngày?"

Tôn Dật Trần khựng lại một chút: "Ba ngày."

Tức là ngày kia phải đi rồi.

"Sao gấp vậy? Anh cả, anh ở khu quân sự nào vậy?" Tôn Miên Miên hỏi tiếp.

"Tây Nam. Kỳ nghỉ cũng không ngắn, chỉ là đi đường mất hai ngày."

Một đi một về là bốn ngày, ở nhà có ba ngày, kỳ nghỉ bảy ngày thoắt cái là hết.

Tôn Dật Trần nhìn ra sự lưu luyến của người nhà, nhớ lại lần trước Tôn Miên Miên từng nói "có kẻ xấu đột nhập nhà", lúc đó vì vội đi hái nấm đầu khỉ nên không kịp hỏi kỹ.

Vừa hỏi đến, ông nội thở dài nặng nề: "Cũng không phải chuyện gì lớn, là cái con Tiêu Hiểu kia, giở mấy trò sau lưng thôi. May mà không sao cả, cháu đừng lo, tự mình chú ý an toàn là được."

Người xưa có câu, con đi ngàn dặm mẹ lo âu.

Ông cụ cũng không ngoại lệ.

Tôn Dật Trần biết, ông nội chỉ nói sơ qua vài câu là vì không muốn anh lo lắng.

Nhưng lúc đó nguy hiểm đến thế nào, dù anh không có ở nhà cũng đoán được, người lớn thì già yếu, trẻ con thì nhỏ dại, phải sợ hãi và bất lực đến mức nào.

May mà em gái là người lanh lợi lại có bản lĩnh.

Mọi người ngồi quây quần, trò chuyện một hồi về tình hình gần đây, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Tôn Miên Miên trở về phòng phía tây, lập tức vào không gian, chạy thẳng đến chỗ cây trà cổ ngàn năm hoang dã.

Nhìn thấy cây trà cổ vốn chỉ còn một tia sinh khí, giờ đây lại hiện lên "đã khôi phục sinh cơ" sau khi quét

Tôn Miên Miên vui mừng khôn xiết, sung sướng đi vòng quanh cây trà cổ nhìn tới nhìn lui, rồi mới về ngủ.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm.

Trong đó còn xen lẫn hương rượu mà hôm qua cô dùng để ướp nội tạng heo.

Chẳng lẽ món sáng nay là lòng heo?

Tôn Miên Miên tò mò chạy vào bếp, thấy Tôn Cảnh Thạc đang đảo chảo, xúc từng đoạn lòng heo ra đĩa.

"Anh hai, không phải anh chê lòng heo sao? Sao giờ lại nổi hứng xào rồi?"

Nghe vậy, Tôn Cảnh Thạc lườm cô: "Em đã rửa rồi, chẳng lẽ đem vứt à?"

Ông nội kéo củi ra khỏi bếp, cười nói: "Phải nói là, ngửi cũng thơm thật đấy. Chỉ là không biết ăn có ngon không?"

Tôn Miên Miên nhanh tay bốc một miếng cho vào miệng, nóng đến mức suýt phun ra.

Cô vươn cổ thổi phù phù, lúng búng nói: "Không tồi, không tồi, đúng là cái mùi đó!"

Tôn Dật Trần đang gánh củi đi vào sân, hỏi: "Ăn gì thế? Nhìn bộ dạng kỳ cục vậy?"

Tôn Miên Miên còn chưa kịp trả lời, Tôn Cảnh Thạc đã bưng đĩa đồ ăn ra, cười nói: "Nó đấy! Lén ăn đồ vừa ra khỏi chảo, bị bỏng miệng, đáng đời!"

Đúng lúc cả nhà ngồi vào bàn ăn, thì cổng sân bị đẩy ra.

"Ông Tôn, có nhà không?"

Hiệu trưởng Vu Đức Thắng đẩy cánh cổng khép hờ, bước vào.

"Ôi! Đang ăn sáng à."

Ông nội đứng dậy, Tôn Miên Miên và mọi người cũng đứng lên chào đón.

"Là thầy Vu à, mau vào ăn chút gì đi."

Ông nội vội vàng mời.

Tôn Miên Miên chạy đi lấy bát đũa.

Mấy người trò chuyện vài câu, rồi vừa ăn vừa nói chuyện.

Hiệu trưởng Vu Đức Thắng lấy ra một quyển sổ đỏ: "Đây là sổ đỏ của cửa hàng ở cổng trường. Là gian lớn nhất. Ông Tôn, ông giữ lấy."

Vẻ mặt ông không có chút tự đắc hay khoe khoang, ngược lại còn có phần áy náy.

"Ban đầu cả khu ấy đều là của nhà ông, nhưng.. Haiz! Lấy lại được một căn tính là một căn. Cái này là do Sở Giáo Dục thấy Tôn Cảnh Thạc và Tôn Miên Miên học hành xuất sắc, nên đặc biệt làm đơn xin lên trên. Ông Tôn, tôi thật sự bất tài, không giúp được gì."

Ông nội thở dài: "Nói gì vậy, nếu không có ông, có lẽ cũng không suôn sẻ như vậy đâu."

Dù Tôn Dật Trần có trợ cấp và phụ cấp, cũng chỉ đủ đỡ đần cho nhà.

Nhưng Tôn Cảnh Thạc và Tôn Miên Miên sắp lên đại học, thì mấy chục đồng trợ cấp và phụ cấp của anh chẳng thấm vào đâu.

Có thêm một cửa hàng là có thêm nguồn thu, hai đứa đi học cũng đỡ khốn khó.

Thời nay học đại học không mất học phí, nhà nước thực hiện chính sách "miễn học phí và trợ cấp học sinh".

Nhưng chi tiêu cá nhân thì phải tự lo.

Tôn Miên Miên có quỹ riêng, nhưng vẫn vui vì nhà họ Tôn lại có thêm tài sản.

Tuy vậy, nhớ tới chuyện hiệu trưởng Vu Đức Thắng từng dùng cửa hàng này để dụ cô đi dạy thay, cô bĩu môi không vui: "Hiệu trưởng, chẳng phải thầy nói cửa hàng trước cổng trường là bù đắp cho việc em dạy thay sao? Chẳng lẽ phần bù đắp của em vẫn chưa đến à?"

Cô cố tình nói vậy, nhưng hiệu trưởng Vu lại xấu hổ, ánh mắt lảng tránh: "Hehe! Chính là căn này đó."

Ông nội lườm Tôn Miên Miên một cái: "Cháu đấy! Dạy thay không phải cũng là ôn tập củng cố kiến thức sao? Còn sớm được nếm trải cảm giác làm thầy giáo nữa."

Tôn Miên Miên cười hì hì: "Cháu chỉ nói đùa thôi mà."

Mọi người lại trò chuyện thêm một lúc, hiệu trưởng Vu xách theo một tảng thịt heo to rồi về.

Bốn ông cháu lại tiếp tục bàn chuyện về gian cửa hàng đó, thống nhất quyết định đem cho thuê.

Cũng vì Tôn Miên Miên tuy mơ mộng thành lập đế quốc thương mại, nhưng thực tế thì chưa cho phép.

Sau đó, Tôn Miên Miên và Tôn Cảnh Thạc ở nhà cùng Vương Đại Hổ chế biến nấm đầu khỉ, còn Tôn Dật Trần ra lệnh cho họ chờ anh về rồi cùng lên núi, rồi biến mất tăm.

Chế biến nấm đầu khỉ rất đơn giản, chỉ cần rửa sạch kỹ càng rồi phơi khô là được.

Rảnh rỗi không có việc gì, Tôn Miên Miên liền đi đến tiệm thuốc bắc.

Vừa đến gần đã nghe bên trong có tiếng mấy người.

Tôn Miên Miên nhíu mày, theo phản xạ bước nhanh vài bước, sợ có người gây chuyện, khiến Trần Vĩ Hào thiệt thòi.

Nhưng đến cửa thì bất ngờ phát hiện Mặc Tần Thiên không biết chui từ đâu ra, còn có hai người lạ, đang ngồi uống trà với Trần Vĩ Hào.

Ngay cả Mặc Nam Thiên vốn kiệm lời cũng có mặt.

Cô tò mò nhìn qua.

Vừa hay bắt gặp ánh mắt Mặc Tần Thiên nhìn sang.

"Anh Mặc phát tài trở về rồi à?" Tôn Miên Miên cười hỏi.

Mặc Tần Thiên cười ha ha: "Phát tài thì không dám nhận, chỉ là kiếm bữa cơm thôi. Nghe Nam Thiên nói em giành giải nhất cuộc thi toán toàn quốc, chúc mừng nhé!"

Tôn Miên Miên ngượng ngùng cười: "Chỉ là trò trẻ con thôi, không đáng kể đâu ạ. Hehe!"

Mặc Nam Thiên âm thầm trợn mắt.

Mặc Tần Thiên ngẩn người, rồi cười nói: "Lão Trần, tiểu đồ đệ của ông thật khiêm tốn quá! Bảo sao lại nghĩ ra được chuyện làm bất động sản."

Trần Vĩ Hào mỉm cười vẫy tay: "Bé con, lại đây. Đây là Cục trưởng Vương của Cục Quản lý Bất động sản Bách Thuận, còn đây là Bí thư Lâm."

Toàn là người dễ tính, ở của Bách Thuận cả.

Tôn Miên Miên xoay chuyển suy nghĩ, lễ phép chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Vĩ Hào.

Mặc Tần Thiên thấy dáng vẻ điềm tĩnh của cô, khẽ nhướng mày: "Hôm nay gặp mặt ở đây, chủ yếu là để bàn chuyện xây chợ. Miên Miên, em có bổ sung gì không?"

Tôn Miên Miên sững người, cô có biết gì đâu mà bổ sung?

Mặc Nam Thiên cúi đầu ghé sát tai nói nhỏ đại khái tình hình.

Tôn Miên Miên gật đầu, nhưng cô chỉ là một người không quyền không thế, không có năng lực tài chính, biết nói gì?

"Hai vị lãnh đạo với anh Mặc quyết định là được rồi." Cô không kiêu ngạo cũng không thấp kém, không hề lúng túng hay lo lắng.

Cục trưởng Vương ánh mắt đầy tán thưởng: "Cháu là bạn học của con bé Vương Vũ Đình nhà bác đúng không? Nó hay nhắc đến cháu lắm, nói cháu rất hay giúp nó học thêm. Cảm ơn cháu nhé. Nếu cần gì giúp đỡ, cứ nói với bác."

Tôn Miên Miên chớp thời cơ: "Vậy thì cảm ơn bác Vương trước ạ!"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back